1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 580: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 17

      Editor: thust

      Beta: thanh huyền

      Cảnh Thần vừa muốn xuống xe, Trần Mặc giữ lại, lần này cần phải , Cảnh Thần cũng biết có ý tứ gì, vì thế, quay đầu lại, trực tiếp ở mặt Trần Mặc ấn xuống nụ hôn......

      "Em vào!" Lam Cảnh Thần cười .



      "Ừ!" Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn Lam Cảnh Thần, khóe miệng nhịn được giơ lên.



      Nhìn Lam Cảnh Thần vào, Trần Mặc mới lái xe .



      Vừa mới vào công ty, Lam Cảnh Thần liền phát ánh mắt của mọi người nhìn thích hợp.



      cần nghĩ cũng biết vì sao.



      Chẳng qua quá để ý ánh mắt người khác, trong đó có bao nhiêu ngọt, chỉ có chính biết.



      Ngồi vào vị trí, tâm tình Lam Cảnh Thần tệ, bắt đầu công việc.



      Nhưng có ba người buông tha .



      vừa ngồi xuống, Tiểu Quân, Phỉ Phỉ còn có Nhược Nhã liền tiến tới.



      "Lam Cảnh Thần, cậu giấu giếm chúng tớ vất vả a!" Mở miệng là Nhược Nhã.



      Nghe được thanh của , Cảnh Thần ngẩng đầu, tự nhiên biết bọn họ chuyện gì.



      "Xin lỗi, tớ phải cố ý muốn gạt các cậu!"



      "Còn dám , nếu phải ngày hôm qua Trần Mặc cầm hoa đến công ty tìm cậu, chúng ta vẫn chưa hay biết gì đâu!" Tiểu Quân .



      "Uổng phí tớ còn nhọc lòng như vậy giúp cậu tìm bạn trai, cậu lừa tớ a!" Nhược Nhã cũng , thoạt nhìn có chút tức giận.



      Nghe Nhược Nhã , Lam Cảnh Thần quay đầu lại nhìn Nhược Nhã, "Nhược Nhã, thực xin lỗi, tớ là cố ý muốn gạt cậu, nhưng...... tớ nghĩ tới chuyện phát triển đến bước này,cậu cũng có thể biết, Trần Mặc mới cùng Lăng Nhược giải trừ hôn ước, tớ vẫn cảm thấy chúng tớ có khả năng!" Lam Cảnh Thần .



      lên điều này, bọn họ đều sửng sốt.



      Nếu như vậy thoạt nhìn, đúng.



      Trần Mặc bởi vì Lam Cảnh Thần cùng Lăng Nhược giải trừ hôn ước, thấy thế nào, Lam Cảnh Thần đều là người thứ ba.



      "Cậu cùng Trần Mặc, bắt đầu lúc nào?" Nhược Nhã bỗng nhiên bát quái hỏi.



      "Rất lâu trước đó!" Cảnh Thần cũng có gạt, dù sao, biết.



      "Hai người giấu giếm đủ lâu!" Nhược Nhã .



      " như vậy,cậu phải là người thứ ba!?" Tiểu Quân .



      vừa xong, Nhược Nhã cùng Phỉ Phỉ liền vỗ chút, ý bảo nên lung tung.



      Cảnh Thần sau khi nghe được, khóe miệng ngoéo cái, "Tớ biết rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng tớ sao cả, thời điểm tớ ấy, cũng biết ấy có hôn ước, khi biết, tớ muốn chặt đứt quan hệ, nhưng bây giờ có thể đến bước này, tớ chỉ có thể , tớ thẹn với lương tâm!"



      Nghe được lời của Cảnh Thần, ba người bọn họ ngẩn người, lập tức Tiểu Quân mở miệng, "Cảnh Thần, xin lỗi, tớ phải có ý chuyện này!"



      " sao!" Cảnh Thần thoạt nhìn, để ý.



      Nếu quyết định muốn cùng chỗ với Trần Mặc, tất cả đều chuẩn bị tốt để đón nhận .



      "Vậy Quý Vũ Phàm làm sao bây giờ!?" Lúc này, Phỉ Phỉ mở miệng hỏi, "Tớ nghe Nhược Nhã , ta đối với cậu có cảm tình!"



      đến điều này, Lam Cảnh Thần cũng sửng sốt, chợt nhớ đến, Quý Vũ Phàm cùng Trần Mặc cũng là quen biết.....



      "Ai, quên , chuyện tình cảm là thể miễn cưỡng, cậu cùng Trần Mặc tâm nhau, tớ tin tưởng Quý Vũ Phàm cũng phải phân biệt phải trái!" Nhược Nhã .



      Nghe thế, Lam Cảnh Thần gật đầu.



      "Tốt lắm, làm việc !" Nhược Nhã .



      Vì thế, đều gật đầu, giải tán.



      Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, lúc này, mới nhớ tới Quý Vũ Phàm.



      Từ chuyện lần trước ta vì mình bị thương, cuộc điện thoại đều có gọi.



      Nghĩ đến đây, Lam Cảnh Thần cảm thấy có lỗi, thời gian nghỉ trưa, đến phòng trà lấy điện thoại di động gọi cho Quý Vũ Phàm.



      Rất nhanh, điện thoại có người nhấc máy.



      "Alô!"



      "Quý tổng......"



      Điện thoại vừa có người trả lời, Lam Cảnh Thần chợt nghe bên kia có tiếng .



      " bận việc sao?" Lam Cảnh Thần hỏi.



      " có!" Quý Vũ Phàm cười cười , sau đó dùng tay ý bảo thư ký ra ngoài.



      Thư ký gật gật đầu, ra ngoài.



      "Làm sao vậy?"



      " có chuyện gì, chính là hỏi chút tay có đỡ !" Lam Cảnh Thần .



      " ở đây hai mươi tư giờ chờ em gọi điện thoại giám sát đổi thuốc, rốt cục chờ đến bây giờ!" Quý Vũ Phàm , trong lời , còn mang theo tia thỏa mãn.



      Nghe được lời của , Lam Cảnh Thần nhíu mày, " còn chưa đổi thuốc sao?"



      Quý Vũ Phàm cười cười, "Công việc bận quá, còn có thời gian!"



      Lam Cảnh Thần, "......"



      Nghe vậy, Lam Cảnh Thần cũng biết nên cái gì mới tốt.



      " như vậy được, nhất định phải đổi thuốc!" Lam Cảnh Thần dặn dò.



      "Ừ, sau khi tan tầm đổi!"



      "Ừ!" Lam Cảnh Thần lên tiếng.



      "Em, muốn cùng giúp hay ?" Quý Vũ Phàm nhân cơ hội mở miệng .



      "A?" Lam Cảnh Thần sửng sốt.



      "Em cùng giúp !" Quý Vũ Phàm lại .



      Lam Cảnh Thần do dự, nghĩ nghĩ, mở miệng, "Được, tan tầm, tôi trực tiếp bệnh viện!"



      " đón em!"



      "Tay vẫn thể lái xe!"



      "Có lái xe!"



      "...... Được!" Lam Cảnh Thần lên tiếng.



      "Tốt lắm, quyết định như vậy, tan tầm đón em!"



      "Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu.



      Điện thoại bị cắt đứt, Lam Cảnh Thần vẫn đứng ở nơi đó, kỳ là nghĩ nhân dịp lần này muốn cùng Quý Vũ Phàm ràng.



      Nghĩ đến đây, vừa muốn trở về, lúc này, di động bỗng nhiên vang lên.



      Nhìn đến là số của Trần Mặc Lam Cảnh Thần cười đón.

      "Alo!"



      " làm gì đó?" Trần Mặc hỏi.



      " có chuyện gì, uống nước!"



      "Nghĩ tới ?"



      "!"



      "Em có thể suy nghĩ của mình ?"



      "Có nghĩ đến!" Lam Cảnh Thần .



      Giờ này khắc này, hai người đặc biệt như là học sinh tiểu học đương.



      Nhưng mà, nhau say đắm chân chính là như vậy.



      Nghe thế, Trần Mặc mới vừa lòng gật đầu, "Thế nào, buổi chiều đón em, em muốn đâu?"



      Buổi chiều?



      Nghe thế, Lam Cảnh Thần sửng sốt, lập tức mở miệng, "Buổi chiều được, em có chút việc bận!" Lam Cảnh Thần .



      Nghe thế, Trần Mặc im lặng chút, "Được rồi, vậy lần khác!"



      "Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu, Trần Mặc có hỏi làm gì, cũng .



      Vì thế hai câu, liền cúp điện thoại.



      Lam Cảnh Thần trở về làm việc, rất nhanh đến buổi chiều.



      Tan tầm, Lam Cảnh Thần trực tiếp ra ngoài, quả nhiên, xe Quý Vũ Phàm đậu ở cửa, Lam Cảnh Thần trực tiếp tới.



      Lúc này, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Quý Vũ Phàm.



      "Xin chào!"



      " Xin chào!" Lam Cảnh Thần .



      "Lên xe !"



      Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó lên xe.



      lên, lái xe liền trực tiếp lái xe rời .



      Ngồi ở trong xe, Lam Cảnh Thần cảm thấy, cùng Quý Vũ Phàm, vẫn có chút xấu hổ.



      "Đúng rồi, tay thế nào?" Lam Cảnh Thần nhìn hỏi.



      Lúc này, Quý Vũ Phàm vươn tay, còn quấn băng vải, nhíu mày, " cũng biết!"



      " phải đổi thuốc đúng giờ!" Lam Cảnh Thần .



      "Bận quá, huống chi, em gọi điện thoại nhắc nhở !" Quý Vũ Phàm , ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lam Cảnh Thần.



      Nghe thế, Lam Cảnh Thần hơi hơi cúi người, "Mấy hôm nay tôi có chút việc, quên mất, xin lỗi!"



      Nhìn Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm cười cười, " sao, hôm nay phải em gọi điện thoại cho sao!"



      Lam Cảnh Thần cười cười, cái gì nữa, xe rất nhanh đến bệnh viện.



      Lam Cảnh Thần phụ trách đăng ký, sau đó chuẩn bị cho tốt tất cả, Quý Vũ Phàm bôi thuốc.



      Nhìn bộ dạng Lam Cảnh Thần vì mình chạy nơi này nơi kia, Quý Vũ Phàm cảm giác được thỏa mãn rất lớn, trong lòng rất là cao hứng.



      ra, có thể bảo lái xe , nhưng nhìn đến Lam Cảnh Thần vì mình chạy tới chạy lui, cũng rất muốn nhìn xem vài lần, lại nhìn vài lần......



      "Tốt lắm, có thể bôi thuốc!" Lam Cảnh Thần .



      Nhìn , Quý Vũ Phàm gật đầu, lúc này mới vào.



      "Nếu hai ngày trước đến đổi lần thuốc, tại miệng vết thương tốt hơn!" Bác sĩ , theo bản năng trách cứ, cũng có đúng hạn bôi thuốc.

      Nghe thế, Lam Cảnh Thần đứng ở bên cảm thấy có lỗi.



      Dù sao Quý Vũ Phàm là vì mình mới bị thương, hơn nữa chính cũng qua dặn dò người ta đổi thuốc, nhưng là cũng có làm được.



      Hai má, có chút hơi hơi phiếm hồng, cũng có chút xấu hổ.



      Quý Vũ Phàm ngồi ở chỗ kia, nhưng ra nhìn được tất cả mọi chuyện, "Công việc bận quá, có thời gian!"



      "Ai, các người tuổi trẻ này a, vì công việc ngay cả thân thể cũng để ý!" Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu .



      " có sức khỏe tốt, làm sao có cơ hội kiếm tiền!"



      "Bác sĩ rất đúng, tôi về sau chú ý hơn!" Quý Vũ Phàm cười ôn hòa .



      Nhìn bộ dáng Quý Vũ Phàm đáp ứng, bác sĩ lúc này mới vừa lòng gật đầu, sau đó cho thuốc tốt nhất, "Nhớ kỹ, tạm thời được để dính nước, cũng đừng ăn cay, hải sản...phải ăn kiêng!"



      Quý Vũ Phàm sau khi nghe được, gật đầu, "Được, tôi biết!"



      "Cám ơn bác sĩ!" Lam Cảnh Thần lời cảm ơn xong hai người mới rời .



      Lái xe xe chờ, hai người ra bệnh viện, Quý Vũ Phàm mở miệng, "Muốn cùng nhau ăn bữa cơm hay ?"



      Lam Cảnh Thần lập tức gật đầu, "Được, tôi phải mời ăn cơm mới đúng!"



      " có ý đó!"



      "Tôi là có ý như vậy!" Lam Cảnh Thần .



      "Vừa vặn, tôi cũng có chuyện muốn với !" Lam Cảnh Thần .



      Nghe thế, Quý Vũ Phàm nhìn , cuối cùng gật đầu.



      Vì thế, hai người ngồi xe đến nhà hàng trước mặt.



      Thời điểm gọi món, Lam Cảnh Thần còn cố ý tránh những món thể ăn.



      Nhìn bộ dáng cẩn thận như thế, Quý Vũ Phàm rất vui vẻ.



      Gọi món xong, Quý Vũ Phàm nhìn , " phải có chuyện với sao? cái gì, !"



      Quý Vũ Phàm thẳng vào vấn đề, Lam Cảnh Thần cũng quanh co, trực tiếp mở miệng, "Quý Vũ Phàm, tôi hôm nay mới biết được, lúc trước ở quán bar, là Nhược Nhã cố ý an bài chúng ta gặp nhau!"



      Nghe thế, Quý Vũ Phàm nhíu mày, có phủ nhận.



      "Tôi biết đối với tôi có cảm giác gì, nhưng mà...... trong lòng tôi có người khác!"



      Nghe thế, Quý Vũ Phàm sửng sốt, hoàn toàn nghĩ tới, muốn đến điều này.



      Nhìn Quý Vũ Phàm gì, Lam Cảnh Thần nhanh , "Thực xin lỗi!" phải là cố ý.



      Nhìn bộ dáng Lam Cảnh Thần thành khẩn như thế, Quý Vũ Phàm cười cười, "Em cần xin lỗi với !"



      " giận tôi sao?" Lam Cảnh Thần hỏi.



      " vì sao phải giận em, chẳng lẽ theo đuổi em, liền nhất định phải làm cho em thích sao?" Quý Vũ Phàm .



      Nghe thế, Lam Cảnh Thần mới yên tâm chút, "Tôi có lỗi trước cho biết!"



      "Em cũng cần xin lỗi, mặc kệ trong lòng em có người khác hay chưa, cũng ngăn cản được theo đuổi em!" Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, chữ .

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 581: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 18

      "Em cần giải thích, mặc kệ trong lòng em có, hay chưa có ai, cũng thể ngăn cản theo đuổi em!" Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, gằn từng chữ.

      Nghe thế, Lam Cảnh Thần cứ ngẩn người, hiểu ý tứ của ta.

      "Tôi muốn là, tôi có... bạn trai rồi!" Lam Cảnh Thần xấu hổ .

      Lời của Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm cũng ngoài ý, ngược lại rất bình tĩnh nhìn : "Là Trần Mặc sao?"

      Nghe vậy, Lam Cảnh Thần sửng sốt, khó tin nhìn ta.

      "Xem ra, đoán đúng rồi!" Khóe miệng Quý Vũ Phàm nở ra nụ cười chua sót.

      "Xin lỗi... phải tôi cố tình gạt , chỉ là..."

      " biết, em cũng cần giải thích, ra lần trước lúc ở bệnh viện, nhìn ra, giữa hai người có cái gì đúng, tiếp theo ta giải trừ hôn ước, nên nhớ đến ta!" Quý Vũ Phàm .

      Lam Cảnh Thần ngồi ở phía đối diện ta, có chút xấu hổ cười cười, cũng có chút biết nên như thế nào.

      " rất hâm mộ ta!" Quý Vũ Phàm mở miệng lần nữa.

      Nghe thếi, Lam Cảnh Thần ngước mắt nhìn ta: " ra, cũng rất tốt!"

      "Nhưng, sánh bằng Trần Mặc phải sao?!" Quý Vũ Phàm cười .

      Nghe thế, Lam Cảnh Thần lắc đầu: " phải!"

      " với Trần Mặc ai tốt hơn, em cách nào đánh giá, nhưng lòng của em cho ấy trước, đời này, trong lòng của em cũng chỉ có thể dung nạp mình ấy thôi!" Lam Cảnh Thần nhìn Quý Vũ Phàm .

      biết tại sao, bỗng nhiên ra những lời này, cho nên buông lỏng rất nhiều.

      Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, "Rất hi vọng, nghe thấy lời này của em, còn có thể làm như có việc gì tiếp tục theo đuổi em!"

      "Tôi tin tưởng, nhất định gặp người con tốt hơn!" Lam Cảnh Thần nhìn ta , coi như là lời chúc phúc từ đáy lòng.

      Nghe thế, Quý Vũ Phàm cười cười, cái gì nữa, nhưng khóe miệng lại dâng lên nụ cười.

      Lúc này, người phục vụ tới, mang đồ ăn: "Được rồi, ăn , có lẽ, đây là bữa cuối cùng rồi!" Quý Vũ Phàm .

      Nghe vậy, Lam Cảnh Thần hơi giật mình dừng cái, lập tức gật đầu, hai người bắt đầu, nhưng lại có chút xấu hổ.

      Có đôi khi, thông suốt, so với cái gì cũng tốt hơn nhiều.

      Hai người cũng gì thêm nữa, sau khi ăn cơm xong, Quý Vũ Phàm thân sĩ muốn đưa trở về, Lam Cảnh Thần cũng ngăn cản.

      Vì thế, liền lái xe về.

      Sau khi đến, Lam Cảnh Thần nhìn Quý Vũ Phàm: "Cảm ơn !"

      Quý Vũ Phàm cười cười, khóe miệng có chút chua sót.

      "Đúng rồi, tay còn cần phải đổi thuốc lần nữa, chỉ sợ về sau tôi có biện pháp nhắc nhở , vẫn phải , như vậy mới nhanh lành!" Lam Cảnh Thần nhìn ta .

      Quý Vũ Phàm sau khi nghe được, gật gật đầu.

      "Vậy, tôi xuống đây!" xong, Lam Cảnh Thần liền muốn xuống xe.

      Lúc này, Quý Vũ Phàm bỗng nhiên vươn tay bắt được .

      Lam Cảnh Thần sửng sốt.

      Quý Vũ Phàm nhìn : "Cho ôm cái !"

      "Hả?"

      "Cái ôm từ biệt giữa bạn bè!" Quý Vũ Phàm .

      Nghe thế, Lam Cảnh Thần đại lượng cười cười, sau đó vươn tay, ôm ta cái.

      "Tạm biệt!" Lam Cảnh Thần .

      Ai biết, lúc muốn buông ra, Quý Vũ Phàm lại dùng sức ôm chặt cái, Lam Cảnh Thần sửng sốt.

      " Tạm biệt!" Lúc này, tiếng Quý Vũ Phàm nặng nền ở bên tai vang lên.

      Lam Cảnh Thần lúc này mới thả lỏng chút, cười cười: "Ừ!"

      Vì thế, buông ra.

      "Tôi về!"

      "Ừ!" Quý Vũ Phàm gật đầu, cho dù muôn vàn muốn, nhưng nhất định phải buông tay.

      Lúc này, Lam Cảnh Thần đẩy mở cửa xe, vừa mới xuống xe, lại thấy người đứng đối diện.

      sửng sốt.

      "Trần Mặc?"

      Trần Mặc đứng ở chỗ đó, cách xa, nhìn .

      Lam Cảnh Thần trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, thế nào cũng nghĩ đến Trần Mặc lại ở chỗ này, hơn nữa, màn ở trong xe vừa rồi kia, cũng biết nhìn thấy !

      Lam Cảnh Thần bỗng nhiên cảm giác mình giống như kẻ trộm, vậy mà có chột dạ!

      ràng, rất quang minh!

      "Trần Mặc..." Lam Cảnh Thần gọi tiếng, lúc này, Trần Mặc trực tiếp đến trước mặt : "Làm sao bây giờ mới trở về!"

      "Em..."

      Lúc này, Quý Vũ Phàm từ xe xuống.

      Lam Cảnh Thần đứng ở đó, càng biết nên cái gì cho phải.

      "Trần Mặc!" Lúc này, Quý Vũ Phàm xuống xe, nhìn Trần Mặc mở miệng.

      Khi nhìn đến Quý Vũ Phàm, ra Trần Mặc sớm nhận ra, lúc xe chạy qua đây, liếc mắt nhìn cái nhận ra xe của Quý Vũ Phàm rồi.

      "Đừng hiểu lầm, hôm nay, Cảnh thần tìm tôi, chỉ là vì chuyện ràng với tôi!" Quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc .

      Trần Mặc đứng ở đó, hai người trước kia vốn là bạn bè, bây giờ vì Lam Cảnh Thần, trong lúc đó hai người có chút lung túng.

      Trần Mặc gật đầu: "Tôi tin tưởng ấy!"

      Nghe câu thế, Quý Vũ Phàm bỗng nhiên cười, giống như mình giải thích, rất dư thừa.

      "Vậy là tốt rồi!" Quý Vũ Phàm , ánh mắt rơi người Lam Cảnh Thần, mang theo quyến luyến, lưu luyến rời.

      " ấy là người tốt, nến quý trọng ấy!" Quý Vũ Phàm .

      Trần Mặc gật đầu: "Tôi biết, tôi !"

      "Nhưng, nếu cậu làm cho ấy vui... Cho dù là em, cũng đừng đến tình cảm, tôi nhất định cướp ấy từ bên cạnh cậu về!" Quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc, gằn từng chữ, giọng , vô cùng khẳng định.

      Lam Cảnh Thần đứng ở đó, nghe Quý Vũ Phàm , trong lòng rất cảm động.

      Cho dù thích người, cũng làm tổn thương người, hơn nữa, cũng nhớ người khác đối tốt với .

      Trần Mặc đứng ở tại chỗ, nghe Quý Vũ Phàm , cười cười: "Cậu yên tâm, chỉ sợ..." xong nghiêng đầu, nhìn người trong lòng, lại ngước mắt: "Cậu có cơ hội này rồi!"

      "Vậy là tốt nhất, nếu có, tôi nhất định phải khách khí!" Quý Vũ Phàm .

      Lúc này, ta nhìn Lam Cảnh Thần: " chúc phúc cho hai người!"

      "Cảm ơn!" Lam Cảnh Thần cười , giờ phút này, cần quá nhiều ngôn ngữ.
      Quý Vũ Phàm cười: " trước!" xong, chuẩn bị lên xe.

      "Vũ Phàm!" Lúc này, ta mới được vài bước, Trần Mặc bỗng nhiên ở phía sau gọi tiếng.

      Nghe tiếng, Quý Vũ Phàm quay đầu, Trần Mặc tới.

      Lam Cảnh Thần nhíu mày, nhìn bọn họ.

      Lúc này, Trần Mặc lên, vươn tay ra.

      Quý Vũ Phàm nhìn thoáng qua, lập tức cười, cũng vươn tay, đập cái ở tay ấy.

      Lập tức, hai người cười, Trần Mặc vỗ vỗ bờ vai của ta: "Hôm nào cùng ra ngoài uống rượu!"

      Quý Vũ Phàm gật đầu, sau đó lên xe.

      Nhìn quý Vũ Phàm , Lam Cảnh Thần đứng ở đó, thở dài nhõm.

      Lúc này, Trần Mặc quay đầu, nhìn Lam Cảnh Thần đứng ở nơi xa.

      Nhưng Lam Cảnh Thần cười vô hại với cái.

      Lúc này, Trần Mặc hai lời, cởi áo khoác người mình tới, choàng ở thân thể , Lam Cảnh Thần còn chưa kịp mở miệng cái gì, Trần Mặc bỗng nhiên hôn lên môi rồi.

      Cả người Lam Cảnh Thần sững sờ.

      Nụ hôn Trần Mặc, đến quá đột nhiên, làm cho có chút trở tay kịp, đương nhiên, đáy lòng cũng là ấm áp.

      vươn tay, lặng lẽ ôm lấy vòng eo của .

      Hai người đứng ở nơi ánh đèn sáng ngời, hai người ôm nhau cùng chỗ ôm hôn...

      Mà Quý Vũ Phàm ngồi ở trong xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn bọn họ, gò má tuấn kia, phản chiếu chút mờ nhạt...

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

      Lúc Trần Mặc buông Lam Cảnh Thần ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào .

      Lam Cảnh Thần cũng nhìn Trần Mặc: "Làm sao vậy?"

      "Em làm sao?" Trần Mặc hỏi lại: "Nếu hôm nay ở đây chờ em, có phải biết em với Quý Vũ Phàm cùng chỗ?"

      Nghe Trần Mặc , Lam Cảnh Thần nhíu mày: " ghen?"

      ", em vừa rồi ở trong xe với ta làm gì!?" Trần Mặc hỏi.

      Lam Cảnh Thần quẫn.

      phải vừa rồi giả bộ rất thân sĩ sao?

      " thấy được sao Lam Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi.

      Mặt Trần Mặc đều đen.

      Nhìn dáng vẻ ghen, Lam Cảnh Thần có cảm giác thỏa mãn lớn.

      thế giới chuyện hạnh phúc nhất, là người đàn ông ghen vì mình.

      "Trần Mặc, dáng vẻ ghen, đẹp!" Lam Cảnh Thần cười .

      Lúc này, Trần Mặc lại ôm cổ : "Lam Cảnh Thần, cảnh cáo em, về sau cho phép tùy tiện ôm người đàn ông khác!"

      "Dắt tay sao?"

      " thể!"

      "Hôn môi!"

      "Cũng thể!"

      "Cái gì mới có thể?"

      "Cái gì cũng thể!"

      Trần Mặc muốn điên rồi!

      Bị người phụ nữ này làm cho điên rồi!

      Ngay lúc này, Lam Cảnh Thần bỗng nhiên kiễng chân lên, hôn môi Trần Mặc cái.

      "Em hôn, làm sao bây giờ?"

      Trần Mặc sửng sốt, lập tức nở nụ cười: "Vậy hoàn trả về!" xong, lại hôn lên môi Lam Cảnh Thần.

      " muốn!" Lam Cảnh Thần né tránh.

      " muốn cũng phải muốn, Lam Cảnh Thần, cảnh cáo em, về sau, ngoài trừ ra, cho phép quan hệ tay chân với ai khác!" Trần Mặc .

      " quá bá đạo, em muốn tự do!"

      "Tự do của em đặt ở chỗ này của rồi!"

      "Phản đối, dựa vào cái gì!" Lam Cảnh Thần kháng nghị.

      "Phản đối có hiệu quả!"

      "Vậy cái gì hiệu quả!?"

      "Tiếp nhận hiệu quả!"

      ...

      Lúc này, dưới lầu, cũng có thể nghe được tiếng bọn họ vui vẻ.

      Hơn nửa giờ sau.

      Hai người nằm ở giường.

      Lam Cảnh Thần tựa vào vai Trần Mặc: "Trần Mặc!"

      "Ừ!?"

      " xác định, em phải nằm mơ sao? Tại sao em cảm giác loại hạnh phúc này, chân thực!?" xong, Lam Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn Trần Mặc hỏi.

      Nghe lời của , Trần Mặc nghiêng đầu, ở trán in xuống nụ hôn, "Vì tình cảm của chúng ta đến dễ, em cần nghĩ quá nhiều, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, rời khỏi em, cũng chỉ mình có năng lực cho em hạnh phúc lớn nhất!"

      Nghe Trần Mặcnói, trong lòng Lam Cảnh Thần dường như bị thứ gì đó lấp đầy.

      gật đầu mạnh.

      "Nhớ kỹ, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, nghe chính mồm cho em, cái gì cũng nên tin, biết ?" Trần Mặc nhìn hỏi.

      Lam Cảnh Thần sau khi nghe xong, gật gật đầu.

      Trần Mặc hỏi, in trán , Lam Cảnh Thần nhắm mắt lại, mặc kệ như thế nào, tình cảm của với Trần Mặc đến dễ dàng, chỉ muốn quý trọng phần tình cảm này.

      Nhìn Lam Cảnh Thần, đáy lòng Trần Mặc khẽ động, nhịn được muốn hôn .

      Nghĩ như vậy, cũng làm như vậy...

      dịu dàng hôn , Lam Cảnh Thần cũng phối hợp hôn, hai tay, vòng eo của .

      Nụ hôn, dày đặc rơi vào người , Lam Cảnh Thần nhắm hai mắt lại, nụ hôn của , chỉ có giới hạn ở môi của , muốn nhiều hơn...

      Vì thế, xoay người cái, đè ở dưới thân...

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 582: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 19

      Vì thế, xoay người cái, đè ở dưới thân...

      Cảm giác được ý đồ của Trần Mặc, Lam Cảnh Thần đột nhiên mở mắt: " muốn..."

      Trần Mặc nghĩ tới bị cự tuyệt, con ngươi nhìn Lam Cảnh Thần, lắc đầu: "Hôm nay em mệt..."

      Nếu như vậy, Trần Mặc cũng miễn cưỡng, cúi người ở môi in xuống nụ hôn: "Được rồi, chạm vào em, nghỉ ngơi !"

      Nghe thấy lời Trần Mặc , Lam Cảnh Thần cười cười, gật gật đầu.

      Vì thế, Trần Mặc xoay người, từ thân thể xuống.

      Lam Cảnh Thần cũng cái gì, vươn tay, ôm lấy vòng eo của .

      "Được, ngủ !"

      "Ừ, ngủ ngon!"

      "Ngủ ngon!"

      Sauk hi câu ngủ ngon với nhau, ai chuyện nữa, Lam Cảnh Thần nhắm mắt lại, ôm người đàn ông bên cạnh này, rất nhanh liền ngủ thiếp , hơn nữa, khóe miệng trong lúc ngủ, cũng hơi hơi dương lên...

      Nhìn Lam Cảnh Thần ngủ, khóe môi Trần Mặc cũng nhếch cái, nhắm mắt lại ngủ thiếp .

      đêm này, có rời , cứ như vậy ôm Lam Cảnh Thần ngủ thiếp .

      Hơn nữa, ngủ rất thoải mái, rất thơm ngọt.

      Hai người dường như đều mơ giấc mộng đẹp, khóe miệng khẽ nhếch, cứ như vậy, vừa ngủ đến trời sáng.

      Khi Trần Mặc tỉnh lại, người bên cạnh trống .

      mở to mắt nhìn, phòng cũng có người, ngồi dậy ở giường, tỉnh táo chút, lúc này mới xuống giường, ra ngoài.

      Vừa ra ngoài, liền nghe thấy trong nhà ăn có thanh.

      Trần Mặc tới, lúc này, Lam Cảnh Thần mặc áo sơ mi màu trắng đứng trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

      Tóc dài tùy ý để ở phía sau, áo sơ mi màu trắng vừa khéo dài qua mông, lộ ra hai bắp đùi thon dài.

      Lúc này, bóng dáng của nàng ở bên trong bận rộn, Trần Mặc nhìn thấy, nhịn được tới.

      Vươn tay, từ phía sau ôm lấy .

      Lam Cảnh Thần làm bữa sáng, bỗng nhiên bàn tay vươn ra từ đằng sau, sửng sốt chút.

      " dậy?" Lam Cảnh Thần cười hỏi.

      "Ừ!" Trần Mặc ôm gật gật đầu.

      "Nhanh rửa mặt, rồi ăn bữa sáng!" Lam Cảnh Thần dặn dò.

      Trần Mặc cũng có động, mà gắt gao ôm : "Biết ? Đây là hình ảnh tưởng tượng!"

      "Hả?" Chợt nghe Trần Mặc , Lam Cảnh Thần sửng sốt chút.

      "Hình ảnh như vậy, vẫn luôn tưởng tượng, cám ơn em!" Trần Mặc , sau đó đến gần ở cổ Cảnh Thần nhàng hôn cái.

      Lam Cảnh Thần đứng đó, trong lòng cũng lên chút cảm giác khó tả, lập tức suy nghĩ: "Được, nhanh rửa mặt, lát ăn bữa sáng!"

      "Ừ!"

      Trần Mặc gật gật đầu, lại đến gần Cảnh Thần ở mặt mổ cái, Cảnh Thần cười né tránh, lúc này mới đứng dậy rửa mặt.

      Cảnh Thần cười cười, sau đó tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.

      Sau khi Trần Mặc đến bên trong rửa mặt, ra ngoài, Lam Cảnh Thần cũng làm bữa sáng xong.

      "Có thể ăn rồi!" Cảnh Thần cười .

      Trần Mặc cười qua, nhìn bữa sáng, trong lòng tràn đầy cảm động, ngồi xuống, bắt đầu ăn.

      Lam Cảnh Thần dọn dẹp xong, cũng ngồi xuống bắt đầu ăn: "Thế nào? Ăn ngon chứ?" Lam Cảnh Thần vừa ăn vừa hỏi.

      ra, bữa sáng rất đơn giản.

      Trứng gà, chân giò hun khói thêm bánh mì, còn có sữa.

      Trần Mặc ăn, sau đó gật gật đầu: "Đương nhiên, đây chính là em tự tay làm, có thể ăn ngon sao?"

      Nghe Trần Mặc , Lam Cảnh Thần cười cười: "Ba hoa, hảo, mau ăn, còn phải làm đấy!"

      Trần Mặc cười cười, sau đó hai người bắt đầu ăn, vừa ăn lại còn cười .

      Nghĩ đến này chính là hạnh phúc bọn họ muốn.

      hỏi sớm chiều, bình thản tự nhiên.

      Sau khi ăn cơm xong, Trần Mặc dọn dẹp bát đũa xong, Lam Cảnh Thần thay quần áo, hai người an bài rất thỏa đáng.

      Lam Cảnh Thần thầy đồ xong, ra, Trần Mặc cũng chỉnh lý xong.

      Gần đến thời gian làm, hai người mới từ trong nhà ra.

      Vẫn như cũ đưa Lam Cảnh Thần đến công ty, Trần Mặc làm.

      Vừa đến công ty, bây giờ ít để Trần Mặc mở miệng, Lam Cảnh Thần tự động dâng lên nụ hôn: "Em đây!"

      Trần Mặc cười cười: "Ừ, buổi chiều đến đón em!"

      Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó xuống xe, trực tiếp vào công ty.

      Nhìn Lam Cảnh Thần vào, Trần Mặc mới .

      suy nghĩ, cho dù mỗi ngày lặp lại cuộc sống như vậy, cũng chán.

      Lam Cảnh Thần vào công ty, mặt đầy xuân quang, tất cả mọi chuyện được giải quyết, tâm tình của rất tốt.
      Lúc này, Nhược Nhã nhìn .

      "Nhìn xem, nhìn xem, phụ nữ khi giống nhau, coi như cười, đôi mắt cũng lộ ra nồng đậm hạnh phúc!" Nhược Nhã cười .

      Nghe lời Nhược Nhã , Lam Cảnh Thần nhíu mi: " cái gì vậy!"

      "Chẳng lẽ đúng sao? Nhìn vẻ mặt liền biết, phụ nữ !" Nhược Nhã gằn từng chữ.

      "Được rồi, lắm lời với , nhanh làm việc!" Lam Cảnh Thần .

      " phải người ta đều , chỉ số thông minh của phụ nữ khi sao? Cảnh Thần, làm việc cẩn thận bị sai!" Nhược Nhã cười .

      "Miệng quạ, được, nhanh làm việc !" Lam Cảnh Thần cười .

      Nhược Nhã cười cười, cũng cái gì nữa, bắt đầu làm việc, Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, cười cười, sau đó tập trung vào trong công việc.

      Như Nhược Nhã , bây giờ ngay cả công tác, cả đầu đều là hình ảnh cùng với Trần Mặc.

      Lam Cảnh Thần cười cười, là muốn điên rồi!

      Lúc này, đứng dậy đến phòng giải khát pha ly coffee.

      Vừa trở về, lúc này, ở cửa xuất em trai chuyển phát thư.

      "Xin hỏi vị nào là Lam Cảnh Thần!"

      Đúng lúc Lam Cảnh Thần ra, nghe tiếng, lập tức đến "Là tôi!"

      "Có chuyển phát của !" Em trai chuyển phát .

      Nhìn chuyển phát Lam Cảnh Thần cười cười, là cái hộp , Lam Cảnh Thần cũng nghĩ nhiều, trực tiếp lấy hóa đơn rồi ký tên.

      "Cảm ơn!" Lam Cảnh Thần .

      " cần khách khí!" Em trai chuyển phát cầm hóa đơn liền .

      Lúc này, Lam Cảnh Thần cầm cái hộp liền về vị trí của mình.

      , phía có tên cũng biết người nào gửi.

      Nhưng trong lòng ôm ngạc nhiên mừng rỡ, Lam Cảnh Thần mở hộp ra.

      Nhưng mà, sau khi mở ra, cả người Lam Cảnh Thần cả kinh, sợ tới mức lui về phía sau, thứ gì trong tay cũng bị ném ra phía sau.

      Cả người thét tiếng chói tai.

      Lúc này, nghe thấy tiếng kêu của Lam Cảnh Thần, Nhược Nhã và Tiểu quân đều nhìn về phía , lúc này, hai người cùng tới.

      Lam Cảnh Thần sợ tới mức, biết nên làm cái gì bây giờ.

      "Làm sao vậy?" Nhược Nhã bên hỏi, bên nhìn về phía cái hộp kia, nhưng mà lúc nhìn đến, cũng hoảng sợ.

      Bởi vì bên trong có con búp bé đầy vết máu loang lổ.

      Búp bê vải, nhưng toàn thân dính đầy máu, con mắt đều lồi ra ngoài, mặt cũng là máu, đầu tiên nhìn thấy làm cho người ta khỏi rùng mình.

      "Đây là đồ gì, người nào đưa tới!?" xong, Nhược Nhã ra ngoài, dùng đồ gây xích mích.

      Lam Cảnh Thần đứng đó, lắc đầu: "Tôi cũng biết!"

      " ghê tởm, bây giờ người nào cũng có!" Nhược Nhã .

      Tiểu Quân cũng nhìn búp bê bên trong, có chút ghê tởm, dám nhìn.

      "Được rồi, Nhược Nhã, hãy vứt bỏ !" Tiểu Quân ở phía sau .

      Lúc này, Nhược Nhã cũng do dự, trực tiếp lấy nắp đậy, cầm vứt vào trong thùng rác.

      Tiểu Quân nhìn Lam Cảnh Thần, "Thế nào? có chuyện gì chứ!?"

      Lam Cảnh Thần lúc này mới lắc đầu: " có chuyện gì!"

      "Tôi còn tưởng rằng là Trần Mặc hoặc là ai đưa quà đến, nghĩ tới có người chơi trò đùa dai như vậy!" Tiểu Quân nhịn được mở miệng.

      Lam Cảnh Thần cười cười.

      " có chuyện gì rồi!"

      Lúc này, Nhược Nhã trở về: "Xử lý xong rồi!"

      "Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu: "Cảm ơn !"

      " có đắc tội ai ?" Lúc này, Nhược Nhã nhìn Cảnh Thần .

      Cảnh Thần rất nghiêm túc suy nghĩ: " có!"

      "Vậy làm sao có thể có người đưa vật như vậy đến!"

      "Có lẽ, đưa nhầm rồi!" Cảnh Thần như vậy, cũng biết là an ủi bản thân, hay là thế nào.

      thể nghĩ ra ai có thể làm chuyện nhàm chán như vậy.

      "Ài, tóm lại cẩn thận chút!"

      Lam Cảnh Thần gật gật đầu, Nhược Nhã và Tiểu Quân trở về làm việc, Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, nhớ lại, nhưng quả bị dọa ngày.

      Nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ ra nguyên do vì sao.

      Vì thế, Lam Cảnh Thần cũng nghĩ nhiều, làm việc cho tốt.

      Vốn nghĩ rằng đưa nhầm, hoặc là thế nào.

      Nhưng ở trong mấy ngày kế tiếp, liên tục mỗi ngày đều nhận được vật nhàm chán khác nhau như vậy.

      Còn có tấm ảnh con nít mang theo vết máu, nhìn vô cùng khủng bố.

      Nhược Nhã cũng có chút nhìn nổi: "Cảnh Thần, nhất định là có người cố ý chỉnh , nếu , báo cảnh sát !" Nhược Nhã .

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 583: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 20

      Lam Cảnh Thần lắc đầu: "Chỉ có mấy thứ này, làm sao báo cảnh sát!"

      "Nhưng cũng thể mỗi ngày như vậy!" Nhược Nhã .

      Đúng lúc này, Mặc Thiếu Quần từ bên trong ra, nhìn sắc mặt Lam Cảnh Thần tốt, liền tới: "Phát sinh chuyện gì rồi hả?"

      Vì thế, Nhược Nhã chuyện mấy ngày nay của Lam Cảnh Thần liên tục nhận đồ đe dọa ra cho Mặc Thiếu Quần.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Quần nhíu mày lại.

      Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn thư ký bên cạnh: "Phân phó xuống, từ hôm nay trở , phàm là đồ gì đưa cho Lam Cảnh Thần đều để dưới lầu kiểm nghiệm qua mới cho lên!"

      "Vâng!" Thư ký gật gật đầu.

      "Thấy nhân vật khả nghi, lập tức báo cảnh sát!"

      "Vâng, tôi biết!" Thư ký gật gật đầu.

      Lúc này, Lam Cảnh Thần đứng đó, cả người nhìn có chút hoảng hốt, nhưng nhìn Mặc Thiếu Quần, vẫn mở miệng cảm ơn.

      "Cảm ơn Mặc tổng!"

      "Thế nào? Nếu như mỏi mệt, muốn xin nghỉ trở về nghỉ ngơi chút!" Mặc Thiếu Quần .

      " cần, tôi sao!" Lam Cảnh Thần: "Chỉ là chút đe dọa mà thôi, dọa được tôi!" Lam Cảnh Thần .

      "Vậy là tốt rồi!" Mặc Thiếu Quần gật gật đầu, cũng gì nữa, xoay người trở về văn phòng.

      Lúc này, Lam Cảnh Thần nhìn Nhược Nhã bên cạnh: "Được rồi, có chuyện gì, làm việc thôi!"

      Nghe Lam Cảnh Thần , Nhược Nhã cũng gật gật đầu, trở về làm việc.

      ngày này Lam Cảnh Thần đều rất hoảng hốt, thể nghĩ ra ai đưa mấy thứ này cho , đến cùng có ý tứ gì.

      Thẳng đến giờ tan làm, Trần Mặc tới đón .

      Thấy Trần Mặc, miễn cưỡng cười cười, tới.

      Trần Mặc thấy thích hợp: "Làm sao vậy?" Trần Mặc lo lắng hỏi.

      " có việc gì!"

      "Sắc mặt của em tốt!"

      đến cái này, Lam Cảnh Thần sờ soạng mặt mình cái: "Vậy sao? Có thể là đêm qua ngủ được!"

      "Tốt lắm, chúng ta trở về ngủ!" Trần Mặc , lời này có bao nhiêu ám muội, Lam Cảnh Thần cũng để ý, sau đó lên xe.

      "Em ngủ trước lúc, về đến nhà gọi em!" Trần Mặc .

      Nghe lời của , Lam Cảnh Thần gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại chợp mắt chút.

      Trần Mặc lái xe, ở đường chạy, luôn nghiêng đầu sang hai mắt nhìn .

      Đúng lúc này, Lam Cảnh Thần ngủ, đột nhiên mở mắt.

      Động tĩnh của lớn, nhưng đủ để kinh động đến Trần Mặc, nhìn dáng vẻ Lam Cảnh Thần hoảng sợ, Trần Mặc lập tức dừng xe sang lề đường.

      Sau đó nghiêng đầu sang nhìn : "Làm sao vậy?"

      Lam Cảnh Thần từ trong mộng giật mình, lúc nhìn đến Trần Mặc, đáy lòng mới yên tâm chút, sau đó lắc đầu: " có chuyện gì, giống như gặp cơn ác mộng!"

      "Có phải quá mệt mỏi !?" Trần Mặc nhìn hỏi.

      Lam Cảnh Thần cái gì cũng , gật gật đầu: "Có lẽ là vậy!"

      "Được rồi, em ngồi nghỉ ngơi lúc, đừng ngủ, về đến nhà rồi ngủ tiếp!" Trần Mặc .

      Nghe thế, lúc này Lam Cảnh Thần mới gật đầu.

      Trần Mặc khởi động xe, sau đó cánh tay cầm lấy tay Lam Cảnh Thần, lái xe trở về.

      Sau khi đến nhà, Trần Mặc nhìn Lam Cảnh Thần: "Em nghỉ ngơi trước, sau khi làm cơm xong, gọi em!"

      Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn : " biết nấu ăn sao?"

      " biết làm, có thể học, học được, có thể mua, tóm lại, giao cho , em vào nghỉ ngơi !" Trần Mặc .

      Lam Cảnh Thần chu miệng lên, nhìn Trần Mặc: " ở công ty ngày, nhất định cũng mệt chết rồi, nếu , chúng ta ra ngoài ăn!" Lam Cảnh Thần .

      " là ông chủ, mệt cái gì, được rồi, em nhanh nghỉ ngơi, đợi gọi em!" xong, Trần Mặc đẩy Lam Cảnh Thần vào phòng ngủ.

      "Được rồi, em ngủ trước!"

      "Ừ!"

      Lam Cảnh Thần kiễng chân lên, hôn Trần Mặc cái, xoay người vào phòng ngủ.

      Trần Mặc chỉ đơn giản cho rằng Lam Cảnh Thần mệt mỏi, cũng nghĩ nhiều, xoay người nghiêm túc học nấu cơm.

      Lam Cảnh Thần đúng là hơi mệt, nằm ở giường, rất nhanh liền ngủ thiếp .

      Cứ ngủ như vậy, cũng biết ngủ bao lâu, Trần Mặc làm cơm xong, đến gọi , vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền thấy Lam Cảnh Thần đầu đầy mồ hôi.

      nhíu mày, đến.

      Lam Cảnh Thần ngủ rất yên.

      vừa muốn mở miệng, lúc này, Lam Cảnh Thần đột nhiên hô tiếng: " cần..." Nháy mắt mở mắt.

      Trần Mặc ở ngay cạnh , lập tức vươn tay nắm tay .

      "Làm sao vậy?" Trần Mặc lập tức nhìn Lam Cảnh Thần hỏi.Nghe được giọng quen thuộc, Lam Cảnh Thần nghiêng đầu sang, lúc nhìn thấy Trần Mặc, dường như có bất kỳ do dự gì, lập tức vươn tay ôm lấy .

      Trần Mặc ngồi ở chỗ kia, cảm giác được Lam Cảnh Thần dựa vào, vươn tay ôm lấy .

      "Có phải lại gặp ác mộng ?" Trần Mặc hỏi.

      Lam Cảnh Thần dựa vào trong ngực , gật đầu cái.

      "Tại sao có thể như vậy? Muốn xin phép nghỉ ngơi hai ngày ?" Trần Mặc có chút lo lắng hỏi.

      " cần!" Lúc này, Lam Cảnh Thần lắc đầu: " cần, chỉ hơi mệt chút, nghỉ ngơi tốt rồi!"

      " ?" Trần Mặc nhíu mày nhìn hỏi.

      "Ừ!" Lam Cảnh Thần liên tục gật đầu.

      "Vậy được rồi, nếu có chuyện gì, nhất định phải cho biết, cho phép gạt !" Trần Mặc .

      "Ừ!" Lam Cảnh Thần gật gật đầu.

      Lúc này, Trần Mặc cười cười, nhìn : "Được rồi, đứng dậy, làm cơm xong rồi!"

      Nghe vậy, Lam Cảnh Thần gật đầu, hai người ra ngoài.

      Đến trước bàn ăn, Lam Cảnh Thần có chút kinh ngạc: "Những đồ này đều là làm!?"

      Trần Mặc gật đầu: "Đúng!"

      đến ăn, riêng chỉ nhìn, cũng tệ lắm.

      Lam Cảnh Thần ngồi xuống, nhìn đồ ăn trước mặt: " xác định phải mua!?"

      "Đương nhiên phải!" như vậy, Trần Mặc cũng ngồi xuống.

      "Nếm thử chút xem như thế nào!" Trần Mặc có chút chờ mong .

      Lam Cảnh Thần gật đầu, vì thế cầm lấy chiếc đũa, nếm miếng đồ ăn trước mặt.

      Sau khi ăn vào, Lam Cảnh Thần tạm dừng lại.

      Trần Mặc nhìn , ánh mắt chờ mong: "Thế nào?"

      Lam Cảnh Thần gật đầu: "Ừ, ngon!"

      " ?" Trần Mặc hỏi lại, sau đó cũng cầm lấy chiếc đũa nếm miếng.

      Mới vừa đặt vào trong miệng, liền ngây ngẩn cả người, sau đó ngũ quan vặn vẹo.

      Lam Cảnh Thần nhìn, sau đó nở nụ cười.

      "Sao ngọt như vậy?"

      Lam Cảnh Thần nở nụ cười: "Có phải nhúm đường trở thành muối !"

      "Đoán là vậy!"

      Vì thế, hai người đều nở nụ cười.

      "Ăn cái này !" Trần Mặc buông tha đồ ăn kia.

      Vì thế, Lam Cảnh Thần ăn cái khác, ăn miếng, sau đó gật đầu: "Uh`m, cái này còn có thể!"

      " ?" Sau khi nghe, Trần Mặc có phần khó có thể tin.

      Lam Cảnh Thần gật đầu, vì thế, Trần Mặc bán tín bán nghi vươn chiếc đũa ra, nếm vào trong miệng, cũng khủng bố như trong tưởng tượng.

      Ngoại trừ, hơi nhạt chút.

      "Thế nào!?" Lam Cảnh Thần ăn, nhìn Trần Mặc hỏi.

      Trần Mặc buông tha suy nghĩ muốn ăn: "Em thay quần áo, đưa em ra ngoài ăn!" Nghĩ cho Lam Cảnh Thần ngạc nhiên mừng rỡ, ngờ cuối cùng làm được nhưng ăn được.

      Nghe Trần Mặc , Lam Cảnh Thần nhíu mày: "Vì sao?"

      " thể ăn, quá khó ăn!" Trần Mặc .

      " cần, em cảm thấy rất ngon!" Lam Cảnh Thần , đây là Trần Mặc lần đầu tiên nấu cơm vì , cảm động còn kịp, làm sao có thể ghét bỏ.

      "Em cần an ủi , muốn làm em uất ức, chúng ta ra ngoài ăn!" Trần Mặc .

      " cần, em cảm thấy rất ngon, huống chi, bây giờ có bao nhiêu đứa bé cũng cơm ăn, chúng ta thể lãng phí như vậy!" Lam Cảnh Thần .

      "Nhưng..."

      "Hay là, cậu chủ như , chịu được khổ?"

      " muốn làm em uất ức!" Trần Mặc lập tức mở miệng .

      "Em uất ức, đây là lần đầu tiên làm bữa cơm cho em, em rất hạnh phúc!" Lam Cảnh Thần nhìn Trần Mặc gằn từng chữ.

      Trong đôi mắt, rất chân thành.

      Lam Cảnh Thần như vậy, còn được cái gì.

      Cười cười, ngồi xuống.

      "Em nể mặt như vậy, nên vui mừng mới đúng!" xong, Trần Mặc cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.

      Mặc dù rất ngọt, có món rất nhạt, có món cay, nhưng bọn họ ngồi cùng chỗ, lại ăn rất ngon miệng.

      Nhất là Lam Cảnh Thần, mặc dù ăn vào trong miệng là loại hương vị, nhưng ở trong lòng, lại càng ngọt.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 584: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 21

      Ngày hôm sau.

      Lam Cảnh Thần làm như thường lệ, từ khi Mặc Thiếu Quần vậy, có chuyển phát nào đưa lên, nhưng trực giác cho , nhất định có chuyển phát đưa tới, chỉ là đến được tay , bị mắc kẹt hết.

      Bây giờ Lam Cảnh Thần đến đại sảnh có cảm giác mình bị mọi người nhìn chằm chằm.

      Nếu đưa lần là trùng hợp, đưa nhầm, như thế lần thứ hai, lần thứ ba lần thứ tư sao...

      Dường như mỗi ngày còn đồ vật gì máu chảy đầm đìa đưa tới, Lam Cảnh Thần tin tưởng, nhất định là cố ý!

      Suy nghĩ chút, Lam Cảnh Thần đến trước quầy lễ tân bên kia: "Mấy ngày nay tôi có chuyển phát ?"

      Nhìn Lam Cảnh Thần, lễ tân gật đầu: "Có, mỗi ngày đều có!"

      "Bây giờ ở đâu?"

      "Mặc tổng dặn, nếu đưa tới là đồ tốt, cần đưa lên cho , xử lý luôn!" lễ tân .

      Lam Cảnh Thần biết, Mặc Thiếu Quần làm như vậy, là vì tốt cho .

      Suy nghĩ, Lam Cảnh Thần mở miệng: "Từ hôm nay trở , đồ đưa tới, cần kiểm tra, trực tiếp đưa lên cho tôi!"

      "Này..."

      " sao, tôi với Mặc tổng!"

      "Vậy được rồi!" lễ tân gật đầu

      "Cảm ơn!" Lam Cảnh Thần lời cảm ơn xong, thẳng lên lầu.

      Mặc kệ ai muốn đối phó , nếu chỉ là dùng những biện pháphạ lưu này, khuất phục.

      phải muốn hù dọa sao?

      sợ!

      Xem còn dùng biện pháp gì để hù dọa !

      Vì thế, Lam Cảnh Thần trực tiếp lên lầu.

      Quả nhiên, hai ngày về sau, mỗi ngày đều có đồ đưa lên.

      Lam Cảnh Thần nhìn cũng nhìn, trực tiếp vứt sang bên.

      Nhược Nhã nhìn Lam Cảnh Thần: "..."

      " cần nhìn, đều giống nhau!" .

      "Vậy tại sao còn muốn cho bọn họ mang lên!?" Nhược Nhã hỏi.

      "Tôi biết ai muốn đối phó với tôi, nhưng nếu nghĩ lấy mấy thứ này hù dọa được tôi, như thế cũng quá ngây thơ rồi!" Lam Cảnh Thần gằn từng chữ.

      " muốn nổi dậy rồi hả?" Nhược Nhã tò mò hỏi.

      "Tôi chỉ muốn biết, người nào nhàm chán như thế!"

      "Được lắm, tôi giúp đỡ !" Nhược Nhã , thích nhất là Lam Cảnh Thần nhanh nhẹn nhiệt tình này.

      Lam Cảnh Thần cười cười, cái gì nữa.

      Hai ngày sau, quả vẫn còn đồ giống như thế đưa tới, Lam Cảnh Thần cũng thử hỏi ở dưới lầu, nhưng mỗi lần tới đều là chuyển phát đưa đến, tìm đến công ty chuyển phát kia, bọn họ hoàn toàn có lưu lại bất kỳ tin tức gì.

      Quan trọng nhất là, mỗi ngày đều thay đổi nhanh lên.

      Càng như vậy, Lam Cảnh Thần lại càng là tò mò, đến cùng là ai đưa tới, ai muốn chỉnh !

      Đồ như cũ có người đưa tới, bây giờ Lam Cảnh Thần coi như mở ra xem cũng cảm thấy gì, mặc dù có chút ghê tởm kinh khủng, nhưng sớm còn sợ.

      Mà có ngày, đồ sau khi đưa tới, Lam Cảnh Thần trực tiếp cầm nhiều đồ như vậy lao xuống tầng.

      Mọi người bộ phận thiết kế nhìn, nhưng Lam Cảnh Thần cứ như vậy cầm đồ chạy xuống rồi.

      Đến dưới lầu, thùng rác bên kia, Lam Cảnh Thần hề do dự, toàn bộ đều vứt bỏ.

      Nhược Nhã với Tiểu Quân nhất thời có phản ứng, cùng rời khỏi phòng, nhìn Lam Cảnh Thần ném đồ vào trong thùng rác, lúc này mới thở hổn hển hơi.

      " dọa chết chúng tôi, còn tưởng rằng muốn để làm gì!" Nhược Nhã ở phía sau theo .

      Lam Cảnh Thần đứng đó: "Tôi biết ai muốn chỉnh tôi như vậy, nhưng mấy thứ này làm hại được tôi, bất quá là chút ảnh chụp búp bê mà thôi, tôi sợ!" Lam Cảnh Thần gằn từng chữ .

      biết chung quanh có ai nhìn .

      Nhưng loại trực giác, nhất cử nhất động của , đều bị người nhìn ở trong mắt.

      Mà lời vừa , cũng là cho người ta nhìn.

      Nhược Nhã và Tiểu Quân đứng phía trước , đến: "Ừ, mặc kệ như thế nào, chúng tôi đều ủng hộ!"

      Lam Cảnh Thần gật gật đầu, đứng ở đó, nhìn vài thứ kia, sau đó quay đầu lên lầu.

      Kỳ lạ, từ ngày nào đó về sau, hai ngày có cái gì đưa tới.

      Nhược Nhã và Tiểu Quân mỗi ngày đều hỏi Lam Cảnh Thần, nhưng đúng là có cái gì đưa tới, quầy lễ tân cũng bị cướp .

      Lúc này, Tiểu Quân mở miệng: "Có phải thấy sợ hãi, cho nên hết hy vọng rồi ?"

      "Cái này gọi là, địch mạnh ta yếu, ta manh địch kém!" Nhược Nhã .
      Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, vẫn cảm giác có chỗ đúng, nhưng lại ra được: "Tôi cũng biết, nhưng hai ngày này có cái gì lại đưa tới!"

      "Có đôi khi là như thế này, càng sợ hãi, nó lại càng tới, khi sợ hãi, cái gì vẫn sợ, cũng vòng quanh!"

      "Mặc kệ như thế nào, bây giờ có chuyện gì là tốt rồi!" xong, Tiểu Quân vỗ vỗ bả vai Lam Cảnh Thần.

      Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, cười cười, gật đầu: "Ừ!"

      Sau mỗi người tản ra, bắt đầu làm việc.

      Hai ngày mang đồ tới, mặc dù Lam Cảnh Thần cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cũng thở dài hơi, làm việc cho tốt.

      Hôm nay, sắp đến giờ tan tầm, di động Lam Cảnh Thần vang lên.

      Thấy số điện thoại Trần Mặc gọi đến, cười, nhận nghe.

      "Alo!"

      "Đanh làm gì?"

      "Em có phải nên , nhớ ?" Lam Cảnh Thần cười .

      "Em lời này, rất thỏa mãn!" Trần Mặc cũng ở bên kia điện thoại .

      Lam Cảnh Thần cười: "Làm sao? Gọi điện thoại!"

      "Buổi chiều phải họp, chỉ sợ thể đón em rồi!" Trần Mặc .

      "ok, sao, họp quan trọng hơn, tự em gọi xem trở về là được!"

      "Nhưng với , em quan trọng hơn, bảo tài xế đến đón em!" Trần Mặc .

      Nghe thếi, Lam Cảnh Thần mở miệng: " cần, em cũng phải tự mình được, cần gì phiền toái như vậy!"

      "Lòng thương em!"

      "Em cũng muốn bị người khác ở sau lưng nghị luận xấu, bạn trai đến đón, đây là lãng mạn, bạn trai phái tài xế đến đón, là làm ra vẻ!" Lam Cảnh Thần .

      "Nhưng..."

      "Em bỗng nhiên nhớ ra, buổi chiều hẹn với bọn Nhược Nhã ăn cơm, cho nên, có biện pháp trở về sớm!" Lam Cảnh Thần .

      Nghe vậy, Trần Mặc nghĩ muốn mở miệng: "Tốt lắm, có lẽ họp đến khuya, em nghỉ ngơi sớm chút!"

      " biết." Lam Cảnh Thần lên tiếng.

      "Tốt lắm, họp đây!"

      "Được, bye bye!"

      Sau khi cúp điện thoại, Lam Cảnh Thần thở dài nhõm hơi, nhưng giống nhau, khóe miệng dương lên nụ cười.

      Trong khoảng thời gian này ở với Trần Mặc, có thể , rất cẩn thận, biết về sau Trần Mặc như vậy , nhưng ít nhất bây giờ, rất thỏa mãn.

      Buổi chiều lúc tan việc, Lam Cảnh Thần cùng Nhược Nhã Tiểu quân bọn họ ra ngoài ăn cơm, sau đó chơi lúc, đến tám chín giờ mới trở về.

      Mới vừa xuống xe, cảm giác được phía sau có tầm mắt gắt gao nhìn .

      Lam Cảnh Thần ngẩn người, quay đầu nhìn lại, có ai ở phía sau.

      cảm giác như mình sắp bị thần kinh, luôn cảm thấy đằng sau có ánh mắt gắt gao dán ở người , nhưng khi quay đầu lại, lại thấy ai.

      Lam Cảnh Thần nhíu mi, khẩn trương lên lầu cầm lấy cái chìa khóa, lúc vừa muốn mở cửa, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng .

      "Lam Cảnh Thần!"

      Nghe tiếng, Lam Cảnh Thần hoảng sợ, đột nhiên quay đầu, lúc này, Lăng Nhược ở sau lưng .

      ta mặc chiếc váy màu trắng, tóc dường như có tạo hình cứ rối tung như vậy, đột nhiên nhìn qua, ánh đèn hành lang ở đây sáng tỏ, thực hết hôn.

      "Lăng Nhược?" Lúc nhìn thấy ta, Lam Cảnh Thần vẫn còn chút sợ hãi.

      "Thế nào? Sợ hãi?" Nghe giọng , khóe miệng Lăng Nhược bỗng nhiên gợi lên nụ cười rét lạnh.

      "Làm sao lại ở chỗ này?" Lam Cảnh Thần nhìn Lăng Nhược , ta từ khi nào xuất , cũng biết, có chút tiếng động.

      "Lam Cảnh Thần, chột dạ sao? Sợ nhìn thấy tôi sao?" Lăng Nhược nhìn hỏi.

      Lam Cảnh Thần cau mày lại: "Tại sao tôi phải chột dạ?"

      "Đoạt chồng chưa cưới của người khác, chột dạ sao?" Lăng Nhược nhìn gằn từng chữ hỏi.

      Nghe thế, Lam Cảnh Thần cau mày lại, muốn cái gì với Lăng Nhược, bọn họ là lòng nhau: " muốn thế nào?" Lam Cảnh Thần trực tiếp mở miệng hỏi ta.

      "Tôi muốn thế nào, chỉ muốn tặng cho phần quà!"

      xong, ánh mắt Lam Cảnh Thần nhìn đồ trong tay ta.

      Lam Cảnh Thần nhíu mày, có dự cảm tốt ở đáy lòng tự nhiên sinh ra.

      Lúc này, Lăng Nhược từ từ đến, đưa đồ trong lòng cho .

      Lam Cảnh Thần rất muốn nhận, nhưng Lăng Nhược lại cương quyết nhét đồ cho .

      " mở ra nhìn xem sao?" Lăng Nhược đứng ở đối diện , nhìn từ từ mở miệng.

      Lam Cảnh Thần nhìn ta, cuối cùng vẫn phải từ từ mở cái hộp trước mặt ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :