1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 453: muốn bao nuôi tôi sao?

      Edit: nhokcoicodon


      Trần Mặc lái xe, chẳng biết tại sao, bên ngoài lại bắt đầu mưa.

      Nghĩ đến Cảnh Thần mình ở bệnh viện, trong lòng của cảm giác thế nào cũng yên xe ngừng lái về phía bệnh viện.

      Mà Cảnh Thần, vốn nằm giường, thế nhưng cảm thấy rất buồn chán, nghĩ xuống giường lại chút, mới vừa tới cửa sổ trước mặt, chợt nghe thấy tiếng mưa rơi.

      Cảnh Thần cũng biết vì sao, mỗi lần thấy trời mưa, luôn cảm thấy tâm trạng rất tốt.

      Cảnh Thần đứng ở cửa sổ, mở cửa sổ ra, khí trong lành thổi vào mặt, Cảnh Thần hít hơi sâu, cảm giác thoải mái, bên ngoài mưa phải rất lớn, cho người cảm giác thoải mái, thích, lúc này, Cảnh Thần hoàn toàn vươn tay, hạt mưa rơi vào tay của Cảnh Thần, tâm tình Cảnh Thần khá hơn chút.

      ra, Cảnh Thần thích đứng ở chỗ này của bệnh viện.

      Nghĩ tới đây, Cảnh Thần xoay người ra ngoài.

      Bên trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn Cảnh Thần, " xác định bây giờ xuất viện sao? cơn sốt của mới vừa hạ, rất có thể bị cảm, tôi khuyên nên ở lại viện theo dõi đêm tốt hơn!" Bác sĩ .

      Nghe lời của bác sỹ, khóe miệng Cảnh Thần ra nụ cười, "Vâng, tôi thích ở trong bệnh viện, nhưng mà ông yên tâm, ngày mai tôi trở về đúng giờ truyền nước biển!" Cảnh Thần .

      Nhìn dáng vẻ cố chấp của Cảnh Thần, bác sĩ cũng ép buộc, "Được rồi, tôi cho ít thuốc, mang về, buổi tối uống trước khi ngủ, buổi tối bị sốt!"

      "Vâng, cám ơn bác sĩ!"

      Cảnh Thần vội vàng cảm ơn.

      Vì vậy, thành công theo bác sỹ vào phòng làm thủ tục, Cảnh Thần làm thủ tục xuất viện.

      May là, cũng có đồ dùng gì, chỉ có mình .

      Khi làm xong thủ tục xuất viện, Cảnh Thần thay quần áo xong liền ra ngoài bệnh viện.

      Thế nhưng bên ngoài trời mưa, hơn nữa khoảng thời gian này, căn bản dễ đón xe, Cảnh Thần do dự như thế nào.

      Lúc này, thấy có chiếc taxi tiến tới, Cảnh Thần lập tức ra vẫy, nhưng nghĩ tới xe cứ như vậy gào thét mà qua, kêu ngừng cũng có ngừng.

      Cảnh Thần có chút tức giận đứng ở ven đường, may cũng phải xui xẻo như vậy!

      Thậm chí xe cũng đón được!

      Nghĩ tới đây, Cảnh Thần có chút ủ rũ.

      Ngẩng đầu nhìn mưa, mưa lành lạnh đánh vào người, Cảnh Thần nghĩ lại có cảm giác thoải mái nhè .

      Thế nhưng cũng biết, phát sốt, thể cảm lạnh, cũng thể gặp mưa, lúc này, Cảnh Thần về phía trước, mongrằng có thể gọi được taxi.

      Ngay vào lúc này, Trần Mặc lái xe, rất xa thấy Cảnh Thần đứng ở dưới mưa, giống như đón xe.

      phải ở bệnh viện sao?

      Tại sao lại ở chỗ này?

      Chết tiệt, biết còn có bệnh sao?

      Nghĩ
      [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 454: :Tình ở trong lòng khó (2)

      Editor: boconganh1503

      phải thử lễ phục sao?” Cuối cùng, là Cảnh Thần phá vỡ im lặng, mở miệng .

      Trần Mặc lái xe, nghe được lời của …, trực tiếp mở miệng, “ có gì hay để thử!”

      Nghe thế, Cảnh Thần cảm thấy buồn cười.

      Nghe cười, Trần Mặc hơi nhíu mi, nhưng tránh gây gổ với , Trần Mặc cũng hỏi gì cả.

      Xe đường, rất nhanh đến dưới chung cư Cảnh Thần ở.

      Xe mới vừa dừng lại, Cảnh Thần hít vào hơi sâu, suy nghĩ chút, Cảnh Thần lấy tiền từ trong ví ra trả tiền xe, “Cái này trả , cho tôi nhờ xe, cám ơn!” xong, Cảnh Thần đẩy cửa xe ra bước xuống.

      Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn Cảnh Thần cử động, hơn nữa nhìn 100 đồng trong tay, nhíu mày.

      Người phụ nữ này. . . . . .

      Luôn làm cho người khác muốn kích động đến mức phát điên!

      Nhưng lại có cách nào để có được người phụ nữ này!

      giây sau, quyết định đẩy cửa xe xuống theo.

      Cảnh Thần vừa vào thang máy, ngay sau đó Trần Mặc cũng theo vào.

      Cảnh Thần đứng ở trong thang máy, nhìn Trần Mặc đột nhiên xuất , cau mày lại, “ theo vào làm gì?”

      “Em đưa 100 đồng tiền xe, là tài xế tự nhiên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của em mới được!” xong, Trần Mặc vươn tay bấm thang máy, thang máy từ từ đóng lại.

      Cảnh Thần đứng ở nơi đó, biết nên làm như thế nào, “Tôi rất an toàn!”

      “Vậy cũng phải lên lầu mới biết được!” Trần Mặc .

      Vì vậy, thang máy từ từ lên cao.

      Cảnh Thần đầu còn có chút đau, muốn tranh luận với , cả người tựa vào thang máy, nghỉ ngơi chút.

      Trần Mặc nghiêng đầu nhìn , nhìn ra có chút thoải mái, còn chưa khỏe ra viện, đúng là phụ nữ to gan!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Mặc dường như có quyết định cái gì đó!

      lúc ấy thang máy đinh tiếng mở ra, Cảnh Thần nghe được thanh nên mở mắt, chợt thấy trước mặt có người ập đến đây, còn chưa phản ứng kịp có chuyện gì xảy ra, cảm giác cả người được ai đó ôm lên .

      Theo bản năng, vòng tay ôm chặt cổ Trần Mặc.

      Nhìn biểu của Cảnh Thần, Trần Mặc nhếch miệng lên cười.

      lúc ấy , Cảnh Thần lấy lại tinh thần, nhìn lên thấy khóe miệng Trần Mặc cười, Cảnh Thần vui nhíu mày, “ làm gì đấy? Thả tôi xuống!”

      “Đến phòng em, tự nhiên thả em xuống!” Trần Mặc , xong, ôm Cảnh Thần ra ngoài.

      Nghe lời của , Cảnh Thần giùng giằng, “Tôi cần, tự tôi có thể , thả tôi xuống, thả tôi xuống. . . . . .” Cảnh Thần kêu.

      Trần Mặc ôm Cảnh Thần, ngừng giãy giụa, Trần Mặc chỉ có thể ôm chặt , lúc này, nhìn Cảnh Thần, “ muốn té xuống, đừng có làm loạn!”

      thả tôi xuống tôi té, Trần Mặc, thả tôi xuống!” Cảnh Thần kêu.

      cần uổng phí hơi sức, nghĩ có thể xuống, đến phòng em, tự nhiên thả em xuống!” Trần Mặc .

      Nghe thế, Cảnh Thần cực kỳ khó chịu, nhưng hình như còn cách nào, “Trần Mặc, biết cái gì gọi là tự trọng ?” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi.

      đến cái này, Trần Mặc ngẩn ra, thân thể giật mình dừng chút, thể thừa nhận, miệng người phụ nữ này đủ độc.

      Trần Mặc cũng gì, trực tiếp ôm về phía cửa phòng của .

      “Mở cửa!” Trần Mặc .

      “Thả tôi xuống!”

      “Mở cửa!” Trần Mặc .

      Cảnh Thần cũng mở.

      Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần quật cường, lồng ngực Trần Mặc cũng tích đầy lửa, nhưng thể làm gì .

      Lúc này, tay của bay thẳng đến người Cảnh Thần sờ sờ.

      Cảnh Thần cả kinh, nhìn , “ làm gì đấy?”

      “Em mở cửa, phải là muốn để cho tìm, để cho có cơ hội sờ em sao?” Trần Mặc .

      lời khó nghe, ai biết!

      Trần Mặc cũng muốn bạo phát!

      Nghe lời của …, Cảnh Thần cảm thấy mặt hồi khó chịu, “Trần Mặc, khốn kiếp!” Cảnh Thần vươn tay đánh .

      Trần Mặc ôm , rảnh ngăn cản, lập tức bị Cảnh Thần hung hăng đánh quyền, chịu đựng, có oán trách, mà nhìn thẳng , “Mở cửa ra ! ?”

      Cảnh Thần cảm giác mình sắp điên rồi, từ người móc ra cái chìa khóa, mở cửa.

      Lúc này, Trần Mặc đá cửa văng ra, ôm vào.

      Mãi cho đến phòng ngủ của , Trần Mặc mới thả nằm giường.

      Lúc này, Cảnh Thần lập tức đứng lên, hướng về phía Trần Mặc đánh mấy cái, “Khốn kiếp, khốn kiếp!” Cảnh Thần đánh , ra những lời rất khó nghe.

      Trần Mặc đứng ở chỗ đó vẫn nhúc nhích, mặc cho Cảnh Thần đánh.

      Lúc này, nhìn dáng vẻ đau lòng khổ sở của , Trần Mặc nhíu mày, khắc kia, thoáng qua tia đau lòng, ngay sau đó, nhìn người có chút ướt, nhíu mày, phát bắt được tay của , “Lập tức tắm, thay quần áo!”

      “Tôi tắm hay , thay quần áo hay có liên quan gì đến sao, Trần Mặc, phải cảm thấy quản quá nhiều sao! ?” Cảnh Thần bị nắm, tức giận hét.

      “Tắm xong, muốn làm sao, tùy em!” Trần Mặc nhìn .

      Nghe lời của , Cảnh Thần cảm thấy buồn cười, lập tức đẩy ra, “ cho rằng là ai hả?” Cảnh Thần , “Trần Mặc, tôi tại muốn gặp lại có thể hay , cần xuất trước mặt của tôi nữa! ?” Cảnh Thần nhìn .

      Trần Mặc nhìn , “Em đáp ứng tắm, rời !”

      “Cái này với có quan hệ gì?” Cảnh Thần nhìn vô lực .

      tắm hay , mắc mớ gì đến chứ?

      Chính xác là liên quan đến Trần Mặc, nhưng cũng có cách nào bỏ mặc lúc này.

      Lúc này, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, “Tắm hay tắm? Hay là muốn tắm giúp em!” Trần Mặc .

      Nét mặt kia cho người khác cảm giác, giống như giỡn, mà là nghiêm túc!

      Nghe thế, Cảnh Thần hét lên, “Trần Mặc, khốn kiếp!”

      Nghe Cảnh Thần câu câu khốn kiếp, Trần Mặc lúc này nghĩ muốn khốn kiếp, tay kéo Cảnh Thần qua, gi¬am cầm vào trong ngực, “Nếu mang tiếng khốn kiếp, khốn kiếp lần, cũng thấy có lỗi với cái tên này!” xong, Trần Mặc lôi kéo Cảnh Thần .

      Cảnh Thần giùng giằng, “Trần Mặc, khốn kiếp, buông tôi ra, chuyện của tôi với có quan hệ!”

      Nhưng Trần Mặc có ý muốn thả ra.

      Cảnh Thần tiếp tục giãy giụa , nhưng hơi sức của căn bản bằng Trần Mặc, giây kế tiếp Cảnh Thần vung tay lên, “Bang” tiếng, đánh vào mặt Trần Mặc.

      khắc kia, tất cả cũng yên tĩnh lại.

      Trần Mặc nghiêng mặt, da thịt Trần Mặc rất trắng, đột nhiên xuất dấu vân tay.

      Cảnh Thần sững sờ, nhìn Trần Mặc, ngờ đánh , nhưng cũng đau lòng, mà nhìn , “Trần Mặc, đặt Lăng Nhược chỗ nào, đặt tôi chỗ nào?” Chợt, Cảnh Thần hét lên câu như vậy.

      Nghe thế, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, ánh mắt u ám giấu quá nhiều tâm tình.

      Mà lúc này, Cảnh Thần cũng nhìn , giọng giống mới vừa rồi lớn tiếng như vậy, mà có chút vô lực, “Trần Mặc, lập tức phải đính hôn, xin tôn trọng Lăng Nhược, tôn trọng tôi, cũng tôn trọng chính !” Cảnh Thần nhìn gằn từng chữ.

      Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, nhìn , “Em muốn cùng ấy đính hôn sao?”

      muốn đính hôn cái gì chứ?

      Bộ muốn là được sao?

      Nghe được lời Trần Mặc , khóe miệng Cảnh Thần cười, “Đây là phải sao?”

      tới chỗ này, Cảnh Thần hít thở sâu hơi, “Trần Mặc, chuyện đến tình trạng này, tôi chúc hạnh phúc, mặc kệ trước kia chúng ta xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn còn phải làm chung công ty, nên hi vọng chúng ta cũng bình thường chút, tôi muốn bởi vì những chuyện này, gây trở ngại công việc của tôi, cũng hi vọng , cần quấy rầy tôi nữa!” Cảnh Thần nhìn gằn từng chữ, mực nghĩ, thời điểm ra những lời này, được tự do thoải mái, nhưng ngờ, còn khó khăn như vậy, hơn nữa, tim rất đau!

      “Về phần đêm hôm ấy, chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nên quên , về sau, chúng ta vẫn là đồng nghiệp. . . . . .” Cảnh Thần nhìn .

      Mỗi chữ, câu , Trần Mặc nhìn chằm chằm vào .

      “Em muốn như vậy?” Trần Mặc nhìn hỏi, giọng , gần như nhấn mạnh từ chữ.

      Cảnh Thần gật đầu cái, “Ừ, tôi chỉ hi vọng cuộc sống có thể bình thản chút, chuyện xảy ra trước kia, tôi coi như hiểu lầm, cũng hi vọng cần tiếp tục dây dưa, Lăng Nhược rất tốt, hai người rất xứng đôi, tôi chúc hai người hạnh phúc!” Cảnh Thần nhìn bình tĩnh mà .

      Nghe được câu chúc phúc kia, khóe miệng Trần Mặc cũng nâng lên nụ cười lạnh.

      “Được, ghi nhận lời chúc phúc của em!” xong, Trần Mặc nhìn cái, xoay người rời .

      Cảnh Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trần Mặc, đáy lòng co rút, khó chịu thôi.

      “Phanh” tiếng, cửa phòng hung hăng đóng lại, Cảnh Thần đứng ở nơi đó, khó chịu ra được, từ từ tới cửa, nghe tiếng Trần Mặc biến mất ở hành lang, cả người dựa vào cửa.

      Mặc dù suy nghĩ ngàn lần, vạn lần như vậy, nhưng nghĩ đến ra được, trong lòng khó chịu như vậy. . . . . .


      Trần Mặc từ trong nhà Cảnh Thần ra, trực tiếp lên xe.

      Nghĩ đến những lời Lam Cảnh Thần mới vừa , Trần Mặc đập quyền vào tay lái!

      Cuối cùng, bất đắc dĩ đeo dây an toàn lên, nhắm mắt lại hít thở sâu.

      Nếu quyết định như vậy, còn có thể gì!

      Sau lúc lâu, Trần Mặc mở mắt, mới vừa định lái xe rời , chợt phát xe có hộp thuốc.

      Trần Mặc cầm lên nhìn chút, là thuốc hạ sốt, nghĩ tới nhất định là Lam Cảnh Thần để quên.

      Trần Mặc lấy thuốc nhét vào xe, vừa mới chuẩn bị rời , nhưng lại cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, yên lòng, cuối cùng lại tắt máy, cầm thuốc lên, đẩy cửa xe ra xuống.

      Lên lầu, Trần Mặc tính gõ cửa, lại nghe được bên trong truyền đến hồi tiếng khóc.

      Tay Trần Mặc dừng ở giữa trung, trong lòng nhất thời, cảm xúc trăm mối ngổn ngang . . . . . .

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 455: Giết người đứng sau hại Lâm Tử Lam

      Editor: thanh huyền
      beta: boconganh1503

      giây kế tiếp, Trần Mặc giơ tay lên, hung hăng gõ cửa.

      Cảnh Thần ở chỗ này, biết xảy ra chuyện gì, mở cửa, khi nhìn đến người đứng ngoài cửa , ngực cảm giác ra lời.

      Lúc này, Trần Mặc đứng ở cửa, thấy nước mắt của Cảnh Thần, hai lời, trực tiếp vọt vào, ôm lấy , hướng môi của hôn lên...

      Cảnh Thần bất ngờ, nghĩ tới Trần Mặc lần thứ hai trở lại, cũng nghĩ tới, như thế bỗng nhiên xông vào...

      Thân thể Cảnh Thần ngửa ra sau, Trần Mặc lại ôm chặt lấy , hướng môi của , hôn, Cảnh Thần muốn chống cự, thế nhưng Trần Mặc ôm chặt , hôn , căn bản giãy dụa ra...

      khắc kia, Cảnh Thần cũng cảm động, Trần Mặc rồi mà quay lại, nguyên nhân là đáy lòng xúc động, như bây giờ xông vào ôm lấy , đối với vô cùng cảm kích.

      Cảnh Thần cũng ôm lấy Trần Mặc, có thể để cho ích kỉ chút hay ?

      chút!

      Cảnh Thần đứng ở đó, cũng ôm lấy Trần Mặc, đáp lại nụ hôn của .

      Cảm giác được Cảnh Thần đáp lại , Trần Mặc càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng, dùng chân đóng cửa lại, trực tiếp đặt Cảnh Thần ở cửa, tay, trực tiếp xốc y phục của lên.

      Lúc chạm tới chỗ mềm mại kia, con ngươi Trần Mặc tràn đầy dục vọng.

      Cảnh Thần cả kinh, lập tức vươn tay ngăn cản ở tay , " nên... nên như vậy!" Cảnh Thần nhìn lắc đầu.

      mặt của còn giọt nước mắt, vì khóc con ngươi còn có chút phiếm hồng, nhưng nhìn lại đặc biệt chọc người trìu mến.

      Trần Mặc nhìn , con ngươi đen kịt nhìn , lau lệ mặt , " nghe được thanh của em, em là muốn để cho !” Trần Mặc nhìn .

      Chẳng biết tại sao, khi ra những lời này, Cảnh Thần lần thứ hai nhịn được, nước mắt rớt xuống.

      biết!

      dĩ nhiên biết!

      Cảnh Thần nhìn , "Nếu biết, vì sao còn muốn những lời này, vì sao!" Cảnh Thần nhìn , vô cùng ủy khuất .

      Nhìn dáng vẻ ủy khuất, khóe miệng Trần Mặc gợi lên nụ cười, “ khốn khiếp, có được hay ! ?"

      " vốn chính là!" Cảnh Thần .

      "Ừ, khốn khiếp!" xong, Trần Mặc từ từ lau nước mắt mặt , nhàng hôn chút, thanh trầm thấp ở bên tai của vang lên, " cho biết, em muốn để cho !"

      Phải.

      muốn để cho !

      Thế nhưng...

      Cảnh Thần nhìn , "Thế nhưng, phải đính hôn!" Tuy rằng rất muốn cái này, thế nhưng giờ này khắc này, thể đề cập tới này.

      lên cái này, Trần Mặc nhíu mày, con ngươi hạ xuống, "Nếu như cùng ấy đính hôn!”

      lên cái này, Cảnh Thần sửng sốt, ngước mắt nhìn Trần Mặc, có chút tin, "Nhưng là hai người..."

      " cho biết, em muốn để cho ấy đính hôn....” Trần Mặc nhìn , trầm thấp mở miệng, "Chỉ cần em , cùng ấy đính hôn.... ...”

      Cảnh Thần sửng sốt, có thể sao?

      Có thể chứ?

      Nhìn , con ngươi Cảnh Thần hàm chứa lệ, lắc đầu, "Ừ, em muốn... muốn..."( từ đây xưng hô là – em vì 2 người nhận ra tình cảm của nhau)

      giây kế tiếp, Trần Mặc cái gì cũng nữa, mà là trực tiếp hướng môi của hôn lên...

      Cảnh Thần cũng chống cự, mà tùy ý Trần Mặc ôm, hôn, để ích kỷ lần, tham lam lần!

      giây kế tiếp, Trần Mặc ôm lấy Cảnh Thần hướng giường đến...



      Mà dưới lầu, Lăng Nhược lái xe, ở dưới lầu chờ.

      Thấy thời gian Trần Mặc lao xuống, vẫn có tia mừng rỡ, thế nhưng nghĩ tới, đợi được mấy phút lại xông lên.

      Lăng Nhược ngồi ở trong xe chờ, nhìn lầu, biết ở tầng mấy, nhưng khi nhìn lầu, trong lòng của ra được cảm giác.

      Khó chịu...

      Ánh mắt bộc phát trở nên hung dữ, tay cầm tay lái nắm chặt lại!

      Rốt cục, lát sau, hít thở sâu chút, cầm điện thoại di động lên, bấm số của Trần Mặc hào, trực tiếp gọi .



      Trần Mặc cùng Cảnh Thần hai người ở giường hôn, sắp đến phòng tuyến cuối cùng, lúc này, điện thoại di động thích hợp vang lên.

      Trần Mặc nhìn, muốn nhận, giờ này khắc này, thầm nghĩ thương tốt người phụ nữ dưới thân này!

      Thế nhưng Cảnh Thần cách nào bỏ qua.

      Điện thoại di động của để bàn, liếc mắt có thể thấy.

      Khi nhìn đến tên của người gọi đến, lúc này Cảnh Thần mới ngây ngẩn cả người, ngăn cản cử động của Trần Mặc.

      " nghe điện thoại !" Cảnh Thần nhìn Trần Mặc .

      Trần Mặc nhíu mày, ngước mắt nhìn Cảnh Thần, ánh mắt nhìn đến điện thoại di động bàn, khi nhìn đến bên lên hai chữ Lăng Nhược, cũng cau mày lại.

      muốn nhận, thế nhưng điện thoại di động kêu như đòi mạng vậy.

      Cuối cùng, Trần Mặc đứng dậy, cầm điện thoại di động lên nhận.

      "Alo..."

      Vì vậy, trong điện thoại truyền tới trận thanh .

      "Trần Mặc, cứu em, cứu em..."

      Nghe thế, Trần Mặc bỗng nhiên nhíu mày.

      "Lăng Nhược? Em làm sao vậy? Em làm sao vậy?"

      "Cứu em... Cứu..." Vì vậy, lời còn chưa hết, điện thoại bị cúp.

      "Này, Lăng Nhược..." Trần Mặc hướng điện thoại hô hai tiếng, thế nhưng trong điện thoại truyền đến thanh tút tút.

      Trần Mặc cau mày lại, lúc này, Cảnh Thần ở sau nhìn , " xảy ra chuyện gì?"

      Trần Mặc quay đầu lại, nhìn Cảnh Thần, sắc mặt có chút lo lắng, "Lăng Nhược hình như là xảy ra chuyện gì, phải qua nhìn chút!"

      Cảnh Thần ngồi ở giường, gật đầu.

      Lúc này, Trần Mặc nhặt y phục lên, mặc vào.

      Lúc mặc xong, Trần Mặc vừa muốn , chợt nhớ tới cái gì, xoay người, quay đầu lại nhìn Cảnh Thần.

      "Chuyện đáp ứng, nhớ!” Trần Mặc nhìn Cảnh Thần .

      lên cái này, Cảnh Thần lúc này mới gật đầu, "Mau , đường cẩn thận!"

      Trần Mặc gật đầu, cầm điện thoại di động lên, xoay người rời .

      ... ........thanhhuyen.diendanlequidon.... .......

      Lăng Nhược ngồi ở trong xe, nhìn Trần Mặc từ lầu lao xuống, khóe miệng lúc này mới gợi lên nụ cười.

      Trần Mặc lên xe, lái xe rời , Lăng Nhược cũng lái xe rời , lúc này, lúc này điện thoại di động của vang lên, khi nhìn đến tên Trần Mặc hiển thị điện thoại , ngước mắt nhìn lướt qua, ném ở bên, có nhận, lái xe rời .

      Trần Mặc vừa lái xe vừa gọi điện thoại, thế nhưng Lăng Nhược nhận.

      Lúc lái xe, sắc mặt của Lăng Nhược có vài phần độc ác, vài phần hàn ý, lúc này, nhìn thấy trước mặt có cột điện, con ngươi trong suốt từ từ sáng lên.... ....

      Tay cầm tay lái, cũng càng ngày càng gấp.

      Rốt cục, lúc quyết định, đánh tay lái sang bên.

      "Phanh" tiếng.

      Xe đụng vào cột điện, mà cái trán Lăng Nhược cũng đụng tới tay lái, lập tức trầy.

      Lăng Nhược ngước mắt, nhìn về phía trước, hẳn là có gì đáng ngại, lúc này mới kéo dây an toàn người ra.

      Đúng lúc này, điện thoại di động của lần thứ hai vang lên.

      Khi nhìn đến dãy số, lúc này Lăng Nhược mới nhận.

      "Alo, Lăng Nhược, em ở đâu?" Trong điện thoại, thanh của Trần Mặc truyền tới.

      Lăng Nhược nhìn điện thoại, từ từ mở miệng, "Em ở đường Tuyên Vũ..."

      Tiếng nghe, rất là suy yếu, sau khi xong trực tiếp cúp.

      Trần Mặc nghe thanh, nhíu mày, lúc muốn hỏi cái gì, lại nghe thanh tút tút vang lên.......

      hai lời, trực tiếp hướng đường Tuyên Vũ chạy tới...

      ... .......thanhhuyen.diendanlequidon....

      Buổi tối.

      Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên ngồi sô pha thương lượng đại kế( kế hoạch lớn) kiếm tiền, đúng lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.

      Thấy dãy số, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhận điện thoại.

      “Alo, Hỏa Diễm..."

      Nghe thế, Hi Hi lập tức gì, chuyên tâm nghe Mặc Thiếu Thiên chuyện trong điện thoại.

      Rốt cục, qua vài ngày, điện thoại tới!

      Mặc Thiếu Thiên tựa vào sô pha, “ điều tra thế nào, thời gian ngắn, nếu như là tôi, chỉ sợ ngày cũng điều tra ra rồi!” Mặc Thiếu Thiên chữ .

      Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên , Hỏa Diễm mở miệng, "Kỳ thực, từ lúc trở lại, em tôi cũng toàn bộ cho tôi biết, tôi biết đáp án, các người nhất định tin tưởng, nên tôi để Ưng Nghiêm hẹn người phụ nữ kia, thế nhưng mấy ngày tiếp theo, có thu hoạch!”

      Mặc Thiếu Thiên nghe, Hi Hi ở vai Mặc Thiếu Thiên, "Vậy ý của là, người phụ nữ kia biến mất!?”

      "Tôi tin tưởng ta tuyệt đối có biến mất, ngay tại thành phố A, hơn nữa bọn họ liên hệ đa số là dùng điện thoại, nên tra ra được chỗ nào!?” Hỏa Diễm .

      Nghe lời của ta, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.

      Lúc này, Hỏa Diễm ở bên kia mở miệng, "Chuyện này, tôi cũng muốn lừa , nếu như tin lời của tôi, có thể tự mình điều tra!” Hỏa Diễm .

      " cần!" Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

      cũng tin tưởng, Hỏa Diễm lừa chuyện này.

      Lại thể vì người phụ nữ, mà bọn họ đối nghịch với Cửa Ngục!

      " tin tưởng?" Hỏa Diễm hỏi.

      Lúc này Mặc Thiếu Thiên lại cười tiếng mở miệng, "Tôi vì sao tin, trừ phi gạt tôi, muốn cùng Cửa Ngục đối nghịch!" Mặc Thiếu Thiên .

      câu , Hỏa Diễm bị chặn gắt gao.

      " Về Ưng Nghiêm..." Hỏa Diễm mở miệng.

      "Nếu tôi giao cho , là tin tưởng giải quyết được, cũng tin tưởng nhất định làm tôi thất vọng, chỉ là, có câu tôi phải trước, nếu ta dám xuất trước mặt của tôi, tôi khách khí!” Mặc Thiếu Thiên chữ .

      Nghe cái này, Hỏa Diễm cũng hiểu có ý gì.

      "Tôi biết!"

      "Chuyện này tôi xử lí tốt, nếu như sau này có việc gì, tôi Hỏa Diễm nhất định tương trợ phen!" Hỏa Diễm .

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 456: Kế hoạch của hai cha con

      Editor: thanh huyền
      beta: boconganh1503

      " kết bang phái cùng tôi sao?” Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên mở miệng cười .

      "Chỉ là tôi nợ ân tình!?”

      "Tôi thích nhất người khác thiếu nợ ân tình, cứ quyết định như vậy!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Được!"

      Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên mới định cúp điện thoại, Hỏa Diễm lại nhớ tới cái gì, "Được rồi, tôi từ điện thoại tra ra, mục tiêu của bọn họ, hình như chỉ người!"

      lên cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.

      "Có ý gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      "Tôi cũng lắm, Ưng Nghiêm , bọn họ lúc đó giao dịch có hai người, nhưng là bởi vì người thứ nhất thất bại, ta biến mất, nhiệm vụ thứ hai, nó cũng biết là cái gì, thế nhưng tôi dám khẳng định, còn có mục tiêu khác, thế nhưng là ai, tôi lắm!” Hỏa Diễm .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đôi mắt khỏi hướng Hi Hi nhìn lại, trực giác cho biết, người khác là Hi Hi.

      Hi Hi ở bên nghe, thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía mình, bé cũng cau mày lại, giống như biết Mặc Thiếu Thiên lo lắng cái gì.

      Lúc này, trong điện thoại tiếng của Hỏa Diễm truyền tới, "Tôi tra được chỉ có bao nhiêu thôi!" Hỏa Diễm , "Tất cả, các người phải cẩn thận!"

      "Được, tôi biết!"

      Vì vậy, điện thoại bị cúp.

      Lúc này, Hi Hi lập tức nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Xem ra, chuyện cũng chưa xong!"

      Vốn cho là chỉ có tin tức như vậy, nhưng nghĩ tới còn có cái này.

      Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, cha nghĩ người khác, là con!”Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, nhíu mày, "Mấy ngày nay con tới trường học, cha đưa đón con!”

      Nghe thế, Hi Hi nở nụ cười, "Cha, từ bao giờ cha lại lo cho bảo bối vậy?!”

      "Chuyện này phải đùa giỡn!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi chữ , phàm là chuyện dính đến Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên rất là lo lắng.

      "Huống chi, tại, có Hoa Hồng bên cạnh bảo vệ, con nghĩ cha yên tâm sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.

      Hi Hi ngồi ở bên người Mặc Thiếu Thiên, nghe Mặc Thiếu Thiên , Hi Hi mở to hai mắt nhìn , "Cha, cha cảm thấy đây là cơ hội tốt sao?"

      Nghe được lời Hi Hi , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, " được, quá nguy hiểm!"

      " cha tìm người bảo vệ con được sao!” Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên, "..."

      "Nếu như người kia còn mục tiêu là con, như vậy sớm muộn ta cũng tìm tới, nếu như dùng con có thể dụ ta ra, con nghĩ cũng đáng giá!” Hi Hi .

      Làm như vậy để mẹ được an toàn, cái gì Hi Hi cũng sợ.

      Hai người đàn ông lớn , để bảo vệ Lâm Tử Lam, dùng bất cứ thủ đoạn nào!

      Mặc Thiếu Thiên phải thừa nhận, Hi Hi cũng có đạo lý, nếu như mục tiêu của người kia là Hi Hi, như vậy sớm muộn tìm tới Hi Hi.

      Nếu quả như là như thế, ngại bố trí chút!

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, sau đó gật đầu, "Cha biết phải làm sao, thế nhưng có sắp xếp của cha, cho phép con tự ý hành động!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi chữ .

      Nghe Mặc Thiếu Thiên , Hi Hi liên tục gật đầu, "Đó là đương nhiên, con cũng rất chân trọng cái mạng của mình!”Hi Hi cười .

      Nghe được lời Hi Hi , lúc này Mặc Thiếu Thiên mới yên tâm.

      Lúc này, Lâm Tử Lam tắm rửa xong ra, nghe được lời của bọn họ, "Các người chuyện gì?"

      Nghe được lời Lâm Tử Lam , Hi Hi lập tức đứng dậy, "Cha , mấy ngày nay muốn đưa con học, mẹ, cha bỗng nhiên thương con, con cảm thấy vô cùng vui vẻ!”Hi Hi .

      Cố ý thay đổi trọng tâm câu chuyện.

      Lâm Tử Lam tới phòng bếp, rót chén nước, biết Hi Hi cố ý tránh né câu hỏi của , tới, nhìn , "Các người vừa cái gì chân trọng cái mạng của mình? Con muốn làm gì?” Lâm Tử Lam ngồi bên cạnh Hi Hi, uống hớp nước, nhìn chằm chằm vào bé hỏi.

      Hi Hi, "..."

      Hi Hi phát , mẹ dễ gạt như vậy!

      Mẹ người khác cái gì cũng bỏ qua, nhưng mẹ của mình, vô luận mình sang chuyện khác, mẹ còn đặc biệt bình tĩnh hỏi lại.

      Vì vậy, biểu tình Hi Hi đặc biệt vô tội nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên... ánh mắt nhờ giúp đỡ, đề tài trực tiếp nhét vào người Mặc Thiếu Thiên.

      Mặc Thiếu Thiên nhận được ánh mắt Hi Hi, vừa muốn mở miệng, lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng trước, "Em muốn nghe bảo bối .......”

      Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên định gì, lại thể được!

      Bây giờ có biện pháp, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, biểu tình giúp được gì.

      Vì vậy, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam lại chăm chú nhìn bé, như vậy, giống như đợi đáp án của Hi Hi.

      Hi Hi suy nghĩ chút, sau đó nhìn Lâm Tử Lam mở miệng, "Mẹ, mẹ cần nghiêm tức như vậy được ? Con cho mẹ biết còn được sao!” Hi Hi .

      Vì vậy, Lâm Tử Lam nhíu mày, ý bảo bé .

      Lúc này, Hi Hi quay qua, nhìn Lâm Tử Lam mở miệng, "Đây phải là Hoa Hồng rồi, mẹ xảy ra chuyện, cha sợ con cũng xảy ra chuyện may, nên muốn bảo vệ con, nhưng lại phải làm, cho nên, con mới tốt, con cũng chân trọng cái mạng của mình.... .......” Hi Hi cọ cọ vai Lâm Tử Lam .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, “ !”

      "Dạ, !"

      "Chỉ như vậy?"

      Hi Hi nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên len lén dơ ngón tay cái, con trai được, lời này cũng có thể nghĩ ra được, làm cho người khác phải tin tưởng!

      Thấy Mặc Thiếu Thiên cổ vũ, Hi Hi càng thêm xác nhận, bé gật đầu, "Thực , tin mẹ có thể hỏi cha!” Hi Hi lập tức chuyển đề tài qua cho Mặc Thiếu Thiên.

      Mặc Thiếu Thiên, "..."

      Quả nhiên, đối với mình con trai cũng nhân từ!

      Nhìn về phía ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn về phía mình, Mặc Thiếu Thiên thu hồi biểu tình, lập tức gật đầu.

      " sai!"

      Hi Hi, "..."

      Cha, cái này cũng quá đơn giản!

      Cha có thể biểu tình thuyết phục hơn được !

      Hi Hi trốn ở phía sau Lâm Tử Lam, ảo não thôi!

      Nhìn ra cha là cố ý!

      Tuyệt đối là cố ý!

      Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên chút, lại nhìn Hi Hi phía sau, gật đầu, "Được rồi!"

      Nghe được Lâm Tử Lam lời này, Hi Hi thở dài hơi.

      Mặc kệ mẹ tin tưởng hay tin, mục đích mẹ hỏi nữa là được!

      Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, tin bảo bối!"

      " sao?" Lâm Tử Lam .

      Hi Hi liên tục gật đầu, Lâm Tử Lan suy nghĩ chút, nhìn Hi Hi nghiêm trang mở miệng, "Có thể là vẻ mặt của con đủ cho mẹ tin tưởng!”

      Hi Hi 囧!

      Lúc này, Hi Hi bĩu môi, đứng lên, "Còn làm đồ ăn khuya, có ai ăn !”

      "Cha!"

      "Mẹ!"

      Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, chút khác khí dơ tay.

      Hi Hi nhìn bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu, gia đình của bé cùng gia đình người khác hoàn toàn hề giống nhau, giống gia đình người thường.

      Lúc này, Hi Hi phải làm ăn khuya.

      Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ngồi ở sô pha, nhìn Lâm Tử Lam ủ rũ chau mày, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, " lo lắng cho Cảnh Thần?"

      Lâm Tử Lam gật đầu.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, trực tiếp vươn tay ngắt mặt của , "Lâm Tử Lam, em cảm thấy tâm tư lên đặt người chồng của em sao?”

      Nghe được Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam nháy mắt cái, “Bản nhân tại chưa cưới!”

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Lâm Tử Lam, con ngươi hơi híp, "Bây giờ là em ám chỉ, bức hôn phải ?”

      "Xem ra, nghĩ ngày mai phải đăng kí, cái này rất cần phải có!”Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam chữ .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam bỗng nhiên nở nụ cười, "Em đùa giỡn, làm gì phải nghiêm túc như vậy!"

      Mặc Thiếu Thiên cũng cười, "Thế nhưng đùa!"

      Lâm Tử Lam, "..."

      "Cho nên Lâm tiểu thư, ngày hôm nay ở bệnh viện lời của em , đừng xem là đùa giỡn, nếu như em thiết kế ra được nhẫn, như vậy mua sẵn!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, đột nhiên cảm giác được chính sao mà may mắn, gặp phải Mặc Thiếu Thiên.

      Lúc Lâm Tử Lam suy nghĩ, Hi Hi như là nghe được.

      "Cha, mẹ, hai người muốn kết hôn?” Hi Hi bỗng nhiên chạy tới .

      Nhìn vẻ mặt Hi Hi hưng phấn, Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía bé, khóe miệng gợi lên nụ cười, "Thế nào? Vui vẻ sao?"

      Hi Hi liên tục gật đầu "Vui vẻ, vui vẻ, vậy là lúc nào?"

      "Vốn là chờ mẹ con thiết kế nhẫn, thế nhưng mẹ con quá chậm chạp, cho nên cha cũng chỉ có thể trước, đầu tháng!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Đầu tháng? Đầu tháng sau kết hôn?" Hi Hi hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

      Lâm Tử Lam cũng kinh ngạc, "Quá nhanh ! ?"

      Nghe Lâm Tử Lam , Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn , " điểm cũng nhanh, tại hận thể trực tiếp kết hôn với em!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp .

      Hi Hi cũng cười gật đầu, "Con cũng cảm thấy nhanh!”

      Lâm Tử Lam, "..."

      "Thế nhưng, lễ đính hôn của Trần Mặc là thứ sáu tới, chúng ta đầu tháng kết hôn, có hấp tấp quá hay !” Lâm Tử Lam .

      Tuy rằng, cũng rất muốn cùng Mặc Thiếu Thiên hoàn thành hôn lễ, thế nhưng giống như có điểm quá vội vàng!

      Nghe được Lâm Tử Lam , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, " ta định hôn, cưới vợ của , căn bản là hai việc khác nhau mà!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "Nhưng là phải chọn nơi tổ chức, áo cưới rất nhiều chuyện ..." Lâm Tử Lam .

      Kết hôn vốn cũng phải là chuyện đơn giản.

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Việc này, đều cần em quan tâm, em yên tâm, tuyệt đối cho em hôn lễ long trọng, tuyệt đối vội vàng hoàn thành, phụ nữ của , tuyệt đối là người hạnh phúc nhất thế giớ này, hôn lễ xa hoa nhất thế giới!” Mặc Thiếu Thiên chữ , thập phần khí phách.

      Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên , Hi Hi liên tục gật đầu, cười vui vẻ!

      "Cha, khí phách!" Hi Hi ca ngợi.

      "Phải!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "..."

      Nhìn cha con bọn họ hai người kẻ xướng người hoạ, còn có thể cái gì sao?

      Lâm Tử Lam gật đầu, "Được rồi, chỉ là chuyện này có thể chờ lễ đính hôn của Trần Mặc xong rồi tuyên bố có được hay !?”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên .


      Chương 457: Thư kí xinh đẹp mới

      Editor: thanh huyền
      beta: boconganh1503


      Mặc Thiếu Thiên giống như biết Lâm Tử Lam lo lắng cái gì, nếu như là , tuyệt đối làm cho rất oanh động, thế nhưng Lâm Tử Lam như vậy, đương nhiên phải nghe.

      Gật đầu, "Được rồi, nghe lời em!" Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam gật đầu cười.

      Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, "Con phải làm phù rể!"

      "Con nhiều nhất chỉ có thể làm hoa đồng!"

      "Con phải làm hoa đồng!"

      "Đúng, cha tìm cho con nữ hoa đồng!”

      "Con muốn xinh đẹp nhất!"

      " thành vấn đề!"

      Nhìn Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên hai người mỗi người câu , khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên nụ cười.

      ra, cuộc sống đơn giản như vậy, chính là thứ cần.

      người đàn ông rất , có con trai rất nghe lời, thế là đủ rồi.... ......



      Ngày hôm sau.

      Lúc Lâm Tử Lam đến công ty, Cảnh Thần đến.

      Lâm Tử Lam nhíu mày, "Cậu ở bệnh viện sao?”

      Thấy Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cười cười, "Tớ đỡ rồi, buổi chiều truyền nước biển, là sao rồi!”

      "Cậu xác định?" Lâm Tử Lam hỏi, "Tớ còn muốn buổi chiều thăm cậu!”Lâm Tử Lam .

      "Thực sao!" Cảnh Thần .

      "Có việc nhớ kỹ , đừng ... như lần trước té xỉu như vậy!" Lâm Tử Lam .

      "Tớ biết!" Cảnh Thần .

      Vì vậy, Lâm Tử Lam gật đầu, trở về chỗ ngồi của mình.

      Cảnh Thần cũng ngồi chút ở vị trí của mình, con mắt lo lắng nhìn phòng làm việc của Trần Mặc chút, nhíu mày.

      Ánh mắt của Cảnh Thần cũng có tránh được ánh mắt của Lâm Tử Lam, nhìn ánh mắt Cảnh Thần ràng là mong đợi.

      Lẽ nào lại cùng Trần Mặc...

      Lâm Tử Lam nhíu mày, hỏi Cảnh Thần, chuyện tình cảm, hãy để cho chính ấy xử lý!

      Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam tiếp tục vẽ thiết kế.



      Lúc này, dưới lầu , xuất bóng người.

      xuất của , thành công làm cho MK tăng thêm sắc màu.

      Ăn mặc chỉnh tề, chân đạp đôi giày ba phân, người phối hợp với phụ kiện vô cùng hài hòa, thoạt nhìn, rất thanh thuần, tinh thần phấn chấn.

      Tóc dài được buộc lên cao, cho người khác cảm giác rất giỏi giang.

      trực tiếp tới trước sảnh chính, "Xin chào!"

      "Xin chào!" Nhân viên trước sảnh chính cũng rất khách khí nhìn .

      "Tôi tớ nhận việc mới, xin hỏi ở lầu mấy!" cười hỏi.

      "A, tầng năm, bên trái đó!" Nhân viên trước sảnh mỉm cười .

      "Tốt, cảm ơn!" xong, cảm ơn, thẳng đến thang máy.

      Chỗ qua, mọi người đều xúm lại bàn tán.

      " Vi An tiểu thư?"

      "Đúng vậy, tôi là!" Vi An ngồi ở đối diện trưởng bộ phận quản lí nhân viên, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt.

      Lúc này, trưởng bộ phận quản lí nhân viên nhìn tư liệu của , " nghĩ tới Vi An tiểu thư từ nước ngoài trở về, lý lịch sơ lược tốt!"

      "Cảm ơn..." Vi An nhàn nhạt cười.

      Vì vậy, kế tiếp, phỏng vấn, khảo hạch, biểu vô cùng tốt.

      Lúc này, trưởng bộ phận nhìn , "Vi An tiểu thư, lý lịch sơ lược của , đều rất phù hợp với công ty chúng tôi, chỉ là..."

      Trưởng bộ phận nhìn Vi An, có chút hơi khó xử.

      Nhìn dáng vẻ của , Vi An nhíu mày, "Nếu như có lời gì, ngại thẳng!"

      "Vi An tiểu thư, lịch của tốt, đối với chúng tôi mà , là chúng tôi cần nhân tài, chỉ là lần này tổng giám đốc của chúng tôi ra lệnh, chỉ tuyển dụng nam thư kí.... ......”

      Vi An, "..."

      Nam thư kí.

      lên cái này, Vi An cười cười, hơi nheo mắt, "Nam thư kí, rất ít!”

      Trưởng bộ phận gật đầu, "Đúng vậy, cho nên đến bây giờ chưa tìm được người thích hợp!”

      phải, MK lớn như vậy, là công việc mê người như vậy, sao có ai ứng tuyển!

      "Ý của quản lí là......?" Vi An nhìn trưởng bộ phận hỏi.

      Trưởng bộ phận quản lí nhân viên suy nghĩ chút, nhìn , "Như vậy, Vi An tiểu thư chờ chút, tôi gọi điện thoại cho tổng giám đốc......." Trưởng bộ phận .

      Dù sao, thông báo tuyển dụng thông báo ra mấy ngày, tuy rằng rất nhiều người tới, thế nhưng tài năng ưu tú như vậy cũng rất ít.

      Hơn nữa, đích thực nam thư kí khó tìm, cho nên trưởng bộ phận quản lí muốn gọi điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên.

      Mà trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thương lượng về chuyện chiếc nhẫn, "Thế nào? Có thể chứ?" Lâm Tử Lam nhìn hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn nhẫn, khỏi phát sinh cảm khái, "Có vợ như vậy, thực là tiết kiệm ít tiền cho !” Lâm Tử Lam thiết kế, rất đẹp, cũng rất mới mẻ độc đáo, quan trọng là ..., ít dùng đến hột xoàn.

      "Cho em thêm cơ hội, còn thiết kế lớn chút!" Mặc Thiếu Thiên , nếu là đổi thành người phụ nữ khác, sợ là hận thể toàn bộ nhẫn đều là hột xoàn!

      Thế nhưng, đây cũng chính là chỗ bất đồng với Lâm Tử Lam.

      có lòng tham, lại coi trọng ý nghĩa.

      Nghe lời của , Lâm Tử Lam cười cười, "Em sợ đường bị cướp!"

      Mặc Thiếu Thiên, "Ai dám!" Ai dám cướp, phế!

      Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười cười, "Rốt cuộc thế nào?"

      Mặc Thiếu Thiên nhìn thiết kế của Lâm Tử Lam, rất nghiêm túc gật đầu, "Ngoại trừ nhẫn kim cương chút ra, tốt!"

      Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam nhíu mày, "Thực ?"

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu, nhìn , "Đương nhiên, Lâm tiểu thư, từ khi nào em lại tự tin về mình như thế?”

      Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam cười, " phải em tự tin, mà là thuộc về hai người chúng ta, có ý nghĩa đông tây, em đương nhiên phải hỏi ý kiến của !”

      Đáp án này, Mặc Thiếu Thiên tương đối hài lòng, ánh mắt của lần thứ hai trở lại bản thiết kế, " ý tưởng!"

      "Ý tưởng gì! ?"

      "Hay ở bên trong nhẫn kim cương, khắc lên tên hai chúng ta!”

      Lâm Tử Lam còn tưởng rằng Mặc Thiếu Thiên ra ý kiến gì tốt, nghĩ tới là cái này, mở miệng cười "Cũ!"

      "Cũ, lãng mạn là được!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lúc này, Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, "Tên , coi như, bằng, khắc tên tiếng thế nào?”

      "M K?"

      Lâm Tử Lam sửng sốt.

      Tên Lâm Tử Lam cùng tên Mặc Thiếu Thiên đúng lúc là tên công ty bọn họ.

      Nghĩ vậy Lâm Tử Lam cười cười, "Hay là, LT !" Lâm Tử Lam .

      "Lấy MK!" Mặc Thiếu Thiên , "Có ý nghĩa tượng trưng!"

      Lâm Tử Lam nhìn , " sợ biểu thị công ty thành em?”

      " là của em, công ty đương nhiên cũng là của em!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, " Cứ quyết định như vậy?"

      "Đương nhiên!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Được, thiết kế giao cho !" Lâm Tử Lam .

      "Lập tức làm ra!" Mặc Thiếu Thiên .

      Mặc Thiếu Thiên thể chờ đợi.

      Nhìn dáng vẻ của , Lâm Tử Lam cười cười.

      Đúng lúc này, điện thoại bàn Mặc Thiếu Thiên vang lên.

      Tay Mặc Thiếu Thiên đưa qua, tiếp nhận.

      "Alo..."

      Nghe bên trong , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Được, để cho ấy lên đây !"

      Vì vậy, trực tiếp cúp điện thoại.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn , "Làm sao vậy?"

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ý vị thâm trường mở miệng, "Vợ thân ái, chuyện kế tiếp em phải ghen tị!”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cau mày, nhìn .

      " nữ thư kí tới, giống như, năng lực tệ!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam như trước nhìn , có mở miệng.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Vốn là muốn tìm nam thư kí, thế nhưng tại khó tìm nam thư kí, cho nên hôm nay tới người, trưởng bộ phận quản lí nhân lý lịch sơ lược và năng lực tệ, có thể tạm dùng được hay !” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam như trước mím môi gì thêm.

      Mặc Thiếu Thiên cho rằng Lâm Tử Lam ghen tị, nhìn , lập tức vươn tay ôm lấy , "Thế nào? Nhanh như vậy ghen tị?"

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, " nương em đẹp độc lập, nghĩ em ghen tị với thư kí!”

      "Vậy em cùng giám định thư kí mới này chút?” Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Nghe thế, Lâm Tử Lam từ trong lòng Mặc Thiếu Thiên giãy dụa, "Mặc tổng, em còn công việc, đó là vượt quyền!” Lâm Tử Lam cười .

      "Vượt quyền như thế nào, em sớm muộn là phu nhân tổng giám đốc!” Mặc Thiếu Thiên chữ .

      "Đây chẳng qua là phu nhân, phải tổng giám đốc, chờ em lên làm tổng giám đốc !" Lâm Tử Lam cười .

      lên cái này, Lâm Tử Lam từ trong lòng Mặc Thiếu Thiên rời , nhìn , "Mặc tổng, làm lỡ phỏng vấn thư kí mới, em về trước làm việc!” xong, Lâm Tử Lam cười trêu tức Mặc Thiếu Thiên khoát khoát tay rời .

      Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười.

      Lúc này, Lâm Tử Lam xoay người ra ngoài.

      Lâm Tử Lam từ bên kia đến, lúc này, cửa thang máy mở ra, Vi An từ bên trong ra ngoài.

      Mới vừa ra, quay đầu lại, liền thấy bóng lưng Lâm Tử Lam, nhìn ấy, con ngươi Vi An hơi híp cái, xoay người hướng phòng làm việc của tổng giám đốc phòng đến.

      "Cốc....cốc "

      Vi An lễ phép gõ lên cửa hai cái.

      "Mời vào!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

      Vì vậy, cửa bị đẩy ra, mà Mặc Thiếu Thiên cũng ngước mắt, khi nhìn đến người ở cửa , hơi ngây ngẩn cả người.

      Muốn cái gì, lại dừng hình ảnh ở nơi nào.

      Vi An đến, nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng gợi lên nụ cười nghề nghiệp, "Mặc tổng, ngài khỏe, tôi là Vi An!" Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên chữ .

      Nhìn Vi An tươi cười, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên ở người của quan sát, hơi nhíu mày.

      Lúc này, Vi An lên, cầm tư liệu của mình và lý lịch trực tiếp đặt ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên.

      "Cái này là tư liệu của tôi!" Vi An mở miệng.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn , nghe được lời của , mới hồi phục lại tinh thần, tròng mắt, nhìn tư liệu trước mặt mình, tùy ý lật vài cái.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 458 : Thư ký mới dung mạo rất giống người kia.

      Editor: boconganh1503

      “Đây là tư liệu của tôi!” Vi An mở miệng.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn , nghe được lời của …, lúc này mới phục hồi tinh thần, thu hồi tầm mắt, nhìn tài liệu trước mặt, tùy ý lật mấy cái.

      Ngay sau đó, ngẩng đầu nhìn , “ học ở Mỹ sao?”

      Vi An gật đầu cái.

      “Thế nhưng, tại sao tại nước Pháp tôi gặp qua ?” Mặc Thiếu Thiên cũng những lời vô ích, trực tiếp mở miệng hỏi.

      Ở khách sạn nước Pháp , lúc này mới vừa cứu Lâm Tử Lam về, ngay trong đêm đó, dự định mang Lâm Tử Lam ra ngoài dạo chút, nhưng lại chạm mặt tại hành lang, lúc ấy mặc bộ quần áo mang phong cách Pháp, rất đẹp, cho người khác cảm giác rất giống như là con lai, mang ít quyến rũ như phụ nữ Pháp.

      Nhớ đến lúc ấy còn cùng Lâm Tử Lam đùa.

      Mà bây giờ, ngờ lại nhìn thấy !

      Nghe lời Mặc Thiếu Thiên , khóe miệng Vi An lộ ra nụ cười yếu ớt, “ ngờ Mặc tổng còn nhớ, là vinh hạnh!” Vi An cũng phủ nhận, thẳng.

      Lúc này, nghe lời Vi An , mắt Mặc Thiếu Thiên hơi nheo lại.

      Vi An nhìn , “Tôi cũng ngờ, nơi này lại là công ty của !” Vi An .

      nhớ tôi ?”

      “Dĩ nhiên!” Vi An , đến cái này, nhíu nhíu mày, “Tôi còn nhớ lúc ấy cùng với phụ nữ rất xinh đẹp, ấy là vợ của sao ?” Vi An cười , ánh mắt trong suốt sáng ngời, làm cho người khác nhìn được nghĩ gì.

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó, hai tay bắt chéo để bàn, gật đầu cái, “Ừ, ấy là vị hôn thê của tôi!”

      “Lúc ấy ở nước Pháp rất khó nhìn thấy người Trung Quốc, hơn nữa, còn là cặp rất xứng đôi, cho nên rất ấn tượng!” Vi An cười , “Dù sao, tôi cũng là người Trung Quốc, cho nên khi nhìn thấy, vẫn có chút ấn tượng!”

      Nghe được lời Vi An , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đôi mắt vẫn kín đáo quan sát .

      Từ trước đến nay Mặc Thiếu Thiên có chuyện gì, cũng chỉ giữ ở trong lòng, căn bản làm cho người ta nhìn thấu nghĩ gì.

      “Tôi nghe bộ phận nhân , rất phù hợp với cầu tuyển dụng của công ty chúng tôi!”

      Nghe thế, Vi An cười cười, “Tôi ngờ quý công ty chỉ cần nam thư ký!” Lúc đến câu này, Vi An là cười , nhưng cũng phải giễu cợt.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhìn Vi An, “ có ý kiến gì sao?”

      Vi An lắc đầu, “ có, nếu như công ty chỉ tuyển nam, như vậy tôi làm phiền nữa!” Vi An .

      Nhìn , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Thế nào? muốn làm việc cho công ty MK sao? !”

      “Nhưng công ty của phải chỉ tuyển. . . . . .” Lời đến nửa, Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Ý của là tôi có thể làm việc ở đây?”

      “Thời gi¬an thử việc mười ngày, nếu như được thông qua, được nhận làm nhân viên chính thức!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng .

      Vi An sững sờ, ngay sau đó cười , “Tôi làm rất tốt!”

      “Chỉ là, tôi có cầu!” Mặc Thiếu Thiên nhìn .

      đến cái này, Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “ chỉ cần xử lý nhưng việc liên quan đến công tác, về phần cuộc sống riêng của tôi, cần xen vào !”

      đến cái này, Vi An cười tiếng, “Tiền lương như nhau, bớt làm phần công việc, tôi nên vui mừng mới phải!” Vi An cười , dáng vẻ kia xem ra, vui mừng.

      như vậy, đồng ý!” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

      “Tôi nên cám ơn ông chủ!”

      cần khách khí!” Mặc Thiếu Thiên , sau đó trực tiếp gọi điện thoại nội bộ, “Mạc Lương, vào!” xong trực tiếp cúp.

      Hơn mười giây sau, Mạc Lương vào, “Mặc tổng!” Mạc Lương nhìn Mặc Thiếu Thiên .

      này là thư ký mới đến, Vi An, cậu mang ấy giới thiệu qua chút!” Mặc Thiếu Thiên .

      Mạc Lương gật đầu, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Vi An, “Xin chào, tôi là Mạc Lương!” Mạc Lương tự giới thiệu mình, nhưng khi nhìn đến Vi An, giống nhau như vậy sửng sốt.

      Vi An cũng nhìn Mạc Lương, nhìn dáng vẻ sửng sốt của , Vi An nhếch miệng lên nhất mạt cười, “Xin chào, tôi là Vi An!”

      câu này, mới làm Mạc Lương hồi phục lại bình thường, Mạc Lương nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng gì, lúc này Mạc Lương gật đầu, “ cùng tôi!”

      Vi An gật đầu, vì vậy, theo Mạc Lương ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng bọn họ ra, hai tròng mắt đen nhánh kia như vẫn nhìn theo, đen tối sâu lường được, khóe miệng nâng lên cười như có như cười, ngón tay nhàng ở bàn gõ nhịp, làm cho người khác nhìn ra nghĩ gì. . . . . .

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

      ra đến bên ngoài, Mạc Lương nhìn Vi An, “Những thứ này đều là tài liệu cần dùng cho vị trí của , còn có ít tài liệu quan trọng còn nằm ở chỗ Lâm tiểu thư, nếu như cần, tôi dẫn !”

      “Lâm tiểu thư?” Vi An nhìn Mạc Lương.

      “Là vị hôn thê Mặc tổng, Lâm Tử Lam!” Mạc Lương giới thiệu đơn giản.

      Nghe thế, Vi An gật đầu cái, “Nhậm chức thư ký là Lâm tiểu thư sao!”

      “Lâm tiểu thư chỉ tạm thời giữ chức thư ký, giờ , nhất định phải làm việc chăm chỉ, mặc dù Mặc tổng làm khó dễ cấp dưới, thế nhưng cầu cũng rất nghiêm khắc!”

      “Tôi hiểu!”

      “Về sau vị trí này là của , cất tài liệu xong, tôi dẫn đến chỗ Lâm tiểu thư!” Mạc Lương .

      Vi An gật đầu cái, vì vậy, theo Mạc Lương đến phòng thiết kế.

      Phòng thiết kế, rất náo nhiệt.

      Mọi người vừa thảo luận, vừa làm việc, khí rất hòa hợp.

      Ngay vào lúc này, có người mở miệng, “Nghe công ty chúng ta mới tuyển nữ thư ký rất xinh đẹp!” nữ nhân viên .

      Nghe thế, Tử Lam nhíu mày, cũng biết đám người kia nghe tin đồn từ đâu, mới từ phòng làm việc ra ngoài, cũng mới vừa biết được tin tức này, bọn họ nhanh như vậy biết.

      sao? Nhưng Mặc tổng phải chỉ tuyển nam thư ký sao?” Hinh Nguyệt cũng bát quái bắt đầu hỏi.

      cũng biết, thư ký nam rất ít, hơn nữa Mặc tổng cầu rất cao, mấy ngày nay vẫn chưa tìm được ai, nhưng mà hôm nay lại có xinh đẹp đến ứng tuyển, năng lực rất tốt, tôi đoán chừng, mười phần là thành công!” Nữ nhân viên kích động .

      Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn về Lâm Tử Lam.

      Có người mở miệng, “Coi như xinh đẹp thế nào, Mặc tổng cũng liếc mắt nhìn, đừng quên, lòng của Mặc tổng bị Tử Lam giữ chặt rồi!” Hinh Nguyệt .

      “Cái này tôi cũng biết , chỉ nghe thư ký này rất đẹp, hình như du học từ nước ngoài về!” Nữ nhân viên .

      “Nước ngoài trở về à? Tử Lam của chúng ta cũng thế, ta xinh đẹp sao, có đẹp hơn Tử Lam của chúng ta ?” Hinh Nguyệt hỏi ngược lại.

      Nữ nhân viên sững sờ, phải hay phải, cũng thể .

      Nhìn mọi người , Tử Lam cười cười, “Các người yên tâm, tôi sao, xinh đẹp mấy tôi đều sợ!” Tử Lam .

      Đối với Mặc Thiếu Thiên chút lòng tin này vẫn phải có.

      trải qua nhiều chuyện như vậy, Tử Lam đối với Mặc Thiếu Thiên tin tưởng, giống như tin tưởng chính mình.

      Mặc Thiếu Thiên nghiễm nhiên trở thành “chính mình” khác.

      Cho nên, Tử Lam rất yên tâm.

      Nghe bọn họ như vậy, biết bọn họ lo lắng cho mình, Tử Lam cũng chỉ đùa chút .

      Mọi người nghe được lời Tử Lam , cũng đều cười.

      “Thấy , đây chính là Tổng giám đốc phu nhân tương lai của chúng ta, chuyện rất khí phách!” Hinh Nguyệt .

      Tử Lam cười cười, tiếp tục theo chân bọn họ nữa.

      “Rất náo nhiệt!” lúc ấy , tiếng Mạc Lương truyền tới.

      Nghe được tiếng , tất cả mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng , ngay khi thấy người ở sau lưng Mạc Lương mọi người đồng thời cũng yên tĩnh lại.

      Khi Lâm Tử Lam nhìn đến người mới tới, mặc dù có chút hoảng hốt, nhưng khóe miệng vẫn mang theo nụ cười yếu ớt.

      “Lâm tiểu thư!” Lúc này, Mạc Lương mở miệng.

      Tử Lam cười cười với Mạc Lương, lúc này, Mạc Lương giới thiệu, “Vị này là thư ký mới của Mặc tổng, tôi dẫn ấy đến gặp để tiệp nhận công việc!” Mạc lương giới thiệu.

      “ Đây là Lâm Tử Lam, Lâm tiểu thư, tôi mới vừa rồi đề cập với đấy!” Mạc Lương .

      Nghe được lời Mạc Lương , Vi An gật đầu cái, lập tức vươn tay, “Lâm tiểu thư, Xin chào, tôi tên là Vi An!”

      Vi An. . . . . .

      Nhìn hướng mình đưa tay, Tử Lam cũng cười cười, vươn tay, “Chào !” Tử Lam cũng cười .

      “Lâm tiểu thư, biết còn nhớ tôi ?” Vi An nhìn Tử Lam hỏi.

      câu , mọi người .

      Đều rất sững sờ.

      Bọn họ biết nhau?

      Tử Lam nhìn Vi An khẽ mỉm cười, “Nhớ!”

      Lúc ấy ở nước Pháp, trước vẻ đẹp và quyến rũ của ấy, cùng Mặc Thiếu Thiên cũng đùa chút, nghĩ tới nhìn thấy ở nơi này!

      Hơn nữa, ấy lúc đó với ấy lúc này, cho người khác hai loại cảm giác khác nhau!

      Vào giờ phút này . . . . . .

      Tử Lam nhìn Vi An, nở nụ cười .

      ngờ lại gặp ở nơi này!” Vi An cười .

      “Tôi cũng vậy, bất ngờ!” Tử Lam .

      “Về sau tôi chính là thư ký của Mặc tổng, nghe mọi người , Mặc tổng rất nghiêm khắc, xin Lâm tiểu thư chiếu cố nhiều hơn rồi !” Vi An , dáng vẻ nhún nhường, làm cho người khác gì được.

      Nghe được lời của …, Tử Lam khẽ mỉm cười, “Mặc tổng mặc dù nghiêm khắc, nhưng chỉ cần làm tốt ấy cũng cách nào bắt bẻ, ấy cũng thể gì được!”

      Nghe thế, tất cả mọi người há miệng.

      Uy nghiêm Lâm Tử Lam vẫn phải có.

      “Chờ lát, tôi thu xếp tài liệu rồi đưa cho !” xong, Tử Lam từ trong bao lấy ra đĩa CD , lại từ trong ngăn kéo lấy ra xấp tài liệu, tất cả đều cầm lên, đưa cho Vi An, “Tất cả tài liệu quan trọng đều ở đây, đem về từ từ xem!” Tử Lam .

      Nhìn tài liệu Tử Lam đưa tới, Vi An khẽ mỉm cười, lập tức qua lấy, “Tốt, tôi biết rồi!”

      “Tốt lắm, trước tiên như vậy , mọi người trước công việc, có chuyện gì sau đó lại !” Mạc Lương lúc này mở miệng .

      Vi An gật đầu cái.

      Lúc này, Mạc Lương nhìn Tử Lam, “Lâm tiểu thư, vậy chúng tôi trước!”

      Tử Lam gật đầu cái, vì vậy, Mạc Lương mang theo Vi An rời .

      Bọn họ mới vừa , phòng thiết kế liền náo.

      ấy chính là thư ký mới kia sao?”

      “Đúng, chính là ấy!”

      Lúc này, Hinh Nguyệt nhăn đầu lông mày, nhìn bọn họ, “Các người cảm thấy, cách ăn mặc hoặc là ở phương diện khác của ấy, cùng Tử Lam rất giống à. . . . . . ?”

      Hoặc là , phong cách của ấy, cùng Tử Lam là giống nhau!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :