1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 105: Động tác dịu dàng, trong lòng tà ác…



      Khách sạn.

      chiếc Bentley cao cấp dừng ở cửa lớn trong suốt, người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục lập tức tới mở cửa xe ra.

      Mặc Tử Hàn là người đầu tiên ra khỏi xe, vẻ mặt cùng phong thái tuấn giống như vương giả trở về, khí thế to lớn. Mà theo phía sau bước ra là đứa bé thấp lùn, khuôn mặt y hệt , Mặc Thiên Tân, căn bản là cần đoán, liếc mắt cái là có thể nhìn ra bọn họ là cha con ruột thịt, nhưng Tử Thất Thất lại ngồi ở trong xe chậm chạp chịu ra, đối với tình huống tại có loại cảm giác lâu.

      Cái này hỏng bét!

      Làm sao bây giờ?

      nhớ tới khi xuất viện dường như , muốn đem thân thể tặng cho , mà tựa hồ cũng đồng ý, nhưng là bây giờ đến thời khắc mấu chốt, … Có loại cảm giác hối hận.

      “Như thế nào còn xuống xe?” Hai mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt thấp thỏm của .

      “Em…” Tử Thất Thất chần chờ mở miệng, giọng có chút run lên.

      “Còn muốn để khiêng em vào sao?”

      , cần!” Tử Thất Thất khỏi muốn vứt cái miệng mình .

      “Vậy xuống xe !” Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên nụ cười tà ác, tựa như thưởng thức biểu tình lúc này của .

      Tử Thất Thất khóc ra nước mắt!

      có biện pháp, bởi vì cái gọi là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, mặc dù là phái nữ, nhưng mà đích đồng ý chuyện đó, bất kể là ở tình huống nào, tại cũng thể nuốt lời, dĩ nhiên, cho dù muốn nuốt lời, có thể hối hận sao?

      trăm ngàn lần muốn, chậm chạp bước đôi chân thon dài của mình ra cửa xe, rề rà dẫm lên mặt đất, sau đó cả người chậm rãi ra từ bên trong xe, vừa mới đứng vững hai chân, Mặc Tử Hàn lại đột nhiên hơi hơi khom lưng, hai cánh tay rắn chắc đột nhiên tóm lấy , nháy mắt đem ôm ngang lấy.

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn , kích động , “ muốn làm gì? Thả em xuống, em tự !”

      “Tự em ? Lấy tốc độ kia của em, cho đến khi trời tối nhất định cũng có bước khỏi cửa xe, cho nên để giúp em tay !” Mặc Tử Hàn cười tà , liền mở ra cặp chân dài của mình.

      “Đợi, đợi chút… Đợi chút… Em cần hỗ trợ, tự em , đợi chút, em đợi chút…” Tử Thất Thất kích động giãy dụa nhưng mà đối với thân thể khỏe mạnh của lại hoàn toàn có bất kỳ tác dụng, cuối cùng chỉ có thể nhìn Mặc Thiên Tân phía sau, lớn tiếng kêu cứu, “Thiên Tân, Thiên Tân cứu mẹ…”

      “Mẹ!”

      Mặc Thiên Tân nghe giọng cầu cứu của Tử Thất Thất đau lòng, lập tức đáp lời , cũng bước cặp chân ngắn ngủn của mình, chuẩn bị tiến lên cứu, nhưng…

      Hổ Phách đột nhiên đứng ở trước mặt của cậu, ngăn lại đường của cậu.

      “Tiểu thiếu gia!” cứng nhắc kêu.

      “Chú tránh ra cho tôi, nghe thấy mẹ tôi gọi tôi sao? Như thế nào ngay cả điểm ấy cũng nhìn thấy?” Mặc Thiên Tân cau mày lớn tiếng oán trách.

      “Xin lỗi tiểu thiếu gia, đây là mệnh lệnh của đại ca!”

      “Cái gì? Ba? Mệnh lệnh?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc.

      “Đúng vậy, đại ca vì cậu sắp xếp xong xuôi hành trình ngày hôm nay, cho nên… Xin cậu lên xe!” Hổ Phách xong liền hướng về phương hướng phía sau , đưa tay phải ra.

      Hành trình?

      Đây là cái quỷ đông tây gì vậy?

      Căn bản chính là muốn đuổi cậu, để cậu làm trở ngại chuyện tốt của ba mình.

      có cửa đâu!

      “Tôi hôm nay muốn đâu hết, chú mau tránh ra cho tôi!” Mặc Thiên Tân rống to ra lệnh, cứng rắn sải bước xông về phía trước.

      Hổ Phách đứng tại chỗ nhìn cậu tới, ta hoảng hốt loạn khẽ cúi đầu, sau đó giọng , “Xin lỗi tiểu thiếu gia, thứ cho thuộc hạ vô lễ!”

      ta xong đem thân thể nho của Mặc Thiên Tân dễ dàng ôm lấy, đồng thời, đến trước xe, ôm cậu cùng lên xe.

      “Mẹ —— mẹ —— mẹ ——” Mặc Thiên Tân lớn tiếng kêu, nhìn Tử Thất Thất bị Mặc Tử Hàn ôm vào thang máy.

      “Thiên Tân —— Thiên Tân —— Thiên Tân ——” Tử Thất Thất cũng lớn tiếng kêu, nhìn cậu bị Hổ Phách ôm vào bên trong xe.

      Mẹ con hai người bị hai người đàn ông khác nhau ôm , mang đến hai nơi khác nhau.

      mặt Mặc Tử Hàn tung bay nụ cười đắc ý, bị hai lần quấy rầy, lần thứ ba này… làm sao có thể theo vết xe đổ được?

      “A…” cười khẽ, cửa thang máy tự động đóng cửa, chạy thẳng tới phòng tầng cao nhất.



      Phòng VIP

      Mặc Tử Hàn ôm Tử Thất Thất trực tiếp vào phòng ngủ, đứng ở cạnh giường, đem người trong ngực nhàng đặt ở giường lớn mềm mại, cũng khẽ đè thân thể xuống, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của .

      Tử Thất Thất nằm ngửa ở giường, hai mắt nhìn cặp mắt thâm thúy của Mặc Tử Hàn, trái tim ngừng cuồng loạn, nhiệt độ cơ thể tăng cao, cả người đều ngơ ngác ngây ngốc, giống như búp bê, bất quá… đây là con búp bê xinh đẹp làm cho mê muội.

      “Em có phải quên mất chuyện đồng ý với hả?” Mặc Tử Hàn giọng hỏi.

      “Ách… Ừ…” Tử Thất Thất hồ đồ trả lời.

      “Vậy cũng nên nhớ lại, em dâng tặng thân thể em cho , đúng ?”

      “Ách… Ừ…”

      “Vậy , việc kế tiếp làm, em cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận, có đúng hay ?”

      “Ách…” Tử Thất Thất giọng chần chờ, bỗng nhiên kéo dài vô hạn.

      “Trả lời !” lớn tiếng.

      “Ừ…!” đỏ mặt, khẽ gật đầu.

      “Như vậy, cũng khách khí xuống tay với thân thể em…” Khóe miệng Mặc Tử Hàn mỉm cười, đem thân thể của mình đè càng ngày càng gần .

      “Đợi, đợi chút!” Hai tay Tử Thất Thất chống trước ngực của , bối rối , “Mặc dù là như vậy sai, nhưng là buổi tối mà? tại vẫn là ban ngày nha!”

      đến lúc này rồi? Em còn muốn để đợi đến tối sao? Em còn muốn kéo dài thời gian sao? Vậy em có nghĩ đến có thể tránh được đêm nay? Dù sao đều phải làm, sớm chút hay muộn chút thế nào?” Mặc Tử Hàn xong, thân thể đều đè nặng , dán lấy .

      “Nhưng mà…”

      có nhưng mà, nghe đến bất cứ lí do gì của em, tóm lại muốn làm, bây giờ nghĩ muốn, em thành thành nằm cho , nghe theo mệnh lệnh của , hiểu chưa?” Thanh của ràng rất dịu dàng nhưng trong lời lại mang theo ngang ngạnh cùng bá đạo, còn có ý vị cho cự tuyệt.

      Tử Thất Thất nhìn mặt , bỗng nhiên, hình ảnh tháng này cùng ở chung lên trong đầu, giống như là cái máy chiếu, nhìn lại mấy ngày qua, còn có .

      dịu dàng, bá đạo, tức giận, phẫn nộ, bình tĩnh, tà ác…

      Đột nhiên khóe miệng tự chủ giương lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó khẽ hít hơi sâu, nhắm hai mắt lại.

      Mặc Tử Hàn nhìn chậm rãi khép hai mắt lại, mặc dù có bất kỳ lời nào, nhưng mà động tác này hẳn là đồng ý ?

      cũng giương lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó hôn môi . Dịu dàng hôn, có bất kỳ động tác thô bạo, chỉ có dịu dàng vô tận, trìu mến…

      Bàn tay to chậm rãi cởi ra nút áo , giống như vuốt ve khối mỹ ngọc, cẩn thận chạm vào, chậm rãi nhàng, ngón tay như nhàng khuấy động mặt nước bình lặng, tại thân thể ngừng chạy, dẫn lấy thần kinh mẫn cảm của .

      “Uhmm…” Tử Thất Thất khẽ rên, thân thể từng địa phương bị chạm vào đều dường như nóng lên, hơn nữa còn có loại cảm giác kỳ quái ở trong lòng quanh quẩn, ngứa, làm cho khó nhịn.

      Mặc Tử Hàn nghe thanh của , khóe miệng bỗng nhiên tà ác.

      Tuy rằng cố nén dục vọng của mình xuống, làm cho động tác của mình trở nên dịu dàng, nhưng khát tình tà ác, vẫn tự chủ lộ ra, muốn khi dễ , muốn nghe được càng nhiều thanh của , muốn cường thế hơn nữa, thậm chí xé rách thân thể , đem ăn sống nuốt tươi vào trong bụng.

      “Đáng chết!” buồn bực mắng, động tác đột nhiên dừng lại.

      Tử Thất Thất nghi hoặc giương đôi mắt, nhìn khuôn mặt nhẫn nại kia.

      Làm sao vậy?

      tức giận cái gì?

      “Xin lỗi…” đột nhiên đầu đuôi xin lỗi.

      Tử Thất Thất càng thêm nghi hoặc.

      “Làm sao vậy? Tại sao muốn xin lỗi?” Chẳng lẽ là đối với thân thể có hứng thú, chẳng lẽ là chán ghét rồi? Nhưng mà mới vừa ràng còn…

      “Xin lỗi!” Mặc Tử Hàn lại lần nữa xin lỗi, bỗng nhiên, hai tay bắt lấy hai tay , gắt gao giữ đỉnh đầu, sau đó tiếp, “ có thể rất thô bạo, cho nên xin lỗi trước với em, như vậy… muốn chính thức bắt đầu!”

      Hả?

      Tử Thất Thất còn chưa kịp phản ứng.

      Miệng Mặc Tử Hàn liền hôn lên cổ , vừa vặn hạ xuống vết sẹo từng cắn qua kia, dùng sức mút thỏa thích, ấn ký tại đó càng đỏ hơn. Sau đó hai tay nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo người mình, cũng cởi sạch quần áo người còn mảnh, dường như chỉ là trong nháy mắt, hai người liền trần trụi chồng lên nhau, chặt chẽ dán vào nhau.

      “Thất Thất…” Mặc Tử Hàn giọng kêu tên , tay từ từ hạ xuống, đụng vào bên dưới thân thể .

      “A…” Tử Thất Thất đột nhiên ưm, thân thể có chút run rẩy, cảm giác tê dại giống như bị điện giật tại toàn thân, khắp nơi nhộn nhạo.

      Mặc Tử Hàn tận lực kiềm chế dục vọng của mình, muốn làm đau đớn, cho nên trước đem ngón tay tiến vào, làm cho hoàn toàn trơn lại ẩm ướt.

      “A… Uhmm… Đợi… Đợi chút… Đợi chút, trước đợi chút…” Tử Thất Thất lúng túng giữ chặt cái tay kia của bên trong người mình, ngăn cản thăm dò vào.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 106: Tiếp nhận , đem cả thể xác và tinh thần của em tặng cho



      Chân mày Mặc Tử Hàn bỗng nhiên nhíu lại, vốn là kiên nhẫn dùng sức khống chế, cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

      “Đến lúc này rồi, em còn muốn để chờ?”

      “Đợi… Đợi chút… Đợt chút, tay đừng lộn xộn…” Tử Thất Thất cố sức bắt lấy bàn tay kia của , chân mày cau lại chỗ.

      Cảm giác thân thể của mình rất kỳ quái, địa phương bị đụng vào càng lúc càng nóng, vốn hẳn là cảm giác chán ghét, bây giờ lại trở thành khao khát, rất kỳ quái, là rất kỳ quái, tuy rằng đây cũng phải là lần đầu tiên, cũng phải lần thứ hai, nhưng vẫn cảm thấy có quá nhiều bất đồng, nhất là khi ngón tay tiến vào, cả người đều tê dại xụi lơ, cấp tốc nóng lên, hơn nữa còn bắt đầu run rẩy, bắt đầu càng thêm khát vọng…

      sợ hãi…

      Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ chính mình trở nên càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng giống chính mình. Nếu bị cảm giác kỳ quái này điều khiển, nhất định làm ra chuyện khiến thể nghĩ đến.

      “Đợi chút… Xin đợi chút, trước… Trước tiên đem ngón tay… Rút ra…” đứt quãng, thân thể càng trở nên nóng bỏng.

      Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt ửng hồng, chân mày sâu nhíu lại cùng chỗ, nhưng sớm cách nào dừng tay, chớ chi là đợi, nửa dưới của cũng thể chờ.

      Ngón tay cũng có rút ra như , ngược lại thêm ngón, lại lần nữa tiến vào.

      “A… nên…” Tử Thất Thất lớn tiếng kêu, cả người cong lên.

      “Bảo bối…” Mặc Tử Hàn lại hôn lên môi , vừa hôn vừa động, còn giọng , “Nhẫn nại chút, phải làm cho mở thêm chút nữa mới có thể vào… muốn lại làm em đau, cho nên… Nhẫn nại chút… Từng cái là tốt rồi…”

      nên… Kỳ quái… Cảm giác kỳ lạ như vậy…A —” Tử Thất Thất đột nhiên sợ hãi kêu, thân thể thình lình run rẩy, cả cơ thể giống như bị dòng điện đánh sâu vào.

      Mặc Tử Hàn nhìn phản ứng của , ngón tay dừng lại, khóe miệng nổi lên tà ác , “Là nơi này sao? Nơi này… Rất thoải mái sao?” xong liền bỗng nhúc nhích đôi chút.

      “A… nên… Van cầu nên lộn xộn…” biết, biết đây là cảm giác gì, đây là lần đầu tiên cảm nhận được.

      Thoải mái?

      Là như vậy sao?

      Tê tê dại dại, thân thể ngừng run rẩy phấn chấn, còn có chất lỏng trong miệng cũng hiểu vì sao tăng lên. Đây là cảm giác gì?

      Mặc Tử Hàn nhìn biểu tình mặt , dùng kinh nghiệm phong phú của mình là có thể biết, nơi đó tuyệt đối là vị trí mẫn cảm của , vậy hết thảy cũng chuẩn bị đâu vào đó, mà cũng chịu đựng đến cực hạn.

      Ngón tay đột nhiên lấy ra.

      “Ưmm…” Tử Thất Thất nhíu mày, thở dài hơi, nhưng mà…

      Mặc Tử Hàn đột nhiên nâng đùi phải lên, cặp mắt hẹp dài tà mị nhìn ánh mắt , bạc môi nhàng hôn bên trong đùi , sau đó cười tiếng, , “Lần này mới là bắt đầu, thân thể của em… … Nhận!”

      Cái gì?

      Tử Thất Thất kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

      Ở dưới tình huống hề báo trước, Mặc Tử Hàn thình lình động thân, thuận lợi tiến vào, cùng hợp hai làm .

      “A…” Tử Thất Thất sợ hãi kêu, so sánh với lúc trước cảm giác càng thêm kỳ quái, đột nhiên xuất thân thể , làm cho đầu óc nháy mắt trống .

      “Bảo bối…” Mặc Tử Hàn hai tay chống đệm, vươn người đến bên tai , rù rì , “Bảo bối… cần sợ hãi… Tiếp nhận … Đem tất cả của em tặng cho , sau đó tiếp nhận , chỉ có thân thể, còn có… Trái tim!”

      Tử Thất Thất nghe thanh của , nước mắt đột nhiên tuôn ra.

      Trái tim ngủ say bảy năm kia, trái tim cùng cha mẹ chôn cất vào trong biển rộng, hình như trong nháy mắt bắt đầu nhảy lên lần nữa… Thịch, thịch, thịch… chút chút, tiếng rồi tiếng, giống như sống lại ngừng đập.

      Trái tim?

      Tâm của ?

      muốn tâm sao? đây là chứng tỏ thích sao?

      Như vậy, nếu đem cả thể xác và tinh thần của mình đều cho , quý trọng sao? chung thủy mình sao? phản bội sao? trở thành chỗ dựa cho sao?

      Nước mắt… giọt lại giọt ngừng rơi xuống, biết là vui hay là lo âu…

      Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt trong mắt , vội vàng dùng môi của mình dán lên mắt , đem nước mắt chảy ra toàn bộ nuốt vào trong thân thể của .

      “Đừng khóc, em như vậy hại muốn làm em khóc lợi hại hơn!” Tuy rằng Thiên Tân cảnh cáo được làm khóc, nhưng nước mắt này, hẳn là tính a?

      “Khóc lợi hại hơn?” Tử Thất Thất nghi hoặc.

      “A…” Mặc Tử Hàn khỏi cười, vừa di động dưới thân, vừa , “Chính là như vậy!”

      “Ưm…” Tử Thất Thất ưm tiếng, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.

      Mặc Tử Hàn vẻ mặt hạnh phúc, ở trong cơ thể bắt đầu ra ra vào vào, đầu tiên là chậm chạp, sau đó chậm rãi tăng tốc, sau đó là càng ngày càng di chuyển kịch liệt, cuối cùng chạy như điên ở trong cơ thể .

      “A… A… nên… Đợi… Đợi chút… A…”

      Tử Thất Thất ngừng kêu la, thanh hoàn toàn áp chế nổi, còn vui sướng vui mừng lần này lại cùng hai lần trước hoàn toàn giống nhau, cũng có cảm giác ghê tởm, cũng có cảm giác muốn nôn, mà là cảm thấy ấm áp, rất ngọt ngào, tựu như lần đầu ràng, loại cảm giác rất vô cùng tốt đẹp.

      “Thất Thất…” Mặc Tử Hàn bỗng nhiên líu ríu gọi tên , ngừng cướp bóc , ngừng líu ríu, “Thất Thất… Thất Thất…”

      Tử Thất Thất hai tay nắm chặt tấm đệm, cắn chặt răng tận lực làm cho mình phát ra thanh, nhưng lại tận lực khống chế lý trí sắp bị dìm ngập của mình.

      “Thất Thất… Ôm !” Mặc Tử Hàn đột nhiên ra lệnh.

      Hai tay Tử Thất Thất giống như bị người nào đó khống chế, ngoan ngoãn nghe lời buông lỏng tấm đệm ra, tay vòng qua cổ của , tay kia leo lên lưng , ôm lấy .

      Mặc Tử Hàn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực nóng của , bứt về đích hoài bão nóng bỏng của , bỗng nhiên tuôn trào, cuối cùng vùi sâu vào sâu trong thân thể .

      “Ưm…” kêu rên phóng thích trong cơ thể , sau đó mồ hôi đầm đìa xụi lơ người .

      Cả người Tử Thất Thất trong cùng lúc mệt lử, ngừng thở hào hển, hai mắt cũng mê ly như muốn ngất.

      “Thất Thất…” Mặc Tử Hàn lại lần nữa líu ríu, hôn lên môi .

      Đôi môi Tử Thất Thất phối hợp với nụ hôn của , hai tay cũng tự giác từ từ siết chặt, bỗng nhiên, chạm vào vết thương gồ ghề sau lưng , hai tay của run rẩy, sau đó rời khỏi thân thể , buông lỏng giữa trung.

      Mặc Tử Hàn ý thức được cử động của , lập tức mỉm cười , “Yên tâm , chỉ là vết sẹo, rất nhanh hoàn toàn biến mất.”

      để cho vết thương này lưu lại vĩnh viễn, nghĩ hết biện pháp xóa vết sẹo này , mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, cũng nhất định phải làm cho nó biến mất lưng của . Chân mày Tử Thất Thất khỏi khẽ chau lên, áy náy mở miệng “Xin lỗi…”

      cần xin lỗi, đây phải lỗi của em, cho dù có chuyện lần này, bọn họ vẫn tìm được cơ hội tới giết , cũng quen, đây chính là thế giới của , cho nên… Hoàn toàn quan hệ cùng em, em cần xin lỗi với !” xong lại hôn môi , lưu luyến muốn rời .

      ra bằng muốn cảm tạ kiện nổ mạnh lần này, làm cho nhận được này.

      “Nhưng nếu phải em, bọn họ cũng nhất định có cơ hội xuống tay với , mà cũng bị…”

      phải lỗi của em rồi, em muốn bao nhiêu lần em mới nghe hiểu?” Mặc Tử Hàn cắt đứt lời , vừa oán trách vừa hôn hai má .

      “Nhưng mà…”

      có nhưng mà, em chỉ cần biết rằng, bây giờ còn khỏe khỏe mạnh mạnh sống là tốt rồi!” hạ môi của mình ở trán , sau đó khẽ cúi đầu, chống ở trán , đối diện hai mắt của .

      Tử Thất Thất nhìn đôi mắt thâm thúy của , hai tay dừng ở trung lại hạ xuống lưng , sau đó khẽ siết chặt, ôm lấy .

      “Bảo bối… Em ôm như vậy làm cầm giữ được!” Mặc Tử Hàn cười tà.

      “Cầm giữ được?”

      “Đúng vậy, nghĩ chuyện ràng như vậy, cần giải thích chứ?” vừa , dưới thân vừa động.

      Tử Thất Thất đột nhiên kinh hãi.

      nên lên tại trong thân thể người khác!”

      có biện pháp, đây chính là đàn ông!”

      “Cái gì? Chờ chút… muốn, ra ngoài! A… ưm…”

      “Bảo bối, chúng ta đấu lại lần nữa ?”

      nên vừa làm vừa hỏi… trứng thối… Tên khốn kiếp… A…”

      “Ha ha…”

      Trong phòng ngủ to như vậy tràn ngập ngọt ngào, trong gian tràn đầy khí mập mờ, hai người lần lại lần, lần lại lần, làm những chuyện mặt đỏ tim đập cho đến khi mệt mỏi mới ngủ…



      Đêm khuya

      bầu trời tối đen lộ ra vô số ánh sao sáng lấp lánh lập lòe, trăng sáng cao ngạo đọng ở chính giữa, lộ ra cái đầu tròn trịa, mà ánh trăng bàn bạc chiếu xạ vào bên trong phòng, chiếu vào giường lớn Simmons rộng hai thước.

      Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất thân thể trần truồng ôm nhau nằm ở phía ngủ say, mặt mỗi người đều lên nụ cười hạnh phúc, giống như cùng mơ mộng đẹp.

      Bỗng nhiên…

      “Cộc, cộc, cộc!” Ba tiếng gõ cửa nhàng đột ngột vang lên, Mặc Tử Hàn thình lình mở hai mắt ra, chân mày khẽ chau lên.

      trễ thế này, là ai?
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 107: Ngài lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm phu nhân ngài sao?

      “Cộc, cộc, cộc!”

      Lại là ba tiếng gõ cửa, mặc dù thanh lớn nhưng gõ lặp lại 2 lần như vậy chắc là có việc gấp sao?

      Mặc Tử Hàn cau chặt mày, quay đầu nhìn Tử Thất Thất vẫn còn ngủ say, nhìn khuôn mặt ngủ hạnh phúc kia của có chút thay đổi, tựa hồ hình như cũng nghe đến thanh , muốn mở mắt ra. lập tức quay đầu trở lại, đứng dậy, xuống giường.

      Đứng ở cửa, nhàng mở cửa phòng ra, nhìn Kim Hâm đứng ở cửa.

      “Đại ca!” ta vừa kêu vừa cúi đầu.

      “Xuỵt…” Mặc Tử Hàn đem ngón trỏ tay phải đặt ở trước môi, bảo ta nên .

      Kim Hâm lập tức ngậm miệng, hai mắt khỏi nhìn về phía cửa phòng, tuy rằng mảnh đen kịt, nhưng ánh trăng bàn bạc vẫn có thể làm lên người ngủ giường là Tử Thất Thất.

      Xem ra, khi có ở đây trong khoảng thời gian này, bọn họ tiến triển vô cùng thuận lợi.

      Mặc Tử Hàn chú ý tới tầm mắt của ta, hờ hững mà trong lòng tức giận, tại ngay cả nam nhân liếc Tử Thất Thất cái, đều cảm thấy tức giận, càng khỏi ánh mắt chăm chú tại của Kim Hâm.

      Lập tức ra cửa phòng, đem cửa phòng đóng lại, sau đó lạnh lùng , “ theo tôi!”

      “Vâng!”

      Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh, xoay người theo phía sau , vào phòng thứ ba kế phòng ngủ.



      Trong phòng

      Mặc Tử Hàn ngồi ở ghế sa lon, chân phải gác lên chân trái, ngước lên hai mắt lạnh như băng nhìn khuôn mặt Kim Hâm.

      , muộn như vậy vội vã tìm tôi có việc gì?” lạnh lùng hỏi.

      Kim Hâm đứng ở trước mặt của , mặt cứng nhắc có chút trầm trọng, mày khẽ nhăn lại, trả lời , “Thưa đại ca, chuyện để tôi điều tra, tôi tra ra được rồi!”

      Đuôi lông mày Mặc Tử Hàn khẽ nâng.

      “Là ai chế tạo?” hỏi.

      Chân mày Kim Hâm rốt cục chau lên, trầm giọng trả lời, “Là Mặc Thâm Dạ!”

      Chân mày Mặc Tử Hàn bỗng nhiên chau lên, xác định hỏi lại, “Quả bom kia là do chế tạo?”

      “Vâng!”

      “Quả nhiên…” Mặc Tử Hàn kéo dài thanh , từ từ , “Quả nhiên là làm, cũng chỉ có mới có thể làm ra thứ này!”

      “Đại ca, sớm đoán được?”

      “Tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi, bởi vì từng thấy qua làm thứ tương tự, người kia chỉ số IQ rất tốt, chỉ là…” muốn lại thôi.

      Chỉ là nhìn thấu người kia suy nghĩ cái gì.

      Mỗi ngày đều lẩn trong đám phụ nữ, mỗi ngày đều ở chung với đám phụ nữ, chỉ cần phụ nữ mở miệng, cái gì cũng có thể cho ta, cho tới bây giờ cũng cự tuyệt, mà tính cách phóng lãng, đàn ông vô cùng đào hoa nhưng là siêu cấp thiên tài chỉ số IQ vượt qua hai trăm. Từ liền bị chú ý, tất cả mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay, bất luận là ám sát hay là đánh, bất luận là khoa học công nghệ hay là chế thuốc, cũng vô cùng tinh thông, có thể nam nhân gì làm được, lại rất sớm rất sớm trước kia, tất cả mọi người nhận định là người thừa kế kế tiếp, nhưng cuối cùng… Ai cũng nghĩ tới bị Mặc Tử Hàn đoạt được, mà từ ngày bắt đầu thừa kế, người đàn ông này liền trở nên rất kỳ quái, kỳ quái cũng phải tức giận, mà kỳ quái chính là giống như quan tâm đến chuyện gì xảy ra, như cũ là mỗi ngày tìm khắp các loại phụ nữ khác nhau, tính cách lười nhác như cũ, thậm chí có thể tựa hồ sống còn vui vẻ hơn.

      Đàn ông như vậy, trong đầu của rốt cuộc suy nghĩ cái gì? muốn cái gì?

      Chẳng lẽ là ra vẻ trấn định? Cho nên mới phải chế tạo thứ này ra muốn giết , cuối cùng lần nữa ngồi trở lại ngai vàng thủ lĩnh hắc đạo? Nhưng mà đầu mối ràng như vậy, ràng bại lộ thân phận của mình như vậy, là cách làm việc của sao? Là chuyện mà siêu cấp thiên tài làm ra sao?

      “Đại ca?” Kim Hâm thấy đột nhiên lâm vào trầm tư, hơn nữa sắc mặt cũng trở nên cực kỳ thâm trầm cho nên khỏi gọi tiếng.

      Mặc Tử Hàn đột nhiên trở lại bình thường, hai mắt lạnh như băng nhìn ta, chân mày chau lên.

      “Cho dù thứ này là do chế tạo, nhưng chủ mưu phía sau màn chưa chắc là bản thân , có tra được chuyện này rốt cuộc là ai làm hay ?”

      “Vẫn chưa, nhưng mà có người rất khả nghi!”

      “Ai?”

      “Chung Khuê!”

      “Chú Chung?” Mặc Tử Hàn nghe được tên của ông ta, hốc mắt nháy mắt co rút, tản mát ra sát khí bức người.

      Cái lão già chết tiệt kia, nếu quả chính là ông ta làm, vậy nhất định phải làm cho ông ta sớm chút xuống mồ.

      “Tiếp tục thăm dò, cho dù ít nhân lực vật lực, cũng phải điều tra ràng chuyện này cho tôi!” lớn tiếng ra lệnh, cơn giận dữ ràng ra mặt của .

      “Vâng!” Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh.

      Trong phòng trở nên im lặng, rất lâu sau đó Mặc Tử Hàn nhìn Kim Hâm vẫn đứng tại chỗ, khỏi nghi hoặc nhíu mày.

      “Làm sao? còn có việc muốn với tôi?”

      Kim Hâm chần chờ nhìn , chậm rãi mở miệng , “Có chuyện, nhưng tôi biết có nên hay !”

      !” Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.

      “Vâng!” Kim Hâm lĩnh mệnh cúi đầu, sau đó ngẩng đầu, nhìn to gan , “Đại ca, lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm phu nhân của sao?”

      Mặc Tử Hàn nghe được vấn đề của ta, đột nhiên khiếp sợ, trừng lớn hai mắt.

      Lấy?

      Lấy ấy làm vợ của ?





      Phòng ngủ

      Tử Thất Thất mình nằm ở giường, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt mỹ lệ như bạch ngọc của , nhưng khuôn mặt hạnh phúc khi ngủ của từ từ biến hóa, khẽ chau mày, dường như mộng đẹp từ từ biến thành ác mộng.

      … Đừng… Mặc Tử Hàn… … Đừng ——” sợ hãi kêu, đột nhiên mở hai mắt ra, ngồi dậy từ giường.

      trán là từng giọt mồ hôi, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía trước, hô hấp dồn dập mà lại rối loạn, cả căn phòng yên tĩnh cũng có thể nghe được thanh thở của .

      Vốn ngủ rất say sưa rất quen thuộc, nhưng bất tri bất giác, vậy mà mơ thấy Mặc Tử Hàn cùng người đàn ông bảy năm trước giống nhau, thậm chí so với ta càng xấu xa hơn, trực tiếp tìm phụ nữ khác, vứt bỏ , sau đó còn mang Thiên Tân , khiến trở thành hai bàn tay trắng.

      ta đối với mình như vậy…” Tử Thất Thất giọng nỉ non, kinh ngạc lắc đầu.

      Chậm rãi ổn định tâm tình mình, sau đó hai mắt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Mặc Tử Hàn.

      ta đâu rồi?

      ta có ở trong phòng sao?

      Lẽ nào cơn ác mộng vừa rồi trở thành rồi? ta rồi?

      …” lầm bầm lầu bầu nỉ non, kích động xuống giường.

      Hai chân đứng mặt đất khẽ loạng choạng, dưới thân có chút đau đớn, thân thể cũng mệt mỏi vô lực, nhưng… tại chán ghét gian chỉ có mình như vậy.

      Mặc Tử Hàn đâu?

      ấy ở đâu?

      cầm qua áo ngủ đặt ở đầu giường mặc lên người, sau đó từ từ đến cửa phòng, đem cửa phòng mở ra, nhìn hành lang u.

      Bỗng nhiên, hai mắt thấy khe cửa phía dưới căn phòng thứ ba hé mở lộ ra ánh sáng, lại nghe đến thanh mơ hồ từ bên trong truyền đến. “Đại ca, ngài lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm vợ sao?”

      Giọng của Kim Hâm?

      kinh ngạc!

      ta vợ của Mạc Tử Hàn? muốn kết hôn với sao? Đây là sao?

      “…”

      Bên trong phòng trầm mặc lâu, Tử Thất Thất tự chủ đem lỗ tai dựng thẳng lên, càng áp sát gần cửa phòng, nghe lén thanh bên trong, đợi câu trả lời của .

      Rốt cục…

      “Tôi lấy ấy!”

      “Ầm” tiếng, trong đầu Tử Thất Thất giống như sét đánh, cả người giống như tinh thiên tịch lịch (sấm sét giữa trời quang) ngơ ngẩn đứng tại chỗ.

      ta vừa mới cái gì?

      lấy ?

      Tại sao?

      Tại sao…?

      Tử Thất Thất hoảng loạn lui về phía sau từng bước, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.

      “Ai?”

      Bên trong phát ra tiếng quát, sau đó truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      Tử Thất Thất kích động lấy lại tinh thần, lập tức chạy về phòng ngủ.



      Bên trong căn phòng thứ ba

      Mặc Tử Hàn trả lời Kim Hâm lại đột nhiên ý thức được cửa có người nghe lén, trong nháy mắt nhăn lại hai hàng lông mày, lạnh lùng quát to, “Ai!”

      Nghe được thanh của , Kim Hâm lập tức xoay người, sải bước tới cửa, đưa tay đem cửa phòng mở ra nhưng lại khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

      “Tiểu… Tiểu thiếu gia?”

      Mặc Thiên Tân đứng ở cửa phòng, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Kim Hâm, thình lình dời tầm mắt nhìn Mặc Tử Hàn ngồi ở ghế sa lon.

      “Ba, ba là quá đáng, lại dám để cho người đàn ông kia thô bạo đem con mang ? Hơn nữa còn để cho con ngồi suốt ngày xe, làm cho đầu con đau, đau thắt lưng, cái mông đau, ba … Ba làm gì mẹ? Mẹ tại ở nơi đâu?” Cậu tức giận chất vấn, cả khuôn mặt nhắn đều đầy tức giận.

      Kể từ khi bị Hổ Phách ôm lên xe, hành trình toàn bộ ngày của cậu chính là ngồi xe, tròng trành lênh đênh suốt ngày, nếu phải cậu dùng thủ đoạn phi thường, bây giờ chừng ở nơi chân trời góc biển, mình lưu lạc.

      Tức giận! Tức giận! Tức giận!

      là quá ghê tởm!

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn Mặc Thiên Tân, chân mày mơ hồ nhăn lại.

      Người vừa nghe lén là nó sao? Như thế nào cảm thấy có cái gì đúng?

      “Con… Vừa mới trở về? Con vừa mới đứng ở cửa… Là con?” nghi ngờ hỏi.

      “Để làm chi? Hỏi như vậy là có ý gì?” Mặc Thiên Tân khó hiểu.

      “Con vừa mới có phải đứng ở cửa nghe chúng ta chuyện hay ?” lại hỏi.

      có!” Mặc Thiên Tân sảng khoái trả lời.

      có?”

      “Làm sao? tin con? Bằng ba hỏi chú ấy!” Mặc Thiên Tân xong đột nhiên xoay người, ngón tay út mập mạp chỉ người nào đó đứng ở cửa.

      Tầm mắt Mặc Tử Hàn theo ngón tay của cậu nhìn về phía cửa phòng, đột nhiên kinh ngạc, nhìn Hổ Phách đứng ở cửa.

      ta… Đây là thế nào?
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 108: Cái gì chứ, cuối cùng vẫn là ngu nhất…

      “Đại… Đại ca!” Hổ Phách đứng ở cửa xấu hổ kêu , cung kính cúi đầu như cũ.

      Mặc Tử Hàn nhìn theo toàn thân ta, vốn tóc rất gọn gàng trở nên lộn xộn, trong đó dường như còn ra vài mảnh da đầu, mà âu phục sạch chỉnh tề người ta cũng trở nên lộn xộn chịu nổi, cà vạt cũng sớm biến mất thấy, cúc áo sơ mi cũng bị mất, âu phục còn bị làm cho nhăn nhăn nhúm nhúm, nhất là mặt, tay, cổ… Chỉ cần là da bại lộ bên ngoài đều in lên từng dãy dấu răng màu đỏ, mà dấu răng nho rất ràng là tiểu quỷ nào đó còn chưa trưởng thành hoàn toàn in lại.

      “Đây… Đây là có chuyện gì?” Mặc Tử Hàn nhìn ta, nghi hoặc hỏi.

      “Thưa đại ca, cũng có chuyện gì, chẳng qua là gặp chút cố !” Hổ Phách cúi đầu sâu, giọng trả lời.

      cố ?

      Tầm mắt Mặc Tử Hàn bỗng nhiên chuyển dời đến người Mặc Thiên Tân.

      Cái gọi là cố chắc là kiệt tác của nó ?

      “Hừ!” Mặc Thiên Tân ngạo mạn hừ lạnh, khó chịu , “ đáng đời, ai kêu nghe con , bởi vì cái gọi là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, phải là báo, thời cơ chưa tới, mà thời cơ … Vừa vặn tới!”

      Lúc ngồi xe, cậu hô to muốn dừng xe, nhưng người kia lại hoàn toàn coi như có nghe thấy, tiếp tục lái xe, vậy cậu cũng chỉ phải bắt , gặm , cắn , dùng vũ lực giải quyết vấn đề, tuy rằng cậu hao tốn ít thời gian, bất quá cuối cùng người kia vẫn là thỏa hiệp mang cậu về.

      Hổ Phách đứng ở cửa, ngoại trừ xấu hổ ra làm ra thêm biểu tình nào khác.

      Phải biết rằng, lúc lái xe cậu ta đột nhiên đánh tới, vừa cắn vừa cào vừa gặm, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn, quan trọng hơn là chết cũng hề gì, nếu đem tiểu thiếu gia cũng hại chết, vậy có thể phạm vào tội lớn ngập trời, cuối cùng có cách nào chỉ có thể dẫn cậu ta trở lại.

      “Đại ca, thuộc hạ thất trách, xin ngài xử phạt!” càng cúi đầu sâu.

      Mặc Tử Hàn cau mày, ai gặp phải tiểu quỷ này cũng vô cùng xui xẻo.

      “Quên !” giọng thở dài, sau đó lạnh lùng hỏi, “Vừa nãy lúc trở về có thấy ai đứng ở cửa nghe lén ?”

      “Nghe lén? Tôi cũng có thấy người, tôi cùng tiểu thiếu gia đều mới trở về, vừa mới đứng ở cửa, cửa phòng lại đột nhiên mở ra!” Hổ Phách thành thực trả lời, thực thấy bất kỳ ai đứng ở cửa phòng.

      Hốc mắt Mặc Tử Hàn bỗng nhiên buộc chặt.

      Mới vừa ý thức được có người, là Mặc Thiên Tân vừa tới sao? Hay là gặp ảo giác? Nhưng mà cảm giác có người ở cửa nghe bọn họ chuyện, nghe lâu…

      Quên , có lẽ bệnh nặng mới khỏi, quá mức nhạy cảm.

      “Mấy người đều lui ra !” lạnh lùng ra lệnh.

      “Vâng!”

      “Vâng!”

      Kim Hâm và Hổ Phách cùng nhau khom lưng, lui về hướng cửa phòng, nhàng mở ra rồi đóng lại.

      “Ba bây giờ tin con rồi chứ?”

      Mặc Tử Hàn nhìn tức giận khuôn mặt nhắn kia, thở dài hơi, sau đó liền trầm mặc có bất kỳ lời nào nữa.

      “Đúng rồi, mẹ con đâu? Ba đem mẹ làm cái gì rồi? Con cho phép ba khi dễ mẹ của con!” Mặc Thiên Tân đột nhiên kích động, chăm chú nhìn , kiên định biểu khí khái của mình.

      ấy ngủ!” Mặc Tử Hàn giọng trả lời.

      “Ngủ?”

      “Đúng vậy, ấy ngủ, cho nên ngươi đừng ầm ĩ, sáng sớm ngày mai các người dĩ nhiên gặp mặt!”

      Mặc Thiên Tân nghe như thế, nhìn cái khuôn mặt kia từ trầm chuyển biến thành khuôn mặt rực rỡ ánh mặt trời, xem ra, nhất định là xảy ra chuyện ám muội, lẽ nào… Ba với mẹ… Cái kia?

      “Ba, ba có làm cho mẹ khóc chứ?” Cậu đột nhiên khẩn trương hỏi.

      “…” Mặc Tử Hàn im lặng.

      “Ba làm mẹ khóc?” Mặc Thiên Tân lớn tiếng chất vấn.

      “Con yên tâm , nước mắt hạnh phúc cùng thương tâm là hai loại, nước mắt mẹ con nhất định là hạnh phúc!”

      lại, vẫn là ba làm mẹ khóc! Ba là đại ngu ngốc, con muốn mang mẹ lúc này rời khỏi.” Mặc Thiên Tân tức giận liền xoay người về phía cửa phòng.

      Mặc Tử Hàn vội vàng bắt lấy vạt áo sau cổ , ra lệnh , “ cho phép con làm ầm ĩ khi ấy ngủ!”

      “Con mặc kệ, con muốn mang mẹ , ba căn bản là hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc!”

      “A? Vậy ngươi biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc?”

      “Tóm lại so với ba còn tốt hơn!”

      “Xú tiểu tử…” Mặc Tử Hàn tức giận ra tay.

      “Oa, mẹ, cứu mạng ——” Mặc Thiên Tân kêu to.



      Trong phòng ngủ

      Tử Thất Thất kích động trở về phòng, lập tức bỏ áo ngủ người, nằm lại giường, sợ bị phát .

      Nhưng khi đem cả người bọc ở trong chăn, thân thể vậy mà bất giác run rẩy, nước mắt cũng tự giác từ hốc mắt tuôn ra, thân thể cũng tự giác cuộn co lại, mà trong đầu còn ngừng quanh quẩn lời Kim Hâm cùng Mặc Tử Hàn .

      “Đại ca, lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm vợ sao?”

      “Tôi lấy ấy!”



      Tại sao?

      Tại sao ta như vậy?

      muốn lấy , chính là thích sao? Nếu thích , tại sao còn muốn đối với như vậy? Tại sao còn dịu dàng như thế? Tại sao còn nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy? Tại sao còn lừa gạt ? Tại sao đem trái tim chôn cất vào biển rộng của lần nữa đánh thức? Tại sao muốn làm tiếp nhận thống khổ như thế?

      Khốn kiếp… khốn kiếp… khốn kiếp… Tên khốn kiếp…

      Nguyên lai cũng giống như vậy, nguyên lai cùng những người đàn ông kia giống nhau, căn bản là phải tâm thích , cũng đúng, cẩn thận tưởng tượng, hình như cho tới bây giờ chưa từng là thích , chỉ , coi như con rối.

      Cái gì chứ… Đến cuối cùng, vẫn là ngu nhất.

      “A… Ha ha…” giọng cười nhạo, cười chính mình ngu, cười chính mình ngốc, cười chính mình si, càng cười chính mình dĩ nhiên thích tên khốn kiếp.

      Đau quá…

      Trái tim giống như bị người dùng đao lần lại lần đâm, như có đồ vật gì đó ngừng ở bên trong quấy nhiễu, đau đến khiến ngừng rơi lệ, là khó chịu, giống như chết.

      ràng, coi như là chết.

      Rốt cuộc loại thống khổ này còn phải nếm bao nhiêu lần?

      “Két!”

      Đột nhiên, thanh cửa phòng bị mở ra vang lên.

      Tử Thất Thất kích động lau nước mắt mặt, nhắm chặt hai mắt, giả bộ ngủ.

      Mặc Tử Hàn chậm rãi bước đến bên giường, nhìn Tử Thất Thất nằm ở giường đưa lưng về phía .

      vất vả đem tiểu tử Mặc Thiên Tân kia đuổi ngủ, rốt cục có thể cùng ấy mình ở trong phòng hưởng thụ thế giới hai người. rất muốn đánh thức , để cùng tâm , trò chuyện, tiếp tục làm chút vận động, nhưng… Rồi lại đành lòng đánh thức .

      “Thất Thất…” giọng gọi tên , sau đó nằm xuống bên cạnh , Tử Thất Thất nghe được thanh của trái tim đột nhiên buộc chặt, nhưng lại cố gắng áp chế thân thể của mình, để cho phát tỉnh, thể để cho phát chuyện vừa mới nghe lén.

      dùng sức nhắm chặt hai mắt, đem hết toàn lực đóng vai nhân vật ngủ say.

      Mặc Tử Hàn nằm ở cạnh , hai tay từ sau lưng của đem cả người của ôm chặt, dịu dàng ôm chặt, sau đó cùng chỗ giọng rù rì, “Thất Thất…”

      Trái tim Tử Thất Thất từ lúc lên tiếng càng lúc càng đau đớn nghiêm trọng, ấy dùng sức cắn chặt môi dưới, để cho mình khóc.

      muốn hất tay ta ôm mình ra, muốn chất vấn ta vừa mới câu kia, muốn lập tức chạy trốn khỏi ta, muốn hung hăng ra sức đánh người đàn ông này.

      Khốn kiếp… Tên khốn kiếp… Tên khốn kiếp…

      Ở trong lòng ngừng mắng, nhưng lại như cũ lưu luyến đôi tay ấm áp này của .

      Làm sao bây giờ?

      tại phải làm thế nào mới tốt?

      Mặc Tử Hàn ở phía sau ôm , cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của , tuy rằng ấm áp nhưng lại so với lúc trước lạnh hơn rất nhiều, chẳng lẽ là vừa mới rời khỏi khiến bị lạnh sao? Cẩn thận cảm thụ chút, thân thể hình như có chút run rẩy, quả nhiên là rất lạnh sao?

      khẽ nhíu mày, hai cánh tay khẽ dùng lực đem ôm chặt hơn, cũng làm ấm áp thân thể .

      Đột nhiên nhớ lại lời Kim Hâm vừa mới hỏi qua.

      “Đại ca, ngài lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm phu nhân ngài sao?”

      Lấy ấy?

      Lấy ấy làm phu nhân của ? Sau đó hai người còn có Thiên Tân, ba người sống hạnh phúc?

      A… Loại si tâm vọng tưởng này, căn bản là có khả năng thực .

      Chuyện tháng trước phải là chứng minh tốt nhất sao? Cuộc sống của , từ đến lớn đều là như vậy, mỗi thời mỗi khắc đều phải tiểu tâm dực dực vượt qua, mỗi thời mỗi khắc đều phải cảnh giác người chung quanh, khi bước lên vị trí này, phía sau còn có vô số ánh mắt thầm theo dõi , cũng giống như có vô số người muốn cướp lấy tánh mạng của , nếu lấy , vậy , chính là đem cùng Thiên Tân kéo vào khu vực hắc ám, bọn họ phải cùng sống cuộc sống như vậy, cảnh giác, cẩn thận, đề phòng, sợ hãi, cuộc sống lúc nào cũng phải tiểu tâm dực dực, lúc nào cũng phải dùng tâm tính hoài nghi đối đãi với mọi người bên cạnh.

      muốn đem áp lực này giam chân người của bọn họ, bọn họ chỉ cần ở bên cạnh như vậy, chỉ cần sống hạnh phúc như vậy là tốt rồi, cho nên…

      “Xin lỗi…”

      ở bên tai của , giọng xin lỗi.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 109: Thống khổ có gì lớn, đau đớn cũng có gì ghê gớm!



      Xin lỗi?

      Tử Thất Thất nghe xin lỗi, nghe ra ba chữ kia, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

      Tại sao muốn xin lỗi chứ?

      Tại sao vào lúc này xin lỗi ?

      Là vì vừa ở trong phòng cùng Kim Hâm cưới sao? Như vậy… Cần gì phải xin lỗi chứ? rốt cuộc suy nghĩ gì? muốn lấy nhưng lại muốn ở lại bên cạnh sao? Như thế… là cái gì?

      Người đàn ông này, tại sao muốn đối xữ với như vậy chứ? Tại sao vậy chứ? Rốt cuộc là tại sao?

      Nước mắt càng ngày càng mãnh liệt, nhịn được nghẹn ngào, hai tay dùng sức bưng kín miệng mình.

      Chẳng qua là động tác rất , Mặc Tử Hàn đột nhiên cả kinh.

      “Em tỉnh?” hỏi.

      Tử Thất Thất kinh ngạc lập tức thu lại nước mắt trong mắt, sợ hoài nghi, lập tức xoay người, đem đầu của mình vùi vào lồng ngực của .

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc cùng động tác của , dĩ nhiên chủ động tiến vào trong ngực của , hơn nữa còn cúi đầu sâu, chẳng lẽ là xấu hổ? Dù sao vừa mới làm loại chuyện này, chính là… Vẫn còn có chút kỳ quái.

      “Em sao vậy?” nghi hoặc hỏi.

      có gì!” hạ thấp giọng, lấy cớ , “Chỉ là có chút lạnh.”

      Quả nhiên, là vì vừa nãy rời , cho nên khiến bị lạnh mà tỉnh dậy? đáng chết, nên đắp chăn cho tốt rồi mới .

      Hai cánh tay lại ôm chặt lấy , giọng , “Như vậy còn lạnh ?”

      “Ừ, hoàn hảo!” trả lời.

      “Thế này?” lại dùng sức, càng ôm chặt thêm.

      “Ừ, hoàn hảo!” vẫn giọng trả lời như cũ.

      Chẳng biết tại sao, mặc kệ dùng sức ôm chặt thế nào, thân thể vẫn cảm giác rất lạnh, hơn nữa trái tim trong thân thể cũng càng đau đớn.

      Mặc Tử Hàn khẽ cúi đầu nhìn ấy, bỗng nhiên tà ác cười, , “Dứt khoát, chúng a làm tiếp lần để cho thân thể ấm áp lên !”

      “…” Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc.

      Mặc Tử Hàn nghi hoặc chờ đợi đáp lại, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, lẽ nào…

      còn chưa nghĩ xong, Tử Thất Thất ở trong ngực của khẽ di động chút, sau đó giọng , “Em ngủ, ngàn vạn lần đừng đánh thức em!”

      Ngủ?

      “A…” cười khẽ, lại lần nữa khép lại hai cánh tay của mình, ôm chặt , “ biết rồi, ầm ĩ em, em ngủ !”

      Phụ nữ đáng

      Đơn giản là câu khả ái của , nghi hoặc trong lòng còn sót lại chút gì, chỉ có vô tận ấm áp ở trong lòng phiêu đãng.

      Hạnh phúc!

      cho rằng đây chính là hạnh phúc.

      Nhưng, Tử Thất Thất bị gắt gao ôm vào trong ngực lại dùng sức cắn chặt đôi môi của mình, để cho mình khóc, để cho mình phát ra thanh, để cho mình lộn xộn, thống khổ… kiềm chế ở trong ngực .

      Cái ôm ấm áp, tim đập rất mạnh mẽ, bộ ngực là rộng rãi, nhưng… Nhưng lại hành hạ cực kỳ thống khổ.

      Rất muốn đẩy ra, nhưng lại càng muốn ôm chặt lấy .

      Dường như đây là lần đầu tiên, người đàn ông sâu sắc như vậy… Lại nghĩ rằng người đàn ông này, tên khốn kiếp.

      Làm sao bây giờ?

      tại phải làm thế nào mới tốt?

      Có ai… Có thể tới cho biết?

      Hạnh phúc cùng thống khổ đan vào cùng chỗ, tạo ra tương lai thế nào? Hạnh phúc, rất hạnh phúc? Thống khổ, rất thống khổ? Hoặc là…Yên bình?

      ***

      Cả đêm ngủ, khi trời tờ mờ sáng, Tử Thất Thất liền nhàng từ từ rời khỏi lồng ngực Mặc Tử Hàn đứng dậy.

      nhìn khuôn mặt tuấn kia, nhìn biểu tình hạnh phúc mặt, nhìn khóe miệng mỉm cười, trái tim lại bất giác đau.

      Lập tức chuyển tầm mắt của mình, chân mày nhíu lại sâu, hai tay khẽ kéo chăn, sau đó từ giường xuống, cũng ra khỏi phòng, lưu lại mình nằm ở giường, vẫn ngủ say.

      ở trong hành lang xám xịt, hai chân Tử Thất Thất vậy mà chẳng có mục đích.

      Muốn thừa dịp tại chạy trốn? Chạy trốn khỏi ? Dù sao Dù sao chân cũng tốt hơn, cũng có lý do lại sống ở bên cạnh rồi, nhưng mà chạy trốn, phải đâu? thế giới này còn có chỗ thu lưu sao? Còn có chổ cho trở về sao?

      Thiên Tân… Thiên Tân đâu?

      Ngày hôm qua bị Hổ Phách mang , nó vẫn chưa về sao?

      Rất muốn gặp nó a, rất muốn ôm thân thể nho của nó, thống thống khoái khoái khóc lớn hồi, nhưng… Nếu khóc nhất định hại nó lo lắng, thằng nhóc này tuy rằng rất , nhưng lại rất nhạy cảm, hơn nữa còn thông minh như vậy, nhất định dấu được nó, cho nên thể khóc ở trước mặt nó, phải cười… Cười đối mặt mọi người, dùng nụ cười giống bảy năm này che dấu hết thảy.

      Thống khổ có gì lớn, đau đớn cũng có gì là ghê ghớm, nhẫn nhiều năm như vậy, cho nên… Cho nên…

      Bỗng nhiên trong lúc đó, nước mắt lại lần nữa trào ra, từ khuôn mặt xinh đẹp của chảy xuống.

      là hỏng bét, tại sao… Gần đây mình thích khóc như vậy…” Hai chân đột nhiên dừng lại, sau đó ngồi ở mặt đất, ôm đầu gối của mình ngừng khóc.

      có gì lớn đấy sao? Nếu quả là như vậy, vậy tại sao cách nào nhịn được loại cảm giác đau triệt nội tâm này?



      Trong phòng ngủ

      Khi mặt trời cao, chân mày Mặc Tử Hàn khẽ chau lên, bởi vì suốt tháng đều cùng Tử Thất Thất ngủ chung ở giường cho nên dưỡng thành thói quen khi chưa mở mắt liền bắt đầu hồ loạn mạc tác bên cạnh, nhưng hai bàn tay to ngừng ở giường sờ tới sờ lui lại cũng đụng đến người kia.

      Thình lình giương đôi mắt, từ giường bật dậy.

      Hai mắt quét lần toàn bộ phòng, thế nhưng trống chỉ có mình .

      Tử Thất Thất đâu?

      ấy lại đâu?

      đáng chết kia vậy mà lại chơi trò mất tích với ? Cũng cảnh cáo mấy lần? Tuyệt đối được rời khỏi , tại sao nghe? Tại sao luôn thừa dịp chú ý liền biến mất thấy bóng dáng?

      “Đáng chết!” mắng rồi xuống giường, cầm lấy áo ngủ đặt ở đầu giường rất nhanh mặc vào người.

      Rốt cuộc đâu?

      cau chặt mày, lòng nóng như lửa đốt tìm kiếm trong phòng, tìm toàn bộ căn phòng lại nhìn thấy bóng dáng của .

      Trái tim… Bắt đầu nóng nảy.

      “Hổ Phách —— Hổ Phách ——” gào thét lớn kêu hai tiếng.

      “Két!” Cửa phòng bị mở ra, Hổ Phách mặc thân quần áo mới tinh, sạch xuất ở cửa.

      ta cúi đầu sâu, cứng nhắc , “Đại ca, ngài có cái gì phân phó?”

      “Tử Thất Thất đâu? ấy đâu?” vội vàng hỏi.

      “Tử tiểu thư sáng sớm ấy liền tới phòng bếp khách sạn rồi!”

      “Phòng bếp?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc, “ ấy phòng bếp làm gì?”

      “Cái này… Hẳn là nấu ăn ?” Nếu , cũng nghĩ ra ấy phòng bếp làm cái gì, vào sáng sớm, ấy liền tìm , chủ động với ấy muốn phòng bếp khách sạn, còn để chỉ đường tới phòng bếp, khi đó bộ dáng ấy cũng kỳ quái, khuôn mặt tươi cười giống như là người vợ đắm chìm trong hạnh phúc, cho nên cũng có thể là vì người mình thích, cho nên muốn đích thân xuống bếp ?

      “Đáng chết! Phòng bếp ở tầng mấy?” Mặc Tử Hàn sốt ruột hỏi.

      “Tầng !”

      “Dẫn đường!” lạnh lùng ra lệnh.

      “Vâng!”

      Hổ Phách lập tức xoay người, nhưng hai người mới vừa vặn bước được nửa, liền thấy Tử Thất Thất đẩy toa ăn từ nơi xa tới, mà mặt treo nụ cười nhàn nhạt, giống như chuyện gì cũng có phát sinh qua, hoàn mỹ trang bị lên cho bản thân.

      “Hai người làm sao đều đứng ở cửa?” Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, nhất là khuôn mặt xem ra tức giận của Mặc Tử Hàn.

      em được rời khỏi , tại sao lại tự tiện rời khỏi?” Mặc Tử Hàn hai bước tiến lên, nhíu mày tức giận nhìn chằm chằm .

      Loại cảm giác hốt hoảng lo sợ, rốt cuộc muốn làm cho hưởng thụ mấy lần mới hài lòng?

      Tử Thất Thất hai mắt sáng tỏ nhìn hai mắt tức giận của , giọng , “Em dặn dò lại là tới phòng bếp, hơn nữa em chỉ là muốn làm cho bữa sáng mà thôi, tức giận như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ muốn em ở bên cạnh tấc cũng rời sao? cho rằng em là gì của ?”

      tự chủ liền bật thốt lên những lời này.

      Như vậy có phải quá ràng rồi ? Có bị phát ? Như vậy… cho đáp án thế nào?

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn , nhìn khuôn mặt mỹ lệ kia của , kinh ngạc , “Em… Làm bữa sáng cho ? Tự mình làm cho ?”

      Tử Thất Thất bỗng nhiên kinh ngạc nhìn .

      A…

      ở trong lòng cười khẽ.

      Vốn còn lo lắng sợ phát , nhưng mà lại chút cũng có chú ý chuyện này, ngược lại bởi vì chuyện làm bữa ăn sáng như vậy mà lộ ra biểu tình vui vẻ như trẻ con, rốt cuộc… phải vui vẻ, hay là phải thương tâm đây?

      Người đàn ông này, quả nhiên là tên khốn kiếp đủ mười phần.

      “Em dậy sớm như vậy là vì làm bữa sáng cho ? Đây là em tự làm?” Mặc Tử Hàn lại hỏi lần nữa, dùng đôi mắt xinh đẹp giống như là đứa bé khi nhận được kẹo nhìn .

      Quên , hỏi…

      Đổi lấy chỉ là càng thêm thương tâm mà thôi!

      “Ừ!” giọng trả lời, giương lên mỉm cười xinh đẹp nhất.

      Dùng xinh đẹp để che dấu thống khổ, đem thống khổ giấu ở đáy lòng… cho bất luận kẻ nào phát

      Đây chính là chuyên môn của .
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :