1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 563: KẾT THÚC

      Editor: Boconganh1503

      Nhìn bóng lưng Hách Tôn biến mất ở trước mắt, lúc này Hoa Hồng mới thở phì phò thu hồi tầm mắt, nhưng mà quay đầu lại, lại thấy mấy người kia nhìn cười...

      Nụ cười kia, vừa nhìn cũng biết, bọn họ thấy toàn bộ quá trình.

      "Các người ra làm gì! ?" Lúc này, Hoa Hồng tức giận nhìn bọn họ hỏi, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.

      " phải mua nước sao? Lâu như vậy trở lại, chúng tôi lo lắng cho , cho nên ra xem chút, nghĩ tới..." Tạp Ni nhìn Hoa Hồng, khóe miệng hài hước cười, "Hoa Hồng, thành khai báo , thông đồng cùng Hách Tôn từ khi nào! ?"

      "Thông đồng em !" Hoa Hồng lập tức phản bác trở lại, " tại ta được liệt vào kẻ thù số trong danh sách của tôi!"

      Tạp Ni, "..."

      Hi Hi lập tức mở miệng, "Hoa Hồng, chớ đỏ mặt, nếu như chị cùng với chú Hách Tôn ở chung với nhau, như vậy Tợp Tung chúng ta càng ngày càng lớn mạnh!" Hi Hi .

      Hoa Hồng, "..."

      Nghe lời Hi Hi , Hoa Hồng hung hăng trợn mắt nhìn Hi Hi cái, "Cậu rất hi vọng tôi cùng với ta ở cùng chỗ sao? phải cậu lớn lên muốn kết hôn tôi sao?"

      Hi Hi, "..."

      Tạp Ni cùng Lý Thuận nhịn được cười lên.

      Hoa Hồng lừa Hi Hi chuyện này, bọn họ cũng đều biết.

      Vì vậy, Hi Hi đứng ở nơi đó, suy nghĩ chút mở miệng, "Bản thân tôi nghĩ, chú Hách Tôn với chị là kết cục tốt nhất, chị xem cha tôi, lạm tình như vậy, tôi chỉ sợ tôi cũng kế thừa chút tính này của ông ấy, sau khi lớn làm chuyện có lỗi với chị làm sao! ?"

      Hoa Hồng, "..."

      "Chú Hách Tôn vừa đẹp trai, lại vừa mạnh mẽ, hai người cùng chỗ, tôi rất yên tâm!"

      Nghe Hi Hi , sắc mặt của Hoa Hồng ngừng thay đổi.

      Nhìn Hoa Hồng, Lý Thuận nhịn được vươn tay, gợi ý chút, Hi Hi thấy tình huống đúng, lập tức mở miệng, "Dĩ nhiên, nếu như chị muốn, chị cũng có thể chờ tôi lớn lên tôi cưới chị..."

      Lời của bé , Hoa Hồng hung hăng liếc bé cái.

      "Tôi đây cũng là vì muốn tốt cho chị thôi.." Hi Hi cười ha hả , cho cùng, Hoa Hồng sợ bé, là bởi vì quan tâm bé, còn bé sợ Hoa Hồng, là vì bé sợ Hoa Hồng tức giận.

      đến cái này, Lý Thuận chợt nhớ tới cái gì, " đúng lão đại, nếu như Hoa Hồng cùng Hách Tôn cùng chỗ, Hợp Tung chúng ta mất người, phải nhiều hơn!"

      Hoa Hồng được cưới , trở thành vợ bên kia của Hách Tôn, thế nào lại gia nhập vào tổ chức của Hách Tôn!

      Lý Thuận vừa xong, Tạp Ni lập tức mở miệng, " yên tâm, dựa theo tính tình Hoa Hồng của nhà chúng ta, nhất định là Hách Tôn gia nhập vào Hợp Tung, coi như có gia nhập, ta cũng là con rể của Hợp Tung chúng ta, trốn thoát..."

      Nghe Tạp Ni giải thích, Lý Thuận gật đầu, giống như mọi chuyện được giả quyết xong!

      Xem bọn họ lấy chuyện của mình ra bàn, sắc mặt của Hoa Hồng ngày càng khó coi, "Câm miệng, đủ chưa hả! ?"

      "Người nào còn câu nữa, tôi nhất định bỏ qua cho các người!" Hoa Hồng nhìn bọn họ hung hăng uy hiếp, xong, quay đầu .

      Tạp Ni, Lý Thuận, Bạch Dạ, Hi Hi bốn người đứng ở nơi đó, ai cũng dám nhiều câu.

      Có câu , thà rằng đắc tội tiểu nhân, cũng đừng đắc tội phụ nữ, huống chi, Hoa Hồng phải phụ nữ bình thường...

      Hoa Hồng sau khi bỏ , mặt cũng đỏ lên!

      Chết tiệt, nghĩ tới lại bị mấy người bọn họ thấy được!

      A a a a a!

      là muốn chết a a! ! !

      Nghĩ như vậy, nhưng Hoa Hồng vẫn nổ lực bình tĩnh!

      Hách Tôn, tôi nhất định bỏ qua cho !

      Trong đầu khỏi ra dáng vẻ Hách Tôn hôn ...

      Hoa Hồng muốn điên rồi! !

      Vì vậy, ở trong phòng đợi sai biệt lắm hơn hai mươi phút sau, bọn họ lên máy bay, bay trở về tổng bộ Hợp Tung.


      Mà bên kia, Mặc Thiếu Quần bị ném ở công ty thực tập, học tập thế nào để quản lý công ty, cả ngày học đau cả đầu.

      muốn tiễn Hoa Hồng, cũng thoát thân được, bị công việc ở công ty xoay quanh.

      Mặc Thiếu Thiên để cho Mạc Lương phụ tá ta, cho nhận case khá lớn, coi như rèn luyện ta.

      Sau khi giao mang công ty giao cho Mặc Thiếu Quần xong, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng bay đảo Bali hưởng tuần trăng mật.

      máy bay, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Em cảm thấy, Thiếu Quần ở công ty chắc sắp điên rồi!" Tử Lam cười .

      "Đúng lúc nên rèn luyện ta rồi!" Mặc Thiếu Thiên cũng .

      Cà lơ phất phơ hơn hai mươi năm, đúng lúc nên làm chút chuyện rồi.

      ra Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đều biết, mặc kệ Mặc Thiếu Quần làm thế nào, tốt hay xấu gì, ta cũng là người của Mặc gia, cho dù có ngày Mặc lão cùng Cung Ái Lâm đều mất, Mặc Thiếu Thiên cũng nuôi ta cả đời!

      Nghĩ tới đây, Tử Lam thở dài!

      Có vài người, trời sinh số tốt, cho dù cái gì cũng tốt, làm được, vẫn có thể buồn lo mà sống tốt đời.

      "Được rồi, lần này hưởng tuần trăng mật, cho nên chúng ta cái gì cũng cần nghĩ, chúng ta chỉ sống trong thế giới hai người chúng ta thôi!" Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe lời của , Tử Lam cười gật đầu.

      Lúc nào cần hưởng thụ, nên hưởng thụ thôi!

      "Tốt lắm, em ngủ , hơn giờ nữa mới đến nơi!" Mặc Thiếu Thiên .

      Tử Lam gật đầu, Vì vậy tựa đầu vào vai Mặc Thiếu Thiên, vào giấc ngủ...

      Hơn giờ sau, bọn họ đến được đảo Bali, bọn họ vừa mới xuống máy bay, lập tức có người đến đón bọn họ.

      Đảo Baly nằm ở In-đô-nê-xi-a, cũng coi là danh lam thắng cảnh nổi tiếng, khí trời, khí, hết thảy đều xinh đẹp làm cho người ta cảm thấy như lạc vào cõi thần tiên.

      Tử Lam nhịn được hít thở sâu hơi, " là thoải mái!"

      Nhìn Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười cười, " thôi, về khách sạn trước, lát nữa dẫn em ra ngoài dạo!"

      Tử Lam gật đầu, Vì vậy, bọn họ lên xe, khoảng chừng nửa giờ sau, mới tới khách sạn như lời Mặc Thiếu Thiên .

      Mặc Thiếu Thiên cho người đến dọn dẹp đem tất cả chuẩn bị xong hết mới rời khỏi.

      Bọn họ ở bên ngoài dọn dẹp, Tử Lam vào tắm trước, bởi vì ở chỗ này thời tiết, tương đối nóng.

      Lúc Tử Lam ra, mấy người đó rồi.

      Tử Lam cảm thấy có cái gì đúng, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc Thiếu Thiên, cần cho em, nơi này cũng là trong những sản nghiệp của nha!"

      Nghe Tử Lam , Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn , Tử Lam mặc người áo ngủ tơ lụa, nhìn vào càng tôn lên làn da trắng của .

      Mặc Thiếu Thiên nhịn được vươn tay ôm lấy , "Nếu như đúng sao! ?"

      " đến tột cùng còn có bao nhiêu sản nghiệp! ?" Tử Lam tò mò hỏi.

      Xem ra trước đây, quá coi thường Mặc Thiếu Thiên.

      chỉ nghĩ Mặc Thiếu Thiên ở thành phố A coi như tương đối có thế lực, nghĩ tới ở chỗ này cũng có sản nghiệp của .

      "Thế nào? tại bắt đầu kiểm tra sản nghiệp của rồi sao! ?" Mặc Thiếu Thiên cười hỏi.

      "Đó là đương nhiên, thân là Mặc phu nhân, em phải biết có bao nhiêu tài sản, sau này nếu dám làm gì bên ngoài, em cũng phải giữ nửa tài sản à!" Tử Lam nhìn .

      Trong nháy mắt, mặt Mặc Thiếu Thiên đen.

      ra, nãy giờ suy nghĩ cái này!

      "Lão bà, tại trừ em ra, đối với bất kỳ phụ nữ nào đều có hứng thú!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Hả? ?" Tử Lam nhíu mày hỏi ngượi lại.

      Mặc Thiếu Thiên lập tức gật đầu, trời xanh chứng giám a!

      Tử Lam gì, chỉ nhìn , cười rất ôn nhu.

      "Nếu như em yên tâm, có thể đem tất cả sản nghiệp của đều chuyển qua tên của em, nếu như có làm gì có lỗi với em, coi như mất sạch!" Mặc Thiếu Thiên .

      lên cái này, Tử Lam gật đầu, "Chủ ý này tệ, thế nhưng còn chưa đủ!"

      "Vậy em còn muốn thế nào?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

      "Coi như còn gì, vẫn có thể nhờ Đông Phương hồi sinh!" Tử Lam .

      Mặc Thiếu Thiên, "... theo ý kiến của em, nên như thế nào đây?"

      "Hay giải phẫu chút!" Tử Lam nhịn được cười .

      Mặt Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt đen.

      Nhìn Tử Lam, Tử Lam lại ôm bụng cười to, cười mất trật tự.

      "Lão bà, em muốn làm giải phẫu, vậy"Tính" phúc của em sau này làm sao bây giờ!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam .

      Tủ Lam vẫn tiếp tục cười, " yên tâm, em nhất định thủ thân như ngọc!"

      ", làm được!" xong, " Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Tử Lam.

      "Lão bà, em đối với là độc ác!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Là chính muốn chứng minh!" Tử Lam cười .

      "Xem ra, phải để em biết, "Tính" phúc có tư vị gì, xem em có đối với như vậy nữa !" xong, Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Tử Lam nhào lên.

      Tử Lam cười, tránh ra, cả người chạy ban công.

      Mặc Thiếu Thiên chạy đuổi theo.

      ban công, Tử Lam đứng ở nơi đó, thưởng thức cảnh đẹp phía ngoài.

      Ở đây, đẹp làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, thoải mái biết làm sao để cho mình tỉnh táo lại.

      Lúc Mặc Thiếu Thiên ra, Tử Lam vẫn đứng ở nơi đó, hưởng thụ.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn, từ từ qua, từ phía sau nắm lấy hông của Tử Lam, "Thế nào? Thoải mái sao?"

      Tử Lam gật đầu, "Ừ, thoải mái, ở đây quá đẹp!"

      "Nếu như em thích, sau đó hàng năm đều mang em đến!" Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Tử Lam thào.

      Tử Lam gật đầu, "Ừ!"

      "Được rồi, ngủ giấc, buổi chiều em dẫn em ra ngoài chơi, đến lúc đó em mới biết được cái gì gọi là cảnh đẹp!" Mặc Thiếu Thiên .

      Vì vậy, Tử Lam gật đầu.

      giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ôm lấy Tử Lam, "Lão bà, hầu hạ em ngủ trưa!" xong, ôm Tử Lam đến phòng ngủ.

      Ngủ giấc, lúc tỉnh lại, năm giờ chiều, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thu thập chút, ra ngoài.

      Lúc này, mặt trời vừa muốn xuống núi

      Mặt trời chiều, đẹp sao tả xiết.

      Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam ra ngoài, dọc theo bờ biển, mặt trời chiều chiếu mặt biển, chiếu vào người, hai người nắm , trơi bờ biển, nước biển như có như tạt vào chân bọn họ, cực kỳ thoải mái.

      "Thế nào? Đẹp ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.

      Tử Lam xoay người, hai tay ôm lấy thắt lưng Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, "Ừ!"

      "Lúc này, phải chăng em nên tặng nụ hôn! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.

      Tử Lam cười, nhón chân lên, chủ động hôn lên môi Mặc Thiếu Thiên...

      Hạnh phúc cứ như vậy. . .

      Hoàn chính văn.... ....

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 564: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 1

      Editor: thanh huyền

      Từ sau hôn lễ của Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cùng Trần Mặc có gặp mặt.

      Hai người, người nào cũng có chủ động liên lạc với người nào.

      Cảnh Thần vẫn do dự, có muốn ra khỏi nước hay , Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên tuần trăng mật, nộp đơn từ chức lên, chậm chạp cũng có kết quả.

      Cái này phải chờ Mặc Thiếu Thiên trở lại mới có thể phê chuẩn.

      Vậy mà ngày này, Cảnh Thần vừa tới công ty liền nghe thấy tin đồn.

      phải là tin đồn, là ngay cả báo cũng đăng.

      Hôn lễ Trần Mặc cùng Lăng Nhược, được tổ chức ở khách sạn Hoa Liên vào thứ bảy này.

      Tin tức này vừa ra, MK rất là náo nhiệt.

      Bởi vì đầu tiên là Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cử hành hành hôn lễ, tại là Trần Mặc, có thể náo nhiệt sao?

      Mặc dù Trần Mặc cùng Cảnh Thần đều làm ở MK, nhưng là sao biết được Trần Mặc cùng Cảnh Thần có mối quan hệ khác đồng nghiệp.

      Cảnh Thần vừa vào, có đồng nghiệp bu lại, "Cảnh Thần, có nghe ! ?"

      "Cái gì! ?"

      "Nên chuẩn bị tiền !"

      "Thế nào! ?" Cảnh Thần nhìn đồng nghiệp hỏi, dáng vẻ hiểu chuyện gì.

      " biết hay là giả, tin tức cũng đăng lê!" Đồng nghiệp .

      Cảnh Thần bây giờ đối với tất cả tin tức cũng có hứng thú.

      "Trần Mặc cùng Lăng Nhược tập đoàn Thiên Kim, cử hành hôn lễ, ở Hoa Liên !" Đồng nghiệp cười .

      Nghe thế cái, đáy lòng Cảnh Thần chấn động, động tác, cũng dừng lại.

      "Có phải bất ngờ hay , nghĩ tới công ty chúng ta đúng là náo nhiệt, đầu tiên là Mực tổng kết hôn, tại là Trần Mặc, rượu mừng ăn vô tận, bao tiền lì xì cũng đưa xong !"

      Đồng nghiệp vừa , vừa phát biểu cảm khái, mà cả người Cảnh Thần ngẩn người tại đó, cái gì cũng nghe lọt.

      Cảm giác tim mình, giống như ngừng đập.

      biết nên làm cái gì cho phải!

      ra , sớm biết nên có ngày nay phải sao?

      Tại sao, vẫn cảm thấy khiếp sợ, ngoài ý muốn, khó chịu?

      "Cảnh Thần, làm sao vậy?" Lúc này, đồng nghiệp nhìn Cảnh Thần hỏi.

      Cảnh Thần lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn ấy.

      " làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi!" Đồng nghiệp nhìn hỏi.

      giây kế tiếp, Cảnh Thần còn có mở miệng, chỉ cảm thấy trận buồn nôn, che miệng hướng phái nhà vệ sinh chạy . ( có thai rồi. Hiazzzzzz.......)

      "Cảnh Thần, Cảnh Thần..."

      Cảnh Thần có dừng lại, trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh, ở bên bồn cầu, nôn mửa...

      Vừa nôn mửa, nước mắt vừa rớt xuống!

      muốn khóc, nhưng là căn bản ngừng được!

      Tóc xõa ra, nước mắt cũng giống như những hạt chân châu đứt đoạn, thế nào cũng dừng lại được.

      Tại sao!

      Tại sao!

      Tại sao biết ngày như thế!

      Còn khó chịu, thống khổ, cảm thấy cả người hít thở thông!

      Bọn họ đính hôn, kết hôn, phải là sớm định trước là hay sao?

      Tại sao, vào giờ phút này, còn khó chịu muốn nhớ tất cả mọi chuyện.

      Nước mắt giọt giọt rớt xuống, Cảnh Thần từ từ ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, còn có chút giống như ban đầu tim phổi Lam Cảnh Thần sao?

      Ngay vào lúc này, có đồng nghiệp từ trong ra, mới ra tới liền thấy Cảnh Thần khóc.

      lại cau mày tới.

      "Cảnh Thần? làm sao vậy?"

      Nghe được tên của mình, Cảnh Thần lúc này mới ngẩng đầu nhìn người, là đồng nghiệp, nhưng là vào giờ phút này, Cảnh Thần chút ý định ứng phó cũng có.

      khóc lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu...

      Nhưng biết nên cái gì cho phải, bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa khăn giấy lên.

      Nhìn Cảnh Thần cái gì cũng , lúc này mới bất đắc dĩ ra ngoài...

      Mà Cảnh Thần đứng ở nơi đó, nhìn mình trong gương, vừa tự với mình đừng khóc, nhưng là vừa khóc căn bản ngừng được...

      tự với mình, đây là lần cuối cùng!

      lần cuối cùng khóc như vậy!

      lần cuối cùng, khóc cho ...

      Hơn hai mươi phút sau.

      Cảnh Thần mới từ trong ra, rửa mặt, mặc dù vẫn có dấu vết khóc, nhưng là lại hít sâu, dễ dàng rất nhiều.

      Có lúc khóc thút thít, cũng là loại buông thả.

      Sau khi ra, trở lại bộ phận thiết kế, quyết định, cái gì cũng quan tâm, chỉ làm việc!

      Chờ Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên trở lại, liền từ chức, ra khỏi nước!

      Nghĩ tới đây, Cảnh Thần hít sâu, trở về!

      Mới vừa trở về, đồng nghiệp lập tức nhìn , "Như thế nào? Cảnh Thần? có chuyện gì chứ! ?"

      Nghe đồng nghiệp thăm hỏi, Cảnh Thần lắc đầu cái, khóe miệng miễn cưỡng kéo ra nụ cười, "Ừ, có chuyện gì!"

      " có chuyện gì là tốt rồi, mới vừa rồi hù dọa tôi!"

      Cảnh Thần cười cười, "Có thể ngày hôm qua ăn đồ, có chút thoải mái!"

      " thoải mái xin nghỉ nghỉ ngơi, dù sao tại cũng phải là nhiều việc!" Đồng nghiệp .

      Cảnh Thần gật đầu cái, "Ừ, được, tôi biết, nếu thoải mái nữa, tôi xin nghỉ!"

      "Ừ, tốt!" Đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai của , cũng trở về vị trí của mình.

      Cảnh Thần ngồi ở chỗ đó, hít sâu, tự với mình, cái gì cũng muốn, nếu quyết định bỏ qua, nên cái gì cũng muốn suy nghĩ.

      Công việc quan trọng.

      Lâm Tử Lam sai, có lúc trời cao muốn cho người, là người cách nào kháng cự, nếu như trời cao muốn cho người, người chỉ cần để cho mình thay đổi tốt hơn, chờ đợi người gặp gỡ.

      Nghĩ tới đây, Cảnh Thần liền toàn thân vùi đầu vào công việc, những thứ kia thanh bên tai, đều bị coi thường.

      Như vậy, liền đến buổi chiều giờ tan việc.

      Lúc này, đồng nghiệp tới, nhìn Cảnh Thần, "Cảnh Thần, chúng tôi muốn quầy rượu, hay ! ?"

      "Quầy rượu! ?" Cảnh Thần nhìn bọn họ.

      "Ừ, chỉ là yên tâm, chẳng qua là buông thả, uống chén, nhảy thôi" Đồng nghiệp .

      Bọn họ cũng đều biết, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam quan hệ rất tốt, mà lâm Lâm Tử Lam tại Tổng giám đốc phu nhân, cho nên bọn họ cũng rất muốn cùng Cảnh Thần kết giao.

      " Cảnh Thần khẳng định , trước kêu bao nhiêu lần!" Lúc này, sau lưng đồng nghiệp mở miệng .

      Nghe được hai chữ buông thả, hấp dẫn Cảnh Thần.

      Đúng là, cũng rất muốn buông thả.

      Nếu quyết định muốn thay đổi.

      Bên kia, từ bước này bắt đầu!

      "Tôi !" Cảnh Thần mở miệng.

      câu này, để cho mấy nữ đồng nghiệp khác kinh ngạc.

      "Cảnh Thần, nghĩ như thế nào? Ừ! ?" Lúc này, lập tức có đồng nghiệp tới, khoác vai của hỏi.

      Cảnh Thần cười cười, "Công việc mệt như vậy, thực tế tàn khốc như vậy, là cần buông thả cái!"

      " nhiên, sớm nên nghĩ như vậy!" Đồng nghiệp cười .

      Lúc này, Cảnh Thần vội vàng thu thập đồ, "Tốt lắm, !"

      Vì vậy, bốn người bọn họ, lái chiếc xe, quầy rượu.

      Lúc này, người đến quầy rượu, bắt đầu nhiều.

      Nhiều nhất, chính là sau tám giờ tối, rất là náo nhiệt.

      Cảnh Thần rất ít tới chỗ như thế, đây là lần đầu tiên theo chân bọn họ tới, vừa vào , liền bị cảnh tượng bên trong hấp dẫn.
      nhạc DJ, bên trong nam nam nữ nữ đều ở đây cùng tiết tấu này nhảy múa, có người ngồi ở bên uống rượu, luôn là, rất náo nhiệt.

      Vừa vào, Cảnh Thần liền bị hấp dẫn.

      cuối cùng biết, mấy đồng nghiệp tại sao thích tới quầy rượu như vậy.

      Nhưng nhìn hoàn cảnh nơi này, cảm giác rất buông lỏng.

      "Cảnh Thần, như thế nào? khí tệ! ?" Đồng nghiệp nắm cả bả vai của hỏi.

      Cảnh Thần nhìn, sau đó gật đầu cái, "Ừ!"

      Các bốn vào, liền hấp dẫn ít chú ý.

      Lúc này, đồng nghiệp ở bên tai Cảnh Thần , "Cảnh Thần, có lẽ ở chỗ này, có thể gặp người đàn ông tốt, nàn vạn lần chớ từ chối!” Đồng nghiệp cười .

      Cảnh Thần nghe, nhịn cười được cười.

      tới nơi này là muốn phát tiết, để cho mình suy nghĩ nhiều, cũng suy nghĩ muốn lấy chồng.

      Dĩ nhiên, lời này Cảnh Thần , tới nơi này, tận lực buông thả.

      "A, Nhược Nhã, chúng ta bốn , có thể quá đơn điệu hay ! ?" người đồng nghiệp khác mở miệng hỏi.

      "Ai chúng ta bốn người, như thế này nhưng là có trai đẹp tới!"

      "Trai đẹp? Người nào a? Người nào a! ?" Vừa nhắc tới đẹp trai, các đồng nghiệp lập tức trở lên hoa si.(dại trai)

      "Là biểu tai bằng hữu tôi, nghe là tập đoàn Tiểu Khai, nhân phẩm tệ, trước mắt tìm bạn , cho nên nhờ cậy để cho tôi tìm, có biện pháp, tôi hôm nay chỉ có thể đem ba người các người tới nơi này, nhưng là, người nào được coi trọng, liền xem vận khí!"

      "Trai đẹp? giữ lại cho mình! ?"

      đến cái này, người gọi là Nhược Nhã bất vuốt tóc cái, " có biện pháp, ai bảo tôi ưu tú như vậy, hoàn mỹ, người ta nhìn phải!"

      đến cái này, chọc hai đồng nghiệp cười tiếng.

      Cảnh Thần cũng cười cười, nguyên nhân là như vậy!

      Bất quá cái gì đẹp trai, Cảnh Thần có hứng thú, tới nơi này, đơn thuần vì phát tiết.

      Thay đổi hoàn cảnh cuộc sống của mình.

      Lúc này, Cảnh Thần cười cười, bưng rượu lên trước mặt, uống hớp.

      "Ba người các người mọi người là độc thân, tối hôm nay cũng đừng bỏ qua cái cơ hội tốt này!"

      "Vậy còn xem vóc người như thế nào!" Đồng nghiệp .

      "Đó là đương nhiên gọi là đẹp trai, nếu sao tôi có thể giới thiệu cho các người!" Nhược Nhã cười .

      Hai nữ đồng nghiệp rất là náo nhiệt, chỉ có Cảnh Thần quá để ý, lúc này, Nhược Nhã vỗ vỗ Cảnh Thần, "Cảnh Thần, cũng độc thân, cũng đừng bỏ qua cho cơ hội này!"

      Cảnh Thần cười cười, gật đầu cái, "Được!"

      Cảnh Thần khó được cùng các ra ngoài, mấy nữ hài tử ở chung chỗ cười .

      "Đúng rồi, Cảnh Thần, trong bụng Lâm Tử Lam nghi ngờ chính là con , hay là con trai!”Bọn họ tò mò hỏi.

      Cũng biết Mặc tổng có đứa con trai, tại Lâm Tử Lam lại mang thai, thể nghi ngờ ở Mặc gia là bà hoàng .

      Bọn họ quá hâm mộ Lâm Tử Lam!

      Vận khí tốt!

      đến cái này, Cảnh Thần cười cười, "Phải là con , bọn họ đều như vậy, nhưng là rốt cuộc là trai hay , cũng biết!”

      "Khi làm dâu phụ, xuất ở đó!" Đồng nghiệp cười , "Bốn bạn lang, sao chọn lấy người!?”

      "Người ta cũng có bạn rồi!" Cảnh Thần .

      đến cái này, bọn họ cũng cười cười.

      Ngay vào lúc này, bóng dáng tới.

      " ngại, để cho các đợi lâu!" Lúc này, thanh ôn hòa mà từ tính vang lên.

      Lúc Nhược Nhã nhìn người tới, lập tức mở miệng, "Vũ Phàm?"

      "Là !"

      "Tới tới tới, mau ngồi!" Nhược Nhã là phụ nữ rất hoạt bát, cho nên, đối với người, tất cả đều là như vậy.

      Thoạt nhìn, bọn họ giống như là lâu trước có gặp qua.

      Cảnh Thần nghe được tiếng , thu hồi tầm mắt, cũng nhìn về phía bọn họ bên kia.

      "Mọi nghười khỏe, tôi tên là Quý Vũ Phàm!" ngồi chỗ Nhược Nhã quy định, sau đó tự giới thiệu mình.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 565: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 2

      Editor: thanh huyền

      "Mọi người khỏe, tôi là Quý Vũ Phàm!" ta ngồi ở chỗ Nhược Nhã quy định, sau đó tự giới thiệu.

      ta mặc tây trang, xem ra dáng vẻ cực kỳ hợp quy tắc, hề giống những người thường ngày tới những quán ăn đêm.

      "Vũ Phàm, tới đây, em giới thiệu, những người này đều là đồng nghiệp cùng côn ty em, người này là Tiểu Quân, người này là Phỉ Phỉ, đây là Cảnh Thần!" Nhược Nhã giới thiệu các lượt.

      Tiểu Quân cùng Phỉ Phỉ hai người đều hướng tới Vũ Phàm cười, "Hi, nghĩ tới chính là soái ca!"

      Quý Vũ Phàm cười, gì thêm, mà Cảnh Thần cũng phụ họa lên tiếng chào hỏi, "Hi!" Trừ lần đó ra, cũng thêm gì.

      Bởi vì tâm tư của căn bản ở trong này, tới nơi này cũng là vì thay đổi hoàn cảnh.

      Chẳng qua, dáng vẻ thực lạnh nhạt, trái lại hấp dẫn chú ý của Vũ Phàm.

      " tại, thời gian cho các người tới trao đổi, tôi trước nhảy múa, trở về tìm các người uống!" xong, Nhược Nhã đứng lên, sau đó nhìn những đồng nghiệp, "Thủ hạ lưu tình a!"

      Mới vừa xong, dẫn tới trận cười.

      "Nhược Nhã, tôi cùng với !” Lúc này, Cảnh Thần mở miệng .

      Cực kỳ ràng, đối với cái này hứng thú lớn.

      Nghe được Cảnh Thần , Nhược Nhã sửng sốt, lập tức nhìn thoáng qua Vũ Phàm, sau đó thay đổi tầm mắt, nhìn Cảnh Thần, "Múa gợi cảm nóng bỏng như vậy, muốn nhảy sao?”

      Cảnh Thần, "..."

      "Ngoan, nên nháo, ngốc!" xong, Nhược Nhã xoay người tới, rất nhanh lùi vào sàn nhảy.

      Kỳ , Cảnh Thần rất muốn , cũng nhảy.

      Mà còn, tuyệt đối sai so với người phía nhảy.

      Chỉ là...

      Nhược Nhã như vậy, như thế liền bảo tồn chút thực lực!

      Ngồi ở chỗ kia, Cảnh Thần bưng lên gì đó trước mặt, từ từ uống.

      Lúc này, Tiểu Quân cùng Phỉ Phỉ mực cùng Vũ Phàm trò chuyện, hồi hỏi chuyện gia đình, hồi hỏi chuyện công ty.

      cái hẹn đơn giản, thành thân cận rồi.

      Cảnh Thần vẫn bảo trì trầm mặc, lời nào, cũng nhìn ta, hồi nơi này nhìn xem, hồi nơi đó nhìn xem.

      đối với cái này quá cảm thấy hứng thú!

      Đúng là, càng là an tĩnh, lại càng dễ dàng hấp dẫn người khác.

      Vũ Phàm cùng Tiểu Quân còn có Phỉ Phỉ hàn huyên nhiều như vậy, Cảnh Thần thủy chung có mở miệng, lúc này, ta tự nhiên đem đề tài chuyển dời đến người Cảnh Thần, "Cảnh Thần tiểu thư cũng là con sao?"

      Cảnh Thần nghĩ tới, ta đem đề tài chuyển dời đến người mình, phục hồi lại tinh thần, nhìn ta, sau đó cười cười, "Uhm, đúng vậy!" Nụ cười của , xem ra có chút miễn cưỡng.

      " biết Cảnh Thần tiểu thư bình thường thích cái gì!" Vũ Phàm cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với Cảnh Thần.

      Tại thời điểm Vũ Phàm hỏi đến câu thứ hai, Phỉ Phỉ cùng Tiểu Quân liền nhìn ra.

      Chỉ là, ta cũng rang lưu loát như vậy, khi như vậy, các đương nhiên muốn giúp người ta thành rồi.

      "Phỉ Phỉ, cùng tôi ra nhảy múa !”

      "Được!"

      Vì thế, hai người cũng đứng dậy hướng sàn nhảy bên kia tới.

      Còn lại hai người Vũ Phàm cùng Cảnh Thần, nhìn bón lưng bọn họ, Cảnh Thần gì, biết bọn họ là muốn tốt cho mình, nhưng là...

      Loại đối diện này, cực kỳ xấu hổ!

      " gọi tôi là Cảnh Thần là được rồi!" Cảnh Thần nhìn ta .

      Nghe Cảnh Thần , Vũ Phàm gật gật đầu, "Tốt lắm, tôi đây liền khách khí rồi !"

      Kỳ , Quý Vũ Phàm xem ra, cực kì đại lượng, thân sĩ, cùng Trần Mặc có giống nhau, chỉ tiếc, thể đáp lại.

      Có người người đó tốt, nhưng ai cũng thay thế được!

      Cảnh Thần giờ này khắc này, cực kỳ có thể lĩnh hội được ý những lời này!

      Chỉ là Trần Mặc...

      Đáng tiếc, vĩnh viễn là của ...

      Lúc này, Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, nhàn nhạt cười.

      " biết thích cái gì?”Lúc này, Quý Vũ Phàm mở miệng lần nữa.

      Cảnh Thần lúc này mới nhớ tới, ta còn có rời trọng tâm câu hỏi này.

      Nghĩ nghĩ, Cảnh Thần mở miệng, "Ở nhà chờ đợi..."

      Quý Vũ Phàm, "..."

      "Phụ nữ thường xuyên ở nhà, là người luôn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn!” Quý Vũ Phàm mở miệng.

      lên cái này, Cảnh Thần cười cười, cũng gì thêm, nhìn chỗ.

      Chính ở phía sau, Quý Vũ Phàm bỗng nhiên đứng dậy, động tác của ta, kinh động Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm đứng dậy, bay thẳng đến quầy bar.

      Cảnh Thần nhíu mi, nhìn ta...

      Lúc này, Quý Vũ Phàm đến trước quầy bar, thấy ta tới gần, cùng bartender cái gì, bartender gật gật đầu, sau đó bắt đầu pha rượu.

      Thời gian ngắn ngủn vài phút, Quý Vũ Phàm trở lại, trong tay hơn ly Kê Vĩ Tửu.

      Sau khi ta trở về tới, trực tiếp đặt ở trước mặt Cảnh Thần.

      "Đây là..."

      "Nếu trong lòng có chuyện gì, vui, hoặc là khổ sở, lúc nghĩ muốn giải tỏa, bằng uống ly này..." Quý Vũ Phàm nhìn .

      biết vì sao, ta đơn giản câu, lại đúng nội tâm Cảnh Thần.

      vui, khổ sở...

      biểu ràng như vậy r sao?

      Biết Quý Vũ Phàm là có ý tốt, Cảnh Thần miễn cưỡng cười, "Cảm ơn!"

      xong, bưng lên uống ngụm.

      hiểu, cái mũi chua xót phen, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, nhưng là vẫn là cực lực nhịn xuống.

      Sau khi uống ngụm, Cảnh Thần nhìn Quý Vũ Phàm, "Uhm, uống tốt, cả người sinh ra cảm giác!”

      Nghe được Cảnh Thần , Quý Vũ Phàm cười cười.

      "Đây gọi là Margaret, nếu thích, tôi tự mình pha cho uống!”

      " còn có thể pha rượu!?”

      "Chút chút!" Quý Vũ Phàm khiêm tốn .

      Cảnh Thần nhìn ra, phải chút chút, ta tuyệt đối là biết nhiều.

      Cảnh Thần cười cười, "Được, tôi nếm thử chút!"

      Quý Vũ Phàm cũng cười cười.

      Hai người ngồi ở chỗ kia, chuyện coi như là thoải mái.

      Lúc này, ba người chạy trở về, đều thở hổn hển, ngồi xuống trực tiếp cầm lấy cốc bia lớn uống vào.

      "Nghỉ ngơi hồi!" Lúc này, Cảnh Thần nhìn bọn họ .

      Nhược Nhã đúng là người rộng rãi, nhìn bọn họ, "Như thế nào? chuyện coi như thoải mái !"

      câu như vậy, Cảnh Thần mới bỗng nhiên nhớ tới, Nhược Nhã là muốn giới thiệu bạn cho ta...

      như vậy cùng người ta tán gẫu hồi lâu...

      Xem ra, là hiểu lầm rồi !

      Nhưng là cái tình huống này, thích hợp giải thích, giải thích, rất nhiều người xấu hổ.

      "Cũng tệ lắm!" Lúc này, Quý Vũ Phàm cười .

      Cảnh Thần cũng chỉ là cười cười, cái gì cũng .

      Vẫn chơi đến mười giờ, mới chuẩn bị tan cuộc.

      Đương nhiên, tiêu phí tối hôm nay, đương nhiên đều là Quý Vũ Phàm trả rồi.

      Người thân sĩ, Nhược Nhã cũng khách khí, Cảnh Thần cho dù là muốn cái gì, cũng xấu hổ.

      Vì thế, từ trong quán barđi ra, Nhược Nhã nhìn các , "Cái này, tôi muốn taxi!”

      "Chúng ta cũng gọi taxi !"

      "Các ở đâu, tôi đưa các về!” Quý Vũ Phàm mở miệng .

      Cả buổi tối, ta đều biểu vô cùng thân sĩ, mà biết lễ phép.

      Nhược Nhã cười hắc hắc, "Kia liền cần, đưa Cảnh Thần của chúng tôi về đến nhà an toàn là được!"

      Cảnh Thần, "..."

      vốn cũng định , gọi taxi .

      Lúc này, Quý Vũ Phàm quay đầu nhìn Cảnh Thần cái, gật gật đầu, "Được, yên tâm , nhất định đưa ấy an toàn trở về!”

      Cảnh Thần, "..."

      " cần, tôi cũng gọi taxi trở về là được!”

      " được!" Lúc này, Cảnh Thần mới vừa ra, liền bị Nhược Nhã phản bác.

      " Vũ Phàm thân sĩ mở miệng này, có miễn phí ngồi, ngốc a!" Nhược Nhã .

      "Ngoan ngoãn, để cho Quý Vũ Phàm đưa trở về!" Nhược Nhã .

      "... Được rồi!"

      Vì thế, Nhược Nhã tới.

      Tiểu Quân cùng Phỉ Phỉ cũng nhìn bọn họ, " Quý, cám ơn a..., hôm nào lại uống!"

      Quý Vũ Phàm đứng ở nơi đó cười cười, gật gật đầu.

      Vì thế, bọn họ cũng gọi taxi ròi .

      Vây là, cũng chỉ còn lại có Cảnh Thần cùng ta hai người.

      Cảnh Thần do dự, muốn mở miệng tự mình kêu taxi trở về.

      Đúng là có mở miệng, Quý Vũ Phàm lại mở miệng trước, "Tôi lấy xe, chờ tôi chút!”

      Cảnh Thần cũng theo bản năng gật gật đầu...

      Vì thế, Quý Vũ Phàm lái xe, Cảnh Thần đứng ở nơi đó, tại trời sang thu, gió thổi tới, có chút cảm giác lành lạnh, nhưng lại cực kỳ thoải mái.

      Hít thở sâu hơi, cũng cảm giác đặc biệt thoải mái cùng thả lỏng.

      Vì thế, qua lúc lâu sau, chiếc xe liền dừng ở trước mặt , Cảnh Thần nhìn nhìn, mới biết được là Quý Vũ Phàm.

      vốn định tự mình lên xe, lại chưa từng nghĩ, Quý Vũ Phàm từ xe bước xuống, vì mở cửa xe...

      Cảnh Thần cảm giác, vô cùng được tự nhiên, nhưng lại cũng cái gì, cúi người, lên xe.

      Quý Vũ Phàm lại vòng qua , lên xe, Cảnh Thần địa chỉ, ta mới lái xe ròi .

      Quý Vũ Phàm mở nhạc, Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, nghe nhạc, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, cái gì đều .

      Quý Vũ Phàm nhìn Cảnh Thần nãy giờ gì, cũng có mở miệng, mở , ca khúc chậm rãi, lúc này, tâm tình cực kỳ an tĩnh.

      Cảnh Thần vẫn hoạt động trong suy nghĩ của mình, sớm quên mất Quý Vũ Phàm rồi.

      Hoặc là , cùng Quý Vũ Phàm ở chỗ, thực nhàng, cũng cảm thấy xấu hổ.

      Mãi cho đến, đến dưới lầu nhà Cảnh Thần, xe dừng lại, Cảnh Thần mới hồi phục lại tinh thần.

      Biết chính mình trầm mặc đường.

      "Đến rồi sao! ?" Cảnh Thần nhìn ta hỏi.

      Quý Vũ Phàm gật gật đầu, "Uhm!"

      " ngại, tôi vừa rồi suy nghĩ chuyện, quên mất ..."

      "Tôi đây nên cao hứng!"

      "A! ?" Cảnh Thần có chút .

      " cùng với tôi, như vậy là yên tâm về tôi, tôi nên cao hứng sao? !" Quý Vũ Phàm cười hỏi lại.

      Nghe được lời của ta , Cảnh Thần cũng cười cười.

      Quý Vũ Phàm chuyện, vẫn lại là cực kỳ khôi hài, làm cho người ta cảm giác cực kỳ thoải mái.

      "Tới đây thôi, tôi lên trước!" Cảnh Thần .

      Quý Vũ Phàm gật gật đầu, vì thế, Cảnh Thần từ xe bước xuống, Quý Vũ Phàm cũng đẩy cửa xe bước xuống.

      "Cái này, tôi mở lên nhà được rồi!” Cảnh Thần .

      "Uhm, khuya, tôi cũng phải về rồi !" Quý Vũ Phàm cũng , cũng có biểu ra điểm mất hứng.

      "Được, kia, ngủ ngon!"

      "Uhm, ngủ ngon!"

      Sau khi ngủ ngon, Cảnh Thần liền trở về.

      Quý Vũ Phàm đứng ở phía sau, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng, "Cảnh Thần..."

      "Uhm! ?" Cảnh Thần quay đầu, nhìn ta, "Làm sao vậy?"

      "Còn có cơ hội gặp ?”Lúc này, Quý Vũ Phàm mở miệng .

      Cảnh Thần nghĩ nghĩ, mở miệng, "Đương nhiên rồi !"

      Nghe được đáp án, Quý Vũ Phàm cũng mãn nguyện, "Được, lên !”

      Cảnh Thần cũng thêm cái gì, lên.


      Chương 566: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 3

      Editor: thanh huyền

      Mãi cho đến khi Cảnh Thần lên lầu, Quý Vũ Phàm mới rời , khóe môi nhếch lên nụ cười, thỏa mãn.

      Mà Cảnh Thần, sau khi lên lên lầu, trực tiếp đổi giày, cả người té ở sô pha

      Nhìn ra, tối hôm nay tất cả mọi người tác hợp cùng Quý Vũ Phàm.

      Nghĩ tới đây, Cảnh Thần cũng có chút nhức đầu, thở dài, ở sô pha nằm lúc, mới từ từ đứng dậy tháo trang sức.

      Buổi tối, luôn là gian nan.

      Nhất là khi quyết định buông tha ít chuyện.

      Nội tâm luôn luôn giãy giụa, rồi lại khát vọng người khác chủ động.

      Nghĩ như vậy, Cảnh Thần lăn qua lộn lại, trong đầu tất cả đều là Trần Mặc, sớm đem Quý Vũ Phàm quên sạch.

      Mãi cho đến sau nửa đêm, Cảnh Thần mới mơ mơ màng màng ngủ.

      Hôm sau, khi...tỉnh lại, thiếu chút nữa trễ, đơn giản thu thập cái, đến công ty.

      Mặc Thiếu Thiên có ở đây, Mặc Thiếu Quần cùng Mạc Lương phụ giúp, chuyện rất nhiều.

      Bởi vì có rất nhiều chuyện, nhất định bọn họ phải tận lực làm việc, sau khi làm xong mới có thể giao cho Mặc Thiếu Quần xem qua.

      Ngày này, cả công ty bận rộn thể rời ra, ngay cả bộ phận thiết kế Bát Quái mỗi ngày cũng thể, có thể tưởng tượng bận rộn như thế nào.

      Vẫn kéo dài đến lúc xế chiều, bọn họ mới đỡ chút.

      có bận rộn như vậy, người có thể nghỉ ngơi liền nhanh nghỉ ngơi, chỉ có Cảnh Thần, chỉ làm việc, cũng muốn rảnh rỗi.

      Lúc này, có người mở miệng.

      "Xin hỏi Lam Cảnh Thần tiểu thư ở đây ?"

      "Tôi !" Cảnh Thần theo bản năng mở miệng, vậy mà khi ngước mắt, nhìn đến người đứng trước mặt, trong ngực còn ôm bó hoa tươi, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

      " là Lam Cảnh Thần tiểu thư sao?" Lúc này, trực tiếp tới trước mặt Lam Cảnh Thần hỏi.

      Tầm mắt tất cả mọi người đều nhìn qua, Lam Cảnh Thần lúc này mới hoàn hồn, gật đầu cái, "Ừ, tôi là!"

      "Cái này là hoa của , ký tên ở chỗ này!”Lúc này, người đó đưa hóa đơn lên.

      "Người nào tặng! ?"

      " biết, nhưng là bên này có thiệp!" Người đó .

      Lam Cảnh Thần nhìn chút, vì vậy cầm bút lên ở phía chữ.

      Lúc này người đó đưa hoa tươi cho Cảnh Thần, "Tốt lắm, hoa tươi đưa đến, tôi trước!" xong, người đó mỉm cười cái, xoay người .

      ta vừa , đây là, Nhược Nhã, Tiểu Quân còn có Phỉ Phỉ, ba người cơ hồ đồng thời nhào tới.

      "Người nào đưa a! ?" Bọn họ hỏi.

      Nhìn bọn họ, Cảnh Thần lắc đầu cái, " biết!"

      "Có thiệp a, mở ra xem chút!" Nhược Nhã .

      Vì vậy, Cảnh Thần cầm lên thiệp, mở ra.

      "Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em liền khắc sâu trong tâm trí , mạo muội tặng hoa, chẳng qua là bày tỏ tâm ý, hi vọng em thấy đường đột, Quý Vũ Phàm!"

      Lúc này, Nhược Nhã cũng theo từng chữ từng chữ ra.

      Sau khi đọc xong, ba người đồng thời ồn ào lên.

      "Như thế nào? Tôi , Quý Vũ Phàm nhất định là coi trọng Cảnh Thần!" Nhược Nhã cười .

      "Cái này, chúng ta ngày hôm qua cũng nhìn ra, nhưng là nghĩ tới tốc độ của Quý Vũ Phàm, nhanh như vậy bắt đầu ra tay!”

      "Cảnh Thần, Cảnh Thần, cơ hội tốt, cần phải quý trọng a!"

      "Đúng vậy, Quý Vũ Phàm điều kiện gia đình rất tốt, hơn nữa người cũng đẹp trai, bao nhiêu nương ao ước, người ta nhìn trúng, tại, cơ hội của tới rồi!"

      Ba người ở bên kia xướng họa .

      Cảnh Thần nghĩ tới, Quý Vũ Phàm đưa hoa tươi tới

      ngoài dự liệu của .

      Nghe ba người bọn họ , Cảnh Thần đứng ở nơi đó cũng gì.

      suy nghĩ gì ! ?" Lúc này, Nhược Nhã đụng cánh tay Cảnh Thần cái.

      Lúc này, Cảnh Thần mới hoàn hồn, cười cười, " có chuyện gì!"

      "Người ta cũng chủ động như vậy, cũng nên bày tỏ?”

      "Bày tỏ cái gì! ?" Cảnh Thần hỏi ngược lại.

      "Gọi điện thoại a!"

      Cảnh Thần, "..."

      "Đúng vậy, mau gọi!” Lúc này, Tiểu Quân cũng ở bên phụ họa .

      Cảnh Thần cho tới bây giờ đều phải là người chủ động như vậy.

      Huống chi, đối với Quý Vũ Phàm chút cảm giác cũng có.

      "Tôi có số của ấy..... " Cảnh Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể mượn cớ.

      " có?" Nhược Nhã kinh ngạc, "Ngày hôm qua chưa cho sao?"

      Cảnh Thần lắc đầu.

      " đúng, hôm qua ấy hỏi số của , tôi cho!” Nhược Nhã .

      Cảnh Thần, "..."

      Biết bọn họ, Cảnh Thần lo lắng cho mình ai thèm lấy!

      "Nếu có, vậy coi như xong, dù sao ấy có số của , nhất định gọi điện thoại!" Nhược Nhã .

      Cảnh Thần cười cười, gật đầu cái, tạm thời trước hết như vậy ngăn cản!

      Nhưng là lời này, điện thoại di động Cảnh Thần liền vang lên.

      Nhìn dãy số, còn là số xa lạ, Cảnh Thần sửng sốt chút.

      Điện thoại di động của lại ở bàn, Nhược Nhã bọn họ cũng có thể thấy.

      Nhìn dãy số, trực tiếp cho bọn họ biết, người kia chính là Quý Vũ Phàm.

      "Nhận !" Nhược Nhã mở miệng.

      Cảnh Thần nhìn chút, cuối cùng bất đắc dĩ cầm lên điện thoại di động, nhấn nút trả lời, "Alo, xin chào!"

      "Là Cảnh Thần sao?" Điện thoại bên kia, Quý Vũ Phàm mở miệng.

      “Là tôi!"

      "Tôi là Quý Vũ Phàm!"

      Nghe được cái tên này, Cảnh Thần kinh hãi cái.

      Lúc này, ba người phụ nữ cũng muốn nhào vào người của , nghe thấy là Quý Vũ Phàm, ba người cũng vui vẻ nở nụ cười.

      Ánh mắt Cảnh Thần, bất đắc dĩ quét qua bọn họ.

      Bọn họ tiếp tục ở bên người Cảnh Thần nghe.

      "Đưa cho em hoa tươi, nhận được ?" Lúc này, Quý Vũ Phàm mở miệng hỏi.

      Cảnh Thần nhìn bó hoa hồng thêm bách hợp bàn, sau đó gật đầu cái, "Nhận được, cám ơn!"

      "Thích ?" Quý Vũ Phàm hỏi.

      Cảnh Thần do dự, sau đó mở miệng, "Ừ, tốt vô cùng!"

      thích, cũng chứng minh, có cho Quý Vũ Phàm cơ hội suy nghĩ nhiều, nhưng là Quý Vũ Phàm lại nghe ra.

      "Mà, buổi chiều có thể cùng em ăn bữa cơm ?”

      Lời của Quý Vũ Phàm vừa ra, Nhược Nhã ba người bọn họ kích động.

      "Đáp ứng, đáp ứng, đáp ứng!" Ba người kích động .

      Cảnh Thần nhìn bọn họ cái, suy nghĩ chút, cuối cùng mở miệng, " ngại, tôi buổi chiều còn có chút việc, nên thể cùng ăn cơm!”

      Lời của Cảnh Thần vừa ra, Nhược Nhã ba người bọn họ sửng sốt.

      Cảnh Thần đây coi là cự tuyệt sao?

      Điện thoại bên kia Quý Vũ Phàm cũng có cảm thấy mất hứng, giống như, liệu đến.

      "Ừ, vậy cũng tốt, vậy hôm khác vậy!"

      "Ừ, được!" Cảnh Thần gật đầu cái.

      Sau đó cúp điện thoại.

      Mới vừa cắt đứt, Nhược Nhã liền giống như trận pháo đánh tới.

      "Lam Cảnh Thần, buổi chiều có chuyện gì a, nhiều cơ hội tốt liền cự tuyệt, biết quý trọng a, vạn nhất người ta cho là ngươi cự tuyệt, lần sau mời làm sao bây giờ!" Nhược Nhã nhìn bùm bùm .

      Cảnh Thần nhìn Nhược Nhã, suy nghĩ chút, thế nào cũng là phần tâm ý của Nhược Nhã, thể cho phá hư.

      "Tôi buổi chiều là có chuyện mà!"

      "Vậy có chuyện gì?”Nhược Nhã hỏi.

      "Tôi..."

      "Tôi cái gì? Lam Cảnh Thần, nếu buổi chiều có chuyện gì, tôi đánh chết bầm!” Nhược Nhã .

      "Có, có!" Cảnh Thần nghiêm trang gật đầu.

      "Vậy ngược lại , chuyện gì!?"

      "Tôi, buổi chiều muốn làm hộ chiếu, cho nên, được!"

      "Làm hộ chiếu? muốn đâu! ?" Nhược Nhã chợt bắt được lời của , hỏi.

      Cảnh Thần sửng sốt, ngay sau đó mở miệng cười, "Sau này muốn ra khỏi nước, tại làm hộ chiều trước!”

      "Tôi còn tưởng rằng muốn xuất ngoại, làm tôi sợ giật cả mình!”

      "Đây phải là kế hoạch sao, tính toán ra ngoài vòng!" Cảnh Thần , nhưng là lại với Nhược Nhã lời , , có tính toán từ chức, chuẩn bị xuất ngoại.

      "Được rồi, coi như vượt qua kiểm tra, nhưng là lần sau, Quý Vũ Phàm nếu như mở miệng, cho phép cự tuyệt a!" Nhược Nhã .

      "Tốt lắm, tôi biết!"

      " muốn, hai người kia chờ nhào tới đấy!" Nhược Nhã .

      Nghe lời của , Cảnh Thần cười cười, "Được, tôi biết!"

      Vì vậy, coi như là qua cửa.

      Nhược Nhã bọn họ về làm việc.

      Cảnh Thần ngồi ở chỗ đó, cũng thở phào nhõm.

      Nhìn hoa tươi trước mặt, hoa hồng đỏ tươi cùng bách hợp.

      Giống như, đây là lần đầu tiên nhận được hoa tươi, nghĩ tới cũng là Quý Vũ Phàm đưa!

      Cái đó, mới chỉ thấy mặt của đàn ông!

      lúc Cảnh Thần nhìn hoa tươi ngẩn người, lúc này, chợt có người mở miệng.

      "Trần tổng giám, phải là muốn kết hôn sao, tại sao trở lại!" Hinh Nguyệt mở miệng.

      Trần tổng giám...

      Nghe thế, Cảnh Thần theo bản năng ngẩng đầu, dĩ nhiên biết Trần tổng giám là ai, trừ Trần Mặc, còn có ai!

      Quả nhiên, ngước mắt, thấy Trần Mặc vào.

      Mà ánh mắt của , cũng nhìn thấy Cảnh Thần, hấp dẫn con mắt chính là, bó hoa tươi trước mặt kia.

      Ở thời điểm thấy , Trần Mặc cau mày, ánh mắt thâm trầm nhìn .

      Cảnh Thần cũng chạm đến tầm mắt của , mà giây kế tiếp, quả quyết rời tầm mắt, cúi đầu, giả bộ cái gì cũng thấy, tiếp tục công việc.

      "Trần tổng giám, chúc mừng , lập tức phải kết hôn!" Lúc này, ít đồng nghiệp nhìn .

      Trần Mặc nghe được, rồi mới từ người Lam Cảnh Thần thu hồi tầm mắt, sau đó gật đầu cái."Ừ!"

      Cũng gì, trực tiếp vào phòng làm việc của mình.

      Cứ tốt lắm muốn quên , nữa động tâm, nhưng là lần nữa thấy , tim Lam Cảnh Thần nhịn được bang bang nhảy!

      Hơn nữa, kế tiếp, tâm tư của hoàn toàn có ở công việc!

      cũng biết mình làm gì!

      Trần Mặc biết phải làm sao đây!

      Khi nhìn thấy Lam Cảnh Thần thời điểm, muốn xông tới ôm lấy !

      Nhưng là, lúc thấy né tầm mắt , lại biết nên cái gì cho phải!

      Lúc thấy hoa tươi ở trước mặt , nhịn được suy nghĩ nhiều!

      là có người theo đuổi sao?

      Nghĩ tới đây, nghĩ đến muốn cùng người đàn ông khác ở chung chỗ, lại có loại xúc động muốn điên!

      Ngay vào lúc này, có người gõ cửa.

      " vào!" Trần Mặc mở miệng.

      Lúc này, đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế vào.

      "Trần tổng giám, mấy ngày nay có ở đây, đây là văn kiện đưa xuống, cần kí tên!”

      Trần Mặc gật đầu, "Cầm tới đây!"

      Vì vậy, đồng nghiệp tới, đem văn kiện đặt ở trước mặt Trần Mặc.

      " có chuyện gì, tôi ra ngoài trước!"

      "Chờ chút ——" Lúc này, người vừa muốn , Trần Mặc lại mở miệng.


      Chương 567: Ngoại truyện: Trần Mặc và Cảnh Thần 4

      Editor: thanh huyền

      "Chờ chút ——" Lúc này, người vừa muốn , Trần Mặc lại mở miệng.

      "Còn có chuyện gì sao?" Vừa muốn , dừng lại.

      Trần Mặc suy nghĩ chút, do dự chút mở miệng, "Người nào tặng hoa cho Lam Cảnh Thần! ?" Cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi.

      Nghe thế, đồng nghiệp sửng sốt chút, nhưng là có phản ứng, ngay sau đó mở miệng, " biết, nhưng là nghe ngày hôm qua Nhược Nhã mang theo bọn họ quầy rượu, hình như là giới thiệu bạn trai, cái đó người theo đuổi tặng!"

      Nghe cái này, Trần Mặc nhíu mày.

      Quầy rượu?

      Người phụ nữ này còn dám quầy rượu! ?

      nhớ lần trước quầy rượu uống say còn biết gì sao!

      Cái này phải là quan trọng, quan trọng là ..., giới thiệu bạn trai?

      Nghe thế, trong lòng Trần Mặc trận ngột ngạt, nhưng là chỗ phát tác!

      Rốt cục, đến giờ tan việc, Cảnh Thần biết Trần Mặc ở bên trong, liền vội vàng dọn dẹp đồ muốn , muốn cùng chạm mặt.

      Nhưng là vừa muốn , lại nhận được điện thoại, chờ thu thập xong, mọi người sai biệt lắm, cũng vội vàng muốn thu thập rời , nhưng là, mới vừa vài bước, chợt bị đạo lực sau lưng kéo lại.

      Quay đầu lại , tim Cảnh Thần, nhịn được hung hăng giật mình.

      Bởi vì biết, ở chỗ này, người ở chỗ này, trừ Trần Mặc, có người khác!

      " làm gì! ?" Lúc này, Cảnh Thần quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy phòng bị nhìn .

      Nhìn ánh mắt của , trong lòng Trần Mặc giống như là bị thứ gì hung hăng cho roi, nhưng là còn nhịn được.

      Nhìn , "Nghe em ngày hôm qua theo chân bọn họ quầy rượu?"

      "Vậy như thế nào?" Cảnh Thần hỏi ngược lại, quyết định quyết tâm cùng giữ khoảng cách.

      "Giới thiệu bạn trai?" Trần Mặc hỏi nữa.

      "Đúng!" Cảnh Thần trả lời như chuyện đương nhiên.

      Nghe được Cảnh Thần trả lời, Trần Mặc hít hơi sâu, "Người nào? Quầy rượu cái loại địa phương đó em cũng dám ? Em nhớ lần trước uống say biết gì sao? Hơn nữa, em ở quầy rượu, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?" Trần Mặc nhìn , bùm bùm đống.

      Cảnh Thần nghe, sau đó nhìn , "Kia có quan hệ gì tới sao?"

      câu , đem Trần Mặc cho chặn gắt gao.

      Hơn nữa nhìn vẻ mặt sao cả, Trần Mặc cảm thấy tức giận.

      "Em có thể nghiêm túc chút khong? Lam Cảnh Thần, đây phải là đùa!"

      "Vậy như thế nào, có quan hệ gì tới sao? Trần Mặc, tại sao tôi? Tôi như thế nào, chẳng lẽ cũng muốn hạn chế sao? Tôi là của sao?”

      "Lam Cảnh Thần! ! !"

      "Tôi phải sao? !" Cảnh Thần cũng chợt quát, nhìn hỏi ngược lại.

      Trần Mặc cau mày, nhìn .

      "Trần Mặc, xin chú ý thân phận của , ngay cả là Tổng giám, cũng có tư cách hỏi tới chuyện riêng của tôi như vậy, đừng quên, lập tức phải kết hôn, ngại, nhưng mà tôi bị liên lụy đấy!”

      "Em nhất định phải dùng loại này khẩu khí này chuyện với sao?"

      "Vậy tôi nên dùng cái loại khẩu khí gì?" Vừa , Cảnh Thần cố ý kéo ra nụ cười, "Trần tổng giám, chúc kết hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử, như vầy phải ?"

      Dáng vẻ Cảnh Thần, đủ để cho Trần Mặc tức giận, nhưng lại thể làm gì.

      "Nếu như có chuyện gì, tôi trước!" xong, Cảnh Thần lập tức suy sụp, xoay người rời .

      Trần Mặc lại vươn tay, bắt được , hết sức chịu đựng tức giận, "Em đâu vậy?"

      "Hẹn hò!" Vừa , Cảnh Thần cố ý để lộ hoa tươi trong ngực ra.

      là cố ý.

      khổ sở, cũng muốn cho biết, có rất vui vẻ!

      Quả nhiên, Trần Mặc bị chọc giận, nắm chặt , " cho phép !"

      " tại sao để cho tôi ?"

      " rồi, cho thời gian, chờ , nhất định cố gắng!" Trần Mặc bắt được Cảnh Thần, chữ , giọng , hết sức kiên định.

      Nghe thế, Cảnh Thần cũng cảm thấy có chút buồn cười.

      Chờ?

      Cố gắng?

      chờ tới chính là lần lượt ở bên người Lăng Nhược, chờ tới chính là bọn họ kết hôn sớm hơn!

      Thấy Lăng Nhược vì chết, Cảnh Thần đột nhiên cảm giác được, có lẽ, Lăng Nhược so càng cần Trần Mặc.

      "Trần tổng giám, tôi hiểu gì!"

      "Em hiểu!"

      "Tôi hiểu!"

      "Lam Cảnh Thần, lúc này, có thể thông cảm cảm nhận của ?" Trần Mặc nhìn hỏi.

      Cảm nhận của ?

      Người nào lại thông cảm cảm nhận của ?

      Nghe những lời này, lỗ mũi Lam Cảnh Thần lập tức chua xót cái, tất cả ủy khuất tất cả đều hóa thành nước mắt, hội tụ đến hốc mắt .

      "Thông cảm ? Ai tới thông cảm tôi? Trần Mặc, tôi tại ràng cho biết, tôi chờ, tôi bỏ qua, tôi thối lui, cần dây dưa với tôi nữa!” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, chữ .

      Thối lui ?

      Buông tha?

      Nghe thế, Trần Mặc vẫn còn có chút luống cuống.

      Trước kia Lam Cảnh Thần, cũng trấn định ra lời này, mà bây giờ, luống cuống!

      phải , bắt được cánh tay của .

      " buông ra!"

      " thả!"

      "Buông ra!"

      giây kế tiếp, Trần Mặc quả quyết ôm .

      " buông tôi ra!”

      " thả, đời này cũng buông tay của em ra!”

      "Ưm..."

      giây kế tiếp, Trần Mặc quả quyết hôn lên môi của .

      Con ngươi Cảnh Thần trợn to, nội tâm vô hạn ủy khuất nổi lên trong lòng, cũng biết khí lực ở đâu tới, đẩy ra.

      "Hỗn đản, hỗn đản, tại sao lại hôn tôi!?”Vừa , vừa ôm hoa tươi trong ngực, trực tiếp đập hướng .

      cái lại cái.

      Hoa hồng cũng bị đập ra, bay múa đầy trời.

      Mà Cảnh Thần cứ như vậy đập vào, cái lại cái, phát tiết bất mãn cùng thống khổ.

      Trần Mặc cứ đứng như vậy, bất động, mặc cho đập vào, chỉ cần trong lòng thư thái là tốt rồi.

      Vì vậy, bó hoa hồng to, cũng bị Cảnh Thần đập chỉ còn lại bông hoa hồng cuối cùng phía , cuối cùng còn cẩn thận ném tới mặt Trần Mặc.

      vẫn như cũ vẫn nhúc nhích.

      Mà Cảnh Thần ở đó, khóc ồ lên.

      "Tại sao, tại sao, ràng muốn bỏ qua, còn tới nơi này trêu chọc tôi!" Cảnh Thần khóc rống lên .

      Nhìn nước mắt Cảnh Thần, tim Trần Mặc cũng đau ra được, vươn tay, trực tiếp ôm vào trong ngực.

      Cảnh Thần cứ đứng như vậy, bị ôm, cho dù tại ôm ở chung chỗ, cũng cảm giác ôm người khác!

      Cái loại đó tội ác đó, chiếm cứ cả buồng tim !

      "Cho thêm chút thời gian, nhất định xử lý tốt!" Trần Mặc ôm chữ .

      Lam Cảnh Thần biết mình có nên tin tưởng hay nữa, nhưng là tâm của bị lời của dẫn dắt ...

      Cho dù muốn quên , nhưng vẫn là nghe lời của , khỏi tin tưởng...


      Trần Mặc lái xe, đưa Cảnh Thần đến lầu dưới.

      "Tôi lên đây!" Cảnh Thần nhìn .

      " mời lên ngồi chút! ?" Trần Mặc nhìn hỏi.

      Cảnh Thần giật mình dừng cái, ngay sau đó mở miệng, "Lần sau !"

      Sau khi xong, Trần Mặc cũng có miễn cưỡng, gật đầu cái, "Ừ, em buổi tối nghỉ ngơi tốt!"

      Cảnh Thần gật đầu cái, cũng gì, xuống xe, .

      Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn Cảnh Thần lên lầu, mới rời .

      Về đến nhà, Cảnh Thần ngồi ở sô pha, tại tâm tình của loạn cực kỳ, biết nên làm gì bây giờ!

      cũng rất muốn ích kỷ lần, nhưng là vừa nghĩ tới hình ảnh ngày đó Lăng Nhược nhảy sông tự vẫn, cảm thấy có tội ác.

      là người thứ ba!

      này, vẫn nhắc nhở .

      Cũng biết ở sô pha ngồi yên bao lâu, chuông cửa vang lên.

      Cảnh Thần đứng dậy mở cửa.

      Sau khi mở cửa, người phụ nữ trung niên đứng ở cửa.

      "Xin hỏi bác là! ?" Cảnh Thần nhìn bà hỏi, người trước mặt, biết.

      " là Lam Cảnh Thần! ?" Lúc này, người phụ nữ trung niên lạnh lùng mở miệng hỏi.

      "Là cháu!"

      Cảnh Thần cũng mời vào, người phụ nữ trung niên trực tiếp vào.

      Cảnh Thần cũng gì, trực tiếp đóng cửa lại.

      "Xin hỏi có chuyện gì ?" Cảnh Thần rất có lễ phép hỏi.

      "Tôi là mẹ của Lăng Nhược!" Lúc này, người phụ nữa trung niên xoay người, nhìn lạnh lùng mở miệng.

      Nghe thế, Cảnh Thần sửng sốt, biết nên làm phản ứng như thế nào, nửa ngày sau, mới phản ứng lại.

      "A, mời bác ngồi!”

      " cần! Tôi hôm nay tìm , là có chuyện muốn với !”

      "Bác !"

      " , bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Trần Mặc!" Lúc này, người phụ nữ trung niên mở miệng .

      Nghe thế, đáy lòng Cảnh Thần giống như bị thứ gì hung hăng cho đánh cái.

      Cảnh Thần đứng ở nơi đó, trầm mặc nhìn bà.

      "Trần Mặc lập tức cùng Lăng Nhược kết hôn, dây dưa như vậy, phải là vì tiền sao? , muốn bao nhiêu tiền!" Mẹ Lăng Nhược lạnh lùng , lộ vẻ người có tiền cao quý.

      "Cháu lấy tiền!" Nửa ngày, Cảnh Thần mới ra câu như vậy.

      " lấy tiền? Vậy muốn cái gì?"Mẹ Lăng Nhược nghe được câu dám tin .

      "Cháu cái gì cũng muốn!" Cảnh Thần .

      Nghe thế, mẹ Lăng Nhược lạnh lùng cười tiếng, " trăm vạn như thế nào! ?"

      Hai tay Cảnh Thần nắm chặt.

      "Cháu cháu muốn!"

      "Hai trăm vạn!" Mẹ Lăng Nhược mở miệng lần nữa.

      Lúc này, Cảnh Thần nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn bà, "Lăng phu nhân, cháu , cháu lấy tiền!"

      "Vẫn còn chê ít sao? Tiểu nương, tôi khuyên , làm người cũng nên tham lam!”Mẹ Lăng Nhược nhìn hung hăng .

      Cảnh Thần biết nên đối mặt cùng người phụ nữ trước mặt như thế nào.

      Nhưng là cũng đồng thời kích phát tính tình của rồi, "Lăng phu nhân, cháu biết bác có tiền, nhưng là tiền phải là vạn năng, mua được tất cả!"

      "Lời này có ý gì?"

      " có ý gì, Lăng phu nhân, cháu muốn nghỉ ngơi, tiễn bác!"

      Nghe thế, sắc mặt Lăng phu nhân rất khó nhìn, "Lam Cảnh Thần, đừng quên, chỉ là người thứ ba, nếu như chuyện này để cho người khác biết, chỉ sợ còn mặt mũi, cho tiền, là cho mặt mũi!”

      Đây coi là uy hiếp sao?

      Cảnh Thần nhìn bà, sau đó khóe miệng cười cười, "Lăng phu nhân, bác cần uy hiếp cháu, nếu như mọi người biết, như vậy cháu là người thứ ba, cháu nhất định quang minh chính đại!”

      " —— "

      "Cho nên Lăng phu nhân, cháu vốn muốn phá, bác như vậy, chỉ kích thích cháu đấu!"

      Mẹ Lăng thế nào cũng nghĩ tới, Lam Cảnh Thần như vậy.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 568 : Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 5
      Editor : Oanh Love

      "Cho nên, Lăng phu nhân, tôi vốn dĩ có ý định quấy rối, nếu bà cứ như vậy, chỉ càng làm tôi tăng thêm địch ý với bà mà thôi !"

      Lăng phu nhân cũng chưa từng nghĩ đến, Cảnh Thần lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

      "Xem ra, nhất quyết chịu rời !" Lúc này, Lăng phu nhân nhìn Cảnh Thần .

      Cảnh Thân cảm thấy, dạng người giống như Lăng phu nhân là thể câu thông!

      " Bản thân tôi có ý định tham dự vào việc này, tại sao tôi phải nghe theo lời bà mà rời khỏi đây?" Cảnh Thần hỏi ngược lại.

      Nếu lúc trước biết giữa Trần Mặc và Lăng Nhược có hôn ước, tuyệt đối dính vào chuyện rắc rối này, thời điểm khi phát ra , tim chịu nghe theo khống chế của bản thân nữa rồi!

      Mặc kệ Cảnh Thần giải thích ra sao, ở trong mắt Lăng phu nhân, đều là tự bào chữa cho bản thân mình và cự tuyệt rời khỏi.

      "Nếu như vậy, Lam tiểu thư, chúng ta cứ chờ xem !" xong, Lăng phu nhân liền xoay người rời khỏi.

      "Phanh" tiếng, cánh cửa nặng nề khép lại.

      Sau khi Lăng phu nhân rời khỏi, Lam Cảnh Thần hít vào hơi sâu, cả người dường như còn chút khí lực nào.

      Chính là, cũng đơn giản nghĩ Lâm phu nhân chỉ mà thôi, nghĩ tới, bà ấy lại làm như vậy...

      Ngày hôm sau.

      Thời điểm Cảnh Thần làm, xuýt chút nữa trễ giờ, sau khi đến công ty, Trần Mặc đến trước .

      Tuy rằng sắp sửa phải kết hôn, nhưng Trần Mặc tình nguyện ở công ty chứ muốn ngồi ở nhà mà đợi.

      Vốn dĩ Trần Mặc thầm nghĩ, quan hệ giữa và Cảnh Thần tăng thêm bước tiến triễn, nhưng ngờ, thái độ của đối với chút chuyển biến tốt đẹp nào.

      Trần Mặc lặp tức nhíu mày, bởi vì Cảnh Thần chỉ đơn giản nhìn cái liền vội vàng lướt qua khỏi người .

      Suốt ngày, mặc kệ Trần Mặc dùng bất cứ biện pháp nào tiếp cận , đều có biện pháp né tránh, trở nên như vậy càng khiến sinh lòng nghi ngờ, muốn biết rốt cuộc bị làm sao!

      Hẹn cùng nhau dùng cơm trưa cũng từ chối, sau đó lại ăn cơm cùng với đồng nghiệp, điều này làm cho Trần Mặc tổng cảm thấy thoải mái chút nào.

      Cho đến lúc tan tầm, Cảnh Thần phía trước, Trần Mặc cũng theo sau, nhưng lúc ra thấy đâu!

      Trần Mặc dứt khoát đuổi theo!

      Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Cảnh Thần vội vàng muốn lên xe, Trần Mặc lặp tức tiến lên kéo lại.

      " đưa em về!'

      Cảnh Thần quay đầu, nhìn thấy người kéo lại chính là Trần Mặc, giật mình sửng sốt, ngờ chạy nhanh như vậy mà vẫn bị bắt được.

      " cần, em tự mình đón xe về !"

      " đưa em!" Trần Mặc nhắc lại thêm lần nữa.

      Tài xế taxi nhìn hai người bọn họ, ông có chút kiên nhẫn lên tiếng, "Tiểu thư, rốt cuộc có ngồi xe ...?"

      "Ngại quá, xin lỗi chúng tôi cần!" Cảnh Thần chưa kịp lên tiếng, Trần Mặc mau chóng mở miệng trước.

      Lam Cảnh Thần, "... ... ..."

      có người taxi, cho nên tài xế liền lái mất.

      Lúc này, Cảnh Thần đứng im đó nhìn Trần Mặc , " làm cái gì vậy?"

      " với em rồi đấy, muốn đưa em về !"

      Nhìn dáng vẻ kiên quyết cho phép từ chối của Trần Mặc, Lam Cảnh Thần gì nữa, nếu cho đưa về, biết thế nào nữa đâu!

      Vì thế, đơn giản chịu thỏa hiệp.

      Trần Mặc mở cửa xe, liền ngồi vào ghế phụ.

      Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, nghĩ muốn đưa tay mình cầm lấy tay , Lam Cảnh Thần lại lưu loát tránh né đụng chạm của , khiến chân mày Trần Mặc càng thêm nhíu chặt.

      "Em làm sao vậy?"

      "Làm sao là làm sao?

      Nghe thế, trong lòng Trần Mặc càng thêm nghi ngờ, biết, tuyệt đối xảy ra chuyện gì với .

      "Em gặp phải chuyện gì phiền toái à? "Trần Mặc nhìn hỏi.

      Lam Cảnh Thần lắc đầu, " có!"

      "Nếu có chuyện gì sao em có thể trở nên như vậy?"

      " có chuyện gì mà!" Cảnh Thần trả lời qua loa, về chuyện Lăng phu nhân tìm mình, muốn nhắc tới.

      Trần Mặc bất đắc dĩ nhíu mày nhìn Cảnh Thần, quả , có biện pháp nào với !

      "Em muốn ăn thêm chút gì rồi hãy trở về hay ?"

      " cần, em mệt chết được, muốn sớm trở về nghỉ ngơi!"

      Nhìn dáng vẻ kiên định của , Trần Mặc củng muốn chọc tức giận, bất đắc dĩ, chỉ có thể lái xe đưa về.

      Rất nhanh, xe dừng dưới lầu, Lam Cảnh Thần liền bước xuống xe, quay đầu nhìn , " lái xe nhớ cẩn thận chút!"

      cũng mở miệng mời Trần Mặc lên nhà.

      Nhưng trực giác cho Trần Mặc biết, nhất định xảy ra chuyện.

      Bằng , Lam Cảnh Thần cũng có cái bộ dạng như thế này.

      Lúc này, Trần Mặc đẩy cửa xe ra bước xuống, liền kéo Lam Cảnh Thần lại, "Em có thể cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay ?"

      "Em rồi mà, em thực có chuyện gì hết!"

      "Bộ dáng của em cho biết, chút cũng giống như người xảy ra chuyện!" Trần Mặc thập phần chắc chắn .

      Lam Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, cũng biết nên với ra sao.

      Nhìn trầm mặc, Trần Mặc càng chắc chắn thêm về suy đoán của mình.

      " cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì !"

      "Em có chuyện gì chính là có chuyện gì!" Dứt lời, Lam Cảnh Thần nâng mắt nhìn , " Trần Mặc, nếu như muốn theo em ở cùng chổ, vậy nên đem chuyện của mình xử lý tốt sau đó hãy tới tìm em!" xong, Cảnh Thần xoay người lên lầu.

      Trần Mặc đứng đó, cau mày, những lời Cảnh Thần rất có đạo lý, nhưng, đường như cảm thấy, còn có việc muốn giấu .

      Ngẫm nghĩ lúc, Trần Mặc cũng lái xe rời khỏi.

      Lam Cảnh Thần vừa về đến nhà, cảm giác toàn thân cực kỳ mệt mỏi.

      biết bản thân nên làm gì bây giờ !

      Lúc này, điện thoại di động bàn vang lên, Lam Cảnh Thần nhìn dãi số kia, là Qúy Vũ Phàm gọi đến, nhưng giờ, điện thoại bất cứ ai gọi tới cũng muốn nghe.

      Đem cả người cuộn thành cục, nằm giường.

      Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

      Qua ngày hôm sau, khi vừa tỉnh giấc, liền tới công ty.

      Cả đêm ăn gì vào bụng, nhưng cũng cảm thấy đói.

      Hôm đó, sau khi hoàn tất việc trong công ty, vốn cả người có chút tinh thần, ngay lúc này, có người tiến vào, sau khi nhìn xung quanh vòng, liền bay thẳng đến chổ .

      "Lão bà !" Nam nhân kia vừa nhìn Cảnh Thần liền lên tiếng gọi như thế.

      Nghe có tiếng người gọi, Cảnh Thần ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt mình, " là ai?"

      " chính là lão công của em a!"

      Lão công????

      Cảnh Thần thực biết xảy ra chuyện gì, bao gồm cả phòng thiết kế cũng biết chuyện gì, nguyên đám giật mình sửng sốt, Lam Cảnh Thần kết hôn?

      Bọn họ có ai nghe a!

      "Thực xin lỗi, chắc nhận nhầm người rồi!" Cảnh Thần mỉm cười trả lời.

      "Nhận nhầm người? Lão bà, em phải đùa chứ? tháng trước hai chúng ta vẫn còn ở cùng chổ, tại lại nhận nhầm người? phải là em theo thằng nào đấy chứ?" Nam nhân vẫn nhìn Cảnh Thần kiên định lên tiếng.

      Những lời của gã, giống như quăng vào mặt Cảnh Thần cái tát.

      Nơi đây là công ty, xung qua có đầy đồng nghiệp, dĩ nhiên thể tránh được có người chế giễu.

      Lời của gã vừa ra, ít ánh mắt đồng nghiệp hướng về phía Cảnh Thần, loại ánh mắt hoang mang ngờ vực này, khiến Cảnh Thần nhíu chặt lông mày.

      "Thực xin lỗi, tôi quen biết , nếu còn dám hưu vượn, tôi gọi bảo vệ!" xong, Cảnh Thần cầm lấy tư liệu, muốn rời .

      Cảnh Thần mời vừa , gã bổng nhiên vươn tay kéo lại, " Lão bà, em định đâu? Em nỡ đối xử vô tình với vậy sao?"

      " làm cái gì đó? Buông tay!" Cảnh Thần theo bản năng trốn tránh, gã đụng vào người khiên dị thường phản cảm.

      " buông tay, em theo về nhà, có chuyện muốn với em!" Nam nhân vẫn dây dưa ngớt.

      "Ai là lão bà của , tôi quen biết !" Cảnh Thần cố gắng muốn bỏ ra bàn tay nắm lấy tay .

      " nghĩ tới tại em lại vô tình đối với như vậy, em , tại em sống chung với thằng nào? Ân? Lại thương nhung nhớ với thằng kia nữa phải ?" Nam nhân dây dưa ngớt, cầm tay Cảnh Thần .

      Mọi người vây xem, đều hoa cả mắt.

      Ngay cả đám người Nhược Nhã cùng Tiểu Quân cùng đều trợn tròn mắt trước cảnh này.

      Phía sau, Mặc Thiếu Quần từ văn phòng ra, liếc mắt liền nhìn thấy được tình huống nơi đó.

      Sau hôn lễ của Mặc Thiếu Thiên, Cảnh Thần hiễn nhiên trở thành bạn thân của bọn họ.

      Hơn nứa, mối quan hệ giữa và Lâm Tử Lam rất tốt, Mặc Thiếu Quần cũng cách nào bàng quang bỏ qua, mặc kệ hết thải được.

      " xảy ra chuyện gì?" Lúc này, Mặc Thiếu Quần tiến tới hỏi.
      Nhìn thấy người tới là Mặc Thiếu Quần, Cảnh Thần lặp tức bỏ ra bàn tay của nam nhân xa lạ kia.

      Nam nhân kia nhìn Mặc Thiếu Quần, vì ít khi xem ti vi hay tin tức, chỉ biết tổng giám đốc của MK là Mặc Thiếu Thiên nhưng lại biết Mặc Thiếu Quần chính là nhị thiếu gia nhà họ Mặc.

      " là ai?"

      "Tôi chính là ông chủ ở đây!"

      "Ông chủ?" Nghe vậy, nam nhân cười lạnh tiếng, "Mày cho là tao biết à, ông chủ ở đây chính là Mặc Thiếu Thiên hử!"

      " ấy chính là trai của tôi!"

      Đây cũng là lần đầu tiên Mặc Thiếu Quần chịu thừa nhận Mặc Thiếu Thiên là trai.

      Lời của Mặc Thiếu Quần vừa ra, càng đưa tới cho nam nhân trận cười lạnh," Ân, tao còn chưa cho mày bất, tao chính là ba của đấy!"

      câu đó, liền chọc giận Mặc Thiếu Quần.

      Mặc Thiếu Quần hai lời, trực tiếp xông lên, tung quyền về phía nam nhân kia.

      "Phanh" tiếng, chỉ thấy nam nhân kia nằm ngã lăn lốc dưới sàn nhà, gã hoàn toàn nghĩ tới Mặc Thiếu Quần động thủ với mình.

      Hành động này của Mặc Thiếu Quần, trong mắt nhân viên phòng thiết kế, là xuất a, rất nam tính!

      Ngay cả Cảnh Thần đứng bên quan sát, cũng có chút giật mình.

      Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn gã," Đây chính là hậu quả của cái miệng thiếu sạch của mày!'

      Nam nhân giận dữ, vừa muốn đứng lên đánh trả, nhưng lực lượng bảo vệ có mặt, " Mặc tổng, xảy ra chuyện gì?"
      câu vừa rồi, khiến nam nhân muốn động cũng dám động.

      chính là em trai của Mặc Thiếu Thiên sao?

      Từ đầu tới giờ vẫn đứng ở phía sau, Nhược Nhã lặp tức tiến lên phía trước , " Biết ấy chính là Mặc tổng của chúng tôi, muốn chết còn mau cút, nhớ kỹ, sau này tuyệt đối được phép hưu vượn!"

      Nam nhân nhìn bọn họ, biết tiếp theo phải làm sao.

      Hai bảo an từ phía sau tiến lên.

      "Mặc tổng, xin hỏi xãy ra chuyện gì?"

      "Đem người này đưa tới cục cảnh sát, về sau, có lệnh của tôi, cho người này tiến vào công ty nữa bước, nếu như tôi nhìn thấy thêm lần nào nữa, các cũng nên thôi việc là vừa!"

      "Vâng, vâng!" Bảo an sợ tới mức liên tục gật đầu, mau chóng kéo nam nhân kia rời khỏi.

      " cần đưa tôi đến cục cảnh sát, tôi biết sai rồi...tôi biết tôi sai rồi!"

      Nhưng mặc kệ biết mình sai lầm ở chổ nà̉o, vẫn bị người kéo ra ngoài.

      vừa bị tha ra bên ngoài, khí tại bộ phận thiết kế liền hồi phục như cũ.

      Lúc này, Mặc Thiếu Quần qua, nhìn Lam Cảnh Thần, quan tâm hỏi," Thế nào? có chuyện gì chứ?"

      Cảnh Thần cười lắc đầu " Tôi sao, cảm ơn !"

      Mặc Thiếu Quần nhận thấy có việc gì mới gật đầu, sau đó đưa mắt quét vòng những người bên cạnh đứng vây xem, " tiếp tục làm việc nữa à, còn đứng trơ ra đó làm gì ?"

      câu của Mặc Thiếu Quần, thành công đem đám bát quái đuổi hết.

      Mặc Thiếu Quần cũng biết phải thêm gì, liền xoay người trở lại phòng làm việc.

      Lam Cảnh Thần đứng đó, có chút giật mình về việc Mặc Thiếu Quần hôm nay đích thân xuất thủ trợ giúp mình, lại nghĩ về kiện xảy ra lúc mới vừa rồi, ánh mắt hơi trầm xuống.

      Nhược Nhã tiến tới nhìn Cảnh Thần, " Cảnh Thần, người kia...."

      "Tôi muốn ra ngoài lát, trở về với sau!" xong, Cảnh Thần đem tài liệu tay cho Nhược Nhã, xoay người bỏ .

      Nhược Nhã chớp chớp mắt, đứng im đó, " làm sao lại bỏ ?"




      Chương 569 : Ngoại truyện : Trần Mặc và Cảnh Thần 6

      Editor : Oanh Love

      Cảnh Thần đáp lời, liền chạy ra bên ngoài.

      Sau khi Cảnh Thần trở về, liền thẳng đến phòng làm việc của Mặc Thiếu Quần.

      "Cốc ! Cốc!"

      "Tiến vào!" Thanh của Mặc Thiếu Quần từ bên trong truyền ra, nghe xong, Cảnh Thần mở cửa tiến vào phòng.

      Mặc Thiếu Quần ngồi tựa lưng ghế, nhìn thấy người đến là Cảnh Thần, mỉm cười, " Cảnh Thân, sao lại tới đây, nào, ngồi xuống rồi !"

      Thời điểm Cảnh Thần bước vào phòng, bắt gặp Mặc Thiếu Quần hoạt động cổ tay, biết, xương cánh tay Mặc Thiếu Quần mấy ngày trước bị tổn thương, mới vừa rồi dùng sức đánh gã kia, quả nhiên đoán sai mà, nhất định lại có chuyện với xương cánh tay nữa rồi.

      "Cố ý đến đây để cảm ơn !" Cảnh Thần cười .

      Nghe Cảnh Thần vậy, Mặc Thiếu Đàn cũng nở nụ cười, "Hạng người như vậy, mặc kệ ai đúng ai sai, tôi cũng bỏ qua cho !"

      "Dù sao nữa, tôi cũng thành tâm với tiếng cảm ơn !"

      Mặc Thiếu Quần ngại ngùng cười, lần đầu tiên có người cám ơn với mình, khiến cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      Thấy Mặc Thiếu Quần vẫn tiếp tục động tác xoa xoa cổ tay, Lam Cảnh Thần liền quan tâm hỏi, " Cánh tay sao rồi? Đau lắm phải ?"

      " có chuyện gì, vừa rồi cẩn thận nên trật chút!" Cho dù có đau gần chết, cũng thể ra a, dù sao cũng là kẻ trọng sĩ diện.

      Cảnh Thần tới, đưa cho Mặc Thiếu Quần típ thuốc mỡ, " mau bôi vào, giảm đau rất nhiều!"

      Nhìn típ thuốc mỡ tay Cảnh Thần, Mặc Thiếu Quần hơi nhíu mày, "Sao lại biết tôi bị thương?"

      "Trước đó lâu, cánh tay từng chịu quan tổn thương, vừa rồi lại dùng sức đánh người kia, có thể đau sao?"Cảnh Thần cười .

      Ngay cả chuyện cánh tay bị tổn thương mà cũng biết a!

      Mặc Thiếu Quần thêm gì, cầm lấy thuốc bắt đầu xoa, " nghĩ tới làm mà còn mang theo thứ này!"

      "Tôi vừa mới ra ngoài mua!"

      Mặc Thiếu Quần ngẩn người, lặp tức mở miệng " Vậy, cảm ơn nhiều nhé!'

      "Nên cám ơn là tôi mới phải chứ!" Cảnh Thần .

      , cảm thấy Mặc Thiếu Quần đến nổi khiến người ta phải chán ghét .

      Mặc Thiếu Quần vén tay áo lên, cầm lấy típ thuốc mỡ thoa đều lên , nhưng động tác của mấy tự nhiên.

      Lam Cảnh Thần ở bên nhìn, thấy khó khăn thoa thuốc, tiến lại gần muốn giúp, " Mau đưa đây, để tôi giúp thoa!"

      "A!?" Mặc Thiếu Quần giật mình, tưởng bản thân nghe nhầm, liền ngẩn đầu lên nhìn .

      " dùng tay rất bất tiện, để tôi giúp !" xong, Cảnh Thần vươn tay cầm lấy típ thuốc mỡ, trước để lượng thuốc tay mình.

      "Như vậy có được ?"

      "Cái gì mà được hay được, thấy bất tiện sao?" Lam Cảnh Thần hỏi ngược lại.

      Tuy Mặc Thiếu Quần là nam nhân, nhưng trong khái niệm của , Mặc Thiếu Quần vẫn còn rất bé.

      ngoại trừ cao hơn cái đầu, ngoài ra chẳng có gì khác.

      "Ý tôi cũng phải như vậy!"

      Cảnh Thần cũng khách khí, trực tiếp nâng canh tay Mặc Thiếu Quần lên, đem bàn tay của mình đặt lên cánh tay , sau đó nhàng xoa bóp.

      Cảm nhận được độ ấm từ tay Cảnh Thần truyền sang, Mặc Thiếu Quần có chút ngốc lăng.

      Tuy rằng từ trước đến giờ ngoạn rất nhiều nữ nhân, nhưng cũng chưa từng có nào đối xử với giống như vậy, lần đầu tiên được Cảnh Thần cẩn thận tỉ mỉ xoa bóp, khiến mặt thậm chỉ có chút đỏ.

      "Thế nào? Còn đau ?" Lam Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Quần, khẽ hỏi.

      Mặc Thiếu Quần liên tục lắc đầu, " có gì, chỉ là, cảm thấy có chút khó chịu mà thôi!"

      "Chiếu theo đó mà xoa bóp, làm thêm vài lần nữa chắc hẳn khỏi!" Cảnh Thần căn dặn.

      "Uh, tôi biết!" Mặc Thiếu Quần gật đầu.

      Sau khi giúp Mặc Thiếu Quần xoa bóp thêm lúc, Cảnh Thần mới thu tay về, " nghĩ tới, khi trở nên nghiêm túc, lại có thể phong độ như vậy!"

      Từ rất lâu, chưa có ai khích lệ như vậy, bổng chốc, khiến Mặc Thiếu Quần có chút ngượng ngùng.

      "Được rồi, tôi quấy rầy làm việc, tôi ra ngoài trước." Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Quần .

      Mặc Thiếu Quần gật gật đầu, " Hảo!"

      Lam Cảnh Thần đứng lên, ra ngoài.

      Mặc Thiếu Quần ngồi trong phòng làm việc, nhìn theo bóng lưng của Lam Cảnh Thần, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

      Khi Trần Mặc vừa từ bên ngoài trở về, nghe mọi người bàn tán về chuyện của Cảnh Thần, cảm thấy có chút yên lòng, nghe đến phòng làm việc của Mặc Thiếu Quần, cũng vội chạy tới tìm.

      Cảnh Thần vừa mới ra liền gặp được .

      "Cảnh Thần, em sao chứ?" Trần Mặc lo lắng nhìn hỏi.

      Nhìn Trần Mặc, Cảnh Thần lắc đầu, "Em sao!"

      " nghe người trong phòng thiết kế em xảy ra chuyện, em có thể cho biết, rốt cuộc chuyện đó là sao được ?"

      "Em biết, em cũng biết người nọ là ai, bất quá, mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Mặc tổng cũng cho người đuổi rồi!'

      "Có phải em đắc tội với ai ?" Trần Mặc nhìn Cảnh Thần hỏi, đối với việc có chồng hay việc thích lăng nhăng bậy bạ, là người hiểu hơn ai hết, cho nên, khi gặp phải loại tình này, Trần Mặc thập phần tin tưởng .

      Nhắc đến chuyện này, Cảnh Thần ngẫm nghĩ lúc, sau đó lắc đầu, " có!"

      có?

      Nếu như có, vậy tại sao lại có người muốn hại ?

      Trần Mặc suy nghĩ, sau đó nhìn Cảnh Thần an ủi, "hảo, biết rồi, em cũng đừng nghĩ nhiều, hết thảy cứ giao cho !"

      Lam Cảnh Thần muốn gây rắc rối đến , nhưng lời cự tuyệt lại cách nào rời khỏi miệng, chỉ có thể gật đầu, " Vâng!'

      Cảnh Thần vừa về tới vị trí công tác, Nhược Nhã liền tiến tới hỏi, "Cảnh Thần, rốt cuộc chuyện vừa rồi là sao?"

      "Tôi cũng biết !"

      " biết, vậy sao người ta lại đến tìm !"

      "Tôi biết !" Cảnh Thần có chút phiền não, tại mọi người trong bộ phận thiết kế, càng đem chuyện của ra để chế giễu.

      Nhược Nhã cũng nhận thấy, Lam Cảnh Thần giống như người dối.

      "Vậy thử nghĩ xem, người nào cố ý chỉnh ?" Nhược Nhã hỏi.

      Lam Cảnh Thần lắc đầu, sắp bị chuyện này phiền chết, "Tôi cái gì cũng biết!"

      Nhìn bộ dạng ảo não của Cảnh Thần, Nhược Nhã liền thức thời truy vấn tiếp, "Được rồi, nhớ mấy ngày tiếp theo phải cẩn thận chút!"

      " Vì sao?"

      "Nếu lỡ nam nhân kia lại tiếp tục tìm đến gây rối biết phải làm thế nào bây giờ?" Nhược Nhã .

      Vốn dĩ Cảnh Thần cho rằng chuyện xong rồi, nhưng khi nghe Nhược Nhã hảo tâm nhắc nhở, chợt phát , hình như chuyện này còn tiếp diễn!

      Về phần nam nhân kia, căn bản biết !

      Vì sao lại đến tìm , còn cố ý những lời khó nghe như vậy....

      Đến lúc này, bổng nhiên trong đầu Cảnh Thần chợt nhớ tới những lời Lăng phu nhân từng , bà bảo cứ chờ coi...

      Chẳng lẽ, việc này đều do bà ta làm sao?

      " suy nghĩ gì vậy?" Nhìn dáng vẻ thẩn thờ suy nghĩ của Cảnh Thần, Nhược Nhã vỗ chút bả vai của .

      Cảnh Thần hoàn hồn, chuyện này cũng chưa xác định có phải do Lăng phu nhân làm hay , cho nên cũng thể lung tung, lắc đầu, " có gì!"

      "Vậy, nhớ cẩn thận chút!"

      "Ừ !"Cảnh Thần gật đầu xác nhận.

      xong câu đó, Nhược Nhã liền trở về vị trí của mình, chỉ còn lại mình Cảnh Thần ngồi đó, trong đầu ngừng lên những lời Lăng phu nhân , chẳng lẽ, bà làm như thế sao?

      Qua thời nghĩ trưa, trong đầu vẫn còn lẫn quẩn về chuyện này, thời điểm tan tầm, sợ Trần Mặc đuổi theo, mau chóng đón xe về nhà.

      Lúc Trần Mặc đuổi theo tới cửa công ty, thấy bóng dáng của Cảnh Thần.

      biết, tại muốn trốn tránh .

      Cảnh Thần từng qua, chờ đem tất cả mọi chuyện giải quyết tốt mới có thể lại tìm ....

      Còn ba ngày nữa, chính là hôn lễ của ...

      ... ...... ...... ......oanhlove.... .....***************.... ...... ...... .....

      Xe vừa dừng lại dưới lầu, Cảnh Thần vội vàng bước xuống xe, thẳng mạch lên lầu, đứng trước cửa nhà mình, liền ngây ngẩn cả người.

      Bởi vì trong nhà bị người ha tạt nước sơn màu đỏ thẩm, hơn nữa, đó còn viết hai chữ Tiểu Tam lớn.

      Mấy gã tạt sơn còn chưa rời khỏi.

      Lam Cảnh Thần nhìn bọn họ, " Các , các làm gì đó?"

      Hai chữ tiểu tam kích thích đối với thị giác của Cảnh Thần.

      Nghe có người lên tiếng, người tạt sơn quay đầu nhìn lại, " chính là chủ nhân ở đây?"

      "Đúng vậy, tôi chính là chủ nhân của ngôi nhà này, các tại sao lại làm như thế? Tôi lại thù oán gì với mấy người !"

      "Có người bỏ tiền bảo chúng tôi làm như vậy, bọn tôi chỉ có thể phụ trách giúp họ giải quyết vấn đề!" xong, bọn họ lại lấy toàn bộ nước sơn còn lại đều hắt người của Cảnh Thần.

      Hai tay Cảnh Thần nắm chặt thành nấm đấm, "Các làm thế, tôi nhất định báo cảnh sát bắt mấy lại!"

      "Báo cảnh sát?" Nghe thế, hai nam nhân cười lạnh, hướng về phía Cảnh Thần tới.

      "Lấy tiền của người ta, đương nhiên phải làm việc cho người, nếu dám báo cảnh sát, đừng trách tại sao chúng tôi độc ác!" Nam nhân lên tiếng uy hiếp.

      Cảnh Thần nhìn hai người bọn họ, rối rắm xuy nghĩ, chẳng lẽ phải để yên cho bọn họ muốn làm xằng làm bậy như vậy hay sao?

      Thời điểm Cảnh Thần ngừng cân nhắc, lúc này, sau lưng vang lên giọng .

      "Mấy người muốn làm gì?"

      Nghe có người lên tiếng, ba người đồng loạt quay đầu lại, người đến, dĩ nhiên chính là Qúy Vũ Phàm!

      Ngay cả Lam Cảnh Thần cũng có chút giật mình, vì sao lại có mặt ở đây?

      Chỉ thấy Qúy Vũ Phàm tiến tới, đem Cảnh Thần bảo hộ ở phía sau, nhìn hai nam nhân kia mở miệng, "Mấy người muốn làm gì ấy hả?"

      "A, a, lại là kẻ ngốc thích xen vào chuyện của người khác!" Hai nam nhân khinh thường .

      Qúy Vũ Phàm nhìn trong nhà Cảnh Thần bị tạt đầy sơn đỏ, sau đó đưa mắt nhìn bọn họ, khóe miệng gợi lên ý cười khinh miệt, "Thân là người đàn ông, lại khi để yết ớt có ý nghĩa gì? Có bản lĩnh, đánh với tao trận!"

      Lời của Qúy Vũ Phàm, thành công chọc giận hai nam nhân kia, cho du Lam Cảnh Thần muốn ngăn lại, sợ là ngăn được.

      "Đánh với mày sao, được lắm, vậy chơi luôn !" Dứt lời, nam nhân thẳng tắp đánh tới.

      Lam Cảnh Thần cả kinh, vừa muốn mở miệng ngăn cản, ngay lúc này, Qúy Vũ Phàm giơ tay, chặn được cú đấm vừa rồi.

      Hai người loạn đánh.

      Lam Cảnh Thần ở bên quan sát, cảm thấy, dường như Qúy Vũ Phàm có chút công phu!

      Bất quá, cũng vẫn lo lắng như thường, dù sao, chuyện này cùng Qúy Vũ Phàm chút quan hệ cũng có.

      Nhìn ra Qúy Vũ Phàm thuộc dạng khó đối phó, kẻ còn lại cũng vọt lên tham gia vào trận đấu, tại đổi thành hai đánh , cho dù Qúy Vũ Phàm có công phu ít, cũng khó có thể lấy chọi hai.

      Huống chi, bọn họ còn móc dao ra !

      Thời điểm Cảnh Thần phát việc tốt, hai mắt trừng lớn, căn bản kịp nhắc nhở, dao liền đâm cánh tay của Qúy Vũ Phàm!

      Thấy thế, Cảnh Thần bất chấp tất cả, lặp tức vọt lên, "Dừng tay, đừng đánh nữa mà!"

      Nhưng hai nam nhân kia thuận ý buông tha, còn tiếp tục muốn đánh, lúc này, Cảnh Thần nhìn bọn họ, lớn tiếng hét lên, " Tôi báo cảnh sát, bọn họ lặp tức đến đây, mấy người còn muốn tiếp tục nán lại đây sao?"

    5. Châu Lương

      Châu Lương Active Member

      Bài viết:
      107
      Được thích:
      88
      chưa có chương mới hả bạn. đọc tới lúc hấp dẫn. hồi hộp quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :