1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 95: Bắt đầu điều tra, hung thủ phía sau màn là ai?



      Bệnh viện.

      chiếc Bentley thình lình dừng ở cửa lớn bệnh viện, người đàn ông ngồi ở ghế lái rất nhanh bước xuống, tới phía sau xe, mở cửa ôm Mặc Tử Hàn cả người đầy máu ra, vội vàng vào trong bệnh viện.

      Tử Thất Thất cũng kích động theo phía sau ta, Mặc Thiên Tân theo sát phía sau.

      Vừa mới vào cửa bệnh viện, mấy y tá cùng vị bác sĩ liền vội vã đẩy tới giường bệnh, người đàn ông đem Mặc Tử Hàn đặt nằm úp sấp giường bệnh, cũng rất nhanh hơi lưu loát văn, “Lưng bệnh nhân bị thương, chảy rất nhiều máu, hơn nữa rất có thể nội tạng bị thương tổn, xin lập tức điều trị, kính nhờ!”

      “Được!”

      Sau khi bác sĩ trả lời liền nhanh chóng đẩy Mặc Tử Hàn về phía phòng cấp cứu, Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân cũng kích động theo giường bệnh, mà người đàn ông lại lưu lại xử lý thủ tục nhập viện và thông báo cho Kim Hâm ở Đài Loan.

      Cửa phòng cấp cứu

      Y tá đẩy cửa ra, giường bệnh nhanh chóng tiến vào nhưng bác sĩ lại lập tức ngăn trở Tử Thất Thất, dùng Trung văn quá lưu loát , “ thể vào!”

      “Nhưng tay của chúng tôi bị khóa chỗ, chúng tôi có cách nào tách ra, để tôi vào , tôi cam đoan ầm ĩ cũng làm gì, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn ấy!” Tử Thất Thất kích động , thân thể khẽ run rẩy.

      Hai mắt bác sĩ quét khắp toàn thân , cuối cùng tầm mắt dừng lại đùi phải bị sưng của .

      … Bị thương?” ta kinh ngạc .

      “Tôi sao, tôi chút cũng đau, tôi có việc gì, để tôi theo vào , mau cứu ấy , tôi van xin !” Tử Thất Thất rưng rưng khẩn cầu, thanh cũng ngừng run rẩy.

      Vết thương đùi có tính là gì?

      phải vẫn rất tốt đứng ở chỗ này sao?

      đau, chút cũng đau…

      Đau nhất hẳn là Mặc Tử Hàn hôn mê kia mới đúng, vết thương người mới là đau nhất.

      “Van cầu … nhanh cứu ấy , van cầu …” nghẹn ngào ngừng khẩn cầu.

      Bác sĩ nhìn bộ dáng của , khỏi cau mày, cái chân kia của sưng to đến vậy rồi, xương bên trong nhất định gãy, làm sao có thể đau chứ? Nhưng ta quay đầu nhìn bệnh nhân hấp hối nằm giường bệnh, còn có tay hai người bị khóa lại chỗ, cũng có cách nào, chỉ có thể đồng ý.

      “Được rồi!”

      xong, Tử Thất Thất liền lập tức theo đám bọn họ vào phòng cấp cứu, lưu lại mình Mặc Thiên Tân ở ngoài cửa.

      Mặc Thiên Tân nhìn cánh cửa bị đóng lại, mày cau chặt sâu.

      Làm sao lại đột nhiên phát sinh chuyện như vậy chứ? Chỉ là toilet, tại sao lại đột nhiên nổ tung chứ?

      Đây phải đều là lỗi của cậu chứ? Nếu cậu trêu tức hại mẹ uống nhiều nước như vậy, mẹ cũng cần vội vã toilet, cũng gặp phải chuyện như vậy?

      Đây đều là lỗi của cậu, là cậu hại ba hôn mê bất tỉnh, hại chân mẹ bị thương… Nếu ba cậu cứ như vậy mở mắt, như vậy… Như vậy… Chính là cậu hại chết ba của mình sao?

      Đột nhiên, nơi tim đau đớn kịch liệt, cậu từng ngụm từng ngụm hít thở, nước mắt trong hốc mắt tràn ra…

      “Ba, ba đừng chết… Xin lỗi…” Cậu khóc xin lỗi, nước mắt liên tục ngừng từ vành mắt của cậu rơi xuống.



      Bên trong phòng cấp cứu

      Mặc Tử Hàn bị để lên rất nhiều dụng cụ, y tá cởi y phục người , bác sĩ cũng bắt đầu cầm máu cho .

      Tử Thất Thất đứng ở bên, hai mắt theo dõi vết thương lưng bị nổ của .

      Vốn hình xăm Hắc Long huyết nhục mơ hồ nhìn hình dáng, mà toàn bộ lưng đều là máu tươi màu đỏ, hai mắt đành lòng dời , nhìn đến mặt của , mà lúc này còn thấy chút huyết sắc, khuôn mặt trắng bệch đôi môi cũng là màu trắng.

      Tâm… Bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, Huyết Long lưng cũng tựa như cảm nhận được vết thương Hắc Long mà đau đớn kịch liệt theo.

      Nước mắt… Từ trong hốc mắt phút chốc rơi xuống, cuối cùng tạo thành vệt nước mắt.

      Mặc Tử Hàn…

      ở trong lòng nhàng gọi tên , cũng kiên định : nhất định thể chết được, nhất định phải sống lại cho em, em tuyệt đối tuyệt đối cho phép chết bây giờ… Nếu dám chết, em liền xuống Địa Ngục tìm , cho dù là cùng Diêm Vương đánh lớn trận, em cũng nhất định phải mang trở về, cho nên… xin , sống sót…

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt hôn mê của , tay chậm rãi di động, đem bàn tay nắm chặt, giống như là muốn đem lời trong lòng truyền lại cho .

      chịu việc thân nhân rời đủ rồi, muốn phải nhìn người trước mắt chết nữa, thi thể lạnh băng kia, thi thể nho nằm ở trong tủ ướp lạnh kia, tuyệt đối muốn chứng kiến hình ảnh như vậy.

      Lạnh quá… Quá lạnh… Lạnh giống như mình cũng là người chết.

      Cho nên nhất định phải sống lại, nhất định phải làm cho thân thể của mình vẫn giữ vững ấm áp, chỉ cần có thể làm được… để như thế nào cũng có cái gọi là nếu.

      Ông trời, van xin ông, van cầu ông…

      Đừng đem người đàn ông này !



      Trải qua sáu giờ cấp cứu

      Mặc Thiên Tân cùng người người đàn ông kia đứng ở cửa phòng cấp cứu, hai mắt đều nhìn chằm chằm đèn đỏ phía phòng cấp cứu, cùng đợi nó tắt.

      “Ba… chết sao?” Mặc Thiên Tân đột nhiên mở miệng hỏi.

      Người đàn ông quay đầu nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, hai bước tới trước mặt của cậu, , “Yên tâm , đại ca có việc gì!”

      vậy chăng?” Cậu hỏi.

      , tôi kiểm tra thân thể đại ca, người có nguy hiểm tánh mạng!” ta điềm tĩnh .

      “Nhưng người ba chảy rất nhiều máu… sách , người chỉ cần chảy qua phần ba máu có nguy hiểm tánh mạng, nhưng ba chảy vượt qua rồi, ba làm sao có nguy hiểm tính mạng chứ? Nếu ba có nguy hiểm tính mạng, tại sao vẫn hôn mê bất tỉnh? Ba nhất định là… Nhất định là…” Mặc Thiên Tân xong, cảm giác sợ hãi càng gia tăng nghiêm trọng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

      “Tiểu thiếu gia cậu yên tâm , tôi cam đoan đại ca nhất định chết, cậu tin tưởng tôi, người có chuyện gì, người nhất định bình an vô đứng ở trước mặt của cậu, xin cậu tin tưởng tôi… Nhất định phải tin tưởng tôi…” Người đàn ông ngừng an ủi, ngừng lặp lại ba chữ “tin tưởng tôi” kia.

      Nhưng kỳ trong lòng cũng thấp thỏm bất an, đại ca đúng là chảy rất nhiều máu, nhưng chưa đến nỗi chết, chỉ là sợ nội tạng đại ca vì cú nổ mạnh mà bị thương, nếu như là nội tạng xảy ra vấn đề vậy nguy hiểm. Hơn nữa ngay tại thời điểm này, đại ca tuyệt đối thể xảy ra cố, nếu ngài xảy ra cố, những lão già kia nhất định lại tụ họp lại gây chuyện. tại trong tổ chức vất vả mới ổn định lại, nếu lại xảy ra rắc rối…

      tự chủ khẽ cau mày! Mặc Thiên Tân nghe lời lặp lại như vậy, đồng thời cũng lần lại lần ngừng tự với mình, ba có chuyện gì, ba nhất định có chuyện gì, nhưng bất an vẫn cách nào hoàn toàn biến mất, vẫn còn khắc sâu trong lòng.

      Thân thể bắt đầu có chút run rẩy, nước mắt cũng liên tục rơi ngừng.

      Người đàn ông thấy bộ dáng của cậu có chút kỳ quái, lo lắng hỏi, “Tiểu thiếu gia cậu làm sao vậy? Cậu sao chứ?”

      “Cháu sợ… Cháu sợ… Cháu rất sợ… Ba nếu chết làm sao bây giờ? Là cháu giết ba, là cháu hại chết ba…” Mặc Thiên Tân đột nhiên hoảng sợ , cả người càng ngày càng khủng hoảng.

      Đột nhiên, đèn đỏ phía phòng cấp cứu tắt, cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra.

      Tử Thất Thất khập khễnh theo giường bệnh từ bên trong ra.

      Mặc Thiên Tân nghe thấy tiếng mở cửa, kích động quay đầu nhanh chóng chạy đến trước mặt bọn họ, hỏi, “Mẹ, ba như thế nào? Ba chết sao? Ba chết sao? Ba chết sao?”

      Tử Thất Thất cuối nhìn khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt của cậu, khóe miệng chậm rãi giương lên nụ cười, lau chùi nước mắt mặt cậu , “Ba con có chuyện gì rồi, ta có chết!”

      ?” Cậu xác định hỏi.

      , tin mình con nhìn , ta còn thở, ta còn sống…”

      Mặc Thiên Tân vội vàng xoay người, cái đầu nho vừa vặn ghé vào bên giường, dùng tay bé của mình dùng sức xoa xoa nước mắt, sau đó nhìn Mặc Tử Hàn ngủ say giường.

      Ba lại thở, ba còn sống, tốt quá!

      Mặc Thiên Tân nín khóc mỉm cười.

      Nhưng Tử Thất Thất ở bên giường bệnh, hai mắt đột nhiên mơ hồ, thân thể bắt đầu khẽ lay động, mà đau đớn dưới chân giống như đột nhiên xuất , đau đớn kịch liệt.

      Mất trọng tâm, ngã xuống.

      “Mẹ!” Mặc Thiên Tân sợ hãi kêu.

      Bác sĩ đứng ở bên cạnh Tử Thất Thất rất nhanh đở lấy thân thể của , đơn giản kiểm tra chút cho , sau đó dùng Trung văn lưu loát , “Cháu… Yên tâm, ấy… có việc gì, chẳng qua là… Kinh hãi quá độ, ngất rồi, bất quá… tôi tại chuẩn bị phẫu thuật cho ấy, lần này… Tuyệt đối nguy hiểm, các người yên tâm nghỉ !”

      Mặc Thiên Tân rốt cục cũng an tâm, nhưng nhìn ba nằm giường, mẹ hôn mê, chân mày cậu thủy chung cũng có giãn ra, cậu vẫn như cũ cho rằng chuyện phát sinh ngày hôm nay, toàn bộ đều là lỗi của mình.

      Mà người đàn ông đứng ở bên vẫn trầm mặc , an tâm nhìn khuôn mặt Mặc Tử Hàn, chân mày cũng khẽ chau lên.

      Chuyện này rốt cuộc là ai làm?

      nhất định phải điều tra ràng…
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 96: Cái người nào đó, chính là người này…



      Sau ngày đêm

      Phòng bệnh VIP

      Vách tường màu trắng, nóc nhà màu trắng, kết cấu kiểu nhà ở nhưng lại tràn ngập mùi nước khử trùng. Mặc Tử Hàn bình tĩnh nằm ở chiếc giường đôi rộng lớn, hai mắt khép lại, mà ở bên cạnh , Tử Thất Thất lẳng lặng ngồi ở ghế, theo dõi sắc mặt chuyển dần sang hồng nhuận.

      Bỗng nhiên…

      Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ run run, mơ hồ chau lên, tâm Tử Thất Thất lập tức khẩn trương lên, thân thể khẽ dựa vào , theo dõi hai mắt nhắm chặt của .

      “Mặc Tử Hàn? tỉnh chưa? Tỉnh sao?” khẩn trương rồi lại giọng kêu lên.

      Mặc Tử Hàn mê man mơ hồ nghe được thanh của , dùng sức mở hai mắt mệt mỏi của mình, tầm mắt từ mơ hồ chậm rãi trở nên ràng, cuối cùng thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tử Thất Thất, trong đầu nháy mắt nhớ tới chuyện xảy ra trong toilet.

      nhàng mở ra đôi môi khô khốc, , “ có sao chứ?”

      Nghe được câu đầu tiên của Mặc Tử Hàn, nước mắt Tử Thất Thất nháy mắt lên, lại lần nữa trong hốc mắt chảy xuống.

      Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt ngừng chảy xuống, trái tim cũng co rút đau đớn, dùng sức giơ lên tay phải vô lực của mình, nhàng chạm vào hai má , lau những giọt nước mắt rơi xuống, sau đó lại mở miệng , “Làm sao vậy? Khóc cái gì? Nơi nào đau sao?”

      “Ô…” Tử Thất Thất cố nén tiếng khóc, đột nhiên tan vỡ, oa tiếng gục bên giường, giống như đứa trẻ cao giọng khóc lớn.

      “Đồ ngốc… Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc… là đại ngốc, đại ngốc đại ngốc đại ngốc đại ngốc đại ngốc đại ngốc… Tại sao? Tại sao muốn cứu tôi, tại sao lại quan tâm tôi, tại sao đối với tôi như vậy? ràng chính là trứng thối, có thể tự bảo vệ mình, có thể dùng tôi làm lá chắn bảo vệ mình, nhưng tại sao… tại sao? Tại sao Tại sao Tại sao Tại sao… Tại sao lại ôm lấy tôi?” lớn tiếng oán trách, lớn tiếng chất vấn, lớn tiếng kêu to, đồng thời cũng lớn tiếng khóc.

      Tại sao người đàn ông này khi vừa tỉnh dậy quan tâm ? phải là con rối của ta sao? Nếu là con rối, cũng đừng có lo lắng cho , đừng những lời này, đừng cho trái tim chết của lại lần nữa sống lại. tin đàn ông nữa, cần đàn ông nữa, nhưng người đàn ông này ta… Tại sao muốn lay động nội tâm đóng kín của .

      đáng ghét, giống như ta là người đàn ông đáng ghét nhất thế giới, ràng chính là ma quỷ, ràng chính là ác ma, suốt ngày đêm nghĩ chuẩn bị chơi đùa thế nào, trêu cợt , tuy nhiên vào thời khắc nguy hiểm nhất lại làm ra chuyện tình làm cho người khác ngờ được…

      Trước sau mâu thuẫn như vậy, , ta tại sao muốn như thế?

      “Đừng cứu tôi a, tôi cần cứu… trứng thối này… Trứng thối…” Tiếng khóc của dần chuyển thành mắng.

      Mà Mặc Tử Hàn nằm giường bệnh, khẽ nghiêng đầu nhìn bả vai ngừng run rẩy của , nghe lời oán trách cùng với tiếng khóc càng ngày càng lớn của , chẳng biết tại sao, co rút đau đớn ở trái tim biến mất, ngược lại khóe miệng của vui vẻ giương lên.

      Lần đầu tiên phát , tiếng khóc của phụ nữ lại động lòng người như vậy… Bất quá, tại sao lúc đó lại dùng bản thân để bảo vệ cơ chứ?

      Khi mà nhìn thấy quả bom kia, đầu óc của giống như trống rỗng, chỉ có ý niệm trong đầu chính là muốn chết, muốn bị thương, mà thân thể của cũng theo ý nghĩ này đem ôm chặt lấy, liều mạng bảo vệ .

      Rốt cuộc vì sao phải làm như vậy chứ?

      cũng biết tại sao…

      Bất quá bây giờ hai người cũng có chuyện, còn sống thế giới này, cho nên vẫn là có thể chứng minh, hành động trong lúc đó… Là chính xác.

      “Đừng khóc…” giọng , bàn tay to bao trùm đầu .

      Mặc dù tiếng khóc này rất mỹ diệu, nhưng quả nhiên vẫn còn quá ầm ĩ.

      “Ô… A ô… A a ô…”

      Càng được an ủi, ngược lại tiếng khóc Tử Thất Thất càng thêm vang dội, giống như là đứa trẻ vừa mới ra đời, đem hết toàn lực cao giọng khóc lớn.

      Chân mày Mặc Tử Hàn phiền não nhăn lại, bàn tay to tại đỉnh đầu của tuỳ tiện xoa mấy cái, oán trách , “Ầm ĩ muốn chết, đừng khóc… Đừng khóc nữa!”

      biết nước mắt này từ nơi nào chảy xuống, tại sao lại có nhiều như vậy?

      “Ô…Ô ô… A a a Ô…”

      “Tử Thất Thất có thể ngừng khóc chưa? Phiền muốn chết… Ầm ĩ muốn chết…” Mặc Tử Hàn ngừng oán trách, bàn tay to bao trùm ở đỉnh đầu ngừng loạn, đem mái tóc dài của làm cho lộn xộn.

      cần lo cho tôi, trứng thối” Tử Thất Thất khóc lớn, dùng sức vung tay ra.

      Tay Mặc Tử Hàn vốn có lực, bị vung lên như vậy, toàn bộ cánh tay đều bay ra ngoài, sau đó cũng kéo thân thể của .

      “A…” đau đớn kêu lên, phía sau lưng đau đớn nóng rát.

      “Làm sao vậy? Vết thương đau sao? Là tôi làm sao? sao chứ? Có muốn gọi bác sĩ tới nhìn ?” Nước mắt của Tử Thất Thất nháy mắt dừng lại, kích động , nhưng là luống cuống tay chân biết phải làm sao bây giờ?

      Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt ràn rụa, rồi lại lo lắng kích động, trong lòng khỏi vui vẻ, ngay cả đau đớn sau lưng cũng dường như biến mất hơn phân nửa.

      “Chỉ cần khóc, tôi liền có việc gì!” trêu ghẹo .

      Tử Thất Thất tay chân rối loạn nháy mắt dừng lại, hai mắt tràn đầy nước mắt hung hăng trừng mắt nhìn nhưng lại gắt gao cắn môi dưới của mình, ngoan ngoãn nhẫn nại cho nước mắt rơi xuống.

      Tại sao phải khóc chứ? dĩ nhiên lại bởi vì lo lắng người đàn ông này mà gào khóc?

      Bất quá nước mắt chính là tự chủ rớt xuống, cách nào khống chế.

      Bỗng nhiên trong lúc đó, khí giữa hai người trở nên có chút xấu hổ, hơn nữa khí giống như cũng trở nên càng ngày càng nóng bức, gò má trước mặt Tử Thất Thất bắt đầu ửng hồng.

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt khóc lóc của , chân mày lên vẻ lo lắng.

      “Ví tiền của tôi đâu? Ở nơi nào?” đột nhiên hỏi.

      “Hả? Ví tiền?” Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại, lập tức nhìn về phía tủ đầu giường , “Ở đây…”

      “Đưa cho tôi!” đưa tay phải ra.

      Tử Thất Thất cầm cái ví da màu đen đặt vào trong tay .

      Mặc Tử Hàn mở ví ra, lấy cái chìa khóa ở bên trong. Chỉ thấy đem cái chìa khóa ấy cài vào trong lỗ khóa ở còng tay, nhàng quay cái, còng tay “rắc” tiếng mở ra, từ cổ tay mảnh khảnh của Tử Thất Thất rơi xuống.

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn bàn tay được phóng thích. “Này… Tại sao? Tại sao muốn thả tôi ra?” khó hiểu hỏi.

      “Bởi vì rất thuận tiện!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng trả lời.

      thuận tiện?”

      “Đúng vậy, tôi tại nằm ở nơi này thể lộn xộn, mà cũng thể vẫn ngồi ở chỗ đó chăm sóc tôi, cho nên tôi mở lòng từ bi thả ra, nếu muốn chạy trốn thừa dịp tôi nhập viện trong khoảng thời gian này, bất quá… Chờ vết thương của tôi tốt lên, tôi nhất định bắt lại!” giọng , hai mắt lạnh như băng lộ ra kiên định.

      tại chính là vạn bất đắc dĩ, nhưng là cũng qua buông tay, chẳng qua là tạm thời để tách khỏi mà thôi, rất nhanh… Rất nhanh lại bắt được , đem giam lại bên cạnh.

      Tử Thất Thất nhìn tay phải mình được tự do,từ lúc cái khóa tay lạnh như băng từ cổ tay của rơi ra, cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng là… Tại sao trái tim lại lập tức nặng nề?

      muốn được phóng thích, muốn được cởi còng tay, vậy mà… muốn cùng tiếp tục ở chung chỗ…

      “A…” cười khẽ, mặt tung bay nụ cười xinh đẹp.

      Mặc Tử Hàn nhìn , cau mày , “ cười cái gì? Được tháo còng tay vui vẻ vậy sao? muốn chạy thoát khỏi tôi?”

      “Đúng vậy a, tôi rất vui, vô cùng vui, hơn nữa vui đến mức hận thể cầm lấy cái loa cho toàn bộ thế giới tôi tự do, nhưng mà…”

      “Nhưng mà?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc.

      Nụ cười xinh đẹp mặt Tử Thất Thất càng thêm rực rỡ, hai mắt khẽ hạ xuống, nhìn chân phải của mình , “Nhưng mà cho dù tôi muốn chạy cũng được nữa, bác sĩ tôi mặc dù thương nặng, chẳng qua xương bị nứt, phải lưu lại quan sát hai ngày, dĩ nhiên… Trung Quốc còn có câu tục ngữ: Thương cân động cốt nhất bách thiên! Xem ra… Tôi đây trong vòng trăm ngày cũng có biện pháp chạy trốn, nên làm cái gì bây giờ? là hỏng bét a…”

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc nghe , hai mắt theo tầm mắt nhìn chân phải bị thạch cao bao chặt kia.

      “Này… Đây là có chuyện gì? bị thương?” ràng liều mạng như thế bảo vệ , nhưng lại còn làm bị thương?

      “Làm phiền người nào đó liều chết cứu giúp, tuy rằng mạng của tôi xem như đảm bảo, nhưng mà khi người nào đó nhào về phía tôi, chân bất hạnh bị cái thân thể nặng nề kia ngăn chặn, hơn nữa cũng bởi vì người nào đó bắt tôi đôi giày cao gót cao mười phân, cho nên mắt cá chân của tôi cũng bị lệch, mang đến bộ dáng tại này, cho nên… Nếu tôi có cơ hội gặp lại được người nào đó kia, tôi nhất định cảm tạ , nhưng đồng thời cũng muốn làm cho hướng về phía tôi xin lỗi!”

      Tử Thất Thất nở nụ cười chuyên nghiệp , hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Mặc Tử Hàn.

      Cái người nào đó, chính là người này…
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 97: Bí mật thể của hai mẹ con



      Mặc Tử Hàn nghe mở miệng tiếng người nào đó, trong lòng mơ hồ cảm thấy có lỗi.

      Quả thực, tựa hồ còn có chút ấn tượng, tựa hồ đè lên chân của , mà chuyện giày cao gót cũng là cố ý trêu cợt , bất quá, vết thương này có thể trở thành cớ sao? phải là còn có chân trái vẫn hoàn hảo sao? thể trốn sao? Hay là… căn bản là muốn trốn?

      Quên , quản những thứ này, có lẽ đây chính là ý trời , là trời cao cho lý do, để ở lại bên cạnh .

      “Nếu như vậy, vậy chúng ta cùng ở phòng này !” mở miệng cười.

      “Cái gì?” Tử Thất Thất kinh ngạc.

      “Dù sao giường cũng khá lớn, cần khách sáo!” Mặc Tử Hàn bộ đắc ý.

      “Ai khách sáo với , tôi mới cần, hơn nữa phòng bệnh của tôi cũng chuẩn bị tốt, ở ngay cách vách!”

      “Phải ? Ở cách vách?”

      “Đúng vậy!”

      “Tốt lắm…” Khuôn mặt Mặc Tử Hàn đột nhiên trở nên lạnh như băng, có chút lên giọng , “Hổ Phách!”

      “Két” Cửa phòng theo thanh mở ra, người đàn ông từ ngoài cửa vào, người nọ chính là người đàn ông ngày hôm qua đem Mặc Tử Hàn mang tới bệnh viện.

      sải bước đến bên giường, cung kính khom lưng chín mươi độ, sau đó máy móc mở miệng , “Đại ca, ngài có gì phân phó?”

      lập tức đem phòng bệnh cách vách trả lại, với bác sĩ, từ hôm nay trở Tử Thất Thất tiểu thư ở cùng phòng với tôi, đương nhiên, viện phí tôi trả gấp đôi!”

      “Vâng, tôi lập tức làm ngay!”

      !”

      Hổ Phách lập tức lui ra khỏi phòng, Tử Thất Thất trợn to hai mắt nhìn bọn họ kẻ xướng người họa.

      Bọn họ vậy mà tự tiện quyết định chuyện của ?

      “Tôi tôi ở cùng phòng bệnh với , nếu đem phòng bệnh của tôi trả lại, vậy tôi xin ở phòng bệnh bình thường, tóm lại… Tôi tuyệt đối muốn ở chung chỗ với trứng thối !” kiên định, kiên quyết thét lớn.

      “Đây là thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng của sao?” Hai mắt Mặc Tử Hàn sắc bén nhìn .

      Tử Thất Thất sửng sốt.

      Ân nhân cứu mạng?

      “Phải… Là nên cứu tôi, tôi lại cầu cứu tôi!” kiên trì đến cùng.

      “A, tôi hiểu, đây chính là ‘vong ân phụ nghĩa’ trong truyền thuyết!”

      cái gì?”

      “Tôi vong ân phụ nghĩa a!”

      “Tôi nào có!”

      có sao? Tôi ràng cứu , nhưng là chẳng những mắng tôi là trứng thối, còn ngay cả việc ở lại phòng bệnh của tôi chiếu cố tôi ít chuyện cũng nguyện ý, đây phải vong ân phụ nghĩa là cái gì?”

      “Chiếu… Chiếu cố ? Tôi cũng là bệnh nhân!”

      vết thương này của coi như là khuyết điểm?”

      “Cái gì? Vết thương ? thử làm gãy chân của mình xem, xem có phải vết thương hay ? Xem có đau nhiều hay ? là, tôi nhịn đau ở trong phòng cấp cứu đứng sáu giờ cùng , lại còn tôi vong ân phụ nghĩa, tôi thấy mới là vong ân phụ nghĩa!” Tử Thất Thất tức giận oán hận, nhưng là nhớ tới sáu giờ kia ở trong phòng cấp cứu, có ấn tượng về đau đớn gì, đầy trong đầu đều là khuôn mặt trắng bệch kia của Mặc Tử Hàn, còn có tiếng hít thở yếu ớt kia.

      Sợ hãi làm quên mất đau đớn, nhưng là… Đau vẫn là đau, quả thực rất đau!

      Mà Mặc Tử Hàn nghe được theo ở trong phòng cấp cứu sáu giờ, khỏi có chút kinh ngạc.

      nhịn đau ở trong phòng cấp cứu theo tôi sáu giờ? lo lắng tôi chết như vậy sao?” lặp lại.

      “Ách…” Chẳng biết tại sao Tử Thất Thất vậy mà cảm thấy có chút xấu hổ, xấu hổ , “ có biện pháp a, ai kêu khóa tôi chung chỗ, tôi còn cách nào mới cùng vào phòng cấp cứu, tôi phải bởi vì lo lắng cho mới nhịn đau sáu giờ, hơn nữa chết đâu liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ mong sao chết ngay lập tức!”

      Khi xong câu đó, bỗng nhiên có loại suy nghĩ xúc động, thái độ kích động này căn bản là đánh khai nha, đây là làm sao vậy? Ở trước mặt của kích động cái gì? Xấu hổ cái gì? Khẩn trương cái gì?

      “Ha ha…” Mặc Tử Hàn giọng cười.

      cười cái gì, tôi phải vì lo lắng cho !”

      “Tốt tốt tốt, tôi biết, cần giải thích, tôi hiểu… Tôi đều hiểu…”

      …” Khuôn mặt Tử Thất Thất đỏ lên.

      hiểu được cái gì? ràng cũng nhận ra lo lắng cho , mặc dù lo lắng cho sai, nhưng là… Nhưng là… cũng muốn cho biết a!

      “Ha ha…” Mặc Tử Hàn lại cười khẽ, nhìn khuôn mặt đỏ rực của .

      “Đừng cười nữa!” Tử Thất Thất tức giận.

      “Tôi cười cái cũng được sao?”

      thể! cho phép! Nín!”

      “Làm sao mà còn ngang ngược hơn tôi vậy?”

      “Hừ…?”

      Bỗng nhiên…

      Hai người tranh cãi ầm ĩ, cửa phòng lại lần nữa mở ra, nhưng lần này là từ từ từng chút từng chút mở ra, mà bóng dáng nho của Mặc Thiên Tân trong khe cửa hơi hơi ló ra, cúi đầu dám nhìn thẳng bọn họ.

      Tử Thất Thất thấy cậu lập tức nghi hoặc , “Bảo bối con làm sao vậy? vào a, ba con tỉnh rồi!”

      “…”

      Lần đầu tiên, Mặc Thiên Tân trầm mặc bất kì lời nào, đầu vẫn cúi thấp, hoàn toàn dám ngước lên, hơn nữa bóng dáng tựa hồ cũng từ từ lui về phía sau, giống như sợ cái gì.

      “Vào , ta cũng có chuyện cần với con!” Mặc Tử Hàn đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

      Thân thể Mặc Thiên Tân rất ràng chấn động nhưng là lại thực nghe lời vào phòng, sau đó từng bước từng bước chậm chạp đến bên giường, đầu vẫn cúi thấp, bất quá lại mở miệng giọng kêu tiếng, “Ba, mẹ…”

      Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của cậu bây giờ, khỏi nhíu mày.

      Cậu làm sao vậy? Lần đầu tiên thấy cái bộ dáng này của cậu im lặng, có chút đáng sợ…

      Mặc Tử Hàn đầu chuyển hướng nhìn cậu cúi đầu thấp, lạnh lùng , “Ngẩng đầu lên!”

      Mặc Thiên Tân có chút chần chờ nhưng vẫn là ngẩng đầu lên.

      “Xin lỗi…” Cậu đột nhiên xin lỗi.

      “Tại sao lại xin lỗi?” Mặc Tử Hàn hỏi.

      “Bởi vì… Đều là lỗi của con…”

      “Con làm gì sai?”

      “…” Mặc Thiên Tân lại trầm mặc, hồi lâu sau mới chậm chạp , “Cũng bởi vì con, nếu con trêu cợt mẹ cũng gặp phải chuyện như vậy, hai người cũng trở nên như bây giờ, cũng bị thương, cho nên… Toàn bộ đều là lỗi của con, là con hại hai người!”

      Tử Thất Thất kinh ngạc nghe lời cậu , vậy mà nghĩ tới cậu cùng nghĩ giống nhau, cũng vẫn cho rằng là mình sai, đồng thời cũng bởi vì chính mình kích động, hoàn toàn quên mất cảm thụ của cậu.

      vừa định mở miệng, Mặc Tử Hàn liền giành trước bước…

      “Ai cũng đoán trước được chuyện này, cũng phải là lỗi của con!”

      “Nhưng là, nếu con có…”

      có nhưng là!” Mặc Tử Hàn cắt đứt lời của cậu, , “Chuyện cũng xảy ra, con hối hận cũng thay đổi được, hơn nữa con là con trai Mặc Tử Hàn ta, con phải biết, cũng phải nhớ kĩ cho ta… Cho dù là con phạm phải lỗi, con cũng tuyệt đối thể cúi đầu, phải ngẩng đầu dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình, tuyệt đối thể khúm núm lùi bước!”

      Nghe Mặc Tử Hàn , hai mắt ảm đạm của Mặc Thiên Tân trong nháy mắt liền sáng lên, chân mày rủ xuống cũng nháy mắt nhô lên, mà Tử Thất Thất ngồi ở bên, hai mắt nhìn khuôn mặt Mặc Tử Hàn, nghĩ tới, cũng có thể làm ba ba tốt, sơ sơ… Nhìn với cặp mắt khác xưa. “Biết rồi ba, chuyện lần này đều là con ham chơi gây họa, toàn bộ đều là lỗi của con, xin lỗi, xin hai người tha thứ cho con, lần sau con nhất định chú ý thời gian, địa điểm, cùng hoàn cảnh chung quanh, nhất định xác định có dưới bất kỳ tình huống nguy hiểm nào mới trêu cợt hai người, bởi vì cái gọi là ngã lần, lần này sai lầm tuyệt đối phát sinh ở kiện lần sau, hơn nữa…” Mặc Thiên Tân khuôn mặt nhắn trẻ thơ đột nhiên lộ ra ngọn lửa rừng rực, tức giận , “Nếu con biết là ai dám làm bị thương ba mẹ con, Mặc Thiên Tân con nhất định làm cho chịu nổi…”

      Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất nhìn biểu tình cậu đột nhiên chuyển biến, khỏi có chút hoài nghi, bộ dáng áy náy vừa mới kia có phải là giả vờ? Bất quá, đứa này quả nhiên vẫn là như vậy tương đối có thể làm cho người an tâm.

      “Bảo bối…” Tử Thất Thất giọng kêu cậu, đột nhiên tới gần cậu, hôn lên mặt cậu, sau đó cười , “Mẹ cũng muốn xin lỗi với con!”

      “Dạ?” Mặc Thiên Tân nghi hoặc.

      Tử Thất Thất thần bí cười tiếng, “Con hiểu, đúng ?”

      Ánh mắt linh hoạt của Mặc Thiên Tân trong hốc mắt đảo qua vòng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ , “Dạ, con hiểu, sao, con tha thứ cho mẹ!”

      “Cám ơn!” Tử Thất Thất xong lại lần nữa hôn lên gò má mập đô đô của cậu.

      Mặc Tử Hàn nhìn biểu tình thần thần bí bí của hai người chằm chằm, chân mày khỏi khẽ chau lên.

      “Hai người cái gì?” hỏi.

      Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân quay đầu nhìn , hai người vô cùng ăn ý lắc đầu , “, , cho, (ba)!”

      Mặc Tử Hàn giận.

      Bọn họ đây là khi dễ tại thể đứng lên dùng vũ lực uy hiếp bọn họ có phải hay ? Dám ở trước mặt của , làm trò thần bí.

      cho ta!” lạnh lùng gầm .

      !”

      !”

      Hai mẹ con trăm miệng lời!

      Mặc Tử Hàn nhíu mày tức giận.

      Đáng chết, chờ thương thế tốt lên rồi, nhất định phải bắt bọn họ khai ra ràng.

      Tử Thất Thất vui vẻ nhìn khuôn mặt tức giận kia của .

      Nếu có thể… hi vọng bí mật thể này, vĩnh viễn cũng ngày bị vạch trần…



      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 98: Hung thủ cuối cùng là ba của Bách Hiên – Bách Vân Sơn?



      Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ ánh mặt trời của hai mẹ con, mặc dù hai người bọn họ đều cười, hơn nữa cười vô cùng vui vẻ, nhưng là trong mắt lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười của bọn họ cũng phải là vui vẻ phát ra từ nội tâm.

      Rốt cuộc, bí mật của bọn họ… Là cái gì?

      “Đúng rồi ba, ba có đói bụng ạ, ngủ lâu như vậy cũng chưa ăn cái gì, nhất định đói bụng? Con gọi người mua cho ba ít đồ ăn, ba chờ a.” Mặc Thiên Tân muốn để dây dưa mãi với chuyện này, lập tức sang chuyện khác, cũng trực tiếp .

      Trong phòng bệnh lại còn lại hai người nam quả nữ bọn họ, nhưng là khí cũng phải ấm áp lúc trước, mà là càng ngày càng xấu hổ.

      “Cái kia… tỉnh, tôi cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi!” Tử Thất Thất xong liền đứng lên.

      Mặc Tử Hàn rất nhanh bắt lấy tay , ngang ngược , “Nơi này chính là phòng của !”

      cần, tôi thích mình…”

      “Ở lại!” Mặc Tử Hàn đột nhiên cắt đứt lời của .

      Tử Thất Thất nhìn , chỉ thấy khóe miệng nhàn nhạt giương lên, có chút mất tự nhiên mỉm cười , “Cùng tôi chuyện…”

      Tử Thất Thất kinh ngạc, hai mắt trợn to.

      nghĩ tới cũng có thể cười như vậy, hơn nữa hơi… Có chút đẹp trai, cũng hơi… Có chút mê người!”

      … Muốn cái gì?”

      “Tôi muốn nghe về cuộc sống bảy năm này của với Thiên Tân, tôi nghe , làm ba, tôi có nghĩa vụ nên biết!” Nhưng kỳ chỉ là muốn tìm cớ để ở lại cùng .

      “Được rồi…”

      Tử Thất Thất đồng ý ngồi trở lại ghế, hơi suy nghĩ chút, sau đó bắt đầu đến ngày đầu tiên Mặc Thiên Tân vừa ra đời…

      ***

      Sáng sớm ngày thứ hai

      Tử Thất Thất nằm bên phải giường ngủ say, bởi vì ngày hôm qua vẫn cùng Mặc Tử Hàn chuyện của Mặc Thiên Tân, xong cũng biết khi nào ngủ thiếp … Có thể bởi vì mệt nhọc quá mức, có thể vì yên tâm, cũng có thể bởi vì Mặc Tử Hàn bị thương nên thể đụng vào , cho nên ngủ rất say, đặc biệt ngon, thỉnh thoảng còn khẽ ngáy…

      Ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh!

      Tử Thất Thất xoa hai tròng mắt rồi mở ra, tầm mắt vừa mới nhìn thấy Mặc Tử Hàn nửa nằm ở giường, tay trái cầm cái bàn vẽ nho , tay phải cầm cái bút chì 4B, tập trung chăm chú vẽ tranh.

      “Sao lại ngồi dậy? Vết thương sau lưng sao chứ?” xong, hai mắt lo lắng xem xét phía sau lưng của , sợ vết thương của vỡ ra.

      Mà hai mắt Mặc Tử Hàn vẫn chăm chú nhìn chằm chằm bàn vẽ, giọng trả lời “Tôi sao!”

      Tử Thất Thất nhíu mày, hai mắt chuyển dời đến bàn vẽ trong tay .

      Rốt cuộc vẽ bức tranh gì? Chăm chú như vậy? Ngay cả vết thương của mình cũng để ý?

      Từ từ tới gần bên cạnh , duỗi thẳng cổ của mình, nhìn hình chữ nhật tờ giấy trắng, thứ gì đó đen tuyền.

      “Đây là…” kinh ngạc , “Là quả bom kia?”

      “Đúng vậy!” Mặc Tử Hàn giọng trả lời.

      vẽ cái này làm gì?”

      “Đương nhiên là phải tìm cho được người chế tạo vật này!”

      “Hả?” Tử Thất Thất khó hiểu.

      Tay Mặc Tử Hàn bên nhanh chóng thuần thục vẽ, bên giải thích : “Quả bom này rất đặc biệt, từ trước tới cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua, nên muốn đem bức tranh này cho người thăm dò điều tra xem ai là người chế tạo.”

      “Điều tra?” Tử Thất Thất nhìn mặt của : “Nếu tra được rồi, muốn làm gì người kia?”

      Tay Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn , lạnh lùng hỏi lại, “ cho là tôi làm gì ?”

      Tử Thất Thất đột nhiên sửng sốt.

      là người đứng đầu hắc đạo, nếu bắt được người muốn giết , như vậy kết quả nhất định là…

      muốn giết ?” giọng hỏi.

      “…” Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn , cũng trả lời.

      khí càng ngày càng khẩn trương, tay Tử Thất Thất nắm chặt cái chăn bên cạnh, lại lần nữa mở miệng , “ muốn giết sao?”

      “…” Mặc Tử Hàn vẫn trầm mặc.

      … Trước kia… Từng giết người sao?” Tử Thất Thất do dự tiếp tục truy vấn.

      Mặc Tử Hàn rốt cục mở miệng , “Nếu tôi ‘đúng vậy’, thế nào? Sợ tôi sao? Tính trốn khỏi tôi sao?”

      “…” Lần này đến phiên Tử Thất Thất im lặng.

      Mặc dù biết là hắc đạo, cũng rất ràng là dạng người gì, càng thêm biết sống ở trong thế giới nào, nhưng là… vẫn cách nào tưởng tượng bộ dạng người bị giết.

      từng giết người sao? Đôi tay vẽ tranh này của từng nhiễm máu tươi của người chết sao?

      Tâm… khỏi có chút run sợ, nhưng mà…

      “Tôi sợ!” buột miệng ra.

      Hai mắt sáng tỏ nhìn mắt , kiên định, quật cường nhìn, hơn nữa còn lần nữa nhắc lại, “Tôi sợ, cho dù giết người, tôi cũng sợ , chút cũng sợ!”

      Mặc Tử Hàn có chút ngây ngốc nhìn .

      này lá gan là quá lớn rồi, dĩ nhiên gặp kẻ sát nhân ra lời đáng như thế, còn làm ra biểu tình đáng như thế, nếu phải người bị thương có thể sớm đem đẩy ngã.

      “A…” cười khẽ, đột nhiên , “Tử Thất Thất, để tôi hôn cái !”

      “Cái gì?” Tử Thất Thất kinh hãi, “, bị đổ nước vào đầu à, hươu vượn cái gì đấy? Ai để hôn hả!”

      “Yên tâm, tôi chỉ hôn cái thôi!”

      được, đừng có tới đây, tới gần tôi liền khách khí với !”

      “Được, muốn đánh đánh , bất quá tôi phải nhắc nhở , tại tôi là bệnh nhân, hơn nửa thân còn bị thương, nếu quả muốn động thủ, nhưng nhất định phải chút nha…” xong, hai cánh tay liền trụ ở giường, đem thân thể của vây quanh, cũng từ từ đè xuống, tới gần.

      đê tiện, vậy mà uy hiếp tôi!” Tử Thất Thất kinh hoảng ngừng lùi về sau.

      “Tôi có uy hiếp , đại khái có thể đẩy tôi ra, dù sao tại tôi cũng đánh lại được em!”

      “Nhưng, … ngô…”

      Lời của Tử Thất Thất còn chưa hết, môi Mặc Tử Hàn liền hôn đến môi .

      Phía sau lưng bắt đầu càng lúc càng đau đớn, nhưng là so sánh bên dưới có thể hôn , lại càng làm cho vui vẻ hơn, mà lời vừa rồi còn vương bên tai . Vốn tưởng rằng sợ, sợ run rẩy, bị hù chạy, nhưng là nghĩ tới vậy mà lại dùng ánh mắt kiên định trong suốt như vậy nhìn , nhìn toàn thân này đều nhuộm đầy máu tươi dơ bẩn, người cả đời đều sống ở trong bóng tối…

      Ánh mắt kia, giống như là chùm ánh sáng chói mắt, trực tiếp bắn vào đáy lòng của

      Ấm áp…

      Tử Thất Thất bị áp đảo giường, thân thể hai người dán chặt vào nhau, dám giãy dụa, dám phản kháng, dám nhúc nhích, sợ động tác rất của mình làm đau vết thương phía sau lưng , cho nên cuối cùng, chỉ có thể bối rối dùng hai tay bắt lấy vạt áo người , tùy ý ngừng hôn, tùy ý cho cái lưỡi của xâm nhập, tùy ý cho từng ngụm từng ngụm hút, sau đó từ từ… từ từ… vậy mà cũng ỡm ờ phối hợp với nụ hôn của .

      “Rầm rầm rầm!” Cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vang, Tử Thất Thất khiếp sợ trừng lớn hai mắt, kinh hoảng buông vạt áo của ra, tay giương nanh múa vuốt ở giữa trung hoạt động, tận lực đụng vào thân thể .

      “Ô ô ô… ô ô ô… ô ô…”

      muốn mở miệng chuyện nhưng là Mặc Tử Hàn lại cố ý lấp kín miệng của , làm cho phát ra thanh .

      Làm sao bây giờ?

      Tử Thất Thất gấp gáp!

      “Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…”

      Tiếng gõ cửa liên tục ngừng vang lên, Mặc Tử Hàn trong khi hôn vẫn đắm chìm như trước, chính là chịu buông tha cho , hơn nữa hai bàn tay to cũng bắt đầu càng ngày càng thành , ngừng chạy người .

      Trứng thối!

      Tử Thất Thất ở trong lòng mắng.

      dĩ nhiên càng ngày càng được voi đòi tiên, ràng phía sau lưng có vết thương lớn như vậy, lại còn nghĩ làm loại chuyện này, hơn nữa còn dùng thân thể bị thương uy hiếp , làm căn bản là thể phản kháng.

      Đáng giận ——

      Đột nhiên, ý niệm tà ác lên trong đầu của .

      Hai mắt đột nhiên thu lại, thừa dịp cái lưỡi còn trong miệng thình lình khép răng lại, cắn lưỡi .

      Mặc Tử Hàn nhíu mày!

      “Đái hỗng đạn (trứng thối = trứng thối)… đứng nên (đứng lên)!” cắn đầu lưỡi của , minh bạch .

      Mặc Tử Hàn trước mặt lại thể làm gì.

      “Uh!” nhàng đáp.

      Hô…

      Tử Thất Thất thở phào nhõm, hàm răng cắn lưỡi buông ra.

      Mặc Tử Hàn cau mày nhìn chằm chằm , cái lưỡi đau.

      Tử Thất Thất cười đắc ý, lớn tiếng hướng về phía cánh cửa , “Vào !”

      Cửa phòng “két” tiếng bị mở ra, chỉ thấy Kim Hâm thân hình cao hai thước đột nhiên đứng vững ở trước mặt bọn họ.

      làm sao tới nơi này?

      Tử Thất Thất khỏi kinh ngạc, ngửa đầu nhìn mặt của ta.

      “Đại ca!” Kim Hâm đến bên giường, khom lưng cung kính.

      Chân mày Mặc Tử Hàn cau chặt như cũ, vui , “Chuyện tôi để điều tra, điều tra được rồi?”

      “Vâng, tra ra, tin tức từ chỗ Bách Vân Sơn truyền , nhưng chỉ cho người, mà là trong buổi tối đem tin tức cho bảy người khác nhau, cho nên bây giờ còn chưa thể xác định, chuyện này rốt cuộc là ai làm!”

      Kim Hâm đem tất cả mọi chuyện ra, Tử Thất Thất ngồi ở bên khiếp sợ.

      ta vừa mới Bách Vân Sơn?

      Ba của Bách Hiên?
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 99: Xin tôi , nếu em xin tôi… Tôi thả !



      Mặc Tử Hàn nghe xong báo cáo của Kim Hâm, mày nhíu lại càng thâm thúy.

      Bách Vân Sơn tuy rằng khôn ngoan nhưng hẳn là tự mình lộ liễu làm loại tình này, xem ra nhất định là có người thầm trợ giúp ông ta, cũng bảo vệ ông ta, cho ông ta dũng khí làm chuyện này, như vậy… Người kia là ai?

      là người nào trong bảy người đây?

      “Kim Hâm!” chợt lạnh lùng kêu.

      Kim Hâm lập tức cúi đầu đáp lại, “Có, đại ca!” Mặc Tử Hàn cầm lấy bản vẽ bên cạnh đưa cho , “ điều tra ai là người chế tạo thứ này!”

      “Vâng!” Kim Hâm tiếp nhận bản vẽ, lập tức xoay người rời .

      Bên trong gian phòng nháy mắt yên lặng, Mặc Tử Hàn cau mày suy nghĩ kẻ chủ mưu chuyện này, mà Tử Thất Thất vẫn khiếp sợ nhìn , nhớ lại lời bọn họ vừa .

      Tin tức là Bách Vân Sơn truyền ra?

      Bọn họ chính là tin tức gì?

      Mặc Tử Hàn đem bức tranh vừa vẽ cho Kim Hâm, bảo điều tra, vậy hai kiện này là có liên quan với nhau, như vậy ý tứ chính là kiện phát nổ lần này là Bách Vân Sơn tay sắp đặt? Cho dù phải, cũng cùng ông ta có quan hệ ? Như thế… Nếu Bách Vân Sơn bị bắt được nhất định

      giết ông ta sao?” đầu đuôi đột nhiên chất vấn.

      Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía .

      giết Bách Vân Sơn sao? Ông ta cùng chuyện này có liên quan đúng hay ? muốn bắt ông ta sao? muốn giết ông ta sao? muốn làm gì ông ta?” Tử Thất Thất kích động hỏi, hai tay kìm được gắt gao bám lấy cánh tay .

      Mặc Tử Hàn nhìn vẻ mặt lo lắng của , hai mắt hơi hơi nheo lại.

      vì sao quan tâm ông ta như vậy? Bởi vì…Ông ta là ba của Bách Hiên?”

      Tử Thất Thất bám lấy hai tay của đột nhiên run rẩy.

      Lần trước dùng điện thoại của gọi điện cho Tiểu Lam, chính là do nhắc tới Bách Hiên, liền tức giận, nếu đúng, có thể hay càng tức giận, như vậy có phải hay đem việc làm cho càng nghiêm trọng và nguy hiểm hơn? Nhưng mà… Nếu làm hại Bách Vân Sơn làm sao bây giờ? có thể ngồi yên để ý đến sao?

      Chợt, hít sâu hơi, sau đó kiên định , “Đúng, sai, bởi vì ông ta là ba của Bách Hiên, cho nên tôi đặc biệt quan tâm ông ta, lưu tâm ông ta, nhưng cũng bởi vì Bách Hiên là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi có cách nào đối với chuyện của ta mà bàng quan chẳng quan tâm!”

      “Vậy tôi đâu?”

      Mặc Tử Hàn chụp lấy lời của chất vấn, cũng chưa tức giận như trong tưởng tượng của , mà là vẻ mặt nghiêm túc.

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn nghi hoặc , “?”

      “Đúng vậy, tôi tại cũng là ân nhân cứu mạng của em, nếu có ngày tôi cũng gặp nguy hiểm, em có thể hay cũng quan tâm tôi như vậy, hơn nữa có cách nào bỏ mặc tôi dòm ngó tới?”

      Tử Thất Thất trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn kia của .

      Sau khi suy nghĩ mới hơi mở hai phiến bạc môi, giọng rồi lại kiên định , “Tôi !”

      “Vậy nếu tôi phải ân nhân cứu mạng của em, em làm như vậy sao?” truy hỏi sâu thêm.

      “…” Tử Thất Thất bỗng nhiên im lặng.

      “Trả lời tôi!” thúc giục.

      “…” Tử Thất Thất vẫn im lặng như cũ, mày gắt gao cau lại.

      Nếu phải ân nhân cứu mạng của , nếu quan hệ giữa bọn họ từ trước vụ nổ, như vậy… Tại cái thời điểm kia, nếu từ trong miệng người khác nghe việc gặp nguy hiểm, có tâm trạng gì?

      Bình tĩnh?

      Điều đó có khả năng…

      Vui vẻ?

      Này càng thể…

      Như vậy còn lại phải chỉ có lo lắng sao?

      “Tôi biết!” tránh trả lời cái này, dám đối mặt với tâm giờ này khắc này ngừng rung động của mình.

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt của , mày cùng vành mắt nhíu lại, hai tay chậm rãi nắm thành quả đấm, trong lòng hiểu nảy lên cỗ tức giận.

      muốn nghe phải đáp án như thế, mà muốn… Là vị trí độc nhất vô nhị trong lòng .

      “Cầu xin tôi …” lạnh lùng mở miệng, trầm , “Nếu em cầu xin tôi, tôi có thể suy nghĩ bỏ qua cho Bách Vân Sơn mạng!”

      “Cái gì? Cầu xin ?” Tử Thất Thất giật mình.

      “Đúng vậy…” Mặc Tử Hàn mặt lạnh lùng lần nữa bị tà ác vốn có che kín, giống như ma quỷ từ trong địa ngục ra, dùng ngón tay nhàng nâng cằm lên, tà ác nhìn hai mắt của , lạnh lùng , “Dùng cái miệng nhắn xinh đẹp này của em cầu xin tôi, sau đó dùng thân thể dụ người này của em làm trao đổi, đem thân thể em dâng hiến cho tôi… Nếu em có thể làm như vậy, tôi đồng ý, tuyệt đối chạm vào sợi lông của Bách Vân Sơn, kể cả Bách Hiên, toàn bộ người trong nhà ông ta, tôi cũng động…”

      “Thế nào?” tà mị , cơ thể hơi di chuyển tới gần .

      Cả người Tử Thất Thất cứng đờ, bên tai ngừng vang vọng lời vừa .

      Dùng miệng của khẩn cầu? Dùng thân thể của làm trao đổi? Đem cả người dâng cho ? muốn biến thành món đồ chơi chuyên chúc sao? là muốn thần phục , nghe lời , tùy sắp xếp sao? Hay là… mãnh liệt tham lam muốn giữ lấy như vậy là xuất phát từ thích?

      Thích?

      Thích…?

      Đột nhiên trong lúc đó cảm thấy đặt ở trong lòng mình là nực cười cỡ nào, như thế nào có thể thích chứ? Trước phải rành mạch sao? chính là món đồ chơi của .

      ở đây tự mình đa tình cái gì?

      Nhưng… Hành động này của giải thích như thế nào?

      Rối loạn… phiền…

      “Sao ? Còn muốn tôi cho em thời gian suy nghĩ sao?” Mặc Tử Hàn hề kiên nhẫn lại mở miệng.

      “Tôi…” Tử Thất Thất rối loạn do dự.

      Bỗng nhiên, mi tâm Mặc Tử Hàn cau chặt, uy hiếp , “Nếu em chiếu theo lời tôi làm, bây giờ tôi lập tức tìm người ám sát Bách Vân Sơn, thuận tiện cũng đem người nhà ông ta chôn cùng, dù sao tôi bây giờ ở nước , cho dù bên kia xảy ra chuyện, chắc chắn có thể dễ dàng thoát tội.”

      “Đừng!” Tử Thất Thất kinh hoảng hô to, “ đừng làm hại cả nhà bọn họ, tôi cầu xin , như vậy có thể chứ?”

      “A… Đây là thái độ cầu xin người khác của em sao? Tôi thế nào cũng thấy có chút thành ý gì? em phải có thành ý chút mới được, biết ?” Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên độ cong tà ác, ngón tay hơi di chuyển dưới cằm , đụng vào môi của .

      Rất ràng, cái gọi là thành ý của đều biểu động tác.

      muốn hôn!

      Hai mắt Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt .

      giờ trước vẫn lẳng lặng ngồi ở giường vẽ tranh, buổi tối trước vẫn mở hai mắt lo lắng quan tâm người đàn ông của , mà ở phòng cấp cứu trước khi phẫu thuật, vì bảo vệ tiếc hy sinh bản thân, thế nhưng bây giờ… đúng là trứng thối hèn hạ vô sỉ hạ lưu.

      Tính cách tình bất định khiến thể đoán được suy nghĩ của , càng hiểu người của … Quên , việc gì phải tự tìm phiền não? Đoán ra liền đoán, xem hiểu nhìn, nếu chỉ cần làm theo lời , là có thể để cả nhà Bách Hiên bình an, như thế… cớ sao mà làm?

      Dùng mình đổi lại nhiều người an toàn như vậy, quả thực chính là kiếm lời lớn…

      “Ha ha…” bỗng nhiên gợi lên dáng tươi cười xinh đẹp nhất, dùng hai đầu gối quỳ gối giường, cơ thể chậm rãi hướng về phía , mà hai mắt trong vắt ngạo mạn nhìn , giọng rồi lại quật cường , “Tôi van xin , Tổng Giám Đốc Mặc… Van cầu … Đừng thương tổn người nhà Bách Hiên, có thể chứ?”

      xong liền dán lên môi , giống như chuồn chuồn lướt nước đụng vào, hơi dừng lại, sau đó chậm rãi rời khỏi môi , kết thúc việc hôn này.

      Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn .

      Tuy rằng cái hôn này thanh , chỉ là môi cùng môi đụng vào, thế nhưng hiểu chính là khiến cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

      “Được…” vẻ mặt đắc ý tươi cười, nhìn hai mắt ngạo mạn kia của , “Tôi đồng ý với em tuyệt đối động vào người nào của nhà bọn họ, đồng thời… Tôi cũng chờ mong ngày xuất viện, buổi tối ngày nào đó, tôi nhất định đến lấy thân thể của em.”

      Tâm Tử Thất Thất khỏi run lên.

      Lại cùng làm cái chuyện này sao?

      Quên , lần hai lần cũng làm, còn sợ lần thứ ba sao? Tử Thất Thất chính là cọp mẹ sợ trời sợ đất, việc ấy có gì ghê gớm!

      “Tôi rửa mặt!” xong bước xuống giường, nhanh vào phòng tắm.

      Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng của , mày mơ hồ nhăn lại.

      Ngón tay khe khẽ đụng vào môi mình, cảm giác vừa mới được hôn vẫn tồn tại môi.

      “Mình… … Thực thích ấy chứ?” khẽ líu ríu, mày nhíu lại càng thâm thúy.

      Rốt cuộc thích là loại cảm giác thế nào?

      Thế nào mới gọi là thích?

      cho tới bây giờ cũng có trải qua, cho nên cũng biết phân biệt thế nào, chính là nếu động tâm với này, như vậy… Chính là chuyện tốt sao?

      “Ông ông ông… Ông ông ông…”

      Bỗng nhiên di động đặt ở tủ đầu giường rung rung kịch liệt cắt đứt suy nghĩ của .

      ngoảnh lại nhìn di động rung rung, mày nhăn lại.

      Bàn tay to rất nhanh cầm lấy di động, nhìn màn hình hiển thị số nhận ra, ấn vào phím kết nối.

      “Ai?” Trong thanh lạnh như băng của ngầm tức giận.

      tốt chứ, xin hỏi là tiên sinh Mặc Tử Hàn sao?” Trong di động truyền đến giọng của .

      là ai?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc. Thanh này chưa từng nghe qua.

      “Tôi gọi là Phương Lam, là bạn tốt nhất nhất nhất của Tử Thất Thất, bất quá… Tôi gọi điện cũng phải tìm ấy mà là tìm !”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :