1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha tới rồi mẹ chạy mau - Ngũ Nguyệt Thất Nhật (361C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40: Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt!



      Trực giác của phụ nữ đáng sợ, lại có thể nhìn thấu chuẩn xác bí mật trong nội tâm người khác.

      Đây rốt cuộc là cái loại suy luận gì vậy?

      Mặc Thiên Tân giờ này khắc này mới biết được, người lớn mật làm bậy như mẹ vì sao lại sợ ba, hóa ra là sợ mất cậu.

      “Mẹ, mẹ yên tâm , con gặp ba rồi!”

      Cái gì?

      Tử Thất Thất kinh ngạc mở lớn hai mắt, giống như thấy được sét đánh giữa trời quang.

      “Con … gặp… ta?”

      “Đúng vậy! ra mấy ngày nay con nghe lời trốn học, ngày nào cũng đứng chờ ở cửa nhà ba, nhưng con chỉ nhìn lén ba thôi, cho nên ba phát ra con, hơn nữa hôm nay con cũng thấy ba trở về lúc sáng, sau đó ở nguyên trong nhà, cho nên mẹ nhất định là nghĩ quá nhiều rồi, ba thể phân thân làm sao có thể tìm mẹ chứ?” Cậu nửa nửa giả , vô cùng nhuần nhuyễn phát huy tài ăn của mình.

      Hy vọng lời dối này có thể kéo thêm được chút thời gian, ý muốn của cậu cũng mau chóng được thực .

      Tử Thất Thất sửng sốt nhíu mày.

      ta cả ngày đều ở trong nhà?

      Vậy người ở khách sạn Rich phải ta? Người kia thực như ta , là tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn Kim King?

      … nghĩ quá nhiều sao?

      “Mẹ?”

      Mặc Thiên Tân thấy im lặng lời nào, lo lắng nắm chặt tay : “Mẹ tin con sao?”

      ! phải… Mẹ chỉ… thể nào yên tâm!”

      “Mẹ nhất đinh là quá căng thẳng đấy, từ sau khi ba ra tù, ngày nào mẹ cũng mất ngủ, mẹ nghĩ xem, nếu người ngày nào cũng trong trạng thái hoảng sợ, tất nhiên cho rằng nguy hiểm ngay bên cạnh mình, nhưng mẹ yên tâm, y học chứng minh: chỉ cần mẹ ăn ngon rồi lại ngủ giấc sáng ngày mai sau khi thức dậy, mẹ nhất định lại phấn chấn, hoạt bát, hăng hái, nhanh nhẹn… à, đúng, phi phi phi, đồng ngôn cố kỵ… Tóm lại, tất cả mọi chuyện thay đổi, con , cho dù ba có thực đến, con cũng bỏ trốn cùng mẹ, hơn nữa con thề với mẹ…”

      Cậu đột nhiên dừng lại, cánh tay ngắn ngủn trụ lấy cổ Thất Thất, đem trán mình dán vào trán , tình : “Sơn vô lăng… Thiên địa hợp… Tài cảm… Dữ, quân, tuyệt!” (Trời đất có hợp làm mới dám đoạn tuyệt)

      “Phụt”

      Tử Thất Thất cuối cùng nhịn được mà cười lên tiếng.

      “Ai nha, mẹ, mẹ phóng thí (trung tiện)” Mặc Thiên Tân bắt đầu trêu chọc.

      “Tai con có vấn đề rồi sao? Đó là tiếng cười”

      “Sao? Vậy lại càng tốt, tiếng cười của mẹ với tiếng thí rất giống nhau!”

      “Tiểu tử thối…”

      khí lại khôi phục như bình thường, nhưng nguy hiểm lại ngầm từng bước tới gần…

      ***

      Khách sạn Rich

      Phòng VIP 001

      Sau đêm sửa sang, Mặc Tử Hàn ngồi ghế sô pha với vẻ mặt lạnh như băng, hai mắt nhìn về phía trước, ngừng suy nghĩ!

      Kim Hâm đứng bên cạnh , nhìn vết thương tay ngừng chảy máu, sau đó từ từ khô lại.

      Trời dần dần sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng.

      Đột nhiên, hai mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn ngước lên, nhìn ánh nắng chói mắt, cuối cùng đôi môi mím chặt cũng mở ra.

      “Kim Hâm!”

      “Có”

      “Chờ khi nào Tử Thất Thất tới, cậu tìm cơ hội đánh ngất ta, chúng ta lấy lại đồ vật kia!”

      lazybeelavang thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: Tại sao lại quan tâm ta? Tại sao?



      Mười hai giờ trưa!

      “Leng keng – Leng keng”

      Chuông cửa phòng vang lên, Kim Hâm nhanh chóng đến mở cửa ra.

      Tử Thất Thất đứng ở ngoài cửa, vẫn nở nụ cười như trước, hơi cúi đầu : “Kim tiên sinh, tôi mang cơm trưa tới cho .”

      “Vào ” Kim Hâm tránh đường ra.

      Nhìn vào phòng, Tử Thất Thất ngẩn người do dự.

      Tuy Mặc Thiên Tân người đàn ông này phải Mặc Tử Hàn nhưng vẫn cảm thấy bất an, hơn nữa những việc ta làm với đều khiến cảm thấy cực kỳ chán ghét. muốn dây dưa với ta nữa cho nên sáng sớm vào văn phòng tổng giám đốc cầu Bách Hiên thay đổi người, nhưng lại bị Bách Hiên mực cự tuyệt.

      Coi như là công tư phân minh nhưng thể đối với người mình thích như vậy chứ?

      ta rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?

      “Tử tiểu thư, mời vào!” Kim Hâm thấy ngây ngốc xuất thần, lớn tiếng nhắc nhở.

      “Hả? À…” Tử Thất Thất bối rối trở lại bình thường.

      Trái tim lại yên bắt đầu nhảy lên, mà hai chân cũng trở nên nặng trĩu, chậm chạp vào.



      Phòng khách.

      Mặc Tử Hàn đối mặt với cửa sổ, đưa lưng về phía cửa phòng, ngồi thẳng tắp ghế đại bảng.

      Tử Thất Thất nhìn bóng lưng , trong mắt chợt lần nữa xuất ra khuôn mặt Mặc Tử Hàn, sợ hãi nhìn sang nơi khác, lặng lẽ nhanh chóng bày cơm trưa lên bàn, sau đó hướng tới bóng lưng khẽ : “Mời hai vị dùng bữa!”

      xong liền nhanh chóng xoay người rời khỏi.

      “Tử tiểu thư!” Mặc Tử Hàn lên tiếng.

      Hai chân Tử Thất Thất dừng lại, cả người cảm thấy vô cùng căng thẳng.

      “Giúp tôi rót ly rượu!” Giọng nhàng nhưng tràn ngập ý tứ ra lệnh.

      Tử Thất Thất nhíu mày, cực kỳ tình nguyện xoay người cầm lấy chai rượu Pháp Lafite năm 82 chậm rãi rót chất lỏng màu đỏ vào ly đế cao, sau đó cầm ly đưa tới cho .

      Mặc Tử Hàn khóe miệng gợi lên tà tà, từ tốn vươn tay phải ra cầm lấy.

      Cùng lúc, Kim Hâm ở phía sau im lặng từng bước tới gần, chuẩn bị đánh ngất .

      “A?”

      Tử Thất Thất sửng sốt thốt lên, hai người cũng cùng lúc giật mình.

      Bị phát ?

      Tử Thất Thất nhìn chằm chằm vết máu tay Mặc Tử Hàn, : “ bị thương? Sao băng lại?”

      Mặc Tử Hàn thở dài hơi : “Vết thương mà thôi, cần để ý!”

      “Đây mà là vết thương ?”

      Cả bàn tay to có rất nhiều vết cắt , hơn nữa miệng vết thương khô hình như còn giữ mảnh thủy tinh , chẳng lẽ ta cảm thấy đau? có cảm giác sao?

      chờ chút!” xong lập tức xoay người, để ly đế cao xuống.

      Mặc Tử Hàn nhíu mày, tay phải giơ lên ý bảo Kim Hâm lui ra.

      Kim Hâm nhìn thấy vậy liền cung kính cui đầu, sau đó lui về sau tường.

      phút sau

      Tử Thất Thất cầm theo dụng cụ y tế trở lại, mỉm cười : “Tôi giúp băng bó”

      ?” Mặc Tử Hàn ngạc nhiên.

      Vì sao đột nhiên nhiệt tình như vậy?

      Mà Tử Thất Thất cũng bị chính hành động của mình dọa.

      Vì sao lại quan tâm ta? ta sống chết cùng có quan hệ gì đâu?

      Thế nhưng thân thể , lòng , miệng , hành động của , kể cả suy nghĩ của … cấu kết với nhau, nghe sai bảo, phản bội lại .
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: Dịu dàng, lạnh lạnh, ngứa…



      Chẳng lẽ… trúng tà?

      Nếu vì sao lại làm ra loại hành động điên rồ này, ra những lời ngu xuẩn này?

      Nhưng mà… ta phải cự tuyệt chứ, theo như tính cách ta mà , ta khẳng định từ chối…

      “Được!” Mặc Tử Hàn đồng ý.

      Tử Thất Thất đông cứng!

      Câu ‘Tự làm tự chịu’ áp dụng với , mà hai chữ ‘xứng đáng’ này như được viết hai gò má .

      Haizz…

      thầm thở dài.

      Mặc Tử Hàn vươn tay phải về phía sau, hai mắt cụp xuống chờ cơ hội động thủ.

      Tử Thất Thất đành phải mở hộp y tế ra, lấy nước khử trùng cùng bông khử trùng, cẩn thận lau vết máu tay , đồng thời theo thói quen dùng miệng thổi ra hơi lạnh.

      Hơi thở phả vào lòng bàn tay, ngứa!

      “A…”

      Tay Mặc Tử Hàn chấn động.

      “Làm sao vậy? Đau sao?” Tử Thất Thất khẩn trương hỏi.

      có việc gì, cứ tiếp tục !” lạnh lùng , giữa đôi lông mày hơi nhíu lại.

      Cảm giác kỳ lạ, ràng là hơi lạnh lạnh, nhưng khi va chạm vào lòng bàn tay lại giống như điện giật đánh thẳng vào trái tim .

      Vì sao muốn băng bó cho ?

      mê hoặc sao?

      Thế nhưng thổi hơi…

      Vài tiếng ngắn ngủi sau, Tử Thất Thất tay chân lanh lẹ nhanh chóng băng lại miệng vết thương, sau đó cất dụng cụ vào hộp y tế rồi hướng về bóng lưng cung kính : “Nếu còn việc gì, vậy tôi

      “Được… !” Mặc Tử Hàn đồng ý.

      A?

      Tử Thất Thất kinh ngạc, ngờ lại để , phải là bị cao tăng đắc đạo nào điểm hóa rồi chứ?

      Mặc kệ thế nào, vẫn là chạy nhanh lấy người trước.

      “Két, kịch”

      thanh cửa đóng vừa hạ xuống, Kim Hâm nhịn được liền tiến lên.

      “Đại ca, tại sao vừa nãy ra tay? Vì sao lấy lại đồ vật kia? Cơ hội có nhiều như vậy, nhưng mà …” muốn lại thôi, dám nhiều lời.

      “…” Mặc Tử Hàn trầm mặc, hai mắt nhìn chằm chằm tay phải được băng bó, dường như có nghe thanh ta, chính là ngây ngốc xuất thần.

      “Đại ca…Đại ca…Đại ca…”

      Sau mấy lần gọi, thấy vẫn có phản ứng gì, Kim Hâm đành bỏ .

      Còn Mặc Tử Hàn nhìn bàn tay được băng bó của mình rồi nhíu mày.

      ràng muốn thừa dịp băng bó mà xuống tay, thế nhưng khi đụng vào miệng vết thương lại hề có cảm giác đau, chỉ có loại cảm giác thoải mái, khiến người tôi nén nổi thất thần, khi dùng miệng thổi hơi, dường như bây giờ vẫn lưu lại trong lòng bàn tay , nhàng, lạnh lạnh, ngứa…

      Đời này, lần đầu tiên được người khác đối đãi dịu dàng như thế! Mà vừa rồi, cũng lần đầu tiên phát , tay phụ nữ trơn, mềm và ấp áp như vậy!

      Bực bội, bực bội, bực bội…

      Chết tiệt!

      nắm chặt tay phải rồi đột ngột đứng lên, bước nhanh tới trước bàn ăn, cầm lấy ly Tử Thất Thất vừa rót uống hơi uống cạn, sau đó dùng lực vung tay lên, đồ ăn bàn rơi hết xuống đất.

      “Rầm” Mặt đất hỗn độn mảnh.

      Kim Hâm ở bên ngừng hô hấp, yên lặng cúi đầu.

      Mặc Tử Hàn giận giữ trừng mắt nhìn đống lộn xộn mặt đất, vật màu đen đập vào trong mắt khiến mắt nhíu lại.

      Đó là cái gì?

      khom lưng cầm lên!

      Máy nghe trộm?

      Là Tử Thất Thất để lại? … trực giác cho , phải người làm loại chuyện này, như vậy… còn có ai?

      “A…” trào phúng cười khẽ, khóe miệng gợi lên tà ác, lạnh lùng với máy nghe trộm: “Tổng Giám Đốc Bách, ngờ trong khách sạn của còn có loại phục vụ này, khiến cho tôi ngạc nhiên!”

      ***

      Phòng làm việc tổng giám đốc

      Bách Hiên đeo tai nghe ngồi ghế làm việc, bên tai chợt truyền đến thanh u lạnh lùng khiến mở lớn hai mắt.

      Người đàn ông này… là ai?
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43: Nguy hiểm tới gần, bẫy sau lưng!!!



      Thanh người đàn ông này phải là Tổng Giám Đốc Kim, trong phòng kia còn có người đàn ông khác?

      ta là ai vậy?

      Trong ý thức Bách Hiên đột nhiên lên hình ảnh Mặc Tử Hàn, thế nhưng thanh này so với Mặc Tử Hàn càng lạnh như băng, càng trầm, càng tà ác, mỗi lời giống như mang theo nguyền rủa, khiến toàn thân run sợ.

      Nếu ta, vậy mục đính chính là Tử Thất Thất?

      “Rít”

      Trong tai nghe truyền đến thanh chói tai, rất ràng là máy nghe trộm bị phá hư, nhanh chóng tháo tai nghe xuống, đôi lông mày cau lại, cảm giác bất an đánh thẳng vào tim.



      Sập tối.

      Tử Thất Thất thay quần áo, chuẩn bị tan ca.

      Cả ngày đều gió yên sóng lặng, thuận thuận lợi lợi, người phòng VIP 001 cũng có gọi tới, có thể cả ngày đều rảnh rỗi, nhưng yên bình như vậy lại làm bất an, đây là yên bình trước cơn bão chứ?

      “Cốc, cốc, cốc!”

      Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt tâm tư lo lắng của .

      Tử Thất Thất nghi ngờ mở cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy Bách Hiên mặc âu phục phẳng phiu đứng trước cửa mỉm cười với .

      “Có rảnh ?” giọng hỏi.

      “A… Dạ!” Cái này… Hẳn là xem như câu trả lời cơ bản nhất của người bạn ?

      “Chúng tôi cùng ăn tối được ?”

      “Được”

      Bình thường có chút quen, bầu khí xấu hổ tràn ngập, hai người sánh vai mà , cách nhau 10 cm, trầm mặc lời nào.

      Khách sạn Rich, sảnh ăn cao cấp.

      Đồng ý với cầu của Tử Thất Thất, hai người chỗ khác mà trực tiếp lên lầu ba.

      Bàn ăn vuông, khăn trải bàn trắng như tuyết, mặt bày rượu đỏ, bò bít tết và hoa tươi, khí làng mạn, nhạc tao nhã, hai người ngồi đối diện nhau.

      Bách Hiên tỉ mỉ cắt miếng bò bít tết cho , sau đó cầm chiếc ly đế cao, nâng chén : “Cheers!”

      Tử Thất Thất cười, cũng cầm chiếc ly đế cao lên chạm vào ly .

      “Duang”

      Hai ly chạm nhau phát ra thanh dễ nghe.

      Tử Thất Thất uống ngụm, còn Bách Hiên chỉ cho ly chạm qua môi rồi để xuống.

      “Thất Thất, ngày mai chúng tôi du lịch ở đảo Ba Li, thế nào?” đột nhiên cười .

      Đảo Ba Li?

      Tử Thất Thất ngạc nhiên

      “Vì sao đột nhiên muốn du lịch? Em còn việc phải làm ở đây, thể xa như vậy.”

      phê chuẩn cho em nghỉ dài hạn tháng, chuyện phòng VIP, cũng đồng ý cầu thay đổi người của em.”

      “Hả? đồng ý? Thế nhưng, Thiên Tân còn học, chỉ sợ…”

      hỏi qua nhà trường, họ chỉ cần Thiên Tân có thể theo kịp chương trình học cũng có thế cho nó nghỉ tháng, nghĩ Thiên Tân thông minh như vậy, hẳn là có vấn đề gì”

      “Thế nhưng…” Tử Thất Thất do dự kéo dài , ngừng tìm cớ.

      “Em muốn cùng sao?” Bách Hiên chợt hỏi, cũng : “Cho dù dùng thân phận bạn trai mời em, em cũng thể đồng ý với sao?”

      Thử Thất Thất nhíu mày nhìn !

      Bạn trai?

      ấy mà lại dùng phương thức bỉ ổi như vậy để giữ chân sao.

      “Haiz…” thở hơi, nghiêm túc nhìn : “Xin lỗi, tuy dùng thân phận bạn trai cầu em, nhưng em lấy tư cách bạn cũng còn có quyền lựa chọn được từ chối, cho nên em thể cùng đảo Ba Li, xin lỗi.”

      Vừa dứt lời, hai mắt bỗng trở nên mơ hồ, cơ thể nhoáng lên, có cách nào thăng bằng.

      Chuyện gì xảy ra?

      chỉ uống chút rượu, thể có khả năng say? Chẳng lẽ…

      “Bách Hiên, …” Lời vừa ra, liền lập tức mất ý thức gục xuống bàn.

      Bách Hiên nhìn hôn mê, mi tâm lộ ra vết hằn sâu.

      Ban đầu chỉ cần vui vẻ lập tức đồng ý, để ăn miếng thịt bò bít tết trước mặt, trong đó có thuốc chống hôn mê, nhưng lại kiên định cự tuyệt cho nên…

      “Nên xin lỗi… là !”
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Kim Hâm… Chúng ta cướp người!!!



      muốn có thêm phiền toái nên Bách Hiên đem Tử Thất Thất ra khỏi khách sạn mà trực tiếp tới phòng ở tầng bốn.

      Thế nhưng lại ngờ khi cửa thang máy mở ra đúng lúc đụng phải Phương Lam chờ thang máy.

      sao lại ở đây?” Bách Hiên kinh ngạc.

      “Tôi? Hôm nay tôi tăng ca, thuận tiện kiểm tra phòng hộ đồng nghiệp, nhưng còn , đây là có chuyện gì? Thất Thất làm sao vậy?” Phương Lam lo lắng nhìn Tử Thất Thất hôn mê bất tỉnh.

      ấy có việc gì, chẳng qua là uống rượu say, tôi đưa ấy qua phòng nghỉ ngơi!” Bách Hiên xong, hoảng hốt lướt qua người .

      Phương Lam nghi ngờ nhíu mày.

      Thất Thất uống say? Điều đó có khả năng! Từ sau đêm hôm đó vào bảy năm trước, ấy chưa từng khiến bản thân uống say.

      Cái này rất lạ!

      khẩn trương đuổi theo Bách Hiên, chắn trước mặt cười : “Hay để tôi đưa ấy về nhà, nha đầu này chỉ thích ngủ ở giường của mình, nhận thức giường rất lợi hại, hơn nữa Thiên Tân gặp ấy cũng lo lắng.”

      tìm lý do, đưa tay muốn đoạt lại người.

      phải là tăng ca sao? có thời gian đưa ấy về sao?” Bách Hiên tránh tay , lạnh lùng hỏi.

      “À… Tôi…”

      “Tôi là bạn trai ấy, tôi chăm sóc ấy, cứ yên tâm, tí nữa tôi gọi cho Thiên Tân.”

      xong lập tức vào căn phòng.

      Phương Lam lo lắng đứng tại chỗ, chau mày!



      Trong phòng.

      Bách Hiên nhàng đặt Tử Thất Thất hôn mê lên giường, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ của , ngón tay khẽ đụng vào, giống như vuốt ve chí bảo vô thượng.

      Bảy năm trước, bắt đầu từ cái khoảnh khắc cứu , cho rằng đây là lễ vật ông trời ban cho , người phụ nữ này định trước là dâu tương lại của Bách Hiên, thế nhưng lại là mĩ hạc đứng ngạo nghễ hồ nước, lúc nào cũng nhìn lên bầu trời xanh lam, chưa từng quay đầu nhìn .

      “Thất Thất…” khẽ nỉ non, ngón tay chậm rãi trượt.

      Lướt qua môi , lướt qua hàm dưới, lướt qua cái cổ mảnh khảnh, cuối cùng… dừng lại miếng băng OK.

      nhớ đây là vết thương hai ngày trước của , cũng nhớ vẻ mặt hoảng hốt mà cực lực muốn che dấu.

      là cái gì?

      nghi hoặc bóc băng dán, hai mắt mở lớn nhìn dấu răng sâu.

      Lửa giận chất chứa trong lòng lập tức bộc phát.

      “Chết tiệt! Tôi còn chưa từng chạm vào, là ai dám?”

      mắng chửi, đưa tay tới trước ngực , phẫn nộ kéo vạt áo của .

      Cảnh xuân… chợt lên tầm mắt .

      ***

      nơi khác.

      Phòng VIP 001

      Kim Hâm ngồi ghế sô pha nhìn chằm chằm ba máy tính giám thị nhất cử nhất động của Tử Thất Thất ở khách sạn Rich.

      chứng kiến ràng gặp mặt Bách Hiên, nhìn thấy uống rượu, nhìn té xỉu, cũng nhìn thấy bị Bách Hiên ôm vào phòng.

      Cảm giác bất an chợt nảy sinh, đôi lông mày gắt gao nhăn lại.

      “Đại ca!”

      đột nhiên đứng lên, xoay người nhìn Mặc Tử Hàn ngồi uống rượu trước quầy rượu.

      “Làm sao vậy?” Mặc Tử Hàn hỏi.

      “Bách Hiên vừa mới ôm Tử tiểu thư bị hôn mê, tại đem ấy vào bên trong phòng, hai người bọn họ là người , tôi sợ nếu như Bách Hiên làm gì với Tử tiểu thư phát ra gì đó hình xăm!”

      Hôn mê?

      Mặc Tử Hàn khẽ nhíu mày!

      Nếu là người , vì sao còn muốn làm điều thừa thãi như vậy?

      Trầm mặc suy nghĩ, nhanh chậm uống xong rượu, đột nhiên… đôi mắt lạnh lùng nhíu chăt, tản ra nồng đậm sát khí, khóe miệng cũng gợi lên tà tứ, bộc lộ tức giận.

      “Người của tôi, ta cũng dám động… Đáng chết!”

      Kim Hâm nghe được lời , lập tức cúi đầu đợi chỉ thị.

      “Kim Hâm!” lớn tiếng.

      “Có”

      … Chúng ta cướp người!”

      “Vâng!”
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :