1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 110: hỏi em, em… thích ?



      Nhận được câu trả lời của , trái tim đóng băng nhiều năm của Mặc Tử Hàn lại lần nữa bị hòa tan. Bất quá, nhất định có ai biết, lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng có ai đích thân làm cái gì cho , thứ vì mà làm này, thứ vì mà xuất này… là lần đầu tiên được nhận.

      vui vẻ!

      Mặc dù còn chưa ăn nhưng đây nhất định là bữa ăn sáng ngon nhất thế giới.

      “Em nấu gì vậy?” hỏi, trong lời chứa trăm ngàn dịu dàng.

      “Chỉ là chút thứ đơn giản!” Tử Thất Thất cười trả lời.

      “Đơn giản là cái gì?”

      “Đợi khi ăn rồi chẳng phải biết!”

      “Cũng đúng, vậy vào nhanh chút !”

      Mặc Tử Hàn xong liền cùng đẩy toa ăn vào trong phòng.

      Hổ Phách ở lại cửa phòng, nhìn bọn họ ân ân ái ái tới cửa phòng, mới nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đóng kín cửa, tâm tình cũng bị bọn họ ảnh hưởng, mặt cũng tự giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Nếu bộ dáng bây giờ của đại ca bị những lão già giảo hoạt kia nhìn qua, nhất định khiếp sợ cho là mắt mình bị mù, bất quá bộ dáng ngay lúc này của cũng chỉ có mấy người biết mà thôi.

      Bởi vì… Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân tồn tại, là chuyện tình cực kỳ bí mật…



      Phòng khách

      Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất đem bữa sáng toa ăn bỏ lên bàn, Mặc Thiên Tân mặc thân đồ ngủ khả ái từ lầu xuống.

      Tay ngừng xoa con mắt mê mê mang mang của mình, bộ dáng lười nhác, giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng… Khi tầm mắt cậu thấy Tử Thất Thất, nháy mắt trừng lớn, lộ ra thần thái sáng như tuyết, sau đó chân nhanh chóng chạy đến bên cạnh , hai tay dùng sức ôm lấy chân , vui vẻ , “Mẹ”

      “Thiên Tân!”

      Tử Thất Thất dịu dàng kêu cậu, mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể nho của cậu, mà hai tay lại tự chủ nắm chặt, nếu phải khống chế nước mắt của mình, tại nhất định khóc lên.

      “Mẹ?” Mặc Thiên Tân có chút nghi hoặc nhìn .

      Nụ cười mặt quá mức rực rỡ rồi, rực rỡ làm cho cậu tìm được chút tỳ vết nào.

      Đây là nụ cười hạnh phúc sao? Nhưng mà tại sao, cậu cảm thấy nụ cười của mẹ giống như là khóc chứ? Cười như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.

      “Thế nào? Tại sao nhìn chằm chằm mẹ vậy!” Tử Thất Thất cười hỏi.

      có gì, chẳng qua là cảm thấy mẹ hôm nay rất đẹp!” Mặc Thiên Tân giả bộ vui vẻ.

      “Vậy bình thường mẹ đẹp sao?”

      “Đương nhiên đẹp rồi, chẳng qua là hôm nay đặc biệt đẹp, ai… Bất quá mẹ cũng chỉ có khuôn mặt lớn lên là được, đây là ưu điểm!” Cậu khỏi liền cảm thán mang theo trào phúng.

      “Tiểu tử thúi này, con có phải muốn ăn sáng hay ?” Tử Thất Thất đột nhiên lộ ra bộ mặt hung thần ác sát.

      “Mẹ con sai rồi, so với khuôn mặt của mẹ, con cảm thấy bữa ăn sáng quan trọng hơn!”

      “Con… Con… Tiểu tử thúi!” Tử Thất Thất giơ lên thiết quyền của mình muốn đánh người.

      “Đừng oa, ba cứu mạng!” Mặc Thiên Tân kêu to, nhanh chóng chạy tới phía sau Mặc Tử Hàn.

      Tử Thất Thất đuổi theo, đột nhiên chạm mặt đụng vào Mặc Tử Hàn, khuôn mặt hai người gần gũi mặt đối mặt, mà Mặc Thiên Tân núp ở phía sau Mặc Tử Hàn cười trộm, nhìn bộ dáng xấu hổ của hai người bọn họ giờ này.

      nhà ba người chơi trò diều hâu bắt gà con này, cậu đúng là chờ đợi lâu, ảo tưởng lâu, vất vả cậu mới nắm được cơ hội, đương nhiên muốn chơi nhiều nhiều chút rồi, hắc hắc…

      … Tránh ra!” Tử Thất Thất xấu hổ mở miệng, nháy mắt mặt đỏ tai hồng.

      cho!” Mặc Tử Hàn vừa mở miệng, so với cũng khá hơn bao nhiêu.

      Hai người ngây ngốc đứng đó, Mặc Thiên Tân núp ở phía sau chờ đến nóng nảy.

      Tại sao phải đỏ mặt chứ?

      Ai… Bọn họ là học sinh trung học mới biết sao?

      “Quên , chơi, nhàm chán muốn chết, ăn cơm!” Cậu oán trách , an vị ghế.

      Mà Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất hai người lại trầm mặc vài giây, cuối cùng người nào đó kiên trì nổi loại khí này, cho nên lập tức , “Ăn… Ăn cơm !”

      xong, Tử Thất Thất liền xoay người, muốn ngồi ở bên người Mặc Thiên Tân.

      Mà Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt lấy tay , kiên quyết lôi đến chỗ đối diện Mặc Thiên Tân, ngồi ở bên cạnh mình, mà bàn tay kia vẫn nắm gắt gao chịu buông ra.

      “Cái kia…” Tử Thất Thất nhìn cơm bàn, lúng túng mở miệng , “ muốn… Để em ăn như thế nào?”

      xong liền giật giật tay phải bị bắt được, muốn tránh thoát, nhưng Mặc Tử Hàn cũng nắm rất chặt, dùng sức nắm, chính là chịu buông tay.

      “Ăn như vậy!” đột nhiên cầm lấy đôi đũa bàn, gắp món bàn đưa đến bên miệng , ra lệnh , “Há mồm!”

      Lần trước có làm được, lần này tuyệt đối phải thành công.

      Cái trán Tử Thất Thất ràng có chút xấu hổ.

      Người đàn ông này rốt cuộc là có sợi dây nào được bình thường? Tại sao từ sáng sớm bắt đầu tựa như đứa trẻ? Tại sao bày ra biểu tình vui vẻ này? Nếu có ý định lấy , vậy … Cũng đừng có đối đãi với như vậy.

      Trái tim, đột nhiên lại co rút đau đớn, nhưng mặt lại có bất kỳ thay đổi gì.

      Hai mắt nhìn thức ăn bên miệng, chậm rãi mở to miệng, ăn vào, cũng là có chút chua xót.

      ngoan!” Mặc Tử Hàn xong lại đột nhiên nhích tới gần, khẽ hôn môi .

      Tử Thất Thất khiếp sợ nháy mắt sửng sốt.

      Mặc Thiên Tân đối diện cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, sau đó có chút xấu hổ ho hai tiếng, “Khụ, khụ!”

      Tử Thất Thất nghe xong trở lại bình thường, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm .

      Mặc Tử Hàn đôi môi mân cùng chỗ, gợi lên nụ cười đắc ý.

      “Em muốn tự ăn, mau buông em ra!” Tử Thất Thất giận.

      được, hôm nay tay em được đụng vào bàn ăn, muốn giúp em ăn cho đến khi no mới thôi!”

      … Buông em ra, khốn kiếp!”

      “Nào… Há mồm, a…”

      Mặc Thiên Tân nhìn nam nữ đối diện ngừng liếc mắt đưa tình, chỉ có thể than thở lắc đầu, xem ra cậu ở chỗ này chính là bóng đèn, bất quá cái bóng đèn này lại phát sáng, vậy bọn họ cũng nhìn tới.

      Quên , vì ăn bữa ăn sáng ngon, bưng phần của mình lên lầu hai.

      Bởi vì cái gọi là: nhắm mắt làm ngơ… thích hợp với trẻ em!

      Mặc Tử Hàn khóe mắt liếc nhìn Mặc Thiên Tân lên lầu, thẳng đến bóng người của cậu biến mất khỏi tầm mắt, đột nhiên buông đôi đũa trong tay, mạnh mẽ đem Tử Thất Thất từ ghế ôm lấy, nhàng đem đặt ở hai chân của mình, sau đó quay mặt ra, hôn lên môi .

      “A… Ưm…” Tử Thất Thất sợ hãi kêu, bị nụ hôn của chiếm đoạt, cả đại sảnh nháy mắt yên tĩnh.

      Tử Thất Thất kinh ngạc trừng lớn hai mắt, gần gũi nhìn hai mắt Mặc Tử Hàn, mặt càng ngày càng đỏ, mà hai tay cũng ngừng giãy dụa, nhưng hoàn toàn bị chế phục, cuối cùng cũng chỉ có thể tùy ý hôn, càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm, càng ngày càng nóng…

      Nụ hôn nồng nàn, giống như có bao nhiêu thích . Nhưng… Hết thảy cũng chỉ là hư tình giả ý…

      nhận thực tế.

      Quên , đàn ông… Căn bản là đáng tin tưởng.

      Đột nhiên, buông lỏng tất cả sức lực, giãy dụa nữa, hề phản kháng, tùy ý ngừng hôn, tùy ý ngừng cướp đoạt, hút lấy ngọt ngào của , hút lấy hô hấp của , dài lâu bịt kín miệng , cùng hòa quyện…

      Mười phút sau!

      Mặc Tử Hàn ý do vị tẫn rời môi , nhìn hai gò má ửng hồng, cuối cùng đem môi nhàng hạ xuống trán .

      Thích này…

      Rất thích, rất thích, rất thích…

      “Này, Thất Thất…” bỗng nhiên giọng kêu tên .

      “Ừ?” Tử Thất Thất nhàng lên tiếng, trái tim mơ hồ đau.

      Mặc Tử Hàn dành ra tay, nhàng nắm cằm , để đối diện với mình, để mắt nhìn mình, sau đó dịu dàng hỏi, “Em… Thích ?”

      Tử Thất Thất khiếp sợ!

      Tại sao đột nhiên hỏi như vậy?

      Mặc Tử Hàn lẳng lặng đợi câu trả lời, muốn ra trước chữ thích này với , sau đó mới bằng lòng cho tâm tình của bây giờ.

      a… em thích … Nhanh chút với

      nhìn , mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi.

      Tử Thất Thất khiếp sợ, biểu tình từ từ trở nên bình tĩnh, hai mắt nhìn , cảm giác đau lòng càng thêm nồng đậm.

      Tại sao muốn hỏi như vậy chứ? hỏi như vậy mục đích là gì?

      Nếu trả lời đúng vậy, như thế nào?

      Nếu trả lời phải, lại như thế nào?

      phải lấy sao? Đây phải đại biểu cho thích sao? Nếu có cảm giác mãnh liệt muốn lấy làm vợ, vậy … Còn hỏi cái này làm gì?

      “Em…” chậm rãi mở ra đôi môi, chậm chạp phát ra thanh, sau đó lưỡng lự dừng lại.

      “Ừ? Em muốn gì? Thích… Hay là thích?” Lời Mặc Tử Hàn êm ái nhưng nội tâm của đặc biệt lo lắng.

      nhanh chút thích … Dùng miệng em nhanh chút em thích … Nhanh lên… Nhanh lên… Mau hơn nữa…

      “Em…” Tử Thất Thất lại lần nữa lặp lại chữ này, sau đó nhàn nhạt trả lời, “Em biết!”

      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 111: em thích , mau… mau…



      biết?

      Mặc Tử Hàn tâm tình tốt lúc đầu trong nháy mắt biến mất.

      Tại sao lại trả lời như vậy chứ?

      ràng tiếp nhận , cũng có phản kháng? Hơn nữa làm loại chuyện đó, còn cố ý dậy sớm làm bữa sáng cho , mà vừa mới hôn cũng có giãy dụa nhiều, nhưng mà tại sao… Tại sao lại trả lời như vậy chứ?

      “Em lặp lại lần nữa, vừa mới nghe ràng!” Thanh của đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như chất vấn, mang theo khẩu khí cự tuyệt.

      Tử Thất Thất nhìn biểu tình vui mặt , lại mở ra hai mảnh môi của mình, quật cường trái ngược lương tâm, “Em biết…”

      Trong nháy mắt, những lời này liền kích động Mặc Tử Hàn tức giận, đột nhiên cau mày, lạnh lùng mở miệng, “Em lặp lại lần nữa, cho em thêm cơ hội, em cần phải nghĩ cho kĩ, nghĩ kĩ rồi cho biết, em rốt cuộc… Có thích hay ?”

      Tử Thất Thất hai mắt thẳng tắp nhìn , biết tức giận, nhưng lại như cũ chút sợ hãi.

      “Cho dù để em trăm lần, câu trả lời của em cũng chỉ có , em biết… Em biết… Em biết…” ấy ngừng lặp lại, từng lời từng lời càng tăng thêm thanh của mình, để cho ràng, nghe ràng hơn từng lời từng chữ của .

      tức giận của Mặc Tử Hàn theo thanh tăng lên của cũng gia tăng gấp mấy lần, nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của , hai tay càng ngày càng dùng sức ôm , thậm chí có thể là nắm , hận thể đem vò thành cục.

      lại dám biết?

      cho ba lần cơ hội, lại dám to gan như vậy ngừng lặp lại câu ?

      đáng chết này, tâm ý của phải là biểu đạt ràng rồi sao? phải là đối đãi với rất dịu dàng sao? lại vẫn dám như vậy? Chẳng lẽ… Đây là cố ý muốn đùa bỡn sao?

      Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

      “Đáng chết ——” đột nhiên rống to ra tiếng, thình lình từ ghế đứng lên, kể cả cũng ôm lấy.

      “A!” Tử Thất Thất có chút kinh ngạc.

      thấy hai mắt ra tức giận, trái tim đau đớn kịch liệt.

      tức giận như vậy, là vì chưa trả lời phải ? là muốn cho thích sao? Nhưng mà… Tại sao?

      Nếu thích , tại sao cho biết trước, sau đó lại hỏi chứ? Tại sao đem tâm tình chân chính của mình ràng với chứ? Tại sao luôn làm ra chuyện mâu thuẫn này?

      rốt cuộc là cái gì?

      Con rối? Người ?

      Có thể hay phải ràng cho biết chứ? Nhưng ra, ràng cũng có thể chất vấn , nhưng mà… rất sợ hãi… Sợ lấy được đáp án làm mình có cách nào đứng dậy từ trong thống khổ.

      Nguyên là bảy năm thống khổ cũng ép tới mức sắp hít thở thông, cho nên ít nhất, lưu lại cho chút… chút xíu hi vọng…

      “Tử Thất Thất đáng chết này, em ? Em biết sao? Em ràng cũng là người phụ nữ của rồi, lại còn dám với biết? Đáng chết… em thích cho !” Mặc Tử Hàn giận nhìn chằm chằm , đột nhiên rống to.

      nhất định là thích , tuyệt đối thích !

      Nữ nhân quật cường giống như , nếu phải tâm thích người, chăm sóc suốt tháng, lộ ra nụ cười xinh đẹp như vậy với , càng tự mình làm bữa sáng cho ăn, cho nên biết, nhất định thích , nhất định thích , nhưng mà… Tại sao ra? Tại sao muốn biết?

      em thích , nhanh lên!” ra lệnh rống to, ngừng bức bách.

      Tử Thất Thất dán trong lồng ngực cực nóng của , tiếng tim đập rất nhanh của ràng truyền vào tai .

      “Em…” lại lần nữa mở miệng, như cũ giọng , “ biết!”

      Lúc đầu, có thể khẳng định, thậm chí có thể khẳng định người đàn ông này, nhưng tại, do dự, mê man, chính mình thích người đàn ông này sao? Chính mình xác định thích người đàn ông này sao? Tại sao lại thích chứ? đối đãi với mình như vậy, tại sao còn thích chứ? tìm được lý do thích , nhưng lại có cách nào giải thích nguyên nhân tâm vì mà đau đớn, vậy … Đây là biết ?

      “Tử Thất Thất ——” Mặc Tử Hàn đột nhiên rống giận, gầm thét , “ nhất định làm cho em thích , nhất định phải làm cho em thừa nhận em thích , nhất định… Nhất định…”

      xong liền ôm lên cầu thang.

      muốn làm gì? buông em ra!” Tử Thất Thất khẩn trương.

      chỉ muốn em ra lời lòng của em, chỉ cần em ra lời lòng của em, liền buông em ra!” Mặc Tử Hàn ôm ấy tới hành lang lầu hai, ngừng nhanh thẳng đến phòng ngủ.

      “Lời lòng của em chính là biết, em em biết, mau buông em ra!”

      “Rầm!” tiếng, Mặc Tử Hàn dùng chân đá văng cửa phòng ra, từng bước vào trong phòng, lại dùng chân đem cửa phòng đóng lại, đồng thời sử dụng lưng dựa vào cánh cửa, dành ra tay nhanh chóng khóa cửa lại.

      “Cạch”

      Nghe được thanh khóa cửa, hoang mang trong lòng Tử Thất Thất nháy mắt tăng lên.

      Quả nhiên, là muốn làm loại chuyện đó? muốn dùng chuyện đó để ép mở miệng thích ?

      muốn…

      “Mặc Tử Hàn mau buông em ra, em chỉ đồng ý lần trước với , thể chạm tới em, mau buông em ra…” kích động rống to, tứ chi bắt đầu dùng sức giãy dụa.

      Mặc Tử Hàn hoàn toàn để ý tới giãy dụa yếu kém kia của , nhanh tới giường, thô bạo ném lên giường.

      Thân thể Tử Thất Thất được tự do liền bò dậy, chuẩn bị chạy trốn.

      Nhưng đầu gối quỳ giường vừa mới duỗi nửa, mắt cá chân lại đột nhiên bị bàn tay to của Mặc Tử Hàn bắt được, đồng thời sử dụng lực túm trở lại trước mặt của .

      em thích !” ra lệnh, tay khẽ dùng lực.

      Tử Thất Thất đột nhiên xoay người, nhìn khuôn mặt tức giận kia, có tồn tại bực bội trong lòng, dùng sức ngậm chặt miệng, hung hăng nhìn chằm chằm .

      Dùng phương thức như thế bức bách , mơ tưởng nghe được câu kia.

      tuyệt đối … Tuyệt đối!

      Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt quật cường kia, cơn giận giữ càng thêm nồng đậm, bàn tay to đột nhiên vặn thân thể , cởi vạt áo trước của , cảnh xuân trước ngực nháy mắt ra trong mắt .

      ! em thích !” lại lần nữa rống to, lạnh lùng ra lệnh.

      Tử Thất Thất bướng bỉnh, gắt gao ngậm miệng.

      “Phụ nữ đáng chết, cho , mau em thích cho , em thích ——” Mặc Tử Hàn gầm gừ rung trời động địa, chấn đau màng nhĩ của , nhưng…

      vẫn như cũ nghe náo đóng chặt miệng mình. tuyệt đối tuyệt đối

      ba chữ kia với người đàn ông thích , chỉ cần có thích , chỉ cần ràng ràng cho biết tình cảm “ thích em” của , vậy đời này cũng ra ba chữ kia với .

      tuyệt đối để mình thích người đàn ông thích mình, tuyệt đối ra với người đàn ông thích mình… những lời… em thích này.

      Nếu thích , cũng đừng có chạm vào , nếu muốn lấy buông ra , cách xa ra chút…

      chấp nhất, quật cường, kiên cường, đóng chặt lại đôi môi của mình, hung hăng nhìn chằm chằm mặt của , ra tín niệm kiên định của mình.

      Phẫn nộ của Mặc Tử Hàn xông thẳng trời cao.

      “Đây là tự em tìm, là em chọc giận , hôm nay nhất định làm cho em ra em thích , bằng tuyệt đối thả em ra!” xong liền đem thân thể của mình nặng nề đặt ở người .

      Bá đạo hôn lên môi , thô bạo bắt lấy cái lưỡi của . Trực tiếp đưa đến cổ họng, chiếm cứ lấy toàn bộ khoang miệng , sau đó lục lọi quấy nhiễu, hút, cộng thêm cắn cắn đôi môi của , như ác lang cướp đoạt, đoạt lấy, mạnh mẽ chiếm, mạnh mẽ chiếm, đem hết thảy trong miệng toàn bộ nuốt vào bụng, làm cho hô hấp của bản thân cũng thể khống chế.

      Tử Thất Thất cau chặt mày, hai tay ngừng đẩy ngực , đầu lưỡi cũng dùng sức muốn đẩy cái lưỡi của ra, nhưng sau khi cùng lưỡi đụng vào, liền lập tức như bị bắt làm tù binh, ngừng dây dưa, ngừng bao vây, khiến căn bản là thể kháng cự.

      Đột nhiên, bàn tay to của Mặc Tử Hàn tới bên dưới thân thể , nhanh chóng cởi những phần còn lại người còn mảnh, sau đó kéo chân ra, để chân phải gác lên vai mình, tay kia nắm chặt lấy eo .

      muốn… Dừng tay…” Tử Thất Thất hoang mang kêu to.

      Mặc Tử Hàn thẳng lưng, hai đầu gối quỳ giường, bàn tay to gắt gao bắt lấy cái đùi đẹp kia vai , hai mắt buông xuống nhìn , bên đem vật cứng rắn dưới thân tới gần sát nơi nào đó của , bên lạnh lùng , “ cho em cơ hội cuối cùng, Tử Thất Thất, em nghe kỹ cho … Chỉ cần em em thích , liền lập tức dừng lại, nhưng nếu em ra những câu khác, vậy lập tức muốn em!”

      Tử Thất Thất khiếp sợ cảm nhận được dưới thân đụng vào, trái tim trong nháy mắt kinh hoàng, cảm giác sợ hãi cũng kéo tới.

      Phải sao?

      Hay là… ?

      “Em…” chậm chạp mở miệng, kéo dài thanh của mình nhưng là chậm chạp cũng có kết quả.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 112: Ai , người đó thua…



      Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt , bàn tay to tức giận cầm lấy chân , hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt , mà dưới thân chậm rãi tiến vào, lại lần nữa rống to, “ nghe thấy, lại lần nữa cho !”

      a…

      nhanh a…

      Chỉ cần em em thích , chỉ cần em ra ba chữ đơn giản này, đem tất cả của cho em, giống như Phương Lam vậy, cả đời cưng chìu em, em, thương em, chiều em, che chở em, bảo vệ em, chỉ cần là thứ em muốn, đem hết khả năng lấy cho em, hơn nữa dùng tính mạng của làm cam đoan, cả đời này, cho dù còn hơi thở, cũng chỉ mình em, tuyệt đối hoa tâm…

      a…

      nhanh a…

      Đừng quật cường nữa, đáng chết này…

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tức giận kia, dưới thân mơ hồ cảm giác được tiến vào, chân mày càng chau càng chặt, thân thể cũng trở nên cực nóng lên.

      Tâm đau, đau quá, đau quá…

      “Em…” lại lần từ từ mở miệng, kéo dài thanh của mình, sau đó bỗng nhiên dùng sức cắn môi dưới, thay đổi câu trả lời của mình, nhưng đáp án là, “Em thích !”

      Loại đàn ông kém cỏi này, tuyệt đối thích, cho dù thích, có chết cũng thừa nhận.

      thích?

      Hai mắt Mặc Tử Hàn trừng lớn, cảm giác nơi tim chỉ là đau đớn cùng tức giận đơn giản như vậy. Chẳng qua là câu của , giống như là kích vạn tiễn xuyên tâm.

      thích? lại dám thích ?

      thể tha thứ! đối với trả giá nhiều như vậy, chưa bao giờ đối với người phụ nữ dịu dàng như vậy, thương như vậy, chấp nhất như vậy, mà lại dám thích? lại dám trêu cợt tình cảm của ?

      Đáng chết… là phi thường đáng chết!

      “Tử Thất Thất, đây đều là tự mình tìm, em nữ nhân đáng chết này, bản thân muốn nhìn xem em có thể mạnh miệng tới khi nào!” tức giận rống to, thình lình tiến vào thân thể .

      “A ——” Tử Thất Thất sợ hãi kêu, đột nhập đánh tới tiến vào, khiến phía hạ thân đau đớn như bị xé rách.

      Mặc Tử Hàn ràng cảm nhận được hạ thân rất chặt, chính mình cũng bị siết có chút khó chịu, nhưng chính là cường ngạnh đẩy vào, sau đó dụng lực rút ra, mấy lần lặp lại, tựu chầm chậm trở nên trôi chảy, tiếp theo liền tăng nhanh tốc độ, ngừng tiến tiến xuất xuất, ngừng chạy như điên đoạt lấy, chuyên chọn địa phương mẫn cảm của , ngừng đụng vào, ngừng kích thích.

      “A… A… muốn… A… … A… A…”

      Tử Thất Thất ngừng ríu rít, ngừng gào thét, biết chút tác dụng cũng có, nhưng lại nhịn được muốn cầu cứu, nhịn được muốn dừng lại.

      em thích …” Mặc Tử Hàn bên nhanh chóng di chuyển, bên lớn tiếng rống giận.

      em thích —— em thích —— em thích —— em thích ——”

      chỉ cần ba chữ này, chỉ cần ba chữ này dừng tay, chỉ cần ra ba chữ này là tốt rồi, cho nên đừng kiên trì nữa, đừng quật cường nữa, thanh thanh sở sở biết thích , vậy lớn tiếng ra … Lớn tiếng cho biết

      em thích

      a…

      “A… A… Ưm… Ưmm…”

      Tử Thất Thất cắn môi dưới, làm cho mình phát ra thanh nữa, mà hai tay dùng sức níu chặt tấm đệm tuyết trắng, kiềm chế sóng điện kích động tê dại thân thể cùng lý trí sắp bị cướp đoạt.

      “Uh…uh… ưmm… ưmm…”

      , đối mặt thô bạo của , đối mặt người đàn ông như vậy, cho dù chết cũng cho biết.

      em thích … Nữ nhân đáng chết, cho —— cho —— ——”

      Mặc Tử Hàn lớn tiếng rống giận, cường độ dưới thân gia tăng, dùng sức va chạm, sâu tiến vào, phát tiết cùng uy hiếp , dùng khoái cảm khiến mất lý trí để thỏa hiệp ra ba chữ kia.

      “Ưm… ưm… A ——” Đột nhiên Tử Thất Thất buông môi dưới, sợ hãi kêu ra tiếng, thân thể bỗng nhiên nhấc lên cao, mỗi tấc da thịt đều giật giật đến run rẩy.

      “Uh…” Mặc Tử Hàn đồng thời vùi sâu vào thân thể , đem vô số nòng nọc của mình phóng thích vào trong cơ thể .

      Hơi có chút vô lực xụi lơ người , đôi môi mỏng manh dừng lại bên tai , líu ríu mấy chữ như cũ, “ em thích em thích em thích … Thất Thất… Cầu xin em…”

      Tử Thất Thất vốn hai mắt mê ly, nghe mấy câu cuối của thình lình trừng lớn.

      Thất Thất?

      Cầu xin?

      lại dùng những chữ này!

      Người đàn ông này nhất định biết nhược điểm của , nhất định biết hay mềm lòng, cho nên mới phải dùng thanh như vậy gọi , dùng thanh như vậy cầu xin

      Trứng thối… Tên khốn kiếp…

      , cho dù cầu xin , cũng tuyệt đối ra ba chữ kia.

      Loại đàn ông trứng thối này, vừa đối với ngàn vạn dịu dàng, lộ ra bộ dáng thích , vừa lại kiên định với người khác lấy , loại đàn ông hai tính cách này, dựa vào cái gì lại thích ?

      “Tôi thích … Tôi mới thích … Tôi tuyệt đối thích …” Ba tiếng liên tục, kiên nghị vấp, vang vang có lực, cố chấp chịu thỏa hiệp.

      Mặc Tử Hàn lửa giận thoáng bay lại lần nữa bị lời của kích ra, hai cánh tay thình lình khởi động, hung hăng nhìn chằm chằm dưới thân người.

      “Em vừa rồi ?” chất vấn.

      “Đúng!” quật cường trả lời.

      “Lặp lại lần nữa… Em lại lần nữa cho nghe…”

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt tức giận rồi lại đau đớn, khóe miệng vậy mà gợi lên nụ cười giễu cợt.

      Tại sao phải lộ ra vẻ mặt như thế chứ?

      Người lấy phải chính là sao?

      thống khổ cái gì?

      Mệt mỏi… Mệt mỏi quá a…

      Đàn ông, loại động vật này, muốn tìm hiểu nữa, vô lực để tìm hiểu rồi, cũng càng muốn lại bị đàn ông thương tổn, cho nên, nếu thích thân thể này, vậy lấy , tùy tiện đùa bỡn như thế nào đều tốt, dù sao cũng làm đến thế này, dù sao cũng bị làm thương tổn mệt mỏi chịu nổi, vậy … Cứ để làm lần cuối .

      “Tôi …” mỉm cười thong thả mở miệng, lặp lại câu hại người hại mình vừa kia, “Tôi thích … Tôi mới thích … Tôi… Tuyệt đối thích …”

      , nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cách nào khống chế ngừng rơi xuống.

      Mặc Tử Hàn nhìn mỉm cười, nước mắt của , nghe lời khẩu thị tâm phi của .

      “Tại sao?” rống to, “Người phụ nữ đáng chết này, đáng giận —— đáng giận —— đáng giận ——” tức giận rống to, lửa giận trong tâm phun trào lên vạn trượng.

      Bàn tay to lại lần nữa kéo hai chân ra, tiến vào thân thể , tái diễn động tác vừa rồi, chỉ là bất đồng duy nhất là so với nãy càng thêm thô bạo, so với lúc nãy càng thêm cuồng dã, so với lúc nãy càng thêm đem hết toàn lực cướp đoạt. ràng vừa thích , nhưng lại rơi nước mắt, đây coi là cái gì?

      rốt cuộc còn có cái gì hài lòng, vậy còn quá mạnh miệng?

      Phụ nữ đáng chết, phụ nữ đáng giận, rốt cuộc còn phải làm đến trình độ nào, mới có thể làm cho thương , thể tự thoát ra được?

      Chỉ có người hãm sâu trong lốc xoáy tình , vậy mà chính là thống khổ như vậy…

      em thích , em người phụ nữ đáng chết này, mau cho ——” cuối cùng gầm thét, mang theo vô tận đau đớn.

      Tử Thất Thất chảy nước mắt, cắn hàm răng, trầm mặc thừa nhận lăng nhục .

      Mà mỗi lần tiến vào đều là lửa nóng, nhưng mỗi lần rời khỏi lại là lạnh như băng, cho đến lại lần nữa tiến vào, lửa nóng thành nóng rực… Từ từ mạnh mẽ, đốt cháy thân thể



      (Em) thích em ().

      Câu mỹ lệ này khiến cho hai người cố chấp ai chịu mở miệng trước…

      Bọn họ quấn quýt lẫn nhau, hiểu lầm, mâu thuẫn… Cuối cùng đau đớn.

      Tựu giống ai những lời này…

      Người đó chính là thua!



      Hoan du tới mấy giờ, hai người đều mệt mỏi chịu nổi.

      Thân thể Mặc Tử Hàn trầm trọng tê liệt ngã xuống người , hai người đều ngừng há mồm thở dốc, trái tim cũng đều mãnh liệt nhảy lên, vì đối phương mà làm nhạc đệm cho nhau.

      Tử Thất Thất mệt mỏi hai mắt nhắm lại, muốn cứ như vậy ngủ cho qua, nhưng đột nhiên…

      “Cộc, cộc, cộc!”

      Cửa phòng bất ngờ vang lên làm cho hô hấp cùng trống ngực của hai người đều dừng lại.

      “Mẹ… Mẹ ở bên trong sao? Ba, ba cũng ở trong sao? Hai người làm gì trong đó? Như thế nào ăn hết bữa sáng thấy bóng dáng rồi? Mau mở cửa cho con!”

      Từ ngoài cửa truyền đến thanh làm cho Tử Thất Thất hoang mang thôi.

      mau rời khỏi người tôi, mau xuống!” thấp giọng , sợ bị Mặc Thiên Tân ngoài cửa nghe được.

      Mặc Tử Hàn nhưng là chút cũng động đậy, vẫn nặng nề đè nặng thân thể , thậm chí ngay cả dưới hạ thân cũng rời khỏi cơ thể , cố ý giữ vững tư thế như vậy.

      “Cộc, cộc, cộc!”

      Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, Mặc Thiên Tân ngoài cửa nghi hoặc mở miệng lần nữa, “Ba, mẹ, hai người có ở bên trong ? Tại sao lời nào? Tại sao mở cửa? Con cảnh cáo hai người, ban ngày ban mặt, được làm chuyện mất mặt, đều thuần khiết chút cho con…”
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 113: Ba hối hận !

      Nghe tiếng Mặc Thiên Tân ngoài cửa, Tử Thất Thất trở nên đặc biệt lo lắng, bối rối hai tay dùng sức đẩy , đè giọng xuống , " mau rời khỏi người tôi, mau lên."

      "Em sợ bị thấy sao?" Mặc Tử Hàn đột nhiên tà ác chất vấn.

      Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn .

      Mặc Tử Hàn bắt được cơ hội này, uy hiếp , "Nếu em muốn con trai bảo bối của em thấy, vậy em thích , chỉ cần em ra, liền buông em ra!"

      Chân mày Tử Thất Thất cau chặt, cơn giận giữ trong nháy mắt tuôn ra.

      " ngủ !" tức giận căm phẫn thấp giọng.

      "Phải ? xem em có thể nhịn bao lâu, xem em có thể khẩu thị tâm phi tới khi nào!" Mặc Tử Hàn xong, hạ thân khẽ di động, dây thần kinh nào đó lại dựng đứng.

      "Ư...." Tử Thất Thất giọng ngâm, dùng sức cắn môi dưới.

      "Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc ... cộc cộc cộc...."

      Tiếng gõ cửa trở nên dồn dập lên, mà thanh Mặc Thiên Tân cũng trở nên lo lắng.

      "Mẹ? Mẹ? Mẹ mau lại đây mở cửa a, con biết mẹ ở bên trong, làm sao mẹ lại chuyện? Là xảy ra chuyện gì sao? Mẹ mau trả lời con a? Nếu mẹ lời nào, con phá cái cửa này, xông vào... Mẹ, mẹ, mẹ mau trả lời con, mẹ... Mẹ...."

      " Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc ... cộc cộc cộc...."

      Tiếng đập cửa cùng thanh kêu to của Mặc Thiên Tân càng lúc càng lớn, Tử Thất Thất càng ngày càng hoảng sợ, gắt gao mím chặt môi, để cho mình phát ra thanh nhục nhã, nhưng mà trả lời cậu được, nếu cậu đập phá cửa xông tới làm sao bây giờ? Nếu bị đứa chứng kiến bộ dáng bây giờ của bọn họ làm sao bây giờ?

      được... được... được...

      thể để cho cậu thấy!

      Tử Thất Thất nhíu mày sâu, hai tay gắt gao nắm thành quả đấm, sau đó run rẩy mở ra đôi môi của mình.

      "Thiên Tân...." cố gắng làm cho thanh của mình vững vàng, vất vả mới gọi ra tên của cậu.

      "Mẹ? Chú quả nhiên ở bên trong? Làm sao mẹ chuyện? Mau mở cửa, con muốn vào!" Mặc Thiên Tân ở ngoài cửa giận dỗi, trực giác cho cậu biết, bên trong xảy ra chuyện, chỉ là chuyện thể để cho cậu nhìn thấy, bởi vì thanh mẹ gọi cậu lại bi thương như vậy, hơn nữa còn có chút run rẩy, giống như.... Mẹ khóc.

      "Thiên Tân...." Tử Thất Thất lại lần nữa kêu lên tên của cậu.

      Mặc Tử Hàn chau mày, cố ý dùng sức va chạm, kích thích thể năng bình thường.

      Tại sao ấy quật cường như vậy? Bất quá chỉ ba chữ mà thôi, cho dù là lừa gạt , cũng cần tiếp tục thừa nhận khuất nhục tại, nhưng mà tại sao? Tại sao ấy quật cường chết cũng chịu ?

      cho tôi, cho tôi, cho tôi --

      ngừng rít gào trong lòng, ngừng rống to, ngừng ra lệnh, nhưng đôi môi yếu nhược kia của lại giống như tường đồng vách sắt cách nào công hãm.

      a...

      em thích tôi...

      "Ưmm...." Tử Thất Thất cố nén tiếng ngâm thiếu chút nữa phát ra.

      Mỗi lần tiến vào cũng làm cho thân thể sinh ra tầng sóng, mà nhẫn nại của giống như là chiếc thuyền bạc đứng đầu ngọn sóng, cố gắng để cho mình có chút dao động.

      "Mẹ? Mẹ làm sao vậy?" Ngoài cửa Mặc Thiên Tân kích động hỏi.

      "Mẹ sao!" Tử Thất Thất trả lời.

      " có chuyện gì? Vậy tại sao đến mở cửa a? Mau mở cửa cho con vào !"

      "Thiên Tân... Mẹ tắm, đợi.... Đợi chút nữa con tới... Nghe lời... Con chỗ khác trước , ư... Chơi lúc!" Tử Thất Thất đứt quãng, cường ngạnh áp chế thanh run rẩy của mình.

      "Tắm? Mẹ tắm bao lâu mới xong a? Con ở chỗ này chờ mẹ!"

      "Đừng!" Tử Thất Thất bối rối cự tuyệt.

      "Tại sao a? Mẹ mẹ rất kỳ quái, rốt cuộc thế nào? Ba đâu? Ba có phải khi dễ mẹ ?"

      "Thiên Tân con nghe lời, chỗ khác chờ mẹ.... Tí nữa mẹ tìm con... Con ngoan... Có được hay ?"

      "Mẹ..."

      "Ngoan... Mau !"

      "...."

      Ngoài cửa phòng ràng trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm chạp truyền đến thanh Mặc Thiên Tân.

      "Vâng, con biết rồi!"

      Nghe được câu trả lời của cậu, Tử Thất Thất rốt cục yên tâm, nhưng có lơi lỏng thanh của mình, bởi vì muốn chờ lúc, chờ Mặc Thiên Tân rời khỏi, chờ cửa còn người nữa.

      "Tử Thất Thất, em rất quật cường, quật cường làm cho người ta hận thể giết em.... Em người phụ nữ đáng chết này, câu thích tôi chết sao? câu thích tôi thế nào?" Mặc Tử Hàn tức giận bị ép đến trình độ điên cuồng.

      giống như giết ,, càng muốn đem thân thể xé rách, thậm chí muốn ăn sống nuốt tươi , cùng với linh hồn gộp lại trong bụng mình.

      "Mặc Tử Hàn...." Tử Thất Thất xụi lơ nằm ở dưới thân thể , mà hạ thân mình chết lặng như còn tri giác.

      nhìn , hai mắt tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào , "Tôi cảnh cáo , đối với tôi thế nào cũng được, nhưng tôi tuyệt đối... Tuyệt đối... Tuyệt đối cho phép làm hại Thiên Tân, tôi cho phép làm nó thương tâm, nếu lại dùng Thiên Tân để uy hiếp tôi... Tôi... Đời này cũng tha thứ cho !"

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc, thân thể đột nhiên dừng lại.

      Nước mắt Tử Thất Thất giống như hồng thủy tràn lan, khóc, lớn tiếng , "Nó là con của chúng ta a... Nó phải người gì mà lấy ra uy hiếp, nó là con trai ruột của ... tên khốn kiếp này.... Đại khốn kiếp....."

      Tại sao lại lấy con trai ruột của mình uy hiếp người khác? Lẽ nào sợ xúc phạm tới con của mình sao? làm cha như vậy sao? Đại khốn kiếp này... tuyệt đối cho phép tiếp tục làm ra chuyện như vậy.

      Mặc Tử Hàn nghe hét to , nhìn ngừng tuôn ra nước mắt, đột nhiên đè thân xuống, đem thân thể gầy yếu của ôm chặt vào lòng.

      "Xin lỗi...." bỗng nhiên xin lỗi.

      bị tức điên rồi, bị tức đến mất lý trí, cho nên mới phải lấy Mặc Thiên Tân ra uy hiếp .

      cũng muốn cho thương tâm, cũng muốn cho khóc, chỉ là muốn thích mà thôi, chỉ là muốn xác thực, này là thuộc về .

      "Xin lỗi...." lại lần nữa xin lỗi, ôm chặt, đau lòng, giọng , "Đừng khóc... Đừng khóc... Đừng khóc nữa...."

      Tiếng khóc của làm cho trái tim như vỡ ra.

      Nhưng mà Tử Thất Thất thấy đột nhiên trở nên dịu dàng, tất cả uất ức đều dâng lên, nước mắt càng thêm mãnh liệt từ hốc mắt chảy ra.

      " tên khốn kiếp này.... Tên khốn kiếp... Tôi hận chết được... Tôi vĩnh viễn cũng tha thứ cho ... Tên khốn kiếp.... Tên khốn kiếp.... Tôi... Hận chết được...." ngừng , ngừng lặp lại, cuối cùng thanh mắng vẫn bị nước mắt bao phủ, tiếng khóc vang vọng trong phòng, ngừng tuần hoàn.

      "Đừng khóc... Đừng khóc... Xin lỗi, đừng khóc... Đừng khóc... Bảo bối...." Mặc Tử Hàn ngừng nỉ non bên tai , cuối cùng đứng dậy, đem môi của mình hạ xuống khóe mắt rơi nước mắt của . muốn có được này, muốn chiếm lấy, nhưng mà ràng gần ngay trước mắt, thậm chí cùng mình gắt gao tương liên, nhưng tại sao lại cảm thấy ấy cách mình rất xa xôi... Nhất là trái tim cao cao tại thượng này, giống như ánh trăng treo bầu trời, có thể nhìn, nhưng lại thể sờ...

      Như thế nào mới có thể làm cho chỉ thuộc về chứ?

      Như thế nào mới có thể làm cho ra ba chữ "em thích " này chứ?

      Có người nào có thể chỉ điểm bến mê, cho biết như thế nào mới có thể? Như thế nào mới có thể làm?

      "Đừng khóc, bảo bối... Xin lỗi...."

      Tử Thất Thất nghe thanh dịu dàng của , trái tim đau đớn vỡ nát đất...

      Lại nữa rồi...

      Cái tính cách này của khiến người chán ghét, ràng vừa mới thô bạo như vậy, giống như dã thú, nhưng bây giờ lại dịu dàng như vậy!

      làm cho người ta được, hận thể... Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải?

      Mặc Tử Hàn, nếu em hỏi giống như vậy, thích em sao? trả lời như thế nào?

      Nếu đúng...

      Vậy , lời kiên định lấy em ở trước mặt Kim Hâm phải muốn em hiểu như thế nào đây?

      Nếu phải...

      Vậy , trái tim này của em vì lần nữa sống lại phải như thế nào đây?

      Mặc Tử Hàn... Nếu có thể lựa chọn lần nữa, ... Em hi vọng chúng ta sau bảy năm, từ đó trở thành người xa lạ...

      ....

      ....

      Ngoài cửa

      Bóng dáng nho của Mặc Thiên Tân vẫn đứng đó, tuy rằng ngoài miệng con biết rồi, nhưng kì thực cậu bước cũng , thậm chí nhạy cảm dựng thẳng lỗ tai mình lên, nghe lén thanh bên trong truyền đến.

      Tiếng hô của mẹ, tiếng khóc của mẹ, cùng lời xin lỗi của ba...

      Chân mày thanh tú của cậu càng chau càng sâu, cuối cùng gắt gao dây dưa cùng chỗ.

      Mẹ vừa khóc...

      Nhất định là bởi vì ba làm mẹ thương tâm, cho nên mới phát ra tiếng khóc thống khổ như vậy.

      Ba chính là đại lừa gạt, cái gì tiếng khóc chia thành thương tâm và hạnh phúc, cái gì nước mắt của mẹ nhất định là hạnh phúc... Đại lừa gạt, đại lừa gạt, đại lừa gạt....

      Tiếng khóc hạnh phúc mà như vậy sao?

      ràng chính là thương tâm...

      "Con muốn mang mẹ bỏ trốn, Ba... Ba mình hối hận !" giọng kiên định , sau đó tức giận xoay người, sải bước ly khai cửa phòng.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 114: Ba khi dễ mẹ, chúng ta bỏ trốn…



      biết là khóc mệt đến lúc nào, cũng biết là tiếng khóc ngưng lúc nào, có lẽ là do đêm qua ngủ, có lẽ là cả người mệt mỏi, Tử Thất Thất nhắm lại hai mắt tràn đầy nước mắt, trầm trầm ngủ thiếp .

      Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của , mày nhăn lại sâu.

      ràng buổi sáng còn tốt lắm, mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đùa giỡn vui vẻ, cùng nhau cười, nhưng bây giờ đột nhiên trở thành như vậy.

      Nếu hỏi cái vấn đề này có phải là vẫn có thể vui vẻ bình tĩnh như vậy?

      Nhưng mà… rất muốn nghe được chính miệng ra ba chữ kia, cũng rất muốn xác định trái tim của .

      “Thất Thất…” giọng kêu , dịu dàng đủ điều.

      Ngón tay nhàng vuốt ve hai gò má hồng, lau những giọt nước mắt khô cạn, đau đớn nhìn khuôn mặt ngủ.

      “Em thích sao? Em những lời đó đều là đấy sao? Nếu em những lời kia đều là gạt người, … Tại sao lời cơ chứ? Tại sao? Tại sao… Em có thể cho nguyên nhân tại sao?” giọng ra với , trong thanh mang theo vô tận đau đớn.

      Từ từ đem trán của mình tới gần , cuối cùng nhàng để ở trán , gần gũi nhìn khuôn mặt lúc ngủ, nhìn khóe mắt vẫn vương nước mắt.

      nhàng nhắm hai mắt lại, rời khỏi cái trán của , hôn lên mắt, hấp thụ những giọt nước mắt… Mặn mặn.

      “Đừng khóc… Đừng khóc…”

      Thanh của dịu dàng, hai tay bưng lấy mặt , tham luyến nhàng hôn lên môi .

      em thích khó khăn như vậy sao?

      Cặp môi mỏng này, tựa hồ nhàng đụng vào cũng chảy ra máu tươi, tại sao phải kiên cường như vậy chứ?

      “Thất Thất…” lại lần nữa kêu tên , trái tim, vô tận đau đớn.

      Cho nên mới chán ghét đương, cho nên mới chán ghét thừa nhận mình thích , cho nên mới có động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì tình là rất phiền toái.

      Loại phiền toái này, nên xử lý như thế nào?

      nên… Làm sao bây giờ?

      ***

      Lại lần nữa mở đôi mắt, trước mắt như cũ là gương mặt tuấn tú của Mặc Tử Hàn.

      Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn ngủ, trong đầu nhớ tới chuyện xảy ra trước khi ngủ.

      ngủ bao lâu? Tại sao mặt trời giống như vừa mới mọc lên? Lẽ nào ngủ suốt ngày đêm? Thiên Tân đâu? tìm nó, nó còn đợi sao?

      xong!

      đột nhiên rời khỏi lồng ngực Mặc Tử Hàn ngồi dậy, cái chăn tuyết trắng người rớt xuống, lộ ra thân thể trần truồng của .

      da thịt trắng nõn chi chít dấu hôn màu đỏ tươi, dấu răng thưa thớt, lấm tấm máu ứ đọng, toàn bộ đều là căn cứ xác thực ngày hôm qua Mặc Tử Hàn tức giận lưu lại, bất quá, vết tích tràn đầy thân thể vậy mà vô cùng sạch , giống như có người tỉ mỉ vì mà lau, hạ thân cũng còn để lại bất kỳ chất lỏng nào, hơn nữa… Còn mơ hồ bay ra mùi thơm ngát nhàn nhạt…

      làm sao?

      Hai mắt đột nhiên dừng khuôn mặt ngủ của .

      giúp lau khô sạch thân thể đấy sao?

      tại sao phải làm chuyện tình hợp với cá tính của mình?

      tự chủ vươn tay, muốn vuốt ve hai gò má tuấn của , nhưng nhàng nâng tay lên lại dừng giữa trung, cách nào hạ xuống.

      muốn tiếp tục hãm sâu, phải thừa dịp bị kiềm chế, mau chạy trốn khỏi lồng giam của .

      Thiên Tân…

      muốn tìm Thiên Tân!

      Nhanh chóng thu hồi tay, sau đó quay đầu xuống giường.

      “Em muốn đâu?” Mặc Tử Hàn đột nhiên lên tiếng bắt lấy tay .

      Tử Thất Thất kinh ngạc.

      … Tỉnh?” tỉnh lúc nào?

      Hoàn hảo!

      Hoàn hảo có đụng vào .

      khỏi thở phào nhõm.

      Mặc Tử Hàn dùng hai mắt lạnh như băng nhìn , giọng , “Tôi phải là tỉnh, căn bản là ngủ được!”

      ngủ được?” nghi ngờ lặp lại.

      “Đúng vậy, tôi ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền thấy khuôn mặt em, mở mắt ra cũng gặp khuôn mặt em… Đầy trong đầu tôi toàn bộ đều là em, mà trong lỗ tai tôi cũng đều là thanh của em, em ngừng , em thích tôi, em chán ghét tôi, em thích tôi, em chán ghét tôi… A…” giễu cợt, thản nhiên tiếp, “Tôi lần đầu tiên bị phụ nữ châm chọc như vậy.”

      “Lần đầu tiên?” Tử Thất Thất lại lần nữa nghi hoặc lặp lại.

      “Đúng vậy, em là người đầu tiên thích làm người phụ nữ của tôi, em là người đầu tiên chán ghét làm người phụ nữ của tôi, em là đầu tiên thấy tôi bỏ chạy, em cũng là đầu tiên tôi là tên khốn kiếp… Tôi , em rốt cuộc tại sao thích tôi? Tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Em xác định em thích tôi sao? Em có thể… cho tôi biết nguyên nhân?” Thanh của thanh thanh đạm đạm, mang theo đau đớn mỏng manh, làm cho nghe xong khỏi mềm lòng cùng với đau đớn.

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt ưu thương kia, nhìn đau đớn nồng đậm trong con ngươi thâm thúy của , trái tim, cũng tự giác đau đớn.

      Hỏi tại sao?

      Hỏi nguyên nhân?

      “Vậy …” tự chủ mở miệng, hỏi ngược lại, “ tại sao nhất định phải muốn tôi thích chứ?”

      Rốt cục vẫn phải ra!

      Nguyên nhân của là gì chứ? cũng rất muốn biết.

      Mặc Tử Hàn nghe hỏi ngược lại, đột nhiên kinh ngạc.

      …” mở miệng nhưng là chậm chạp hết.

      Đó là bởi vì thích , cho nên mới phải hi vọng cũng thích mình. Nhưng mà những lời “ thích em” này, ràng ở bên miệng vậy mà lại khó ra khỏi miệng như vậy.

      Tử Thất Thất hai mắt nhìn , chờ câu trả lời của .

      Nhưng giây lại giây trôi qua, cuối cùng chờ tới lúc vẫn còn trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc vô tận…

      “Quên , cần trả lời, tôi muốn tắm!” xong liền quay đầu, nhìn tới .

      Mặc dù thân thể được lau vô cùng sạch , nhưng tại vẫn muốn tắm rửa, muốn tắm, tốt nhất có thể rửa phần say đắm kia đối với .

      “Chờ chút!” Mặc Tử Hàn lại nắm lấy tay .

      Tử Thất Thất khẽ dừng lại, nhưng có quay đầu.

      Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng trần trụi của , nhìn huyết long đỏ tươi sống lưng, chân mày đột nhiên nhăn lại.

      Nếu lý do, như vậy cũng cho biết lý do sao? Nhưng nếu biểu lộ ý tứ phía sau, mà lý do đưa ra càng làm cho đau lòng nên làm thế nào cho phải?

      chưa bao giờ bị phụ nữ cự tuyệt qua, cũng bị bất luận kẻ nào cự tuyệt, nhưng mà này…

      tự chủ, lại bắt đầu do dự, mà nội tâm thấp thỏm bất an, giống như thiếu niên u mê, ngượng ngùng, khiếp đảm…

      Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nguyên lai mình cũng có ngày nhát gan như vậy. Lại là đoạn trầm mặc kéo dài vô tận…

      Trái tim Tử Thất Thất giống như tảng đá rơi xuống đáy biển, càng ngày càng sâu, càng ngày càng sâu, cho đến dưới cùng đại dương, vĩnh viễn lên được.

      Lại lần nữa mở to miệng, muốn hất tay ra, nhưng bỗng nhiên…

      “Cộc cộc cộc… cộc cộc cộc… cộc cộc cộc cộc cộc cộc”

      Tiếng gõ cửa điên cuồng vang lên,, kèm theo giọng tức giận của Mặc Thiên Tân:

      “Mẹ? Mẹ? Mau mở cửa… Mau mở cửa cho con… Ngày hôm qua phải tìm đến con sao? Nhưng mà mẹ tại sao ngày cũng ra khỏi phòng? Còn có ba, ba cũng ở bên trong sao? Ba rốt cuộc làm gì với mẹ? Ba mau thả mẹ ra ngoài? Con cho ba biết, hôm nay con nhất định phải vào căn phòng này, con nhất định muốn gặp mẹ… Mở cửa… Mở cửa… Mở cửa cho con…”

      “Cộc cộc cộc… cộc cộc cộc… cộc cộc cộc cộc cộc cộc”

      Nghe tiếng đập cửa cùng thanh ồn ào của Mặc Thiên Tân ngừng vang lên, Tử Thất Thất thình lình hất tay, kích động xuống giường, mặc vào áo ngủ đặt ở tủ đầu giường, sau đó chịu đựng đau đớn mơ hồ dưới thân, nhanh chóng tới cửa phòng, mở cửa phòng ra.

      Trong nháy mắt, tiếng gõ cửa biến mất, thanh ồn ào cũng biến mất.

      Mặc Thiên Tân ngửa đầu nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất, đột nhiên cau chặt chân mày, , “Mẹ, làm sao mẹ tại mới mở cửa a?”

      “Xin lỗi!” Tử Thất Thất giọng xin lỗi.

      “Ngày hôm qua mẹ sau khi tắm xong tại sao cũng tới tìm con? Con chờ mẹ lâu!” oán trách.

      “Xin lỗi!”

      “Mẹ làm gì mà cứ xin lỗi a? Mẹ, mẹ rất kỳ quái!”

      “Xin lỗi!”

      Tử Thất Thất nhìn cậu, trừ xin lỗi, cũng biết phải cái gì.

      Rất muốn ôm chặt cậu, rất muốn ôm cậu vào trong ngực chặt, sau đó khóc bả vai nho của cậu, thống thống khoái khoái khóc lớn hồi, nhưng…

      thể!

      Chân mày Mặc Thiên Tân càng chau càng chặt, cậu nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ, nhìn vẻ mặt bi thương mặt mẹ, sau đó tầm mắt từ từ chuyển dời đến trong phòng, nhìn Mặc Tử Hàn ngồi ở giường.

      “Me, có phải ba khi dễ mẹ ? Nếu ba khi dễ mẹ, mẹ nhất định phải cho con biết, con… dẫn mẹ rời khỏi ba!” Cậu đột nhiên kiên định , thanh tuy rằng lớn, nhưng đủ để cho Mặc Tử Hàn nghe được ràng.

      Mà nghe được lời của cậu, Mặc Tử Hàn đột nhiên cả kinh, hai mắt nhìn chằm chằm cậu, lạnh lùng , “Ngươi cái gì?”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :