1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 125: Chiêu này của mẹ con gọi là… Cách sơn đả ngưu!



      sai!

      Mặc Thiên Tân vừa mới cũng sai, từ lúc nghe thấy Mặc Tử Hàn ra tù, từng nghĩ có muốn gặp ta hay , cũng từng nghĩ có đem chuyện Mặc Thiên Tân cho biết, đồng thời còn muốn hỏi tại sao lại muốn lưu lại hình xăm thể xóa này người , làm mỗi đêm lúc thay quần áo ngủ đều thấy hình xăm này, mà mỗi lần cũng khiến khi ngủ mơ tới bóng dáng của , suốt bảy năm… Mỗi ngày đều làm phiền .

      Hơn nữa sau khi nhìn thấy Mặc Tử Hàn, sau khi bị mạnh mẽ xâm phạm, cũng hiểu ra đích xác muốn lập tức chạy trốn, lập tức mang theo Thiên Tân chạy trốn tới nơi cách nào tìm được. Tất cả ý nghĩ này đều giấu ở trong lòng toàn bộ đều bị cậu xem thấu, nhìn thấu rồi, nhưng… cũng qua nhất định bọn họ phải giúp thực những nguyện vọng này a? chỉ nghĩ ở trong lòng chút thôi, chẳng lẽ đây phải ý nghĩ cơ bản nhất của người ư? Chẳng lẽ muốn nghĩ như vậy

      Cũng sai lầm rồi sao?

      Là lỗi của sao?

      nên nghĩ cái gì sao?

      “Mẹ…”

      Mặc Thiên Tân nghe được câu kia của , khỏi giọng kêu tiếng, sau đó chân mày thanh tú khẽ chau lên, xin lỗi, “Xin lỗi…Con chỉ hy vọng mẹ có thể hạnh phúc, chỉ là hi vọng mẹ có thể vui vẻ.”

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt nhắn tràn ngập áy náy kia, trái tim khẽ co rút đau đớn.

      Ý tốt của cậu và tiểu Lam rất ràng, nhưng…

      “Thiên Tân, con cho mẹ biết, mục đích của con và tiểu Lam, chỉ vì thực nguyện vọng của mẹ thôi sao? Hai người có những ý định khác?”

      Khuôn mặt tràn đầy áy náy của Mặc Thiên Tân đột nhiên kinh ngạc, giống như hồ ly bị nắm đuôi, cả người đều kinh hãi.

      Mẹ biết mục đích của bọn họ rồi?

      Mẹ… Biết lúc nào?

      Mẹ nên biết mới đúng a!

      Hai mắt trong veo của Tử Thất Thất chụp lấy biểu tình biến hóa mặt cậu, khóe miệng thoáng tươi cười, giọng , “Con với tiểu Lam phải coi mẹ là đứa ngốc chứ? Cứ cho là mẹ cái gì cũng phát được sao? Cho là mẹ cái gì cũng , chính là cái gì cũng biết sao? Đừng quên, hai người các con, người là bạn tốt nhất của mẹ, người là đứa con trai mẹ tay nuôi lớn, có ai có thể hiểu hai người hơn mẹ, tuy rằng mẹ ràng trong kế hoạch hai người có mưu gì, nhưng mục đích của hai người, mẹ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể phát chút, cho nên… Đừng coi mẹ là đứa ngốc, đừng nghĩ có thể đánh lừa mẹ,… Cũng cần làm tiếp những việc ngu ngốc nữa, biết ?”

      Đầu Mặc Thiên Tân cúi sâu, hai bàn tay nhắn siết chặt lại với nhau.

      làm đến mức này, làm sao có thể làm liền làm?

      Cậu từ bỏ.

      Tuyệt đối từ bỏ.

      “Thiên Tân?”

      thấy mặt cậu, thấy vẻ mặt cậu, Tử Thất Thất khỏi có chút thấp thỏm bất an.

      Mặc Thiên Tân thình lình ngẩng đầu, mỉm cười, , “Mẹ, con biết rồi, con nghe lời mẹ , nhất định làm chuyện điên rồ, bất quá… Mẹ bị con với mẹ tiểu Lam chọc tức sao? Mẹ … Chán ghét chúng con ư?”

      “Đứa ngốc… Mẹ đương nhiên !” Tử Thất Thất lập tức kiên định trả lời.

      vậy chăng?” Mặc Thiên Tân lần nữa xác nhận hỏi.

      “Dĩ nhiên, hai người là những người trọng yếu nhất thế giới này của mẹ, cho dù có làm chuyện dì có lỗi với mẹ, mẹ cũng tuyệt đối tức giận hai người, cũng vĩnh viễn chán ghét hai người, bởi vì mẹ rất , cũng vẫn tin tưởng… Hai người làm hết thảy đều là vì muốn mẹ tốt, mà mẹ cũng giống hai người, mẹ làm hết thảy, cũng đều là hi vọng hai người tốt!” Tử Thất Thất dịu dàng , trong thanh tràn đầy kiên định vô cùng.

      Tâm tư của ba người bọn họ đều giống nhau, đều hi vọng người mình coi trọng nhất được hạnh phúc tốt nhất, bọn họ đều hi vọng đối phương tốt hơn mình, hơn nữa đều cho rằng chỉ cần đối phương hạnh phúc, vậy … Chính là hạnh phúc lớn nhất của mình.

      “Mẹ!” Mặc Thiên Tân nhìn , làm nũng , “Con ngồi bên cạnh mẹ nha?”

      “Được, đến đây !” Tử Thất Thất đồng ý.

      Mặc Thiên Tân rời khỏi ghế của mình, tới bên cạnh , cũng có ngồi ở bên cạnh , mà là thân mật ngồi hai chân , tựa vào ngực , ôm chặt , “Mẹ, nếu ngày nào đó con làm chuyện khiến mẹ cực kì tức giận, mẹ có tha thứ cho con ?”

      “Mẹ tha thứ cho con, nhưng… Nếu biết đó là chuyện khiến mẹ cực kì tức giận, như vậy ngay từ đầu con nên làm, có phải ?”

      Trong lời hai người đều ám chỉ những ngụ ý khác nhau, tuy nhiên cũng có làm , nhưng…

      Hai mắt Mặc Thiên Tân nhắm lại, hai cánh tay ngắn ngủn ôm chặt .

      Cho dù biết là chuyện sai, cậu cũng nghĩa vô phản cố làm, bởi vì, đây chính là nhân tố quan trọng và mấu chốt kiến tạo hạnh phúc cho mẹ, vì hạnh phúc của mẹ… Cho dù bị chán ghét, cậu cũng sợ.

      Mẹ… Mẹ nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải phi thường phi thường hạnh phúc!

      Cậu ở trong lòng thầm với , sau đó khóe miệng thoáng nụ cười vừa chua xót vừa ngọt ngào.

      Tử Thất Thất khẽ cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ con trong lòng.

      Trái tim, bỗng nhiên mơ hồ đau đớn, tựa như cây châm chậm rãi chui vào lòng , cách nào rút ra, chỉ có thể càng lún càng sâu.

      Từ lúc đó cho đến những chuyện phát sinh trong thời gian này, Mặc Thiên Tân thông minh tài trí hơn người, năng lực ứng biến nhanh nhẹn, còn có kế hoạch kín đáo liên tiếp này, cũng phải kiệt tác của đứa trẻ làm được, quân sư phía sau màn ràng chính là Phương Lam.

      Nha đầu quỷ kế đa đoan kia, bị khuôn mặt tưởng chừng như vô hại kia lừa gạt.

      Xem trở về làm sao thu thập.

      Bất quá còn có chuyện khác khiến để ý.

      Đó chính là, tại sao lại ngồi ở máy bay tư nhân của Bách gia? Chuyện giữa Bách Vân Sơn và Bách Hiên giải quyết rồi sao?

      Hai mắt chậm rãi chuyển dời đến cửa sổ bên cạnh, nhìn từng đám mây trắng bên ngoài, chân mày lại nhíu lại nặng trĩu.



      Mười mấy giờ sau

      Máy bay hạ xuống an toàn

      Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bước xuống liền thấy Phương Lam đứng cách đó 20m, mỉm cười với bọn họ.

      “Mẹ tiểu Lam!” Mặc Thiên Tân vui vẻ chạy tới phía .

      Tử Thất Thất đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ ngàn năm kia.

      Nha đầu đáng chết này, lần này tuyệt đối thể bị ấy lừa, tốt hơn hết là thẩm vấn , vặn hỏi , khiến thành thực khai ra mọi chuyện, nhưng…

      Phương Lam vẫn tiếp tục giữ khuôn mặt tươi cười của mình, sau đó khẽ mở hai cánh tay, với , “Thất Thất, hoan nghênh về nhà!”

      Nhà?

      Tử Thất Thất bỗng nhiên sửng sốt, nước mắt khó hiểu xuất trong hốc mắt, trong nháy mắt… Tất cả uất ức trong lòng đều tuôn ra, mà đồng thời, giống như là đứa trẻ trải qua gió sương bên ngoài gặp được người mẹ dịu dàng của mình.

      “Xú nha đầu, cậu quả nhiên là người phụ nữ xấu nhất thế giới!” Thanh nghẹn ngào, lớn tiếng mắng. cái gì mà hoan nghênh về nhà, bây giờ còn có nhà sao?

      Vậy mà chuyên chọn nơi yếu ớt nhất trong nội tâm công kích, rất xấu xa mà.

      Mà Phương Lam vẫn tiếp tục mỉm cười với , lại khẽ giơ hai cánh tay mình lên, , “Được, được, được, tớ là người phụ nữ xấu nhất thế giới này, tớ là người phụ nữ xấu nhất toàn vũ trụ, như vậy cậu hài lòng chưa? tại có thể tới đây cho tới ôm cái ? Tay tớ nâng mãi cũng mệt chết được!”

      “Đáng đời cậu, cậu cứ giơ như vậy cả đời !” Tử Thất Thất sải bước nhanh về phía , nhưng hai tay vẫn có giơ lên.

      “Thất Thất, cậu nên mọn như vậy nha, ôm cái cũng chết!” Phương Lam oán trách.

      “Đúng vậy a đúng vậy a, mẹ, ôm chút cũng mất miếng thịt nào!” Mặc Thiên Tân ở bên ứng hòa.

      “Mặc Thiên Tân, con là con trai ai đó? Cánh tay lúc nào chuyển sang bên ngoài rồi?” Tử Thất Thất tức giận.

      “Ách…Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con sai, nhưng mẹ tiểu Lam cũng là mẹ nuôi của con nha, ngoại trừ có hai quá trình mang thai mười tháng và sinh con ra, mẹ nuôi và mẹ ruột ra có gì khác nhau!”

      rất hay!” Phương Lam bày tỏ tán đồng, vui vẻ , “ hổ là con nuôi bảo bối của mẹ!”

      Tử Thất Thất nhìn bộ dáng xướng họa của hai người, chỉ có thể im lặng thở dài.

      “Tôi mặc kệ hai người!” xong liền lập tức nhanh về phía trước, nhưng mới được hai bước, lại quay trở về, từ trong túi lấy ra hộp quà có cột nơ con bướm màu đỏ, vẻ mặt cáu kỉnh nhét vào trong tay Mặc Thiên Tân, , “Đây là Hổ Phách giúp mẹ mua, dù sao tại cũng vô dụng rồi, cho con chơi đó!”

      xong, liền lập tức rời khỏi.

      “Hả? Cho con chơi?” Mặc Thiên Tân vẻ mặt nghi hoặc, tò mò mở hộp quà ra, bên trong là cái vòng tay vô cùng xinh đẹp.

      “Wow… đẹp nha!” Cậu khỏi cảm thán, lập tức lớn tiếng với bóng lưng Tử Thất Thất, “Cám ơn mẹ!”

      “Cám ơn cái gì mà cám ơn!” Phương Lam bên cạnh liền đoạt lấy hộp quà, dương dương đắc ý , “Đây là lễ vật mẹ con mua cho mẹ!”

      “Mới phải, mẹ là đưa cho con chơi, trả lại cho con!” Mặc Thiên Tân lập tức vươn tay đoạt lấy.

      Phương Lam rất nhanh tránh thoát khỏi cái tay mập của cậu, chậc chậc , “Thứ này có thể đưa cho con chơi sao? Con là con sao? Đầu con thông minh như vậy, ngay cả điểm này mà cũng hiểu, chiêu này của mẹ con gọi là… Cách sơn đả ngưu!”

      “Nha… Cách sơn đả ngưu hả!” Mặc Thiên Tân giả vờ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tiếp, “ nghĩ tới mẹ tiểu Lam ra là con bò a, ra là thế… Sưu cát, sưu cát (tiếng Nhật)!”
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 126: Tử Thất Thất, em thuộc về



      Vừa nghe thấy những lời này của Mặc Thiên Tân, Phương Lam lập tức tàn nhẫn vỗ cái sau ót của cậu, , “Tiểu tử thối, con mới là bò đó!”

      Mặc Thiên Tân đau cau chặt chân mày, oán giận , “ ràng chính mẹ tự mình!”

      “Mẹ là cách sơn đả ngưu!”

      phải vẫn là bò sao!”

      “Tiểu tử thối, con…”

      “Mẹ, cứu mạng a, giết người rồi…”

      Lời Phương Lam còn chưa hết, Mặc Thiên Tân liền lập tức la to chạy về phía Tử Thất Thất.

      “Tiểu tử thối, ai muốn giết con, mẹ chỉ mới gõ cái vào ót con!”

      “Mẹ, mẹ nghe thấy chứ, mẹ nuôi thừa nhận đánh con rồi!”

      “Tiểu tử thối, con lại dám hãm hại mẹ, xem mẹ giáo huấn con thế nào!”

      “Mẹ, mẹ xem, mẹ nuôi lại tới đánh con rồi, oa… Mẹ cứu mạng, oa… Mẹ cứu con…”

      Tử Thất Thất nghe hai người bọn họ cãi nhau, nhưng lại vây quanh chơi trò lão ưng bắt gà con, tức giậm căm phẫn nhíu mày, hai chân bỗng nhiên dừng lại!

      “Hai người các ngươi đủ rồi, đừng có náo loạn nữa, đêm nay đừng mong có cơm ăn!”

      Nháy mắt, hai người lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, cùng nhau cúi đầu sâu, sau đó cùng nhau :

      “Xin lỗi, chúng con sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!”

      “Xin lỗi, chúng tớ sai rồi, xin lão phật gia tha thứ!”

      Tử Thất Thất toát mồ hôi! (︶︿︶|||)~

      Chiêu số có thể trị bọn họ cũng chỉ có ăn cơm, nguyên nhân rất ràng, chính là hai người bọn họ rất thông minh, nhưng người nào có thể vào phòng bếp, chỉ biết ăn chứ biết làm.

      “Ai…” thở dài sâu, nhưng tâm tình ngay lúc này lại vô cùng vui vẻ thoải mái.

      “Được rồi, đều bình thân , theo ai gia hộ giá hồi cung…” phi thường phối hợp đè nén yết hầu, giả giọng .

      “Vâng, lão phật gia!”

      “Vâng, lão phật gia!”

      Hai người trăm miệng lời, phân biệt đứng ở hai bên , dìu lấy tay .

      Hết thảy phiền não tựa như tan thành mây khói, nghi vấn gì, tò mò cái gì, kế hoạch gì, suy đoán gì, mưu gì… Tựa hồ cũng quan trọng, mà quan trọng nhất là… Ba người họ tại rất vui vẻ.

      Quả nhiên…

      Trở về rất đúng ư?

      ***

      ngày sau

      Luân Đôn nước

      Trong phòng khách sạn

      Kim Hâm, Hổ Phách, và Trân Châu, ba người cùng đứng bên cạnh chiếc giường Simmons rộng lớn, ba cặp mắt đều nhìn Mặc Tử Hàn hôn mê bất tỉnh ngày đêm.

      “Trân Châu, bắt đầu !” Kim Hâm đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

      “Vâng!”

      Trân Châu khẽ cúi đầu ứng tiếng, sau đó mở chiếc va li màu bạc đặt bên cạnh giường ra, lấy chất lỏng màu trắng trong suốt hút vào ống tiêm, sau đó đem phần khí dư thừa trong ống tiêm đẩy ra, cầm lấy cánh tay trái Mặc Tử Hàn, mạch máu màu xanh từ từ đâm vào, sau đó chất lỏng trong ống tiêm từ từ rót vào trong huyết quản của , cuối cùng rút kim tiêm ra.

      Ba người cùng nhìn Mặc Tử Hàn hôn mê bất tỉnh, trầm mặc mím chặt môi, lẳng lặng chờ đợi vài tiếng, rốt cục…

      Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ nhăn.

      Trái tim ba người theo động tác của bỗng nhiên buộc chặt.

      Lần này hẳn là tỉnh lại ?

      vô hiệu nữa chứ?

      “Uh…” Mặc Tử Hàn đột nhiên giọng ngâm.

      Thân thể ba người cùng nghiêng về phía trước, trăm miệng lời :

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      Chân mày Mặc Tử Hàn từ từ dùng sức, cặp mắt cũng nhắm chặt, cuối cùng đột nhiên, toàn bộ ngũ quan đều buông lỏng, cả người đều bình tĩnh lại, giống như trạng thái hôn mê ban đầu.

      Sao lại thế này?

      Trong lòng ba người cùng xuất nghi vấn này.

      Chẳng lẽ lại thất bại?

      Ngay khi ba người bắt đầu kích động, hai mắt Mặc Tử Hàn bỗng nhiên mở ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng trần nhà, mà mặt vốn bình tĩnh cũng nháy mắt bịt kín tầng lạnh lùng giống như băng sương.

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      Ba người lại trăm miệng lời, cũng đồng thời lui về phía sau bước, khom lưng chín mươi độ cung kính.

      Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ chau lên, trong đầu liền nghĩ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn ba người trước mặt.

      “Người đâu?” lạnh lùng hỏi.

      “Xin lỗi đại ca, thuộc hạ thất trách, để cho Tử tiểu thư và tiểu thiếu gia chạy trốn!” Hổ Phách trước hết trả lời, đầu cúi càng sâu.

      Hai mắt Mặc Tử Hàn so với vừa mới càng thêm lạnh như băng, tầm mắt chuyển dời đến người Kim Hâm, lại lạnh lùng , “ tìm chưa?”

      “Vâng, phái người tìm ngày đêm, nhưng… Tạm thời còn chưa có tin tức gì!” Kim Hâm trả lời.

      ngày đêm?

      ngủ mê lâu như vậy sao?

      Hơn nữa thậm chí ngay cả Trân Châu cũng bị gọi tới, xem ra ăn phải phải thuốc mê bình thường. Là ai chuẩn bị cho bọn họ? Còng tay như thế nào mở ra?

      Đáng chết…

      Chẳng lẽ bọn họ cũng sớm dự mưu? Còn có gọi Phương Lam kia, dĩ nhiên biết trước? Vậy mà như ta , Tử Thất Thất chạy trốn khỏi , ấy … Vứt bỏ ?

      “Tiếp tục tìm cho tôi, nhất định phải tìm được người cho tôi!” hung hăng ra lệnh.

      “Vâng!” Kim Hâm trả lời.

      “Đều ra ngoài cả !” Mặc Tử Hàn lạnh giọng.

      “Vâng!”

      “Vâng!”

      “Vâng!”

      Ba người cùng trả lời, đồng thời xoay người ra khỏi phòng ngủ.

      Mặc Tử Hàn lẳng lặng ở giường, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, chân mày càng nhíu chặt, biểu tình mặt càng ngày càng lạnh như băng, hốc mắt cũng chậm rãi buộc chặt, mà hai tay nắm chặt tấm đệm tuyết trắng, đột nhiên giận dữ xé ra,

      “Tê –” tiếng, phần tấm đệm bị xé rách, vẽ ra đạo lỗ hổng dài.

      quỷ tha ma bắt kia, ấy lại dám chạy trốn?

      ấy là ăn gan hùm mật gấu, lại dám chạy trốn khỏi .

      Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

      thể tha thứ, thể tha thứ, tuyệt đối thể tha thứ!

      đem hết toàn lực dịu dàng với , đem hết toàn lực đối xử tốt với , Mặc Tử Hàn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên trân trọng người phụ nữ như vậy, người phụ nữ này thế nhưng chút nào cảm kích, còn dám rời khỏi , hơn nữa còn là sau khi ra câu kia vẫn lựa chọn chạy trốn.

      “Tử Thất Thất… Xin em…Đừng th…”

      Trong đầu nhớ lại nửa câu mình trước khi hôn mê, tuy rằng chỉ có nửa câu, nhưng ý tứ rất ràng rồi, ấy có khả năng hiểu, ấy nhất định ràng nghe được, cũng nhất định hiểu hàm nghĩa nửa câu này, nhưng ấy vậy mà đối với biểu lộ của vẫn lựa chọn rời khỏi…

      Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

      Nhất định phải bắt được , nhất định phải đem trở về, sau đó nhất định phải trừng phạt nặng , để biết rằng chạy trốn khỏi là điều thể tha thứ.

      Thiếu chút nữa quên mất, còn phải bắt được gọi là Phương Lam kia, nhìn xem ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại dám ở trước mặt của giở mưu quỷ kế, quả nhiên… Là chán sống! “Tử Thất Thất…” lạnh lùng kêu tên , hung hăng , “Mặc kệ em chạy đến đâu, em đều thuộc về … Em là của … Thuộc về !”

      ***

      Đài Loan

      Phương Lam đưa bọn họ tới căn hộ hoàn toàn mới, là căn nhà nhất bách tứ thập bình, ba phòng hai sảnh, vô cùng sạch xinh đẹp, trang trí cũng vô cùng hoa lệ. Mà bởi vì vừa mới xuống máy bay quá mệt mỏi, cho nên Tử Thất Thất chỉ nấu ba bát mì, sau khi ăn xong, ba người liền an tâm nằm giường trong phòng riêng của mình, vừa cảm giác ngủ thẳng tới hừng đông.

      Sáng ngày thứ hai

      Tử Thất Thất là người đầu tiên rời giường, theo thói quen tới phòng bếp làm bữa sáng, Phương Lam là người thứ hai rời giường, mơ mơ màng màng vào phòng tắm, sau khi rửa mặt chải đầu xong, dĩ nhiên như cũ là mơ mơ màng màng từ bên trong ra, sau đó ngồi ở bàn ăn, nửa tỉnh nửa mê chờ đợi bữa sáng thơm phức.

      Mà lúc Mặc Thiên Tân vẫn chưa rời giường, Tử Thất Thất đem bữa sáng đặt ở bàn, cũng ngồi ở đối diện với , hai mắt thẳng tắp nhìn khuôn mặt tràn đầy khốn ý của .

      “Tớ này tiểu Lam, tớ có chuyện muốn hỏi cậu, tỉnh dậy cho tớ!” giọng mở miệng, nhưng lại mang theo nồng đậm khẩu khí ra lệnh.

      Phương Lam nghe được thanh của , vốn định giả bộ ngủ, nhưng…

      “Đừng có giả bộ ngủ với tớ, lập tức mở mắt, nhìn tớ, nếu tớ đánh cho cậu tỉnh!” lớn tiếng, cũng vươn tay.

      Phương Lam trong nháy mắt mở ra hai mắt, cả người hoàn toàn tỉnh táo.

      Khóe miệng theo thói quen nâng lên, giống như mặt nháy mắt nổi lên tường đồng vách sắt, chuẩn bị nghênh đón câu hỏi của ,

      , cái phòng này là từ đâu ra? Cậu có nhiều tiền để mua như vậy?” Tử Thất Thất nghiêm túc hỏi.

      “Tớ có tiền mua, nhưng tớ thuê a?”

      “A? Phải ? Cái phòng này là cậu thuê sao?”

      “Ách… Cái này…” Phương Lam chần chờ kéo dài thanh , hai mắt nhìn Tử Thất Thất có vẻ mặt “cậu láo, tớ lập tức phế cậu”.

      “Đúng vậy, phải là tớ thuê!” thỏa hiệp .

      “Nếu phải cậu thuê, vậy là từ đâu có?”

      “Là Bách Hiên!” Phương Lam thành trả lời.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 127: Thích? ? Cũng?



      Bách Hiên?

      Tử Thất Thất có chút kinh ngạc, nhưng kỳ cũng đoán được, bởi vì chiếc máy bay kia, bởi vì ở trong khách sạn dùng tiền thu mua nhân viên kia, những chuyện này cũng phải mình ấy có thể làm được. Vậy xem ra, hai người bọn họ tựa hồ cũng có bí mật giấu diếm .

      “A…” bỗng nhiên cười khẽ, cảm giác mình giống như người ngoài cuộc.

      “Cậu cười cái gì?” Phương Lam nghi hoặc hỏi.

      có gì!” Tử Thất Thất lập tức sang chuyện khác, “ ấy lúc này thế nào? Chuyện với Bách Vân Sơn giải quyết rồi sao?”

      “Chuyện này sao…” Phương Lam kéo dài thanh , ý vị thâm trường , “Ạnh tôi bây giờ trông tốt lắm, nhưng ra lại thể nào tốt, đương nhiên, vấn để của hai cha con bọn họ, cũng trông như giải quyết, nhưng thực ra lại vẫn chưa giải quyết!”

      “Có ý gì?”

      “Ý tứ chính là cuộc sống của ta thực ra có gì thay đổi, ăn cơm, ngủ, làm, tan ca, còn có…” Phương Lam bỗng nhiên muốn lại thôi.

      “Còn có cái gì?” Tử Thất Thất lo lắng hỏi.

      “Còn có ngày bị người giám thị hai mươi bốn giờ, vậy thôi!”

      “Bị người giám thị? Tại sao? Chẳng lẽ là Bách Vân Sơn…”

      “Cậu đoán đúng rồi!”

      Lời Tử Thất Thất còn chưa hết, Phương Lam liền xác định suy đoán của .

      Bách Vân Sơn chính là sợ ấy lén lút tới nước tìm , cho nên phái người giám thị nhất cử nhất động của ấy, chẳng trách, lúc trở về chỉ có mình Phương Lam tới đón, hơn nữa cho tới bây giờ cũng có thấy bóng người của ấy.

      “Nhưng mà, ấy dùng máy bay tư nhân của Bách gia đưa tớ với Thiên Tân về nước, vậy ấy với Bách Vân Sơn trong lúc đó chẳng phải lại…”

      “Yên tâm , chuyện này ta xử lý hoàn mỹ rồi, bị bất cứ ai phát cậu về nước, đương nhiên… Bao gồm Mặc Tử Hàn, ta cũng phát !” Phương Lam cố ý tăng thêm vào câu cuối cùng kia.

      Mặc Tử Hàn!

      Nghe đến cái tên ấy, trái tim Tử Thất Thất khỏi tuôn ra cỗ cảm giác khó hiểu, trong đầu cũng khỏi lặp lại nửa câu cuối cùng kia của

      “Tử Thất Thất… Xin em… Đừng th…”

      Quả nhiên vẫn chưa hoàn toàn buông xuôi, nếu lúc ấy trước khi hôn mê nghiêm chỉnh toàn bộ cả câu, ba chữ “ thích em” này, vậy vào thời điểm đó… còn có thẻ lựa chọn rời khỏi ư?

      bởi vì ba chữ này của mà ở lại ư?

      “A…” khỏi lại cười tiếng, nhưng là hàm súc hoàn toàn bất đồng so với vừa rồi.

      Phương Lam nhìn vẻ chua xót sầu muộn mặt , thoáng cái liền đoán được tâm của .

      “Cậu nghĩ tới Mặc Tử Hàn sao?”

      Tử Thất Thất kinh ngạc.

      có!” phủ nhận.

      “Đừng gạt tớ, biểu tình mặt hoàn toàn bán đứng cậu!”

      Tử Thất Thất tức giận, “Đúng vậy a, tớ nghĩ tới ta được sao? Hơn nữa tớ còn suy nghĩ cậu cho ta ăn rốt cuộc là thứ gì, nếu làm hại tới mạng người, phải là tớ phải chuẩn bị trước cho cậu cái quan tài hay sao!” trong lúc tức giận ra những lời tổn hại, vốn muốn tìm cái cớ để che dấu, nhưng nghĩ thế nào lại bật thốt ra lời mà còn mang theo vị đạo lo lắng.

      Phương Lam tà ác nâng lên khóe miệng, cười , “Cậu yên tâm , dược sư hóa học ưu tú như tớ để người khác uống nhầm thuốc, ta nhiều nhất là hôn mê bất tỉnh ba ngày!” Nhưng nếu như là Mặc Tử Hàn, trước bản thân ta kháng thể rất mạnh, nếu tìm được người tài giỏi cùng nghề, vậy tại phải tỉnh dậy rồi ?

      Nghe được những lời này của Phương Lam, trái tim Tử Thất Thất rốt cục bình ổn lại.

      “Được rồi, chuyện hỏi tới đây, tớ gọi Thiên Tân dậy!” nghiêm trang , sau đó liền đứng lên, xoay người bước nhanh về phía phòng ngủ Mặc Thiên Tân.

      Phương Lam nhìn bóng lưng , khóe miệng lại lần nữa khẽ quyến rũ tươi cười.

      Xem ra kế hoạch còn xa.

      “A, đúng rồi!” Hai chân Tử Thất Thất đột nhiên dừng lại, có xoay người, mà là khẽ quay đầu, thần thần bí bí , “Tiểu Lam, cậu có phải còn có chuyện gì gạt tớ phải ?”

      “Hả?” Phương Lam kinh ngạc, trả lời ngay, “Cậu chỉ chính là chuyện gì?”

      Đầu Tử Thất Thất chậm rãi chuyển, đưa lưng về phía , “Quên , chờ cậu tự mình nghĩ kỹ rồi lại cho tớ biết!”

      xong, lại bước tiếp tục về phía trước.

      Phương Lam ngây ngốc nhìn bóng lưng .

      Câu vừa rồi của cậu ấy là có ý gì? Vấn đề cuối cùng của cậu ấy là ý tứ gì? Lẽ nào… Cậu ấy… biết thân phận của mình?

      Trái tim, đột nhiên bối rối, thấp thỏm nhảy lên, mà khuôn mặt tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời ngàn năm cũng đột nhiên biến mất, trở nên mây đen dầy đặc…

      ***

      Luân Đôn nước

      Phòng tầng cao nhất khách sạn

      Mặc Tử Hàn mặc bộ áo sơ mi màu đen, lãnh ngạo ngồi ở ghế sa lon màu trắng.

      Trong tay cầm ly rượu thủy tinh tinh mỹ, trong ly rượu đựng đầy chất lỏng màu hổ phách, mà ở bàn trà trước mặt , có ba bình Whisky trống .

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Cửa phòng đột ngột bị gõ vang, thanh lớn như quanh quẩn trong phòng.

      “Vào !” lạnh như băng mở miệng.

      “Két!” Cửa phòng bị mở ra, Kim Hâm từ ngoài cửa phòng tới trước mặt của , đầu tiên là cung kính cúi đầu, sau đó mới mở miệng kêu tiếng, “Đại ca!”

      “Điều tra thế nào rồi?” Mặc Tử Hàn nhàng lay động ly rượu trong tay, chất lỏng màu hổ phách khẽ sóng sánh.

      “Thưa đại ca, chúng tôi ở trong khách sạn phát , Tử tiểu thư và tiểu thiếu gia là được nhân viên dùng thang máy chuyên dụng trong khách sạn dẫn tới lầu , sau đó lại từ cửa sau ai phát thoát ra.”

      Mặc Tử Hàn kiên nhẫn nghe ta kể, khẽ nhấp ngụm, lạnh lùng , “Sau đó sao? tiếp…”

      “Vâng!” Kim Hâm lại cúi đầu, tiếp, “Tôi hỏi qua ông chủ ở đây, ông ta nhân viên đưa Tử tiểu thư và tiểu thiếu gia ra ngoài trong ngày hôm ấy từ chức, hơn nữa tôi điều tra trong tư liệu xuất nhập cảnh, quả tìm được theo lộ tuyến bay New York, tại phái người đuổi theo điều tra!”

      “Vậy Tử Thất Thất đâu?”

      “Tạm thời… Còn chưa có tìm ra tin tức của ấy!”

      Nghe được những lời này của Kim Hâm, tay phải cầm ly rượu của Mặc Tử Hàn đột nhiên dùng sức, “Choang –” tiếng, ly rượu trong tay vỡ tan.

      Chất lỏng màu hổ phách với máu đỏ tươi, cùng chảy ra từ trong tay

      Kim Hâm sợ hãi trái tim như bị ai bóp chặt.

      “Tiếp tục tìm!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh, thanh tuy rằng lớn, nhưng lại so với việc tức giận quát tháo càn khiến cho người khác kinh hãi.

      “Vâng!” Kim Hâm lĩnh mệnh, lập tức xoay người ra khỏi phòng.

      Mặc Tử Hàn trầm mặc ngồi ở ghế sa lon, hốc mắt nhíu chặt, toàn bộ con mắt nguy hiểm đều híp lên, tức giận tựa hồ muốn lập tức giết người hả giận.

      Bỗng nhiên, tay phải khẽ truyền đến cảm giác đau đớn, chậm rãi giơ tay của mình lên, nhìn bàn tay còn giữ lại cái băng gạc màu trắng, nhìn băng gạc ngừng bị máu thấm qua, nhìn máu tươi màu đỏ ngừng chảy ra, xuống… tại, còn có người quan tâm tới vết thương của , còn có người thay băng bó, cũng còn cảm thụ được cảm giác ấm áp ấy.

      Tử Thất Thất…

      Em rốt cuộc ở đâu?

      Hai ngày lại tìm được tung tích ấy.

      Chẳng lẽ còn trốn ở chỗ khác tại nước ? Hay là rời khỏi nước này? Nhưng mà trong tư liệu xuất nhập cảnh cũng có tư liệu của bọn họ, bọn họ thể chạy khỏi đất nước này, trừ phi… Có người trợ giúp bọn họ.

      là ai chứ?

      Trong những người quen biết của ấy, cũng chỉ có Bách Hiên mới có thể làm chuyện như vậy ? Chẳng lẽ tên Phương Lam kia cũng có thể làm được?

      “Đáng chết!” lạnh lùng mắng.

      Bỗng nhiên nhớ tới tháng trước ta gọi tới điện thoại Tử Thất Thất để chuyện với , hơn nữa ta cũng gọi điện cho , vậy trong nhật kí điện thoại nhất định có số của ta.

      Hoàn toàn để ý vết thương tay mình, nhanh chóng cầm lấy di động đặt ở bàn trà, tìm kiếm nhật kí các cuộc gọi, sau đó ấn vào dãy số.

      “Tít — Tít — Tít –”

      Thanh tít tít kéo dài khiến cho trái tim nôn nóng thôi.

      “Hello, xin chào, tôi là Phương Lam!” Đường giây được nối lập tức truyền đến thanh nhàng khoan khoái của Phương Lam.

      “Là tôi!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng lên tiếng.

      “A, xin lỗi, ngài gọi cho người dùng máy đóng, xin gọi lại sau…” Phương Lam lập tức chuyển đổi giọng , làm bộ như tắt điện thoại tự động trả lời.

      Chân mày Mặc Tử Hàn mơ hồ nhăn lại, tức giận , “Đừng có ở trước mặt tôi giở trò, nếu nhận điện thoại của tôi, vậy lên, chuẩn bị trả lời vấn đề của tôi rồi!”

      là quá thông minh, hổ là ba của Thiên Tân, quả nhiên là gien tốt đẹp, muốn đặt đài thí nghiệm cẩn thận nghiên cứu chút!”

      Mặc Tử Hàn nghe những lời này, bỗng nhiên nhíu chặt hốc mắt, tản mát ra sát khí bức nhân.

      “Tử Thất Thất cho tôi ăn thuốc, là do nghiên cứu chế tạo?”

      “Đúng vậy, chính là tôi, bất quá theo lý thuyết phải ngủ mê man ba ngày ba đêm mới đúng, xem ra bên kia cũng có nhân tài rất ưu tú nhỉ!”

      rốt cuộc là ai?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.

      “Như tôi , tôi là bằng hữu tốt nhất, nhất, nhất của Tử Thất Thất!”

      “Chỉ là bạn bè đơn giản như vậy thôi sao?”

      “Thế nào? phải là ngay cả cũng cho rằng tôi thích Thất Thất, cũng ấy chứ?”

      “Thích? ? Cũng?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc với mấy chữ này.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 128: Tôi muốn gặp mặt… người cha cao cao tại thượng kia của tôi!



      “Ha ha ha…”

      Phương Lam đầu tiên là thoải mái cười to, sau đó mới giọng , “ tháng trước, Bách Hiên cũng hỏi tôi vấn đề như vậy, ta dường như cho là tôi thích Thất Thất, hơn nữa còn có loại tình cảm say đắm với ấy, bất quá yên tâm , tôi là chân chân chính chính thuần thuần túy túy người khác giới, bất quá… Nếu như là Thất Thất tự mình mở miệng muốn ở chung với tôi, vậy tôi thử đồng tính cũng sao!”

      Mặc Tử Hàn nghe được câu đùa cuối cùng kia, tay bỗng nhiên nắm chặt điện thoại di động, cơn giận giữ nảy sinh bất ngờ.

      “Tử Thất Thất tại ở đâu?” lạnh giọng chất vấn.

      ấy địa phương rất an toàn, cần lo lắng!”

      “Tôi hỏi giờ ấy ở đâu?”

      “Cho dù tôi biết, nghĩ rằng tôi cho biết sao?”

      !” Giọng Mặc Tử Hàn đột nhiên kiên định.

      “…” Phương Lam trong điện thoại đột nhiên trầm mặc, đại khái năm giây sau, mới mở miệng lần nữa, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc , “ dựa vào cái gì cho là tôi cho biết?”

      “Chỉ bằng việc nhận điện thoại!” Mặc Tử Hàn tràn đầy tự tin trả lời.

      Lúc Tử Thất Thất dùng điện thoại cầm tay của gọi cho , cũng có số di động của , hơn nữa lần đầu tiên gọi cho , ngôn ngữ của tuy rằng giả giả hư hư , còn lộ ra dáng vẻ làm cho người khác mê hoặc , nhưng cho lần cơ hội, và thời điểm thề, giọng điệu lại đặc biệt tình, rất ràng cũng phải lừa gạt, mà là ràng hi vọng có thể đối đãi Tử Thất Thất như vậy, vậy có thể , cố ý để cho Tử Thất Thất ở chung chỗ với , chỉ là lúc ấy cũng có dựa theo lời mà làm. Còn lần trò chuyện này, vốn mưu kế của cũng thành công, đại khái có thể đổi lại số điện thoại di động, hoặc là tắt máy, hoặc là tiếp, nhưng mà cũng biết gọi điện tới, nhận cú điện thoại này, vậy có thể , … Cố ý cho biết nơi ở tại của Tử Thất Thất.

      “…” Phương Lam trong điện thoại nghe được câu vừa mới kia, bỗng nhiên trầm lặng .

      “Tại sao ? Là bởi vì nghĩ tới bị tôi đoán trúng sao?” Thanh Mặc Tử Hàn trầm lạnh lùng, khóe miệng tà ác chậm rãi gợi lên.

      “Ai nha, tôi nghĩ tới, ra thông minh đến cảnh giới này rồi, a… Tôi là càng ngày càng muốn đem đặt ở bàn thí nghiệm, phân tích tỉ mỉ, nghiên cứu cẩn thận, sau đó từ từ mà xét nghiệm chút, nhìn xem trong thân thể có phải có thứ khác người hay .”

      “A…” Mặc Tử Hàn cười khẽ, lạnh lùng , “Nếu có bản lãnh này, vậy đem bắt tôi lại, đặt ở thứ gọi là bàn thí nghiệm !”

      “NO!NO!NO!” Phương Lam liên tục , sau đó cười , “Nếu tôi bắt người sống nghiên cứu, nhất định bị Thất Thất chán ghét, tôi muốn bị thiết quyền của ấy đánh tới gương mặt xinh đẹp này của tôi, ngoài ra ai thèm lấy, vậy muốn cho ấy chịu trách nhiệm cả đời của tôi, tôi nghĩ… cũng nguyện ý phát sinh chuyện như vậy, đúng hay ?”

      Chân mày Mặc Tử Hàn dưới cơn giận giữ nhíu chặt.

      dùng phương thức này khiến cho tức giận, làm cho càng ngày càng muốn đưa ta vào chỗ chết, giống như là cố ý bới móc, đúng là sợ chết, hổ là bằng hữu của Tử Thất Thất, giống nhau đều ăn gan hùm mật gấu.

      “Trở về vần đề chính , Tử Thất Thất tại ở đâu?” lạnh lùng chất vấn.

      “Cái này sao…” Phương Lam như trước do dự, chậm chạp , “Tuy rằng rất thông minh, mặc dù bị trúng, mặc dù tôi muốn cho biết nơi ở của Thất Thất, nhưng con người tôi chính là rất ghét bị người khác nhìn thấu, cho nên tôi tại thay đổi chủ ý, tôi chi tiết cho biết nơi ở của ấy, nhưng tôi có thể với là, ấy còn ở nước nữa, cũng cần lãng phí thời gian tại nước , bất quá trừ nước ra… Địa Cầu này chính là rất lớn a, cứ… từ, từ, tìm, !”

      cuối cùng gằn từng chữ, trong giọng tràn ngập đắc ý, sau đó lập tức dập điện thoại.

      “Tít —”

      Trong điện thoại di động truyền đến thanh kéo dài ngừng.

      Mặc Tử Hàn nghe thanh trong điện thoại di động, chân mày gắt gao tụm quanh cùng chỗ, lửa giận đầy mặt, cách nào bị đè nén.

      Nữ nhân ghê tởm này, lại dám ba lần bốn lượt trêu chọc , tuyệt đối bỏ qua cho ta, cho dù là bằng hữu tốt nhất của Tử Thất Thất, cũng tuyệt đối thể bỏ qua.

      Bỗng nhiên, từ ghế salon đứng lên, sải bước tới phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, lẳng lặng nghĩ ngợi.

      ta Tử Thất Thất có ở đây nữa, vậy ấy nơi nào?

      Đài Loan ư?

      Khả năng này là lớn nhất! Bởi vì Tử Thất Thất từng qua, ở trong lòng , chỉ có hai người quan trọng, đầu tiên là Mặc Thiên Tân, thứ hai chính là Phương Lam, nếu ba người bọn họ quan hệ tốt như vậy, tin tưởng lẫn nhau cũng muốn tách ra, vậy nếu như là Phương Lam, hàng loạt kế hoạch cùng mưu, thành công giúp Tử Thất Thất chạy trốn, sau đó đem ấy chỗ nào đây? Địa phương nào mới là an toàn nhất đây?

      Bỗng nhiên, khóe miệng của hờ hững gợi lên tia đắc ý cười tà.

      Bất kể nghĩ thế nào, phải… Cũng có so với bên người mình càng thêm an toàn ?

      Cho nên… Tử Thất Thất tại nhất định ở Đài Loan!

      “Hổ Phách!” đột nhiên lớn tiếng gọi.

      “Két!” Cửa phòng lập tức bị mở ra, Hổ Phách đứng ở cửa phòng, cung kính cúi đầu ,” Đại ca, có cái gì phân phó?”

      Mặc Tử Hàn xoay người nhìn ta, lạnh lùng , “Gọi Kim Hâm cần điều tra nữa, lập tức chuẩn bị máy bay, chúng ta lập tức trở về Đài Loan!”

      “Trở về Đài Loan?” Hổ Phách khỏi nghi hoặc lên tiếng.

      Hai mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn hơi hơi buộc chặt nhìn ta, , “Đúng vậy, chuẩn bị !”

      “Vâng!”

      “Còn nữa…” Mặc Tử Hàn dường như lại nghĩ tới cái gì, lạnh lùng , “ ở lại đây, điều tra tỉ mỉ cho tôi, cái ngày Tử Thất Thất bỏ trốn, có những máy bay nào bay tới Đài Loan.”

      “Vâng!” Hổ Phách cúi đầu lĩnh mệnh.

      xuống !” Mặc Tử Hàn thân thể quay lại, lần nữa đối mặt với cửa sổ.

      “Vâng!”

      Hổ Phách lập tức rời khỏi, cũng đem cửa phòng nhàng đóng kín.

      Mặc Tử Hàn lại khẽ ngửa đầu nhìn bầu trời xanh.

      Nếu ấy máy bay chạy trốn, vậy có thể điều tra ra máy bay ngồi, theo con đường này, điều tra là ai giúp bọn họ, hay hoặc là có phát gì khác, tóm lại… Bất kể là đầu mối như thế nào, cũng thể bỏ qua. nhất định tìm được Tử Thất Thất, nhất định làm cho từ nay về sau cũng dám rời khỏi bên cạnh .

      “Tử Thất Thất… Em chờ… tới bắt em!” lạnh lùng , hai mắt bịt kín tầng tinh hồng tà ác.

      ***

      Đài Loan.

      Khách sạn Rich

      Từ tháng trước sau khi Phương Lam tìm Bách Hiên, Bách Hiên cả người lại trở lại dịu dàng như cũ, đối với lời cha mẹ bảo sao làm vậy, mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm đến khách sạn Rich làm tan việc, suốt tháng cũng có đề cập tới Tử Thất Thất, thậm chí ngay cả tên , cũng có xuất qua trong miệng của , giống như trong đời , cho tới bây giờ cũng có tồn tại người này, hết thảy đều là bình tĩnh như vậy, bình tĩnh làm cho người khác cảm giác được gì bất thường.

      Nhưng trong tháng này, người phát , thầm thường xuyên cùng Phương Lam liên lạc, hơn nữa còn thành công đem Tử Thất Thất thoát khỏi tay Mặc Tử Hàn, cho nên tự chủ, có chút kìm nén được.

      Muốn chay như bay đến trước mặt , muốn xem bộ dáng tại của , muốn ôm lấy … Nhưng là tại thể xúc động, phải nhẫn nại.

      Phòng làm việc tổng giám đốc

      Bách Hiên cứ theo lẽ thường hoàn thành hết ngày làm việc, mà lúc này sắc trời cũng trở nên tối đen, thưa thớt ánh sao sáng trang điểm khoảng đen nhánh, ngay cả ánh trăng, cũng ngượng ngùng che lấp hơn phân nửa khuôn mặt.

      “Cần phải về rồi!” giọng lầm bầm lầu bầu, hai mắt từ trong trời đêm thu hồi, sau đó đến trước sô pha, cầm lấy tây trang mặc lên người, cuối cùng nhanh ra cửa phòng làm việc.

      Ngồi thang máy thẳng tới lầu , hai chân mới vừa vặn bước ra khỏi cửa chính khách sạn, liền phát ba người núp trong bóng tối, liền nghĩ tới lời Phương Lam , lúc ở công ty, có nhân viên giám thị Bách Vân Sơn đặc biệt phân phó, mới vừa ra cửa chính còn có người bảo vệ kiêm giám thị , mà quay về đến trong nhà, bất luận là người nhà hay là người giúp việc, cũng chăm chú nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của , đem mỗi việc của đều báo cho Bách Vân Sơn.

      Bất quá, kiểu giám thị này cũng hẳn là tới lúc hủy bỏ!

      “Ra , đừng có núp nữa!” đứng ở đất trống trước cửa khách sạn Rich, khẽ lớn tiếng .

      “…” Chung quanh mảnh trầm mặc, ba người kia ngay lập tức đem che dấu thân thể của mình.

      mặt Bách Hiên dịu dàng khẽ cười, lại , “Mau ra , chẳng lẽ muốn tôi tự mình tới bắt các sao?”

      Lần này lời của trầm, ba người kia liền lập tức thân, cũng cùng nhau đến trước mặt của , cung kính cúi đầu, cùng kêu lên:

      “Cậu chủ Bách!”

      “Cậu chủ Bách!”

      “Cậu chủ Bách!”

      “Ha ha…” Bách Hiên đột nhiên cười khẽ, , “ đúng là xưng hô lâu!”

      Kể từ khi tiếp quản khách sạn Rich, còn thấy qua xưng hô như thế. Cậu chủ Bách… Cậu cả nhà họ Bách… Xưng hô buồn cười cỡ nào a.

      “Được rồi, tại các cũng bị tôi phát , vậy … Có thể hay mời các để đường, bây giờ tôi muốn gặp người cha cao cao tại thượng kia!”
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 129: Đây là… Vị hôn thê của Bách Hiên???



      Ba người nghe được lời Bách Hiên đều kinh ngạc sửng sốt.

      Dẫn gặp Chủ Tịch Bách? Hơn nữa còn là bây giờ?

      “Cậu chủ Bách, chỉ cần bây giờ trở về nhà, qua mấy giờ nữa Chủ tịch Bách dĩ nhiên là về đến nhà, vậy nên…”

      “Tôi muốn ở nhà chuyện với ông ấy, các mang tôi tìm ông ấy, nếu các muốn dẫn đường, vậy tôi tự mình tìm ông ấy cũng sao cả, dù sao… Tôi đối với con đường kia cũng cực kỳ quen thuộc!” Bách Hiên xong liền lập tức sải bước hướng về phía xe của mình.

      Ba người bối rối!

      Chuyện bại lộ, cho dù còn muốn giấu diếm cũng là uổng phí, cho nên, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của .

      “Cậu chủ Bách, xin chờ chút, chúng tôi lập tức dẫn đường cho !”

      Hai chân Bách Hiên bỗng nhiên dừng lại, ưu nhã xoay người, dịu dàng cười , “Làm phiền rồi, cám ơn!”

      Ba nam nhân cung kính mời Bách Hiên lên xe bọn họ, sau đó khởi động máy, Mercedes-Benz dưới đêm tối soi sáng lối bộ.



      Cao ốc văn phòng Bách thị

      chiếc BMW màu đen dừng ở trước lầu, 2 cửa phía trước cùng cửa phía sau bên trái đồng loại mở ra, ba người đàn ông mặc tây trang màu đen cùng xuống, sau đó người đến phía sau bên phải, cung kính mở cửa xe ra, khom lưng.

      “Cậu chủ Bách, đến!”

      Lời người nọ vừa dứt, Bách Hiên liền từ xe xuống, ngửa đầu nhìn cao ốc công tác hai mươi ba tầng trước mắt, chân mày khẽ chau.

      Đây chính là thứ tương lai phải thừa kế sao? Thoạt nhìn đúng là hùng vĩ hoa lệ a, nhưng mà, tại sao trong mắt lại như là lồng giam xấu xí chứ?

      Bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, nhìn tới cảnh tượng trước mắt, sau đó hít hơi sâu, lại mở hai mắt ra, khóe miệng gợi lên nụ cười thường ngày, sải bước tới cửa chính trang nghiêm kia.



      Văn phòng tầng cao nhất

      “Đinh – -” tiếng, cửa thang máy mở ra.

      Bách Hiên bước ra thang máy, 3 người còn lại cũng theo sau, nhưng cước bộ chỉ dừng lại ở cửa thang máy, chỉ có mình Bách Hiên sải bước vào bên trong, cuối cùng đứng ở cửa phòng làm việc chủ tịch.

      nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, hờ hững vươn tay, nhàng gõ ba cái.

      “Đông, đông, đông!”

      Sau khi ba tiếng thanh thúy vang lên, từ bên trong truyền đến thanh Bách Vân Sơn.

      “Ai đó?”

      “Là con, Bách Hiên!” Bách Hiên có chút lớn tiếng trả lời.

      “…” Bên trong phòng làm việc đột nhiên trầm mặc.

      Bách Hiên khẽ nhíu mày, kiên nhẫn chờ đợi, vài giây sau, bỗng nhiên… Cửa phòng làm việc mở ra, nhưng người đầu tiên xuất ở cửa phải Bách Vân Sơn, mà là lão niên thoạt nhìn tuổi năm mươi.

      Ông ta đầu tóc ngắn hoa râm, lưng chỉnh tề toàn bộ về phía sau, khuôn mặt tuấn dật che dấu được những nếp nhăn, nhưng thân cao lại sai biệt lắm so với , tựa hồ còn cao hơn ít, hơn nữa, mặc dù trong tay ông ta cầm quải trượng đầu chim ưng tinh sảo, nhưng sống lưng lại vô cùng thẳng, nhất là hai mắt ngạo thị quần thần kia, lúc buông xuống nhìn người, khỏi cho người sinh ra cỗ cảm giác kinh hãi uy nghiêm.

      Ông ta là ai vậy?

      Bách Hiên khẽ cau mày, đối với tướng mạo ông ta, có chút quen thuộc.

      “Ông Chung, ngài thong thả!” Bách Vân Sơn nở nụ cười, tự mình tiễn ra cửa.

      “Vậy lần sau chúng ta tiếp tục chuyện!”

      “Được, lần sau nhất định có người tới quấy rầy, tôi tiễn ngài ra ngoài!”

      cần, tôi làm chậm trễ cùng con trai chuyện, tạm biệt!”

      “Được, tạm biệt, thong thả…”

      Bách Vân Sơn đứng ở trước cửa phòng làm việc, vẻ mặt tươi cười nhìn bóng lưng người nọ, cho đến khi người nọ vào thang máy, nụ cười mặt ông ta mới biến mất, đồng thời đột nhiên quay đầu, tức giận nhìn Bách Hiên, biến chuyển 180°, lạnh lùng , “Vào !”

      Bách Hiên theo phía sau ông ta bước vào phòng làm việc, mà lúc cửa phòng bị đóng lại, chợt nhớ tới tên người đàn ông kia.

      Chung Khuê!

      Đúng vậy, chính là ông ta!

      Ông ta là trợ thủ đắc lực của thủ lĩnh hắc đạo đời trước, mặc dù tại thường ra mặt, nhưng địa vị ông ta trong đạo vẫn có ảnh hưởng lớn. Nhưng mà, người như ông ta tại sao lại tới đây? ông ta tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là Mặc Tử Hàn phái ông ta tới? đúng, Mặc Tử Hàn phải cùng đám lão già này hòa hợp, vậy là cái gì?

      Bách Vân Sơn nhanh tới bên trong bàn làm việc, tức giận ngồi ghế, hai mắt hung hăng trừng nhìn Bách Hiên, chất vấn , “Con tới đây làm gì?”

      “Ba, làm sao ba lại có quan hệ với người trong hắc đạo?” Bách Hiên giống như trước truy hỏi.

      “Chuyện của ta, cần ai quản!”

      “Ba biết rất ràng cùng người hắc đạo qua lại chắc chắn có kết cục tốt, tại sao còn gặp mặt loại người như vậy? Ba rốt cuộc làm cái gì vậy?”

      “Láo xược!” Bách Vân Sơn đột nhiên vỗ bàn, tức giận nhìn chằm chằm , “Chuyện của ta, lúc nào đến phiên hỏi tới?”

      “…” Bách Hiên bỗng nhiên trầm mặc.

      Toàn bộ văn phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người tức giận.

      “Haizz…” Bách Vân Sơn thở dài lại ngồi lại ghế, cố gắng đè lửa giận của mình, sau đó giọng , “Con lúc này tới nơi này tìm ba, rốt cuộc là có việc gì gấp?” ông ta sang chuyện khác, muốn cho mình tỉnh táo lại.

      Bách Hiên cũng thầm thở ra hơi, bình thản , “Ba, con lần này tới đây, là muốn ba đem những người giám sát con đều chuyển !”

      Nghe được lời của , Bách Vân Sơn khẽ kinh ngạc.

      ra là bị phát .

      “Con khi nào biết ba tìm người giám thị con?” ông ta hỏi.

      “Từ đầu con biết rồi!” Bách Hiên trả lời.

      như vậy, cử chỉ tháng này của con, đều là cố ý làm cho ba xem? Chẳng lẽ con… Còn muốn tìm đó?”

      Bách Hiên nghe câu hỏi của ông, mặt lộ ra giễu cợt nhàn nhạt, , “Cho dù là con cố ý làm cho ba xem có thể như thế nào? Dù sao ba cũng phải là đứa bé, mà là người có thể khiến người khác nghe theo như cái máy.”

      “Con… Làm càn!” Hỏa khí của Bách Vân Sơn lại vọt lên.

      “Con có làm càn, con chỉ là dựa theo phương pháp của ba mà làm thôi, như vậy đấy phải là thứ ba muốn sao? Cho nên… Con phản kháng ba nữa, con sau này đều nghe theo lệnh của ba, con dựa theo ba mà làm đứa con trai ngoan, cho nên xin ba hãy đem những người giám sát con chuyển , mỗi ngày đều bị người khác giám sát hai mươi bốn giờ, là làm cho con vô cùng thoải mái!” Bách Hiên bình tĩnh , trong lời chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh làm cho lòng người kinh hãi.

      Bách Vân Sơn nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia.

      Ông ràng lắm những gì Phương Lam với tháng trước, nhưng kể từ sau ngày đó liền trở lại bộ dáng lúc trước, bất kể là ở khách sạn, ở đường, hay là trong nhà, cũng có bất kỳ cử chỉ quái dị gì, nhưng tuy vậy, ông vẫn lo lắng, lo lắng đây là kế hoãn binh của , chờ ông buông lỏng, lại tìm kia, cho nên nhiều ngày qua, ông vẫn tìm kiếm biện pháp giải quyết, cuối cùng… Rốt cục bị tìm được.

      “Được, ba đồng ý với con, tìm người giám sát con, nhưng con cũng phải đồng ý ba chuyện!” Ông đột nhiên đưa ra điều kiện. Bách Hiên nhìn khuôn mặt giảo hoạt kia, chân mày khỏi khẽ chau.

      “Ba muốn con đồng ý ba chuyện gì?” nghi ngờ hỏi.

      “Rất đơn giản!” Bách Vân Sơn xong liền từ trong ngăn kéo lấy ra tấm hình, đặt lên bàn, , “Chỉ cần con đồng ý kết hôn với này, ba đồng ý con tìm người giám sát!”

      Kết hôn?

      Bách Hiên kinh ngạc trợn to hai mắt.

      Tầm mắt chuyển dời đến tấm hình bàn, nhìn bên trong.

      bé ấy là con độc nhất của Hạ Mộ Phong tập đoàn Hạ thị, tên gọi là Hạ Thủy Ngưng, năm nay hai mươi ba tuổi, tính cách và tướng mạo ba cũng thấy, cực kỳ ưu tú, ba thấy bé rất thích hợp là vợ con, cũng rất thích hợp làm con dâu Bách gia chúng ta, hơn nữa bé cũng vừa đến tuổi cưới, nếu con đồng ý, ba hẹn thời gian cho các con gặp mặt, sau đó định hôn vào tháng sau!” Bách Vân Sơn cứ thế giới thiệu, biểu tình tức giận mặt theo lời từ từ biến mất, sau đó lại hài lòng nhu hòa tươi cười.

      Ông nghĩ rất lâu rồi, tuổi Bách Hiên cũng còn , từ lúc mấy năm trước cũng qua với chuyện đính hôn, nhưng bởi vì kiên trì phản đối, cho nên kéo lại kéo, rồi kéo dài tới bây giờ, nhưng ra trong lòng mọi người đều ràng, cự tuyệt vì Tử Thất Thất, bất quá lần này cũng phải do , nhất định phải làm cho mau chóng kết hôn, chỉ có vợ mới có thể làm tim an định lại, dĩ nhiên cũng có thể để cho người nhà an định, mà người làm cha như ông… Cũng có thể lui về.

      Nhưng Bách Hiên nghe ông như vậy, chỉ cảm thấy hoang đường.

      Ông ấy thấy? Ông ấy cho rằng? Nếu đồng ý, ông ấy định hôn vào tháng sau? Ông ấy ông ấy ông ấy… Toàn bộ đều là quyết định của ông ấy?

      Hoang đường…

      là hoang đường!

      Ông ấy đem hôn lễ của người khác thành cái gì?

      “Con đồng ý!” kiên quyết cự tuyệt.

      Nụ cười mặt Bách Vân Sơn nháy mắt biến mất, hai mắt lạnh lùng nhìn , , “Nếu con đồng ý, vậy chúng ta còn gì để , bắt đầu từ ngày mai ba đặc biệt phái hai người, hai mươi bốn giờ công khai giám sát bên cạnh con, chỉ cần con ngày đồng ý, vậy… Con cũng đừng nghĩ tìm được tự do!”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :