1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 80



      Tử Thất Thất lửa giận ngút trời.

      Xú tiểu tử này lại còn giả ngu với ? Xem lát nữa thu thập cậu thế nào!

      “Phu… Phu nhân, bác đừng xin lỗi cháu, cháu tha thứ cho bác rồi!” bối rối , biết làm gì.

      Bách Mạc Lệ nghe thấy tha thứ, lập tức ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt liếc Mặc Thiên Tân vẻ mặt cao hứng ngồi ở giường.

      Tử tiểu quỷ, sau này bà tuyệt đối bỏ qua cậu!

      “Tôi, tôi trước!” Bà lúng túng xong liền vội vàng ra khỏi phòng.

      “Phốc ha ha ha… Ha ha ha ha… Cười chết con rồi… Aha ha ha ha…”

      Mặc Thiên Tân cười to, cả người ở giường lăn qua lăn lại giống như bị người điểm huyệt cười, càng thể vãn hồi.

      Tử Thất Thất hé ra khuôn mặt đen đến bên giường, dùng thanh lạnh nhất như quỷ gọi hồn gọi, “Mặc ~~~ Thiên ~~~ Tân ~~~”

      Mặc Thiên Tân cơ thể giật cái, tiếng cười liền chấm dứt.

      xong!

      Cọp mẹ phát uy!

      Nháy mắt ngồi dậy, nghiêm túc nhìn , “Mẹ, mẹ trước đừng nóng giận, nghe con giải thích!”

      “Mẹ, thực , mẹ nghe con giải thích, con cũng phải bởi vì ham vui mới đùa giỡn với bà ấy, ai kêu bà ấy khi dễ mẹ, con trừng phạt nho bà ấy chút có gì sai? Hơn nữa con , vì sao mẹ phải nuốt giận trước mặt bà ấy? Điểm này tuyệt giống mẹ, bình thường nếu mẹ nghe được lời bà ấy , mẹ nhất định hung hăng đánh bà ấy trận, vậy mà mẹ lại… Mẹ lại…” Mặc Thiên Tân xong, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, đôi môi nho cũng chậm chậm cong lên, vẻ mặt thương tâm cùng khó chịu khiến người khác nhìn thấy đau lòng.

      “Bảo bối…”

      Tử Thất Thất khẽ gọi tên cậu, sau đó ngồi bên cạnh cậu.

      “Mẹ biết con vì mẹ mới bất bình, thay mẹ tức giận, thế nhưng mẹ cũng thể quên, bà ấy là mẹ chú Bách Hiên, mà chú Bách Hiên đối với mẹ là có ơn, nếu phải chú ấy cứu mẹ, tại mẹ và con gặp được nhau, cũng làm mẹ con, lại càng sống cùng nhau sáu năm. Tất cả mọi thứ của chúng ta có thể là do chú Bách Hiên mang lại, cho nên chúng ta thể làm tổn thương người nhà chú ấy… Hơn nữa, phu nhân, bà ấy cũng phải người xấu, bà ấy chỉ là quan tâm đến con trai, hi vọng con trai mình có thể tìm được đứa con dâu hiền, này có gì sai? Bà mẹ nào cũng đối với con mình như vậy, chờ khi con lớn, có bạn rất xấu rất xấu, mẹ còn hung ác hơn so với bà ấy, còn có thể mỉa mai người hơn bà ấy, cho nên… con hiểu chưa? Bà ấy chẳng qua là quan tâm quá mức cho con mình, cho nên quên cảm thụ của những người khác mà thôi…”

      Mặc Thiên Tân nghe từng câu từng chữ đạo lý của Tử Thất Thất, vậy mà bị đến á khẩu trả lời được, thậm chí còn cảm thấy chính mình giống như làm sai chuyện gì.

      Nhưng mà ̣…

      Cậu chợt ôm lấy , kiên quyết , “Coi như là con làm sai, nhưng mà con xin lỗi bà ấy, nếu bà ấy vì quan tâm con trai mình mà quên đến cảm nhận của người khác, vậy con cũng bởi vì quan tâm đến mẹ cho nên quên mất cảm thụ của bà ấy, tóm lại… Con xin lỗi bà ấy, con tha thứ cho bất luận kẻ nào khi dễ mẹ!”

      Mẹ cậu là mẹ tốt nhất thế giới, ai có thể xấu mẹ, cậu quyết cho phép!

      Tử Thất Thất cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn quật cường của cậu, trái tim ấm áp cũng giống như được cậu ôm lấy.

      Đời này, chuyện kiêu hãnh duy nhất của chính là có được đứa này, cho nên… cho dù bị người thành biết liêm sỉ, cũng tuyệt ân hận khi sinh ra cậu…

      Tuyệt hối hận!

      Hai tay bất giác ôm chặt cậu, gắt gao siết chặt!

      “Rầm, rầm, rầm!”

      Bỗng nhiên cửa phòng lại vang lên thanh lần nữa, cắt ngang bầu khí ấm áp giữa hai mẹ con.

      Tử Thất Thất buông cậu ra, vốn tưởng rằng là Bách Hiên tới cho nên chỉnh lý cảm xúc mình chút, mỉm cười mở cửa, nhưng là khi mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ở đó liền kinh ngạc sửng sốt.

      “Bác… Bác trai!” lúng túng mở miệng.

      Bách Vân Sơn đứng ở cửa phòng, nghiêm túc , “Đừng gọi tôi là bác trai, gọi tôi là Chủ Tịch Bách là được!”

      “A… Vâng, Chủ Tịch Bách!” Tử Thất Thất lập tức sửa lại tên gọi.

      Chẳng qua là tên gọi bình thường mà thôi, nghĩ tới ông ấy lại có thể để ý như vậy, giống như coi là virus tránh kịp.

      “Ngài tìm cháu có chuyện gì sao?” khẽ hỏi.

      “Thực ra cũng có chuyện gì, chỉ là muốn đưa đồ vật này cho !” Bách Vân Sơn xong đưa phong bì trong tay cho .

      Tử Thất Thất nghi hoặc tiếp nhận, sau đó mở ra, rút thứ bên trong ra.

      Bên trong có hai vé máy bay nước , có hộ chiếu Thiên Tân, giấy chứng nhận, còn có chi phiếu trăm vạn.

      “Đây… Đây là…” kinh ngạc nhìn thứ trong tay.

      “Đúng vậy!”

      “Bác gạt cháu!” Tử Thất Thất tin lời ông ta.

      “Tôi vì sao phải gạt ? cho rằng Hiên nhi thực thích như ? cho rằng nó bỏ lại tiền đồ tươi sáng của mình để cùng tới nước sống cuộc sống bình thường sao? cũng cho rằng…”

      “Cháu cũng có nghĩ như vậy!” Tử Thất Thất cắt ngang lời ông ta, tiếp tục , “Cháu cũng chưa từng nghĩ đến những gì mà bác vừa ,, thế nhưng cháu biết, Bách Hiên chắc chắn làm ra chuyện như vậy, kỳ nếu bác muốn gạt cháu bỏ cũng cần quanh co lòng vòng như vậy, chỉ cần bác tiếng, cháu lập tức mang Thiên Tân khỏi đây, chính là cháu cảm thấy, bác nên bôi nhọ nhân cách tốt bụng của Bách Hiên, ấy tuyệt đối tàn nhẫn làm việc này, cho nên… Chi phiếu này cháu trả lại bác, còn tiền vé máy bay với hộ chiếu, cháu trả lại cho bác thiếu xu, Tử Thất Thất cháu cho dù nghèo, cũng chưa đến mức phải nhờ người khác bố thí!”

      cong liền lập tức xoay người, đến bên giường, lấy ra toàn bộ tiền trong túi sau đó lại tới trước mặt Bách Vân Sơn, đem tiền cùng chi phiếu bỏ vào trong phong bì, chỉ lấy hộ chiếu ra sau đó cúi đầu đưa trả lại phong bì cho ông ta.

      “Cám ơn bác thu lưu đêm qua, bây giờ chúng cháu !” xong liền ngẩng đầu, quay lại vươn tay với Mặc Thiên Tân, , “Bảo bối, chúng ta !”

      “A!” Mặc Thiên Tân nhảy xuống, nhanh chóng chạy tới bên cạnh và cầm tay . Hai người qua Bách Vân Sơn, dáng vẻ quật cường, ngược lại Bách Vân Sơn ngây ngốc đứng tại chỗ.

      này vẫn giống hệt bảy năm trước, khuôn mặt quật cường kia, hành động trước sau như hùng hùng hổ hổ kia, mà tự tôn, cao cao giống như mặt trời giữa trưa thẳng đứng đỉnh đầu, thể lung lay.

      Có chút hiểu được Hiên nhi vì sao lại mê !

      Nhưng là…

      Tử Thất Thất với Mặc Thiên Tân ra vài bước liền đụng vào Bách Hiên!

      “Hai người… Đây là?” nghi hoặc nhìn hai mẹ con, sau đó tầm mắt xuyên qua hai người, nhìn chằm chằm Bách Vân Sơn đứng ở cửa phòng.

      “Ba, ba tới đây làm gì?” chất vấn.

      Bách Vân Sơn xoay người đối mặt , , “Ba tới thay con chào từ biệt bọn họ!”

      Chào từ biệt?

      Bách Hiên sửng sốt!

      “Cái gì mà chào từ biệt? Con với ba, con muốn cùng họ tới !”

      “Ba cho phép con !” Bách Vân Sơn kiên quyết.

      “Ba dựa vào cái gì mà ngăn con? Con qua, con muốn cắt đứt quan hệ với ba, sau này ba là ba, con là con, chuyện của con với ba có bất cứ quan hệ gì!” Bách Hiên tức giận to.

      Tử Thất Thất nghe hết sức kinh hãi!

      Cắt đứt quan hệ?

      mà làm loại chuyện này?

      Ngu ngốc!

      “Muốn cùng ta phủi sạch quan hệ?” Bách Vân Sơn tức giận nhíu mày, cao giọng mạnh mẽ , “Được, nếu muốn cắt đứt quan hệ với ta, vậy đem cơ thể trả cho ta, đừng quên, máu của cũng là máu của Bách gia, thịt của cũng là thịt của Bách gia, lục phủ ngũ tạng trong người cũng thuộc về Bách gia, mà thân thể là do Bách Vân Sơn ta cho, có ta, có khả năng xuất đời này, cho nên chỉ cần trả hết lại cho ta, ta để cùng này !”

      Bách Hiên giống như bị sét đánh trúng người!

      ngay cả quyền cắt đứt quan hệ cũng có sao? thân huyết nhục này đều là Bách gia? phải của sao?

      làm sao có thể đem những thứ này trả lại ông?

      “Thế nào? được sao?” Bách Vân Sơn chất vấn.

      “…” Bách Hiên trầm mặc, hung hăng trừng mắt nhìn ông.

      Bách Vân Sơn cười khẽ, sau đó lãnh liệt , “Người đâu, đưa cậu chủ về phòng!”

      Lời vừa dứt, cánh cửa bên cạnh liền mở ra, giống như là phục kích, bảy tám người đàn ông quần áo màu đen cùng tới bên Bách Hiên, bắt lấy hai tay .

      “Các người buông tôi ra, buông tôi ra” Bách Hiên giận dữ quát to.

      Bách Vân Sơn với khuôn mặt lạnh lùng, ra lệnh : “Thô bạo chút cũng sao, đem cậu chủ im lặng mang về phòng!”

      “Vâng”

      Vài người đồng thanh, sau đó, người lấy ra ống tiêm đâm vào tay !

      Trong nháy mắt, hai mắt Bách Hiên trở nên mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của Tử Thất Thất… Cũng thấy
      lazybeelavang thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 81: Máy bay cất cánh, rời khỏi Đài Loan



      “Thất… Thất Thất…”

      Bách Hiên líu ríu, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, chỉ có thấy khuôn mặt của mà ngay cả thân thể đứng ở đó cũng thấy, bỗng… tầm mắt trở nên tối đen, ý thức mất , cả người vô lực ngất .

      Mấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen lập tức đỡ lấy cơ thể , sau đó đưa vào phòng.

      Tử Thất Thất ngơ ngẩn đứng tại chỗ, kinh sợ nhìn chuyện vừa mới xảy ra.

      “Bác… Bác…” đột nhiên xoay người lại đối mặt với Bách Vân Sơn , “Bác sao có thể đối đãi với con trai mình như vậy?”

      cũng đó là con trai tôi, tôi muốn đối đãi với nó như thế nào cũng là chuyện của tôi!”

      “Nhưng mà bác cũng thể…”

      “Tôi vì sao thể?” Bách Vân Sơn cắt đứt lời , chất vấn , “ có tư cách gì xen vào chuyện tình cha con tôi? người ngoài như có tư cách gì giáo huấn tôi?”

      “…” Tử Thất Thất có lời nào để trả lời.

      đúng là có tư cách, nhưng cùng là người làm cha mẹ, thực có biện pháp chấp nhận cách làm của ông ta. Nếu là con trai bảo bối của mình, nếu thương con trai, vậy … ông ta sao có thể nhẫn tâm đối đãi với như vậy?

      thể hiểu… thể hiểu cách làm của ông ta.

      “Tử tiểu thư!” Bách Vân Sơn đột nhiên trịnh trọng gọi tên , nghiêm túc , “ tại đồ cũng lấy rồi, tôi cũng cho người chuẩn bị xe, mời lập tức rời khỏi Bách gia, bằng …” ông ta dừng lại

      Bằng ?

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn ông ta, cũng đợi lời tiếp theo của ông ta.

      Ông ta muốn làm cái gì sao? ông ta muốn cái gì? Cho dù ông ta cũng rời khỏi, chỉ là tại Bách Hiên trở nên như vậy, đột nhiên có chút do dự…

      ràng đồng ý cùng nước , mặc dù biết đây là chuyện có khả năng, mặc dù hiểu chuyện mà có khả năng thực , nhưng mà… vẫn cảm thấy áy náy.

      Sau khi im lặng vài giây, Bách Vân Sơn lại mở miệng , “Tôi đưa đến chỗ Mặc Tử Hàn!”

      Cái gì?

      Tử Thất Thất kinh hãi

      Ông ta làm sao mà biết được chuyện này?

      “Bác… Bác gặp Mặc Tử Hàn?” hỏi.

      “Đúng vậy, tối qua gặp, ta muốn tôi đem giao cho ta, bất quá tại tôi cho cơ hội, tốt nhất nhanh chóng khỏi đây, mau chóng rời khỏi con trai tôi, từ nay về sau đừng xuất trước mặt chúng tôi nữa, hiểu chưa?”

      Tử Thất Thất hai mắt nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của ông ta, trái tim nén nổi run rẩy.

      Nên làm cái gì bây giờ?

      Cứ như vậy sao? Để Bách Hiên ở lại?

      Kỳ thực, muốn cùng phải sao? Thế nhưng… Thế nhưng…

      “Người đâu, tiễn bọn họ !” Bách Vân Sơn đột nhiên ra lệnh.

      Hai người đàn ông ăn mặc như vừa nãy tới trước mặt bọn họ, nhìn như cũng có thô bạo như vậy nhưng lại ra lệnh , “Tử tiểu thư, mời!”

      Đôi lông mày Tử Thất Thất siết chặt lại, nắm tay Mặc Thiên Tân cũng tăng thêm sức lực.

      Đúng vậy a, Bách Vân Sơn đúng, đây là việc nhà của bọn họ, có quyền can thiệp mà lựa chọn như vậy cũng đúng, bởi vì cho dù Bách Hiên cùng nước , cho dù cùng kết hôn, cho dù cùng trải qua cuộc sống yên bình, thế nhưng, ngày dài, thời gian lâu, nhất định làm tổn thương trái tim trong sáng mà hiến dâng cho , cho nên… thôi…

      Lại dùng sức nắm chặt tay Mặc Thiên Tân, sau đó bước nhanh xuống lầu, ra khỏi Bách gia.

      Ngay khi bọn họ bước qua cửa đại sảnh, bọn họ lại gặp Bách Mạc Lệ, mà bà ta đồng thời cũng sửng sốt khi nhìn thấy bọn họ, rất ràng, bà ta tình hình tại, tiếp đó cũng quên Mặc Thiên Tân phải khom lưng chín mươi độ.

      Quên

      Mặc Thiên Tân căn bản là có để ở trong lòng, nhưng màn kia, quả có chút chấn động đến cậu.

      Tình cảm của chú Bách Hiên đối với mẹ ra là sâu sắc như vậy, ra chú ấy thích mẹ như vậy… Bất giác nghĩ lại bản thân mình có phải hay tôn trọng chú ấy? Chí ít tình cảm chú đối với mẹ, cậu nên lấy lễ đối đãi…

      Biệt thự lầu hai.

      Bách Vân Sơn đứng ở cửa sổ hành lang, nhìn Tử Thất Thất lên xe, trái tim… rốt cục ổn định!

      ***

      Tất cả đều giống như kế hoạch chu đáo chặt chẽ, sau khi Tử Thất Thất lên xe, xe ngay lập tức chạy đến sân bay, mà sau khi vào sân bay lập tức đăng ký, ngay cả khắc thời gian nghỉ ngơi cũng có lưu cho , mà hành lý bọn họ sớm được kiểm tra.

      Vội vã như vậy là muốn bọn họ khỏi sao?

      Tử Thất Thất đứng ở cửa đăng ký, quay đầu nhìn thoáng qua người đến người ở đại sảnh sân bay.

      Lập tức ra , có chút muốn là phải, thế nhưng… Vì sao nhớ tới Mặc Tử Hàn?

      “A…”

      cười khẽ, sau đó tự nhiên quay đầu lại, bước nhanh vào trong.

      Nếu phải lưu luyến, cho dù muốn, ngày nào đó quên, thời gian… Chính là thuốc chữa thương tốt nhất…

      Tạm biệt… Đài Loan!



      máy bay

      Tử Thất Thất ngồi song song với Mặc Thiên Tân, rất dễ nhận thấy Mặc Thiên Tân lần đầu tiên ngồi máy bay, tựa hồ đặc biệt mới lạ, tâm tình cũng khá sôi nổi, hơn nữa cậu còn ngồi bên cạnh cửa sổ, sau khi cất cánh chắc chắn càng thêm vui vẻ, nhưng vẻ mặt Tử Thất Thất lại đầy tâm ngổn ngang.

      quay đầu nhìn chỗ trống bên cạnh!

      Nếu Bách Hiên tới, vậy ngồi chỗ này nhất định là , chỉ tiếc… Kỳ cũng đáng tiếc, chỉ là trong lòng có chút mất mát.

      Rất nhanh máy bay từ mặt đất lên , bay lượn ở bầu trời xanh lam!

      Tiếp qua mười mấy giờ, đón nhận thế giới hoàn toàn mới, cho nên thể cứ buồn bực vui như vậy.

      Hít sâu hơi, sau đó khóe miệng giương lên, thế nhưng…

      người đàn ông mặc âu phục đen bất thình lình từ phía sau tới, chỉ thấy cặp chân thon dài đứng bên cạnh , sau đó thản nhiên ngồi vào chỗ trống, quay đầu cười mỉm với .

      Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn khuôn mặt người kia, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng!

      Làm sao có thể là ?

      “Mặc… Mặc… Tử Hàn?” sửng sốt mở miệng.

      Vì sao ta lại ở chỗ này?

      Vị trí này phải của Bách Hiên sao? đúng, lúc chuẩn bị rời Bách gia, Bách Vân Sơn tối qua gặp ta, vậy tất cả lời ông ta đều là gạt người? Cái gì mà cho cơ hội, cái gì mà bảo nhanh chóng khỏi đây, đều là lời dối muốn buông lỏng cảnh giác, mà thực ra… ông ta muốn an toàn đem giao cho .

      Lão hồ li!

      “A…”

      Mặc Tử Hàn khẽ cười, khóe miệng tà ác giương cao, đắc ý , “Lúc này đây bản thân tôi muốn xem hai người có biện pháp nào lại thoát khỏi tay tôi, bất quá, nếu hai người vẫn cố chấp muốn bỏ trốn, vậy tôi cũng ngăn cản, hơn nữa tôi còn để tiếp viên hàng chuẩn bị hai bộ dù cho hai người, tùy hai người nhảy xuống từ đây!”

      …” Tử Thất Thất vừa kinh hãi lại tức giận. Vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể cần gặp lại ta, vậy mà nghĩ tới lại cùng ta ngồi cùng máy bay.

      tại nên làm cái gì bây giờ? tại phải làm sao bây giờ?

      Trốn?

      Làm sao có thể thoát được, nơi này chính là trung a…

      Chợt, cánh tay mập mạp nho cầm lấy tay trái .

      Tử Thất Thất hoang mang quay đầu nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh kia của Mặc Thiên Tân.

      Cậu bình tĩnh như vậy là có biện pháp?

      Quả nhiên, cậu sớm nghĩ tới kết cục, cho nên…

      “Mẹ, nhận mệnh thôi, lần này… chúng ta thua!” Mặc Thiên Tân bình tĩnh , giống như là có liên quan chút nào đến cậu.

      Nháy mắt trái tim Tử Thất Thất rơi xuống đáy cốc!

      “Nhưng mà…” Mặc Thiên Tân chợt mở miệng, tràn đầy tự tin , “Chờ máy bay hạ cánh, con nhất định mang mẹ chạy trốn!”

      Hả?

      Tử Thất Thất theo kịp tính tình lên lên xuống xuống của cậu.

      Mà Mặc Tử Hàn bên cạnh vẻ mặt đắc ý, hai mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của Mặc Thiên Tân, cười , “Đừng nghĩ rằng có thể chạy, lần này… hai người đừng hòng trốn!”

      xong, lại đột nhiên từ trong túi quần lấy ra cái còng tay màu bạc, nắm lấy tay phải của Tử Thất Thất cùng tay trái của khóa vào cùng chỗ.

      Tử Thất Thất kinh hãi!

      Đây… Đây… Đây… Là cái gì?

      Còng tay?

      máy bay có thể mang theo đồ vật này sao? Hơn nữa ngẫm lại vừa cất cánh ngồi chỗ nào? muốn cùng nước sao? Hay là đâu? buộc đem về Đài Loan?

      thả tôi ra! Mau tháo cái thứ này ra cho tôi… Tôi cho , làm như vậy là phạm pháp, tôi có thể kiện … Thả tôi ra, mau lấy chìa khóa ra, thả tôi ra, thả tôi ra…” Tử Thất Thất vừa quát tháo vừa giãy dụa.

      Hành khách bên cạnh cũng nén nổi nghi hoặc nhìn về phía .

      Cuối cùng, thanh của rốt cục đem tiếp viên hàng gọi lại chỗ này.

      “Vị tiểu thư này, xin đừng ồn ào nữa, nếu có gì cần, tôi có thể giúp !”

      “Tôi…” Tử Thất Thất vội vàng mở miệng, rồi lại lập tức ngậm miệng.

      muốn chỉ có việc, chính là đem người đàn ông bên cạnh ném ra khỏi máy bay, đương nhiên, trước phải tháo còng tay .

      “Tiểu thư…” Mặc Tử Hàn mở miệng, cặp mắt hẹp dài của nhìn tiếp viên hàng bên cạnh, cầm lấy cái chìa khóa đưa cho , “Xin giúp tôi ném cái chìa khóa này ra khỏi máy bay được chứ?”

      Cái gì?

      (⊙﹏⊙)~

      Tử Thất Thất kinh hãi!
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 82: Kế hoạch thuận lợi tiến hành



      Ném xuống?

      phải là muốn cùng ta cứ như vậy cột vào nhau?

      được được được được…

      nên!”

      Tử Thất Thất kinh hoảng đưa tay cướp lấy, Mặc Tử Hàn lại lập tức đem cái chìa khóa đặt vào tay nữ tiếp viên hàng , sau đó bắt lấy tay kia của chồng lên.

      “Cầm lấy ném xuống!” khẽ hét ra lệnh.

      Nữ tiếp viên hàng khiếp sợ, chần chờ đứng tại chỗ nhìn hai người bọn họ.

      Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

      Cầm lấy rồi ném xuống? Hay là đưa cho này?

      “Trả lại cho tôi, đưa cái chìa khóa cho tôi, gã đàn ông này là người xấu, ta muốn bắt cóc tôi, mau giúp tôi bắt ta lại, cứu mạng… Cứu mạng…” Tử Thất Thất bắt đầu làm càn hô to.

      Dù sao cũng bị người chú ý rồi, bằng bây giờ đem chuyện náo loạn lớn, có lẽ, còn có cơ hội sống!

      “Bắt cóc?”

      “Có chuyện như vậy sao?”

      “Người này là tội phạm bắt cóc? Nhưng nhìn giống a, trông rất đẹp trai, hơn nữa đồ ta mặc là hiệu Armani, đến mức bắt cóc người chứ?”

      cũng phải, bất quá mọi chuyện cũng khó lường trước, có lẽ là cũng chừng…”

      Nghe thanh bàn tán sôi nổi, Tử Thất Thất vội vàng thêu dệt thêm, kinh hoảng hô to: “Cứu mạng a, mọi người nhất định phải cứu tôi, gã đàn ông này đừng nhìn bề ngoài như người có tiền, ta ra là thủ lĩnh hắc đạo, chuyên môn làm ăn của ta là bắt cóc vơ vét tài sản, cho nên van cầu mọi người cứu cứu tôi, cứu cứu tôi với…”

      Nữ tiếp viên hàng đứng ở bên nhìn diễn y như lại bắt đầu dao động.

      Nếu ấy vậy phải nên gọi tiếp viên trưởng tới đây chứ? Cái chìa khóa này rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

      Thình lình!

      Ngay lúc tất cả mọi người bàn tán sôi nổi, thời điểm lòng người hoang mang…

      Mặc Tử Hàn nhíu mày thâm thúy, bàn tay to nắm lấy bả vai Tử Thất Thất, đem ôm vào trong ngực của mình, sau đó ngay trước mắt bao người hôn lên môi .

      Trong nháy mắt…

      Tất cả hành khách đều há to miệng á khẩu trả lời được, mà nữ tiếp viên hàng đứng trước mặt cũng khiếp sợ sửng sốt, ngay cả Mặc Thiên Tân ngồi ở bên cạnh Tử Thất Thất cũng kinh ngạc trợn to hai mắt.

      Oa, ba suất, rất có phong thái đàn ông!

      Sùng bái!

      Cậu hai mắt toát ra quang mang chói lọi, hai gò má phiến hồng! (≧﹏≦)~

      Tử Thất Thất kinh ngạc hoàn toàn sửng sốt, cả người đều ngơ ngác hoàn toàn biết tại là cái tình huống gì, chỉ cảm thấy môi của mình bị môi của gắt gao dán lại, sau đó đầu lưỡi của trơn trượt chui vào trong miệng của , ở trong miệng của xoay tròn vòng mới bỏ qua buông ra!

      “Bà xã, đừng nháo nữa, cho dù em giận cũng có chừng có mực thôi, đừng gây thêm phiền phức cho những người khác!” Mặc Tử Hàn bình tĩnh , vẻ mặt bất đắc dĩ.

      Bà xã?

      Xưng hô thế này lại lần nữa làm cho mọi người chấn động!

      Đây quả thực là tình tiết đảo ngược lớn trong kịch truyền hình, bọn cướp trong truyền thuyết thoáng cái trở thành ông xã của con tin, trực tiếp chuyển đổi thành tranh cãi gia đình.

      đám người điên cuồng đổ mồ hôi! (︶︿︶|||)

      Mà Tử Thất Thất nghe cách xưng hô của liền từ hoảng sợ thành sững sờ.

      “Bà… bà… bà xã?” khiếp sợ hét lớn, “Ai là bà xã của ?”

      “Em!” bình tĩnh trả lời.

      “Tôi… Tôi mới phải, đừng lung tung, đồ biến thái, khốn kiếp, đại sắc lang!”

      “Thế nào? bây giờ phải là tội phạm bắt cóc, cũng phải thủ lĩnh hắc đạo mà là biến thái, khốn kiếp, đại sắc lang?”

      Hỏng bét!

      Lộ tẩy rồi!

      Sắc mặt Tử Thất Thất lúc xanh lúc tím, xấu hổ cúi đầu.

      “Được rồi bà xã, em cũng đừng giận nữa, cũng là lỗi của , tha thứ cho , Thiên Tân…” đột nhiên nhìn về phía Mặc Thiên Tân ngồi cạnh cửa sổ, khẩu khí mang theo uy hiếp : “Lại đây khuyên mẹ con, đừng tức giận với ba nữa!”

      “A?” Mặc Thiên Tân vẻ mặt mờ mịt nhưng lập tức giả dạng làm người hoà giải, , “Mẹ, mẹ đừng tức giận, cũng đừng náo loạn, quả rất xấu hổ!” Ngay cả cậu cũng muốn tìm cái lỗ chui vào.

      nghĩ tới sức chiến đấu của mẹ vậy còn quá thấp, chẳng qua nhận cái hôn liền thảm bại hoàn toàn, haizz…

      Cái này… Tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ!

      Quả nhiên là hai vợ chồng cãi nhau, còn tưởng rằng là gặp rủi ro nguy hiểm gì, là sợ chuyện đâu!

      “Vậy… Cái chìa khóa này?” Nữ tiếp viên hàng đột nhiên mở miệng nghi hoặc nhìn bọn họ.

      “Ném!”

      “Đưa tôi!”

      Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất lên tiếng cùng lúc, nhưng là ý nghĩa hoàn toàn trái ngược nhau.

      Nữ tiếp viên hàng lại lần nữa khó xử!

      Thế này phải làm sao đây? biết nên như thế nào cho phải, với lại cho dù hỏi bọn họ cũng hỏi ra kết quả, cuối cùng, tầm mắt của rơi vào Mặc Thiên Tân.

      “Cậu bé, cháu cảm thấy cái chìa khóa này nên xử lý như thế nào đây?”

      “Cái này sao…”

      Mặc Thiên Tân vừa mở miệng liền cảm ứng được hai ánh mắt mãnh liệt.

      “Ném… Ném ạ!” Cậu ấp a ấp úng xong liền ngay lập tức đem mặt của mình hướng về phía cửa sổ nhìn đám mây trắng, trong lòng cũng thầm lẩm bẩm: Xin lỗi mẹ, tình huống tại, người nào trêu chọc ba cũng chính là nhổ lông lão hổ – Tìm SHI!

      Tử Thất Thất nghe được câu trả lời của cậu, cả người ngây ngốc tựa như pho tượng đá, mà khóe miệng Mặc Tử Hàn nhếch lên, vẻ mặt người thắng làm vua!

      Nữ tiếp viên hàng rốt cục thở phào nhõm xoay người bước .

      Bên trong buồng phi cơ lại khôi phục yên lặng, giống như trò khôi hài vừa mới xảy ra kia chưa từng phát sinh.

      Mặc Tử Hàn quay đầu nhìn khuôn mặt ủ rũ của Tử Thất Thất, hiểu sao trong lòng vô cùng vui vẻ.

      từng , đây là lần cuối cùng thoát khỏi tay , cũng , Mặc Tử Hàn để chạy khỏi tay nữa…

      Bỗng nhiên, tay trái bị còng của nắm lấy tay phải bị còng của , nắm chặt.

      Tử Thất Thất kinh ngạc quay đầu nhìn khuôn mặt .

      ta… Vì sao… Nắm tay ?

      tự giác mặt bỗng nhiên bị tầng ửng đỏ nhàn nhạt phủ kín.

      “Em sao vậy? Bị bệnh? Phát sốt?” Mặc Tử Hàn dùng ngữ điệu đùa giỡn tà mị hỏi.

      mới phát sốt!” Tử Thất Thất khó chịu.

      “Vậy mặt em sao hồng vậy?”

      “Tôi, tôi nào có!”

      “Chẳng lẽ… là xấu hổ?”

      “…” Khuôn mặt Tử Thất Thất nháy mắt càng đỏ, có cách nào cùng ta tiếp tục chuyện, cho nên thể làm gì khác hơn là…

      “Hừ! Ai để ý đến !”

      Nhanh chóng tựa đầu chuyển đến bên kia, tránh được tầm mắt của .

      Mặc Tử Hàn cười khẽ, tâm tình cực kỳ vui mừng!

      Mà Mặc Thiên Tân cũng thầm cười trộm: xem ra, kế hoạch tiến triển thuận lợi…

      ***

      Đài Loan

      Biệt thự Bách gia.

      Bách Hiên hôn mê nằm giường lớn mềm mại, hai mắt gắt gao nhắm chặt. Bên giường, Bách Vân Sơn cùng Bách Mạc Lệ đứng cạnh nhau, bốn con mắt đều theo dõi khuôn mặt , mà chân mày gắt gao nhíu lại, bộ mặt ưu sầu.

      Đột nhiên! Chân mày Bách Hiên khẽ nhăn lại, hai mắt nhắm giống như giãy dụa thình lình mở ra.

      “Hiên con!”

      Bách Mạc Lệ lo lắng tiến lên, cúi đầu nhìn .

      Bách Hiên chợt nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, kích động lập tức ngồi dậy nhưng là cả người giống như phải của , vừa trầm vừa nặng chút khí lực.

      Đây là có chuyện gì?

      “Con đừng uổng phí sức lực, trong lúc con hôn mê, bác sĩ cho con thuốc, con bây giờ căn bản là sức để đứng lên cũng có, nhiều nhất chỉ có thể mở miệng chuyện!” Bách Vân Sơn lạnh lùng hạ con mắt nhìn , bình tĩnh .

      Bách Hiên luôn luôn dịu dàng hai mắt đột nhiên hung hăng nhìn chằm chằm ông, chất vấn , “Thất Thất đâu?”

      rồi, lúc này chắc cũng tới nước !” Ông trả lời.

      rồi?

      Tâm Bách Hiên nháy mắt nguội lạnh.

      phải cùng nước sao? Vì sao đợi ? Vì sao đợi ?

      “Ba…” khẽ gọi, nhàn nhạt , “Cho dù ba giữ con lại, con cũng kế thừa nghiệp, con nghe lời ba nữa, con chỉ muốn cùng người mình thích sống cuộc sống yên lặng, cho nên… Xin ba thả con ra!”

      có chuyện đó!” Bách Vân Sơn lớn tiếng cự tuyệt, cũng lạnh lùng , “Con là con độc nhất của Bách gia chúng ta, ta tuyệt đối thả con , con nên dẹp bỏ suy nghĩ này , yên ổn mà sống ở Bách gia cho ta!”

      “Con rồi con nghe lời ba nữa, ba có thể giữ con ngày, giữ con hai ngày, giữ con ba ngày, giữ con bốn ngày… nhưng ba giữ con cả đời được, trừ khi ba cả đời dùng thuốc để con cách nào nhúc nhích, nhưng nếu như vậy, ba giữ người tàn phế chỉ có thể nằm ở giường như con có ích lợi gì?”

      Nghe lời , chân mày Bách Vân Sơn nhăn lại sâu.

      “Cho dù ta tại thả con, người phụ nữ kia cũng trở lại bên cạnh con, con vẫn nên buông tha !”

      “Cái gì?” Bách Hiên kinh ngạc nhìn ông, , “Ba vừa vậy là có ý gì?”

      “Ta giao đó cho Mặc Tử Hàn, tại bọn họ hẳn là cùng ngồi máy bay tới , cho nên… Con có khả năng có được ta!”

      Bách Hiên nghe được lời ông, trái tim giống như bị dập nát.

      Đem giao cho Mặc Tử Hàn?

      Bọn họ ngồi cùng máy bay? Cùng bay ?

      … Cái này thể nào…

      Người ngồi cạnh hẳn là , người cùng nước cũng chỉ có thể là , tại sao… lại trở thành Mặc Tử Hàn?
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 83: Máy bay hạ cánh, Hello nước .



      “Tại sao… Tại sao…” Bách Hiên thống khổ ngừng tự hỏi, “Tại sao… Tại sao…”

      vất vả mới có được cơ hội, tại sao lại trở thành cơ hội của Mặc Tử Hàn? bỏ tất cả, liều mạng tìm kiếm cơ hội, vì sao lại bị cha ruột tự tay bóp chết?

      Ông ta là ba sao? là người ba sinh ra sao? Tại sao muốn tra tấn con mình như vậy chứ? Tại sao phải đối đãi với như vậy?

      “Tại sao…”

      tìm được bất kì lời giải thích nào, chỉ có thể ngừng hỏi.

      Bách Vân Sơn nhìn khuôn mặt thống khổ của con, lòng mình cũng đau đớn, nhưng, ông thể làm như vậy, ông nghĩ ra ngoài biện pháp này còn có cái biện pháp nào có thể giữ chân con ông.

      Chậm chạp mở miệng, chần chờ lên tiếng nhưng là lạnh lùng : “Bởi vì con họ Bách, bởi vì con là con cháu Bách gia cho nên đây chính là số phận của con!”

      Môi Bách Hiên nháy mắt dừng lại thanh cũng biến mất!

      tìm thấy nguyên nhân, cũng bởi vì họ của a, cũng bởi vì là con cháu Bách gia a, nhưng mà vận mệnh phải nắm giữ ở tay của mình sao? Tại sao vận mệnh của lại nắm trong tay người khác? Tại sao cả đời này của , từ lúc bắt đầu có trí nhớ, vẫn vẫn vẫn vẫn vẫn… Vẫn là như vậy?

      “A…” cười khẽ, tự giễu cợt chính mình, càng châm chọc Bách Vân Sơn trước mặt.

      “Nếu có thể lựa chọn con nhất định muốn đầu thai ở Bách gia, … hẳn là tất cả nhà người có tiền!” Thân phận này của so với cái gì cũng làm cho chán ghét.

      Bách Vân Sơn nặng nề nhắm hai mắt lại, đột nhiên xoay người ra khỏi phòng.

      Ông cũng muốn làm người cha tàn nhẫn, nhưng số phận chính là như vậy, thời điểm khi ông còn trẻ cũng thế,… có biện pháp… Ai kêu mấy đời nhà bọn họ đều là con ?

      Đây là số phận!



      Ngay sau khi Bách Vân Sơn rồi, Bách Mạc Lệ mới dám ngồi bên giường.

      “Hiên, con cần gì phải như vậy? Chỉ là , có cần làm mọi chuyện náo loạn lớn đến như vậy sao?” Bà giọng hiền từ khuyên bảo.

      “Mẹ, con thích ấy, con rất ấy, nhưng mà…”

      “Hiên con!” Bách Mạc Lệ cắt ngang lời con, : “Con thế giới này có hàng ngàn hàng vạn, dựa vào thân phận Bách gia chúng ta con còn sợ tìm được tốt sao? giống như ta căn bản xứng với con!”

      giống như ấy? ấy là như thế nào? Mẹ.. Mẹ cho con biết, Tử Thất Thất ấy là dạng như thế nào?” Bách Hiên hai mắt lạnh như băng ngừng hỏi bà.

      Bách Mạc Lệ nhìn cặp mắt trống rỗng lạnh như băng kia, trái tim khỏi run lên.

      Bách Hiên mi tâm từ từ chau lên, lại lần nữa mở miệng , “Mẹ… Con hỏi mẹ, người phụ nữ cùng người đàn ông lên giường chính là biết liêm sỉ sao? người phụ nữ mang thai đứa của người đàn ông chính là biết liêm sỉ sao? người phụ nữ dũng cảm sinh hạ đứa chính là biết liêm sỉ sao? Nếu lúc trước, mẹ đứng ở lập trường của Tử Thất Thất, mẹ mang thai con, mẹ làm gì? Mẹ có dũng khí sinh ra con sao? Mẹ có dũng khí đối mặt với châm chọc của người khác mà kiên cường nuôi nấng con mình sao? Mẹ có dũng khí mỗi ngày đều treo khuôn mặt tươi cười đối mặt với mọi người cất dấu thống khổ của mình sao? Mẹ… Làm con của mẹ, con biết con có tư cách phê bình mẹ, thế nhưng con vẫn rất muốn hỏi mẹ vấn đề, rốt cuộc tại sao mẹ dựa vào cái gì Tử Thất Thất ấy là biết liêm sỉ? Mẹ dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì ấy như vậy?”

      Nghe những lời con , nghe chất vấn của con, Bách Mạc Lệ khiếp sợ phản bác được.

      Bà dựa vào cái gì?

      Bà chẳng qua là muốn để như vậy ở chung chỗ với con trai mình, bà chẳng qua là hi vọng con trai bảo bối của mình có thể tìm được hoàn mỹ xứng đôi với con, cho nên mới ta như vậy, kia bất quá chỉ thuận miệng ra mà thôi nhưng là nghĩ tới… Dĩ nhiên đổi lấy chất vấn của con mình.

      “Mẹ… Chẳng qua là hi vọng con có thể hạnh phúc, cho nên…” Bà thào mở miệng.

      “Hạnh phúc?” Bách Hiên lập lại hai chữ này, giễu cợt , “Cái gọi là hạnh phúc của các người, chính là dùng thuốc đem con nhốt lại ở chỗ này? Chính là để cho con kế thừa nghiệp Bách gia? Chính là nắm giữ cuộc đời con, an bài cuộc đời của con, kế hoạch cuộc đời của con… Nếu đây chính là cái gọi là hạnh phúc của ba mẹ, vậy … Con cần!”

      “Con cần cuộc sống như thế!”

      đột nhiên hô to, dùng hết toàn bộ sức lực người hô to.

      Bách Mạc Lệ đứng lên, khiếp sợ nhìn con của mình.

      Từ luôn nghe lời, từ luôn biết điều, từ luôn dịu dàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng lớn tiếng qua câu với bà, mà bây giờ, nó dĩ nhiên ở trước mặt bà lớn tiếng như vậy.

      Đây là con trai bà sao? Người có khuôn mặt giống con trai bà này, là con bà sao?

      Bách Hiên vô lực nằm giường, nghĩ tới cuộc sống của mình, chỉ cảm thấy quá mệt mỏi…

      “Mẹ… Con muốn yên lặng mình, mẹ có thể ra ngoài được ?” giọng , khóe mắt đong đầy nước mắt.

      Bách Mạc Lệ dùng hai tay che kín miệng mình, nhìn khóe mắt điểm lệ của .

      Đau lòng xoay người chạy ra khỏi phòng…

      Bên trong phòng lại trở lại yên tĩnh.

      Bách Hiên nhìn trần nhà cao cao, chân mày nhíu lại sâu, chậm chạp mở miệng, lẩm bẩm, “Thất Thất… Thất Thất…”

      Kể từ khi biết , mới biết đến cuộc sống tiêu sái này, biết đến cái gì gọi là cuộc sống! Cho dù gian khổ nhưng sống tự do tự tại, sống sôi động, giống như đóa hoa hồng ngừng nở rộ, đem hết toàn lực tạo nên cuộc sống ưu việt của mình, mà chỉ có thể hâm mộ, khát vọng, nhìn

      Có lẽ… thích , là vừa gặp thích, nhưng là , cũng là lâu ngày sinh tình!

      dùng hết tất cả biện pháp giữ ở bên cạnh bảy năm nhưng tại, tất cả thành bọt nước.

      Nhớ lúc đem trở về, nhớ lúc tranh thủ đoạt lại , nhưng tại sao vô lực tê liệt nằm ở nơi này?

      dùng tất cả sức lực toàn thân khống chế cơ thể mình, cắn răng xoay người, từ từ nặng nề nâng cơ thể lên, đột nhiên xoay ngược lại, cả người té ngã mặt đất.

      “Bịch!” Tiếng vang trầm muộn, đau đớn lan tràn.

      “Thất Thất… Thất Thất… Thất Thất…”

      ngừng lẩm bẩm, hai mắt nhìn cánh cửa gần ngay trước mắt kia nhưng… nhưng cách nào nhích tới gần…

      ***

      Luân Đôn nước .

      Máy bay rốt cục hạ cánh, Tử Thất Thất lúc lên máy bay là trời tối vừa vặn tới đây là giữa trưa.

      Vì lệch giờ, và cũng do tối hôm qua căn bản ngủ, cho nên sắc mặt Tử Thất Thất thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi, mắt quầng thâm so với lúc trước sâu hơn tầng, nhưng đứa bé sáu tuổi tinh quái khác lại dư thừa sức lực, vô cùng vui vẻ. sai, bởi vì ở máy bay cậu ngủ giấc dài, hoàn toàn thấy ánh mắt phẫn nộ mãnh liệt của người nào đó bên cạnh.

      người khác ngồi bên cạnh , hai con mắt meo meo chưa từng rời khỏi người , giống như ở người có giấu vàng bạc châu báu gì sợ đánh cắp.

      Tử Thất Thất cả người xao động dứt!

      “A… Ngồi mười mấy giờ máy bay, mệt mỏi quá, chúng ta tìm khách sạn nghỉ ngơi chút!” Mặc Tử Hàn lầm bầm lầu bầu sau đó sải bước về phía cửa lớn.

      “Này, đợi chút cho tôi, ai muốn theo hả, mau buông tôi ra!” Hai chân Tử Thất Thất thình lình dừng lại, lớn tiếng ồn ào.

      Mặc Tử Hàn kiên nhẫn quay đầu nhìn khuôn mặt tức giận của .

      “Nếu muốn theo tôi, vậy nán lại ở chỗ này !”

      lạnh lùng bỏ lại câu, tiếp tục nhanh về phía trước, mà Tử Tất Thất cùng bị còng tay chỗ chật vật theo sau.

      “Này, trứng thối , mau cởi bỏ cái này ra cho tôi, thả tôi ra… thả tôi ra, thả tôi ra, thả tôi ra…” Tử Thất Thất ngừng hét, hai chân đứng im tại chỗ, thậm chí cả người cũng ngồi hẳn xuống thế nhưng sức lực của Mặc Tử Hàn quá lớn, nhưng cũng vì mặt sàn ở sân bay bóng loáng làm cho giống như cái rương hành lý trực tiếp bị lôi .

      Tại sao lại như vậy?

      khóc! (T﹏T)~

      Mặc Thiên Tân theo phía sau, nhìn hình dạng mất hết thể diện của Tử Thất Thất, là nhìn được.

      Dùng tay bé của mình che mặt, chạy chậm tới bên cạnh , sau đó giọng , “Mẹ, mẹ đừng ở đây mà từ chối nữa, nhanh lên chút, mắc cỡ chết người!”

      Hai mắt sắc bén của Tử Thất Thất hung hăng nhìn chằm chằm cậu.

      Nếu phải tại thằng nhóc này đem chìa khóa vứt , bây giờ có như vậy ?

      Nhìn khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa, chuyện như vậy cũng sớm trong kế hoạch của cậu.

      Tiểu tử thúi này…

      Mặc Thiên Tân bị dùng ánh mắt nhìn như muốn lóc da xẻ thịt mình, lập tức hai chân thả chậm tốc độ, cách khoảng.

      Bởi vì cái gọi là lòng tốt, thường thường đều có được báo đáp! Quên ,…

      “Mẹ, tự cầu phúc , Amen!”

      Cậu đứng thẳng, chắp tay trước ngực, vừa giọng rù rì vừa làm động tác chắp tay cầu nguyện!



      Ngoài cửa sân bay.

      Mặc Tử Hàn kéo đường, dễ dàng đem Tử Thất Thất kéo tới ngoài cửa lớn.

      Đúng lúc vừa ra khỏi cửa, chiếc Bently màu bạc dừng trước mặt bọn họ.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 84: Cứu mạng… Cứu mạng… Help me!



      Cửa xe mở ra, người đàn ông Trung Quốc mặc âu phục tới trước mặt bọn họ.

      Chỉ thấy ta cung kính khom lưng chín mươi độ, sau đó , “Đại ca!”

      “Ừ!” Mặc Tử Hàn nhàng lên tiếng trả lời.

      Mặc Thiên Tân hứng thú bừng bừng xem xét lễ nghi của người trong hắc đạo, thú vị thú vị…

      thôi!” Mặc Tử Hàn lại lạnh lùng mở miệng, sải bước hướng về phía xe.

      Tử Thất Thất cố chấp hai chân dùng sức đứng tại chỗ, hai tay kéo tay kia của lại.

      Mặc Tử Hàn cau mày xoay người, nhìn chằm chằm !

      “Thả tôi ra!” cố chấp lặp lại ba chữ kia.

      “Chìa khóa cũng ném, muốn tôi làm sao thả ra?” hỏi.

      “Tôi tin có cách nào, nhất định có thể mở thứ này ra!”

      “Đó là đương nhiên, cái còng tay mà thôi, sao có thể làm khó tôi?” Mặc Tử Hàn bộ mặt kiêu ngạo, hoàn toàn đem còng tay này để vào mắt.

      “Vậy mau mở ra a!” Tử Thất Thất oán giận.

      “Tôi sao lại muốn mở nó ra? Tôi chính là muốn nó khóa chúng ta lại, để cho có biện pháp thoát khỏi tôi!”

      …” Tử Thất Thất tức giận.

      Mặc Tử Hàn khoái trá cười tươi, uy hiếp , “ rốt cuộc có hay ? Chẳng lẽ muốn tôi ôm lên xe sao?”

      Ôm?

      Tử Thất Thất hoảng hốt!

      đừng chạm vào tôi, tôi tự !”

      Thần kinh toàn thân căng thẳng, sợ làm loạn với , mà lúc này, giống như chim non bị Lão Ưng bắt vào hang, chỉ là tay trói gà chặt, quả thực chính là mặc người chém giết.

      Làm sao bây giờ?

      tại có biện pháp gì có thể cởi bỏ cái còng tay này, thoát khỏi ta?

      gắt gao nhíu lại chân mày, vô cùng tình nguyện theo , ngồi lên chiếc xe Bently cao cấp.

      Mà Mặc Thiên Tân theo phía sau bọn họ bước có chút chần chừ, trong lòng ngừng tính toán, cậu muốn tìm cơ hội gọi cho mẹ Tiểu Lam, tại kế hoạch B thất bại, dường như kế hoạch C cũng có thay đổi, nghĩ tới ba cậu lại sử dụng chiêu như vậy.

      Cái này phải làm sao chạy trốn đây?



      Bên trong xe

      Tử Thất Thất ngồi cạnh Mặc Tử Hàn, Mặc Thiên Tân ngồi đối diện hai người, do cũng là lần đầu tiên ngồi xe thế này, có chút vui vẻ, bất quá…

      “Con ba nè!” Cậu đột nhiên mở miệng

      “Làm sao?” Mặc Tử Hàn lạnh nhạt lên tiếng.

      Khóe miệng Mặc Thiên Tân lên tà ác, sau đó giả vờ ra vẻ ngây thơ biết gì, , “Ba sao lại khóa mẹ ở cùng chỗ, vậy buổi tối lúc ngủ phải làm sao ạ?”

      “Đương nhiên là cùng nhau ngủ rồi!”

      Cái gì (O﹏O)~

      Tử Thất Thất kinh ngạc quay sang nhìn , “Ai muốn ngủ cùng !”

      “Nếu muốn phải làm sao bây giờ? Đừng quên, chúng ta bây giờ coi như là cùng thể!” xong, nhấc cả tay lên, quơ quơ khóa cổ tay hai người.

      Tử Thất Thất tức giận hất tay , kiên định , “Tóm lại tôi ngủ cùng !”

      “Có cái gì mà xấu hổ, cũng hai lần ngủ cùng nhau!”

      Khuôn mặt Tử Thất Thất nháy mắt trướng hồng.

      “Ai xấu hổ? Ai với ngủ cùng hai lần? đừng có bậy bạ!”

      ngủ cùng hai lần, vậy nó làm sao xuất ?” Mặc Tử Hàn bình tĩnh , ngón trỏ chỉ hướng Mặc Thiên Tân ở đối diện.

      Tử Thất Thất nháy mắt á khẩu.

      Mặc Thiên Tân đổ mồ hôi!

      Liên quan gì đến cậu sao?

      Bất quá… Hắc hắc!

      Nội tâm cậu tà ác cười, nhưng mặt lại là vẻ mặt ngây thơ, còn , “Mẹ, quan hệ, phải ngủ riêng nha, ba chính là chính nhân quân tử, ba làm gì mẹ a!”

      “Cũng nhất định như vậy!” Mặc Tử Hàn trực tiếp bác bỏ lời của cậu.

      Yes! Cậu chính là muốn câu trả lời này!

      Mặc Thiên Tân đạt được ý muốn quay đầu nhìn phong cảnh xinh đẹp ngoài cửa sổ.

      Tử Thất Thất nhưng lại hung dữ nhìn chằm chằm cậu, hận thể vươn hai tay gắt gao nhéo lỗ tai của cậu.

      Tại sao muốn tự vạch áo cho người xem lưng? Là nó cố ý a? ràng mấy ngày hôm trước còn liều sống liều chết giúp chạy trốn, bây giờ như thế nào lại giống như đứng về phía Mặc Tử Hàn? Nó là kẻ hai mặt sao? Dĩ nhiên ngả về cả hai phía?

      Tức giận! Tức giận! Tức giận!

      Nếu lại gặp tình huống lần trước, phải làm sao bây giờ? Cái loại chuyện làm cho người ta ghê tởm, đời này muốn phát sinh lần thứ ba nữa.

      Làm sao bây giờ?

      nhất định phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối thể để cho người đàn ông này đụng chạm vào nữa!

      Nhưng có biện pháp nào có thể bảo vệ mình?

      Mặc Tử Hàn vẻ mặt thong thả, tay chống ở cửa sổ xe, nâng cằm mình, khẽ quay đầu nhìn dáng vẻ tâm phiền ý loạn (lòng dạ rối loạn) của , khóe miệng hờ hững cười tà.

      chờ mong a… Cho lần thứ ba là cảm giác gì?”

      Tử Thất Thất toàn thân run rẩy, ngay lập tức, trong đầu nhớ tới chuyện xảy ra lần trước, đồng thời, thân thể giống như lại lần nữa bị tay chạm vào, lại lần nữa bị môi của hôn, giống như có vô số bàn tay, vô số môi, ngừng xâm phạm thân thể của .

      cần!

      Trong lòng lớn tiếng gào thét, thân thể bắt đầu có chút run rẩy.

      buồn nôn… dơ bẩn… muốn nôn…

      Loại cảm giác bồi hồi này làm chán ghét, làm cho bắt đầu hoảng sợ…

      Làm sao bây giờ?

      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

      Có ai… Có thể tới cứu sao??



      Cửa tiệm rượu

      Xe Bently đột nhiên dừng lại, người đàn ông trẻ tuổi tới bên cạnh xe, mở cửa xe ra.

      Mặc Tử Hàn tiêu sái xuống xe, Mặc Thiên Tân cũng vui vẻ nhảy xuống xe, chỉ có Tử Thất Thất còn ngây ngốc ngồi xe, cánh tay khẽ vươn ngoài xe.

      “Xuống xe!” Mặc Tử Hàn nhắc nhở .

      “A?” Tử Thất Thất hoàn hồn, rất ràng vừa mới bắt đầu bị vây ở trạng thái mất cả hồn vía.

      Hai mắt nhìn khách sạn bên ngoài, trái tim càng thêm hoảng loạn.

      Tới rồi?

      Khách sạn?

      ta phải muốn làm chuyện đó chứ?

      muốn xuống xe, muốn vào nơi này, muốn lập tức chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, nhưng tay lại bị trói chặt với tay ta.

      “Này, xuống xe, nghe thấy sao?” Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ chau lên, có chút kiên nhẫn.

      “…”

      Tử Thất Thất trầm mặc ngồi ở bên trong xe, thân thể hơi hơi nhúc nhích nhưng lại lùi vào bên trong xe, cũng lẩm bẩm , “Tôi… muốn xuống xe!”

      “Cái gì?” Mặc Tử Hàn bực mình.

      còn kiên nhẫn tiếp tục uy hiếp , hơn nữa cũng có kiên nhẫn ngồi cùng xe, càng kiên nhẫn cùng dông dài ở chỗ này.

      Đột nhiên chân bước vào bên trong xe, hoàn toàn để ý tới tay hai người còn bị còng, cường ngạnh ôm lấy eo của , sau đó vừa dùng sức đem cả người của vác lên vai mình.

      “A!” Tử Thất Thất lớn tiếng thét chói tai, “ muốn làm gì? Mau buông tôi xuống, tên khốn kiếp thả tôi xuống, tôi có chết cũng vào khách sạn này, đừng mơ tưởng đụng vào tôi… buông tôi ra, mau buông tôi xuống… Cứu mạng… Cứu mạng với…Help me…”

      lớn tiếng gào to, ngừng cầu cứu, ngay cả tiếng cũng nhưng những người bên cạnh nhìn được nghe được nhưng có người nào dám tiến lên ngăn cản, thậm chí có những người giả vờ như nghe thấy, lập tức rời . Chỉ có Mặc Thiên Tân đứng im tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu!

      Hôm nay là lần thứ ba mẹ mất mặt! nghề nghiệp tuyển thủ quyền đạo năm đó của mẹ là thế nào mà đạt được, lại hô cứu mạng, còn help me… Ai, cậu biết phải như thế nào!



      Dưới hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Mặc Tử Hàn khiêng Tử Thất Thất liên tục gào thét cả đoạn đường, tới phòng ở tầng cao nhất.

      Vừa mới mở cửa, đại sảnh giống như hoàng cung kiểu hoa lệ ra ở trước mắt, mà hai bên đại sảnh là bậc thang hình cung, phòng ngủ ở tầng thứ hai.

      “Wow…” Mặc Thiên Tân khỏi trầm trồ “Phòng ốc xinh đẹp a!” So với nhà bọn họ quả thực là trời vực.

      Phía sau, người đàn ông mặc đồng phục bước tới trước mặt Mặc Tử Hàn, cung kính khẽ cúi đầu, sau đó dùng tiếng Trung quốc lưu loát “Tổng Giám Đốc Mặc, người phục vụ chuyên dành cho VIP ở cửa đợi phục vụ, nếu Ngài cần gì, có thể trực tiếp gọi, hoặc là ấn vào cái nút màu trắng này!”

      Người đàn ông cầm cái điều khiển từ xa màu đen đưa cho , phía chỉ có ba cái nút, màu đỏ là đóng cửa, màu xanh biếc là mở cửa, màu trắng là gọi phục vụ.

      “Tôi biết rồi, xuống !” Mặc Tử Hàn nhận lấy điều khiển từ xa.

      “Vâng!” Người đàn ông lập tức lui ra và đóng cửa phòng lại.

      Trong phòng lớn như thế chỉ còn lại có ba người bọn họ!

      Tử Thất Thất vẫn bị vác vai, do mệt nên im lặng , hơn nữa bụng của bị đặt vai rất đau.

      “Có thể thả tôi xuống chưa?” còn hơi sức hỏi.

      Mặc Tử Hàn hoàn toàn để ý tới lời của , trực tiếp quay đầu nhìn về phía Mặc Thiên Tân đứng bên cạnh, lạnh lùng “Ở chỗ này con có thể tùy ý lại, nếu như muốn ăn cái gì kêu người đem đến, cái này cho con, nhưng phải nhớ điểm duy nhất…” đột nhiên dừng lại, cảnh cáo , “ cho phép quấy rầy chúng ta!”

      xong liền đem điều khiển từ xa ném cho cậu, tiếp tục khiêng Tử Thất Thất lên lầu hai.

      cho phép quấy rầy chúng ta?

      Này… Này… Đây là ý gì?

      “Này, Mặc Tử Hàn, thả tôi xuống, mau buông tôi xuống, thả tôi xuống…” Tử Thất Thất cao giọng rống to, kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :