1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 433.1: Trò đùa kích thích.

      Edit: nhokcoicodon

      "Nếu như tất cả các người câm miệng, tôi mới bắt đầu hỏi!" Hi Hi , nhanh chậm, nhưng càng như vậy, càng làm cho trong lòng bọn họ hoang mang.

      Vì vậy ba người, đều lập tức ngậm miệng!

      Nhìn tất cả bọn họ đều câm miệng, lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, "Xin hỏi, buổi chiều ngày 21 lúc 5 giờ đến 7 giờ các người ở nơi nào, làm những gì!?"

      đến cái này, ba người đều sửng sốt.

      Hi Hi nhìn bọn họ, "Tôi muốn nghe lời , nếu để cho tôi biết các người dối, tôi khách khí với các người!" Hi Hi nhìn bọn họ từng chữ , giọng nhàng, làm cho đoán ra trong lòng của cậu.

      Vốn nhìn thấy mặt của Hi Hi, tại chỉ là nghe lời của cậu, cũng biết Hi Hi rốt cuộc muốn làm gì!

      Lúc này, Hi Hi nhìn người đầu tiên, "Ngươi Lục Hổ phải ? Ngươi trước !" Hi Hi nhìn Lục Hổ .

      "Tôi... Tôi nghĩ, buổi chiều ngày 21, tôi... Tôi ở sòng bạc..." Lục Hổ .

      "Ở sòng bạc? Ở sòng bạc kia ? Làm gì?" Hi Hi hỏi.

      "Cái này, có thể được ! ?" Lục Hổ lo lắng hỏi.

      Nghe thế, khóe miệng Hi Hi ra tia cười lạnh, "Ngươi cứ ! ?"

      Lục Hổ, "..."

      Xem ra là được!

      Lúc này, Hi Hi hơi đổi sắc mặt ra hiệu, lập tức người đàn ông cầm con dao tới, dao găm từ từ lướt qua ngay mặt của .

      Khi cảm giác được đó là vật gì , Lục Hổ bỗng nhiên sợ liền mở miệng, "Đừng, đừng đừng... Tôi , tôi ..."

      "Có đúng hay chỉ cần ? Thực có việc gì! ?" Lục Hổ bị bắt trói cả tay chân, mắt cũng bị che, nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy có con dao từ từ ma sát ở mặt của cũng chính bởi vì như vậy, càng thêm sợ hãi.

      Hi Hi nhìn , vẫn chưa trả lời , mà là trực tiếp hỏi, " hay là ?"

      "Tôi , tôi ..." Lục Hổ cũng dám hỏi nhiều như vậy, suy nghĩ chút, "Kỳ thực, ngày đó tôi ở trong sòng bạc, bán... bán thuốc cấm!" Lục Hổ run sợ .

      Lúc nghe cái này, khóe miệng Hi Hi ra tia cười lạnh, cũng gì khác, ánh mắt chuyển dời đến người của Gia Nam, " !"

      Gia Nam trực giác tự với mình, Hi Hi người kia, chính là mình!

      Gia Nam sợ hãi chút nào, "Tôi ngày đó ở trong bệnh viện chăm sóc vợ của tôi!"

      đến cái này, Hi Hi chợt nhíu mày, "Vợ tôi có bệnh tim, sở dĩ tôi làm việc ở xưởng sửa chữa, nhưng lúc xế chiều, tôi liền chạy tới bệnh viện, bây giờ ấy ở trong bệnh viện, nhu cầu cấp bách tại là cần tiền để cứu mạng, thân mật bẩn..." Gia Nam từng chữ , khi đến điều này, còn có mấy phần kích động.

      "Tôi biết các người bắt tôi làm gì, tuy rằng Gia Nam tôi đúng là từng ngồi tù, thế nhưng tôi tự nhận thấy sau khi ra tù, chưa từng làm chuyện gì, càng có đắc tội với các người, tại sao muốn bắt tôi! " Gia Nam .

      Hi Hi ngồi ở chỗ kia, nghe khó khăn , cũng gì thêm, ánh mắt trực tiếp di dời đến người thứ 3.

      " !"

      Ưng Nghiêm nghĩ tới nhanh như vậy đến lượt chính mình, thế nhưng sau khi nghe qua vấn đề Hi Hi hỏi, dường như hiểu rốt cuộc là vì lý do gì!

      "Tại sao tôi phải cho các người? Các người là cái gì! ?" Ưng Nghiêm kiên cường .

      Nghe thế, Hi Hi ngồi ở chỗ kia, khóe miệng xuất tia cười lạnh, "Phải ? biết tôi là ai sao?"

      , Hi Hi trực tiếp tới, cầm dao găm từ trong tay người bên cạnh, trực tiếp đặt ở cổ của Ưng Nghiêm, Hi Hi lạnh lùng mở miệng, " tại để tôi cho biết tôi là ai!"

      xong, dao găm của Hi Hi, hướng cổ của từng điểm từng điểm đâm vào, cậu phải đao rất nhanh cắm vào, mà là rất chậm, rất chậm ghim vào!

      "A! ! !" Cứng rắn nhịn đau được la lên.

      ", còn chưa muốn ! ?" Hi Hi nhìn từng chữ từng chữ , tay cũng có thả lỏng độ mạnh yếu, càng thêm đâm vào !

      "Tôi , tôi !" Ưng Nghiêm cứng rắn la to .

      Lúc này, Hi Hi dừng lại động tác tay, "!"

      "Tôi ở nhà... Ngủ, ngủ!" Ưng Nghiêm .

      Nghe thế, khóe miệng Hi Hi nhếch lên tia cười lạnh, đứng ở bên người của , lạnh lùng mở miệng, "Phải ?"

      "Đúng, đúng!" Ưng Nghiêm .

      Lúc này, dao găm của Hi Hi từ từ di động cổ , sau đó khi đến chỗ cổ họng của , chậm rãi mở miệng, " muốn vị trí này, hay vị trí này sao?"

      Ưng Nghiêm ngồi ở chỗ kia, có mở miệng, thế nhưng máu lại theo cổ chảy xuống, tuy rằng phải rất nhiều, nhưng cũng cảm giác rất đau, rất kinh khủng!

      "Vị trí này chính là động mạch chủ!" Hi Hi tiếp, "Chỉ cần tôi dùng dao găm,rạch ở đây cái, động mạch chủ của cũng bị cắt đứt, chảy máu rất nhanh mà chết..." Hi Hi từng chữ ở bên tai của .

      Nghe thế, Ưng Nghiêm chấn động.

      biết Hi Hi rốt cuộc là dụng ý gì, thế nhưng cũng dám lung tung.

      Có thể kéo dài kéo dài.

      "Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu rốt cuộc là ai? Cậu có biết tôi là ai hay , tôi là người của Liên Doanh, nếu cậu dám động đến tôi, cậu cũng đừng nghĩ sống!" Ưng Nghiêm từng chữ .

      "Câm miệng!" Lúc này, Lý Thuận vui mở miệng.

      "Đến lúc này, còn muốn uy hiếp, xem ra, thực muốn sống!" Lý Thuận .

      "Các người cho rằng, giết tôi sao sao? Tôi cho các người biết, tôi chỉ là người của Liên Doanh, tôi là em của Hỏa Diễm!" Ưng Nghiêm .

      đến đây, Lý Thuận sửng sốt, ánh mắt nhìn qua Hi Hi, nhưng vẻ mặt Hi Hi biểu gì.

      Lúc này, Lý Thuận cũng thuận miệng khinh thường , "Nhìn các người giống như phần tử hùng, phỏng chừng Hỏa Diễm cũng mạnh hơn bao nhiêu!"

      "Ngươi ——" Ưng Nghiêm thở hổn hển , muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc là ai, làm thế nào cũng thấy lắm!

      "Có bản lĩnh, các người cho tôi biết, các người rốt cuộc là ai! ?" Ưng Nghiêm tức giận ngớt .

      "Biết chúng tôi là ai, phải xem có xứng hay !" Lý Thuận lạnh lùng .

      Nhìn qua Ưng Nghiêm liền biết phải là người tốt lành gì!

      Lúc này, Ưng Nghiêm vừa muốn mở miệng, dao găm của Hi Hi, càng thêm đến gần động mạch chủ của .

      "Đừng, đừng động thủ..." Ưng Nghiêm lập tức chịu thua.

      "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào! ?" Ưng Nghiêm hỏi.

      "Tôi chỉ muốn nghe lời !" Hi Hi từng chữ .

      "Tôi, tôi ở nhà ngủ..." Ưng Nghiêm .

      Xem ra, sợ chết!

      Hi Hi tuyệt đối tin tưởng, ở nhà ngủ!

      Ba người ở giữa, Ưng Nghiêm là người đáng nghi nhất, bởi vì lời , đây cũng là loại cảm giác!

      Hơn nữa, cảm giác phi thường mãnh liệt!

      Lúc này, tay của Hi Hi cầm dao găm, từ từ dời cổ của .

      "Được, nếu như vậy, tôi lại hỏi các người vấn đề thứ hai!" Hi Hi .

      Ưng Nghiêm len lén thở dài hơi.

      Lúc này, Hi Hi trở về chỗ cũ.

      Nhìn ba người bọn họ, "Bỏ bịt mắt của bọn họ xuống!" Hi Hi mở miệng .

      đến cái này, Lý Thuận nhíu mày, "Lão đại, nhưng..."

      Hi Hi nhìn , " yên tâm, tôi sao!" Hi Hi cho ánh mắt đảm bảo.

      Chuyện này, nhất định phải giải quyết.

      Nhìn ánh mắt của Hi Hi, Lý Truận cũng tiện cái gì, nếu Hi Hi quyết định làm như thế nào, nhất định có nguyên nhân của cậu!

      Lúc này, Lý Thuận gật đầu, Vì vậy, bịt mắt của ba người đều được tháo xuống.

      Ngọn đèn bên trong phải rất sáng, sở dĩ cũng có cảm giác được rất chói mắt, ba người đều nhắm mắt, sau đó mở ra.

      Khi nhìn đến người trước mặt , ba người đều sửng sốt.

      Bởi vì Hi Hi an vị ở ghế, Lý Thuận đứng ở bên cạnh.

      Mà trong phòng, những người còn lại đứng thành vòng.

      Mà vị trí Hi Hi ngồi, thể nghi ngờ cái gì!

      Ba người đều đều sửng sốt.

      Vốn cho là chỉ là người đàn ông nam ra nam, nữ ra nữ, có giọng trẻ con mà thôi, nghĩ tới, đúng đứa bé!

      Nhớ tới mới vừa rồi là cậu cầm dao găm đứng cắt vỡ động mạch chủ của , Ưng Nghiêm cau lại nhíu mày đầu, cậu là ai vậy!?

      Mà Lục Hổ và Gia Nam cũng sửng sờ, nghĩ tới chỉ là đứa bé!


      Thế nhưng hai người cũng gì, chỉ nhìn Hi Hi.

      Hi Hi ngồi ở chỗ kia, biết sau khi bọn họ nhìn thấy, cũng dùng ánh mắt như thế nhìn mình, thế nhưng cậu cũng thèm để ý, tại cậu chỉ muốn biết chân tướng!

      Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, "Bây giờ tôi hỏi các người vấn đề thứ hai!"

      , ánh mắt nhìn về phía ba người bọn họ.

      "Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên, các người có biết ! ?" Hi Hi nhìn bọn họ hỏi.

      "Tôi!" Người chuyện trước chính là Lục Hổ.

      Lúc này, ánh mắt Hi Hi lập tức nhìn về phía Lục Hổ, "Tôi biết Mặc Thiếu Thiên, tổng giám đốc của tập đoàn MK ở thành phố A!"

      " Lâm Tử Lam sao! ?" Hi Hi hỏi.

      Lục Hổ lắc đầu, " biết!"

      Lúc này, sắc mặt của Hi Hi lạnh chút, sau đó ánh mắt nhìn về phía Gia Nam, "Còn ngươi! ?"

      "Mặc Thiếu Thiên, thành phố A sợ là người nào biết, về phần người phụ nữ kia, tôi cũng biết!"Gia Nam .

      Lúc này, Hi Hi nhìn cái, ánh mắt lần thứ hai di động đến người của Ưng Ngiêm, quả nhiên, Ưng Nghiêm sửng sốt, tại, xác định rốt cuộc là vì cái gì chuyện!

      Thế nhưng bởi vì ... nguyên nhân này, cái gì cũng thể !

      Lúc này, Ưng Nghiêm lắc đầu, " biết, tôi cũng nhận ra!"

      Nghe thế, khóe miệng Hi Hi quyến rũ ra tia cười lạnh, "Phải ?"

      "Đương nhiên... Đương nhiên là vậy!" Ưng Nghiêm lắp bắp , vẻ khẩn trương, bán đứng !

      " biết nhận ra, vậy ngươi khẩn trương như vậy làm gì!?" Hi Hi hỏi.

      "Tôi, tôi khẩn trương lúc nào! ?" Ưng Nghiêm , chuyện này, đánh chết cũng thể thừa nhận!

      Hi Hi đánh giá , từ mỗi lời mỗi hành động của , cùng với ánh mắt động tác, cậu cũng buông tha, nghe lời của , khóe miệng của cậu nhếch lên, "Ừ? Phải! ?"

      " biết, vậy tôi cho ngươi xem đoạn video, xem ngươi có ấn tượng gì hay ! ?" Hi Hi nhìn hỏi.

      , cậu lập tức đánh hưởng chỉ, lập tức có người đưa lên máy vi tính, Hi Hi trực tiếp ấn xuống cái, sau đó màn ảnh máy vi tính liền cho thấy hình ảnh.

      Đây chính là chuyện ở bãi đỗ xe tập đoàn MK.

      Ba người nhìn đều sửng sốt, tại biết mục đích của Hi Hi.

      Mà Ưng Nghiêm ngồi ở chỗ kia, nhìn máy vi tính, hai mắt mở to, quả nhiên là về chuyện này!

      ngồi ở chỗ kia, cái gì đều dám , mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngược lại ra được sợ hãi!

      Hi Hi ngồi ở chỗ kia, nghe thanh bên trong, mỗi thanh, mỗi động tĩnh, cũng tăng thêm hận ý trong lòng Hi Hi.

      Rất nhanh, xem xong đoạn này video này!

      Lúc này, Gia Nam nhìn Hi hi, "Cậu hoài nghi chuyện này chính là ba người chúng tôi làm! ?" Gia Nam nhìn Hi Hi hỏi.

      Hi Hi có mở miệng, Lý Thuận mở miệng, "Đúng hoài nghi ba người các ngươi có người trong đó!"

      Gia Nam nhíu mày.

      Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, "Các ngươi nhất định rất tò mò, vì sao tôi bắt các người đến đây!"

      "Ở cái video này, có ba người, thế nhưng có người đặc thù rất ràng, chính là cánh tay phải của hình xăm, mà vừa mới, toàn bộ thành phố A, chỉ có ba người các ngươi có cái hình xăm này!" Hi Hi từng chữ .

      "Tôi cũng muốn giết người lung tung, thế nhưng, tôi chỉ muốn biết, người kia là ai!" đến cái này, sắc mặt của Hi Hi trở nên lạnh hơn.

      Ánh mắt nhìn ba người bọn họ...

      Ba người bọn họ cũng nhìn Hi Hi.

      Lục Hổ mở miệng, "Vị này, ... Lão đại, chuyện này theo tôi có vấn đề gì, chút đều có vấn đề gì, tuy rằng tôi và bọn họ có hình xăm như nhau, thế nhưng đánh chết tôi cũng dám nghĩ ra chuyện này, hơn nữa, tôi với bọn họ thù hận, tôi tại sao muốn làm như vậy, lá gan này của tôi, hù dọa chút chịu được, bình thường con gà tôi cũng dám giết..." Lục Hổ nhìn Hi Hi lập tức mở miệng .

      Hi Hi ngồi ở đó, nghe lời của , vẫn chưa mở miệng.

      Lúc này, Gia Nam và Ưng Nghiêm cũng có lên tiếng, nhưng nhìn, Ưng Nghiêm dường như rất khẩn trương!

      Lúc này, Gia Nam nhìn , "Điều phải tôi, mặc kệ cậu tin hay , điều phải tôi làm!" Gia Nam từng chữ , người có tính tình cứng rắn, kiêu ngạo sủng nịnh.

      Thế nhưng chẳng biết tại sao, Hi Hi lại tin tưởng !

      Về phần Ưng Nghiêm...

      Hi Hi nhìn , khóe miệng quyến rũ ra lau cái là máu cười, "Như vậy xem ra, cũng chỉ còn lại có ngươi!"

      Ưng Nghiêm cả kinh, "Điều phải tôi, tôi căn bản biết bọn họ, tôi tại sao phải làm như vậy!"

      "Vậy sao?" Hi Hi hỏi.

      "Đúng, tôi căn bản nhận ra bọn họ, tôi tại sao muốn làm như vậy!" Ưng nghiêm phủ nhận.

      Ngực cảm giác khủng hoảng, nhất là khi Hi Hi nhìn , luôn có loại bị cậu nhìn thấu cảm giác, Ưng Nghiêm thoạt nhìn rất khẩn trương.

      "Tôi cho ngươi cơ hội cuối, ngươi xác định sao? Lúc đó, có thể có người chứng kiến, người kia là ngươi!" Hi Hi từng chữ.

      Nghe thế, Ưng Nghiêm nhíu mày, " có khả năng!" Ưng nghiêm lập tức phủ nhận, hơn nữa, phủ nhận triệt để.

      "Vì sao có khả năng, lúc ấy có hai người bảo vệ vào, liền thấy người trong các ngươi trong đó!" Hi Hi .

      " có khả năng, chúng ta đều mang mặt nạ, thể nào thấy được..." Ưng Nghiêm phủ nhận.

      đến đây, tất cả sáng tỏ!

      Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm, khóe miệng bỗng nhiên ra nụ cười sâu khó hiểu.

      Cuối cùng, cũng thừa nhận!

      Còn Ưng Nghiêm cũng sửng sờ, lúc này mới bỗng nhiên ràng mình vừa cái gì!

      bẫy lời của !

      Lúc này, Ưng Nghiêm tựa hồ ý thức được mình cái gì, lập tức giải thích, "Điều phải như ngươi nghĩ, tôi thấy..."

      Lúc này, Hi Hi cũng nghe giải thích của nữa, mà là xoay người trở lại, nhìn Lục Hổ và Gia Nam, "Vấn đề thứ ba, xin hỏi các ngươi tối hôm nay nhìn thấy gì! ?"

      Lục Hổ sửng sốt, nhưng phản ứng kịp, "Tôi cái gì cũng thấy, cái gì cũng biết..."

      Hi Hi gật đầu, rất hài lòng đáp án của .

      Lúc này, Hi Hi nhìn Gia nam, Gia Nam cũng liếc mắt nhìn Hi Hi, "Nhiều năm như vậy, tôi cái gì cũng muốn xía vào, thầm nghĩ chỉ muốn sống tốt!"

      Hi Hi gật đầu, "Thả bọn họ!"

      Vì vậy, lập tức có người giúp bọn cởi trói.

      Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, "Được rồi, đưa trở về!" Hi Hi , ánh mắt nhìn Gia Nam.

      Mọi người đều sửng sốt, lập tức gật đầu.

      Lúc này, Lục Hổ cũng nhanh lên cười ha hả hỏi, "Vậy tôi cũng , tôi cũng ! ?"

      Lúc này, Hi Hi liếc cái, "Nếu như ngươi muốn ra , tôi liền tiễn ngươi đoạn đường!"

      Lục Hổ, "..."

      Lúc này, Lý Thuận ở phía sau nhịn được nở nụ cười, đối với Hi hi, biết Hi Hi làm như thế có ý gì, đối với loại thuốc cấm đó, cũng rất thích!

      Nhưng, rất ủng hộ Hi Hi làm như vậy!

      “Còn mau cút !" Hi Hi quát lên tiếng, Lục Hổ cái gì cũng dám cầu, trực tiếp chạy ra ngoài.

      Gia Nam cũng đứng lên, nhìn Hi Hi, " cần cậu đưa,tự tôi có thể !"

      Hi Hi nhíu mày, "Nếu như ngươi lo lắng bệnh của vợ ngươi, ngươi có thể tự trở về !"

      lên cái này, Gia Nam hơi sửng sốt chút, gì nữa, trực tiếp ra ngoài.

      Khóe miệng của Hi Hi cũng ngoéo ... cái, nhìn bọn họ , lúc này, lực chú ý của Hi Hi đều tập trung vào người của Ưng Nghiêm.

      Ưng Nghiêm nhìn cậu, "Vì sao thả tôi? Mau thả tôi... Nhanh lên chút!" Ưng Nghiêm nóng nảy , chẳng biết tại sao, cảm giác, nguy hiểm càng ngày càng đến gần!

      Hi Hi nhìn , cũng nhảm nữa, trực tiếp hỏi, "Là ai chỉ thị ngươi làm như vậy! ?"

      "Tôi biết ngươi cái gì, mau thả tôi! Nếu tôi biết chuyện, tuyệt đối buông tha các người!" Ưng Nghiêm sốt ruột, vừa sợ quay sang Hi Hi hét lên.

      "Vậy sao? Sợ là ngươi còn có cơ hội ra ngoài, khi ngươi chết, ngươi xác định, còn có thể thông báo cho người của—— ngươi sao! ?" Hi Hi nhìn hỏi từng chữ!

      "Ngươi —— ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Tôi tất cả, tôi cái gì cũng biết, cái gì cũng biết..." Ưng Nghiêm vừa , bên giãy dụa.

      " biết? Ngươi xác định sao? Tôi hỏi lại ngươi lần cuối!" Hi Hi .

      "Tôi biết, biết, cho dù ngươi hỏi tôi nghìn lần, tôi cũng biết!" Ưng Nghiêm hô to .

      Xem ra, thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định!

      Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lý Thuận, "Được rồi, Lamborghini của được nhiều km chưa! ?"

      Lý Thuận nhíu mày, " có bao nhiêu!"

      "Vừa vặn, tối hôm nay có thể ra bên ngoài thành phố A, vòng!" Hi Hi .

      "Nhớ kỹ, đừng quên mang theo !" Hi Hi nhếch môi , giọng mười phần dễ dàng.

      Dường như chuyện vui rất bình thường!

      tới chỗ này, Lý Thuận mới hiểu được ý Hi Hi, "Tôi hiểu rồi!"

      Lúc này, Ưng Nghiêm còn kịp hiểu, thế nhưng biết, tuyệt đối có cái gì tốt cả!

      Lúc này, Lý Thuận mở miệng, "Người đâu, cởi trói cho ra, dùng sợi dây đó, buộc vào xe của tôi!" Lý Thuận mở miệng.

      Ưng Nghiêm mở to con mắt, có chút khó có thể tin.

      "Các ngươi làm gì, thả ra, thả ra..." Ưng Nghiêm hét to , ngừng giãy dụa, là chết đến nơi, vẫn buông tha!

      Hi Hi gì, tại, bỗng nhiên cậu rất muốn chơi chút!

      Vì vậy, lập tức có người manng Ưng Nghiêm ra ngoài, dùng sợi dây vừa nãy, buộc ở xe Lamborghini của Lý Thuận.

      Hi Hi cùng Lý Thuận ra ngoài, hai người lên xe, Hi Hi nhìn cảnh đêm, "A, thành phố A cảnh đêm là đẹp, tôi rất ít có cơ hội được đến hưởng thụ!"

      Lý Thuận nhìn cậu, "Ngày hôm nay tôi dẫn cậu thưởng thức phen tốt!"

      "OK!" Hi Hi lên tiếng.

      Chỉ là, Lý Thuận nhìn phía sau Ưng Nghiêm, "Chỉ tiếc, xe tôi tốt như vậy, lại phải mang theo con chó như vậy, thực là hỏng hết phong cảnh!"

      " sao cả, đúng lúc cho góp vui !" Hi Hi .

      Nghe thế, Lý Thuận nhếch mày, "OK, ngồi xong, lập tức xuất phát!" Lý Thuận .

      Vì vậy, lập tức khởi động xe.

      Ưng Nghiêm đứng ở nơi đó, cả người tràn đầy sợ hãi, ở trong lòng, vẫn là muốn tin tưởng, bọn họ làm như vậy, thế nhưng , sai rồi!

      Lý Thuận đặc biệt dùng sức.

      Tốc độ xe bỗng nhiên hướng phía trước chạy , sau đó lại bỗng nhiên ngừng lại, mà Ưng Nghiêm cứ như vậy, bỗng nhiên bị kéo theo, hung hăng đụng ở xe, lăn mặt đất

      "A ——" kêu la thảm thiết.

      "Ai da, cố ý, vừa rồi đạp nhầm chân ga nên phanh lại!" Lý Thuận , giọng , hiển nhiên là cố ý!

      Hi Hi cười, biết là cố ý, thế nhưng thể phủ nhận, thấy Ưng Nghiêm ngã thê thảm như vậy, lòng của Hi Hi, buông lỏng rất nhiều!

      thề, nếu gây tổn thương đến mẹ của cậu, cậu trảp lại gấp mười gấp trăm lần!

      Nếu Ưng Nghiêm làm như vậy, cũng đừng trách cậukhông khách khí!

      cố ý bao che tên cầm đầu như vậy, cậu càng cần khách khí!

      Lúc này, Ưng Nghiêm còn có từ dưới đất bò dậy, Lý Thuận bỗng nhiên đạp chân ga, xe bỗng nhiên vượt mức quy định lái , mà Ưng Nghiêm còn có đứng vững, cứ như vậy bị xe kéo ...

      "A —— "

      Ở thành phố A địa phương mảnh trống trải, truyền đến tiếng hét thảm thiết như vậy.

      Phía trước, Hi Hi và Lý Thuận còn lại là bàn luận tình, quan tâm chút nào đến chuyện người phía sau!

      Vì vậy, xe chạy rất nhanh lên đường, Lý Thuận lái xe, rất là cố ý, hồi tốc độ xe chạy đến nhanh nhất, hồi chạy rất chậm, gần như là cố ý dằn vặt người phía sau.

      Mà Ưng Nghiêm, lúc trước đó còn gọn gàng, lúc này trở nên rách mướp.

      Cả người toàn máu , vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      Khi chạy nửa vòng, Ưng Nghiêm cầm cự nổi, "Tô , tôi , tôi ..."

      Quá tàn nhẫn, căn bản phải cách người bình thường có thể nghĩ ra!

      Nghe được tiếng của Ưng Nghiêm, đầu của Hi Hi cũng có quay lại chút.

      Đáp án, trong dự liệu của bé!

      Mà Lý Thuận còn lại là quay đầu lại để ý tới nhất cú, "Muốn sao!? Chịu đựng chút nữa, còn có nửa vòng!"

      Vì vậy, xe tiếp tục hành tẩu ở đường lớn thành phố A.

      Nếu như từng gia đình đều có thể ghi hình, sợ rằng màn này, cũng bị mọi người sâu đậm in vào trong đầu...

      Mãi cho đến nửa giờ sau, bọn họ lần thứ hai về tới chỗ.

      "Ừ, giải sầu chút, tâm tình tệ!" Hi Hi hoan hô tiếng.

      Lúc này, Lý Thuận từ xe xuống, Hi Hi cũng xuống.

      Khi tới phía sau xe, Ưng Nghiêm cả người toàn máu, vô cùng thê thảm, hấp hối...

      Hết chương 433!

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 434 : Cha, vậy cha là gì?
      Editor: boconganh1503

      Khi tới phía sau xe, Ưng Nghiêm cả người toàn máu, vô cùng thê thảm, hấp hối...

      Hi Hi nhìn ta, có nửa phần thương tiếc, ngược lại, tràn đầy hận ý.

      Lúc này, Lý Thuận tới, nắm lấy bả vai Ưng Nghiêm nhấc lên, “Thế nào? Muốn sao?”

      Lúc này, vết thương Ưng Nghiêm chằng chịt, sau khi nghe được lời Lý Thuận , từ từ ngẩng đầu nhìn, “Tôi , tôi . . . . . .”

      mau!” Lý Thuận nhịn được gào lên.

      “Là phụ nữ. . . . . .”

      Phụ nữ?

      Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, nhìn Ưng Nghiêm, “Người phụ nữ kia là ai! ?”

      “Chúng tôi cũng biết. . . . . . ta liên lạc điện thoại cho chúng tôi, sau khi hoàn thành, ta chuyển số tiền lớn qua thẻ cho chúng tôi !” Ưng Nghiêm .

      sao? biết! ?” Lý Thuận hỏi.

      Ưng Nghiêm vội vàng gật đầu, “, , tôi biết. . . . .”

      Bị tra tấn đến giờ này, ta còn dám láo sao?

      Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, Hi Hi gật đầu cái, đến mức này, còn có thể láo, trừ phi người đó muốn chết!

      Lúc này, Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm , “Tôi bây giờ cho con đường sống, là muốn chết, hay muốn sống! ?”

      “Sống, muốn sống. . . . . .” Ưng Nghiêm dĩ nhiên lựa chọn sống!

      Lúc này, Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm, “Tôi có thể thả , nhưng nhất định phải giúp tôi hẹn gặp phụ nữ kia, hoặc là, chỉ cần nghĩ biện pháp cùng ta liên lạc điện thoại là được, có làm được ?” Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm hỏi.

      Ưng Nghiêm sững sờ, “Cho tới bây giờ đều là ta liên lạc chúng tôi, tôi biết làm như thế nào để liên lạc ta. . . . . .”

      “Xem ra, muốn chọn con đường thứ hai. . . . . .” Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm hỏi.

      Nghe thế, Ưng Nghiêm sững sờ, ngay sau đó lắc đầu, “ , tôi nhất định nghĩ biện pháp, nhất định!” Nhìn dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của ta, Hi Hi nhếch miệng lên cười.

      “Vậy mới được!”

      Vì vậy, Hi Hi cười tiếng, nhìn Lý Thuận, “Tốt lắm, thả ta !”

      Lý Thuận nhìn Hi Hi, “Lão đại, cậu xác định! ?”

      Hi Hi gật đầu, “ Để ta , tôi muốn biết người đứng sau lưng bức màn là ai!” Hi Hi

      Bây giờ nhìn lại, chuyện càng ngày càng bình thường!

      Bé nhất định phải biết người kia là ai!

      Nhìn dáng vẻ chắc chắn của Hi Hi, Lý Thuận cũng gì nữa, trực tiếp thả Ưng Nghiêm .

      Khóe miệng Hi Hi mang theo nụ cười, “Được rồi, tôi chờ tin tức tốt của !”

      xong, nhìn Lý Thuận cái, “Chúng ta thôi!”

      Lý Thuận gật đầu, hai người lên xe, khởi động chân ga, vài giây sau liền biến mất.

      Ưng Nghiêm nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, đôi môi giật giật, nhưng tiếng gì cũng phát ra được.


      Sau khi trở về, trước tiên Hi Hi gọi cuộc điện thoại cho Mặc lão, báo cáo bình an.

      Sau khi biết Hi Hi có việc gì, tâm Mặc lão cũng được buông xuống.

      “Đúng rồi, cha và mẹ cháu thế nào rồi! ?” Hi Hi ở trong điện thoại hỏi.

      “Cha cháu cần nhập viện, mẹ cháu cũng cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi, cho nên, hôm nay phải ở trong bệnh viện!” Mặc lão .

      Hi Hi gật đầu cái.

      “Vậy cũng tốt, khổ cực Mặc lão rồi!” Hi Hi đáng .

      Mặc lão nghe thế, nhíu mày, “Cháu bây giờ ở đâu! ?”

      “Cháu ở nhà!”

      “Cháu ở mình sợ sao! ?” Mặc lão hỏi.

      “Sợ cái gì! ?” Hi Hi hỏi ngược lại.

      Mặc lão, “. . . . . .” .

      Biết Hi Hi thông minh khác hẳn với người thường, nhưng mà lúc nào cũng bị Hi Hi chặn được lời nào.

      mình cháu ở nhà, ai chăm sóc cháu?” Mặc lão hỏi.

      “Dạ, có!”

      mình cháu ở nhà, cháu còn như vậy, có ai chăm sóc, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì làm thế nào!” Mặc lão .

      Hi Hi , “. . . . . .”

      Có thể xảy ra chuyện gì!

      “Lập tức đến ngay!” Mặc lão .

      “Cháu phải qua đó sao! ?”

      được sao! ?” Mặc lão hỏi ngược lại.

      “Đó cũng phải!”

      “Vậy hãy tới đây!”

      “Điều quang trọng là cháu đến bằng cách nào! ?” Hi Hi hỏi, “Cháu rất ngây thơ và dễ thương, ngộ nhỡ đường bị cướp làm thế nào! ?” Hi Hi .

      “Đó chỉ có thể cháu xui xẻo!” Mặc lão chút khách khí .

      Hi Hi, “. . . . . .”

      “Được rồi, cháu ở nhà chờ, ông cho người đón cháu!” Mặc lão .

      Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, “Được rồi, hiếm khi ông mời thịnh tình như vậy nên cháu !”

      Mặc lão, “. . . . . .”

      “Cháu đứng đây đợi ông!”

      “Biết!”

      Vì vậy, Mặc lão cúp điện thoại.

      Hi Hi cầm điện thoại cười cười, ngờ Mặc lão có lúc đáng !

      Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, vì vậy, lần nữa cầm điện thoại di động lên, đọc các con số ở , vì vậy ngay khi tìm được mã số, Hi Hi nhếch miệng lên cười, ngay lập tức gọi .

      Rất nhanh, điện thoại có người nghe!

      “Này!”

      “Chú Vân Dục, là cháu!” Hi Hi cực kỳ khả ái kêu tiếng, giọng dịu dàng, sau khi nghe xong Vân Dục lập tức nhìn thẳng lên.

      “Bảo bối!”

      “Dạ, là cháu!” Hi Hi .

      “Sao cháu lại điện thoại cho chú! ?” Vân Dục hỏi.

      Hi Hi cười hắc hắc, “ ra , cháu có chút chuyện, muốn cho chú!”

      “Chuyện gì, !” Vân Dục lưu loát mở miệng, khó được Hi Hi mở miệng.

      “Cha cháu gặp chuyện may, chú biết ! ?” Hi Hi hỏi.

      “Cha cháu ? Cậu ta lại xảy ra chuyện gì! ?” Vân Dục hỏi.

      Hi Hi, “. . . . . .”

      Xem ra Vân Dục thực biết.

      Vì vậy, Hi Hi kể lại mọi chuyện cho Vân Dục nghe.

      Sau khi nghe được, Vân Dục cau mày, “Người nào dám cả gan sợ chết, dám động thủ địa bàn cha cháu !” Vân dục .

      “Bây giờ cháu điều tra ai đứng sau chuyện này, nhưng trong lúc cháu điều tra, cẩn thận chọc đến người Liên Doanh, có thể người bên kia, có chút bất mãn, gây khó dễ cha và mẹ, cho nên, cháu muốn chú cho người bảo vệ cha và mẹ!” Hi Hi .

      Nghe thế,Vân Dục nhíu mày,“Cháu chọc giận người Liên Doanh sao! ?”

      Hi Hi gật đầu cái, “Coi như vậy !”

      đúng là con trai Mặt Thiếu Thiên!” Vân Dục .

      Mặc dù Liên Doanh ít người biết đến, nhưng ở cái thành phố lớn, cũng có chút danh tiếng . Mặc dù là có chút danh tiếng, nhưng những người trong cuộc đều biết, đây chẳng qua là cố ý đè thấp thế lực, nếu sớm muộn bị cảnh sát mời uống cà phê.

      “Chú khích lệ cháu sao?” Hi Hi hỏi.

      “Dĩ nhiên, tuyệt đối là khích lệ!” Vân Dục .

      “Vậy chuyện này. . . . . . ?” Hi Hi hỏi.

      “Đương nhiên là có vấn đề rồi, cháu mở miệng, chú còn có thể cái gì!” Vân Dục .

      “Cho dù cháu mở miệng, chú cũng đến !” Hi Hi . Dù sao cũng là chuyện của cha, Vân Dục thể giúp, chỉ muốn Hi Hi ra trước .

      , chú là vì nể mặt cháu mới giúp đấy!” Vân Dục , muốn cho Hi Hi thiếu món nợ ân tình, như vậy lần sau có chuyện gì tìm Hi Hi giúp tay, bé cũng từ chối được!

      Hi Hi phát ,“Chú Vân Dục, chú lúc nào biến thành trộm rồi ! ?”

      “Cũng vậy!” Vân Dục .

      Nếu phải Mặc Thiếu Thiên muốn giá cáo, thế nào cũng muốn giấu!

      “Được rồi!” Hi Hi than thở.

      “Được, vậy chú cho người sắp xếp!”

      “Tốt, vậy cháu cúp trước!”

      “Ừ!”

      Sau khi tắt điện thoại, lòng Hi Hi mới thả xuống.

      Sau chuyện Lâm Tử Lam, Hi Hi học được phòng ngừa chu đáo, hi vọng ra xảy ra chuyện gì!

      Chẳng qua có Vân Dục ở đây, Hi Hi cũng yên lòng rất nhiều, nghĩ tới đây, Hi Hi thở phào nhõm, lần nữa lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc lão .

      “Cháu lập tức xuống lầu. . . . . .”

      Lúc Hi Hi vừa xuống dưới lầu, xe cũng chờ sẵn.

      Hi Hi nghĩ Mặc lão cho tài xế đến đón, nhưng ngờ Mặc lão cũng đến.

      Hi Hi sau khi lên xe mới phát .

      “Mặc lão sao ông cũng tới?” Hi Hi nhìn Mặc lão hỏi.

      “Thế nào? Ông thể tới sao. . . . . .” Mặc lão .

      Hi Hi, “. . . . . .”

      Hi Hi bất đắc dĩ, cùng Mặc lão chuyện, phải có chút chịu đựng mới được!

      “Cháu chưa ông thể tới, như thế nào? Cháu đến nhà ông ở, có thể hay dẫn đến chiến tranh! ?” Hi Hi hỏi, ám chỉ chuyện Mặc lão cùng Cung Ái Lâm.

      “Chiến tranh cũng phải chuyện của cháu!” Mặc lão .

      Nghe xong lời này, Hi Hi nhíu mày, “ok, cháu biết rồi, hay lắm, cái gì cháu cũng quản!”

      Nghe thế, Mặc lão trừng mắt nhìn bé, “Tiểu tử thúi!”

      Mặc dù như vậy, nhưng Mặc lão nâng lên nhất mạt cười.

      ^^^^^^^^^^^^^^

      Hôm sau.

      Sáng sớm Hi Hi đến bệnh viện.

      Chuyện trốn học trở thành chuyện thường như cơm bữa!

      Lúc Hi Hi đến bệnh viện, nhìn thấy sắc mặt Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên khá hơn nhiều!

      “Cha, mẹ!” Hi Hi vào hô tiếng, tiếng cười của bé hình như có ma lực, lây cả căn phòng, “Con mang bữa sáng đến cho hai người!”

      Nghe được lời Hi Hi , Mặc Thiếu Thiên cảm giác bé mang ánh sáng đến!

      “Con hiểu cha , thức ăn trong bệnh viện, phải người nào cũng ăn được!” Mặc Thiếu Thiên ngừng châm chọc.

      Lâm Tử Lam cũng đồng ý!

      Hai vị này ăn cơm Hi Hi làm quen rồi, làm sao ăn được cơm bệnh viện, cho nên Hi Hi mới ăn bữa sáng đến!

      Hai người vừa ăn, vừa khen ngợi tài nấu nướng của Hi Hi.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Đúng rồi, ngày hôm qua con đâu!

      “À?”

      “Con phải ra ngoài nhìn Mặc Thiếu Quần sao? Cũng thấy con quay lại!” Lâm Tử Lam .

      “A, lúc đó con ra ngoài có chút việc!” Hi Hi , cũng gì chuyện.

      Lâm Tử Lam cũng có hỏi tới, “Tối hôm qua con ngủ ở đâu! ?”

      “Mặc gia!” Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên ăn nghe lời này động tác ngẩn ra, ngay sau đó vừa ăn vừa mở miệng, “Cha vài chục năm có ở lại đó, con vậy mà ở được!”

      “Là Mặc lão tự mình đón con, con cũng tiện cự tuyệt ý tốt của ông có phải hay !” Hi Hi cười .

      “Chồn chúc tết gà, có lòng thành !” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe được lời này, mặt Hi Hi cau lại, “Cha, con hiểu lời này của cha, cha Mặc lão là Chồn, con là Gà, vậy cha là cái gì! ?”

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ 435 : trăm vạn hiếu kính mẹ

      Edit: thanh huyền

      “Chồn chúc tết gà, có lòng tốt!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe điều này, mặt Hi Hi giật giật, “Cha, con hiểu câu này cho lắm, cha Mặc lão là con chồn, con là con gà, vậy cha là con gì?”

      Lâm Tử Lam ăn bữa sáng, nghe những lời Hi Hi , thổi phụt cái, nhịn được bật cười!

      Ánh mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên cũng giật giật!

      Trừng mắt nhìn Hi Hi, “Có người nhờ con hỏi như vậy sao! ?”

      Hi Hi cười hắc hắc, “Chỉ là con chợt nhớ tới, hỏi chút mà thôi!” Hi Hi cười .

      Mặc Thiếu Thiên lườm bé cái, tiếp tục ăn bữa ăn sáng.

      Ba người ở trong phòng cười cười .

      Đến buổi trưa, nhìn ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, Lâm Tử Lam muốn cùng Hi Hi ra ngoài phơi nắng!

      “Mẹ, bây giờ mẹ có chỗ nào thoải mái ! ?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Lâm Tử Lam lắc đầu, “Mẹ có yếu đuối như vậy, sao!”

      “Vậy tốt!” Hi Hi lúc này mới yên lòng lại.

      Hai mẹ con dọc hành lang, vừa , vừa tán gẫu, cho đến khi, Hi Hi thấy người trước mặt ngẩn người tại đó.

      Mà người ở trước mặt, ở cảm giác được tầm mắt ở sau lưng, cũng quay đầu lại, thấy Hi Hi.

      Gia Nam sững sờ, ngờ lại nhìn thấy bé ở chỗ này!

      Hơn nữa nhìn Hi Hi ở bên Lâm Tử Lam cười vui vẻ, cùng bộ dạng tối hôm qua, giống như hai người khác nhau!

      Nếu như phải là nhìn ràng, phải ấn tượng sâu sắc, Gia Nam cũng dám tin tưởng!

      Hi Hi cũng sững sốt, cũng nghĩ tới bé nhìn thấy Gia Nam ở đây!

      Dường như cảm thấy trong ánh mắt của hai người có gì đó, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi ,“Biết nhau sao? !”

      Nét mặt Hi Hi biểu lộ nụ cười nhạt, “Từng gặp qua!”

      Ngay vào lúc này, Gia Nam giật mình dừng lại chút tới, Hi Hi và Lâm Tử Lam cũng đứng ở đó, có di chuyển.

      Gia Nam do dự chút, nhìn Hi Hi,mất cả nửa buổi mới mở miệng câu, “Cám ơn cậu!”
      Hi Hi tự nhiên biết ta chuyện gì, khóe miệng ngoắc ngoắc, “ cần cám ơn, tôi tin tưởng người đàn ông chân chính!”

      Gia Nam cười tiếng, vậy cũng như vì họa được phúc !

      “ Năm mươi vạn kia, tôi nhanh chóng trả lại cho cậu. . . . . .” Gia Nam .

      cần, những người đó, phải là vì để cho trả, chăm sóc tốt cho vợ của !” Hi Hi .

      Gia Nam gật đầu cái, “Cám ơn cậu, nếu như có cái gì cần tôi giúp tay, cứ lên tiếng, tôi nhất định cố hết sức làm!” Gia Nam .

      Hi Hi lại cười, “ đừng hiểu lầm, số tiền kia, phải vì để làm chuyện gì cho tôi, nếu như phải làm, hãy chăm sóc cho tốt vợ của mình, cả đời được phụ ấy!” Hi Hi cười .

      Nghe Hi Hi ra lời này, Gia Nam sửng sốt, còn khinh thường Hi Hi, nghĩ tới, từ trong miệng của bé, có thể ra những lời như vậy.

      Lâm Tử Lam cũng sửng sờ, đối với Hi Hi ra những lời này, cũng hơi nhíu mày.

      Lúc này, khóe miệng Gia Nam gợi lên, " Tôi biết, tôi nhất định !"

      Hi Hi gật đầu cái.

      Lúc này, Gia Nam liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, hướng gật đầu cái, ý chào hỏi.

      Lâm Tử Lam cũng cười cười.

      "Nếu như có chuyện gì, chúng tôi trước, chúc hai người hạnh phúc!" Hi Hi cười .

      "Ừ, cám ơn cậu!" Gia Nam rất chân thành .

      Hi Hi cái gì, mà nhìn Lâm Tử Lam, " thôi mẹ!"

      Lâm Tử Lam gật đầu cái, hai người hướng phía trước mặt tới.

      Gia Nam đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ Hi Hi cùng Lâm Tử Lam vừa vừa cười, khó có thể tưởng tượng, đứa bé này rốt cuộc là ai...

      Nhưng là bất kể là người nào, phần ân tình này, Gia Nam nhớ kỹ!

      có chút xa, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Đến đây con trai, thành khai báo!" Lâm Tử Lam .

      "Khai báo cái gì! ?" Hi Hi hỏi ngược lại.

      "Ít giả bộ, thành khai báo, con cùng người kia xảy ra chuyện gì, còn có năm mươi vạn, thành !" Lâm Tử Lam hỏi.

      Hi Hi, "..."

      Bé cũng biết, mẹ nhất định hỏi tới.

      Suy nghĩ chút, Hi Hi mở miệng, "Là như vậy, Gia Nam này, từng ngồi tù, cho nên rất nhiều người xem thường ta, mà vợ của ta, có bệnh tim, cần gấp khoản tiền, đúng lúc, khi con tra chuyện của mẹ, biết ta, nghe được ta , ta rất vợ của mình, vì vậy, con rất cảm động, giúp ta thanh toán khoản tiền năm mươi vạn kia!”Hi Hi .

      Nghe thế cái Lâm Tử Lam sửng sốt.

      Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, " ta đến vợ của mình,con nghĩ tới cha và mẹ, cho nên, nhất thời con nhịn được, hỗ trợ, mẹ người cảm thấy bảo bối làm đúng sao!?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, gật đầu cái, "Đúng!"

      Khóe miệng Hi Hi lúc này mới gợi lên nụ cười, "Con cũng biết mẹ hiểu được con!”Vừa , đầu vẫn còn ở cánh tay Lâm Tử Lam cọ, làm nũng!

      Lâm Tử Lam gật đầu cái, sau đó nghiêng đầu nhìn Hi Hi, "Bảo bối, tài sản của con rốt cuộc có bao nhiêu! ?"

      "A? Thế nào! ?"

      "Năm mươi vạn , bảo bối, đây chính là năm mươi vạn , chừng nào con cho mẹ nhiều tiền như vậy!?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi , ánh mắt, các loại u oán.

      Hi Hi, "..."

      Bé cũng biết, mẹ tuyệt đối đau lòng vì năm mươi vạn kia!

      Lâm Tử Lam dĩ nhiên đau lòng, công việc của ở Mk, tiền lương hàng năm mới hai mươi vạn, làm sao có thể đau lòng !

      Năm mươi vạn, hơn hai năm tiền lương của !

      "Mẹ, bảo bối, cũng là của mẹ!" Hi Hi .

      "Nhưng là tiền con để bên kia để, phải mẹ giữ!" Lâm Tử Lam .

      Ngụ ý, thế nào cũng phải đến tay ta, mới là của ta!

      Hi Hi nhịn được liếc Lâm Tử Lam cái, "Mẹ, mẹ mẹ cùng cha ở chung chỗ, tài sản của cha cũng biết bao nhiêu triệu, sau này còn có thể bạc đãi mẹ sao?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      "Kia giống nhau, chỉ có trong tay mình mới là của mình!" Lâm Tử Lam .

      Hi Hi, "..."

      Đây tuyệt đối là mẹ!

      "Được rồi, con trai đưa mẹ trăm vạn có được hay ? Coi như hiếu kính mẹ!" Hi Hi .

      "Con phải mới vừa , con cũng là của mẹ sao?" Lâm Tử Lam hỏi.

      Hi Hi, "..."

      Mẹ tuyệt đối phải là dễ gạt!

      "Đúng, con cũng là của mẹ, nhưng trước tiên con đưa trăm vạn hiếu kình mẹ có được hay ?” Hi Hi hỏi.

      Lâm Tử Lam gật đầu cái, "Đây mới là con trai ngoan!"

      Đưa tiền chính là con trai ngoan!

      Hi Hi yên lặng ở trong lòng đem Lâm Tử Lam khinh bỉ cái!

      Vì vậy, mẹ con hai người vừa , vừa trò chuyện, thoạt nhìn, vô cùng hài hòa.

      Mà bên trong phòng bệnh.

      Lâm Tử Lam cùng Hi Hi ra ngoài bao lâu, Vân Dục tới rồi.

      "Ơ, Mặc đại tổng giám đốc của chúng ta năm nay là thế nào? Bệnh viện cũng vào bốn năm lần, ở cũng ở ba bốn lần, thế nào, ở đây rất thoải mái có phải hay !" Vừa vào cửa Vân Dục liền tổn hại Mặc Thiếu Thiên.

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở giường, nhìn Vân Dục, nhịn được lườm ta cái, sau đó lạnh lùng mở miệng, "Bây giờ cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi nằm ở chỗ này!”

      Nghe như thế, Vân Dục nhíu mày, "Mặc tổng, nằm ở giường tư vị như thế nào !"

      "Cậu tới thử chút!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Vân Dục, cắn răng nghiến lợi .

      "Tôi đối với cái này có hứng thú!" Vân Dục cười , thân y phục màu trắng, thoạt nhìn nhiễm hạt bụi, Vân Dục là người lớn lên rất thanh tú, nếu như sinh trưởng ở cổ đại, tuyệt đối là mỹ nam!

      Mà bây giờ, nhìn càng giống như bạch mã hoàng tử trong phim truyền hình bước ra.

      Chẳng qua là miệng có chút thiếu!

      Mặc Thiếu Thiên nằm ở nơi đó, lườm ta cái, "Sao cậu lại tới đây! ?"

      "Đương nhiên là tới thăm người bệnh!" Vân Dục , sau đó tới, trực tiếp ngồi ở chỗ đó, "Mặc Thiếu Thiên, có phải năm nay cậu gặp hạn , năm nay cậu ra vào bệnh viện cũng bốn năm lần!”

      “Cậu mới gặp hạn, năm nay bỗng nhiên xuất đứa con trai ruột tám tuổi, cũng tìm được vợ, thuận lời nhiều biết!” Mặc Thiếu Thiên , "Trực tiếp bỏ qua giai đoạn chăm sóc con, nhõm ít!?”

      Chuyện như vậy, đơn giản chính là trời giúp !

      Vân Dục, “... ...”

      " vợ, con trai, cậu thỏa mãn như vậy!?”

      "Cậu dám , cậu hâm mộ sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

      Vân Dục, "..."

      "Tôi chỉ là tương đối hâm mộ, cậu có con trai thiên tài như vậy!?” Vân Dục .

      "Tôi cũng có vợ xinh đẹp, lại hết sức dịu dàng chăm sóc!”Mặc Thiếu Thiên chữ cái cải chính.

      Nghe thế cái, Vân Dục nhíu mày, "Ok, ok..."

      Thấy Vân Dục nhịn , Mặc Thiếu Thiên lúc này mới bỏ qua cho ta, " , làm sao cậu biết tôi ở chỗ này! ?"

      "Bảo bối gọi điện thoại cho tôi!" Vân Dục .

      Mặc Thiếu Thiên cũng nghĩ đến.

      Lúc này, Vân Dục nhìn , "Như thế nào, tra được là ai làm sao?"

      Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Chuyện này, tôi giao cho bảo bối làm!"

      "Cậu yên tâm!"

      "Tôi tại sao yên lòng, con trai thiên tài như vậy rèn luyện phí!” Mặc Thiếu Thiên , trong giọng còn mang theo chút kiêu ngạo.

      Chính là muốn Vân Dục hâm mộ!

      con trai thiên tài như vậy, phải ai cũng có thể có!

      Mặc dù như thế, Mặc Thiếu Thiên cũng là rất tin tưởng năng lực làm việc của Hi Hi, có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Hi Hi tuyệt đối có năng lực này, cho nên Mặc Thiếu Thiên hết sức tin tưởng bé .

      Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Vân Dục cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ chút, mở miệng, "Có chuyện, tôi biết có nên cho cậu hay !?”

      "Chuyện gì?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Vân Dục hỏi, "Có lời gì trực tiếp , ấp a ấp úng cũng phải là tính tình của cậu !"

      tới chỗ này, Vân Dục cũng cái gì, trực tiếp mở miệng, " ra , ngày hôm qua bảo bối gọi điện thoại cho tôi là để cho tôi tìm người bảo vệ các người!"

      "Sau đó sao! ?"

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 436 : Hi Hi so với Mặc Thiếu Thiên còn lợi hại hơn.
      Editor: boconganh1503

      “Sau đó sao! ?”

      “Lúc điều tra chuyện này, Hi Hi đắc tội người Liên Doanh!”

      đến cái này, động tác Mặc Thiếu Thiên ngẩn ra, ngay sau đó nhìn Vân Dục, “Hi Hi cho cậu!”

      Vân Dục gật đầu.

      “Tôi thử thăm dò, người Hi Hi chỉnh là em trai Hỏa Diễm, người kia bị chỉnh rất thảm, lái xe kéo người ta vòng quanh thành phố A vòng, cả người loang lổ vết máu, có chỗ hoàn hảo, vô cùng thê thảm!” Vân Dục .

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhịn được thổi tiếng sáo, “ đúng là con trai Mặc Thiếu Thiên, đủ kích thích!”

      Vân Dục, “. . . . . .”

      “Cậu cảm thấy rất bt sao?” Vân Dục nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Cậu tôi, hay bảo bối!”

      “Có khác nhau sao! ?” Vân Dục hỏi ngược lại.

      hổ là hai cha con, bt dạng giống nhau!

      xong cái này, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “ cần chuyện mình làm được, tưởng tượng được liền qui thành bt, tại, coi như cậu khích lệ chúng tôi!?” Mặc Thiếu Thiên .

      Vân Dục, “. . . . . .”

      Khả năng tự an ủi của Mặc Thiếu Thiên phải bình thường!

      Vân Dục có châm chọc nữa!

      Nhìn Vân Dục lên tiếng, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Vân Dục, “Cho nên, Hi Hi để cho cậu đem người tới đây! ?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi.

      Vân Dục gật đầu, “Hôm qua tôi an bài người ở bệnh viện, hôm nay tôi đặc biệt tới thăm cậu!”

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái, “ tệ, quả nhiên là con trai Mặc Thiếu Thiên, biết phòng ngừa chu đáo!”

      Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên, mặt Vân Dục co quắp chút, “Lúc này, phải cậu nên quan tâm Hi Hi cùng Liên Doanh sao?”

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Vậy như thế nào! ?”

      Mặt Vân Dục lần nữa co quắp, “Đó là con trai cậu!”

      “Chính là con trai tôi, nên tôi hiểu bé hơn bất luận kẻ nào!” Mặc Thiếu Thiên hết sức chắc chắn , sau khi xong, đôi mắt nhìn về phía Vân Dục, “Cậu cảm thấy Liên Doanh là đối thủ Hợp Tung sao! ?”

      phải!”

      “Vậy được rồi!”

      “Thế nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, gì là thể, nước xa cứu được lửa gần, Hi Hi làm như vậy, chẳng khác nào chọc người Liên Doanh!” Vân Dục nhắc nhở, “Đừng quên, bọn họ nếu muốn hành động, người của Hợp Tung đến kịp!”

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng cười lạnh, “Hỏa Diễm dám động Hi Hi, vậy cũng muốn xem có muốn sống hay !” Mặc Thiếu Thiên chữ , khi đến những lời này, đôi mắt cũng biến sắc.

      Ai nghĩ dám động đến Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối tha mạng cho họ!

      Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Vân Dục cau mày, đây mới là cậu sao!

      lúc ấy , Mặc Thiếu Thiên chợt nhíu mày nhìn về phía Vân Dục, “Hơn nữa, phải còn cậu sao! ?”

      “Tôi! ?”

      “Đúng vậy, cậu phải muốn làm cha nuôi bảo bối sao? Muốn làm cha nuôi, cũng nên bỏ ra chút gì có phải hay ?” Mặc Thiếu Thiên .

      đến cái này, Vân Dục , “Cậu đồng ý?”

      Nhớ, khi cậu muốn làm cha nuôi Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng đồng ý, bây giờ lại đồng ý! ?

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Vân Dục cười nghiệt tiếng, “Nhìn đồng hồ, tính từ lúc này!”

      Vân Dục, “. . . . . . . . .”

      Cũng biết Mặc Thiếu Thiên có tốt như vậy thỏa hiệp!

      Mặc Thiếu Thiên nghĩ cái gì, người khác có lẽ biết, nhưng Vân Dục tuyệt đối biết!

      Cùng Mặc Thiếu Thiên bao nhiêu năm, chút tâm tư, cần đoán cũng biết!

      Chỉ là, có câu này, còn tốt hơn có gì!

      Vân Dục nhíu mày, “Lời này, cậu cần phải , tôi cũng sớm có chuẩn bị rồi !”

      Mặc Thiếu Thiên cười, biết, Vân Dục sớm có hành động, Vân Dục như vậy, chỉ là để cho thiếu cậu ta món nợ ân tình mà thôi.

      Lúc này, Vân Dục nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tôi an bài người bảo vệ an toàn Hi Hi, nếu như có bất kỳ biến động nào, tôi lập tức nhận được tin tức!”

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, vươn tay, vỗ mạnh bả vai Vân Dục, sau đó đặc biệt bình tĩnh đánh giá hai chữ, “Buồn bực!”

      ràng làm rồi, còn , nhất định ép ra trước mới mở miệng .

      “Dù sao cũng tốt hơn cậu!”

      Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”

      Khi hai người cãi nhau, cửa phòng bị đẩy ra.

      Hi Hi vào đầu tiên, “Ồ, chú Vân Dục , chú đến rồi!” Hi Hi mở miệng cười, dáng vẻ khéo léo, hết sức đáng .

      Người biết Hi Hi nhất định bị dáng vẻ đáng của bé lừa gạt, chỉ mới biết đứa bé này tà ác cỡ nào, mặc dù mặt cười , nhưng tâm cười, làm cho người nào có thể suy đoán, tính toán!

      “Ừ!” Vân Dục gật đầu, đáp tiếng, càng hiểu Hi Hi, càng thấy được đứa bé này cực kỳ giống Mặc Thiếu Thiên, , chính xác mà , so Mặc Thiếu Thiên còn tà ác hơn, ít nhất Mặc Thiếu Thiên mười mấy tuổi mới bắt đầu, đứa bé này mới tám tuổi bắt đầu!

      Cho nên, Vân Dục cảm thấy, Hi Hi nhất định vượt qua Mặc Thiếu Thiên!

      “Chú Vân Dục, cám ơn chú hỗ trợ!” Hi Hi cười .

      “Khách khí!” Vân Dục , trong đầu nghĩ, sau này Hi Hi thống nhất hắc đạo, biết là cái dạng gì !

      Lúc này, Lâm Tử Lam cũng vào, khi nhìn thấy Vân Dục, Lâm Tử Lam cười, “Vân Dục đến rồi! ?”

      Vân Dục quay đầu lại, gật đầu cái, khóe miệng nâng lên cười, “Nghe mọi người xảy ra chuyện, cho nên mới đến xem chút!”

      Lâm Tử Lam cười, “Việc tốt ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!”

      “Chính tôi ở bên trong ngàn dặm !” Vân Dục cười .

      Nghe cái này, Lâm Tử Lam cười cười, Vân Dục cũng hóm hỉnh.

      Lúc này, Lâm Tử Lam tới, ngồi ở bên, chợt nhớ tới cái gì, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Đúng rồi, phong tỏa tin tức có phải hay ! ?”

      Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, suy nghĩ chút, “Có thể là Mạc Lương xử lý, chuyện như vậy nếu truyền , tránh được cảnh sát tìm tới, nghĩ là cậu ta phong tỏa!”

      Lâm Tử Lam lúc này mới nhè gật đầu , phong tỏa cũng tốt, tiết kiệm nhiều lời đồn trong công ty.

      Hơn nữa, cũng tiết kiệm cảnh sát tra hỏi.

      Trong lúc Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên chuyện, Vân Dục vẫn nhìn Lâm tử Lam, có cảm giác nơi nào đó có điểm thích hợp, nhưng lại ra được nơi nào.

      Lúc này, Hi Hi lập tức nhào qua, nằm lưng của Vân Dục, “Chú Vân Dục , vì chuyện gì chú nhìn mẹ cháu chăm chú thế, chú sợ cha cháu ghen sao! ?” Hi Hi cười hỏi.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức nhíu mày, nhìn về phía Vân Dục.

      Vân Dục thế mới biết, luống cuống, nhưng cũng có phủ nhận, mà mở miệng, “Cứ có cảm giác, giống nhau ở đâu !”

      “Xinh đẹp hơn!”

      phải!”

      “Chú mẹ cháu đẹp sao! ?” Hi Hi cau mày hỏi.

      Vân Dục, “. . . . . .”

      phải ý này được ?

      Nghe được Hi Hi như thế, Vân Dục cũng biết giải thích như thế nào!

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Vân Dục, biết Hi Hi cố ý , nhịn được bật cười.

      Vân Dục nhìn bé, “Ý của chú liên quan dáng vẻ bên ngoài, chung quy có cảm giác ở đâu đó giống nhau !”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cau mày lại, nhìn về phía Vân Dục, “Cái này cũng có thể nhìn ra! ?”

      “Đừng quên, thời gian tôi biết phải là quá ngắn!” Vân Dục .

      đến cái này, Lâm Tử Lam gật đầu cái, “Ử, sai biệt lắm, hơn nửa năm!”

      Lâm tử Lam vừa mới xong, Vân Dục trong nháy mắt sửng sốt, thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Tử Lam, “ nhớ! ?”

      Lâm Tử Lam cũng có phủ nhận, gật đầu cái, “Ừ, coi như là vì họa được phúc, nhớ được!”

      Vân Dục trề miệng cái cũng biết nên cái gì cho phải.

      Chỉ có thể , nhà ba người, là chuyện gì cũng gặp được!

      “Kiểm tra chưa! ?” Vân Dục còn theo lệ hỏi chút.

      Lâm Tử Lam gật đầu, “Ừ, có vấn đề gì lớn !”

      Lúc này, Vân Dục chợt nở nụ cười, “ nhà các người, cũng biết là quá may mắn, hay là quá bất hạnh, gặp phải ít chuyện, nhưng luôn xuất kỳ tích, biến họa thành phúc!”

      Chuyện như vậy, Vân Dục cũng biết nên vì bọn họ thấy may mắn hay bất hạnh!

      đến cái này, Hi Hi cười tiếng, “Đương nhiên là may mắn!”

      “Chú chưa từng nghe qua, trời muốn gi¬ao trách nhiệm lớn lao cho người, chắc có cách riêng, trải qua nhiều thử thách, cho nên, chúng ta trải qua càng nhiều thử thách, càng có thể chứng minh, chúng ta sống vô cùng đặc sắc!”Hi Hi , “Lúc này mới uổng phí cuộc đời!”

      Vân Dục, “. . . . . .”

      Nghe được lời Hi Hi , Vân Dục cũng biết nên cái gì cho phải.

      Lúc này, Hi Hi chợt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Vân Dục, “Chú Vân dục, vì cuộc sống suy tính, cháu kiến nghị chú nên nhanh chóng tìm chuyện đương, tốt nhất sinh ra được cục cưng, mặc dù sanh ra được thiên tài như cháu, nhưng cũng kém lắm đâu!” Hi Hi .

      Vân Dục, “. . . . . .”

      Hi Hi tuyệt đối là con trai Mặc Thiếu Thiên, thể nghi ngờ, ai dám phủ nhận!

      Tự luyến giống nhau! ! ! !

      hổ là người nhà!

      Ai sanh được thiên tài, chưa thử qua làm sao biết! ?

      Nhưng đứa này, là quá tự luyến!

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng tán đồng gật đầu cái, “Tôi cũng cảm thấy như vậy!”

      Lúc này, Lâm Tử Lam cũng nhịn được gật đầu, “ ra , tôi cũng cảm thấy như vậy!”

      Vân Dục, “. . . . . .”

      Nhìn nhà bọn họ, xướng họa, khoan hãy , Vân Dục loại kích động, muốn tìm phụ nữ !

      “Các ngươi chờ, đến lúc đó tôi sinh được thiên tài!” Vân Dục quyết định .

      Hi Hi cười tiếng, “Chú Vân Dục, chớ gấp, thiên tài là cần nhìn tỷ lệ , nhưng mà cháu đoán tỷ lệ cao, mấy trăm năm thiên tài mới xuất lần!”

      Ý tứ chính là Vân Dục sinh được!

      Quá độc ác!

      Lời này của Hi Hi, đủ ngoan độc!

      Mặc Thiếu Thiên nhịn được bật cười, trình độ tổn hại người của Hi Hi, lại phát triển rồi !

      Lâm Tử Lam cũng nhẫn cười, có phát biểu ý kiến.

      Vân Dục nhìn Hi Hi , “Bảo bối, chú phát cháu càng ngày càng đáng !”

      Hi Hi trực tiếp mở miệng, “Đó là bởi vì chú Vân Dục càng ngày càng nhìn thấy rồi. . . . . .”

      Vân Dục, “. . . . . .”

      Cùng Hi Hi chuyện, rất muốn trực tiếp thua!

      Quả so Mặc Thiếu Thiên còn lợi hại hơn!

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 437: Hi Hi khí phách.

      Edit: nhokcoicodon


      Vân Dục ở bệnh viện cùng Mặc Thiếu Thiên còn có Hi Hi sắp xếp tốt mọi chuyện mới rời .

      Mà Hi Hi còn mực muốn ở lại trong bệnh viện cùng Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam, mãi cho đến buổi tối, Mặc lão phái người tới đón .

      Buổi tối, Hi Hi bỗng nhiên nhận được thông báo, ngay lập tức gọi điện thoại để Lý Thuận đón cậu.

      Hi Hi vừa muốn ra cửa, Mặc lão liền nhìn cậu, "Cháu muốn đâu!?"

      "Cháu ra ngoài có chút việc!" Hi Hi .

      "Về chuyện kia!?" Mặc lão lo lắng hỏi.

      Hi Hi gật đầu, "Cháu tìm được chút đầu mối, vừa mới nhận được tin tức, cháu nhất định phải !" Hi Hi .

      đến cái này, Mặc lão lại nhíu mày, "Người nào gọi điện thoại cho cháu sao!?"

      "Chính là người bị giáo huấn ngày đó!" Hi Hi đúng .

      Nghe thế, Mặc lão càng thêm lo lắng, "Cháu sợ đó chính là cái bẫy sao!?" Chuyện như vậy, phát sinh nhiều lắm!

      Hi Hi suy nghĩ chút, "Cháu cũng nghĩ tới, nhưng cho dù là cạm bẫy, cháu cũng nhất định phải , nếu như , nếu đầu mối này bị chặt đứt, nhưng nếu như cháu , biết đâu có thể tìm ra người muốn thương tổn mẹ của cháu!" Hi Hi từng chữ từng chữ.

      Nghe Hi Hi , Mặc lão nhăn mày lại, vì đứa bé này lo lắng sâu đậm, cậu rất cố chấp, cực kỳ giống Mặc Thiếu Thiên.

      Thế nhưng Mặc Thiếu Thiên có năng lực tự vệ, Hi Hi như vậy, căn bản thể tự bảo vệ chính mình.

      Cho nên Mặc lão rất lo lắng!

      "Mẹ cháu tại sao!" Mặc lão nhìn Hi Hi gằn từng chữ .

      ", mẹ cháu tại rất nguy hiểm!" Hi Hi cũng rất cố chấp khẳng định , "Nếu như tìm được người kia, mẹ cháu vẫn còn trong nguy hiểm, vì vậy cháu nhất định phải !"

      Mặc lão biết mình lại Hi Hi, cũng có cách nào khuyên cậu, đành phải mở miệng, "Ông chung với cháu!"

      "Ông làm liên lụy đến cháu!" Hi Hi .

      Mặc lão, "..."

      Tức giận trừng mắt liếc Hi Hi, Hi Hi cũng cười hắc hắc, "Được rồi, ông ở nhà chờ xem, cháu bảo đảm, tuyệt đối có chuyện gì!" Hi Hi nhìn Mặc lão .

      Lúc này, Mặc lão trắng mắt liếc Hi Hi, chuyện.

      Mà ngoài cửa, vang lên tiếng động cơ xe, Hi Hi biết, Lý Thuận tới.

      Hi Hi nhìn Mặc lão, "Được rồi, cháu với ông nữa, cháu trước!" rồi Hi Hi vòng qua muốn .

      "Đứng lại!" Lúc này, Mặc lão ở sau người hô tiếng, Vì vậy, bước chân của Hi Hi dừng tại chỗ.

      Hi Hi nghĩ, Mặc lão định dùng đến chiêu giả bộ đáng thương này sao, vì vậy, vừa mới quay lại, Mặc lão nhìn cậu, nghiêm trang, "Trở về tốt cho ông!"

      Nghe thế, trong nháy mắt Hi Hi nở nụ cười.

      "Cháu biết!" Hi Hi lập tức ra nụ cười rực rỡ, Mặc lão nhìn thẳng, đứa này dùng tới chiêu này.

      Vì vậy, sau khi bóng dáng Hi Hi biến mất ở trong tầm mắt của Mặc lão.

      Bên ngoài.

      Hi Hi trực tiếp chạy xuống, thấy xe Lý Thuận, lập tức nhảy lên.

      " thôi!"

      Lý Thuận gật đầu, trực tiếp thay đổi phương hướng lái .

      " tình thế nào! ?" Vẻ mặt Hi Hi nghiêm lại nhìn Lý Thuận hỏi.

      "Tôi cũng vừa nhận được tin tức mới thông báo cho cậu, về phần rốt cuộc thế nào, cũng ràng lắm!" Lý Thuận .

      Hi Hi nhíu mày, " ai theo sao!?"

      "Có, nhưng khi ở bệnh viện mất dấu!"

      đến cái này, Hi Hi nhíu chân mày, lời của Mặc lão quanh quẩn ở bên tai của cậu.

      Lúc này, Lý Thuận nhìn Hi Hi, "Tôi chuẩn bị người, bất kể là có bẫy hay , ít nhất tình huống hẳn quá phức tạp!"

      Hi Hi gật đầu.

      Lúc này đây, cậu cũng chỉ là đánh cuộc lần mà thôi!

      Lý Thuận lái xe, rất nhanh liền đến bến tàu kia.

      ngờ là địa điểm lần trước.

      Hi Hi mới vừa xuống xe, bốn phía trống trải, chỉ có người của bọn họ, lúc này, Hi Hi nhìn Lý Thuận, "Người đâu!?"

      Lúc này, Lý Thuận nhìn đồng hồ tay chút, "Thời gian ước định là 11 giờ đêm, còn kém mấy phút!"

      Hi Hi gật đầu, nhìn bốn phía, cảm giác ra lời, phải là khẩn trương, cũng phải sợ, mà là cảm giác, tựa hồ có cuộc chiến, chờ cậu tới khiêu chiến!

      Hi Hi và Lý Thuận thương lượng cái gì, đúng lúc này, chỉ nghe được phía sau vang lên tiếng xe, Hi Hi và Lý Thuận đều theo bản năng quay đầu lại, hơn mười chiếc xe hướng lại đây, sau đó đứng cách chỗ bọn họ xa.

      Giờ phút này, Hi Hi và Lý Thuận đều biết việc.

      Đây là cái bẫy!

      Thế nhưng hai người đều đứng ở chỗ đó, mặt lộ ra chút dáng vẻ khẩn trương và lo lắng, mà nhìn bọn họ dừng xe lại, sau đó nhóm người từ xe xuống.

      Lúc này, Lý Thuận nhìn thoáng qua Hi Hi, Hi Hi đứng ở nơi đó, dường như chút lo lắng cũng có, vốn là Lý Thuận chỉ lo lắng Hi Hi bị thương tổn, thế nhưng giờ này khắc này, dường như Hi Hi còn lạnh hơn so với , khắc kia, dường như Lý Thuận cũng yên tâm.

      Cho dù mình chết, cũng phải bảo vệ tốt lão đại!

      Đây là suy nghĩ của Lý Thuận!

      "Xem ra, con chó kia còn chưa nghe lời!" Lúc này, Lý Thuận từ từ mở miệng.

      Hi Hi đứng ở chỗ đó, sau khi nghe được Lý Thuận , khóe miệng ngoéo ... cái, "Tôi đây trời sinh thích chinh phục, cũng thích huấn luyện chó!" Hi Hi từng chữ .

      Tuy rằng câu rất bình thản, nhưng khi Lý Thuận nghe được, lại có loại ý nghĩa khác!

      khỏi càng thêm khâm phục Hi Hi, trường hợp như vậy đổi thành người khác, phải sợ đến muốn sớm chạy thoát, nhưng Hi Hi vẫn nhanh chậm đứng ở đó, giống như chờ đợi cái gì!

      Lúc này, có chừng hơn hai mươi người từ từ tới hướng bọn họ.

      Khi nhìn người trước mặt , Lý Thuận hơi nhíu mày, "Hỏa Diễm!?"

      Sau khi nghe được Lý Thuận , Hi Hi nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lý Thuận, " xác định!?"

      Lý thuận gật đầu, "Gặp lần, so với bây giờ có gì thay đổi!" Đều biết.

      " Là người nào!?" Hi Hi nhíu mày hỏi.

      "Dẫn đầu đó!" Lý Thuận dùng cằm dưới hất ý bảo Hi Hi nhìn.

      Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn người tới.

      Dẫn đầu là người dáng dấp có chút rắn chắc, cao chưa được mét tám, tính là xấu, nhưng tuyệt đối tính là xuất sắc, da thịt màu đồng, trong ánh mắt mang theo ngoan cố, có thể nhìn ra, cả người tản ra loại khí phách và phục.

      Lúc này Hi Hi từ từ lên tiếng, "Quả nhiên đúng như kịch truyền hình diễn Cổ Hoặc Tử! (*)"
      (* Cổ Hoặc Tử : Tên Tiếng Young And Dangerous - Người trong giang hồ - là bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cương, được công chiếu lần đầu vào năm 1996)

      Nghe thế, Lý Thuận thổi phù tiếng bật cười, Hi Hi so sánh đám người kia với Cổ Hoặc Tử!

      Bất quá cũng đúng, bọn họ tại, tối đa cũng coi là cái này!

      Bất nhập lưu! ( vào)

      Đối đầu kẻ địch mạnh, hai người còn có thể nhanh chậm trêu chọc như vậy, quả nhiên là người do Hi Hi đào tạo.

      Đúng lúc này, người dẫn đầu từ từ đến, theo phía sau có khoảng hai mươi đàn em, nhưng mà dẫn đầu Hỏa Diễm nghiêng đầu, "Ngươi kia có phải là con mèo !"

      theo phía sau chính là người có đôi mắt ưng có vết sẹo kia, nhìn ra, cả người vẫn còn vết nổ, khi nhìn đến Hi Hi, đôi mắt tràn đầy thù hận và sợ hãi!

      Cái loại ánh mắt này, khiến Hi Hi mười phần hưởng thụ.

      người vừa hận cậu, lại vừa sợ cậu, loại cảm giác này đúng là thoải mái!

      Bất quá câu con mèo kia, làm Hi Hi rất thoải mái.

      Lúc này, Hi Hi nhìn Ưng Nghiêm, khóe miệng nhếch lên nụ cười, "Ưng Nghiêm, xem ra, ngươi còn có học được giáo huấn nha!"

      Vậy mà cũng tìm người giúp đỡ!

      cho là cậu sợ sao!?

      Lúc này, Hỏa Diễm nhìn Hi Hi, nhíu chân mày, "Cậu làm đàn em của tôi thành như vậy!?"

      Lúc này, Hi Hi mới nhìn Hỏa Diễm, gật đầu, " sai, là tôi!"

      "A, nghĩ tới bây giờ con mèo lại kiêu ngạo như thế!" Hỏa Diễm nhìn Hi Hi từng chữ , ánh mắt kia, giống như phải ăn sống Hi Hi!

      "Nhưng mà, chú có thể nhìn ra được, đàn em của chú, có bao nhiêu vô dụng thôi!" Hi Hi nhanh chậm phản bác.

      "Cậu ——" Hỏa Diễm căm tức nhìn Hi Hi, hai tay nắm chặt, sau đó lập tức nở nụ cười lạnh, "Mồm mép cũng rất lợi hại, cũng biết da người cậu có lợi hại như vậy hay !"

      "Đại ca, lời vô ích với nó, giết chết nó !" Lúc này, Ưng Nghiêm kịp chờ đợi ở phía sau Hỏa Diễm .

      Nhìn Hi Hi vừa sợ vừa hận, cái loại cảm giác này cũng làm cho Ưng Nghiêm đặc biệt dằn vặt.

      Lúc này, Hỏa Diễm nghe được Ưng Nghiêm , quay đầu lại tức giận trừng mắt liếc , "Thực làm mất mặt của tao, bất quá chỉ là đứa bé!"

      "Đại ca, là ác ma!" Ưng Nghiêm .

      Ác ma?

      Nghe thế, trong đầu Hi Hi khỏi dần ra bóng dáng cha, cha mới là ác ma hóa thân, bất quá cậu nhiều nhất là cái bóng của cha mà thôi.

      Ngày đó giáo huấn Ưng Nghiêm, cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.

      Nghe được Ưng Nghiêm , Hỏa Diễm mắng nhất cú, " là vô dụng, đứa bé liền khiến ngươi sợ đến như vậy!"

      Ưng Nghiêm bị chửi cũng cái gì, đôi mắt tràn ngập hận ý nhìn Hi Hi...

      Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, khóe miệng thủy chung vẫn duy trì độ cong tao nhã...

      Lúc này, Hỏa Diễm nhìn Hi Hi, sau đó mở miệng, "Hỏa Diễm tôi cho tới bây giờ đều là người phạm ta ta phạm người, cậu thiếu chút nữa làm hại đàn em của tôi, mối hận này, tôi phải tính với cậu!"

      Hi Hi khẽ nhếch mày, "OK!" Hi Hi buông lỏng .

      Nghe thế, Hỏa Diễm rất bất mãn thái độ của Hi Hi, "Người đâu, đưa kẻ truyền tin đến đây cho tôi!"

      cũng cần phải trả lại.

      Khi Hỏa Diễm ra mệnh lệnh, bỗng nhiên người phía sau Lý Thuận cũng đều tụ họp lại, chỉ vài giây, đồng loạt đứng phía sau Hi Hi.

      Mà người của Hỏa Diễm, bước chân chỉ động, đứng ở tại chỗ.

      tại người của hai bên, thế lực ngang nhau, chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau, nếu như người của Hỏa Diễm muốn động thủ, cũng phải cân nhắc chút!

      Hi Hi sớm học được phải lo trước khỏi hoạ này, mới dễ dàng mắc mưu như thế.

      Chỉ là...

      Dường như cậu đối với Ưng Nghiêm, ôm hy vọng, cho ta cơ hội biết quý trọng, như vậy đừng trách cậu khách khí!

      Lúc này, Hỏa Diễm nhìn Hi Hi, cũng sửng sốt chút, bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, lúc nào thành phố A nổi lên bên do đứa bé lãnh đạo?

      "Cậu là người của ai!?"

      Hi Hi biết có ý gì, cũng chỉ nhàn nhạt nhìn , "Tôi phải là người của ai!"

      Lời này, Hỏa Diễm tin!

      " nghĩ tới, thành phố A im hơi lặng tiếng vừa nổi lên bên, lại do đứa bé lãnh đạo!" Hỏa Diễm đặc biệt châm chọc , muốn diệt hết lòng của Hi Hi, càng thêm bình tĩnh!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :