1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 417: Bi kịch của Mặc nhị thiếu gia.
      Editor: thanh huyền

      Con ngươi kinh ngạc nhìn Hoa Hồng, vừa rồi, có nghe lầm chứ?

      Nhìn phản ứng Mặc Thiếu Quần, Hoa Hồng nhíu mày, “Làm sao vậy?” đến đây, Hoa Hồng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Mặc nhị thiếu gia là kẻ phá gia chi tử, có tiền đồ, hơn nữa, thích nhất xe thể thao, cho nên……

      “Xe là của ?” Hoa Hồng nhíu mày thoải mái hỏi, coi đó là chuyện lớn.

      Mặc nhị thiếu gia trợn tròn mắt.

      Đây chính là xe thể thao thích nhất!

      Thích nhất, hơn nữa, là bản số lượng có hạn, toàn cầu chỉ có ba chiếc!!!

      tại thế nhưng Hoa Hồng phanh kịp, đụng phải?

      Thời điểm Mặc nhị thiếu gia kịp phản ứng, chịu đựng đau lòng, gật gật đầu, “Ừ!”

      “Này có lỗi, phải tôi cố ý!” Hoa Hồng , nhưng ngoài mặt chút dáng vẻ có lỗi nào.

      Nghe được câu kia, Mặc nhị thiếu gia nghĩ là mình nghe nhầm!

      , có việc gi!” Mặc Thiếu Quần lắp bắp vài câu, sau đó chợt nhớ tới cái gì nhìn bọn họ, “Cái kia, tôi có chút việc, ra ngoài chút!” hai lời, trực tiếp chạy xuống lầu.

      Hi Hi đứng ở đó, nhìn tốc độ của Mặc nhị thiếu gia, sau đó nhìn Hoa Hồng, nhịn được bật cười, Hoa Hồng, giả bộ ngây thơ cũng giỏi lắm!

      Đây chính là vật trong lòng Mặc nhị thiếu gia, Hoa Hồng câu như vậy, phanh kịp, đụng phải xe của người ta!?

      Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn mặt Hi Hi cười vui sướng khi người khác gặp nạn, nhíu mày, “Tôi cũng phải cố ý!”

      "Được rồi, đừng giả bộ!" Hi Hi .

      Hi Hi tuyệt đối tin tưởng, Hoa Hồng biết cái xe kia là của Mặc Thiếu Quần nên mới làm như vậy!

      “Tôi làm sao phải giả bộ!?” Hoa Hồng hỏi lại.

      “Kỹ thuật lái xe của chị người khác biết, tôi còn biết sao!?” Hi Hi , cho nên, Hoa Hồng là cố ý!

      Nghe thế cái, Hoa Hồng căm tức liếc mắt cái, “Nếu biết, câm miệng lại!?

      "Ha ha ha ha. . . . . ." Hi Hi nhịn được bật cười.

      Mặc Vũ nghe bọn họ rất đúng, sau đó ánh mắt lo lắng nhìn ra cửa, “Chiếc xe kia là chiếc xe mà chú hai thích nhất…….”

      Va chạm như vậy, Mặc Vũ có điểm đau lòng thay Mặc Thiếu Quần.

      Lúc này, nghe được thanh của Mặc Vũ, Hoa Hồng cùng Hi Hi liếc mắt nhìn nhau cái, Hi Hi vẫn nhịn được bật cười.

      Cũng hỏi lại Hoa Hồng vì sao làm vậy, nhưng mà, bé cũng biết chút lí do.

      Vì thế, Hi Hi tiếp tục nấu cơm, Hoa Hồng ngồi sô pha xem ti vi.

      Qua lâu, Mặc Thiếu Quần trở lại, mặt có điểm ủ rũ, nhìn ra, đau lòng vì chiếc xe kia.

      Lúc này, Hoa Hồng nghe được thanh, quay đầu, nhíu mày, “Thế nào? Bằng tôi giúp tu sửa!” Hoa Hồng .

      Nghe thế cái, Mặc nhị thiếu gia lập tức lấy lại tinh thần, như thế nào cũng thể để Hoa Hồng sửa, mất hết hình tượng của .

      cần, chỉ là bị hỏng chút ở phía sau thôi, tự tôi sửa là được !” Mặc nhị thiếu gia .

      Nghe thế cái, Hoa Hồng nhíu mày, vốn tính giúp ta sửa, chỉ là lời khách khí thôi.

      Muốn cho ta sửa, mới đụng vào.

      Nghe được Mặc Thiếu Quần , Hoa Hồng cười, “Vậy được rồi, xấu hổ!”

      Hoa Hồng cười như vậy, nháy mắt Mặc Thiếu Quần thần hồn điên đảo, chiếc xe bị hỏng, nháy mắt như mây bay.

      khắc kia, Hoa Hồng cười, ở trong mắt ta, chính là nữ thần!

      Mặc Thiếu Quần nhìn có chút ngây dại.

      Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, bất đắc dĩ lắc đầu, vì Mặc Thiếu Quần lo lắng.

      ta vốn phải mẫu người Hoa Hồng thích, sớm hay muốn cũng bị Hoa Hồng xử lí, đến lúc đó tâm can Mặc nhị thiếu gia, cũng biết có thể chấp nhận !

      Lúc này trong đầu Mặc Thiếu Quần, sớm có cái xe, lòng đều là Hoa Hồng.

      Lúc này, Mặc Vũ nhìn Mặc Thiếu Quần, “Chú hai, xe của người có việc gì chứ!?”

      Nghe được thanh của Mặc Vũ, Mặc Thiếu Quần quay đầu, liếc mắt nhìn Mặc Vũ cái, sau đó mở miệng, “ có gì, sửa là được !”

      Đây là Hoa Hồng làm, nếu đổi thành người khác chỉ sợ Mặc Thiếu Quần bỏ qua.

      Lúc này, Mặc Thiếu Quần quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Hồng, Hoa Hồng vốn đem Mặc Thiếu Quần để vào tong mắt, tiếp tục nhìn TV, xem TV so với nhìn Mặc Thiếu Quần hấp dẫn hơn.

      Vì thế, Mặc Thiếu Quần tìm vị trí, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoa Hồng cái, Hoa Hồng ngồi ở chỗ kia, phải phát , ngước mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, Mặc Thiếu Quần cả kinh, sợ tới mức lập tức đứng lên hướng phòng bếp tới.

      Hoa Hồng nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Quần, nhíu mày.

      "Chú tiến vào làm gì!?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi.

      “A? Tôi…….tiến vào xem có gì cần hỗ trợ !” Mặc nhị thiếu gia , sau đó con ngươi đảo chung quanh.

      Hi Hi lườm ta cái, còn cần phải giả bộ sao?

      Mặc Thiếu Quần giúp bé nấu cơm?

      Chuyện lạ!

      Sợ chột dạ nên né tránh cái gì !

      Hi Hi cũng mặc kệ ta, làm việc của mình, Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, nhìn nhìn, cũng dám quay đầu liếc nhìn Hoa Hồng cái.

      Vì thế, Mặc Thiếu Quần đứng nhìn, Hi Hi làm đồ ăn.

      Thời điểm Hi Hi chân chính bắt đầu làm, Mặc Thiếu Quần mới kinh ngạc thôi.

      nghĩ tới, Hi Hi biết nấu ăn, hơn nữa, xem tư thế, rất quen thuộc.

      khắc kia, Mặc Thiếu Quần cảm thấy có điểm thể tin được, muốn bổ đầu Hi Hi ra xem, não bé kết cấu như thế nào!

      đứa bảy tám tuổi, thế nhưng biết nấu ăn, nấu cơm!

      Cũng quá kinh người !

      Bé cũng dùng dao cắt đồ ăn………..

      Đương nhiên, Mặc Thiếu Quần cũng ra, phải biết rằng, Hi Hi câu chặn lại, cho nên mới tự mình làm mất mặt, chỉ là đứng bên nhìn Hi Hi.

      Hơn giờ sau, Hi Hi làm xong, bàn đồ ăn.

      ......còn nữa......

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 418 : Bộ ngực cực phẩm.
      Edit: boconganh1503

      Mặc Thiếu Quần nghe lời Mặc Thiếu Thiên , sắc mặt cũng thay đổi, “ nghĩ nhiều rồi,ai tôi muốn giảng hòa với ,!” Mặc Thiếu Quần cũng ,quay đầu sang hướng khác, cùng Mặc Thiếu Thiên gây nhau, sợ mình chịu được!

      “Vậy cút ra ngoài!” Mặc Thiếu Thiên , đối với Mặc Thiếu Quần chút khách khí.

      “Tôi !” Mặc Thiếu Quần cũng .

      cũng cho ăn cơm!”

      ăn ăn, tôi còn lạ gì !” . . . . . .

      Hai người cãi nhau, cũng quá ngây thơ rồi .

      Hi Hi nhìn, trong lòng phát sinh loại cảm xúc, nếu như có Mặc lão ở đây, cục diện càng thêm nhiệt náo.

      Hi Hi thức thời lên tiếng, dù sao cũng nên gì lúc này.

      Lúc này, Mặc Vũ nhìn hai người bọn họ, lại nhìn Hi Hi, Hi Hi gì, bé cũng thức thời có mở miệng.

      Dù sao trường hợp như vậy, bé cũng phải thấy lần đầu, nên cũng quen rồi!

      Vì vậy bỏ máy tính xuống, theo Hi Hi vào bếp!

      Hi Hi , em tới giúp !” Mặc Vũ mở miệng.

      Hi Hi sững sốt chút nhìn Mặc Vũ, sau đó đưa cho cậu cái mâm , “Được, em đem cái này đến bàn !”

      “Tốt!” Nhận được việc Mặc Vũ hết sức vui mừng, ít nhất cậu có thể giúp được Hi Hi rồi.

      Vì vậy, Mặc Vũ cẩn thận đem cái mâm bưng đến bàn.

      Lúc này, tất cả mọi người đều coi thường Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần cãi nhau.

      Lúc này, Lâm Tử Lam rửa mặt xong ra, nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần cãinhau đến đỏ mặt tía tai, cũng bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      em cực phẩm!

      “Mẹ, ăn cơm!” Hi Hi vừa lúc .

      Lâm Tử Lam nghe được, liền tới.

      Nghe được Hi Hi gọi mẹ, Mặc Thiếu Thiên lập tức quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam tia ái muội.

      Lúc này, Lâm Tử Lam mặt bộ quần áo màu xám tro nhạt, hết sức thoải mái, tóc cũng tùy ý cột ở sau ót, ràng là mẹ đứa bé, nhưng trang phục như vậy, xem ra giống hai mươi tuổi, thanh thuần thoải mái.

      Lâm Tử Lam cũng nhìn qua ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, thấy được ánh mắt ái muội của , cũng biết nghĩ cái gì, Lâm Tử Lam trực tiếp dời tầm mắt, nhìn nữa.

      Bởi vì nhìn đến , Lâm Tử Lam cũng nhớ tới chuyện xảy ra buổi chiều.

      Trực tiếp nhìn hướng khác.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng để ý cùng Mặc Thiếu Quần cãi nhau, lúc Lâm Tử Lam tới, Mặc Thiếu Thiên chợt kéo tay Lâm Tử Lam lại, Lâm Tử Lam sững sờ, lúc này Mặc Thiếu Thiên lại mở miệng, “ có lời muốn với em!”

      đợi Lâm Tử Lamtrả lời, trực tiếp kéo tay Lâm Tử Lam vào phòng.

      Vì vậy, phòng ăn mấy người, ngơ ngác nhìn nhau.

      Nhưng là ai cũng khôngmở miệng, có thể cái gì được?

      Đương nhiên là làm chuyện mà người khác thể nhìn!

      Vì vậy, tất cả mọi người ăn ý có mở miệng hỏi, chỉ là ngồi ở bàn chuẩn bị bắt đầu ăn.

      Mà ở trong phòng, Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam vào.

      Buổi tối trong phòng có mở đèn nên có chút tối, Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam vào, đóng cửa lại, trực tiếp đem Lâm Tử Lam đặt ở tường, cả người nhập vào nhau, chuẩn xác hôn lên môi Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam muốn hỏi muốn gì, nhưng có cơ hội mở miệng, cảm giác môi Mặc Thiếu Thiên bao trùm.

      Đầu lưỡi của , linh hoạt trượt vào trong miệngcô, hung hăng mút thỏa thích đầu lưỡi , Mặc Thiếu Thiên hôn,cuồng dã đến kích tình.

      Lâm Tử Lam cũng dần dần hưởng ứng, chuyện cho tới lúc này, cũng chỉ có thể thích nghi, vì vậy, cũng hé miệng, nghênh hợp hôn Mặc Thiếu Thiên. . . . . .

      Căn phòng mờ tối, hai người ở trong phòng hôn say sưa.

      Lâm Tử Lam tựa vào tường, Mặc Thiếu Thiên gần sát , càng hôn, càng buông ra được, tay bay thẳng đến phía dưới quần Lâm Tử Lam. . . . . .

      Lâm Tử Lam chợt bừng tỉnh, lập tức đưa tay ngăn lại, cũng đẩy ra, “Nên ăn cơm!” Lâm Tử Lam .

      Bọn họ kéo dài thời gian ra, người khác nghĩ sao!

      Mặc Thiếu Thiên tựa vào Lâm Tử Lam, nghe được lời của …, vẫn có chút lưu luyến muốn dừng, mới vừa rồi hôn có phần hơi quá rồi, khỏi nổi phản ứng.

      Nhưng là Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu tính tình Lâm Tử Lam,lúc này vô luận muốn như thế nào đềukhông được, Mặc Thiếu Thiên cũng có làm loạn nữa, chỉ là vẫn hung hăng hôn môi Lâm Tử Lam mấy cái, “Chờ bọn họ , buổi tối chúng ta tiếp tục. . . . . .”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam….

      Còn muốn tiếp tục sao?

      Buổi chiều còn chưa có đủ?

      Lâm Tử Lam cũng mệt ngủ rồi.

      vẫn muốn tiếp tục!

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cười cười, trực tiếp kéo Lâm Tử Lam ra ngoài.

      Lâm Tử Lam cũng chỉnh quần áo chút, ra ngoài.

      Bên ngoài, ăn.

      Mặc Thiếu Thiên tới, nhìn mọi người ăn, cũng gì , ánh mắt chỉ khó chịu nhìn qua Mặc Thiếu Quần cái, trực tiếp ngồi xuống.

      Lâm Tử Lam cũng tới, gương mặt hồng hồng, cũng biết là bởi vì tâm hư hay vì cái gì, dù sao, mặt hồng hồng.

      Vừa nhìn cũng biết vừa làm chuyện gì.

      Mọi người đều biết tình huống, cũng ăn ý có hỏi, lúc này, Mặc Vũ nhìn Lâm Tử Lam, “Thím, hai người vào phòng gì rồi? Tại sao mặt hồng như vậy! ?

      Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

      Hi Hi, “. . . . . .”

      Hoa Hồng cười đến nghẹn, làmnhư nghe thấy, Mặc Thiếu Thiên cũng ngẩn người, gì, chỉ là mặt mang theo nụ cười.

      Mặc Thiếu Quần cũng gì , chỉ là yên lặng cúi đầu xuống.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Vũ, “ gì, ăn cái gì !”

      “Ồ!” Mặc Vũ có hỏi nữa, ngoan ngoãn ăn, vừa ăn, còn vừa ca ngợi, “ Hi Hi làm đồ ăn quá ngon rồi !”

      Lần này, Mặc Vũ đối với Hi Hi càng sùng bái hơn.

      Hi Hi cười tiếng, “Thích ăn nhiều hơn chút!”

      “Dạ!” Mặc Vũ gật đầu liên tục.

      Lúc này, Mặc Thiếu Quần cũng ăn, ngờ tay nghề Hi Hi lại tốt như vậy, có thể , còn hơn thức ăn dì Lý nấu!

      Trong lòng hiểu vậy nhưng là ngoài miệng cũng ra.

      Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, vội vàng chạy về vào bếp, sau đó múc chén canh ra ngoài.

      Hi Hi trực tiếp đặt ở trước mặt Lâm Tử Lam, “Mẹ, cái này đặt biệt làm cho mẹ!” Hi Hi .

      Lâm Tử Lam cau mày.

      Nhìn bốn phía, tại sao chỉ mình có?

      “Cám ơn bảo bối, chỉ là, đây là cái gì! ?” Lâm Tử Lam hỏi.

      “Cái này là cha đặc biệt để cho con giúp mẹ hầm cách thủy . . . . . . là, giúp mẹ bồi bổ!” Hi Hi .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam gật đầu cái, “Cám ơn bảo bối. . . . . .”

      Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, lại chạy vàobếp múc thêm chén nữa, cho Hoa Hồng, “Hoa Hồng, cái này chochị, chị cũng uống canh ! !”

      Hoa Hồng nhìn, nhíu mày, “Canh móng heo ! ?”

      Hi Hi gật đầu liên tục.

      sai!”

      “Mẹ kiếp, đồ tốt, bộ ngực lớn cực phẩm!” Hoa Hồng .

      Lâm Tử Lam uống, nghe được Hoa Hồng lời , phù tiếng, thiếu chút nữa sặc!

      Hoa Hồng câu nệ kiểu cách, có sao vậy, chỉ là, chuyện lại bất đồng!

      Lúc này Mặc Thiếu Thiên để cho Hi Hi hầm canh, cho côbồi bổ . . .

      Điều này . . . . . .

      , cả bàn ăn mọi người đều sáng tỏ, trừ Mặc Vũ.

      Lâm Tử Lam uống canh, khóe miệng cười, “Mẹ biết rồi!”

      Nhưng là tại sao, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm tử Lam cười, lo lắng. . . . . .

      Đối với phụ nữ mà , vóc người rất quan trọng, ít nhất, dáng ngoài cùng vóc người đều phải có, mà Hoa Hồng cũng rất chú trọng thân hình của mình .

      Cho nên bộ ngực lớn gì đó, Hoa Hồng dĩ nhiên bỏ qua, hơn nữa Hi Hi còn hầm cách thủy nhìn ngon như vậy, thế nào cũng muốn uống nhiều chút!

      Vì vậy, Hoa Hồng uống .

      Mà Mặc Thiếu Quần, nhìn dáng vẻHoa Hồng, ánh mắt khỏi hướng bộ ngực Hoa Hồng nhìn.

      Nhìn quả tệ .

      Còn cần bổ sao?

      Nhưng Hoa Hồng uống rất ngon.

      Hi Hi hiểu tính tình Hoa Hồng, tính tình thẳng thắng, làm cho người nào có thể ghét .

      Vì vậy, Hi Hi cũng ăn rất ngon.

      Chỉ có Mặc Thiếu Thiên ở bên kia vừa ăn, vừa nghĩ tới loại khả năng, Lâm Tử Lam buổi tối có thể để cho ngủ cùng. . . . . .

      Lúc này, Hoa Hồng vừa uống canh, cảm giác như có ai nhìn mình, Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, chân mày nhíu lên.

      nhìn chằm chằm tôi làm gì! ?” Hoa Hồng hỏi.

      Nhìn Mặc Thiếu Quần, cảm giác khó chịu!

      “A! ? có gì. . . . . .” Thấy Hoa Hồng hỏi, Mặc Thiếu Quần sợ cúi đầu xuống.

      Hi Hi nhìn, Mặc Quần cứ như vậy nhìn, sớm muộn bị Hoa Hồng phát .

      Nhưng là vào giờ phút này, Lâm Tử Lam lại phát cái gì. . . . . .

      ra , ở Mặc gia côđã phát , tại, Mặc Thiếu Quầncũng quá lớn mật rồi, biết Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc gia quan hệ tốt lắm, lại còn chạy tới.

      Nếu như đoán sai, mục đích của Mặc Thiếu Quần chính là vì Hoa Hồng.

      Chỉ là, lời này Lâm Tử Lam ra, cũng thấy, Hi Hi biết chuyện này.

      Còn là dựa vào Hi Hi nhắc nhở Hoa Hồng chút!

      Lâm Tử Lam cũng xen vào những chuyện như vậy !

      Lâm Tử Lam yên lặng ăn mấy thứ linh tinh.

      Lúc này, Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Quần cái, sau đó nhìn Hi Hi, “Đúng rồi bảo bối, tôi ngày mai có thể phải rồi!”

      “A! ?”

      Mặc Thiếu Quần lại là người phản ứng lớn nhất, lập tức ngẩng đầu nhìn Hoa Hồng, “ phải đâu! ?”

      quản được chuyện của tôi sao!” Hoa Hồng chút khách khí .

      Đối với Mặc Thiếu Quần, có ấn tượng tốt.

      học vấn nghề nghiệp, khôngcó chí cầu tiến, suốt ngày ăn chơi.

      Hoa Hồng coi thường nhất người như vậy, cho nên mới nhiều lần chỉnh Mặc Thiếu Quần.

      Nhưng Mặc Thiếu Quần bị chỉnh cam tâm tình nguyện, bây giờ nghe Hoa Hồng muốn , trong lòng khẩn trương, nên mới ra!

      Hoa Hồng vừa xong, ngược lại đem lời Mặc Thiếu Quần chặn lại, lập tức biết nên gì!

      Lúc này, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, “Tại sao phải về? ”

      “Tạp Ni có nhiệm vụ cho tôi, tôi phải trở về!” Hoa Hồng .

      Nghe thế, Hi Hi gật đầu cái, “Vậy chị lúc nào quay lại?”

      Hoa Hồng lắc đầu, “ biết, nếu như cậu có gì phiền toái, tôi có thể đến!” Hoa Hồng .

      Mặc Thiếu Quần khẩn trương, trở lại?

      “Vậy đâu! ?” Mặc Thiếu Quần vẫn là có nhịn được hỏi.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 419: Hạnh phúc của cha và con trai!

      Editor: nhokcoicodon


      Mặc Thiếu Quần lo lắng, trở lại sao?

      "Vậy đâu!?" Mặc Thiếu Quần nhịn được hỏi ra. Hoa Hồng nghe được, lông mày khẽ nhếch lên, đâu là chuyện của ta sao! ta muốn quản!

      Lúc này, Hoa Hồng hơi nghiêng đầu nhìn Mặc Thiếu Quần, " giết người, có !?"

      câu, Mặc Thiếu Quần bị dọa sợ!

      Hoa Hồng đây là , chỉ là Mặc Thiếu Quần lại biết, nhưng cũng có thể cảm giác được Hoa Hồng có gì đó giống, ít nhất, khí thế quá cường đại! Trong khoảng thời gian ngắn, mặt Mặc Thiếu Quần đỏ lên! Lại sợ Hoa Hồng bỗng nhiên rời , lại sợ hỏi lại, Hoa Hồng buồn ta, vì thế, Mặc Thiếu Quần im lặng.

      Lúc này, Hi Hi cũng đếm xỉa tới Mặc Thiếu Quần, mà là nhìn Hoa Hồng, "Khi nào ?"

      "Chiều nay!" Hoa Hồng .

      "Được, tôi tiễn chị!" Hi Hi . Hoa Hồng gật đầu, cười cười.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hoa Hồng, "Nếu như nhiệm vụ hoàn thành, hoan nghênh trở lại thành phố A!"

      Hoa Hồng nhướng mày gật đầu, "Nếu như muốn trở về, lúc nào cũng có thể!"

      "Ừ!" Hi Hi gật đầu.

      "Đúng vậy, nếu trở lại, tôi cũng yên tâm về bảo bối!" Mặc Thiếu Thiên cũng .

      Chính là bởi vì có bên người Hi Hi, mới yên tâm như vậy!

      Nghe như thế, Hoa Hồng nhướng mày, "Mặc Thiếu Thiên, bảo vệ con trai lâu như vậy, có nên đưa cho tôi phí dịch vụ hay !?"

      "Ngày mai tiễn!" Mặc Thiếu Thiên .

      Hoa Hồng, ". . . . . ."

      Hung hăng khinh bỉ liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cái. Sau đó nhìn về phía Hi Hi, "Cha nào con nấy những lời này, ngàn vạn lần đừng ứng với ở người cậu!" Hoa Hồng nhìn Hi Hi ý tứ hàm xúc .

      Hi Hi gật đầu, khóe miệng cười cười, đây chính là tính cách của cha!

      "Điều này, chắc là !" Hi Hi .

      Vì thế, mọi người cười, tiếp tục ăn cơm. Tâm trạng mọi người cũng tệ, trừ Mặc Thiếu Quần ở ngoài ra.

      Sau khi nghe được. Nghĩ Hoa Hồng ngày mai phải , sau này cũng thấy được nữa, trong lòng rối rắm cùng giãy dụa. . . . . .

      Lúc ăn cơm xong, Hoa Hồng thức thời rời , Hoa Hồng phải , Mặc Thiếu Quần cũng mang theo Mặc Vũ rời ..

      " Hi Hi, ngày mai chúng ta gặp ở trường học!" Mặc Vũ .

      Tuy rằng rất muốn rời , nhưng nhóc biết, quay về bà nội tức giận!

      "Được, ngày mai gặp!" Hi Hi cũng .

      Vì thế, Mặc Thiếu Quần cái gì cũng chưa , mang theo Mặc Vũ liền rời !

      Nhưng chờ Mặc Thiếu Quần đuổi theo ra ngoài, Hoa Hồng sớm lái xe nơi nào biết.

      Mặc Thiếu Quần ngồi ở xe, tìm kiếm chung quanh, nhưng tìm thấy, vẻ mặt mất mác.

      Lúc này, Mặc Vũ ngồi ở bên, nhìn thấy bộ dáng Mặc Thiếu Quần, liền mở miệng, "Chú hai, phải chú thích chị xinh đẹp kia chứ!?"

      Nghe thế, Mặc Thiếu Quần quay đầu lại nhìn cậu, "Nhóc con, cháu có biết thích là thế nào !?"

      "Cháu đương nhiên biết, ở trường học chúng cháu có rất nhiều bạn nữ đều thích Hi Hi. . . . . . Vì thế biểu của chú với chị xinh đẹp kia là giống nhau!" Mặc Vũ cười .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Quần bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay khẽ nhéo hai cái ở mặt Mặc Vũ. "Cháu biết quá nhiều!"

      "Ha ha, Chú hai, cháu đoán đúng rồi!?" Mặc Vũ cười hì hì hỏi.

      Tuy rằng cậu có chỉ số thông minh tuyệt đỉnh như Hi Hi, nhưng dù sao cậu cũng là con cháu nhà họ Mặc, cũng ngốc như vậy, từ lúc ăn cơm, Mặc Vũ cảm thấy có điều thích hợp!

      nghĩ tới, là! Nhìn dáng vẻ của Mặc Vũ, Mặc Thiếu Quần nhìn cậu ngoài cười nhưng trong cười, "Đừng bậy, thể có chuyện đó!" Mặc Thiếu Quần thừa nhận.

      "Ha ha, chú hai, cho dù chú thừa nhận, cháu cũng nhìn ra!" Mặc Vũ , "Hơn nữa, Hi Hi cũng nhìn ra!" Mặc Vũ cười vui vẻ .

      Nhìn thấy Mặc Vũ cười vui vẻ như vậy, Mặc Thiếu Quần cũng gì, Hi Hi nhìn ra, biết, tình, tuyệt đối thể gạt được đứa kia, Mặc Thiếu Quần cũng tiếp tục phủ nhận, lái xe thay đổi phương hướng trở về.

      "Vậy còn cháu, ở trường học có thích bạn nữ nào ?!" Mặc Thiếu Quần bên lái xe, bên cùng Mặc Vũ chuyện.

      Mặc Vũ lắc đầu, "Cháu thích Hi Hi nhất!"

      Nghe thế, Mặc Thiếu Quần lắc lắc đầu gì nữa. . . . . .

      ... ...... ....

      Ở trong nhà.

      Lúc mọi người đều rồi, Hi Hi bắt đầu thu dọn, Lâm Tử Lam ngồi ở sô pha xem ti vi, Mặc Thiếu Thiên muốn ngồi cùng, nhưng là Lâm Tử Lam đau lòng cho con trai, vì thế, Mặc Thiếu Thiên đành phụ giúp!

      Vì muốn lấy lòng bà xã, Mặc Thiếu Thiên có cách nào, đành phải tự mình ra tay! Tuy rằng chưa từng làm việc này, nhưng mà cũng nhìn Hi Hi làm rất nhiều lần. Vì thế, hai cha con người dọn dẹp, người rửa bát.

      Lâm Tử Lam ở bên ngoài nhìn thấy, tuy rằng mở TV, nhưng thực tế lại nhìn về phía phòng bếp, nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên thân hình cao lớn đứng ở đó, khóe miệng Lâm Tử Lam vẫn nhịn được khẽ nhếch lên.

      người đàn ông cao ngạo vĩ đại như vậy, vì câu của lần đầu tiên bước vào phòng bếp, , Lâm Tử Lam vô cùng cảm động.

      Nếu người mua xe cho , mua phòng, thấy lạ, lại càng cảm động, nhưng chuyện như vậy, lại rất cảm động.

      Trong phòng bếp.

      Hai cha con phân công làm việc.

      "Cha, cha rốt cục biết đau lòng cho bảo bối!" Hi Hi xúc động , nếu , mình bé thu dọn chắc đến khuya!

      Mặc Thiếu Thiên rửa bát, tuy rằng cảm giác mình hợp với phòng bếp, nhưng là Lâm Tử Lam ra lệnh, nhất định phải nghe theo!

      "Bảo bối, đừng quá cảm kích cha, đây là mệnh lệnh của mẹ con!" Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, Hi Hi khinh bỉ liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cái, cha, cha giả bộ chút cũng được mà! Cũng quá thành !

      Lúc này, Hi Hi gật đầu, ý tứ thâm sâu , "Vẫn là mẹ thương con!"

      Mặc Thiếu Thiên cười, "Bảo bối, cha cũng rất thương con!"

      "Phải ? Nếu đúng như cha , cha, con dạy cho cha nấu ăn được !?" Hi Hi hỏi.

      ra mẹ trở lại, Hi Hi ở tính toán muốn rút lui, tuy rằng mấy ngày nay, Tạp Ni cùng Mặc Tử đều có thúc giục cậu, nhưng cậu cũng biết cần phải nhanh!

      Cho nên, bây giờ, cậu có thể dạy cha nấu ăn tốt rồi!

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên khẽ cau mày, "Có con là được rồi, cha học !" Mặc Thiếu Thiên .

      “Nếu như bảo nối có ở đây sao?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn Hi Hi, "Tại sao lại như vậy!?"

      Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, " có, con chỉ nghĩ, nếu ngày, con ở bên cha, mẹ, ai nấu cơm cho mẹ ăn!?"

      "Con muốn !?" Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi.

      Hi Hi lắc đầu, "Còn chưa quyết định, tuy rằng bọn họ có thúc giục con, nhưng con cảm giác, nhanh!" Hi Hi .

      Chỉ cần đợi cho mọi chuyện yên ổn lắng xuống, cậu . Kỳ con đường này, Mặc Thiếu Thiên sớm nghĩ tới rồi, nhưng đột nhiên Hi Hi như vậy, Mặc Thiếu Thiên vẫn có chút kinh ngạc.

      Nghe lời Hi Hi , Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút, gật đầu.

      " như vậy, cha là đồng ý rồi!?" Hi Hi nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      "Đồng ý cái gì!?" Mặc Thiếu Thiên phục hồi tinh thần lại, hỏi ngược lại.

      "Nấu ăn ạ!" Hi Hi , nếu rời , cậu nỡ bỏ nhất chính là mẹ cậu!

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Vậy học có sao !?"

      "Cha, đừng vội, tuy rằng chỉ số thông minh rất cao, nhưng thực tế vẫn hơn“ Hi Hi .

      Nghe như thế, Mặc Thiếu Thiên hăng hái , "Đợi đến ngày mai cha làm cho hai người!"

      Nghe như thế, Hi Hi cũng hưng phấn , "Cha, nhớ giữ lời!?"

      " nhảm!" Mặc Thiếu Thiên .

      Hi Hi hưng phấn, lập tức mở miệng la to câu, "Mẹ, cha bảo ngày mai xuống bếp nấu cơm!"

      Nghe như thế, Lâm Tử Lam đáp lại, "Mẹ muốn làm chuột bạch!"

      "Quá coi thường , ngày mai làm cho hai mẹ con xem!" Mặc Thiếu Thiên .

      "Con đồng ý!" Hi Hi .

      "Mẹ lo lắng!" Lâm Tử Lam

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      Vì thế, Mặc Thiếu Thiên trừng mắt liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam cái, cho có ý kiến!

      Lâm Tử Lam dời tầm mắt, xem như thấy.

      Rất nhanh, mọi thứ thu dọn xong, Mặc Thiếu Thiên cũng mất nửa ngày mới dọn bát xong!

      Mới vừa rửa bát xong, Hi Hi biết cha mẹ cần có gian riêng, vì thế liền mở miệng , "Cha, mẹ, con mệt rồi, con ngủ trước!" Hi Hi .

      "Hơn nữa, buổi tối cũng ra !" Hi Hi .

      Ngộ nhỡ, cha vui đùa với mẹ rất thái quá, bé ra, bé làm lỡ chuyện, cho nên, vẫn là bé nên ngoan ngoãn ở trong phòng của mình .

      Nghe được lời Hi Hi , khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ra nụ cười hài lòng, "Bảo bối ngủ ngon!"

      "Vâng!" Hi Hi cười .

      "Mẹ, ngủ ngon!"

      "Ừ!"

      Vì thế Hi Hi trở về phòng của mình để ngủ .

      Nhưng vì sao Lâm Tử Lam lại có cảm giác, hành động này của hai cha con, cảm giác khó hiểu như vậy chứ!

      Lúc này, Hi Hi trở lại phòng, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm chút !"

      Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, liền nhớ lại lời ở trong phòng, Lâm Tử Lam lập tức lắc đầu, "Em muốn xem TV lát, ngủ trước !"

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cũng nhíu mày, "Em ngủ, đương nhiên phải thức cùng em!" xong, Mặc Thiếu Thiên cũng theo Lâm Tử Lam trở lại sô pha, nhớ tới cái gì, rót hai chén rượu đỏ, hai người ngồi ở sô pha vừa uống, vừa xem TV.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, " mệt mỏi ngày, chẳng lẽ muốn nghỉ ngơi sớm chút sao!?"

      "Em là quan tâm sao!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

      "Còn chưa đủ ràng sao!?"

      "Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt ra vẻ sâu kín sâu xa, khóe miệng cũng câu lên nụ cười tà như có như , môi mỏng chậm rãi khẽ mở, hoạt động buổi chiều, chút cũng mệt, hơn nữa làm cho tinh thần của rất sảng khoái, hết sức thoải mái!"

      Lâm Tử Lam, ". . . . . ."

      Mặc Thiếu Thiên có ý gì, Lâm Tử Lam làm sao lại hiểu!

      ràng trong lời , đều lộ ra vẻ mặt tình ý như vậy.

      Chẳng qua nhìn người đàn ông này, Lâm Tử Lam luôn có cách nào nắm bắt được .

      Hơn nữa, ánh mắt nhìn về phía mình, thâm thúy mà lại thâm tình, từ trong đáy lòng Lâm Tử Lam vẫn rung động chút. . . . . .

      Hết chương 419!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 420: Trở về công ty

      Editor: thanh huyền

      Chỉ là nhìn người đàn ông này, Lâm Tử Lam luôn thấy có biện pháp.

      Hơn nữa, ánh mắt nhìn về phía mình, thâm thúy mà lại thâm sâu, đáy lòng Lâm Tử Lam khỏi rung động chút……..

      lúc, Lâm Tử Lam rời tầm mắt, nhìn Mặc Thiếu Thiên.

      Đối với những lời như thế, chỉ có thể coi như nghe thấy.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn hai má Lâm Tử Lam đỏ ửng, tâm tình đặc biệt tốt, rót cho chính mình ly, hai người ngồi ở sô pha uống, nhìn vô cùng vui vẻ.

      Thế là, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, ngày mai em muốn quay trở về công ty làm!” Lâm Tử Lam .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “ có ý kiến!”

      ra, trong lòng Mặc Thiếu Thiên rất hẹp hòi, nếu Lâm Tử Lam trở về làm, cũng cần gấp gáp trở về, trực tiếp có thể xuống tay ở công ty!

      Lâm Tử Lam biết tâm tư này của Mặc Thiếu Thiên , bằng nhất định trốn tránh.

      đồng ý!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      tôn trọng ý kiến của em, huống chi, em ở đó, công việc tồn đọng rất nhiều, trở về sớm chút, cho dù nhớ chuyện lúc trước, chúng ta có thể lần nữa bắt đầu!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe như thế, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên, thích những lời này, lần nữa bắt đầu.

      Nếu thể nhớ lại, cũng có thể lần nữa sáng tạo trí nhớ, chỉ cần, bọn họ nhau, tin tưởng lẫn nhau là được !

      "Ừ!" Lâm Tử Lam gật gật đầu.

      Lúc này Mặc Thiếu Thiên nhìn , “Còn nghỉ ngơi!?”

      Lâm Tử Lam nhìn , nghĩ nghĩ, mở miệng, “ ra, còn có chuyện muốn với !”

      Tuy rằng Mặc Thiếu Thiên nhịn được , nhưng tại, vẫn nhẫn lại nhìn Lâm Tử Lam, “ Chuyện gì!?”

      Lâm Tử Lam do dự mãi, nhìn Mặc Thiếu Thiên , biết có nên hay .

      Mặc Thiếu Thiên liếc nhìn Lâm Tử Lam , con ngươi hơi híp lại, suy tư, mở miệng,"Là về Tiêu Dật ! ?"

      Lời này, là từ miệng Mặc Thiếu Thiên ra.

      Lâm Tử Lam nghe Mặc Thiếu Thiên , có vài phần kinh ngạc.

      nghĩ tới, suy nghĩ của , Mặc Thiếu Thiên có thể nhìn ra.

      Lâm Tử Lam cũng phủ nhận, gật gật đầu, “Ừ!”

      Có lẽ, Mặc Thiếu Thiên biết Lâm Tử Lam muốn gì!

      Nghĩ nghĩ, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam ,” biết em muốn gì, nhưng mà Tử Lam, lúc này đây, cũng chỉ có thể giao cho giải quyết!?”

      Phải biết rằng, tại hận thể giết Tiêu Dật.

      Lúc trước khi ở ngôi làng thần bí để rời , chính là sai lầm, tại, hối hận!

      Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên , lời của , Tử Lam run sợ chút, sau đó gật đầu, “Em chỉ muốn , nếu ngày như vậy, hi vọng có thể đối xử lưu tình chút!” Lâm Tử Lam .

      Vẫn là nhịn được, giúp Tiêu Dật.

      Mặc kệ như thế nào, Tiêu Dật chiếu cố bảy năm là , cứu cũng là .

      Cứ việc ích kỷ làm cho quên hết tất cả, nhưng thể phủ nhận, Tiêu Dật giúp .

      Lâm Tử Lam cũng muốn vì vậy, làm cho Tiêu Dật gặp chuyện gì.

      Suy nghĩ của , lo lắng của , cho dù , Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu được .

      Tuy rằng, Mặc Thiếu Thiên rất muốn giết Tiêu Dật, nhưng là cũng biết, nếu giết Tiêu Dật, như vậy cùng Lâm Tử Lam xuất ngăn cách.

      " đáp ứng em!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam cười cười, ngoài điều này, nghĩ xen vào cái gì nữa!

      Lâm Tử Lam hướng Mặc Thiếu Thiên cười cười, “cảm ơn!”

      Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “ cần cảm ơn , nhất là cần vì ta cảm ơn!”

      Nhìn biểu tình Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam nở nụ cười.

      “Em cảm ơn phải vì ấy, mà bởi vì, cảm ơn như vậy biết em, em, có bỏ rơi em!” Lâm Tử Lam .

      Nếu ba tháng kia, Mặc Thiếu Thiên bỏ quên, tại bọn họ thể đoàn tụ, cho nên, Lâm Tử Lam rất cảm động.

      Nghe thế cái, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên thoáng dịu chút.

      “Cái này nhận!”

      “Chỉ là, cảm ơn bằng lời , càng thích hành động hơn…….” Mặc Thiếu Thiên .

      Nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam biết có ý tốt.

      Hành động ?

      Lâm Tử Lam cau mày, chợt nhớ tới cái gì, bưng rượu đỏ lên, “Mặc tổng, em cảm ơn , em kính !” xong, Lâm Tử Lam muốn uống, nhưng lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại bắt được ly rượu.

      "Đút cho !"

      "A! ?" Lâm Tử Lam nhíu mày.

      "Đút cho !" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, chỉ đưa cái ly qua, nhưng mà qua, Mặc Thiếu Thiên lại mở miệng, “Dùng miệng của em đút cho !”

      Lâm Tử Lam, “... ...... ...”

      cần!” Lâm Tử Lam trực tiếp cự tuyệt, “Rất ghê tởm!”

      Ghê tởm?

      Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Hôn môi vô số lần, em thế nhưng ghê tởm!”

      "Tính chất giống nhau!” Lâm Tử Lam .

      Nhưng ở Mặc Thiếu Thiên xem ra, là giống nhau!

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm lấy cái ly trong tay Lâm Tử Lam, ngửa cổ, uống hớp lớn, đối với môi Lâm Tử Lam trực tiếp hôn lên, Lâm Tử Lam muốn né tránh đều có cơ hội!

      “Ưm.......!” Lâm Tử Lam muốn đẩy ra, nhưng là thân mình Mặc Thiếu Thiên cứng rắn, thể đẩy ra được.

      Hai người hôn môi, ngụm rượu lớn được Mặc Thiếu Thiên nhuốt xuống, chỉ là miệng còn giữ chút, truyền qua Tử Lam, sau đó nhân cơ hội ôm lấy đầu lưỡi Lâm Tử Lam, hung hăng hôn .

      Vừa uống rượu xong, đầu lưỡi Mặc Thiếu Thiên lành lạnh, nhưng lại có loại hương vị tươi mát.

      Hai người ở sô pha chật hẹp hôn nhau, khi hôn đến chỗ sâu nhất, tay Mặc Thiếu Thiên, hướng bên trong quần án Lâm Tử Lam.... ....

      Lâm Tử Lam cả kinh, lập tức phản kháng, “Mặc Thiếu Thiên!”

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn , “Thế nào? Còn ghét bỏ ghê tởm !?”

      Lâm Tử Lam, “... ....”

      Lúc này, môi Mặc Thiếu Thiên, lại hướng đến môi Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam đẩy ra, “Nơi này là phòng khách!”

      “Phòng khách sao? Dù sao bảo bối , bé ra......”Lời này, ràng chính là cho bọn họ tùy tiện!

      Mặc Thiếu Thiên làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy!

      xong, tay Mặc Thiếu Thiên, lại tiến vào bên trong quần áo Lâm Tử Lam, chạm đến da thịt bóng loáng của .

      “Bảo bối ra, em cảm giác giống như đường lớn vậy!” Lâm Tử Lam , thực có cảm giác an toàn.

      Nghe được lời Lâm Tử Lam , Mặc Thiếu Thiên bật cười.

      “Đây phải là càng kích thích sao!?”

      Lâm Tử Lam, “... ...”

      “Làm sao bây giờ, nghe em như vậy, cảm giác kích thích!” Mặc Thiếu Thiên ,đặt ở người Lâm Tử Lam, giờ phút này, sớm khẩn cấp muốn ăn Lâm Tử Lam!

      Nghe lời của , Lâm Tử Lam tình muốn điên rồi!

      “Mặc tiên sinh, làm vận động nhiều, tốt!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên .

      “Ai , vận động như vậy, có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, và tình cảm nam nữ trong lúc đó phát triển!”

      Lâm Tử Lam, “......”

      “Chính làm , em về phòng ngủ!” xong,Lâm Tử Lam đẩy Mặc Thiếu Thiên ra muốn .

      Trở về phòng, chẳng phải càng như Mặc Thiếu Thiên mong muốn sao.

      Lúc Lâm Tử Lam còn chưa có xuống, Mặc Thiếu Thiên lại bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp bế Lâm Tử Lam lên.

      “A, Mặc Thiếu Thiên, làm gì!?” Lâm Tử Lam cả kinh, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ .

      “Đương nhiên là trở về phòng làm vận động.......” xong, Mặc Thiếu Thiên mang Lâm Tử Lam trở về phòng.

      ... .......thanhhuyen.diendanlequidon.... ....

      Hôm sau.

      Mặc Thiếu Thiên tinh thần phấn chấn, dùng lời của , làm như vậy, cả người sảng khoái.

      Mà Lâm Tử Lam, bị giằng co đến nửa đêm, cả người mệt muốn chết, nếu phải vài câu dễ nghe, Mặc Thiếu Thiên còn chịu buông tha .

      Nhìn Mặc Thiếu Thiên có bộ dáng vui vẻ, Lâm Tử Lam nhịn được trong lòng tức giận.

      Phụ nữ cùng đàn ông lại có khác biệt lớn như vậy sao!?

      Hi Hi cũng ngủ giấc mới tỉnh, làm bữa sáng.

      Khi ăn điểm tâm,Lâm Tử Lam nhớ tới cái gì, nhìn Hi Hi, “Đúng rồi bảo bối, hôm nay mẹ làm!”

      Nghe thế cái, Hi Hi nhíu mày, “ vậy sao!?”

      Lâm Tử Lam gật đầu.

      “Tốt, mỗi ngày con về sớm chút nấu cơm cho mẹ!” Hi Hi cười .

      Đáy lòng vô cùng vui vẻ, như vậy, có phải chứng minh, cuộc sống của bọn họ trở về quỹ đạo rồi.

      Nghĩ đến đây, lo lắng của Hi Hi, cuối cùng cũng thả xuống.

      Sau khi ăn điểm tâm xong, Mặc Thiếu Thiên lái xe đưa Lâm Tử Lam đến công ty.

      Có thể , tại toàn bộ công ty đều biết chuyện tình của Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, người nào biết, người nào hiểu.

      Mà đối mặt với chuyện Lâm Tử Lam đột nhiên biến mất thấy, cũng chỉ là nghe đồn.

      Mà nay, Lâm Tử Lam xuất ở tập đoàn MK,làm cho mọi người phen kinh ngạc.

      Lâm Tử Lam vẫn là Lâm Tử Lam, vẫn đẹp như thế, tự tin như vậy.

      Chỉ là, xuất quá đột nhiên!

      Mà Cảnh Thần giải thích, Lâm Tử Lam Pháp tu dưỡng thời gian ngắn, mọi người nghĩ có lẽ là vậy, chỉ là tính tình Mặc Thiếu Thiên trong ba tháng qua, thể giải thích.

      Lâm Tử Lam tuy rằng nhớ chuyện lúc trước, nhưng hi hi cùng qua ít, hơn nữa Mặc Thiếu Thiên cũng ít, Lâm Tử Lam có thể ứng phó được!

      Chỉ là, phòng thiết kế, cần phải làm quen lại chút.

      “Tử Lam, rốt cuộc cậu cũng trở về!” Cảnh Thần cao hứng .

      Lâm Tử Lam cười, “Vẫn là làm, tinh thần tốt hơn!”

      “Đó là đương nhiên!” Cảnh Thần .

      Lúc này ,Hinh Nguyệt cũng tới, “Tử Lam, rốt cuộc cũng trở lại, ở đây, chúng tôi cảm thấy nhàm chán!”

      Lâm Tử Lam cười, “Tôi trở về, về sau cũng nhàm chán nữa!”

      Tất cả mọi người đều cười.

      Đúng lúc này, nghe Lâm Tử Lam trở về Trần Mặc cũng tới.

      “Tử Lam, trở về?!” Trần Mặc kinh ngạc hỏi.

      Đối với chuyện của Lâm Tử Lam, biết, nhưng hôm nay nhìn thấy Lâm Tử Lam đứng ở chỗ này, cũng hiểu được đó là kì tích, nhưng mà lại càng vui vẻ.

      Nghe được tiếng của Trần Mặc, Lâm Tử Lam quay đầu, nhìn , khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên chút cười, “Ừ, tôi trở về!”

      Lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam đứng ở trước mặt mình, trong lòng Trần Mặc cao hứng, “Có ở đây, toàn bộ phòng thiết kế vui vẻ, tôi cũng muốn tham gia!” Trần Mặc cười .

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 421 : Chuyện Của Cảnh Thần và Trần Mặc

      Editor : Oanh Love

      Nhìn Trần Mặc, Tử Lam khẽ mỉm cười.

      Ánh mắt Tử Lam trong lúc vô tình nhìn lướt qua Cảnh Thần, chỉ thấy ấy có điều gì đó rất khác thường, ánh mắt cứ nhìn về phía khác, căn bản nhìn Trần Mặc, ấy xử , lại có vài phần kỳ quái.

      Mặc dù chỉ thoáng qua chút, thế nhưng Tử Lam cũng phát , giữa bọn họ có điểm thích hợp cho lắm.

      Nhưng tại có rất nhiều người, Tử Lam biết bản thân cũng tiện hỏi.

      Lúc này, Trần Mặc nhìn Tử Lam, "Nếu , buổi trưa khối ăn cơm !"

      Nghe thế, Tử Lam nhíu mày, "Tốt, Cảnh Thần cũng cùng nhau nhé!" Tử Lam .

      Cảnh Thần sửng sốt, nghĩ tới Tử Lam bổng nhiên nhắc đến mình.

      " cần, trưa nay tớ còn có việc cho nên được!" Cảnh Thần từ chối, ánh mắt cũng dám nhìn Trần Mặc, tựa hồ tránh né còn kịp a!

      Mà Trần Mặc sau khi nghe Cảnh Thần gấp gáp từ chối, chân mày khỏi nhíu chặt lại.

      Nhìn bộ dáng của hai người, Tử Lam phát , giữa bọn họ tuyệt đối có gian tình.

      Hơn nữa, hai người bọn họ tạo cho Tử Lam cảm giác giống như hai người đương, cải vả giận dỗi với nhau.

      Nhưng Tử Lam hiểu tình huống, cũng dám thêm, ngộ nhỡ gây ra hiểu lầm, mang tiếng xấu tốt, Tử Lam còn chưa kịp mở miệng, Trần Mặc liền dời tầm mắt, "Hảo, cùng nhau !"

      Lúc này Cảnh Thần mới lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mặc, nhưng ngược lại Trần Mặc có nhìn Cảnh Thần, mà nhìn Tử Lam, "Vậy tôi hợp trước, trưa nay gặp lại!".

      "Ừm!"

      Vì vậy, Trần Mặc liền , Cảnh Thần đứng ở nơi đó, chân mày nhíu chặt lại, sắc mặt thoạt nhìn tốt lắm.

      Tử Lam nhìn Cảnh Thần ngẫn người, đưa tay quơ quơ trước mặt ấy, " làm sao vậy! ?"

      Cảnh Thần trấn tỉnh lại, đưa mắt nhìn Tử Lam, " có gì!"

      Tử Lam nhíu mày suy nghĩ, lúc này, Cảnh Thần chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi Tử Lam, buổi trưa tớ còn có chuyện, chắc được..."

      Tử Lam càng thêm nhíu mày, nhìn Cảnh Thần, biết ấy kiếm cớ, " vậy sao! ?"

      "Cũng có chuyện gì!" Cảnh Thần lúng túng cười .

      Tử Lam cũng hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu.

      Vì vậy buổi trưa hôm ấy, Tử Lam cùng Trần Mặc cùng ăn cơm tại khu dành cho nhân viên.

      Vốn dĩ Trần Mặc muốn mời Tử Lam ra ngoài ăn ăn bữa, nhưng Tử Lam thức ăn ở đây tốt vô cùng, vì vậy, bọn họ tới nơi này dùng cơm trưa.

      Kỳ thực thức ăn ở đây làm cũng khác bên ngoài bao nhiêu, hơn nữa lại gần, hiễn nhiên Tử Lam quyết định chọn dùng cơm ở đây.

      Chỉ là, bữa cơm hôm nay chỉ có hai người Trần Mặc và Tử Lam mà thôi.

      Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, hướng Trần Mặc mở miệng, "Cảnh Thần có chuyện cần giải quyết, cho nên đến!"

      Nghe Tử Lam , con ngươi Trần Mặc lên tia tối tăm, nhưng cũng gì, gật đầu.

      Vì thế, rất nhanh, bàn được bày vô số thức ăn.

      Trần mặc cùng Tử Lam, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thừa dịp này, Tử Lam cũng hỏi số chuyện liên quan đến Trần Mặc.

      Hai người vui vẻ trao đổi…

      Tử Lam đối với trực giác của mình đều rất chuẩn, nếu nhìn thuận mắt người nào, cũng vì bất kỳ lý do nào mà chán ghét họ.

      Người khiến cảm thấy thích, cuối cùng cũng cho nhau cảm giác thoải mái!

      Hai người cười cười , thời điểm gần kết thúc cuộc trò chuyện, Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, nhìn Trần Mặc hỏi, "Đúng rồi, nghe sắp đính hôn phải ! ?"

      Nghe vậy, Trần Mặc gật đầu, "Ừ!"

      "Lúc nào tổ chức! ?" Tử Lam hỏi.

      ra, Tử Lam cũng cảm thấy, Trần Mặc và Cảnh Thần xứng đôi, nếu hai người đến được với nhau, quả rất đáng tiếc.

      "Cũng xác định!" Trần mặc , "Bất quá, cũng sắp tiến hành trong thời gian gần đây!"

      Tử Lam gật đầu, "Lúc đó nhớ báo trước cho tôi tiếng!"

      "Nhất định!" Trần Mặc .

      Vì vậy hai người lại tiếp tục vừa ăn, vừa , trò chuyện rất vui vẻ hòa hợp, thời gian rất nhanh liền trôi qua.

      Lúc bọn họ sắp , có người tới, "Trần tổng giám, đây là hộp cơm của ngài, vị cay!"

      Tử Lam nhìn hộp cơm được đưa tới, nhíu mày, " ăn chưa no sao! ?"

      Trần Mặc chỉ mỉm cười, lúc này, chuyển hợp cơm cho Lâm Tử Lam, "Phần cơm này là của ấy, làm phiền !" Trần Mặc .

      Nghe thế, Tử Lam mới chợt hiểu, Trần Mặc nhắc đến " ấy" là ám chỉ ai.

      " xác định ấy chưa ăn cơm trưa sao! ?" Tử Lam khẽ cười và hỏi.

      Trần Mặc chỉ cười, cũng gì.

      Hai người cùng nhau lên lầu.

      Trần Mặc qua bộ phận chuyên ngành khác, Tử Lam quay về bộ phận thiết kế, thời điểm vừa mới đặt chân vào cửa phòng làm việc, cùng lúc đó, Cảnh Thần cũng mới từ phòng giải khát ra.

      "Cảnh Thần!" Tử Lam gọi tiếng, Cảnh Thần thấy người mới vừa gọi mình chính là Tử Lam, chậm rãi tới, "Hai người ăn xong rồi! ?"

      Tử Lam gật đầu, nhìn bộ dáng của Cảnh Thần, mỉm cười, sau đó nhớ tới nhờ vả của Trần Mặc, liền đem phần cơm hộp đưa cho ấy, "Cái này là đưa cho cậu!"

      Thấy phần cơm hộp tay Tử Lam, trong nháy mắt, ánh mắt của Cảnh Thần mở lớn, cười híp mắt, “Tử Lam, cậu quả đáng nhất đời!" xong liền nhận lấy hộp cơm tay Tử Lam, "Cậu còn biết mang cơm cho tớ!"

      Nhìn Cảnh Thần hưng phấn, vừa nhận xong cơm liền ăn, Tử Lam nhíu mày, "Cậu thực chưa ăn cơm trưa!"

      Cảnh Thần gật đầu.

      tại Tử Lam mới chợt phát điều, xem ra, Trần Mặc rất hiểu Cảnh Thần.

      Tiếp đó, Cảnh Thần trở về chổ ngồi của mình, nhìn ăn trông rất ngon miệng, ăn như hổ đói, chỉ thoáng chốc, tiêu diệt toàn bộ thức ăn.

      ra, cho dù Cảnh Thần có ăn nhiều thế nào chăng nữa cũng béo phì, bởi vậy cũng cần ăn kiêng, hơn nữa sức ăn cũng rất tốt, hôm nay phải nhịn buổi trưa, cho nên đói bụng thiệt nga.

      Lúc này, Tử Lam quay đầu sang nhìn Cảnh Thần, "Cơm này cũng phải do tớ chuẩn bị cho cậu!"

      " phải cậu còn ai vào đây..." Cảnh Thần hỏi ngược lại, nhưng mà thời điểm hỏi câu này, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

      nhìn Tử Lam, liên tục chớp mắt vài cái.

      Tử Lam gật đầu, "Là Trần Mặc nhờ tớ mang cho cậu!"

      Tử Lam vừa dứt lời, Cảnh Thần vội vàng đem thức ăn tay buông xuống, gói kỷ lại, chuẩn bị đem bỏ thùng rác.

      Tử Lam nhìn Cảnh Thần hành động kỳ quái, "Cậu làm cái gì vậy! ?"

      "Ném nó!" Cảnh Thần thản nhiên cười.

      "Vì sao! ?" Tử Lam nhíu mày.

      " có vì sao, chỉ là, tớ muốn nhận phần tâm ý này của ta mà thôi!" xong, Cảnh Thần trực tiếp tới bên cạnh thùng rác, đem tất cả thức ăn đều ném vào đó.

      Tử Lam đứng đó, nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, ràng, có thể nhìn ra ấy muốn bỏ , thế nhưng...

      Chợt Tử Lam liên tưởng đến tin tức Trần Mặc sắp đính hôn, chẳng lẽ là vì chuyện này sao?

      Chẳng lẽ giữa hai người....

      Ngoại trừ chuyện đó ra, Tử Lam cũng tìm được lý do nào khác thuyết phục hơn.

      Lúc này, Cảnh Thần dứt khoát vứt hộp cơm vào trong thùng rác, vừa mới quay đầu, bắt gặp Trần Mặc cùng lúc cũng từ bên ngoài vào, nhìn thấy Cảnh Thần ném cái gì , toàn bộ đều rơi vào mắt .

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ đến cực điểm.

      Tử Lam cũng đứng đó, nhìn bọn họ, cũng biết nên cái gì cho phải.

      Cảnh Thần cũng gì, trực tiếp trở lại vị trí cũ của mình.

      Trần Mặc đứng đó, gương mặt tuấn xẹt qua tia thâm trầm, lúc này, cũng gì thêm, trực tiếp cầm văn kiện hướng về phía phòng làm việc của mình đến.

      "Trần tổng giám!" Bổng nhiên lúc này Cảnh Thần mở miệng.

      Trần Mặc dừng bước, lập tức ngẩn người tại chổ, quay đầu lại, nhìn .

      Cảnh Thần tiến tới bên cạnh , lấy trong ví hơn mười đồng tiền, "Trần tổng giám, cám ơn hộp cơm trưa kia của , đây là tiền trả lại cho !"

      Tầm mắt Trần Mặc dừng lại số tiền hơn mười đồng trong tay Cảnh Thần sau đó dời lên gương mặt của , mím môi , nhưng trong đôi mắt chứa bi thương, thản nhiên trả lời," cần!"

      Cảnh Thần cũng cười, "Xin lỗi, tôi thích thiếu nợ người khác!" xong, Cảnh Thần cố ý nhét tiền vào trong tay , sau đó xoay người, trở lại vị trí, bắt đầu công tác.

      Cũng nhìn Trần Mặc thêm dù chỉ lần, Cảnh Thần liền bắt đầu công việc của mình dở dang.

      Trần Mặc nhìn hơn mười đồng tiền tay, cũng gì, trực tiếp hướng phòng làm việc của mình tới.

      Toàn bộ người trong bộ phận thiết kế, nhìn quan hệ Trần Mặc biến thành như vậy, bọn họ ai cũng dám lung tung.

      Chỉ có Tử Lam, vẫn đứng đó nhìn hết thảy, chứng kiến toàn bộ quá trình diễn ra của hai người bọn họ, xem ra, cũng phải chỉ đơn giản cãi nhau như mọi khi, dường như, Cảnh Thần rất muốn cùng Trần Mặc mau chóng phân giới hạn.

      Trong mắt mọi người, chỉ có thể nhìn thấy Cảnh Thần ngồi đó nhìn chăm chú vào mẫu thiết kế, nhưng Tử Lam hiểu hơn ai hết, Cảnh Thần cũng phải chăm chú vào đó, hành vi của chỉ nhằm vào mục đích để có thể tìm ra lý do để lãng tránh.

      Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Tử Lam lại vang lên, cầm lên nhìn, màn hình số điện thoại của Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng Tử Lam khỏi gợi lên ý cười, ngồi xuống ghế, nhấn nút trả lời.

      "Mặc tổng, gọi cho em có chuyện gì ! ?"

      "Em mau tới đây!"

      "A! ?" Tử Lam nghi vấn.

      "Mau tới phòng làm việc của , có chuyện muốn với em!" Giọng từ tính của Mặc Thiếu Thiên từ điện thoại bên kia truyền tới.

      "Vâng, em đến liền!" Tử Lam trả lời, sau đó kết thúc cuộc gọi hướng phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên đến.

      ra, khoảng cách giữa bộ phận thiết kế và phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên rất gần, chỉ cần vài bước liền tới, thời điểm Tử Lam đứng trước cửa, đưa tay gõ cái.

      "Vào !"

      Bên trong truyền đến thanh từ tính của Mặc Thiếu Thiên

      Mặc Thiếu Thiên vừa dứt lời, Tử Lam đẩy cửa tiến vào bên trong.

      Sau khi vào cửa, nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên ngồi ở vị trí của mình, Tử Lam cau mày lại, mà giây kế tiếp, cửa bỗng nhiên bị khóa trái, đôi tay từ phía sau vòng lên, trực tiếp ôm lấy .

      "Em đến rồi!"

      "A!" Tử Lam trong trạng thái hoang mang, vừa nghe được thanh quen thuộc, lúc này, Tử Lam mới thoáng yên tâm.

      Bị Mặc Thiếu Thiên ôm chầm lấy, cũng giãy dụa muốn ly khai, chỉ nghiêng đầu nhìn , " cũng thích chơi đùa kiểu này! ?"

      "Trò chơi gì! ?"

      "Dọa người từ phía sau! !" Tử Lam .

      đến chuyện này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên khẽ nhếch lên, "Hù em rồi sao! ?"

      " cứ !" Tử Lam hỏi ngược lại.

      Mặc Thiếu Thiên khẽ cười, gác cằm lên cổ Tử Lam, hít vào hơi sâu, "Trưa nay em ăn cơm cùng với Trần Mặc! ?"

      "Vâng!" Tử Lam gật đầu.

      Tiếp đó, trận trầm mặc...

      "Ăn ngon ! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      "Cũng tệ lắm!" Tử Lam thành trả lời.

      Vì vậy, giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên cắn vai Tử Lam cái, lần thứ hai hỏi, "Ăn ngon ! ?"

      Lần này, Tử Lam mới cảm giác được bầu khí có chút đúng.

      quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, đôi con ngươi chứa tia sáng, khóe miệng gợi lên độ cung hoàn mỹ, môi hồng răng trắng, thập phần xinh đẹp, "Mặc tổng, đừng cho em biết, rằng giờ ghen!"

      được sao? được ăn giấm sao! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, cũng có ý định buông ra, mà lại dùng sức siết chặt hông của .

      Nhìn dáng vẻ tại của Mặc Thiếu Thiên, ràng là người đàn ông thành thục, thế nhưng lúc này, Tử Lam lại có cảm giác, Mặc Thiếu Thiên cũng có mặt đáng như vậy!

      Tử Lam nhịn được cười thành tiếng, vươn tay nắm lại đôi tay thiếu hạnh kiểm của lại, "Mặc Thiếu Thiên, thế nào lại khả ái như vậy a, em thực chết mất..." Tử Lam cười .

      Mặc Thiếu Thiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tử Lam làm ra động tác như vậy, những lời ngọt ngào, tâm của khỏi động chút.

      Hai tay lập tức tăng thêm lực độ ôm chặt lấy , kề sát tai khẽ, "Nếu như vậy, vậy em cứ việc đến chết !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :