1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 115: Tâm nguyện của mẹ… Con vì mẹ thực !



      Hai mắt trong suốt của Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt mơ hồ nổi giận kia, to gan , “Lời con phải ba nghe được rất ràng sao? Nếu ba nghe được ràng, vậy ba tự nhớ lại , con lặp lại đâu, nhưng mà ba, nếu lỗ tai ba còn dùng được, dứt khoát cắt , đổi lại đôi mới… Như thế nào?”

      Chân mày Mặc Tử Hàn chau chặt, lửa giận bắt đầu lên cao.

      “Thiên Tân!” Tử Thất Thất kêu cậu tiếng.

      Mặc Thiên Tân lập tức thu hồi tầm mắt của mình, đổi lại nhìn hai mắt .

      “Mẹ…” Cậu giọng gọi, hàm chứa trăm ngàn thương .

      Cậu biết, nhất định là ba lại làm cái chuyện gì khiến mẹ thương tâm, cho nên mẹ mới bị bức đến bộ dáng thương tâm này. ràng với ba được làm cho mẹ khóc, mà ba cũng ràng rành mạch nghe được, nhưng mà đến cuối cùng ba vẫn làm mẹ khóc, mà hốc mắt hồng hồng của mẹ chính là minh chứng tốt nhất.

      “Thiên Tân, con tìm mẹ có chuyện gì ? Chúng ta tới phòng con chuyện !” Tử Thất Thất tìm cái cớ, muốn mau rời khỏi nơi này.

      “Vâng!” Mặc Thiên Tân gật đầu đồng ý.

      Đầu Tử Thất Thất khẽ chuyển động về phía sau, nhưng lại chỉ có chút, sau đó nhân tiện lập tức ra cửa phòng, cũng quay đầu lại, mà Mặc Thiên Tân lại chậm bước đứng ở cửa phòng, cậu nhìn Mặc Tử Hàn ngồi ở giường, giọng, lớn lối , “Ba, con còn nhớ đêm hôm trước còn với ba câu, bởi vì cái gọi là… Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, phải báo, mà là thời cơ chưa tới! Ba, con cảm thấy… thời cơ của ba còn nhiều!”

      Cậu xong liền hướng về phía ba mình thần thần bí bí cười, sau đó xoay người theo phía sau Tử Thất Thất.

      Mặc Tử Hàn nhìn cửa phòng trống rỗng, chân mày càng chau càng chặt.

      phải là báo… mà là thời cơ chưa tới?

      những lời này là có ý gì?

      Nó phải báo cái gì?

      “A…” bỗng nhiên cười, chân mày lại vẫn có giãn ra.

      Đứa bé kia quả nhiên là tức giận,, dù sao cũng làm tổn thương người mẹ nó nhất, mà Tử Thất Thất tựa hồ cũng rất tức giận, phải lại lần nữa ngậm miệng cùng chuyện chứ?

      nên làm cái gì bây giờ?

      là kỳ quái, Mặc Tử Hàn tại sao lại trở nên sầu thương nhiều như vậy? Tác phong mạnh mẽ vang dội chạy đâu rồi? Tại sao đối mặt với , tất cả túi khôn của đều có tác dụng chứ?

      “A… Ha ha…” giễu cợt, biết giễu cợt ai…



      Phòng ngủ

      Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân trước sau vào trong phòng.

      Mới vừa vào, Tử Thất Thất liền lập tức mở miệng , “Thiên Tân, mẹ vừa rời giường, còn chưa tắm rửa, mẹ mượn phòng tắm của con chút!”

      Mặc Thiên Tân nhìn bóng lưng Tử Thất Thất, chân mày khẽ nhăn, nhưng dùng thanh nắng ráo , “A, vâng, mẹ cứ tùy tiện dùng!”

      “Cám ơn!”

      Tử Thất Thất rất câu nệ cám ơn, sau đó nhanh tới phòng tắm.

      Mặc Thiên Tân đứng ở tại chỗ, trời quang mặt biến mất và thay vào đó là mây đen u ám.

      Bên trong phòng tắm

      Sau khi Tử Thất Thất vào liền ngay lập tức khóa trái cửa lại, nhanh chóng tới bồn tắm, mở tất cả vòi nước, lợi dụng tiếng nước chảy, nước mắt của lại lần nữa tuôn ra.

      dùng hai tay vốc nước ấm trong bồn, nhìn nước ấm trong suốt kia, sau đó nhìn lại thân thể dơ bẩn này của mình.

      Lại nữa rồi!

      Loại cảm giác ghê tởm lại lần nữa tái người .

      Nhưng cảm giác lần này tựa hồ có chút bất đồng, lúc này đây chỉ cảm thấy ghê tởm, cảm thấy dơ bẩn, cảm thấy muốn ói, cảm thấy trái tim đau quá, hô hấp cũng rất khó khăn, mà nước mắt rơi xuống, cũng phải gào khóc mà là yên lặng, tiếng động, có bất kỳ thanh .

      Thương tâm ư?

      Khổ sở ư?

      Dường như “bi thống” Nhiều hơn chút thôi?

      Bi ai… Và đau xót…



      Trong phòng ngủ

      Mặc Thiên Tân nằm giường ngừng lộn qua lộn lại, chân mày nhăn lại lâu, vẻ mặt lo lắng.

      được, cậu muốn tìm cơ hội liên lạc với mẹ tiểu Lam, cậu thể nhẫn nhịn tính tình thô bạo của ba, cho nên tại phải xuất động kế hoạch C, lần này nhất định phải cho ba đẹp mặt mới được.

      “Két!”

      Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Tử Thất Thất vẫn mặc áo ngủ ra, nhưng so với lúc vào hoàn toàn bất đồng, mặt lên nụ cười xinh đẹp mi phi sắc vũ, nhìn như tâm tình vô cùng tốt, nhưng thực ra…

      “Mẹ!” Mặc Thiên Tân kích động tới.

      Tử Thất Thất mỉm cười nhìn cậu, , “Ăn điểm tâm chưa? Nếu chưa ăn, có muốn cùng ăn với mẹ ?”

      “Mẹ, mẹ…”

      “Ai nha, bảo bối mắt con sao quầng thâm nghiêm trọng vậy? Tối qua ngủ ngon sao? Đều do mẹ tốt, mẹ lại quên mất ước định với con!”

      “Mẹ, mẹ…”

      “Được rồi, bằng con bây giờ nằm xuống ngủ lát, bổ sung giấc ngủ !”

      “Mẹ…”

      “Con muốn mẹ ngủ cùng con sao? có biện pháp với con, chúng ta cùng ngủ…”

      Tử Thất Thất ba lần liên tục cắt đứt lời Mặc Thiên Tân, sau đó cứ thế ôm cậu nằm ở giường, muốn dùng giấc ngủ để cho cậu im lặng, nhưng mà…

      Mặc Thiên Tân đột nhiên ngồi dậy khỏi ngực , hai mắt trong suốt nhìn chằm chằm khuôn mặt trông vô cùng hớn hở của .

      Tử Thất Thất nghi hoặc cũng ngồi dậy theo, nhìn biểu tình nghiêm túc của cậu, trái tim tự chủ có chút bối rối.

      “Sao vậy? muốn ngủ sao? Muốn ăn điểm tâm trước sao? Rất đói bụng sao? Vậy chúng ta …”

      “Mẹ!” Mặc Thiên Tân đột nhiên gầm .

      Tử Thất Thất cả kinh, trầm mặc thêm gì nữa.

      Quả nhiên, vẫn là thể gạt được cậu, đứa chỉ có sáu tuổi này vậy mà thần kinh lại nhạy cảm như vậy, biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

      Quên , cứ để cậu hỏi , tin tưởng diễn kỹ của mình có thể đánh lừa cậu, ít nhất… Cũng có thể vượt qua kiểm tra ?

      “Mẹ…”

      Mặc Thiên Tân lại lần nữa kêu , thanh rất nhiều, hơn nữa hai mắt cũng chầm chậm trở nên ưu thương.

      Lại lần nữa mở cái miệng nho , cậu cũng có hỏi, mà là xác định , “Mẹ, mẹ khóc… Đúng !”

      Khóc?

      Tử Thất Thất nghe cậu ra chữ này, tuy nhiên giả vờ ra bộ dáng nghi hoặc, nhưng hai mắt cũng ngay khi thanh cậu dứt hết, nước mắt trong suốt rớt xuống.

      Hả?

      Sao lại thế này?

      tại sao khóc?

      Tại sao nước mắt nghe theo lời , tự tiện chảy xuống?

      Tại sao lại khóc trước mặt con trai bảo bối của mình?

      Tại sao lại để nó thấy?

      Đừng khóc… được khóc… được chảy ra…

      Tử Thất Thất kích động dùng hai tay lau chùi nước mắt rơi xuống, nhưng rất kỳ quái, càng lau càng nhiều, càng lau càng thấy được tầm mắt của mình mơ hồ, mà những chất lỏng này tự tiện chảy ra khỏi thân thể, giống như là hồng thủy, tuôn ra từ hốc mắt.

      “Mẹ…” Mặc Thiên Tân lại lần kêu , chân mày quấn bện cùng chỗ, “Hả? kỳ quái, mắt mẹ giống như có hạt cát bay vào, đau quá nha… Thiên Tân con chờ chút, mẹ vào phòng tắm lau mắt , con chờ chút, ngồi đây chờ mẹ, mẹ lập tức ra ngoài…” Tử Thất Thất xong liền lập tức đứng lên.

      Nhưng Mặc Thiên Tân lại nhanh chóng đưa tay bắt lấy ống tay áo của .

      Tử Thất Thất sửng sốt, nước mắt vẫn liên tục ngừng chảy xuống, nhưng người lại nhúc nhích đứng tại chỗ.

      “Mẹ, mẹ quả nhiên khóc… khó khăn như vậy ư? Khổ sở đến ngay cả nước mắt cũng nhịn được ư? Mẹ… Nguyên nhân mẹ khóc phải vì ba chứ? Quả nhiên, ba lại khi dễ mẹ?”

      Tử Thất Thất đưa lưng về phía cậu, nghe thanh trẻ thơ ngây ngô kia, nước mắt… Càng chảy mãnh liệt, cách nào dừng lại.

      “Mẹ, mẹ chán ghét ba như thế ư? Ba quá đáng với mẹ sao? Mẹ… Mẹ có phải… Hận ba?”

      Hận?

      Tử Thất Thất nghe cái chữ kia, trái tim thình lình co rút đau đớn.

      Mặc dù mình qua với chữ này, nhưng là từ trong miệng Thiên Tân ra vậy mà làm đau đớn như vậy.

      Hận?

      hận ư?

      … Mẹ hận ta, hơn nữa ta cũng có khi dễ mẹ, mẹ cũng chán ghét ta như vậy, chỉ là… Chỉ là…” do dự, ngừng lặp lại

      “Chỉ là cái gì?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ hỏi.

      Tử Thất Thất thản nhiên cười, nước mắt chảy mặt lộ ra lộ ra vẻ bi thương.

      có gì!” né tránh đáp.

      Kỳ cũng có cái gì để trả lời, chính là… nhìn thấu được trái tim người đàn ông kia mà thôi.

      xem thấu… Cho dù dùng sức xoa bóp cặp mắt của mình, cũng cách nào nhìn thấy.

      Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm sống lưng đơn bạc của , chân mày thanh tú dây dưa gắt gao, trái tim nho cũng theo từng câu mà đau đớn.

      “Mẹ, nếu mẹ muốn khóc, bờ vai con có thể cho mẹ mượn nha… Mặc dù vai con rộng, lồng ngực cũng dày, nhưng, mẹ có thể dựa vào con, ôm con khóc…”

      Tử Thất Thất nghe lời Mặc Thiên Tân , thân thể đột nhiên chấn động, sau đó… xoay người, ôm chặt cậu vào ngực, cao giọng khóc.

      Hai cánh tay ngắn ngủn của Mặc Thiên Tân nhàng ôm lấy đầu , chân mày nhíu lại sâu, đau lòng , “Mẹ, nếu mẹ muốn rời xa ba, con dẫn mẹ rời khỏi, chỉ cần là tâm nguyện của mẹ… Con cũng vì mẹ thực !”
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 116: giống như trở thành thiên sứ, thiếu chút nữa bay



      Tử Thất Thất ở trong lồng ngực nho của cậu ngừng chảy nước mắt, mà tiếng khóc che dấu thanh nỉ non nho của cậu, cậu cái gì? Cậu chuyện ư? Tử Thất Thất hoàn toàn có chú ý tới, chỉ chảy nước mắt, ở trong ngực cậu tìm kiếm tia an ủi.

      Vốn là muốn làm người mẹ kiên cường, chỉ để con mình thấy mặt vui vẻ, đem mặt bi thương che dấu hoàn toàn. ràng bảy năm đều hoàn mỹ, nhưng mà tại… Toàn bộ đều bể nát.

      vậy mà ở trong lòng đứa trẻ khóc, vậy mà làm con mình lo lắng cho mình, vậy mà lộ ra biểu tình thương tâm với con… làm mẹ, rất xứng, chút cũng xứng…

      “Thiên Tân xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…” dùng thanh nghẹn ngào ngừng xin lỗi.

      Xin lỗi thể nhẫn nhịn nước mắt, xin lỗi làm cậu lo lắng, xin lỗi làm cậu có ký ức tốt, xin lỗi thể để cậu được sống hạnh phúc cùng ba… Hết thảy, tất cả, đều xin lỗi… Xin lỗi…

      Mặc Thiên Tân nghe thanh khóc lóc của mẹ, nghe mẹ ngừng xin lỗi, trái tim nho càng thêm đau đớn.

      Nước mắt của mẹ cậu muốn nhìn thấy, thống khổ của mẹ cậu cũng muốn thấy, nhưng, làm cho mẹ khóc thống khổ như vậy, lại là tay cậu tạo thành. Nếu cậu có tìm ba có thể cũng xuất loại chuyện này, cho dù loại chuyện này sớm hay muộn cũng phát sinh, như vậy, chỉ cần cậu tìm ba cậu, kéo dài thời gian ngắn, vậy … Mẹ vẫn vui vẻ được thời gian ngắn…

      Là cậu làm sai sao?

      Nhưng mà… Tâm nguyện của cậu cũng chỉ thiếu chút nữa mà thôi… Cũng chỉ thiếu chút…

      “Mẹ… Người xin lỗi, nên là con a… Là con xin lỗi mẹ… Xin lỗi…” Cậu cũng bắt đầu ngừng xin lỗi, nước mắt trong suốt cũng từ trong đôi mắt trong suốt của mình chảy ra.

      Nếu có thể…

      Cậu muốn chia sẻ thống khổ với mẹ, cậu muốn chia sẻ nước mắt với mẹ, còn có tiếng khóc tại của mẹ…



      Hai mẹ con ôm nhau trong tiếng khóc, an ủi lẫn nhau!

      Bọn họ đơn thuần chỉ hy vọng đối phương tốt hơn…



      Ngoài cửa phòng

      Bóng dáng cao cao của Mặc Tử Hàn đứng lặng ở cửa, nhìn qua khe cửa hai người khóc ôm nhau trong phòng.

      Đây hết thảy đều là tạo thành đấy sao?

      Trước kia mặt hai người ràng là ánh sáng rực rỡ, chói mắt mê người như thế, nhưng ngay lúc này, mặt bọn họ ngoại trừ mây đen dầy đặc, chính là nước mắt ngừng chảy xuống.

      Đem hai người ngây thơ xinh đẹp tra tấn thành cái bộ dáng này, rốt cuộc làm cái gì vậy?

      Quả nhiên… Người đàn ông nhuộm đầy máu tươi, cho dù thương người, cho dù dịu dàng đợi người, cho dù bằng mọi cách che chở, nhưng mà cuối cùng, vẫn khiến bọn họ khóc, đau đớn lẫn tổn thương.

      Nhưng mà!

      Cho dù là như vậy, cho dù thanh ngay lúc này bọn họ khóc lớn hơn nữa, cũng bao giờ muốn bọn họ rời .

      “Xin lỗi…”

      đồng thời cũng giọng xin lỗi, nhưng lại kiên định nắm chặt hai đấm.

      để hai người … Tuyệt đối !”

      ***

      Buổi trưa

      Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân hai người khóc đủ, khóc đến nước mặt khô cạn, cuối cùng hai người còn muốn giống như ngày thường, tươi cười, mỉm cười to với nhau, nhưng trong lúc đó cũng biết căn bản là phải vui vẻ như vậy, bất quá, so sánh với việc khóc vẫn tốt hơn.

      Vết thương có sâu hơn, cũng sớm khép lại, cho nên quan hệ… Mỗi người đều thương tâm khổ sở, mỗi người đều khóc rống chảy nước mắt… Hỉ, nộ, ai, lạc, là thứ tình cảm thiết yếu mỗi cá nhân đều phải có, cho nên thể nào chỉ có vui vẻ, mà có những thứ khác, cho nên… Coi nước mắt lần này là chuyện cực kỳ bình thường, trôi qua… qua

      Tử Thất Thất dụ dỗ Mặc Thiên Tân ngủ, sau đó mình ra khỏi phòng cậu, vẫn mặc áo ngủ màu trắng, tới ban công lầu hai.

      Đứng ở ven ban công, ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, hướng về phía mặt trời chói mắt mở hai mắt nhìn.

      Có chút… Có chút nhức… Nhưng thích cảm giác ấm áp này, giống như là được ba mẹ ôm, có loại ấm áp đặc biệt.

      “Ba… Mẹ…” đột nhiên giọng líu ríu, sau đó mỉm cười vươn tay của mình.

      Hướng về phía bầu trời trong xanh, dùng sức, dùng sức, dùng sức vươn tay của mình, cũng hi vọng ba mẹ cũng có thể dùng sức vươn tay ở thiên đường vững vàng bắt lấy tay , cũng mang theo đến thiên đường có bất kỳ ưu sầu nào, nhà đoàn tụ.

      Bỗng nhiên…

      bàn tay lớn che lấp tầm mắt , cũng nắm lấy tay , dùng sức nắm.

      “Em làm gì ở đây?”

      Thanh quen thuộc truyền vào trong tai, Tử Thất Thất kinh ngạc quay đầu, hai mắt bị mặt trời chiếu xạ chói lòa từ từ khôi phục ràng, thấy khuôn mặt tuấn của Mặc Tử Hàn.

      có gì!” Tử Thất Thất giọng trả lời, muốn thu hồi tay của mình.

      Mặc Tử Hàn lại gắt gao nắm tay , càng ngày càng dùng sức.

      Mới vừa thấy bị ánh nắng bao phủ, áo ngủ màu trắng người giống như váy lưới màu trắng, mà nụ cười của xinh đẹp như thiên sứ, chỉ là trong nháy mắt, phía sau lưng giống như vươn ra đôi cánh tuyết trắng, mà tư thế vươn tay ra trung, giống như là tư thế trước khi bay

      Dọa nhảy dựng, vội vàng kích động chạy tới nắm lấy tay , còn tưởng rằng khắc kia… có thể bay !

      có gì cũng đừng mặc quần áo trắng đứng cười ngây ngô chỗ này, ngu xuẩn muốn chết, mau về phòng thay quần áo!” đột nhiên táo bạo liền kéo tay , rời khỏi cái ban công có bất kỳ che đậy kia.

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhíu mày, nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng.

      sao vậy? Tức giận như vậy?

      chẳng qua là đứng ở ban công mà thôi, như vậy cũng được sao?

      Mặc Tử Hàn sải bước nhanh chóng tới, chân mày cau chặt sâu.

      Trái tim bất an yên, đột nhiên nghĩ tới câu Phương Lam từng với

      “… chờ xem, Thất Thất rất nhanh rời khỏi , cần phải chuẩn bị tâm lý tốt, bởi vì chuyện bị người vứt bỏ chính là loại phi thường thống khổ, ngàn vạn lần đừng khóc nha…”

      ấy rời khỏi ?

      Hơn nữa còn rất nhanh?

      Cái đáng giận kia, ta dựa vào cái gì dám xác định như vậy? tháng cũng trôi qua, ấy bây giờ phải là hoàn hảo ở lại bên cạnh sao?

      để cho ấy rời khỏi, cho dù ấy trở thành thiên sứ, cho dù ấy mọc ra đôi cánh, cho dù ấy có thể bay… cũng chút do dự xé đứt hai cánh của , vì khóa lại, khiến vĩnh viễn ở lại bên cạnh .

      Bị người trong lòng vứt bỏ… Loại chuyện này tuyệt đối cho phép phát sinh.



      Phòng thay đồ

      Cường ngạnh mang vào bên trong, sau khi chọn lựa chiếc váy liền thân màu đỏ đơn giản, bá đạo ném cho , “Em mặc vào!”

      Tử Thất Thất nhìn chiếc váy đỏ rực trong tay, chân mày khẽ chau lên.

      Lại là màu đỏ?

      Người đàn ông này thích cái màu này như vậy sao?

      “Mau mặc vào, áo ngủ người em nhìn chướng mắt!” gầm ra lệnh.

      Mới vừa vậy khiến xuất ảo giác, dĩ nhiên làm cho ảo tưởng đến thiên sứ. Toàn bộ đều do màu trắng, trời mới biết vừa rồi kích động thế nào? Quỷ tha ma bắt, nếu trở thành thiên sứ bay , vậy nhất định hủy diệt toàn bộ thiên đường.

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tức giận kia, khỏi khẽ nhíu mày.

      còn biết phải đối mặt với thế nào mới tốt, nhưng giống như có phát sinh chuyện gì cả, bá đạo, ngang ngược, quả nhiên, là vì căn bản cũng có đem để ở trong lòng sao?

      Kỳ ngẫm lại, lúc hỏi , ngừng do dự, ngừng trầm mặc, cái này là đáp án tốt nhất rồi… phải sao?

      “Tôi lấy ấy!”

      Những lời này cũng sớm biểu đạt tâm ý của phải sao?

      Nhận thực tế Tử Thất Thất, mi chỉ là con rối của , là con rối thưởng thức trong tay, tùy ý sắp xếp…

      Tay nắm chặt áo váy màu đỏ, sau đó hờ hững xoay người, ngay cả lời dư thừa cũng muốn , liền đưa lưng về phía , bỏ áo ngủ màu trắng người mình, mặc chiếc váy lựa chọn.

      quyết định!

      phải rời khỏi người đàn ông này, rời xa , lần nữa… Chạy trốn khỏi .

      Mang theo Thiên Tân… Nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn…

      Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng trần của , tầm mắt tự chủ liếc nhìn từ dưới chân , cuối cùng rơi vào huyết long màu đỏ phía sau lưng , đột nhiên… Trống ngực tăng tốc, mà thân thể cũng nghe sai khiến rất nhanh xoay người, xấu hổ đưa lưng về phía .

      Kỳ quái…

      tại sao phải xoay người? tại sao phải xấu hổ? Chẳng qua là nhìn chút thân thể ấy, cũng phải là chưa từng thấy, tại sao tim lại đập rộn lên?

      Nhưng mà càng kỳ quái chính là, ấy tại sao nghe lời thay quần áo ở trước mặt của như vậy? Nếu như là bình thường ấy nhất định lớn tiếng ra lệnh xoay người, hoặc là bộ dáng tức giận, dùng hai mắt hung hăng trừng mắt nhìn .

      Kỳ quái thuận theo, kỳ quái trầm mặc, kỳ quái!

      phải…

      đột nhiên kích động xoay người, vừa vặn, Tử Thất Thất cũng mặc quần áo tử tế xoay người, hai người mặt đối mặt… Bốn mắt nhìn nhau…
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 117: Ý chí chiến đấu mãnh liệt, Tử Thất Thất quật cường…



      Trong nháy mắt thiên lôi kết hợp với địa hỏa, hai người đều kinh ngạc sửng sốt.

      Tim đập, nhiệt độ cơ thể, cảm giác khẩn trương… Đều cùng tăng lên!

      “Tôi… Thay rồi!” Tử Thất Thất lúng túng mở miệng, giọng .

      Mặc Tử Hàn trở lại bình thường, hai mắt từ xuống dưới, lại từ dưới lên , quét mắt hết lần thân áo váy màu đỏ này, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, bị hấp dẫn lâu.

      Da vô cùng trắng, cho nên rất thích hợp với màu đỏ, nhất là loại màu đỏ diễm lệ này, mặc ở người , giống như là đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất trong bụi rậm các loài hoa, làm cho người khác bắt mắt.

      “Rất đẹp!” khen ngợi.

      Trái tim Tử Thất Thất đột nhiên nhảy lên.

      “Cám ơn!” phi thường khách khí cám ơn.

      “A, đúng rồi!” Mặc Tử Hàn giống như đột nhiên nhớ tới chuyện, chỉ thấy vô cùng ưu nhã vươn tay phải của mình, khẽ cúi đầu, , “Tiểu thư xinh đẹp, xin đưa tay phải em cho tôi!”

      Tay phải?

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn , chân mày khẽ chau lên, nhưng tay phải lại vô cùng nghe lời vươn ra đặt ở lòng bàn tay của .

      Va chạm vào đầu ngón tay của , cảm nhận được nhiệt độ của , Mặc Tử Hàn gợi lên nét cười tà lâu, bàn tay to nhanh chóng bắt lấy tay , mà tay kia lấy trong túi quần ra chiếc còng tay lần trước khóa hai người, cơ hồ là nháy mắt điện quang hỏa thạch, tay hai người lại lần nữa khóa với nhau.

      Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn tay lại bị khóa.

      … Làm sao lại? muốn làm gì?” kích động chất vấn.

      mặt Mặc Tử Hàn phác hoạ nụ cười tà ác, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt kích động của , bá đạo , “ quyết định, vì để xúc tiến tình cảm giữa chúng ta, cho nên vẫn là khóa cùng chỗ tương đối tốt, hơn nữa còn quyết định chuyện khác!”

      chuyện khác?” Chân mày Tử Thất Thất nhăn lại, có loại dự cảm xấu.

      “Đúng vậy, chuyện khác này chính là… Chỉ cần em ngày ra em thích , vậy … Chúng ta vẫn bảo trì như vậy.”

      “Cái gì? mau mở ra!” Tử Thất Thất lớn tiếng ra lệnh.

      có khả năng!” Mặc Tử Hàn cự tuyệt.

      rốt cuộc muốn thế nào? Tại sao tôi nhất định phải ra câu kia? Nếu thích nghe mà tìm phụ nữ khác, đừng quấn lấy tôi!” Tử Thất Thất dưới cơn thịnh nộ rống to. Hai mắt hung hăng trừng lên nhìn .

      Cái hành động trẻ con này của tại sao đều làm người ? muốn lớn tiếng cho biết: nếu thích , cũng đừng có tới trêu chọc , cũng phải là nữ nhân tùy tiện, nếu trêu chọc, nhất định phải chịu trách nhiệm. Nhưng mà người đàn ông này… Chẳng qua là muốn đùa bỡn mà thôi.

      “Mau thả tôi ra!” rống to, lửa giận trong nháy mắt vọt lên cao.

      muốn bị đùa bỡn nữa, quyết định rời xa , muốn có bất kỳ dính líu gì với .

      Nhưng khuôn mặt tà ác của Mặc Tử Hàn vẫn như cũ, hoàn toàn thấy phẫn nộ của , thậm chí có thể là bởi vì phẫn nộ mà vui vẻ thôi.

      “Em muốn biết nguyên nhân sao?” đột nhiên ôm lấy eo , tà ác cười , “Em muốn biết tại sao nhất định muốn em ra câu kia?”

      Tử Thất Thất sửng sốt.

      muốn cho biết nguyên nhân sao?

      cho em biết a!” Mặc Tử Hàn chậm rãi tới gần mặt , giọng , “Chỉ cần em em thích , lập tức cho em biết nguyên nhân, nếu em muốn biết đến thế, vậy ra ba chữ kia, em… thích !”

      Hai mắt Tử Thất Thất trừng lớn.

      mơ tưởng, tôi tuyệt đối !” Tựa hồ là phản xạ có điều kiện, lập tức gào thét lớn cự tuyệt.

      , vậy vĩnh viễn khóa chung chỗ với , dù sao quan hệ của chúng ta vô cùng thân mật, trong lúc đó có bí mật gì thể cho đối phương biết chứ, dứt khoát cứ khóa như vậy cả đời , tựa hồ… Cảm giác tồi!” Mặc Tử Hàn đắc ý , khóe miệng tươi cười gian ác, trở nên vô cùng đắc ý.

      cũng là trải qua suy nghĩ kĩ càng mới có thể dùng biện pháp như thế, thứ nhất, muốn dựa vào quan hệ thân mật này xoa dịu khí xấu hổ giữa bọn họ, thứ hai, chỉ cần khóa lại như vậy, cũng có cơ hội rời khỏi , cũng có biện pháp bỏ trốn, như thế lời gọi là Phương Lam kia cũng trở thành , cũng có thể yên tâm, muốn hiểu giá này, từ lúc mở mắt tỉnh lại buổi sáng đến tối ngủ nhắm mắt lại, muốn biết hết thảy của , hiểu hết thảy về

      Mặc dù thể ở nước quá lâu, nhưng có đầy đủ lòng tin, có thể chinh phục trái tim này, về phần chuyện sau khi về Đài Loan, định đem chuyện của và Thiên Tân cho ai khác biết, vì an toàn của bọn họ, vì cuộc sống hạnh phúc của bọn họ, nhất định cẩn thận che dấu tốt bọn họ, bảo vệ bọn họ an toàn.

      Nhưng tâm tư của , Tử Thất Thất lại hoàn toàn biết.

      nhìn khuôn mặt kia, nhìn khóe miệng tươi cười gian ác, tức giận liền ngừng dâng trào.

      lại muốn trói chặt sao? lại bắt đầu trêu cợt sao?

      “Mặc Tử Hàn, cho rằng như vậy có thể khóa tôi lại sao? Tôi cho biết, đừng khinh người quá đáng!” hai mắt quật cường, kiên định từng chữ.

      cho tới bây giờ cũng phải là người hèn yếu, tuy rằng là phụ nữ, thương tâm, khóc, đau lòng, nhưng cũng tuyệt đối phải loại phụ nữ mặc cho định đoạt, muốn kiềm chế , khống chế ?

      Tuyệt đối có cửa đâu!

      Mặc Tử Hàn nhìn thẳng hai mắt quật cường kia của , trong lòng hờ hững tựa như đạo quang mang sáng ngời.

      Chính là ánh mắt này, chính là như vậy làm cho mê muội.

      “A…” cười khẽ, mang theo cảm giác vui vẻ vô tận, , “Lẽ nào em có biện pháp cời khóa còng tay ra sao?”

      “Nếu tôi có biện pháp cởi ra, có phải là có thể thả tôi và Thiên Tân hay ? Hơn nữa phải thề, từ nay về sau, đường , chúng ta nước sông phạm nước giếng, cho dù cẩn thận bắt gặp ở đường, cũng coi nhau như khí, có để ý tới?” Tử Thất Thất kiên định , ngẩng cao đầu, kiên định nhìn .

      thương tâm đủ rồi, nước mắt cũng chảy khô, cho nên… Giờ là lúc phản kháng.

      tuyệt đối thua người đàn ông này.

      phải rời khỏi … Quyết đấu để rời khỏi!

      Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin kia của , khỏi có chút run sợ.

      “Em với ?” hỏi.

      “Dĩ nhiên!” kiên định trả lời.

      “Em có khả năng mở khóa còng tay này ra, đây là phái người đặc biệt chế tạo, có chìa khóa tuyệt mở ra được!”

      “Mở được hay là chuyện của tôi, tôi tại hỏi , dám đánh cuộc với tôi , chỉ cần chữ “được”, tôi tại, lập tức, lập tức cho thấy tôi thoát khỏi gông xiềng cẩn thận chế tạo này như thế nào… Trốn ra!” Hai mắt Tử Thất Thất tràn đầy tự tin, dường như nắm chắc phần thắng. Chân mày Mặc Tử Hàn khỏi mơ hồ nhăn lại.

      ấy cố làm ra vẻ sao?

      ấy sao lại đột nhiên trở nên như thế? Là hạ quyết tâm gì sao?

      này… Rốt cục bắt đầu phản kháng sao?

      Thú vị…

      “Được, muốn xem em mở nó ra như thế nào!” Bản tính Mặc Tử Hàn nổi lên, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy tự tin của , sau đó khóe miệng cười tà, đợi mất mặt xấu hổ.

      Nhưng mà…

      Vẻ mặt Tử Thất Thất chăm chú.

      “Đây chính là , nhất định lời giữ lời!”

      “Đương nhiên!”

      Tử Thất Thất nghe được câu trả lời của , đột nhiên nâng hai tay mình lên, dùng tay trái nắm lấy còng tay cổ tay phải, sau đó dụng lực rút ra ngoài, trong nháy mắt vòng tròn nho liền chẹt vào thịt tay , căn bản hoàn toàn rút ra được, nhưng lại có buông lỏng chút xíu khí lực, liều mạng dùng sức rút ra, tựa hồ là chớp mắt, tay liền đỏ bừng mảng lớn, mà trán cũng chảy ra từng giọt mồ hôi .

      Rất đau… Rất đau… Nhưng sao cả, đau nhức này căn bản tính là cái gì…

      Nhất định có thể rút ra, nhất định có thể thoát khỏi cái còng tay này, cho dù là gảy xương, cho dù là nát xương, cũng có cái gì đáng ngại, chỉ cần có thể rút tay ra, cho dù là bỏ qua cái tay này, cũng đáng.

      “Đủ rồi!” Mặc Tử Hàn đột nhiên gầm , bàn tay to nắm tay , ngăn lại động tác của .

      “Buông tôi ra, tôi nhất định có thể rút ra!”

      “Em đừng nháo nữa, cái này căn bản thể rút ra, cho dù tay em bị gãy cũng thể!” Mặc Tử Hàn rống to.

      Đứt gãy cũng thể ư?

      Chân mày Tử Thất Thất nhăn lại sâu, tia ý thức quật cường xông tới.

      “Tôi còn có biện pháp!” xong liền lập tức xoay người, kéo theo tay Mặc Tử Hàn ra khỏi phòng thay đồ.

      Mặc Tử Hàn cau mày theo phía sau .

      ấy lại muốn làm cái gì?



      Đại sảnh lầu

      Tử Thất Thất vội vàng hấp tấp tới đại sảnh hoa lệ, nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng ở trong mâm đựng trái cây bàn trà.

      nhanh tới, sau đó cầm lấy dao gọt trái cây bên trong mâm đựng trái cây, tay trái dùng sức nắm chặt.

      “Chỉ cần tôi chặt đứt cái tay này, như vậy có thể thoát khỏi cái còng tay này rồi, Mặc Tử Hàn… nhất định phải lời giữ lời, được đổi ý!” xong liền giơ dao gọt trái cây trong tay lên.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 118: Cuộc sống của Mặc Tử Hàn tràn đầy bi ai độc…



      Hai mắt Tử Thất Thất kiên định, hề do dự giơ dao gọt trái cây lên, bổ về phía cổ tay của mình.

      Bất quá chỉ mất tay, có gì đáng ngại.

      Chỉ cần có thể rời khỏi người đàn ông này, đây quả thực chỉ là chuyện .

      muốn lại thống khổ nữa.

      Mặc Tử Hàn khiếp sợ nhìn động tác kinh người của , cả người đều sửng sốt.

      được!” hét lớn, tay phải tự chủ vươn bắt lấy thanh dao gọt trái cây sắc bén kia.

      Máu… Nháy mắt chảy ra từ trong tay của , xuống mặt đất.

      giọt… Hai giọt… Liên tục ngừng…

      Tay Tử Thất Thất đột nhiên bị ngăn lại, nhìn tay cầm chặt con dao, nhìn máu tươi ngừng chảy ra tay , khiếp sợ lập tức buông ra.

      Mặc Tử Hàn cau chặt mày, vứt con dao sang bên, sau đó hoang mang nhìn khuôn mặt trắng bệch của , khẩn trương hỏi, “Em sao chứ? Có bị thương chỗ nào ?”

      Tử Thất Thất bị hù dọa cả người ngơ ngác sửng sốt, bỗng nhiên… Hai chân mềm nhũn té ngã mặt đất.

      “Thất Thất!” Mặc Tử Hàn kinh ngạc gọi , vội vàng ngồi xổm xuống, kích động hỏi, “Em sao vậy? Bị thương chỗ nào ư? Em a… cho biết…”

      Hai mắt kiên định của Tử Thất Thất giống như bị phá tan.

      Tại sao?

      Tại sao muốn cứu ? Tại sao quan tâm ? Tại sao muốn đối với như vậy?

      !

      hơn lần như thế này, ràng là chính mình bị thương, nhưng vẫn hoàn toàn quan tâm, ngược lại vẻ mặt kích động lo lắng cho . Tại sao còn lo lắng cho ? Loại cử chỉ quan tâm quá mức này, phải hiểu thế nào đây? Có ai có thể giải thích cho ?

      Mà Mặc Tử Hàn kích động nhìn , hoàn toàn để ý vết thương tay mình, cầm lấy tay trái cẩn thận xem xét.

      Hoàn hảo… có chuyện gì…

      thở phào nhõm, lúc này, mới ý thức tới đau đớn tay.

      “Mặc Tử Hàn, tên khốn, hơn nữa… còn là đại ngốc…” Tử Thất Thất nhìn , giọng chua xót .

      Mặc Tử Hàn chống lại tầm mắt của , giận, ngược lại cười.

      “A… Em đối với cái tên gọi này của , là càng ngày càng đặc biệt rồi, biết tiếp theo là gì nhỉ? đúng là làm cho người có chút chờ mong.”

      “Tên gọi ?” Chân mày Tử Thất Thất nhăn lại, tâm phiền ý loạn , “Tôi ràng mắng , đây có cái gì buồn cười!”

      muốn cười cười, em cần phải xen vào chứ?” Mặc Tử Hàn nhìn hai mắt , bộ mặt bá đạo.

      Trái tim Tử Thất Thất khỏi đau đớn, hai mắt đột nhiên hung hăng nhìn , lại mang theo dịu dàng như nước

      mặt Mặc Tử Hàn vẫn treo nụ cười, nhưng trái tim lại còn có chút nghĩ mà sợ.

      Tính khí quật cường của này vượt quá tưởng tượng của , mà vừa mới rồi, ấy tiếc phế bỏ tay của mình, cũng muốn thoát khỏi cái gông xiềng này.

      làm sai ư?

      Nhưng ngoại trừ cái biện pháp này, làm sao giữ này lại? Lẽ nào thực phải trói chặt hai tay hai chân lại, đặt ở trong lồng tre sao?

      “Mặc Tử Hàn, …”

      “Được rồi, đừng nữa!” Mặc Tử Hàn đột nhiên cắt đứt lời , đem cái tay còn chảy máu để ở trước mắt, sau đó khoan thai , “ tại em có phải nên giúp xử lý vết thương? Nếu cứ như vậy, máu trong người sợ rằng chảy khô, chẳng qua nếu như chết, em ngược lại có thể chém đứt tay của !”

      Tử Thất Thất nhìn tay phải nhuộm đỏ của , tầm mắt tự chủ né tránh.

      Cũng bị thương nặng, còn có thể bày ra bộ hoàn toàn chẳng quan tâm, còn có thể giỡn? Giống như lúc ở khách sạn Rich, căn bản cũng chút cảm giác đau đớn, nhưng kỳ quái… Nhìn bị thương, lòng vậy mà lại đau đớn.

      Chẳng lẽ, là ai dùng pháp thuật đưa đau đớn người chuyển đến người rồi?

      Nhíu mày, thình lình đứng lên, sau đó xoay người, nhanh lên lầu.

      Mặc Tử Hàn theo phía sau , nhìn bóng lưng vội vàng của , mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Mặc dù quật cường rất mỹ lệ, nhưng thích nhất… là quan tâm tình của !



      Phòng ngủ chính

      Tử Thất Thất nhanh vào, dựa vào kinh nghiệm phục vụ sinh nhiều năm lập tức tìm hòm thuốc trong phòng, nhưng bởi vì tay bị trói, cho nên cực kỳ vụng về, nhưng mà lại mở miệng bảo mở khóa tay, bởi vì biết, cho dù cũng vô dụng.

      Quên , cần gì làm điều cần thiết chứ? Cứ như vậy

      Nhưng, nhìn vết thương của , tay của tự chủ run rẩy, kể cả trái tim của , cũng ngừng run rẩy, cuối cùng… giọt nước mắt trong suốt hờ hững rớt xuống, rơi vào vết thương đỏ như máu kia.

      “Đau…” Mặc Tử Hàn đột nhiên nhíu mày.

      Tay Tử Thất Thất dừng lại, kinh ngạc nhìn giọt lệ vết thương của .

      Tại sao lại là cái dạng này?

      Còn tưởng rằng nước mắt sớm chảy khô, nhưng cuối cùng, vẫn là nghe sai bảo rớt xuống, hơn nữa còn ở trước mặt , dưới tình huống này.

      Đáng ghét…

      Tại sao?

      “Em sao vậy?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc nhìn hai tay cứng đờ của , sau đó tầm mắt dời , khiếp sợ nhìn mặt .

      Nước mắt đầy hai bên mắt, ở hốc mắt đong đưa ướt át!

      ấy… Vừa khóc ư?

      Tại sao?

      Thực bị thương sao?

      “Em đau ở nơi nào? Bị thương chỗ nào? Để xem!” trở nên kích động, tay vội vàng kiểm tra thân thể .

      đừng chạm vào tôi, cái tên đại ngốc này, tôi có bị thương!” Tử Thất Thất hất tay , lớn tiếng quát to.

      bị thương, vậy tại sao…” Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt trong hốc mắt , bỗng nhiên giống như ràng.

      cần quan tâm, tôi muốn khóc khóc, giống muốn cười cười, mượn xen vào!”

      Tử Thất Thất ngang ngạnh bá đạo , tay dùng tốc độ nhanh nhất quấn vết thương của lại, sau đó xoay người, đưa lưng về phía , lau nước mắt tích lũy trong hốc mắt.

      mới vì người đàn ông này mà khóc, phải nhịn xuống… Nhất định phải nhịn xuống…

      Mặc Tử Hàn nhìn tay mình được băng bó kỹ, tuy rằng băng gạc có chút lỏng lẻo, nhưng lại có loại ấm áp ngoài ý muốn.

      Tầm mắt dời , nhìn lưng , tự chủ di động thân thể, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của .

      Tử Thất Thất khiếp sợ.

      buông tôi ra, đừng đụng vào tôi!” bối rối rống to.

      Mặc Tử Hàn ôm chặt , đặt đầu mình ở vai , giọng ở bên tai nỉ non, “Thất Thất…”

      Thân thể Tử Thất Thất chấn động, tựa như hồ nước bình tĩnh tạo nên ngàn tầng sóng lớn, khiến tê dại buông lỏng khí lực.

      Đừng đối với dịu dàng như thế… Tên khốn kiếp!

      Mặc Tử Hàn thấy giãy dụa nữa, hai cánh tay khẽ khép lại, ôm chặt , đầu đặt vai khẽ cọ xát hai cái, tìm vị trí thoải mái, tiếp theo sau đó , “Về sau em được làm thương tổn mình như vậy, chuyện như vậy tuyệt đối cho phép em làm nữa!”

      Cả người đều thuộc về , cho nên tuyệt đối cho phép làm thương tổn thứ của .

      Mà Tử Thất Thất nghe thanh dịu dàng của , chân mày chau lên,, vẫn kiên cường, quật cường , “Chuyện của tôi, cần quan tâm!”

      “Vậy, ba mẹ của em thế nào?”

      “Cái gì?” Tử Thất Thất kinh ngạc.

      Tại sao lại nhắc tới ba mẹ ?

      Khóe miệng Mặc Tử Hàn tà ác cười, giọng ở bên tai , “Người Trung Quốc phải có câu tục ngữ rất cổ xưa sao: Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu ( thân thể có làm sao, người chịu là cha mẹ – Ý hiểu của mình ^^), lẽ nào em muốn để ba mẹ em thiên đường lo lắng cho em sao? Hơn nữa nếu Thiên Tân thấy em mất tay, nó thế nào?”

      Tử Thất Thất cả kinh!

      Đúng vậy, như thế nào quên mất? làm cho người vì mình lo lắng, nên chăm sóc tốt bản thân, nhưng mà… Ngoại trừ cái biện pháp này, nghĩ ra còn có biện pháp nào có thể thoát khỏi .

      “Vậy còn ?” đột nhiên hỏi ngược lại, “ có thể làm mình bị thương sao? Nếu bị người nhà thấy, bọn họ phải cũng thương tâm sao? Nhưng mà vì sao…” Lời của đột nhiên tạm dừng, ngay cả bản thân cũng hiểu, mình quan tâm , nhưng môi , vẫn nhịn được mở ra, tiếp, “Tại sao luôn bảo vệ tôi mà thương tổn chính mình chứ?”

      Nghe lời , khóe miệng cười tà của Mặc Tử Hàn đột nhiên trở nên chua xót.

      Chưa bao giờ muốn cùng người khác nhắc tới chuyện ba mẹ mình, nhưng đối mặt , cũng tự giác mở miệng, , “ chẳng sao cả!”

      “Chẳng sao cả?” Tử Thất Thất nghi hoặc.

      “Đúng vậy, chẳng sao cả… Bởi vì ba mẹ căn bản cho tới bây giờ cũng có quan tâm , ngay cả mẹ mình có bộ dáng như thế nào cũng biết, bà ấy sống hay chết cũng biết, mà ba , ông ấy trừ ra lệnh bên ngoài cho , cho tới bây giờ cũng nhiều hơn câu với , từ đến lớn, ông ấy ngay cả ôm cũng chưa từng ôm , thậm chí ngay cả đụng cũng lười đụng vào , cho nên chẳng sao cả… Cho dù bị thương cũng trọng yếu, cho dù chảy máu cũng quan trọng, cho dù chết… Bọn họ cũng quan tâm , chính xác là căn bản cũng có bất cứ ai lo lắng cho , càng… có vì mà khóc!”

      Đây chính là cuộc sống… Tràn đầy độc bi ai…

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 119: tin tức tốt, tin tức xấu, ba, ba chờ khóc !



      Thân tình là gì, hiểu!

      Hữu tình là gì, cũng hiểu!

      biết, chỉ là mệnh lệnh, phục tùng, chi phối, thỏa hiệp…

      Mà tình , cũng là lần đầu tiên gặp, là gọi Tử Thất Thất này cho biết, cũng là gọi Tử Thất Thất này cho biết cái gì là thân tình, cùng ấy và Thiên Tân ở chỗ, làm cho tự chủ chuyển biến thành người khác, cùng bọn họ hưởng thụ cái gọi là hạnh phúc, hơn nữa… Thậm chí cũng là cho biết, có người vì mình khóc, đó là loại cảm giác thế nào.

      Vừa vui vẻ, lại bi thương…

      gọi Tử Thất Thất này làm cho tránh thoát khỏi trói buộc của đơn, nhưng vốn tưởng rằng làm bạn với , thích , nhưng cuối cùng…

      “Cho nên sao, cho dù bị thương cũng có quan hệ… chẳng sao cả.”

      đến câu cuối cùng, hai tay lại ôm chặt eo Tử Thất Thất. Dù sao đau đớn và bị thương cũng quen, cho nên cũng phải là chuyện gì lớn.

      Thanh của ở bên tai Tử Thất Thất, nghe từng câu ra.

      Trái tim, từ từ co rút đau đớn, sau đó mãnh liệt đau đớn, cuối cùng trở nên kịch liệt đau đớn…

      Cuộc sống của người đàn ông này rốt cuộc là thế nào? Tại sao ba mẹ lại đối đãi với như vậy? Ba ngay cả đụng cũng lười đụng vào ? Lời như thế, thế nào mà dạng giọng bình tĩnh ra được? Chẳng lẽ cảm thấy thương tâm sao?

      “Như thế…” Tử Thất Thất đột nhiên chậm rãi mở miệng.

      Ánh mắt Mặc Tử Hàn có chút lộ vẻ xúc động.

      ấy muốn cái gì?

      Hai tay Tử Thất Thất bao trùm hai tay , khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó giọng , “Nếu có ngày chết, em mà khóc!”

      Mặc Tử Hàn khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

      ấy cái gì?

      ấy khóc vì ?

      “Em khóc vì ? Tại sao? Em ghét sao?” bỗng nhiên hỏi.

      “Dĩ nhiên ghét!”

      “Vậy em giận sao?”

      “Dĩ nhiên giận!”

      “Vậy em oán hận ?”

      “Dĩ nhiên oán hận!”

      “Vậy… Em thích sao?”

      “Dĩ nhiên thi…”

      Tử Thất Thất chợt phanh lại, thiếu chút nữa ra chữ phía sau.

      Người đàn ông giảo hoạt này, ngay tại lúc này vẫn còn có tâm tình bày bố bẩy rập để nhảy vào, đúng là xứng với danh hiệu đại khốn kiếp.

      “Dĩ nhiên thi.. cái gì? Tại sao tiếp?” mỉm cười, ở bên tai giọng.

      đừng lôi kéo em, em tuyệt đối ra ba chữ kia!” Ít nhất, trước khi thích , tuyệt đối mở miệng.

      “Vậy phải ba chữ, hai chữ cũng được, nhất định khiến em tự mình ra!” Tâm tình Mặc Tử Hàn bỗng nhiên tốt, nhất định phải nghĩ biện pháp, ép ra câu kia.

      Tử Thất Thất buồn phiền lại lần nữa xông tới.

      Tại sao khí lại trở nên như vậy chứ? Chẳng qua chỉ nghe đoạn ngắn về thân thế , lại lần nữa mềm lòng.

      được, thể như vậy!

      thả tôi ra!” lại lần nữa khôi phục lý trí, lớn tiếng ra lệnh.

      “OK!” Mặc Tử Hàn đột nhiên sảng khoái buông tay ra, thong dong nở nụ cười.

      Tử Thất Thất thoáng có chút kinh ngạc, lăng lăng nhìn .

      Khóe miệng Mặc Tử Hàn phác họa nụ cười tà ác, bởi vì cái gọi là nên ra tay ra tay, nên thu tay hãy thu tay, biết tiến biết lùi, lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa, đây mới là chân lý.

      Đều lòng của phụ nữ là trân dưới đáy biển, nhưng cho dù là trân bảo trân quý, cũng có thời điểm bị vét lên, cho nên… Mới có thể xuất giá trị “vòng cổ trân châu” xa xỉ, lại cho nên… Lần này để vớt viên trân châu dưới đáy biển này .

      “Này, Tử Thất Thất…” đột nhiên gọi họ tên đầy đủ của .

      “Sao?” Tử Thất Thất nghi hoặc lên tiếng, nhìn cái khuôn mặt càng ngày càng tà ác kia.

      “Có thể đồng ý chuyện ?”

      “Chuyện gì?”

      “Là chuyện cực kỳ đơn giản, em nhất định có thể làm được!”

      Tử Thất Thất khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ chút.

      Nhìn khuôn mặt tà ác kia, cũng chỉ biết là có chuyện tốt, tuy nhiên lại rất tò mò muốn chuyện gì.

      “Nếu… Chuyện muốn tôi làm mà phải chuyện con người thể làm, hơn nữa cũng trái với đạo nghĩa giang hồ, … Tôi trước hết có thể nghe thử!”

      Đạo nghĩa giang hồ?

      Mặc Tử Hàn đổ mồ hôi! (︶︿︶|||)~

      ấy lấy từ đâu lời kịch phim truyền hình võ hiệp vậy?

      “Em yên tâm , cũng chỉ là chuyện rất đơn giản, tuyệt đối khiến em khó xử!” bộ biểu tình “em có thể yên tâm”

      “Vậy nghe chút!” Tử Thất Thất cẩn thận, chỉ dùng từ “nghe chút”.

      “Được.” Mặc Tử Hàn từng bước tới bên , cúi đầu nhìn hai mắt , cười , “ ra chỉ muốn em đồng ý , lúc nào em thích … Nhất định phải cho biết, tuyệt giấu diếm!”

      Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn .

      Lúc nào thích ?

      Loại chuyện này thể nào, bởi vì… Lúc này cũng trôi qua.

      “Có thể đồng ý ?” Mặc Tử Hàn giọng hỏi.

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc.

      Nụ cười mặt Mặc Tử Hàn theo trầm mặc của dần dần biến mất, sau đó lại nhíu mày, nhưng vẫn đợi, đợi đáp án của

      Cho đến sau mấy phút đồng hồ, đôi môi xinh đẹp của Tử Thất Thất chậm rãi mở ra, lại càng quyết tuyệt , “Xin lỗi, tôi thích , hơn nữa tôi… thể thích bất luận ai khác rồi!”

      Mỗi lần thương, đều là thống khổ, thương tâm, tràn đầy nước mắt, cho nên muốn bất cứ ai, muốn lại bị người làm tổn thương, đủ rồi… đủ rồi…

      Trong thế giới của , thực chỉ cần có Thiên Tân, có tiểu Lam… Chỉ có hai người kia là đủ rồi!

      Mà Mặc Tử Hàn nghe câu trả lời của , trái tim mơ hồ đau, nhưng mặt lại có biểu gì, chỉ là lạnh lùng bốn chữ.

      “Nha… Như vậy a…”

      ***

      Bữa tối

      nhà ba người đồng thời ngồi ở bàn ăn.

      khí lúng túng, gian trầm mặc, ngoại trừ thanh của bát đũa, chính là thanh của việc nhai đồ ăn.

      Mặc Thiên Tân cau chặt chân mày thanh tú của mình, nhìn tay hai người bọn họ lần nữa khóa lại với nhau.

      “Xin hỏi… Có ai có thể giải thích cho con chút, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Cậu nghi hoặc mở miệng, ngón trỏ ngắn ngủn chỉ vào còng tay màu bạc cổ tay hai người bọn họ.

      Mặc Tử Hàn ngẩng đầu nhìn cậu, buông chiếc đũa trong tay xuống, sau đó cười nhạt , “Kỳ đây có gì, chỉ là ràng buộc xúc tiến tình cảm của nam và nữ mà thôi!”

      Ràng buộc xúc tiến tình cảm?

      Tay trái Tử Thất Thất cầm cái thìa đột nhiên dừng lại.

      Người đàn ông này… há mồm câu nào là , câu nào là giả?

      Lời đường mật, bá đạo ra lệnh, giải thích dịu dàng, tức giận gầm thét, còn có đáp án kiên định kia… Tôi lấy ấy… càng ngày càng phân trái tim đích thực của , hoặc là, căn bản là đều diễn trò. Quên , thèm nghĩ nữa, thích như thế nào thế, dù sao quyết định.

      Mặc Thiên Tân nhìn hai người bọn họ người tươi cười, người bình tĩnh ăn cơm.

      là kỳ quái! Đây xem như cái tổ hợp gì?

      Có điều…

      “Hắc hắc…” Cậu bỗng nhiên cười tà ác, cần nhìn kỹ, cũng biết cậu có mưu.

      “Ba, ra tối nay, con có tin tức tốt muốn cho ba biết, dĩ nhiên cũng tin xấu, biết… Ba muốn nghe tin nào đây?” Cậu thần thần bí bí , ánh mắt quỷ dị nhảy cách tinh quái trong đôi mắt.

      Tay trái Tử Thất Thất lại dừng lại.

      Những lời này như thế nào… Giống như từng ?

      Mặc Tử Hàn nhìn cậu, so sánh tính chất , “Tôi muốn nghe tin tốt trước!”

      “Được!”

      Mặc Thiên Tân đột nhiên cầm lấy nước trái cây đặt lên bàn, cười , “Nếu là tin tốt, vậy trước phải cạn chén, đến đây … cheers!”

      Mặc Tử Hàn cẩn thận nhìn cậu, ưu nhã cầm lấy ly trước bàn, cùng cậu đụng cái, sau đó hai người cùng uống hết chất lỏng trong ly, tựa như so tài.

      tại có thể ?” hỏi.

      “Vâng!” Mặc Thiên Tân gật đầu cái, sau đó vui vẻ cười , “ ra tin tốt này nha, chính là ba lập tức lại được tự do!”

      Lại được tự do?

      Mặc Tử Hàn giải thích được!

      “Như thế nào? hiểu sao?” Mặc Thiên Tân đắc ý hỏi.

      “…” Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn cậu, chân mày khẽ chau lên.

      Thằng tiểu quỷ này, lại bắt đầu giở trò gì rồi?

      Mà Tử Thất Thất mực yên lặng ăn cơm cũng khỏi nhìn cậu, nhìn cậu lại cố chuẩn bị cái gì huyền bí.

      Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm hai mắt Mặc Tử Hàn, khóe miệng tà ác khẽ giơ lên, sau đó bỗng nhiên dựa vào ghế, hai tay vòng trước ngực, làm ra bộ dáng tuấn, kiêu ngạo mở miệng.

      “Ba, ba cần nghi hoặc, chỉ cần sau khi ba nghe tin tức xấu này, lập tức biết câu kia có hàm nghĩa gì.”

      “Ngươi !” Mặc Tử Hàn lạnh giọng.

      ra tin tức xấu này… Chính là mẹ tiểu Lam nhờ con chuyển cáo cho ba, thời cơ đến, ngươi nha… Chờ khóc , Hmm, Hmm, Hmm, Hmm…” Cậu dùng tiếng cười tà ác hoàn mỹ diễn dịch rồi ra ngoài.

      Mà hai người ngồi đối diện nghe được lời cậu đều bỗng nhiên kinh ngạc.

      Mẹ tiểu Lam?

      Phương Lam?
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :