1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 130: Bách gia… Là lồng giam trói buộc !



      “Ba uy hiếp con?” phẫn nộ của Bách Hiên bị đè nén tháng, đột nhiên bộc phát, gào thét lớn chất vấn.

      “Đây phải là uy hiếp, là giao dịch!” Bách Vân Sơn sửa đúng lại lời .

      “Giao dịch?” Bách Hiên châm chọc , “Ba lại đem hôn của con trở thành giao dịch? Con là con trai của ba!”

      “Con là con trai ta? Con còn biết ngươi là con trai ta? Mới vừa rồi là ai , con có thể nghe theo mệnh lệnh của ta như người máy? Mới vừa rồi là ai , từ nay về sau đều đối với mệnh lệnh của ta bảo sao nghe vậy? Lại là ai , đều theo ý ta làm đứa con trai ngoan? Làm sao… Ta mới chỉ đưa ra điều kiện mà thôi, con cũng làm được?” Những câu của Bách Vân Sơn vang, khí thế bức nhân.

      Bách Hiên nháy mắt ngậm miệng.

      Những lời này đúng là vừa nãy ra, nhưng căn bản là nghĩ tới ông lại uy hiếp kết hôn. Là quá nóng vội sao? nên chờ ít ngày nữa, sau đó mới lật bài sao? Nhưng bây giờ Tử Thất Thất trở lại, ấy ở trong nước, ấy ở trong khu nhà cách mấy ngàn mét, mấy phút đồng hồ ngắn ngủi là có thể nhìn thấy khiến cho lòng nóng vội khó nhịn… Muốn gặp , muốn lập tức nhìn thấy , nhưng lại nghĩ tới lúc này, lại bị người cha đa mưu túc trí của trước nước cờ.

      Kết hôn?

      Cùng với thích kết hôn?

      Chỉ cần như vậy, ông ấy để tự do?

      Nhưng mà… Đời này muốn kết hôn, chỉ có mình Tử Thất Thất…

      Bách Vân Sơn nhìn khuôn mặt phân vân kia, bỗng nhiên thả lỏng, giọng dịu dàng , “Chỉ cần con đồng ý ba cưới này về Bách gia, cũng để ấy mang thai con Bách gia chúng ta, như vậy chuyện con với Tử Thất Thất, ba cũng có thể mở con mắt, nhắm con mắt!”

      Mở con mắt, nhắm con mắt?

      Bách Hiên giật mình trừng lớn hai mắt của mình, nhìn ông chất vấn, “Ba đây là ý gì?”

      “Ý của ba, con hẳn rất … Đây là nhượng bộ lớn nhất của ba rồi, tại là xem con lựa chọn!” Bách Vân Sơn xong, hai mắt liền chăm chú nhìn chằm chằm mặt của , đợi câu trả lời của .

      Bách Hiên ngây ngốc đứng ở tại chỗ, chân mày khóa lại sâu.

      Ý tứ của ông ấy rất ràng, mở con mắt, nhắm con mắt, đúng là có thể đồng ý chuyện qua lại bí mật với Tử Thất Thất, mà cũng cho thân phận. A… là buồn cười! Đừng là Tử Thất Thất căn bản là thể đồng ý, ngay cả chính cũng có biện pháp thuyết phục chính mình làm loại chuyện này.

      Trong lòng của chỉ có thể thừa nhận người phụ nữ, nếu Tử Thất Thất đón nhận , đồng ý gả cho , vậy đời này, vợ của Bách Hiên cũng chỉ có ấy.

      “Tại sao chuyện? Là có biện pháp quyết định sao?” Bách Vân Sơn thấy chậm chạp cũng trả lời, nhịn được mở miệng, khoan thai , “Nếu con muốn suy nghĩ thận trọng chút, vậy ba cho con thời gian ngày, đợi đến ngày mai, con lại cho ba…”

      cần!” Bách Hiên đột nhiên cắt đứt lời ông, kiên định , “Con quyết định!”

      “Phải ? Vậy con quyết định là…”

      “Con đồng ý điều kiện của ba!”

      Câu trả lời có dự liệu của Bách Hiên làm cho Bách Vân Sơn kinh ngạc sửng sốt.

      Vốn còn tưởng rằng phản đối, còn tưởng rằng cự tuyệt, ít nhất cũng suy nghĩ chút, nhưng lại trăm triệu cũng nghĩ đến lại sảng khoái đồng ý như vậy? Quả nhiên, kể từ sau khi gặp nữ nhân Phương Lam kia, nhìn như giống với trước kia, nhưng thực ra lại hoàn toàn giống.

      Rốt cuộc là cái gì thay đổi ? Lại đem trở thành cái bộ dạng này?

      “Được, con đồng ý rồi, vậy ngày mai ba hẹn ước với Hạ tiểu thư ra ngoài, cho các con gặp mặt!”

      “Ngày mai được!” Bách Hiên cự tuyệt.

      “Tại sao?”

      “Ngày mai con có chuyện trọng yếu phải xử lí, cho nên có thời gian rảnh!”

      “Chuyện quan trọng gì?” Bách Vân Sơn nghi ngờ hỏi.

      Khóe miệng Bách Hiên gợi lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn ông nhàng , “Ba phải vừa mới đối với con mở con mắt, nhắm con mắt sao? Vậy … Cũng đừng có hỏi những cái kia, tóm lại ngày mai được, ngày mốt , ngày mốt con có thời gian!”

      Chân mày Bách Vân Sơn bỗng nhiên chau lên.

      “Con muốn tìm Tử Thất Thất?”

      “A…” Bách Hiên cười khẽ, lộ ra biểu tình làm cho người nào có thể suy đoán nhìn ông , “Ba à, ba giỡn với con sao? Tử Thất Thất ấy tại ở nước , ba muốn con dùng cách gì trong ngày bay nước , gặp ấy, sau đó lại bay về?”

      “Vậy chuyện trọng yếu con là…”

      “Ba cần quan tâm, chỉ là chút chuyện làm ăn thôi, bất quá ba có thể yên tâm, con lén lút bỏ trốn, con nhất định ở bên cạnh ba, hảo hảo làm đứa con trai hoàn mỹ nhất trong lòng ba!” Lúc Bách Hiên ra từng chữ này, từng chữ từng chữ, đều tràn đầy ngụ ý khác.

      Trái tim Bách Vân Sơn khỏi có chút sợ.

      Nhìn thấu…

      Ngay lúc này, ông vậy mà nhìn thấu tim của .

      “Được rồi, nếu như vậy, vậy hẹn ước vào ngày mốt 7h tối, ở nhà gặp mặt!”

      “Được, con nhất định về đúng giờ!” Bách Hiên xong, liền lập tức khẽ cúi đầu, tiếp theo còn , “ còn chuyện gì khác, con về trước!”

      xong, liền xoay người, sải bước hướng về phía cửa phòng làm việc.

      “Hiên nhi…” Bách Vân Sơn nhìn bóng lưng của , khỏi giọng gọi.

      Hai chân Bách Hiên dừng lại, nhưng có quay người lại, đưa lưng về phía ông , “Còn có chuyện gì sao? Phụ thân đại nhân!”

      Phụ thân đại nhân?

      Bách Vân Sơn nghe cách xưng hô như thế của , trái tim khỏi mơ hồ co rút đau đớn.

      “Ba biết bây giờ nhất định con rất hận ba, cũng nhất định hiểu ba sao đối với con như vậy, nhưng ba làm hết thảy đều vì Bách gia, vì tương lai của con, cho nên… Xin tha thứ cho ích kỷ này của ba, chờ sau này con ngồi lên vị trí này của ba, ngồi lên người cha, con hiểu… Khổ tâm tại của ba!”

      Khổ tâm?

      A…

      Bách Hiên ở trong lòng cười nhạo châm chọc.

      Khổ tâm của ông ấy, chỉ sợ cả đời này cũng hiểu.

      “Con trước!” lạnh lùng , tiếp tục bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.



      Bách Hiên mình đứng trong thang máy, trong đầu ngừng suy nghĩ…

      Bách gia, Bách gia, Bách gia, Bách gia, Bách gia…

      Tại trong miệng Bách Vân Sơn, vĩnh viễn cũng rời khỏi hai chữ này, gì mà ông ấy làm hết thảy vì Bách gia, cái gì ông ấy làm mọi chuyện cũng là vì tương lai , nhưng hiểu, hai chữ “Bách gia” này, giống như là lồng giam, từ lúc chào đời trói buộc, cho tới bây giờ vẫn khóa lại, mạnh mẽ chi phối từ trước, tại và tương lai…

      Tại sao vận mệnh của thể do chính mình nắm giữ? Tại sao cuộc đời của thể do mình lựa chọn? Đủ rồi… Đủ rồi… chịu đủ rồi…

      Nếu hết thảy đều do “Bách gia” dựng lên, vậy từ “Bách gia” mà chấm dứt, để cho đích thân đập tan cái lồng giam cuộc sống này, để cho tay phá hủy “Bách gia” gì cũng trọng yếu trong lòng Bách Vân Sơn.

      tháng…

      Chỉ cần tháng!

      ***

      Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng!

      Tử Thất Thất vẫn là người đầu tiên rời giường, sớm đứng trong bếp chuẩn bị thức ăn, mà hai mỗ heo lười nào đó, tướng ngủ cực kém tiếp tục thở to ngủ.

      Đột nhiên…

      “Leng keng – - leng keng – -” Chuông cửa bị ấn vang.

      Tử Thất Thất nghe được thanh , trái tim khỏi cả kinh.

      Là ai?

      Chẳng lẽ là Mặc Tử Hàn đuổi tới?

      , đúng… Nơi này là nhà Bách Hiên, có thể là cũng chừng, nhưng, cũng có thể là người khác.

      Trong lòng khỏi bắt đầu thấp thỏm, do dự có nên mở cửa hay .

      “Leng keng – - leng keng – -” Chuông cửa lại lần nữa vang lên.

      Tử Thất Thất dùng sức hít hơi, trong lòng tự với mình: là phúc phải là họa, là họa tránh khỏi, có gì phải sợ. Nhấc lên dũng khí, sau đó buông cái thìa trong tay ra, sải bước về cửa phòng, đem cửa phòng mở ra.

      Bách Hiên đứng ở cửa, vẻ mặt mỉm cười nhìn , giọng , “ lâu gặp!”

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt dịu dàng kia, trái tim thấp thỏm thoáng cái buông lỏng, thở phào nhõm.

      lâu gặp!” lời giống vậy, lại có vẻ như xa lạ.

      khí thoáng cái liền xấu hổ, hai người đều cứng ngắc đứng ở cửa phòng, cũng bất kì cái gì.

      “Ách… Cái kia… mời vào sao?” Bách Hiên đè nén vui sướng trong lòng, giọng hỏi.

      “A, xin mời… Mời vào!” Tử Thất Thất bối rối lập tức tránh đường.

      Bách Hiên cười vào, ra trong tay của cũng có chìa khóa căn nhà này, chẳng qua lúc chạy vội tới, tay cầm chìa khóa đột nhiên dừng lại, lòng tham muốn nhấn chuông cửa, lòng tham muốn giống như lão công về nhà, tự lão bà mình mở cửa ra đón, cho nên thu chìa khóa lại, nhấn chuông cửa tường, cuối cùng… Nguyện vọng thực .

      Phòng khách

      Bách Hiên và Tử Thất Thất cùng ngồi bàn ăn, hai người mặt đối mặt, ở giữa chỉ có khoảng cách tới thước.

      nhìn , hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt , nhìn chằm chằm biểu tình mặt , nhìn chằm chằm từng độ động tác bé của .

      “Em gầy!” bỗng nhiên giọng mở miệng.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 131: Cái gì vì tốt cho ? gì lạ.



      Tử Thất Thất sau khi nghe câu của , trái tim khẽ run lên, hai mắt nhìn ánh mắt thâm tình của , bỗng nhiên lại có chút chùn lại.

      “Xin lỗi…” câu xin lỗi khó hiểu.

      Khuôn mặt dịu dàng của Bách Hiên lộ ra biểu tình nghi hoặc, , “Tại sao muốn xin lỗi?”

      “Bởi vì… Em đồng ý cùng nước , nhưng em lại bỏ lại mang theo Thiên Tân , cho nên… xin lỗi, em vi phạm ước định của chúng ta!” lại lần nữa xin lỗi, chân mày áy náy khẽ chau lên.

      sao, tha thứ cho em!” Bách Hiên câu oán trách, cũng câu chối từ, thẳng lời tha thứ với .

      Tử Thất Thất có chút kinh ngạc.

      “Cám ơn!” cảm kích.

      Hai mắt Bách Hiên vẫn như cũ nhìn khuôn mặt , bỗng nhiên, vươn hai tay của mình nắm lấy tay phải đặt bàn ăn.

      Tử Thất Thất kinh ngạc, bối rối lập tức muốn rút về.

      “Thất Thất…” Bách Hiên giọng kêu , dùng hai tay nắm chặt tay phải , sau đó cầu khẩn , “Xin em, để chạm vào em, để cho biết người nhìn là chân , là có nhiệt độ, là ràng…”

      Tử Thất Thất nghe lời của , buông lỏng sức lực, tùy ý nắm chặt.

      Bách Hiên nhìn , vui sướng mỉm cười. Suốt tháng, mỗi ngày đều nhìn thấy ảo giác, mỗi ngày đều thấy xuất trước mặt , cười với , chuyện với , vẫy tay với , nhưng khi mừng rỡ như điên tới, đưa tay muốn đụng vào , hết thảy đều biến mất trong nháy mắt, toàn bộ thế giới giống như cũng chỉ có mình , trống rỗng, tịch mịch…

      Muốn ôm lấy ấy chặt, muốn cảm thụ nhiệt độ của ấy, muốn cảm thụ ấy chân , mà bây giờ… Nguyện vọng rốt cục được thực .

      ấy trở về…

      Trở lại bên cạnh , trở lại trước mặt của , gần trong gang tấc.

      “Thất Thất…” lại lần nữa giọng kêu , tay càng nắm tay chặt hơn.

      Tử Thất Thất cự lại ánh mắt của , trong lòng rối thành đoàn.

      Đối với tình cảm của , biết đáp lại thế nào, càng biết cự tuyệt thế nào. Người đàn ông này cứ lần lại lần giúp , lần lại lần làm thiếu ân tình của , lần lại lần đem tình tràn đầy của bản thân thể che đậy trước mặt

      nên làm cái gì bây giờ? phải cư xử thế nào với tình này của ?

      “Bách Hiên…” cũng nhàng kêu tiếng, sau đó dùng tay trái đẩy tay ra, chuyển hướng đề tài , “Chuyện với Chủ tịch Bách giải quyết rồi sao?”

      Nghe được hai chữ “Chủ tịch Bách” này, biểu tình mặt Bách Hiên bỗng nhiên tan thành mây khói, mảnh lạnh như băng.

      Tử Thất Thất có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của , nhân cơ hội rút tay mình trong tay ra, cũng nghi hoặc , “Sao vậy? với Chủ tịch Bách chẳng lẽ…”

      “Đừng nhắc tới ông ấy, muốn đến người này!” Thanh Bách Hiên đột nhiên lãnh liệt, khuôn mặt đều là biểu tình oán hận.

      “Bách Hiên, em biết Chủ tịch Bách đối với làm nhiều chuyện quá mức, nhưng ông ấy vẫn là ba , là người cha huyết nhục tương liên của , mỗi việc ông ấy làm phải muốn thương tổn , ông ấy chỉ muốn cho tốt nhất, ông ấy cũng là vì tốt cho !”

      Vì tốt cho ?

      Lại là câu này!

      Tại sao ngay cả ấy cũng muốn lời như vậy với ?

      “Cái gì gọi là tốt cho ? Vì tốt cho , chính là điều khiển cuộc sống của sao? Vì tốt cho , chính là muốn khống chế mọi thứ của sao? Vì tốt cho , chính là muốn đoạt hạnh phúc của ư? “Vì tốt cho ” như vậy… gì lạ!” Bách Hiên trầm thống , mặt lộ ra ưu thương vô tận, cũng mơ hồ lộ ra ánh mắt căm hận.

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt , khỏi lo lắng nhíu mày.

      Từ khi biết , mặt luôn là biểu tình dịu dàng, cho dù là lúc bị cự tuyệt, vẫn đều duy trì khuôn mặt thân sĩ, lộ nụ cười thản nhiên, nhưng ngay lúc này, lại bất đồng so với trước, cả người thoạt nhìn rất nặng nề, hơn nữa… Rất đáng thương.

      “Bách Hiên… đừng nghĩ theo hướng tốt như vậy, nghĩ xem từ tới lớn ba sủng ái thế nào với , nghĩ xem ông ấy tốt với thế nào, đồng thời thử đứng lập trường của ông ấy mà xem… Nếu là ông ấy, nếu là nhất gia chi chủ của Bách gia, đối đãi với con trai duy nhất của thế nào, trơ mắt nhìn nó rời khỏi sao? trơ mắt nhìn con mình đoạn tuyệt quan hệ sao? lại muốn đứa con của mình lấy …” Thanh của đột nhiên chựng lại, sau đó giọng , “Nữ nhân có con sáu tuổi sao?”

      Bách Hiên nghe lời nhàng mỏng như vũ của , biểu tình có chút chuyển hóa.

      “Bách Hiên…” Tử Thất Thất lại lần nữa giọng kêu tên của , khóe miệng gợi lên nụ cười dịu dàng, tiếp tục khuyên bảo, “ bằng thử nghĩ chút, nếu đứa con trai, thương nó như thế nào? có phải hi vọng nó nghiệp thành công, phải lo ăn, lo mặc, mỗi ngày đều vui vẻ, hơn nữa còn hi vọng tìm cho nó người chỉ thương nó, chỉ thuộc về nó, có thể đem trái tim mình giao phó cho vợ nó, để hai người chúng sống đến già, vĩnh viễn hạnh phúc, lại nghĩ khi nó sinh những đứa bé khả ái, người nhà nhiệt nhiệt nháo nháo hạnh phúc cả đời… Kỳ chỉ cần thử nghĩ như vậy, có thể hiểu được, làm người cha, người đó làm hết thảy… cũng chỉ là vì con mình.”

      Bách Hiên kiên nhẫn nghe xong tất cả lời của , phẫn nộ trong lòng phiêu tán, trầm trọng mặt cũng chầm chậm dịu , nhưng cảm xúc cũng chỉ có vất cả của người làm cha, còn có khâm phục đối với .

      ràng cha mẹ làm nhiều chuyện quá mức như vậy với , nhưng tại lại ngồi chỗ này bình tĩnh hoà nhã tốt cho bọn họ. Lẽ nào ấy oán hận bọn họ sao? Lẽ nào ấy cũng chán ghét bọn họ? Lẽ nào ấy đối với bọn họ… có nửa câu oán hận sao?

      gốc ngốc…

      ấy chính là người như vậy sao?

      Bất quá… chính là thích ngốc, thích thẳng thắng, thích kiên cường, thích quật cường, thích thiện lương, thích dã man, thích mọi thức của

      “Thất Thất, em nhiều như vậy, bằng để thế nào?” bỗng nhiên mở miệng.

      “Được, !” Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn , chăm chú lắng nghe.

      Hai mắt Bách Hiên bỗng nhiên trở nên chăm chú, nhưng đôi môi mím chặt, chần chờ lâu, mới từ từ mở ra, , “Nếu… là nếu… Nếu cùng nữ nhân khác kết hôn, em như thế nào?”

      Kết hôn? Tử Thất Thất có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

      Khóe miệng gợi lên nụ cười thản nhiên, , “Em chúc phúc cho hai người!”

      “Này… Chỉ có chúc phúc?” si ngốc hỏi.

      “…” Tử Thất Thất bỗng nhiên trầm mặc.

      Bách Hiên nhìn , đợi lại mở miệng lần nữa, nhưng giây trôi qua, môi vẫn như cũ.

      Trái tim… tự giác bắt đầu co rút đau đớn.

      Đôi môi lại lần nữa chậm chạp mở ra, , “Nếu lấy nữ nhân khác, em có điểm nào thương tâm hay ? Có thể ghen tị hay ? Có thể hối hận hay ? Em có cảm giác như thế nào? cho biết… Có thể ?”

      Tử Thất Thất nhìn ánh mắt tràn đầy thương kia, tầm mắt tự chủ né tránh, hơi hơi cúi đầu.

      có cảm giác như thế?

      giống như trước hỏi mình, hỏi trái tim trong thân thể mình, nhưng câu trả lời… dám .

      “Thất Thất… Em a…” Bách Hiên nhìn khuôn mặt , ánh mắt vừa di dời đó của , giống như cao dao hung hăng đâm vào tim .

      “Em … Ngay cả chút cảm giác cũng có sao? chút mà thôi… chút xíu… Cho dù là chút xíu trong chút xíu… Cũng có sao?” ngừng hỏi tới.

      “…” Tử Thất Thất vẫn trầm mặc như cũ, đầu càng cúi thấp, dám trả lời vấn đề của .

      “Tử Thất Thất!”

      Bách Hiên đột nhiên đứng lên, vươn hai tay, cách bàn ăn nắm lấy hai vai , đồng thời dùng lực, bắt nhìn vào .

      Tử Thất Thất khiếp sợ, trừng lớn hai mắt nhìn hai mắt .

      Bách Hiên bỗng nhiên cười, gợi lên khóe miệng, lộ ra biểu tình dịu dàng nhất, ôn tình như nước , “Em có chút cảm giác… Có đúng hay ?”

      “Em…” Tử Thất Thất rốt cục mở miệng.

      Bách Hiên mỉm cười nhìn , , “Em có, cho biết… Em có!”

      “Em…” Tử Thất Thất lặp lại, ngừng kéo dài thanh , chậm chạp ra chữ thứ hai.

      Bách Hiên lẳng lặng chờ đợi, nụ cười dịu dàng mặt vẫn duy trì, giống như nụ cười kia chính là lòng tin của mình, nếu nụ cười mất, như vậy ngay cả chút lòng tin cũng có, vậy nhất định thất bại trong thống khổ cách nào đứng lên, cho nên mau trả lời , mau trả lời .

      Chỉ cần chữ là tốt rồi!

      Chỉ cần trong miệng nhàng ra chữ, chỉ chữ…

      Cho dù là lừa gạt cũng tốt, nhanh chút, nhanh chút cho biết.

      … Có!

      “Em…” Tử Thất Thất lần thứ ba mở miệng, hai tay thầm nắm chặt, chính là muốn trả lời.

      “Cậu ấy đương nhiên !”

      Đột nhiên thanh xông vào, cắt đứt lời Tử Thất Thất.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 132: Mệnh lệnh thể cự tuyệt…



      Bách Hiên và Tử Thất Thất nghe được thanh đột nhiên truyền đến đều quay đầu, nhìn về phía Phương Lam mặc thân áo ngủ màu hồng tới chỗ bọn họ.

      “Tôi này Bách Hiên, mới sáng sớm, ở đây mưu cái gì? Tôi với rồi, bảo bối Thất Thất nhà tôi nhất định cho , cho nên cho dù hỏi tới hỏi lui, tôi cũng nhất định dùng hai tay của tôi chia rẽ, hiểu chưa?” Phương Lam đến bên cạnh Tử Thất Thất, vươn hai tay, ngăn nắm hai tay Tử Thất Thất, oán giận , “Lấy cái tay bẩn thỉu của ra, đừng đụng vào Thất Thất nhà tôi.”

      Hai tay Bách Hiên rời khỏi tay .

      Trái tim bối rối của Tử Thất Thất từ từ bình tĩnh lại, trong lòng thở phào nhõm, rất may mắn khi Phương Lam xuất , cũng rất may mắn ấy ngắt lời sắp ra.

      Mà trái tim Bách Hiên lại như chìm xuống đáy hồ, hai mắt lạnh như băng nhìn Phương Lam.

      ta là cố ý, ta là cố ý chọn đúng thời gian này tới phá đám , ta là cố ý để cho Tử Thất Thất trả lời, hơn nữa còn cố ý ra lời như vậy, lần lại lần nhắc nhở … Đừng si tâm vọng tưởng.

      Người nữ nhân thần bí này, thoáng cái giúp , thoáng cái lại muốn chia rẽ bọn họ, ta hành động mâu thuẫn như vậy, làm cho hoàn toàn biết ta rốt cuộc làm cái gì? Mục đích của ta, là cái gì?

      “Thất Thất, bữa sáng đâu? Bữa sáng cậu làm chạy đâu rồi?” Phương Lam bỗng nhiên nghi hoặc hỏi.

      Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, trái tim cũng yên tĩnh trở lại, vội vàng trả lời, “Bữa sáng còn trong bếp!”

      “Vậy cậu còn mau lấy, đói chết tớ, nhanh lấy !” Phương Lam cau mày oán trách.

      “Được, tớ cũng nên !”

      Tử Thất Thất vội vàng bắt lấy cơ hội Phương Lam tạo ra cho , vội vàng đứng lên, xoay người chạy vào phòng bếp.

      Mà trong phòng khách, cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

      Phương Lam khoan thai ngồi ở ghế mà Tử Thất Thất vừa ngồi, hai mắt nhìn chằm chằm Bách Hiên đối diện, vẻ mặt giảo hoạt câu khởi nụ cười, giọng , “Sáng hôm nay thế nào lại rảnh rỗi đại giá quang lâm nơi đây? Với lại còn hoàn toàn tôi tiếng, chẳng lẽ… Người cha thân ái của đuổi hết mấy con tôm tép kia rồi?”

      “Đúng vậy!” Bách Hiên nhàng ra chữ, trả lời đơn giản.

      ra là thế, vậy… Hai người có giao dịch gì?” Phương Lam bỗng nhiên hỏi.

      “Giao dịch?” Bách Hiên nghi hoặc lặp lại.

      sai!” Phương Lam khẳng định.

      “Làm sao biết chúng tôi có giao dịch?” Bách Hiên hỏi ngược lại.

      “Ai… Vấn đề ràng như vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi giải thích cặn kẽ cho nghe sao? Đàn ông đầu cơ giống như cha , nếu có chỗ tốt gì, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ? Cho nên căn bản là cần đoán, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được hai người nhất định là có giao dịch, cho nên ông ta mới bỏ qua cho , … Tôi đúng ?” dương dương đắc ý, tựa như chuyện gì cũng thoát khỏi hai mắt .

      Bách Hiên nhìn , nghe , sau đó trả lời, “Đúng thế, tôi với ông ấy làm giao dịch, nhưng nội dung giao dịch, tôi cũng muốn cho biết!”

      “Thích…” Phương Lam khinh thường hừ lạnh, quyệt miệng , “ cho rằng cho tôi, tôi cũng biết? Chút ít tâm tư kia của cha , tôi cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được!”

      biết?” Bách Hiên khẽ nhíu mày.

      “Đó là đương nhiên, cha sợ duy nhất chính là hương khói Bách gia và nghiệp của Bách gia, mà phương pháp có thể giải quyết hai chuyện này, chính là lấy môn đăng hộ đối, để ta sinh đứa con trai có thể kéo dài hương hỏa cho Bách gia, như vậy phải vấn đề gì cũng giải quyết sao? Loại kết quả này, tám trăm năm trước tôi sớm cũng đoán được, là quá trẻ con!” Phương Lam càng càng kiêu ngạo, khuôn mặt đắc ý cùng kiêu ngạo kia, so với Mặc Thiên Tân mạnh hơn gấp mấy chục lần.

      Mà Bách Hiên nghe từng câu suy đoán tinh chuẩn vô cùng, chân mày khỏi nhăn lại sâu.

      rốt cuộc là ai?” tự chủ mở miệng hỏi.

      Tầm mắt Phương Lam chống lại hai mắt , nụ cười tà ác bên khóe miệng từ từ biến chuyển, biến chuyển thành khuôn mặt mỉm cười chuyên nghiệp lúc trước, cũng dịu dàng trả lời, “Tôi chỉ là vô cùng bình thường mà thôi!”

      Bình thường?

      vô cùng bình thường?

      Chân mày Bách Hiên tiếp tục xoắn xuýt tụm quanh cùng chỗ.

      Người như ta vậy cũng có thể gọi là bình thường sao? Vậy ở trong mắt của ta, thẩm định về từ “bình thường” này… đúng là cao!

      Tựa hồ vừa là nháy mắt của trong nháy mắt…

      Nụ cười chức nghiệp mặt Phương Lam đột nhiên biến mất, giống như là dạng trở mặt, lại mang theo tầng mặt nạ bộ dạng uể oải, xúc động gào thét lớn , “Thất Thất… Bữa sáng của cậu còn chưa xong sao? Tớ đói đến mức thấy được cả đại môn của điện Diêm Vương rồi đây!”

      “Được rồi!”

      Tử Thất Thất đột nhiên trả lời, người lập tức ra ở cửa phòng bếp, bưng bữa sáng về phía bọn họ.

      Tầm mắt Bách Hiên lập tức chuyển dời đến người , nhìn chằm chằm khuôn mặt , giống như dám rời khỏi.

      “Tôi … Được rồi Hmm! Dù có nhìn thế nào Thất Thất nhà tôi cũng cho , mau chết tâm , nhắm mắt lại, ăn cơm!” Phương Lam bất mãn oán trách.

      “Tôi bây giờ nhìn là ấy, cũng phải , có tư cách gì ra lệnh cho tôi?” Bách Hiên hoàn toàn thấy oán trách của .

      “Hắc… Tôi là đàn ông sao biết xấu hổ như vậy? Tôi cho biết, nếu thu lại cặp mắt háo sắc kia , tôi đuổi ra.”

      “Đuổi tôi? Đây chính là nhà của tôi!”

      “Của thế nào? xây lên hả? Kiêu ngạo cái gì a?”

      tại người kiêu ngạo, hẳn là chứ?”

      “Là tôi sao? Là tôi được sao? Chẳng lễ kiêu ngạo cũng phạm pháp? Tôi cho biết, người Trung Quốc có câu tục ngữ cường nhi hữu lực, đó chính là: có tiền mua được vui vẻ… có hiểu hay ?”

      “…” Bách Hiên im lặng nhăn lại hai hàng lông mày, bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, cúi đầu bắt đầu trầm mặc ăn bữa sáng.

      Phương Lam vẻ mặt đắc ý, quay đầu hướng về phía Tử Thất Thất, nghịch ngợm nháy cái mắt phải của mình.

      Đấu lần này… thắng!

      Tử Thất Thất nhàng lắc đầu, mỉm cười thản nhiên.

      Hoàn hảo có ấy ở đây, nếu biết phải đối mặt với Bách Hiên thế nào.

      Bất quá, câu trả lời Bách Hiên muốn, tại đáp án, hiểu ràng, đối với tình cảm của , trừ cảm kích, chính là cảm tạ. chỉ coi như bằng hữu, mà vượt lên tình cảm bằng hữu, thể cho , cho nên câu trả lời là… Xin lỗi, em !

      ***

      Biệt thự Mặc gia

      chiếc Porche màu đen từ cửa xuyên qua, trực tiếp vào, dừng lại ở cửa chính biệt thự.

      Đầu tiên, mở ghế lái cửa xe chính. Kim Hâm thân hình cao lớn từ bên trong ra, lập tức tới cửa sau, mở cửa ra, cung kính cúi đầu.

      Mặc Tử Hàn thuận theo ra khỏi cửa xe, hai chân vừa đặt mặt đất nghe thanh chỉnh tề hơn mười người.

      “Đại ca –”

      Mặc Tử Hàn hai mắt lạnh như băng quét qua người đứng ở hai bên cửa biệt thự, có bất kỳ lời gì, trực tiếp mở bước chân, nhanh vào biệt thự.



      Vừa mới tới phòng ngủ của mình, còn chưa kịp thay lại quần áo, cửa phòng lại phát ra tiếng.

      “Cộc, cộc, cộc!”

      “Vào !” Mặc Tử Hàn khẽ lớn tiếng , mấy bước tới phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa phòng.

      Mà theo tiếng , cửa phòng nhàng mở ra.

      Hỏa Diễm từ ngoài cửa phòng vào, đứng ở phía sau , đầu tiên là cung kính cúi đầu, đồng thời kêu tiếng, “Đại ca!”

      “Chuyện gì?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.

      “Lúc chưa về, Hổ Phách cũng gọi điện thoại tới, chuyện bảo cậu ấy làm có kết quả, hơn nữa còn truyền lại cho tôi, tôi đem tài liệu đến, mời đại ca xem qua!” Hỏa Diễm xong liền hai tay cầm lấy phần văn kiện, đưa về phía .

      Mặc Tử Hàn thình lình xoay người, nhìn văn kiện trong tay của ta.

      Nhanh như vậy?

      Xem ra, hẳn là có đầu mối rồi, nếu cũng thể nhanh như vậy liền vội vã đưa tới đây cho .

      Đưa tay cầm qua văn kiện, sau đó mở ra, nhìn chữ chi chít phía , cuối cùng hai mắt đột nhiên trừng, kinh ngạc nhìn mấy chữ nào đó phía .

      “Máy bay tư nhân của Bách gia?” giọng.

      Phần tài liệu trong tay , phía ràng ghi cùng ngày với ngày Tử Thất Thất bỏ trốn, hơn nữa còn là sau khi ấy bỏ trốn khoảng 2 giờ, máy bay Bách gia này cất cánh từ nước , mục đích chính là Đài Loan.

      Thế nhưng sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Cần phải , này căn bản cũng phải là cái gì trùng hợp, mà là kế hoạch mưu đồ lâu?

      Phương Lam… Bách Hiên…

      Hai người này có quan hệ thế nào? Lại dám liên thủ đối nghịch với ?

      “A…” nhàng cười ra tiếng, mà trong tiếng cười tràn đầy điềm báo tức giận.

      “Hỏa Diễm!” lớn tiếng.

      “Có, đại ca!” Hỏa Diễm ứng tiếng liền cúi đầu.

      Khóe miệng Mặc Tử Hàn câu khởi chút cười tà lạnh lùng, ra lệnh , “ bây giờ lập tức gọi điện cho Tổng Giám Đốc khách sạn Rich, tôi có chuyện quan trọng cần ta tối nay tới đây chuyến, nếu ta tự chối…” đột nhiên dừng lại, nụ cười trong nháy mắt biến mất, hai mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng tiếp, “Phải bắt tới đây!”

      “Vâng!” Hỏa Diễm lĩnh mệnh, lập tức lui ra khỏi phòng.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 133: Ông trời, xin hãy cho con biết, làm sao để có được tình của ấy?



      Trong căn hộ.

      Bách Hiên cả ngày đều ngồi ở ghế sa lon trong phòng khách, nhìn Tử Thất Thất bận ra bận vào, nhìn dọn dẹp phòng, nhìn làm bữa trưa, sau đó cho đến bữa tối, cũng chớp mắt nhìn chằm chằm người , nhưng… Nhưng câu cũng với .

      Phải mở miệng như thế nào với ấy?

      Muốn cái gì đó với ấy?

      Mỗi lần muốn mở to miệng, lại tự giác khép lại. Bởi vì mỗi lần mở miệng, muốn , đều là những câu hỏi ban sáng.

      Bất an, lo lắng, kích động, yên… Những cảm xúc hỗn tạp ở chung chỗ, cuối cùng tạo thành trầm mặc…

      “Này, tôi muốn nán lại tới khi nào? Mặc dù nơi này là phòng ốc của , nhưng làm người cũng phải hiểu được cái gì gọi là có chừng có mực, cũng nhìn ngày, có mệt hay hả!” Phương Lam nhìn bộ dáng si ngốc kia, khỏi bắt đầu oán trách.

      “Đúng vậy a đúng vậy a, chú Bách Hiên, chú cũng phải chưa thấy qua mỹ nữ, có đến mức như vậy ?” Mặc Thiên Tân ở bên hòa cùng.

      “…” Bách Hiên vẫn như cũ trầm mặc nhìn Tử Thất Thất đứng ở trong phòng bếp, hoàn toàn thấy thanh hai người bọn họ, thậm chí coi bọn họ như khí.

      Phương Lam và Mặc Thiên Tân nhíu mày nhìn thoáng qua, đồng thời thở dài sâu.

      “Mẹ tiểu Lam, mẹ nên làm cái gì bây giờ a?”

      “Mẹ nào biết?”

      “Ai… bằng mẹ lại pha chế cái thuốc kia, làm chú ấy ngất là xong rồi!”

      “Ngất ? Sau khi ngất làm thế nào? Con muốn để ta ngủ ở đây?”

      “Vậy cũng tốt hơn là việc chú ấy cứ nhìn chằm chằm mẹ con, mẹ nhìn hai con mắt kia kìa, con… Con… Con cũng biết nên cái gì cho phải nữa!”

      “Đúng vậy a, cái loại mầm mống si tình này chính là sinh vật phiền toái nhất thế giới này, dù sao mẹ cũng có cách nào nữa, mẹ đầu hàng!”

      “Ai…” Mặc Thiên Tân liên tục thở dài.

      ra bọn họ làm sao lại có biện pháp chứ? Chỉ là nhìn si ngốc như vậy, bọn họ có cách nào trách mắng .

      “Quên , cứ để ta nhìn , nhìn đủ rồi, dĩ nhiên là . Mẹ nhớ có câu cổ ngữ là: tự cổ đa tình dư hận…”

      Phương Lam đột nhiên dẫn văn từ, Mặc Thiên Tân lập tức đón câu dưới: “Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ…”

      (Câu là trích từ Hoa nguyệt ngấn của Hoàng Tử An. Câu cuối là trích trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.

      Đây là câu đầu trong Hoa nguyệt ngấn:

      …”Đa tình tự cổ di hận

      Hảo mộng do lai tối dị tình”

      Đây là câu cuối trong Trường hận ca

      …”Thiên trường địa cửu hữu tận

      Sử hận miên miên vô tuyệt kỳ”

      Có thể hiểu như sau:

      Đa tình từ xưa để mối hận

      Hận này dằng dặc có bao giờ nguôi)

      “Ai…”

      “Ai…”

      Hai người lại cùng nhau thở dài, sau đó đồng thời lắc đầu.

      Nhưng bỗng nhiên…

      “Linh linh linh… Linh linh linh… Linh linh linh…”

      Bên trong phòng khách yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh của điện thoại di động, mà ánh mắt chuyên chú của Bách Hiên chỉ là khẽ có chút dao động, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tử Thất Thất, bất vi sở động.

      “Này, Bách Hiên, điện thoại của kêu kìa, mau nhận !” Phương Lam có chút lớn tiếng nhắc nhở, muốn gọi ba hồn bảy vía của về.

      “Đúng vậy a, chú Bách Hiên, mau nghe điện thoại !” Mặc Thiên Tân lại bắt đầu hòa cùng.

      “…” Bách Hiên vẫn như cũ trầm mặc.

      “Này, tôi đó!” Phương Lam rống to, tức giận , “ nhìn chằm chằm người khác, tôi xen vào, ngồi ở đây, tôi cũng xen vào, nhưng xin đừng có tạo ra tiếng ồn ảnh hưởng người khác được ? Với lại đừng tôi nhắc nhở , cuộc điện thoại này nếu là của ba gọi tới, vạn nhất bị ông ta nhận ra cái gì, vậy Thất Thất ấy…” cố ý muốn lại thôi.

      Bách Hiên nghe được hai chữ “Thất Thất” này, đột nhiên cả kinh, sau đó chân mày nhíu lại, cuối cùng thu hồi tầm mắt chuyên chú, lấy điện thoại ra.

      Mặc Thiên Tân thấy chuyển biến, vẻ mặt sùng bái nhìn Phương Lam , “Mẹ tiểu Lam, mẹ lợi hại!”

      “Đó là đương nhiên, tiểu KS!” Phương Lam đắc ý.

      Mà Bách Hiên nhìn dãy số xa lạ điện thoại, chân mày tự chủ nhíu lại lần nữa.

      Là ai?

      nghi hoặc ấn nút nhận, sau đó đưa điện thoại di động đặt ở bên tai:

      “A lô?”

      “Chào , xin hỏi là Tổng giám Đốc Bách của khách sạn Rich?” Trong điện thoại truyền đến thanh lạnh lùng của nam nhân.

      “Là tôi, là ai?” Bách Hiên nghi hoặc hỏi.

      “Tôi là thuộc hạ của Tổng giám Đốc Mặc tập đoàn King, tên tôi là Hỏa Diễm!”

      Mặc Tử Hàn?

      Hỏa Diễm?

      Khuôn mặt bình tĩnh của Bách Hiên đột nhiên khiếp sợ, hai mắt cũng trừng lớn.

      Tại sao ta lại gọi điện tìm đến ? Lẽ nào ta biết Tử Thất Thất ở chỗ của ?

      “Tìm tôi có chuyện gì?” ra vẻ bình tĩnh hỏi.

      “Tổng giám đốc Bách, lần này tôi gọi cho là muốn chuyển cho câu, đại ca ngài , ngài có chuyện rất trọng yếu, mời tới đây chuyến!” Hỏa Diễm nhắc lại nguyên lời.

      Tới đó?

      ta muốn tới Mặc gia?

      xin lỗi, tôi…”

      “Tổng Giám Đốc Bách!”

      Bách Hiên lời còn chưa xong, Hỏa Diễm liền cắt đứt lời của , cũng khéo léo , “Đại ca chúng tôi chỉ là có chút chuyện muốn với , tôi nghĩ người thông minh như Tổng giám Đốc Bách đây, nhất định nghĩ đem chuyện biến thành chuyện lớn chứ?”

      Khuôn mặt Bách Hiên nháy mắt lãnh.

      Đem chuyện biến thành chuyện lớn?

      ta đây là uy hiếp ? hổ là người hắc đạo, đúng là ngang ngược!

      “Tổng giám Đốc Bách…” Thanh hỏa Diễm chậm chạp chờ , thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa, lạnh lùng , “Nếu bận rộn có thời gian, vậy tôi quấy rầy nữa, tạm biệt!”

      “Chờ !” Bách Hiên đột nhiên gọi lại ta.

      “…” Trong điện thoại Hỏa Diễm lẳng lặng chờ đợi.

      “Tôi , tôi bây giờ lập tức tới đó!” giọng đồng ý.

      “Vậy tôi ở cửa Mặc gia chờ ngài!” Hỏa Diễm xong câu sau cùng này liền ngay lập tức đem tắt điện thoại.

      Bách Hiên nhíu mày nắm chặt di động trong tay, trong lòng ý chí chiến đấu dâng lên.

      Lúc này đây, nhất định phải bảo vệ tốt Tử Thất Thất… Tuyệt đối thể để cho ta cướp .

      Thình lình đứng lên, căn bản cũng có để ý tới hai người vẫn ngồi ở bên cạnh nghe lén, trực tiếp tới cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng Tử Thất Thất làm bữa tối.

      “Thất Thất…” giọng gọi.

      Tay Tử Thất Thất đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhìn , “Làm sao vậy?”

      có chút việc gấp, về trước, hôm nào trở lại thăm em!” Bách Hiên mỉm cười, nhàng .

      “Việc gấp?” Tử Thất Thất nghi hoặc, “Ăn xong cơm tối rồi được sao?” khách sáo .

      được, lần sau !”

      “Được, để em tiễn !”

      “Ừ!”

      Hai người khách khách khí khí chuyện với nhau, sau đó Tử Thất Thất buông dụng cụ trong tay, xoay người tới cửa phòng.

      Bách Hiên lưu luyến nhìn khuôn mặt , khóe miệng cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng đau đớn.

      Ý nghĩ trong cuộc sống có cách nào gặp lại như vậy, khẩn cấp muốn gặp được ấy, nhưng bây giờ nhìn tới, sờ tới, cũng cảm nhận được tồn tại chân của ấy, nhưng vẫn cảm thấy… ấy xa xôi như vậy.

      đây!” , chầm chậm xoay người.

      “Bách Hiên!” Tử Thất Thất bỗng nhiên gọi lại.

      Bách Hiên chộn rộn chân lập tức dừng lại, trái tim đau đớn đột nhiên có chút nhảy nhót.

      vào lúc này gọi lại là muốn gì? Có phải hay là bởi vì có chút đành lòng? Có thể hay tháng xa cách này, ấy cũng có chút nhớ ? “Em muốn cái gì?” vội vàng hỏi.

      “Em…” Tử Thất Thất chần chờ chút, sau đó khẽ rũ mắt, giọng , “Cám ơn hôm nay tới thăm em, cũng cám ơn để em tạm thời ở chỗ này, nhưng em mau tìm được nhà rồi chuyển .”

      Khuôn mặt hưng phấn của Bách Hiên đột nhiên rơi xuống, “Em tại sao muốn chuyển ? Em có thể ở chỗ này!”

      cần, cám ơn ý tốt của , giúp em rất nhiều, rất nhiều, cho nên…” muốn lại thôi, đem câu kế tiếp nuốt trở lại trong bụng. Bách Hiên mất mát nhìn , biết trong nửa câu này của là có ý gì, ấy muốn lại thiếu ân tình của .

      “Được, biết rồi!” giọng trả lời, sau đó lại lần nữa xoay người, đơn bước .

      Mới vừa rồi còn ngây ngốc cho là ấy chút đành lòng, nhưng là… ấy cấp tốc kịp chờ muốn đẩy ra.

      Ông trời ơi…

      Rốt cục làm thế nào mới có thể nhận được tình của này? Rốt cục phải làm phương pháp gì mới có thể khiến ấy con?

      Ông trời…

      Nếu ông đồng ý cho con… Con nguyện dùng tất cả những gì của mình để trao đổi…



      Tử Thất Thất nhìn rời , nhìn vào thang máy, sau đó mới xoay người, vừa muốn trở về trong căn hộ, Phương Lam liền nghênh diện tới.

      “Thất Thất, tớ muốn ra ngoài chút, bữa tối tớ ăn!”

      “Cậu muốn ra ngoài? đâu?” Tử Thất Thất nghi hoặc hỏi.

      “Ách…” Phương Lam bỗng nhiên chần chờ, sau đó lập tức cười , “Cậu nhìn xem, tớ cũng lớn rồi, chẳng lẽ đâu cũng phải báo cáo với cậu? Cậu yên tâm , buổi tối trước mười giờ, tớ nhất định trở về ăn khuya!”

      “Cậu còn muốn ăn khuya?”

      “Hắc hắc hắc… Cơm tối ăn, dĩ nhiên muốn ăn khuya để bù lại rồi! Được rồi, tớ đây!” Phương Lam xong liền ra cửa phòng, mà chân vừa bước ra, nụ cười mặt nháy mắt trở nên lạnh như băng.

      Vừa rồi Bách Hiên nhận cuộc điện thoại kia có chút kỳ quái, nếu đoán lầm, hẳn là Mặc Tử Hàn gọi tới.

      Bọn họ muốn gặp mặt?

      Tử Thất Thất nhìn cước bộ vội vã của , trong lòng khỏi sinh ra nghi ngờ.

      Đầu tiên là Bách Hiên đột nhiên muốn , sau đó ấy cũng đột nhiên muốn . Hai người bọn họ rốt cuộc làm cái gì vậy? bằng…

      bỗng nhiên cởi tạp dề người xuống, ném vào kệ giày bên cạnh cửa, với Mặc Thiên Tân ngồi ở ghế sa lon, “Thiên Tân, con ở trong nhà nhớ biết điều chút, mẹ ra ngoài mua ít đồ!”
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 134: Lời răn ngôn của Phương Lam… phải ngươi chết, chính là tôi vong!



      “Rầm –” tiếng, cửa khu nhà bị đóng sập.

      Mặc Thiên Tân há hốc miệng, lời đồng ý còn chưa ra, người , trong nháy mắt, trong phòng khách trống chỉ có mình cậu lẻ loi.

      Đây là có chuyện gì?

      Mọi người đều vội vàng như vậy?

      đúng…

      Này rất kỳ quái, chẳng qua là cuộc điện thoại, bọn họ liền liên tiếp chạy , xem ra tựa hồ là có chuyện thú vị gì sắp xảy ra, vậy bằng cậu cũng tham gia .

      khuôn mặt bụ bẫm của cậu đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác, từ ghế salon nhảy xuống, sau đó nhanh chóng tới phòng của chính mình, cầm lấy cặp sách rồi vội vàng chạy ra, theo phía sau Tử Thất Thất.



      Dưới lầu khu nhà trọ

      Bách Hiên nhanh tới xe mình, ngồi lên ghế lái, lập tức lái xe , mà Phương Lam theo phía sau , nhìn phương hướng rời , xoay người chạy đến ngõ gần khu nhà, chiếc mô tô chuẩn bị sẵn, đuổi theo phía sau , mà Tử Thất Thất nhìn Phương Lam thần thần bí bí theo dõi Bách Hiên, nghi ngờ trong lòng càng tăng, lập tức chạy đến đường cái, gọi chiếc taxi theo phía sau bọn họ, cuối cùng… Mặc Thiên Tân lén lén lút lút núp trong bóng tối, nhìn bọn họ người đuổi người theo, khóe miệng vui vẻ bay múa cười tà, lúc này cậu vô cùng may mắn chính mình cầm cặp sách tùy thân, bởi vì bên trong vừa vặn có tiền tiêu vặt của cậu, cho nên cậu cũng liền bận rộn gọi chiếc taxi, gia nhập đội ngũ “ đuổi theo” của bọn họ.

      Mười phút sau…

      Xe Bách Hiên vào cửa lớn Mặc gia, chậm chạp dừng ở cửa biệt thự, mà Hỏa Diễm sớm đứng ở cửa, nghênh đón đến.

      Bách Hiên từ xe xuống, Hỏa Diễm ngay lập tức tiến lên, cứng nhắc , “ Tổng giám Đốc Bách, bên trong, mời!”

      Bách Hiên có lên tiếng, trực tiếp tới bên trong biệt thự.



      Ngoài cửa lớn biệt thự

      Phương Lam đem xe dừng ở khúc quanh cách đó xa, sau đó hai mắt nhìn vào cửa lớn biệt thự ba tầng xa hoa kia.

      Quả nhiên cuộc điện thoại kia là Mặc Tử Hàn gọi tới, xem ra ta về Đài Loan, hơn nữa điều tra Tử Thất Thất ở trong tay Bách Hiên, vậy , ta gọi Bách Hiên tới đây, là muốn với cái gì đây?

      “A…” cười khẽ.

      cái gì cũng quan trọng, dù sao cũng liên quan tới , có điều bây giờ chuyện trọng yếu hơn là…

      Khóe miệng thoáng nụ cười tà, đột nhiên xoay người, khẽ lớn tiếng , “Thất Thất, ra , người quang minh chính đại làm chuyện mờ ám, cần gì trốn trốn tránh tránh chứ? Điểm này cũng giống tác phong của cậu!”

      Ở sau lưng cách đó xa, Tử Thất Thất bỗng nhiên xuất , nhanh tới trước mặt , vẻ mặt trầm nhìn , “Cậu sớm biết tớ theo dõi cậu? đúng…” bỗng nhiên phủ nhận suy đoán của mình, lại lần nữa , “Cậu cố ý đưa tớ tới đây!”

      “Tớ đâu có!” Phương Lam phủ nhận.

      Hai mắt Tử Thất Thất đột nhiên hung hăng nhìn chằm chằm , lạnh lùng chất vấn, “Mục đích của cậu rốt cuộc là gì?”

      “Tớ…”

      Phương Lam hiểu tầm mắt nhìn về phía phương xa! (→﹏→)~

      “Tớ nào có mục đích nào a, Thất Thất… Cậu phải tin tưởng tớ!”

      “Tin cậu mới là lạ!” Tử Thất Thất trong cơn giận giữ gầm , lại lần nữa chất vấn, “, cậu rốt cuộc đem tớ tới đây làm gì?”

      “Cái này sao… ra … Tớ đây… Chỉ là… Ách…” Phương Lam ấp a ấp úng, nửa ngày đều quanh tại chỗ, cố ý kéo dài thời gian.

      “Phương Lam!” Tử Thất Thất đột nhiên lớn tiếng gọi cả tên đầy đủ của , cơn giận giữ nháy mắt bộc phát.

      Phương Lam ngay lập tức đem thái độ của mình thu lại, vẻ mặt thành nhìn , thành thành trả lời , “Tớ chỉ là muốn giúp cậu tìm cơ hội trả ân tình!”

      “Trả ân tình?” Tử Thất Thất nghi hoặc.

      “Đúng vậy! Cậu nghĩ a, tại Bách Hiên vào Mặc gia chỗ nguy hiểm như vậy, nếu và Mặc Tử Hàn gặp mặt, hai người kia nhất định náo loạn, mà náo loạn Bách Hiên nhất định gặp nguy hiểm, bất quá lúc nguy hiểm, nếu cậu xuất cứu ta mạng… phải là hoàn ân tình của ta rồi sao?” Phương Lam vui thích , bộ mặt tươi cười đắc ý.

      Nhưng Tử Thất Thất lại cau mày sâu.

      ấy có sai, nếu hai người bọn họ gặp mặt nhất định phát sinh cãi vã, mà nếu hai người đều tức giận, vậy thua thiệt nhất định là Bách Hiên, Mặc Tử Hàn khi xúc động, vậy

      Trái tim đột nhiên thấp thỏm, bắt đầu bất an.

      được, bất kể như thế nào, cũng thể để cho Bách Hiên gặp chuyện may, cho dù là lại bị Mặc Tử Hàn bắt được, cũng nhất định phải để ta an toàn rời khỏi Mặc gia, nhưng… Bách Hiên thản nhiên bước vào Mặc gia như vậy, ta hẳn có kế sách ứng phó mới đúng, nhưng vạn nhất… Trong vạn nhất của vạn nhất… gặp chuyện may…

      căng thẳng, đột nhiên chân bước vào cửa Mặc gia.

      “Thất Thất!” Phương Lam vội vàng nắm lấy tay , , “Cậu muốn làm gì?”

      “Cậu phải để tớ trả ân tình cho ấy sao? Tớ cứu ấy bây giờ!”

      “Tớ có như vậy sai, nhưng cậu cứ như vậy hai tay trống trơn tới cứu? Vậy chẳng phải thành chui đầu vô lưới?”

      Tử Thất Thất nghe lời , đột nhiên quay người lại, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt , nghiêm túc , “Cậu cố ý đưa tớ tới đây, lại cố ý với tớ như vậy, còn cố ý để tớ lo lắng cho Bách Hiên, xem ra, đây hết thảy là tính toán của cậu, vậy… vậy cậu có kế hoạch cứu Bách Hiên rồi?”

      “Ách… Cái này sao…” Phương Lam lại bắt đầu ấp a ấp úng.

      “Cậu tốt nhất nhanh chút, nếu cậu thẳng thắng ra, bây giờ tớ lập tức xông vào, để cho kế hoạch cậu tỉ mỉ thiết kế đều ngâm nước nóng!” Tử Thất Thất đột nhiên khí thế ép người, tức giận uy hiếp.

      “Được được được, tớ … Tớ còn được sao?” Phương Lam lập tức thỏa hiệp, vẻ mặt bất đắc dĩ bước lên hai bước, tới trước mặt , , “Trước khi tớ , cậu há miệng ra !”

      “Há miệng? Làm gì?” Tử Thất Thất nghi ngờ.

      “Bảo cậu há miệng cậu cứ há ra, lẽ nào cậu cho rằng tớ hại cậu sao?”

      Tử Thất Thất nhíu mày nhìn khuôn mặt giảo hoạt kia của , tuy rằng đoán ra trong lòng , nhưng có thể tin tưởng ấy hại .

      chần chờ, mở miệng ra.

      Phương Lam lập tức từ trong túi lấy ra viên thuốc màu đỏ ném vào trong miệng .

      Mà viên thuốc vừa vặn vứt xuống cổ họng của , khiến kịp phản ứng, trực tiếp nuốt xuống bụng.

      “Cậu cho tớ ăn cái gì?” Tử Thất Thất chất vấn. “Cậu yên tâm , đây là PC74748 tớ nghiên cứu, dược hiệu là ba giờ, cũng đủ cho cậu cứu Bách Hiên ra rồi!” vẻ mặt tràn đầy tự tin.

      “PC…74748?” Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại, kinh ngạc hỏi, “Đây là cái gì vậy? Tại sao nghe tốt như vậy?” tìm chết…

      đổ mồ hôi! (⊙﹏⊙|||)~

      “Thất Thất cậu yên tâm, đây chỉ là danh hiệu mà thôi, thực hại chết cậu đâu!”

      hay giả?” Tử Thất Thất vẫn vô cùng lo lắng.

      , cậu phải tin tưởng tớ, càng phải tin tưởng nghiên cứu của tớ, a, còn nữa…” Phương Lam xong, lập tức từ trong túi lấy ra hai thứ, nhét vào tay .

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn hai thứ trong tay.

      cái là khăn tay màu trắng, cái khác là…

      “Đây là cái gì?” nhìn chằm chằm viên hình cầu màu đen đường kính chừng năm phân trong tay!

      “Cái này nha, cũng là PC54548 thuốc tinh thần tớ nghiên cứu!”

      “PC… 54548?” Tại sao lại là mấy con số may vậy?

      Tôi chết tôi chết…

      điên cuồng đổ mồ hôi! (⊙﹏⊙|||)~

      Đây là trò chơi sao? Cố ý hù dọa người sao?

      “Yên tâm Thất Thất, cái này cũng chỉ là danh hiệu mà thôi!” Phương Lam giải thích.

      “Cậu có thể lấy danh hiệu bình thường được hả? Với lại… Thứ này dùng làm gì?” Tử Thất Thất nghi hoặc, nhìn chằm chằm viên thuốc màu đen kia.

      “Thứ này phi thường lợi hại, chỉ cậu lúc cậu gặp nguy hiểm, dùng lực ném nó xuống mặt đất, nó nổ tung, đồng thời nhả ra khói, hơn nữa trong khói còn có vật chất làm chảy nước mắt với mê dược, dĩ nhiên cậu cần lo lắng, bởi vì cậu ăn PC7478 tớ dày công nghiên cứu chế tạo, cái kia vừa vặn là giải dược!”

      Tử Thất Thất nghe thao thao bất tuyệt giải thích, chỉ cảm thấy có chút kinh hãi. Nhiều năm như vậy, ấy nghiên cứu ra những thứ đồ này, ấy vậy còn làm nhiều hơn, mà kinh nghiệm nhiều năm như vậy, những thứ này có tính nguy hiểm cực cao, cẩn thận hại người hại mình… Haizz…

      Quên ! Vốn có gì mạnh hơn cả.

      “Còn cái kia?” chỉ vào cái khăn tay trắng , “Đây cũng là PC gì 4 gì 48?”

      “Cái này? Cái này chỉ là cái khăn tay thôi, hôm qua ở ven đường mua! đồng, tiện lợi chứ?”

      Khóe miệng Tử Thất Thất có chút co quắp, khuôn mặt đầy hắc tuyến.

      “Cậu đưa tớ cái khăn tay làm gì?” chịu đựng lửa giận chộn rộn hỏi.

      “Cái này là chuẩn bị cho Bách Hiên, nếu quả dùng đến PC54548, vào lúc đó, cậu dùng khăn tay này che miệng ta, như vậy ta cũng bị ngất xỉu!”

      “A…A, a…” Tử Thất Thất cười khan, châm chọc , “Cậu nghĩ đúng là chu đáo!”

      “Đương nhiên, Phương Lam tớ làm việc từ trước đến giờ đều chu đáo, hoặc là làm, làm làm tốt nhất, thuận tiện… cho cậu biết lời răn mình của tớ, tám chữ… phải ngươi chết, chính là tôi sống!”

      Tử Thất Thất rốt cục nhịn được!

      Chú thích: về mấy con số

      74748: thất tứ thất tứ bát –> khứ tử khứ tử ba: tìm chết chết

      54548: ngũ tứ ngũ tứ bát –> Ngã tử ngã tử ba: tôi chết tôi chết…
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :