1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45: Người đàn ông đáng sợ xuất



      Phòng thuê tầng 4

      Phương Lam ngừng lại lại trước cửa phòng Bách Hiên vừa bước vào, càng nghĩ lại càng thấy thích hợp.

      Cho dù Thất Thất uống say, là bạn trai vì sao ta đưa ấy về nhà? Vì sao lại vào phòng thuê làm gì chứ?

      nam quả nữ, cùng ở phòng, chẳng lẽ ta muốn… muốn…

      Chợt nghĩ đến điều nguy hiểm nhất, lập tức lo sợ xoay người vươn tay ấn chuông cửa.

      “Tránh ra!”

      Thanh lãnh liệt truyền đến từ phía sau, cắt ngang động tác của .

      Ai?

      nghi hoặc quay lại, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ nhìn Mặc Tử Hàn trước mặt mình.

      ta… vì sao lại ở đây?

      Hai mắt Mặc Tử Hàn xuyên thấu Phương Lam, lạnh lùng nhìn cửa phòng sau , mở miệng lần nữa, từng chữ lạnh như băng, “Tránh ra”

      “Hả? A…” Phương Lam ngây ngốc, bất giác tránh đường.

      Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, chân mày nhíu lại.

      “Kim Hâm, mở cửa!” ra lệnh.

      “Vâng”

      Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh, tiến lên từng bước, bàn tay to lấy từ trong âu phục cái súng lục màu đen, thuần thục lấy tiêu thanh ở nòng súng, sau đó hướng về phía cửa “Bang bang bang” bắn ra sáu phát.

      Nhìn bên dưới cửa phòng vẫn y nguyên, thế nhưng khi Kim Hâm dùng chân đạp, toàn bộ cửa phòng liền tách rời khuông cửa, ngã xuống mạnh mặt đất.

      Phương Lam kinh ngạc trợn mắt há mồm.

      Mặc Tử Hàn bình tĩnh hé ra khuôn mặt lạnh lùng, ngạo nghễ bước vào bên trong phòng.

      Phòng ngủ.

      “Ầm” tiếng, cửa phòng bị mở ra cách thô bạo.

      Bách Hiên kinh ngạc quay đầu nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng ngủ.

      Tổng Giám Đốc Kim? Mặc Tử Hàn?

      Hai người bọn họ tại sao lại ở đây? Quả nhiên người đàn ông khác ở phòng VIP 001 chính là ta. Bọn họ có quan hệ gì với nhau? Hơn nữa… vì sao lại tìm tới được chỗ này?

      Mặc Tử Hàn trầm mặc đứng ở cửa phòng, hai mắt sắc bén chụp được Tử Thất Thất hôn mê nằm giường.

      Vạt áo của bị kéo ra, để lộ nước da trắng nõn thể nghi ngờ, hai khối tiểu đào sắc phấn hồng sa nhã sừng sững trước ngực, mà Bách Hiên ở thân thể , cà vạt tháo, quần áo ngay ngắn, khó để nghĩ ta làm những gì!

      Chợt…

      Đôi mắt Mặc Tử Hàn buộc chặt, chân dài bước tới, nhanh đến bên giường, kéo Bách Hiên ra, tự cởi áo khoác tây người che cơ thể Tử Thất Thất, sau đó vươn hai tay ôm lấy .

      muốn làm gì? được chạm vào ấy, buông ấy ra!” Bách Hiên rống to.

      “Tôi muôn làm gì?” Mặc Tử Hàn chậm chạp nhắc lại, hai mắt liếc xéo nhìn về phía ta, lạnh lùng , “ nhìn thấy sao? Đương nhiên là cướp người!”

      ấy là bạn tôi, mời lập tức thả ấy ra!” Bách Hiên ra lệnh.

      “A…” Mặc Tử Hàn giễu cợt, khinh thường : “Bạn là cái gì? ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi… muốn cùng tôi tranh phụ nữ, đợi trăm năm nữa!”

      lạnh lùng , liền ôm Tử Thất Thất nhanh chóng ly khai.

      đứng lại cho tôi, buông ấy ra!” Bách Hiên kích động bước xuống giường, lập tức đuổi theo.

      Kim Hâm nhanh tới chắn trước mặt , thân hình cao hai thước hoàn toàn che phủ .

      “Tránh ra” Bách Hiên rống to.

      “Tổng Giám Đốc Bách!” Kim Hâm cứng nhắc lên tiếng, lạnh nhạt : “Nếu giờ muốn đuổi theo, tôi dám cam đoan đại ca làm gì với , cho nên tôi khuyên nên quý trọng tính mạng của mình!”

      Cái gì? Đại ca?

      Bách Hiên hết sức kinh hãi, hốt hoảng lùi về sau hai bước!

      ra… ta cũng là thủ hạ của Mặc Tử Hàn, như vậy ông chủ của tập đoàn Kim King… là Mặc Tử Hàn?

      Người đàn ông kia ràng ở trong ngục bảy năm, rốt cuộc ta làm gì ở trong đó?
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46: Đàn ông, nên làm Bá Vương ăn cơm



      Mặc Tử Hàn ôm Tử Thất Thất hôn mê trở lại phòng mà thẳng tới bãi đỗ xe, chuẩn bị đưa .

      Nhưng mà chợt

      “Linh linh linh… Linh linh linh…”

      Di động trong túi quần jeans Tử Thất Thất vang lên, Mặc Tử Hàn biểu cảm nhíu mày.

      Đem để vào trong xe, lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn thấy màn hình lên bốn chữ – con trai bảo bối!

      Là Mặc Thiên Tân?

      Khuôn mặt bỗng chốc giãn ra, ngón tay cái ấn vào phím kết nối, đưa di động đặt ở bên tai.

      “Con này mẹ, từ lúc tan ca cho tới bây giờ năm tiếng đồng hồ, tốc độ của mẹ có thể kết nghĩa em với ốc sên rồi đó. , mẹ ở đâu, địa điểm ở đâu, ở cùng với ai, làm những gì? Con nghiêm trọng cảnh cáo mẹ, thành khai, kháng cự trừng phạt nghiêm khắc, giả vờ im lặng… mang ra ngoài – trảm!”

      Mặc Tử Hàn nghe cậu liên thanh, tựa như chất vấn, đôi lông mày nhịn được nhếch lên.

      “Mẹ cậu ở chỗ tôi!”

      “…” Qua di động Mặc Thiên Tân kinh ngạc trầm mặc, năm giây sau, “Ba, là ba sao?”

      “Là tôi”

      “Ba sao lại ở cùng với mẹ? Sao ba lại tiếp điện thoại của mẹ? Ba muốn làm gì mẹ?”

      “Tôi chưa làm gì cả!”

      “Hả? Vì sao lại chưa làm? là… Mỹ nhân trong ngực, ba chẳng lẽ biết cái gì gọi là ‘Nên ra tay ra tay’ sao?”

      Mặc Tử Hàn đổ mồ hôi! (→﹏→|||)

      Đây là lời đưa con trai nên sao?

      “Ba…” Thanh Mặc Thiên Tân chợt trầm ổn, còn nghiêm túc : “Thực ra con kiên quyết, mãnh liệt, nghiêm trọng, ủng hộ ba làm cái loại chuyện tình này với mẹ, nhưng mà con chỉ có cầu.”

      cầu gì?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc.

      “Đó chính là thể làm Bá Vương ăn cơm!”

      “Bá Vương ăn cơm?”

      “Đúng vậy, lấy tư cách là người đàn ông đội trời đạp đất chân chính, nếu ăn xong, chịu trách nhiệm, nếu muốn chịu trách nhiệm nên ăn, nên đụng, nên nhìn, thậm chí ngay cả nghĩ cũng được, cho nên ba à… Con tin tưởng, cũng tin chắc, càng tin tưởng vững chắc, ba nhất định Bá Vương ăn cơm tiểu nhân bỉ ổi, đúng ạ?”

      Mặc Tử Hàn nghe lời cậu , khóe miệng hơi nhếch lên.

      Tiểu quỷ này đúng là lợi hại, dĩ nhiên dùng phép khích tướng để bảo vệ mẹ mình.

      Có chí!

      sai, lời cậu vừa rất có đạo lý, nhưng mà cậu lại quên tôi là người như thế nào sao, tôi phải chính nhân quân tử gì đó, đối với những người trong hắc đạo chúng tôi mà , nhược nhục cường chế, từ thủ đoạn, tiên hạ thủ vi cường, đây mới là đạo lý.”

      “Vậy ý của ba là… thà làm tiểu nhân, cũng làm trượng phu?”

      “A…” Mặc Tử Hàn giận, ngược lại cười thần bí : “Cậu phải rất thông minh sao? Vậy thử cân nhắc ý nghĩa trong lời tôi vừa …”

      “Hả? Cái gì? Con…”

      Mặc Thiên Tân lời còn chưa hết, Mặc Tử Hàn cắt đứt liên lạc, vừa vặn Kim Hâm cũng tới trước mặt .

      Kim Hâm nhìn thấy miệng vẫn còn cười vui vẻ, biểu trở nên sững sờ.

      Đại ca vui vẻ sao?

      “Chúng ta thôi!” Mặc Tử Hàn xong, an vị ngồi phía sau xe.

      “Đại ca, đưa Tử tiểu thư về sao?” Kim Hâm ngồi ghế lái xe, khởi động động cơ.

      , chúng ta tới chỗ khác!”

      “Chỗ khác?” Kim Hâm nghi hoặc.

      “Lái xe

      Mặc Tử Hàn ra lệnh nhưng có giải thích…
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47: Thần tượng của tôi, đối tượng nôn mửa…



      Khu chung cư Hạnh Phúc

      Mặc Thiên Tân lo lắng bất an lại lại trong phòng khách, trong lòng nóng như lửa đốt.

      Câu cuối cùng mà ba là có ý gì? Ba muốn làm gì mẹ? Chẳng lẽ ba định làm Bá Vương ăn cơm?

      được, phải có cách để cứu mẹ, thế nhưng… cách nào?

      “Haiz…” Cậu thở dài nặng nề, đầu cúi rụp xuống, chợt…

      “Leng keng – Leng keng”

      Chuông cửa thanh thúy vang lên, cắt đứt suy nghĩ phiền não của cậu.

      Bên ngoài là ai a?

      Cậu gắt gao nhíu đôi lông mày, phiền muộn bước tới trước mở cửa ra.

      Hai mắt đen kịt trợn tròn, kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hàn đứng ở cửa.

      “Ba?” Mặc Thiên Tân bật ra tiếng gọi ngạc nhiên, hai mắt chuyển tới Tử Thất Thất trong ngực , kinh hoảng : “Mẹ? Mẹ làm sao vậy?”

      có việc gì, chỉ cần ngủ giấc là được.”

      Mặc Tử Hàn lạnh lùng xong liền ôm Tử Thất Thất bước vào trong phòng, hai mắt nhìn quét qua căn phòng vừa vừa chật hẹp, chuẩn xác tìm được phòng ngủ, đem Tử Thất Thất đặt lên giường.

      “Ha ha…” Mặc Thiên Tân ở phía sau mừng thầm.

      Mặc Tử Hàn xoay người nhìn cậu.

      “Ba, con biết ba nhất định là mạnh miệng nhưng mềm lòng, tuy là ba thân ở trong hắc đạo, nhưng lại bị nước bùn nhuộm, thánh khiết đứng ngạo nghễ bên trong vũng bùn dơ bẩn, con hiểu được nỗi khổ của ba, cũng biết trong lòng ba cất dấu dịu dàng lương thiện lại chính trực, con rất sùng bái ba, ba quả thực là thần tượng của con, đối tượng con nôn mửa…”

      “Cái gì?”

      “A Sorry, ý tứ, miệng con có thói quen hay tổn hại người, kỳ thực con muốn chính là, ba quả thực là thần tượng của con, là đối tượng để sùng bái, trong lòng con ba là nhất nhất nhất… tồn tại đặc biệt nhất.”

      Mặc Tử Hàn đối với việc cậu thao thao bất tuyệt, ngoại trừ việc đổ mồ hôi ra còn cảm giác khác, nhưng mà nhìn khuôn mặt cậu, giống như thấy được bản thân mình khi còn .

      Đây là con trai Mặc Tử Hàn ?

      Trong lòng… khỏi xúc động!

      “Tồn tại đặc biệt nhất?” nghi ngờ lặp lại mấy chữ cuối cùng.

      “Đúng rồi! Ba, trong lòng con ba chính là cái này, à… Nên hình dung như thế nào nhỉ? À… Ba chờ chút, con đưa ví dụ giải thích cho ba!”

      Mặc Thiên Tân gợi lên chút tà ý, lập tức vui vẻ chạy ra khỏi phòng ngủ.

      Mặc Tử Hàn nhìn cậu ra ngoài, hai mắt chậm rãi chuyển đến Tử Thất Thất, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của , mà ngoài ý muốn để lộ ra vẻ mặt dịu dàng mặt mình.

      người phụ nữ sinh cho đứa con, cũng dưỡng dục con thành xuất sắc như vậy là dạng phụ nữ như thế nào?

      hiểu sao trái tim mơ hồ rung động, nhưng chỉ trong chốc, hiểu phải có khoảng cách ràng với người phụ nữ này.

      “Uh…”

      Tử Thất Thất mê man mơ hồ phát ra thanh, đôi lông mày gắt gao nhíu lại, cánh môi phấn hồng run nhè , nỉ non: “Mặc… Mặc… Tử… Hàn…”

      Con ngươi Mặc Tử Hàn mở to.

      Vì sao lại gọi tên của ? Lại ở trong mộng?

      nhịn được từng bước tiến lên…

      “Ba” Mặc Thiên Tân đột nhiên vui vẻ chạy về phòng ngủ.

      Mặc Tử Hàn lập tức thu lại chân bước được nửa, sửa lại vẻ mặt kinh ngạc của mình.

      “Ba xem cái này!” Mặc Thiên Tân đem tờ giấy cho .

      Mặc Tử Hàn nghi hoặc tiếp nhận, cũng nghi ngờ nhìn hàng dãy chữ phía :

      “Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”

      “Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”

      “Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”

      “Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”

      “Nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân nhân”

      “Đây là cái gì?” nghi ngờ hỏi.

      Mặc Thiên Tân vui vẻ : “Ba xem… Ở đây là trong biển người mênh mông, con liếc mắt cái là tìm được ba, trong lòng con ba cũng chính là như vậy, riêng biệt, đặc biệt, nổi bật, lại tồn tại với phong cách khác người!”

      Cái này… (⊙0⊙)~

      Lửa giận Mặc Tử Hàn bộc phát.

      ra trong lòng cậu, chỉ là … con lợn?
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48: Ngoéo tay, thắt cổ, trăm năm… được thay đổi



      Mấy giây sau…

      Mặc Thiên Tân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của , nghi hoặc : “Ba, ba bị phù thũng sao?”

      Phù thũng?

      Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần nhưng vẫn trầm mặc như cũ.

      Mặc Thiên Tân trong lòng mừng thầm, rồi vẻ mặt lại giả bộ vô tội, : “ phải là ba hiểu lầm con chứ? Con thanh minh trước, con ba là trư đâu, đây chẳng qua chỉ là phương thức so sánh đơn giản dễ hiểu, bởi vì chữ nhân viết dễ nhất, nhưng ba có khả năng đem những chữ ‘nhân’ ấy nhìn thành ‘trư’, đem chữ ‘trư’ nhìn thành ‘nhân’, cho nên… cho dù là ba ở giữa đàn lợn mênh mông, con vẫn như thường có thể liếc mắt tìm thấy ba.”

      Lửa giận Mặc Tử Hàn xông lên tận trời, gân xanh trán tuôn ra.

      Tiểu quỷ chết tiệt này… vừa trư vừa nhân, rốt cuộc là muốn châm chọc đến bao giờ?

      Mặc Thiên Tân tiếp tục vẻ mặt ngây thơ, còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa : “Ba lại suy nghĩ bậy bạ nữa rồi, ba sao có thể là heo chứ? Ba tuyệt đối có khả năng là heo, ba so với heo thông minh hơn!”

      “Đủ rồi!” Mặc Tử Hàn gầm .

      Mặc Thiên Tân thu miệng lại, kinh ngạc nhìn .

      Tức giận rồi sao?

      Rốt cuộc cũng tức giận? Như vậy kế tiếp ba làm gì?

      Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn cậu, đôi lông mày gắt gao nhíu lại, rất ràng lửa giận đạt cực hạn, thế nhưng đột nhiên… nhắm hai mắt, nặng nề thở dài hơi, : “Người tôi mang về cho cậu, tôi cũng nên !”

      xong lập tức xoay người ra khỏi phòng ngủ.

      “Hả? Ba phải ? ngồi chút sao? bằng uống chén trà?” Mặc Thiên Tân ngừng đuổi theo sau, liên tục mời ở lại.

      cần!” Mặc Tử Hàn lạnh lùng cự tuyệt.

      “Nhưng mà…”

      “Chăm sóc mẹ cậu, tạm biệt!”

      “Phịch” tiếng vang lên, Mặc Tử Hàn biến mất khỏi căn nhà, phòng khách lại mảnh yên lặng.

      Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm cánh cửa đóng, khóe miệng bỗng gợi lên, khuôn mặt trẻ con vương đầy bộ dáng vui vẻ tươi cười, hưng phấn xoay người, vừa vừa nhảy về phòng ngủ, ghé vào bên giường nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất ngủ.

      “Mẹ, mẹ thấy ? Con vừa cố tình chọc giận ba, ba cũng có nổi giận với con… Mẹ đây phải là chứng minh, ba cũng rất thích con chứ?”

      “Còn nữa, mẹ… Ba những mang mẹ về, còn bảo con chăm sóc tốt cho mẹ, cho nên, ba cũng là người đàn ông tốt chứ? Hay… mẹ chịu đựng, chịu đựng, miễn cưỡng, miễn cưỡng, coi như là thích ba, được ?”

      “…” Tử Thất Thất trầm mặc ngủ say.

      Mặc Thiên Tân nhíu mày, cầm lấy tay của , dùng sức lay động, : “Mẹ, mẹ đừng ngủ, trả lời con… có được hay ? Có được hay ? Có được hay ? Có được hay ?”

      “Ừ…” Tử Thất Thất mê man nhíu mày, bật ra tiếng.

      “OK” Mặc Thiên Tân sấn hỏa đả kiếp (là lợi dụng lúc loạn để thao túng, lúc tình hình rối ren mà sắp xếp theo ý muốn.), vui vẻ : “Con nghe được rồi, mẹ đồng ý rồi, con cũng ép mẹ, quyết định như vậy, ngoéo tay…”

      xong, mượn tay phải vô lực của , ôm lấy ngón út…

      “Ngoéo tay… Thắt cổ… trăm năm… được thay đổi…”

      Mặc Thiên Tân nhìn ngón út ôm lấy nhau, hạnh phúc mỉm cười.

      Mẹ…

      Mẹ biết ?

      Nguyện vọng của con… chính là mẹ có thể hạnh phúc…

      Đây mới là bí mật sâu nhất sâu nhất sâu nhất trong lòng con…

      ***

      Dưới lầu.

      Khuôn mặt Mặc Tử Hàn hé ra, ngồi vào trong xe.

      “Lái xe” lạnh lùng ra lệnh.

      Nhưng Kim Hâm chậm chạp có khởi động xe, trầm mặc ngồi ghế lái, đôi mày xiết chặt.

      “Làm sao vậy? Có chuyện gì !” Mặc Tử Hàn lên tiếng/

      “Đại ca…” Kim Hâm mở miệng.

      “Tôi , vì sao muốn đưa Tử tiểu thư về? Tại sao lấy lại đồ vật kia? Tại sao cứ dây dưa với ấy? Chẳng lẽ…” hơi ngừng lại, hai tay nắm chặt, cố lấy dũng khí chất vấn, “ thích ấy?”
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49: Bảy ngày sau, sư tử mạnh mẽ tỉnh lại???



      Thích?

      Khuôn mặt Mặc Tử Hàn tựa như băng tuyết ngàn năm bao phủ, trừ bên ngoài lạnh lùng hoàn toàn nhìn ra bất cứ dao động nào.

      “Cậu cho rằng tôi thích ấy?” giọng, mãnh liệt hỏi.

      “Ngoại trừ điều này, tôi nghĩ ra nguyên nhân khác!” Kim Hâm thành trả lời.

      “Tôi nhớ tôi với cậu, chuyện của tôi, tôi đều có dự định!”

      “Thế nhưng đại ca, tại trong tổ chức những lão gia kia ngày nào đều phái người đến hỏi chuyện của , nếu có mặt ở đây, tôi sợ bọn họ càng an phận, cho nên vẫn là nhanh lấy lại đồ vật kia, sau đó…”

      “Cậu đây là ra lệnh cho tôi sao?” Mặc Tử Hàn biểu cảm nhìn ta, lạnh lùng cắt đứt lời ta.

      , thuộc hạ dám!” Kim Hâm lập tức cúi đầu.

      “Nếu dám, lắm miệng, thu hồi những lo lắng dư thừa của cậu mà làm tốt chuyện của mình, nghe theo mệnh lệnh tôi ra, đây mới là việc cậu nên làm… hiểu chưa?” Mỗi chữ trong lời Mặc Tử Hàn đều mang theo bá đạo thể cự tuyệt, cũng tràn ngập lửa giận sắp bùng nổ, giống như lưỡi giao sắc bén đặt cổ , uy hiếp tính mạng .

      “…” Kim Hâm nhăn chặt đôi lông mày, thầm nắm chặt hai tay, trầm mặc vài giây sau, mới trả lời: “Vâng, tôi hiểu rồi!”

      “Vậy lái xe !” Mặc Tử Hàn lại ra lệnh.

      “Vâng” Kim Hâm nghe lệnh khởi động xe.

      Mặc Tử Hàn quay đầu, đôi mắt hẹp dài xuyên thấu qua cửa sổ xe, liếc về phía ngôi nhà.

      Thích?

      Thích ?

      Đây là chuyện tuyệt có khả năng, chẳng qua nhìn mỗi hành động của khiến đối với loại “phụ nữ” này có chút hứng thú. Nhưng mà, lý do lấy lại đồ vật kia…

      chợt thu hồi tầm mắt, nhìn Kim Hâm phản chiếu lại kính, bỗng : “Bảy ngày sau, tôi cho cậu lý do, cho nên trong bảy ngày này, cậu yên phận cho tôi!”

      Kim Hâm sửng sốt.

      ngờ trầm mặc vài giây lại nhìn ra tâm tư muốn tự lấy lại đồ vật kia của mình.

      từng lén lút nghi ngờ, phải bởi bảy năm giam hãm mà đại ca trở nên nhát gan chứ, đối với chuyện Bách Hiên lựa chọn im lặng, đối với chuyện Mặc Thiên Tân cũng lựa chọn im lặng, thậm chí đối với chuyện Tử Thất Thất vẫn im lặng như trước, mà giờ mới biết được, giờ khắc này giống như con sư tử hung mãnh chờ thời cơ tỉnh lại, cũng đợi con mồi tới gần, mà bảy ngày sau… liệu có phải là thời điểm mà tỉnh lại?

      “Vâng, tôi biết!” hùng hồn trả lời.

      Xe rất nhanh khỏi khu nhà, chợt, Phương Lam lén lút ra từ chỗ góc , nhìn chằm chằm ánh đèn xa…

      Tại sao ta lại cứu Thất Thất? Hơn nữa lại hề làm gì còn đưa ấy hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về, người đàn ông này… ta làm cái gì?

      ***

      Sáng sớm hôm sau.

      Tử Thất Thất nằm ở giường mình, dùng sức nhíu đôi lông mày, lông mi ngừng lay động, dường như đấu tranh trong mộng bừng tỉnh lại.

      Nháy mắt, khuôn mặt đáng của Mặc Thiên Tân lên trong mắt .

      “Mẹ”

      Mặc Thiên Tân vẻ mặt lo lắng, nước mắt trào ra kích động : “Mẹ cuối cùng cũng tỉnh lại, mẹ làm con sợ muốn chết, mẹ biết ? Mẹ ngủ suốt chín chín tám mươi mốt ngày rồi đó!”

      “Cái gì?”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :