1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 75: thề, lần này tuyệt đối là lần cuối cùng.



      “Cái gì? ta đâu?” Tử Thất Thất hết sức kinh hãi.

      tới ngay cổng!” Mặc Thiên Tân lập tức báo cáo.

      Cổng?

      Tử Thất Thất hoảng hốt tới bên cạnh cửa sổ, đưa hai mắt xuống dưới nhìn Mặc Tử Hàn đứng ở cổng khu nhà.

      ta đến? ta tìm được rồi?

      , hôm qua ta xuất ở đây, chẳng lẽ sáng sớm tìm thấy?

      Bất thình lình!

      Mặc Tử Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, ngửa đầu chống lại hai mắt .

      Tim Tử Thất Thất giống như bị điện giật, bắt đầu đập kịch liệt, hai mắt cũng mở lớn, có cách nào dời khỏi người .

      Làm sao bây giờ?

      tại bỏ chạy còn kịp sao? Đợi chút, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, thể hoảng, phải bình tĩnh nghĩ biện pháp…

      “Bảo bối, con nghe mẹ này…” xoay người lại, nắm lấy hai tay của Mặc Thiên Tân, khẩn trương , “Chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, thế nhưng… trọng yếu giờ là phải chạy trốn!”

      Mặc Thiên Tân 囧!

      “A? Đó là phải bình tĩnh, hay phải chạy trốn?”

      “Ngu ngốc, đương nhiên là phải bình tĩnh để bỏ chạy!”

      Tử Thất Thất kích động , xong liền bắt lấy tay cậu, ngay cả đồ đạc cũng thu dọn, lập tức chạy ra cửa phòng.

      Mặc Thiên Tân chạy theo đằng sau , chỉ có thể điên cuồng chảy mồ hôi.

      Tư thế hấp tấp như vậy cũng có thể gọi là bình tĩnh chạy trốn?

      Haizz…

      Cậu ngầm thở dài, xem ra bệnh cũ của mẹ lại tái phát, căng thẳng quá độ khiến hành động cùng lời trở nên hỗn loạn mơ hồ.

      Được…

      phải là bị tìm thấy sao? việc gì đáng lo, chính cái gọi là kế hoạch A thất bại, bắt đầu kế hoạch B, kế hoạch C bình tĩnh đợi…

      “Mẹ, mẹ đợi chút, đừng hoảng hốt a, con có biện pháp khiến ba tìm thấy chúng ta!”

      “Cái gì? Con có biện pháp?”

      Tử Thất Thất dừng lại, ngoảnh đầu kinh ngạc nhìn cậu.

      Chỉ thấy khóe miệng Mặc Thiên Tân gợi lên tươi cười tà ác, biểu tình cực kỳ giống ác ma giảo hoạt khiến người tôi khỏi có chút kinh hãi.



      Trong lúc đó

      Sau khi Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất bốn mắt nhìn nhau qua cửa sổ lầu 4, liền lập tức vào bên trong khu nhà, nhanh chóng lên .

      đến ba mươi giây, hai người đứng trước cửa căn hộ của Phương Lam ở lầu 4.

      Mà lúc này, cửa phòng mở rộng, rất ràng người bên trong chạy. Thế nhưng ở cầu thang cũng có đụng bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn ở bên trong? Đây là kế điệu hổ ly sơn? Nhưng mà, còn có khả năng là…

      “Kim Hâm, cậu vào bên trong tìm!” ra lệnh.

      “Vâng” Kim Hâm lập tức chạy vào phòng.

      Mặc Tử Hàn lại nhanh chóng xoay người, chạy đến chỗ cầu thang, nhìn xuyên qua khe hở xuống bên dưới, quả nhiên Tử Thất Thất với Mặc Thiên Tân cuống quýt chạy bên dưới. Khi mà tới lầu 4, bọn họ cư nhiên trốn ở lầu 5, lén lút nhìn tới cầu thang lầu 4 mới lập tức từ lầu 5 nhanh chóng chạy.

      Đáng chết!

      Lại là loại tiểu kế này!

      … lại có thể nhiều lần trúng kế.

      Kích động vội bước xuống lầu, muốn đuổi theo hai người thế nhưng chân lại đột nhiên trượt, thiếu chút nữa ngã, may mắn nắm vào tay vịn cầu thang.

      Mặc Tử Hàn nhíu mày cúi xuống, nhìn dưới chân có hạt đậu xanh khiến thể bước tiếp.

      “Chết tiệt!” hung dữ mắng.

      Cho dù bọn họ có thêm thời gian, chẳng lẽ bọn họ cho rằng bọn họ có thể chạy thoát? là ý nghĩ viển vông, tuyệt đối phải bắt bọn họ về.



      Cổng khu nhà

      Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân vội vã chạy ra thế nhưng lại đụng tới nhóm vệ sĩ mặc tây phục màu đen.

      Mặc Tử Hàn đáng ghét lại có thể dẫn theo nhiều người như vậy.

      Làm sao bây giờ?

      “Mẹ, mình mẹ ứng phó đám tiểu lâu la này hẳn là thành vấn đề chứ?” Mặc Thiên Tân rất tự giác trốn ở sau lưng .

      “Cái gì? mình mẹ?” Tử Thất Thất kinh hãi.

      Tuy rằng là tuyển thủ taekwondo, thế nhưng là trước kia a, phải biết rằng rửa tay gác kiếm bảy năm rồi.

      “Mẹ, mẹ phải cố lên a, chỉ cần kiên trì 3 phút là được, lập tức có người đến tiếp ứng cho chúng ta!”

      “Cái gì?”

      3 phút

      Có người tới đón bọn họ?

      Ai a?

      Đột nhiên hai người đàn ông muốn sống xông lên phía , Tử Thất Thất quyền cước, dễ dàng giải quyết, nhưng là lại lên bốn người, lần này thành số lượng gấp bội, muốn kiên trì 3 phút? Quả thực chính là đùa…

      Chợt!

      “Mẹ, con có biện pháp!” Mặc Thiên Tân chạy đến trước mặt .

      “Con có biện pháp?” Nó lại có biện pháp?

      Trong khi Tử Thất Thất còn ngạc nhiên, tay người người đàn ông nhanh chóng hướng về phía Mặc Thiên Tân, chỉ thấy… Mặc Thiên Tân lấy trong túi ra con dao , đặt ở cổ mình.

      “Đừng ai nhúc nhích, ai dám đụng đến cháu chết cho các chú xem!”

      Nháy mắt tay người nọ dừng lại trước mặt cậu, hơn nữa tất cả mọi người đều lập tức dừng lại!

      Thực hữu hiệu!

      Mặc Thiên Tân trong lòng thầm thở dài nhõm hơi nhưng vẫn bày ra biểu tình cực kỳ nghiêm túc, lớn tiếng , “Cháu biết lão đại các chú nhất định cho phép các chú làm tổn thương chúng cháu, cho nên cháu cảnh cáo các chú, ai dám động đậy chút, cháu liền tự sát cho các chú xem, đến lúc đó các chú bị quăng vào biển làm mồi cho cá!”

      Mọi người nghe được lời của cậu đều nhăn chặt mày.

      Xác thực đại ca phân phó bọn họ tuyệt đối thể thương tổn hai người kia, nhưng là cũng đồng thời ra lệnh bọn họ tuyệt thể để cho bọn họ trốn, nhưng là tại phải làm sao bây giờ? Dường như trái cũng là chết, phải cũng là chết, chẳng lẽ còn đường sống sao?

      Mặc Thiên Tân liếc nhìn biểu tình rối rắm của bọn họ, luống cuống kéo tay Tử Thất Thất, , “Mẹ, mau chạy a, nếu kịp!”

      “Hả? A…” Tử Thất Thất ngây ngốc đáp lại, hai chân tự giác mà chạy.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Dường như hết thảy đều trong dự liệu của Mặc Thiên Tân, hơn nữa cậu tựa hồ có rất nhiều cách giải quyết, nhưng là ràng nhìn cậu liều mạng muốn chạy trốn thế nhưng vì sao lại cảm thấy mưu tính của con mình chỉ có như vậy, mặt tươi cười mi phi sắc vũ, giống như ở trong trò chơi khoái hoạt…

      Cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

      “Mẹ, mẹ xem, cứu tinh đến rồi!” Mặc Thiên Tân đột nhiên vui vẻ chỉ vào phía trước.

      Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, theo tay cậu chỉ nhìn thấy chiếc BMW màu trắng.

      Xe BMW chạy nhanh như tên bắn dừng lại bên cạnh bọn họ.

      Cửa xe hạ xuống, Tử Thất Thất kinh ngạc mở lớn hai mắt.

      Bách Hiên?

      Sao lại là ấy?

      “Mau lên xe!” Bách Hiên khẩn trương .

      Mặc Thiên Tân cầm lấy tay Tử Thất Thất ngây ngốc nhanh chóng chui vào xe ngồi, đồng thời, Mặc Tử Hàn và Kim Hâm cũng chạy ra tới cổng khu nhà, chỉ kém có chút, Bách Hiên khởi động xe, chạy trước mắt .

      Mặc Tử Hàn mắt mở to nhìn bọn họ chạy trốn ngay trước mặt lại chỉ có thể bó tay làm gì được.

      “Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” phẫn nộ mắng chửi, hung hăng nhìn đuôi xe BMW. lại để cho bọn họ chạy, lại để bọn họ chạy thoát khỏi lòng bàn tay .

      Mặc Tử Hàn chưa bao giờ từng có cảm giác thất bại, thế nhưng ngay cả cùng thằng nhóc sáu tuổi cũng bắt được!

      “Tôi thề…”

      nhìn đuôi xe đằng xa, nghiến răng nghiến lợi , “Đây tuyệt đối là lần cuối cùng tôi để các người chạy thoát, tiếp theo…Mặc Tử Hàn tôi nhất định bắt được các người, cho các người còn khả năng chạy trốn!”

      muốn gì, chưa bao giờ là chiếm được!

      Hơn nữa chỉ cần là vừa ý gì đó, … đồ vật bị vừa ý từ lúc đó được chỉ định thuộc về !

      Tử Thất Thất… thuộc về tôi, tôi dù thế nào cũng phải có được !



      xe BMW

      Tử Thất Thất trầm mặc hé ra khuôn mặt lạnh lùng.

      Mặc Thiên Tân chăm chú dán vào cửa xe, cùng giữ khoảng cách, mà Bách Hiên trầm mặc lái xe, chỉ cảm thấy phía sau tựa hồ thầm lửa giận nào đó bùng cháy.

      “Các người… “Tử Thất Thất lãnh mở miệng, chất vấn , “ ràng cho tôi, ràng từ đấu đến cuối!”

      “Ách… Mẹ, chuyện đều xảy ra, mẹ truy cứu nữa chứ!”

      thể!” Tử Thất Thất quát to.

      Ngay từ đầu bị bọn họ đùa bỡn xoay vòng, đầu tiên là Phương Lam, tại là Bách Hiên, bọn họ vạch ra hết mọi kế hoạch tốt lắm, chi mình là chẳng biết gì.

      “Thất Thất!” Bách Hiên vừa lái xe vừa mở lời, “Thực ra cũng xảy ra chuyện gì, chỉ là hôm nay Thiên Tân gửi cho cái tin nhắn, nó có việc gấp điện thoại cho , bảo nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất tới cổng khu nhà, cá nhân cũng rất ngạc nhiên… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

      Trong lời Bách Hiên rất ràng là hướng tất cả về phía Mặc Thiên Tân.

      Tầm mắt lạnh như băng của Tử Thất Thất dời đến người cậu, hung hăng trừng mắt nhìn cậu.

      “Ách… Cái này… Con… Con thế nào? Mấy người con giống như kẻ xấu bằng? Đừng quên người giúp mẹ chạy là con, con là đại công thần, mấy người chẳng những cảm ơn con còn chất vấn con? phân biệt tốt xấu, nhìn được tâm người tốt! Về sau mấy người có chuyện phiền toái gì đừng hy vọng con giúp, hừ!” Mặc Thiên Tân oán trách, hất đầu tới trở mặt.

      Muốn từ miệng cậu hỏi ra ba sáu chín? có cửa đâu!

      Đánh chết cậu, cậu cũng ra bí mật kia…
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 76: là… biết liêm sỉ



      Nghe Mặc Thiên Tân , trái tim Tử Thất Thất cảm giác có chút tội lỗi.

      Cậu sai, có thể bỏ chạy thành công đều là công lao của cậu, nhưng mà rất kỳ lạ, cậu chẳng qua mới sáu tuổi mà thôi, cho dù thông minh như thế nào cũng có khả năng suy nghĩ chu đáo đến vậy, chẳng lẽ sau lưng cậu nấp cố vấn? Nếu thực có, vậy người đó là ai?

      Phương Lam sao?

      “Thiên Tân…” Tử Thất Thất trịnh trọng kêu cậu.

      Mặc Thiên Tân chậm rãi quay đầu nhìn .

      “Con cho mẹ, con rốt cuộc làm cái gì vậy? Đến cuối cùng con giấu mẹ chuyện gì?” thâm trầm hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

      “Mẹ, mẹ cho rằng con làm cái gì chứ? Mẹ cho là con giấu mẹ cái gì? Con là con của mẹ, con nghĩ… tâm tư của con hẳn mẹ là người ràng nhất, phải sao?” Cậu cũng nghiêm túc trả lại toàn bộ lời của , còn hỏi lại.

      Tử Thất Thất được lời nào!

      ra… biết!

      Thế nhưng…

      chợt quay đầu, trầm mặc nhìn bên ngoài xe, đôi lông mày nhíu lại gì nữa.

      Mặc Thiên Tân nhìn đột nhiên thay đổi, khỏi có chút đắc chí, quả nhiên mẹ tiểu Lam đúng, khi mà trả lời được câu hỏi của mẹ, đem lời mẹ hỏi lại y nguyên, như vậy lập tức làm mẹ á khẩu.

      Chỉ có điều, mẹ biết cậu nghĩ đến cái gì sao?

      Nhìn mẹ ngây ngốc nhưng thực ra là mẹ giả ngu sao?

      Bách Hiên lái xe nghe cuộc đối thoại của hai người, nhăn mày, hai mắt qua gương chiếu hậu nhìn Tử Thất Thất ngồi sau, trong lòng, có loại cảm giác chua xót.

      Chắc chắn cho dù người nào cũng có thể nhìn ra, đối với Mặc Tử Hàn là loại cảm tình gì.

      Từng có câu , cơ thể là phòng tuyến tình cảm cuối cùng, phá vỡ, mặc kệ dùng phương thức gì, cho dù thô bạo, đều có thể sâu vào lòng ấy, mà kết quả cuối cùng chỉ có 2 dạng, phải chính là hận…

      Nhưng giữa hai người còn có đứa con, cho nên kết quả… rất ràng!

      Loại quan hệ này vĩnh viễn thể cắt đứt, là cách nào phai mờ, muốn quên cũng thể quên được, ngược lại… Chỉ biết càng để ý càng loạn, càng loạn càng rối rắm, cuối cùng, trở thành bế tắc, chặt chẽ quấn quanh hai người bọn họ.

      Như vậy… phải làm sao bây giờ?

      Buông tay?

      !

      muốn buông tay, được buông tay, cũng… thể buông tay!

      ***

      Biệt thự Bách gia

      Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bước vào trong biệt thự hoa lệ.

      Tuy là quen biết bảy năm thế nhưng chỉ có lần được cứu mới tới đây, mà ngày hôm nay… Xem như lần thứ hai.

      Mà nguyên nhân đến nơi này…

      “Hiên nhi, con về!”

      phu nhân ăn mặc lộng lẫy từ lầu hai xuống, bà trang điểm đẹp đẽ, hai mắt nhìn con trai bảo bối của mình, sau đó chậm rãi chuyển sang nhìn Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân.

      Mày cau lại, bà ta giống như nhận ra .

      là Thất Thất?” bà ta lạnh lùng hỏi.

      “Vâng, phu nhân!” Tử Thất Thất cung kính trả lời.

      “Nó là con của ?”

      “Vâng”

      lớn như vậy sao? Tôi nhớ nó hẳn là sáu tuổi?”

      “Vâng”

      đúng là vất vả, tuổi còn trẻ mà phải mình nuôi con, nhiều năm như vậy nhất định rất dễ dàng?”

      , cháu cảm thấy rất hạnh phúc!” Tử Thất Thất trầm giọng trả lời.

      “Hạnh phúc?” Phu nhân lặp lại hai chữ này, thoáng mỉa mai , “ mình nuôi dưỡng đứa trẻ sao có thể hạnh phúc chứ? Huống chi còn biết cha đứa là ai, thực ra, nếu bảy năm trước có đứa con này, có lẽ…”

      “Ai cháu biết ba cháu là ai? Vài ngày trước cháu với ba nhận nhau rồi!” Mặc Thiên Tân chợt cắt đứt lời bà ta.

      Bách phu nhân hơi nhíu lên lông mày, vẻ mặt bực mình.

      “Mi với ba mi nhận nhau rồi?”

      “Đúng vậy a!”

      “Cha mi là ai?”

      “Cháu vì sao phải cho bà? Bà cụ, bà vì sao lại quan tâm tới chuyện nhà chúng cháu vậy? Chẳng lẽ bà có ý đồ gì sao?” Mặc Thiên Tân biến đổi bất ngờ, trực tiếp dùng lời công kích bà ta.

      Cư nhiên dám ở trước mặt cậu khi dễ mẹ cậu, quả thực chính là nhổ lông đầu hổ… Tìm SHI!

      “Mày… Mày cái gì? Lão… bà cụ? Xí… Ý đồ?” Phu nhân cực kỳ sợ hãi, bà ta tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, thằng nhóc lại chuyện biết lớn như vậy.

      “Xin lỗi bác , trẻ con hiểu chuyện, xin bác đừng để trong lòng!” Tử Thất Thất vội vàng kéo Mặc Thiên Tân để cậu đừng nữa.

      Mặc Thiên Tân rầu rĩ hạ miệng, hai mắt hung hăng liếc bà ta.

      Phu nhân giận dữ.

      “Ánh mắt đó của mày là thế nào, mày cũng dám đối với ta…”

      “Mẹ…” Bách Hiên rốt cục mở miệng, nhíu chặt mày , “Bọn họ là khách con mời đến, mẹ có thể bớt vài câu được ?”

      “Con cái gì? Đây là con chỉ trích mẹ sao?”

      “Được rồi, con muốn ầm ĩ với mẹ, Thất Thất, chúng ta !” Bách Hiên bực bội , lập tức kéo tay Tử Thất Thất nhanh lên lầu hai.

      Mặc Thiên Tân theo sau bọn họ, cố ý dương dương tự đắc xoay người làm cái mặt quỷ với bà ta.

      Phu nhân nổi giận.

      “Quả nhiên, biết liêm sỉ sinh ra đứa con cũng biết viết hai chữ nhục nhã thế nào!”

      Tử Thất Thất mơ hồ nghe thấy lời cuối cùng của bà ta, hai chân bất giác dừng lại.

      Bách Hiên rất ràng kế tiếp có chuyện gì xảy ra, lập tức ra sức lôi kéo , cường ngạnh đem lên lầu, mà Mặc Thiên Tân ở phía sau cũng lộ ra vẻ mặt thâm trầm.

      biết liêm sỉ?

      Vì sao mẹ lại bị như vậy? Chẳng nhẽ… Là vì sinh ra cậu?



      Phòng khách.

      Bách Hiên vội vã kéo vào phòng, vẻ mặt phải nhìn , , “Xin lỗi, mẹ là như vậy, em đừng đem lời của bà để trong lòng.”

      để trong lòng?

      Khóe miệng Tử Thất Thất nâng lên, cười , “Em sao, phải xin lỗi!”

      Cho dù tức giận thế nào, người phụ nữ đó là mẹ của Bách Hiên, là mẹ của ân nhân , thể xúc động, chỉ có thể nhẫn nại, mà bảy năm trước… bà ta cũng như vậy, lập tức rời khỏi Bách gia, từ nay về sau tới đây, cũng có thể , chính là bởi vì quan điểm của mẹ khiến thể Bách Hiên…

      Bởi vì mỗi lần nhìn khuôn mặt , tự giác nhớ tới lời mẹ .

      “… biết liêm sỉ…”

      Ở trước mặt , cảm thấy bản thân rất thấp hèn, cảm thấy bản thân rất ghê tởm…

      “Thất Thất… hôm nay em ở đây, chờ ngày mai giấy tờ xuất ngoại của Thiên Tân xong xuôi, chúng ta cùng nước !” Bách Hiên nghiêm túc chuyện với , nhịn được lại cầm tay .

      cũng muốn nước ?” Tử Thất Thất ngạc nhiên. “Đương nhiên rồi, em là bạn , đương nhiên cùng với em!”

      “Thế nhưng còn khách sạn Rich…”

      sao, với ba , để ông tìm người tiếp quản!”

      “Thế nhưng em muốn vì em mà vứt bỏ nghiệp của mình, hơn nữa quan hệ của chúng ta chỉ có tháng, còn đến nửa tháng nữa, em muốn liên lụy !”

      “Đây chính là lựa chọn của , cũng phải lỗi của em!”

      “Nhưng mà…”

      có nhưng mà, quyết định rồi, bất luận em có thích hay , đều muốn theo em, muốn cùng em nước …Nhất định như thế!” Bách Hiên kiên quyết , nắm chặt tay .

      Nếu như nước mà tình cảm giữa bọn họ có khả năng chuyển biến tốt, như vậy nhất định phải nắm chắc cơ hội này, dù cho trả giá chính là tiền đồ tươi sáng của mình…

      Tử Thất Thất nhíu mày nhìn , làm sao để có thể khiến chết tâm đây?

      Nên làm như thế nào mới có thể vừa thương tổn , lại có thể khiến buông tha cho ?

      Có phương pháp nào vẹn cả đôi đường như vậy ?

      “Em… muốn nghỉ ngơi, có thể chứ?” chuyển đề tài, cũng khéo léo hạ lệnh đuổi khách.

      nét mặt nghiêm túc của Bách Hiên hơi lộ ra tia bi thương, thế nhưng khóe miệng vẫn gợi lên quyến rũ, khẽ , “Được, em nghỉ ngơi , giúp em chuẩn bị đồ để xuất ngoại!”

      “Cám ơn!”

      “Ha ha… “ cười khổ, “Còn khách sáo với như vậy làm gì, là bạn trai của em mà!”

      Bạn trai?

      Tim Tử Thất Thất có chút đau đớn.

      Nhìn Bách Hiên ra khỏi phòng, sau đó mặt lộ ra nét ưu thương.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy? bộ tâm tầng tầng lớp lớp?” Mặc Thiên Tân chợt mở miệng, thanh nhàng như lo lắng cho .

      “Mẹ sao, có thể là có chút mệt mỏi!” Tử Thất Thất lại miễn cưỡng cười.

      “Vậy bằng thừa dịp, ở chỗ này tắm rửa tốt, mẹ mấy ngày có tắm rồi, người có lẽ bốc mùi mốc meo hết!”

      “Mẹ mốc meo? Con phải cũng có tắm sao?”

      “Con giống với mẹ, con là đàn ông, mùi người con là mùi của đàn ông!”

      Tử Thất Thất đổ mồ hôi

      “Được rồi, giờ mẹ tắm, con ngoan ngoãn ở trong phòng này, được làm cái gì, biết chưa?” nghiêm trọng nhắc nhở.

      “Con biết rồi, mẹ yên tâm , con xin thề có làm bất cứ cái gì!” Mặc Thiên Tân ngoan ngoãn gật đầu, bộ nhu thuận.

      Tử Thất Thất vuốt đầu cậu, sau đó xoay người vào phòng tắm.

      Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Mặc Thiên Tân cười mờ ám, lấy điện thoại di động trong túi quần ra, nhấn vào dãy số…
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 77: Tôi muốn



      Để điện thoại di động ở bên tai, Mặc Thiên Tân lẳng lặng chờ đợi.

      “A lô?” Trong di động truyền đến thanh của .

      “Mẹ Tiểu Lam, là con!”

      “Thiên Tân hả, làm sao vậy?” Gọi điện thoại cho xảy ra chuyện gì sao?

      “Đúng vậy, con ở nhà chú Bách Hiên, kế hoạch A thất bại rồi!” Haizz… Cậu thầm thở dài.

      sao, dù thế nào Mặc Tử Hàn cũng thể mang theo người đến nhà Bách Hiên cướp người, con an tâm ở đấy , nghe mẹ Tiểu Lam là sai!”

      “Nhưng mà…” Mặc Thiên Tân do dự kéo dài thanh .

      “Làm sao vậy?” Phương Lam hỏi.

      “Con cảm thấy mẹ ở đây rất vui vẻ, cái bà già đáng chết kia…”

      “Bà già đáng chết? Con mẹ Bách Hiên?”

      “Đúng vậy!”

      “Bà ấy a…” Phương Lam hiển nhiên hiểu được ý tứ của cậu, khỏi có chút do dự, nhưng lại đột nhiên sảng khoái , “Nếu bà ấy dám khi dễ mẹ con, con cần phải khách khí với bà ấy, nên đánh nên mắng cứ làm, có chuyện gì… có mẹ Tiểu Lam làm chỗ dựa đây!”

      ? có chuyện gì?” ràng Mặc Thiên Tân hơi hưng phấn.

      có chuyện gì, chỉ cần có lấy mạng người là được!”

      “Đây chính là mẹ , vậy con có thể…”

      “Yên tâm dũng cảm làm , cũng nên giáo huấn bà già kia!”

      “Dạ, được!”

      “Đúng rồi, ngày mai khả năng nước , đến lúc đó đừng quên gọi điện cho mẹ, kế hoạch C chuẩn bị đâu vào đó.”

      “Được, mẹ Tiểu Lam yên tâm, khi trở về con nhất định mang quà cho mẹ!”

      “Thực ngoan, uổng là con nuôi của Phương Lam ta.”

      “Đương nhiên rồi! Tốt, cứ như vậy a!”

      “Được, bye bye!”

      “Bye bye…”

      Sau khi Mặc Thiên Tân tắt điện thoại, nét mặt vui mừng, trước tiên, cậu muốn giáo huấn bà già đáng chết kia… Dám với mẹ như vậy, cậu tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tha thứ.

      Bất quá trước đó, cậu cũng nên gửi cho ba tin nhắn mới đúng.

      Cậu cười cười, ngón tay bụ bẫm nhanh chóng ấn nút điện thoại, sau đó gửi tin nhắn.

      Nội dung tin nhắn:

      “Gặp lại chi bằng đừng gặp, tình đến nồng nàn cũng nồng nàn… Ba, con với mẹ phải rồi, dù sao cũng đừng nghĩ đến chúng con, ngàn vạn lần đừng nhớ chúng con, chính cái gọi là hảo hợp hảo tán hảo phân hảo hợp, nếu duyên tận, vậy để con tặng ba câu cuối cùng… Cuộc đời này hai người thể làm chim liền cánh, nguyện kiếp sau có thể kết thành vợ chồng, chúng ta… kiếp sau gặp!”

      ***

      Đêm đến

      Biệt thự Mặc gia.

      Mặc Tử Hàn ngồi trong phòng ngủ, hai mắt nhìn chằm chằm di động bàn trà.

      Tin nhắn của Mặc Thiên Tân ràng rất kích động , tuy là tiểu xảo cấp thấp, nhưng là cậu thành công, thành công chọc giận trái tim mạnh mẽ của Mặc Tử Hàn, hận thể lập tức phái người đem bọn họ cưỡng ép bắt về.

      “Rầm, rầm, rầm!”

      Tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Tử Hàn mở miệng:

      “Vào !”

      Cửa phòng sau đó bị mở ra, Kim Hâm đứng đó cung kính khom lưng , “Điện hạ, chủ tịch tập đoàn Bách thị Bách Vân Sơn được mời tới!”

      “Để ông ta vào!” Mặc Tử Hàn lãnh thanh.

      “Vâng!”

      Sau khi Kim Hâm nhận lệnh liền lập tức tránh đường, người đàn ông trung niên quần áo màu xám xuất ở cửa, tóc ông ta nhuộm đen sáng bóng chải chuốt, cái trán bên ngoài bộc lộ khá giả, khuôn mặt lớn tuổi che dấu được những vết tích theo năm tháng, nhưng ở đôi mắt mãnh liệt cũng có vài phần tương tự Bách Hiên…

      “Chủ tịch Bách, mời!” Kim Hâm cứng nhắc , vươn tay phải hướng trong phòng.

      “Uhm!”

      Bách Vân Sơn thoáng có chút lo lắng yên, thế nhưng lấy tư cách chủ tịch của xí nghiệp, ông ta cần phải trở nên trầm ổn bình tĩnh, cho nên có bất luận do dự gì, bước mạnh mẽ tới trước mặt Mặc Tử Hàn.

      Mặc Tử Hàn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ông ta.

      cũng có đứng lên mà lạnh lùng câu, “Mời ngồi!”

      “Được!” Bách Vân Sơn lên tiếng trả lời, lo lắng yên ngồi ở trước mặt .

      Khi ông ta ra vẻ trấn định ngẩng đầu, cùng bốn mắt nhìn nhau, cỗ khí tức u lạnh lẽo xuyên thấu thân thể ông ta, khiến nhiệt độ người ông ta trở về 0.

      nhịn được đánh cái lạnh run.

      “Tổng Giám Độc Mặc… tìm tôi có chuyện gì?” ông ta hơi kích động.

      có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn tìm ông chuyện làm ăn!” Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên quyến rũ, lộ ra tươi cười lạnh băng.

      “Làm ăn?” Bách Vân Sơn nghi hoặc.

      sai, hợp đồng để ở chỗ ông, ông có thể xem!”

      Hợp đồng?

      Bách Vân Sơn nghi hoặc nhìn về phía bàn trà trước mặt, phía xác thực có đặt văn kiện.

      Ông ta nhíu mày cầm tập văn kiện lên, sau đó mở ra xem nội dung bên trong, chỉ thấy sắc mặt ông ta càng ngày càng kinh sợ.

      “Đây… Đây là…”

      “Ông vẫn luôn muốn gia nhập kế hoạch liên minh dầu mỏ, tôi có thể thu tiền của ông, để ông trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty dầu mỏ!”

      “Cái gì?” Bách Vân Sơn sửng sốt.

      thu tiền?

      ta có ý gì? Vì sao nhắc tới cái này? ta là đùa sao?

      ta thân là người đứng đầu hắc đạo, cho dù tại cũng bắt đầu làm ăn chính đáng, nhưng bản tính chỉ biết cướp đoạt thay đổi, nhưng là vì sao… phải làm như vậy?

      … có mục đích gì?” ông ta bất an hỏi.

      “A…” Mặc Tử Hàn cười khẽ, tiếng cười băng lãnh thấu xương.

      “Tôi chỉ muốn người của tôi!”

      “Nhân vật quan trọng?” Bách Vân Sơn khó hiểu.

      “Đúng vậy, tôi muốn người phụ nữ, người đó là bạn con trai ông, tôi nghĩ ấy tại hẳn là ở nhà ông, cho nên ông nhất định có biện pháp đem ấy giao cho tôi… Thế nào? Muốn làm cuộc làm ăn này ?” Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn ông ta, thanh tà mị tràn ngập uy hiếp, giống như chỉ cần ông ta chữ , lập tức bị giết chết.

      Bạn ?

      Bách Vân Sơn nhíu mày suy tính.

      Hiên nhi tại có bạn , nhưng nếu là người phụ nữ mến? Vậy bảy năm này, Hiên nhi vẫn luôn thích tên Tử Thất Thất kia, mặc dù ông khuyên bảo qua vài lần, cũng bởi vì chuyện này mà ông cùng con trai cãi nhau mấy lần, nhưng đứa con ông vẫn cố chấp như cũ. Ông người phụ nữ có con có cái gì tốt? Vì sao Hiên nhi lại mê đến thần hồn điên đảo, bất quá tại xem ra… đó dường như đơn giản, vậy mà khiến người đàn ông như quỷ thần trước mắt này cũng si mê.

      Chẳng lẽ…

      đó có quan hệ gì với ? Dĩ nhiên khiến phải dùng đến cách này trao đổi? Cẩn thận ngẫm lại, đó bảy năm trước từng nhảy xuống biển tự sát, mà thời gian nhảy xuống biển, giống hệt ngày Tổng Giám Đốc Mặc…”

      Bỗng nhiên, ông ta còn chưa xong, Mặc Tử Hàn liền đứng dậy, từ cao nhìn xuống trừng mắt với ông ta.

      Bách Vân Sơn kinh ngạc sửng sốt, miệng vẫn chưa kịp khép lại, ràng là bị hù dọa. Bất quá, trông ta tức giận như vậy, liệu có phải lên, ông ta vừa đúng? “Chủ tịch Bách!”

      Thanh u lãnh của Mặc Tử Hàn gọi tên ông ta, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, tản mát ra hơi thở nguy hiểm, sau đó lại mở miệng, chứa khẩu khí uy hiếp, , “Tôi nghĩ hẳn ông rất ràng, đôi khi, biết càng nhiều, chết càng nhanh, cho nên mới có câu thành ngữ: nan đắc hồ đồ (nghĩa: chỉ thời điểm người nên giả bộ hồ đồ)… Ông phải chỉ mới hồ đồ lần, đừng khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của tôi!”

      Bách Vân Sơn nghe lời , bối rối hoảng sợ nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ.

      Ông sao có thể sợ thằng nhóc trước mặt?

      Cho dù ta là người đứng đầu hắc đạo, cũng nên làm càn!

      Bất quá, cẩn thận ngẫm lại chuyện này căn bản là đối với ông có trăm lợi mà hại, nguyên bản ông bằng lòng cho Hiên nhi cùng đó qua lại, tại đem ta giao cho người đàn ông này, như vậy Hiên nhi khẳng định bằng lòng, cũng phải buông tay, hơn nữa ông còn được công ty dầu mỏ, đây phải vẹn cả đôi đường sao?

      “Được, cuộc giao dịch này, tôi làm!” ông ta đồng ý.

      Mặc Tử Hàn cười quyến rũ.

      Lúc này đây… Tuyệt đối để đào tẩu.

      “Ký tên !”

      “Được!”

      ***

      Biệt thự Bách gia

      Tử Thất Thất đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm.

      Ngày mai khỏi đây, ngày mai khỏi thành phố này, biết bầu trời đêm ở nước có giống nơi này , yên tĩnh, vắng vẻ… ưu thương…

      Mơ hồ trong lòng có loại cảm giác muốn, khiến đối với thành phố nơi mình sinh ra lưu luyến, … dường như cũng phải đối với thành phố này, tựa hồ là…

      “Rầm, rầm, rầm!”

      Cửa phòng nhàng bị người đập, suy nghĩ hỗn độn của Tử Thất Thất đột nhiên thu về.

      xoay người chậm rãi bước tới cổng, sau đó mở cửa phòng ra, nhìn Bách Hiên đứng ở cửa.

      “Thất Thất, chưa ngủ sao?” dịu dàng hỏi.

      “Ừ”

      “Vậy bằng chúng tôi chuyện , cũng ngủ được!”

      Tử Thất Thất nhíu mày, quay đầu nhìn Mặc Thiên Tân ngủ say giường.

      “Được, chờ chút!”

      “Ừ”

      Tử Thất Thất xong, chậm rãi bước tới bên giường, đem chăn kéo đến cổ cậu, sau đó nhìn khuôn mặt ngủ say lộ ra tươi cười hạnh phúc, sau cùng mới xoay người .

      “Két”

      Tiếng đóng cửa vang lên, Mặc Thiên Tân đột nhiên mở hai mắt!
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 78: Cho dù em thương , cũng muốn em gả cho !



      Ban đêm là thời cơ hành động vụng trộm tốt nhất, cho nên…

      “Hắc, hắc hắc!” Mặc Thiên Tân tặc tặc cười, sau đó ngồi dậy.

      Dù sao cậu chỉ ở đây có ngày mà thôi, ngày mai phải rồi, như thế để cho cậu vui vẻ đùa chút, khiến bà lão kia bao giờ dám nhiều lời nữa.

      Vẻ mặt tà ác, cậu lập tức nhảy xuống giường, giống như tên trộm hết nhìn đông tới nhìn tây ra cửa phòng, tìm kiếm phòng người nào đó.

      Phòng ngủ chính

      Bách phu nhân ngâm mình ở trong nước ấm, hưởng thụ tắm mình ban đêm, cũng đồng thời đợi lão chồng mình về.

      Ngâm nước đại khái khoảng giờ, bà ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, sai biệt lắm cũng là lúc Bách Vân Sơn trở về, cho nên liền ra từ bồn tắm lớn.

      Cầm khăn tắm đặt trong giỏ, bọc quanh người, sau đó ra cánh cửa phòng tắm.

      Vừa mở cửa ra, sửng sốt thấy Mặc Thiên Tân ngồi ở giường cười tà ác.

      “Hi, lão thái bà, buổi tối tốt lành.”

      “Mi…Mi…Mi…”

      “Cháu làm sao ạ? Vì sao cháu xuất trong này sao?” Mặc Thiên Tân ra tiếng lòng bà ta.

      “Ta… Ta… Ta…”

      “Bà làm sao vậy? Bà muốn cháu cút sao?” Mặc Thiên Tân lại đoán đúng lần nữa.

      “Mi… Mi…Mi…”

      “Cháu lại làm sao ạ? Để cháu đoán ha, bà muốn : tên xú tiểu tử mi, tiểu quỷ giáo dục, mi tới phòng ta làm gì? Mi muốn làm cái gì? Cháu đoán đúng ?”

      Bách phu nhân á khẩu trả lời được, tất cả đều bị cậu trúng rồi.

      Đột nhiên…

      “Hắc hắc hắc…” Mặc Thiên Tân cười tà, nhảy xuống giường, từng bước tiếp cận.

      Phu nhân Bách nén nổi kinh hoảng.

      “Lão thái bà, bà yên tâm, cháu bất quá chỉ mới sáu tuổi, cháu có thể làm gì bà chứ? Hơn nữa cho dù cháu trưởng thành, cũng có hứng thú với phụ nữ lớn tuổi, cho nên bà có thể thả ra trăm hai mươi cái tâm, cháu bất quá chỉ là muốn cùng bà đàm phán chút!”

      Đàm phán?

      Bách phu nhân nghe được lời cậu, lúc này mới ý thức được, cậu chẳng qua chỉ là tiểu quỷ, bà có cái gì phải kinh hoảng? Hơn nữa nơi đây là nhà bà, tùy tiện gọi lập tức có người tới đây.

      Trong nháy mắt, bà ta bày ra tư thái cao cao, nhìn xuống cậu , “Mi muốn chuyện gì với ta?”

      “Cháu phải rồi sao, là đàm phán!”

      Phu nhân Bách nổi giận!

      “Ta hỏi mi muốn đàm phán cái gì?” bà ta phẫn nộ gầm .

      “A, đúng rồi, bà chờ chút!” Mặc Thiên Tân giả vờ bừng tỉnh đại ngộ.

      Bách phu nhân nghi ngờ nhìn cậu.

      Mặc Thiên Tân tới gần sát bà ta, ngửa đầu cười sáng lạn với bà ta.

      Bách phu nhân khỏi sửng sốt!

      Mặc Thiên Tân thừa dịp để ý, tay phải nắm lấy góc cái khăn tắm, cười , “Cho cháu mượn cái khăn tắm này chút, cám ơn!”

      “Cái gì, cái gì?” Bách phu nhân kinh hãi.

      Chỉ thấy tay Mặc Thiên Tân dùng sức, Bách phu nhân kịp ngăn cản, khăn tắm liềng tuột khỏi người bà ta, cơ thể trần trụi lộ ra trước cặp mắt to lấp lánh hữu thần của cậu.

      Bắt đúng thời cơ, Mặc Thiên Tân lấy ra điện thoại di động chuẩn bị, cậu chụp, cậu chụp, cậu chụp chụp chụp…

      Sau hồi điên cuồng chụp, Bách phu nhân mới bối rối đoạt lại khăn tắm, lại quấn quanh người mình lần nữa.

      “Mi…Mi… Người đâu!” bà ta hét lên.

      “Sao! Bà dám gọi người tới, cháu liền lập tức đem những tấm hình này cho bác khách của cháu xem, cháu xem về sau bà làm thế nào gặp người khác, cháu xem Bách gia lấy khuôn mặt thế nào để có chỗ đứng trong công việc, cháu xem mấy người thu dọn cục diện hỗn loạn này thế nào!”

      Uy hiếp của Mặc Thiên Tân lập tức có hiệu quả, Bách phu nhân lập tức ngậm miệng.

      Tên tiểu quỷ chết tiệt, ngay từ đầu nó lập kế hoạch rồi sao, điều nó muốn đàm phán chính là cái này sao?

      “Mi…Mi rốt cuộc muốn thế nào?” Bách phu nhân hoảng hốt hỏi.

      “Cái này nha… Thực ra cháu là đứa rất thông minh, rất hiểu biết, rất nghe lời, lại rất lương thiện, quan điểm của cháu chính là: người phạm cháu cháu phạm người! Thế nhưng nếu có người ức hiếp cháu hoặc mẹ cháu, thế giới bé trong tâm cháu bùng nổ, tục ngữ rất hay: Ăn miếng trả miếng, lấy bạo chế bạo, lấy ác chế ác… Đối với người xấu xa giống như bà, cháu chỉ có thể sử dụng thủ đoạn xấu xa thế này, cho nên bà nghe cho cháu… Sáng sớm ngày mai ngủ dậy, tự mình chuẩn bị bữa sáng, tự mình bưng tới cho mẹ cháu, hướng mẹ cháu chân thành xin lỗi, sau đó tự tiễn mẹ cháu rời khỏi đây, nhất định phải nhớ kỹ cho cháu, khi mà tiễn mẹ cháu phải khom lưng chín mươi độ, đến khi nào mẹ tha thứ cho bà, bà mới có thể ngẩng đầu!”

      Mặc Thiên Tân nghiêm túc, tức giận thao thao bất tuyệt.

      Phu nhân Bách nghe xong, trong lòng có trăm ngàn muốn, thế nhưng hai mắt nhìn di động tay bé của cậu, lại thể cự tuyệt.

      Tiểu quỷ thối chết tiệt!

      nghĩ tới biết liêm sỉ kia lại sinh ra đứa lỗ mãng như vậy, may mà bảy năm trước bà ngăn trở Bách Hiên giữ lại , bằng chẳng phải là muốn đem bọn họ nháo Bách gia?

      Quả nhiên mẹ nào con nấy, bộ dáng ngang ngược của thằng nhóc này giống hệt Tử Thất Thất năm đó.

      “Này, bà có nghe cháu .” Mặc Thiên Tân thấy bà ta trả lời, hơi bực bội.

      Bách phu cau chặt mày, hung hăng trừng mắt nhìn cậu!

      Bà còn có lựa chọn nào khác sao?

      “Tôi biết!” Trái tim bà cam lòng trả lời.

      như vậy là định, sáng sớm ngày mai cháu chờ đại giá quang lâm của bà! Chúc ngủ ngon!” Mặc Thiên Tân hài lòng , vui vẻ bước ra khỏi phòng ngủ.

      “Két”

      Khi mà cửa phòng đóng lại, khuôn mặt cao ngạo của Bách phu nhân trở nên vặn vẹo, tức giận đến mức muốn giết người!



      Mặt khác

      Bách Hiên cùng Tử Thất Thất tới cạnh cửa sổ phòng khách, lúc đầu là muốn chuyện ở vườn hoa, thế nhưng đêm này gió rất lớn, sợ cảm lạnh cho nên mới tới nơi này.

      muốn chuyện gì với em?” Tử Thất Thất thản nhiên hỏi.

      “Thực ra cũng có gì, chỉ là muốn tâm với em cuộc sống sau này!”

      “Sau này?” Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại.

      “Đúng vậy, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ khi đến nước làm gì sao?”

      “Em…” ngậm miệng.

      Hoàn toàn chính xác!

      chưa từng nghĩ tới!

      Nếu tại ngẫm lại, sau khi đến nước làm gì đây? Lại đến tiếng của được tốt, có thể chuyện với người tôi sao? có thể tìm được việc sao? có thể nuôi bản thân còn cả Thiên Tân sao? Thiên Tân có thể thích ứng với cuộc sống bên đó sao? có tiền để cậu tới trường sao? Chợt phát con đường phía trước dĩ nhiên là gập ghềnh như vậy, tới nước phải sinh sống như thế nào?

      Bách Hiên nhìn khuôn mặt chậm rãi ưu sầu của , khóe miệng chợt gợi lên quyến rũ, cười : “Nếu em chê, khi đến nước để chiếu cố hai người!”

      Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn !

      Bách Hiên tiếp tục , “ tìm công việc ở nước , mỗi ngày tan tầm, kiếm sinh hoạt phí cho ba người chúng ta, mà em mỗi ngày ở trong nhà làm chức phu nhân, giặt quần áo nấu cơm quét tước phòng, đợi tan ca về nhà, mà Thiên Tân mỗi ngày đến trường, nó rất thông minh, chắc chắn rất nhanh học giỏi tiếng , cùng kết bạn với những đứa trẻ người , sau đó chúng ta cứ như vậy an an ổn ổn sống… Em cảm thấy… thế nào?”

      xong, quay đầu nhìn về phía !

      Tử Thất Thất nghe xong, trong lòng như có ngũ vị xáo trộn.

      phải trả lời thế nào đây? phải đối mặt thế nào với dịu dàng của ? phải làm sao để người đàn ông này có được hạnh phúc đồng thời quên ?

      Xin lỗi…

      Những lời này biết vì sao vào lúc này cách nào ra, cho nên chỉ có thể lựa chọn trầm mặc…

      “Thất Thất…” Bách Hiên đợi hồi lâu cũng có đợi đáp án của , đành phải lại mở miệng, nhàng , “Nếu về sau mỗi ngày em ở cùng chỗ với , em có thể cảm thấy chán ghét hay ?”

      “Cũng phải chán ghét, nhưng mà…”

      “Vậy …” cố tình cắt đứt lời , thâm tình nhìn , “Cho dù thích cũng được, cho dù có biện pháp cũng được, cho dù em đối với chút cảm tình cũng có… em có thể vì cuộc sống yên ổn mà gả cho ? nhất định chăm sóc em tốt, chăm sóc Thiên Tân, cho nên em có thể… có thể gả cho chứ?”

      Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn !

      phải trả lới thế nào? nên làm cái gì bây giờ?

      “Thất Thất… thực rất rất em, cho nên cầu xin em, van cầu em… đừng rời xa …” lời đường mật, dùng thanh run rẩy khẩn cầu , sau đó hai tay dịu dàng ôm lấy , giống như ôm lấy tia hi vọng cuối cùng.

      Tử Thất Thất ngây ngốc để ôm, trong lòng rối rắm biết phải như thế nào.

      Nên làm cái gì bây giờ?

      Chấp nhận sao? Đẩy ra sao? Hay là cứ trầm mặc như vậy?

      “Thất Thất… Thất Thất… Thất Thất…” Bách Hiên nỉ non bên tai , hai tay lại dùng sức ôm chặt lấy .

      Chỉ cần chữ thôi!

      Chỉ cần chữ “vâng”, có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, cho dù chết cũng hối tiếc.

      “Em…”

      Tử Thất Thất chậm rãi mở lời, thanh kéo dài vô tận…

      “Các người làm cái gì?”

      Đột nhiên thanh xông vào thế giới hai người, nháy mắt, Tử Thất Thất đẩy Bách Hiên ra.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 79: Canh bạc nhân sinh cuối cùng



      Hai người cùng kinh ngạc quay đầu nhìn Bách Vân Sơn đúng lúc trở về đứng ở cửa phòng khách.

      Hai mắt Bách Vân Sơn lạnh như băng nhìn hai người, sau cùng nhìn chằm chằm Tử Thất Thất.

      Quả nhiên Mặc Tử Hàn sai, ta thực ở ngay tại nhà mình, vậy chỉ cần đem ta cho ta, giao dịch giữa bọn họ coi như xong, nhưng mà…

      “Hai người làm cái gì?” Ông lại hỏi.

      Bách Hiên với Tử Thất Thất cùng trở lại bình thường, mỗi người đều có chút luống cuống.

      “Ba, ba về, hôm nay sao muộn vậy ạ?” Bách Hiên vội vàng chuyển đề tài.

      “Ừ, hôm nay cùng khách hàng đặc biệt gặp mặt, cho nên về chậm chút, đúng rồi… ba có việc muốn với con, con chờ ở thư phòng.”

      “Vâng”

      Bách Vân Sơn xong liền nhanh tới phòng làm việc lầu hai, căn bản thèm nhìn Tử Thất Thất lấy cái, càng đừng chuyện với , ngay cả hỏi câu vì sao ở đây cũng có vẻ cần thiết.

      “Thất Thất…” Bách Hiên ngoảnh lại giọng gọi .

      Tử Thất Thất thản nhiên cười, , “ mau , có thể là chuyện quan trọng!”

      “Nhưng mà còn câu trả lời…”

      “Về sau , phải muốn nước cùng em sao? Hẳn là có rất nhiều thời gian chờ đáp án của em?”

      Bách Hiên bỗng nhiên ngây ngốc nhìn , trong lòng mừng thầm!

      Cái này chứng minh, có thể nước cùng bọn họ?

      “Được!” vui vẻ lập tức xoay người lên thư phòng lầu.

      Mà Tử Thất Thất sau khi nhìn , tươi cười mặt biến mất.

      bỗng nhiên tỉnh táo lại, làm sao có thể có loại chuyện tốt này chứ? Dù thích cũng tốt, chỉ cần gả cho , chiếu cố mẹ con họ. Thế nhưng có nghĩ tới, là người thừa kế duy nhất của Bách gia, người Bách gia làm sao có thể mặc buông tha nghiệp mà nước chứ?

      Quả nhiên cuộc sống của có khả năng có thêm người khác, chỉ cần có Thiên Tân, có Tiểu Lam… là đủ rồi!

      Đàn ông đáng tin a!

      Đời này, bọn họ cần lại bị người đàn ông đùa giỡn xoay vòng. Cứ như vậy nước , đến nơi đó tự nhiên biết chuyện tương lai, chính cái gọi là: trời tuyệt đường người, tất cả đều an bài, bánh mì có, cuộc sống hạnh phúc cũng có…

      “A…”

      ngửa đầu nhìn ánh trăng cười khẽ, tiếng cười mang theo rất nhiều tình cảm…



      Thư phòng

      “Cọc, cọc, cọc”

      “Vào !”

      Bách Hiên mở cửa phòng, tới trước bàn học nhìn Bách Vân Sơn ngồi ở ghế.

      “Ba, trễ thế này, ba muốn chuyện gì với con vậy?”

      Bách Vân Sơn hai mắt chậm rãi nâng lên, nhìn khuôn mặt , lạnh lùng , “ đó vì sao ở trong nhà chúng ta?”

      đó?

      Bách Hiên nhíu mày!

      ấy là bạn của con, xuất ở nhà chúng ta có cái gì đúng sao?” hùng hồn hỏi lại.

      “Bạn ? Ba sao chưa có nghe hai người qua lại?” Bách Vân Sơn chất vấn.

      “Con qua lại với ai chẳng lẽ còn phải thông báo cho ba sao?”

      “Đương nhiên! Con là con ta, ta có quyền lợi biết tất cả mọi việc của con!”

      “Ba…” Bách Hiên nhưng có bác bỏ, “Quên , dù sao ấy cũng chỉ ở có buổi tối, ngày mai con cùng ấy nước !”

      “Con cái gì?” Bách Vân Sơn nhíu mày chất vấn.

      “Con , ngày mai con cùng ấy nước , ba, ba tốt nhất tìm người đến tiếp quản khách sạn Rich, có thể trong khoảng thời gian ngắn con trở về, hoặc…”

      “Hoặc cái gì? Con muốn cái gì? Con muốn bỏ lại khách sạn Rich, con muốn bỏ lại gia nghiệp Bách gia, con muốn bỏ lại ta với mẹ con, cùng đó cao chạy xa bay sao?” Bách Vân Sơn đập bàn đứng lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn .

      Bách Hiên hai mắt cũng có lảng tránh, trực tiếp nhìn cặp mắt phẫn nộ kia.

      chuẩn bị tốt để đối mặt trường hợp như vậy rồi, cũng sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác kế tiếp, chẳng qua là trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu, tựa như cây đao trong tim ngừng quấy nhiễu.

      Rất đau! Rất đau! Cực kỳ đau!

      “Ba…” chậm rãi mở lời, giọng vững vàng , “Con xin lỗi, con kế thừa tập đoàn Bách thị, con muốn có lựa chọn của mình, con muốn cùng người mình thích sống cuộc sống bình thường.”

      “Con… Con cái gì? Con đúng là ngỗ nghịch, con là người thừa kế duy nhất của Bách gia, con sao có thể ra những lời như vậy? Ta cảnh cáo con, cuộc sống của con phải do con làm chủ, ta tuyệt đối cho con nước , con cũng đừng nghĩ muốn ở cùng đó, Bách gia chúng ta chấp nhận con dâu biết liêm sỉ như vậy!” Bách Vân Sơn quát to, phẫn nộ mắng.

      thừa nhận cũng sao!” Bách Hiên lớn tiếng cãi, sau đó cau mày, nắm chặt tay , “Nếu ba chấp nhận ấy, vậy … Con cắt đứt quan hệ với Bách gia!”

      Bách Vân Sơn kinh hãi, ngã ngồi ghế!

      Đứa con ngỗ nghịch…

      Đứa con ngỗ nghịch bất hiếu này…

      Nó dám ra lời như vậy, cắt đứt quan hệ? Nó vì đó mà thừa nhận ba nó? Ông nuôi dưỡng đứa con này gần ba mươi năm, vậy mà báo đáp như vậy?

      “Con xin lỗi, ba… con rất xin lỗi… xin lỗi ba…”

      Bách Hiên ngừng xin lỗi, vẻ mặt như thiếu nợ, thế nhưng chọn, chọn người trong lòng , cho nên… Ạnh chỉ có thể xin lỗi!

      Bách Vân Sơn đau xót ngồi ghế, nháy mắt khuôn mặt như già mười tuổi.

      “Cút mau…” Ông thào mở miệng, rồi lại quát, “Cút ra ngoài cho ta!”

      Bách Hiên chấn động, khỏi run rẩy, sau đó hai mắt ưu sầu cúi xuống, chậm rãi xoay người, từng bước đau đớn.

      lựa chọn, hối hận!

      Coi cuộc sống sau này là canh bạc, nếu sau khi Tử Thất Thất nước vẫn có chọn , vậy… cuộc đời cũng chỉ có thể chấm dứt…

      “Két”

      thanh cánh cửa đóng lại vang lên, trong thư phòng trở nên yên lặng.

      Bách Vân Sơn trầm mặc, đôi lông mày nhíu lại, hai tay nắm chặt, giống như cố gắng kiềm chế tức giận.

      thể cứ để mặc Bách Hiên làm bậy như thế, thể để nó nước , nó là con trai duy nhất của Bách gia, nó là người thừa kế duy nhất của Bách gia, nếu nó bỏ , Bách gia về sau phải như thế nào?

      thể để nó … Tuyệt đối được!

      Tử Thất Thất!

      Tất cả vấn đề đều ở ta, nếu ta biến mất, vậy

      ***

      Sáng sớm ngày hôm sau

      Mặc Thiên Tân rời giường từ sớm, cùng đợi người nào đó đến, mà Tử Thất Thất thức trắng đêm chưa ngủ, hai mắt đen hết mức, mệt mỏi muốn mau chóng rời nơi này.

      Chợt… “Rầm, rầm, rầm!”

      Đến rồi!

      Mặc Thiên Tân lộ ra biểu tình chờ mong, chuẩn bị xem kịch vui!

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn cửa phòng!

      Sáng sớm là ai đây? Bách Hiên sao?

      bước tới cánh cửa, chậm rãi mở ra, sau đó kích ngạc nhìn phu nhân Bách Mạc Lệ đứng ở đó, phu nhân này nguyên họ Mạc, sau khi lập gia đình mới lấy họ Bách!

      “Phu nhân?”

      “Ừ!” Bách Mạc Lệ lên tiếng trả lời, hai tay bưng bữa sáng , “Tôi… Tôi mang bữa sáng tới cho hai người!”

      Mang bữa sáng?

      Tử Thất Thất muốn vươn tay sờ sờ trán bà ta, xem bà ta có phải phát sốt rồi hay , cư nhiên tự mình mang bữa sáng tới?

      “Mời… mời vào!” có chút xấu hổ tránh đường.

      Bách Mạc Lệ cực tình nguyện vào, hai mắt chống lại ánh mắt Mặc Thiên Tân, tức giận hận thể cầm vật gì đó lập tức ném vào cậu.

      Nhưng mà… thể!

      Mặc Thiên Tân ở giường, hai chân đắc ý lay động, hai mắt nhìn bà ta mang bữa sáng tới, nhìn bà ta đặt bữa sáng ở đầu giường, sau đó nhìn bà ta trầm mặc đứng tại chỗ, chạm chạp có làm gì khác.

      “Khụ!” Cậu ho tiếng, đưa mắt ra hiệu cho bà ta.

      Bách Mạc Lệ chần chừ nhíu mày, vẻ mặt tình nguyện thế nhưng thể làm theo lời thằng nhóc này.

      Quên ! Là xin lỗi thôi, có gì đâu chứ!

      “Chuyện kia…” bà ta chần chừ mở lời, khom lưng chín mươi độ với Tử Thất Thất, bối rối , “Xin lỗi, xin thứ lỗi cho tôi!”

      “Hả?” Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn bà ta.

      Đây là tình huống gì?

      Xin lỗi, xin thứ lỗi? Bà ấy gì vậy?

      “Phốc…” Mặc Thiên Tân ngầm cười trộm.

      Tử Thất Thất nghe được tiếng cười của cậu, hai mắt liếc xéo cậu, cái này rốt cuộc hiểu, tiểu quỷ này khẳng định lại làm “chuyện tốt” gì rồi!

      “Phu nhân, xin bà đừng làm vậy, xin bà ngẩng đầu lên!” lập tức tiến lên đỡ bà ta.

      Bách Mạc Lệ vừa muốn đứng thẳng, chợt nghe người nào đó ngồi giường…

      “Khụ!”

      Mặc Thiên Tân lại ho lần nữa, Bách Mạc Lệ lập tức càng cúi đầu.

      “Thất Thất, xin lỗi , xin thứ lỗi cho tôi!” bà ta lớn tiếng , thanh rất là vang dội.

      Tử Thất Thất mặc đầy hắc tuyến, hai mắt giết người hướng về phía Mặc Thiên Tân!

      Đồng thời, Mặc Thiên Tân quay đầu, làm bộ như nhìn thấy.

      Chính cái gọi là: Chuyện liên quan đến mình, cái gì cũng nghe, cái gì cũng thấy, cậu mắt mù tai điếc, cộng thêm si ngốc, ha ha…
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :