1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 448: Phương thức ghen bất đồng với người khác
      Editor: thanh huyền
      Beta: boconganh1503

      Cảm giác được Cảnh Thần dần dần thả lỏng, hơn nữa, cũng theo mình, trong lòng Trần Mặc ra được kích động.

      Từ lần hôm đó đến nay, lần đầu tiên có cự tuyệt !

      Trần Mặc thận trọng hôn , càng hôn càng sâu, thậm chí thể bỏ vào trong lòng bàn tay để thương.

      Cảnh Thần cũng có cự tuyệt, đầu có cảm giác đau, cảm giác ra lời, cảm giác được người đàn ông bên người, rất muốn đẩy ra, thế nhưng lại cảm thấy an tâm, thỏa mái...

      Lúc này, Trần Mặc hôn , lưu luyến rời, tay nhàng lướt qua tóc , đôi mắt tràn ngập lo lắng, "Thế nào? Có thấy khá hơn chút nào ?" hỏi.

      Cảnh Thần nằm ở nơi đó, nghe được lời , từ từ mở mắt, nhìn Trần Mặc, lúc này mới hoảng hốt, nghĩ đến chuyện vừa cùng hôn môi, Cảnh Thần hối hận thôi.

      nhìn , " biết tôi là ai ?"

      Trần Mặc nhíu mày, "Có ý gì?"

      Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, "Tôi là Lam Cảnh Thần, phải Lăng Nhược vị hôn thê của !”

      Nghe lời này, Trần Mặc biến sắc.

      "Ý của em, coi em thành ấy?”

      " phải sao? Trần Mặc, đừng quên, lập tức đính hôn, muốn chơi tình đêm, tìm phụ nữ khác, sao lại trêu chọc tôi!” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc rất tức giận .

      Nghe những lời này, sắc mặt Trần Mặc càng đen hơn.

      "Lam Cảnh Thần! ! !" tức giận hét lên tên .

      Cảnh Thần nằm ở nơi đó, khóe miệng nở nụ cười, "Hay là, chỉ thích chơi cùng tôi?” xong, khóe miệng gợi lên nụ cười châm chọc.

      Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, lấy tay giữ cố định mặt của , "Em lập lại lần nữa!"

      Nghe thế, Cảnh Thần nhìn , " phải sao, Trần Mặc, tôi tại chẳng thích đùa với , tôi Lam Cảnh Thần dù xấu như thế nào, tôi cũng có nguyên tắc, cùng người kết hôn, có bạn chơi, vậy nên, cách xa tôi chút!?”

      Nghe Cảnh Thần , ánh mắt Trần Mặc thâm sâu nhìn , hai tay nắm lại.

      "Đó là những lời lòng của em sao?" Trần Mặc nhìn chữ hỏi.

      Nghe được lời của , khóe miệng Cảnh Thần gọi lên nụ cười, “ nghĩ rằng tôi đùa giỡn với sao? Trần Mặc, cũng đừng đánh giá cao mình, nên dùng câu kia hạn chế tôi, tôi căn bản quan tâm, tại, cút nhanh về bên cạnh vị hôn thê của !” Cảnh Thần nhìn chữ .

      Nhưng mà, ánh mắt Trần Mặc hung hăng nhìn chằm chằm , cuối cùng, tức giận đầu hàng, Trần Mặc đứng lên.

      "Được, tại chạy về bên cạnh ấy!" xong, Trần Mặc xoay người .

      "Phanh" tiếng.

      Cửa bị đóng lại.

      Trong phòng, hoàn toàn yên tĩnh.

      Cảnh Thần ngồi ở giường, nghe bốn phía đều yên lặng, ngực cảm thấy rất khó chịu.

      lâu, hành lang cũng thanh.

      .

      !

      Nghĩ tới đây, Cảnh Thần cảm giác ủy khuất, khó chịu.

      Nước mắt càng chút kiêng kỵ rơi xuống.

      Tại sao phải biến thành như vậy?

      Vì sao?

      Cảnh Thần càng nghĩ đầu càng đau nhức.

      Vì vậy, cả người ngã xuống giường, cuộn chăn, ngay cả là tháng mười, thế nhưng lại cảm thấy rất lạnh rất lạnh...

      ... ....thanhhuyen.diendanlequidon......

      Lâm Tử Lam vừa về đến nhà, bị Mặc Thiếu Thiên bắt lại.

      Lâm Tử Lam nhìn , có chút buồn cười, " làm gì?"

      "Bỏ chồng của mình ở nhà, mình quán bar, Lâm Tử Lam, em cảm thấy thân phận bị hoán đổi sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam .

      lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Có sao? Em thấy vô cùng tốt!"

      "Hơn nữa, bảo bối ở nhà cùng phải sao? !" Lâm Tử Lam .

      "Bảo bối được Mặc lão đón rồi!" Mặc Thiếu Thiên .

      Từ khi Mặc lão tiếp nhận Hi Hi qua bên kia ở, tại thỉnh thoảng đem Hi Hi đón , cho nên chỉ có ở nhà mình!

      Nghe thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Vậy , ăn cơm chưa?"

      "Em thử ! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam chữ hỏi lại.

      "Em làm sao biết!" Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên nụ cười trầm.

      Nhìn cười, Lâm Tử Lam cảm giác được bất an, thông thường Mặc Thiếu Thiên cười như vậy, chứng minh, muốn bộc phát thú tính!

      "Mặc Thiếu Thiên, nên thu hồi vẻ mặt hại nước hại dân của mình lại !” Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, bây giờ em dám cúp điện thoại của !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam chữ .

      có thể nhìn thời gian, từ lúc cúp điện thoại đến bây giờ, là năm phút!

      Hoàn toàn sai phút giây.

      lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, có chút chột dạ, "Tín hiệu ở đó tốt lắm!"

      "Phải ?"

      Lâm Tử Lam nghiêm trang gật đầu, "Đúng vậy!"

      Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, khóe miệng cười càng thêm thâm trầm.

      "Xem ra, nên cho em chút dạy dỗ!” xong, Lâm Tử Lam còn có phản ứng kịp, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ngồi xuống bế Lâm Tử Lam lên.

      "Này, làm gì! ?" Lâm Tử Lam cả kinh, sợ đến mức vươn tay lên ôm lấy Mặc Thiếu Thiên.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, " ăn cơm, đương nhiên giờ phải ăn em rồi!”

      Lâm Tử Lam, "..."

      "Mặc Thiếu Thiên, cẩn thận dung túng quá độ!" Lâm Tử Lam nhìn .

      Nghe thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên cái cười chắc chắc, "Cái này em cần phải lo lắng, lần sau chỉ cần lần em về trễ, ăn em lần!” xong, Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam vào phòng.

      Bên trong gian phòng.

      Mặc Thiếu Thiên đặt Lâm Tử Lam lên giường, bắt đầu kế hoạch trừng phạt của mình.

      Lấy danh nghĩa là trừng phạt nhưng ra là thỏa mãn chính mình mà thôi!

      Lúc này, Lâm Tử Lam nằm ở giường, bị Mặc Thiếu Thiên đè lên, "Được rồi được rồi, nên náo loạn!" Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn , " với em người nào náo loạn? muốn trừng phạt em là !?”

      "Thế nhưng, cũng phải chờ em hết chứ!" Lâm Tử Lam .

      " muốn nghe!" Mặc Thiếu Thiên , lòng muốn ăn Lâm Tử Lam.

      “Em nhận sai, em nhận sai có được hay ......?”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , lập tức dơ tay đầu hàng.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt chút, ngước mắt nhìn Lâm Tử Lam, khó có được nhận sai !

      Nghiêm phạt, so với Lâm Tử Lam nhận sai giản đơn hơn nhiều!

      Mặc Thiếu Thiên làm sao quý trọng cơ hội này!

      Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Em nhận lỗi, tạm ngừng trừng phạt, nhưng lát nữa trừng phạt!”

      Lâm Tử Lam nằm ở giường, nghe Mặc Thiếu Thiên , coi như là giảm bớt lo lắng.

      Lâm Tử Lam cũng gật đầu.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên tiến tới, trực tiếp nằm ở bên người Tử Lam, " , có chuyện gì muốn với !”

      Lâm Tử Lam gật đầu, quả thực, chuyện gì cũng gạt được .

      "Chuyện gì, !"

      Lúc này, Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, đem chuyện tối hôm nay, đều cho Mặc Thiếu Thiên.

      Nghe cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, lập tức, khóe miệng gợi nụ cười cười, nhìn Lâm Tử Lam, "Em giữa bọn họ có thể xảy ra chuyện gì?”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Chuyện gì?"

      "Tỷ như, bọn họ từng lên giường!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "..."

      Lâm Tử Lam đặc biệt gì, "Đầu của chỉ có mấy thứ đó thôi sao?"

      Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên có tức giận, trái lại nhíu mày nhìn , "Em thể giải thích được đàn ông, từ kinh nghiệm nhiều năm của , giữa bọn họ chắc chắn xảy ra chuyện này!”Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "..."

      Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của .

      "Xem ra, kinh nghiệm của Mặc tổng thực phong phú!" Lâm Tử Lam nhịn được châm chọc.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Thế nào? Ghen tị?"

      "Em có ăn giấm!" Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức xoay người nằm người LâmTử Lam, "Vừa sai, kỳ thực, có kinh nghiệm gì, rất ngây thơ!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "..."

      Mặc Thiếu Thiên, còn có thể mặt dày đến thế sao?

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn , nhịn được mở miệng, "Mặc Thiếu Thiên, nên tích đức ? mình tinh khiết, làm cho những ở thành phố A làm sao mà chịu được!?" Lâm Tử Lam nhìn hỏi.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cau mày, "Bọn họ làm sao chịu nổi, với chẳng có quan hệ! ?"

      Lâm Tử Lam, "..."

      " có thể bớt vô sỉ được !" Lâm Tử Lam nhịn được .

      Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên nhìn , khóe miệng gợi lên nụ cười, "Lâm tiểu thư, đăc biệt muốn xem bộ dạng ghen tuông của em, thực giống người bình thường!”

      Lâm Tử Lam cũng nhìn , bất đắc dĩ lắc đầu, "Vậy là đáng tiếc, đời này em thích ăn chua!"

      "Phải ?"

      "Dạ!"

      "Em xác định! ?"

      "Đương nhiên!" Lâm Tử Lam .

      Lúc này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười, "Lâm tiểu thư, em lời này, có , hối hận chứ! ?"

      "Đương nhiên ..."

      đến đây, Lâm Tử Lam nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, trong nháy mắt hiểu được Mặc Thiếu Thiên cái gì .

      Lúc này, tay Mặc Thiếu Thiên bắt đầu ở người Lâm Tử Lam làm càn, " như vậy, xem ra, thực phải cố gắng thu phục em chút.... ..."

      "Mặc Thiếu Thiên, vô sỉ!" Lâm Tử Lam .

      "NONONO, Lâm tiểu thư, nên phản bác lời của mình!" xong, Mặc Thiếu Thiên bắt đầu cởi bỏ y phục Lâm Tử Lam.

      Nhìn cử động Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam có chút dở khóc dở cười, vội vã ngăn cản , "Mặc Thiếu Thiên, em chưa chuyện chính!"

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, " cũng chuyện chính với em, muốn tặng quà cho em, biết lúc nào có tin tức, trước khi chưa có tin tức, nhất định cố gắng......” xong, Mặc Thiếu Thiên lập tức ngăn chặn miệng Lâm Tử Lam, mặc kệ kháng nghị thế nào.

      Những lời của , nuốt xuống hết.

      Bên trong gian phòng, đêm triền miên...


    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 448: Phương thức ghen bất đồng với người khác
      Editor: thanh huyền
      Beta: boconganh1503

      Cảm giác được Cảnh Thần dần dần thả lỏng, hơn nữa, cũng theo mình, trong lòng Trần Mặc ra được kích động.

      Từ lần hôm đó đến nay, lần đầu tiên có cự tuyệt !

      Trần Mặc thận trọng hôn , càng hôn càng sâu, thậm chí thể bỏ vào trong lòng bàn tay để thương.

      Cảnh Thần cũng có cự tuyệt, đầu có cảm giác đau, cảm giác ra lời, cảm giác được người đàn ông bên người, rất muốn đẩy ra, thế nhưng lại cảm thấy an tâm, thỏa mái...

      Lúc này, Trần Mặc hôn , lưu luyến rời, tay nhàng lướt qua tóc , đôi mắt tràn ngập lo lắng, "Thế nào? Có thấy khá hơn chút nào ?" hỏi.

      Cảnh Thần nằm ở nơi đó, nghe được lời , từ từ mở mắt, nhìn Trần Mặc, lúc này mới hoảng hốt, nghĩ đến chuyện vừa cùng hôn môi, Cảnh Thần hối hận thôi.

      nhìn , " biết tôi là ai ?"

      Trần Mặc nhíu mày, "Có ý gì?"

      Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, "Tôi là Lam Cảnh Thần, phải Lăng Nhược vị hôn thê của !”

      Nghe lời này, Trần Mặc biến sắc.

      "Ý của em, coi em thành ấy?”

      " phải sao? Trần Mặc, đừng quên, lập tức đính hôn, muốn chơi tình đêm, tìm phụ nữ khác, sao lại trêu chọc tôi!” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc rất tức giận .

      Nghe những lời này, sắc mặt Trần Mặc càng đen hơn.

      "Lam Cảnh Thần! ! !" tức giận hét lên tên .

      Cảnh Thần nằm ở nơi đó, khóe miệng nở nụ cười, "Hay là, chỉ thích chơi cùng tôi?” xong, khóe miệng gợi lên nụ cười châm chọc.

      Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, lấy tay giữ cố định mặt của , "Em lập lại lần nữa!"

      Nghe thế, Cảnh Thần nhìn , " phải sao, Trần Mặc, tôi tại chẳng thích đùa với , tôi Lam Cảnh Thần dù xấu như thế nào, tôi cũng có nguyên tắc, cùng người kết hôn, có bạn chơi, vậy nên, cách xa tôi chút!?”

      Nghe Cảnh Thần , ánh mắt Trần Mặc thâm sâu nhìn , hai tay nắm lại.

      "Đó là những lời lòng của em sao?" Trần Mặc nhìn chữ hỏi.

      Nghe được lời của , khóe miệng Cảnh Thần gọi lên nụ cười, “ nghĩ rằng tôi đùa giỡn với sao? Trần Mặc, cũng đừng đánh giá cao mình, nên dùng câu kia hạn chế tôi, tôi căn bản quan tâm, tại, cút nhanh về bên cạnh vị hôn thê của !” Cảnh Thần nhìn chữ .

      Nhưng mà, ánh mắt Trần Mặc hung hăng nhìn chằm chằm , cuối cùng, tức giận đầu hàng, Trần Mặc đứng lên.

      "Được, tại chạy về bên cạnh ấy!" xong, Trần Mặc xoay người .

      "Phanh" tiếng.

      Cửa bị đóng lại.

      Trong phòng, hoàn toàn yên tĩnh.

      Cảnh Thần ngồi ở giường, nghe bốn phía đều yên lặng, ngực cảm thấy rất khó chịu.

      lâu, hành lang cũng thanh.

      .

      !

      Nghĩ tới đây, Cảnh Thần cảm giác ủy khuất, khó chịu.

      Nước mắt càng chút kiêng kỵ rơi xuống.

      Tại sao phải biến thành như vậy?

      Vì sao?

      Cảnh Thần càng nghĩ đầu càng đau nhức.

      Vì vậy, cả người ngã xuống giường, cuộn chăn, ngay cả là tháng mười, thế nhưng lại cảm thấy rất lạnh rất lạnh...

      ... ....thanhhuyen.diendanlequidon......

      Lâm Tử Lam vừa về đến nhà, bị Mặc Thiếu Thiên bắt lại.

      Lâm Tử Lam nhìn , có chút buồn cười, " làm gì?"

      "Bỏ chồng của mình ở nhà, mình quán bar, Lâm Tử Lam, em cảm thấy thân phận bị hoán đổi sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam .

      lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Có sao? Em thấy vô cùng tốt!"

      "Hơn nữa, bảo bối ở nhà cùng phải sao? !" Lâm Tử Lam .

      "Bảo bối được Mặc lão đón rồi!" Mặc Thiếu Thiên .

      Từ khi Mặc lão tiếp nhận Hi Hi qua bên kia ở, tại thỉnh thoảng đem Hi Hi đón , cho nên chỉ có ở nhà mình!

      Nghe thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Vậy , ăn cơm chưa?"

      "Em thử ! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam chữ hỏi lại.

      "Em làm sao biết!" Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên nụ cười trầm.

      Nhìn cười, Lâm Tử Lam cảm giác được bất an, thông thường Mặc Thiếu Thiên cười như vậy, chứng minh, muốn bộc phát thú tính!

      "Mặc Thiếu Thiên, nên thu hồi vẻ mặt hại nước hại dân của mình lại !” Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, bây giờ em dám cúp điện thoại của !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam chữ .

      có thể nhìn thời gian, từ lúc cúp điện thoại đến bây giờ, là năm phút!

      Hoàn toàn sai phút giây.

      lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, có chút chột dạ, "Tín hiệu ở đó tốt lắm!"

      "Phải ?"

      Lâm Tử Lam nghiêm trang gật đầu, "Đúng vậy!"

      Mặc Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, khóe miệng cười càng thêm thâm trầm.

      "Xem ra, nên cho em chút dạy dỗ!” xong, Lâm Tử Lam còn có phản ứng kịp, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ngồi xuống bế Lâm Tử Lam lên.

      "Này, làm gì! ?" Lâm Tử Lam cả kinh, sợ đến mức vươn tay lên ôm lấy Mặc Thiếu Thiên.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, " ăn cơm, đương nhiên giờ phải ăn em rồi!”

      Lâm Tử Lam, "..."

      "Mặc Thiếu Thiên, cẩn thận dung túng quá độ!" Lâm Tử Lam nhìn .

      Nghe thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên cái cười chắc chắc, "Cái này em cần phải lo lắng, lần sau chỉ cần lần em về trễ, ăn em lần!” xong, Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam vào phòng.

      Bên trong gian phòng.

      Mặc Thiếu Thiên đặt Lâm Tử Lam lên giường, bắt đầu kế hoạch trừng phạt của mình.

      Lấy danh nghĩa là trừng phạt nhưng ra là thỏa mãn chính mình mà thôi!

      Lúc này, Lâm Tử Lam nằm ở giường, bị Mặc Thiếu Thiên đè lên, "Được rồi được rồi, nên náo loạn!" Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn , " với em người nào náo loạn? muốn trừng phạt em là !?”

      "Thế nhưng, cũng phải chờ em hết chứ!" Lâm Tử Lam .

      " muốn nghe!" Mặc Thiếu Thiên , lòng muốn ăn Lâm Tử Lam.

      “Em nhận sai, em nhận sai có được hay ......?”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , lập tức dơ tay đầu hàng.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt chút, ngước mắt nhìn Lâm Tử Lam, khó có được nhận sai !

      Nghiêm phạt, so với Lâm Tử Lam nhận sai giản đơn hơn nhiều!

      Mặc Thiếu Thiên làm sao quý trọng cơ hội này!

      Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Em nhận lỗi, tạm ngừng trừng phạt, nhưng lát nữa trừng phạt!”

      Lâm Tử Lam nằm ở giường, nghe Mặc Thiếu Thiên , coi như là giảm bớt lo lắng.

      Lâm Tử Lam cũng gật đầu.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên tiến tới, trực tiếp nằm ở bên người Tử Lam, " , có chuyện gì muốn với !”

      Lâm Tử Lam gật đầu, quả thực, chuyện gì cũng gạt được .

      "Chuyện gì, !"

      Lúc này, Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, đem chuyện tối hôm nay, đều cho Mặc Thiếu Thiên.

      Nghe cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, lập tức, khóe miệng gợi nụ cười cười, nhìn Lâm Tử Lam, "Em giữa bọn họ có thể xảy ra chuyện gì?”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Chuyện gì?"

      "Tỷ như, bọn họ từng lên giường!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "..."

      Lâm Tử Lam đặc biệt gì, "Đầu của chỉ có mấy thứ đó thôi sao?"

      Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên có tức giận, trái lại nhíu mày nhìn , "Em thể giải thích được đàn ông, từ kinh nghiệm nhiều năm của , giữa bọn họ chắc chắn xảy ra chuyện này!”Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "..."

      Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của .

      "Xem ra, kinh nghiệm của Mặc tổng thực phong phú!" Lâm Tử Lam nhịn được châm chọc.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Thế nào? Ghen tị?"

      "Em có ăn giấm!" Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức xoay người nằm người LâmTử Lam, "Vừa sai, kỳ thực, có kinh nghiệm gì, rất ngây thơ!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "..."

      Mặc Thiếu Thiên, còn có thể mặt dày đến thế sao?

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn , nhịn được mở miệng, "Mặc Thiếu Thiên, nên tích đức ? mình tinh khiết, làm cho những ở thành phố A làm sao mà chịu được!?" Lâm Tử Lam nhìn hỏi.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cau mày, "Bọn họ làm sao chịu nổi, với chẳng có quan hệ! ?"

      Lâm Tử Lam, "..."

      " có thể bớt vô sỉ được !" Lâm Tử Lam nhịn được .

      Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên nhìn , khóe miệng gợi lên nụ cười, "Lâm tiểu thư, đăc biệt muốn xem bộ dạng ghen tuông của em, thực giống người bình thường!”

      Lâm Tử Lam cũng nhìn , bất đắc dĩ lắc đầu, "Vậy là đáng tiếc, đời này em thích ăn chua!"

      "Phải ?"

      "Dạ!"

      "Em xác định! ?"

      "Đương nhiên!" Lâm Tử Lam .

      Lúc này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười, "Lâm tiểu thư, em lời này, có , hối hận chứ! ?"

      "Đương nhiên ..."

      đến đây, Lâm Tử Lam nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, trong nháy mắt hiểu được Mặc Thiếu Thiên cái gì .

      Lúc này, tay Mặc Thiếu Thiên bắt đầu ở người Lâm Tử Lam làm càn, " như vậy, xem ra, thực phải cố gắng thu phục em chút.... ..."

      "Mặc Thiếu Thiên, vô sỉ!" Lâm Tử Lam .

      "NONONO, Lâm tiểu thư, nên phản bác lời của mình!" xong, Mặc Thiếu Thiên bắt đầu cởi bỏ y phục Lâm Tử Lam.

      Nhìn cử động Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam có chút dở khóc dở cười, vội vã ngăn cản , "Mặc Thiếu Thiên, em chưa chuyện chính!"

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, " cũng chuyện chính với em, muốn tặng quà cho em, biết lúc nào có tin tức, trước khi chưa có tin tức, nhất định cố gắng......” xong, Mặc Thiếu Thiên lập tức ngăn chặn miệng Lâm Tử Lam, mặc kệ kháng nghị thế nào.

      Những lời của , nuốt xuống hết.

      Bên trong gian phòng, đêm triền miên...


    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 449: Vị hôn thê đến thăm
      Editor: thanh huyền
      Beta: boconganh1503

      Ngày hôm sau.

      Lâm Tử Lam vừa tới công ty, vào bộ phận thiết kế thấy Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia làm việc.

      Lâm Tử Lam tới, nhìn Cảnh Thần, "Cảnh Thần, thế nào? Cậu sao chứ?"

      Nghe được Lâm Tử Lam , Cảnh Thần mơ mơ màng màng ngẩng đầu, khi nhìn đến Lâm Tử Lam, lắc đầu, "Tớ sao!"

      Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần buồn bã ỉu xìu, Lâm Tử Lam cau mày, "Thực có chuyện gì sao? Ngày hôm qua Trần Mặc..."

      "Lâm Tử Lam!" Lâm Tử Lam lời còn chưa hết, Cảnh Thần ngắt lời , sau đó mở miệng, "Ngày hôm qua chuyện gì cũng có, đừng hỏi nữa, tránh cho người khác hiểu lầm!" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam mở miệng .

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, cuối cùng gì, gật đầu, "Tớ biết rồi!"

      Có lẽ, ngày hôm qua cả hai người thoải mái.

      Lâm Tử Lam vừa muốn trở lại vị trí của mình, xoay người, lại thấy Trần Mặc từ nơi khác tới.

      Giống nhau, sắc mặt của Trần Mặc cũng được khá lắm, Cảnh Thần khi nhìn đến Trần Mặc tới, giống như thấy được, trực tiếp ngồi xuống, vùi đầu bắt đầu công việc.

      Trần Mặc dừng lại chút, nhìn về phía Lâm Tử Lam, ánh mắt ý bảo lên tiếng chào hỏi, rồi thẳng đến phòng làm việc.

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, hai người kia là thế nào?

      Tình huống còn tệ hơn trước kia?

      Lẽ nào, hai người ngày hôm qua lại xảy ra chuyện gì?

      Lâm Tử Lam biết tình huống, cũng có hỏi nhiều, trở về vị trí của mình.

      Rất nhanh, cho tới trưa, bình thường lúc ăn cơm, đều là Cảnh Thần gọi mình, ngày hôm nay vẫn nghe được giọng của Cảnh Thần, Lâm Tử Lam có chút quen.

      Lúc này, Lâm Tử Lam ngước mắt, nhìn về phía Cảnh Thần, Cảnh Thần lại ở chỗ này vẽ thiết kế.

      Lâm Tử Lam nhíu mày, giống như là tác phong của Cảnh Thần.

      luôn luôn là đúng giờ cơm tuyệt đối kéo dài thời gian ăn cơm, mà lúc này, lại vẫn ngồi ở đây vẽ thiết kế, Lâm Tử Lam có chút bận tâm, đứng dậy hướng tới.

      "Cảnh Thần!" Lâm Tử Lam gọi tiếng.

      Nghe được giọng , Cảnh Thần ngước mắt nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam!" kêu tiếng.

      Lâm Tử Lam nhìn , cau mày, "Cậu làm sao vậy? Thân thể thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy?"

      "A, có việc gì, có thể là cảm mạo, hồi là sao!" Cảnh Thần , sau đó nhìn Lâm Tử Lam, "Làm sao vậy?"

      "Cái gì làm sao vậy? tại buổi trưa, ăn cơm!" Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần .

      Cảnh Thần luôn luôn đúng giờ cơm, mỗi lần đều cho biết, công việc làm hoài xong, ăn là quan trọng, nhưng là hôm nay, lại hỏi làm sao vậy!

      đến đây, lúc này Cảnh Thần mới nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy thời gian biểu góc máy vi tính, mới biết được đến trưa rồi.

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, "Tử Lam, thân thể tớ thoải mái, cùng cậu ăn cơm..."

      "Xem sắc mặt cậu rất kém, có cần bệnh viện !?”Lâm Tử Lam nhìn hỏi.

      Cảnh Thần lắc đầu, "Tớ sao, chỉ là cảm mạo mà thôi, uống thuốc, phỏng chừng chút tốt rồi!" Cảnh Thần .

      Lâm Tử Lam vẫn có chút lo lắng.

      "Được rồi, cậu nhanh ăn , mua giúp tớ phần là được, tớ thực có việc gì!" Cảnh Thần .

      " Có muốn tớ mua giúp gì ?" Lâm Tử Lam hỏi.

      "Tùy tiện, cái gì đều có thể!" Cảnh Thần .

      Lâm Tử Lam lúc này mới gật đầu, "Được, vậy trước cậu nghỉ ngơi chút, uống nhiều nước ấm, có chuyện gì, gọi cho tớ!” Lâm Tử Lam dặn.

      "Ừ, tớ biết!" Cảnh Thần cứng rắn kéo ra nụ cười .

      Lúc này, Lâm Tử Lam mới rời khỏi.

      Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, lần thứ hai Cảnh Thần ngồi tại chỗ, cảm giác váng đầu, sau đó gục đầu bàn...

      ... .....thanhhuyen.diendanlequidon.... ....

      Lúc Lâm Tử Lam trở lại, Cảnh Thần nằm gục bàn ngủ.

      Lâm Tử Lam gọi vài tiếng, Cảnh Thần lúc này mới tỉnh lại.

      "Lâm Tử Lam..." Cảnh Thần kêu tiếng.

      "Người cậu nóng rần lên! ?" Lâm Tử Lam nhìn hỏi, lúc vừa đánh thức ấy, cũng cảm giác được thân thể của ấy rất nóng.

      Nghe được Lâm Tử Lam , Cảnh Thần lắc đầu, " có, chỉ đây là cảm mạo, uống thuốc đỡ, cho nên tớ ngủ lát!" Cảnh Thần .

      Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn , "Tớ cùng cậu bệnh viện kiểm tra!"

      " cần, tớ thực có việc gì!"

      "Nhưng sắc mặt của cậu tốt!" Lâm Tử Lam .

      "Ngày hôm qua uống nhiều rượu, sau nửa đêm ngủ ngon, hơn nữa cảm mạo, khẳng định sắc mặt tốt!" Cảnh Thần , lấy đống lí do.

      "Thế nhưng..."

      "Được rồi, tớ thực có việc gì!" Cảnh Thần , "Tớ uống thuốc!" xong, Cảnh Thần cầm lấy thuốc đưa cho Lâm Tử Lam nhìn chút.

      Khi nhìn đến trong tay Cảnh Thần cầm thuốc cảm mạo , lúc này Lâm Tử Lam mới yên tâm, tin Cảnh Thần .

      Có đôi khi nhìn Cảnh Thần hi hi ha ha, câu nệ tiểu tiết, thế nhưng có đôi khi cố chấp, lại làm cho người khác có bất kỳ biện pháp nào!

      Lâm Tử Lam cũng tiện cái gì nữa, gật đầu, "Vậy được rồi, nếu như thấy khó chịu, nhớ tớ!" Lâm Tử Lam .

      Cảnh Thần gật đầu.

      "Được rồi, cái này là mua cho cậu!" Lâm Tử Lam , sau đó để bàn.

      Cảnh Thần cười, "Ừ, cám ơn cậu nhiều, tớ lập tức ăn!"

      Lâm Tử Lam gật đầu, lúc này cũng đến giờ làm việc, trở về vị trí làm việc của mình.

      Mãi cho đến hai giờ chiều, lúc này tất cả mọi người làm việc, chợt nghe giọng rất êm ái.

      "Xin hỏi chút, phòng làm việc của Trần Mặc ở nơi nào?" Đối với cái bộ phận thiết kế này, giọng của mọi người rất quen thuộc, nên đều nghe ra, nay, bỗng nhiên xuất giọng ôn nhu như vậy, hấp dẫn ít ánh mắt mọi người.

      Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn.

      "Ở bên kia, chỉ là giám đốc Trần giờ họp, cho nên lúc này chưa gặp được !" Thư ký .

      "Được, tôi biết, cám ơn !" kia lời cảm ơn.

      Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần cũng nghe tiếng bên kia nhìn lại, chỉ thấy người mặc váy màu vàng nhạt đứng ở nơi đó, tóc được cuốn lên, giày cao gót màu bạc, người có trang sức rườm ra, cánh tay chỉ có cái vòng tay, bọn họ đều là làm nghề này, cũng có thể phân biệt ra được, tay ấy đeo là kiểu dáng mới nhất của Chanel.

      Mà trong tay của cầm túi lớn, đồ vật bên trong thoạt nhìn cũng ít.

      Lăng Nhược đứng ở nơi đó, mặt điềm tĩnh cười, khoa trương, cũng làm gì quá đáng, làm cho người khác cảm giác có khí chất của thiên kim tiểu thư.

      Lăng Nhược!

      Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần liếc mắt nhận ra .

      Vị hôn thê Trần Mặc, ở thời điểm trước lễ đính hôn Lâm Tử Lam, Trần Mặc từng mang theo ấy, lúc đó ấy cho người khác cảm giác rất có khí thế.

      nghĩ tới ấy tới nơi này!

      Lúc này, Lăng Nhược vào, liếc mắt thấy được Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, lập tức cười tới, "Lâm tiểu thư, biết còn nhớ tôi ?" cười nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      ", lúc này tôi phải gọi là Mặc phu nhân!" Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam cười .

      Thấy Lăng Nhược tới, nhưng lại chủ động chào hỏi, ánh mắt Lâm Tử Lam khỏi nhìn về phía Cảnh Thần bên kia, Cảnh Thần lại đứng ở nơi đó, sắc mặt có bất kì biểu tình nào.

      Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Lăng Nhược cười cười, "Đương nhiên, làm sao quên, Lăng tiểu thư!" Lâm Tử Lam cười .

      " nên gọi tôi là Lăng tiểu thư, gọi Lăng Nhược là được rồi!" Lăng Nhược cười , "Lần trước tham gia lễ đính hôn của cùng Mặc tổng, chậm chạp có lễ kết hôn, chẳng lẽ hai người lén đăng kí kết hôn rồi ?" Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam cười hỏi.

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cười cười, "Còn có, thời gian này xảy ra chút chuyện, nên làm trễ nải!"

      lên cái này, Lăng Nhược nhíu mày, "Vậy là đáng tiếc, chỉ là, cùng Mặc tổng là đôi trời đất tạo nên, chuyện sớm hay muộn, chỉ là, sợ rằng lần này, cùng Mặc tổng tham gia buổi hôn lễ của chúng tôi trước!”Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam vui vẻ cười .

      Qua nét mặt của ấy có thể nhìn ra, Lăng Nhược rất thích Trần Mặc, nếu phải, ấy lộ ra thần sắc như vậy.

      Là phụ nữ, đều hiểu.

      Chỉ có khi đến người mình thích, mặt biểu tình tràn ngập hạnh phúc!

      Nghe Lăng Nhược , Lâm Tử Lam cười cười, "Chúc mừng!"

      Nghe được Lâm Tử Lam chúc mừng, khóe miệng Lăng Nhược cười rất vui vẻ, "Cảm ơn!"

      Lúc này, chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn toàn bộ người của bộ phận thiết kế , mở miệng, "Cái kia, mọi người khỏe, tôi là Lăng Nhược, là vị hôn thê của Trần Mặc, tôi lần đầu tiên tới đây, cũng có cái gì ra mắt, tôi có mang theo chút điểm tâm, mọi người nếm thử!” xong, Lăng Nhược lấy túi mình cầm bỏ lên bàn, từ bên trong lấy ra mấy cái hộp.

      Lúc này, mọi người nghe là vị hôn thê của Trần Mặc vô cùng kinh ngạc, sau đó nghe có ăn, cũng đều sáp đến.

      Lăng Nhược lấy đồ ra, có người hoan hô, "Là bánh ga-tô!"

      Nghe thế, mọi người cũng đều sáp đến

      Cái nhãn hiệu bánh ga tô này có thể là nổi tiếng thế giới, rất ngọt, hơn nữa ăn rất ngon.

      Là thứ mà phụ nữ luôn thích, bởi vì nghe ăn béo phì, nên được ưa thích.

      Mà ở bộ phận thiết kế, đại đa số là phụ nữ, vừa nghe đến bánh ga tô, lập tức sáp đến.

      "Oa, Lăng tiểu thư, bánh ga-tô loại này rất đắt tiền!" Trong đám người có người nhịn được mở miệng .

      Nghe thế, Lăng Nhược cười cười, "Cũng may, tôi vẫn luôn ưa thích nhãn hiệu này, cũng biết mọi người thích hay , nên tôi mua thử, mọi người thích là được rồi!”

      "Lăng tiểu thư quá khách khí!" Có người .

      "Tôi mua rất nhiều, mọi người cùng nếm thử!” Lăng Nhược cười , ràng khí chất thiên kim đại tiểu thư, nhưng tính tình có thiên kim đại tiểu thư thoáng cái thu được ít lời ca ngợi của người trong phòng thiết kế.

      Mọi người vừa ăn, vừa ca ngợi, "Lăng tiểu thư vóc người đẹp, cũng làm cao, tốt!"

      "Giám đốc Trần cưới , đúng là phúc khí tốt!"

      Trong đám người, luôn có người ngừng ca ngợi, mà Lăng Nhược đứng ở nơi đó, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, dường như để tận hưởng những lời chúc phúc và ghen tỵ của mọi người.

      Chương 450: Cảnh Thần ngất xỉu
      Editor: boconganh1503

      Lúc này, Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó nhìn, cũng biết trong lòng Lăng Nhược nghĩ thế nào, nhưng người phụ nữ này làm cho người khác có cách nào kháng cự lại!

      Nhưng mà...

      Ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn về phía Cảnh Thần, Cảnh Thần lại gục đầu xuống, bắt đầu công việc.

      Đúng lúc này, Lăng Nhược từ bên kia bưng tới miếng bánh ga-tô, nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm tiểu thư, cái này đưa cho !"

      Lúc này,Lâm Tử Lam mới thu hồi tầm mắt, nhìn Lăng Nhược, nhận lấy bánh ga-tô, khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt, "Cảm ơn!"

      " có gì!" Lăng Nhược hào phóng cười, sau đó lấy ra miếng bánh ga-tô, về phía Cảnh Thần.

      Lâm Tử Lam đứng nơi đó nhìn, mắt hơi nhíu lại.

      Lúc này, Lăng Nhược nhìn Cảnh Thần, " là..." Lăng Nhược muốn ra tên của Cảnh Thần, lại nên lời, sau đó nhìn ấy, " cùng Lâm tiểu thư quan hệ cũng tệ, mong được gặp tại buổi đính hôn của chúng tôi!"

      Nhìn Lăng Nhược chủ động chuyện với mình, Cảnh Thần có chút ngạc nhiên, lập tức gật đầu, "Ừ!"

      "Cái này là đưa cho !" Lăng Nhược .

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lăng Nhược bưng bánh ga-tô, hơi sững sốt chút, "Tôi xin lỗi, nhưng tôi thích ăn ngọt!"

      Nghe như thế, trong nháy mắt, sắc mặt của Lăng Nhược có vẻ lúng túng chút.

      Lâm Tử Lam bên nhìn, vội vã tới giải vây, "Đúng, Cảnh Thần thích ăn ngọt, hơn nữa, ấy hôm nay có chút thoải mái, ngày hôm nay cũng chưa ăn cơm!" Lâm Tử Lam .

      Vừa nghe như vậy, Lăng Nhược nhìn bàn Cảnh Thần còn để hộp cơm, cũng tiện gì nữa, khóe miệng cười, " sao? Tôi xin lỗi, tôi biết!"

      Khóe miệng Cảnh Thần cũng nhàn nhạt cười, " sao!"

      Lúc này, tất cả mọi người ở bên kia ăn bánh ngọt, có thời gian bận tâm đến bên này.

      Đúng lúc này, có người lên tiếng.

      "Giám đốc Trần, trở về, vị hôn thê của đến thăm !" Có người đùa giỡn .

      Trước kia Trần Mặc cũng thích họ, họ đều là những nhà thiết kế, nhiều khi cũng rắc rối nhưng làm việc với nhau cũng vui vẻ, mặc dù bây giờ là giám đốc thiết kế, thế nhưng đối xử mọi người vẫn bình thường, vì vậy mọi người cũng hay đùa giỡn!

      Trần Mặc vừa vào, nghe được câu này, ngước mắt, nhìn thấy Lăng Nhược cùng Lam Cảnh Thần đứng ở nơi đó, đôi mắt trở nên u ám chút.

      Lăng Nhược nghe Trần Mặc đến, lập tức quay đầu lại cười, " trở về! ?"

      Khi Trần Mặc nhìn đến Cảnh Thần, ta lập tức gục đầu xuống, muốn đối diện cùng .

      Lúc này, Lăng Nhược vừa muốn cầm lấy bánh ga-tô , Cảnh Thần cũng vừa xoay người, hai người cứ như vậy đụng vào nhau.

      là hai người đụng vào nhau, chẳng bằng Lăng Nhược cầm bánh ga- tô trong tay đụng phải Cảnh Thần.

      "A..." Lăng Nhược kêu lên, nhìn Cảnh Thần, "Xin lỗi, tôi phải cố ý..."

      Cảnh Thần tròn mắt, nhìn người mình toàn bánh ga-tô, cau mày.

      Lúc này, Lăng Nhược nhìn , "Tôi xin lỗi, tôi phải cố ý... Nếu , tôi bồi thường cho bộ quần áo khác!"

      Bồi thường?

      Nghe thế, đáy lòng Cảnh Thần bất mãn, đứng lên.

      " cần, tôi rửa sạch là được rồi!" xong, Cảnh Thần ngẩng đầu cũng thèm nhìn bọn họ, xoay người rời .

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn ra Cảnh Thần có chút tức giận.

      cùng Cảnh Thần nghĩ giống nhau, vừa nghe Lăng Nhược câu kia, tôi bồi thường, nghe cũng thích.

      Lúc này, Trần Mặc đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Cảnh Thần, nhíu mày.

      Mà Lăng Nhược đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Cảnh Thần, có chút xấu hổ, "Tôi..."

      " sao đâu!" Lâm Tử Lam nhìn Lăng Nhược , "Cảnh Thần phải là người dễ nổi giận như vậy, chẳng qua ngày hôm nay có chút thoải mái mà thôi!"

      Nghe thế, Lăng Nhược lúc này mới gật đầu.

      "Yên tâm , có chuyện gì!" Lâm Tử Lam .

      Lúc này Lăng Nhược mới yên tâm, quay đầu lại nhìn Trần Mặc, lại thấy ánh mắt Trần Mặc nhìn về phía khác.

      Ánh mắt Trần Mặc nhìn nơi khác, lòng Lăng Nhược có dự cảm xấu, quay lại, nhìn theo hướng đó, chính là hướng Cảnh Thần vừa ...

      Tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng Lăng Nhược cũng có biểu ra ngoài, mà thẳng đến bên Trần Mặc.

      " trở về! ?"

      tiếng này, làm Trần Mặc quay người lại nhìn.

      Trần Mặc nhìn Lăng Nhược, lúc này mới gật đầu, "Ừ!"

      "Sao em lại đến đây! ?" Lúc này, Trần Mặc hỏi câu.

      "Chúng ta sắp đính hôn, cho nên buổi chiều muốn cùng thử lễ phục!" Lăng Nhược .

      câu như vậy, làm cho tất cả mọi người trong phòng thiết kế đều nhìn bọn họ.

      Trần Mặc nhìn , cũng nhiệt tình , "Chuyện như vậy, gọi điện thoại là được rồi!"

      "Em chính là muốn tới thăm chút, vừa lúc buổi chiều cũng có việc gì, nên thuận tiện mang theo bánh ga-tô đến mời đồng nghiệp của , thế nào? đừng với em, hoan nghênh em đó!" Lăng Nhược nhìn Trần Mặc cười .

      Trần Mặc nhìn , " có, nhưng mà còn phải làm việc!"

      Nhìn Trần Mặc, Lăng Nhược cũng ngại, trái lại cười, " yên tâm, em quấy rối công việc của , em ngồi ở chỗ này chờ có được hay ?"

      đến nước này, Trần Mặc còn có thể cái gì.

      "Vậy được rồi, em đến phòng làm việc của chờ, có thể có chút chán nản!" Trần Mặc .

      " !" Lăng Nhược cười cười, sau đó cầm túi lên, xoay người nhìn mọi người, mở miệng cười, "Vậy mọi người từ từ ăn, tôi trước!"

      "Tốt Lăng tiểu thư!"

      Mọi người phụ họa vài tiếng.

      Lúc này, Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam gật đầu cười, sau đó về phòng làm việc của Trần Mặc.

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, cho đến khi nhìn thấy Trần Mặc và Lăng Nhược trở về phòng làm việc, mới thu hồi nụ cười mặt.

      Nhớ tới Cảnh Thần, vẫn chưa về, Lâm Tử Lam lập tức tìm.

      Quả nhiên, trong nhà vệ sinh, Cảnh Thần rửa vết bánh ga-tô người mình.

      "Cảnh Thần!" Lâm Tử Lam kêu tiếng.

      Cảnh Thần ngước mắt, thấy Lâm Tử Lam, khóe miệng kéo ra cười, "Sao cậu lại đến đây?"

      "Tớ thấy cậu vẫn chưa ra, tớ còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì!" Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần .

      Nghe như vậy, Cảnh Thần dừng lại chút, lập tức khóe miệng gợi lên nụ cười, "Tớ có thể xảy ra chuyện gì chứ! ?"

      Lúc này, Lâm Tử Lam tới, nhìn Cảnh Thần, "Thực có việc gì?"

      Cảnh Thần gật đầu, ngước mắt nhìn Lâm Tử Lam, "Cậu sao thế, tớ thực có việc gì, chỉ là dính ít bánh ga-tô, tớ đâu dễ giận như vậy!" Cảnh Thần .

      "Tớ chỉ thích ta câu kia mà thôi!" Cảnh Thần dằng dặc .

      Lâm Tử Lam đứng ở bên nhìn Cảnh Thần, biết ấy chỉ lấy cớ, thế nhưng ấy muốn , Lâm Tử Lam cũng có thể miễn cưỡng ấy, Lâm Tử Lam gật đầu, " có việc gì tốt rồi!"

      Nghe thế, Cảnh Thần cười cười, "Đó là đương nhiên, tớ là ai cơ chứ, làm gì có chuyện gì!"

      Nhìn dáng vẻ làm bộ kiên cường của Cảnh Thần, lòng Lâm Tử Lam có chút đau, nhưng chuyện như vậy, cũng có cách nào, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

      Vì vậy, hai người ở trong toilet chuyện hồi rồi cùng ra ngoài.

      Vừa đến phòng thiết kế, chợt nghe Hinh Nguyệt , phải họp. Vì vậy, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam hai người đều thu thập chút tư liệu, đến phòng họp.

      Bên trong phòng họp, Trần Mặc chủ trì cuộc họp, đến mẫu thiết kế mới của mùa này, người phía dưới đều nghe.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, khi ánh mắt nhìn đến ấy, nhíu mày.

      Bởi vì tại, sắc mặt Cảnh Thần nhìn tốt!

      sai biệt lắm, cuộc họp tiến hành được nửa giờ, sắc mặt Cảnh Thần càng xấu hơn.

      Đúng lúc này, Trần Mặc câu, "Nếu như có gì để hỏi, cứ dựa theo cái này thiết kế, còn ai có ý kiến gì ! ?" Trần Mặc hỏi.

      Vì vậy tất cả mọi người gì.

      Trần Mặc gật đầu, "OK, quyết định như vậy , tan họp!"

      Nghe được câu tan họp, tất cả mọi người đứng dậy, xoay người ra phía ngoài.

      Cảnh Thần cũng đứng dậy ra, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, muốn tiến lên kêu tiếng, lại nghe thấy Cảnh Thần ngã mặt đất...

      "Cảnh Thần!" Lâm Tử Lam hét tiếng.

      Lúc này, Trần Mặc thấy thế, trong phút chốc đôi mắt ngưng tụ lại, hai lời, trực tiếp tới, ôm Cảnh Thần chạy ra ngoài.

      " ấy sao thế?" Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      "Tôi cũng biết, nhìn sắc mặt của ấy tốt lắm!" Lâm Tử Lam khẩn trương .

      Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, sắc mặt ửng hồng, giờ này khắc này, Trần Mặc còn suy nghĩ đến chuyện gì nữa, nhìn dáng vẻ này của , cảm giác nhịp tim của mình cũng muốn ngừng đập, cũng gì được nữa, trực tiếp ôm nhanh chóng xông ra ngoài.

      Lúc này,phòng thiết kế trận náo loạn.

      Lăng Nhược ở trong phòng làm việc nghe được thanh cũng ra ngoài.

      Thế nhưng khi tới cửa, lập tức thấy Trần Mặc ôm xông ra ngoài, mặt rất lo lắng.

      "Trần Mặc..." Lúc này, Lăng Nhược kêu tiếng, thế nhưng Trần Mặc ngay cả đầu cũng có quay lại, ôm kia, lo lắng vội vã rời .

      Lăng Nhược đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Trần Mặc, chân mày cau lại.

      Trần Mặc ôm , vậy còn rất khẩn trương!

      Đúng lúc này, Lăng Nhược thấy đồng nghiệp còn đứng đó, gọi ấy lại hỏi, "Sao thế? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

      "Ừ, có đồng nghiệp té xỉu, giám đốc Trần ôm ấy bệnh viện!"

      Đồng nghiệp?

      Nghe thế, Lăng Nhược nhíu mày, "Xin hỏi chút, người đồng nghiệp đó tên gọi là gì?" Lăng Nhược nhìn người kia hỏi.

      "Lam Cảnh Thần..."

      Lam Cảnh Thần?

      Nghe thế, trong đầu Lăng Nhược dần dần ra khuôn mặt Cảnh Thần .

      Tuy rằng biết ấy tên gì, thế nhưng trực giác cho biết, nhất định là kia.

      Lúc này, Lăng Nhược nhìn đồng nghiệp kia hỏi, " ấy ngồi ở vị trí nào?"

      "Ừ, tại đây!" Đồng nghiệp chỉ vào vị trí Cảnh Thần, Lăng Nhược theo hướng vừa chỉ nhìn sang, khi nhìn đến vị trí Cảnh Thần sắc mặt Lăng Nhược lập tức thay đổi, chẳng biết tại sao, trái tim đập dữ dội!

      ấy!

      khắc kia, lòng Lăng Nhược ra được cảm giác gì.

      Lúc này, Lăng Nhược nhìn đồng nghiệp kia, khóe miệng gượng ép cười, "Cám ơn !"

      " có gì, mà Lăng tiểu thư đừng hiểu lầm, Giám đốc Trần cùng Cảnh Thần là bạn rất thân, cần phải lo lắng!" Đồng nghiệp kia hảo tâm nhắc nhở!

      Nghe thế, sắc mặt Lăng Nhược càng trở nên khó coi.

      Bạn thân?

      Bạn rất thân?

      Là thế này phải ?

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 451 : Tớ phải Tiểu Tam?

      editor: boconganh1503
      beta: thanh huyền

      Bạn bè?

      Bạn rất thân?

      Là thế này phải ?

      giây kế tiếp, Lăng Nhược cũng gì nữa, xoay người cầm túi ra ngoài.


      ... ......boconganh.... .......

      Bên trong bệnh viện.

      Lâm Tử Lam ngồi bên giường nhìn Cảnh Thần.

      Ngay sau đó Cảnh Thần tỉnh lại, khi nhìn thấy Lâm Tử Lam, nhíu mày, nhìn bốn phía hoàn toàn xa lạ, “Tớ ở đâu?”

      “Cậu ở bệnh viện!” Tử Lam nhìn ấy .

      Bệnh viện, Cảnh Thần nhíu mày, từ từ tỉnh táo lại, “Tại sao tớ ở trong bệnh viện! ?”

      Nghe thế, Tử Lam liếc Cảnh Thần, “Xem ra, cậu nóng đầu rồi, ngay cả sao mình ở trong bệnh viện cũng biết!” Tử Lam nhìn Cảnh Thần .

      Có trời mới biết lúc ấy ngã xuống, mọi người đều hoảng sợ.

      Nghe lời Lâm Tử Lam , Cảnh Thần nhìn Tử Lam, nháy mắt.

      Nhìn dáng vẻ kia, Lâm Tử Lam biết phải làm sao .

      họp, cậu ngất xỉu, vì vậy mọi người đưa cậu đến bệnh viện, sốt cao bốn mươi độ, bác sĩ , nếu đưa cậu đến trễ chút nữa, có thể nguy hiểm đến tính mạng!” Lâm Tử Lam .

      Nghe thế, Cảnh Thần cũng kinh ngạc chút, “Tớ biết làm thế nào?”

      “Cậu vẫn gắng gượng chống đỡ, chống đỡ được nữa, mới ngất xỉu, xem ra cậu sốt cao quá nên quên hết rồi!” Lâm Tử Lam .

      đến cái này, Cảnh Thần nhìn Tử Lam, khóe miệng cười, “Cậu lo lắng chứ?”

      Nghe thế, Tử Lam liếc , “Tớ lo lắng cho cậu!”

      “Khẩu phật tâm xà!” Cảnh Thần cười , lúc này có Lâm Tử Lam bên cạnh , cảm thấy rất yên tâm, nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể dễ chịu hơn rất nhiều.

      Lúc này, Tử Lam nhìn , giúp rót ly nước, “ ra , lo lắng nhất chỉ có tớ!”

      Cảnh Thần nằm giường xem tin tức, nghe Tử Lam những lời này, cũng nghĩ nhiều hỏi, “Vậy là ai?”

      Lúc này, Tử Lam đưa cái ly cho Cảnh Thần, hỏi ngược câu, “Cậu thử nghĩ là ai?”

      Cảnh Thần mới vừa nhận lấy cái ly, nghe được lời Tử Lam , ngẩn ra, hiểu Lâm Tử Lam là người nào.

      Lúc này, Cảnh Thần bưng cái ly, uống hớp nước, làm bộ như nghe thấy.

      Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, ấy lời nào, chính là chấp nhận.

      “Lúc cậu ngất xỉu, là Trần Mặc ôm cậu đến bệnh viện, xem ra, rất lo lắng!” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần .

      Cảnh Thần vừa uống nước, tay nắm ly chặt.

      tại, ấy ở bên ngoài, cậu có muốn gặp ấy ! ?” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần hỏi.

      Nghe được lời Lâm Tử Lam , cảnh thần chớp mắt, ngờ Trần Mặc ở bên ngoài.

      , muốn. . . . . .” Cảnh Thần .

      Nhìn dáng vẻ khẩn trương của , Lâm Tử Lam nhíu mày, “Tớ biết hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà tớ lại nhìn ra, ấy rất lo lắng cho cậu…cậu cũng để ý ấy, vậy rốt cuộc là vì cái gì, hai người tới bước này?” Tử Lam nhìn Cảnh Thần hỏi.

      Cảnh Thần lắc đầu, “ có, có gì!”

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn Tử Lam, “Cậu cám ơn ta giúp tớ, cho ta biết, về sau chuyện của tớ, cần ta quản!”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cau mày.

      Biết ấy những lời đó phải lòng, nhưng biết an ủi như thế nào.

      Vừa muốn gì, lúc này, cửa phòng đẩy ra.

      Tử Lam cùng Cảnh Thần đều nhìn về cửa, lúc này, Lăng Nhược cùng Trần Mặc vào.

      Lăng Nhược giày cao gót, áo màu vàng nhạt, tóc dài hơi xoăn, thoạt nhìn, vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, cánh tay khoác tay Trần Mặc, hai người cứ như vậy vào.

      Thoạt nhìn, cực kỳ xứng đôi.

      Cảnh Thần nhìn, nhịn được chân mày nhíu chặt lại, thoáng cái, hốc mắt ươn ướt.

      Lúc này, con ngươi Tử Lam cũng nhíu lại.

      ngờ Trần Mặc cùng Lăng Nhược vào, hơn nữa, hai người khoát tay thân mật, chẳng lẽ biết như vậy làm Cảnh Thần rất khó chịu sao?

      Nhìn Trần Mặc, ánh mắt Trần Mặc lại dán chặt người Cảnh Thần, trong lúc này, Tử Lam cũng biết nên cái gì cho phải.

      Lúc này, Lăng Nếu nhìn Cảnh Thần, cười tới, “Lam tiểu thư, làm sao vậy? sao chứ?”

      Cảnh Thần nằm giường, nhìn Lăng Nhược, lắc đầu cái, “ sao!”

      “Mới vừa rồi làm chúng tôi lo sợ rồi, may là Trần Mặc kịp thời đưa đến đây, may là có chuyện gì, về sau phải chú ý sức khỏe, công việc quan trọng, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn!” Lăng Nhược nhìn Cảnh Thần gằn từng chữ .

      Cảnh Thần cũng nhìn Lăng Nhược, “Cám ơn Lăng Tiểu Thư nhắc nhở, tôi biết nên làm như thế nào!”

      Lăng Nhược lúc này cũng cười cười, “Nghe cùng Trần Mặc là bạn tốt, hy vọng lễ đính hôn của chúng tôi, có thể tới tham gia!”

      đến cái này, Cảnh Thần sững sờ, nháy con ngươi nhìn về phía Trần Mặc, Trần Mặc cũng là sững sờ, ngờ lúc này Lăng Nhược lại với Cảnh Thần những lời này.

      Ánh mắt nhìn về phía Lăng Nhược, Lăng Nhược cười nhìn Cảnh Thần, dáng vẻ vô hại, Trần Mặc cách nào mở miệng.

      Lâm Tử Lam đứng bên, nhìn tình huống trước mắt, biết vì sao, có cảm giác Lăng Nhược có chút cố ý.

      “Tôi biết Lam Tiểu Thư ở trong bệnh viện, tôi nên chuyện này với , nhưng mà tôi mới vừa biết cùng Trần Mặc là bạn tốt, cho nên nhìn thấy , tôi luôn!” Lăng Nhược cười .

      Cảnh Thần nằm giường, nhìn Lăng Nhược, có mở miệng.

      Lúc này, Trần Mặc tới, kéo Lăng Nhược , “Thân thể ấy tốt, em ấy việc này làm gì?”

      “Thế nào? thể sao? ấy phải bạn bè tốt của sao? Huống chi vào thứ sáu này chúng ta đính hôn, đến lúc đó sức khỏe Lam tiểu thư nhất định khỏe lại rồi !” Lăng Nhược cười , dáng vẻ kia, giống như quan tâm chu đáo, làm cho người nghe nhận thấy có vấn đề gì.

      ấy . . . . . .”

      “Tốt, tôi , nhớ gởi cho tôi phát thiếp mời!” Cảnh Thần nhìn bọn họ cười .

      Lăng Nhược sững sờ, ngờ Cảnh Thần đồng ý, Trần Mặc cũng là sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Thần, Cảnh Thần cười.

      Lăng Nhược sửng sốt, nhìn Cảnh Thần, “Tốt, đến lúc đó tôi gởi thiệp mời cho !”

      “Ừ!” Cảnh Thần gật đầu cái.

      “Vậy nghỉ ngơi tốt, hôm khác chúng tôi đến thăm !” Lăng Nhược .

      “Ừ!” Cảnh Thần lần nữa gật đầu.

      Lúc này, ánh mắt Trần Mặc nhìn về phía Cảnh Thần, Cảnh Thần lại dời tầm mắt, nhìn về nơi khác.

      Lăng Nhược xoay người, nhìn Trần Mặc, “Chúng ta thôi, buổi chiều còn thử lễ phục, nên tới trễ!” Lăng Nhược .

      Lúc này, ánh mắt Trần Mặc vẫn như cũ nhìn về phía Cảnh Thần, Lăng Nhược kéo tay , lúc này, tinh thần Trần Mặc mới phục hồi.

      “Chúng ta thôi!”

      Trần Mặc mới bất đắc dĩ gật đầu cái, lúc này, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam, ý bảo Tử Lam chăm sóc tốt ấy.

      Lâm Tử Lam gật đầu cái, lúc này Lăng Nhược kéo Trần Mặc muốn .

      “Lâm tiểu thư, chúng ta định xế chiều hôm nay thử lễ phục, nên chúng tôi trước đây!” Lăng Nhược nhìn Tử Lam cười .

      “Tốt, đường cẩn thận!” Tử Lam nhàn nhạt .

      Lúc này, Lăng Nhược gật đầu cười, cùng Trần Mặc hai người ra ngoài.

      Bọn họ mới vừa , căn phòng liền khôi phục yên tĩnh, lúc này, ánh mắt Tử Lam nhìn về phía giường Cảnh Thần, Cảnh Thần phủ chăn, Tử Lam tiến tới, giúp ấy vén chăn lên.

      Đập vào mắt mắt là hình ảnh mặt Cảnh Thần toàn nước mắt, khi nhìn thấy được màn kia lòng Lâm Tử Lam nhói cái.

      Bình thường thường thấy dáng vẻ Cảnh Thần hi hi ha ha, bây giờ đột nhiên nhìn thấy ấy như vậy, lòng Lâm Tử Lam thấy nặng trĩu.

      “Cảnh Thần. . . . . .” Tử Lam nhàng kêu tiếng.

      Lúc này, Cảnh Thần mở mắt, nhìn Tử Lam, nhịn được khóc lên, “Tử Lam. . . . . .”

      Vươn tay, ôm lấy Tử Lam

      Lâm Tử Lam ngồi chỗ đó, mặc cho ấy ôm, mặc cho ấy khóc.

      “Tử Lam, tớ khó chịu, làm sao bây giờ, rất khó chịu. . . . . .”

      “Tớ biết, tớ biết!” Lâm Tử Lam nhàng vỗ sau lưng ấy .

      “Tại sao phải biến thành như bây giờ? Tại sao. . . . . .”

      “Tớ là phải người xấu, tớ phải tiểu tam. . . . . .” Cảnh Thần ôm Tử Lam khóc .

      đến cái này, Lâm Tử Lam cau mày, “Có ý gì!”

      Cảnh thần nhìn Tử Lam, cuối cùng vẫn nhịn được, kể mọi chuyện cho Tử Lam nghe.

      Sau khi nghe xong, Tử Lam kinh ngạc chút.

      ngờ lời Mặc Thiếu Thiên , đúng!

      Giữa bọn họ xảy ra chuyện như vậy!

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn Tử Lam, “Tớ biết, tớ uống say, tớ biết ta có vị hôn thê . . . . . .” Cảnh Thần ôm Tử Lam .

      Tử Lam nghe lời cảnh thần , cũng biết nên gì.

      Trần Mặc có vị hôn thê, sau này phải kết hôn, cái này sau này bọn họ mới biết.

      Chỉ là ngờ, Cảnh Thần cùng Trần Mặc tới bước này.

      “Tớ muốn quan tâm, nhưng tớ kiểm soát được mình, cũng kiểm soát được trái tim tớ, biết cùng ta là thể nào, nhưng tớ bỏ được. . . . . .” Cảnh Thần .

      Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của ấy, suy nghĩ chút, Tử Lam mở miệng, “Chuyện này, thể trách cậu!”

      Muốn trách cũng chỉ có thể trách Trần Mặc.

      Biết mình có vị hôn thê, còn tới trêu chọc Cảnh Thần, cho nên, Trần Mặc mới phải là người đáng trách.

      Lâm Tử Lam nhìn nàng, “Mỗi người phụ nữ khi đối mặt tình , đều lý trí, xảy ra chuyện như vậy, cũng phải mong muốn của cậu, cậu biết ta có vị hôn thê, nhưng ta biết, cho nên chuyện này, là lỗi Trần Mặc!” Tử Lam nhìn Cảnh Thần .

      Nghe được lời Tử Lam , Cảnh Thần nhìn , “Nhưng bây giờ tớ khống chế được trái tim mình, tớ chỉ có thể để ý tới ta, xa lánh ta, nhưng khi tớ thấy ta cùng Lăng Nhược ở chỗ, lòng của tớ vẫn nhịn được đau. . . . . .”

      “Tớ hiểu, tớ hiểu!” Tử Lam gật đầu, an ủi Cảnh Thần.

      “Tử Lam, tớ có phải tớ rất xấu , tớ phải là tiểu tam?”Cảnh Thần nhìn Tử Lam hỏi, tâm tình có chút kích động.

      Đời này Cảnh Thần thống hận nhất chính là Tiểu Tam, nhưng là bây giờ, Trần Mặc làm cho ấy vào vị trí này, cho nên mỗi ngày, cảnh thần cũng hận cuộc sống của mình như vậy, trạng thái hành hạ mình.

      Lâm Tử Lam bây giờ mới biết, tại Cảnh Thần khổ sở thế nào.

      là tạo hóa trêu ngươi.

      ràng rất xứng đôi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

      Lúc này, Tử Lam nhìn Cảnh Thần, “ phải, cậu có chút nào tốt, cũng phải là Tiểu Tam, cậu bây giờ làm vô cùng tốt rồi !” Tử Lam .

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 452 : Tình trong lòng khó mở miệng (1)

      Editor: Nhan Như Song

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn , “ phải, cậu có hư chút nào, cũng phải là tiểu tam, bây giờ cậu làm vô cùng tốt rồi!” Lâm Tử Lam an ủi .

      Nghe được lời của Lâm Tử Lam, Cảnh Thần ngước mắt nhìn , “Có ?”

      ra , nội tâm sớm bị như vậy, hành hạ thể chịu đựng rồi, cần người như vậy tới an ủi !

      Lâm Tử Lam gật đầu cái, “ bản thân sai, huống chi, cậu lại biết ta có vị hôn thê, chuyện này tại sao có thể trách cậu!” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần , nghĩ tới nhiều ngày nay, ở trong công ty gượng cười, Lâm Tử Lam cũng biết làm sao lại vượt qua được.

      Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, “Này, tớ nên làm thế nào?”

      ra tình huống như thế, Lâm Tử Lam cũng biết nên làm thế nào, nhưng nhìn bộ dáng này của Cảnh Thần, Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, “Thuận theo tự nhiên!”

      Nghe Lâm Tử Lam , Cảnh Thần nháy con mắt mấy cái.

      ra tớ cảm thấy, thấy được cậu là tiểu tam trong bọn họ, Trần Mặc cùng Lăng Nhược dù sao cũng chỉ là hôn nhân được định sẵn, giữa bọn họ có tình cảm hay , tớ biết, nhưng mà tớ lại có thể nhìn ra, Trần Mặc rất quan tâm cậu!” Lâm Tử Lam .

      Nghe Lâm Tử Lam , ở trong lòng của Cảnh Thần vẫn là nhịn được khó chịu.

      “Cho nên, tất cả chuyện này để cho Trần Mặc tự lựa chọn , nếu như ta lựa chọn ở chung chỗ với Lăng Nhược, như vậy cậu cũng chỉ có thể quên , nhưng nếu. . . . . .”

      được nửa câu, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, “Nhưng nếu Trần Mặc cậu, như vậy ta cũng phải tự giải quyết!” Lâm Tử Lam nhìn gằn từng chữ .

      Chuyện này vốn do Trần Mặc gây họa, đương nhiên là để Trần Mặc tự mình giải quyết!

      Nghe Tử Lam , Cảnh Thần gật đầu cái.

      Tử Lam nhìn Cảnh Thần, nhếch miệng lên cười cái, “Cậu là người như thế nào, tớ ràng nhất, tiểu tam chân chính, là cố ý phá hư tình cảm người khác, phá hư gia đình người khác, nhưng cậu cũng có làm như vậy, hơn nữa, cậu cũng biết chút nào, cho nên chuyện này căn bản thể trách cậu!” Lâm Tử Lam .

      “Cho nên, cậu cũng cần để ở trong lòng, nhưng là Cảnh Thần, tớ hi vọng cậu có thể thoải mái chút!” Lâm Tử Lam .

      đến cái này, đôi mắt Cảnh Thần nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lam.

      “Chuyện của Trần Mặc cùng Lăng Nhược, chúng ta cũng biết, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu như, Trần Mặc ở cùng chỗ với Lăng Nhược, như vậy cậu cũng phải tốt!” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần .

      Chẳng biết tại sao, Cảnh Thần vốn rất khổ sở, nhưng bây giờ nghe được lời của Lâm Tử Lam, đáy lòng của chấn động, nhưng lại có khổ sở như vậy.

      Cảnh Thần gật đầu cái, “Tớ biết rồi, tớ biết rồi!” Cảnh Thần .

      Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, có chút đau lòng gật đầu, ra phụ nữ đều như vậy, phải phụ nữ quá quan tâm lần đầu tiên của mình, mà là , có thể làm cho mình thẳng thắn giao ra, nhất định là người mình thích.

      Cảnh Thần, cũng Trần Mặc, Lâm Tử Lam nhìn ra.

      Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam nhớ tới Mặc Thiếu Thiên, chẳng lẽ vào năm năm trước, duyên phận của và Mặc Thiếu Thiên cũng được định sẵn rồi sao?

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, “Ban đầu cậu cũng có thể tự mình dũng cảm sinh hạ bảo bối, tớ đây có cái gì qua được hay sao? !” Cảnh Thần cười .

      Nhìn bộ dạng Cảnh Thần, Lâm Tử Lam gật đầu cái, “Mặc kệ cậu ra quyết định gì, tớ đều ủng hộ cậu!”

      “Cám ơn cậu Tử Lam!” Cảnh Thần phát ra lời từ đáy lòng.

      Lâm Tử Lam cười tiếng, “Lại cảm ơn !”

      đến cái này, Cảnh Thần cũng thổi phù tiếng, bật cười.

      Sau khi cùng Lâm Tử Lam tán gẫu xong, Cảnh Thần cảm thấy rất nhiều tâm tình.

      Truyền nước biển, mãi cho đến ba giờ chiều mới xong, mà Cảnh Thần cũng hạ sốt, chỉ là còn rất suy yếu.

      Cảnh Thần kiên trì muốn về công ty, Lâm Tử Lam cho , nhất định phải để ở lại đêm mới yên tâm, Cảnh Thần cũng lay chuyển được Lâm Tử Lam, chỉ có thể ở lại trong bệnh viện.

      Lúc xế chiều, Mặc Thiếu Thiên tìm được Lâm Tử Lam, gọi điện thoại mới biết Lâm Tử Lam ở bệnh viện, hai lời cũng , trực tiếp bệnh viện.

      Mới vừa vào phòng bệnh, thanh trêu đùa của Mặc Thiếu Thiên truyền đến.

      tìm nơi nào cũng thấy em, ra là bị người lừa gạt đến nơi này!”

      Cảnh Thần nằm ở giường, nhìn Mặc Thiếu Thiên vào, khóe miệng cũng quyến rũ,“Nếu như vậy, liền vội vàng bắt về nhà !”

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “ có ý đó, cho nên phải nhanh chóng khỏe lại, còn phải đợi làm dâu phụ đấy!” Mặc Thiếu Thiên .

      ngã bệnh té xỉu nằm viện như vậy, làm bên ngoài cảm thấy chúng ta ngược đãi nhân viên!”

      Nghe thế, Cảnh Thần có chút kinh ngạc, tự động bỏ quên vấn đề khác, nhìn bọn họ trực tiếp hỏi, “Các người muốn kết hôn?” Cảnh Thần hỏi.

      đến lời này, Mặc Thiếu Thiên cũng vui mừng, “Cái gì thiệt hay giả, cái ý nghĩ đính hôn khắc kia, vẫn luôn nghĩ đến, chỉ là giờ tôi muốn thực thôi!” Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, hoàn toàn biết chuyện gì, “Chuyện khi nào chứ? Em thế nào cũng biết!”

      “Đừng quên, lần trước lúc ở bệnh viện, em đáp ứng muốn kết hôn, chỉ là sau này em lại đề cập tới chuyện này, em đề cập tới, như vậy chỉ có thể tự mình trước!” Mặc Thiếu Thiên .

      “Còn nữa, nhẫn kết hôn của chúng ta, em phải mau chóng làm, em phải nhanh lên, cũng chỉ có thể mua cái dùng trước thôi!” Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

      Cảnh Thần nằm ở giường, nghe bọn họ chuyện, từ nội tâm thay Lâm Tử Lam cảm thấy vui mừng.

      Lúc này, Cảnh Thần cũng nhịn được mở miệng, “Mặc tổng, tôi biết lâu như vậy, việc làm đàn ông nhất của chính là cái này, rất đáng tin!” Cảnh Thần .

      Bởi vì quan hệ với Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cùng Mặc Thiếu Thiên cũng còn lạnh nhạt như vậy, sớm gặp mặt là trêu đùa!

      Nghe được lời của Cảnh Thần, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Tôi sao lại nghe chuyện lọt tai như vậy chứ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      “Tôi đây nhưng là khen !” Cảnh Thần .

      “Vậy hay là miễn !” Mặc Thiếu Thiên .

      Nhìn bộ dạng Cảnh Thần, Lâm Tử Lam nhịn được cười, vốn là còn lo lắng Mặc Thiếu Thiên chuyện này, kích thích đến Cảnh Thần, nhưng hoàn toàn có, nhìn Cảnh Thần cười, ở trong lòng của Lâm Tử Lam cũng thở dài hơi.

      Mãi cho đến lúc xế chiều, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên mới chịu rời .

      Lâm Tử Lam vốn muốn ở trong bệnh viện bồi Cảnh Thần đêm, Mặc Thiếu Thiên đồng ý, Cảnh Thần cũng đồng ý, Lâm Tử Lam mới thể rời .

      “Nếu như có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tớ!” Lâm Tử Lam dặn dò Cảnh Thần .

      “Tốt lắm, tớ biết rồi, chẳng qua là đêm, tớ sao đâu!” Cảnh Thần .

      Lâm Tử Lam lúc này mới gật đầu cái, theo Mặc Thiếu Thiên rời .

      Sau khi Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên rời , gian phòng mới yên tĩnh lại,

      Cảnh Thần mình nằm ở giường, tươi cười mặt, lần nữa biến mất, lòng, cũng khỏi thương cảm . . . . . .

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

      Mà vừa đổi thành, Trần Mặc cùng Lăng Nhược ở trong nhà lễ phục.

      Trần Mặc ngồi ở ghế sa lon, cầm quyển tạp chí trong tay, giống như nhìn, nhưng là suy nghĩ cả người cũng có đặt vào.

      Mà bên trong, Lăng Nhược ngừng chọn lễ phục, đổi lại, sau khi đổi cái ra, Lăng Nhược tới trước mặt của Trần Mặc, “Mặc, cái này xem được ?” Lăng Nhược nhìn Trần Mặc hỏi.

      Nhưng ánh mắt Trần Mặc nhìn nơi nào đó, người phản ứng chút nào.

      Lăng Nhược nhíu nhíu mày, gọi thêm tiếng, “Mặc, xem cái gì vậy?”

      tiếng này, Lăng Nhược mới gọi được Trần Mặc trở lại. Trần Mặc ngước mắt, nhìn Lăng Nhược, nhíu nhíu mày, “Thế nào?”

      Nhìn dáng vẻ Trần Mặc lòng yên, Lăng Nhược nhìn , “ nhớ cái gì?”

      Trực giác cho biết, nghĩ tới cái gọi là Lam Cảnh Thần!

      có gì, có chút chuyện công việc!” Trần Mặc .

      Lời đến nước này, Lăng Nhược phải là người thức thời như vậy, hiểu được lúc nào tiến, lúc nào lui, cũng dây dưa vấn đề này nữa, mà là nhìn Trần Mặc, “ cảm thấy bộ này như thế nào?”

      Ánh mắt Trần Mặc tùy ý ở người Lăng Nhược nhìn lướt qua, “Ừ, rất đẹp!”

      sao?”

      “Ừ!” Trần Mặc gật đầu, xem ra có chút qua loa.

      Lăng Nhược nhìn Trần Mặc, khẽ nhíu nhíu mày, “Quần áo của đâu?”

      Lăng Nhược giọng điệu cứng rắn xong, lúc này, Trần Mặc đứng lên cái,

      “Lăng Nhược, bỗng nhiên nhớ tới còn có chút việc phải làm, thể cùng em chọn quần áo, chính em xem trước , thích cái nào, em liền tự mình quyết định!” Trần Mặc .

      “Vậy muốn may lễ phục gì?” Lăng Nhược nhìn Trần Mặc hỏi.

      “Em xem đó mà làm thôi!” Trần Mặc , xong, cầm lên áo khoác ghế sa lon rồi mặc vào người, “Hôm nay thể đưa em về, em gọi điện thoại bảo tài xế tới đón em !” xong, Trần Mặc hề thêm lời nào với Lăng Nhược nữa, cầm chìa khóa xe lên muốn .

      “Trần Mặc. . . . . .” Lúc này, Lăng Nhược ở phía sau kêu tiếng, nhưng Trần Mặc ngay cả đầu cũng có quay lại, ra ngoài.

      Lăng Nhược đứng tại chỗ, sắc mặt có chút khó chịu.

      Chuyện gì so với chuyện bọn họ chọn lễ phục còn quan trọng hơn?

      Ngược lại có thể cảm giác được, ngày hôm nay, lòng Trần Mặc cũng yên.

      Là vì kia sao?

      Nghĩ tới đây, lòng của Lăng Nhược cũng cầm được đau cái, lúc này,

      Lăng Nhược chợt nhớ tới người cái gì, xoay người cũng theo ra ngoài.

      Nhân viên phục vụ sửng sốt, biết tại ở tình huống thế nào, “Lăng

      tiểu thư. . . . . .” Nhân viên phục vụ hô tiếng, nhưng Lăng Nhược cũng có quay đầu lại, theo ra ngoài.

      may là nhân viên phục vụ biết Lăng Nhược, biết là thiên kim của tập đoàn

      Lăng thị, hơn nữa cũng thường đến dùng lễ đính hôn ở nơi này của bọn họ, cho nên

      Lăng Nhược vừa như vậy, bọn họ cũng thấy có cái gì.

      Lăng Nhược đuổi theo, Trần Mặc lại vừa vặn lên xe, khởi động xe chạy .

      Lăng Nhược đứng tại chỗ, nhìn bóng xe Trần Mặc biến mất, trong lòng thậm chí có loại muốn mất cảm giác.

      Lúc này, giơ tay lên cầm điện thoại trong tay, trực tiếp ấn dãy số.

      “Đưa cho tôi chiếc xe!” Lăng Nhược xong câu, sau đó cúp điện thoại.

      Trần Mặc, hi vọng, để cho em thất vọng mới tốt!

      Nhìn bóng xe biến mất, trong lòng của Lăng Nhược thế nhưng lại buồn buồn, khó chịu ra được

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

      Trần Mặc lái xe, chẳng biết tại sao, mưa bắt đầu rơi xuống rồi.

      Nghĩ đến Cảnh Thần ở bệnh viện, cảm giác tim của mình như thế nào cũng thể ổn định được!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :