1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 438 : Hi Hi cảm động.

      Editor: boconganh1503

      “A!” Hỏa Diễm nhếch miệng cười lạnh, “Vậy xem ra, cậu muốn chết!”

      “Ai sống ai chết, bây giờ còn chưa biết được!” Hi Hi nhìn Hỏa Diễm khinh thường , bọn họ thế lực ngang nhau, cũng sợ thua!

      “Xem ra, cậu sợ chết !” Hỏa Diễm .

      Hỏa Diễm rất thích người sợ chết, nhưng đối mặt với Hi Hi, luôn có cảm giác, đứa bé này đơn giản, giữ lại bé gây tai họa về sau, nên diệt trừ sớm chút!

      Nghe được lời Hỏa Diễm , Lý Thuận đứng sau lưng Hi Hi cười lạnh vài tiếng, “Người nào muốn chết, còn chưa biết được, Hỏa Diễm, tin hay , hôm nay dám động vào cậu ấy, trong đêm, người của Liên Doanh phải giải tán!” Lý Thuận nhìn Hỏa Diễm gằn từng chữ.

      Dáng vẻ kia, chút nào kiêu ngạo, bởi vì chính là kiêu ngạo!

      Nghe được lời Lý Thuận , Hỏa Diễm cảm giác nửa tin nửa ngờ.

      Hỏa Diễm đứng ở nơi đó, nhìn Lý Thuận, trong lòng nghi ngờ , nhưng suy nghĩ chút, nở nụ cười lạnh, “ sao?”

      “Tôi hôm nay muốn thử lần !” Hỏa Diễm .

      Liên Doanh lớn lớn, nhưng tuyệt đối phải , muốn trong đêm muốn diệt hết, đó là chuyện thể nào.

      Trừ phi mấy đại bang phái cùng liên minh, nếu tuyệt đối có đơn giản như vậy!

      Nhưng nhìn đứa bé trước mặt, bé có khả năng lớn đó sao! ?

      Trong lòng Hỏa Diễm vẫn tin!

      Nhưng biết, hữu của Hi Hi, chính là đại diện cho toàn bộ thế giới hắc đạo, chỉ cần bé vừa động, nơi nào cũng bình yên.

      Chỉ là Hỏa Diễm biết, Lý Thuận cũng nhiều, nhếch miệng lên cười lạnh, có vài người muốn tìm cái chết, cần ngăn cản!

      Hi Hi đứng ở nơi đó, khóe miệng luôn duy trì nụ cười đáng , làm cho mọi người nhìn hiểu bé nghĩ gì.

      Đối mặt với tình huống khẩn trương như vậy, bé vẫn giữ được bình tĩnh, làm cho người khác hoang mang .

      Lúc này, Hi Hi nhìn Hỏa Diễm, suy nghĩ chút, mở miệng, “Hỏa Diễm, thành , giờ thế lực hai bên ngang nhau, nếu như đánh, cũng nắm chắc phần thắng, hơn nữa tôi cũng sợ thành kẻ thù của , nhưng hôm nay, tôi nhất định phải lấy tánh mạng của ta! !”

      Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm gằn từng chữ.

      cho ta cơ hội sống nhưng ta nắm bắt, điều này cũng thể trách Hi Hi !

      Hỏa Diễm đứng cách Hi Hi xa, nhìn bé, sau khi nghe bé , phá lên cười ha ha, “Cậu có thể bớt ngông cuồng chút được hay ”!? Chỉ mình cậu mà muốn giết em trai tôi? Cậu nghĩ Hỏa Diễm tôi đánh trẻ con sao! ?” Hỏa Diễm nhìn Hi Hi gằn từng chữ .

      Hi Hi cũng vì lời Hỏa Diễm mà tức giận, ngược lại nhếch miệng lên lạnh lùng cười, “Tôi đây thông báo cho , chứ phải chờ đồng ý của ! !” Hi Hi chữ chắc chắn .

      Nghe như thế, sắc mặt Hỏa Diễm đại biến, “Tốt!” Lúc này, Hỏa Diễm nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn phía sau người, “Bắt sống cậu ta cho tôi!”

      Người phía sau gật đầu cái, lập tức xông lên.

      Vậy mà lúc ấy, thanh động cơ xe vang lên, đặc biệt chói tai.

      Mọi người vừa muốn tiến lên, thấy chiếc xe từ nơi xa lao ra, tốc độ cực nhanh, lúc những người kia hướng Hi Hi đánh tới, xe đột nhiên phanh lại, dừng ở trước mặt những người họ.

      Hỏa Diễm nhìn chiếc xe vừa đến cau mày.

      Hi Hi cũng đứng ở nơi đó, có dáng vẻ sợ hãi và lo lắng, nhưng khi nhìn đến người lái xe . . . . . .

      Chiếc xe dừng lại ở giữa bọn họ, ngay sau đó cửa xe bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên từ phía xuống.

      “Cha! ?” Hi Hi vui mừng kêu tiếng, ngờ Mặc Thiếu Thiên xuất vào lúc này.

      Nghe được tiếng Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, nhìn Hi Hi cười cười, “Bảo bối!”

      “Cha, làm sao cha biết mà tới?” Hi Hi tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      “Ở địa bàn của cha, cha có thể trơ mắt nhìn người khác khi dễ con trai bảo bối sao! ?” Mặc Thiếu Thiên tự tin .

      Nghe như thế, Hi Hi nhếch miệng lên cười, “Con có thể giải quyết được!”

      “Cha đương nhiên tin tưởng con, nhưng cha cũng muốn cho bọn họ biết, người nào đắc tội con, chẳng khác nào đắc tội với cha!” Mặc Thiếu Thiên gằng từng chữ, dĩ nhiên lời này là cho bên Hỏa Diễm nghe.

      Hỏa Diễm đứng ở bên kia, nhìn bọn họ, nghe đối thoại của bọn họ, ngờ Hi Hi là con trai Mặc Thiếu Thiên.

      trách được ngông cuồng như vậy!

      Hơn nữa, nhìn cũng quen mắt!

      Mọi người ai cũng biết Mặc Thiếu Thiên là ai, hơn nữa người trong hắc đạo đều biết Mặc Thiếu Thiên là lãnh đạo Cửa Ngục, vào mấy năm trước, Cửa Ngục là đệ nhất hắc đạo, bây giờ mặc dù ở thành phố A, nhưng là địa vị của nó vẫn như cũ thể khinh thường.

      tại lại có tập đoàn MK chống đỡ, Mặc Thiếu Thiên ở thành phố A có thể là hô mưa gọi gió, chỉ cần ta muốn làm, là làm được!

      Cho nên. . . . . .

      Hỏa Diễm nhìn Mặc Thiếu Thiên.

      Lúc này, sau khi Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi hỏi han ân cần xong, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Hỏa Diễm, mặt vẫn mang theo nụ cười nghiệt như cũ, “Hỏa Diễm, lâu gặp!”

      Hỏa Diễm cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, cho dù biết Mặc Thiếu Thiên khó đối phó, nhưng Hỏa Diễm cũng phải là rất sợ hãi, cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ ngờ cậu ta là con trai ! !”

      “Thế nào? giống sao! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hỏa Diễm nhíu mày hỏi.

      Lúc này, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên hai người đứng ở nơi đó, gương mặt đó, cao thấp, cơ hồ cái khuôn đúc ra, phiên bản lớn , quan trọng nhất là, hai người người tản ra khí thế kia… Khí thế cũng giống nhau.

      trách được, Hỏa Diễm vẫn cảm thấy nhìn Hi Hi rất quen mắt, nghĩ ra bé là ai.

      ra là như vậy!

      “Giống nhau!” Hỏa Diễm .

      Nghe như thế, Mặc Thiếu Thiên cũng vội, chút để ý móc ra điếu thuốc, dùng bật lửa đốt, sau đó hít hơi.

      Đây là lần thứ hai Hi Hi nhìn thấy cha hút thuốc, tư thế kia, động tác kia, cũng làm cho bé cảm thấy. . . . . . lãnh khốc!

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hỏa Diễm, “Như thế nào? Còn phải bắt sống sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hỏa Diễm hỏi, thẳng vào vấn đề.

      Hỏa Diễm đứng ở nơi đó, nhìn Mặc Thiếu Thiên, cân nhắc chút mở miệng, “Cửa Ngục cùng Liên Doanh từ trước đến giờ nước giếng phạm nước sông, con trai của thiếu chút nữa làm tàn phế em trai tôi, còn ép nó làm chuyện nó muốn làm, Mặc Thiếu Thiên, cảm thấy chuyện này, tôi nên xử lý như thế nào! ?” Hỏa Diễm cũng rất thông minh, trực tiếp đưa cái này vấn đề ném cho Mặc Thiếu Thiên.

      “Đổi lại, nếu như người của tôi, cũng ép con trai làm chuyện bé muốn làm, như thế nào! ?”

      Nghe như thế, Mặc Thiếu Thiên cũng tức giận, thổi hơi thuốc, “Phế!”

      Ai dám động vào con trai , liền phế người đó!

      điểm này, thể nghi ngờ!

      Hi Hi nghe được đáp án, trong lòng thoải mái!

      Cha, cha còn có thể vô sỉ chút sao?

      Câu trả lời này, ngăn chặn tất cả mọi người nên lời!

      Nhưng ở trong lòng Hi Hi tràn đầy cảm động!

      Hỏa Diễm đứng ở nơi đó, nghe được , cũng thiếu chút nữa bị chặn lại biết nên cái gì, nhưng mọi người thành phố A đều biết, Mặc Thiếu Thiên chính là làm việc theo lẽ thường.

      Hành động tùy ý, muốn làm gì làm.

      Hỏa Diễm sớm lĩnh hội, cho nên chuyện Liên Doanh, rất ít cùng Mặc Thiếu Thiên lui tới qua lại, nhưng ngờ, hôm nay lại chạm mặt nhau như thế này.

      Hỏa Diễm lãnh giáo Mặc Thiếu Thiên lợi hại.

      Lúc này, Hỏa Diễm nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Giống nhau, trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy!”

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên chợt cười, nhìn Hỏa Diễm, “ Cậu xác định sao?”

      Hỏa Diễm sững sờ, biết Mặc Thiếu Thiên dễ chọc, nhưng là tại căn bản ta đoán ra ý định Mặc Thiếu Thiên, rốt cuộc có ý gì.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng vòng vèo, mà là nhìn Hỏa Diễm, “Cậu sai, Liên Doanh cùng Cửa Ngục cho tới bây giờ đều là nước giếng phạm nước sông, mặc kệ là ở công hay tư, đều chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào, nhưng mà tôi lại rất muốn hiểu , tại sao Liên Doanh muốn làm như vậy! ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Nghe những lời này, Hỏa Diễm sững sờ, có chút mông lung khó hiểu.

      Căn bản nghe hiểu Mặc Thiếu Thiên muốn gì, nhưng là Hi Hi lại hiểu Mặc Thiếu Thiên có ý gì.

      Cha, cha vô lại!

      Trực tiếp đem chuyện này đẩy lên người Liên Doanh!

      Hỏa Diễm vẫn có chút hiểu, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cái gì làm như vậy? Tôi hiểu rốt cuộc cái gì, là con trai thiếu chút nữa làm em trai tôi tàn phế, giờ đổi thành chúng tôi tại sao muốn làm như vậy! ?”

      Mặc Thiếu Thiên nhanh chậm, nhìn thẳng Hỏa Diễm, “Vậy cậu có biết, tại sao con tôi làm như vậy ?”

      Hỏa Diễm cau mày, cái này điều tra cẩn thận, nghĩ tất cả là do đứa trẻ hư làm như vậy.

      Nhìn Hỏa Diễm lời nào, Mặc Thiếu Thiên cười lạnh, “Tôi cho cậu biết, hôm nay chỉ con trai tôi muốn lấy mạng Ưng Nghiêm, còn tôi, tôi cũng muốn lấy mạng .!”

      Nghe lời Mặc Thiếu Thiên , câu có hàm ý khác.

      Hỏa Diễm biết làm sao, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Ưng Nghiêm.

      Lúc này, Ưng Nghiêm sững sờ, vội vàng lắc đầu, “, cần tin tưởng bọn họ, phải như vậy , đừng tin tưởng ta!”

      Hỏa Diễm nhíu mày, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Ưng Nghiêm, “Buổi chiều ngày 21, ở bãi đậu xe tập đoàn MK, Ưng Nghiêm, còn làm chuyện này sao! ?”

      Ưng Nghiêm chấn động, ngờ Mặc Thiếu Thiên trực tiếp hỏi .

      Ưng Nghiêm bị dọa sợ đến cả người run rẩy, “Tôi biết ở đây gì, tôi cái gì cũng có làm, ngày đó tôi ở tại sòng bạc, làm sao có thể ở bãi đậu xe!” Ưng Nghiêm phủ nhận.

      Nghe được lời Ưng Nghiêm , Hi Hi nhếch miệng lên cười lạnh, thay đổi đúng là nhanh, xem ra ngày đó dạy dỗ còn chưa đủ!

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên càng nóng nảy, nhìn Ưng Nghiêm, “Muốn tôi mở màn hình giám sát cho xem ! ?”

      Nghe như thế Ưng Nghiêm cả kinh, chợt nở nụ cười, “Đều mang mặt nạ, lấy chứng cớ gì người đó chính là tôi! ?”

      Lời này, mọi người đều là sửng sốt.

      còn biết mang theo mặt nạ!” Lúc này, Hi Hi ở phía sau .

      Có thể , lúc này Ưng Nghiêm nghe được tiếng của Hi Hi toàn thân phát run, ngày đó việc Hi Hi làm với ta, khắc sâu người của ta, tại chỉ cần vừa nghe đến tiếng Hi Hi, chuyện bi thảm ngày đó giống như xảy ra lần nữa.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ 439 : Đàm phán thành công.

      Editor: ( bạn ý k muốn để tên)
      Beta: thanh huyền

      “ Tôi…Tôi…” Ưng Nghiêm nhìn Hi Hi, “ Đó là bởi vì cậu cho tôi xem qua màn hình giám sát!”

      “ Hả? sao?” Hi Hi nhíu mày hỏi, “ Vậy có muốn cho của cũng xem chút!” Hi Hi buông lỏng nhìn ta.

      Vừa nghe thế, Ưng Nghiêm ngây ngẩn cả người, tức giận nhìn Hi Hi hét to : “ Cậu cần ở nơi này khích bác ly gián!” xong ta vội vàng nhìn về phía Hỏa Diễm, “ , phải giúp em, mau giúp em chút, chính là cậu ta đem em hành hạ thành bộ dạng như thế này!” Ưng Nghiêm nhìn Hỏa Diễm nhanh chóng .

      Hỏa Diễm đứng ở nơi đó cũng có mở miệng.

      Lời bọn họ vừa , biết chuyện có đơn giản như vậy, lúc này ta nhìn Ưng Nghiêm, “ Cái màn hình giám sát là sao?Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!?

      Ưng Nghiêm biết chuyện khôn giấu được, nhìn Hỏa Diễm, “ , phải tin tưởng em, phải như bọn họ , phải, bọn họ chia rẽ, ly gián, vu oan cho em!” Ưng Nghiêm .

      ta cũng biết Hỏa Diễm là ai, nếu quả biết được đầu đuôi câu chuyện, sợ là bỏ mặc ta !

      Nghe thế, Hi Hi ở bên cười, chút nào coi đó và lấn đề.

      Lúc này, Hỏa Diễm nhìn Ưng Nghiêm, từng chữ mở miệng, “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!?”

      Ưng Nghiêm sửng sốt.

      !” Hỏa Diễn quát tiếng.

      Ưng Nghiêm vẫn chưa dám .

      Lúc này, Hi Hi thong thả mở miệng, “ Thế nào? dám sao? dám chuyện làm sao mà ám sát mẹ tôi à?” Lúc này, Hi Hi gằng từng chữ.

      Lúc Hi Hi vừa xong, Hỏa Diễm lập tức nghiêng đầu nhìn Ưng Nghiêm.

      , phải là tôi,… cậu cần ở chỗ này hưu vượn, nhất định đổ tội lên người của tôi…” Ưng Nghiêm xong, sau đó nghiêng đầu nhìn Hỏa Diễm, “ , , cần tin tưởng cậu ta, cậu ta chính là cố ý như vậy….”

      Hỏa Diễm nhìn chằm chằm vào Ưng Nghiêm, nhìn dáng vẻ khẩn trương của ta, cuối cùng mở miệng, “ Cậu ta sao!?”

      phải…. phải là em…. , phải tin tưởng em!”Ưng Nghiêm vô cùng lo lắng nhìn Hỏa Diệm mà .

      sao? Chú xác định chưa? Hay là muốn tôi xem màn hình giám sát chút!?” Hỏa Diễm mở miệng.

      câu , Ưng Nghiêm ngây ngẩn cả người, nhìn nét mặt Hỏa Diễm cũng cứng lại, “ ….”

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ở bên nhìn, thời cơ chín muồi, mở miệng, “ Trình diễn xong chưa?” Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.

      Lúc này, Hỏa Diễm cau mày, nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên.

      “ Cho tới bây giờ,Cửa Ngục cùng với Liên Doanh đều là nước sông phạm nước giếng, tại người của Liên Danh liên quan đến việc ám sát người của tôi, hơn nữa, còn là người phụ nữ của tôi, cảm thấy chuyện này, tôi nên giải quyết thế nào?” Mặc Thiếu Thiên từng chữ .

      Lúc này, biết thời mọi chuyện đổ lên người của Liên Doanh.

      Biết , chuyện này cùng với Liên Doanh liên quan, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên cố tình làm như vậy, chính là để cho Hỏa Diễm khó chịu.

      Hỏa Diễm sững sờ, ngờ Mặc Thiếu Thiên lại như vậy!

      tại, còn muốn bắt con tôi, Hỏa Diễm, xem ra, muốn đối nghịch cùng Cửa Ngục!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hỏa Diễm hung hăng .

      Nắm lấy cơ hội, chỉnh người khác, phải là Mặc Thiếu Thiên.

      Hỏa Diễm sững sờ, ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại nhân cơ hội này chuyện của mình, phải biết nếu chuyện này truyền , đối với Liên Doanh cũng tốt lắm.

      Hỏa Diễm cũng là người cái gì chính là cái đó, nếu như để người khác khi dễ, Liên Doanh được như vậy rồi, nhưng mà ràng lần này xem ra là Ưng Nghiêm đúng, mà bây giờ Mặc Thiếu Thiên lại đem chuyện này đổ lên người của Liên Doanh, cho nên tình huống có chút bất lợi.

      Lúc này, Hỏa Diễm ngẩn người, mở miệng, “ Chuyện này, tôi cũng biết!”

      Nghe được Hỏa Diễm câu này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên nụ cười khinh thường.

      Hỏa Diễm cũng tức giận, chuyện này vốn là ta có điều tra , hơn nữa, cũng là Ưng Nghiêm đúng trước, suy nghĩ chút, Hỏa Diệm mở miệng, “ Chuyện này, tôi nhất định điều tra , sau đó cho các người lời giải thích !”

      “ Điều tra ? Chuyện này, tôi điều tra ràng, chính là ta làm, tôi cho ta cơ hội sống, chính là bản thân ta biết quý trọng!” Hi Hi nhìn Hỏa Diễm, từng chữ .

      Hỏa Diễm nhìn Hi Hi, Mặc thiếu Thiên phải dễ chọc, nhưng mà con trai của ta xem ra cũng phải là đèn cạn dầu!

      Nghe Hi Hi , sắc mặt của Hỏa Diễm cũng tốt, “ Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?!” Hỏa Diễm nhìn Hi Hi từng chữ hỏi.

      “ Để lại mạng Ưng Nghiêm, chuyện này coi như xong, nếu , chuyện này tôi tuyệt đối để yên!” Hi Hi gằn từng chữ .

      Nghe như thế, Hỏa Diễm nhíu mày.

      Ưng Nghiêm vừa nghe xong, vội vàng nhìn Hỏa Diệm, “ được, , cậu ta là đồ biến thái, được, cậu ta hành hạ em đến chết mất, , phải cứu em,…” Ưng Nghiêm nắm cánh tay Hỏa Diễm khẩn cầu .

      Chỉ cần nghĩ đến lần nữa rơi vào tay Hi Hi, Ưng Nghiêm cảm thấy sống bằng chết!

      Nhìn dáng vẻ của Ưng Nghiêm, Hỏa Diễm nhíu mày, “ Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm như thế!”

      , em là bị người khác hãm hại, em cũng biết chuyện biến thành tình trạng này….”

      Nhìn dáng vẻ của Ưng Nghiêm, Hỏa Diễm nhíu nhíu mày, có chút đành lòng, lúc này, Hỏa Diễm ngước mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.

      “ Mặc Thiếu Thiên….”

      “ Nếu như muốn tôi, tha cho Ưng Nghiêm mạng, như vậy cần lên tiếng!” Lúc Hỏa Diểm chưa hết lời, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ngắt lời ta.

      “ Chuyện này, lập trường của tôi cũng giống như vậy!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nếu Hi Hi mở miệng như vậy, tại sao lại muốn phản bác ý kiến con trai mình.

      Hơn nữa, hễ là người có tâm tư hại chết Lâm Tử Lam, coi như Hi Hi , cũng bỏ qua cho kẻ đó!

      Nghe lời của Mặc thiếu Thiên, Hỏa Diễm cau mày lại, “ Ưng Nghiêm với các thù oán, làm sao lại nghĩ chuyện hại người của các , chuyện này nhất định là có người ở sau lưng xui khiến!” Hỏa Diễm .

      “ Chính là thù oán, ta lại làm như vậy, tôi mới phế bỏ ta!”

      Sắc mặt Hỏa Diễm thay đổi, biết Mặc Thiếu Thiên là người , cau mày, nhìn bọn họ, “ Chẳng lẽ, các người muốn biết kẻ sau lưng là ai sao?” Hỏa Diễm , những lời này, chính là nhắm ngay ý định của bọn họ.

      Nghe thế, chân mày Hi Hi khẽ nhíu lại, tiếp theo mở miệng, “ Cơ hội này, tôi cho ta, chính là bản thân ta biết quý trọng, vậy trách người khác được!” Hi Hi .

      Lúc này Hỏa Diệm quay đầu nhìn Ưng Nghiêm, cuối cùng ánh mắt dừng ở người của Hi Hi, “ Nếu như vậy, chuyện này để tôi xử lý được chứ!?”

      Nghe như thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “ Cái này là muốn bao che cho ta sao!”

      “ Tôi chỉ muốn giữ lại mạng sống của ta, các người chỉ là muốn biết kẻ sai kiến ở sau lưng kia, chuyện này hãy giao cho tôi xử lý, ta vì chuyện mình làm mà chịu hình phạt, tại tôi chi hi vọng, có thể giữ cho ta mạng sống!

      Ưng Nghiêm đứng sau lưng Hỏa Diễm, bị dọa sợ đến sắp chết!

      Nghe được lời của Hỏa Diễm, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên cười khinh miệt, “ Hỏa Diễm, có lẽ chuyện này tránh khỏi có liên quan đến Liên Doanh, để cho tôi lấy gì mà tin tưởng đây!?”

      đến chuyện này, Hỏa Diệm nhíu mày, “ Vậy muốn thế nào mới tin tưởng!?”

      “ Vậy phải xem thành ý của ….” Mặc Thiếu Thiên thong thả mở miệng.

      Hỏa Diễm cau mày.

      Lúc này, ta quay đầu lại nhìn Ưng Nghiêm, Ưng Nghiêm sợ đến gần chết, nhìn Hỏa Diễm, “ , phải cứu em, van cầu , nhất định phải cứu em, nếu em chết….!”

      Ưng Nghiêm nhìn Hỏa Diễm từng chữ cầu xin, tại ta đặt toàn bộ hi vọng gửi gắm vào người của Hỏa Diễm.

      Nếu như Hỏa Diễm cũng giúp được ta, như vậy ta nhất định phải chết, nghĩ tới đây, ta thể bình tĩnh, nắm quần áo của Hỏa Diễm mà cầu xin.

      Hỏa Diễm nhìn Ưng Nghiêm, mặt có biểu cảm gì, lúc này, từ bên hông ta rút ra khẩu súng, trực tiếp nhắm ngay Ưng Nghiêm.

      Ưng Nghiêm sững sờ, nhất thời sợ đến biết phải làm sao!

      ….” Ưng Nghiêm nhìn Hỏa Diễm, có chút khó tin, nhìn Hỏa Diễm, hai chân khỏi run lên, quỳ xuống mặt đất.

      Hỏa Diễm cũng gì, giơ súng lên, nhắm ngay Ưng Nghiêm.

      Nhìn màn này, tất cả ai mở miệng lời nào.

      Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đứng ở bên, lộ ra vẻ mặt giống nhau như đúc, hề có cảm xúc.

      Lúc này, Hỏa Diễm nhìn Ưng Nghiêm, giơ súng trong tay lên, cuối cùng tâm ta cũng hung ác, “ Pằng” tiếng, bắn vào đùi Ưng Nghiêm!

      “ A…..” Ưng Nghiêm lập tức ôm chân phát ra tiếng kêu thê thảm.

      Nhìn dáng vẻ khổ sở của Ưng Nghiêm, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên cũng hơi nhíu mày, ngay cả Lý Thuận đứng ở bên cũng có bất kỳ biểu nào.

      Người như vậy, đáng đời!

      Lúc này, Hỏa Diễm mới xoay người , quay đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi, “ Như vậy, các người cảm thấy thế nào!?”

      Chuyện đến mức độ này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “ cũng làm được đến mức này, tôi có lý do gì buông tay!?”

      Nghe được câu này, Hỏa Diễm chợt thở phào nhõm, nhưng mà giọng điệu có hoàn toàn bỏ qua, Mặc Thiếu Thiên tiếp tục , “ Chỉ là chuyện này, phải hỏi con trai bảo bối của tôi!” Vừa xong, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Hi Hi.

      Hi Hi đứng ở đó, ra , bé và Mặc Thiếu Thiên có tâm tư giống nhau, lúc này, Hi Hi cũng nhìn Hỏa Diễm, “ Tha cho ta mạng phải là được, nhưng mà tôi lại muốn có câu trả lời!” Hi Hi .

      Mục đích của cậu, chính là muốn tìm ra người đứng phía sau chuyện này.

      Chuyện này, ban đầu cậu để Ưng Nghiêm , cũng ôm nửa hi vọng, nhưng cuối cùng có đáp án gì, nhưng nếu có Hỏa Diễm hỗ trợ, như vậy chuyện này dễ làm hơn nhiều!

      Nghe Hi Hi , Hỏa Diễm gật đầu cái, “ Sau hi trở về, tôi xử lý ta tốt, cũng phải hỏi cho ra người kia!” Hỏa Diễm .

      Dù sao, người đó làm liên lụy đến Ưng Nghiêm, cũng làm cho Liên Doanh mệt mỏi, Hỏa Diễm cũng dễ dàng bỏ qua cho người đó!

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 440: Lâm Tử Lam tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Edit: nhockcoicodon

      Nghe Hi Hi , Hỏa Diễm gật đầu, "Sau khi trở về tôi xử lý cậu ta, cũng phải hỏi ra người kia!" Hỏa Diễm .

      Dù sao người kia làm liên lụy Ưng Nghiêm, cũng làm ảnh hưởng đến Liên Doanh, Hỏa Diễm cũng là dễ dàng buông tha cho người đó!

      Nghe được lời Hỏa Diễm , lúc này Hi Hi mới hài lòng gật đầu, "Có những lời này của , tôi cũng an tâm, tôi chờ tin tức tốt của !" Hi Hi .

      Hỏa Diễm gật đầu, sau đó ra lệnh cho người khiêng Ưng Nghiêm .

      Hỏa Diễm nhìn Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi, "Chuyện này liên quan đến quan hệ của hai bang Cửa Ngục và Liên Doanh, tôi tra ràng, sau đó cho các cái công đạo!"

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Vậy chờ tin tức của cậu!"

      Hỏa Diễm gật đầu, sau đó mang người rời .

      Hơn mười chiếc xe gào thét rời , tại chỗ chỉ còn lại người của bọn họ!

      "Lão đại"

      Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, "Lão đại chuyện này, có cần theo dõi bọn họ nữa ! ?"

      Hi Hi lắc đầu, " cần, lần này Ưng Nghiêm làm lớn chuyện, phải là vấn đề đề giữa tôi và ta, dính đến chuyện giữa hai bang phái, dù Hỏa Diễm có lòng cũng dám!" Hi Hi .

      Hỏa Diễm chắc chắn cho đáp án.

      Nghe được Hi Hi , Lý Thuận gật đầu, "Tôi biết!"

      "Tên Ưng Tghiêm này, vốn là muốn báo thù, nghĩ tới lại tự mang đá đập chân của mình!" Lý Thuận cười lạnh .

      Khóe miệng Hi Hi cũng ngoéo ... cái, "Mặc kệ thế nào, tôi chỉ muốn biết kết quả!" Hi Hi từng chữ.

      Lần này có Hỏa Diễm hỗ trợ, cơ hội là nửa.

      Lý Thuận cũng tương đối đồng ý gật đầu, cùng Hi Hi lâu như vậy, cũng quá hiểu con người cậu, tất cả đều lấy Lâm Tử Lam làm trọng.

      Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, "Bây giờ, chúng ta rút lui trước! ?"

      Hi Hi gật đầu, "Được, các trước , tôi chung với cha!"

      Lý Thuận gật đầu, sau đó mang người rút lui.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, "Giả mạo cũng tệ!"

      "Đều dựa vào cha!" Hi Hi lập tức cho Mặc Thiếu Thiên chút cao ngạo.

      Mặc Thiếu Thiên cười, "Lên xe!"

      "Vâng!"

      Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lên xe, Hi Hi cũng ngồi lên, hai cha con lái xe rời .

      "Cha, vết thương của cha có vấn đề gì chứ! ?" Hi Hi có chút lỗ lắng nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      "Chỉ chút vết thương , có việc gì!" Mặc Thiếu Thiên .

      Hi Hi gật đầu, "Cha được xuất viện sao?"

      " phải!"

      "Vậy sao cha ra ngoài!?" Hi Hi kinh ngạc hỏi.

      "Trốn ra!"

      Hi Hi, "..."

      "Mẹ đâu? Mẹ có biết ! ?" Hi Hi hỏi, tương đối chú ý chuyện này.

      Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, " biết!"

      Hi Hi, "..." [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 441: Buổi tối muốn cùng mẹ con làm công tác.
      Editor: thanh huyền

      Lâm Tử Lam vươn tay, nhìn máu tay mình, cái này gọi là có việc gì?

      chỉ vừa chạm tới lưng chút, tay cũng nhiều máu như vậy, cái này gọi là có việc gì! ?

      Hi Hi vừa nhìn, cũng biết xảy ra chuyện, hai lời trực tiếp ra ngoài tìm bác sĩ.

      Mấy phút sau.

      Bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc tổng, vết thương vừa khép miệng, thế nhưng lại xuất vết nứt, tôi bôi thuốc cho ngài, mấy ngày kế tiếp ngài nên tĩnh dưỡng cho tốt, tránh cho vết thương nứt lần thứ hai, đến lúc đó tốt đâu!” Bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên .

      Mặc Thiếu Thiên vốn là muốn nhìn bác sĩ ý bảo, cần thế, thế nhưng bác sĩ lại ra, Mặc Thiếu Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

      "Nếu như có chuyện gì, tôi ra ngoài trước, có chuyện gọi tôi là được!" Bác sĩ .

      "Làm phiền ông !" Tử Lam cười.

      " có chuyện gì!" Bác sĩ xong cũng ra ngoài.

      Lúc này, trong phòng lưu lại ba người bọn họ.

      Bác sĩ vừa ra, nụ cười mặt Lâm Tử Lam lập tức biến mất, Mặc Thiếu Thiên nhìn , muốn cái gì, nhưng biết nên như thế nào.

      "..." Mặc Thiếu Thiên mới muốn gì, đưa tay chạm vào người Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam lại lần nữa tránh ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Thiếu Thiên, vì vậy, kế tiếp Mặc Thiếu Thiên biết nên cái gì.

      Hi Hi cũng đứng ở nơi đó nhìn, có thể , đây là lần đầu tiên bé hìn thấy mẹ tức giận!

      Vì để tránh cho chiến tranh, Hi Hi thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận, hi sinh mình!

      Nghĩ tới đây, Hi Hi trực tiếp tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, ra lần này cha ra ngoài là muốn giúp con!"

      lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn về phía Hi Hi.

      Vì vậy, Hi Hi đem đầu đuôi câu chuyện kể chút, sau khi xong, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, " tình chính là như vậy, cha sợ mẹ lo lắng nên cho mẹ biết!”

      Sau khi xong, Lâm Tử Lam vẫn có bất kỳ biểu tình nào.

      "Mẹ!" Hi Hi kêu tiếng, Lâm Tử Lam vẫn là có bất kỳ biểu tình gì.

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở giường, nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, vui cau mày, "Bảo bối!"

      "A! ?"

      "Con ra ngoài, ba phút sau vào!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi .

      Hi Hi nhíu mày, muốn hỏi cái gì, thế nhưng cũng biết cha tổn thương mẹ, mà Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, gì.

      Hi Hi suy nghĩ chút, bằng giao mọi chuyện cho cha!

      Vì vậy, Hi Hi gật đầu, "Được!" Sau khi xong Hi Hi trực tiếp ra ngoài.

      Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ!

      Đương nhiên, sau khi Hi Hi ra ngoài, tuyệt đối ở cửa nghe lén!

      "Lâm Tử Lam!" Mặc Thiếu Thiên kêu tiếng.

      Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, có đáp.

      "Lâm Tử Lam, nếu em , có tin muốn em hay !” Mặc Thiếu Thiên thở phì phò mở miệng.

      Lâm Tử Lam, "..."

      Hi Hi ở cửa nghe, lúc nghe được câu này, thổi phù tiếng, nhịn được bật cười, may là đúng lúc che miệng, có phát ra thanh.

      Cha, lời này, cũng chỉ có cha ra!

      Lúc này, Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, vẫn .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam vẫn gì, tức giận được, vừa muốn đứng dậy, Lâm Tử Lam nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu nhìn , "Đừng nhúc nhích!"

      Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên có cử động nữa.

      Lúc này Tử Lam nhìn , “ còn muốn vết thương bị nứt nữa có phải hay !?” Lâm Tử Lam tới nhìn hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên gì, lúc Lâm Tử Lam đến gần , bỗng nhiên vươn tay kéo Lâm Tử Lam, trực tiếp hôn lên môi của .

      Lâm Tử Lam vốn là muốn đẩy ra, thế nhưng ngại vì người có thương tích. Vì vậy, có lộn xộn, tùy ý Mặc Thiếu Thiên hôn.

      Rốt cục, vài phút sau, Mặc Thiếu Thiên thả Lâm Tử Lam ra, nhìn sắc mặt Tử Lam mang theo sắc hồng, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới hả giận, "Thế nào? để ý tới ? !"

      Lâm Tử Lam trực tiếp cho Mặc Thiếu Thiên cái nhìn xem thường, gì.

      " để ý tới ? Xem ra em nghĩ muốn muốn em!” Mặc Thiếu Thiên nhìn , đối với Lâm Tử Lam ra ma trảo, nghĩ cái gì làm đó.

      Nhìn Mặc Thiếu Thiên đưa tay qua, Lâm Tử Lam vỗ chút, "Xem ra miệng vết thương của vẫn đau!"

      Nghe được Lâm Tử Lam mở miệng , hơn nữa còn là giọng bình thường, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới thở dài hơi, bất quá cau mày, "Ai , đau!"

      "Đau an phận!" Lâm Tử Lam .

      Nghe được Lâm Tử Lam như vậy, Mặc Thiếu Thiên vươn tay ôm Lâm Tử Lam, "Vết thương của là chuyện , bảo bối mới là chuyện lớn, nếu như bảo bối bị chút thương tổn, chỉ , mà em cũng cảm thấy khổ sở!”

      Nghe Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam sửng sốt chút.

      "Thế nào? Còn giận ! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, mở miệng, "Em phải tức giận, em lo lắng, em vừa tỉnh dậy, thấy , em cho rằng xảy ra chuyện gì, rất an..."

      Nghe Lâm Tử Lam , Mặc Thiếu Thiên vươn tay ôm Lâm Tử Lam thêm chặt, nghe được Lâm Tử Lam vì mà lo lắng, Mặc Thiếu Thiên còn ra được xúc động.

      "Chuyện này là thiếu xót của , nghĩ em tỉnh lại, xin lỗi!" Mặc Thiếu Thiên ôm chặt Lâm Tử Lam, ở bên tai của giọng .

      "Mặc kệ thế nào, em đều mong muốn, sau có chuyện gì, phải trực tiếp cho em biết!” Tử Lam .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Được, đáp ứng em!"

      Nghe được Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam cười cười, "Được rồi, buông, như thế này bảo bối nhìn thấy!" Lâm Tử Lam .

      ", muốn buông !" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "... Như thế này bảo bối sao vào được!" Lâm Tử Lam .

      " , bé vào!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Vì sao! ?" Lâm Tử Lam hỏi.

      Nghe được Lâm Tử Lam hỏi, Mặc Thiếu Thiên lên giọng, "Bảo bối, con vào đúng hay ! ?"

      "Đúng... Cha mẹ yên tâm, con cái gì cũng nghe được, nhìn thấy!" Hi Hi ở bên ngoài hô.

      Lâm Tử Lam, "..."


      Thời gian, rất nhanh trôi qua.

      Vết thương của Mặc Thiếu Thiên tốt lên sai biệt lắm được xuất viện.

      Vết thương của Lâm Tử Lam cũng có gì, kỳ thực có thể xuất viện, chỉ là Mặc Thiếu Thiên ngại người buồn chán, lôi kéo Lâm Tử Lam ở lại cùng .

      Như vậy chiếm tiện nghi và vân vân cũng đều tiện.

      Chỉ là, ở bệnh viện, cũng có thoải mái.

      Vừa về đến nhà, Mặc Thiếu Thiên nhịn được cảm thán, "Ở nhà là tốt nhất!"

      Hi Hi ở trong bếp đun thuốc bổ, nghe được Mặc Thiếu Thiên , lập tức lộ ra đầu , "Đó là đương nhiên, ở nhà thoải mái!"

      Mặc Thiếu Thiên thoải mái ngồi ở sô pha, nghe được Hi Hi nhíu mày, " sai, còn có đồ ăn con làm nữa!"

      "Cha, lúc cha ở bệnh viện, ngày ba bữa cũng là bảo bối mang tới mà!” Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút, cho Hi Hi đánh giá chắc chắc, "Vấn đề hoàn cảnh"

      Mặc Thiếu Thiên ghét nhất là bệnh viện, nhưng năm nay hết lần này tới lần khác nhiều lần tiến vào.

      Nghe thế , Hi Hi lúc này mới gật đầu, hoàn toàn sai biệt lắm.

      Đúng lúc này, Lâm Tử Lam tắm rửa xong từ phòng tắm tới, thay đổi thân quần áo thường, thoạt nhìn buông lỏng ít, Lâm Tử Lam trực tiếp tới, ngồi ở sô pha, duỗi người, " thoải mái!"

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở bên người Lâm Tử Lam, đôi mắt quét về phía , khóe miệng gợi lên nụ cười thâm vị ý trường*, lại gì thêm.
      *nhiều ý nghĩ.... ....

      Lâm Tử Lam cũng quét mắt nhìn cái, " nhìn em làm gì!?”

      " có gì!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam giọng .

      Nghe được câu này, Lâm Tử Lam trực tiếp cho Mặc Thiếu Thiên cái nhìn xem thường..

      Mặc Thiếu Thiên có châm chọc Lâm Tử Lam!

      Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười.

      Đúng lúc này, tiếng của Hi Hi từ phòng bếp truyền tới, "Cha, mẹ, có thể ăn cơm!" Hi Hi hô tiếng.

      Nghe thế, Lâm Tử Lam lập tức đứng dậy đến bàn cơm, lười cùng Mặc Thiếu Thiên trêu chọc.

      Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, đứng dậy, cũng ăn cơm.

      Bữa bữa cơm này, nhà ba người ăn vô cùng vui vẻ.

      Sau khi ăn xong, Hi Hi ở trong bếp dọn dẹp, Lâm Tử Lam trở về phòng, Mặc Thiếu Thiên nhân cơ hội này đến phòng bếp.

      "Bảo bối, buổi tối cha theo sát mẹ con có công tác muốn làm, con nhớ kỹ, đừng quấy rối!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi .

      có biện pháp, chuyện tốt bị phá hư nhiều lắm, tại Mặc Thiếu Thiên nhất định phải sớm cảnh cáo Hi Hi mới an tâm!

      Hi Hi, "..."

      Bé còn tưởng rằng cha tới giúp bé dọn dẹp, nghĩ tới là cảnh cáo!

      Suy nghĩ chút, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

      Vì vậy, ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Muốn cho con ra ngoài cũng được, cha, những cái chén ...."

      Mặc Thiếu Thiên tự nhiên biết Hi Hi muốn cái gì, biết có ý gì. Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng, "Bảo bối, vết thương của cha con còn chưa khỏi, con cũng biết thể dính nước, cho nên mình con chậm rãi rửa .......” xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ phòng bếp ra.

      Hi Hi, "..."

      Cái gì gọi là vết thương còn chưa khỏe?

      Vết thương chưa tốt mà muốn làm vận động?

      Vẫn thể dính vào nước, đây cũng phải dùng đến nơi đó, dùng tay rửa, cũng phải dùng lưng rửa chén!

      Bất quá nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên chạy thoát, Hi Hi đứng ở trong bếp hung hăng dậm chân!

      A a a a!

      Tại sao bé lại có người cha như vậy!!!!!!!!!!

      Mỗi người đều biết thương bé, đều là cha mẹ chăm sóc con cái, họ lại ngược lại, còn muốn bé hầu hạ hai người bọn họ!

      Nghĩ tới đây, Hi Hi cũng vô lực, ai, ai bảo mình nguyện ý !

      Lần đầu tiên nhận thức được, ra thiên tài cũng dễ làm như thế!

      có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục rửa chén...

      Buổi tối.

      Hi Hi vốn là muốn trốn ở phòng ra, thế nhưng Mặc lão điện thoại tới, muốn đón Hi Hi .

      Trong nhà, chỉ còn lại có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam hai người...

      Rốt cuộc Mặc Thiếu Thiên hề cố kỵ muốn làm cái gì làm cái đó!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 442: Tặng cho em món quà
      Editor: thanh huyền

      Tắm rửa xong Mặc Thiếu Thiên từ phòng tắm ra, bên hông quấn cái khăn tắm trắng, thân cường tráng lộ ra, mấy khối cơ trước ngực thoạt nhìn vô cùng gợi cảm, phối hợp với da thịt màu đồng, bọt nước theo đường cong chảy xuống, chảy vào bụng của xuống phía dưới.......

      Nếu như gặp qua bộ dạng này của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhất định lộ ra bộ dạng mê trai.

      Nhưng mà, biết quá quá lâu, định lực vẫn phải có,Lâm Tử Lam nhìn , tầm mắt trực tiếp từ người dời , hướng tới, "Thế nào, vết thương sao chứ! ?" Lâm Tử Lam tới lo lắng nhìn về phía sau lưng của Mặc Thiếu Thiên.

      Nhưng mà vẫn chưa đến bên kia, Mặc Thiếu Thiên lại bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Lâm Tử Lam .

      " làm gì! ?" Lâm Tử Lam nhìn giọng hỏi.

      " rất nhớ em!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, "... Em vẫn luôn ở đây phải sao? Em xem miệng vết thương của chút!?” LâmTử Lam có chút buồn cười .

      " sao, bây giờ muốn em!" xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ôm lấy thân thể Lâm Tử Lam, hướng về phía môi Lâm Tử Lam hôn lên.

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, cảm nhận nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng cũng ra được lời xúc động, tay, lặng lẽ đặt ở bên hông Mặc Thiếu Thiên, đáp lại nụ hôn của .

      Mà lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại ôm ngang Lâm Tử Lam lên, hướng đến giường.

      Đặt lên giường , Mặc Thiếu Thiên thuận thế hôn lên môi , càng hôn càng sâu, rất nhanh, Mặc Thiếu Thiên đem quần áo Lâm Tử Lam cởi bỏ, cũng bỏ khăn tắm của mình, trực tiếp hướng phía hai chân thon dài của Lâm Tử Lam, tiến vào.... .....

      Lúc này đây, Lâm Tử Lam có bất kì trở ngại nào, mà rất phối hợp với Mặc Thiếu Thiên.

      Có người , chính là tâm linh đồng nhất, Lâm Tử Lam cũng rất hưởng thụ cảm giác hai người hợp nhất.

      Bởi vì , cái gì cũng có.

      Lâm Tử Lam cảm giác được tình của Mặc Thiếu Thiên đối với mình, cũng bỏ ra rất nhiều nỗ lực...

      Vì vậy, bên trong gian phòng truyền ra từng đợt thanh trầm thấp.... ......


      Gần tới mười hai giờ, trong phòng khôi phục yên tĩnh?

      Lúc này khắp nơi còn tràn đầy tư vị hoan ái.

      Trong bóng tối, hai người có thể cảm giác được tồn tại của đôi phương , Mặc Thiếu Thiên nằm ở giường, từ phía sau ôm lấy Lâm Tử Lam, hai người lẳng lặng nằm ở giường, tay Mặc Thiếu Thiên, vô tình để ở bụng Lâm Tử Lam, mà giây kế tiếp, tay của Lâm Tử Lam, lại nhàng trùm lên tay của Mặc Thiếu Thiên, tay của hai người, gần sát bụng của Lâm Tử Lam.

      Mặc Thiếu Thiên cả kinh, tựa hồ hiểu cái gì, mấy ngày nay, trong bệnh viện bận rộn, quên mất.

      Lâm Tử Lam khôi phục trí nhớ, cũng khẳng định nhớ tới điều gì!

      vẫn luôn nỗ lực duy trì trạng thái của mình, Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên sơ sót cái này!

      Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên lập tức cầm chặt tay của Lâm Tử Lam.

      "Xin lỗi..." Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Lâm Tử Lam giọng mở miệng, thanh mang theo mấy phần áp lực.

      Lâm Tử Lam lẳng lặng nằm ở trong lòng Mặc Thiếu Thiên, lúc nghe thấy tiếng xin lỗi , bỗng nhiên mũi chua xót chút.

      Nguyên nhân, tổn thương !

      "Xin lỗi..." Mặc Thiếu Thiên nhàng tiếng, càng thêm dùng sức ôm lấy .

      Người Lâm Tử Lam khẽ run cái, xoay người, đối mặt với Mặc Thiếu Thiên, "Người câu đó phải là em, xin lỗi........em có bảo vệ tốt con.... ...” xong, Lâm Tử Lam nhịn được nghẹn ngào.

      Mặc Thiếu Thiên hiểu Lâm Tử Lam, người rất thích trẻ con, mấy năm trước chút do dự sinh Hi Hi ra, tại, đứa con kia là kết tinh tình của bọn họ, Lâm Tử Lam càng thêm quý trọng, thế nhưng nghĩ tới phát sinh chuyện như vậy...

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, hai tay nhàng chạm đến mặt của , cảm giác được khóe mắt có nước mắt, đáy lòng càng thêm xúc động.

      Biết Lâm Tử Lam lâu như vậy, có thể , vẫn luôn lạc quan, tại chạm tới nước mắt của , Mặc Thiếu Thiên ra được tư vị.

      " phải là lỗi của em..." Mặc Thiếu Thiên nhàng lau nước mắt Lâm Tử Lam, "Đây tất cả, đều là bởi vì , em cần tự trách!”

      Nghe Mặc Thiếu Thiên , nước mắt Tử Lam vẫn là nhịn được chảy ra.

      Từ lúc khôi phục trí nhớ đến bây giờ, vẫn luôn nhẫn nại.

      đau lòng, buồn, đó là giả, đó là tiểu sinh mệnh, con của , thế nhưng ngay trong cơ thể chút xíu biến mất thấy...

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, "Cám ơn em, cảm ơn em trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn như cũ, ở lại bên cạnh !”Mặc Thiếu Thiên .

      ra chuyện mất đứa bé, nguyên nhân chính là vì , thế nhưng Lâm Tử Lam có trách , điều này làm cho Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất may mắn, đời này, là việc may mắn nhất.

      Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng gì, mà là vươn tay, ôm lấy Mặc Thiếu Thiên.

      phải là người phân biệt phải trái, là Diệp An Nhiên nhìn vừa mắt, xuống tay với là chuyện sớm hay muộn, vì vậy mà trách cứ Mặc Thiếu Thiên.

      bởi vì , mằ toàn bộ trách nhiểm đổ lên người Mặc Thiếu Thiên.

      Cảm giác được Lâm Tử Lam ôm lấy mình, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên xoay người, người của Tử Lam.

      "Lâm Tử Lam, bảo đảm, chuyện này phát sinh nữa, cho thêm cơ hội!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam chữ , đôi tròng mắt kia tràn đầy khẳng định.

      Trong đêm tối, cái gì đều thấy , nhưng là lại có thể thấy vẻ kiên định mặt , Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, dùng sức gật đầu.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cúi đầu hôn Lâm Tử Lam.

      nụ hôn rất sâu, rất dài, rất triền miên...

      Cũng biết qua thời gian bao lâu, Mặc Thiếu Thiên buông Lâm Tử Lam ra, nhưng lại có từ người xuống phía, mà là nhìn Lâm Tử Lam.

      " lễ vật muốn tặng cho em! ?"

      Lâm Tử Lam hiểu được, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Lễ vật gì! ?"

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cúi đầu ở bên tai Lâm Tử Lam nhàng câu gì, lúc nghe được, mặt Lâm Tử Lam trận đỏ, " xác định! ?"

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, " cùng em tỷ số trúng thưởng rất cao, biết lúc này đây như thế nào!" Mặc Thiếu Thiên dằng dặc .

      Lâm Tử Lam, "..."

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, tay nhàng nâng mặt của , "Cố gắng chút, có cũng sao, nếu như có, chúng ta cần phải tiếc nuối!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nặng nề gật đầu.

      "Ý của em chính là đồng ý! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      "Em phản kháng hữu hiệu sao! ?"

      " có!"

      "Vậy được rồi!"

      Mặc Thiếu Thiên cười, nhìn Lâm Tử Lam, giọng mở miệng, " dịu dàng!"

      Lâm Tử Lam cười, hướng nháy con ngươi, "Thích ! ?"

      "Thích!"

      Khóe miệng Lâm Tử Lam tràn ra nụ cười, thoạt nhìn rất hạnh phúc.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam cười, đáy lòng khẽ động, trực tiếp hướng hai chân Lâm Tử Lam, trực tiếp tiến vào...


      Ngày thứ hai.

      Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam cùng công ty.

      Mới vừa vào công ty, Cảnh Thần lôi kéo , "Cậu thế nào? có sao chứ! ?" xong, ánh mắt của Cảnh Thần đánh giá Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam nhìn , "Cậu biết! ?"

      Cảnh Thần gật đầu, nhìn , "Thế nào? Cậu muốn gạt tớ à!?”

      " có, chỉ là hiếu kỳ, tin tức đều được phong tỏa phải sao? Thế nào lại có người biết!?” Lâm Tử Lam nhìn hỏi.

      lên cái này, Cảnh Thần cười, "Vài ngày cậu tới công ty, tớ thấy lạ, điện thoại di động cũng gọi được, tớ gọi cho bảo bối, bảo bối cho tớ biết!?” Cảnh Thần .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam gật đầu.

      "Vốn là muốn thăm cậu, thế nhưng bảo bối tin tức bị phong tỏa, tránh để người khác biết, vì vậy tớ đến!” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam .

      Lâm Tử Lam nhìn , cười cười, "Tớ sao!"

      Cảnh Thần lúc này mới gật đầu, "Thấy cậu cùng Mặc tổng cùng ra ngoài biết!"

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần cười cười, "Được rồi, có chuyện cho cậu biết!" Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần .

      "Cái gì! ?"

      Vì vậy, Lâm Tử Lam tiến cạnh Cảnh Thần nhàng câu, Cảnh Thần lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, tin nhìn , "Cậu ! ?"

      Lâm Tử Lam nhíu mày.

      “Tớ thấy, cũng quá cẩu huyết, đây là phim truyền hình nhiều tập phải sao!?” Cảnh Thần kinh ngạc nhìn Lâm Tử Lam .

      lên cái này, Lâm Tử Lam cười, " tại tớ nghĩ phim truyền hình có nhiều tình tiết, rất đáng tin!”

      "Ha ha ha, cẩu huyết, khó có thể tin!” Cảnh Thần tin .

      " được, tó phải hỏi cậu!" Cảnh Thần , sau đó nghĩ, "Lần đầu tiên chúng ta quen biết là như thế nào?”

      lên vấn đề này, Lâm Tử Lam bất đắc dĩ lắc đầu, "Châm chọc Mặc Thiếu Thiên!"

      Nghe được đáp án của Lâm Tử Lam, Cảnh Thần vẫn là nhịn được nở nụ cười, "Cậu vẫn còn nhớ! ?"

      Lâm Tử Lam gật đầu.

      " là, bảo bối cũng có cho tớ biết!" Cảnh Thần kích động .

      Lâm Tử Lam cười, "Được rồi, tớ sao!"

      Cảnh Thần gật đầu, sau đó còn cảm khái, "Cậu cùng Mặc tổng cuối cùng cũng khổ tận cam lai!"

      "Sau đó tốt hơn!"

      Cảnh Thần dùng sức gật đầu.

      Lúc này, LâmTử Lam nhìn , "Được rồi, làm việc, bữa trưa trò chuyện tiếp!"

      "OK!" Cảnh Thần lên tiếng, hai người đều trở lại chỗ ngồi làm việc.

      lát sau, có người tới, "Lâm thư kí, cái này là muốn Mặc tổng ký tên, làm phiền đưa cái này cho ngài ấy!"

      Lâm Tử Lam nhìn văn kiện quảng cáo đưa tới, lúc này mới nhớ tới, chính mình đảm nhiệm chức vụ thư kí!

      Lâm Tử Lam gật đầu cười, "Được, tôi biết!"

      Vì vậy người của bộ phận thiết kế gật đầu, rồi rời .

      Lâm Tử Lam cầm văn kiện, trực tiếp đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :