1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 570: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 7

      Nghe Cảnh Thần , người trong đó có chút tức giận, vừa muốn cùng Cảnh Thần động thủ, lúc này, người phía sau kéo chút.

      "Đại ca, chúng ta chỉ vì tiền, cần đụng tới nhiều chuyện chuyện phiền toái chẳng đáng, nên thôi!"

      Người được xưng đại ca trong lời nghe có điểm đạo lý, liền căm tức hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Thần cùng Quý Vũ Phàm, mới chịu rời .

      Bọn họ mới vừa khỏi, Lam Cảnh Thần liền lập tức tiến lên nhìn Quý Vũ Phàm, " có sao !?"

      Quý Vũ Phàm lắc đầu, " sao!"

      Lam Cảnh Thần nhìn cánh tay Qúy Vũ Phàm chảy máu, còn dám mạnh miệng bảo có chuyện gì sao?

      "Chúng ta nên đến bệnh viện kiểm tra chút !" Lam Cảnh Thần nhìn cánh tay vẫn ngừng chảy máu của Quý Vũ Phàm lo lắng .

      " cần, chỉ vết thương , cần bệnh viện!"

      " được, cũng bởi vì tôi mới bị thương, nếu có mệnh hệ nào, tôi cũng biết nên làm cái gì bây giờ!" Lam Cảnh Thần sốt ruột .

      Nhìn bộ dáng tại của Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm mỉm cười.

      Nhìn thấy Qúy Vũ Phàm cười, Lam Cảnh Thần càng thêm sốt ruột biết nên làm cái gì bây giờ.

      " còn cười được!"

      " đừng lo lắng, tôi có chuyện gì đâu!" Quý Vũ Phàm , sau đó đưa tay cầm lấy cánh tay còn lại của mình, tại máu chảy khắp sàn nhà.

      "Phải bệnh viện, nếu vẫn kiên quyết bệnh viện, tôi an tâm!" Lam Cảnh Thần nhìn Qúy Vũ Phàm thập phần kiên định .

      Nhìn bộ dáng lo lắng của Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm biết mình thể nghe theo đến bệnh viện.

      .................OanhLove.......dien..dan..le..quy..don................

      Quý Vũ Phàm ở bên trong bôi thuốc, tiêu độc, băng bó, Cảnh Thần ở bên ngoài chờ.

      Đúng lúc này, có người lại gần nhìn hỏi, "Lam tiểu thư, tình huống tại theo lời vừa kể, chúng tôi ghi nhận, nếu có tin tức, chúng tôi lập tức thông báo cho biết!"

      Lam Cảnh Thần gật gật đầu, "Hảo, phiền toái các nhiều rồi!"

      Cảnh sát gật đầu, sau đó rời .

      Đúng lúc này, Trần Mặc từ trong phòng bệnh khác ra, liếc mắt cái liền thấy được Lam Cảnh Thần ngồi đó.

      tại phải nên ở nhà sao?

      Tại sao lại ở chỗ này?

      Hơn nữa, vì sao cảnh sát lại tìm đến ?

      Nghĩ như vậy, Trần Mặc lập tức tới, "Cảnh thần!" khẽ gọi tiếng.

      Lam cảnh thần vừa muốn vào, nghe được thanh của Trần Mặc, liền quay đầu.

      Thời điểm nhìn thấy , Lam Cảnh Thần nhíu mày, nhưng lập tức nghĩ đến Lăng Nhược, phỏng chừng là bồi ta cùng đến đây!

      hiểu sao, tâm vẫn trận nhói đau.

      Trần Mặc tới, "Em tại sao lại ở chỗ này?"

      Cảnh thần còn chưa kịp mở miệng, lúc này, Quý Vũ Phàm liền từ bên trong ra.

      "Tôi sao nữa rồi!" Quý Vũ Phàm , vừa xong, cũng ngẩng đầu nhìn đến người đối diện.

      "Trần Mặc?"

      "Vũ Phàm?"

      Nghe được bọn họ gọi tên lẫn nhau, Lam Cảnh Thần cũng nhìn bọn họ, "Hai người quen nhau?"

      đến đây, Quý Vũ Phàm cười cười, "Ừm, chúng tôi quen nhau!"

      Lam Cảnh Thần, "......"

      Thế giới bé đến thế sao?

      Trong lòng Trần Mặc có điểm thoải mái, "Hai người tại sao lại ở chổ này?"

      Quý Vũ Phàm biết giữa hai người bọn họ trong đó quan hệ dây dưa chằng chịt, cười cười, "Xem ra, hai người cũng nhận thức, bất quá, tôi còn muốn giới thiệu chút!" xong, Quý Vũ Phàm khoát tay lên bả vai Lam Cảnh Thần, "Tôi tại theo đuổi ấy!"

      Trần Mặc, "......"

      Lam Cảnh Thần, "......"

      Trần Mặc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lam Cảnh Thần.

      Quý Vũ Phàm theo đuổi Lam Cảnh Thần?

      Lúc này, Quý Vũ Phàm chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, Trần Mặc, phải cậu cùng làm chung công ty với Cảnh Thần sao?"

      "Ân!" Trần Mặc gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lam Cảnh Thần.

      "Cậu ở MK chính là giám đốc bộ phận, cần phải hảo hảo chiếu cố Cảnh Thần!" Quý Vũ Phàm cười .

      Nghe được ý tứ trong lời của Qúy Vũ Phàm, Trần Mặc mới quay lại, nhìn , miễn cưỡng xả ra chút cười, "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

      xong, liền nhìn đến cánh tay , "Tay cậu bị làm sao vậy?"

      "Lúc tớ tìm Cảnh Thần, vừa vặn gặp phải hai tên lưu manh, liền đánh trận với bọn chúng, may bị chúng đâm nhát vào tay!" Quý Vũ Phàm .

      Nghe thế, Trần Mặc lại nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về hướng Lam Cảnh Thần, "Lại có người quấy rầy em sao?"

      " có!" Lam Cảnh Thần lạnh lùng trả lời.

      Vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống, Cảnh Thần đứng ở nơi đó, cảm thấy vô cùng áp lực.

      Quý Vũ Phàm cũng nghe ra chút manh mối, "Chẳng lẽ trước đó có người quấy rầy sao?" Quý Vũ Phàm cũng nhìn Lam Cảnh Thần hỏi.

      " có!" Cảnh thần vẫn mực đáp lời như cũ.

      Thấy ánh mắt Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, trong lòng Trần Mặc biết là tư vị gì.

      "Nhưng là......"

      "Nếu có chuyện gì nữa, tôi xin phép về trước!" xong, lam cảnh thần xoay người muốn .

      Trần Mặc định lên tiếng muốn đưa Cảnh Thần về, ngay lúc này Quý Vũ Phàm lại trước bước mở miệng, "Tôi đưa về!"

      Trong lòng Trần Mặc như có khoảng , bỗng nhiên loại cảm giác, dường như dần xa cách ......

      Lúc này, quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc, "Đúng rồi, chúc mừng cậu sắp phải kết hôn, đến lúc đó tớ nhất định đến đúng giờ, trước nhé!"

      Trần Mặc đứng ở nơi đó, biết nên cái gì, cần ai chúc mừng!

      cần!

      Nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng Trần Mặc biết là tư vị gì.
      Quý Vũ Phàm đuổi theo sau, nhìn Cảnh Thần, " làm sao vậy?"

      Nhìn đuổi theo ra đến nơi, Cảnh Thần lắc đầu, " có chuyện gì!"

      Tuy rằng vẫn luôn miệng bảo rằng có chuyện gì, nhưng Quý Vũ Phàm có thể nhìn ra, tâm trạng vừa rồi của đúng lắm.

      "Tôi đưa trở về!" Quý Vũ Phàm mở miệng.

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn tay , " như vậy, còn có thể lái xe sao?"

      Quý Vũ Phàm chỉ cười, " tay cũng có thể mà!"

      Nhìn tay , Cảnh Thần mới mở miệng, "Vẫn là tôi lái tốt hơn!"

      " biết lái xe sao!?"

      "Tôi có bằng lái rồi đấy!"

      Nghe thế, khóe miệng Quý Vũ Phàm nhếch cái, hai lời đem chìa khóa đưa cho Lam Cảnh Thần.

      Vì thế, hoàn cảnh tại là thế này, Lam Cảnh Thần lái xe, Quý Vũ Phàm ngồi ở bên, hai mắt thường thường nhìn về phía .

      "Giờ tôi mới nhớ tới, cùng Trần Mặc đều làm chung trong công ty!"

      Nghe nhắc đến tên của Trần Mặc, trong lòng Lam Cảnh Thần vẫn nhịn được cảm thấy nhói đau vì , tiếp tục lái xe, vờ như bản thân có việc gì.

      "Ân!"

      " và Trần Mặc rất thân quen sao?" Quý Vũ Phàm mở miệng lần nữa hỏi.

      "Đúng vậy!"

      Nghe thế, Quý Vũ Phàm gật gật đầu, cũng lại tiếp tục truy hỏi về vấn đề này.

      Xe chạy đường, rất nhanh đến trước nhà Cảnh Thần, sau khi cho xe dừng lại, Cảnh Thần nghiêng đầu sang nhìn Quý Vũ Phàm, "Có muốn lên nhà tôi uống chút gì ?"

      "Có thể chứ?" Quý Vũ Phàm vui sướng hỏi.

      Cảnh Thần nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Đương nhiên, chỉ cần chê loạn là được!"

      "Đương nhiên !" Quý Vũ Phàm khẩn cấp mở miệng, tại cầu còn được sao lại mở miệng chê chứ.

      Cảnh thần gật gật đầu, sau đó từ xe bước xuống, quý Vũ Phàm cũng nhanh đẩy ra cửa xe bước xuống.

      Lam Cảnh Thần đem chìa khóa trả lại cho sau đó liền lên lầu, Quý Vũ Phàm theo sát phía sau.

      Đứng trước cửa nhà mình, Lam Cảnh Thần lấy chìa khóa ra, mở cửa, "Ngượng ngùng, lần đầu tiên tới nhà tôi lại gặp phải tình huống như vậy!"

      " có chuyện gì!" Quý Vũ Phàm hào phóng, cười cười, vào.

      Lam cảnh thần cũng sốt ruột thu thập, sau khi vào, bên trong đều rất hoàn hảo.

      " ngồi xuống đó , thích uống gì!?" Lam Cảnh Thần hỏi.

      "Cái gì cũng được!"

      Lam Cảnh Thần gật gật đầu, sau đó xoay người vào phòng bếp pha cà phê.

      Quý Vũ Phàm nhìn vòng nơi ở của Lam Cảnh Thần, rất đơn giản, gian nhà được thu thập vô cùng sạch , ấm áp, đại hoá, từ ánh mắt đầu tiên liền làm cho người ta có cảm giác thực thoải mái.

      Quý Vũ Phàm khẽ mỉm cười, có thể nhìn ra, Lam Cảnh Thần là rất chú trọng cuộc sống.

      Nghĩ xong, liền hướng chỗ sô pha đến.

      Vừa ngồi xuống, đúng lúc này, Cảnh Thần cũng từ phòng bếp ra, trong tay bưng hai tách cà phê.

      " biết cà phê này có hợp khẩu vị của !"

      Có Cảnh Thần ngồi bên cạnh, Quý Vũ Phàm cảm thấy thực thỏa mãn, vươn tay nhận tách cà phê từ tay , "Tôi có sở thích soi mói, sao cũng được hết!"

      Nhìn Quý Vũ Phàm, Lam Cảnh Thần cũng cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh .

      "Hôm nay thực cám ơn , nếu , biết hậu quả như thế nào!" Lam Cảnh Thần tâm cảm ơn.

      "Bất quá liên lụy bị thương, ngượng ngùng!"

      " cảm ơn rất nhiều lần rồi, chuyện này cũng có gì đáng để nhắc đến!" Quý Vũ Phàm nhắc nhở.

      Nghe lời của Qúy Vũ Phàm, Lam Cảnh Thần sửng sốt, lập tức cười cười, "Bởi vì tôi cảm thấy bản thân cần phải như thế, vì tôi ngại!"

      " có gì phải ngại ngùng, đổi thành bất cứ người nào tôi cũng hành động như vậy thôi!" Quý Vũ Phàm , những lời này, chủ yếu muốn giảm bớt ít áy náy trong lòng Lam Cảnh Thần.

      Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó chợt nhớ tới cái gì, "Tại sao lại trùng hợp xuất ở chổ này? Làm sao biết nhà của tôi ở đây?" Lam Cảnh Thần hỏi.

      "Là Nhược Nhã gọi điện thoại cho tôi, mấy ngày nay mấy vui vẻ, tôi nhiều lần điện thoại cho cũng được, có chút lo lắng liền trực tiếp tới nhà !" Quý Vũ Phàm .

      Gọi điện thoại?

      Nhớ tới chuyện này, Lam Cảnh Thần ngẩn người, "Ngại quá, sau khi tan tầm, có điểm phiền lòng, cho nên đem điện thoại tắt !"

      "Cũng vì lý do này, cho nên tôi muốn đến nhà chuyến!" Quý Vũ Phàm .

      Nghe vậy, Lam Cảnh Thần mỉm cười, "Tóm lại, rất cảm ơn có mặt của !"

      "Lại nữa rồi......" Quý Vũ Phàm .

      Nghe Qúy Vũ Phàm nhắc nhở, Lam Cảnh Thần lại cười.

      Quý Vũ Phàm bưng tách cà phê đặt lên bàn, "Chỉ cần tách cà phê này, cần cứ liên tục cám ơn tôi, chỉ bấy nhiêu đó là đủ rồi!"

      Nhìn bộ dáng của Quý Vũ Phàm, Lam Cảnh Thần cảm giác thực nhàng, sau đó gật đầu, "Ân!"

      Vì thế, hai người ngồi sô pha chuyện phiếm, thực nhàng, khoái trá.

      Kỳ , Quý Vũ Phàm là người thực hài hước, tuy rằng Lam Cảnh Thần nhiều, nhưng bị chọc lúc, nhịn được phải bật cười.

      Hai người trò chuyện cho đến lúc trời vừa sụp tối, Quý Vũ Phàm vẫn phải về, Lam Cảnh Thần chợt nhớ tới cái gì, "Tôi đưa trở về!"

      "Đưa tôi!?"

      "Tay bị thương, thể lái xe, để tôi đưa trở về!"

      " nghiêm trọng như vậy đâu!" Quý Vũ Phàm , nhưng nhìn thấy Lam Cảnh Thần quan tâm cho mình như vậy, đáy lòng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

      "Vẫn là tôi đem đưa trở về nhà, như vậy tôi mới cảm thấy an tâm chút!"

      " an tâm rồi, nhưng, sau khi tôi về đến nhà của mình, tôi lại muốn đưa trở về, chúng ta cả đêm cứ như vậy đưa tới đưa lui!"

      "Nhưng......"

      "Nếu lo lắng cho tôi, vậy tôi liền nhờ người đến đón tôi trở về, vậy nhé?" Quý Vũ Phàm hỏi.

      Thấy ý kiến này tồi, Lam Cảnh Thần gật đầu, "Vậy cũng tốt!"

      Vì thế, Quý Vũ Phàm gọi cú điện thoại, sau khi xong mấy câu, liền kết thúc.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 571: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 8

      Vì thế, Quý Vũ Phàm gọi cú điện thoại, mấy câu sau khi xong, liền cắt đứt.

      "Lập tức đến!"

      Thế này Lam Cảnh Thần mới gật gật đầu, yên tâm chút, sau đó nhìn dặn, “ sau khi trở về, nhớ trong vòng tuần thể dính nước, nếu muốn tắm rửa, nhất định phải tránh chỗ bị thương ra, được ăn cay và hải sản!”

      "Đúng rồi, nhớ đổi thuốc!" Lam Cảnh Thần nhìn câu dặn.

      Quý Vũ Phàm đứng ở trước mặt Lam Cảnh Thần, nhìn câu câu dặn, cảm thấy ấm áp, giống như người vợ, sợ xảy ra chuyện gì, Quý Vũ Phàm thực thích loại cảm giác này.

      "Vậy cần phải thường xuyên nhắc nhở tôi mới được!"

      "A?"

      "Tôi bận quá, khẳng định quên!" Quý Vũ Phàm .

      Như vậy, có phải là có thể hiueen hệ nhiều lần hay ? Trong lòng nghĩ.

      Lam Cảnh Thần sau khi nghe được, nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Được, tôi điện thoại nhắc nhở cho !"

      Nghe thế cái, Quý Vũ Phàm cười, "Chính !"

      Cảnh Thần gật đầu, căn bản biết trong lòng suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy đây là trách nhiệm của , nếu phải bởi vì , Quý Vũ Phàm cũng xảy ra chuyện.

      Nhìn Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm hiểu ý cười.

      Vừa muốn cái gì, lúc này di động vang lên.

      Nhìn dãy số, Quý Vũ Phàm nhận.

      "Cậu chủ, tôi đến!"

      "Tôi lập tức xuống!"

      Lại là ngắn gọn hai câu liền cúp.

      Lam Cảnh Thần nhìn , "Có phải đến hay ?"

      “Ừ!" Quý Vũ Phàm gật đầu.

      "Tốt lắm, mau xuống !"

      "Ừ, được!" Quý Vũ Phàm gật gật đầu, sau đó nhìn bốn phía, " buổi tối lúc ngủ, nhớ khóa kĩ cửa sổ, có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi!”

      nghĩ tới trước khi , Quý Vũ Phàm còn nhớ việc này, cảm động là giả, gật gật đầu, "Ừ, được!”

      " nhớ mở điện thoại đó, tùy lúc có thể gọi!”

      "Được!"

      "Tôi đây, nhớ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi!" Quý Vũ Phàm luôn mãi dặn.

      "Ừ, tôi biết!" Lam Cảnh Thần gật đầu.

      Vì thế, Lam Cảnh Thần đưa Quý Vũ Phàm đến ngoài cửa.

      "Tốt lắm, cần ra, chính tôi xuống là đến nơi!"

      "Nhưng là......"

      "Tốt lắm, vào !" Quý Vũ Phàm vô cùng chắc chắc .

      như vậy, Lam Cảnh Thần cũng kiên trì, "Vậy cẩn thận chút!"

      "Tôi biết!"

      Vì thế, Quý Vũ Phàm còn giúp Lam Cảnh Thần đóng cửa lại, nhiều lần muốn xông lên ôm lấy , nhưng là thủy chung có, sợ dọa sợ.

      Vì thế, như vậy đóng cửa lại rồi.

      Lam Cảnh Thần đứng ở trong phòng, trong lòng cũng nên lời suy nghĩ gì, tóm lại loạn loạn.

      Nghĩ đến bên ngoài kia, hôm nay cũng lười thu dọn, trực tiếp rửa mặt.

      Rửa mặt ra, cũng cảm giác hơi đói, thế này mới nhớ tới, Quý Vũ Phàm tìm đến , căn bản là có mời người ta ăn cái gì!

      bây giờ, rốt cuộc suy nghĩ gì, chính cũng biết.

      Vì thế, từ trong tủ lạnh lấy ra gói mỳ ăn liền, ăn......

      Mà dưới lầu, sau khi Quý Vũ Phàm rồi, chiếc xe con đứng ở cách đó xa.

      tận mắt thấy Quý Vũ Phàm theo Lam Cảnh Thần lên lầu xuống dưới, sau đó rồi......

      Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, biết, nhưng là biết, Lam Cảnh Thần có phiền toái, hơn nữa Quý Vũ Phàm giúp ......

      cũng lên, ngay tại dưới lầu coi chừng.

      Chỉ cần có chuyện gì, an tâm.

      Về phần trong lòng có cảm giác thoải mái, là ở chỗ này trụ......

      Lam Cảnh Thần ăn qua, liền trực tiếp ngủ.

      Mà Trần Mặc nhìn lầu tắt điện, chỉ biết ngủ, Trần Mặc cũng có rời , an vị ở trong xe chờ......

      đêm qua.

      Trần Mặc đêm ngủ, ánh mắt màu đỏ vẫ nhìn phía phòng Lam Cảnh Thần, chỉ cần có chuyện gì là được.

      Nhìn đồng hồ, sắp đến lúc làm, thế này Trần Mặc mới lái ô tô rời ........

      mới vừa bao lâu, Lam Cảnh Thần rửa mặt xong ra......

      Hai người cứ như vậy cơ duyên gặp nhau............

      ......................

      Trần Mặc vừa về nhà, mẹ Trần nhìn , "Con đêm qua đâu?"

      "Công ty tăng ca!"

      "Tăng ca? đêm!?" Mẹ Trần hỏi.

      Trần Mặc gật gật đầu, tại thực mệt, cái gì cũng muốn .

      "Con ngày kia kết hôn, có thể xin phép, phải công ty!" Mẹ Trần .

      Kết hôn?

      Cái từ này, lại kích thích đến Trần Mặc.

      Trần Mặc nhìn mẹ Trần, "Mẹ, con muốn kết hôn!"

      Nghe thế cái, mẹ Trần nhíu may, "Con trai ngốc, con cái gì?" Mẹ Trần thoạt nhìn có chút khẩn trương, sợ cha Trần nghe được.

      "Mẹ, con có người mình thích, con đối với Lăng Nhược, chỉ coi ấy là em !”Trần Mặc nhìn mẹ Trần, vô cùng khẳng định .

      Lời này, làm cho mẹ Trần sửng sốt.

      Lúc này, cha Trần từ lầu xuống, "Con sáng sớm hươu vượn cái gì?"

      Nhìn thấy cha Trần từ lầu xuống, mẹ Trần ý bảo Trần Mặc nữa.

      Nhưng là Trần Mặc cố tình nghe, nhìn cha Trần, "Cha, con muốn cưới Lăng Nhược!”

      Thốt ra lời này ra, thực hiển nhiên sắc mặt cha Trần đại biến, rất hài lòng.

      "Con nhắc lại lần nữa!”Cha Trần từ lầu xuống, trực tiếp đến trước mặt của .

      "Con muốn qua rất nhiều lần, con muốn cưới Lăng Nhược!”

      "Ba......"

      Lời của vừa xong, cha Trần tát cái vào mặt Trần Mặc, lực đạo rất lớn, Trần Mặc nghiêng mặt , khóe miệng xuất máu.

      Mẹ Trần nhìn, đau lòng thôi, "Ông tại sao lại mạnh tay nư thế, con ngày kia kết hôn rồi, mặt xưng phù làm sao bây giờ, phải làm cho người ta chê cười sao?"

      "Tôi là đánh tỉnh , tốt nhất là con trai ngoan kết hôn, kết hôn, liền cút ra khỏi Trần gia cho tôi!”Cha Trần chữ .

      "Tôi cùng Lăng gia cam đoan, tại kết hôn? định để cho người ta cười vào mặt tôi sao?!”

      Nghe cha Trần , Trần Mặc nhìn chằm chằm vào ông, sau đó xoay người bước .

      Sau khi mẹ Trần nhìn thấy, lập tức ngăn lại , "Trần Mặc, con đâu vậy?"

      "Mẹ, con tuyệt đối cùng Lăng Nhược kết hôn!" xong, Trần Mặc muốn cái gì nữa, xoay người bước .

      "Trần Mặc, Trần Mặc......" Mẹ Trần gọi .

      " cần gọi, để cho nó !”Cha Trần .

      Vì thế, Trần Mặc cái gì cũng , trực tiếp rồi.

      Mẹ Trần đứng ở nơi đó biết nên cái gì, nghĩ nghĩ, bà đến trước mặt cha Trần, "Ngày kia chính là hôn lễ, trở về làm sao bây giờ!?"

      Nghe thế, cha Trần hừ lạnh tiếng, " trở lại? Hừ, tôi coi có đứa con trai này!"

      Nhìn cha Trần nổi nóng, thở phì phì .

      Nhìn ông, mẹ Trần cũng cái gì nữa.

      Hôm đó buổi sáng, toàn bộ thẻ tín dụng Trần Mặc sở hữu toàn bộ ngừng, hơn nữa, nhà sở hữu, tìm khắp thấy Trần Mặc.

      Điện thoại cũng thông!

      Mọi người vội, Lăng Nhược lại điên rồi!

      Trần Mặc tìm thấy, thể nghi ngờ muốn mạng !

      tìm nơi nơi, điện thoại gọi liên tục, nhưng chính là tìm thấy Trần Mặc!

      Mặc kệ là Lăng Nhược, hay là người Trần gia, mọi người đều liên lạc được với Trần Mặc.

      Cuối cùng, Lăng Nhược lại nhẫn lại được nữa, buổi chiều lúc tan tầm, trực tiếp MK tìm Lam Cảnh Thần.

      Lam Cảnh Thần căn bản biết sao lại thế này, Lăng Nhược trực tiếp xông tới, bắt lấy liền hỏi, "Lam Cảnh Thần, giấu Trần Mặc đâu?"

      Lam Cảnh Thần sửng sốt.

      Toàn bộ tầm mắt công ty đều nhìn lại đây.

      Lam Cảnh Thần cũng nhìn Lăng Nhược, giờ này khắc này người phụ nữ này, còn dáng vẻ tự tin trước kia, giò chính là dáng vẻ cố tình gây .

      "Tôi biết cái gì!" xong, tưởng Lăng Nhược bỏ ra, nhưng là Lăng Nhược lại gắt gao túm lấy .

      " có biết, có biết, ngày kia chính là ngày tôi cùng ấy kết hôn, tại thấy, rốt cuộc giấu ấy ỏ đâu!?” Lăng Nhược nhìn khóc hỏi.

      Lời của , thể nghi ngờ tuyên cáo quan hệ Trần Mặc cùng Lam Cảnh Thần.
      Toàn bộ công ty mọi người xì xào bàn tán, quan hệ Trần Mặc cùng Lam Cảnh Thần, bằng , vì sao Lăng Nhược ai tìm, cố tình tìm Lam Cảnh Thần.

      Lam Cảnh Thần nhìn , "Lăng Nhược, đủ chưa, cần tìm thấy ấy tìm tôi, chuyện của hai người, đừng đổ lên đầu tôi!”

      " có biết, nhất định biết ấy ở nơi nào! Lam Cảnh Thần, tôi thể ấy, đem ấy trả lại cho tôi được !?" Lúc này, Lăng Nhược vừa khóc vừa nháo, giống như, Lam Cảnh Thần trở thành bên thứ ba.

      Mọi người cũng biết, chuyện Trần Mặc cùng Lăng Nhược đính hôn, bọn họ sớm biết đó là chuyện đương nhiên.

      tại Lăng Nhược như vậy, Lam Cảnh Thần chính là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng thể thanh minh được..

      "Tôi , tôi biết ấy ở nơi nào!" Lam Cảnh Thần nhìn .

      Nhưng là, lời của , Lăng Nhược tin.

      "Lam Cảnh Thần, tôi biết, tôi phía trước đánh giá thấp , là tôi đúng, đó là bởi vì tôi quá lo lắng mất Trần Mặc, ngày kia chính là hôn lễ của chúng tôi, đem ấy trả lại cho tôi được , tôi van cầu ......"

      Dáng vẻ Lăng Nhược đáng thương, chiếm được ít đồng tình.

      Nhược Nhã biết chuyện Cảnh Thần cùng Trần Mặc, nhưng là lại tin tưởng Cảnh Thần phải loại người như vậy, lập tức lên mở miệng, "Lăng tiểu thư, phải lầm? hai người sắp kết hôn, Trần Mặc có phải chuẩn bị hôn lễ hay !?”

      " phải!" Lăng Nhược mở miệng, " tại, mọi người đều liên lạc được với ấy!" xong, nhìn về phía Cảnh Thần, " nhất định biết ấy ở nơi nào, làm cho ấy ra được !"

      Nhìn dáng vẻ Lăng Nhược dây dưa ngớt, Lam Cảnh Thần cảm thấy phiền, nhưng là tại nếu giải thích, chỉ sợ Lăng Nhược từ bỏ.

      Vì thế, Lam Cảnh Thần trực tiếp cầm lấy điện thoại bàn, bấm số Trần Mặc, hơn nữa, còn mở loa ngoài.

      Trong điện thoại truyền đến thanh cũng là, "Xin lỗi, số máy quí khách gọi.......”

      "Thấy được ? ấy tắt điện thoại, cũng phải tôi đem ấy giấu , ấy ở nơi nào, tôi biết, còn có, các người kết hôn, chuyện của hai người, đừng tới làm phiền tôi!?”

      "!" Lăng Nhược lắc đầu, " nhất định biết ấy ở nơi nào, Lam Cảnh Thần, giúp tôi tìm ấy !"

      Lam Cảnh Thần bất đắc dĩ biết nên cái gì mới tốt, cùng mẹ là giống nhau, vô luận như thế nào, đều thông!

      "Thực xin lỗi, tôi biết ấy ở nơi nào!" Lam Cảnh Thần , biết nên cái gì mới tốt.

      Nhìn dáng vẻ Lam Cảnh Thần kiên định, Lăng Nhược càng thêm cho rằng, là giấu Trần Mặc .

      Lúc này, nhìn chằm chằm vào Lam Cảnh Thần, "Chẳng lẽ, muốn nhìn tôi chết sao?"

      Chết?

      Nghe được , Lam Cảnh Thần chợt nhớ chuyện du thuyền nhảy xuống.

      Trong lòng, tránh được lộp bộp chút.

      Nhưng là, biết Trần Mặc ở nơi nào, trong lòng ủy khuất, lại có ai biết?

      "Nếu cảm thấy chết , Trần Mặc trở lại cạnh , tôi đây có biện pháp!" Lam Cảnh Thần chữ .

      Nghe được Lam Cảnh Thần , Lăng Nhược ngây ngẩn cả người.

      "Nếu tôi biết tin tức của ấy, nhất định cho , nhưng là tại, tôi biết!"

      "Lam Cảnh Thần......" Lăng Nhược còn muốn cái gì, lúc này, Mặc Thiếu Quần từ bên ngoài ra.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Thanh của , mọi người đều nhìn lại phía sau, lúc này, Mặc Thiếu Quần tới, khi nhìn thấy Lăng Nhược, mở miệng, "Đây phải là Lăng tiểu thư sao? tại sao lại ở chỗ này?"

      Lăng Nhược biết, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam hưởng tuần trăng mật, tại công ty chẳng khác gì là Mặc Thiếu Quần làm chủ.

      Hơn nữa, cha Lăng cảnh cáo , thể lại đắc tội Mặc gia......

      Nhưng là tại, Lăng Nhược như vậy, cũng biết nên cái gì mới tốt.

      "Tôi tìm đến Lam Cảnh Thần!" Lúc này, Lăng Nhược chữ mở miệng.

      lên này, tầm mắt Mặc Thiếu Quần nhìn về phía Lam Cảnh Thần, Lam Cảnh Thần cũng có dáng vẻ mệt mỏi.

      Lúc này, mới nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lăng Nhược, "Lăng tiểu thư, bây giờ là thời gian làm việc, có chuyện gì, sau khi tan tầm có thể tới tìm!”

      "Nhưng là, chuyện rất quan trọng......" Lăng Nhược mở miệng.

      "Ý Lăng tiểu thư, là muốn tôi gọi điện cho quí công ty, tới đón sao? Vẫn là, để cho tôi tự mình cho người đưa trở về?" Mặc Thiếu Quần nhìn chữ mở miệng.

      Lúc này, còn rất có uy nghiêm giống Mặc Thiếu Thiên.

      Lăng Nhược nhìn , trong đầu lên lời cảnh cánh của cha Lăng, thể đắc tội người Mặc gia..........

      Cho nên, phải nhịn xuống.

      " cần, chính tôi lái xe tới!" xong, Lăng Nhược nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lam Cảnh Thần, cũng cái gì nữa, xoay người .

      vừa , toàn bộ công ty đều thở dài nhõm hơi.

      tại công ty MK đúng là náo nhiệt, bắt đầu Lâm Tử Lam xuất , liền vẫn ngừng trình diễn, tại Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên kết hôn, tại lại là Lam Cảnh Thần.

      Lăng Nhược vừa , cả người Lam Cảnh Thần đều ngã ngồi ở ghế .

      mệt chết , mệt chết !

      Nhược Nhã nhìn dáng vẻ Lam Cảnh Thần, cũng hỏi cái gì, nhưng là cũng nghĩ tới, Lam Cảnh Thần cùng Trần Mặc thế nhưng......

      " có chuyện gì ?" Nhược Nhã vỗ vỗ bả vai Lam Cảnh Thần.

      Lam Cảnh Thần lắc đầu, " có chuyện gì!" xong, đứng dậy hướng toilet chạy tới.

      Nhược Nhã nhìn, cũng biết nên cái gì mới tốt!

      Dù sao, chuyện tình cảm, phải người trong cuộc, ai cũng thể bình luận!

      Mặc Thiếu Quần cũng đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Lam Cảnh Thần, nhíu mày.....

      "Còn làm việc, nhìn cái gì?" Mặc Thiếu Quần mở miệng.

      Vì thế, lại là trận thanh bùm bùm.

      Tất cả mọi người chạy nhanh làm việc......

      Mặc Thiếu Quần cũng xoay người quay về văn phòng.

      .................

      " nhanh trở về được , biết, công ty rất nhiều việc!?” Mặc Thiếu Quần cầm điện thoại bất mãn cùng Mặc Thiếu Thiên.

      "Cậu cũng biết rất nhiều việc?” Mặc Thiếu Thiên ở điện thoại bên kia, nhíu mày hỏi.

      "Đương nhiên, nhanh trở về, tôi là chịu nổi!"

      "Biết vất vả, lúc tiêu tiền biết đau lòng, tại cậu biết, tiền dễ dàng kiếm !?”Mặc Thiếu Thiên ở điện thoại bên kia từ từ hỏi.

      tại cùng vợ nghỉ phép, nhàn nhã tự đắc.

      Mặc Thiếu Quần, "......"

      "Được rồi được rồi, biết, thèm nghe nữa!" Mặc Thiếu Quần phiền chán .

      Cũng chỉ có ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên, mới giống đứa trẻ phát giận lung tung.

      Ở trong đáy lòng, có laonij tiềm thức, cho dù Mặc Thiếu Quần lại chơi bời, đối với cũng là bao dung..........

      Nghe tiếng Mặc Thiếu Quần, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Rốt cuộc có cái gì phiền lòng?"

      " có chuyện gì!"

      " có chuyện gì là tốt!"

      "Đúng rồi, có phải Trần Mặc ngày kia kết hôn ?”

      “Ừ!" Mặc Thiếu Quần miễn cưỡng tiếng.

      "Nếu có gì thay đồi, trước hôm đó tôi trở về!?”

      Thay đổi?

      Mặc Thiếu Quần ngây ra lúc, "Có ý gì?"

      " có gì, cứ như vậy !" Mặc Thiếu Thiên .

      "Giống như, Trần Mặc mất tích, vừa rồi Lăng Nhược tới nơi này náo loạn!"

      Nghe thế cái, điện thoại bên kia Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam sửng sốt.

      "Ừ, tôi biết!" Mặc Thiếu Thiên thản nhiên lên tiếng.

      " phải về đến!?"

      " thay trở về!"

      Nghe thế, Mặc Thiếu Quần rất cao hứng, " tôi biết!"

      Mặc Thiếu Thiên trở về, là có thể bỏ lại chuyện này!

      biết, Mặc Thiếu Thiên buông tha ......

      Vì thế, điện thoại cắt đứt.

      Mặc Thiếu Quần ngồi ở ghế , nghe được tin tức Mặc Thiếu Thiên về đến, trong lòng rất cao hứng.

      Lúc này, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ấn xuống tuyến nội bộ, "Kêu Lam Cảnh Thần vào đây!"

      "Vâng, Mặc tổng!"

      Mặc Thiếu Quần ngồi ở chỗ kia, có chút dương dương tự đắc......

      Lam Cảnh Thần mới từ toilet ra, ánh mắt có chút hồng hồng, đây là, có người cho , " Cảnh Thần, Mực tổng đến văn phòng chuyến!”

      Lam Cảnh Thần hơi hơi lặng chút, sau đó gật đầu, "Được, tôi biết!" Vì thế, xoay người văn phòng Mặc Thiếu Quần.

      Đứng ở cửa, vẫn là lễ phép gõ cửa.

      "Mời vào!" Tiếng Mặc Thiếu Quần ở bên trong vang lên.

      Vì thế, Lam Cảnh Thần đẩy cửa vào.

      Mặc Thiếu Quần liếc mắt cái có thể nhìn ra khóc.

      "Mặc tổng, tìm tôi có chuyện gì ?" Lam Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi.

      " có chuyện gì, chính là tìm tâm !" Mặc Thiếu Quần .

      Nghe lời này, Lam Cảnh Thần có điểm kinh ngạc.

      Bởi vì lúc trước, bọn họ cũng quen thuộc.

      "Ngồi !" Mặc Thiếu Quần .

      Cảnh Thần kinh ngạc, vẫn là gật gật đầu, ngồi xuống.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 572: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 9

      Editor: oanh love

      Beta: thanh huyền

      "Ngồi !" Mặc Thiếu Quần .

      Cảnh Thần kinh ngạc, vẫn là gật gật đầu, ngồi xuống.

      "Thế nào, có chuyện gì chứ!?" Mặc Thiếu Quần nhìn Lam Cảnh Thần hỏi.

      Theo Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam bên kia, Mặc Thiếu Quần cũng biết, quan hệ Lam Cảnh Thần cùng Trần Mặc.

      Nhưng nhìn quan hệ Lam Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam tốt như vậy, Mặc Thiếu Quần cũng muốn chiếu cố chút.

      Lam Cảnh Thần ngồi ở đối diện , lắc đầu, " có chuyện gì!"

      " có chuyện gì là tốt rồi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, thoải mái, buông lỏng tinh thần!" Mặc Thiếu Quần dặn.

      Nghe lời của , Lam Cảnh Thần cười cười, lúc trước Mặc Thiếu Quần ở trong mắt bọn họ là người học vấn nghề nghiệp, phá gia chi tử, tại lại an ủi người khác.

      Trong lòng Cảnh Thần, ấm áp.

      Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn , "Muốn uống chút rượu hay ?"

      Nghe thế, Cảnh Thần sửng sốt, có điểm thể tin được nhìn , "Uống rượu?"

      "Ừ!" Mặc Thiếu Quần gật gật đầu, vì thế, trực tiếp đứng dậy, đến bên trong phòng ngủ, lấy ra ít bia.

      Nhìn , Lam Cảnh Thần nhịn được chớp con ngươi, "Này, có thể chứ?"

      "Đương nhiên!" Mặc Thiếu Quần cao hứng .

      Kỳ , Cảnh Thần đúng là rất muốn uống.

      "Có thể tốt lắm?"

      "Này có cái gì! Bình thường có Mạc Lương ở đây, tôi đều vụng trộm uống, cũng quản được tôi!”

      "Nhưng là còn có nhân viên khác!"

      xong, Mặc Thiếu Quần nghĩ nghĩ, sau đó hướng ngoắc ngoắc ngón tay, " theo tôi!!"

      xong, cầm lấy bia liền hướng bên trong đến, Cảnh Thần tò mò, cũng theo vào.

      Ở bên kia có cái ban công, đó là lúc trước Mặc Thiếu Thiên cho người thiết kế, có cái ghế nằm, nhưng là còn chưa có nằm qua, vì thế, Mặc Thiếu Quần tới, liền trực tiếp chuyển ra ngoài, ngồi dưới đất, kỳ , rất thích.

      "Nơi này, bên ngoài tiến vào, cũng nhìn thấy chúng ta!”Mặc Thiếu Quần .

      Lam Cảnh Thần đứng ở nơi đó, do dự.

      Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn , "Như thế nào? sợ?”

      " nên biết, tôi là hữu danh vô !"

      Nghe được Mặc Thiếu Quần tự giễu, trong lòng Lam Cảnh Thần xẹt qua tia áy náy, "Tôi có cái ý đó.......”

      " yên tâm , tôi tuyệt đối giống như Mặc Thiếu Thiên, nghiêm khắc như vậy!”Mặc Thiếu Quần .

      "Nhưng là, bây giờ còn là thời gian làm a......"

      Mặc Thiếu Quần nhìn đồng hồ chút, "Còn có nửa giờ nữa là tan tầm, coi như là theo bồi giúp tôi!”

      đến phần này, Lam Cảnh Thần cự tuyệt có vẻ tốt!

      Vì thế, trực tiếp qua, ngồi ở bên người Mặc Thiếu Quần, “Được, để tôi dung túng lần!”

      Nghe Cảnh Thần , Mặc Thiếu Quần cười, từ phía sau, lấy bia, đưa cho lon.

      Sau đó trực tiếp mở ra.

      "Đến, cụng ly!"

      Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần, cười như vậy, sáng lạn, Cảnh Thần cũng cười cười, hai lời, trực tiếp mở bia ra, "Cụng ly!"

      Huých chút, hai người đều bắt đầu uống.

      Nháy mắt, cảm giác tâm tình khá nhiều.

      "Nha!" Mặc Thiếu Quần kêu tiếng.

      Nhìn , Cảnh Thần cười cười.

      Hai người vừa , bên uống, càng uống càng nhiều, nhưng là tửu lượng hai người cũng tệ.

      Uống nhiều như vậy, cũng thấy có người say, chính là người uống nhiều quá, rất nhiều lời trong lòng.

      Cảnh Thần nhìn , “Người trong lòng là Hoa Hồng sao!?”

      Nhìn Lam Cảnh Thần, Mặc Thiếu Quần gật gật đầu.

      Lúc này, Cảnh Thần qua bên cạnh , vươn tay ôm bờ vai của , "Nghe chị, Hoa Hồng hợp với với cậu, lần nữa đỏi người khác !”

      "Tôi biết, nhưng là, là tôi bỏ xuống được......" xong, tiếp tục uống.

      " ấy làm cho cậu gãy xương, cậu còn thích ?" Cảnh Thần có điểm kinh ngạc.

      Mặc dù có điểm ngại ngùng, nhưng là Mặc Thiếu Quần vẫn là gật gật đầu, "Ừ!"

      Nhìn gật đầu, Lam Cảnh Thần còn muốn khuyên bảo cái gì, lúc này cái gì cũng nên lời

      Chuyện tình cảm, chính là như vậy.

      Biết rất ràng cùng chỗ, thực tế, có khả năng, còn là nhịn được tiếp tục, bị dẫn dắt, vẫn là tiếp tục lên phía trước......

      "Ha ha, tôi cũng còn tư cách cậu cái gì, tình cảm đều là hỏng bét!" Cảnh Thần trào phúng cười.

      Lúc này, Mặc Thiếu Quần nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn , "Chuyện của , tôi cũng nghe , kỳ , Trần Mặc sai, chính là bất đắc dĩ, thân bất do kỷ......"

      Cảnh Thần chua sót cười, có thể làm sao bây giờ?

      "Bọn họ đính hôn, là sớm định đến, cho nên, dễ dàng thay đổi!" Mặc Thiếu Quần .

      Đối với chuyện xã hội thượng lưu, vẫn là hiểu biết chút.

      Chỉ tiếc, chuyện bọn họ sớm có hôn ước, chưa từng có công bố qua, cho nên Lam Cảnh Thần cũng biết.

      Nếu biết đến, cũng ngây ngốc như vậy......

      "Tốt lắm, cụng ly, chuyện thoải mái đó!”Lam Cảnh Thần .

      Mặc Thiếu Quần đồng ý, sau đó chạm cốc, hai người uống.

      "Tôi với , tôi nhất định buông!" Mặc Thiếu Quần nhìn Lam Cảnh Thần .

      "Tôi biết, ấy thích tôi, người trong lòng ấy là Hách Tôn, tôi nhất định buông......"

      "Tôi tại, làm tất cả, đều muốn cố gắng biến thành người tôi thích, nhưng là rồi...... vào trong đó, tôi cũng biết......" Mặc Thiếu Quần xong.

      là uống hơi nhiều, nhưng là Lam Cảnh Thần vẫn còn duy trì lý trí.

      Tuy rằng uống ít, nhưng là cũng làm cho mình say.

      "Lam Cảnh Thần, tôi với , cũng nên sớm buông tay , tôi biết những người có tiền, nhất định giới thiệu cho .......”

      Mặc Thiếu Quần là có ý tốt, Lam Cảnh Thần biết, chính là cười cười, "Tôi tính xuất ngoại!!"

      "Xuất ngoại!?" Nghe thế cái, Mặc Thiếu Quần hơi lặng chút.

      "Vĩnh viễn trở lại!?"

      "Làm sao có thể, người thân của tôi, tất cả đều ở Trung Quốc, tôi làm sao có thể trở lại, tôi chỉ là muốn ra ngoài, khoảng hai năm!" Lam Cảnh Thần .

      Mặc Thiếu Quần suy nghĩ nửa ngày, mở miệng, "Là vì tránh né !?"

      "Này chính là nửa nguyên nhân trong đó, xuất ngoại vẫn là giấc mơ của tôi!” Cảnh Thần .

      lên điều này, Mặc Thiếu Quần gật đầu, "Vì giấc mơ, có thể, hãy thường xuyên liên lạc với tôi!”

      Lam Cảnh Thần cười cười, "Tôi về sau, vui, có thể tìm sao?"Mặc Thiếu Quần nhìn hỏi.

      Lam Cảnh Thần gật gật đầu, "Đương nhiên có thể!"

      "Tốt lắm, về sau, cùng tôi uống rượu!"

      "Ừ!"

      "Tốt lắm, uống!"

      Vì thế, chạm cốc, tiếp tục uống.

      Hai người bên uống, cũng ít lời trong lòng.

      Lam Cảnh Thần chợt phát , Mặc Thiếu Quần kỳ chính là đứa bé, thực đơn thuần, thành kiến lúc trước đối với , tất cả đều thấy.

      Thậm chí, Lam Cảnh Thần cũng thích cảm giác cùng chỗ uống rượu.

      Hai người bên uống, vừa .

      Mặc Thiếu Quần , uống vô cùng nhiều, cuối cùng, uống đến té mặt đất.

      Mặc cho Lam Cảnh Thần kêu như thế nào, chính là tỉnh dậy.

      Lam Cảnh Thần cũng bất đắc dĩ, liền lắc lắc lắc lắc đứng dậy, đến bên trong phòng nghỉ, lấy cái thảm ( chăn), đắp lên người .

      "Uống, tiếp tục uống......"

      ngủ, Mặc Thiếu Quần vẫn quên .

      Lam Cảnh Thần nhìn dáng vẻ của , cười cười.

      tại, nhìn ngoài cửa sổ, thế giới bên ngoài, đèn rực rỡ mới lên, cái độ cao này, có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp nhất thành phố A.

      Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia nửa ngày, bên uống, bên thưởng thức.

      Ngẩn người nửa giờ sau, mới quyết định trở về.

      Trực tiếp tới cửa, gọi xe, trở về.

      Mới vừa ra thang máy, chợt nghe đến trận thanh .

      Lam Cảnh Thần nhíu mày, giờ này, như thế nào còn có thể có người?

      Chẳng lẽ là những người đó trở lại?

      Nghĩ như vậy, Cảnh Thần từ thang máy ra, vụng trộm hướng bên kia nhìn.

      Lúc này, chỉ thấy được người đứng ở nơi đó, cầm trong tay này nọ, ngừng sát ở tường......

      Khi nhìn thấy bóng dáng kia, Lam Cảnh Thần nhíu mày, khỏi ra ngoài.

      ", tại sao lại ở chỗ này?" Lam Cảnh Thần nhìn người che mặt .

      Giờ này khắc này, ở trước mặt phải người khác, mà là Trần Mặc.

      Mặc quần áo màu trắng, mà ở nhà đổ nước sơn.

      Ngày hôm qua vẫn là tường màu đỏ, cửa hôm này khôi phục như cũ.

      Nghe được thanh phía sau, lúc này, Trần Mặc quay đầu, gặp phía sau, cười, "Em trở lại?"

      Nụ cười của , hết sức chói mắt, Lam Cảnh Thần nhìn , lại hỏi, " tại sao lại ở chỗ này?"

      "Ai cho làm điều này!?"

      "Nhàn rỗi vô , làm!" Trần Mặc cười , thoạt nhìn, rất thoải mái.Nhìn cười, cái mũi Lam Cảnh Thần nhịn được chua xót chút.

      Mấy thứ này, sợ là muốn thu thập ngày!

      hôm nay mất ngày, chẳng lẽ chính là ở trong này làm việc này?

      Lúc này, Trần Mặc vào, sau đó nhíu mày, "Em uống rượu?"

      "Ai cho làm như vậy!?" Lam Cảnh Thần nhìn lạnh lùng hỏi.

      "Tự nguyện!" Trần Mặc thản nhiên mở miệng, ánh mắt thủy chung bình thản nhìn .

      Tự nguyện?

      Nghe thế, Lam Cảnh Thần cũng biết khí lực đến từ đâu, nhìn , " hôm nay biến mất ngày, đều ở nơi này sao?"

      Nhìn Lam Cảnh Thần có điểm tức giận, nhưng là đây là , Trần Mặc gật gật đầu, "Ừ!"

      " có biết bao nhiêu người tìm ? có biết bao nhiêu người lo lắng cho ? Điện thoại cũng gọi được, rốt cuộc là nghĩ như thế nào!" Lam Cảnh Thần nhìn phát tiết hô.

      "Em gọi điện thoại cho sao?" Trần Mặc nhíu mày, nhìn hỏi.

      "Lăng Nhược chạy đến công ty tìm tôi, tôi có thể gọi cho sao?” Lam Cảnh Thần nhìn chữ .

      Nghe thế, Trần Mặc nhíu mày, lập tức nghĩ nghĩ mở miệng, "Thực xin lỗi, nghĩ ấy tìm em!”

      Lam Cảnh Thần cười, "Tôi còn vô cùng kiên định cho ấy, tôi biết ở nơi nào..........”

      tại, thế nhưng ở trong này......

      Lam Cảnh Thần cũng biết chính mình nên làm cái gì bây giờ!

      Nhìn rối rắm, Trần Mặc qua, "Nếu biến mất, ở nơi gần em nhất, vẫn luôn dõi theo em.............”

      Lời của , thực làm cho người ta cảm động.

      Nhưng là tại có tư cách gì cảm động?

      Ở Trần Mặc tới khắc kia, Lam Cảnh Thần lui về phía sau, " trở về , tại mọi người Lăng gia và Trần gia tìm !”

      Nhìn Lam Cảnh Thần cố ý cùng tạo ra khoảng cách, trong lòng Trần Mặc ra khó chịu.

      " cưới Lăng Nhược!”Trần Mặc nhìn chữ .

      Nghe , Lam Cảnh Thần thừa nhận, long hu vinh nho của thỏa mãn chút, nhưng là là, đây là chuyện thể thay đổi.

      "Đó là chuyện của , cùng tôi có quan hệ!” Lam Cảnh Thần nhìn lạnh lùng .

      Trần Mặc nhìn , cho dù biết lẫy, nhưng là trong lòng khó tránh khỏi vẫn là bị thương.

      " là vì em, cho dù cần tất cả Trần gia, cũng muốn ở cùng với em!”Trần Mặc nhìn , chữ chữ , vô cùng chắc chắn.

      Lam Cảnh Thần có điểm kinh ngạc, ngước mắt nhìn , "Có ý tứ gì?"

      "Hôm nay cùng người trong nhà , tuyệt đối cưới Lăng Nhược, trong lòng , chỉ xem ấy là em , người trong lòng chỉ có !”

      Lam Cảnh Thần nghĩ tới, .

      "Sau đó sao!?" Lam Cảnh Thần hỏi.

      "Sau đó? Sau đó liền lau hộ......” xong, Trần Mặc sao cả cười.

      Lam Cảnh Thần, "......" Tuy rằng sớm biết là như vậy kết quả, nhưng là trong lòng Lam Cảnh Thần vẫn là cảm động.

      Ít nhất người đàn ông này, vì mình mà cố gắng!

      Tuy rằng, rất muốn vì mình mất tất cả, nhưng là phần tâm ý này, cũng là cảm động.

      Lúc này, Lam Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, trong lòng loạn loạn, biết nên làm cái gì bây giờ, Trần Mặc lại sờ sờ bụng, " đói, ngày chưa ăn......"

      Lời của , lại kéo Cảnh Thần trở về tại.

      "Ở đây có gì cho ăn ?”Trần Mặc nhìn hỏi.

      Căn bản là có cho lo lắng, Trần Mặc trực tiếp kéo qua , "Mở cửa, nhanh chút, sắp chết đói!"

      Lam Cảnh Thần cũng ma xui quỷ khiến lấy cái chìa khóa ra, mở cửa.

      Trần Mặc thoạt nhìn rất vui vẻ, ít nhất, lúc này Lam Cảnh Thần trong khoảng thời gian này nhìn thấy vui vẻ nhất.

      vào, Trần Mặc cũng cảm giác giống như nhà mình, " đói!"

      "Em có gì cho ăn ?” Lúc này, Trần Mặc nhìn Lam Cảnh Thần hỏi.

      Lam Cảnh Thần có chút ngơ ngác, " muốn ăn cái gì?"

      "Chỉ cần là em làm, đều thích ăn!"

      Lam Cảnh Thần, "......"

      Nghĩ nghĩ, Lam Cảnh Thần mở miệng, " vẫn là trở về ?"

      " đến đây từ trưa, chẳng lẽ em cứ như vậy đuổi ?”

      "Nhưng là......"

      Thầm ......

      Lần này, phải Trần Mặc hô đói, mà là bụng Trần Mặc, phát ra thanh .

      Lam Cảnh Thần nhìn , biết mệt mỏi, đói bụng!

      Lúc này, làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt đâu?

      "Ngồi , tôi làm!!"

      "Ừ!" Trần Mặc liên tục gật đầu, mặt lộ ra chút cười, vô cùng thỏa mãn.

      Lúc này, Lam Cảnh Thần vào phòng bếp.

      Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, kỳ có nấu cơm, chính là mấy ngày hôm trước xảy ra quá nhiều chuyện, căn bản có làm.

      Mà nay......

      giống như......

      Rất tâm tình!

      Nghĩ đến người đàn ông bên ngoài kia rất đói bụng, rất có động lực, tâm tình, cũng sợ phiền toái.

      Lam Cảnh Thần ở bên trong nấu cơm, Trần Mặc vào, ra sau, liền trực tiếp ngồi ở sô pha chờ.

      Tại phòng bếp, thường thường truyền đến chút thanh , làm cho cảm thấy ấm áp, thực thích loại cảm giác này.

      Cuối cùng, vẫn là nhịn được, đứng dậy vào.

      Lam Cảnh Thần ở nấu cái gì, lúc này, Trần Mặc qua, trực tiếp từ phía sau ôm lấy .

      Lam Cảnh Thần sửng sốt, thiếu chút nữa bị dọa, nhưng nhìn tay ôm, Lam Cảnh Thần cố gắng làm cho mình thoạt nhìn bình thường chút.

      " như thế nào vào được?" Lam Cảnh Thần hỏi, tận lực duy trì thanh của mình.

      Trần Mặc ôm , nhắm mắt lại, thực hưởng thụ tại.

      "Em biết ? Giờ khắc này, cảm giác, thực hạnh phúc......" Trần Mặc ôm .

      Hạnh phúc......

      Nghe thế, cái mũi Lam Cảnh Thần, lại tiền đồ chua xót chút.

      "Tốt lắm, mau ra , tôi còn muốn nấu cơm!"

      "Để cho ôm em chút!” Trần Mặc , chính là nghĩ buông ra.

      Quả thực, Lam Cảnh Thần có cử động nữa, mà là đứng ở nơi đó, tùy ý ôm.

      Trong hốc mắt, nước mắt ở đảo quanh, nhưng là cực lực chịu đựng.

      Trần Mặc biết là, tại hạnh phúc chỉ là , chỉ bằng câu đơn giản kia của , làm cho thỏa mãn.

      tại cái gì cũng cầu xa vời, thực thỏa mãn......

      Thực thỏa mãn......

      Giống như cảm giác được Lam Cảnh Thần thích hợp, Trần Mặc thế này mới buông lỏng ra , xoay người nhìn , "Em làm sao vậy?"

      Lúc này, nước mắt Lam Cảnh Thần, cuối cùng là giọt giọt rơi xuống.

      "Em sao nhi!" Lam Cảnh Thần như trước mở miệng , thói quen kiên cường làm cho người ta nhìn.

      vừa muốn lau nước mắt mặt, lúc này, tay Trần Mặc đưa qua, giúp lau.

      "Thực xin lỗi......" Trần Mặc mở miệng.

      " biết, thực ích kỷ, nhưng là tha thứ cho , có biện pháp buông tay em ra!” Trần Mặc nhìn .

      "Lam Cảnh Thần, em, biết về sau có thể cho em hạnh phúc hay , nhưng là cố gắng, em nhất định phải chờ ......... quí trọng em!” Trần Mặc nhìn , chữ chữ cho .

      "Ừ!" Lam Cảnh Thần gật gật đầu, nước mắt nhịn được xuống.

      "Cho nên, đừng khóc......" xong, Trần Mặc giúp lau nước mắt.

      "Tốt lắm, em biết, mau ra , em còn muốn nấu cơm!" xong Lam Cảnh Thần liền đẩy ra ngoài.

      Ngay cả, lời của làm cho thực cảm động.

      Nhưng là lại biết, bọn họ cùng chỗ.

      người, sớm thành thói quen kiên cường.

      Cho dù ở trước mặt người đàn ông thích, cũng thể làm nũng, dựa vào, ỷ lại.

      Bởi vì sợ hãi......

      Sợ hãi đến được, sau đó lại mất ......

      Nhìn Lam Cảnh Thần đẩy ra ngoài, Trần Mặc đành phải cười cười, "Em đừng khóc, ra !"

      "Em đừng khóc, ra ngoài , em còn muốn nấu cơm!"

      "Này còn kém nhiều lắm!" xong, Trần Mặc qua, trực tiếp hôn lên môi Lam Cảnh Thần, sau đó mới ngoan ngoãn ra ngoài.

      Lam Cảnh Thần liền đứng ở nơi đó, cho dù muốn tiếp nhận hôn, nhưng là tại, đáy lòng vẫn là tạo nên gợn sóng......

      Sau khi rời khỏi đây, Lam Cảnh Thần mới bắt đầu tiếp tục nấu cơm, tại bắt đầu, đầu óc của , tất cả đều là lời Trần Mặc mới .......

      Đại khái hơn phân nửa tiếng sau, mới làm tốt.

      Trần Mặc ngay tại trong phòng khách xem tivi, nghỉ ngơi.

      Lam Cảnh Thần trực tiếp bưng đồ ăn, đến phòng khách bên kia .

      "Làm xong, rất đơn giản, biết thích ăn !" Lam Cảnh Thần .

      Nhìn lại đây, Trần Mặc lập tức kích động ngồi xuống, sau đó nhìn đến trước mặt đắc ý, đôi mắt lộ ra kinh hỉ.

      "Em còn có thể làm mỳ Ý?" Trần Mặc có chút ngoài ý muốn.

      "Trong nhà có gì, chỉ có mì, chấp nhận ăn !" Lam Cảnh Thần nhìn .

      Trần Mặc có khách khí, trực tiếp cầm lấy dĩa ăn mà bắt đầu ăn, sau khi ăn miếng, vẻ mặt thỏa mãn bộ, "Đây là món mì ý ngon nhất mà ăn được.........”

      Tuy rằng biết cố ý như vậy, nhưng là Lam Cảnh Thần vẫn là cười cười.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 573: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 10

      Editor: thanh huyền

      Trần Mặc có khách khí, trực tiếp cầm lấy dĩa bắt đầu ăn, sau khi ăn miếng, vẻ mặt thỏa mãn, "Đây là mì Ý ngon nhất được ăn......."

      Tuy rằng biết cố ý như vậy, nhưng là Lam Cảnh Thần vẫn là cười cười.

      Trần Mặc ăn ngon, sau khi ăn vài miếng, nhìn Lam Cảnh Thần, "Em ăn sao?"

      "Bên trong còn có!"

      "Cùng nhau ăn!" Trần Mặc .

      Lam Cảnh Thần gật gật đầu, đứng dậy phòng bếp bưng phần khác tới.

      Hai người ở phòng khách, Trần Mặc ngồi sô pha, Lam Cảnh Thần ngồi ở thảm, hai người đối mặt ăn.

      "Có rượu đỏ ?" Lúc này, Trần Mặc đột nhiên hỏi.

      Lam Cảnh Thần ngước mắt, sau đó gật gật đầu, "Có, bảo bối đưa!"

      Bảo bối......

      Trần Mặc tự nhiên biết, bảo bối là ai!

      Vì thế, lập tức đứng dậy, "Kia nhất định là rượu ngon!"

      Hi Hi ra tay đều hào phóng, tuyệt đối là rượu ngon!

      Lam Cảnh Thần gật gật đầu, "Rượu ở đâu?"

      "Bên kiatrong tủ treo quần áo!" Lam Cảnh Thần chỉ chỉ.

      Vì thế, Trần Mặc đứng dậy, trực tiếp qua bên kia cầm.

      Lấy rượu ra, lại lấy hai cái chén, sau khi ra, khỏi kinh ngạc, “Bảo bối ra tay là hào phóng, đưa chính là Laffey!"

      "Bảo bối , Tử Lam ở nhà đều uống loại này!"

      Trần Mặc, "...... Bọn họ là người nhà, đều xa xỉ!"

      Bất quá có biện pháp, Mặc Thiếu Thiên có thể kiếm tiền, Hi Hi có thể kiếm tiền, Lâm Tử Lam tự nhiên chính là cái trong bảo khố!

      "Hôm nay, chúng ta liền uống hết, để lần sau bảo bối đưa!” Trần Mặc .

      Cảnh Thần cười cười, cái gì nữa, lúc này, Trần Mặc mở rượu đỏ, rót vào mỗi chén mổ chút.

      "Đến, cụng ly!"

      Cảnh Thần cười cười, cũng thêm nữa, cũng giơ cái chén lên, cùng huých chút.

      Uống chút, Trần Mặc cười cười, "Vẫn là cuộc sống như thế, thích!"

      câu, lại nhàng xúc động Lam Cảnh Thần.

      "......"

      "Ăn ngon, về sau đều làm cho ăn có được hay ?" Lam Cảnh Thần vừa muốn mở miệng cái gì, Trần Mặc liền cướp lời .

      Lam Cảnh Thần nhìn , biết nên cái gì.

      Cảnh Thần có gật đầu, cũng có lắc đầu.

      Bởi vì cũng biết được !

      , Trần Mặc cũng có lại tiếp tục hỏi, hai người ăn này nọ, Trần Mặc thoạt nhìn cao hứng.

      Sau khi ăn xong, Cảnh Thần bưng bát đũa vào, Trần Mặc ở bên kia nhìn, sau đó cũng theo vào.

      " giúp em!"

      " cần, mình em có thể!”Lam Cảnh Thần .

      "Vừa rồi em nấu cơm, mệt rồi, tại để !”Trần Mặc , xong, qua , hai tay đem Cảnh Thần cấp để qua bên , chính mình vén tay áo lên mà bắt đầu rửa.

      Lam Cảnh Thần chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Trần Mặc, nhưng là cũng có tiếp tục tranh, liền đứng ở phía sau nhìn Trần Mặc.

      "Em , về sau chúng ta kết hôn, em nấu cơm, rửa bát, được ?" Trần Mặc bên rửa, bên hỏi.

      Nghe thế cái, đáy lòng Lam Cảnh Thầngiống như bị cái gì hung hăng đánh cái.

      Kết hôn?

      chưa từng có nghĩ tới.

      , chính xácnói, sau khi biết cùng Lăng Nhược có hôn ước, cũng có ảo tưởng qua, kết hôn!

      Mặc kệ Trần Mặc cái gì, Lam Cảnh Thần thủy chung đều đứng ở phía sau, trầm mặc .

      Cho dù, cómuốn, nhưng lời của , luôn rất nhưng lại làm đáy lòng gợn sóng.

      Nhưng là, chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng......

      " rửa , em ra ngoài trước!" Lam Cảnh Thần , sau đó xoay người ra ngoài.

      Trần Mặc ở bên trong, nhìn bóng lưng Lam Cảnh Thần, khóe miệng như trước lộ vẻ cười......

      Lam Cảnh Thần trực tiếp vọt tới phòng tắm, rửa mặt, sau đó thay đổi quần áo, chờ lại ra ngoài, Trần Mặc rửa bát xong ra.

      " tắm xong rồi sao!" Trần Mặc .

      Lam Cảnh Thần gật gật đầu.

      Đây là, Trần Mặc trực tiếp hướng sô pha, Lam Cảnh Thần nhìn có ý rời , nhíu mày, “ còn sao?”

      Nghe được Lam Cảnh Thần , Trần Mặc lập tức theo sô pha ngồi dậy, nhìn , " có chỗ để !”

      "Vậy về nhà!"

      "Cha , ra khỏi Trần gia, bọn họ cho trở về.”

      "Vậy khách sạn!"

      "Thẻ của tất cả đề bị chặn rồi.”

      Lam Cảnh Thần, "......"

      " ......" Lam Cảnh Thần bỗng nhiên biết làm như thế.

      "Đúng vậy!" Trần Mặc biết ý của , vô cùng khẳng địnhmở miệng.

      Trong lòng Lam Cảnh Thần, rất có tư vị, biết nên làm cái gì bây giờ.

      Lúc này, Trần Mặc giống như nhìnra Lam Cảnh Thần suy nghĩ gì, theo sô pha đứng lên, bay thẳng đến bên cạnh .

      "Em cần tự trách, làm, phải vì em, mà vì chính !”

      "Cùng Lăng Nhược ở chỗ, vui, cũng hạnh phúc, cho nên, cùng ấy kết hôn!”Trần Mặc nhìn Lam Cảnh Thần, chữ mộtnói.

      Xác thực, như vậy, giảm bớt nội tâm đắc tội của .

      Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến cùng Trần gia náo loạnlợi hại như vậy, trong lòng Cảnh Thầnvẫn là nên lờikhó chịu.

      "Tốt lắm, muốn tắm rửa!" xong, quan tâm, Trần Mặc liền bay thẳng đến phòng tắm.

      cũng là sợ Lam Cảnh Thần đuổi , cho nên luôn luôn tìmcác loại nguyên nhân lưu lại.Cảnh Thần đều có kịp cái gì, Trần Mặc cũng vào.

      Cảnh Thần đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Trần Mặc.....

      Lúc Trần Mặc ra, Lam Cảnh Thần ở phòng khách.

      Trần Mặc dùng khăn mặt sát tóc, xoay người hướng phòng ngủ Lam Cảnh Thần, lúc này, chỉ thấy Lam Cảnh Thần nằm ở giường ngủ.

      gặp , khóe miệng Trần Mặc gợi lên chút cười, thế này mới đóng cửa lại, hướng sô pha bên kia đến.

      Mới vừa tới nơi đó, liền nhìn đến sô pha có cái chăn.....

      Trong lòng, nảy lên cỗ ấm áp.....

      Lúc này, Trần Mặc xoay người lại hướng phòng ngủ Lam Cảnh Thầnđi đến.

      nhàng đẩy cửa ra, liền vào.

      Nhìn Lam Cảnh Thần nằm ở giường, ngủ vô cùng an ổn, qua ngồi xổm trước mặt , tay nhàngvuốt ve sợi tóc của .

      Lúc này, lông mi Cảnh Thần cũng nhịn được nhúc nhích chút, nhưng là thủy chung có mở mắt.

      "Cảnh Thần, nhất định dùng năng lực lớn nhất của mình, cho em hạnh phúc!” Trần Mặc nhìn chữ .

      Tay nhàng ma sátmặt của , sau đó qua, ở cái trán của ấn lên nụ hôn.

      "Ngủ ngon!" Sau khi xong, mới đứng dậy, ra ngoài.

      khắc kia, khóe mắt Cảnh Thần chảy ra giọt lệ......

      Cũng phải muốn cố ý giả bộ ngủ, bởi vì biết làm như thế nào đối mặt.

      Đuổi , đành lòng, đuổi , nhưng là Lăng Nhược bên kia......

      Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng của cônhịn đượcrối rắm......

      Đơn giản, ngủ!

      ngủ, nên cái gì cũng muốn......

      Mà bên ngoàiTrần Mặc cũng là ngủ được, nằm ở sô pha, di động để ở bàn, tự hỏi cái gì.

      Nếu quyết định, nhất định kiên trì, chính là Lam Cảnh Thần......

      tốt, chính là nghĩ nhiều, nội tâm mang nhiều thứ,cho nên, nhất định phải nghĩ đến biện pháp giải quyết.

      Lúc này, cuối cùng hạ cái quyết định.

      Cầm lấy điện thoại bàn.

      Khởi động máy, thông qua cái dãy số.

      "Alo, Mặc tổng......"

      Điện thoại bên kiaMặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam trong khu trò chơi, nhận được điện thoại Trần Mặc, Mặc Thiếu Thiên trêu tứcmở miệng, "Trần Mặc, lập tức kết hôn, chúc mừng chúc mừng a......"

      "Mặc tổng, cũng đừng trêu đừa tôi.”

      "Điều này sao là trêu đùa? Ngày mai tôi cùng vợ đúng giờ tham dự!”

      "Hôn lễ tổ chức, cần đúng giờ như vậy!”

      Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên bên kia điện thoại nghe thấy, nghe thế Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “A? Xem ra là có thay đổi a!"

      "Tôi tìm , là muốn giúp việc!”

      "Gấp cái gì?"

      "Đem đất Tinh Thành quốc tếcho tôi!"

      " khẩu vị , mở miệng liền lớn như vậy!"

      " tại, chỉ có như vậycó thể giúp tôi!" Trần Mặc , "Mặc tổng, nhất định phải giúp tôi!”

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên tạm dừngvài giây, sau đó mở miệng, "Ai, vợ tôi , chỉ cần Cảnh Thần hạnh phúc, đừng khối, hai khối cũng muốn cho !"

      Nghe thế, khóe miệng Trần Mặc gợi lên, trong lòng đối với Lâm Tử Lam vô cùng cảm kích.

      "Cám ơn Mặc tổng!"

      "Kia dù thế nào? Chúng ta ngày maicần đúng giờ trở về ?"

      " sao cả!"

      "......" Bọn họ thế nhưng thành sao cả.

      "Được rồi, chúng ta liền xem tâm tình!" Mặc Thiếu Thiên , tại cùng Lâm Tử Lam bên kia nhàn nhã tự đắc, sau khi trở về còn có đống lớn cục diện rối rắm phải xử lý.

      "Ừ!" Trần Mặc gật đầu.

      Lúc này, Lâm Tử Lam ở điện thoại bên kia mở miệng, "Trần Mặc, tôi bắt cùng với ai ở chỗ, tôi chỉ hy vọng, nên thương tổn đến Cảnh Thần!"

      Nghe được lời Lâm Tử Lam , Trần Mặc kiên định gật đầu, " yên tâm, cho dù mất mạng, tôi cũng để ấy thương tổn!”

      "Có ngươi những lời này, tôi an tâm!" Lâm Tử Lam cũng gật đầu .

      "Ừ!"

      "Tốt lắm, việc trước, tôi cúp!” Mặc Thiếu Thiên .

      "Ừ!"

      Vì thế, cúp điện thoại.

      Trần Mặc ngồi ở chỗ kia, nghĩ, tránh né phải biện pháp, biện pháp tốt nhất chính là chủ động.

      Có Tinh Thành quốc tế này, cũng có nắm chắc.

      Lúc này, ánh mắt của nhìn phòng ngủ Lam Cảnh Thần, nhất định phải tranh thủ!

      Nghĩ đến đây, mới nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

      Cứ việc là ở sô pha ngủ, nhưng là Trần Mặc cũng là ngủthoải mái.

      Bởi vì, bọn họ ở cái gian, bởi vì, người phụ nữ đó ở bên cạnh ......

      Chỉ cần như vậy, cũng thực thỏa mãn.

      .........

      Ngày hôm sau, Cảnh Thần khi...tỉnh lại ra khỏi phòng.

      Phòng khách có ai.

      rồi?

      Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Cảnh Thầnkhông khỏimất mát chút, nhưng lại cái gì đều , bay thẳng đến bên kia.

      Mới vừa tới phòng khách, nhìn thấy bàn có bữa sáng.

      khắc, Cảnh Thần hơi hơi lặng chút.

      Lúc này, Trần Mặc theo phòng khách ra, liếc mắt cái liền thấy được Cảnh Thần đứng ở nơi đó.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 574: Trần Mặc và Cảnh Thần 11

      Editor: thanh huyền

      "Em tỉnh?"

      Phải nhìn...lúc nhìn Trần Mặc, Cảnh Thần có điểm kinh ngạc, nhưng là vẫn là gật gật đầu, "Ừ!"

      "Đến ăn điểm tâm!" Trần Mặc cười .

      Chân Cảnh Thần, ma xui quỷ khiến hướng bên kia đến.

      Nhìn đến bữa sáng bàn, Cảnh Thần nhịn được mở miệng hỏi, " làm?"

      "Mua!" Trần Mặc ngượng ngùng cười cười .

      Nghe thế cái, Lam Cảnh Thần cũng còn cái gì, mặc kệ là làm hay mua, đều rất cảm động.

      Lúc này, Trần Mặc kéo qua , "Tốt lắm, ăn !"

      Lam Cảnh Thần cũng trực tiếp ngồi ở chỗ kia, bắt đầu ăn điểm tâm.

      "Uống nhiều sữa, em tại gầy!" Trần Mặc .

      Mỗi câu ân cần thăm hỏi, mỗi câu quan tâm, cũng giống như là cho Lam Cảnh Thần hy vọng, nhưng là ai có biết, ban đêm, hi vòn này như độc dược cắn nuốt , làm cho khó có thể vào giấc ngủ.

      Lam Cảnh Thần chỉ có thể ăn này nọ, lông mi bao trùm xuống dưới, thoạt nhìn làm cho người ta có loại xúc động nhịn được muốn thương .

      "Cảnh Thần......"

      Gọi tên của mình, Lam Cảnh Thần ngước đầu, “Dạ?"

      "Em có gì với sao?”Trần Mặc nhìn hỏi, ánh mắt chờ mong.

      Lam Cảnh Thần suy nghĩ nửa ngày, sau đó mở miệng, " chừng nào trở về?"

      "Hôm nay!"

      Nghe được hai chữ hôm nay này, trong lòng Lam Cảnh Thần như bị cái gì hung hăng đánh vào.

      "À!" lên tiếng, nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục ăn.

      Trần Mặc biết, suy nghĩ nhiều.

      đứng dậy, bay thẳng đến bên cạnh Cảnh Thần, ngồi ở bên người .

      Lam Cảnh Thần ăn này nọ, cũng nhìn , lúc này, Trần Mặc bắt lấy , bắt nhìn thẳng vào chính mình.

      "Nhìn !"

      Lúc này, Lam Cảnh Thần mới nhìn , mặt tia tươi cười, thậm chí trong mắt, đều là nước mắt.

      " hôm nay phải về, nhưng là tin tưởng , cùng Lăng Nhược kết hôn, trở về, là muốn giải trừ hôn ước, chỉ có vậy, mới quang minh chính đại ở cùng chỗ với em!”Trần Mặc nhìn Lam Cảnh Thần chữ .

      Nghe thế cái, Lam Cảnh Thần chớp mắt, hốc mắt cũng hội tụ ít nước mắt, nhưng là lâu sau, mở miệng, "Lăng nếu làm sao bây giờ?"

      " thương ấy, có khả năng cùng ấy kết hôn, làm, cũng là tốt cho ấy, nếu thực kết hôn, mới công bằng với ấy!” Trần Mặc nhìn Lam Cảnh Thần chữ .

      Nghe thế, Lam Cảnh Thần gật gật đầu.

      Nhìn gật đầu, Trần Mặc cười cười, "Cho nên muốn em ngoan ngoãn chờ , mặc kệ nghe được tin tức gì cũng cần tin tưởng, phải chính , cần tin tưởng, chờ trở lại!”Trần Mặc nhìn chữ .

      Cuối cùng, Lam Cảnh Thần gật gật đầu, "Ừ!"

      "Em chỉ cần tin tưởng điều, là người của em!”

      "Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu, "Em tin tưởng !”

      tin tưởng , như tin tưởng chính bản thân mình.

      Nhìn gật đầu, Trần Mặc cười cười, qua, ở cái trán của hôn cái, "Tốt lắm, mau ăn cơm!"

      "Ừ!" Lam Cảnh Thần gật gật đầu, vì thế tiếp tục ăn.

      Trần Mặc cũng cười cười, ngồi trở về, tiếp tục ăn.

      bữa sáng, tâm tình Lam Cảnh Thần coi như sung sướng.

      Chỉ là bọn hai người cũng biết, bên ngoài tìm Trần Mặc sắp điên rồi!

      Sau khi ăn sáng, hai người xuống, Trần Mặc trở về, Lam Cảnh Thần quay về công ty.

      " đưa em công ty!" Trần Mặc .

      Lam Cảnh Thần lắc đầu, " cần, em trực tiếp gọi xe là được rồi, vẫn nên trở về, người trong nhà nhất định rất lo lắng!”

      biết, ngày đêm, trong nhà khẳng định thực lo lắng, nhưng là nhìn Lam Cảnh Thần......

      " yên tâm, em có chuyện gì, chỉ là công ty mà thôi, em mỗi ngày đều là như vậy!" Lam Cảnh Thần .

      Ngay cả như vậy, cũng muốn cho Lam Cảnh Thần mình.

      "Sau khi đưa em trở về!" Trở về, cũng kém trong chốc lát.

      " ......"

      Mặc kệ Lam Cảnh Thần kháng nghị như thế nào, Trần Mặc trực tiếp kéo lên xe.

      " đưa em đến công ty, cũng có mất bao lâu!”

      Nhìn dáng vẻ Trần Mặc, Lam Cảnh Thần nhịn được cười cười, cũng có kiên trì, mà là kéo dây an toàn.

      Nhìn dáng vẻ Lam Cảnh Thần nhu thuận, Trần Mặc cũng cười cười, lên xe, trực tiếp hướng công ty đến.

      đường, Trần Mặc lái xe, tay gắt gao nắm tay Lam Cảnh Thần, khóe miệng vẫn lộ vẻ cười.

      "Tốt lắm, lái xe cho tốt!" Cảnh Thần dặn.

      " nắm tay em, nhất định có thể lái tốt!”Trần Mặc .

      Nghe thế, Lam Cảnh Thần cũng cười cười, cái gì nữa.

      Xe thể thao ở đường bay nhanh, giờ khắc này, tâm tình Lam Cảnh Thần khá nhiều, cảm thụ được gió thổi qua đều là loại cảm giác.

      Mãi cho đến cửa công ty, Cảnh Thần muốn xuống xe.

      "Em vào trước!" Cảnh Thần nhìn Trần Mặc .

      Trần Mặc gật gật đầu, vì thế, Cảnh Thần vừa muốn , Trần Mặc lại giữ chặt , Cảnh Thần nhíu mi, quay đầu nhìn .

      "Em biết là thiếu điểm gì sao?" Trần Mặc nhìn cười hỏi.

      "Cái gì!?" Cảnh Thần chớp mắt hỏi lại, sau khi hỏi ra, nhìn biểu tình Trần Mặc, mới hoảng hốt, chỉ là tiếp tục giả ngu.

      Lúc này, Trần Mặc hạ cằm, ý bảo lại ràng.
      Chỉ là Lam Cảnh Thần tiếp tục giả ngu, "Làm sao vậy?"

      tuyệt đối là cố ý!

      Trần Mặc thề!

      làm sao có thể hiểu!

      Nhưng là, Lam Cảnh Thần cố tình hay dùng loại ánh mắt rất nhìn ......

      Cuối cùng, Trần Mặc có tính nhẫn nại, trực tiếp đem Lam Cảnh Thần kéo lại, đối với môi của hôn lên!

      Vốn chỉ là muốn hôn môi đơn giản, đây đều là bức a!

      Lam Cảnh Thần cả kinh, căn bản kịp cự tuyệt, Trần Mặc buông ra .

      Khóe miệng mang theo ý cười.

      Lam Cảnh Thần nhìn , có chút lo lắng, "Đây là ở cửa công ty!"

      sao? Nếu phải tại cùng Lăng Nhược có hôn ước, hận thể cho thiên hạ biết với em ở cùng chỗ!”Trần Mặc nhìn .

      Nghe thế, Cảnh Thần vẫn là rất thỏa mãn cười cười.

      Kỳ , muốn vô cùng đơn giản, chỉ cùng chỗ là tốt rồi.

      cầu xa vời nhiều lắm.

      "Tốt lắm, nữa, em vào!" Lam Cảnh Thần .

      "Ừ!" Trần Mặc gật gật đầu, vì thế, Cảnh Thần cười cười, xuống xe vào.

      Phía sau là Cao Phong Kỳ làm, người ít, nhìn thấy Lam Cảnh Thần theo xe Trần Mặc xuống, nhưng lại thấy được hình ảnh bọn họ ôm hôn.

      Nhưng là Lam Cảnh Thần còn sợ.

      sợ lời đồn đãi chuyện nhảm, chỉ sợ chính mình đa tình.

      tại mặc kệ ánh mắt người khác nhìn , Cảnh Thần ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái vào.

      Trần Mặc rất đúng.

      Nếu thương người, kết hôn như vậy cũng là loại thương tổn đối với người khác!

      Cho nên, tin tưởng Trần Mặc!

      Khóe miệng Lam Cảnh Thần mang theo cười, trực tiếp vào công ty.

      Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn bóng lưng Lam Cảnh Thần vào, khóe miệng ngoéo cái, thế này mới rời .

      tại, mọi người, đều tìm .

      .........

      Trần Mặc vừa trở về, Trần gia liền ầm ĩ.

      Mẹ Trần nhìn Trần Mặc, "Con đâu vậy? Con có biết hay , mẹ thực lo lắng cho con!"

      Nhìn mẹ Trần, "Mẹ, thực xin lỗi, cho mẹ lo lắng!"

      Cha Trần nhìn cũng thực lo lắng, nhưng nhìn Trần Mặc trở về, lại cố làm ra vẻ, hừ lạnh tiếng, " phải , ra khỏi Trần gia, trở về nữa sao?"

      "Cha......" Lúc này, Trần Mặc tới.

      "Bây giờ trở về, là thừa nhận hôn lễ cùng Lăng Nhược sao?”

      "Cha, con trở về phải muốn cùng Lăng Nhược kết hôn, là giải trừ hôn ước!" Trần Mặc nhìn cha Trần, chữ .

      Cha Trần đưa lưng về phía , nghe thế cái, cha Trần đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn , "Mày cái gì?"

      "Con muốn cùng Lăng Nhược giải trừ hôn ước!"

      "Vô liêm sỉ, ngày mai chính là ngày các người kết hôn, tại muốn giải trừ hôn ước!”

      "Con muốn kết hôn, là các người vẫn buộc con!" Trần Mặc .

      "Buộc ? Chuyện hôn , chỉ biết, khi nào nghĩ giải trừ, cố tình, nể mặt ta, có biết , bởi vì câu của , chúng ta tùy thời giải trừ quan hệ công tác cũng Lăng Nhược!” Cha Trần nhìn Trần Mặc thở phì phì .

      Bọn họ là thế, nhưng là vì hôn đứa , tuyệt đối náo loạn vô cùng lợi hại.

      "Cha, công ty chúng ta cũng cần dựa vào tập đoàn Lăng Thức, bọn họ cũng sợ hãi, vì sao nhất định phải lấy hôn của con làm đặt cược!”

      "Nếu chúng ta kết hôn chỉ đối với con công bằng, đối với Lăng Nhược cũng công bằng, con thương !" Trần Mặc chữ .

      "? Cái gì hay ? có biết trọng trách phải gánh ?”

      "Cha!"

      "Cái gì cũng đừng nữa, chính là phải kết hôn, kết cũng phải kết!" Cha Trần .

      "Con cùng Lăng Nhược kết hôn!”Trần Mặc vô cùng kiên định .

      "Mày......" Cha Trần tức giận, thiếu chút nữa đánh Trần Mặc, may mắn mẹ Trần vươn tay ngăn cản.

      "Con tại ngẩng đầu lên , làm gì cùng ông cũng cần chấp nhặt đâu!" xong, mẹ Trần lại nhìn Trần Mặc, "Con cũng đừng như vậy, con ngày đêm, cha con cũng ngày ngủ!”

      Nghe thế, ánh mắt Trần Mặc nhìn hướng cha Trần.

      Cha Trần nhiều sĩ diện, hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu .

      Lúc này, Trần Mặc nhìn bóng lưng cha Trần, đáy lòng cũng mềm nhũn.

      "Cha, thực xin lỗi, con biết con làm như vậy thực xúc động, thực lỗ mãng, nhưng là kết quả này là con hạ quyết định, hi vọng cha có thể đồng ý!”

      "Mày——" Nghe được Trần Mặc , vẫn là kiên trì hủy bỏ hôn ước, cha Trần tức giận được.

      "Về phần chuyện hợp tác, cha, cha có thể cần lo lắng, Mặc Thiếu Thiên mới thành lập công ty, đến lúc đó, chúng ta là đối tượng hợp tác cuối cùng của công ty đó!” Trần Mặc chữ .

      lên này, Cha Trần sửng sốt, " nghe ai ?"

      "Đây là chính mồm Mặc tổng hứa!”

      lên cái này, cha Trần có chút ngây ngẩn cả người.

      Phải biết rằng, cùng Mặc Thiếu Thiên hợp tác làm ăn, chẳng khác nào phát triển ngừng, khi hợp tác rồi, Trần thị mới có thể cũng hướng quốc tế.

      Nhưng là......

      Cha Trần nhìn Trần Mặc, "Hôn của cùng Lăng Nhược, là sớm định ra đến, phải giải trừ là có thể giải trừ, ta cùng Lăng Sơn quen biết lâu, lời này, ta mở miệng nổi!”

      "Con tự mình !" Trần Mặc .

      "?" Cha Trần nhìn Trần Mặc, có chút kinh ngạc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :