1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 120: Mẹ, con dẫn mẹ !



      Trái tim Mặc Tử Hàn bỗng nhiên run rẩy, hai mắt trừng lớn, lửa giận cũng đột nhiên lao ra.

      “Ngươi là lúc nào liên hệ với ta? Tôi phải cho phép ngươi liên lạc với bất cứ ai sao?” tức giận chất vấn.

      “Con chưa có liên hệ cùng ai a, con mỗi ngày đều bị cái chú Hổ Phách kia nhìn chòng chọc đến sít sao, tin ba hỏi chú ấy!” Mặc Thiên Tân chỉ cao khí ngang.

      “Vậy ngươi vừa mới đó là ta nhờ ngươi chuyển cho ta?”

      sai, là mẹ tiểu Lam nhờ con chuyển cho ba!”

      Mặc Tử Hàn nghe câu trả lời trước sau mâu thuẫn của cậu, chân mày càng cau càng sâu.

      Người phụ nữ kia liên hệ với Thiên Tân như thế nào? Chẳng lẽ là Thiên Tân liên hệ với ta? Nhưng mà phái Hổ Phách ngày hai mươi bốn giờ theo bên người Thiên Tân, bọn họ có khả năng liên lạc với nhau, như vậy… Chẳng lẽ…

      “Ba, ba đừng suy nghĩ lung tung, con trực tiếp cho ba biết, lúc khi còn chưa tới nước , mẹ tiểu Lam cũng đem những lời này cho con biết, hơn nữa mẹ còn với con, làm người phải quang minh lỗi lạc, tuyệt đối thể ở sau lưng trộm đạo hoặc là làm chuyện lén lúc mò cá gì nha, cho dù muốn trộm gà trộm chó gì gì, cũng nhất định phải làm thẳng thắn vô tư, thẹn với lương tâm, cho nên mẹ mới để con cho ba biết, kế hoạch C bắt đầu rồi, ba phải cẩn thận chút a!” Bộ mặt Mặc Thiên Tân dương dương đắc ý, trong đôi mắt tinh quái tràn đầy thần thái kiêu ngạo, giống như hết thảy cậu là chúa tể.

      Mặc Tử Hàn cau chặt chân mày nhìn chằm chằm cái khuôn mặt kia.

      Kế hoạch C?

      Kế hoạch C gì?

      Chẳng lẽ người kia ngay từ lúc tháng trước dự kiến được chuyện xảy ra sao? ta sớm lên kế hoạch, chờ thời cơ chín muồi, sau đó đem Tử Thất Thất cướp ?

      “Bảo bối Thất Thất nhà tôi… Tuyệt đối cho …”

      Chợt nhớ tới ta từng , trái tim khỏi run lên.

      đó… ta có khả năng đem người bên cạnh mang ?

      có khả năng… Cho dù ai mơ tưởng muốn cướp người bên cạnh … ai cũng đừng hòng nghĩ.

      Mà Tử Thất Thất vẫn kinh ngạc ngồi ở ghế, lại hoàn toàn nghe hiểu bọn họ gì.

      Giờ nào đến? Cái gì mà phải cẩn thận chút? Còn có kế hoạch C gì? Hai người bọn họ rốt cuộc cái gì? Tại sao hết thảy mọi chuyện đều vây quanh tiểu Lam? ấy… Lại làm chuyện gì?

      “Mặc Thiên Tân!” đột nhiên kêu tên của cậu.

      “Mẹ, sao vậy?”

      Thời điểm Mặc Thiên Tân nghe thấy gọi, tất cả biểu tình đắc ý mặt đều đột nhiên biến mất, trong nháy mắt khẩn trương lên, giống như tai vạ đến nơi.

      “Con , hai người rốt cuộc gì? Tại sao lại có quan hệ với tiểu Lam? Hai người với tiểu Lam xảy ra chuyện gì?” lạnh lùng chất vấn, vẻ mặt chăm chú.

      “Ách… Cái này sao…” Mặc Thiên Tân chần chờ kéo dài thanh , sau đó bắp chân ngắn ngủn hạ xuống, chân khẽ va chạm vào mặt đất, bỗng nhiên mặt vung lên nụ cười cực kỳ giả dối, nhanh chóng , “Kỳ con cũng biết là có chuyện gì, tóm lại con chỉ truyền lời, muốn biết nội dung trực tiếp tới hỏi người đó… Con ăn no, bye-bye, chúc ngủ ngon…”

      Lời cuối cùng còn chưa hết, cậu ngay lập tức chạy , chạy thẳng tới lầu hai.

      “Mặc Thiên Tân – - Mặc Thiên Tân con đứng lại đó cho mẹ – - Mặc Thiên Tân – -”Tử Thất Thất hô to từ ghế đứng lên, vừa mới muốn đuổi theo nhưng bị còng tay khóa ở tay ngăn lại động tác của .

      Đột nhiên, thình lình xoay người, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn.

      cho tôi biết, ngày đó tiểu Lam gọi điện thoại cho , hai người gì?” thay đổi mũi nhọn chất vấn .

      có gì!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng trả lời.

      có gì? có gì khẩn trương như thế làm gì? Tôi cho biết, tiểu Lam là bạn tốt nhất của tôi, nếu động tới ấy, tôi nhất định liều mạng với !” lớn tiếng uy hiếp, nghiêm trọng cảnh cáo.

      Mà Mặc Tử Hàn lại nhìn khuôn mặt , trầm mặc .

      tại hẳn phải trả lời vấn đề của , mà là người phụ nữ kia ta tới cửa gây phiền phức cho .

      “A…” đột nhiên khinh miệt cười.

      Đồ trong tay Mặc Tử Hàn , còn chưa từng bị ai cướp , hơn nữa chỉ cần là đồ đạc của , tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào nhìn trộm, huống chi… Phương Lam kia chỉ là tầm thường.

      Có bản lãnh, tới mà đoạt!

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt trở nên tà ác kia, hơn nữa lại nghe tiếng cười khinh miệt vừa rồi của , trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.

      Rốt cuộc ba người bọn họ làm cái gì? Tại sao thần thần bí bí cái gì cũng với ?

      Tiểu Lam…

      ấy lại muốn trêu cợt người chứ?

      Nhưng ngàn vạn lần nên, phương thức trêu cợt người của ấy thế giới có mấy người có thể chịu đựng được, nhìn Thiên Tân là có thể thấy rồi, đây chính là đại đệ tử cao nhất của ấy…

      (︶﹏︶|||)~

      Có loại… Dự cảm xấu…

      “Ai…” Tử Thất Thất giọng than thở.

      ***

      Đêm khuya

      Mặc Tử Hàn ôm chặt Tử Thất Thất chậm chạp mới tiến vào mộng, đề cao tất cả cảnh giác, năm lần bảy lượt kiểm tra khóa tay hai người, hơn nữa còn đem cái chìa khóa đặt ở địa phương chỉ có mình biết.

      Nhưng…

      Ba giờ khuya, thời điểm tất cả mọi người ngủ say, cửa phòng ngủ chính đột nhiên bị mở ra.

      “Két!”

      Cửa phòng chậm chạp đẩy ra, bóng dáng nho của Mặc Thiên Tân xuất ở cửa phòng, cậu nhìn nhìn gian phòng tối đen, đem tầm mắt 2.0 hạ xuống giường lớn Simmons rộng hai thước, sau đó khóe miệng lên nụ cười tà ác, rón rén tới bên giường.

      “Mẹ… Tỉnh… Mẹ… Tỉnh… Mẹ…”

      Cậu bên giọng kêu, bên nhàng lay thân thể Tử Thất Thất.

      Bỗng nhiên, Tử Thất Thất mở hai mắt ra.

      Tầm mắt tối đen của loáng thoáng thấy bóng người đứng ở bên giường, khỏi cả kinh, động tác thứ nhất chính là vươn thiết quyền của mình, nhanh chóng đánh về phía gương mặt của bóng người kia… Dường như là khuôn mặt, quá tối, thấy .

      “Đau… Đau chết con… Mẹ mẹ đây là muốn hủy dung con sao? Nếu con ai thèm lấy, a đúng, nếu con lấy được vợ, mẹ phải chịu trách nhiệm đấy?” Mặc Thiên Tân vẫn như cũ đè thấp thanh , chịu đựng đau đớn bị người nào đó tập kích, ghìm cổ họng chuyện.

      Mẹ?

      Tử Thất Thất bỗng nhiên bừng tỉnh.

      “Thiên Tân? Làm sao con lại ở đây?” kinh ngạc mở miệng, thanh cũng tự giác đè thấp theo.

      “Con tới tìm mẹ!” Cậu trả lời.

      “Tìm mẹ?” Tử Thất Thất nghi hoặc.

      sai, con tới tìm mẹ, dẫn mẹ rời khỏi đây!”

      “Cái gì? Rời khỏi?”

      “Đúng vậy, thôi, chúng ta phải chạy trốn!”

      Mặc Thiên Tân xong, bắt tay trái , nhưng mà Tử Thất Thất lại kéo cậu lại, thấp giọng , “Con đừng giỡn, con đây là mộng du sao? Tay của mẹ còn bị khóa, hơn nữa nếu mẹ rời , ta nhất định tỉnh!” “Mẹ, mẹ yên tâm , ba tỉnh đâu!”

      “Cái gì? tỉnh?”

      “Đúng vậy! Mẹ còn nhớ thời điểm bữa tối con chạm qua chén với ba ? Kỳ con sớm ở mặt cái ly bôi tí thứ, mặc dù chỉ là chút xíu, nhưng đủ để cho ba ngủ thẳng tới sáng sớm ngày mai, bởi vì cái gọi là…Sắc chính là tinh hoa, cho nên…”

      “Con cái gì?” Tử Thất Thất khiếp sợ cắt đứt lời của cậu, “Con cái ly có bôi tí thứ? Vậy con làm sao lại có việc gì?”

      “Mẹ, vấn đề ràng như vậy còn muốn con trả lời mẹ sao? Nếu thế giới này có thuốc mê, đó là đương nhiên nhất định có giải dược rồi.”

      “Vậy có thuốc mê lại có giải dược, vậy con có thể giải thích chút cho mẹ, hai thứ đồ này là từ đâu tới?” Tử Thất Thất tìm hiểu nguồn gốc, hỏi thẳng trọng điểm.

      Mặc Thiên Tân nháy mắt á khẩu.

      Quả nhiên, gừng càng già càng cay, mẹ nhà mình vẫn tương đối lợi hại, năng lực suy ra ba là cường hãn.

      “Cái kia… Mẹ, chuyện bí mật như vậy dĩ nhiên phải ở địa phương bí mật , cho nên, chờ chúng ta an toàn đào tẩu, con ràng rành mạch giải thích cho mẹ nghe, có được ?” Mặc Thiên Tân lập tức ôn tồn khuyên bảo.

      Nhưng là vẻ mặt Tử Thất Thất lại u sầu.

      “Cho dù muốn , cũng căn bản là được!” khẽ giơ tay mình lên, thanh còng tay cổ tay phát ra “leng keng”.

      Hai người bọn họ bị còng cùng chỗ, làm sao có thể chạy trốn? Lẽ nào thực phải làm trò chém đứt tay trước mặt con mình? Hay hoặc giả là chém đứt tay ta?

      “Mẹ, chuyện này giao cho con!” Mặc Thiên Tân vỗ vỗ bộ ngực của mình, lời thề son sắt tới, sau đó bên trong gian phòng tối đen, từ trong túi quần lấy ra cái chìa khóa nho .

      Tử Thất Thất kinh ngạc.

      “Con… Sao con có chìa khóa?”

      Mặc Thiên Tân vừa đưa tay mở khóa, vừa đắc ý , “Mẹ, chẳng lẽ mẹ với ba coi tiếp viên hàng xinh đẹp kia là đứa ngốc? ấy làm sao có thể nghe lời đem cái chìa khóa này vứt từ máy bay chứ? Hơn nữa cửa khoang máy bay cũng phải là có thể mở ra dễ dàng như vậy, bất quá… Thời điểm ấy hỏi con có muốn vứt hay , con ôm hy vọng cực kỳ bé, cho ấy chút xíu ám hiệu nho , hoàn hảo ấy đủ thông minh, thời điểm máy bay hạ cánh liền len lén đem cái chìa khóa trả lại cho con, cho nên… Hắc hắc hắc…” Cậu dùng tiếng cười tà ác thay cho nội dung.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 121: Người đàn ông này… Quá hèn hạ!



      “Cạch”.

      Còng tay bị mở ra, theo cổ tay mảnh khảnh của Tử Thất Thất rơi xuống.

      Trong nháy mắt trái tim bỗng nhảy lên, giống như vốn có cái dây đỏ vô hình dẫn dắt hai người bọn họ, nhưng khi chiếc còng tay được mở ra, cái dây đó… liền đứt…

      “Mẹ, chúng ta thôi!” Mặc Thiên Tân giọng , lập tức dắt tay .

      Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, cặp mắt đen nhánh nhìn về phía khuôn mặt Mặc Tử Hàn. Vốn định khắc ghi bộ dáng trong đầu mình, nhưng trong phòng là quá tối, tối ánh trăng, cho nên, thấy , nhìn thấy…

      “Uh… Thất Thất…”

      Mặc Tử Hàn ngủ say đột nhiên ngâm tên Tử Thất Thất, trong nháy mắt, thân thể hai người thình lình cứng ngắc, hai mắt cùng nhìn về phía người nằm giường.

      Tỉnh dậy?

      ta tỉnh dậy?

      Trống ngực của hai người đập cuồng loạn, thấp thỏm thôi.

      Mặc Thiên Tân đánh bạo bước lên bước, muốn xem xét chút.

      ràng mẹ tiểu Lam , nhất định ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai, nhưng sao tỉnh dậy nhanh như vậy? Ba tỉnh sao?

      “Ba…?” giọng kêu, lại bước lên bước.

      Tử Thất Thất kích động đứng tại chỗ, vươn tay nắm lấy cánh tay Mặc Thiên Tân, giọng , “ Hay là chúng ta trước thôi!”

      “Mẹ chờ chút, có chuyện gì, ba giống như cũng có tỉnh lại, bất quá vì cho chắc chắn, phải cho ba uống thêm thuốc mới được!” Mặc Thiên Tân xong, liền lấy từ trong túi ra viên thuốc màu trắng.

      “Đây là cái gì?” Tử Thất Thất kích động hỏi.

      “Đây là thuốc mẹ tiểu Lam cho con nha, nghe là độc môn bí phương vô sắc vô vị độc có hai, với lại làm hại thân thể, nhưng có thể làm cho người ngủ lấy ba ngày ba đêm!” Mặc Thiên Tân giọng , cầm viên thuốc đưa tới gần môi Mặc Tử Hàn.

      Độc môn bí phương?

      Tử Thất Thất khỏi sợ hãi.

      tự chủ liền nhớ lại thời điểm Phương Lam học tiến sĩ nghiên cứu trong viện nghiên cứu những thứ kia, chính là chịu khổ qua N lần bị đầu độc, lại N lần làm chuột bạch, cuối cùng… Thành tựu học nghiệp của sáng chói.

      Bất quá thuốc này… thành vấn đề sao?

      Mặc Thiên Tân từ từ đem viên thuốc đưa tới miệng ta, nhưng đôi môi Mặc Tử Hàn lại ngậm chặt, như thế nào cũng chịu mở ra, còn chân mày cũng bắt đầu nhíu chặt, giống như là ngủ mê man giãy dụa, muốn lập tức tỉnh lại.

      “Thôi rồi mẹ, con thấy chúng ta vẫn nên nhanh thôi!” cậu đột nhiên kích động.

      “Thế nào?” Tử Thất Thất hỏi.

      “Ba căn bản hé miệng, sợ rằng lập tức tỉnh lại!”

      “Cái gì? Vậy chúng ta mau !”

      “Được…” Mặc Thiên Tân vội vàng thu tay lại, nhưng bỗng nhiên, Mặc Tử Hàn lẹ tay nhanh chóng bắt được tay cậu vừa mới muốn thu về.

      Thình lình cả kinh.

      “Ba… Ba… Ba? Ba tỉnh?”

      Tử Thất Thất nghe được thanh của Mặc Thiên Tân, vội vàng nhìn về phía Mặc Tử Hàn nằm ở giường, tuy rằng gian phòng vô cùng tối, nhưng ta vẫn có mở mắt, ta hẳn vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng ta có cử động như vậy, lên trong tiềm thức ta ý thức được, hơn nữa rất nhanh tỉnh lại.

      được!

      thể để cho ta tỉnh, thể bị bắt được!

      Tuyệt đối thể!

      “Thiên Tân, đưa thuốc cho mẹ!” Tử Thất Thất bỗng nhiên tiến lên, kích động .

      “Hả? A… Đây…” Mặc Thiên Tân đưa viên thuốc cầm trong tay cho .

      Tử Thất Thất cầm viên thuốc, sau đó ngồi ở bên giường, đưa viên thuốc vào miệng mình, sau đó từ từ đến gần môi Mặc Tử Hàn, bỗng nhiên, tầm mắt tối đen chậm rãi trở nên ràng, dần dần thấy khuôn mặt kia của Mặc Tử Hàn.

      Rất tuấn tú, rất tuấn, rất mê người… Nhưng xin lỗi, hay là phải tạm biệt.

      Ngay lúc môi cùng môi sắp va chạm, Mặc Tử Hàn đột nhiên mở hai mắt ra, khiếp sợ nhìn Tử Thất Thất gần ngay trước mắt.

      “Em muốn làm gì?” bỗng nhiên mở miệng.

      Tử Thất Thất kinh ngạc, bất chấp tất cả, nhanh chóng hôn lên môi .

      Mặc Tử Hàn khiếp sợ!

      Tại sao… Muốn hôn ?

      Chỉ là cái nghi vấn trong nháy mắt, đáp án liền xuất ở trong miệng của .

      Tử Thất Thất chủ động đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của , mà ở đầu lưỡi vừa vặn chính là viên thuốc kia, thừa dịp khiếp sợ, đem đầu lưỡi trực tiếp đưa vào cổ họng của , làm cho lập tức đem viên thuốc nuốt xuống, nhưng có lập tức kết thúc nụ hôn này, mà là tiếp tục phong bế miệng của , khiến có biện pháp đem viên thuốc vừa nuốt xuống nhổ ra.

      Thời điểm Mặc Tử Hàn nuốt xuống viên thuốc kia mới đột nhiên hoàn hồn.

      còn nghi ngờ, tại sao chính mình lại ngủ quên như vậy, còn nghi ngờ, tại sao vừa tỉnh dậy thấy khuôn mặt nhích lại gần mình, hơn nữa vừa mới hôn đem đầu lưỡi luồn vào, đúng là làm cho dự liệu được, còn có điều đáng sợ lớn hơn, nhưng tuyệt đối cũng nghĩ đến, nụ hôn này, chỉ là vũ khí muốn hôn mê.

      đáng chết…

      Em muốn rời khỏi đến như vậy?

      Em cho rằng làm hôn mê rồi, em có thể rời khỏi , ở bên ngoài nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?

      là ý nghĩ viển vông…

      Cho dù em trốn, cho dù em rời khỏi , cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển, Mặc Tử Hàn , cũng tuyệt đối… Tuyệt đối… Tuyệt đối… Tuyệt đối bắt em lại.

      Tử Thất Thất… Em là của !

      bỗng nhiên vươn hai tay của mình, dùng hết toàn bộ khí lực nắm chặt lấy đầu của , đồng thời sử dụng lực đè hướng về mình, đem đầu lưỡi vụng về của tiến sâu vào miệng , sau đó thình lình dùng sức cắn lưỡi , trong miệng hai người nháy mắt lan tràn mùi máu tanh.

      “Ưm…” Tử Thất Thất thân ngâm nhíu mày.

      muốn thu lại lưỡi mình, nhưng Mặc Tử Hàn lại dùng sức cắn, chính là chịu buông ra.

      “Ưm… Ưm…” ngừng giãy dụa, cuối cùng bỗng nhiên, Mặc Tử Hàn buông ra.

      “Tử Thất Thất…” nỉ non kêu , sau đó giương lên nụ cười sáng lạn giống như trẻ con, giọng , “Xin em… Đừng … Th…”

      Hai mắt Tử Thất Thất khiếp sợ trợn to, gian tối đen dường như bỗng nhiên sáng ngời, trong mắt đều là cái khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia.

      Người đàn ông này… Quá hèn hạ!

      Cư nhiên thời điểm cuối cùng dùng vẻ mặt như thế ra lời như vậy.

      th…? Phía sau th… Là cái gì? Phát như vậy, lời kế tiếp, cần nghĩ cũng biết muốn gì?

      … Thích sao?

      “Mẹ, mẹ sao chứ? Mau ăn hết cái này , nếu té xỉu đó!” Mặc Thiên Tân kích động , ngay lập tức đem viên thuốc màu lam nhạt khác nhét vào miệng , sau đó kéo tay , , “ thôi, chúng ta mau rời khỏi đây.”

      Tử Thất Thất kinh ngạc bị cậu kéo , hai mắt vẫn nhìn Mặc Tử Hàn ngủ mê man giường. muốn nghe xong câu kia, muốn nghe những lời phía sau.

      Muốn nghe… Hiểu lời , nhưng mà… tại phải mau chạy mới đúng.

      Làm sao bây giờ?

      Lòng vì câu của mà bắt đầu dao động, phải quyết định ư? phải muốn lại nhảy vào trong hố lửa tự làm tự chịu ư? Nhưng mà… Nhưng mà…

      ngừng do dự, hai chân tự chủ ngừng lại.

      “Mẹ?”

      Mặc Thiên Tân quay đầu trở lại nhìn khuôn mặt rối rắm của , nghi hoặc , “Mẹ làm sao vậy? Sao nữa? Chẳng lẽ là thuốc bắt đầu phát tác sao? Nhưng mà ăn giải dược rồi nha, con nghĩ mẹ chỉ cần nhẫn nại chút có chuyện gì, chúng ta mau thôi!”

      Cậu xong, liền kéo tay , lại lần nữa về phía trước, chính là Tử Thất Thất vẫn đứng bất động tại chỗ.

      “Mẹ?” Mặc Thiên Tân nghi hoặc kêu tiếng.

      Tử Thất Thất nghe thanh của cậu, bỗng nhiên chậm chạp mở miệng, lẩm bẩm , “Thiên Tân, con muốn rời sao? Con phải thích ba con sao? Con rời khỏi ta được sao? Nếu… Mẹ là nếu… Nếu con muốn ở lại bên cạnh ta mẹ sao… Muốn mẹ lưu lại cũng được… quan hệ…”

      Lấy cớ, lấy cớ, lấy cớ…

      Những lời vừa toàn bộ đều là lấy cớ.

      chỉ là muốn lưu lại nghe nốt lời vừa nãy, chỉ là muốn xác nhận nửa câu mình nghe được là chân , tuy nhiên nghĩ tới chính mình lại lấy cớ, vậy còn quá ích kỷ.

      “Mẹ, mẹ cái gì đó? Đừng mè nheo nữa, mau thôi!” Mặc Thiên Tân cau mày, vẻ mặt oán trách, thẳng thắn lôi kéo , chần chờ chút nào tiếp tục xuống lầu dưới.

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn cậu, theo bước chân của cậu.

      “Tại sao…” mơ hồ mở miệng.

      Tại sao cậu chút do dự liền lôi kéo ? Cậu phải vẫn muốn cùng ba mình ở chỗ sao?

      “Mẹ, trí nhớ của mẹ tốt, con từng con thích ba, nhưng người con thích nhất chính là mẹ, cho nên con chỉ biết chọn ở lại bên cạnh mẹ, hơn nữa… Ba khi dễ mẹ, con tuyệt đối tha thứ, cho nên tại mặc kệ trong lòng mẹ nghĩ đến cái gì, con cũng nhất định dẫn mẹ rời khỏi đây, cho nên mẹ…” Mặc Thiên Tân xong, đột nhiên quay đầu trở lại, hướng về phía cười rực rỡ, tiếp, “Chúng ta trốn thôi, sau đó hai người khoái khoái lạc lạc sống, được !”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 122: đẹp trai… Địa Cầu ngăn cản được chú!



      Trái tim Tử Thất Thất lại lần nữa lâm vào do dự.

      Phải rời khỏi sao? Hay là muốn lưu lại nghe hết câu kia?

      Vẫn cho là giữa và Mặc Tử Hàn, Thiên Tân vẫn chọn người cha ao ước, nhưng mà cái dạng thẳng thắn lôi kéo kia, chút chần chờ, chút do dự, điều này làm cho lòng , khỏi vui vẻ, nhưng mà… Mặc Tử Hàn vừa mới câu kia, nên làm cái gì bây giờ?

      Quả nhiên, lòng tham của con người, đều giống nhau, muốn cái này còn muốn cái kia, vĩnh viễn có chỗ tận cùng, lòng tham đáy.

      “Mẹ…”

      Mặc Thiên Tân thấy chậm chạp cũng có trả lời, khẩn trương lại lần nữa gọi , sau đó kiên định , “Con cho phép mẹ bỏ dở giữa chừng nha!”

      “Bỏ dở giữa chừng?”

      “Đúng vậy, nếu chuẩn bị , hơn nữa cũng tới tình trạng này, con cho phép mẹ bỏ cuộc, tóm lại tại mặc kệ mẹ muốn cái gì, đều phải cho con!” Cậu xong, dùng lực kéo tiếp tục .

      Mẹ tiểu Lam chính là ngàn đinh vạn chúc, nhất định phải đưa mẹ về Đài Loan, cho nên lúc này làm sao có thể xuất sai lầm? Mặc dù cậu rất thích, rất thích, rất thích ba, sai, nhưng ba có chút quá đáng, cho ông chút dạy dỗ, ông chắc là biết học ngoan, cho nên mẹ tại phải rời , nhất định phải rời … Để cho người đàn ông kia mình thương tâm khổ sở.

      Tử Thất Thất để cậu tùy ý lôi kéo mình .

      ra , rời khỏi có lẽ là lựa chọn chính xác, bởi vì dạng này, cuộc sống của nhất định vô cùng bình tĩnh, giống như bảy năm này, cho nên rời , thứ tình này… muốn chạm đến, bị thương quá sâu, cho nên…

      Câu kia của ta là gì cũng liên quan gì cả.

      Trong sinh mệnh của chỉ cần có Thiên Tân, có tiểu Lam, những thứ khác… Ai cũng cần.



      Hai người vội vàng hấp tấp chạy tới đại sảnh lầu , chân Mặc Thiên Tân bỗng nhiên thả chậm tốc độ, lén lén lút lút tới phòng cửa chính, chậm chạp mở cửa phòng ra, quả nhiên…

      “Tiểu thiếu gia, cậu có gì phân phó sao?”

      Hổ Phách canh giữ ở cửa, cung kính khom lưng chín mươi độ.

      Mặc Thiên Tân nhíu mày.

      “Tôi muốn ăn chút đồ ăn khuya, chú chuẩn bị cho tôi!” Cậu ra vẻ trấn định .

      “Vâng!”

      Hổ Phách lĩnh mệnh, nhưng hai chân vẫn bất động tại chỗ, trực tiếp lấy ra di động trong túi quần tây, sau đó ấn dãy số, , “Lập tức chuẩn bị đồ ăn khuya, cứ dựa theo thực đơn tôi chuẩn bị lúc trước, được… Ừ…”

      Đơn giản hai câu, ta lại hướng về phía khe cửa cúi người, , “Tiểu thiếu gia, cậu còn gì phân phó sao?”

      Mặc Thiên Tân đổ mồ hôi!

      Vẻ mặt khó chịu nhìn ta , “Tôi muốn chú tự mình chuẩn bị, phải muốn chú gọi điện phân phó cho người khác!”

      “Nhưng đại ca phân phó, tôi được rời khỏi cửa phòng này!”

      “Chẳng lẽ chú ngủ sao, chú mệt?”

      “Bình thường ngày tôi ngủ giờ, hơn nữa tôi kiên trì mười ngày mười đêm ngủ cũng được, cho nên xin tiểu thiếu gia yên tâm, tôi ngủ!”

      Mặc Thiên Tân điên cuồng đổ mồ hôi!

      Khóe miệng tự chủ co quắp, , “ ngày chỉ ngủ giờ? Chú còn có thể sống khỏe mạnh như vậy!”

      “Đa tạ tiểu thiếu gia khích lệ!”

      “Tôi mới có khen ngợi!” Cậu là chửi ta, lẽ nào cũng nghe hiểu sao?

      “…” Hổ Phách trầm mặc đứng ở tại chỗ.

      Mặc Thiên Tân bắt đầu sốt ruột, muốn thế nào mới có thể đem người đàn ông này rời chứ? đem ta rời khỏi, cậu nhưng là còn có biện pháp đào tẩu, hơn nữa, trừ người đàn ông này ở ngoài, hẳn còn có rất nhiều người ư? Những người khác đến hoàn hảo, nếu cẩn thận đụng phải Kim Hâm cao hai thước kia,… Có thể hỏng bét.

      Đột nhiên, mắt của cậu châu chuyển, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác.

      Buông tay Tử Thất Thất ra, sau đó mở lớn cửa, cậu từ trong khe cửa ra, ngửa đầu mỉm cười nhìn người đối diện.

      Hổ Phách nhìn nụ cười của cậu, trái tim đột nhiên có chút mao mao.

      “Tiểu… Tiểu thiếu gia, cậu còn có gì phân phó cứ việc !”

      “A? Có ?”

      “Dĩ nhiên!”

      “Vậy nếu tôi chú để tôi ra ngoài, chú có đồng ý ?”

      “Cái này… Thứ cho khó tuân mệnh!”

      “Vậy chú vừa để tôi cứ việc ? Nam tử hán đại trượng phu lời đáng giá ngàn vàng, xem ra… Chú hình như rất có tư cách làm phụ nữ nha?” Mặc Thiên Tân nhanh mồm nhanh miệng lại bắt đầu trào phúng công kích người.

      “…” Hổ Phách bất đắc dĩ trầm mặc vài giây, cuối cùng chỉ có thể trả lời , “xin lỗi!”

      “Đừng xin lỗi, chú chẳng lẽ chưa từng nghe qua ti vi có lời thoại rất nổi danh sao? Nếu xin lỗi hữu dụng, sao còn cần cảnh sát làm gì nha? Cho nên lời xin lỗi của chú, tôi, , nhận, được!” Cậu gằn từng chữ, phá lệ kiên định.

      “Vậy tiểu thiếu gia, cậu muốn trách phạt tôi thế nào?” Hổ Phách xong, liền khẽ cúi đầu.

      “Trách phạt?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ lặp lại hai chữ này, sau đó nở nụ cười tà ác , “So với trách phạt, cá nhân tôi thích trừng phạt hơn!”

      “Trừng phạt?” Hổ Phách cảm ứng được tai vạ đến nơi.

      “Hắc, hắc, hắc…” Mặc Thiên Tân cười tiếng vô cùng tà ác, cậu hai bước đến trước mặt Hổ Phách, vẻ mặt nghiêm nghị , “Đầu tiên… Hai cánh tay giơ lên, mở ra, song song với vai!”

      “Hả?” Hổ Phách nghi hoặc.

      “Hả cái gì mà hả? Nghe hiểu tiếng Trung Quốc sao? Mau làm theo!” Mặc Thiên Tân bộ khinh người.

      Hổ Phách bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là giơ hai cánh tay của mình, mở ra hai bên song song với vai!

      “Rất tốt!” Mặc Thiên Tân hài lòng gật đầu, tiếp, “Sau đó… Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, vểnh… Thí cổ!”

      Hổ Phách hoàn toàn cậu muốn làm gì, nhưng làm theo lời cậu được.

      Cái này nên làm cái gì bây giờ?

      Nhất định có dị mưu!

      phải cẩn thận, cảnh giác cậu mới được.

      Mặc Thiên Tân đứng ở trước mặt của , nhìn rất nghe lời làm theo lời cậu , sau đó vẻ mặt vui vẻ nhìn thân thể thẳng đờ của .

      “Cuối cùng… Mở hai chân ra,, song song với vai!”

      Hổ Phách như cũ làm theo, cả người tại đứng theo hình chữ “đại” tại chỗ.

      Mặc Thiên Tân bỗng nhiên lại tiến lên, , “Chú hẳn biết làm động tác thể dục thứ tám của học sinh tiểu học chứ?”

      “A?” Hổ Phách giật mình.

      Động tác thể dục thứ tám?

      Cái trò chơi sửa chữa người này có phải có chút…

      “Xin lỗi, tôi !” Cho dù biết, cũng muốn biết!

      “A? sao? Chẳng lẽ là bởi vì chú ở nước sao? Nhưng Trung văn của chú tốt như vậy a?” Mặc Thiên Tân giả bộ ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn , hai mắt ngây thơ vô cùng thuần khiết nhìn ánh mắt của , nhưng trong lòng tà ác lại chút kiêng kỵ tuôn ra.

      “…” Hổ Phách trầm mặc nhìn cậu, cách nào đáp lại lời của cậu, “Nếu Trung văn của chú tốt như vậy, vậy có muốn tôi dạy chú ? Tuyệt đối thu học phí của chú!”

      cần!”

      “Đừng khách khí nha, đến đến, tôi tại có thành ngữ muốn dạy chú, chính là hầu tử…” Cậu được nửa, bước tới bước, cố ý muốn lại thôi.

      “Hầu tử?” Hổ Phách nghi hoặc lặp lại.

      “Đúng vậy, chính là hầu tử… Sau đó là thâu…” Mặc Thiên Tân tăng thêm chữ.

      “Thâu?” Hổ Phách nghi hoặc như trước.

      Mặc Thiên Tân bỗng nhiên nhếch môi cười sáng lạn.

      Hổ Phách đột nhiên sửng sốt chút.

      Mặc Thiên Tân nhân cơ hội nhanh chóng vươn cánh tay bé của mình, vừa rống to , “Cuối cùng là đào –”

      Đào?

      Hầu tử thâu đào?

      Hổ Phách bỗng nhiên hiểu ý tứ của cậu, mà hạ thân đột nhiên bị người nắm chặt, dùng sức nắm chặt đau đớn nháy mắt lan tràn toàn thân. [:))]

      Mặc Thiên Tân dùng sức nắm, dùng sức nắm, dùng sức nắm, sau đó đột nhiên buông tay.

      Hai chân Hổ Phách bỗng nhiên mềm nhũn, hai đầu gối khụy xuống.

      Mặc Thiên Tân lên mặt cụ non vỗ vỗ bờ vai của , thở dài , “ đẹp trai, là vô cùng xin lỗi, tôi rất ràng đau đớn giờ khắc này của chú, dù sao tôi cũng là người đàn ông, bất quá chú yên tâm, y học tại rất phát triển, đàn ông có thể thành công trở thành phụ nữ, cuộc sống mới của chú bắt đầu, bởi vì cái gọi là: chịu khổ trong khổ, mới là người người, chỉ cần chú có thể nhẫn nại, sau này nhất định trở thành người đứng đầu tất cả mọi người, đến lúc đó… Địa Cầu cũng ngăn cản được chú!”

      Cái trán Hổ Phách xuất từng tầng mồ hôi lạnh, vừa đau vừa thống, hơn nữa còn phải nghe những lời tổn hại người của cậu.

      Đáng chết!

      Thân thể vậy mà bởi vì đau đớn mà mất khí lực, tại ngay cả đứng cũng đứng nổi.

      “Mẹ, mau ra !” Mặc Thiên Tân đột nhiên lớn tiếng.

      “Két!”

      Cửa phòng lập tức bị mở ra, Tử Thất Thất lo lắng nhìn Mặc Thiên Tân, kích động hỏi, “Con sao chứ?”

      sao sao, con dĩ nhiên có chuyện gì, người có chuyện là chú ấy!” Mặc Thiên Tân xong, liền chỉ hướng Hổ Phách quỳ mặt đất.

      Tử Thất Thất theo ngón tay của cậu, nhìn về phía Hổ Phách khuôn mặt đau đến vặn vẹo, mà cảm thán duy nhất chính là… May cho là phụ nữ.

      “Mẹ, thôi!” Mặc Thiên Tân dắt tay Tử Thất Thất, lập tức rời .

      “Tiểu thiếu gia, chờ chút…” Hổ Phách chịu đựng đau đớn dưới hạ thân, lay động đứng lên khỏi mặt đất.

      Mặc Thiên Tân đột nhiên xoay người, vẻ mặt tà ác nhìn , , “Chú xác định tại muốn đuổi theo chúng tôi sao? Chẳng lẽ chú tò mò, vì sao chúng tôi có thể ra tới đây sao? Chẳng lẽ chú lo lắng, đại ca của chú… xảy ra chuyện gì lẽ nào”

      Hổ Phách đột nhiên khiếp sợ!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 123: Sân bay Bách gia? Cực kỳ hùng vĩ!



      Đại ca xảy ra chuyện?

      Cái này thể nào, đại ca làm sao có thể xảy ra chuyện?

      Nhưng mà… Hai người bọn họ đúng là quang minh chính đại ra, mà trong phòng cũng chỉ có ba người bọn họ, lẽ nào đại ca biết chút gì? Chẳng lẽ… xảy ra chuyện?

      Mặc Thiên Tân nhìn hai mắt ta, nhìn vẻ mặt ta từ từ chuyển sang lo lắng, khóe miệng gợi lên chút cười tà, sau đó tiếp, “Trong lòng chú, đại ca của chú trọng yếu, hay chúng tôi trọng yếu, tự mình chú chọn !”

      Cậu xong liền lập tức quay đầu trở lại, nắm tay Tử Thất Thất nhanh chóng bỏ .

      Hổ Phách đứng tại chỗ, hai mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời , trong đầu lại vang lên lời Mặc Thiên Tân vừa .

      Ở trong lòng đại ca quan trọng, hay bọn họ quan trọng?

      Chân mày nhăn lại sâu, chịu đựng đau đớn dưới thân, bên lấy điện thoại di động ra thông báo cho mỗi thủ vệ, bên chạy vào trong phòng.



      Trong phòng ngủ

      Hổ Phách đứng ở cửa phòng mở toang, cánh tay dài đưa về phía vách tường bên cạnh cửa, bật đèn lên, trong phòng nháy mắt sáng ngời, mà Mặc Tử Hàn lẳng lặng nằm ở giường, có bất kỳ động tĩnh gì.

      “Đại ca!” kêu lên sợ hãi rồi nhanh chóng tới bên giường.

      Kiểm tra hô hấp của , tim đập… Hết thảy đều rất bình thường.

      “Đại ca… đại ca… đại ca mau tỉnh lại… đại ca…” ngừng gọi, lần lại lần lớn hơn, nhưng hai mắt Mặc Tử Hàn vẫn đóng chặt, thủy chung cũng có mở ra.

      Đây là có chuyện gì?

      Hôn mê?

      Chẳng lẽ là bị trúng thuốc?

      “Đáng giận –” gầm mắng, dưới thân vẫn đau đớn thôi.

      Lại lần nữa lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số, sau đó vội vàng đặt ở bên tai, chờ đợi kết nối…

      “Này? Chuyện gì?” Trong điện thoại di động truyền đến thanh lạnh như băng.

      “Kim Hâm, nơi này xảy ra chuyện, tiểu thiếu gia và Tử tiểu thư đào tẩu, tại đại ca hôn mê bất tỉnh!”

      “Hôn mê bất tỉnh?”

      “Đúng vậy, ấy bị hạ thuốc, bây giờ lập tức đem Trân Châu tới, kiểm tra cho đại ca, tôi tại muốn tìm người đuổi theo tiểu thiếu gia và Tử tiểu thư, chúng ta chia nhau làm việc!”

      “Tìm người đuổi theo? Làm sao tự mình đuổi theo?”

      “Tôi?” Hổ Phách đột nhiên lúng túng.

      Bộ dáng tại bước còn khó khăn, chớ chi là đuổi theo.

      “Bởi vì tôi nay có chút tiện…”

      tiện?”

      “Cái này… Tôi… Tóm lại… tại trọng yếu nhất là mang Trân Châu tới, mau làm đại ca tỉnh lại! Kia… Cứ như vậy, bắt đầu hành động !” dứt lời để cắt đứt lúng túng, ngay lập tức cắt điện thoại.

      là sơ suất quá, vậy mà lại trúng kế. ràng đoán được cậu ta nhất định có mưu, tuy nhiên như thế nào cũng nghĩ đến cậu lại, cậu lại công kích

      Ai…

      nhíu mày nhìn Mặc Tử Hàn hôn mê, lại than thở nặng nề tiếng.

      “Ai…”

      Trong thang máy khách sạn

      Mặc Thiên Tân và Tử Thất Thất ngừng chạy xuống tầng dưới, sợ gặp phải mấy người canh giữ, mà thời điểm vừa mới xuống tầng thứ 7, Mặc Thiên Tân đột nhiên dừng lại.

      “Thiên Tân? Con làm sao vậy? Mệt lắm sao?” Tử Thất Thất kích động hỏi.

      Mặc Thiên Tân nhìn cánh cửa trong thang máy, mặt đột nhiên lộ ra biểu tình vui vẻ, , “Mẹ, theo con!”

      “Hả? Tại sao?” Tử Thất Thất nghi hoặc, rốt cuộc làm sao vậy?

      Đột nhiên kéo vào trong thang máy, chạy nhanh xuống bên dưới, sau đó lại đột nhiên dừng lại, tới lầu 7… Đây hết thảy giống như đều an bài xong, vẫn bị nó nắm mũi dẫn , nhưng hoàn toàn tình huống tại.

      Mà Mặc Thiên Tân bỗng nhiên vui vẻ buông lỏng lòng cảnh giác, tự chủ bật thốt lên , “Bởi vì mẹ tiểu Lam , đến lầu 7 an toàn!”

      “Tiểu Lam?” Tử Thất Thất kinh ngạc!

      Tại sao lại là tiểu Lam?

      Tại sao mỗi kiện đều có liên quan tới ấy?

      Rốt cuộc bọn họ thần thần bí bí làm cái gì? Tại sao ba phen bốn trận hỏi, bọn họ đều né tránh trả lời?

      “Ách… Mẹ, bây giờ phải là lúc kinh ngạc với nghi hoặc, chúng ta mau thôi, chờ chúng ta đến chỗ an toàn, con mới giải thích tốt với mẹ, có được hay ?” Mặc Thiên Tân lại lần nữa tránh né mà đáp, lập tức lôi kéo vào lầu 7.

      Chân mày Tử Thất Thất nhíu lại sâu, trong lòng mặc dù khí đầy bụng, nhưng hai chân vẫn theo bước chân Mặc Thiên Tân.



      Hành lang lầu 7

      bóng người!

      Mặc Thiên Tân vừa vừa nhìn số thứ tự cửa.

      “707…707…707…” Cậu bên ngừng lặp lại, bên tìm kiếm số phòng 707.

      Rốt cục!

      Trời xanh phụ người có tâm, cậu tìm thấy cửa phòng số 707.

      Đứng ở cửa phòng, cậu có nhấn chuông cửa, mà vươn tay, gõ theo tiết tấu, “Cốc cốc… Cốc cốc…Cốc cốc cốc cốc cốc…”

      Thanh vừa dứt, cửa phòng liền mở ra.

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn cửa phòng chậm rãi mở ra, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, nhìn người đàn ông đứng ở cửa.

      ta phải là người đàn ông lúc đầu dẫn bọn họ lên lầu sao? ta phải là người làm việc cho Mặc Tử Hàn sao? ta hẳn là nhân viên khách sạn chứ? Nhưng mà tại sao lại ở trong phòng này?

      “Tử tiểu thư, Mặc thiếu gia, hai người khỏe!” ta lễ phép cúi đầu.

      “Chú chính là nội ứng mà mẹ tiểu Lam ?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ hỏi.

      “Đúng vậy!” ta thừa nhận.

      “Vậy chú có biện pháp dẫn chúng tôi rời lúc này sao?”

      “Dĩ nhiên!”

      “Chuyện này nên chậm trễ, chúng ta bây giờ liền thôi!”

      “Được, mời theo tôi!”

      Mặc Thiên Tân và ta rất ngắn gọn, xong liền lập tức hành động.

      Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn bọn họ, hoàn toàn hiểu ra sao, nhưng lại tìm được thời cơ hỏi tới rốt cuộc là chuyện gì, đành phải theo sau bọn họ, nhưng tại ràng duy nhất, chính là chuyện chạy trốn lần này, toàn bộ đều là kế hoạch của tiểu Lam.

      ấy rốt cuộc suy nghĩ gì? ấy rốt cuộc muốn làm gì?



      Dưới dẫn dắt của nam nhân viên, Mặc Thiên Tân và Tử Thất Thất hai người vào thang máy chuyên dụng của công nhân viên, trực tiếp tới lầu , sau đó lại tới cửa sau cực kỳ ít người biết, đưa bọn họ bình an ra khỏi khách sạn.

      Ba người đứng ở cửa

      Người đàn ông lễ phép lại khom lưng, , “Tôi chỉ có thể đưa hai người tới đây, hai người từ chỗ này thẳng tới đường , thấy đường cái, là có thể trực tiếp thuê xe tới chỗ hai người muốn !”

      “Cám ơn chú nha, chú đẹp trai, chú chính là ân nhân cứu mạng của chúng cháu, chúng cháu đời này cũng quên ơn của chú, cho dù chết cũng nhất định quấn lấy chú báo ân!” Mặc Thiên Tân bộ mặt cảm kích, lại như cũ sửa được thói quen tổn hại người.

      Nam nhân viên hơi có chút xấu hổ, chỉ có thể trả lời , “ có gì, tôi cũng là nhận tiền của người, thay người làm việc thôi!”

      “A? Vậy chú trở về , ra ngoài mà bị phát làm sao bây giờ?” Mặc Thiên Tân lo lắng. “Tôi sao, tôi cũng đợi từ chức, lập tức rời khỏi khách sạn này, hơn nữa tôi đặt vé máy bay, giờ nữa là bay, cho nên dù bị bọn họ phát , bọn họ cũng tìm thấy tôi!”

      là cao… là cao nha, chú đẹp trai chú quá thông minh, vậy chúng cháu nhiều chuyện nữa, sau này còn gặp lại!” Mặc Thiên Tân vô cùng hào sảng ôm quyền chào tạm biệt.

      Nam nhân viên lại lần nữa có chút xấu hổ.

      Hai tay cũng xấu hổ ôm quyền, giống như kịch cổ trang, ấp úng , “Cáo… Cáo từ!”

      Mặc Thiên Tân vui vẻ xoay người, cùng Tử Thất Thất nhanh chóng theo phương hướng ta vừa chỉ.

      Quả nhiên như ta , phía trước con đường con đường cái, hơn nữa mặc dù là bốn giờ sáng nhưng xe cộ vẫn lại ngừng.

      Bọn họ nắm chắc thời gian lập tức kêu chiếc xe, mà Mặc Thiên Tân miệng lưu loát văn vô cùng tốt, làm cho Tử Thất Thất khiếp sợ mở rộng tầm mắt.

      Ai dạy nó vậy?

      phải cũng là tiểu Lam chứ?

      Hai người bọn họ là từ khi nào bắt đầu thương lượng bày ra?

      Tử Thất Thất ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe taxi, quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Thiên Tân, chân mày nhíu lại càng ngày càng sâu.

      Mà Mặc Thiên Tân cũng sớm chú ý tới ánh mắt , nhưng là cố ý tựa đầu chuyển hướng cửa sổ xe, coi như nhìn tới, tiếp tục trầm mặc, bất quá… Xem ra dấu được mẹ rồi, đợi đến khi lên máy bay, hai người bọn họ ở cùng nhau mình, mẹ nhất định chất vấn cậu… Cậu thể làm gì khác hơn là thừa dịp tại sắp xếp lại lời , nghĩ kỹ cái gì nên, cái gì nên .

      Rốt cuộc trả lời thế nào với mẹ cho phải đây? Ai…

      Cậu trong lòng thở dài sâu.



      Mười mấy phút đồng hồ sau, trời bắt đầu sáng!

      chiếc xe taxi màu xanh da trời dừng ở trước sân bay tư nhân.

      Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân cùng nhau xuống xe, cũng cùng nhau nhìn sân bay to lớn trước mắt. Mấy ngàn mét đều trống trải, mặt đất thoáng thấy có hai chiếc máy bay tư nhân song song đứng, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng thân máy bay rất ràng viết chuỗi chữ văn màu đen – Hundred!

      Hai mắt Tử Thất Thất nhìn chằm chằm chữ văn kia, bỗng nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

      Hundred?

      Bách?

      Nơi này phải sân bay tư nhân của Bách gia chứ?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 124: Hết thảy đều vì thực nguyện vọng của mẹ!



      Mặc Thiên Tân nhìn cảnh trí trước mắt, lúc đầu cũng kinh ngạc đôi chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, tới bên người Tử Thất Thất, sau đó kéo tay , , “Mẹ, chúng ta thôi.”

      ?” Tử Thất Thất kinh ngạc trở lại bình thường, hỏi, “ đâu?”

      “Đương nhiên là về Đài Loan rồi!” Mặc Thiên Tân trả lời.

      “Trở về? Nhưng mà…”

      “Được rồi mẹ, có thời gian ở nơi này giải thích cho mẹ, chúng ta trước tiên lên trực thăng, sau đó lúc bay con cặn kẽ, có được hay ?” Mặc Thiên Tân vội vàng cắt đứt lời .

      “Nhưng mà…:”

      “Đừng nhưng mà, chẳng lẽ mẹ cho rằng con hại mẹ sao? Mau theo con!”

      Mặc Thiên Tân lại cắt đứt lời , sau đó kéo tay , nhanh chóng tới hướng chỗ trực thăng.

      Tử Thất Thất cau mày, trong lòng hàng trăm hàng ngàn nghi vấn ngừng quanh quẩn, nhưng kỳ , nghi hoặc nhất vẫn là câu cuối cùng trước khi Mặc Tử Hàn hôn mê.

      “Tử Thất Thất… Xin em… Đừng th…”

      Lời chưa hết của ta rốt cuộc là gì chứ?

      chính là cái chờ đợi kia sao?

      th…

      thích em?

      ***

      Khách sạn

      Phòng ở tầng cao nhất

      “Rầm –” tiếng vang lớn, cửa chính bị mở ra cách thô bạo, nam nữ, đen trắng, đàn ông khuôn mặt lạnh lùng, phụ nữ khuôn mặt lãnh diễm, hơn nữa trong tay cầm vali xách tay màu bạc, hai người nhanh lên lầu hai, chạy thẳng tới phòng ngủ chính.

      Phòng ngủ chính

      Cửa phòng rộng mở, Hổ Phách đứng ở bên giường, nhíu chặt mày nhìn Mặc Tử Hàn nằm ở giường.

      Bỗng nhiên, Kim Hâm cùng Trân Châu hai người xuất ở cửa phòng, cũng tới bên giường.

      Kim Hâm hai mắt lạnh như băng nhìn Mặc Tử Hàn ngủ mê man nằm ở sàng, chân mày khẽ nhíu, lạnh lùng hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      “Xin lỗi, là tôi thất trách!” Hổ Phách vừa , đồng thời cúi người sâu.

      Chân mày Kim Hâm cau càng thêm chặt.

      Vội vàng quay đầu nhìn mặc âu phục trắng , “Trân Châu, kiểm tra cho đại ca!”

      “Được!” Trân châu ngay lập tức đem đặt va li lên giường, sau đó bắt đầu kiểm tra cho Mặc Tử Hàn.

      Kim Hâm lại quay đầu, nhìn Hổ Phách, tiếp tục hỏi, “Người tìm được chưa?”

      “Còn chưa có!”

      “Đại khái là lúc nào chạy trốn?”

      “Chừng ba giờ năm mươi sáng!”

      Kim Hâm ngước lên tay trái, nhìn nhìn đồng hồ cổ tay.

      tại bốn giờ rưỡi rồi, bọn họ muốn chạy được 40’, mà trong vòng 40’ này cũng tìm được người, như vậy có khả năng rất lớn chính là sớm lên kế hoạch tốt, như vậy tại, hai người bọn họ rất có thể ở đây nữa, nhưng nếu lúc này rời , bọn họ đâu chứ?

      Quay về Đài Loan sao?

      “Có báo cho mọi người gia tăng chú ý ở sân bay chưa?” ta lạnh lùng hỏi.

      thông báo!” Hổ Phách trả lời.

      Sắc mặt Kim Hâm trầm trọng, có lại tiếp tục hỏi tới, mà là lo lắng quay đầu nhìn về phía Mặc Tử Hàn ngủ mê man, nhìn Trân Châu đem chất lỏng màu xanh rót vào mạch máu của .

      Mấy phút sau

      “Trân Châu, đại ca tại sao còn chưa tỉnh?” ta lạnh lùng chất vấn.

      “Cái này…” Chân mày Trân Châu cũng nhíu lại, “Tôi cũng quá ràng, có thể là thuốc của tôi căn bản có tác dụng, xem ra tôi phải lấy máu của đại ca về xét nghiệm chút!”

      “Còn phải xét nghiệm?”

      “Đúng!”

      “Cần bao thời gian?” Kim Hâm hỏi.

      “Đại khái mấy giờ, nhưng… Cũng có thể là mấy ngày…”

      “Vậy ý là, cũng có thể là mấy năm?”

      “…” Trân Châu trầm mặc.

      Sắc mặt Kim Hâm nháy mắt trở nên càng thêm khó coi.

      Ngay cả Trân Châu cũng chịu thua, là ai có thể nghiên cứu chế tạo? Tại sao người Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân lại có thứ này? Bất quá, nếu bọn họ dùng thuốc, như vậy đến mức hại đại ca, nhưng cũng thể gạt bỏ khả năng bọn họ bị người khác lợi dụng.

      là vừa mới dẹp yên con sóng này, con sóng khác lại nổi lên…

      Nếu đại ca cứ hôn mê như vậy, ngư ông đắc lợi chỉ là đám lão già giảo hoạt kia.

      được, thể để cho chuyện phát triển thành như vậy.

      “Trân Châu, lập tức mang máu đại ca về xét nghiệm, mau chóng tìm ra phương pháp làm đại ca tỉnh lại!” ta lạnh lùng ra lệnh.

      “Vâng!” Trân Châu lập tức lấy ra ống tiêm trong hòm giữ đồ, bắt đầu rút máu ra.

      Kim Hâm bỗng nhiên quay đầu nhìn Hổ Phách.

      Thân thể Hổ Phách nháy mắt thẳng tắp, chờ đợi mệnh lệnh.

      “Hổ Phách, ở đây chăm sóc đại ca, nửa bước cũng thể rời , cũng thể để cho bất cứ ai đến gần, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, nếu… Đại ca có nguy hiểm gì, mạng của cũng cần nữa!”

      “Vâng!” Hổ Phách lập tức cúi đầu lĩnh mệnh.

      Kim Hâm hai tay nắm chặt, hai mắt tràn ngập ngọn lửa hung mãnh, nhìn Mặc Tử Hàn nằm ngủ mê man ở giường, kiên định , “Đại ca, yên tâm, tôi tự tìm Tử tiểu thư và tiểu thiếu gia về, tôi nhất định mang bọn họ về, đưa tới trước mặt .”

      Lời ta vừa dứt, ba người liền phân công nhau hành động.

      Mà lúc Trân Châu tới cửa phòng ngủ, hai chân khỏi dừng lại, hờ hững xoay người, nhìn Hổ Phách sắc mặt trắng bệch.

      thoải mái sao? Nơi nào bị đau à? Hay là bị thương? Có muốn tôi xem cho ?” hảo tâm hỏi thăm.

      Hổ Phách nháy mắt xấu hổ!

      cần, tôi rất khỏe!”

      ? đứng giống như khỏe!” Sắc mặt này, liếc mắt cái là có thể nhìn ra, ta cố nhịn đau.

      “Tôi có việc gì, mau mang máu về xét nghiệm , chuyện đại ca vẫn trọng yếu hơn cả!”

      “Cũng đúng!”

      Trân Châu dứt lời liền xoay người, sải bước bỏ .

      Hổ Phách phen toát mồ hôi lạnh!

      Mà đau đớn dưới thân còn ngừng lan tràn, lúc cũng có ngừng lại.

      ***

      máy bay tư nhân

      Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân ngồi đối diện nhau, hai người mặt đối mặt, nhưng người tầm mắt lại nhìn sang bên, mà đổi thành người còn lại nhìn chằm chằm người nào đó tha.

      tại có thể giải thích cho mẹ rồi chứ?” Tử Thất Thất nghiêm túc mở miệng.

      “Ách… Dạ! Mẹ mẹ muốn biết gì cứ việc hỏi , con nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!” Mặc Thiên Tân đột nhiên tươi cười biết điều, tựa hồ sớm chuẩn bị xong.

      Tử Thất Thất nhìn cái khuôn mặt giảo hoạt kia, chân mày khỏi chau lên.

      “Được, vậy con cho mẹ biết, con cùng tiểu Lam rốt cuộc kế hoạch gì?” hỏi thẳng trọng điểm.

      Mặc Thiên Tân nghe vấn đề của , nụ cười mặt bỗng nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi biểu tình, lộ ra vẻ mặt lãnh mạc, nhưng cũng bịt kín tầng biểu tình nghiêm túc.

      “Mẹ, mẹ muốn biết sao?”

      “Dĩ nhiên!”

      “Được, con cho mẹ, chúng con có kế hoạch gì cả, toàn bộ việc chúng con làm cũng vì thực nguyện vọng của mẹ!”

      “Nguyện vọng của mẹ?” Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại. “Đúng vậy, ngay từ đầu, từ lúc con với mẹ ba ra tù, mẹ tuy rằng rất sợ hãi, rất lo lắng, rất muốn chạy khỏi địa phương có ba, nhưng đồng thời mẹ, cũng rất muốn gặp lại ba… Ngươi con liền nghĩ cách cho ba tìm được mẹ, cho hai người gặp mặt!”

      Lời Mặc Thiên Tân đâm trúng nội tâm sâu trong .

      Tại lúc đó, hiểu xác thực có nghĩ tới gặp , nhưng tại sao…

      “Tại sao con biết?” hỏi.

      “Bởi vì mẹ chính là người như vậy a, cả đời đều sống thản thản đãng đãng, phong phong hỏa hỏa, giống như mẹ sinh ra con, cũng đem toàn bộ việc của ba với con, mẹ cũng giống như trước muốn giấu diếm ba con là con trai ba, huống chi mẹ sớm biết con rất thích ba, rất muốn gặp ba, cho nên mẹ càng muốn giấu diếm ba chuyện sinh ra con, chỉ là bởi vì thân phận ba… Cho nên mẹ vô cùng do dự, mẹ sợ mất con, cho nên dám ra… Con đúng chứ?”

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc .

      Mặc Thiên Tân nhìn mặt của , khóe miệng khỏi lộ ra chút tươi cười khổ sở, lại tiếp:

      “Cũng là bởi vì nội tâm mẹ muốn gặp lại ba lần, cho nên con liền thực nguyện vọng trong lòng mẹ, nhưng mẹ sau khi gặp ba, tựa hồ xảy ra nhiều chuyện vui, con cũng thấy được… Thấy mẹ ở nhà khóc trong phòng tắm. Đó là lần đầu tiên con thấy mẹ chảy nước mắt, con lúc ấy hoảng sợ, con muốn nhìn thấy nước mắt mẹ lần nữa, cho nên con liền muốn thực nguyện vọng thứ hai của mẹ, chạy trốn khỏi ba…”

      Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn cậu.

      ra là ngày đó cậu đến trường, mà là lén lút trốn trong nhà, hơn nữa còn bắt gặp khóc lóc trong phòng tắm, cho nên, từ ngày đó bắt đầu cậu mới rất chân thành , muốn ở lại cạnh , muốn chạy trốn cùng .

      Nguyên lai… Hết thảy đều bị cậu nhìn thấy.

      “A…” bỗng nhiên cười khẽ, mang theo hàm súc tự giễu.

      “Nghe con như vậy, giống như hết thảy đều là lỗi của mẹ… Nghe ngươi nguyện vọng trong lòng mẹ, cho nên hai người vì muốn mẹ tốt, liền đem hết toàn lực thực nguyện vọng cho mẹ, nhưng cuối cùng lại đưa đến cục diện như bây giờ. Nhưng mà… Mẹ cũng cầu hai người làm nguyện vọng trong lòng cho mẹ a? Tại sao hai người muốn tự tiện quyết định giúp mẹ thực chứ? Ít nhất… Có phải hay nên hỏi mẹ câu chứ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :