1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 443: Mang theo bảo bối diệt tiểu tam

      Editor: thanh huyền

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trước bàn làm việc.

      Lâm Tử Lam tới cửa, nhìn thấy màn này, đưa tay gõ cửa, rồi tiến vào.

      Thanh giày cao gót tích tích đáp đáp, rất êm tai.

      Mặc Thiếu Thiên cần ngẩng đầu, cũng biết là ai tới!

      "Thế nào? Nhớ ! ?" xong, Mặc Thiếu Thiên ngẩn đầu, nhìn Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam nhìn , có chút khó tin, " biết là em! ?"

      Mặc Thiếu Thiên lười biếng nhíu mày.

      " làm sao biết! ?" Lâm Tử Lam nhìn hỏi.

      "Nếu em thực người, quen thuộc tất cả, tỷ như mùi của em, tiếng hít thở, thậm chí, tiếng bước chân của em..." xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Lâm Tử Lam.

      Nghe được Mặc Thiếu Thiên cái này, Lâm Tử Lam nhịn được bật cười tiếng.

      "Mặc Thiếu Thiên, lời đó, thực thích hợp để !" Lâm Tử Lam nín cười .

      Mặc Thiếu Thiên trực tiếp liếc cái, sau đó ngoài cười nhưng trong cười nhìn , "Buổi tối thu thập em!"

      Lâm Tử Lam trả lời, nhìn , trực tiếp đưa lên phần hợp đồng, "Cái này mang tới cho kí tên!"

      Mặc Thiếu Thiên thấy, trực tiếp nhận lấy, lật xem vài cái, trực tiếp kí tên ở phía .

      Nhìn lúc Mặc Thiếu Thiên ký tên, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, "Mặc tổng, em có ý tưởng!" Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên .

      Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn , "Ý tưởng gì! ?"

      “Em nghĩ nên tuyển thư kí khác tốt hơn!” Lâm Tử Lam .

      mặc dù là thư kí của Mặc Thiếu Thiên, thế nhưng mấy tháng này, vẫn luôn ở đây, trong lúc làm việc lại càng giúp gì được cho Mặc Thiếu Thiên, chỉ là dnah nghĩa, hơn nữa, còn có thể làm lỡ ít công tác.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn , "Thế nào? Em muốn làm thư kí thận cận của ! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.

      Hoàn toàn cố ý nhấn mạnh hai chữ thân cận này.

      Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, hướng nở nụ cười, về sau nhìn thẳng vào hỏi, "Chuyên nghành của em là thiết kế, phải thư kí, trong khoảng thời gian này cũng nhìn ra, em can bản là làm được gì, mọi việc đều là Mạc Lương làm, sở dĩ muốn tuyển thêm thư kí, là muốn chia sẻ chút công việc cùng Mạc Lương, mà còn, là thư kí chuyện nghiệp để giúp !”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên chữ .

      "Thế nhưng em làm rất tốt!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Em làm cho dù tốt, cũng phải chuyên nghiệp, thân kiêm hai chức vụ làm em mệt chết , vậy nên lần nữa muốn tuyển thêm thư kí!?” Lâm Tử Lam .

      lên như vậy, Mặc Thiếu Thiên thương Lâm Tử Lam, cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

      Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất cả nghiệp vụ đều là Mạc Lương xử lý, nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Đúng, em sai, ra trước đây muốn em làm thư kí cũng chỉ vì muốn cua em, tại thành công, em cũng có thể nghỉ ngơi tốt!"

      Lâm Tử Lam, "..."

      Nghe Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam đặc biệt gì, còn có thể trực tiếp chút sao?

      "Bởi vậy có thể thấy được, thể phân biệt được chuyện công chuyện tư!?” Lâm Tử Lam nhìn .

      ", cái này gọi là sách lược!" Mặc Thiếu Thiên sửa đúng.

      Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn , nhìn , Mặc Thiếu Thiên cười, "Thế nào? Nếu như tuyển thư kí khác, em lo lắng? Ghen?"

      Người người đều biết, thư kí của Mặc Thiếu Thiên đều là người xinh đẹp ,có năng lực.

      Nghe được Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam hướng về phía cười, " cứ ! ?"

      Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn , " làm sao biết? Em phải biết rằng, mỹ nữ muốn vào MK làm việc vô cùng nhiều!" Mặc Thiếu Thiên lời này cố ý nhấn mạnh muốn Lâm Tử Lam nghe xong ghen.

      Thế nhưng Lâm nương đâu có dễ tin người như vậy?

      Nghe Mặc Thiếu Thiên , Tử Lam lười biếng nhíu hai hàng lông mày, "So với em xinh đẹp hơn, sợ nhiều lắm, hơn nữa như em vậy, trí tuệ khuôn mặt đẹp cùng tồn tại, càng nhiều lắm, sở dĩ, em tại sao phải lo lắng? Ghen! ?" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên chữ hỏi.

      Quả nhiên, phải người nhà vào cùng cửa, trình độ tự kỉ đều giống nhau!

      Chỉ là, thể phủ nhận, những điều Lâm nương đều là !

      đến đây, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, cười bổ sung câu, "Em tin tưởng , phu thiển ( hiểu là gì – ai hiểu nhắc Huyền) như vậy!"

      Nghe thế , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Đó cũng thấy , đàn ông đều dùng nửa thân dưới suy nghĩ, thông thường đều là dùng nửa thân dưới tự hỏi, mới có thể dùng đầu óc!?” Mặc Thiếu Thiên .

      lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Như vậy em chỉ có thể chúc mừng trước!” xong Lâm Tử Lam muốn .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên đứng dậy, bắt tay của Lâm Tử Lam lại, nhíu mày, nhìn về phía , "Em ăn giấm! ?"

      Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cầm lấy tay của mình, khóe miệng gợi lên, vươn tay làm động tác giết, "Đại khái có thể thử chút, em phái con trai bảo bối diệt tiểu tam, tới người, em diệt người, tới hai người, em diệt hai người, nếu diệt được, như vậy em diệt !?” Lâm Tử Lam nhìn chữ , sau khi xong, Lâm Tử Lam lưu lại nụ cười ý vị sâu xa trực tiếp ra ngoài.

      Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, trong đầu vang lên lời Lâm Tử Lam mới vừa , khóe miệng khỏi tràn ra nụ cười...

      Càng ngày càng thấy Lâm Tử Lam đáng !

      Nhìn Lâm Tử Lam xa, Mặc Thiếu Thiên lúc này nhấn diện thoại nội bộ cho bộ phận quản lí nhân , "Phát tin tức, thông báo tuyển dụng tư kí mới, ưu tiên nam..."

      Sau khi những lời nam được ưu tiên, bộ phận quản lí nhân viên bỗng nhiên sửng sốt, đây là Mặc tổng sao! ?

      Luôn luôn thích thông báo tuyển dụng nữ tư kí, giờ lại thay đổi!?


      Sau nửa giờ, tin tức truyền ra.

      Lâm Tử Lam rót chén nước vào phòng thiết kế, có người xông tới, "Lâm Tử Lam, nghe Mặc tổng thông báo tuyển thư kí mới!?”

      Lâm Tử Lam sửng sốt, biết từ trước đến nay tin tức về Mặc Thiếu Thiên rất được để ý, Tử Lam gật đầu, "Đúng vậy!"

      “Tạm thời phải giữ chức vụ đó sao? Vì sao còn muốn tuyển?” đồng bộ phận thiết kế hỏi.

      Lâm Tử Lam cười, "Tất cả mọi người , tôi cũng chỉ là tạm thời, phải vĩnh viễn, huống chi, tôi cũng phái xuất thân làm thư kí, sớm muộn gì cũng cần phải tuyển!?” Lâm Tử Lam cười .

      "A a, tôi còn tưởng rằng cùng Mặc tổng xảy ra chuyện gì!?”Hinh Nguyệt thở dài hơi .

      Nhìn dáng vẻ Hinh Nguyệt, Lâm Tử Lam cười cười, xem ra chuyện của bọn họ, ở bên trong công ty ai cũng quan tâm!

      "Làm sao cùng Mặc tổng xảy ra chuyện, các người biết sao? Lần này thông báo tuyển dụng thư kí có quy định!" Có người .

      "Quy định gì! ?" Hinh Nguyệt trực tiếp nhìn người kia hỏi.

      Người kia nhìn bọn họ, cười cười, mở miệng, "Ưu tiên nam..."

      lên cái này, trận ồ lên.

      "Mặc tổng để cho Lâm Tử Lam ghen, đặc biệt thêm quy định như vậy, các người có thể xảy ra chuyện gì ! ?" Người kia cười .

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó nghe, bọn họ mỗi người câu, Lâm Tử Lam đứng ở bên nhàn nhạt cười, nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên lại náo loạn như thế.

      Nhìn bọn họ , Lâm Tử Lam từ trong đám người lui ra ngoài, bưng cái cốc, vừa muốn tới vị trí của mình liền thấy Cảnh Thần mình ngồi ở chỗ kia.

      Giống như suy nghĩ gì, thoạt nhìn rất có tinh thần.

      Lúc này, Lâm Tử Lam tới, "Này, cậu suy nghĩ gì! ?"

      Cảnh Thần vẫn duy trì động tác, hề động.

      Lâm Tử Lam cau mày, gần đây Cảnh Thần thoạt nhìn rất thích hợp, vươn tay, ở trước mặt Cảnh Thần , "Này..."

      Lần này Cảnh Thần bỗng nhiên hoảng hốt, hoàn hồn nhìn Lâm Tử Lam, "A? Làm sao vậy? !"

      Lâm Tử Lam nhíu mày, có mấy phần lo lắng nhìn , "Cậu làm sao vậy? Khó chịu ở đâu có phải ?"

      Cảnh Thần lắc đầu, "Tớ sao!"

      Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, lúc sau, trực tiếp đưa cái cốc đến trước mặt , trực tiếp ngồi ở trước mặt , "Thoạt nhìn cậu giống như giống như là có chuyện gì, , rốt cuộc xảy ra chuyện gì! ?"

      Cảnh Thần cau mày, luôn mãi do dự, suy nghĩ chút, "Lâm Tử Lam, tan tầm cậu có thời gian rảnh ?"

      "Làm gì?"

      "Xem mắt!"

      Xem mắt? !

      Lâm Tử Lam tin nhìn Cảnh Thần, "Cậu xem mắt? !"

      Cảnh Thần thở dài, gật đầu, "Đúng, mẹ tớ an bài, được!"

      Lâm Tử Lam biết quan hệ của Cảnh Thần cùng Trần Mặc có điểm tế nhị, nhìn tại Cảnh Thần muốn xem mắt, biết nên cái gì, suy nghĩ chút, gật đầu, "Có!"

      "Vậy cậu cùng tớ có được hay ! ?" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam .

      "Tớ cùng cậu?"

      Cảnh Thần gật đầu, "Kỳ thực, tớ muốn , thế nhưng nếu như tớ , mẹ tớ nổi giận, cậu cùng tớ có được hay ?" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam .

      Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, gật đầu, "Được, tớ cùng cậu!"

      Nghe được Lâm Tử Lam , Cảnh Thần bỗng nhiên nở nụ cười, "Tốt, tan tầm chúng ta cùng !"

      "Được!" Lâm Tử Lam lên tiếng.

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam cười cười, "Cũng là cậu đối với tớ tốt nhất!"

      Lâm Tử Lam cười, "Xem mắt còn có thể ăn bữa phải !?”

      Cảnh Thần khá tán đồng gật đầu.

      "Được rồi, làm, tan tầm liên hệ!"

      "Được."

      Sau khi xong, Lâm Tử Lam trở về vị trí của mình, nghĩ đến buổi tối còn có hẹn với Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam trực tiếp đăng ký MSN ( giống facebook đó).

      Lâm Tử Lam, "Buổi tối thể cùng ăn cơm!"

      Mặc Thiếu Thiên, " chỗ nào?"

      Lâm Tử Lam, "Xem mắt!”

      đến đây, điện thoại của Lâm Tử Lam trực tiếp vang lên.

      Nhìn dãy số Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam lắc đầu, trực tiếp nhận.

      "Này!"

      "Lâm Tử Lam, cho lời giải thích!" Mặc Thiếu Thiên chữ .

      "Lúc tan tầm, em phải cùng Cảnh Thần xem mắt!" Lâm Tử Lam cười .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, " sớm!"

      "Ai ngờ khẩn trương như vậy!"

      "Đổi thành người khác xem em có khẩn trương !" Hai người ở nơi nào đó đấu võ mồm.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, "Em cùng ai coi mắt!?”

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 444: Cảnh Thần xem mắt

      Editor: thanh huyền
      Beta: boconganh1503

      "Cảnh Thần !"

      lên cái này, Mặc Thiếu Thiên im lặng.

      Lâm Tử Lam hiếu kỳ, "Làm sao vậy! ?"

      "Em biết ? Trần Mặc muốn đính hôn!" Mặc Thiếu Thiên .

      lên cái này, Lâm Tử Lam sửng sốt, "Lúc nào?"

      "Sau ngày chúng ta nằm viện mấy ngày, đính hôn ngày thứ sáu!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Hôm nay là thứ năm?" Lâm Tử Lam kinh ngạc hỏi.

      "Ừ!"

      Lâm Tử Lam cũng trầm mặc, mắt nhìn về phía Cảnh Thần, đây mới là nguyên nhân vừa rồi ấy mất hồn!

      Quay điện thoại, Lâm Tử Lam mở miệng, "Được, em biết rồi, buổi tối gặp!"

      "Được, có chuyện gì gọi điện thoại cho !" Mặc Thiếu Thiên .

      "Em biết!"

      Lúc cúp điện thoại, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, ấy tuy rằng làm việc, thế nhưng giống như phát tiết.

      Lâm Tử Lam bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể chờ tan việc.

      Lúc xế chiều, Lâm Tử Lam vào phòng giải khát lấy nước, Trần Mặc cũng tiến vào..

      "Vào lúc này mỗi ngày, đều tới chỗ này!?” xong, Trần Mặc tới, lấy ly cà phê.

      Nghe được tiếng của Trần Mặc, Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn cái, "Thành tổng giám đốc còn tự mình ra ngoài lấy cà phê!?” Lâm Tử Lam pha trò .

      Trần Mặc cười, " ra hít thở khí!"

      xong, cầm cà phê tới.

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, chợt nhớ tới cái gì, nhìn Trần Mặc, "Đúng rồi, nghe muốn đính hôn! ?"

      lên cái này, Trần Mặc chợt nhớ tới cái gì, gật đầu, "Đúng, thứ sáu tuần này, vốn là muốn thông báo cho mọi người, thế nhưng cùng Mặc tổng ở công ty!"

      Lâm Tử Lam nhìn , " nghĩ thông! ?"

      Những lời này có ý tứ, Lâm Tử Lam tin tưởng Trần Mặc nhất định hiểu được.

      Trần Mặc cười, "Đến lúc đó hoan nghênh cùng Mặc tổng đến!"

      đến nước này, Lâm Tử Lam cũng tiện cái gì, gật đầu, "Được, trước tiên chúc mừng !"

      "Được!" Trần Mặc gật đầu.

      Lúc này, hai người im lặng ai gì, đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Tử Lam vang lên.

      Thấy dãy số, Lâm Tử Lam cười nhận, "Này, bảo bối!"

      "Mẹ, mẹ bận rộn sao?" Hi Hi qua điện thoại .

      "Thong thả, nghỉ ngơi, làm sao vậy! ?"Lâm Tử Lam cười hỏi.

      " có việc gì, gọi điện thoại quan tâm mẹ!" Hi Hi .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cười, từ lúc gặp chuyện may đến bây giờ, Hi Hi đúng giờ gọi điện thoại cho xác định địa điểm, rất sợ lại xảy ra chuyện gì.

      "Được rồi mẹ, cơm tối ăn cái gì, con làm cho mẹ!" Hi Hi cười hỏi.

      Lúc này, Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam, báo cho biết chút, trước.

      Lâm Tử Lam gật đầu.

      Trần Mặc xoay người rời , lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, mở miệng, "A, ngày hôm nay cơm tối cần chờ mẹ, mẹ buổi chiều lúc tan tầm phải cùng dì Cảnh Thần xem mắt, về ăn cơm được!?” Lâm Tử Lam , còn cố ý nhấn mạnh tên Cảnh Thần, lời này, có thể là cố ý cho Trần Mặc nghe.

      Quả nhiên, Trần Mặc tới cửa, sau khi nghe được Lâm Tử Lam , nháy mắt giật mình.

      Cảm giác được Trần Mặc có rời , Lâm Tử Lam càng thêm chắc chắn, trong lòng Trần Mặc có Cảnh Thần.

      Lúc này, Hi Hi ở bên kia đặc biệt kinh ngạc hỏi, "Dì Cảnh Thần xem mắt! ?" Hi Hi thể tin được hỏi.

      "Đúng vậy!"

      "Mẹ, mẹ xem mắt cẩn thận chút, đừng để cho người ta coi trọng mẹ!?” Hi Hi .

      lên cái này, Lâm Tử Lam cười khúc khích, sau đó mở miệng, "Ở Lam Điều, ừ, bảy giờ!"

      Hi Hi, "..."

      có hỏi ở nơi nào, cũng có hỏi địa điểm!

      "Mẹ, mẹ xác định là mẹ chuyện với con phải !?” Hi Hi mở miệng hỏi.

      "Được rồi, mẹ biết, mọi chuyện sau khi xong mẹ gọi cho con!” Lâm Tử Lam .

      Hi Hi chỉ biết, mẹ lời kia tuyệt đối là cho người khác nghe.

      "Được rồi, con biết!"

      Vì vậy, cúp điện thoại .

      Mà Trần Mặc đứng ở cửa, lúc nghe được Lâm Tử Lam cúp điện thoại, cũng xoay người rời .

      Lâm Tử Lam thu hồi điện thoại di động, quay đầu nhìn cửa, bóng lưng Trần Mặc biến mất.

      Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, việc có thể làm, cũng chỉ có bao nhiêu thôi.

      Tuy rằng biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhìn hai người hạnh phúc, hơn nữa rất đau khổ, tại, cũng coi như cho bọn họ cơ hội!

      ... ........thanhhuyen.diendanlequidon.... .......

      Buổi chiều lúc tan tầm, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần .

      Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đem xe cho Lâm Tử Lam, xe Mặc Thiếu Thiên, sợ có người chặn đường.

      xe Mặc Thiếu Thiên, cảnh sát giao thông nhìn, cũng đều phải nhượng bộ!

      Lâm Tử Lam cũng chối từ, có phương tiện lại. Vì vậy, cùng Cảnh Thần Lam Điều.

      đường, Lâm Tử Lam vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần, "Cậu mặc như vậy ? !"

      Nghe được Lâm Tử Lam , Cảnh Thần nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, gật đầu, "Ừ, làm sao vậy! ?"

      Lâm Tử Lam cười, "Nhìn ra, cậu coi trọng lần xem mắt này!”

      lên cái này, cả người Cảnh Thần tựa ra phía sau, tay nhàng cầm chút tóc, "Thích chính là tớ như vậy, tớ ăn mặc xinh đẹp nữa, đó cũng phải là tớ!" Cảnh Thần .

      Lời này, nhưng ra lời .

      Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ, là cậu!"

      Khóe miệng Cảnh Thần gợi lên nụ cười khổ.

      "Được rồi, chuyện của cậu cùng Mặc tổng thế nào rồi! ?" Cảnh Thần chợt nhớ tới cái gì, nhìn Tử Lam hỏi.

      lên cái này, Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, mở miệng, "Chúng ta dự định kết hôn!" Lâm Tử Lam vốn định lúc này kích thích Cảnh Thần, thế nhưng hỏi, Lâm Tử Lam cũng tiện chối từ, thẳng.

      Thế nhưng Cảnh Thần có nửa điểm hứng thú, cả người ngồi dậy, " ? Lúc nào?"

      Lâm Tử Lam lắc đầu, "Còn chưa xong, chỉ là nay, tớ thiết kế nhẫn kết hôn!" Lâm Tử Lam cười .

      Nghe Lâm Tử Lam , Cảnh Thần cũng cười, "Khi đó, tớ phải làm phù dâu!"

      Lâm Tử Lam cười, "Được!"

      Cảnh Thần cười, "Quyết định vậy nha!"

      Lâm Tử Lam gật đầu, "Được, đến lúc đó cậu làm phù dâu!"

      Cảnh Thần liên tục gật đầu, " sai, mà Mặc tổng giúp chúng ta chọn lễ phục phù dâu !"

      Mặc Thiếu Thiên chọn, tuyệt đối là đồ tốt.

      Lâm Tử Lam mở miệng, "OK!"

      Vì vậy, hai người đều cười cười.

      Lúc này, Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, nghĩ đến chuyện Lâm Tử Lam muốn kết hôn, sau đó mở miệng, "Lâm Tử Lam, cậu hạnh phúc, có thể tìm được người như Mặc tổng vậy!" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, mở miệng.

      Lâm Tử Lam biết, lời này của Cảnh Thần có ý gì.

      Lâm Tử Lam cười cười, "Trước, cậu nghĩ Mặc Thiếu Thiên được ?"

      Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, mong đợi trả lời, lúc này, Lâm Tử Lam vừa lái xe, vừa cười mở miệng, "Trước kia, tớ nghĩ, tớ tuyệt đối cùng Mặc Thiếu Thiên ở cùng chỗ, thế nhưng mọi chuyện lại biến ra thành như thế này!”

      "Sở dĩ, tớ chỉ muốn , mỗi người đều gặp phải định mệnh của đời mình, chỉ là có biết quí trọng hay , Cảnh Thần, cậu cũng giống vậy!" Lâm Tử Lam nhìn .

      Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, nghe Lâm Tử Lam , lúng túng cười cười, "Ừ, tớ biết!"

      Đúng người...

      Khóe miệng Cảnh Thần gợi lên nụ cười khổ sở.

      biết đúng người là ai, thế nhưng, giờ này khắc này, lòng của dung nạp được cái gì...

      .......thanhhuyen.diendanlequidon.... ......

      Nửa giờ sau, đến Lam Điều.

      Sau khi Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần đến, trực tiếp tìm vị trí ngồi xuống.

      Người kia còn chưa tới, Cảnh Thần gọi cuộc điện thoại, sau khi xong, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, " giờ nữa tới!"

      "Công ty có hội nghị quan trọng, muốn chúng ta chờ!"

      Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, nhàn nhạt cho đánh giá, "Lần đầu tiên xem mắt đến muộn!"

      Cảnh Thần cười, cũng muốn chuyện này, đến đây cũng chỉ đến cho có lệ mà thôi.

      "Được rồi, chúng ta gọi đồ ăn !" Cảnh Thần , giờ cũng thể ngồi như vậy!

      Lâm Tử Lam nhìn , "Tớ có đề nghị!"

      "Đề nghị gì! ?"

      "Gọi Từ Từ tới, ba người chúng ta ăn bữa lớn, chờ người kia tới, tớ và Từ Từ tránh chỗ khác!?”

      lên cái này, Cảnh Thần gật đầu, "Tốt!"

      Vì vậy, Tử Lam trực tiếp gọi điện thoại.

      Mấy phút sau, Lâm Tử Lam cúp điện thoại, "Từ Từ ở gần đây, mấy phút nữa tới!?”

      Cảnh Thần gật đầu.

      Quả nhiên, lúc bọn họ chọn món, Từ Từ tới.

      "Tử Lam, Cảnh Thần!" Từ Từ gọi.

      "Ngồi!" Lâm Tử Lam .

      "Hai người các cậu hẹn hò sau lưng tớ!" Từ Từ nhìn bọn họ cảnh cáo .

      "Được rồi, phải hai người chúng tớ lén hẹn hò, Cảnh Thần xem mắt, lúc nữa muốn chúng ta rời !?” Lâm Tử Lam .

      Nghe thế, Từ từ vừa ăn, vừa nhìn Cảnh Thần, “Cậu phải xem mắt?”

      Cảnh Thần gật đầu cái.

      “Mẹ kiếp, cậu cũng cần xem mắt!?” Từ Từ .

      “Lời mẹ khó cãi!?” Cảnh Thần .

      Nghe thế, Từ Từ cười tiếng, sau đó ba người vừa ăn vừa chuyện phiếm.

      Sau giờ đồng hồ, bọn họ cũng ăn xong rồi, nhận viên phục vụ dọn dẹp.
      Sau khi Cảnh Thần nhận điện thoại, Lâm Tử Lam cùng Từ Từ ngồi sang bên.

      Rất nhanh, có người đàn ông hướng Cảnh Thần tới, còn liên tục xin lỗi.

      Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần ngồi đó nhìn, Từ Từ đến gần Lâm Tử Lam, “Giày Tây, xem ra cũng tệ!?”

      Lâm Tử Lam cũng gật đầu, “Chỉ là xứng với Cảnh Thần!?”

      Từ Từ nhìn Lâm Tử Lam, gật đầu tán đồng, “Tớ cũng cảm thấy như vậy!?”

      Lúc này, người đó ngồi đối diện Cảnh Thần, hai người trò chuyện.

      Mà ánh mắt Lâm Tử Lam, vẫn nhìn ra phía ngoài, khẽ nhíu mày.

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, “Người tới, cậu còn nhìn bên ngoài làm gì? Cậu tìm cái gì!?”

      Lâm Tử Lam nhìn bên ngoài chút, sau đó nhìn đồng hồ, rất dễ nhận thấy, thời gian qua rồi, nhưng thấy người.

      Chẳng lẽ, Trần Mặc thích Cảnh Thần?

      có đạo lý đó!









    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 445: Vị hôn thê của Mặc Thiếu Thiên
      Editor: thanh huyền
      Beta: boconganh1503


      Nhìn ra, Cảnh Thần cùng Trần Mặc là có tình ý, nhưng Trần Mặc tới, là quyết định bỏ qua sao?

      Lúc này, Từ Từ nhìn Lâm Tử Lam, nhíu mày, “ Tử Lam, cậu rốt cuộc nhìn cái gì?”

      Lúc này, Lâm Tử Lam mới thu hồi tầm mắt, lắc đầu cái, “ có gì!?”

      Mặc dù biết xảy ra chuyện gì, nhưng nếu là quyết định của bọn họ, Lâm Tử Lam cũng tiện trông nom nhiều.

      Lúc này, Từ Từ chọc Lâm Tử Lam, “ Nhìn kìa!”

      Vì vậy, Lâm Tử Lam cũng nhìn về phía Cảnh Thần bên kia.

      Hai người ngồi đối diện nhau, người đàn ông giống như rất nhiệt tình, nhưng Cảnh Thần có vẻ như chút để ý.

      là Lam Cảnh Thần?!” Người đàn ông nhìn Cảnh Thần hỏi.

      Cảnh Thần gật đầu cái, “Ừ, Lam Cảnh Thần!”.


      "Tôi là Nhâm Nghiêu, tên Lam tiểu thư rất hay, người cũng rất đẹp!" Nhâm Nghiêu ngồi ở đối diện Cảnh Thần, trực tiếp ca ngợi.

      Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, khóe miệng nhàn nhạt cười, "Cảm ơn!"

      " khách khí, tôi chỉ mà thôi!" Nhâm Nghiêu ngồi đó, ánh mắt thẳng tắp đánh giá Cảnh Thần, ánh mắt kia, làm như bộ dạng bất cần đời.

      Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, chỉ là hít thở sâu vài cái, ánh mắt nhìn về phía khác.

      Thế nhưng ánh mắt Nhâm Nghiêu lại quấn chắt ở người Cảnh Thần, hứng thú đánh giá.

      " là nhà thiết kế?" Nhâm Nghiêu nhíu mày hỏi.

      Nghe được lời của ta, Cảnh Thần gật đầu, "Dạ!"

      "Trang sức?"

      "Dạ!"

      “Tôi có người bạn mở công ty trang sức, cũng cần nhà thiết kế xinh đẹp như Lam tiểu thư, nếu nghĩ muốn đổi công việc, tùy thời tìm tôi, tôi có thể an bài giúp !” Nhâm Nghiêu .

      Nghe thế, Cảnh Thần sửng sốt, ngực mọc lên chán ghét, " cần, công việc của tôi bây giờ rất tốt, cảm ơn!”

      Nghe được Cảnh Thần , Nhâm Nghiêu gật gật, cũng có tiếp tục hỏi nữa, dù thế nào nữa ta đối với công việc Cảnh Thần có bao nhiêu hứng thú.

      Lúc này, hai người đều im lặng.

      Lúc này, Nhâm Nghiêu nhìn , "Lam tiểu thư, về tình huống của tôi, tôi nghĩ biết rất ràng?” Nhâm Nghiêu nhìn Cảnh Thần trực tiếp hỏi.

      Cảnh Thần giống như suy nghĩ gì, nghe được những lời này của ta, hoàn hồn, nhìn ta, " xin lỗi, tôi lắm!"

      "Là như vậy, cha tôi là thị ủy, mẹ tôi làm buôn bán, cho nên điều kiện, nếu như cần tiền, tôi thiếu!?”Nhâm Nghiêu .

      lên cái này, Cảnh Thần cau mày, "Vậy còn ! ?"

      " chỉ làm! ?"

      "Đúng vậy!"

      “Tôi làm, a, nếu như làm, nhất định tiếp nhận công ty của mẹ tôi!?”Nhâm Nghiêu , bộ dạng hoa hoa công tử, hết sức ràng.

      Cảnh Thần nghe, ở trong lòng cười nhạt, biết ta nghĩ thế nào, ăn, mặc dựa vào cha mẹ, nhưng lại với dáng vẻ đương nhiên, biết nghĩ như thế nào!

      Thế nhưng lời này, Cảnh Thần cũng chọc phá, gật đầu, "Ừ!" Giọng có bao nhiêu hứng thú.

      Nghe thế, Nhâm Nghiêu nhíu mày, "Lam tiểu thư giới thiệu chút sao?"

      "Nhà tôi rất bình thường, có gì giới thiệu!" Cảnh Thần , tại hận thể kết thúc việc xem mắt này!

      Lúc này, ánh mắt Nhâm Nghiêu tiếp tục đánh giá Cảnh Thần, ánh sáng trong con ngươi, càng thêm ràng.

      Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Từ Từ ngồi ở bàn bên cạnh, ưu nhã uống cà phê, Từ Từ nhìn Lâm Tử Lam, đủ hai người nghe được mở miệng, " ra là đại phú nhị, giọng ngạo mạn như vậy!?”

      Lâm Tử Lam bên uống cà phê, nhíu mày, " nay chuyện này rất phổ biến, đứa trẻ bị làm hư?”

      "Thực là nhìn người thể nhìn bề ngoài, mới vừa rồi còn nghĩ ta tốt, phải vậy!?”Lâm Tử Lam cười cười, gì.

      Lúc này, hai người tiếp tục nhìn.

      Lúc này, Cảnh Thần cũng bưng cà phê bàn lên uống, theo bản năng ngước mắt, lại cẩn thận chạm đến ánh mắt Nhâm Nghiêu, Cảnh Thần cau mày lại, " nhìn tôi làm gì! ?"

      Chạm đến ánh mắt của Cảnh Thần, Nhâm Nghiêu cũng có rời ánh mắt , mà cười ca ngợi, "Lam tiểu thư rất đẹp, mặc trang phục thông thường, cũng rất đẹp, vóc người tốt!"

      Chẳng biết tại sao, chạm đến ánh mắt của Nhâm Nghiêu, nghe được ta "Ca ngợi", lại cảm thấy đáng ghét.

      Nửa điểm tiếp tục Cảnh Thần cũng có.

      Chỉ có thể lúng túng cười, "Cảm ơn khích lệ!"

      Nhâm Nghiêu nhìn Cảnh Thần nhíu mày, "Lam tiểu thư, tôi có thể hỏi chuyện ?"

      Lâm Tử Lam nhìn bộ dạng ta nghiêm túc, theo bản năng mở miệng, "Hỏi vấn đề gì! ?"

      "Cỡ áo của ! ?" Nhâm Nghiêu hỏi.

      Cảnh Thần nhíu mày, chưa kịp phản ứng, lúc này, ánh mắt Nhâm Nghiêu nhìn về phía bộ ngực Cảnh Thần, "36B! ?"

      Thấy ánh mắt của Nhâm Nghiêu, còn có giọng của ta, Cảnh Thần thiếu chút nữa phát hỏa, "Nhâm tiên sinh, mời tự trọng!"

      Nghe thế, Nhâm Nghiêu cau mày, "Lam tiểu thư, đừng nóng giận, bất quá tôi chỉ đùa chút mà thôi!"

      Nghe được lời của ta, khóe miệng Cảnh Thần gọi lên nự cười châm chọc, “Cái này vui đùa, cười cũng tốt!?” Cảnh Thần chữ .

      Lúc này, Nhâm Nghiêu ngồi ở ghế sa lon, "Lam tiểu thư, ở trước mặt tôi, thẳng thắn chút, cần giả bộ!?”

      Nghe như thế, Cảnh Thần nhíu mày, " có ý gì! ?"

      “Các đến những nơi này phải là muốn tìm người có của sao? Muốn vào gia đình giàu có sao? , cũng phải tiêu chuẩn của tôi để kết hôn, chỉ là, bộ dạng xinh đẹp như vậy, đúng, nếu như làm tôi vui, muốn cái gì có cái đó.... ...”Nhâm Nghiêu nhìn Cảnh Thần khinh bạc , như vậy, tình thế bắt buộc, định liệu trước.

      Thế nhưng xem ra Cảnh Thần, thực là cảm thấy buồn nôn!

      Cảnh Thần nhìn ta, mặt lộ vẻ chán ghét, "Thực là buồn nôn!" Cảnh Thần lạnh lùng , xong muốn .

      Nhưng mà Nhâm Nghiêu vừa nghe, biến sắc, lập tức vươn tay bắt được tay Cảnh Thần, " cái gì? Tôi cho biết, ở trước mặt tôi, cần giả bộ, cố miệt mài làm xiếc, tôi để mình bị xoay vòng vòng!" Nhâm Nghiêu cầm lấy tay Cảnh Thần .

      Cảnh Thần nhăn mày lại, chỉ cảm thấy buồn nôn, "Buông tay!"

      Nhâm Nghiêu nhíu mày, " dám ghét bỏ tôi! ?"

      "Buông ra!"

      " buông!"

      tại Nhâm Nghiêu lộ ra dáng vẻ mặt dày.

      Cảnh Thần có điểm bất đắc dĩ, sốt ruột.

      Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Từ Từ bên thấy, lập tức tới.

      Lâm Tử Lam hai lời, trực tiếp bưng cà phê bàn đổ lên người Nhâm Nghiêu.

      Trong nháy mắt, vài người đều sửng sốt.

      Lâm Tử Lam nhìn Nhâm Nghiêu, lạnh lùng mở miệng, "Buông tay!"

      khắc kia, Từ Từ nhìn động tác của Lâm Tử Lam, bội phục vô cùng.

      Trước đây, thế nào cũng phát ra Lâm Tử Lam hung dữ như vậy !

      Lúc này, Nhâm Nghiêu từ từ ngẩng đầu, vốn muốn tức giận, thế nhưng lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, "Thêm người tới..."

      " nghĩ tới, thành phố A từ khi nào có nhiều mỹ nữ như vậy.... ..." Nhâm Nghiêu lưu manh .

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, cũng có động, chỉ là lạnh lùng nhìn Nhâm Nghiêu, "Nhâm tiên sinh, nếu như hiểu được tôn trọng người khác, tối thiểu cũng phải hiểu được tự trọng, nếu như ngay cả điều này cũng biết, như vậy nên ở nhà, ra ngoài chỉ thêm xấu hổ!?”Lâm Tử Lam nhìn ta chữ .

      Những lời này, làm cho những người trong quán cà phê đều ngây ngẩn cả người.

      phải thừa nhận, Lâm Tử Lam mắng chửi người mang theo chữ thô tục, mà vẫn đủ làm cho người ta tức chết.

      Sắc mặt Nhâm Nghiêu thay đổi, nhìn Lâm Tử Lam, " là ai? dám tôi như vậy, muốn sống có đúng hay ?"

      Lúc này, Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Từ Từ mở miệng, "Tôi nghĩ, người muốn sống là đó? biết ấy là ai ?”

      Nhâm Nghiêu nhìn Lâm Tử Lam, nhíu mày, mở miệng hỏi, "Ai! ?"

      "Hôn thê của Mặc Thiếu Thiên!" Từ Từ chữ .

      Nghe thế, sắc mặt của Nhâm Nghiêu cũng thay đổi.

      Có thể , tên của Mặc Thiếu Thiên ở thành phố A, người nào biết.

      Là người có chút thân phận, đều biết Mặc Thiếu Thiên.

      Đối với Nhâm Nghiêu mà , tên Mặc Thiếu Thiên, ở nhà ta nghe vô số lần.

      Sở dĩ giờ này khắc này, nghe đến tên Mặc Thiếu Thiên, Nhâm Nghiêu có điểm sửng sốt.

      Lâm Tử Lam đứng ở phía sau, lôi kéo Cảnh Thần, mà Từ Từ ở phía trước to gan , Lâm Tử Lam cười.

      Lúc này, Từ Từ nhìn Nhâm Nghiêu, "Thế nào? tin?"

      Ánh mắt Nhâm Nghiêu đánh giá Từ Từ, lại nhìn Lâm Tử Lam chút.

      Lúc này, Từ Từ cũng lười lời giải thích, trực tiếp quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, lấy điện thoại của cậu, gọi điện thoại cho Mặc Thiếu Thiên, có người đùa giỡn cậu!” Từ Từ .

      Lâm Tử Lam, "..."

      "Người người đều biết Mặc Thiếu Thiên rất quan tâm vợ, về phần sau khi biết phát sinh chuyện gì, cũng biết!?”Từ Từ vừa lầm bầm lầu bầu , sang nắm tay Lâm Tử Lam.

      Nhâm Nghiêu vừa nghe, nếu như chuyện này thực đến tai Mặc Thiếu Thiên, chỉ sợ mọi chuyện thể cứu vãn.

      Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, có vài phần quen mắt, nghĩ đến chuyện của Mặc Thiếu Thiên thời gian trước, hình như chính là ta!

      Nghĩ tới đây, Nhâm Nghiêu có vài phần khẩn trương.

      "!" Nhâm Nghiêu cắt tiếng, "Người điên, chấp nhặt với các người!” xong, Nhâm Nghiêu khoát tay muốn .

      Thế nhưng được vài bước, Cảnh Thần ở phía sau gọi ta lại.

      "Chờ chút!"

      Lúc này, Nhâm Nghiêu dừng bước ngẩn ra, lập tức quay đầu lại nhìn bọn họ, "Làm gì?"

      "Phiền đem ly cà phê vừa rồi, thanh toán!" Cảnh Thần chữ .

      Nhâm Nghiêu sửng sốt, nhưng là có cách nào, chỉ có thể trở lại, người phục vụ vừa lúc tới tính tiền.

      "Tổng cộng trăm tám mươi !"

      Nhâm Nghiêu trực tiếp móc ví ra, "Cà thẻ!"

      "Tốt, tiên sinh ngài chờ chút!"

      "Chờ chút!" Lúc này, Cảnh Thần tới, trực tiếp từ túi trong bao ra năm mươi đồng tiền, đặt ở trong tay nhân viên phục vụ, "Giá năm mươi đồng tiền cà phê của tôi, còn lại của ta!?” xong, Cảnh Thần đem tiền thả , nhìn cũng nhìn Nhâm Nghiêu, xoay người ra ngoài.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 446: Cảnh Thần múa cột
      Editor: thanh huyền
      Beta: boconganh1503


      Từ Từ cùng Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn nhau, giờ này khắc này, Từ Từ hận thể huýt sáo cho Nhâm Nghiêu nghe chút.

      Xoay người, ba người ra ngoài.

      "Cảnh Thần, cậu quá được!" Từ Từ theo, nhịn được ca ngợi.

      Khóe miệng Cảnh Thần gợi lên nụ cười khổ.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn , "Thế nào? Cậu sao chứ?"

      Cảnh Thần lắc đầu, "Lâm Tử Lam, vừa rồi cám ơn cậu!"

      " phải khách khí?"

      Cảnh Thần lắc đầu.

      Từ Từ nhìn tình huống thích hợp, nhìn thoáng qua Lâm Tử Lam, ý Lâm Tử Lam bảo, chờ hồi rồi , Từ Từ cũng hiểu tình huống, hỏi.

      Lúc này, Cảnh Thần từ từ, nhìn bầu trời, dĩ nhiên ra được lời nào, trong lòng cảm thấy khó chịu.

      Từ Từ cùng Lâm Tử Lam nhìn, cũng đều vô cùng lo lắng.

      Lâm Tử Lam kể tóm lược đơn giản cho Từ Từ nghe, Từ Từ mới hiểu được tình huống.

      Suy nghĩ chút, Từ Từ lên, ôm cổ Cảnh Thần, "Cảnh Thần, có muốn uống chén hay ?"

      lên cái này, Cảnh Thần nhìn Từ Từ.

      Từ Từ nhàn nhạt phun ra, "Vì gặp phải người đàn ông ghê tởm như vậy, cần phải rửa sạch, bar uống chén!”

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn về phía Lâm Tử Lam, ý tứ, muốn .

      Nhìn hai ấy quyết định, Lâm Tử Lam nào dám chối từ, tới nhìn bọn họ, "Chỉ có thể liều mình bồi hai người!"

      Chẳng lẽ muốn bỏ lại hai người bọn họ trở về sao?

      Nghe được Lâm Tử Lam , Từ Từ nở nụ cười, "Còn chờ cái gì, thôi!"

      "Lâm Tử Lam, tớ lái xe!"

      "Được!"


      "Tớ muốn lái xe thể thao số lượng có hạn của Mặc Thiếu Thiên!"

      Lâm Tử Lam trực tiếp ném chìa khóa cho .

      "Tuyệt, lái cái xe này, đèn xanh đèn đỏ cũng sợ!"

      Lâm Tử Lam, "..."

      ... .....thanhhuyen.diendanlequidon.... ........

      Bên trong quầy rượu, nhạc rất lớn, đèn đỏ xanh, khắp nơi đều rất hài hòa tiết tấu.

      Trước quầy bar, ba người phụ nữ xinh đẹp ngồi chung chỗ uống, trở thành tiêu điểm cho những người xung quanh.

      ít người bắt đầu đến gần, đều bị Từ Từ ngăn cản trở lại.

      Từ Từ vốn là muốn Cảnh Thần tới nơi này buông lỏng chút, thế nhưng nghĩ tới Cảnh Thần thực uống nhiều như vậy.

      Từ Từ là người năng động, nghe thanh trong quán bar, cũng muốn náo chút.

      Nhìn hai người ngừng cụng ly, vô luận Lâm Tử Lam như thế nào, đều ngăn cản được hai người, có biện pháp, Lâm Tử Lam cũng ngăn cản.

      Dù sao Từ Từ uống ngàn ly say, Lâm Tử Lam cản Từ Từ, chỉ là nhìn Cảnh Thần, Lâm Tử Lam nhíu mày cái, gọi ly rượu, từ từ uống.

      "Cảnh Thần, có muốn khiêu vũ hay ?" Từ Từ nhìn Cảnh Thần hỏi.

      "Khiêu vũ ?" Giờ này khắc này, Cảnh Thần uống ít, nhìn quán bar trước mặt, ít người khiêu vũ , khóe miệng Cảnh Thần gợi lên nụ cười, gương mặt hơi đỏ ửng, thoạt nhìn, hết sức thanh thuần, khả ái.

      "Tốt, tớ thế nhưng học qua!"

      “Cậu học qua khiêu vũ?" Từ Từ kinh ngạc hỏi.

      "Múa cột, thôi!" xong, Từ Từ cùng Cảnh Thần hai người nhảy vào trong đám người.

      Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, đơn giản cũng để cho bọn họ tùy ý phát tiết, xoay người, ngồi ở quầy bar, vừa uống rượu, vừa nhìn các .

      Lúc này, sân khấu biến đổi chút, rất nhanh, nhạc thay đổi.

      giây kế tiếp, chỉ nhìn thấy sân khấu xuất hai người.

      người có thể là người của quầy rượu, mà người còn lại là Cảnh Thần.

      Lúc này, tóc Cảnh Thần rối tung, áo khoác mặc ngoài cũng cởi bỏ, xương quai xanh lộ ra, uống qua rượu, mê man như con mèo , mị hoặc mê người.

      Cứ như vậy đứng ở sân khấu, có loại phong tình ra được.

      Lâm Tử Lam nhìn, giống như thấy Cảnh Thần hoàn toàn khác.

      Quá đẹp!

      Lâm Tử Lam nhìn, có chút hâm mộ.

      Lúc này, nhạc biến đổi, vang lên.

      Mà hai người sân khấu, cũng tùy thời bắt đầu nhảy.

      Màn múa cột nóng bỏng.

      Động tác của hai người, có sai biệt, nhảy rất gợi cảm, kích tình mãnh liệt.

      Thời điểm bọn họ nhảy, phía dưới thanh hò hét vang lên, thiếu chút nữa phá hỏng cả quầy rượu.

      Từ Từ ở phía dưới nhìn, nghĩ tới Cảnh Thần còn có thể múa cột nóng bỏng như vậy.

      Chân kia, thắt lưng, tư thế khêu gợi, đều gợi cảm như vậy, giống như, giải phóng cái gì!

      Giờ khắc này tuyệt đối giống với Lam Cảnh Thần bình thường!

      Từ Từ cũng nhìn đến mất hồn.

      Cả quầy rượu cũng loạn lên rồi.

      nửa kia.

      Trần Mặc vừa vào, phát người ở phía khiêu vũ chính là Cảnh Thần.

      khắc kia, cũng ngây ngẩn cả người.

      Đứng ở nơi đó, nhìn Cảnh Thần gợi cảm sân khấu, khắc kia, cảm giác mình nhìn lầm người.

      Thế nhưng có nhìn lầm.

      Người phụ nữ kia, có hóa thành tro, cũng nhìn nhầm.

      Lúc này, khóe miệng Cảnh Thần mang nụ cười cao ngạo, mị hoặc người khác, chân sau quấn cây cột, tư thế thập phần gợi cảm.

      Đúng lúc này, phía dưới trận hoan hô.

      Thậm chí huýt sáo cũng có.

      Trần Mặc nhìn, sắc mặt hơi đen lại.

      Người phụ nữ này phải xem mắt sao?

      Tại sao lại ở chỗ này?

      Thấy bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm người phụ nữ phía , thế nhưng lại hồn nhiên chẳng biết, khắc kia, lòng của Trần Mặc kịch liệt nhảy lên vài cái, trực tiếp qua.

      Mà lúc này, màn múa cột cũng kết thúc, Cảnh Thần dừng hình ảnh làm tư thế.

      giây kế tiếp, Trần Mặc trực tiếp tới, kéo Cảnh Thần lại, trực tiếp kéo xuống.

      Nhất thời, người phía dưới đều nhìn lại, các loại thanh truyền đến, thậm chí có người hô muốn trở lại.

      Từ Từ cùng Lâm Tử Lam cũng sửng sờ, từ bên kia nhìn lại.

      Mà lúc thấy Trần Mặc, Lâm Tử Lam nhíu mày, yên tâm, nhưng yên lòng.

      Lâm Tử Lam tới, Từ Từ nhìn Trần Mặc, " ấy phải cái kia..."

      " ra ngoài trước!" xong, Lâm Tử Lam cùng Từ Từ đều theo ra ngoài.

      Trần Mặc lôi kéo Cảnh Thần ra bên ngoài.

      Buổi tối, gió thổi lên có chút lạnh.

      Thế nhưng giờ này khắc này, Cảnh Thần hoàn toàn cảm thấy, vừa khiêu vũ rất vui vẻ, cũng rất nóng.

      ", buông..." ra bên ngoài, Cảnh Thần giãy dụa muốn thoát khỏi Trần Mặc.

      Trần Mặc buông tay, nhìn Cảnh Thần, có chút tức giận, "Lam Cảnh Thần, em có biết em làm gì hay ?”

      Nghe được tiếng , Cảnh Thần từ từ ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mông lung, nhìn Trần Mặc, ", biết tôi sao?"

      câu , làm cho Trần Mặc càng nổi giận.

      Chết tiệt.

      Nhìn dáng vẻ này cũng biết là uống say.

      Hơn nữa còn uống ít.

      "Lam Cảnh Thần, em nhìn !" Lúc này, Trần Mặc nắm lấy vai Cảnh Thần, cố định ở bả vai của , ép nhìn mình.

      Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, bởi vì uống rượu, thoạt nhìn có chút khó chịu.

      "Chết tiệt!" Trần Mặc có chút tức giận, lập tức cởi áo khoác của mình, khoác ở người của Cảnh Thần.

      Cảm giác được người ấm áp, Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn y phục người mình, sau đó hướng về phía Trần Mặc cười, "Cảm ơn!"

      Vẻ mặt hồng hồng, đôi mắt mông lung, đôi môi đỏ mọng, thoạt nhìn khả ái, mê người.

      Làm cho người khác có loại xúc động muốn hôn xuống.

      Thế nhưng, làm cho vừa tức vừa bất đắc dĩ.

      “Lam Cảnh Thần, em có thể tỉnh táo lại được , em có biết là ai hay !?” Trần Mặc nhìn Cảnh Thần hỏi.

      Nhìn Trần Mặc, Cảnh Thần nhìn rất chăm chú, mắt mở to, nhìn đủ mấy giây, Cảnh Thần lắc đầu, " biết!"

      khắc kia, Trần Mặc tức giận.

      "Lam Cảnh Thần!" Trần Mặc hô tiếng, làm sao có thể uống thành cái bộ dạng này!

      Lúc Trần Mặc tức giận, Lâm Tử Lam từ bên trong ra.

      " cần rống ấy, tối hôm nay ấy uống rất nhiều!"Lâm Tử Lam nhàn nhạt .

      Nghe được lời Lâm Tử Lam , Trần Mặc nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn , lúc này, Từ Từ cùng Lâm Tử Lam đều từ bên trong ra.

      Trần Mặc nhíu mày, "Tại sao có thể như vậy? ấy phải ở..." được phân nửa, dừng lại.

      Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lam, biết Lâm Tử Lam hiểu.

      Lâm Tử Lam hiểu, cũng mở miệng, chuyện tối hôm nay.

      Nghe thế, Trần Mặc mày nhăn lại, nắm tay chặt.

      Hận thể tìm được người đàn ông kia hung hăng đánh cho trận.

      "Người cặn bã!" Trần Mặc cắn răng nghiến lợi .

      Sớm biết, đến.

      Cũng bởi vì muốn xem mắt, muốn quấy rầy cuộc sống của , mới tới đây, nghĩ tới đây lại gặp !

      Nghe được Trần Mặc , lúc này Từ Từ ở bên mở miệng, " cũng khá hơn chút nào!"

      câu , Trần Mặc nhìn về phía Từ Từ.

      Từ Từ cũng sợ, trái lại nhìn thẳng , "Thế nào? Tôi phải sao?"

      "Cảnh Thần vì sao say như vậy, tôi nghĩ cần tôi ra!" Từ Từ lạnh lùng mở miệng, có cái gì khó chịu hết ra.

      Lâm Tử Lam cũng ngăn cản, nhìn Trần Mặc, Trần Mặc cũng có tức giận, kỳ thực, Từ Từ sai.

      Chỉ là nhiều chuyện, phải đơn giản như vậy!

      Nhìn Cảnh Thần, Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam, "Tôi muốn nhờ việc?"

      Kỳ thực, cần mở miệng,Lâm Tử Lam cũng biết chuyện gì, "Tôi biết, chiếu cố tốt ấy!"

      Quả nhiên, Trần Mặc gật đầu, "Ừ, tôi biết, tôi !" Trần Mặc .

      Lúc này, nhìn Cảnh Thần, "Theo lên xe!"

      "Này, làm gì! ?" Lúc này, Từ Từ bắt đầu ngăn cản, Lâm Tử Lam giữ lại, hướng lắc đầu.

      "Thế nhưng ..."

      "Cậu cũng nhìn ra, Cảnh Thần khó chịu như vậy là vì ta!" Lâm Tử Lam .

      câu , Từ Từ còn có thể cái gì!

      Có đôi khi, biết loại thương tổn, thế nhưng vẫn tự chủ được như thiêu thân lao đầu vào lửa...

      "Được rồi, cậu cũng uống ít, tớ đưa cậu trở về!"

      " cần, tớ tự gọi xe là được rồi!"

      "Thế nhưng cậu uống rất nhiều!" Lâm Tử Lam .

      "Thực ..." Từ Từ còn muốn điều gì, lúc này, vừa nghiêng đầu, liền thấy cái bóng dáng từ bên kia tới, khi nhìn đến, Từ Từ sửng sốt, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Cái kia Tử Lam, trước tớ thèm với cậu nữa, tớ có chút việc trước, cậu trở về cẩn thận chút......” xong, Từ Từ lập tức chạy đến ven đường, ngăn cản chiếc tắc xi.

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng tắc xi biến mất, có chút bất đắc dĩ.

      ấy theo dõi người ta sao?

      Khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên nụ cười bất đắc dĩ.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 447: Bởi vì là em

      Editor: thanh huyền
      Beta: boconganh1503

      Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Tử Lam vang lên.

      "Sao em vẫn chưa về! ?" Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi.

      "Lập tức trở về!"

      "Thế nào? xảy ra chuyện gì chứ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      ", có!" Lâm Tử Lam , từ lúc ra ngoài, cứ cố định mười phút Mặc Thiếu Thiên lại gọi cú điện thoại, giây cũng sai.

      "Có cần đến đón em ! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, tiếng tràn ngập lo lắng.

      Lâm Tử Lam mở cửa xe ngồi xuống, đeo giây nịt an toàn, "Mặc tổng, em còn chưa cần nuông chiều đến mức độ đấy, năm phút nữa về đến nhà, chờ em!?” Lâm Tử Lam .

      "Năm phút đồng hồ? Bây giờ em ở đâu?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, mở miệng, “Quán bar năm đó!"

      Trước đây hay cùng Mặc Thiếu Thiên tới quán bar này.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Em từ quán bar chạy như bay trở về?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Biết lái xe, cũng cần phải chạy như thế.

      Nghe được Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, , năm phút đồng hồ về đến nhà..." xong, Lâm Tử Lam đợi Mặc Thiếu Thiên cái gì, trực tiếp cúp điện thoại.

      Điện thoại di động trực tiếp ném ở bên, Lâm Tử Lam khởi động xe, trực tiếp lái trở về.

      Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại di động, nghe bên trong truyền ra thanh tút tút, phiền muộn đến cực điểm.

      Dám tắt điện thoại của , trở về xử .

      ... ......thanhhuyen.diendanlequidon.... ......

      Bên kia.

      Trần Mặc lái xe, Cảnh Thần ngồi ghế cạnh tài xế, bởi vì uống quá nhiều, thoạt nhìn có chút khó chịu.

      Trần Mặc vừa lái xe, vừa nhìn Cảnh Thần, nhăn mày.

      tại hận thể lái xe chạy như bay, thoáng cái lái về đến nhà, nhưng lái quá nhanh, Cảnh Thần càng khó chịu, vậy nên, vẫn duy trì tốc độ bình thường.

      Đúng lúc này, Trần Mặc thấy cửa hàng tiện lợi trước mặt, hai lời trực tiếp lái tới, sau khi xuống xe, Trần Mặc vào bên trong.

      Cảnh Thần ngồi ghế cạnh tài xế, cả người khó chịu thôi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Mấy phút sau, Trần Mặc từ bên trong ra, trong tay cầm túi lớn.


      Thấy Cảnh Thần ngẻo đầu ngủ, hơn nữa dáng vẻ rất khó chịu, Trần Mặc tiến tới nhìn , "Cảnh Thần, em thế nào..."

      Nghe được thanh, Cảnh Thần từ từ mở mắt, khi nhìn đến Trần Mặc, Cảnh Thần bỗng nhiên nhíu mày, "Tại sao là ! ?"

      "Là !" Trần Mặc .

      "Em uống say!"

      Nghe thế, Cảnh Thần nhìn cái áo đắp người mình, muốn đứng lên.

      Trần Mặc thấy cử động, "Em muốn làm gì! ?"

      "Tôi muốn xuống xe!"

      “Em uống say!" Trần Mặc lặp lại lần nữa.

      "Với quan hệ!" Cảnh Thần , xốc áo khoát của Trần Mặc lên muốn xuống xe, thế nhưng cửa xe lại bị Trần Mặc khóa chặt.

      Cảnh Thần mở hai cái, cửa có mở, “Mở cửa!?”Cảnh Thần nóng nảy .

      Mặc dù nhức đầu muốn chết, thế nhưng cũng cần đơn độc cùng người đàn ông này ở chỗ!

      Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, cũng có cùng tranh chấp, mà là trực tiếp mở miệng, " đưa em về nhà!"

      " cần, tôi tự về được!" Cảnh Thần cố chấp .

      Trần Mặc mặc kệ , khởi động xe muốn .

      Nhìn cử động của , Cảnh Thần có chút tức giận, "Trần Mặc, thả tôi xuống, thả tôi xuống, dựa vào cái gì mà quản tôi, thả tôi xuống!”Cảnh Thần hô.

      Trần Mặc vừa lái xe, nghe được lời Cảnh Thần , ánh mắt nhìn thẳng phía trước, "Chờ em an toàn, để cho em !"

      "Tôi rất an toàn, cần quan tâm, huống hồ, tôi xảy ra chuyện gì, cùng có quan hệ!” Cảnh Thần hô.

      Thế nhưng Trần Mặc giống như là có nghe được, tiếp tục lái xe.

      Nhìn dáng vẻ của , Cảnh Thần có loại xúc động muốn giết người, "Trần Mặc, thả tôi xuống!"

      Trần Mặc tiếp tục lái xe, lời nào.

      Lúc này, Cảnh Thần nhào tới, quay đầu cắn cánh tay Trần Mặc.

      Trần Mặc nhíu mày cái, tiếng cũng có phát ra ngoài, Cảnh Thần cắn, hung hăng cắn, nhưng khi nhìn Trần Mặc, nhưng ngay cả câu cũng .

      khắc kia, lòng của Cảnh Thần khó chịu ra được.

      Nhưng mà, giây kế tiếp, Cảnh Thần bỗng nhiên cảm giác được trong dạ dày trận khó chịu, Cảnh Thần bỗng nhiên buông lỏng Trần Mặc, buồn nôn, cái gì cũng đều phun hết ra.

      Lúc này, Trần Mặc thấy khó chịu, lập tức ngừng xe, "Em thế nào?"

      Cảnh Thần lắc đầu, " là khó chịu..."

      "Em ngồi xuống, nên lộn xộn nữa!" xong, Trần Mặc đỡ ngồi xuống, ngồi ở chỗ kia, thắt lại dây an toàn, khoát lại áo khoát, lái xe nhanh trở về.

      Cảnh Thần phải dựa vào ghế, rất khó chịu, giờ này khắc này, cũng lười cùng cãi cọ cái gì, để hưởng thụ thời khắc bọn họ ở chung với nhau chút!

      Nghĩ tới đây, Cảnh Thần nhắm hai mắt lại...

      ... ......thanhhuyen.diendanlequidon.... ....

      Đến nhà Cảnh Thần, Trần Mặc hai lời, trực tiếp qua ôm lấy , lên lầu.

      Tới cửa, Trần Mặc tìm chìa khóa nhà Cảnh Thần, mở cửa trực tiếp vào.

      Đem để giường, Trần Mặc tìm cái chén, pha nước giải rượu.

      tới bên giường, nhìn Cảnh Thần, nằm ở giường, tóc đen ở giường, khóe mắt có chút ướt át.

      Trần Mặc nhíu mày, vốn là muốn để cho hạnh phúc, thế nhưng nghĩ tới dĩ nhiên biến thành cái dạng này, hơn nữa, say thành cái dạng này!

      Ánh mắt Trần Mặc ánh mắt, tràn đầy hối hận, tay, nhàng phất qua tóc của , nhàng gọi , "Cảnh Thần, Cảnh Thần..."

      Cảnh Thần mới vừa ngủ, mơ mơ màng màng, đầu cũng rất đau, thế nhưng nghe được tiếng , từ từ mở mắt.

      Trong tay Trần Mặc bưng thuốc, từ từ nhìn , "Cái này là nước giải rượu, uống !”

      Thấy Trần Mặc thâm tình, trong tay quả nhiên có cái chén, Cảnh Thần mới chậm rãi tỉnh táo lại.

      " !" Cảnh Thần mở miệng.

      Trần Mặc nhíu mày, nghĩ tới mở miệng câu đầu tiên là đuổi .

      Lúc này, Trần Mặc nhìn , " !"

      "Vì sao? Vì sao ?" Cảnh Thần nhìn hỏi, thanh có chút tức giận.

      Trần Mặc có trực tiếp trả lời , mà là nhìn , "Uống cái này, nếu em rất nhức đầu, tốt cho thân thể!?” Trần Mặc rất ôn nhu .

      "Tôi uống, mời lập tức !" Cảnh Thần , quay mặt chỗ khác, muốn nhìn .

      Cảnh Thần bình thường thoạt nhìn rất vui vẻ, chuyện gì đều để ở trong lòng, thế nhưng Trần Mặc biết, rất cố chấp.

      Chỉ cần chuyện cần làm, thế nào cũng thay đổi.

      Lúc này, Trần Mặc cũng nữa, trực tiếp quay mặt qua, muốn rót vào miệng .

      Cảnh Thần thế nào cũng nghĩ tới Trần Mặc làm như vậy, cảm giác được ý đồ của , Cảnh Thần giùng giằng, bỗng nhiên đẩy ra, Trần Mặc nắm chặt, cái chén ba tiếng rơi mặt đất.

      May là mặt đất có dải thảm, cái chén có vỡ, thế nhưng Trần Mặc lại nổi giận.

      Cảnh Thần nhìn , cũng tức giận hô, " Được rồi Trần Mặc, cho là ai? dựa vào cái gì mà quản tôi?”Cảnh Thần nhìn hô, thế nhưng vành mắt lại đỏ lên.

      Trần Mặc cũng nhìn , thoạt nhìn rất tức giận, trán lộ ra gân xanh, "Lam Cảnh Thần, em làm như vậy, là vì muốn lo lắng sao?"

      "Lo lắng? Tôi tại sao phải muốn lo lắng?” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi, "Trần Mặc, dựa vào cái gì mà quản tôi! ?"

      Trần Mặc thẳng tắp nhìn chằm chằm , "Bởi vì cướp đêm đầu tiên của em!" Trần Mặc chữ .

      Nghe như thế, Cảnh Thần đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười, "Đêm đầu tiên? Ha ha, đừng giỡn!" xong, khóe miệng Cảnh Thần gợi lên nụ cười châm chọc.

      "Trần Mặc, cần cho tôi, coi đêm hôm đó thành chuyện gì to tát, chúng ta đều trưởng thành rồi, đều là tình tôi nguyện, chơi đùa xong, làm vậy chẳng có ý nghĩa gì!”

      Nhìn khóe miệng nở nụ cười châm chọc, lòng của Trần Mặc giống như bị cái gì hung hăng đập quyền, vừa đau vừa buồn bực, làm cho người nào có thể thở nổi.

      hận thể hung hăng đặt ở dưới thân, hung hăng giáo huấn .

      Lúc này, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, hồi lâu, mở miệng, "Em sao?"

      "!" Cảnh Thần cũng nhìn chữ .

      phải kết hôn rồi, còn hỏi có phải vậy hay , cảm thấy buồn cười sao?

      "Được, em uống xong, !?” Trần Mặc nhìn Lam Cảnh Thần .

      Nghe thế, Cảnh Thần càng thêm buồn cười, "Tôi uống!"

      Chỉ cần là của , cũng đụng vào.

      Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần cố chấp, giây kế tiếp, Trần Mặc hai lời, cầm chén muốn đút cho , lúc này, Cảnh Thần giống như biết được, giùng giằng, "Trần Mặc, buông, buông... Tôi , tôi uống..."

      Nhìn ngừng giãy dụa, nước đổ ra ít, nhưng căn bản cũng có đút tới trong miệng .

      Trần Mặc rất tức giận, giây kế tiếp, cầm chén đưa vào miệng mình, uống hớp lớn, bỏ chén sang bên, hướng môi Cảnh Thần dán tới.

      Phương thức mớm thuốc như vậy, Cảnh Thần bất ngờ.

      Trần Mặc ôm lấy cả người , quay môi của dán tới, cạy miệng của ra, trực tiếp đẩy thuốc qua cho .

      Coi như Cảnh Thần muốn nhổ ra, Trần Mặc cũng cho cơ hội, có buông ra, cưỡng chế nuốt xuống.

      Cảnh Thần đấm , đá , thế nhưng đều có tác dụng, Trần Mặc dán vào môi của , lúc cảm giác được nuốt xuống, ngược lại hôn sâu môi của .

      Cảnh Thần nằm ở giường, Trần Mặc cứ như vậy ở người của , hôn môi , mặc kệ Cảnh Thần giãy giụa như thế nào, đá , cũng có buông ra.

      Nụ hôn này.

      suy nghĩ lâu, tại bắt được, làm sao đơn giản buông ra?

      cứ như vậy triền miên hôn môi của , động tác bá đạo, rất ôn nhu, thế nhưng lại là lời khẳng định nhàng, vô luận Cảnh Thần nghĩ đẩy ra thế nào cũng có cách.

      Dần dần, ở dưới nụ hôn của , Cảnh Thần bỏ qua đẩy ra, bỏ qua giãy giụa, tùy ý hôn, người rơi vào tay giặc, nhưng là tâm của , giống như cũng bị cướp mất.... ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :