1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 70: Ảo tưởng cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp…



      Sao lại gấp rút như vậy?

      Mặc Thiên Tân nhìn vẻ mặt kích động của Tử Thất Thất, ngay cả những lời tổn hại của cậu mà cũng có quan tâm?

      “Mẹ, xảy ra chuyện gì? Làm sao đột nhiên lại phải ?” Đại khái… Cậu cũng đoán được

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt nhắn đáng của cậu, trìu mến nâng lên, sau đó gắt gao ôm cậu, , “Bảo bối, con xa mẹ đúng ? Cho dù ba con tới tìm con, con cũng rời khỏi mẹ đúng ? Nếu như… nếu như… nếu như…” lặp lặp lại hai chữ nhưng hoàn toàn dám ra câu phía sau.

      Nếu như… Con muốn với ba con, như vậy, mẹ để con

      như vậy, qua lần, vốn có can đảm lần thứ hai, bởi vì thế giới này, cậu là người thân duy nhất của , chỗ dựa duy nhất, bảo bối duy nhất, nếu ngay cả cậu cũng bỏ , tồn tại trong thế giới trống trơn này để làm gì?

      “Mẹ!” Cánh tay ngắn ngủn của Mặc Thiên Tân nhàng ôm chặt , nhu thuận , “Mẹ yên tâm , con rời xa mẹ, cho dù ba tới tìm con, con cũng chạy theo mẹ, lần trước phải con như vậy rồi sao? Mẹ sao có thể tin tưởng con chứ? Chính cái gọi là, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!”

      Nghe được lời cậu, tâm Tử Thất Thất trở nên yên ổn, mặt cũng là bộ dáng tươi cười hạnh phúc.

      tốt quá, bây giờ phải chỉ có mình!

      “Chúng ta mau chóng thu dọn đồ đạc!” Chợt buông cậu ra, sau đó chạy vào phòng ngủ, vội vàng thu dọn đồ đạc.

      Mặc Thiên Tân vào phòng ngủ nho , mặt có nửa điểm lo lắng, ngược lại còn có vẻ tà ác.

      Thấy bộ dáng cuống quít của mẹ như vậy, còn có bộ dáng trong phòng tắm ngày hôm qua, cậu là con trai sao có thể cứ như vậy cho rằng có xảy ra chuyện gì? Nếu ba quá mức, cũng nên cho ba chút trừng phạt nho , huống chi, có thể bắt nạt mẹ, chỉ có thể là cậu!

      Cậu vẻ mặt tà ác, khóe miệng gợi lên quyến rũ, sau đó lấy ra di động, nhanh chóng gửi tin nhắn!

      Nhìn màn hình hiển thị điện thoại di động, phong thư có cánh bay , mặt Mặc Thiên Tân tràn đầy xảo quyệt.

      “Ba, lần này con đứng về phía mẹ, chúng ta cùng chơi trò mèo đuổi chuột, hắc hắc…”

      ***

      Bên trong biệt thự kiểu .

      Sau khi tắm xong, Mặc Tử Hàn mặc áo choàng trắng ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ, uống ly Whisky, nhưng sắc mặt có thay đổi, giống như là uống nước lã…

      Chợt!

      “Ong ong ông… Ong ong vù vù…”

      Chiếc điện thoại đặt bàn thủy tinh rung lên hồi, đồng thời gởi đến tin nhắn.

      Hai mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn di động, nhìn ba chữ Mặc Thiên Tân, đôi lông mày nhịn được mà chau lại.

      Vào lúc này nó còn gửi tin nhắn đến làm gì?

      buông ly rượu trong tay xuống, nghi hoặc cầm lấy di động, sau đó mở cái tin nhắn kia ra.

      màn hình viết:

      “Con thân ái gửi đến cha đại nhân, từng có đoạn tình chân thành tha thiết, con đưa mẹ tới trước mặt ba, thế nhưng ba lại có quý trọng, cho nên… Thực xin lỗi, con quyết định cùng mẹ cao chạy xa bay, vĩnh biệt! Con thân ái lại thân ái chào cha đại nhân! Nếu còn có kiếp sau, con hi vọng cha có thể lớn tiếng với mẹ: I love you…”

      Cao chạy xa bay?

      Vĩnh biệt?

      Mặc Tử Hàn nhìn thấy hai chữ này, lửa giận liền tăng vọt.

      Hai người kia muốn chạy trốn? Bọn họ cho rằng bọn họ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay sao?

      Quá ngây thơ rồi!

      “Kim Hâm!” gầm lên giận dữ.

      Cửa phòng ngủ mở ra, Kim Hâm đứng ở cửa cung kính khom lưng chín mươi độ, cứng nhắc , “Đại ca, có gì phân phó?”

      “Chuẩn bị xe, bắt người!” Mặc Tử Hàn hạ lệnh.

      Bắt người?

      Kim Hâm nghi hoặc nhíu mày!

      Phải bắt Tử Thất Thất sao? Nhưng là tại bắt được ? Cơ sở ngầm của những lão già kia dường như còn chưa có bỏ , bất quá… Nhìn đại ca tại bộ dáng thịnh nộ tựa hồ là xảy ra chuyện lớn gì.

      “Vâng, tôi lập tức !” có hỏi nhiều, lập tức lĩnh mệnh, xoay người .

      Mặc Tử Hàn hai mắt phẫn nộ mở to, hai tay gắt gao nắm lại thành đấm.

      chết tiệt, muốn chạy?

      có cửa đâu!!!

      Đời này… định là chỉ có thể giãy dụa trong lòng bàn tay của



      Khu nhà trọ Hạnh Phúc

      Mặc Tử Hàn và Kim Hâm đứng trước cửa, bốn con mắt đều nhìn chằm chằm cánh cửa cũ trước mặt.

      “Kim Hâm, mở cửa!” ra lệnh.

      “Vâng!”

      Kim Hâm lĩnh mệnh tiến lên, cũng có lấy súng ra giống như lần trước, mà đơn giản là vươn chân, căn bản là lãng phí sức lực đá văng cánh cửa trước mặt.

      “Ầm!”

      tiếng nổ, cửa phòng đổ sập xuống!

      Mặc Tử Hàn lãnh đạm nhìn cửa phòng, nhanh chóng vào.

      Tất cả mọi thứ ở nơi này có thay đổi, vẫn là vừa chật lại , hơn nữa trần nhà thấp, chỉ cần vươn tay lên là đụng tới.

      Đây là nhà của hai mẹ con bọn họ? Bọn họ chính là sống ở nơi này bảy năm? Nhà như thế này người có thể ở sao? Ở cái nhà này mà còn có thể sống được sao? Nhưng là rất kỳ quái… Khi mà bước vào nơi này, liền mơ hồ cảm giác được, căn phòng mặc dù vừa chật vừa nhưng lại vô cùng sạch ngăn nắp, đây đều là do Tử Thất Thất thu dọn sao? Hơn nữa những vật dụng trong nhà tràn đầy loại cảm giác ấm áp khó hiểu.

      Cái này… gọi là nhà ấm áp?

      Nếu cũng ở nơi này, là cái cảm giác gì?

      Bất giác bắt đầu tưởng tượng, ngồi sô pha, Mặc Thiên Tân ngồi ở hai đùi , hai người cùng xem TV, mà Tử Thất Thất ở trong phòng bếp xào rau, mùi thơm ngon bay vào trong mũi hai cha con, hai người cùng cười, sau đó lén lút vào phòng bếp, thử ăn món ngon, kỳ thực chính là ngừng ăn vụng, cuối cùng chọc Tử Thất Thất lấy cái muỗng múc canh tức giận đánh về phía hai người…

      Cảm giác như vậy ngừng quanh quẩn trong lòng , khiến bất giác chìm đắm trong ảo tưởng hạnh phúc.

      “Đại ca!”

      Thanh Kim Hâm chợt cắt đứt ảo tưởng của .

      Trở lại bình thường nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh như băng, “Người đâu?”

      “Đều !”

      rồi? Tôi phải là phái người canh giữ ở đây sao? Bọn họ đâu?” Mặc Tử Hàn nhíu mày bực mình.

      đường tôi cũng hỏi qua, bọn họ thấy Tử tiểu thư và Thiên Tân thiếu gia khỏi khu nhà, nhưng mà có điều tôi vừa kiểm tra phòng ngủ của bọn họ, quần áo trong tủ toàn bộ đều biến mất, hơn nữa trong phòng Tử tiểu thư, cửa sổ mở, rèm cửa và ra trải giường đều bị buộc lại ném ra ngoài cửa sổ, tôi nghĩ… bọn họ có thể là từ cửa sổ bỏ trốn! Dù sao, nơi này chỉ có ba tầng, khả năng chạy trốn như vậy là rất lớn!”

      “Cửa sổ?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc lặp lại, sau đó nhanh vào phòng ngủ của Tử Thất Thất. đứng trước cửa sổ, nhìn xuống ước chừng độ cao khoảng sáu bảy mét.

      Tử Thất Thất từng là tuyển thủ taekwondo, từ nơi này nhảy xuống hẳn là có vấn đề gì, nhưng còn Mặc Thiên Tân? Nó chỉ là đứa trẻ mấy tuổi mà cũng có thể nhảy từ độ cao này sao? Nhưng mà thằng nhóc này luôn luôn có những dự liệu khác người, có lẽ…

      Hai mắt Mặc Tử Hàn nhíu chặt, ra lệnh , “Lập tức cho người tìm, cho dù là đem lật tung cả Đài Loan, cũng phải tìm ra hai người bọn họ!”

      “Vâng!”

      Kim Hâm lĩnh mệnh, lập tức rời khỏi căn phòng.

      Mặc Tử Hàn xoay người đánh giá căn phòng của Tử Thất Thất.

      Nhớ lần đầu tiên bước vào đây, Tử Thất Thất còn hôn mê nằm giường, khi đó, ràng hôn mê bất tỉnh nhưng lại nỉ non gọi tên của .

      Vẫn hiểu…

      vì sao lúc ngủ lại gọi tên , trong cái trạng thái hề có ý thức… gọi tên là có ngụ ý gì?

      “Tử Thất Thất…”

      khẽ nỉ non, bàn tay to bất giác mơn trớn ra giường lạnh như băng…

      ***

      Khu nhà Hạnh Phúc

      Lầu 4

      Mặc Thiên Tần và Tử Thất Thất đều cầm theo cái rương vào căn phòng nào đó.

      Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn căn phòng y như đúc phòng của mình, chẳng qua nơi này có bất cứ đồ vật gì, trống trơn giống như có bất kì ai ở.

      “Mẹ này bảo bối… Đây là làm sao? Vì sao nhà chúng ta lại có gian trống vậy? Hơn nữa sao con có thể tự ý vào, mẹ tại hỏi con vấn đề? Con khẳng định chúng ta tại phải là xâm nhập gia cư bất hợp pháp chứ?”

      “Ai nha mẹ, mẹ dong dài, đều với mẹ rồi, chủ nhân phòng này rất quen thuộc với con, cho nên con khẳng định ràng, thêm kiên quyết cho mẹ… mẹ tuyệt đối phải xâm nhập bất hợp pháp!” Mặc Thiên Tân dùng sức gật đầu khiến an tâm.

      “Thế nhưng… Chúng ta ở chỗ này thực bị phát sao?” Tử Thất Thất thấp thỏm yên.

      “Yên tâm, chính cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên ba nhất định thể tưởng được chúng ta ngụ ở lầu nhà mình, huống chi con thiết kế ra cạm bẫy, bọn họ nhất định trúng kế, ha ha ha ha…” Mặc Thiên Tân đắc ý ngửa đầu cười to.

      Lại đột nhiên…

      “Leng keng —— leng keng ——”

      Chuông cửa đột ngột vang lên khiến hai người cùng sợ hãi sửng sốt.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 71: Dường như động chân tình, nhưng có phát



      thể nào?

      Chẳng lẽ là Mặc Tử Hàn?

      ta nhanh như vậy tìm lên đây?

      Tim Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bắt đầu đập dữ dội, hai tròng mắt đều nhìn chằm chằm cửa phòng giống như nhìn Quỷ Môn quan vậy.

      “Mẹ,… mẹ, mẹ mở cửa nha!” Mặc Thiên Tân lưỡng lự mở miệng.

      “Vì sao là mẹ?” Tử Thất Thất thấp thỏm hỏi.

      “Bởi vì mẹ là người lớn, chẳng lẽ mẹ biết cái gì gọi là trường ấu hữu tự sao? Cho nên mẹ, mẹ cần khách sáo, đến , lấy ra gan hùm mật gấu của mẹ, dũng cảm xông lên phía trước !” Mặc Thiên Tân nắm hai tay thành đấm, làm ra động tác tay cố lên.

      Xông lên phía trước?

      Phía trước kia có thể là cái hố lửa!

      Nó vậy mà có thể đem mẹ mình đẩy vào hố lửa… thằng nhóc chết tiệt này, nó sao có thể…

      Bất quá… quên !

      Là phúc phải họa, là họa tránh thoát!

      Tử Thất Thất lấy đủ dũng khí, cổ vũ đủ tinh thần can đảm, nhanh tới cửa phòng.

      Ngập ngừng vươn tay, bắt lấy tay nắm, sau đó chậm rãi mở ra, kinh ngạc nhìn người nào đó đứng ở cửa phòng.

      “Hi! Buổi tối tốt lành, tớ thân ái gửi tới Thất Thất…”

      Phương Lam mang theo hai cái túi plastic to, vẻ mặt vui vẻ bổ nhào về phía , còn hôn cái kêu vào má .

      (O﹏O|||)~

      Tử Thất Thất mặt đầy hắc tuyến!

      Đây… Đây… Đây… Đây là cái tình huống gì?

      Vì sao Phương Lam lại tới đây? Nhưng lại cầm hai túi đồ to mua ở siêu thị…

      Ai có thể cho , rốt cuộc đây là có chuyện gì?

      Tử Thất Thất đứng ở cửa, cách nào khôi phục!

      “Ai nha! Mẹ tiểu Lam tới, mẹ sao tự vào mà còn ấn chuông? Mẹ phải có chìa khóa sao?” Mặc Thiên Tân niềm nở tiếp nhận cái túi trong tay .

      “Oh! Mẹ cầm đồ, hơn nữa còn biết các ngươi ở bên trong, cho nên lười lấy chìa khóa, trực tiếp ấn chuông cửa! Làm sao vậy?”

      có gì, chẳng qua là dọa người nào đó ba hồn mất bảy phách, mẹ xem, vẫn còn đứng ở cửa kìa!”

      “Hả?”

      Phương Lam nghi hoặc nhìn về phía Tử Thất Thất sững sờ ở cửa!

      nghĩ tới cái chuông cửa vang liền đem cọp mẹ từ trước đến nay luôn cả gan làm loạn trấn lui, đúng là thú vị nha.

      “Tôi hai người các cậu…”

      Tử Thất Thất rốt cục lấy lại tinh thần, phẫn nộ phá tan lý trí , đằng đằng sát khí đến trước mặt bọn họ, nghiến răng nghiến lợi chất vấn, “Hai người các cậu có phải hay nên giải thích chút cho tôi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      “Cái gì? Mẹ tại chưa nhìn ra chuyện gì xảy ra sao? Đều ràng như vậy!”

      “Đúng, đúng!” Phương Lam ở bên cạnh đón ý hùa.

      Tử Thất Thất lửa giận bốc tận mây xanh!

      ràng cho tôi!” hét lên.

      “Được được được, , cậu hét cái gì a, nếu đến tai người dưới lầu, tớ xem cậu làm sao bây giờ!”

      Người dưới lầu?

      Tử Thất Thất lập tức ngậm miệng!

      chính là Mặc Tử Hàn sao? Bằng có người tới nhà ! ta tìm tới đây sao? Hơn nữa tại ngay dưới lầu?

      Phương Lam nhìn sắc mặt dần trở nên tái nhợt của , lập tức giải thích , “Cậu yên tâm, khi mình đến bọn họ , tại có ở dưới lầu, bất quá cũng thể tùy tiện ra, tốt nhất là hoạt động ban đêm, chờ yên ổn vài ngày làm thủ tục mang Thiên Tân xuất ngoại, tớ lập tức tiễn các người nước !”

      Nước ?

      “Hai người… Chuyện gì xảy ra? ràng từ đầu tới đuôi cho tôi!” Tử Thất Thất đầu đầy hắc tuyến.

      Vài tiếng đồng hồ trước vội vàng thu dọn đồ đạc cùng vài món quần áo, chuẩn bị cùng Thiên Tân chạy trốn, Thiên Tân cực kỳ bình tĩnh với , cậu có địa phương cực kỳ an toàn, Mặc Tử Hàn khẳng định tìm được, bán tín bán nghi theo cậu lên lầu, nghĩ tới Phương Lam đột nhiên xuất giống như biết trước, mang theo hai túi gì đó, lại còn cái gì mà nước .

      Hai người này… Suy cho cùng làm cái quỷ gì?

      “Kỳ …” Phương Lam nghiêm túc, chầm chậm , “Tớ với Thiên Tân sớm bàn bạc qua, nếu Mặc Tử Hàn tìm tới đây, các cậu muốn bỏ chạy như thế nào, hơn nữa tớ cũng muốn dọn nhà, mà căn phòng lầu đúng lúc ai dùng, ngẫm lại cảm tình chúng ta nhiều năm như vậy, tớ hai lời liền thuê, đúng lúc nhất cử lưỡng tiện, các cậu gặp nguy hiểm, nơi này là nơi an toàn nhất, mà tớ ở bên ngoài có thể giúp các cậu làm hết mọi chuyện đơn giản, như vậy là có thể thần biết quỷ hay chạy trốn!”

      Hoàn toàn chính xác!

      Tử Thất Thất cũng phải công nhận đó là biện pháp hữu hiệu, nhưng mà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp.

      Hai người kia… rất kỳ lạ!

      “Các cậu , các cậu phải là có mục đích khác?”

      “Nào có nào có, chưa hề chưa hề!”

      “Nào có nào có, chưa hề chưa hề!”

      Hai người trăm miệng lời, mười phần giống như hai mẹ con ăn ý.

      Tử Thất Thất nhìn bọn họ càng cảm thấy thích hợp!

      Đột nhiên nhăn hai hàng lông mày lại, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ!

      ~(|||←﹏←)… (→﹏→|||)~

      Phương Lam và Mặc Thiên Tân tầm mắt nhìn ra chỗ khác, bộ dáng có tật giật mình.

      Nhưng… Cho dù bị xem thấu, bọn họ cũng phát thệ, tuyệt đối tuyệt đối mục đích cuối cùng!

      “Này, hai người… mau” Tử Thất Thất tức giận ép hỏi.

      “Me, mẹ lại tức giận sao, chính cái gọi là tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri.(*) Biết thế nào, biết thế nào? Cả đời người, hồ lí hồ đồ (**) mới xem là… hiểu biết!”

      “Tôi khinh!” Tử Thất Thất dứt khoát bác bỏ lời cậu .

      “Tớ Thất Thất, cậu sao càng ngày càng thô lỗ, là… Bọn tớ nhất định , lần này cậu có bản lãnh tìm người hỏi chút nha!” Phương Lam dương dương tự đắc, mặt tươi cười mi phi sắc vũ.

      Bí mật lần này tuyệt đối chỉ có trời biết đất biết, biết, Thiên Tân biết, dứt khoát có người thứ ba biết!

      “Các cậu… Hai người…”Tử Thất Thất lửa giận bốc lên tận trời.

      “Thế nào? Cậu cắn tớ?”

      “Thế nào? Mẹ cắn con?”

      Hai người lại đồng thanh lần nữa, vô cùng phối hợp trực tiếp khiến nào đó tức điên.

      “Được, đây chính là các cậu , tớ hôm nay liền cắn chết các cậu, xem các cậu có hay …” Tử Thất Thất tức giận xong, liền mở miệng to hướng về phía hai người xông tới.

      “Oa, mẹ, bình tĩnh chút nha, con đường làm người còn rất dài, mẹ cũng đừng thoái hóa nha… Oa… PP của con…” cậu bé nào đó kêu rên.

      “Tớ Thất Thất, bình tĩnh a bình tĩnh, làm gì đến mức cắn người chứ? bằng tớ đổi phương thức dịu dàng… Oa… được sờ ngực…” người nào đó hét lên.

      Bầu khí khẩn trương nháy mắt liền trở nên ấm áp…

      Cuộc sống ba người, tựa như hạnh phúc như trước đây! Nhưng là… Nguy hiểm lại càng lúc càng gần!

      ***

      Biệt thự Mặc gia

      Mặc Tử Hàn trở lại phòng ngủ, phiền muộn ngồi sô pha, mày vẫn có giãn ra.

      Bọn họ đâu? theo dõi vậy mà vẫn có thể chạy trốn?

      “Đáng chết!” thấp giọng mắng.

      Chẳng lẽ nuôi toàn là đám phế vật, ngay cả thằng nhóc cũng trông được?

      Bực dọc! Bực dọc! Bực dọc!

      Lúc đầu luôn bình tĩnh, ở trong tù ròng rã suốt bảy năm cũng có bực dọc như vậy, vì sao gặp lại đó, toàn bộ thế giới giống như rối loạn hết cả?

      Hơn nữa vì sao mọi chuyện về , toàn bộ đều vượt ra khỏi suy nghĩ của ?

      ràng là nắm trong lòng bàn tay, nhưng mà tại… lại chạy.

      Đáng chết!

      chết tiệt.

      cho dù phải lật hết cả Đài Loan lên, cho dù phải lật tung địa cầu này lần, cũng nhất định phải bắt được người.

      “Tử Thất Thất ——”

      phẫn nộ gầm gừ, tay phải hung hăng nắm lại thành đấm đánh về bàn trà thủy tinh.

      “Rầm!” tiếng, toàn bộ bàn trà bị đập nát.



      Tối ngày hôm sau.

      Tròn ngày có tin tức, Mặc Tử Hàn càng ngày càng nóng nẩy.

      Tâm phiền ý loạn đến cách nào bình tĩnh!

      ràng tìm người theo dõi bọn họ, ràng phái ra nhiều người như vậy tìm kiếm dọc đường thế nhưng chút tin tức cũng có.

      Chẳng lẽ bọn họ phi thiên độn địa? Chẳng lẽ bọn họ có thuật thân?

      Rốt cuộc thể kiên nhẫn đợi được, Mặc Tử Hàn nhanh ra khỏi phòng ngủ.

      Kim Hâm vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy ra vội vàng cúi đầu, kêu tiếng, “Đại ca”, sau đó liền theo phía sau .

      “Đừng theo tôi!” Mặc Tử Hàn gầm ra lệnh.

      “Vâng” Kim Hâm dừng lại!

      đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Mặc Tử Hàn, vùng lông mày khỏi nhăn.

      Chưa bao giờ thấy đại ca vội vàng như thế, phải , cho tới bây giờ đại ca chưa từng vội vàng hấp tấp, thế nhưng lúc này đây lại bởi người phụ nữ mà tức giận, phẫn nộ, phiền lòng…

      Xem ra đại ca đối với động chân tình!

      Chẳng qua là… Chính có phát !

      Có lẽ, lâu nữa, bên trong biệt thự vắng vẻ này có thêm hai bóng dáng, người là người tương lai thừa kế Mặc gia, mà người khác chính là phu nhân…

      “Phu nhân…” bất giác kêu thử, có loại cảm giác thể , cảm giác khó hiểu.

      ***

      Khu nhà Hạnh Phúc.

      chiếc Porsche màu đen dừng lại, Mặc Tử Hàn ngồi xe, ngửa đầu nhìn tầng thứ ba của khu nhà, nhìn cửa sổ căn hộ của Tử Thất Thất.

      Vì sao?

      Vì sao tự giác mà lại tới nơi này?

      (*): Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri: Hiểu, biết mà biết mình hiểu biết, gọi là hiểu biết. hiểu, biết mà tự biết mình hiểu, biết xem như tự hiểu biết rồi vậy

      (**): hồ lí hồ đồ: nhận thức mơ hồ, lí lẽ
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 72: Là sao? Là sao? sao???



      Lúc đầu phiền muộn trong lòng muốn ra ngoài hóng gió để đầu óc mình có thể bình tĩnh trở lại, thế nhưng nghĩ tới lại chạy tới nơi này.

      Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

      Trong lòng ngừng chửi bới!

      Vì sao mình lại trở nên như thế này? Thân thể của xảy ra vấn đề gì? sinh bệnh kỳ quái gì? Có biện pháp nào trị liệu?

      Bỗng nhiên cau chặt đôi lông mày, hai mắt hung hăng trừng cánh cửa sổ phòng Tử Thất Thất, dùng sức nghiến răng, hận thể lập tức giết người để hả giận.

      Nhưng là chợt…

      bóng người qua xe , kinh ngạc mở lớn hai mắt nhìn bóng lưng quen thuộc trước mắt.

      Đêm khuya

      Tử Thất Thất buồn bực về nhà.

      Hai tên lớn đáng ghét, thời đại ngày nay đúng là Hỗn Thế Ma Vương, từ hôm qua ở trong phòng chỉ toàn ăn uống với chơi đùa, hơn nữa tấc cũng rời cái phòng kia còn đùa như cũ, phục!

      Nhưng đáng hận chính là bọn họ đem trở thành chân chạy vặt, để mua đồ ăn cho bọn họ, ràng Phương Lam việc để ấy làm, vì sao lại biến thành ? Phải biết rằng, tại rất nguy hiểm, nếu bị người của Mặc Tử Hàn phát , như vậy

      Hai mắt nhìn nhìn bốn phía, đừng là người, ngay cả bóng quỷ cũng có!

      Được rồi, căn bản tại có nguy hiểm, cho nên cực kỳ vinh hạnh biến thành chân chạy vặt, ô… người nào đó khóc ra nước mắt!

      “Haizz…” thở dài, sau đó tiếp tục bước.

      Đột nhiên, sau lưng như có cỗ gió lạnh khiến sống lưng trận lạnh cả người, cảm giác như có người theo phía sau.

      Chẳng lẽ là quỷ?

      là…

      Hai chân bất giác dừng lại, sau đó cơ thể chậm rãi quay về phía sau!

      Còn chưa có nhìn thấy người kia, bàn tay to bắt lấy , đồng thời tay kia bưng kín miệng của , thứ gì đó trong tay rơi xuống, đồng thời người nọ cứng rắn kéo vào trong ngõ .

      Người này là ai vậy?

      Sức lực lớn, phương thức cứng rắn, ta cầm lấy tay kia của khiến căn bản thể giãy dụa, mà loại cảm giác cường thế này lại giống hệt người kia.

      ta sao? Là ta sao?

      ?

      “Tử Thất Thất… Rốt cuộc cũng bắt được !”

      Thanh băng lãnh của Mặc Tử Hàn vang lên bên tai , giọng điệu trêu tức như muốn bỡn cợt .

      Tử Thất Thất nghe thấy thanh của , toàn bộ trái tim giống như ngừng đập.

      Bị ta bắt được rồi?

      ta làm sao lại ở đây? ta phải rồi sao?

      “Ưm ưm ưmmmm!”

      Buông tôi ra! muốn hô to thế nhưng lại bị dùng tay che miệng, chỉ có thể phát ra thanh nghẹn ngào, mà toàn thân giãy dụa nhưng vẫn bị kiềm chế như trước.

      Vì sao mỗi lần bị bắt được đều vô lực?

      Vì sao trốn thoát lòng bàn tay ?

      Tay trái Mặc Tử Hàn dùng sức ôm lấy thắt lưng , tay phải che miệng , khóe miệng tà ác tới gần bên tai , tà mị , “ là ngoài dự tính, nếu chạy mất vì sao còn muốn quay lại? quay lại là muốn làm gì? Chẳng lẽ bỏ quên vật gì quan trọng sao?”

      “Ưm ưm ưm… Ưmmmm… Ưmmmmmm…” ngừng hô to, ngừng phát ra thanh .

      Hai tay gắng sức đẩy tay nhưng có cách nào đẩy ra.

      Tay trái Mặc Tử Hàn ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của , giống như sợ lại chạy trốn lần nữa, ngừng dùng sức, liên tục dùng sức, hận thể đem thân thể nhập vào trong thân thể , khiến thể chạy được nữa.

      Hoàn hảo…

      Trong lòng đột nhiên xuất hai chữ này.

      Hoàn hảo lái xe đến đây, hoàn hảo ở chỗ này gặp được , hoàn hảo xuất ở đây, bằng có lẽ thoát khỏi lòng bàn tay .

      Hoàn hảo… Hoàn hảo…

      Hoàn hảo lại lần nữa bắt được !

      Chợt!

      Cơ thể Tử Thất Thất giãy dụa nháy mắt buông lỏng khí lực, lẳng lặng đứng tại chỗ, ầm ĩ nháo giãy dụa, tùy ý để tay ôm chặt.

      “Làm sao vậy?” Mặc Tử Hàn ở bên tai giọng, “Sao vùng vẫy nữa? Quên rồi sao?”

      Tử Thất Thất hơi chuyển đầu, liếc xéo khuôn mặt , hung hăng trừng mắt nhìn .

      Mặc Tử Hàn nhìn cặp mắt trong veo của , cười , “Muốn ?”

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc nhưng hai mắt vẫn nhìn .

      sao cả, dù sao cho dù kêu đến khản cổ, đêm hôm khuya khoắt cũng có ai để ý !” xong liền buông tay phải che miệng lại, ôm lấy thắt lưng .

      “Buông tôi ra!” Tử Thất Thất bình tĩnh , giọng điệu mang theo hương vị ra lệnh.

      “Tôi còn nghĩ cái gì, ra là cái này!” Mặc Tử Hàn trêu tức , hai tay càng dùng sức ôm lấy thắt lưng để càng gần , sau đó tà ác trả lời, “ buông!”

      Ưa thích nhiệt độ cơ thể , ưa thích hương vị người , ưa thích ôm như vậy… Ngay lúc này ngay cả bản thân cũng rất hiểu, thế nhưng cảm thấy tâm tình đặc biệt dễ chịu, hơn nữa khoan khoái muốn lập tức muốn .

      Đôi lông mày Tử Thất Thất nhíu lại, tim nhảy loạn lên đập bùm bùm.

      muốn đẩy ra, nghĩ biện pháp thoát khỏi tay , trốn .

      rốt cuộc muốn thế nào?” hỏi.

      cho rằng tôi muốn thế nào?” Mặc Tử Hàn hỏi lại.

      Tử Thất Thất thầm nắm chặt hai tay, , “ là muốn trả thù tôi sao? Bởi vì ngày đó tôi làm hỏng bữa tiệc của , khiến mất mặt?”

      Nghe như vậy, Mặc Tử Hàn hơi kinh ngạc!

      Nếu chuyện này, thiếu chút nữa cũng quên, mà khoảnh khắc vừa rồi, lại đắm chìm trong vui sướng khi tìm được .

      Đây là có chuyện gì? Bản thân vậy mà đối với này hoàn toàn có tức giận.

      “Nếu tôi đúng như vậy… muốn làm sao để tôi hết giận đây?” chợt hứng thú hỏi.

      Tử Thất Thất kinh ngạc.

      nghĩ đến khi còn ở khách sạn Rich, cũng từng với như vậy, tại ý tứ của là…

      Cắn ?

      chẳng lẽ muốn…” muốn lại thôi.

      “Tôi muốn cái gì?” giọng hỏi.

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc.

      muốn cùng người đàn ông này thêm câu, thầm nghĩ khiến nhanh chóng buông tay, sau đó cấp tốc chạy.

      “Sao lời nào? Trả lời tôi vừa nghĩ cái gì?” truy đến cùng.

      Tử Thất Thất nhíu mày, tức giận gầm , “ mau buông tôi ra, bằng tôi khách khí!”

      khách khí? A…” giễu cợt, tiếp tục , “Tôi muốn xem chút, muốn đối với tôi khách khí như thế nào?” xong, tay từ bên hông dò xét vào nội y của , chầm chậm lên “Đừng chạm vào tôi, đem bàn tay dơ bẩn của ra ngoài!” Tử Thất Thất sợ hãi giãy dụa.

      “Có bản lĩnh tự mình lấy nó ra!”

      Mặc Tử Hàn trêu tức , tay kia bắt đầu di chuyển, ngược lại là chậm rãi xuống dưới, linh hoạt cởi khuy quần, sau đó kéo phéc-mơ-tuya.

      Tử Thất Thất kinh hãi.

      Người đàn ông này, ta muốn ở chỗ này…

      “Đừng ——” lớn tiếng la hét, hay tay bắt lấy hai tay .

      Mà Mặc Tử Hàn tà ác cười, thoải mái đặt đầu vai , sau đó dùng môi hôn cái cổ trắng ngần của .

      muốn nhìn, có bao nhiêu cánh tay có thể ngăn .

      Tử Thất Thất kinh hoảng, ngăn thể cản dưới, hoàn toàn lúng túng!

      “Mặc, Tử, Hàn!” từng chữ lớn tiếng kêu tên của , dọa dẫm , “Tôi cảnh cáo , nếu dừng lại, tôi chắc chắn khách khí!”

      “Được, cần phải khách khí!” Mặc Tử Hàn trêu tức , tay phải vuốt ve trước ngực của mà tay trái dò xét đến quần của .

      Cơ thể này rất thơm, rất đẹp…

      Từ cái đêm bảy năm trước, khắc sâu hương vị cơ thể của , đó là loại hương vị khi ngửi thấy khiến nghiện.

      Tử Thất Thất mở lớn hai mắt, địa phương bị đụng vào trở nên nóng rực.

      Đáng ghét… dơ bẩn…

      Cái loại cảm giác đón nhận trong lòng nghĩ tới muốn nôn. chợt bỏ tay lấy từ trong túi thỏi son, rút nắp ra sau đó ấn vào cái nút màu trắng, đồng thời đụng vào tay Mặc Tử Hàn.

      “A ——”

      Mặc Tử Hàn kêu sợ hãi, cơ thể run rẩy sau đó cả người té xỉu mặt đất.

      Tử Thất Thất nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, xoay người nhìn Mặc Tử Hàn bất tỉnh nằm mặt đất.

      Kể từ sau khi bị ép buộc làm cái loại chuyện này, liền vụng trộm mua máy kích điện hình thỏi son, biết bản thân đánh lại cho nên chuẩn bị đồ vật này để bảo vệ bản thân. Nhưng mà nên đụng tới , qua đối với khách khí cho nên mang bộ dáng tại, đều là do tự tìm…

      kích động xoay người muốn chạy thế nhưng hai chân lại dừng lại, chậm rãi quay lại.

      ta hẳn là có việc gì chứ?

      Người bán tuy phải là thương nhân chính đáng nhưng ta điện gây chết người, thế nhưng vì sao đụng vào người cái liền bất tỉnh?

      Lo lắng đến bên cạnh sau đó ngồi xổm xuống.

      Nghi ngờ đưa tay để bên mũi , lại khiếp sợ sửng sốt.

      thở nữa?

      ta chết rồi?
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 73: Mặc Tử Hàn, tên trứng thối này, tôi cho phép chết!



      Sao lại thế này?

      ta làm sao có thể chết?

      Tử Thất Thất hoảng sợ hai chân mềm nhũn, cả người ngã mặt đất.

      Người bán đồ vật này ràng qua thứ này chỉ làm cơ thể người tê liệt, hôn mê, càng chết a? Nhưng mà ̣… Nhưng mà ̣… Nhưng mà…

      nhìn khuôn mặt mê man của Mặc Tử Hàn, kích động quỳ mặt đất, sau đó run rẩy vươn tay đặt ở bên dưới mũi khẳng định lại lần nữa.

      Vẫn là có hô hấp!

      kiềm chế tâm hoảng loạn, để tai áp vào ngực , tìm kiếm tiếng tim đập của .

      “Thình thịch thình thịch…”

      Tiếng tim đập cũng có biến mất, từng nhịp đều trầm ổn, từng nhịp đều ràng.

      còn sống, có chết!

      Tâm mơ hồ có tia dễ chịu.

      Tử Thất Thất chỉnh lại tư thế nằm của , hai tay đè lên nhau đặt ngực , dùng sức ép xuống, thuần thục làm phương sách cấp cứu, sau đó nắm mũi , chút do dự hô hấp nhân tạo cho .

      thầm… Ngón tay Mặc Tử Hàn hơi động đậy!

      Tử Thất Thất lặp lặp lại các động tác làm, căn bản có suy nghĩ, chuyên tâm muốn đem cứu tỉnh , muốn hô hấp lại như bình thường, cho nên khi chạm vào môi cũng có do dự, lần lại lần… lần lại lần… ngừng, ngừng đụng vào…

      “Ưhm…”

      Mặc Tử Hàn đột nhiên nhíu mày, mơ hồ thốt ra tiếng, cuối cùng lấy lại hô hấp bình thường, thế nhưng người lại hôn mê bất tỉnh như trước, lẳng lặng nằm mặt đất.

      Tử Thất Thất nghe được thanh của , ngón tay lại đặt bên dưới mũi , cảm nhận hơi thở mỏng manh, cả người giống như sụp đổ, an tâm buông lỏng toàn bộ thần kinh.

      cần phải làm tôi sợ a… Tên trứng thối !” run run lẩm bẩm tự , cảm giác nghĩ lại mà sợ ùa vào lòng của .

      Hai mắt nhìn lẳng lặng nằm ngửa mặt đất, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của , lại có loại xúc động muốn khóc, bởi vì khoảnh khắc kia khiến sợ hãi.

      Tuy rằng hận , tuy rằng chán ghét , tuy rằng cực kỳ cực kỳ chán ghét , nhưng mà ̣ nghĩ tới muốn giết , càng nghĩ tới chết.

      “Mặc Tử Hàn là trứng thối…” hướng về phía người hôn mê, ra lệnh , “Về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, tuyệt đối được chết… Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối được chết… Nếu chết… Nếu chết…” Thanh của càng ngày càng run run, cũng mơ hồ mang theo giọng nghẹn ngào, sợ hãi , “Nếu chết rồi… Tôi với Thiên Tân phải làm sao bây giờ?”

      Nghe được lời sau cùng của , tay Mặc Tử Hàn lại hơi động đậy chút.

      Tử Thất Thất cũng có ý thức được động tác nhặt kia của , cho rằng còn hôn mê, cho nên những mạnh dạn ra những lời vừa rồi, còn can đảm dùng tay khẽ vuốt ve hai gò má lạnh như băng của .

      Hơi nhíu mày, khóe miệng mỉm cười chua xót nhìn gương mặt ngủ mê, dịu dàng , “ tại , đơn giản chỉ có mình, tại là ba Thiên Tân, nếu chết, nó thương tâm, nó khóc, cho nên cho dù tôi cầu xin , cho dù là tôi thỉnh cầu , van xin cũng được… Đừng dễ dàng chết như vậy, quý trọng mạng sống mình, chí ít, cũng phải nhìn Thiên Tân trưởng thành, nhìn nó kết hôn sinh con, chí ít cũng phải như vậy mới được… chí ít cũng phải sống đến lúc ấy…”

      Thiên Tân cực kỳ cực kỳ thích !

      nhất định biết, nhất định biết trong mắt Thiên Tân, tồn tại chói mắt cỡ nào, cho nên người đàn ông này tuyệt đối thể chết, nhất định phải sống tốt…

      “Linh Linh linh… Linh Linh linh…”

      Tiếng chuông di động vang lên cắt ngang suy nghĩ của Tử Thất Thất.

      khẩn trương nhìn túi áo Mặc Tử Hàn, do dự lấy di động ra, nhìn tên màn hình – Kim Hâm!

      Do dự ấn phím nghe, sau đó đặt ở bên tai:

      “Đại ca”

      “Ách… Cái kia, là Kim Hâm!” lúng túng hỏi.

      …” Đầu dây bên kia Kim Hâm hiển nhiên rất kinh ngạc, đồng thời cũng nhận ra giọng , “Tử tiểu thư, sao lại nghe điện thoại của đại ca?”

      “Tôi… Cái này quan trọng, bây giờ tới ngõ dưới lầu của tôi, tốt nhất mang theo bác sĩ với xe cấp cứu, đại ca của hôn mê bất tỉnh!”

      “Cái gì?”

      “Tóm lại tới nhanh lên, như vậy !”

      Tử Thất Thất xong liền lập tức cúp điện thoại.

      Cuối cùng có thể yên tâm, vốn nghĩ có nên để ta ở chỗ này, hoàn hảo Kim Hâm gọi điện tới, như vậy tại có thể yên tâm .

      Lập tức đứng dậy, nhưng lại chậm chạp có xoay người mà cởi áo khoác người đắp lên người .

      Ánh mắt lại lần nữa rơi vào khuôn mặt ngủ say, trái tim, có chút xúc động.

      Bối rối thu hồi ánh mắt sau đó lập tức xoay người nhanh chóng bỏ .

      Mà ngay khi khỏi ngõ , hai mắt Mặc Tử Hàn mở ra.

      Ngay từ đầu vốn có hôn mê, chút điện giật nho với giống như bị muỗi cắn, dù sao cũng là người từng trải qua huấn luyện, nhưng là lại nảy ra trò đùa dai nho , giả vờ té xỉu, ngừng thở, nhưng tuyệt nghĩ đến, lại hoảng hốt lo sợ như thế, mà còn… hô hấp nhân tạo…

      Nhớ đến môi chạm vào môi , trong nháy mắt, mặt xuất tầng mây ửng đỏ, nóng rực như lên cơn sốt.

      Tim cũng hiểu bắt đầu đập nhanh, quả thực tựa như thằng nhóc mới lớn biết đến tình .

      Môi…

      Môi của rất mềm, rất nóng, rất ngọt…

      Giống như là kẹo đường, đụng vào khiến rất khoan khoái, thậm chí nhịn được muốn vươn đầu lưỡi, nhàng liếm.

      Đây là hôn môi sao?

      lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thế này!

      Bỗng nhiên, tay bất giác giơ lên khẽ đụng vào môi mình, dường như môi Tử Thất Thất còn cánh môi .

      là quá tệ!

      Loại rung động trong lòng là như thế nào? muốn hiểu?

      “Về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, tuyệt đối được chết… Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối được chết… Nếu chết rồi… Nếu chết… Nếu chết rồi… Tôi với Thiên Tân phải làm sao bây giờ?”

      Thanh Tử Thất Thất xuất bên tai , ngừng bay lượn, ngừng lặp lại…

      Tôi với Thiên Tân phải làm sao bây giờ?

      Khi ra những lời này, trong lòng nghĩ đến cái gì?

      muốn chết, muốn vì bọn họ mà sống? đáng chết, lại đảo loạn trái tim . rốt cuộc có khả năng gì… có khả năng gì mà khiến Mặc Tử Hàn tâm phiền ý loạn?

      “Đại ca!”

      Chợt thanh khẩn trương xông vào tai , đánh gãy suy nghĩ rối loạn ngay lúc này của .

      Sau khi nhận được điện thoại, Kim Hâm lập tức chạy tới đây, nghĩ tới nhìn thấy đại ca ngồi dưới đất.

      “Đại ca, có việc gì chứ?” lo lắng hỏi.

      “Tôi sao!” Mặc Tử Hàn trả lời, khôi phục vẻ lạnh lùng lúc đầu, giấu bộ dáng rung động kia.

      “Vừa mới nghe điện thoại của đại ca làm sao có thể là Tử tiểu thư? gặp được ấy sao? Hai người xảy ra chuyện gì vậy?”Kim Hâm kích động ngừng hỏi.

      Nhìn tình huống như vậy, chẳng lẽ là đại ca gặp được Tử tiểu thư nhưng lại trúng bẫy của ấy, cho nên trở thành cái dạng này? Nhưng mà, nếu là đại ca căn bản có khả năng đối phó được .

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      có việc gì, nên hỏi!” Mặc Tử Hàn bực mình nhíu mày, tránh trả lời.

      “Vâng” Kim Hâm lập tức cúi đầu, hề hỏi.

      Chỉ có điều…

      “Đại ca!” lại lên tiếng.

      “Sao? Còn có chuyện gì?” Mặc Tử Hàn đứng dậy, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt .

      “Tôi tra được nơi Tử tiểu thư và Thiên Tân thiếu gia tại ở rồi!” Cho nên mới có thể gọi điện tới, lại ngờ người tiếp điện thoại lại là Tử Thất Thất.

      “Bọn họ ở đâu?” Mặc Tử Hàn hỏi, giọng điệu có vẻ hơi vội vàng.

      “Bọn họ ở ngay lầu 4 khu nhà, cũng chính là căn phòng tầng của ấy!”

      Cái gì?

      Mặc Tử Hàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía tầng lầu khu nhà cũ nát, từ cửa sổ căn hộ của Tử Thất Thất hướng lên , nhìn ánh đèn sáng ở cửa sổ tầng 4.

      ra trốn ở đó.

      “A…” cười khẽ.

      Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn họ đúng là thông minh!

      “Đại ca, có muốn tại bắt người?” Kim Hâm hỏi.

      cần, cho người theo dõi, chúng ta về trước!”

      “Vâng!”

      Mặc Tử Hàn bước nhanh ra khỏi ngõ .

      Bây giờ vẫn chưa thể tìm bọn họ, bởi vì tại nếu gặp lại Tử Thất Thất, biết mình để lộ ra biểu tình như thế nào.

      muốn phải tỉnh táo lại trước!

      khỏi nắm chặt hai tay, lại phát , tay phải mình cầm chặt lấy áo khoác Tử Thất Thất để lại…

      ***

      Bên trong khu nhà

      Tử Thất Thất vội vàng chạy đến lầu 4, kích động mở cửa phòng ra, cũng nhanh chóng đóng lại, sau đó dựa lưng vào cửa phòng thở hổn hển.

      Bên trong phòng khách

      Phương Lam và Mặc Thiên Tân nhìn bộ dạng kinh hoảng của , cùng lộ ra biểu tình nghi hoặc.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao hốt hoảng như vậy?”
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 74



      Mặc Thiên Tân nhìn thở hổn hển, vội vàng chạy đến hỏi.

      có gì…” Tử Thất Thất lúng túng trả lời, rất ràng căn bản là phải có gì.

      “Mẹ, mẹ rốt cuộc làm sao vậy? Bảo mẹ mua đồ, vậy đồ đâu rồi? Hơn nữa mẹ còn vội vàng chạy về, là gặp phải quỷ sao?”

      “Quỷ?”

      Phương Lam tiếp, đồng thời đến trước mặt Tử Thất Thất, quệt miệng , “Nếu là gặp phải quỷ, vậy bị dọa nhất định là con quỷ kia, mà phải cậu ấy, mẹ thấy thế giới này người có thể dọa cậu ấy thành như thế chỉ có !”

      “Mẹ chính là…” Mặc Thiên Tân đoán, “Ba sao?”

      Nghe hai chữ này, cơ thể Tử Thất Thất rùng mình cái.

      “Đúng, là mẹ nhìn thấy ta nhưng lại ở ngõ dưới lầu!” hoảng hốt .

      “Sau đó thế nào?”

      “Sau đó thế nào?”

      Phương Lam và Mặc Thiên Tân đồng thanh, biểu tình mặt đều lộ vẻ nghe trò hay.

      “Sau đó… ta bắt được tớ, tớ lấy máy kích điện kích điện khiến ta hôn mê!” Tử Thất Thất lược bỏ rất nhiều chi tiết.

      “Cũng chỉ có như vậy?” Phương Lam vẻ mặt thất vọng.

      “Đúng vậy!” Tử Thất Thất có chút chột dạ.

      “Mẹ, mẹ phải là bỏ bớt chuyện tình quan trọng a?” Mặc Thiên Tân truy vấn.

      “Nào… Nào có!”

      “Bằng mẹ vì sao đến quá trình mẹ bị bắt, ba dùng cách nào bắt được tay của mẹ? Sau đó lại dùng tay làm gì mẹ, còn có lúc mẹ lấy ra máy kích điện, ba làm chuyện gì? Chẳng lẽ là làm cái gì cái gì với mẹ?”

      “Ừ, sai, đây mới là mấu chốt!” Phương Lam theo.

      Tử Thất Thất nhìn vẻ mặt sắc tướng của hai người, cảm giác kích động biến mất thay vào đó là tức giận dâng lên.

      “Hai người các cậu, tớ thiếu chút nữa bị bắt , ngay cả câu quan tâm cũng có? Trong đầu lại chỉ toàn nghĩ đến những cái sạch gì đó, các cậu có là con trai với bạn tốt của tớ vậy?”

      “Mẹ, cái gì gọi là sạch gì đó nha? Chúng con lại nghĩ cái khác, chỉ là muốn biết sau khi ba bắt được mẹ có phát chúng ta ở lầu hay !”

      “Đúng vậy, bọn tớ có hỏi cậu với Mặc Tử Hàn OOXX sao? Tớ thấy ràng trong đầu cậu toàn chuyện sạch còn dám bọn tớ!” Phương Lam tiếp.

      “Hai người… Hai người…” Tử Thất Thất sắp bị hai người bọn họ làm cho tức điên.

      Vào cái thời điểm này mà còn có thể đấu khẩu cùng , biết trong đầu hai người bọn họ suy nghĩ kế hoạch gì.

      Khó chịu!

      Căn bản là bình tĩnh chẳng được!

      “Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tớ nghỉ!” lạnh lùng xong rồi nhanh chóng vào phòng ngủ, khóa cửa.

      Phương Lam và Mặc Thiên Tân nhìn nổi giận đùng đùng, sau đó nhìn nhau.

      “Mẹ tiểu Lam, chúng ta có phải hơi quá đáng a? Mẹ tức giận!”

      “Ách… Hẳn là qua ngày có chuyện … Có lẽ!”

      “Haizz…”

      “Haizz…”

      Hai người cùng thở dài, đôi lông mày nhăn lại.



      Bên trong phòng ngủ

      Tử Thất Thất đứng ở trong phòng trống trơn, mặt đất đơn giản chỉ có bộ chăn đệm.

      khó chịu đến cửa sổ, nhìn xuống cái ngõ kia.

      Kim Hâm hẳn là đến đây rồi? Bọn họ hẳn là rồi? có việc gì chứ? Có thể hay vì điện giật mà để lại di chứng?

      khi đó có phải quên cầm theo vật gì, cho nên hẳn là cũng biết tại lầu thứ hai nhà mình? Cho nên nơi này tạm thời vẫn an toàn? Thế nhưng…

      Vì sao đêm khuya còn muốn đến nơi này?

      tới làm gì?

      Đột nhiên trong đầu nghĩ đến chuyện hô hấp nhân tạo cho ta, nháy mắt, hai gò má bắt đầu nóng rần lên…

      tại bản thân mới ý thức được, hai người bọn họ hôn môi, … Đó là hô hấp nhân tạo mới đúng, nhưng mà chạm vào lại chỉ lần, lại còn chủ động…

      “Haizz…” mệt mỏi thở dài.

      Đêm nay tuyệt đối là đêm tệ nhất.

      Tệ hết biết rồi…

      phải ngủ thế nào?

      ***

      Biệt thự Mặc gia

      Mặc Tử Hàn ngồi sô pha cả đêm, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh đôi môi của Tử Thất Thất…

      càng ngày càng hiểu đó, hồi tức giận hận thể giết , hồi vừa sợ hãi chết, rốt cuộc trong lòng là hi vọng chết, hay là hi vọng sống?

      Lòng của các , như mò kim đáy biển!

      cuối cùng những lời này có ý nghĩa gì, lúc đầu thực đoán ra, cũng nhìn thấu, cho dù dùng đủ loại phương thức suy luận, cũng hoàn toàn nắm giữ được tâm tư của .

      ngày đó giống như là đóa mây trắng… Dù cho gần ngay trước mắt, cũng sờ được, cho dù tìm được, cũng bắt được…

      “Rầm, rầm, rầm!”

      “Rầm, rầm, rầm!”

      “Rầm, rầm, rầm!”

      Tiếng gõ cửa ngừng vang lên, thế nhưng Mặc Tử Hàn lại hoàn toàn có nghe thấy, rơi vào trong ảo tưởng.

      Bỗng nhiên cửa phòng tự ý mở ra, Kim Hâm đứng ở cửa phòng nhìn Mặc Tử Hàn ngồi sô pha.

      “Đại ca… Đại ca… Đại ca…”

      “Đại ca ——”

      gầm , thanh rung trời chuyển đất.

      Mặc Tử Hàn sửng sốt, màng tai hơi đau nhức.

      “Sao… Làm sao vậy?”

      Bình tĩnh trước sau như vậy mà lần đầu tiên lúng túng như vậy, ngay cả cũng bắt đầu ngấp ngừng.

      Chết tiệt!

      Mặc Tử Hàn thầm mắng chửi bản thân!

      thể lại bị Tử Thất Thất nhiễu loạn tâm trí, phải bình tĩnh, phải hoàn toàn tỉnh táo lại. còn có rất nhiều chuyện phải làm, chuyện hợp nhất công ty còn có rất nhiều chi tiết phải xử lý, còn đám lão già kia mặc dù tuân theo , nhưng cũng vẫn còn mấy người thầm mưu tính cái gì, chẳng hạn như… Chú Chung kia…

      “Đại ca!” Kim Hâm tới trước mặt , hơi khom lưng cúi đầu, cứng nhắc , “Bữa sáng chuẩn bị xong, muốn xuống phòng ăn dùng hay dùng ở đây?”

      Bữa sáng?

      Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn về phía cửa sổ, bị ánh sáng làm nhói nhói con mắt.

      tại là sáng sớm? ngồi ở chỗ này suốt đêm? Hơn nữa cả đêm đều nghĩ đến đó?

      SHIT!

      Đáng chết!

      “Bữa sáng dùng, tôi muốn ăn, tôi để cậu theo dõi Tử Thất Thất, tại có cái gì ?” lạnh giọng hỏi.

      “Tử tiểu thư cũng có bất luận hướng gì, nhưng là bạn tốt Phương Lam của ấy sáng sớm ra ngoài hai lần, lần đầu tiên mua bữa sáng, mà lần thứ hai là tới cục quản lý xuất ngoại!”

      Xuất ngoại? “Bọn họ muốn ra nước ngoài?” Mặc Tử Hàn hỏi.

      “Đúng vậy, tôi phái người điều tra, Tử Thất Thất tiểu thư dường như có hộ chiếu, mà lần này cần làm là hộ chiếu của Thiên Tân thiếu gia!”

      Đôi lông mày của Mặc Tử Hàn càng nhíu càng chặt!

      đó lại có thể muốn dẫn con cùng chạy trốn ra nước ngoài?

      tưởng là có thể được sao!

      “Kim Hâm, chuẩn bị xe!” lạnh lùng ra lệnh, đứng lên.

      “Vâng!”

      Trải qua buổi tối ít nhiều cũng bình tĩnh lại, nếu tại gặp lại tự tin có thể khống chế tốt biểu tình của mình, cho nên đến lúc gặp lại bắt về, cũng nên đặt cổ dây xích, để thành thành nghe lệnh .

      A…

      Tử Thất Thất, cũng biết…

      Bị tôi nhìn trúng, là loại tội nghiệt như thế nào?

      ***

      Khu nhà Hạnh Phúc

      Lầu 4

      Sau khi Phương Lam ra ngoài, Mặc Thiên Tân và Tử Thất Thất bầu khí trong lúc đó có chút xấu hổ.

      “Mẹ, mẹ còn tức giận sao?” Mặc Thiên Tân đến bên cạnh đợi trả lời.

      có!” Tử Thất Thất lạnh lùng đáp.

      “Mẹ, mẹ đừng tức giận, ngày hôm qua là con đúng, là con sai, đều là con tốt, con nên tò mò giữa mẹ và ba xảy ra chuyện gì, cho dù hai người có xảy ra chuyện, con cũng có thể hai người chưa từng có chuyện gì, đúng, con căn bản là nên hỏi hai người có chuyện gì hay , nhưng mà… Kỳ thực hỏi chút cũng sao chứ? Dù sao con cũng lớn rồi, đây cũng là thành quả của hai người nha, cho nên hai người cứ mặc sức làm chuyện gì gì đó, chừng lại tạo ra người mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đại soái ca giống con đây!”

      Cái gì?

      Nghe chuỗi dài loạn thất bát táo của cậu, Tử Thất Thất càng thêm khó chịu.

      “Tiểu tử thối, con tốt nhất nên cách xa mẹ chút, bằng mẹ cũng dám bảo đảm con đêm nay còn có thể trông thấy mặt trăng!” nghiến răng nghiến lợi , quả đấm thép nắm chặt.

      Mặc Thiên Tân hơi run rẩy, hai chân bất giác lùi về sau lại vừa vặn đứng ở phía trước cửa sổ.

      Thấp thỏm trầm mặc, sau đó rầu rĩ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

      Bỗng nhiên, phát chiếc Porsche màu đen đứng ở dưới lầu, mà ra từ trong xe đúng là vị ba ba đại nhân thân ái của cậu.

      “Mẹ mẹ…” Cậu kích động gọi.

      “Xú tiểu tử, con đem lời mẹ xem như gió thoảng bên tai sao?” Tử Thất Thất bộ dáng y hệt hung thần ác sát.

      “Mẹ mẹ, mẹ mau nhìn, ba đến…”

      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :