1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65



      Bảy năm Đại ca ngồi tù, cái hộp và ba cái chìa khóa chia ra do hai người Kim Hâm và Hỏa Diễm giữ, chưa bao giờ từng bị bất luận kẻ nào đụng vào, làm sao có thể là giả? Trừ phi… Bảy năm trước, hai đồ vật này lúc chia ra là giả.

      Thế nhưng… Vì sao lại thế này?

      Vật thực ở đâu?

      Mặc Tử Hàn cầm nhẫn trong tay đặt ở bàn đọc, sau đó dựa lưng vào ghế tựa, nhìn khuôn mặt nghi hoặc của ba người.

      “Thực ra, bảy năm trước tôi cũng biết đồ vật này là giả!”

      Quả nhiên…

      Ba người bừng tỉnh đại ngộ, rồi lại khỏi nhíu mày, khó hiểu làm như vậy có mục đích gì.

      “Kim Hâm!” Mặc Tử Hàn gọi .

      “Có” Kim Hâm lập tức lên tiếng.

      tại… Cậu hẳn là hiểu được nguyên nhân vì sao tôi chậm chạp lấy lại đồ vật này người Tử Thất Thất rồi chứ?”

      Nguyên nhân?

      Kim Hâm trầm mặc suy nghĩ!

      Nếu Đại ca cũng biết bên trong cái hộp là giả, vậy nhất định lập tức phái người tìm kiếm đồ vật , nhưng người phái nhất định phải là thủ hạ cực kỳ tín nhiệm, chính là bảy năm trước Đại ca tín nhiệm nhất chỉ có năm người nghe lệnh , Kim Hâm, Mộc Sâm, Thủy Diễu, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu… nhớ khi đó năm người bọn họ mỗi người đều nhận được mệnh lệnh khác nhau, dường như chỉ có Thổ Nghiêu là mệnh lệnh cực kỳ giữ bí mật, có người biết hành tung ta, mà ngày hôm qua ta đúng lúc xuất , chẳng lẽ điện hạ phái ta tìm đồ vật? Nhưng mà nhìn phản ứng vừa mới của ta, hẳn cũng biết, chẳng lẽ điện hạ cũng tình hình cụ thể cho ta? Nếu là như thế này, từ điểm này có thể thấy vì sao Đại ca chậm chạp lấy lại đồ vật người Tử Thất Thất, bởi vì nếu có thể tìm được đồ vật thực vậy cần phải lấy đồ giả ra nữa, dù sao trong tâm phiến, ngoại trừ kết cấu cái hộp cùng ba cái chìa khóa còn có phương pháp mở ra, nếu bị người khác phát tăng thêm rất nhiều phiền toái…

      Bỗng nhiên!

      cúi đầu sâu với Mặc Tử Hàn, tràn đầy xin lỗi , “Điện hạ, hành động lần trước của tôi là do quá xúc động, bây giờ hướng nhận lỗi, xin trừng phạt!”

      Cặp mắt sắc bén của Mặc Tử Hàn nhìn .

      “Ngẩng đầu lên!” ra lệnh.

      “Vâng”

      Kim Hâm lập tức ngẩng đầu nhìn khuôn mặt .

      Mặc Tử Hàn hờ hững vươn tay lại cầm lấy chiếc nhẫn bàn, gắt gao nắm chặt trong tay, tại cũng phải là thời điểm trừng phạt cậu, cũng phải thời điểm cúi đầu nhận sai, các cậu đều nghe đây… Cho dù là giả, Mặc Tử Hàn tôi cũng khiến cho đám lão già kia đều phải khuất phục trước tôi, phải nghe theo mệnh lệnh của tôi!”

      “Vâng”

      “Vâng”

      “Vâng”

      Ba người đồng thanh trả lời, thanh vô cùng dứt khoát.

      Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên vẻ tà ác nồng đậm, hai mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.

      Tuy rằng đồ vật là giả nhưng là lừa gạt những lão già kia, chính là… nếu người kia…

      có chút bất an, đuôi lông mày nhảy lên nhịp!

      ***

      Gần tối

      Mặc Thiên Tân giả bộ tan học về, vào trong nhà.

      Lúc này Tử Thất Thất khôi phục lại bộ dáng như bình thường, hốc mắt đẫm lệ biến mất, đau lòng mặt cũng có, thay vào đó là vẻ mặt mỉm cười nhàng khoan khoái, giống như có phát sinh bất cứ chuyện gì, từ sáng sớm trang bị hoàn hảo vỏ bọc đó.

      Thế nhưng…

      Bí mật gì cũng có sơ hở, cặp mắt đỏ rực kia của cho dù có trang điểm lên vẫn cách nào che lấp hoàn toàn được.

      “Mẹ, mắt mẹ làm sao vậy? Vì sao hồng hồng?” Cậu bỏ cặp sách xuống, giả vờ thuận miệng hỏi.

      có gì, hẳn là do tối hôm qua thức đêm làm thêm giờ!” Tử Thất Thất sớm nghĩ lý do, đáp lại lưu loát.

      “Thức đêm?” Nét mặt Mặc Thiên Tân rất giống như nghi ngờ, nhìn chằm chằm cặp mắt của , “Cũng quá kỳ lạ ? Mẹ, người khác thức đêm đôi mắt biến thành đen như gấu trúc, vì sao mẹ thức đêm liền biến thành con ngươi của tiểu bạch thỏ rồi? Mặc dù con rất hiểu người cùng người đều có chênh lệch, nhưng là chênh lệch của mẹ có phải hay cũng quá lớn, con xem… mẹ nên thành nhận tội …” Cậu cố tình ngừng lại.

      Tử Thất Thất rất kinh ngạc.

      Mặc Thiên Tân tiếp tục , “Đêm qua mẹ rốt cuộc làm cái gì? Có phải lén lút vàng hô hô gì đó?”

      Vàng hô hô?

      Tử Thất Thất buông lỏng tâm, đồng thời cũng tức giận.

      “Mặc Thiên Tân, xú tiểu tử ngươi, vàng hô hô là ý gì? Ngươi lại học được cái gì ở chỗ nào rồi trở về hả?”

      “Mẹ, ngay cả cái này mà mẹ cũng biết sao? Thực muốn đứa trẻ như con phải giải thích cho mẹ nghe sao? Chính cái gọi là: Vàng là sắc dã, hô là nhiệt dã, vừa sắc lại vừa nhiệt, đương nhiên chính là nam nữ hợp tác vận động…”

      “Mặc Thiên Tân, con…” Tử Thất Thất phẫn nộ xông lên chín tầng mây, giơ lên quả đấm thép chuẩn bị dùng bạo lực cứu vớt lầm lạc của con trai bảo bối.

      Mà Mặc Thiên Tân vừa kích động vừa lùi lại, vừa “ Mẹ, mẹ trăm ngàn lần đừng kích động, vũ lực chỉ giải quyết được vấn đề mà còn… chuyện xảy ra, mẹ sao thành thực ra, cũng bảo con trai mẹ đến giúp mẹ chia sẻ?” Cậu ngữ hai ý nghĩa nhưng trong đó khác biệt trời vực.

      Cậu muốn mẹ cho cậu chuyện xảy ra đêm qua, cậu càng muốn mẹ bỏ cái gánh nặng kia, dựa vào đưa con trai còn chưa lớn là cậu.

      Tuy rằng mẹ khóc làm lòng đau nhưng mẹ lại ngụy trang bản thân càng làm cho người khác đau lòng…

      Cậu muốn trở thành đôi cánh cản tránh gió khi mẹ thương tâm khổ sở, cho dù tại cánh tay cậu dủ rộng nhưng ít ra cậu có thể dùng hai tay của mình lau nước mắt, cũng cho mẹ, mẹ hề đơn.

      Nhưng là…

      “[Leng keng] —— [leng keng] ——”

      thanh Chuông cửa vang lên cắt ngang “chiến tranh” giữa hai người.

      Tử Thất Thất bình tĩnh lại, vừa trừng mắt nhìn cậu vừa đe dọa , “Tiểu tử thối, chờ mẹ quay lại trừng phạt con!”

      xong xoay người, mà lúc đưa lưng về phía cậu, đôi lông mày nhăn lại, dù sao vẫn cảm thấy lời cuối cùng mà cậu giống như có ngụ ý khác.

      Chẳng lẽ bị nó nhìn thấu?

      Mặc Thiên Tân nhìn bóng lưng của , đôi lông mày cũng nhăn lại.

      ràng chỉ kém chút, cho cậu thêm chút thời gian cậu tuyệt đối nắm chắc có thể làm cho mẹ mở rộng lòng, thế nhưng chuông cửa quỷ tha ma bắt vì sao lại vang lên đúng lúc này?

      Nửa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim?

      Cắt đứt thời điểm mấu chốt trong kế hoạch mà cậu khổ sở suy nghĩ.

      Giận! (╰﹏╯)~



      Cửa phòng

      Tử Thất Thất nghi ngờ mở cửa ra, kinh ngạc nhìn Bách Hiên đứng trước cửa.

      ta sao lại tới đây?

      “Thất Thất…” Bách Hiên giọng kêu tên , vẫn là bộ dáng tươi cười như ngày xưa.

      “Sao lại tới đây?” Tử Thất Thất nghi ngờ.

      thể tới sao? nhớ trước em từng ước hẹn tháng của chúng ta, em vẫn là bạn của !”

      sai, thế nhưng…” muốn lại thôi. Sáu ngày có liên lạc còn tưởng rằng ta quên khế ước đương buồn cười này.

      Bách Hiên dịu dàng mặt mơ hồ xuất tia cười khổ.

      khẽ cau mày, dịu dàng , “Thực ra mấy ngày nay suy nghĩ lại việc ngày đó làm với em, ràng ngay từ đầu chính là ép buộc em làm bạn của , thế nhưng lại lòng tham đáy muốn em chỉ thuộc về , cho nên lần này tới tìm em là muốn xin lỗi em… thực xin lỗi, xin em tha thứ cho , còn có… tối hôm đó chúng ta có phát sinh bất cứ chuyện gì, bởi vì có người giữa đường mang em !”

      Có người mang ?

      Tử Thất Thất sửng sốt.

      biết vì sao khi nghe xong câu đó, trong đầu liền xuất hình ảnh, dĩ nhiên là bóng dáng Mặc Tử Hàn.

      ta sao?

      ta cứu , còn mang về nhà sao?

      “Thất Thất, em có thể tha thứ cho ? xin thề, tuyệt đối làm chuyện như vậy với em lần thứ hai!” Bách Hiên kiên định thề.

      “Thực ra… tôi muốn tha thứ cho , cần phải thề!” Tử Thất Thất hướng phía giơ tay lên thản nhiên cười.

      “Cám ơn” Bách Hiên kích động cảm ơn, nhưng lại kéo tay , dùng sức nắm chặt!

      Tử Thất Thất kinh ngạc!

      “Thất Thất…” gọi , thỉnh cầu , “Kỳ tới nơi này còn có chuyện khác, ngày mai tham gia bữa tiệc rất trọng yếu, muốn em làm bạn , có thể chứ?”

      “…”

      Tử Thất Thất trầm mặc, có trả lời.

      thể sao?” Bách Hiên lại hỏi.

      …” Tử Thất Thất cười , “Đương nhiên có thể!”

      Làm bạn , trả lời như vậy là cơ bản nhất, lấy tư cách ân nhân của , trả lời như vậy cũng là đúng, giống nhau… Để mình, để bản thân mình nghĩ ngợi lung tung, tham gia bữa tiệc như vậy là phương pháp trốn tránh thể tốt hơn.

      Bởi có nhiều người rồi, tâm bị thương nữa, chít ít… có thể ép buộc chính mình, ở trước mặt nhiều người lộ ra vẻ mặt đau lòng.

      chán ghét con người, bởi vì con người cực kỳ yếu đuối.

      “Tối mai bảy giờ tới đón em!”

      “Được!”



      Dưới lầu khu nhà.

      Bách Hiên trở về xe của mình, vừa mở cửa xe chợt phía sau truyền đến thanh người nào đó.

      “Chú Bách Hiên…ánh trăng sáng lấp lánh, ban đêm mĩ lệ như vậy, chú có muốn vừa bộ vừa chuyện vài câu với cháu được chứ?” Mặc Thiên Tân xong, khóe miệng lại treo đầy ý cười xấu xa.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 66



      Bách Hiên nghe thấy thanh cậu, chậm rãi xoay người.

      Dưới ánh trăng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Mặt Tử Hàn , nhìn nét tà ác mặt cậu.

      “Cháu muốn chuyện gì với chú?” hỏi.

      “Ngoài chuyện tình của mẹ ra, chú cho rằng còn có cái khác sao?” Mặc Thiên Tân xảo diệu hỏi lại.

      Lông mày Bách Hiên hơi chau lại.

      Mặc dù cậu chỉ là thằng quỷ sáu tuổi nhưng trình độ thông minh tuyệt đối thua kém đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn có tính cách tinh quái, lúc nào cũng làm người khác bất tri bất giác rơi vào bẫy của cậu, cho nên tuyệt đối thể xem thường cậu, nhất định phải cẩn thận trả lời.

      “Lên xe , chúng ta chuyện xe!”

      “No,No,No!” Mặc Thiên Tân lắc lắc ngón trỏ, sau đó hoan hỉ cười , “Quang cảnh bên kia tuyệt đẹp, cháu cho rằng chúng ta nên qua bên kia chuyện có vẻ tốt hơn!”

      Cậu xong liền vươn tay bé mập mạp của mình ra, chỉ vào trạm gác giao thông cách đó xa.

      Bách Hiên nhìn theo hướng cậu chỉ, hơi do dự chút.

      “Được rồi, chúng ta qua đó !” giọng trả lời, sau đó nhanh hướng về phía bên kia.

      Mặc Thiên Tân theo bên cạnh .



      chiếc ghế dài

      Hai người cao thấp sóng đôi mà ngồi, trầm mặc hồi lâu, cũng hít đủ gió lạnh.

      Chợt Mặc Thiên Tân quay lại nhìn khuôn mặt dịu dàng của , giọng , “Chú Bách Hiên, có câu tục ngữ rất triết lý, biết chú nghe chưa!”

      Bách Hiên nghi hoặc quay đầu, chống lại hai mắt cậu.

      “Tục ngữ gì?”

      “Chính là… Dưa hái xanh ngọt, cường hái hoa thơm, cường cường phụ nữ bị thương! Mà còn là, chú tổn thương, ấy tổn thương, mọi người đều tổn thương!”

      Bách Hiên nghe xong lời cậu, đôi lông mày nhăn lại.

      “Cháu có ý gì?”

      “Ý tứ rất đơn giản, chính là mẹ căn bản là thích chú, thế nhưng nếu chú cứng rắn muốn mẹ ở cùng chỗ với chú, cuối cùng là chú bị tổn thương, mẹ bị tổn thương, còn có thể liên lụy đến rất nhiều người quan tâm hai người, tiếp theo tất cả mọi người đều tổn thương! Cho nên… Trước khi bi kịch này còn chưa có hình thành, sao chú mở rộng lòng mình, buông tay ra, có lẽ chú phát ra… Thần mã đều là mây bay!”

      Mặc Thiên Tân dùng lí do độc hữu khuyên ngăn đừng cố chấp với Tử Thất Thất nữa, nhưng là…

      “Chú vì sao phải buông tay?” chợt hỏi lại, lập tức cường thế truy đến cùng, “Cháu dựa vào cái gì cho rằng Thất Thất ở cùng chỗ với chú bất hạnh? Chẳng lẽ ấy thích chú sao? Chẳng lẽ chú chút cơ hội nào sao? Tương lai thể dò xét, cháu có tư cách gì kết luận kết cục của chúng ta? Mà chú, vì sao phải nỗ lực hết mình rồi bỏ người mình thích? Chú hỏi cháu… Nếu cháu đứng ở lập trường của chú, cháu buông Thất Thất sao? Cháu buông người phụ nữ cháu thích bảy năm sao?”

      Bảy năm?

      Mặc Thiên Tân ngậm miệng!

      Con số như vậy khiến cậu tìm được bất luận cái gì phản bác.

      Thực ra cậu căn bản hiểu tình nam nữ, cũng nhận thức được tâm tình tại của Bách Hiên, nhưng mà… Dù vậy…

      “Cháu giao mẹ cho chú, cháu tuyệt đối để mẹ ở cùng chỗ với chú!”

      “Vì sao?” Bách Hiên hỏi.

      “Bởi vì, cháu…”

      Mặc Thiên Tân chậm chạp mở miệng, nhưng có tiếp tục , mà bên dưới ánh trăng, khuôn mặt cậu bỗng trở nên hồn nhiên, mơ hồ toát ra ưu thương, so với tuổi của cậu chút cũng tương xứng.

      Nháy mắt, cậu lại trở về tinh quái như bình thương, sau đó bá đạo , “Mặc kệ nguyên nhân là cái gì, tóm lại… Cháu cho chú ở cùng chỗ với mẹ, cháu nhất định phá hư các người, chú tốt nhất chuẩn bị tâm lý bị đá !”

      “A…” Bách Hiên cười khẽ, “Cháu đây là muốn tuyên chiến với chú?”

      “Đúng vậy”

      “Được, chú chấp nhận khiêu chiến của cháu!”

      “Hừ… Chú thua chắc rồi!”

      “…”

      Chiến tranh giữa đàn ông với đàn ông, có ánh trăng chứng giám, bắt đầu…

      ***

      Ngày kế

      Tối hôm sau

      Trong biệt thự xa hoa kiểu tụ tập những nhân vật hàng đầu của các nghành nghề, bất luận là hắc đạo, bạch đạo, hay là hắc bạch , chỉ cần có quyền có thế có tài đều được mời đến tòa nhà này, nhưng cực kỳ thần bí là tất cả mọi người đều biết mục đích của bữa tiệc này…

      Lúc này Tử Thất Thất kéo cánh tay Bách Hiên, hai người cùng vào đại sảnh hoa lệ.

      Nhưng là vừa bước vào, có rất nhiều ánh mắt đàn ông phóng đến thân thể và khuôn mặt .

      thân sườn xám kiểu Trung Quốc, vừa vặn bao lấy thân thể , cũng ra thân hình cân xứng, mà hai bên sườn xẻ tà đến chân, từng bước mơ hồ để lộ đôi chân thon dài cùng nước da trắng nõn khiến tâm mọi người ngứa ngáy khó chịu, nhưng khiến mọi người kinh diễm là khuôn mặt mỹ lệ của … Cằm hơi nhọn, đôi môi bạc , mũi xinh xắn, đôi mắt trong veo, ngũ quan xinh xắn hình thành hé ra khuôn mặt của mỹ nhân, mà nước da trắng nõn lại nhàn nhạt tầng trang điểm, giống như bức tranh thủy mặc thãnh nhã tăng thêm vài phần sắc thái sinh động khiến hai mắt người khác càng xem càng sáng ngời.

      Thiên Tiên xinh đẹp… chính là thế này!

      Tử Thất Thất xấu hổ nhìn ánh mắt của những người đàn ông kia, từ đáy lòng nổi lên cỗ chán ghét.

      Sớm biết vậy chọn mặc sườn xám rồi!

      Bởi vì sườn xám trước dấu ngực, sau dấu lưng, với lại cổ áo dựng thẳng lên, vừa vặn hảo hảo che dấu hôn ngân người , lại nghĩ rằng vậy mà lại biến khéo thành vụng, trở thành tiêu điểm mọi người.

      Đột nhiên, nhớ tới câu mà Mặc Thiên Tân thường với :

      “Mẹ, Thượng Đế khi sáng tạo ra mẹ nhất định là quá mức nhàm chán, cho nên mở trò đùa to với mẹ, bởi vì thế nhưng cho mẹ khuôn mặt mỹ lệ lại đồng thời cho mẹ tính nết cọp mẹ ác liệt, cho nên…câu “Trong ngoài đồng nhất” tuyệt đối là từ mẹ mà ra!”

      Tiểu quỷ thối chết tiệt kia chuẩn, tại cảm nhân được cái gì gọi là “Trong ngoài đồng nhất”

      muốn đánh người a!

      “Thất Thất…” Bách Hiên nghiêng đầu, khẽ kêu tên .

      “Sao?” Tử Thất Thất quay đầu lại, nghi hoặc nhìn .

      “Em sao chứ? Sắc mặt em dường như có chút được tốt?”

      … Em sao! Có thể do nhiều người, em có chút căng thẳng.”

      “Chúng ta qua bên kia, bữa tiệc hẳn là bắt đầu rồi!” Bách Hiên xong liền chỉ vào góc có rất ít người.

      “Ừ, được!” Tử Thất Thất gật đầu đồng ý.

      Hai người sóng vai làm rất nhiều người nhìn chăm chú, hướng về phía bên kia, vài người bắt đầu xì xào, nhưng cũng loáng thoáng truyền vào tai .

      “Người phụ nữ đó là ai?”

      biết!”

      “Chưa thấy qua!”

      “Thế nào? Lão già ông xem trúng ta rồi?”

      “Hừ… Loại tiểu nha đầu này còn được vào trong mắt tôi!”

      “Vậy ngài đây là…?”

      có gì, chỉ là cảm thấy khuôn mặt của ta lớn lên rất giống Ngọc nhi!”

      “Ngọc nhi? Đó là ai? Là người mất sao?”

      có gì…”

      chút , để cho em chúng tôi cùng vui vẻ!”

      “Câm miệng”

      “Được được được!”



      Loáng thoáng nghe được lời đối thoại kia, hai chân Tử Thất Thất dừng lại, khiếp sợ mở lớn hai mắt.

      đột nhiên quay đầu lại tìm kiếm mấy người vừa chuyện kia, thế nhưng bóng dáng bọn họ lẫn lộn vào trong đám người lại.

      Kỳ quái!

      Đây là có chuyện gì?

      giống như vừa nghe được có người gọi Ngọc nhi. Bọn họ làm sao có thể biết cái tên này? Bọn họ vì sao lại biết tên mẹ?

      “Thất Thất… Thất Thất…Thất Thất…”

      Bách Hiên liên tục kêu tên , cuối cùng khẩn trương nắm lấy tay , lớn tiếng , “Thất Thất… Em làm sao vậy?”

      “A?”

      Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, lúng túng nhìn khuôn mặt , sau đó giả vờ bình tĩnh , “ có việc gì, chuyện gì đều có!”

      Bách Hiên nhíu mi!

      Từ lúc mới bắt đầu có chút thích hợp, chẳng lẽ là do am hiểu những bữa tiệc như thế này? Thế nhưng, lại cảm thấy cũng phải cái dạng này…

      “Chúng ta thôi!”

      Tử Thất Thất thản nhiên cười, lại cầm lấy cánh tay , xoay người hướng về phía trước, thế nhưng lòng lại có chút lo lắng yên.

      Chẳng lẽ là bạn bè trước đây của mẹ sao? Dù sao bảy năm trước nhà mẹ coi như là có chút danh tiếng, thế nhưng nội dung cuộc đối thoại kia vì sao lại cảm thấy, chuyện cũng đơn giản như vậy?

      Là lo lắng quá nhiều sao?

      Hay là quá nhạy cảm?

      Quên nghĩ nữa… phiền…

      Sau vài phút ngắn ngủn, bữa tiệc bắt đầu, nhạc trong đại sảnh ngừng lại, thanh mọi người cũng đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt, đại sảnh trở nên lặng ngắt như tờ.

      Chợt!

      Từ lầu hai xuống bốn người đàn ông, trước sau ba, tất cả đều mặc tây trang màu đen.

      Thời điểm người đàn ông kia xuất , mọi người khỏi thở hốc vì kinh ngạc, ngừng thở, trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông kia.

      Vì sao ta lại xuất ?

      Bữa tiệc ngày hôm nay là do ta tổ chức?

      ta muốn làm cái gì?

      Mỗi người đều tràn ngập những thắc mắc giống nhau nảy sinh trong đầu, nhưng chỉ có Tử Thất Thất là đầu óc trống rỗng, hai mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm người người đàn ông đệ nhất xuống từ lầu hai.

      Phấn môi mong manh hơi run run, bất giác khẽ nỉ non, “Mặc… Tử… Hàn…”
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 67: Rượu say người tự say, hoa mê người người tự mê…



      Vì sao ông trời lúc nào cũng trêu cợt chứ?

      Vì sao càng là muốn thấy đó liền hết lần này tới lần khác lúc nào cũng lại thấy người đó?

      Chẳng lẽ… Đây là nghiệt duyên trong truyền thuyết?

      Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt Mặc Tử Hàn, nhìn xuống bậc thang, nhìn đứng ở trước mặt mọi người, tim… Bất giác nhảy lên mãnh liệt, càng lúc càng mau, giống như muốn phá thân thể lao ra ngoài.

      Mà Bách Hiên bên cạnh

      nhìn đến Mặc Tử Hàn, cùng mọi người đều sửng sốt mở lớn hai mắt, thế nhưng lúc sau nhanh chóng nhìn đến Tử Thất Thất ở bên cạnh.

      Mà lúc này hai mắt Tử Thất Thất hoàn toàn bị Mặc Tử Hàn thu hút, chớp mắt nhìn theo , giống như bị câu ba hồn bảy vía.

      “Thất Thất…” khẽ gọi.

      “…” Tử Thất Thất hề phản ứng.

      “Thất Thất…” đề cao thanh .

      “…” Tử Thất Thất vẫn nhìn chằm chằm Mặc Tử Hàn.

      “Thất Thất ——”

      Bách Hiên cơ hồ là gầm lên làm cho vài người xung quanh đều nhìn về phía , nhưng chỉ có Tử Thất Thất gần ngay trước mắt có chút nào thay đổi, hai mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Mặc Tử Hàn, hoàn toàn quên mất tồn tại của .

      Bỗng nhiên, tim bắt đầu đau đớn!

      Bách Hiên thầm nắm chặt hai đấm.

      Mọi người phía trước

      Mặc Tử Hàn ngạo nghễ dừng hai chân lại, khí phách bức người quay mình đối mặt với toàn bộ khách khứa. Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu ba người theo phía sau , chia nhau đứng ở hai bên .

      “Hoan nghênh mọi người đêm nay tới đây, tham gia bữa tiệc vô cùng đặc biệt này…”

      Mặc Tử Hàn chợt , thanh trầm ổn vang dội, mang theo giọng trầm nam tính độc hữu, kinh hãi màng tai mọi người.

      cố tình ngừng lại, sau đó khóe miệng gợi lên quyến rũ, tiếp tục , “Thực ra bữa tiệc đêm nay chỉ có mục đích, chính là muốn cho mọi người, từ hôm nay trở … Tập đoàn Kim King, tập đoàn môi giới KG, tài phiệt KK… cùng mười mấy công ty cỡ lớn dung hợp thành khối, gọi chung là tập đoàn King, tất nhiên, người đứng đầu công ty chính là Mặc Tử Hàn tôi, mọi người cũng có thể gọi tôi là King…”

      Mặc Tử Hàn đem lời ra hết, trong đại sảnh mảnh yên tĩnh, sau đó lại là khe khẽ thầm.

      “King? ta là King? Nhưng mà tổng giám đốc King của tập đoàn Kim King phải là người cao lớn đứng phía sau ta sao?”

      “Theo như , người kia cho tới bây giờ chưa từng qua mình là King, chỉ mình họ Kim”

      “Thế nhưng đây là chuyện gì? Dung hợp thành khối là khái niệm gì?”

      “Tập đoàn Kim King, môi giới KG, tập đoàn tài chính Gold, tài phiệt KK… Tất cả đều là những công ty quốc tế nổi tiếng thế giới, nếu trở thành tổng thể… Trời ạ, tôi dám tưởng tượng!”

      như vậy, cẩn thận ngẫm lại, những công ty này đều có điểm giống nhau!”

      “Điểm gì giống nhau?”

      “Chính là bọn họ đều nổi lên từ bảy năm trước!”

      “Đúng, đúng vậy, là bảy năm trước!”

      “Bảy năm trước? Vậy phải là thời điểm mà Mặc Tử Hàn ngồi tù sao? Chẳng lẽ ta mưu kế hoạch từ khi đó?”

      nghĩ tới, tên côn đồ hắc đạo, vậy mà…”

      Trong nháy mắt!

      Lúc mà Mặc Tử Hàn nghe được từng chữ “tên côn đồ hắc đạo”, hai mắt lãnh liệt của trừng người kia giống như lãnh tiễn nháy mắt xuyên qua tim người nọ.

      Người nọ hốt hoảng lui về phía sau, hai chân run lên như nhũn ra dám lại thêm chữ.

      Mặc Tử Hàn cười gợi lên quyến rũ, thu hồi ánh mắt, sau đó đột nhiên vươn tay phải…

      Tất cả mọi người trong đại sảnh lại ngậm miệng, cũng đều vì động tác của mà sợ hãi ngớt. Nhưng chỉ có số ít người đứng đầu hắc đạo nhìn đến tay phải , kinh ngạc sửng sốt.

      Chỉ thấy Kim Hâm cầm lấy ly sâm banh, đặt ở trong tay .

      Mặc Tử Hàn cầm lấy ly sâm banh, chậm rãi đưa tay chuyển dời đến trước ngực, sau đó giơ lên, đồng thời, cũng đem chiếc nhẫn hình rồng đeo ngón trở ra trước mắt mọi người.

      Tân khách bên trong số ít qua trăm tuổi nhìn chiếc nhẫn ngón trỏ của , đôi lông mày nhăn lại.

      Bọn họ hoàn toàn ngờ người trẻ tuổi này lại lợi dụng bữa tiệc, ghép cả hắc đạo bạch đạo vào với nhau, hổ là con trai Mặc Hình Phong,vừa ngoan tuyệt lại giảo hoạt…

      Mặc Tử Hàn giơ ly, hai mắt quét những lão già trong đám tân khách, cuối cùng tầm mắt dừng lại người Tử Thất Thất.

      ta cũng tới?

      “Mọi người cạn ly, chúc chúng tôi về sau hợp tác vui vẻ!” lớn tiếng , đem chắt lỏng hổ phách trong ly uống hơi cạn sạch!

      Khách khứa ở đây cho dù là tình nguyện hay tình nguyện đều sôi nổi cầm ly rượu nâng lên, nhưng lại chỉ có Tử Thất Thất cùng Bách Hiên bên cạnh là ly rượu trong tay vẫn còn đầy.

      Hai mắt Tử Thất Thất cùng bốn mắt nhìn nhau.

      Đầu óc trống rỗng cuối cùng hoạt động, nhớ tới việc làm đêm kia đối với , nhớ tới tay chạm đến toàn thân , nhớ tới môi hôn lên thân thể , nhớ tới khi nhập vào trong cơ thể , vô cùng vô tận đòi lấy… Cảm giác nhục nhã sinh sôi nẩy nở, cảm giác oán hận kêu gào trong não, toàn thân dưới chỗ bị từng đụng vào bắt đầu cực nóng, nhất là huyết Long phía sau lưng… Giống như bị bỏng kịch liệt đau nhức…

      Người đàn ông chết tiệt!

      Trứng thối chết tiệt!

      Tuyệt đối… Tuyệt đối… thể tha thứ cho ta!

      đột nhiên nắm chặt ly rượu trong tay, chân bất giác tiến lên!

      “Thất Thất…”

      Bách Hiên thấy phương hướng về phía ta, tự giác đưa tay bắt lấy cánh tay .

      “Buông ra”

      Tử Thất Thất có quay đầu, lạnh lùng mở miệng, mang theo mệnh lệnh!

      Bách Hiên chau mày, ràng muốn đem lập tức mang thế nhưng tay… Cũng tự giác buông ra

      Tử Thất Thất tiếp tục , từng bước tới gần Mặc Tử Hàn.

      Khi đứng trước mặt , cũng đồng thời đứng trước mặt mọi người, tất cả đều nghi ngờ nhìn !

      “Người phụ nữ đó là ai? ta muốn làm gì?”

      phải là muốn trước mặt mọi người đưa tình chứ?”

      “Lá gan người phụ nữ này lớn!”

      “Tôi xem… ta là tự tìm cái chết?”

      “Ha ha…”

      Thanh mơ hồ truyền vào tai Tử Thất Thất nhưng mà hoàn toàn để ý, còn gợi lên quyến rũ mê người, đối mặt với cười quyến rũ.

      Mặc Tử Hàn sửng sốt!

      Nhìn thân sườn xám tao nhã mỹ lệ, nhìn tươi cười mị hoặc lòng người mặt làm cho thể kinh diễm, đẹp tựa như tiên như

      “Tổng Giám Đốc Mặc… ” Tử Thất Thất chợt mở miệng, đem ly rượu giơ lên, cười , “Chúc mừng , chúc mừng từ tên trứng thối hắc đạo, bước lên mây, giờ khắc này trở thành Tổng Giám Đốc cao cao tại thượng! ”

      Trong đại sảnh mảnh kinh ngạc!

      Trứng thối hắc đạo? bước lên mây?

      Người phụ nữ này dám như vậy, ta… Điên rồi?

      Hai mắt Mặc Tử Hàn hơi nhíu chặt, toàn thân tản mát ra tức giận nồng đậm,

      Lá gan này đúng là lớn đến mức coi trời bằng vung, dám đến trước mặt trong bữa tiệc của còn ra những lời này.

      Muốn chết!

      “Tử tiểu thư, tôi thấy là uống say rồi, có muốn tôi sai người đưa về nhà ?” lạnh lùng , thầm uy hiếp.

      “Say?” Tử Thất Thất lặp lại, cười nhạo , “Tôi căn bản giọt rượu cũng uống, làm sao có thể say? Bất quá người cổ đại thường thường câu: Rượu say người người tự say, hoa mê người người tự mê… Có lẽ tôi uống say rồi, cho nên nghĩ qua là lại bị trứng thối mê hoặc, phải tôi khoa trương, tôi tại thực bị mê hoặc đến đầu bất tỉnh, cho nên tôi mới có thể gan lớn đứng ở trước mặt , còn can đảm ra những lời này, hơn nữa lớn mật… Kính ly!”

      xong liền đưa ly cụng ly , sau đó giơ cao ly trong tay, từ đầu của đổ xuống.

      Mặc Tử Hàn đứng tại chỗ, tránh, tùy ý để cho chất lỏng hổ phách từ đầu mình chảy xuống, qua hai gò má , giọt xuống bộ tay trang quý báu của .

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      Ba người phía sau kinh ngạc kêu ra tiếng, cũng đồng thời tiến lên.

      Mặc Tử Hàn giơ tay trái lên!

      Chân ba người dừng lại!

      “A…” cười khẽ, chân mày hơi hơi nhíu, đằng đằng sát khí nhìn khuôn mặt của , lạnh lùng , “Tử tiểu thư, phương thức kính rượu của đúng là đặc biệt!”

      “Đương nhiên, mỗi người ý, nhìn thấy trứng thối như , phương thức này là cực kỳ thích hợp!”

      sợ chết?” Mặc Tử Hàn nghiến răng đe doạ.

      “Sợ! Tôi đương nhiên sợ, nhưng mà mọi người đều chết, chết sớm hay chết muộn đều là chết, nếu định phải chết, tôi đây còn có cái gì phải sợ?”

      “…” Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn , phẫn nộ cách nào che dấu mặt , hoàn toàn bộc lộ.

      “A…” Tử Thất Thất cười khẽ, nhìn vẻ mặt tức cười.

      “Như thế nào? Vì sao ra tay? Chẳng lẽ bởi có nhiều người ở đây nhìn… Cho nên dám?”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 68



      Hai mắt Mặc Tử Hàn đằng đằng sát khí, lửa giận trong lòng bùng nổ!

      Rất nhanh vươn tay bóp cái cổ mảnh khảnh của !

      “Ưmm…” hô hấp của Tử Thất Thất bị ngừng lại.

      nghĩ rằng tôi dám giết ? cho là bị những người này thấy tôi cũng dám ra tay? Tôi cho … cho dù là tôi ở trước mặt bọn họ giết , bọn họ cũng dám câu… tin?” hung hăng , tay dùng sức bóp cổ càng chặt.

      Vùng lông mày Tử Thất Thất cau lại.

      Cổ họng đau đớn giống như sắp bị ta bẻ gãy, thế nhưng lại thẳng tắp nhìn , khóe miệng gợi lên quyến rũ xinh đẹp, sau đó mở miệng thể phát ra thanh , đối mặt với thong thả nhép miệng ba lần.

      Mặc Tử Hàn nhìn miệng , thấy ràng ba chữ mà muốn .

      Lửa giận tăng lên, tay lại dùng sức.

      chết tiệt, quả là mượn lá gan trời càng ngày càng lớn mật, vậy mà lúc sắp chết còn dám cười với , còn dám nhép miệng ra ba chữ kia!

      Trứng thối?

      Ở trong mắt Mặc Tử Hàn chính là như vậy sao?

      Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

      thể giết !

      phẫn nộ càng tăng thêm lực đạo, tay càng dùng sức đem chiếc cổ mảnh khảnh của ghìm chặt, hận thể lập tức bẻ gãy!

      “Dừng tay!”

      tiếng quát to làm toàn bộ mọi người nín thở, khiếp sợ nhìn về hướng phát ra thanh.

      Bách Hiên từ trong đám người chạy tới trước mặt Mặc Tử Hàn, kích động vươn tay bắt lấy tay kia của , cũng quát to , “Buông tay ra!”

      “Cút ngay!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.

      Bách Hiên dùng toàn lực lôi kéo, thế nhưng cái tay kia của đúng là như kìm sắt, nhúc nhích tí nào.

      “Mặc Tử Hàn!” Bách Hiên lớn tiếng kêu tên , kích động , “ muốn trước mặt nhiều người như vậy giết người sao? có nghĩ tới, cho dù tại có thế lực rất cường ngạnh thế nhưng nếu chiếm được lòng người, chiếm được tôn trọng của những người khác, trở lại lúc đầu là tên chỉ biết giết người, chỉ biết làm thủ lĩnh hắc đạo, hơn nữa tân tân khổ khổ dùng bảy năm xây dựng lên hết mọi thứ… cũng đổ xuống sông xuống biển!”

      Mặc Tử Hàn nghe thấy , rất ràng đều là , thế nhưng có để tâm, lửa giận trong lòng càng thêm tăng lên, mơ hồ còn mang theo chút ghen ghét hiểu , lại tăng thêm lực ở tay.

      Bách Hiên nhìn sắc mặt Tử Thất Thất càng ngày càng đỏ lên, nhìn hai mắt gần như sắp nhắm lại.

      kinh hoảng nhìn ba người phía sau Mặc Tử Hàn, lớn tiếng , “Ông chủ các điên rồi, đến các cũng điên rồi sao? Chẳng lẽ các muốn thấy ta lại ngồi tù sao?”

      Ngồi tù?

      Nghe thế, Kim Hâm, Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu đều dao động.

      Đại ca vừa mới ra tù, với lại kế hoạch bảy năm cũng vừa mới bắt đầu, nếu lại giết người đám lão gia kia nhất định bỏ qua việc này khiến lại ngồi tù, hơn nữa tại nhẫn lấy ra, bọn họ thể để Đại ca vào tù, ít nhất muốn giết người cũng phải tại.

      “Đại ca!”

      Kim Hâm là người đầu tiên vọt tới bên cạnh .

      “Đại ca, xin buông tay!” thỉnh cầu , liền vội vàng nắm lấy tay bóp cổ Tử Thất Thất, ngầm dùng sức nhưng lại ngăn cản được.

      “Cút ngay!” hung hăng ra lệnh.

      “Đại ca!”

      “Đại ca!”

      Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu cùng tiến lên!

      Ba người đứng ở bên cạnh, khẽ .

      “Đại ca, đại cục làm trọng!”

      “Đại ca, đại cục làm trọng!”

      “Đại ca, đại cục làm trọng!”

      Mặc Tử Hàn nghe thanh bọn họ, nhìn Tử Thất Thất lúc này sắp hôn mê, lửa giận trong lòng tuy vẫn còn, nhưng cũng hiểu được tình hình tại thế nào!

      Chết tiệt!

      thầm tức giận mắng, chợt buông lỏng tay ra!

      Tử Thất Thất vô lực ngã mặt đất, hô hấp bỗng chốc khôi phục, cũng liên tục ho khan.

      “Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…”

      Bách Hiên khẩn trương ngồi xổm xuống, , “Thất Thất, em sao chứ?”

      “Khụ khụ khụ… Khụ khụ… Khụ…”

      Hô hấp của Tử Thất Thất chậm rãi thông suốt, ho khan dần còn, mà quật cường đứng dậy, lại hung hăng trừng mắt với Mặc Tử Hàn, tiến lên từng bước.

      “Thất Thất!” Bách Hiên lại bắt lấy tay .

      “Buông ra!” lớn tiếng ra lệnh.

      “…” Bách Hiên lại trầm mặc nhưng là có buông tay ra.

      “Buông ra!” Tử Thất Thất lại hô to, dùng sức muốn gạt tay ra.

      Bách Hiên vẫn là gắt gao nắm chặt, đôi lông mày nhăn lại.

      thể để tiếp tục ở đây, mặc dù vì sao tức giận thế này nhưng nếu tiếp tục như vậy, rước lấy họa sát thân.

      Người đàn ông Mặc Tử Hàn này… Quá mức đáng sợ!

      “Thất Thất, theo !”

      xong, dùng lực lôi kéo tay .

      Tử Thất Thất phản kháng, “Buông ra, tôi muốn cùng người đàn ông này ràng!”

      ?

      muốn cùng người đàn ông đó cái gì?

      Bách Hiên chần chờ, nhưng tay vẫn có buông ra, chỉ là hơi giảm lực đạo.

      “Mặc Tử Hàn!” Tử Thất Thất kêu tên , vẻ mặt kiên định nhìn , “ đêm kia vào bảy năm trước, là tôi tự tìm, là tôi xứng đáng, là tôi tự làm tự chịu, cho nên tôi có để ở trong lòng, cũng có cảm thấy mắc nợ tôi cái gì, càng có căm ghét , bởi vì đều là lỗi của tôi, tôi nhận! Thế nhưng… chuyện tối hôm trước, Tử Thất Thất tôi tuyệt đối quên, mà Tử Thất Thất tôi tuyệt phải người mặc cho người khác khi dễ, đừng tưởng rằng có tiền là có thể tùy ý làm bậy, đừng tưởng rằng tôi sợ lão đại hắc đạo , hôm nay cho dù tôi thực chết ở đây, cũng nhất định phải trả lại cho !”

      xong nổi giận đùng đùng tiến lên!

      Bách Hiên lập tức kéo lại, sau đó lớn tiếng , “Thất Thất, nếu em chết vậy Thiên Tân làm sao bây giờ?”

      Thiên Tân?

      câu … khiến tâm cả hai người đều rung động!

      Chân bước ra của Tử Thất Thất chợt vô lực, khuôn mặt kiên cường cũng trở nên mê mụi, còn cặp mắt quật cường kia… khẽ chớp giật mình, sau rơi xuống giọt lệ…

      Nhìn thấy nước mắt rơi xuống, tâm Mặc Tử Hàn bỗng run rẩy, hiểu sao co rút đau đớn.

      Vừa mới còn cường thế như vậy, lớn mật như vậy, chỉ là nghe đến tên con trai lại trở thành người phụ nữ ướt át yếu đuối, giọt lệ kia dường như kiềm chế lâu, bằng … cũng rơi xuống nhanh như thế…

      quen thấy quật cường, đột nhiên gặp phải yếu đuối, lại xuất cảm giác!

      “Thiên Tân…”

      Tử Thất Thất khẽ nỉ non.

      làm sao có thể quên? làm sao có thể xúc động đến tìm tính sổ? phải nên yên lặng mang Mặc Thiên Tân chạy tới nơi thể tìm thấy sao? chẳng lẽ quên mất mang Thiên Tân sao? rốt cuộc… làm cái gì?

      Hốt hoảng lùi về phía sau từng bước!

      Phải chạy… phải chạy… phải chạy…

      cần phải chạy trốn!

      Vì con trai bảo bối của , nên mau chóng chạy, sau đó mang con trai lập tức biến mất khỏi thành phố này.

      Phải chạy…Phải chạy…Phải chạy…

      Lập tức chạy!

      Trong phút chốc, đột nhiên xoay người nhanh chóng hướng cổng tòa nhà mà chạy.

      Toàn bộ tân khách kinh ngạc nhìn hành động của , vừa nãy còn lớn mật đột nhiên lại chạy trối chết, người phụ nữ này… ta là người điên sao?

      “Đại ca!”

      Kim Hâm lên tiếng, hơi cúi đầu , “Có phải bắt ta lại ?”

      cần, tại được phép bắt ta!” Mặc Tử Hàn đáp.

      Nếu tại bắt , những lão già kia nhất định mượn chuyện này xem kịch vui, hơn nữa…

      Hai mắt nhìn theo bóng dáng chạy ra cửa, đôi lông mày hơi nhíu lại, chỉ cần trong đầu nghĩ đến việc rơi lệ, trái tim tự chủ mà co rút đau đớn, nếu lúc này mà bắt , khả năng trái tim càng thêm khó hiểu.

      cần yên tĩnh, loại cảm giác này rất kỳ lạ, đến nay chưa bao giờ có!

      Đây là… làm sao vậy?

      Kích động thu tầm mắt trở về nhưng lại nhìn sang Bách Hiên bên cạnh.

      Lửa giận dưới đáy lòng lại mơ hồ nhiều thêm, nháy mắt lộ ra biểu tình lạnh lùng băng hàn, cảnh cáo , “ đó, tốt nhất cách xa ra!” Chớ chạm vào ấy! Ba chữ này, trong lòng tự chủ bổ sung thêm.

      ấy là bạn tôi, tôi có khả năng rời !” Bách Hiên khẩu khí kiên định.

      “Đừng quên, ta là người phụ nữ của tôi!”

      ấy phải người phụ nữ của !” Bách Hiên phủ nhận lời , cũng tiếp tục, “Đừng tưởng rằng đạt được thân thể ấy chính ấy thuộc về , chẳng lẽ biết, đạt được trái tim người phụ nữ mới xem như chân chính có được ấy sao?”

      Trái tim?

      Viền mắt Mặc Tử Hàn nhíu lại!

      Cái loại vô hình gì đó này… tin…

      ***

      Bên ngoài biệt thự

      Tử Thất Thất nhanh chóng chạy, chạy khỏi biệt thự, chạy khỏi bãi cỏ trước mặt, lúc muốn chạy ra cổng chính lại đột nhiên bị người đàn ông va vào người.

      “A ——”

      “A ——”

      Hai người cũng kêu đau té ngã mặt đất.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69: Cơm có thể ăn bậy, tiền có thể xài loạn, nhưng cũng thể lung tung…



      “Là ai có mắt dám đụng vào bổn thiếu gia? Chết tiệt… tên cho tôi, cái người đường kia!”

      Người đàn ông bị đụng đứng lên, vừa cáu kỉnh mắng chửi vừa vuốt bụi đất âu phục quý giá, thế nhưng… Khi thấy Tử Thất Thất ngã mặt đất lại nhìn đến mê mẩn.

      thế giới này mà cũng có mỹ nữ như vậy sao? Lại còn là mỹ nữ mặc sườn xám cổ điển…

      “Này, sao chứ?” Người đàn ông xong liền cực kỳ ga lăng vươn tay muốn kéo dậy.

      Tử Thất Thất đau đến nhíu mày, luống cuống ngẩng đầu nhìn người trước mắt.

      Dưới bầu trời đêm, khuôn mặt người nọ đón ánh trăng trong lành lộ ra trong mắt của . Hai bạc môi tượng trưng bạc tình, cánh mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, vừa nhìn chỉ biết ta là cái loại đàn ông đào hoa.

      “Này! Mỹ nữ?”

      Người đàn ông lại lần nữa gọi , nhìn chằm chằm, còn đắc ý nghĩ vì vẻ đẹp trai của mình mà thất thần.Tử Thất Thất trở lại bình thường, nhanh chóng đứng dậy, cũng hề để ý đến ta mà lập tức hướng phía trước mà .

      “Này, tôi này mỹ nữ, sao có thể cứ như vậy mà ? Chí ít cũng nên lời xin lỗi chứ? Này, tôi đợi chút… Này, chí ít cũng cho tôi biết tên … Này, tôi có nghe thấy vậy? Này… Này này… Này này này này này…”

      Người đàn ông mặt dày theo phía sau , ngừng quát to, là khống chế được, ta vươn tay ra, muốn bắt để quay lại nhìn mình.

      Thế nhưng tay vừa đụng tới vai , hai tay Tử Thất Thất nháy mắt bắt được tay ta, gần như là phản xạ có điều kiện, quật ta xuống đất.

      “A –”

      Người đàn ông lại kêu thảm thiết lần nữa, đau đớn nằm mặt đất.

      “Đừng chạm vào tôi, đừng có theo, cách xa tôi chút!” Tử Thất Thất gầm cảnh cáo, sau đó lập tức chạy.

      Người đàn ông nằm ngửa mặt đất, nhìn vầng trăng cong soi sáng bầu trời!

      thế giới này thực có rất nhiều chuyện tình kỳ diệu, ai có thể nghĩ đến mỹ nữ mặc sườn xám cổ điển dĩ nhiên võ lâm cao thủ?

      Có điều là… thích bạn ngang tàng bạo ngược, cho nên cảm giác cũng tệ lắm!

      “Ha ha…” cười rồi đứng dậy.

      Quay đầu nhìn sớm thấy bóng người, sau đó cười bước về phía biệt thự. Vừa lúc vào cửa chính liền thấy chiếc giày cao gót màu trắng mặt đất.

      nghi hoặc khom lưng nhặt lên, nhìn chằm chằm chiếc giày cao gót tinh mỹ kia.

      nghĩ tới, câu chuyện bé lọ lem vậy mà phát sinh người mình, xem ra… Đây là chỉ dẫn của Thượng Đế, định trước là hắc mã vương tử mình tìm chủ nhân giày thủy tinh! A… Thú vị, thú vị, thú vị…”

      cười , đưa chiếc giày thủy tinh tới gần môi mình, vốn định hạ xuống cái hôn nhưng khi gần đụng vào chợt ngừng lại!

      Ai… Người tuy đẹp, giày tuy đẹp nhưng quả nhiên còn tồn tại mùi… [:))]

      “Khụ!” xấu hổ ho , sau đó dụng lực hít sâu!

      “Thâm Dạ…”

      giọng già nua trầm thấp vang lên, người đàn ông lập tức cầm hài trong tay để ra sau lưng, sau đó nhìn hướng về phía thanh phát ra, kêu tiếng, “Chú Chung!”

      “Ừ!” Người được gọi là chú Chung tới trước mặt , nghi hoặc hỏi, “Sao giờ này cháu mới đến?”

      “A… Cháu có chút chuyện trọng yếu cho nên chậm trễ, nhưng mà sao chú Chung nhanh vậy? Bữa tiệc kết thúc rồi sao?” lập tức sang chuyện khác, cái gọi là chuyện quan trọng còn phải là cùng phụ nữ hắc hưu hắc hưu vận động.

      “A…” Chú Chung cười khẽ, châm chọc , “ phải kết thúc, là thể kết thúc!”

      “A? Nghe ý tứ này của chú Chung, giống như cháu bỏ lỡ trò hay!”

      “Đâu chỉ là trò hay, quả thực là vô cùng ngoạn mục!”

      Thâm Dạ nhìn nét mi phi sắc vũ mặt ông ta, rất dễ dàng đoán ra, Mặc Tử Hàn nhất định là làm chuyện gì bằng ông ta cũng vui vẻ như vậy.

      Nhưng mà, nghĩ đến vừa mới vội vàng chạy đó, hơn nữa vẻ mặt kích động, chẳng lẽ là có liên quan gì với ?

      “Chú Chung, cháu muốn hỏi thăm chú, chú có hay …” muốn lại thôi.

      “Có cái gì ?” Cháu muốn từ chú hỏi ai?” Chú Chung nghi hoặc hỏi.

      “A, có gì, quan trọng!”

      hề truy hỏi, bởi vì… Nếu là bé lọ lem, tất nhiên phải là chính tìm mới đặc sắc. Song… trận diễn đặc sắc này, vẫn rất có hứng thú.

      “Chú Chung, dù sao chú cũng về, bằng tiện đường tiễn cháu, cũng nhân tiện chút màn phấn khích cháu bỏ lỡ!”

      “Chú tiễn cháu? Xe cháu đâu?”

      “Ách… Cái này nha… Bời vì nguyên nhân quan trọng, cho nên đưa cho người khác!” Đương nhiên, vẫn là phụ nữ…

      Chú Chung nhíu mày nhìn , bất mãn , “Cháu rốt cuộc tới lúc nào mới đứng đắn giùm chú đây? Thân là con cả Mặc gia, chẳng lẽ cháu muốn cả đời lười biếng như vậy?”

      “Được rồi mà chú Chung,về chuyện con cả Mặc gia, về sau có thời gian cháu với chú, tinh tế, chuyện ràng, cho nên chúng ta nhanh lên xe, kể chuyện xưa, OK?” Mặc Thâm Dạ xong liền lôi kéo ông nhanh.

      Chú Chung nhìn khuôn mặt bất cần đời kia, lặng lẽ thở dài.

      Con cả Mặc gia Mặc Thâm Dạ, hứng thú lớn nhất chính là chơi đùa cùng phụ nữ, tuy rằng nhìn qua phóng đãng, hoa tâm thành tánh nhưng là người đàn ông thâm tàng bất lộ, ưa thích ăn chơi, vị trí tại của Mặc Tử Hàn phải là mới đúng, thế nhưng…

      Haizz…

      ***

      Bên trong biệt thự

      Mặc Tử Hàn phẫn nộ cởi bộ tây trang người, sau đó vào phòng tắm.

      Nóng nảy mở vòi hoa sen ra, đứng dưới vòi hoa sen tẩy sạch mùi rượu người.

      chết tiệt!

      tuyệt đối dễ dàng bỏ qua cho , nhất định phải đem bắt lại, tra tấn phen.

      Nhưng mà nhớ tới nước mắt của , nhớ tới biểu tình đột nhiên thay đổi của , vẻ mặt kích động kia, vẻ mặt nhu nhược, vẻ mặt sợ hãi, trái tim của tự chủ bất giác đau đớn.

      Vì sao lại như vậy?

      Vì sao thân thể lại nghe sai bảo của ?

      “Chết tiệt” phẫn nộ gầm , quyền đánh vào vách tường.

      Gạch men lúc đầu cứng rắn chợt vỡ ra vô số kẽ hở, mặc dù cũng có rơi xuống nhưng cũng để lại những vết cắt tay .

      Máu… từ bức tường chảy ra, sau đó bị nước xóa

      Mặc Tử Hàn nhìn máu tay mình, còn có vết sẹo đóng vảy, trong đầu lại nhớ đến cảm giác khi Tử Thất Thất vì băng bó.

      Đôi tay mềm mại, nhiệt độ ấm áp, còn có hơi thở khi lạnh lạnh, cảm giác ngứa…

      “Chết tiệt —— chết tiệt —— chết tiệt ——” phẫn nộ mắng chửi, ngừng quát to. cho phép nghĩ tới ta, cho phép nghĩ tới đó, trái tim bắt đầu nghe mệnh lệnh của , tại ngay cả ý nghĩ cũng muốn phản bội sao?

      đáng chết…

      có cái gì tốt chứ?

      Lại có thể khiến Mặc Tử Hàn mà trở nên nóng ruột? rốt cuộc là có cái gì? Tốt đẹp gì mà có thể?

      “… Đừng tưởng rằng đạt được cơ thể ấy là ấy thuộc về , chẳng lẽ biết, đạt được tâm người phụ nữ mới xem như chân chính có được ấy sao?”

      Bên tai vang vọng câu kia của Bách Hiên, trong lòng trở nên bực bội…

      Chiếm được lòng ?

      Chiếm được lòng mọi chuyện đầu nghe , biết vâng lời sao? Nếu như chiếm được lòng có thể khiến tự tôn cao cao tại thượng tầm thường của phủ phục dưới chân , như vậy… muốn thử xem.

      “Được!”

      Vẻ mặt của trở nên tà ác, khóe miệng tươi cười quyến rũ, hung dữ , “Tử Thất Thất… trái tim của … Mặc Tử Hàn tôi muốn!”

      nhất định phải làm cho sám hối quỳ gối trước mặt , van xin tha thứ cho lỗi lầm gây ra ngày hôm nay…

      ***

      Khu nhà trọ Hạnh Phúc

      Tử Thất Thất vội vàng chạy về nhà, hoàn toàn quên mất việc bắt xe, thậm chí quên luôn việc mất chiếc giày cao gót.

      “Thiên Tân? Thiên Tân? Thiên Tân con ở đâu?”

      kích động gọi to, vội vàng chạy tới phòng ngủ tìm.

      Chợt, cửa nhà vệ sinh mở ra, Mặc Thiên Tân bước ra, nghe thanh Tử Thất Thất, cậu nhịn được nhíu mày, gọi hồn a? Nhưng mà… Khi mà cậu thấy Tử Thất Thất chính là khiếp sợ mở to hai mắt.

      “Oa, mẹ, mẹ đẹp a, hơn nữa mẹ cũng xinh đẹp quá mức rồi? giống người a… đúng! Phải mẹ quả thực phải người rồi!”

      Tử Thất Thất đổ mồ hôi! (︶﹏︶|||)~

      Tâm tình lo lắng nháy mắt biến mất!

      “Mẹ Mặc Thiên Tân, con đây là khen hay là tổn thương người khác hả? Có con mới phải người!”

      “Mẹ, cơm có thể ăn bậy, tiền có thể vung bậy, quần áo có thể mặc bậy, nhưng lời này cũng thể lung tung, con là do mẹ sinh ra, nếu con phải người, vậy mẹ cũng phải là thứ tốt!”

      “Con…” Tử Thất Thất tức đến á khẩu.

      “Ai…” Mặc Thiên Tân thở dài, đến trước mặt , kéo tay để ngồi ghế, sau đó tiếp tục , “Mẹ, chúng ta thảo luận mẹ rốt cuộc có phải người hay , hoặc mẹ có phải là đồ vật , chúng ta bằng chuyện nghiêm chỉnh , mẹ sao lại vội vàng gọi con, là có đại gì sao?”

      Tử Thất Thất bất chấp cùng cậu trêu đùa, kích động , “Thiên Tân, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta bây giờ dọn !”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :