1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 465: Vi An và Lâm Tử Lam

      Editor: nhokcoicodon

      Khi Lâm Tử Lam muốn nôn, tay Mặc Thiếu Thiên, nhàng đặt lên bụng Lâm Tử Lam, khóe miệng ra nụ cười, "Em , ở đây có thể hay có!" Mặc Thiếu Thiên nhìn bụng bằng phẳng của Lâm Tử Lam .

      Nghe Mặc Thiếu Thiên , Tử Lam nhịn được bật cười, lắc đầu, " có!"

      "Làm sao em biết?"

      "Bởi vì em cảm giác có!" Tử Lam cười .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười mê hoặc, "Xem ra, còn phải tiếp tục cố gắng nhiều nha..." , tay Mặc Thiếu Thiên linh hoạt dò vào trong áo Lâm Tử Lam, bàn tay di chuyển khắp người , làm Lâm Tử Lam hồi run rẩy.

      "Vợ , vậy chúng ta cùng cố gắng tạo đứa thôi..." Giọng trầm thấp của Mặc Thiếu Thiên vừa vang lên bên tai Lâm Tử Lam,vừa , ở bên khẽ cắn tai .

      "Em có thể cự tuyệt sao?" Lâm Tử Lam cười hỏi lại.

      " thể!" Mặc Thiếu Thiên lập tức phản bác lại.

      Dù Lâm Tử Lam có cái gì, cái gì cũng đều vô dụng thôi.

      Lâm Tử Lam cũng cái gì, mà là trực tiếp vươn tay, vòng lên cổ Mặc Thiếu Thiên, cả người dựa vào Mặc Thiếu Thiên, đứng dậy, hôn lên môi của .

      Cảm giác được Lâm Tử Lam chủ động, Mặc Thiếu Thiên cũng nhảm nữa, trực tiếp giữ chặt gáy của Lâm Tử Lam, đổi bị động thành chủ động, làm nụ hôn sâu hơn...

      Giống như, hai người sớm quen thuộc điểm nhạy cảm của nhau, rất nhanh, trong phòng tràn ngập mùi vị tình .

      Dạ ừ a a.

      A a ừ.

      Tong phòng...

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

      Sáng hôm sau.

      Vẫn là Hi Hi dậy làm bữa sáng.

      có biện pháp, cha mẹ đều phải làm phải làm, còn là Hi Hi bắt .

      Vừa làm xong, chợt nghe trong phòng của lâm tử Lam có tiếng động, Hi Hi quay đầu lại nhìn, cùng lúc đó Lâm Tử Lam từ trong phòng ra.

      "Mẹ, mẹ tỉnh? Muốn ăn sáng luôn ạ! ?" Hi Hi mở miệng cười.

      Khi nhìn thấy Hi Hi, trong đầu Lâm Tử Lam nhớ đến những lời Mặc Thiếu Thiên với ngày hôm qua, suy nghĩ chút, khóe miệng Lâm Tử Lam ra nụ cười, "Được!" Vì vậy, thẳng đến bàn ăn.

      "Cha đâu rồi ạ?" Lúc này, Hi Hi nhìn phía sau hỏi.

      "Lập tức ra!" Lâm Tử Lam .

      Hi Hi gật đầu, hai người vừa ngồi xuống, vừa mới bắt đầu ăn, Mặc Thiếu Thiên từ trong phòng ra, thấy bữa sáng bàn ăn, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên, "Bữa sáng thịnh soạn như vậy cũng biết chờ cha!?"

      Nghe thế, Hi Hi còn chưa kịp mở miệng, Lâm Tử Lam lại mở miệng, "Ngày hôm qua bảo bối tất cả, cho bắt đầu làm cơm, Mặc tiên sinh, ngày đầu tiên thất bại!" Lâm Tử Lam .

      Nghe thế, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên đồng thời sửng sốt.

      Hi Hi nhìn về phía Lâm Tử Lam, trong lời của mẹ có hàm ý đúng hay ? Hay là , mẹ đồng ý?

      Ý này, đương nhiên là Mặc Thiếu Thiên hiểu, ngày hôm qua chuyện cùng Lâm Tử lam cả đêm, đương nhiên biết những lời Lâm Tử Lam ngày hôm nay là có ý gì!

      Khóe [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 465: Vi An và Lâm Tử Lam

      Editor: nhokcoicodon

      Khi Lâm Tử Lam muốn nôn, tay Mặc Thiếu Thiên, nhàng đặt lên bụng Lâm Tử Lam, khóe miệng ra nụ cười, "Em , ở đây có thể hay có!" Mặc Thiếu Thiên nhìn bụng bằng phẳng của Lâm Tử Lam .

      Nghe Mặc Thiếu Thiên , Tử Lam nhịn được bật cười, lắc đầu, " có!"

      "Làm sao em biết?"

      "Bởi vì em cảm giác có!" Tử Lam cười .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười mê hoặc, "Xem ra, còn phải tiếp tục cố gắng nhiều nha..." , tay Mặc Thiếu Thiên linh hoạt dò vào trong áo Lâm Tử Lam, bàn tay di chuyển khắp người , làm Lâm Tử Lam hồi run rẩy.

      "Vợ , vậy chúng ta cùng cố gắng tạo đứa thôi..." Giọng trầm thấp của Mặc Thiếu Thiên vừa vang lên bên tai Lâm Tử Lam,vừa , ở bên khẽ cắn tai .

      "Em có thể cự tuyệt sao?" Lâm Tử Lam cười hỏi lại.

      " thể!" Mặc Thiếu Thiên lập tức phản bác lại.

      Dù Lâm Tử Lam có cái gì, cái gì cũng đều vô dụng thôi.

      Lâm Tử Lam cũng cái gì, mà là trực tiếp vươn tay, vòng lên cổ Mặc Thiếu Thiên, cả người dựa vào Mặc Thiếu Thiên, đứng dậy, hôn lên môi của .

      Cảm giác được Lâm Tử Lam chủ động, Mặc Thiếu Thiên cũng nhảm nữa, trực tiếp giữ chặt gáy của Lâm Tử Lam, đổi bị động thành chủ động, làm nụ hôn sâu hơn...

      Giống như, hai người sớm quen thuộc điểm nhạy cảm của nhau, rất nhanh, trong phòng tràn ngập mùi vị tình .

      Dạ ừ a a.

      A a ừ.

      Tong phòng...

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

      Sáng hôm sau.

      Vẫn là Hi Hi dậy làm bữa sáng.

      có biện pháp, cha mẹ đều phải làm phải làm, còn là Hi Hi bắt .

      Vừa làm xong, chợt nghe trong phòng của lâm tử Lam có tiếng động, Hi Hi quay đầu lại nhìn, cùng lúc đó Lâm Tử Lam từ trong phòng ra.

      "Mẹ, mẹ tỉnh? Muốn ăn sáng luôn ạ! ?" Hi Hi mở miệng cười.

      Khi nhìn thấy Hi Hi, trong đầu Lâm Tử Lam nhớ đến những lời Mặc Thiếu Thiên với ngày hôm qua, suy nghĩ chút, khóe miệng Lâm Tử Lam ra nụ cười, "Được!" Vì vậy, thẳng đến bàn ăn.

      "Cha đâu rồi ạ?" Lúc này, Hi Hi nhìn phía sau hỏi.

      "Lập tức ra!" Lâm Tử Lam .

      Hi Hi gật đầu, hai người vừa ngồi xuống, vừa mới bắt đầu ăn, Mặc Thiếu Thiên từ trong phòng ra, thấy bữa sáng bàn ăn, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên, "Bữa sáng thịnh soạn như vậy cũng biết chờ cha!?"

      Nghe thế, Hi Hi còn chưa kịp mở miệng, Lâm Tử Lam lại mở miệng, "Ngày hôm qua bảo bối tất cả, cho bắt đầu làm cơm, Mặc tiên sinh, ngày đầu tiên thất bại!" Lâm Tử Lam .

      Nghe thế, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên đồng thời sửng sốt.

      Hi Hi nhìn về phía Lâm Tử Lam, trong lời của mẹ có hàm ý đúng hay ? Hay là , mẹ đồng ý?

      Ý này, đương nhiên là Mặc Thiếu Thiên hiểu, ngày hôm qua chuyện cùng Lâm Tử lam cả đêm, đương nhiên biết những lời Lâm Tử Lam ngày hôm nay là có ý gì!

      Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ra nụ cười, trực tiếp tới, ngồi xuống, "Sáng sớm tính, bắt đầu từ buổi tối!"

      "Bảo bối, nhớ kỹ lời này, buổi tối con cần làm, nếu cha con làm được như lời , chúng ta toàn bộ ăn đều nhị đói là được rồi!" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi .

      Nghe thế, Hi Hi gật đầu, liên tục "Con biết!"

      Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn hai mẹ con mở miệng, " phải là làm cơm sao, có cái gì khó khăn, làm là được!" Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe được câu này, Hi Hi và Lâm Tử Lam đều có chút kinh ngạc, Lâm Tử Lam mở miệng cười, "Mặc tiên sinh, nhớ giữ lời nha!"

      " có khi nào giữ lời?" Mặc Thiếu Thiên hỏi lại, nấu cơm mà thôi, tin còn khó hơn.

      "Cha, con tin tưởng cha!" Đây là, Hi Hi mở miệng cười .

      Mặc Thiếu Thiên cũng trở lại dáng vẻ tươi cười, "Cha cũng tin tưởng chính mình!!"

      Vì vậy buổi sáng sớm, ba người đều rất vui vẻ vượt qua.

      Lúc ăn cơm xong, Mặc Thiếu Thiên vừa mới chuẩn bị đưa Hi Hi tới trường học, vừa xuống lầu, lại thấy người đứng dưới lầu.



      Lý Thuận cả người quần áo màu đen, mang theo kính râm, thoạt nhìn rất có tinh thần, thế nhưng cũng làm cho có cảm giác phóng đãng kềm chế được, nhìn qua, còn đẹp trai.

      "Lão đại!" Thấy Hi Hi xuống lầu, lý Thuận lập tức tới.

      "Rất đúng giờ!" Hi Hi cười .

      " Đó là đương nhiên!" Lý Thuận .

      Lúc này, Lâm Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên đều nhìn bọn họ, đối với Lý Thuận, Mặc Thiếu Thiên biết, khi lần đầu tiên biết thân phận Hi Hi, Lý Thuận cũng ở chỗ này, hơn nữa, hai người nhìn nhau lúc lâu, thiếu chút nữa động tay chân, nếu như phải Hi Hi đứng ra, chắc là, bọn họ cũng đánh nhau!

      Lúc này, nhìn Lý Thuận xuất , Mặc Thiếu Thiên và Lâm tử Lam đều đứng ở nơi đó.

      Lúc này, Hi Hi xoay người nhìn hai người, "Cha, mẹ, cần hai người đưa con đến trường học, trong khoảng thời gian này, đều do ấy đưa đón!" Hi Hi cười .

      Mặc Thiếu Thiên đương nhiên biết thân phận Lý Thuận, thế nhưng Lâm Tử Lam...

      Tuy rằng biết Hi Hi và Lý Thuận có quan hệ thế nào, nhưng Lâm Tử Lam cũng biết, người này sợ là cũng thoát được có quan hệ với Hợp Tung.

      Xem ra, chuyện Mặc Thiếu Thiên với , có sai.

      Gần đây, Hi Hi gặp chút chuyện phiền phức!

      Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới chuyện Hi Hi muốn đến Hợp Tung, biết đâu, Hi Hi rời bỏ Hợp Tung quyết định tốt!

      Lâm Tử Lam gật đầu, "Được, hai người đường cẩn thận!" Lâm Tử Lam cười .

      Hi Hi gật đầu, "Vâng, con biết, cha mẹ, hai người đường cũng cẩn thận!" , Hi Hi liền lên xe Lý Thuận.

      Lý Thuận mở cửa cho Hi Hi, sau đó đóng cửa lại, nghiêng đầu qua chỗ Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam, "Hai vị, tạm biệt!" , làm động tác, xoay người lên xe, lái .

      Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam liếc mắt, cũng chuyện, Mặc Thiếu Thiên cũng lái xe , hai người cũng đến công ty.

      Chuyện của bọn họ mọi người đều biết, hai người cũng còn kiêng kị, trực tiếp chạy xe đến công ty, Lâm Tử Lam quay về bộ phận thiết kế, Mặc Thiếu Thiên quay về phòng làm việc.

      Mà bên trong phòng làm việc, Vi An bưng chén nước trà đặt ở bàn, vừa muốn , lại thấy bàn có văn kiện, mặt tình cờ viết ba chữ Lâm Tử Lam, sau khi nhìn thấy, Vi An sửng sốt chút, trực tiếp vươn tay cầm lên.

      Mở văn kiện ra, bên trong là bản thiết kế, hơn nữa cũng có thể nhìn ra, là nhẫn cưới.

      Khi nhìn đến thời gian, Vi An nhíu chân mày, đôi mắt cũng biến sắc, đáy lòng dường như nổi giận.

      Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ta có thể có được hạnh phúc?

      Nghĩ tới đây, Vi An vừa định vươn tay xé , chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân.

      Nghe thế, Vi An sửng sốt, giây kế tiếp, lập tức vứt văn kiện ra xa, cầm lấy văn kiện của mình, đứng ở chỗ khác.

      Mà cùng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

      Mặc Thiếu Thiên xuất ở cửa, khi nhìn đến người ở bên trong , Mặc Thiếu Thiên nhíu chân mày, " tại sao lại ở chỗ này?"

      Vi An đứng ở bên trong, giống như thu dọn đồ đạc, nghe được tiếng động, quay đầu lại, khi thấy Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng ra nụ cười nghề nghiệp, "Mặc tổng!"

      Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn phòng làm việc chút, dựa theo lý mà , người thư kí xuất ở phòng làm việc của , có gì là lạ, thế nhưng biết tại sao, Vi An xuất ở nơi này, lại có loại cảm giác khó hiểu.

      Nghe được Mặc Thiếu Thiên , Vi An sợ hãi, đứng ở nơi đó, "Tôi đến đưa tài liệu, nhưng Mặc tổng có ở đây, tôi liền ở đây đợi!" Vi An .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, tiện đà vào.

      Lúc này, Vi An lập tức mở miệng, "Mặc tổng, xin lỗi, hôm qua tôi pha cà phê, tôi biết thích uống cà phê, cái này là trà!" Vi An mở miệng .

      Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, sau khi nghe Vi An , ánh mắt rơi vào cái cốc ở bàn, hương vị rất tươi mát, bình thường uống cái loại này.

      Lúc này, ngước mắt nhìn về phía Vi An.

      Vi An mở miệng, " xin lỗi, có hiểu sở thích của Mặc tổng là lỗi của tôi.!"

      Nhìn thái độ thành nhận sai của , Mặc Thiếu Thiên hơi sửng sốt chút, " phải lỗi của , là tôi bảo pha!"

      Nghe thế, Vi An cười cười.

      "Được rồi, có chuyện gì, ra ngoài trước !" Mặc Thiếu Thiên mở miệng .

      Vi An lúc này mới chợt nhớ tới, "Mặc tổng, cái này là Tập đoàn Hứa Thức đưa văn kiện tới, mời xem qua!" , Vi An liền đặt văn kiện ở trước mặt của Mặc Thiếu Thiên.

      "Ừ, tôi biết, tôi xem!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Vâng, có chuyện gì, tôi ra ngoài trước!" Vi An cười .


      "Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu, Vi An xoay người ra ngoài.

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó, nhìn bóng lưng Vi An, thể , tâm tư rất , rất nhanh quen thuộc sở thích của , cũng thay đổi được nhiều việc.

      Chỉ là...

      Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, cầm lấy điều khiển từ xa bàn, ấn xuống cái, TV tường trong phòng làm việc thoáng cái mở ra, mà bên trong lại xuất hình ảnh, việc trong phòng làm việc, lần nữa xuất lại...

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
      Chuyện Trần Mặc đính hôn bị chậm lại, ở công ty truyền ra.

      Mà Trần Mặc mấy ngày nay cũng vẫn xin nghỉ, về chuyện Lăng Nhược xảy ra tai nạn xe cộ, sợ là Trần Mặc phải bận rộn.

      Lâm Tử Lam vốn còn lo lắng chuyện này ảnh hưởng đến Cảnh Thần, thế nhưng sau khi trực tiếp nhìn thấy Cảnh Thần, tử Lam mới yên lòng, nhìn ra, tinh thần Cảnh Thần tốt hơn nhiều, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn còn có chút u buồn, thế nhưng như thế khá hơn nhiều.

      Buổi trưa, hai người cùng ăn, cười cười , rất náo nhiệt.

      Nhìn Cảnh Thần cười cười , tử Lam cũng rất vui vẻ, khi hai người đùa, lúc này, nhà hàng xuất lau người.

      Người kia ai khác, chính là Vi An.

      bưng khay thức ăn, nhưng hình như trong phòng ăn chỗ ngồi phải rất nhiều, nhìn chung quanh lần, lại Lâm Tử Lam.

      Khi Lâm Tử Lam và Cảnh Thần còn chưa kịp gì, Vi An lại bưng khay thức ăn về phía hai người.

      "Tôi có thể ngồi bên này được ?" Vi An cười nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Cảnh Thần sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm tử Lam còn có thể cái gì, khóe miệng ra nụ cười, "Ngồi !"

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 466: Lâm Tử Lam nghi ngờ Vi An

      Editor: thanh huyền

      Vi An cười, hào phóng ngồi xuống.

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn , giống như nhớ tới cái gì, "Vi An tiểu thư, nghe là từ nước ngoài trở về! ?"

      Nghe thế, Vi An cười, " gọi tôi là Vi An là được rồi!" Lập tức lại bổ sung câu, "Ừ, trước đây ở Pháp!"

      "Năng lực Vi An tiểu thư tốt như vậy, sao bỗng nhiên lại trở về nước phát triển?” Cảnh Thần ôn hoà hỏi.

      "Dù sao tôi cũng là người Trung Quốc, đương nhiên muốn trở về nước, chỉ là nghĩ tới trùng hợp như vậy!" xong, ánh mắt Vi An lần thứ hai rơi vào người của Lâm Tử Lam, "Ban đầu ở Pháp bắt chuyện lần, chỉ là gặp thoáng qua, nghĩ tới hôm nay lần thứ hai gặp lại, tôi nghĩ, đây là duyên phận!” Vi An nhìn Lâm Tử lam .

      Lâm Tử Lam cười cười, "Đúng vậy, nghĩ tới trùng hợp như vậy!"

      Tuy rằng lời là như vậy, thế nhưng làm cho người khác có cảm giác trùng hợp.

      Nhìn Vi An cười, cho người cảm giác rất chân thành, Lâm Tử Lam cũng cái gì, nhưng là từ đáy lòng, thích tôi.

      Lâm Tử Lam cũng biết vì sao.

      Cho cảm giác, rất thoải mái.

      "Nghe Mặc tổng rất Lâm tiểu thư, hơn nữa tìm nữ thư kí, cũng là bởi vì Lâm tiểu thư, sau đó ở công ty, phải nhiều lần Lâm tiểu thư hỗ trợ!" Vi An rất khiêm tốn .

      Nghe như thế, Lâm Tử Lam cười cười, "Mặc luôn luôn là người công tư phân minh, chỉ cần làm sai tức giận, tôi tin tưởng năng lực của Vi An tiểu thư!!" Lâm Tử Lam cũng thập phần khiêm tốn .

      Cảnh Thần cũng phụ họa mở miệng, "Đúng vậy, năng lực Vi An tiểu thư như thế, có chuyện gì!" Cảnh Thần .

      Nghe lời của bọn họ, Vi An cười cười, gật đầu.

      Lúc mọi người chuyện, điện thoại di động của Lâm Tử Lam điện thoại di động vang lên.

      Khi nhìn đến dãy số, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên nụ cười, lập tức nhận điện thoại.

      "Alo, bảo bối..."

      "Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?" Hi Hi ở trong điện thoại hỏi.

      "Ừ, ở căn tin, làm sao vậy?" Lâm Tử Lam ôn nhu hỏi.

      " có gì, vừa hay Mặc lão gọi điện thoại cho con, buổi tối cả nhà chúng tôi trở lại!" Hi Hi .

      "Trở lại? Có chuyện gì ?" Lâm Tử Lam hỏi.

      "Con cũng biết, chỉ có là, buổi tối trở về !" Hi Hi , "Sau khi con tan học, Lý Thuận đưa con tới Mặc gia!” Hi Hi .

      Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, gật đầu, "Được, mẹ biết!”

      "Cho nên lúc tan làm hai người trực tiếp tới, cần phải đợi con!”

      "Con cẩn thận chút!"

      "Con biết, cứ như vậy, cúp trước!" Hi Hi .

      "Ừ!"

      Vì vậy, điện thoại bị cúp, Cảnh Thần ở bên nhìn, "Là bảo bối sao?"

      Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ!"

      "Bảo bối?" Vi An lúc này đặt câu hỏi, "Bảo bối là ai?"

      "A, bảo bối là con trai của Lâm Tử Lam cùng Mặc tổng, bảy tuổi!” Lúc Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Cảnh Thần lại mở miệng trước.

      Mặc dù là cười , thế nhưng Lâm Tử Lam có thể cảm giác được, Cảnh Thần , mang theo điểm cảnh cáo.

      "Lâm tiểu thư có con trai? nhìn ra, nhưng là các ngươi phải còn có..." Vi An được nửa, nhìn Lâm Tử Lam, ra, nhưng là có ý gì, lại hiểu.

      Lâm Tử Lam cười cười, có tức giận, "Chúng tôi là có con trai trước, sau đó mới nhau!” Lâm Tử Lam , ngần ngại chút nào.

      Căn bản, đây cũng là .

      Bao nhiêu năm, Lâm Tử Lam thành thói quen.

      Chỉ là, bảo bối vẫn là kiêu ngạo của , cảm thấy mất mặt.

      Nghe thế, Vi An tỏ ra kinh ngạc, "Lâm tiểu thư hạnh phúc!"

      Lâm Tử Lam chỉ là hướng tôi cười cười.

      Cảnh Thần mở miệng, "Đúng vậy, Lâm Tử Lam rất hạnh phúc, bao nhiêu phụ nữ có ý với Mặc tổng, thế nhưng tại Mặc tổng cũng có nhìn đến, nhìn ra, Lâm Tử Lam cùng Mặc tổng rất nhau!” Cảnh Thần cười .

      Như có như , Cảnh Thần luôn luôn ra lời cảnh cáo.

      Cũng có khác, người phụ nữ này làm bộ đơn thuần, Cảnh Thần rất thích loại cảm giác này.

      Còn bằng có sao vậy.

      Vi An gật đầu, "Ừ!"

      Nhìn dáng vẻ Vi An, Cảnh Thần cũng gì, ngước mắt cùng Lâm Tử Lam nhìn nhau, hai người trao đổi ánh mắt, tiếp tục ăn.

      Vi An tùy ý ăn vài miếng, nhìn bọn họ, "Tôi ăn no, các người từ từ ăn, tôi lên phòng làm việc trước!”

      Lâm Tử Lam nhìn của hộp đồ ăn của , “ mới ăn chút!”

      Vi An cười, "Tôi giảm béo!" , "Các từ từ ăn, tôi trước!"

      Lâm Tử Lam gật đầu, vì vậy, Vi An xoay người .

      mới vừa , Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, "Cậu lời này làm gì? Để cho người khác nghe xong, còn tưởng rằng chúng ta xa lánh ấy!”

      " Tớ đây là vì để cho ta sớm chặt đứt ý niệm trong đầu, cậu nhìn trang phục của ta, cũng cậu rất giống nhau, người khác , cậu biết sao? Cố ý mặc như vậy, phải là muốn hấp dẫn chú ý của Mặc tổng hay sao?” Cảnh Thần .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, " Dù vậy, câu cũng nên đánh giá như vậy!”

      "Đúng vậy, lớn lên giống còn chưa tính, trang phục, phong cách cũng như nhau, vậy là trùng hợp quá mức!" Cảnh Thần .

      Những lời này, Lâm Tử Lam gì, kỳ thực, trong lòng cũng cảm thấy như vậy, chỉ là ra mà thôi.

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn , "Cậu để ý chút , mặc kệ ta là thích phần công việc này, hay là còn có mục đích, cậu nên suy nghĩ chút !”

      "Tớ biết!" Lâm Tử Lam cười, nhìn , "Được rồi, mau ăn !"

      Cảnh Thần cũng cười cười, biết Lâm Tử Lam cũng phải là người mặc cho người khác khi dễ, nên cũng yên lòng, tiếp tục ăn.

      Vi An ở công ty, sau vài ngày, cũng quen thuộc với công việc của MK.

      Vì có thể lực, ít người trong công ty bội phục.

      Vì chuyện này, bộ phận thiết kế ngừng bàn tán, Lâm Tử Lam cũng chỉ cười cười, gì.

      Lúc buổi chiều, Lâm Tử Lam đến phòng giải khát rót nước, lúc từ phòng giải khát ra, trong phòng làm việc truyền ra cuộc đối thoại.

      " Thiết kế ở bộ phận quảng cáo, đều phải do quản lí kí xong mới đưa qua cho Mặc tổng sao?”

      "Là như vậy, thế nhưng, ràng văn kiện tôi làm đưa , có khả năng gặp!" Quản lí bộ phận quảng cáo nóng nảy .

      Nghe được lời của , Vi An cau mày. Lúc này, tới, trực tiếp cầm văn kiện lên, tùy ý mở ra, sau đó rút ra tờ, cầm lên nhìn chút, "Là cái này sao?"

      Quản lí bộ phận nghe được, lập tức tới nhìn chút, khi nhìn đến đồ vật bên trong , liên tục gật đầu, "Là, chính là cái này, nhưng là tại sao lại ở chỗ này! ?" Quản lí hỏi.

      "Ở đây quá nhiều tư liệu, cẩn thận đem tư liệu quan trọng để ở chỗ này, đây là lỗi mà mỗi quản lí bộ phận quảng cáo dễ phạm phải!” Vi An nhìn tư liệu chữ .

      Cũng chính là nghe thế, bước chân của Lâm Tử Lam dừng lại ở đó.

      Quay đầu lại nhìn bên trong.

      Lúc này,quản lí bộ phận quảng cáo liên tục gật đầu, lập tức cũng tò mò nhìn Vi An, "Vi An tiểu thư, làm sao biết?"

      Đích xác là bình thường hay phạm phải sai lầm như vậy.

      Nghe thế , Vi An sửng sốt, biểu tình cũng cứng nhắc lại, lập tức mở miệng, "Thời gian tôi ở nước ngoài công tác, cũng là như bây giờ như vậy, luôn luôn cẩn thận để tư liệu quan trọng và quan trọng để cùng nhau!” Vi An cười .

      "A a, là như thế này !" Quản lí cười , " biết, tôi còn tưởng rằng Vi An tiểu thư từng công tác qua ở chỗ này!”

      Quản lí những lời này, chạm đến đáy lòng của hai người.

      Vi An lập tức cười , "Làm sao có thể, tôi mới tới đây có mấy ngày!”

      Quản lí gật đầu cười.

      Lâm Tử Lam đứng ở cửa, nghe đối thoại của bọn họ, cau mày lại, giống như nghĩ tới cái gì.... ...

      "Tư liệu tôi cầm trước!" Lúc này, Vi An mở miệng .

      Nghe thế , Lâm Tử Lam xoay người trước.

      Khi Vi An ra, Lâm Tử Lam rời rồi.

      Sau khi Vi An từ bộ phận quảng cáo ra, vừa vài bước, liền thấy Lâm Tử Lam.

      Vì vậy, Vi An cau mày.

      "Lâm tiểu thư!" Cuối cùng, Vi An là người lên tiếng cười chào hỏi.

      Nghe được tiếng , Lâm Tử Lam quay đầu lại, lúc thấy Vi An, trong con ngươi trong suốt mang theo vài phần đánh giá ta, cuối cùng ánh mắt rơi tu liệu tay Vi An, "Vi An tiểu thư rất nỗ lực!"

      Nghe Lâm Tử Lam , khóe miệng Vi An gợi lên nụ cười, “Cầm tiền lương để làm việc, hơn nữa, ai cũng biết Mặc tổng nuôi phế nhân, tôi đương nhiên phải nỗ lực chút, sợ bị cuốn gói, hơn nữa, Mặc tổng muốn nữ thu kí lười biếng dưới mọi tình huống!”Vi An cười , ngôn từ trong lúc đó, đều là chân thành, làm cho người khác xoi mói được cái gì.

      Lâm Tử Lam gật đầu, khóe miệng gợi lên cái cười yếu ớt, "Ừ, mới có vài ngày, xem ra MK đối với Vi An tiểu thư rất quen thuộc!” Lâm Tử Lam lời này, câu có hàm ý khác, người có lòng, nhất định ràng.

      Lời này, Lâm Tử Lam cũng là cố ý cho Vi An nghe, hay muốn nhìn chút, biểu tình như thế nào.

      Ai biết, Vi An chỉ là dừng giây đồng hồ, lập tức mở miệng, "Năng lực thích ứng của tôi rất mạnh, hầu như, nửa ngày tôi có thể nhớ các bộ phận!”

      Nhìn dáng vẻ Vi An tự nhiên hào phóng, Lâm Tử Lam cũng cười, "Trí nhớ tốt!"

      "Cảm ơn khen ngợi, được rồi, tôi còn có chuyện phải làm, về làm việc trước!" Vi An .

      Lâm Tử Lam gật đầu, "Tốt!"

      Vì vậy, Vi An hướng cười cười, xoay người rời .

      Lâm Tử Lam bưng cái chén, đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Vi An, cau mày, mong muốn, phải những gì tưởng tượng vậy.... .....

      buổi chiều, trong đầu Lâm Tử Lam đều vang lên những lời quản lí bộ phận quảng cáo , Vi An cùng quản lí đối thoại.

      Vi An câu, giống như là rất quen thuộc MK.... ...

      Lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới Diệp An Nhiên, nhớ kỹ, Diệp An Nhiên từng công tác qua ở bộ phận quảng cáo.

      Chẳng lẽ là... ta?

      , bảo bối qua, ta chết, lúc ở Italya, chết, làm sao xuất ở nơi này?

      Hơn nữa, dáng dấp giống nhau!

      Nhưng là là ai?

      Lâm Tử Lam có loại dự cảm rất mãnh liệt, người này, nhất định biết bọn họ!


      Chương 467: Dục cầu thỏa là gì? (Dục vọng chưa được thỏa mãn)

      Editor: Linh LG

      Cả buổi chiều, Lâm Tử Lam đều bị vây trong cái trạng thái khó chịu này, rất muốn biết người kia là ai, mãi cho đến sau khi tan tầm, Lâm Tử Lam mới ngừng suy tư.

      Chợt nhớ tới cuộc điện thoại của Hi Hi, muốn cùng Mặc Thiếu Thiên quay về Mặc gia, nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam mới đứng dậy hướng văn phòng Mặc Thiếu Thiên đến.

      Vừa lúc Lâm Tử Lam đến văn phòng Mặc Thiếu Thiên, Vi An ở trong, nghe thoáng qua như báo cáo công việc.

      Nhìn thấy Lâm Tử Lam tiến vào, Vi An có ý định dừng lại mà vẫn tiếp tục báo cáo.

      Mặc Thiếu Thiên thấy Lâm Tử Lam, nở nụ cười với , ý bảo đợi , Lâm Tử Lam gật đầu, vì thế, xoay người ra ngoài, ngồi sô pha ở bên ngoài chờ.

      Nhìn lướt qua tờ báo, rất nhanh, mười mấy phút đồng hồ trôi qua.

      Mặc Thiếu Thiên vừa ra khỏi văn phòng, hướng phía Lâm Tử Lam tới, " muốn em ở bên trong chờ, như thế nào mà em lại ngồi ở bên ngoài? Đợi lâu ?"

      Nghe thấy giọng ôn hòa của , Lâm Tử Lam mỉm cười, "Hai người làm việc, em tiện quấy rầy nên ở chỗ này đợi!" Lâm Tử Lam .

      Nghe câu của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên vươn tay nhéo cằm , dáng vẻ đầy cưng chiều "Em là người phụ nữ của , có cái gì mà tiện, hửm!?"

      Lâm Tử Lam cười tiếng, "Vạn nhất tiết lộ điều gì cơ mật, em chính là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên!" Lâm Tử Lam cười .

      "Ai dám? ở nơi này, ai dám hoài nghi em?" Mặc Thiếu Thiên cưng chiều nhìn Lâm Tử Lam.

      Nghe vậy, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên chút cười yếu ớt, trải qua nhiều chuyện như vậy, cùng Mặc Thiếu Thiên tin tưởng lẫn nhau, nghiễm nhiên trở thành 'chính mình' khác.

      tin tưởng này, bất luận ai cũng thể làm lung lay.

      Lúc này, Tử Lam ngước mắt, trong lúc vô tình nhìn thấy nét mặt Vi An, ta đứng ở nơi đó, tuy rằng khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng Lâm Tử Lam có thể nhận ra, tâm tình của ta giống vậy.

      Vi An thần trí thoảng qua, ngước mắt trong lúc vô tình chạm đến phải ánh mắt của Lâm Tử Lam, cười tới, "Lâm tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi bởi vì có việc rất quan trọng cần phải báo cáo, nên tôi dừng lại, đây là thói quen của tôi, xin lỗi!" Vi An xin lỗi.

      Nghe lời Vi An , Lâm Tử Lam cười cười, " có, rất chuyên nghiệp, dù sao tôi cũng có việc gì, là tôi đến quấy rầy đến hai người mới đúng!" Lâm Tử Lam cũng chút tức giận .

      Nghe xong lời hai người , Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Tốt lắm, có chuyện gì có thể rồi, bảo bối còn chờ chúng ta tại Mặc gia!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam nghiêng đầu nhìn , "Bảo bối với ?"

      "Ừ, vừa mới gọi điện thoại, thôi!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam gật đầu.

      Lúc này, Vi An đứng ở đó, nhìn dáng vẻ hai người tình cảm thương, khóe miệng mỉm cười cứng ngắc, vừa lúc tầm mắt của hai người nhìn qua, Vi An lập tức mỉm cười, "Tôi quấy rầy hai người, tôi trước để thu thập tư liệu!" Vi An mở miệng .

      " có việc gì tan việc sớm chút!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

      Vi An gật đầu, "Tôi biết!"

      Vì thế, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, " thôi!"

      Lâm Tử Lam cũng gì, theo Mặc Thiếu Thiên.

      Hai người bao xa, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Xem ra Vi An tiểu thư thích ứng vô cùng mau!" Lâm Tử Lam mở miệng .

      Nghe thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi chút ý cười, cũng gì, nắm tay Lâm Tử Lam .

      Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, Lâm Tử Lam cũng còn thêm cái gì, dù sao cũng có chứng cớ, vẫn là nhìn lại rồi sau.

      Mà phía sau, Vi An đứng ở xa xa, nhìn bóng lưng bọn họ, hai tay nắm chặt lại, con ngươi trong suốt kia cũng trở nên đục ngầu. . . . . .

      ^^^^^^^^^^^^^

      Rất nhanh, bọn họ đến Mặc gia.

      Cho dù miệng Mặc Thiếu Thiên trăm ngàn lần nghĩ đến việc quay về Mặc gia, nhưng từ khi quan hệ Hi Hi cùng Mặc lão tốt hơn, Mặc Thiếu Thiên cũng còn bài xích như trước .

      Mới vừa vào cửa, quản gia nhìn thấy bọn họ, "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người trở lại?"

      "Ừ, cha tôi đâu! ?" Mặc Thiếu Thiên tùy ý mở miệng hỏi.

      "Ở lầu, cùng hai vị tiểu thiếu gia chơi đùa!" Quản gia .

      Nghe thấy điều này, Mặc Thiếu Thiên cau mày lại, Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, vì thế, hai người cũng cảm thấy kỳ quái lên lầu .

      Mới vừa tới cửa thư phòng của Mặc lão, chợt nghe thấy tiếng từ bên trong truyền ra.

      "Là như thế này, như vậy!" Giọng Hi Hi truyền ra trước.

      "Đúng vậy, là như thế này!" Giọng Mặc lão buồn bực truyền ra.

      "Trước tiên đánh bên phải, rồi mới đánh bên trái!" Hi Hi vội vàng , "Ai da, ngốc hết biết!" Giọng Hi Hi hết sức bất đắc dĩ.

      "Tiểu tử thối, cháu kiên nhẫn chút được !" Mặc lão , "Dám ông ngốc, lúc ông còn trẻ còn chưa có cháu!" Mặc lão gào thét .

      Mặc dù là gào thét, nhưng là nghe ra, Mặc lão vẫn là thập phần thương Hi Hi.

      "Đúng vậy, lúc ông còn , càng hơn cháu đâu!" Hi Hi chịu thua, thêm câu.

      Nghe thấy thế, lập tức truyền đến tiếng cười của Mặc Vũ.

      Lúc này, Mặc lão ngẩng đầu liếc mắt nhìn bé cái, " cho phép cười, mau làm bài tập!"

      Vì thế Mặc Vũ vội vàng cúi đầu làm bài tập.

      Lúc này, Mặc lão nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, "Tiểu tử thối, cháu mạnh miệng có phải hay ? Ông cho cháu biết, đến khi ông lên cơn đau tim, do cháu phụ trách!" Vì thế, Mặc lão đứng dậy, uy hiếp.

      Nghe thế, Hi Hi lập tức chịu thua, "Được được được, là cháu sai rồi còn được sao!" Hi Hi nhận sai.

      "Này sai biệt lắm!" Mặc lão than thở tiếng, ánh mắt tiếp tục xem máy vi tính, nhưng nét mặt lại vô cùng thỏa mãn.

      Ngoài cửa ai để ý, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đứng ở cửa, nhìn thấy màn này, ông cháu ba người, rất là hòa hợp.

      Lâm Tử Lam đứng ở đó, khóe miệng cười yếu ớt, ánh mắt nhìn hướng Mặc Thiếu Thiên, thấy ánh mắt của sâu thêm.

      Nhớ tới nhiều chuyện lúc trước Mặc Thiếu Thiên trải qua, giờ khắc này, dường như Lâm Tử Lam có thể cảm nhận được tâm tình Mặc Thiếu Thiên, lúc còn , khao khát cha có thể làm bạn chơi đùa cùng đến cỡ nào. . . . . .

      Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam như hiểu được tâm tình Mặc Thiếu Thiên, vươn tay ra nắm lấy tay .

      Cả người Mặc Thiếu Thiên cả kinh, phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn mỉm cười, giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên lại xoay người ra, Lâm Tử Lam cũng rời theo.

      Bên trong, Mặc Thiếu Thiên trở lại phòng, trực tiếp nằm ở giường, Tử Lam qua, nhìn , nhịn cười mở miệng, "Mặc tổng, đừng với em là ghen!"

      Nghe lời Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên đứng dậy trực tiếp ôm lấy Lâm Tử Lam, tay giữ lấy gáy của , tà mị trước mặt lớn giọng, "Em làm chuyện gì để cho ghen sao?"

      Nghe xong lời Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam cũng có né tránh, mà là nhìn , " biết em phải có ý này!"

      "Vậy em là có ý tứ gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

      Lâm Tử Lam cũng quanh co lòng vòng, mà trực tiếp mở miệng, "Nhìn Mặc lão cùng bảo bối, Mặc Vũ ở trong phòng, có phải là ghen tỵ hay ?" Lâm Tử Lam hỏi.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên buông ra, " đùa, ghen cái gì!"

      " có? xác định sao?" Lâm Tử Lam sát vào , nhìn hỏi.

      Nghe lời của , Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn , "Xem ra là em muốn chặn cái miệng nhiều của em lại!" Vừa lúc Mặc Thiếu Thiên tiếp cận, Lâm Tử Lam vội cản lại, "Mặc tiên sinh, mời thẳng vào vấn đề, cần đánh trống lảng!"

      Thấy hành động của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên lười biếng cúi đầu nhìn , " có, ghen cái gì, mới lạ gì!"

      Nghe thế, Lâm Tử Lam nở nụ cười.

      "Cười cái gì?" Mặc Thiếu Thiên nhìn hỏi.

      "Cười miệng đường, tâm nghĩ nẻo!" Lâm Tử Lam chắc chắn , nhìn ra, Mặc Thiếu Thiên kỳ cũng thực khát vọng được chú ý đến, được Mặc lão quan tâm cùng thương, nhưng là bất đắc dĩ, hai người tính tình quá giống nhau, cũng biểu đạt cảm xúc ra với nhau, cho nên vừa mới thấy mặt liền đối chọi gay gắt.

      Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp phủ nhận, " có!"

      "Mặc tiên sinh, người khác có lẽ biết, nhưng em hiểu quá !" xong, Lâm Tử Lam vươn tay ôm lấy eo Mặc Thiếu Thiên, " ra cái này cũng có gì là mất mặt, có thừa nhận em cũng cười nhạo !"

      Cảm nhận được động tác của Lâm Tử Lam, con ngươi Mặc Thiếu Thiên hơi híp lại, "Em như vậy là hiểu ? Được!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn hỏi, khóe miệng gợi lên chút mị hoặc cười.

      Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, gật đầu lia lịa.

      "Vậy em biết muốn làm gì sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng lộ ra nụ cười vô lại.

      Nhìn thấy nụ cười kia, Lâm Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên có ý tốt gì, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ biết gì, nhịn cười rồi lắc đầu.

      " tại muốn ăn em!" xong, tay Mặc Thiếu Thiên hướng về phía Lâm Tử Lam với tới.

      Lâm Tử Lam cười, " cần náo loạn, muốn như thế này xuống ăn cơm!”

      "Có thể tối nay ăn!" Mặc Thiếu Thiên , sau đó trực tiếp đem Lâm Tử Lam đặt ở giường .

      Mặc Thiếu Thiên mà muốn, Lâm Tử Lam làm thế nào cũng ngăn cản được, lại cảm thấy hết sức buồn cười, "Mặc Thiếu Thiên, như thế này có người vào!"

      " !"

      Nhìn Mặc Thiếu Thiên đưa tay ra, Lâm Tử Lam cười, "Mặc tiên sinh, thế này xem như là do thẹn quá thành giận sao?"

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên dừng lại, nhìn Lâm Tử Lam, " vì sao mà giận?"

      "Là em trúng tim đen của , cho nên mới như vậy!" Tử Lam , "Chỉ là, bảo bối so với đáng hơn, co được dãn được, có thể làm Mặc lão thích, cũng là do bảo bối có bản lĩnh, Mặc tiên sinh, cũng đừng ghen tỵ!"

      Nghe xong lời Lâm Tử Lam , khuôn mặt Mặc Thiếu Thiên co rúm lại, lập tức cúi người, trực tiếp đem hai tay Lâm Tử Lam để đầu, "Lâm tiểu thư, xem ra, em rất hiểu !"

      đến cái này, khóe miệng Lâm Tử Lam lộ ra chút cười, "Bình thường thôi!"

      "Chỉ có điều, cũng phải cho em, bảo bối là con của , ăn giấm, chỉ tức giận là, ông ta dựa vào cái gì muốn nhận bảo bối liền nhận, nghĩ nhận là nhận, tức giận là vì điều này!" Mặc Thiếu Thiên .

      " xác định chút, giấm cũng ăn sao?" Lâm Tử Lam hỏi lại.

      Nhìn bộ dáng Lâm Tử Lam kiên trì, Mặc Thiếu Thiên chau mày, "Từ nay về sau, chỉ ăn giấm của em!" xong, cúi người, hướng về phía đôi môi của Lâm Tử Lam hung hăng hôn lên.

      Vừa lúc Mặc Thiếu Thiên hôn, Lâm Tử Lam nhân cơ hội nhàng cắn môi Mặc Thiếu Thiên cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đứng dậy, ánh mắt thâm u nhìn Lâm Tử Lam, "Em cắn ?"

      Lâm Tử Lam cười, "Là vì em muốn nhắc nhở , vẫn là nên động dục!"

      Nghe xong, Mặc Thiếu Thiên cũng thua, "Thế nhưng vẫn muốn em!" xong, Mặc Thiếu Thiên cúi người, hướng môi Lâm Tử Lam mà hôn.

      Lâm Tử Lam giãy dụa, "Mặc Thiếu Thiên, cần náo loạn, phải xuống ăn cơm ngay !"

      " ăn em trước rồi tính sau!"

      Lâm Tử Lam, ". . . . ."

      lúc hai người náo nhiệt cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, "Cha, mẹ, hai người tới rồi sao?"

      Đẩy cửa vào, thấy cảnh ở giường.

      Hi Hi nháy mắt sững sờ ở tại chỗ, thôi xong rồi, lại phá hư "chuyện tốt" của cha!

      Hi Hi vừa định lui ra ngoài, Mặc Vũ cũng theo sau tới đây, "Chú, thím……"

      Vào cửa, cũng ngẩn người tại đó .

      Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở giường, nhất là Mặc Thiếu Thiên, vừa có chút cảm giác, bị Hi Hi xông vào cắt đứt, cái loại cảm giác này, ngôn ngữ nào có thể diễn tả!

      Quay đầu, nhìn Hi Hi, ánh mắt u oán, hận thể đem Hi Hi đưa cách xa vạn dặm.

      "Bảo bối, cha kiếp trước mắc nợ con a a a!" Mặc Thiếu Thiên nhịn được muốn phát điên!

      Lâm Tử Lam bên cạnh cười, lập tức đẩy Mặc Thiếu Thiên ra từ giường ngồi dậy, "Bảo bối, làm sao vậy?"

      "Cái kia, ăn cơm . . . . . ." Hi Hi .

      Lâm Tử Lam cười, sau đó đứng lên, sửa sang lại quần áo chút, tới cạnh Hi Hi, Lâm Tử Lam trực tiếp hôn lên má Hi Hi cái, "Cám ơn bảo bối, mẹ trước!" xong, Lâm Tử Lam trực tiếp ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại ba người, Hi Hi, Mặc Vũ cùng Mặc Thiếu Thiên.

      Hi Hi nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, ánh mắt cũng là vạn phần u oán, mẹ, đây là mẹ muốn con phải chịu phạt sao!

      Con phải cố ý a a a!

      Lúc này, Mặc vũ đứng ở nơi đó, có chút tình huống!

      Mặc Thiếu Thiên từ giường xuống, hận thể dùng ánh mắt đem Hi Hi xa, "Bảo bối, thời điểm cha sinh ra con, nhất định cân nhắc kỹ!"

      Hi Hi, ". . . . . ."

      Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên , Hi Hi lập tức ngước mắt, nhìn Mặc Thiếu Thiên, nở nụ cười lấy lòng, "Cha, con đây cũng là vì muốn tốt cho cha, trở về nhà có vẻ thuận tiện hơn, ở trong này đủ hứng!"

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      Vì thế, Mặc Thiếu Thiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Hi Hi, cũng xoay người ra ngoài.

      Lúc này, Mặc Vũ nhìn Hi Hi, "Vì sao ta thấy sắc mặt chú tốt cho lắm?"

      Hi Hi quay đầu, nhìn Mặc Vũ, thản nhiên cho bốn chữ, "Dục cầu thỏa!" (*dục vọng chưa được thỏa mãn)

      Dục cầu thỏa?

      Mặc Vũ trong đầu vẽ đầy dấu chấm hỏi, "Có ý tứ gì?"

      Hi Hi, ". . . . . ."

      "Như thế này, em đến hỏi chú hai!”

      "À!"

      " thôi, ăn cơm!"

      "Dạ!"

      Vì thế hai người cũng ra ngoài.

      Lúc bọn họ xuống, mọi người cũng ngồi vào bàn, có cả Mặc Thiếu Quần.

      Trong khoảng thời gian này Mặc lão thế nhưng triệu hồi Hi Hi trở về, tuy rằng Cung Ái Lâm rất bất mãn, nhưng cũng có cách nào, chỉ có thể chịu đựng.

      Hi Hi cùng Mặc vũ cũng đều qua rồi ngồi xuống.

      Mặc lão như trước ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn mọi người đông đủ , mở miệng, "Được rồi, người đủ, bắt đầu ăn cơm thôi!"

      Nghe lời Mặc lão , mọi người lúc này mới bắt đầu động đũa.

      Hi Hi cùng Mặc Vũ hai người là hai đứa bé, Mặc Vũ ăn rất ngon, nhưng vẫn kiêng ăn, Hi Hi ăn rất tao nhã, kiêng ăn, thích liền ăn vài miếng, thích liền ăn ít vài miếng.

      Nhưng là hai người thoạt nhìn, đều hết sức đáng .

      Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên trầm mặc, tuy rằng biết Mặc lão gọi cho bọn họ trở về là vì chuyện gì, nhưng Mặc lão mở miệng, hai người cũng có hỏi, tính cách hai người giống nhau lúc ra gây tranh cãi cũng tốt, vì thế hai người cũng đều yên lặng ăn cơm.

      Cung Ái Lâm càng mở miệng, vẫn xụ mặt, ngay cả nhìn cũng nhìn bọn họ cái, chỉ lo cho mình Mặc Vũ.

      Sắc mặt Mặc Thiếu Quần thoạt nhìn cũng được tốt lắm, lúc trước ta ngông cuồng nhưng bây giờ còn như thế, dường như trải qua chuyện với Hoa Hồng, ta trưởng thành rất nhiều.

      Chỉ có Hi Hi cùng Mặc Vũ ăn rất ngon miệng, Mặc Vũ vừa ăn, dường như nhớ tới cái gì, cái miệng nhắn mở ra trơn như dầu hỏi, "Chú hai, dục cầu thỏa là gì?"

      Mặc Thiếu Quần ăn canh, nghe được những lời này của Mặc Vũ, phù tiếng, phun ra ngoài, may mắn tránh kịp thời mới phun lên bàn.

      Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi, Lâm Tử Lam ăn cơm động tác cũng đều ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Mặc vũ.

      Mà Hi Hi lại hận ở trong lòng, lúc bé nghe Mặc Vũ hỏi vậy, cũng chỉ là thuận miệng câu, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại ra!

      Hi Hi chột dạ gục đầu xuống, làm như cái gì cũng biết. . . . . .

      Mà sắc mặt Cung Ái Lâm lại càng tốt, đứa hỏi ra cái thành ngữ như vậy, hơn nữa còn là hỏi Mặc Thiếu Quần, Cung Ái Lâm tưởng Mặc Thiếu Quần dạy, lập tức ánh mắt muốn giết người lướt qua.

      Hi Hi ở bên rút ra thiệt nhiều khăn tay, đưa cho Mặc Thiếu Quần lau, chứng kiến thấy nét mặt Cung Ái Lâm, Mặc Thiếu Quần là vô tội!

      ta lập tức ngồi xuống, nhìn Mặc Vũ, "Cháu cái gì?"

      Mặc Vũ vẫn là hiểu, chớp chớp đôi mắt, "Dục cầu thỏa nghĩa là gì?" Mặc Vũ hỏi lại lần nữa.

      bàn, hoàn toàn yên tĩnh.

      Sắc mặt Mặc lão trông ra vô cùng khó coi, những điều này là cái gì!

      tại, bàn mọi người đều nghĩ Mặc Thiếu Quần dạy hư Mặc Vũ .

      Ngay cả Mặc lão cũng nhịn được mà mắng, " đều dạy nó cái gì loạn thất bát tao gì đó?" (* ý dạy những điều nên dạy)

      "Cha, con. . . . . ."

      "Câm miệng!"

      Mặc nhị thiếu gia vô tội, nhưng lại biết lý giải thế nào cho ràng.

      Lúc này, Hi Hi nhịn được đành mở miệng, "Dục cầu thỏa chính là, mình muốn mà chiếm được!"

      Hi Hi giải thích như vậy xong, lúc này Mặc Vũ mới gật gật đầu, "À, hóa ra là như vậy. . . . . ." Vì thế Mặc Tiểu Vũ cũng tiếp tục hỏi nữa, mà tiếp tục ăn cơm.

      Hi Hi lúc này mới vụng trộm nhàng thở ra, xem ra về sau lúc cùng Mặc Vũ chuyện, cũng phải nên chú ý chút!

      Chỉ là, cũng nhờ Mặc Vũ câu này, lập tức hóa giải khí, còn trầm mặc như vừa rồi .

      Thấy Hi Hi khéo léo giải vây, Mặc lão nhìn với ánh mắt tán thưởng, biết chuyện này là do Hi Hi chọc, nghĩ qua là liên lụy tới Mặc Thiếu Quần.

      Lúc này, Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, "Nghe hai người tháng sau kết hôn?"

      Nghe câu này, Lâm Tử Lam mới hiểu được, đây là lý do Mặc lão gọi cho bọn họ trở về.

      "Vâng, đúng vậy, tạm thời quyết định là như thế!" Lâm Tử Lam gật đầu .

      Nghe thấy thế, Mặc lão nhíu mày, "Đây là kết hôn đại , nếu phải Hi Hi cho tôi biết, hai người tính còn giấu tôi?" Giọng của Mặc lão mang theo mấy phần vui, cái phần vui này muốn làm cho ông nghẹn cả đêm.

      " phải, bởi vì Trần Mặc sắp tới đây đính hôn, cho nên chúng tôi nghĩ là sau lễ đính hôn của Trần Mặc tuyên bố chuyện này!" Tử Lam thản nhiên mở miệng giải thích.

      "Kết hôn là chuyện chung thân đại , bọn họ đính hôn, cũng làm chậm trễ được việc hai người kết hôn!" Mặc lão , tuy rằng như vậy, nhưng là ràng, Mặc lão vừa rồi hề tức giận.

      Đối với Lâm Tử Lam, coi như là vừa lòng.

      Tuy rằng lúc trước thực chán ghét Lâm Tử Lam, nhưng cũng thể thừa nhận, người phụ nữ rất ưu tú! Đến trước mắt, Mặc lão công nhận rồi, chính xác mà , lần đầu tiên ông nhìn thấy Lâm Tử Lam, ông biết là như vậy.

      Nghe được trách cứ của Mặc lão trong lời , Mặc Thiếu Thiên vui chau mày, "Là chúng tôi kết hôn, cũng phải cha kết hôn, người kích động như vậy làm cái gì!"

      Mặc Thiếu Thiên luôn nhịn được, muốn cùng Mặc lão ầm ỹ vài câu.

      Mặc lão cũng vậy, mỗi lần nghe Mặc Thiếu Thiên , đều nộ hỏa công tâm, "Nghịch tử, cái gì? Tôi đây là lo lắng cho hôn lễ của hai người!"

      "Chúng tôi cũng vội!" Mặc Thiếu Thiên .

      " vội? vội sao bỗng nhiên lại định tháng sau?" Mặc lão hỏi.

      "Nếu vội, vậy đừng kết hôn !" Mặc lão .

      Nhìn dáng vẻ Mặc lão nổi giận, Hi Hi lập tức bưng chén nước qua, "Mặc lão, đừng tức giận đừng tức giận, uống miếng nước!"

      Cũng thể quýnh lên kết hôn!

      Nhìn dáng vẻ Hi Hi ân cần, Cung Ái Lâm ngồi ở bên, vui chau mày, đối với Hi Hi, hận ý luôn thể tiêu tan!

      Quan tâm như vậy, chẳng qua là vì tài sản Mặc gia, lúc này, Cung Ái Lâm giọng khó nghe mở miệng, "Muốn mình vui lòng, nên người khác có ý tốt thôi mà!"

      Nghe thế, Mặc lão chân mày cau lại.

      Lúc này, Hi Hi nghe được, liền mở miệng, " phải cha ta tốt, mà là do cách chuyện có vấn đề!"

      Nghe thấy lời Hi Hi , Cung Ái Lâm coi như có nghe được, tiếp tục ăn.

      Hi Hi để ý, nhìn Mặc lão, làm ra dáng vẻ đáng , "Mặc lão, có chuyện gì từ từ !"

      tại, Mặc lão giống như bị Hi Hi bỏ bùa mê thuốc lú, chỉ cần là lời Hi Hi , Mặc lão nghe luôn luôn cảm thấy hài lòng!

      Lúc này, Hi Hi cho Tử Lam ánh mắt ý tứ, Tử Lam gật đầu, sau đó mở miệng, " tại lễ đính hôn của Trần Mặc bị dời lại, chúng tôi lo lắng vấn đề này, nếu được mấy ngày này công bố !" Lời của Tử Lam, nặng, nghe cũng thực dễ nghe, Mặc lão trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cái, quyết định bỏ qua .

      " thế nào Mặc gia chúng ta ở thành phố A cũng là có tiếng tăm, hôn lễ thể đơn giản như vậy, hơn nữa, ở thành phố A có bao nhiêu con mắt nhìn vào hai người, cho nên, nhất định phải làm long trọng chút!" Mặc lão .

      Tử Lam khiêm tốn tôn trọng, nhưng là khiêm tốn trong lời , đừng là Mặc lão, Mặc Thiếu Thiên nhất định đồng ý, cho nên, cũng có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cái gì cũng quản.

      Lâm Tử Lam gật đầu, "Vâng!"

      "Hai người làm nên có thời gian, chuyện này tiện giao cho tôi!" Mặc lão .

      Nhắc tới này, Cung Ái Lâm nhíu mày, nhưng vẫn tỏ vẻ chịu đựng có thể thái độ.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Chuyện này tôi sai người làm!"

      "Như thế nào? lo lắng tôi cho người làm xong?" Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 468: Dùng đô la để cân nhắc tình cảm

      Editor: boconganh1503
      Beta: thanh huyền

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên khai miệng, "Chuyện này tôi sai người làm!"

      "Thế nào? lo lắng tôi làm tốt sao?" Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

      "Đúng vậy, tôi vô cùng lo lắng cha làm hư chuyện!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc lão gằn từng chữ.

      Nghe thế, Mặc lão nhíu mày, dáng vẻ muốn tức giận, " cho là giao cho tôi làm, tôi cũng quản sao?"

      "Chỉ cần tôi muốn phá hư, cũng đừng nghĩ tốt hơn!" Mặc lão tức giận la to, chân mày cũng tức giận giật giật.

      Tử Lam ngồi ở chỗ kia, giữ trầm mặc, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc lão gây nhau, luôn tham dự vào.

      Lúc này, Hi Hi ở bên ăn mấy món linh tinh, cũng cảm giác được Mặc lão tức giận, cảm giác cái bàn rung chuyển.

      " sao? Vậy cha cũng đừng quản chuyện của con!" Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, Mặc lão nhíu mày, "A, muốn để cho tôi quản sao?Vậy tôi càng cố tình muốn nhúng tay vào!"

      "Tử Lam, nghĩ thế nào?" Lúc này, Mặc lão thay đổi đầu súng, hỏi Tử Lam.

      Tử Lam vốn ăn mấy thứ linh tinh, nghe được Mặc lão những lời này, thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng để đũa xuống, nhìn Mặc lão mở miệng, "Ừ, chúng tôi còn bận làm việc, tôi và Mặc Thiếu Thiên lại có thời gian giám sát, bao gồm khách sạn cái gì…, cũng cần phải làm, nếu như người chê phiền toái, chuyện này giao cho người!" Tử Lam nhàn nhạt mở miệng .

      Nghe được Tử Lam , trong lòng Mặc lão vui hơn nhiều, đối với Tử Lam càng ngày càng hài lòng, chuyện nghe xuôi tai!

      Lúc này, Mặc lão gật đầu, khóe miệng gợi lên nụ cười hài lòng, "Này cũng tệ lắm!"

      Nghe được Mặc lão , Mặc Thiếu Thiên quay đầu nhìn Tử Lam, coi như nhìn thấy, tiếp tục ăn linh tinh.

      Mặc Thiếu Thiên cũng thêm cái gì, cũng vùi đầu ăn mấy thứ linh tinh.

      Rốt cuộc bầu khí cũng được hóa giải, Hi Hi mở miệng cười, "Được rồi, thức ăn cũng nguội, mọi người mau ăn nhanh chút!"

      Mọi người lúc này mới bắt đầu ăn.

      Toàn bộ quá trình, Cung Ái Lâm bảo trì trầm mặc, thế nhưng ai cũng nhìn ra, Cung Ái Lâm rất bất mãn.

      Đối với Cung Ái Lâm mà , Mặc Thiếu Thiên tại có tất cả, đều là Mặc gia, bọn họ làm, cũng đều là lãng phí tiền của Mặc gia.

      Thế nhưng Mặc Thiếu Thiên nắm giữ tập đoàn MK, bà cũng tiện gì, thế nhưng đáy lòng, càng ngày càng bất mãn.

      Đúng lúc này, Mặc Vũ vừa ăn, vừa dằng dặc mở miệng, "Chú cùng thím kết hôn, con cũng muốn !"

      Vốn là, tiếng ngây thơ chất phác, người nghe đều là vui sướng.

      Thế nhưng Cung Ái Lâm chân mày vui cau lại, "Con nơi đó làm gì?"

      Nghe rống tiếng, Mặc Vũ từ từ ngẩng đầu, "Con muốn tham gia hôn lễ của chú!"

      Nghe thế, Cung Ái Lâm lại càng vui, "Ăn cơm, trẻ lúc ăn cơm, cần chuyện!" Cung Ái Lâm .

      Mặc Vũ bị Cung Ái Lâm mắng lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu đặc biệt ủy khuất nhìn Cung Ái Lâm, đôi tròng mắt kia cũng trong nháy mắt đỏ lên, nhưng cũng gì, tiếp tục ăn.

      Dáng vẻ kia nhìn đáng thương như tiểu bạch thỏ.

      Mực Vũ coi như tương đối hiểu chuyện, bất quá cũng được sinh ra trong gia đình giàu có, ít nhiều có chút nuông chiều, thế nhưng ở trước mặt Cung Ái Lâm, bé vẫn luôn rất sợ.

      Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Mặc Vũ, mọi người vẫn trầm mặc.

      Nhưng Hi Hi nhìn có chút đành lòng.

      Mặc lão cũng nhịn được, mở miệng, "Tại sao bé được ? Bà chuyện đối với đứa bé thể ôn hòa chút sao?"

      Mặc Ân Thiên rất ít cùng Cung Ái Lâm cãi nhau, đây là lần đầu tiên, hay là do có nhiều người nên vậy.

      Cung Ái Lâm có chút mặt mũi nhịn được, ánh mắt nhìn về phía Mặc Ân Thiên, khóe miệng gợi lên tia cười lạnh, "Lúc này ông mới đến quản? Sao sớm làm?"

      xong, bà trực tiếp đứng lên, xoay người lên lầu.

      bàn ăn, mọi người nhìn nhau, nhưng ai gì, hành động của Cung Ái Lâm như vậy, ngay từ đầu mọi người biết như thế.

      Mặc lão ngồi ở chỗ kia, trầm mặt mở miệng, "Ăn cơm!"

      Mặc Thiếu Quầy cũng ngồi ở chỗ kia, có mở miệng, kỳ thực qua lâu như vậy, ta cũng sớm thầm chấp nhận Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi, thế nhưng về Cung Ái Lâm, Mặc Thiếu Quầy nhíu mày, có thể cần thêm nhiều thời gian!

      Mọi người cũng gì nữa, tiếp tục ăn cơm.

      …….boconganh1503.***************……

      nhà ba người lúc trở về, Hi Hi nhịn được ở xe vươn người cái, nhịn được châm chọc, "Mỗi lần ở Mặc gia ăn cơm, giống như đánh giặc!"

      Nghe được câu này, Tử Lam cười nghiêng đầu sang chỗ khác, "Mẹ nhưng nhìn ra lúc đó con có dáng vẻ mệt mỏi !" Tử Lam .

      "Đó là giả bộ!" Hi Hi .

      "Nếu mệt mỏi như vậy, sao con còn muốn đến bên đó!"

      "Con có biện pháp, Mặc lão gọi, con nào dám , nếu con Mặc lão đến trường đón con!" Hi Hi đặc biệt bất đắc dĩ .

      đến đây, bé chợt nhớ tới cái gì, lập tức tiến đến trước mặt, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, cha gặp Mặc lão, thể bớt tranh cãi sao? Khuyên can các người, rất mệt mỏi!" Hi Hi .

      "Thế nào? Bây giờ con được ông ta thu phục rồi sao?" Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, muốn nhìn thấu gương mặt bé.

      lên cái này, Hi Hi suy nghĩ chút, mở miệng, "Nào có, ràng là ông bị con thu phục!"

      Mặc Thiếu Thiên, "..."

      " ra ở chung, Mặc lão cũng phải khó khăn như vậy, chỉ cần ít với ông vài câu đối nghịch là được!" Hi Hi vừa , bên vừa cùng Mặc Thiếu Thiên truyền thụ tâm đắc.

      Nghe được Hi Hi , khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lộ ra khinh thường cười, chẳng cần!

      "Cha, ra con cảm thấy được..." được nửa câu, Hi Hi bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới lần trước cùng Mặc lão chuyện, ông ông làm những chuyện kia với cha, dáng vẻ đó giống như là giả, thế nhưng, là ai chứ?

      Nhìn Hi Hi nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, " ra cái gì?"

      Lúc này Hi Hi mới lấy lại tinh thần, " ra , có gì..."

      Trước khi chưa có chứng cớ xác thực, Hi Hi vẫn chưa có ý định , có chứng cứ cho cha, cha cũng tin, hơn nữa dẫn đến tranh cãi, còn bằng .

      Chỉ là Hi Hi nghĩ, chuyện này có đơn giản như vậy...

      Dựa theo đạo lý mà , có người cha nào xuống tay độc ác với con mình như thế, mặc dù Mặc lão hận cha cũng ...

      Chẳng lẽ là... ?

      Nhìn dáng vẻ Hi Hi, Tử Lam nhìn bé, ở trước mặt bé quơ quơ tay, Hi Hi mới hồi phục tinh thần lại.

      "Con suy nghĩ gì sao ! ?" Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

      Hi Hi nháy con mắt, sau đó lắc đầu, " có gì, chỉ là chợt nhớ tới Mặc Vũ, em ấy đáng thương!"

      Hi Hi như thế nào nữa cũng có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam thương bé, mà Mặc Vũ lại có ba mẹ, Cung Ái Lâm từ nuôi bé lớn, cho dù Cung Ái Lâm đối tốt với bé, cũng thay thế được tình mẹ, cho nên Hi Hi cảm thấy Mặc Vũ rất đáng thương.

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng gật đầu, "Ừ, là đáng thương!"

      Nhớ tới lúc ăn cơm, khuôn mặt Mặc Vũ nhắn đầy ủy khuất, Tử Lam làm mẹ, nên có thể cảm nhận được cái loại cảm giác này.

      Nếu cha mẹ Mặc Vũ còn sống, cũng thương cảm như vậy, thế nhưng bé có cha mẹ, khuôn mặt nhắn đầy ủy khuất vẫn luôn quanh quẩn trong đầu .... .......

      đến đây, Hi Hi bỗng nhiên ôm lấy Lâm Tử Lam, “Mẹ, đột nhiên con cảm thấy mình rất hạnh phúc!”

      Đối mặt với hành động này của Hi Hi, Lâm Tử Lam cười cười, “Giờ con mới biết?”

      “À , con sớm biết, mẹ, cảm ơn mẹ cho con đến thế giới này!” xong, Hi Hi càng thêm ôm chặt Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam bị Hi Hi ôm, có chút quen, “Được rồi!” xong, vỗ vỗ tay Hi Hi.

      “Ai, mẹ, sao người lại phá hỏng khí!” Hi Hi .

      Lâm Tử Lam, “.....Con muốn cảm ơn mẹ như thế, giao tất cả tài sản của con ra đây để hiếu kính mẹ!”

      Hi Hi, “... ........”

      Hi Hi khinh bỉ dáng vẻ Lâm Tử Lam, “Mẹ, tình cảm con đối với mẹ có thể dùng tiền bạc để so sánh sao?”

      thể!” Lâm Tử Lam nghiễm nhiên .

      "Hay!"

      “Dùng đô la hiếu thuận!”

      Hi hi, "..."

      Lúc này, Hi Hi suy nghĩ, sau đó còn cho Lâm Tử Lam ánh mắt xem thường!

      “Đều là đô la sao?” Hi Hi hỏi.

      Nhìn Hi Hi và Lâm Tử Lam mỗi người câu, cùng dáng vẻ, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên như có như nở nụ cười, lái xe rời .


      ... .......boconganh1503.... ...

      Mà bên kia, Mặc gia.

      Bên trong thư phòng, sắc mặt Cung Ái Lâm cùng Mặc Ân Thiên cũng được tốt lắm.

      “Thế nào? Ông tới tìm tôi, chính là cho tôi nhìn sắc mặt sao?” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên hỏi, ủy khuất mấy ngày nay, tất cả bà đều giấu ở trong lòng.

      Mặc Ân Thiên cũng nhìn bà, “Bà vì sao luôn luôn gây như vậy?”

      “Người gây ? A .......Mặc Ân Thiên, ông bây giờ tôi gây ?” Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên .

      tại người Mặc gia, tất cả đều trong tay nó, Thiếu Quần? Mặc Vũ? Ông để cho bọn nó làm sao bây giờ?” Cung Ái Lâm nhìn ông hỏi.

      Nghe được Cung Ái Lâm , Mặc Ân Thiên hơi giật mình dùng chút, mở miệng, “Trước đây muốn nó tiếp nhận MK cũng là muốn đáp ứng bà!”

      lên cái này, sắc mặt Cung Ái Lâm cũng tốt.

      Trước đây để Mặc Thiếu Thiên tiếp nhận Mk cũng bởi vì MK gặp khủng hoảng kinh tế, nhất định phải do Mặc Thiếu Thiên tiếp nhận, trước đây trong tay bà cùng Mặc Thiếu Thiên có hiệp nghị, cho nên mới chắc chắn như vậy, thế nhưng nghĩ tới, mọi chuyện phát triển như thế này, Mặc Thiếu Thiên sớm bị bà khống chế.

      Chỉ là cùng Mặc Thiếu Thiên kí hiệp nghị, Mặc Ân Thiên cũng biết!

      ‘Đó cũng là nó đáp ứng sau khi Thiếu Quần trưởng thành trả lại công ty cho Thiếu Quần!” Cung Ái Lâm từng chữ .

      Nghe được Cung Ái Lâm , Mặc Ân Thiên nhìn bà, “Thiếu Quần như thế nào, bà là người hơn tôi, nếu như giao MK cho nó, bà nghĩ chúng ta có thể duy trì đến ngày hôm nay sao?”

      lên cái này, Cung Ái Lâm rất hận, vì sao cùng là con trai Mặc Ân Thiên, lại khác biệt như vậy.

      Mặc Thiếu Quần cũng có biết làm gì, cái này Cung Ái Lâm rất ràng, chỉ là, bà cùng Mặc Thiếu Thiên kết thù kết oán sâu, nếu lấy lại chút quyền lợi, lấy lại MK, sớm muộn gì cũng bị Mặc Thiếu Thiên đuổi ra khỏi công ty.

      ‘Chuyện gì cũng cần rèn luyện, tôi tin tưởng Thiếu Quần để cho tôi thất vọng!” Cung Ái Lâm chữ .


      Chương 469: Mặc Thiếu Thiên biết được chân tướng chuyện nhiều năm trước
      Editor: thanh huyền

      Nghe Cung Ái Lâm , Mặc Ân Thiên nhìn bà, "Kỳ thực, là bà muốn nắm công ty trong tay sao!”

      lên cái này, ánh mắt Cung Ái Lâm bỗng nhiên nhìn về phía Mặc Ân Thiên, ánh mắt tràn đầy bất ngờ, thẳng đến lát sau mới định thần lại, “Ông vậy là có ý gì?” Cung Ái Lâm hỏi Mặc Ân Thiên.

      Mặc Ân Thiên cũng tiếp lời, mà là nhìn bà, "Mặc kệ tôi có ý gì, tại MK ở trong tay Mặc Thiếu Thiên phát triển ngừng, bà vẫn nên an phận chút!”

      "Ông là cảnh cáo tôi sao?" Cung Ái Lâm thể tin được nhìn Mặc Ân Thiên hỏi.

      Nghe thế, sắc mặt Mặc Ân Thiên có biểu tình gì, trải qua nhiều chuyện như vậy, ông lười cãi nhau.

      "Mặc Ân Thiên, tôi biết đứa bé kia cho ông ăn thuốc mê gì, tại ông cho đứa bé kia vào cái nhà này, là tôi nhượng bộ rất lớn, cho nên ông đừng đến chạm đến cực hạn của tôi!”

      Nghe như thế, Mặc Ân Thiên vẫn có biểu tình gì, chỉ là ngước mắt nhìn Cung Ái Lâm, "Nếu như bà còn muốn cái nhà này này chó gà yên, vậy bà cứ tiếp tục nháo!”

      "Tôi nháo? Bây giờ là tôi nháo sao? Mặc Ân Thiên, mấy năm trước ông cùng người phụ nữ kia ở chung với nhau, có nghĩ tới cảm nhận của tôi sao? Sinh Mặc Thiếu Thiên có xem qua cảm nhận của tôi sao? Nếu như phải nó, con của tôi có thể chết sao?Mặc Ân Thiên, bây giờ ông tôi nháo cái gì?”

      Mặc Ân Thiên ngồi ở ghế , cũng có nổi giận, thế nhưng nghe Cung Ái Lâm những lời này, bỗng nhiên đứng lên, "Bà đủ chưa? Chuyện mấy đời, cũng cần nhắc lại, chuyện kia chính là chuyện ngoài ý muốn, cũng cần phải trách nó!”

      Đổi thành bất cứ người nào, biết mẹ mình chết, tìm cha của mình, có lỗi sao?

      Ai có thể nghĩ tới, trong lúc đó Cung Ái Lâm sinh non, xảy ra chuyện?

      Thế nhưng Cung Ái Lâm cũng nghĩ như vậy, theo bà, chuyện này hay là do Mặc Thiếu Thiên, nếu như phải xuất của , bà cũng bị đả kích, lại sanh non!

      "Phải? Nếu như phải nó xuất , tôi sinh non sao? Con chín tháng, chết non sao?” Cung Ái Lâm hận hận hỏi, nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, cả người bà tràn đầy hận ý.

      Đứa bé kia, là tiếc nuối cả đời bà, cách nào tha thứ!

      "Được rồi!"

      Rốt cục, Mặc Ân Thiên nhịn được hô tiếng, nhìn người phụ nữ trước mặt, bà còn ôn nhu và săn sóc như trước đây? Bà bây giờ bị hận thù che mờ đôi mắt.

      Mặc Ân Thiên nhìn bà, sắc mặt cũng có mấy thay đổi, "Bà đừng quên những việc bà làm với nó, qua nhiều năm như vậy, coi như nó có lỗi, như vậy cũng là đủ rồi!”

      Nghe thế, Cung Ái Lâm sửng sốt, càng thêm thể tin nhìn Mặc Ân Thiên, Mặc Ân Thiên lại có vẻ mặt có gì, thế nhưng đôi tròng mắt kia lại sâu u đáng sợ, Cung Ái Lâm đột nhiên cảm giác được, bà biết người đàn ông này, qua nhiều năm như vậy, bà lần đầu tiên phát , bà kỳ thực điểm cũng biết người đàn ông này.

      Ông đều biết?

      Ông thực đều biết?

      Nếu biết, sao ngăn cản bà?

      "Ông, ông có ý gì?"

      “Tôi có ý gì, bà rất ràng, nhiều năm như vậy, oán hận của bà cũng nên tiêu giảm, nên áp đặt việc này lên người đứa !”Mặc Ân Thiên nhìn Cung Ái Lâm chữ .

      Nghe thế, Cung Ái Lâm chợt nở nụ cười.

      Quả nhiên, cái gì ông cũng đều biết!

      Ông cái gì cũng đều biết!

      Mà bà, còn tưởng rằng ông cái gì cũng biết, nhưng là bây giờ, bà mới biết được, ông đều biết!

      Khóe miệng Cung Ái Lâm gợi lên cái cười khổ, "Ông cái gì cũng biết, quả nhiên, cái gì ông cũng biết!”

      Nghe thế, Mặc Ân Thiên cũng có phủ nhận, chỉ là mặt thay đổi nhìn bà.

      Mà ngay vào lúc này, Mặc Vũ cùng Hi Hi gọi điện thoại, đứng ở cửa, cậu lần đầu tiên nhìn thấy ông nội cùng bà nội cãi nhau, cầm điện thoại di động đứng ở cửa nhìn, sớm quên cùng Hi Hi chuyện.

      "Mặc Vũ, Mặc Vũ..." Hi Hi ở trong điện thoại kêu.

      "Mặc Ân Thiên, ông đều biết,những chuyện kia là tôi làm đối với Mặc Thiếu Thiên, vậy vì sao ông ngăn cản tôi?”Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên hỏi.

      Khi nghe được những lời này, Hi Hi trong nháy mắt sửng sốt, cũng im lặng gì.

      Tuy rằng tiếng phải rất lớn, thế nhưng Hi Hi lại nghe thấy rất ràng.

      Mà bên kia, Mặc Ân Thiên cũng gì, chỉ là nhìn Cung Ái Lâm, nhìn chằm chằm vào bà.

      "A, ông cũng hận nó có đúng hay ? ra, ông cũng tán thành tôi làm như thế phải sao?”Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên chữ hỏi, giọng mang theo trào phúng.

      Mặc Ân Thiên nhìn bà, "Tôi ra, phải tôi tán thành cách làm của bà, tại tôi cảnh cáo bà, bà nên khiêm tốn chút, Mặc Thiếu Thiên bây giờ phải là người có thể chọc nổi, nếu như chuyện này để nó biết, bà nhất định chịu nổi!” Mặc Ân Thiên nhìn bà chữ cảnh cáo.

      Mà Cung Ái Lâm lại thèm để ý chút nào, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, "A... Ha hả a... Chịu nổi? Tốt, bây giờ ông cho nó biết! cho nó biết, nó ở nước Mỹ làm những chuyện kia, đều là tôi làm hại, nó vài lần thiếu chút nữa là chết, cũng đều là tôi cho người làm!”Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên bỗng nhiên hô to lên, tâm tình thoạt nhìn có cách nào khống chế.

      Mặc Ân Thiên nhìn bà, biết nên cái gì cho phải.

      Mà Mặc Vũ đứng ở cửa, nhìn tất cả trong cửa, tuy rằng biết bọn họ có ý tứ gì, thế nhưng cũng hiểu được là bọn họ cãi nhau, hơn nữa, cho tới bây giờ cậu chưa thấy bà nội cãi nhau như vậy, cầm điện thoại, vô cùng lo sợ.

      Mà Hi Hi ở đầu bên kia điện thoại, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

      là bà ta!

      Là Cung Ái Lâm!

      Là bà!

      Lúc nghe Cung Ái Lâm ra những lời này, Hi Hi khiếp sợ, cửa chợt bị đẩy ra, mà Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên ngoài.

      trùng hợp, bé quên có đóng cửa.

      Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi có chút lo lắng, “Cha.......”

      Mặc Thiếu Thiên có biểu tình gì, từ từ vào phòng Hi Hi, lúc Hi Hi vừa muốn cúp điện thoại, Mặc Thiếu Thiên chợt cầm lấy điện thoại, từ trong tay của bé, đặt ở bên tai.

      Hi Hi ngồi ở chỗ kia, biết nên cái gì cho phải, chỉ là rất lo lắng nhìn Mặc Thiếu Thiên.

      ... ....thanhhuyen.diendanlequidon.... .....

      "Được rồi, tôi muốn với bà?” Mặc Ân Thiên nhịn được , nhìn Cung Ái Lâm, biết thêm gì nữa, cũng nên kết quả gì.

      " muốn cùng ? Thế nào? tại bắt đầu đau lòng?" Cung Ái Lâm nhìn Mặc Ân Thiên hỏi.

      "Mặc Ân Thiên, tôi cho ông biết, muốn tôi dừng tay, trừ khi Mặc Thiếu Thiên cút khỏi Mặc gia, trừ phi nó giao cho tôi tất cả, trừ khi nó mang họ Mặc!” Hô xong, Cung Ái Lâm ... cái gì nữa, xoay người rời .

      Mà Mặc Vũ đứng ở cửa, thấy Cung Ái Lâm ra, cậu đứng bất động ở nơi đó.

      Lúc Cung Ái Lâm mở cửa, thấy Mặc Vũ đứng ở cửa, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, "Tiểu Vũ..."

      Mặc Vũ cũng nhìn Cung Ái Lâm, giây kế tiếp, bé mới hoàn hồn, xoay người chạy.

      Mà điện thoại di động trong tay cũng rơi mặt đất.

      Cung Ái Lâm nhìn điện thoại di động đất, nhíu mày, theo Mặc Vũ về phòng bé.

      Mà Mặc Ân Thiên đứng ở nơi đó, lúc thấy Mặc Vũ đứng ở cửa, nhíu mày, tuy rằng chuyện bọn họ , Mặc Vũ khó có thể lý giải, thế nhưng có thể bị đứa nhìn thấy màn như vậy, tốt!

      Chỉ là thấy Cung Ái Lâm đuổi theo, ông lúc này mới yên tâm!

      Cung Ái Lâm tới phòng Mặc Vũ, nhưng mà đóng khóa trong, nghĩ tới đây, Mặc Ân Thiên lúc này mới thở hổn hển, ngồi ở ghế, về những chuyện xảy ra trong thời gian này, ông cau mày lại.... .....

      ... ......thanhhuyen.diendanlequidon.... ....

      Mà bên kia, Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại, có biểu tình gì.

      Hi Hi ngồi ở giường, nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, ra được lo lắng.

      "Cha..." Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên gọi tiếng.

      Mặc Thiếu Thiên lại trả lời bé, mà là càng thêm trầm mặc.

      Mặc Thiếu Thiên càng trầm mặc, Hi Hi càng lo lắng.

      "Cha..." Hi Hi hô tiếng, lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Hi Hi.

      "Cha, cha có việc gì chứ?”Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng hỏi.

      Chuyện này, sớm hoài nghi, thế nhưng có cùng cha hỏi, ngày hôm nay nghe được chuyện này, hoàn toàn ngoài dự liệu của .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, lắc đầu, "Cha sao!"

      "Thế nhưng..."

      "Cha có chút việc phải xử lí, con nghỉ sớm chút, thuận tiện với mẹ con tiếng!”Mặc Thiếu Thiên , sau đó xoay người ra ngoài.

      "Cha!" Hi Hi ở sau hô tiếng, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng có quay đầu lại, mà là trực tiếp mở cửa ra ngoài, chỉ chốc lát, nghe thấy thanh ở cửa, Hi Hi biết, Mặc Thiếu Thiên ra ngoài.

      giây kế tiếp, bé từ giường bước xuống, chạy thẳng ra ngoài cửa.

      Lâm Tử Lam cũng vừa ra, thấy bóng lưng Mặc Thiếu Thiên, cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Lúc này, nhìn Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn Lâm Tử Lam.

      Qua mấy phút sau, hai mẹ con ngồi sô pha, Hi Hi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Lâm Tử Lam nghe, sau khi nghe xong, Lâm Tử Lam cau mày.

      nghĩ tới mọi chuyện là như vậy!

      Nghĩ đến Hi Hi dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cảm thấy rất đau lòng.

      Trách được sau khi Mặc Thiếu Thiên biết lại có biểu tình như vậy, vẫn luôn nghĩ Mặc Ân Thiên làm, thế nhưng nghĩ tới, hận vài chục năm, lại hận sai người.

      Còn bên kia, còn lại là, Mặc Ân Thiên biết rất ràng chân tướng, nhưng là ngay cả ngăn cản cũng có, điều này cũng làm cho Mặc Thiếu Thiên ra được khổ sở.

      Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ đó, giống như có thể cảm giác được cảm giác nặng nề mà Mặc Thiếu Thiên phải trải qua.

      Mà Hi Hi còn lại là rất lo lắng, "Mẹ, cha xảy ra chuyện gì chứ?” Hi Hi lo lắng nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Lâm Tử Lam lắc đầu, "Cũng , mẹ đoán chừng là cha con muốn yên tĩnh suy nghĩ chút, dù sao chuyện ngoài dự liệu của cha con, khó tránh khỏi như vậy, cha con cũng muốn chúng ta thấy mặt yếu ớt đó!” Lâm Tử Lam , giống như, đáng lí giải cho Mặc Thiếu Thiên.

      Chương 470 : Tin tưởng Mặc Thiếu Thiên.

      Editor: Nhan Như Song

      Hi Hi cau mày, “Con phải chỉ cái này, con lo lắng, cha có thể làm những chuyện gì với Cung Ái Lâm hay .......”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó nhìn Hi Hi lắc đầu, “Hẳn là đâu!”

      “Con chính là biết phải hay , cho nên mới phải lo lắng, dựa theo tác phong của cha, báo thù phải tính cách của cha!” Hi Hi .

      đến cái này, Lâm Tử Lam mới bắt đầu có chút lo lắng, cau mày, suy nghĩ chút rồi mở miệng, “Để mẹ gọi điện thoại cho cha!”

      “Dạ!” Hi Hi gật đầu liên tục.

      Vì vậy, Lâm Tử Lam vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, nhưng lâu, điện thoại cũng có người nhận.

      Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn Lâm Tử Lam, hai người nhìn nhau, trong con ngươi tràn đầy lo lắng.

      “Mẹ gọi lại!” Lâm Tử Lam , vì vậy cầm điện thoại di động lên tiếp tục gọi, trong mắt, đều là lo lắng.

      Hi Hi cũng ngồi ở đó, nhìn điện thoại từng lần có người nhận, trong lòng cũng lo lắng được.

      Sớm biết, bé cũng ra rồi, cũng có chuyện này xảy ra!

      Mặc dù bọn họ lo lắng thôi, nhưng điện thoại bên kia, vẫn có kết nối.

      *********

      Mà điện thoại bên kia.

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn biệt thự Mặc gia trước mặt, đôi tròng mắt kia giống như là máu, chỉ cần nghĩ đến lời của bọn họ, Mặc Thiếu Thiên đều khó có thể tự kìm chế!

      Cho tới hôm nay, mới biết, qua nhiều năm như vậy, những chuyện trải qua, đều là do Cung Ái Lâm ban tặng!

      Nghĩ tới đây, hận bây giờ được giết chết bà ta!

      Kích động, tức giận, tự trách, hối hận, các loại tâm tình đan vào trong lòng, gân xanh huyệt thái dương tay của cũng lộ ra ngoài!

      Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ trong xe lấy súng ra, lúc vừa muốn xuống xe, điện thoại vang lên, khi thấy tên tuổi điện tới tròng mắt của tối lại.

      Vốn là nghĩ trực tiếp vứt bỏ , nhưng sau khi đẩy cửa ra, luôn là cách nào bỏ rơi tiếng điện thoại sau lưng.

      Rốt cuộc, sau khi giãy giụa phen, Mặc Thiếu Thiên lần nữa ngồi ở trong xe, nhìn điện thoại di động, cuối cùng bấm nút nghe.

      “Alo.... ....”

      ở đâu?” Trong điện thoại, thanh Lâm Tử Lam lo lắng truyền tới.

      Mặc Thiếu Thiên cưỡng chế đè nén lại hận ý trong nội tâm, “ ở bên ngoài làm ít chuyện, em cùng bảo bối nghỉ ngơi trước !” Mặc Thiếu Thiên cần phải cúp điện thoại.

      cũng biết, vào giờ phút này, Hi Hi nhất định mọi chuyện cho Lâm Tử Lam, nếu gọi điện thoại hỏi ở nơi nào.

      “Đợi nào…!” Lúc này, Lâm Tử Lam khẩn trương mở miệng, hình như chỉ sợ điện thoại dễ dàng gọi được bị tắt.

      Quả , Mặc Thiếu Thiên có tắt điện thoại di động, mà là nghe thanh trong điện thoại.

      Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, cũng mở miệng, “ ra cũng có chuyện gì, chính là muốn với câu thôi!”

      Mặc Thiếu Thiên vẫn mở miệng.

      “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, còn có em, có bảo bối, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đứng về phía !” Lâm Tử Lam nhàng .

      Nghe thế, đáy lòng Mặc Thiếu Thiên chấn động, mặc dù mặt có gì, nhưng là từ ánh mắt của có thể thấy được biến hóa của .

      “Tốt lắm, có chuyện gì rồi, trở về sớm chút, em cúp trước!” xong, Lâm Tử Lam trực tiếp cúp điện thoại.

      Mà Mặc Thiếu Thiên lại cầm điện thoại di động, qua lâu, mới phục hồi tinh thần lại, để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên, phiền muộn nhắm lại hai mắt!

      Lời của Lâm Tử Lam, rất , nặng, nhưng lại từng lần vọng về ở bên tai của , đầu óc của , vô luận như thế nào, cũng xua được!

      Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên mở mắt, giây kế tiếp, trực tiếp khởi động xe, quay đầu xe lại, trở về.

      **********

      Mà trong nhà, sau khi Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam cúp điện thoại, lập tức hỏi tới, “Mẹ, như thế nào? Như thế nào?”

      Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, lắc đầu cái.

      Hi Hi lập tức cau mày lại, “Cha gì sao?”

      Nhìn bộ dạng của Hi Hi, Lâm Tử Lam cười cười, “Được rồi, chúng ta nên tin tưởng cha con!” Lâm Tử Lam , “Ngay cả mẹ và cha con rất kích động, nhưng mà mẹ lại tin tưởng, cha con để cho chúng ta thất vọng!” Lâm Tử Lam .

      Tâm trạng của Mặc Thiếu Thiên, có thể hiểu, nhưng là tại, bọn họ chỉ có chờ.

      Trải qua nhiều chuyện như vậy, tin tưởng, Mặc Thiếu Thiên phải là người khống chế được.

      Lâm Tử Lam nguyện ý tin tưởng . . . . . .

      Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, bé biết tính cách của Mặc Thiếu Thiên, nếu cha muốn để cho bọn họ tìm được, bọn họ căn bản tìm được, cho nên, bé cũng nguyện ý tin tưởng Mặc Thiếu Thiên lần!

      Hi Hi gật đầu lia lịa.

      Lâm Tử Lam nhìn bé, “Tốt lắm, khuya lắm rồi, con sớm nghỉ ngơi chút, ngày mai còn phải đến trường đấy!” Lâm Tử Lam .

      “Vậy còn mẹ?” Hi Hi lo lắng nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      “Mẹ ngồi ở chỗ này chờ lát!”

      “Con chờ với mẹ!” Hi Hi .

      cần, mẹ chờ lát, nếu như cha con trở lại, mẹ liền nghỉ ngơi!” Lâm Tử Lam .

      Nhìn dáng vẻ mẹ kiên định, Hi Hi cũng chỉ có thể gật đầu cái, “Được, nếu như cha gọi điện thoại, mẹ nhớ cho con biết!” Hi Hi .

      Lâm Tử Lam gật đầu cái, vì vậy Hi Hi đứng dậy, lưu luyến rời về phòng.

      Sở dĩ bé đáp ứng, cũng là bởi vì biết Lâm Tử Lam muốn an tĩnh chút.

      Thấy Hi Hi trở về phòng, Lâm Tử Lam ngồi ở ghế sô pha, tươi cười mặt từ từ phai , thay thế, cũng là nét lo lắng.

      Ngay cả lời cũng dễ nghe, nhưng là những lời đó, cho Hi Hi nghe, đối với Mặc Thiếu Thiên mà , loại tổn thương này, là chuyện cả đời , Lâm Tử Lam xác định Mặc Thiếu Thiên như thế nào

      . . . . . .

      Vì vậy, ngồi ở ghế sô pha, vừa chờ, vừa nghĩ tới. . . . . .

      Lúc rạng sáng.

      Lúc trời sắp sáng, Mặc Thiếu Thiên mới từ bên ngoài trở lại, y phục có chút chỉnh tề, cà vạt cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mặc dù như vậy, vẫn như cũ làm giảm hình tượng tuấn của , hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên như vậy, càng làm cho người ta có loại cảm giác chán chường lười biếng.

      lúc vừa muốn vào phòng nghỉ, tròng mắt chợt quét về phía người nằm sô pha phòng khách, lúc thấy đó là Lâm Tử Lam, tròng mắt của nhíu lại sâu.

      Trong tay Lâm Tử Lam còn cầm điện thoại di động, tựa vào ghế sô pha, ngủ rất say.

      Nhìn ra, là ngày hôm qua sau khi chuyện điện thoại xong, vẫn ở chỗ này chờ. . . . . .

      chờ cả đêm!

      Nghĩ đến cái này, trong lòng Mặc Thiếu Thiên ra được xúc động, cũng có loại đau lòng ra được.

      giây kế tiếp, tới chỗ Lâm Tử Lam, nhìn nằm ghế sô pha, nhịn được vươn tay nhàng vuốt tóc của chút, Lâm Tử Lam có bất kỳ phản ứng nào, ngủ rất say, ngày hôm qua chờ rất khuya, trực tiếp nằm ở nơi đó ngủ thiếp .

      Nhìn mặt của Lâm Tử Lam, ngày hôm qua lời Lâm Tử Lam , vẫn quanh quẩn ở trong đầu của như trước, tay của nhàng vuốt tóc của Lâm Tử Lam, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.

      lát sau, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên thu tay lại, nhìn Lâm Tử Lam, nhàng bế từ ghế sô pha lên, vào trong phòng.

      Thả Lâm Tử Lam vào giường, vừa muốn vì đắp chăn, Lâm Tử Lam lại giật giật, mở mắt.

      Mặc Thiếu Thiên an vị ở bên giường vẫn nhúc nhích, thấy Lâm Tử Lam mở mắt liền mở miệng, “Em tỉnh?”

      trở lại?” Lâm Tử Lam hỏi đằng, trả lời nẻo, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái, “Về sau mệt nhọc về phòng ngủ, phòng khách quá lạnh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn .

      Lâm Tử Lam gì, mà là nhìn thẳng , gật đầu cái, “Ừm!”

      Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn thẳng Lâm Tử Lam, ánh mắt, càng phát ra tĩnh mịch, giây kế tiếp, Lâm Tử Lam còn chưa có phản ứng được, Mặc Thiếu Thiên chợt vươn tay ôm lấy.

      Môi, cũng theo đó bao trùm lên.

      Lâm Tử Lam căn bản có ngờ tới, cũng còn phản ứng, cứ như vậy bị Mặc Thiếu Thiên ôm, hôn. . . . . .

      Nụ hôn của , rất cuồng dã, cũng rất gấp rút, hình như có chút thể chờ đợi, hơn nữa, Lâm Tử Lam cũng có thể cảm thấy tâm tình phức tạp.

      Lâm Tử Lam cũng đẩy ra, mà là phối hợp với , đáp lại , hai người ôm nhau, kích tình hôn.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đè Lâm Tử Lam xuống giường, hai lời, trực tiếp cởi quần áo của xuống, cũng cởi quần áo của mình , có quá nhiều đoạn mở đầu, tách hai chân Lâm Tử Lam ra, đột nhiên tiến thẳng vào .

      . . . . .

      “Ưmh. . . . . .” Lâm Tử Lam vẫn nhịn được phát ra thanh, mặc dù có đau đớn như trước, nhưng là phía dưới hơi khô sáp, Lâm Tử Lam vẫn còn có chút thích ứng.

      Mặc Thiếu Thiên hề vì vậy mà dừng lại, hoặc là thả chậm động tác, mà là tiến vào phía sau , thích ứng hai cái, động tác bắt đầu tăng nhanh, mau hơn nữa. .

      . . . .

      Mặc Thiếu Thiên có nhìn thẳng Lâm Tử Lam, chỉ là hôn , ngừng hôn , động tác phía dưới, làm cũng chút nào ổn định lại, mà nhanh hơn, thậm chí, biến đổi động tác, càng hoạt động nhanh hơn, xem ra, rất điên cuồng.

      Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên ở phương diện này, cho tới nay đều là rất điên cuồng, nhưng là hôm nay, điên cuồng khác thường.

      Biết tâm tình của tốt lắm, Lâm Tử Lam cũng cái gì, mặc dù rất điên cuồng, cũng có chút thô lỗ, nhưng là Lâm Tử Lam vẫn có thể cảm thấy trong lúc vô tình đối với mình cẩn thận, hơn nữa, nụ hôn của tất cả.

      Rốt cuộc, hơn nửa giờ, trong phòng rốt cuộc yên tĩnh lại.

      Trừ có mùi thơm nhàn nhạt, còn có dấu vết hoan ái qua.

      Lâm Tử Lam nằm ở giường, đưa lưng về phía Mặc Thiếu Thiên, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi chút.

      Mà Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam ở phía sau, chặt vòng quanh hông của , lát sau, mở miệng, “Mới vừa rồi có làm đau em ?”

      Nghe được lời của Mặc Thiếu Thiên, lúc này Lâm Tử Lam mới mở mắt, nhưng cũng đáp lại .

      Lúc này, môi Mặc Thiếu Thiên nhàng hôn ở người Lâm Tử Lam, “ xin lỗi, mới vừa rồi làm em đau!”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam lắc đầu cái, “Em sao!”

      “Em hỏi ngày hôm qua làm cái gì sao?” Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Lâm Tử Lam nhàng hỏi.

      Lâm Tử Lam lắc đầu, “Em tin tưởng !”

      Nghe thế, thân thể Mặc Thiếu Thiên đột nhiên giật mình dừng chút, sau đó càng thêm ôm chặt Lâm Tử Lam.

      “Cám ơn em. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên mở miệng, thanh có chút trầm thấp.

      ... ...... ...... ........

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 471 : Mặc Thiếu Thiên làm điểm tâm.

      Editor: Nhan Như Song

      Lâm Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên câu cám ơn này từ đâu, chỉ là nghi hoặc nhíu nhíu mày, cũng có nhúc nhích, mà mặc cho ôm.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Em biết ? Khi biết chuyện này, rất muốn giết bà ta. . . . . ." Nghe thế, đáy lòng Lâm Tử Lam chấn động, nhớ tới lời Hi Hi , có thể thấy được Hi Hi lo lắng phải có lý, Lâm Tử Lam cũng trực tiếp hỏi Mặc Thiếu Thiên, bởi vì biết, Mặc Thiếu Thiên còn có lời tiếp.

      "Nhưng, nếu như phải điện thoại của em, làm như vậy rồi!" Mặc Thiếu Thiên hồi mới tiếp.

      ra , Mặc Thiếu Thiên cũng biết, khi làm như vậy, quay đầu được, nhưng sau khi biết chuyện này, rất kích động, hận thể giết chết Cung Ái Lâm, là điện thoại của Lâm Tử Lam, mới khiến cho làm như vậy.

      Nghe Mặc Thiếu Thiên , trong lòng của Lâm Tử Lam xúc động chút, lật người, ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, nhếch miệng lên cười cái, "Phải là em cám ơn mới đúng!" Lâm Tử Lam .

      Bởi vì biết Mặc Thiếu Thiên có hận ý với Cung Ái Lâm, sau khi biết chuyện này, phải người bình thường có thể chịu đựng được.

      Cho nên, mới có thể như vậy.

      Hơn nữa, nếu như Mặc Thiếu Thiên làm vậy, chỉ sợ cùng Mặc Ân Thiên trở mặt thành thù, hơn nữa cũng trở thành người mang tội giết người trong mắt mọi người, phải gánh chịu khiển trách của pháp luật, lưng Mặc Thiếu Thiên đeo tội danh này cả đời.

      Cho nên, Lâm Tử Lam rất cảm tạ Mặc Thiếu Thiên làm như vậy.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chân mày nhíu lại, "Cám ơn cái gì?"

      "Cám ơn để cuộc sống được tiếp tục nữa, cám ơn nhớ em cùng bảo bối!" Lâm Tử Lam cười với Mặc Thiếu Thiên.

      Nếu như Mặc Thiếu Thiên có băn khoăn chút nào, làm như vậy, thế nửa đời còn lại, cuộc sống của bọn họ nhất định ở trong vô tận tự trách cùng khiển trách.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Lâm Tử Lam, hôn xuống trán của sâu.

      " đêm ngủ phải ? Có muốn nghỉ ngơi hay ?" Lâm Tử Lam , người Mặc Thiếu Thiên còn có mùi rượu nhàn nhạt, có thể thấy được tối ngày hôm qua uống rượu, mượn rượu giải sầu.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn đồng hồ tay chút, "Từ đây tới giờ làm còn hai giờ, còn có thể ôm em lát!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam gật đầu cái, "Ừ, lát thôi!"

      "Em cũng ngủ ngon, cùng nhau ngủ !" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam gật đầu, cho dù có cơn buồn ngủ, nhìn mặt mũi Mặc Thiếu Thiên, cũng muốn ngủ lát.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đổi tư thế khác, ôm lấy Lâm Tử Lam rồi nhắm hai mắt lại.

      Nhìn gương mặt tuấn tú của Mặc Thiếu Thiên, giờ phút này, lòng của Lâm Tử Lam vô cùng an tĩnh, nhìn nhắm mắt lại, cũng biết đêm ngủ, chỉ vì biết tại sao, tầm mắt Lâm Tử Lam, cách nào từ mặt Mặc Thiếu Thiên rời .

      lúc ấy , Mặc Thiếu Thiên chợt ở bên tai Lâm Tử Lam mở miệng, "Thế nào? Còn muốn lần nữa sao?"

      Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức đỏ mặt, vì vậy, giây kế tiếp, Lâm Tử Lam quay đầu, lập tức nhắm hai mắt lại.

      Mặc Thiếu Thiên mặc dù có mở mắt, nhưng cũng có thể cảm thấy động tác của Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên nhàn nhạt cười cái, tay của di chuyển tới hạ thân Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam cả kinh, vừa muốn quay đầu lại, lúc này Mặc Thiếu Thiên ở bên tai của mở miệng, "Mới vừa rồi làm đau em chứ?"

      " có!" Lâm Tử Lam phủ nhận, nghĩ muốn ngăn cản tay của Mặc Thiếu Thiên, nhưng tay của , sớm bá đạo đưa tới.

      "Em yên tâm, động tới em, chỉ là muốn giúp em xoa xoa!" Mặc Thiếu Thiên .

      câu , trấn an nội tâm Lâm Tử Lam.

      Bởi vì Lâm Tử Lam biết, coi như tranh cãi tiếp nữa, cuối cùng người thua thiệt cũng là , đơn giản náo loạn, theo ý Mặc Thiếu Thiên.

      Quả , Mặc Thiếu Thiên chỉ nhàng xoa bóp mấy cái, có động tĩnh nữa, rất nhanh, liền truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam biết nhất định mệt muốn chết rồi, vẫn nhúc nhích, mặc cho ôm, nhắm mắt lại, cũng tính toán ngủ bù nữa.

      **************************

      "Mẹ, đến bây giờ, con vẫn có tin tức của cha. . . . . ." Hi Hi phá cửa mà vào.

      Vậy mà, thấy hai người giường giật mình đứng tại chỗ.

      Mà Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ngủ, lần nữa bị động tác lớn của Hi Hi đánh thức.

      Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ giường ngồi dậy, nhìn Hi Hi đứng ở cửa, biết nên hình dung thế nào.

      Mà Hi Hi nhìn bọn họ, căn bản biết Mặc Thiếu Thiên trở về lúc nào, hơn nữa bé vừa tỉnh lại điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, kết quả gọi được, lúc này mới tìm đến Lâm Tử Lam, nhưng ngờ, vừa mới vào cửa, lại nhìn thấy loại tình hình này.

      "Cái đó, cha, xin lỗi, con biết. . . . . ."

      Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, giống như quen, bất đắc dĩ gật đầu cái, "Được rồi, cha biết rồi, con phải cố ý!"

      Hi Hi gật đầu liên tục. "Xem ra sau này cha phải đổi khóa cửa này rồi!" Mặc Thiếu Thiên .

      Hi Hi, ". . . . . ."

      biết cha trở về từ lúc nào!

      Nếu như mà biết , bé cũng xông vào như vậy!

      Chỉ là tính tính toán toán, từ khi biết cha đến bây giờ, phá hư tám lần mười lần, cũng có năm sáu lần rồi!

      Hi Hi cũng bình tĩnh!

      Nhưng bé nghĩ, nếu như ngày ấy, cha bình tĩnh, có thể ném bé ra ngoài hay ! Hi Hi đứng ở nơi đó, suy nghĩ biết bay tới nơi nào.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Thế nào? Còn ra ngoài? Muốn nhìn chúng ta mặc quần áo?"

      "Ồ ồ!" Hi Hi lúc này mới phản ứng được, gật đầu liên tục, nét mặt non nớt cười cái, "Con ra ngoài làm bữa sáng trước, cha, mẹ, chậm ra!" xong, Hi Hi nhanh ra ngoài, hơn nữa đặc biệt cẩn thận đóng cửa lại.

      Lúc này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên mới nâng lên nụ cười bất đắc dĩ, đối với loại hành vi này của Hi Hi, cũng sớm thành thói quen, tròng mắt của nhìn về phía Lâm Tử Lam, "Như thế nào? Còn mệt nữa ?"

      Lâm Tử Lam lắc đầu cái, bị Hi Hi náo loạn như vậy, nơi nào còn có tâm tình ngủ, vươn người cái, " mệt nữa!"

      Mặc Thiếu Thiên mới muốn gì, lúc này, Hi Hi ở bên ngoài lớn tiếng hô. "Cha, mẹ, các người mau ra đây xem chút!" Hi Hi lớn tiếng hô.

      Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cau mày, nhìn nhau, giây kế tiếp, cũng dám kéo dài nhiều, mặc quần áo vào sau đó ra ngoài.

      Bên ngoài, Hi Hi cầm tờ báo, oa oa kêu to.

      "Thế nào? xảy ra chuyện gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, chau mày tới chỗ Hi Hi, Lâm Tử Lam theo sát sau lưng.

      Hi Hi cầm tờ báo, lúc thấy Mặc Thiếu Thiên, bé trực tiếp đưa tờ báo cho , "Cha, cha xem!"

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhận lấy tờ báo, thấy chữ phía cau mày.

      "Chủ tịch tập đoàn Mặc Thiếu Thiên đầu tháng sau cùng thiết kế sư trong công ty đám cưới!" Kiểu chữ ngay ngắn, chiếm cứ bốn phần trang báo.

      Hơn nữa, mặt còn có ảnh cưới của Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam.

      Kiểu chữ ràng, hình cũng rất đẹp.

      Chỉ là, khi nhìn đến ảnh chụp kia, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người.

      Lúc này, Lâm Tử Lam cũng nhìn qua, lúc thấy tựa đề, cũng có gì, nhưng hình ảnh kia, chụp khi nào thế?

      Sao lại biết?

      "Các người tại muốn khiêm tốn cũng khiêm tốn được!" Hi Hi .

      Bé biết cha cùng mẹ vẫn chưa tuyên bố, là muốn đợi đến sau khi lễ đính hôn của Trần Mặc cùng người khác kết thúc, nhưng mà ràng, tại được!

      "Cũng biết tin tức này là ai truyền ra ngoài, nhưng hình này, còn làm cho đẹp mắt!" Hi Hi cười .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cầm tờ báo, "Còn có thể là ai!"

      Lời này, ngụ ý, ngày hôm qua Mặc lão mới vừa ép cưới, hôm nay tin tức liền bị truyền ra, trừ ông ra còn có ai.

      Mặc Thiếu Thiên câu như vậy, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam đều hiểu.

      Hi Hi suy nghĩ chút, ở trong lòng hết sức đồng ý với cách làm của Mặc lão, tệ, có năng lực!

      Cha nghe theo mẹ khiêm tốn như vậy, tại, coi như muốn khiêm tốn cũng khiêm tốn được!

      Hi Hi thích náo nhiệt.

      Lúc người khác nghĩ phải đối mặt với truyền thông ra sao, Hi Hi lại có vẻ vui mừng.

      Lúc này, Lâm Tử Lam thở dài, "Thôi, dù sao lễ đính hôn của Trần Mặc phải trì hoãn, nếu như là Mặc lão làm, vậy thuận theo ông ta !" Lâm Tử Lam .

      Hi Hi ở bên phụ họa, gật đầu liên tục.

      ra , Mặc Thiếu Thiên cũng muốn công bố, chỉ là Lâm Tử Lam mực muốn khiêm tốn, lúc này mới thể khiêm tốn.

      tại Lâm Tử Lam cái này, Mặc Thiếu Thiên còn có thể gì?

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên vươn tay trực tiếp ôm lấy Lâm Tử Lam, "Nghĩ thông suốt rồi?"

      " phải nghĩ thông suốt, chuyện xảy ra, chỉ có thể xử lý như vậy!" Lâm Tử Lam .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên lười biếng nhíu mày, "Nghe em như vậy, sớm biết nên trực tiếp truyền tin tức ra trước, em làm theo thỏa hiệp!" Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cười cái, "Mặc tiên sinh, có thể làm như vậy, đến lúc đó em ra cái gì, cũng biết!"

      Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên cũng biết, này dễ dàng bị uy hiếp như vậy.

      Mặc Thiếu Thiên tức giận trừng hai mắt, "Xem ra, nhất định bắt em đăng kí trước mới phải!”

      đến cái này, Lâm Tử Lam cố làm ra vẻ kinh ngạc hô tiếng, "Ai nha, xin lỗi, gần đây hộ khẩu biết để ở đâu rồi!"

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      Thừa dịp lúc Mặc Thiếu Thiên im lặng, Lâm Tử Lam từ trong ngực của thoát ra, "Em rửa mặt trước, ăn cơm gặp!" xong, Lâm Tử Lam trực tiếp tránh người.

      Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nghĩ tới vẻ mặt mới vừa rồi của Lâm Tử Lam, khóe miệng khỏi tràn ra ý cười.

      Lúc này, Hi Hi đứng ở nơi đó, "Cha, cha phải muốn học nấu cơm sao? Con ở trong phòng bếp chờ, cha rửa mặt trước !" xong, Hi Hi cũng trực tiếp chạy .

      Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, lúc này mới nhớ tới, chuyện muốn học nấu cơm, có kế hoạch, trực tiếp về phía phòng tắm, rửa mặt lần, sau khi ra ngoài, trực tiếp vào phòng bếp.

      Khi đó, Hi Hi chờ trong phòng bếp!

      "Làm cái gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      "Cái đó là sữa, đổ vào trong chén !" Hi Hi chỉ huy.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn đến sữa bọn họ thường uống, chuyện này đơn giản, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp tìm ra cái chén, đổ vào 3 cái chén, làm, rất đơn giản.

      Chương 472 : Gả vào hào môn.

      Editor: Nhan Như Song

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn đến sữa bọn họ thường uống, chuyện này đơn giản, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp tìm ra cái ly, đổ vào ba cái chén, làm, rất đơn giản.

      Hi Hi ở bên nhìn, khóe miệng mang theo nụ cười tán thưởng, " tệ, cha, có tiềm lực!"

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên hả hê cười cái, "Chuyện !"

      Chút chuyện này sao làm khó được chứ!

      "Cha, trứng chiên này!" Hi Hi .

      Nhìn hi Hi đưa trứng gà tới, Mặc Thiếu Thiên nhận lấy, "Trứng chiên? Chiên thế nào?"

      "Để chảo lên, sau đó đổ chút dầu, đập trứng gà, được để vỡ vụn, là được rồi!" Hi Hi .

      Nghe lời Hi Hi , đơn giản, hơn nữa mỗi buổi sáng Mặc Thiếu Thiên đều ăn, xem ra, khó lắm, nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên làm liền làm, trực tiếp cầm nồi lên để phía .

      Cầm dầu lên, đổ vào, tư thế kia, vừa nhìn chính là người chưa làm qua.

      "Cha, cha! !" Hi Hi vội vàng gọi , "Đổ dầu chút xíu là được rồi, buổi sáng cần nhiều dầu vậy đâu!" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn dầu trong chảo, "Nhiều ?"

      Hi Hi trịnh trọng gật đầu cái.

      "Vậy làm sao bây giờ?"

      "Đổ ra chút!" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên cũng hỏi nhiều, trực tiếp cầm chảo lên rồi nghiêng về bên.

      "Cha, cha làm gì đấy?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      "Đổ dầu !"

      "Cha lãng phí!"

      Hi Hi nhịn được châm chọc, "Cha có thể đổ sang bên, cái lượng này có thể làm bữa sáng cho ba người chúng ta!" Hi Hi .

      "Sao con sớm!" Mặc Thiếu Thiên cũng nhịn được châm chọc.

      Hi Hi cũng cùng Mặc Thiếu Thiên tranh cãi nữa, dù sao cha lần đầu làm điểm tâm, Hi Hi đành lòng đả kích, chỉ có thể mở miệng, "Tốt lắm, tốt lắm, tiếp tục làm!"

      "Sau đó sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, thoạt nhìn rất có kiên nhẫn. Mặc dù quá thích đàn ông nấu cơm, nhưng là vì Lâm Tử Lam, vì Hi Hi, nhận.

      Chỉ là thử thách ngày thứ nhất này, thế nào cũng muốn hoàn thành nó, nếu nhất định bị Hi Hi cùng Lâm Tử Lam cười nhạo.

      Ôm cái ý nghĩ này, Mặc Thiếu Thiên lại càng hăng hái.

      "Chờ dầu nóng chút, sau đó đập trứng gà vỡ, rồi thả vào trong chảo!" Hi Hi giống như bậc thầy, ở bên chỉ huy.

      Mặc Thiếu Thiên lắng tai nghe, vì vậy, sau khi thấy dầu nóng, trực tiếp cầm trứng gà đập vỡ, phải đập vỡ, mà là muốn dùng tay bóp nát, may là Hi Hi phát ngăn cản kịp thời, "Cha, là đập vỡ, phải bóp nát!" Hi Hi .

      Nghe lời Hi Hi , Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn bé, "Đập như thế nào?"

      " nhàng ở chỗ này gõ xuống, sau đó mở ra, thả vào trong chảo!" Hi Hi .

      Theo lời Hi Hi , Mặc Thiếu Thiên cầm trứng gà lên ở phía cái, nhưng bởi vì dùng sức, tiếng "Bộp", trứng gà thứ nhất thành công nát, rơi ở bàn.

      Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Hi Hi, ra vẻ vô tội, giống như biết tại sao trứng gà vỡ thành như vậy.

      "Cha, cha chút, trứng gà cứng hơn nữa, cũng thể chịu nổi lực của cha!" Hi Hi , sau đó

      còn cầm trứng gà lên làm mẫu nhàng đập cái.

      Nhìn động tác của Hi Hi, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới gật đầu.

      "Được rồi, cha biết rồi!" xong, Mặc Thiếu Thiên lần nữa cầm trứng gà lên nhàng đập cái.

      thể , người có thể sinh ra Hi Hi, tuyệt đối cũng là thiên tài!

      Mặc Thiếu Thiên tuyệt [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :