1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55: Phải chạy trốn! Phải chạy trốn! Phải chạy trốn! Bằng bị ta bắt được…



      Trước cửa phòng tầng bảy.

      Tử Thất Thất đứng đối mặt với cửa phòng, hít thở sâu hơi sau đó mỉm cười.

      Vươn tay phải ấn vào chuông.

      “Leng keng – Leng keng”

      “Két”

      Cửa phòng lập tức mở ra nhưng có ai ra nghênh đón.

      Tử Thất nghi hoặc nhìn cửa phòng, đưa tay bắt lấy tay nắm cửa, sau đó vừa mở kéo ra vừa : “Quấy rầy, tôi xin phép vào…”

      Vừa vào cửa liền cảm thấy có gì đó ổn…

      Bên dưới cửa đặt hai đôi giầy, đôi giày da đen của nam giới, đôi giày cao gót của nữ, mà ở phía trước là chiếc quần đỏ mỏng của nữ, tới trước nữa là âu phục của nam… Cả đường đều giống nhau, từ áo ngoài cho đến nội y, vừa vặn hai phần, hơn nữa đúng là bộ của nam, bộ của nữ, rất ràng là mỗ nam và mỗ nữ nào đó tình hình vô cùng khẩn cấp xảy ra kiện nào đó, nhưng mà… Ngay khi Tử Thất Thất bắt đầu suy nghĩ đến hình ảnh nào đó, thanh khe khẽ truyền vào tai .

      “A… A… giỏi… Hàn…”

      Hàn?

      đổ mồ hôi! (O﹏O|||)~

      Tử Thất Thất mặt đầy hắc tuyến, hai mắt nhìn thấy nam nữ ghế sô pha, mà hai cơ thể lõa lồ liên tục khớp với nhau.

      … Người biểu diễn?

      Mà còn…

      Bày ra tư thế đòi hỏi kỹ thuật cao siêu? Tuyệt đối có thể so sánh với kỹ năng đặc biệt của diễn viênQ

      Chờ chút… thời điểm này hẳn là nên về trước? Nhưng mà…

      Tử Thất Thất trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn lưng người đàn ông.

      con hắc long rất sống động lưng ta, long lân màu đen, long nhãn màu đỏ, mà trong miệng còn ngậm viên long châu! ta ngừng tiếp tục động tác ra vào, khiến phần lưng rung rung ngớt, kéo theo hắc long kia dường như sống lại, chuyển động liên tục.

      Nháy mắt, huyết long lưng Tử Thất Thất dường như tìm được chủ nhân trở nên nóng rát đau đớn.

      Người đàn ông này… là Mặc Tử Hàn sao?

      “A… A… Tử Hàn… đừng… nhanh quá… Em… A… A… đừng… em được…A!”

      Chỉ nghe tiếng hét chói tai, người đàn ông tiến nhập vào, người phụ nữ toàn thân run rẩy, sau đó hai mắt khép lại, mê man tê liệt ngã xuống.

      Tử Thất Thất kinh hãi có cách nào trở lại bình thường.

      Câu “Tử Hàn” vừa nãy lại ngừng lặp lại bên tai .

      ta quả nhiên là Mặc Tử Hàn? ta chính là người đàn ông bảy năm trước?

      khéo vậy chứ?

      Chợt, Mặc Tử Hàn rời khỏi người phụ nữ, bàn tay to duỗi ra, rút ra tấm khăn bàn trà, lau lau chất lỏng còn sót lại, sau đó cơ thể lõa lồ hoàn mỹ đột nhiên xoay người, đối mặt với Tử Thất Thất, khóe miệng… gợi lên chút cười tà ác.

      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt ta, con ngươi càng thêm khuếch đại.

      ta!

      Chân tự giác lùi về sau, chuẩn bị bỏ chạy, thế nhưng cùng ta bốn mắt nhìn nhau lại giống như hai cục nam châm thể dời .

      Phải chạy! Phải chạy! Phảy chạy nhanh chút mới được…Bằng bị ta bắt…

      Thế nhưng cơ thể giống như bị điểm huyệt, cách nào nghe lời nhúc nhích, cách nào nghe theo điều khiển của .

      Làm sao bây giờ?

      Xong rồi…

      Bị bắt rồi…

      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56: Cừu sập bẫy, ngổn ngang trăm mối nghi ngờ…



      Mặc Tử Hàn ngạo nghễ đứng tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm mắt , nhìn nét mặt khiếp sợ của trong lòng khỏi mừng thầm.

      Biểu tình rất thú vị, phản ứng rất thú vị, khiến nhịn được muốn trêu ghẹo .

      Chợt bước chân lõa lồ của từng bước gần về phía .

      “Thình thịch…thình thịch…”

      Trống ngực Tử Thất Thất đập dồn dập theo tới gần, ngừng tăng tốc, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , hoảng hốt thôi.

      Phải chạy!

      Chân, nhanh di chuyển !

      Trước khi người đàn ông này đụng vào … phải chạy khỏi nơi này…

      dùng hết sức điều khiển hai chân mình, hơi di chuyển, chậm rãi lùi về sau, bỗng nhiên…

      chính là người do công ty môi giới KG giới thiệu?”

      Mặc Tử Hàn đứng trước mặt , đột nhiên mở miệng, mà giọng vô cùng lạnh nhạt, giống như lần đầu tiên gặp mặt, cực kỳ lạnh nhạt.

      Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn , ngơ ngẩn sửng sốt.

      “Sao trả lời tôi? Là muốn , hay là nghe thấy?” Mặc Tử Hàn lại hỏi.

      Tử Thất Thất thình lình trở lại bình thường.

      Hai mắt nhìn khuôn mặt , nhìn cơ thể lõa lồ của .

      …”

      “Tôi? Tôi làm sao?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc.

      “Sao mặc quần áo? Biến thái!” Tử Thất Thất buột miệng ra, lập tức xoay người.

      Mặc Tử Hàn có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng lưng . ràng vừa nãy dám nhìn thân thể , hơn nữa còn thấy được chuyện kia vậy mà giờ mới quay lưng , thu lại tầm mắt của mình, phản ứng này cũng… quá chậm .

      “A…” cười khẽ, : “Tôi ở trong nhà lại, mặc quần áo hay là vấn đề của tôi, phải sao? Hơn nữa tôi cũng có khỏa thân đường, tại sao lại bảo tôi ‘biến thái’? Huống chi, tại bị người nhìn, bị người chiếm tiện nghi… có vẻ như là tôi?”

      Tử Thất Thất nhịn được rùng mình cái.

      ta nhớ ra sao? quên mất là ai sao?

      “Đúng rồi… thực xin lỗi!” lúng túng xin lỗi.

      Quả nhiên vẫn được, nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, như vậy tốt hơn.

      chân bắt đầu lùi lại, định chạy trốn.

      “Quên , biết sai là tốt rồi, lần sau như vậy được đâu, nhưng… vấn đề vừa rồi chưa trả lời tôi. là người do công ty môi giới KG giới thiệu tới sao?” Mặc Tử Hàn thấy muốn chạy, lập tức đưa ra câu hỏi.

      “Tôi…” Chân Tử Thất Thất cứng ngắc dừng lại, lo lắng yên trả lời: “Đúng là tôi!”

      “Vậy là tốt, tôi tại muốn tắm, trong lúc này thu dọn nơi này, đặc biệt là đống đồ vật kia…”

      Đống đồ vật gì?

      Tử Thất Thất nghi hoặc quay đầu lại, nhìn theo hướng tay chỉ, nhìn về phía người phụ nữ mê man bất tỉnh ghế.

      “Sau khi thu dọn tốt, có thể , nhưng mà ngày mai nhớ lại đây quét dọn, còn có… chìa khóa dự bị bàn, về sau có thể tùy ý ra vào mỗi ngày, cho nên nhất định phải cẩn thận, đừng lộn xộn… cứ như vậy, bắt đầu làm !” nhanh vào phòng tắm, hoàn toàn hề liếc cái, gióng như đối với người xa lạ.

      Tử Thất Thất ngây ngốc đứng tại chỗ, đột nhiên hai chân mềm nhũn, té ngã mặt đất.

      ta… nhớ ?

      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57: Cảm giác khó hiểu, do tâm tồn tại…



      Tất cả mọi chuyện tựa hồ quá mức trùng hợp.

      vừa từ chức liền may mắn tìm được công việc, mà nơi làm việc dĩ nhiên trùng hợp gặp ta.

      Tất cả mọi thứ phải là mưu của ta chứ? Thế nhưng… ta làm vậy vì lý do gì?

      nghĩ ra, càng muốn biết…

      Bỗng đứng dậy!

      phải chạy trốn!

      Thừa dịp ta tắm lập tức chạy,sau đó mang theo Thiên Tân trốn đến nơi tồn tại của ta.

      “Uh…”

      Người phụ nữ nằm ghế sô pha đúng lúc rên lên tiếng.

      Tử Thất Thất nghi hoặc xoay người nhìn ta.

      Chỉ thấy ta dùng sức nhướng đôi lông mày, sau đó chậm rãi mở hai mắt, ngồi dậy.

      là ai?” ta nhìn , nghi ngờ hỏi.

      “Tôi?” Tử Thất Thất trở lại bình thường, vội vàng : “Tôi là người làm công do công ty môi giới giới thiệu tới, từ hôm nay phụ tránh quét dọn nơi này!”

      “A, giúp việc hả… Tử Hàn đâu?” ta lập tức sang chuyện khác.

      ta… ta trong phòng tắm!”

      “Phòng tắm?” Người phụ nữ nỉ non lặp lại, hai mắt nhìn về cánh cửa phòng tắm, mặt lộ ra nét đơn, cười nhạo : “Đàn ông đều nhẫn tâm, chơi đùa xong rồi liền để tôi lại ngó ngàng gì nữa, biết lúc tôi ấy còn có thể nhớ khuôn mặt tôi !”

      Hả?

      Nghe được những lời cuối cùng của ta, Tử Thất Thất chợt sửng sốt.

      “Haizz…” Tiếp theo người phụ nữ thở dài, vừa nhặt quần áo mặt đất mặc vào, vừa cảm thán : “Đàn ông đều như vậy, khi xong việc với người phụ nữ, bọn họ nhớ khuôn mặt mỗi người đàn bà mà chỉ nhớ thân dưới bọn họ, phụ nữ chỉ là công cụ để họ khoan khoái, cho nên…” ta bỗng đến trước mặt , lộ ra nụ cười vừa bi thương vừa tà ác : “Tiểu thư giúp việc xinh đẹp, bởi cùng là phụ nữ cho nên tôi muốn cho lời khuyên chân thành: nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bị chó sói ăn đến ngay cả xương cốt cũng còn…”

      xong ta sượt qua vai , nhanh ra khỏi căn hộ, mà khóe miệng tươi cười lộ ra ý tốt.

      Tử Thất Thất ngây ngốc đứng tại chỗ, hai mắt thất thần nhìn mặt đất.

      Lời khuyên cuối cùng ta vừa có ý gì? Nhưng mà ta cũng sai, người giống ta làm sao có thể đặc biệt nhớ mặt ?

      thực là đánh giá bản thân quá cao, cho rằng ta đến bắt , cho rằng ta tìm , cho rằng mình giống với những người phụ nữ khác, còn căng thẳng nghĩ phải chạy trốn như thế nào.

      nực cười, quả giống như tên hề, tự biên tự diễn, còn tự mình xướng vai người khác.

      Có điều, như thế này, nên vui vẻ mới đúng, hẳn là cao hứng mới đúng… Đúng vậy…

      “A…” cười khẽ, khóe miệng chậm rãi giương lên, nhưng nét cười mặt lại tràn đầy chua xót.

      là kỳ quái!

      dùng tay phải nắm vạt áo nơi tim mình.

      Vì sao thể vui vẻ được chứ? Hơn nữa… nơi trái tim, còn giống như có loại cảm giác trống trải, dường như đau nhức, dường như ưu, dường như bị thương…

      đây là làm sao vậy?



      tiếng sau.

      Cửa phòng tắm chợt mở ra, Mặc Tử Hàn cơ thể lõa lồ toàn bọt nước, ngạc nhiên đứng ở phòng tắm.

      Hai mắt lạnh như băng liếc nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch , khóe miệng tà tà cười.

      “Hỏa Diễm!”

      lớn tiếng gọi, chân trần ra khỏi phòng tắm.

      cánh cửa phòng khác mở ra, Hỏa Diễm bước ra từ bên trong, trong tay cầm áo choàng tắm màu trắng, nhanh tới bên người , cầm áo mặc vào cho , sau đó lùi về bên, cúi đầu : “Đại ca, có gì phân phó?”

      Mặc Tử Hàn tùy ý ngồi ghế sô pha, vắt chéo chân, lạnh lùng : “Đề phòng lộ ra, từ hôm nay trở , nội trong sáu ngày, cậu giám sát Mặc Thiên Tân cho tôi, nó có bất luận chiều hướng gì, đều phải báo cáo với tôi!”

      “Vâng”

      Chính cái gọi là hòa thượng có thể chạy nhưng miếu chạy được.

      Chỉ cần có thể nắm được Mặc Thiên Tân sợ Tử Thất Thất chạy khỏi lòng bàn tay .
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58: Mắt nhắm mắt mở, ngày trôi qua…



      Mặt trời lặn rồi mọc, ngày mới lại bắt đầu!

      Mặc Thiên Tân vẫn giống như thường ngày, ngủ dậy, rửa mặt, ăn cơm, sau đó cậu mang cặp sách tới trường, nhưng mà… Vừa ra khỏi nhà được trăm thước, thần kinh nhạy bén của cậu cảm ứng được có người nào đó tồn tại.

      Lại theo dõi sao?

      Hôm nay còn muốn thế nào?

      “Haiz…” Cậu thở dài sâu, sau đó lớn tiếng : “Ra , đừng trốn nữa, cho dù chú biến thành khí cũng thoát được hỏa nhãn kim tinh của bổn thiếu gia đâu!”

      Lời vừa ra, Hỏa Diễm từ góc ra, tới trước mặt cậu.

      Nhìn nét mặt ung dung của cậu, Hỏa Diễm thể bội phục, quan sát của cậu cực kỳ sắc bén, hơn nữa thể thừa nhận, cậu ta rất có triển vọng làm người kế tục đại ca.

      , chú vì sao lại theo cháu? Lại muốn lấy vật gì người cháu nữa vậy?” Mặc Thiên Tân chất vấn.

      “Tôi chỉ bảo vệ cậu!” Hỏa Diễm trả lời.

      “Bảo vệ?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ lặp lại, hai mắt thâm thúy giống như thấu kính, nháy mắt nhìn ra tâm ta, : “Cháu thấy chú giống theo dõi cháu hơn?”

      “…” Hỏa Diễm trầm mặc .

      Quả nhiên như thế!

      Khóe miệng Mặc Thiên Tân cười tà tà, linh cơ khẽ động, lập tức vô cùng thân thiết cầm lấy tay .

      “Chú đẹp trai, chú sớm muộn xuất thực đúng lúc, cháu cũng có tâm muốn vói chú, , chúng ta tìm chỗ vắng vẻ giao lưu trao đổi tình cảm !”

      Giao lưu trao đổi tình cảm?

      Hỏa Diễm sửng sốt, đồng thời nội tâm khẩn trương!

      Mặc Thiên Tân trộm cười, lôi kéo tay vui vẻ nhanh về phía trước.

      Dù sao mỗi ngày đến trường nhàm chán, có người cam tâm tình nguyện đưa tới cửa, vậy hôm nay… mượn chú ấy trêu đùa tốt lắm…



      Tiệm trà U Lan

      Mặc Thiên Tân ngồi vào ghế dựa được làm từ cây đàn hương, mặt treo biểu tình nghiêm trang, tay bé mập mạp vô cùng tao nhã vươn ra, cầm lấy cốc trà Thiết Quan bàn, làm ra vẻ ông cụ non nhấp ngụm.

      “Cháu , chú gì gì gì a!” Cậu mở miệng, nhưng gọi được tên .

      “Tôi tên Hỏa Diễm!” Hỏa Diễm cứng nhắc trả lời.

      “A, Hỏa Diễm, tuy cảm giác có chút nóng, nhưng tên cũng tệ lắm! Được rồi, chúng tôi vào chủ đề chính… cháu , chú gì gì gì a…”

      Hỏa Diễm đổ mồ hôi! (︶﹏︶|||)~

      Có phải cậu ta cố tình trêu cợt vậy?

      Nhưng mà quên , nhẫn!

      Mặc Thiên Tân thầm cười trộm, rồi giả làm bộ ông lão : “Nhân sinh a, thường chính là ngắn như vậy, cái chết giống như mỗi ngày đều bên cạnh chú, lúc nào cũng dự định cướp lấy sinh mệnh của chú, nhất là loại người có công việc giống chú, tỷ lệ càng lớn… Cháu còn nhớ nghệ sĩ nào đó từng câu: mắt vừa mở vừa nhắm, ngày liền trôi qua, mắt vừa nhắm vừa mở, đời liền trôi qua, cho nên… Chú gì gì gì a, thừa dịp bây giờ chú còn sống, thừa dịp chú còn có thể , thừa dịp mắt chú còn có thể tự do di chuyển, chú nhất định phải hết tất cả mọi chuyện cho cháu, chú hiểu ?”

      Hỏa Diễm nghe cậu thao thao bất tuyệt, khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến.

      lại, phải là muốn hỏi gì đáp đó sao? Việc gì phải đem người sống, giống như sắp chết…

      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59: Canh bạc bắt đầu… Ai thua? Ai thắng?



      “Thiên Tân thiếu gia, cậu có câu hỏi gì có thể trực tiếp hỏi tôi, cần phải vòng vo như vậy, tất nhiên… có thể trả lời, tôi nhất định dựa theo tình hình thực tế để trả lời, nhưng mà nếu thể trả lời, cho dù chết tôi cũng chữ!”

      Nghe được lời , Mặc Thiên Tân sửng sốt.

      Thiên Tân thiếu gia?

      ta lại gọi cậu như vậy? Thế … có phải có thể ta chấp nhận cậu là con trai Mặc Tử Hàn?

      “Đây là lời chú , cháu khách khí mà nêu câu hỏi!” Cậu vẻ mặt hài lòng, mặt tràn đầy dáng tươi cười.

      “Trước hết, cháu muốn biết ba tại có mấy bạn ?”

      có!” Hỏa Diễm lập tức đáp, cũng tỉ mỉ , “Đại ca cho tới bây giờ cũng có bạn , phụ nữ đối với ấy chỉ là công cụ phát tiết nhu cầu sinh lí, nhưng nếu cậu muốn biết có bao nhiêu phụ nữ ngủ với đại ca, vậy tôi có thể cho cậu danh sách, nhưng cần phải có chút thời gian!”

      Công cụ phát tiết? Còn có danh sách?

      Khóe miệng Mặc Thiên Tân co quắp, “Vẫn… vẫn là quên !”

      “Như vậy, còn có câu hỏi nào ?”

      “Đương nhiên!” Mặc Thiên Tân tiếp tục đặt câu hỏi,” Ba tại có hôn thê ? Hoặc là người ? Hoặc là người từng ?”

      có!” Hỏa Diễm kiên định.

      “Vậy ba thích phụ nữ như thế nào? Dịu dàng? Hoạt bát đáng ? Hay là giống mẹ cháu, xinh đẹp lại dũng mãnh?”

      “…”

      Hỏa Diễm chợt trầm mặc.

      “Sao trả lời?” Mặc Thiên Tân nghi hoặc.

      Chợt, hai mắt nhìn khuôn mặt cậu, nghiêm túc , “Thiên Tân thiếu gia, tôi có thể hỏi cậu vấn đề được ?”

      “Được, chú hỏi!”

      “Cậu làm nhiều chuyện như vậy, là muốn đại ca ở cùng chỗ với Tử tiểu thư sao? Cậu muốn đại ca Tử tiểu thư sao?”

      “Ách… việc này…” Mặc Thiên Tân ấp a ấp úng do dự, lảng tránh : “Đây giống như là hai vấn đề? Chú muốn cháu trả lời cái nào?”

      “Như vậy, bằng tôi đổi lại câu hỏi, Thiên Tân thiếu gia, cậu cho rằng đại ca ở cùng chỗ với Tử tiểu thư, đối với Tử tiểu thư mà , là chuyệt tốt sao?”

      Khuôn mặt Mặc Thiên Tân bỗng trở nên nghiêm túc!

      “Chú có ý gì?” Cậu hỏi.

      “Tôi cũng có ý gì, chỉ là muốn cho cậu, hắc đạo phải như cậu tưởng tượng, đại ca cũng phải người trong tưởng tượng của vậy, nếu cậu quả thực muốn đem Tử tiểu thư giao cho đại ca, như vậy giống như cậu đem ấy đẩy vào địa ngục, cuộc sống về sau… nhất định sống bằng chết!” Hỏa Diễm từng câu từng chữ ra đều ngiêm túc vô cùng, giống như đe dọa cậu.

      Nhưng vẻ mặt Mặc Thiên Tân vẫn ung dung như cũ.

      Khóe miệng cậu chậm rãi nhếch lên, để lộ hai phiến môi mỏng manh, tà ác : “Chú cho là như vậy, vậy có muốn đánh cược với cháu ?”

      “Đánh cuộc?” Hỏa Diễm nhíu mày.

      “Đúng vậy, đánh cuộc ba với mẹ ở cùng chỗ có hạnh phúc … đương nhiên, tiền đặt cược chính là, người thắng có thể tùy ý điều khiển người thua, mà người thua những phải nghe lệnh người thắng, mà còn phải mặc bikini chạy đường cái năm km, cởi bikini người, lõa thể trước bàn dân thiên hạ, cũng giơ cao hai tay, hướng về phía bầu trời hô to: tôi là tên biến thái, tôi là kẻ địch của loài người, thỉnh đại biểu của loài người trái đất, mau ra đây tiêu diệt tôi …”

      “Thế nào?” Mặc Thiên Tân nét mặt vui vẻ, dường như nắm chắc phần thắng.

      “…”

      Hỏa Diễm lại lâm vào trầm mặc, gì.

      “Sao lại nữa? Sợ rồi sao? Sợ thua sao?” Mặc Thiên Tân cố tình chọc giận .

      “Đương nhiên phải!” kiên định trả lời.

      “Vậy có muốn đánh cược với cháu ? Chú đẹp trai?”

      “Được, đánh cuộc đánh cuộc!”

      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :