1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50: Nhĩ hữu trương lương kế, ngã hữu quá kiều thê



      Tử Thất Thất khiếp sợ ngồi dậy.

      Chín chín tám mươi mốt ngày?

      “Mình… ngủ mê mệt như vậy?” dám tin lẩm bẩm tự hỏi.

      Bỗng nhiên…

      Khuôn mặt đầy nước mắt của Mặc Thiên Tân biến mất, còn tươi cười sáng lạn.

      Chỉ thấy cậu vui vẻ xoay người, tới trước mặt Phương Lam, vươn tay bé bụ bẫm : “Mẹ Tiểu Lam, con sai chứ? Lấy chỉ số IQ của mẹ, nếu trúng kế, vậy nhất định heo mẹ leo cây, cho nên mẹ thua, ngàn… lấy tiền lấy tiền!”

      Phương Lam lộ ra khuôn mặt cau có, cam tâm lấy ngàn đặt vào tay cậu, cũng oán giận : “Tớ Thất Thất, cậu là người thông minh nhất giữa những người ngu ngốc, nhưng mà thực chứng minh… tớ sai rồi!”

      hai mắt ướt át, vẻ mặt thất vọng!

      Tử Thất Thất giận! (╰﹏╯)~

      Bạn bè của dĩ nhiên lại cùng đứa con bảo bối cùng nhau trêu chọc ?

      Cái gì mà chín chín tám mươi mốt ngày, gặp quỷ mới tin!

      Thình lình nổi giận đùng đùng xuống giường, bước tới trước mặt hai người kia trừng mắt nhìn.

      Nháy mắt, tim hai người kia bắt đâu lo lắng đập loạn lên, bầu khí căng thẳng lan tràn.

      “Cái kia… mẹ, mẹ đừng tức giận, chẳng qua chỉ đùa chút mà thôi, chúng ta phải thường xuyên như vậy sao? Mẹ hà tất phải nổi giận chứ? Hay là con kể truyện cười cho mẹ bớt giận?” Cậu xong, lập tức bắt đầu kể:

      “Chuyện kể rằng… Có cậu bé tên Tiểu Minh kỳ thi toán bị điểm 0, ba ba tức giận : Ba cho con cơ hội cuối cùng, còn bị điểm số như thế này, con đừng có gọi ba là ba ba! Ngày hôm sau, Tiểu Minh cầm thành tích ngữ văn về nhà, vẻ mặt áy náy với ba ba: , em sai rồi!”

      “Phốc” Phương Lam nhịn được cười ra tiếng.

      Tử Thất Thất cũng là dở khóc dở cười.

      Đột nhiên, thu hồi lại vẻ mặt nhăn nhó, nghiêm túc : “Hai người các ngươi đùa đủ chưa? Diễn trò dừng, , đêm qua xảy ra chuyện gì?”

      Muốn dùng cách này đánh lảng sao? Bọn họ tưởng ngu dốt tới mức thuốc nào chữa được chắc?

      nhớ ràng tối hôm qua uống phải mê dược của Bách Hiên trong cốc rượu, sau đó hôn mê, mà những chuyện sau đó, chắc chắn hai người bọn họ cực kỳ . Bằng cũng ra sức che dấu như vậy.

      “Mẹ, cho mẹ biết cũng sao, nhưng mà mẹ muốn nghe , hay muốn nghe dối?” Mặc Thiên Tân hỏi.

      “Vô nghĩa” Tử Thất Thất giận dữ.

      “Xin lỗi, cần phải chọn!” Mặc Thiên Tân bất đắc dĩ nhún vai.

      “Mặc Thiên Tân, xú tiểu tử nhà ngươi, muốn bị đánh ?” Tử Thất Thất hung dữ , liền giơ lên thiết quyền của mình.

      “Này, tớ Tử Thất Thất!”

      Phương Lam che trước người Mặc Thiên Tân, ôm bất bình : “Cậu làm gì mà hô to gọi với đứa trẻ? Hơn nữa cậu xảy ra chuyện gì? Muốn đánh người sao? Tớ cho cậu: cậu sinh con phải là để đánh đập, nhưng mà nếu muốn , vậy tớ cho cậu, chúng tớ cái gì cũng cho cậu, đánh chết cũng , có bản lĩnh cậu nghĩ , cậu chết, ai ngăn cản, Thiên Tân, chúng ta , đừng để ý đến bà điên này, để cho ấy tự sinh tự diệt!”

      “Vâng”

      Mặc Thiên Tân cực kỳ ngoan ngoãn đồng ý, lập tức theo Phương Lam ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt sùng bái nhìn .

      “Mẹ Tiểu Lam, mẹ quá tuyệt, con mẹ chết mất!”

      “Là sao? Tiểu KS!” Phương Lam đắc chí.

      “Ha ha ha… Chỉ có điều, rất cám ơn mẹ, thay con giấu chuyện của ba!”

      “Tiểu tử ngốc… Cảm tạ cái gì, nghe khách khí!”

      “Ha ha…”

      Trong phòng.

      Tử Thất Thất nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười, tức giận đến toàn thân run rẩy.

      Nhưng, nửa giờ sau…

      Tử Thất Thất thay quần áo xong xuôi vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp ra cửa khu nhà.

      Mỗ nam cùng mỗ nữ nào đó ngồi ghế sô pha xem ti vi nghi hoặc nhìn .

      “Thất Thất, cậu đâu vậy? Hôm nay là cuối tuần đâu phải làm!”

      “Tớ làm!”

      “Vậy đây là…?”

      “Chính cái gọi là nhĩ hữu trương lương kế, ngã hữu quá kiều thê, Thượng Đế đóng của cậu cánh cửa, nhất định vì cậu mở cánh cửa khác, nhân sinh có gì qua được, cho nên… Hai người thà chết chịu khuất phục, đánh chết nhận tội, như vậy… Bản thân tớ cũng chỉ phải hỏi ràng chút!”
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51



      Tự mình?

      ấy muốn tìm Bách Hiên?

      Phương Lam cùng Mặc Thiên Tân sửng sốt.

      Cái này chết chắc! Bọn họ sao có thể quên nhân vật quan trọng kia.

      Làm sao bây giờ?

      “Tôi ra ngoài!” Tử Thất Thất cố tình lớn tiếng, mở cánh cửa nhà ra.

      “Mẹ, chờ… chờ chút, con có lời với mẹ!” Mặc Thiên Tân vội vàng gọi lại.

      “Tớ nữa!” Phương Lam phụ họa.

      Hai người cùng khẩn trương chạy tới trước mặt .

      Tử Thất Thất trở nên kiêu ngạo, đắc ý cười : “Thực xin lỗi, tại cho dù các người muốn , tôi cũng có tâm tình nghe, cho nên tạm biệt…”

      xong, nhanh ra khỏi nhà.

      Phương Lam cùng Mặc Thiên Tân đứng ở cửa, cảm thấy nguy cơ từng đợt xông lên tim bọn họ.

      Đại ổn!

      ***

      Khách sạn Rich

      Phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Tử Thất Thất ngờ lần đầu tiên mặc quần áo thường đứng trước cánh cửa này. Nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh, tay phải thong dong vươn ra, nhàng gõ ba cái lên cánh cửa.

      “Cốc, cốc, cốc”

      “Mời vào”

      thanh quen thuộc, đẩy cửa ra, hai chân trực tiếp thẳng tới bàn giấy, hai mắt nhìn thẳng vào Bách Hiên, hề giấu diếm mục đích tới đây lần này.

      Bách Hiên ngồi ghế làm việc trầm mặc nhìn .

      Hai người bốn mắt đối lập nhau, trầm mặc hồi lâu…

      Bỗng nhiên Bách Hiên chậm rãi mở miệng, giọng : “ còn nghĩ sau khi em bước vào đây trực tiếp đánh hai quyền!”

      “Tôi rất muốn đánh !” Tử Thất Thất thành thực đáp.

      “Vậy vì sao động thủ?”

      “Bởi vì là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là người luôn chăm sóc tôi suốt bảy năm qua, nếu , tôi cũng thể nuôi dưỡng Thiên Tân khỏe mạnh lớn lên như tại, cũng thể yên ổn sống đến bây giờ, ân tình của đối với tôi, tôi vĩnh viễn đều ghi tạc trong lòng, cho nên cho dù làm chuyện tối hôm qua đối với tôi, căm ghét , tôi cũng đánh , chỉ có điều…” ngừng lại, chuyển đến chủ đề chính, “Hôm nay tôi có thể bình tĩnh đứng trước mặt , là muốn hỏi chuyện!”

      “Chuyện gì?” Bách Hiên hỏi.

      “Đêm qua, sau khi tôi hôn mê… làm gì tôi? Hoặc là xảy ra chuyện gì? Xin thẳng thắn cho tôi biết!” hơi căng thẳng hỏi, hai tay nắm lại thành đấm, trong lòng bàn tay mơ hồ chảy mồ hôi.

      Ở nhà, kiểm tra tỉ mỉ thân thể mình, có bất luận ấn ký gì, cũng có đau nhức, cho nên hẳn là có làm chuyện kia, thế nhưng Phương Lam và Thiên Tân lại muốn che giấu , cho nên đoán nhất định là xảy ra chuyện gì đó với .

      là gì? muốn biết!

      Bách Hiên nghe câu hỏi của , đôi lông mày nghi hoặc nhíu lại.

      ta cho em sao?” đột nhiên hỏi lại.

      ta?” Tử Thất Thất khó hiểu. “ chính là Tiểu Lam sao? ấy cũng cho tôi biết, cho nên tôi mới có thể tới tìm .”

      Tiểu Lam?

      Bách Hiên kinh ngạc.

      Tại sao ấy lại nghĩ thành Phương Lam? Chẳng lẽ ấy biết Mặc Tử Hàn tìm được ấy?

      Tại sao lại trở thành như thế này?

      Nhưng mà…

      “Nếu…” chợt thong thả mở miệng, giọng thanh nghiêm túc: “ tối hôm qua cùng với em ở giường, em làm thế nào?”
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52: thể chấp nhận…



      Tử Thất Thất kinh hãi giật mình.

      … Điều đó có khả năng, nếu như chuyện đó xảy ra, tôi thể có cảm giác, lừa tôi!” kích động hét, ra sức phủ nhận.

      Bách Hiên vẫn là vẻ mặt trầm mặc, hai mắt nhìn đăm đăm nhìn khuôn mặt .

      Bị nhìn như vậy, trái tim Tử Thất Thất bắt đầu lung lay…

      Chẳng lẽ… … Bị ta…

      !

      gạt tôi, nhất định gạt tôi!” lặp lại lần nữa nhưng khó nén nổi sợ hãi của bản thân.

      “Em thực để ý đến như vậy sao? ràng đồng ý làm bạn mà lại chưa từng nghĩ tới xảy ra chuyện này sao? Hơn nữa… em chán ghét sao? Bảy năm qua, vì em làm bao nhiêu chuyện, ngoại trừ cảm kích ra, chút cảm động em cũng có sao? Em đối với là cứng như đá như vậy sao?” Đôi lông mày Bách Hiên nhíu sâu, nét dịu dàng mặt bỗng biến thành đau khổ.

      lặng lẽ bảo vệ bảy năm, cũng dám làm những hành vi quá thân thiết hơn bạn, vẫn lấy lễ đối đãi, vẫn luôn cẩn thận chậm rãi tiếp cận , vẫn đợi mở rộng lòng, nhưng khi Mặc Tử Hàn ra tù khiến cho hiểu sao đứng ngồi yên, làm cho sợ hãi, rối loạn…

      Suy nghĩ bất an ngừng luẩn quẩn trong đầu , cho nên mới kích động làm ra chuyện như vậy, nhưng hề hối hận, bởi cho rằng, nỗ lực của là vì tình của mình.

      Tử Thất Thất nhìn nét mặt đau buồn của chợt có chút đau lòng.

      “Tôi phải cảm động, mà là dám cảm động… Tình của tôi, sớm chôn vùi cùng ba mẹ biển bảy năm trước rồi, tôi tin đàn ông cũng , càng gả cho bất cứ người đàn ông nào, trong lòng của tôi chỉ cần có Thiên Tân, có Tiểu Lam, cùng với những người bạn bình thường là đủ rồi… Tôi như vậy, có thể hiểu chứ?”

      hiểu!” lập tức trả lời.

      Chẳng lẽ trong cuộc đời ấy thể có thêm sao?

      thể chấp nhận câu trả lời như vậy…

      “Cho dù hiểu, tôi cũng còn cách nào! Xem ra, tôi ở đây cũng hỏi được cái gì, như vậy…” chợt ngừng lại, lấy ra cái phong bì màu trắng nhàng đặt bàn, : “Đây là đơn từ chức của tôi, cám ơn chiếu cố tôi nhiều năm như vậy.”

      “Em muốn từ chức? cho phép!” Bách Hiên kích động đứng bật dậy.

      yên tâm, ước định tháng vẫn còn hiệu lực, tôi tiếp tục làm bạn đến giây cuối cùng, nhưng mà cho phép tôi xin lỗi , cho dù đến ngày cuối cùng, tôi cũng !”

      “Em nhẫn tâm!” Bách Hiên cực kỳ phẫn nộ , trái tim như chảy máu.

      “Nhẫn tâm cũng được, đáng hận cũng được, tuyệt tình cũng được, cho dù tôi vong ân phụ nghĩa cũng được, thế nhưng… tôi có cách nào dành tình cảm và cơ thể mình để báo đáp ân tình của , thể chấp nhận được, hôm nay tôi tới đây chính là muốn hết tất cả với , như vậy… tạm biệt!” Tử Thất Thất lạnh lùng xong lập tức xoay người bước .

      “Thất Thất…” Bách Hiên khẽ kêu tên .

      Tử Thất Thất lưỡng lự, tiếp tục bước.

      “Thất Thất…” Bách Hiên nâng cao thanh của mình.

      Tử Thất Thất vẫn có bất luận chần chờ gì, thò tay mở cánh cửa ra.

      “Tử Thất Thất” Bách Hiên hét to.

      Chỉ nghe…

      “Ầm”

      Cửa bị đóng lại mạnh

      Bách Hiên vẻ mặt đau xót muốn chết, lại chầm chậm nỉ non: “Thất Thất, đừng …”
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53: Ra vẻ lịch lại thầm nham hiểm…



      Tử Thất Thất ra khỏi cửa chính trong suốt của khách sạn Rich, ngửa đầu nhìn trời xanh mênh mông, lòng thể nào quang đãng được như bầu trời kia.

      Chuyện xảy ra tối qua, cuối cùng vẫn hỏi được.

      Nhưng, quên

      Cho dù biết cũng để làm gì? Dù sao… cũng xảy ra.

      Dùng sức hít sâu, giơ lên nụ cười tươi với bầu trời xanh lam… Trong cuộc đời , chỉ cần Thiên Tân xảy ra việc gì, Tiểu Lam có việc gì, tất cả những thứ còn lại đều quan trọng.

      Ừ… quan trọng… có gì đáng ngại…

      tiếp tục nhanh về phía trước, còn lẩm bẩm : “Phải mau chóng tìm công việc mới mới được, nghĩ tới được như ý được như ý, nghỉ tới tương lai… Đúng vậy, cố lên, Tử Thất Thất…”



      Khách sạn Rich

      chiếc Porsche đỗ ở trước cửa.

      Mặc Tử Hàn ngồi phía sau xe, hai mắt nhìn Tử Thất Thất ra khỏi cánh cửa chính, nhìn nét mặt của , nhìn qua cạnh xe, đột nhiên… tầm mắt thu hồi, nhìn màn hình ghi lại đầu gối.

      Chuyện vừa xảy ra đều thấy được tất cả, cũng nghe thấy bọn họ , như vậy tiếp theo…

      Khóe miệng mơ hồ cười tà tứ.

      “Kim Hâm!”

      “Có” Kim Hâm ngồi ghế lái xe phía trước, theo thói quen hơi cúi đầu.

      “Thay tôi làm chuyện!”

      xong liền đưa máy tính cho ta.

      Kim Hâm nhận lấy máy tính, nhìn hình ảnh ở lập tức hiểu được ý của , cung kính cúi đầu trả lời: “Tôi nhất định làm tốt”

      thôi” Mặc Tử Hàn truyền lệnh.

      “Vâng”

      Kim Hâm mở cửa xe, cầm máy tính bước xuống.

      Mặc Tử Hàn từ phía sau chuyển lên lái xe. nhanh chóng khởi động xe, quay đầu theo phía sau Tử Thất Thất.



      Chập tối

      Sắc trời dần trở nên tối sầm, Tử Thất Thất uể oải đường với nét mặt chán nản.

      Suốt ngày hối hả ngược xuôi, vậy mà ngay cả công việc cũng tìm được, nghĩ lại, nếu bảy năm trước phải Bách Hiên cho làm công việc kia, phải ôm Thiên Tân hát ở Tây Bắc Phong… hiểu, trong lòng lại gia tăng phần mắc nợ ta.

      “Haizz…” nặng nề thở dài, xấu hổ cúi đầu, cho nên cũng thể nhìn thấy người đàn ông phía trước.

      Toàn thân người đàn ông này được bao bởi âu phục màu trắng, cà vạt màu bạc, vô cùng sạch , ngũ quan tuấn mĩ, phía đeo cái kính cận, trong tay cầm tập văn kiện màu lam, thấy đây là người lịch hào hoa phong nhã, nhưng mà…

      Khi ta thấy Tử Thất Thất lại cố tình đụng trúng , cũng cố tình ngã xuống đất, cầm tập văn kiện lật úp, để lộ ra vật gì đó bên trong.

      “A!”

      Tử Thất Thất kêu tiếng sợ hãi, hoàn hồn trở lại, lúng túng : “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tôi suy nghĩ cho nên thấy đường, sao chứ?”

      “Tôi sao!” Người đàn ông hòa ái cười, vừa đứng lên vừa nhặt văn kiện rơi mặt đất, cố tình vỗ vỗ tro bụi mặt giấy, cũng cố tình nội dung bên trong ra trước mắt .

      “A?” Tử Thất Thất nhìn nội dung bên trong : “Đây là cái gì? Thông báo tuyển giúp việc? Giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, mỗi ngày làm bốn tiếng, từ 11 giờ trưa đến 3 giờ chiều, tiền lương mỗi giờ…” muốn lại thôi, khiếp sợ nhìn chuỗi con số khổng lồ.

      Quả thực là bánh từ trời rơi xuống, ngờ lại rơi trúng đầu , có hơi… gặp may mắn quá mức.

      “Xin hỏi, là người của công ty môi giới sao? Vậy công việc này có người tiếp nhận chưa?” kích động hỏi.

      , muốn tìm việc sao?”

      ta vừa , thực dáng tươi cười như mong muốn bên miệng.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54: Nguy hiểm tới gần, người ở đó là???



      Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt vô hại của ta, hề nghi ngờ gì lập tức tươi cười, nét mặt trở nên hòa ái dễ gần.

      “Đúng vậy, tôi vừa mới thất nghiệp, tìm việc làm!” thản nhiên .

      “Vậy trước làm gì? Nếu được, tôi có thể giúp giới thiệu công việc phù hợp? Tất nhiên… là phải có tiền!” Vẻ mặt người đàn ông vừa thân thiết vừa hòa nhã liền khiến cho bầu khí giữa hai người trong lúc đó sôi nổi hơn.

      vậy sao? Vậy là cảm ơn! Trước đây tôi làm phục vụ ở phòng VIP của khách sạn, giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh tôi rất thành thạo!” rất thẳng thắn mục đích của mình.

      Người đàn ông cười, điềm đạm : “Vậy công việc này dường như rất thích hợp với , bằng trước đến đó, nếu cảm thấy có thể được, liên hệ với tôi!”

      ta xong liền lấy ra tấm danh thiếp trong túi áo.

      Tử Thất Thất tiếp nhận tấm danh thiếp, hạ mắt xuống nhìn.

      “Tổng giám đốc công ty môi giới KG: Bạch Nhất Ngạn!”

      ta là tổng giám đốc?

      Tử Thất Thất ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ta.

      “Vậy tôi trước, suy nghĩ xong liên hệ với tôi qua số điện thoại ở !”

      “Ừ, được, cảm ơn!”

      “Tạm biệt!”

      “Tạm biệt”

      Tử Thất Thất nhìn ta quay người, đưa mắt nhìn theo thấy ta lên chiếc xe.

      Đột nhiên, vẻ mặt trở nên phấn khởi, vui vẻ cười tươi như hoa, hoàn toàn biết bản thân lọt vào bẫy của người khác.



      Sau khi Bạch Nhất Ngạn lên xe, khuôn mặt tươi cười liền biến mất.

      bên ta khởi động xe, bên bấm 8 chữ số điện thoại, để ở bên tai.

      “Thế nào?” Bên trong điện thoại truyền đến giọng nam lạnh như băng.

      “Đại ca, tôi dựa theo phân phó của Kim Hâm đem đồ vật kia giao cho tận tay Tử!”

      “Tốt lắm, ngày mai nhất định ta gọi cho cậu, cậu cũng nên lộ ra bất cứ sơ hở nào!”

      “Vâng, tôi nhất định cẩn thận”

      “Cứ như vậy !”

      “Vâng!”

      rất đơn giản, nhanh chóng kết thúc, Bạch Nhất Ngạn lái xe chạy ra đường cái, nhưng cũng phát được chiếc xe Porsche đen vừa ngang qua chính là người vừa chuyện qua điện thoại với ta.

      Mặc Tử Hàn ngồi ghế lái xe, nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tử Thất Thất, nhìn hưng phấn vừa vừa nhảy, bất giác… ý cười tà ác bên khóe miệng dần phai nhạt, thay thế bằng tầng mỉm cười nhàn nhạt.

      Đều phụ nữ là sinh vật vô cùng kỳ lạ, ai có thể nắm được tính cách của họ, càng ai có thể đoán được lòng của họ, lúc đầu còn chưa tin, chỉ cho rằng phụ nữ làm gì cũng quan trọng, nhưng tại khi nhìn thấy Tử Thất Thất, cảm thấy…

      Phụ nữ… dường như rất đáng giá để nghiên cứu…

      ***

      Trưa ngày hôm sau

      Tử Thất Thất mặc quần áo gọn gàng sạch tới khu nhà xa hoa.

      Cả đêm qua xem xét những chuyện của công ty KG, đích công ty môi giới đứng đắn, được thành lập bảy năm trước, tổng giám đốc là Bạch Nhất Ngạn, chỉ dùng thời gian bảy năm đem công ty nho trở thành công ty có thương hiệu quốc tế, hơn nữa môi giới công việc cũng đơn giản, còn có môi giới đất đai sở hữu, bảo hiểm… vân vân… rất nhiều loại…

      Đương nhiên, danh dự của công ty này khiến Tử Thất Thất cực kỳ an tâm, sáng sớm ký hợp đồng, cũng bắt đầu ngay hôm ấy tới khu nhà trọ xa hoa kia, chuẩn bị ngày công tác đầu tiên.

      “Tầng bảy…” Tử Thất Thất nhìn địa chỉ trong tay, khẽ líu ríu.

      Bảy?

      đúng là hợp với tên , biết người bên trong là cái dạng gì? Nam hay là nữ? Già hay trẻ? khiến người mong đợi…

      khoác lên mình bộ dáng tươi cười, chân dài mảnh khảnh bước vào bên trong khu nhà.

      Nguy hiểm… từng bước tới gần.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :