1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 407:

      Edit: boconganh1503

      Nghe được lời Hoa Hồng , khóe miệng Hi Hi ngoéo cái, ánh mắt tiếp tục nhìn Tỉnh Nham, " ngại quá, chú phải là đồ ăn của chị cháu, cháu cũng có biện pháp!"

      Đối mặt với nhạo báng của Hi Hi, thiếu tá Tỉnh Nham có chút nào tức giận , lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm Hi Hi, dường như muốn từ mặt của bé nhìn ra cái gì.

      Hi Hi cũng nhìn thiếu tá Tỉnh Nham, mặt có vẻ gì sợ, ngược lại mặt mang nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn hết sức đáng .

      Tỉnh Nham nhìn bé, “Xem ra, tôi xem thường cậu!” Tỉnh Nham .


      Nghe được câu này, Hi Hi vẫn cười như cũ, “Tôi hiểu ông có ý gì. . . . . .”


      Nghe được lời Hi Hi , khóe miệng thiếu tá Tỉnh Nham ngoắc ngoắc, “Tôi nhớ kỹ cậu!” Tỉnh Nham .

      Nghe thế, sắc mặt của Hi Hi co quắp lại, chẳng lẽ sau này bé cũng bị thiếu tá Tỉnh Nham nhìn chằm chằm như chết rồi sao?

      Đây là may mắn hay là bất hạnh đây?

      Nhưng mà Hi Hi tiếp tục cười, “ Chú đẹp trai này,buổi tối chị em tôi ra ngoài hóng gió, chú theo chúng tôi, nhưng cũng giải thích được với tôi câu, rốt cuộc chú muốn cái gì! ?” Hi Hi nhìn Tỉnh Nham hỏi.

      Bộ dạng kia, khỏi phải giả bộ giống như .

      Tỉnh Nham nhìn Hi Hi, ánh mắt biến hóa thất thường, khóe miệng càng nâng lên cười lạnh, cần gấp gáp, ngày nào đó tra ra thân phận của bé.
      Lúc này, Tỉnh Nham mở miệng, “ cho Tạp Ni, bất cứ lúc nào tôi cũng chú ý các người !” xong, Tỉnh Nham đột nhiên quay đầu xe, nhấn ga rời .


      Hi Hi liền bò tới cửa sổ, nhìn bóng lưng Tỉnh Nham biến mất, khóe miệng cười mới chậm rãi hạ xuống.

      Hi Hi hiểu Tỉnh Nham là có ý gì, ta như vậy, chẳng qua là tự với mình, ta biết thân phận của bé rồi, nhưng Hi Hi dám chắc, ta chỉ là suy đoán mà thôi, có chứng cớ xác thực .

      Đáng tiếc đáng tiếc, chuyến này của bọn họ, trực giác cùng suy đoán cũng thể trở thành chứng cớ.

      Chứng cớ đối với bọn họ mà , quá quan trọng!

      Nghĩ tới đây, Hi Hi dựa cả người vào ghế.

      Hoa hồng nhìn Hi Hi, “Xem ra, ta nghi ngờ thân phận của cậu rồi !”

      “Vậy như thế nào? có bất kỳ chứng cứ nào , dựa vào suy đoán của ta, đều có bất kỳ ý nghĩa gì!” Hi Hi .

      Hoa hồng gật đầu, nhìn bé, bé thế nhưng dùng lời nhạo báng thiếu tá Tỉnh Nham, xem ra, sau này bé thể thua thiệt hơn thiếu tá Tỉnh Nham .

      lúc ấy , Hi Hi nhìn hoa hồng, chợt nhớ tới cái gì, “Nhanh lên chút điện thoại nhờ giúp đỡ . . . . . . nghĩ ra xe thế nhưng hết xăng, cảm thấy buồn cười sao. . . . . .”

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^
      Lúc Hi Hi trở về, hơn hai giờ sáng, sợ kinh động đến Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi liền trực tiếp về phòng của mình.

      có lập tức ngủ, mà là mở máy vi tính, đăng nhập.

      Tạp Ni cùng Mặc Tử, còn có Thẩm Dạ Thiên ở đó đợi tin tức của Hi Hi .

      Hi Hi, “Tôi tới đây!”

      Mặc Tử, “Mẹ kiếp, cậu rốt cuộc đăng nhập rồi!”

      Tạp Ni, “Như thế nào, như thế nào! ?”

      Thẩm Dạ Thiên, “Đừng nóng vội, để Hi Hi !”

      Hi hi mới vừa lên , mấy người bọn họ tất cả đều nhảy vào, nhìn bọn họ mỗi người câu, tay Hi Hi nhanh đánh chữ lên , “Dĩ nhiên ok!”

      “Tỉnh Nham ! ? có phát ra cậu ?” Tạp Ni hỏi, nghĩ tới lần này Tỉnh Nham đối với như vậy, nhất định buộc chân , để tra ra thân phận của Hi Hi.

      Hi Hi là lá bài chủ chốt của Hợp Tung, cho nên, tuyệt đối thể để Tỉnh Nham tra được, hơn nữa chuyện quan trọng nhất, Hi Hi còn có năng lực tự bảo vệ mình, cho nên, bọn họ chỉ có thể tận lực cố gắng bảo vệ tốt Hi Hi, nhưng Hi Hi hết lần này đến lần khác nhảy vào hố lửa, biết nhiệm vụ lần này, Tỉnh Nham tham dự, vẫn nhận.

      Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, “Tôi cảm thấy thiếu tá Tỉnh Nham kia có như các người !”

      “Ý gì! ?” Nghe thế , Mặc Tử lập tức hứng thú, nghe lời này, hình như Hi Hi chiếm thế thượng phong.

      Tạp Ni cũng hứng thú, “ mau!”

      “Chính là nhiệm vụ hoàn thành, Tỉnh Nham cũng có bắt được bất kỳ nhược điểm nào của tôi!”

      Mặc Tử, “. . . . . .”

      Tạp Ni, “. . . . . .”

      “Cụ thể chút!” Thẩm Dạ Thiên lúc này cũng lên tiếng.

      Nghe được lời Thẩm Dạ Thiên , Hi Hi lúc này mới đem chuyện xảy ra tối hôm nay cho bọn họ.

      Sau khi xong, Mặc Tử phản ứng đầu tiên, “Thế nào, là cậu đùa giỡn thiếu tá Tỉnh Nham! ?”

      “Tôi đùa giỡn chổ nào? Tôi là nhạo báng chứ! !” Hi Hi cải chính.

      Mặc Tử, “. . . . . .”

      Tạp Ni suy nghĩ chút, thích thú mở miệng, “Bảo bối, phải tôi với cậu, Thiếu tá Tỉnh Nham người này, rất ghi hận. . . . . .”

      “Hả! ?” Hi Hi sửng sốt.

      Mặc Tử bổ sung, “Có thể sau này, cậu cùng Tạp Ni trở thành ”Thượng khách!” của ta.

      phải đâu!” Hi Hi .

      “Có phải hay , trở về cậu biết!” Mặc Tử .

      Hi Hi, “. . . . . .”

      Ngẩn người, Hi Hi mở miệng,“Đây là vinh hạnh của tôi, hay là xui xẻo! ?”

      “Có phải hay , tôi cùng Tạp Ni là cao nhất Hợp Tung ! ?” Hi Hi hỏi.


      Mới vừa hỏi ra những lời này, Mặc Tử bất mãn, “Mẹ kiếp, cậu có ý gì!”

      phải sao, hình như thiếu tá Tỉnh Nham chỉ nhằm vào hai người chúng tôi, phải ở Hợp Tung hai chúng tôi có thế lực nhất sao?” Hi Hi .

      Nghe thế , Mặc Tử bất mãn , “Chết tiệt, đó là bởi vì Tỉnh Nham cùng Tạp Ni trước đó có bí mật thể cho ai biết được? !” Mặc Tử .

      Nghe như vậy, Tạp Ni càng thêm bực “Mẹ kiếp, cái gì bí mật thể cho ai biết! ?” Tạp Ni hỏi.

      đều biết chuyện gì, Mặc Tử làm sao biết! ?

      “Trực giác!” Mặc Tử nhàn nhạt hai chữ, nếu thiếu tá Tỉnh Nham làm sao cứ thế nhằm vào Tạp Ni , hơn nữa, phải hung ác bình thường, mà là muốn dồn vào chỗ chết, cho nên Mặc Tử mực suy đoán, Tỉnh Nham cùng Tạp Ni tuyệt đối muốn người khác biết về quá khứ.

      Mặc dù Tạp Ni , nhưng Mặc Tử sâu sắc cảm thấy như vậy!

      “Trực giác của cậu nhiều nhất chỉ có thể để cho cậu nghĩ về người phụ nữ!” Tạp Ni , sau đó nhìn Hi Hi khôi phục vẻ mặt vui vẻ câu, “Bảo bối, tôi đồng ý lời của cậu !”

      Hi Hi đắc ý cười.

      Nếu như đây là , Hi Hi cũng nguyện ý tin tưởng như vậy.

      Thẩm Dạ Thiên ở bên trầm mặc hồi mở miệng, “ như vậy, Mặc Tử, trở về huấn luyện Hi Hi cùng Tạp Ni trình độ cao để đối phó thiếu tá Tỉnh Nham!”

      “Mẹ kiếp, hèn hạ!” Hi Hi lập tức mở miệng.

      “Vô sỉ!” Tạp Ni cũng thế.

      Mặc Tử lại ha ha ha cười to, “Cái này có thể !”

      Vì vậy, mấy người ở mạng đều cười được lúc, mãi cho đến lúc ba giờ rưỡi, Hi Hi mới chịu thoát.

      “Được rồi, với các người nữa, tôi thoát ngủ!” Hi Hi .

      “Được!” Tạp Ni đáp tiếng.

      “Nếu như gần đây Tỉnh Nham luôn ở lại thành phố A, vậy cậu phải cẩn thận ta” Thẩm Dạ Thiên dặn dò.

      “Tôi biết rồi!”

      Đáp tiếng, Hi Hi liền tắt máy vi tính bò lên giường ngủ.

      Đêm này, Hi Hi ngủ đặc biệt ngon.

      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
      Hôm sau.

      Mặc Thiếu Thiên bị thanh điện thoại giục tỉnh.

      Mặc Thiếu Thiên mơ mơ màng màng nhận điện thoại, vậy mà sau khi nghe được lời bên kia , lập tức tỉnh táo lại, cúp điện thoại, nhìn Lâm Tử Lam còn ngủ, nên lặng lẽ đứng lên.

      Vừa muốn , lúc này, Lâm Tử Lam mở mắt ra.

      “Mặc Thiếu Thiên!”

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên dừng bước ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng theo quán tính nâng lên cười, “Em tỉnh! ?”

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ chút, mở miệng, “ có chuyện gì gạt tôi sao! ?”

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, nhìn mặt Lâm Tử Lam, có bất kỳ thay đổi nào, chỉ nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam, lại tĩnh mịch rất nhiều.

      Mặt Thiếu thiên suy nghĩ .”Tại sao hỏi như thế! ?”

      “Trả lời tôi!” Lâm Tử Lam nhìn hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên đứng nơi đó, trong lòng có loại cảm giác, Lâm Tử Lam biết, nhưng bây giờ biết với thế nào .

      Suy nghĩ chút, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “Có!”

      Nghe đáp án, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, giống như chờ đợi đáp án của .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “ có chuyện gạt em, nhưng mà tại biết thế nào với em, chờ tìm được đáp án, cho em biết!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam .

      Nghe lời của , Lâm Tử Lam ngồi ở giường, nửa giây sau, gật đầu cái.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, nhìn Lâm Tử Lam, “Thời gi-an vẫn còn sớm, ngủ thêm lát nửa !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam .

      Nghe lời của , Lâm Tử Lam gật đầu lần nữa.

      Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên mặc quần áo tử tế, rửa mặt đơn giản cái.

      Mặc Thiếu Thiên rồi, Lâm Tử Lam cũng có ngủ tiếp ,trong lòng cảm thấy may mắn, mới vừa rồi Mặc Thiếu Thiên có lừa gạt ..

      Cũng hi vọng, cho đáp án .

      Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cũng có suy nghĩ nhiều nữa, đứng dậy, ra ngoài.

      Thời gi¬an cũng còn quá sớm, chưa tới bảy giờ, lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, tới cửa phòng Hi Hi.

      nhàng đẩy cửa cái, nhìn thấy ở giường Hi Hi ngủ rất say sưa khóe miệng Lâm Tử Lam ngoắc ngoắc, ngày hôm qua cứ như vậy ngủ thiếp , thậm chí quên mất Hi Hi rồi, bây giờ nhìn bé ngủ ngon thế này, Lâm Tử Lam cũng yên lòng.

      Khóe miệng ngoắc ngoắc, Lâm Tử Lam nhàng khép cửa.

      Nghĩ đến Hi Hi hằng ngày thường khổ cực như vậy, Lâm Tử Lam cũng tính vì Hi Hi làm bữa sáng.

      ra , Lâm Tử Lâm phải làm, chỉ là thức ăn của Hi Hi nấu ngon hơn, nên lười làm mà thôi.

      Nhìn Hi Hi khổ cực như vậy, Lâm Tử Lam muốn tự mình làm bữa ăn sáng.

      Cũng làm theo những món bình thường mọi khi Hi Hi làm , chân giò hun khói, trứng gà, bánh bao, còn có sữa tươi.

      Mặc Thiếu Thiên có ở nhà, nên chỉ có cùng Hi Hi, Lâm Tử Lam liền làm hai phần đơn giản.

      Lâm Tử Lam mới vừa làm nước trái cây, Hi Hi liền từ trong phòng ra.

      Thấy Lâm Tử Lam ở trong bếp bận rộn, Hi Hi ngây ngẩn cả người, “Mẹ, mẹ ở đây làm gì! ?”

      Thấy Hi Hi ra, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên, “Con tỉnh! ?”

      Hi Hi gật đầu cái, sau đó tới, “Mẹ, mẹ ở đây làm bữa sáng! ?”

      “Thấy rồi còn hỏi!” Lâm Tử Lam .

      Nếu như phải là nhìn Hi Hi khổ cực như vậy, tuyệt đối làm .

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 408: Bác sĩ biến thái

      Editor: thanh huyền

      Vẻ mặt Hi Hi thể tin.

      Mẹ thế nhưng vì bé tự mình làm bữa sáng.

      Phải biết rằng, từ khi bé biết chuyện, cũng chưa từng thấy mẹ làm qua, hôm nay làm như vậy, trong lòng Hi Hi vô cùng vui vẻ…..

      "Mẹ, con rất cảm động!" Hi Hi đứng ở bên cạnh bàn bếp .

      Nhất định là mẹ nhìn thấy bé vất vả như vậy, mới có thể vì bé làm bữa sáng.

      Nghe được lời Hi Hi , Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn Hi Hi, “Làm bữa sáng liền cảm động như vậy!?”

      "Phải biết rằng mẹ rất nhiều năm có tự mình xuống bếp!” Hi Hi , chuyện Hi Hi nhìn trứng ốp lếp trong chảo của Lâm Tử Lam, "Mẹ, trứng ốp lếp…………."

      Lâm Tử Lam cầm cái xẻng, Hi Hi vừa xong, trứng gà trong chảo bị Lâm Tử Lam đảo loạn .

      Hi Hi nhìn trứng gà trong chảo nát, gì, mẹ đây là trứng ốp lếp sao?

      Thấy thế nào cũng như là trứng xào!

      Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, ánh mắt khinh bỉ kia rơi vào trong mắt Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam mở miệng, "Vậy con ăn hay !?”

      "Ăn!" Hi Hi .

      Như thế nào cũng là mẹ tự mình làm, bé làm sao có thể ăn!

      Nghe được những lời này của Hi Hi, thế này Lâm Tử Lam mới vừa lòng cười cười.

      Vì thế Hi Hi ở bên nhìn, Lâm Tử Lam phá hai quả trứng như vậy.

      Thời điểm bưng lên bàn, Lâm Tử Lam , "Ăn , tuy rằng nhìn phải rất đẹp, nhưng chắc khó ăn!”

      Hi Hi gật đầu, nhìn bữa sáng đẹp mắt, Hi Hi vẫn ăn vài miếng.

      "Thế nào! ?" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

      Hi Hi vừa ăn, vừa gật đầu, "Mẹ tài nghệ so với vài năm trước tốt hơn nhiều!” Hi Hi .

      Vài năm trước, mẹ phải làm mặn , chính là nhạt, tại ít nhất hương vị vừa vặn.

      Nghe như thế, Lâm Tử Lam nhíu mày, ít nhất công sức cả buổi sáng có uổng phí, Lâm Tử Lam cũng ăn miếng, quả nhiên, khó ăn.

      Chỉ là khó ăn mà thôi.

      So sánh với Hi Hi, vẫn là kém rất xa.

      Chỉ là như thế nào cũng là mình làm, Lâm Tử Lam vẫn là ăn chút.

      "Cha đâu rồi ạ! ?" Vừa ăn, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      "Nhận điện thoại, có chuyện rồi!" Lâm Tử Lam .

      Nghe thế cái, Hi Hi nhíu mày, "Giống như gần đây cha bận rất nhiều việc!” Hi Hi .

      Lẽ ra, mẹ trở lại, cha phải muốn mỗi ngày khẩn cấp trở về mới đúng, nhưng là tại cha lại sớm về trễ .

      Chẳng lẽ là có chuyện gì sao?

      Hi Hi ở trong lòng nghĩ, nhưng lại có biểu lộ ra, lần khác tìm cha hỏi chuyện.

      Sau khi ăn cơm xong, Hi Hi thu dọn mọi thứ xong đến trường .

      Lâm Tử Lam thu dọn đơn giản chút, biết hôm nay làm gì, lúc này điện thoại của vang lên.

      Thời điểm nhìn thấy dãy số, Lâm Tử Lam nhíu mày, Mặc lão?

      Ông ấy gọi điện thoại cho làm gì?

      Tuy rằng nhớ mọi chuyện cần thiết, nhưng là những chuyện Mặc lão làm, Hi Hi cũng cùng Lâm Tử Lam qua .

      Vì thế, Lâm Tử Lam nhận điện thoại, làm cho Lâm Tử Lam càng kinh ngạc là, Mặc lão hẹn ra gặp mặt, Lâm Tử Lam cũng có từ chối, ra ngoài.

      Hai người hẹn ở quán trà.

      Thời điểm Lâm Tử Lam đến, có cảm giác vô cùng quen thuộc, chính là nhớ ra.

      Lâm Tử Lam lên lầu, Mặc lão ngồi chỗ gần cửa sổ.

      Nhìn thấy Lâm Tử Lam, Mặc lão mở miệng, “ đến rồi!?”

      Lâm Tử Lam gật gật đầu, qua, trực tiếp ngồi xuống.

      Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam, có sắc bén cùng lạnh nhạt như trước, nay bình thản hơn nhiều.

      "Châm (rót) trà!" Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam .

      Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Mặc lão cái, cũng có phản bác, trực tiếp nâng ấm trà lên, châm hai ly trà.

      Nhìn Lâm Tử Lam thuần thục châm trà, khóe miệng Mặc lão ngoéo cái, có vẻ coi như vừa lòng.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhàng bưng trà trước mặt lên uống ngụm, “ biết Mặc lão gọi tôi ra đây, có chuyện gì!” Lâm Tử Lam thản nhiên hỏi.

      Ngữ khí này, ánh mắt, động tác, Mặc lão thậm chí cũng hoài nghi, có phải Lâm Tử Lam khôi phục trí nhớ hay !

      khôi phục trí nhớ!” Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Lâm Tử Lam biết vì sao Mặc lão hỏi như vậy, nhưng cũng thành lắc đầu, “ có!”

      Có thể là tính cách là như thế, ánh mắt vừa rồi, độngt ác, giống như Mặc lão nhìn thấy Lâm Tử Lam của trước kia vậy.

      Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tử Lam lúc này Mặc lão mới tin tưởng, Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam,” cái gì cũng chưa nhớ lại sao?!”

      Lâm Tử Lam uống trà, gật gật đầu.

      Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam, “Mặc Thiếu Thiên cho khám bác sĩ sao?”

      Lâm Tử Lam lắc đầu như trước, "Bác sĩ , cũng cần thời gian mới có thể nhớ lại được,cũng có thể nhớ lại được !” Lâm Tử Lam , dự tính đến tình huống xấu nhất.

      Nghe thế cái, Mặc lão vui, "Đó là y thuật được!" Mặc lão , nào có mẹ nào nhớ con mình.

      Nhìn dáng vẻ của Mặc lão, Lâm Tử Lam nhíu mày, thêm cái gì.

      Lúc này Mặc lão nhìn Lâm Tử Lam, "Ta biết bác sĩ nước ngoài, muốn để ông ấy kiểm tra cho !” Mặc lão .

      "A! ?"

      "A cái gì, như thế nào, chẳng lẽ nghĩ muốn khôi phục trí nhớ?" Mặc lão hỏi.

      " phải, chính là, tại sao? !" Lâm Tử Lam hỏi.

      "Đương nhiên, ta hẹn trước thời gian , thôi!" Mặc lão , đứng dậy muốn .

      Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, sửng sốt chút, tốc độ nhanh như vậy sao?

      "Nhưng mà. . . . . ."

      " có nhưng gì hết, phải biết rằng đây là bác sĩ rất giỏi, chỉ ở đây ngày, ta hẹn nửa ngày!” Mặc lão .

      Lâm Tử Lam, ". . . . . ."

      " mau, chậm trễ thời gian, phụ trách nổi sao!?” xong, Mặc lão chống gậy trước.

      Lâm Tử Lam cũng đành phải đứng dậy, yên lặng theo đằng sau.


      Tới nơi Mặc lão , Mặc lão cùng người ngoại quốc kia lên tiếng trao đổi, Lâm Tử Lam ở bên nghe, im lặng .

      Lúc này, cũng chỉ có thể để Mặc lão định đoạt.

      Dù sao người ta cũng vì mình, cũng thể phản bác, chủ yếu cũng là, tại Lâm Tử Lam có chuyện để làm, cũng chỉ có thể theo Mặc lão .

      Đúng lúc này, di động Lâm Tử Lam vang lên, thời điểm nhìn thấy dãy số, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên chút vui sướng, ý bảo Mặc lão đợi chút, ra ngoài nhận điện thoại.

      "Alo . . . . . ."

      Mặc Thiếu Thiên ở bên kia điện thoại, nghe thấy thanh của Lâm Tử Lam cảm thấy thích hợp, "Em ở đâu!?"

      "Ở bên ngoài!"

      "Em ở bên ngoài làm gì!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      "Mặc lão lôi kéo kiểm tra!?”Lâm Tử Lam .

      "Kiểm tra, kiểm tra cái gì!?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, Mặc Ân Thiên có thể mang Lâm Tử Lam kiểm tra cái gì.

      Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, mở miệng, "Kiểm tra não bộ!”

      Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhăn mày, lập tức hỏi, "Ở nơi nào! ?"

      Vì thế, Lâm Tử Lam báo địa chỉ.

      Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cúp điện thoại.

      Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên muốn tới.

      Lâm Tử Lam bên này, vừa cúp điện thoại, thấy Mặc lão xuất ở phía sau.

      "Vào thôi!"

      Lâm Tử Lam xoay người, nhìn Mặc lão, cũng muốn làm trái lời của ông, tuy rằng nghe Hi Hi qua, Mặc lão lúc trước quá đáng, nhưng tại thay đổi.

      Lâm Tử Lam cũng cái gì nữa, bước vào.

      Vì thế, Lâm Tử Lam vào.

      bác sĩ ngoại quốc, rất cao, rất lớn, hơn nữa, thoạt nhìn giống như là “soái ca”.

      Lâm Tử Lam vào, dùng tiếng đơn giản trao đổi vài câu.

      Lúc này, bác sĩ kia nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm tiểu thư phải ?"

      Lâm Tử Lam gật gật đầu.

      "Lại đây bên này!" Lúc này, bác sĩ kia .

      Lâm Tử Lam cũng nghe lời tới.

      "Lâm tiểu thư, ngồi ở chỗ này, tôi muốn kiểm tra não bộ của !” Lâm Tử Lam qua, các loại dụng cụ, Lâm Tử Lam chỉ có thể nhất nhất làm theo.

      Nhưng là, Lâm Tử Lam luôn luôn có cảm giác, tay của bác sĩ này, vô ý cứ cọ qua cọ lại người .

      Tuy rằng, Lâm Tử Lam biết người nước ngoài rất cởi mở, có thể ngại những thứ này, nhưng mà Lâm Tử Lam cảm giác được tự nhiên.

      "Lâm tiểu thư, hãy nằm xuống!” Bác sĩ kia .

      Lâm Tử Lam tuy rằng cảm giác được tự nhiên, nhưng mà cũng cái gì, chỉ qua, nằm xuống giường.

      Lúc này, tay của bác sĩ kia lại ở người Lâm Tử Lam cọ qua cọ lại.

      Bác sĩ kia vui nhíu mày.

      Lâm Tử Lam nhìn thẳng , gì thêm.

      Lúc này, bác sĩ kia mở miệng, "Lâm tiểu thư, mời xoay người sang chỗ khác!"

      Lâm Tử Lam nhíu mày, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, lúc này, tay bác sĩ kia, lại hướng tới cổ Lâm Tử Lam, nhìn như kiểm tra cái cằm của , nhưng mà tay vô ý chạm đến xương quai xanh của , Lâm Tử Lam lập tức quay lại.

      Bác sĩ kia sửng sốt, “ muốn làm gì!?”

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn, " ngại quá, tôi có chút thoải mái, muốn ra ngoài!” xong Lâm Tử Lam muốn .

      Lúc này, bác sĩ kia sửng sốt, lập tức ngăn lại, “Lâm tiểu thư làm sao thoải mái, tôi là bác sĩ, có thể cho tôi biết!”

      Nhìn ngăn lại đường của mình, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn thẳng , “ là bác sĩ não bộ, cũng muốn phiền !” xong, Lâm Tử Lam muốn , lúc này, bác sĩ kia ngăn lại đường Lâm Tử Lam.

      "Lâm tiểu thư hoài nghi tính chuyên nghiệp của tôi sao!”

      "Đúng, tại tôi hoài nghi tính chuyên nghiệp của !” Lâm Tử Lam , "Chẳng lẽ vì người bệnh xem bệnh, đều bắt buộc sao!" Lâm Tử Lam nhìn từng chứ .

      Bác sĩ kia sửng sốt, lập tức nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm tiểu thư, ánh mắt của rất đẹp!"

      Thình lình ra câu như vậy, làm cho Lâm Tử Lam sửng sốt.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn , ánh mắt bác sĩ kia dần dần thay đổi.

      "Lâm tiểu thư, là người phụ nữ Trung Quốc tôi thấy, xinh đẹp nhất, cũng rất có hương vị!” xong, liền xông tới.

      Lâm Tử Lam nhíu mày, lui từng bước về phía sau, mà người kia càng thêm can đảm bắt lấy tay Lâm Tử Lam. . . . . .

      " muốn làm gì! ?" Lâm Tử Lam nhìn hỏi.

      "Lâm tiểu thư, đừng khẩn trương, tôi chỉ thích ánh mắt này của ………”

      Vì sao thời điểm Lâm Tử Lam nghe những lời này, có cảm giác rợn tóc gáy vậy!

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 409: Phòng tắm cũng có thể kích tình


      Edit: nhokcoicodon



      "Lâm tiểu thư, cần khẩn trương, chỉ là tôi rất thích đôi mắt này của ..." bác sĩ , càng thêm kề sát vào Lâm Tử Lam.

      Vì sao lúc Lâm Tử Lam nghe được câu này, cảm thấy rợn cả tóc gáy!

      Trong đầu lập tức ra vài tình tiết trong phim, số bác sĩ thích cái gì , moi cái đó của bạn ra .

      Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cảm thấy buồn nôn.

      Tử Lam vừa muốn lui lại, lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Mặc Thiếu Thiên cứ như vậy xuất ở cửa.

      Lúc này, bác sĩ kia nhìn Mặc Thiếu Thiên, , là lần đầu tiên đến A thị, cho nên đối với Mặc Thiếu Thiên còn chưa hiểu , cũng biết ở A thị Mặc Thiếu Thiên có lực ảnh hưởng lớn như thế nào.

      "Cậu làm cái gì? Cậu biết tôi khám cho bệnh nhân sao!?" vị bác sĩ kia .

      chưa dứt lời, Mặc Thiếu Thiên thấy bác sĩ kia nắm tay Lâm Tử Lam, lập tức nổi trận lôi đình.

      "Mặc Thiếu Thiên!" Lâm Tử Lam kêu tiếng, cố gắng để cho giải vây cho mình.

      Nhưng có lẽ Lâm Tử Lam quên, Mặc Thiếu Thiên bộc phát mạnh bao nhiêu.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên tới, nhìn bác sĩ kia, khóe miệng gợi lên
      nụ cười lạnh, "Khám bệnh có phải ?"

      rồi, liền tung quyền vào mặt vị bác sĩ kia, khám bệnh cần bạo lực nắm lấy tay sao?

      Vị bác sĩ ngoại quốc bất ngờ, nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên bạo lực như vậy.

      Vừa muốn đứng dậy, lúc này, Mặc Thiếu Thiên liền hung hăng tung thêm vài quyền khác.

      Động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Lâm Tử Lam đứng ở bên nhìn, cũng nhịn được muốn khen ngợi, nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên bạo lực lại đẹp như vậy..

      Ngay cả đánh người thoạt nhìn cũng đẹp trai như vậy!

      phải thừa nhận, giờ khắc này, trong lòng của Tử Lam rung động.

      Sau đó quả đấm của Mặc Thiếu Thiên liên tục ở người của hạ xuống vài quyền, thẳng đến khi Mặc lão tiến vào, mới vội vã ngăn cản..

      "Mặc Thiếu Thiên, làm cái gì vậy? muốn chống đối tôi đúng ! ?" Mặc lão tức giận quát lên hỏi.


      vất vả mới mời được bác sĩ ngoại tới, vậy mà lại bị Mặc Thiếu Thiên đánh cho trận.

      Lúc này, vị bác sĩ kia cũng nhân cơ hội đứng lên, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn tố cáo cậu!"

      nghĩ tới vô duyên vô cớ, lại bị Mặc Thiếu Thiên đánh cho trận.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn , khóe miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn, "Xem ra ngài tới A thị, vẫn có nắm tình hình !" Mặc Thiếu Thiên từng chữ, biết sống chết!

      Mặc lão nhìn bọn họ, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! ?"

      Ai có thể cho ông biết, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

      Mặc Thiếu Thiên căm tức liếc nhìn Mặc lão, tốt nhất là chuyện này phải cố ý, bằng , nhất định để yên cho Mặc lão!

      Nhìn Mặc Thiếu Thiên chịu , lúc này, ánh mắt Mặc lão nhìn về phía Lâm Tử Lam.

      Lúc này, Lâm Tử Lam suy nghĩ chút mở miệng, "Mặc lão, tôi cũng rất hoài nghi vị bác sĩ này !"

      "Mặt khác, tôi cũng muốn tố cáo ông ta!"

      Nghe được câu này, bác sĩ kia cũng nhìn Lâm Tử Lam, thể tin được..

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Lúc này, hành động bên trong, lập tức gây chú ý cho ít người, bởi vì là ở bệnh viện, có người lập tức thông báo cho bảo vệ.

      Hơn nữa, viện trưởng cũng đến.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc lão, "Cục diện rối rắm này, ông nên xử lý cho tốt , nếu tôi để yên cho ông!" xong, Mặc Thiếu Thiên

      [​IMG]









      Nhokcoicodon bạn phải sửa và chỉnh chương trước khi đăng chứ?

      Nhấn vào chữ edit bên góc phải và kiểm tra tin nhắn chỉnh lại cách đăng bạn nhé.
      Nếu các bạn nào biết các đăng cứ nhấn hết các thẻ, đặt pic nhé, diễn đàn chỉnh giúp bạn.

      Còn các bạn đọc chịu khó tí nhé.
      Thanks!

      you có buồn chán ?
      Đón xemThập tam vĩ Hồ: Tiếu (HOÀN)
      Sư phụ! Đồ nhi là Nam nhân!!! (HOÀN)
      Rết tinh ngàn năm:"Bọn họ nói, thúc thích phụ thân ta..." (Chương 10 MỚI)
      Cha và con gái: Nhật kí nuôi con của gà trống (chương 7)
      Cập nhật hàng ngày !!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 410 : Quan hệ ấm lên.
      Edit: boconganh1503


      Mặc kệ Lâm Tử Lam cái gì, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn có biện pháp đem lời của lái , Lâm Tử Lam tốt nhất đều nên gì..

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại cười thập phần nghiệt.

      Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, hai người ngừng thân ái muội, hơn nữa, ý chí chiến đấu cái đó của Mặc Thiếu Thiên sôi sục hơn nữa. . . . . .

      “Tôi ra ngoài trước!” xong, Lâm Tử Lam muốn đẩy ra.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên kéo trở lại, lại gần kỳ kèo, “Em còn chưa có cho biết, còn phải đợi bao lâu !”

      Nhìn dáng vẻ mười phần nghiệt của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam chỉ cảm thấy trong lòng nhảy lên dứt, chung quy luôn có cảm giác kích tình khi đối mặt với .

      “Đợi đến khi tôi cam tâm tình nguyện!” Lâm Tử Lam , sau đó cười tiếng, đẩy Mặc Thiếu Thiên muốn ra.

      Mặc Thiếu Thiên lại nắm chặt tay Lâm Tử Lam, muốn buông ra, “Em tắm trước !”

      Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Nhưng người ướt đẫm!” Tương đối mà , người của vẫn chưa ướt lắm.

      có việc gì, em trước tắm!” Mặc Thiếu Thiên , sợ Lâm Tử Lam ra ngoài, lát bị cảm.

      cần, tắm trước !” Lâm Tử Lam .

      lát tắm!” Mặc Thiếu Thiên , bộ dáng kia mang theo mười phần nghiệt.

      Lâm Tử Lam liếc cái, khóe miệng nâng lên chút cười, “ tắm trước, tôi ra ngoài lấy quần áo!” xong, Lâm Tử Lam ra ngoài.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn, suy nghĩ chút mở miệng, “ Lát nữa, có chuyện muốn với em!”

      Lâm Tử Lam dừng lại, quay đầu lại nhìn , hình như đoán được muốn chuyện gì, gật đầu cười, “Ân!”

      Vì vậy, Lâm Tử Lam ra ngoài.

      Mà Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, bất đắc dĩ thở dài tiếng, cúi đầu nhìn bảo bối”Đệ đệ” cũng bất đắc dĩ mở miệng câu, “Huynh đệ, xin lỗi, chỉ sợ ngươi cần nhẫn nại thời gian ngắn nữa!”

      xong, liền mở nước, bắt đầu tắm.

      Quen biết Lâm Tử Lam nhiều nhất chính là tắm nước lạnh.

      Mặc Thiếu Thiên cảm thấy, năm nay tắm nước lạnh đặc biệt nhiều.

      Khoảng hơn mười phút sau, Mặc Thiếu Thiên quấn khăn tắm bên hông ra, thân để trần, để lộ da màu đồng, thấy đường cong bắp thịt, thoạt nhìn rất là hấp dẫn.

      Lâm Tử Lam nhìn, có cảm giác kích động muốn ngay lập tức nhào lên.

      Thầm mắng mình, lúc nào có bình tĩnh như vậy.

      Mặc Thiếu Thiên lau khô tóc, cũng biết Lâm Tử Lam suy nghĩ gì, nếu như biết được ý nghĩ này của Lâm Tử Lam, nhất định ra sức áp đảo Lâm Tử Lam ăn đến mức khớp xương cũng còn.

      Lâm Tử Lam trực tiếp vòng qua người , vào phòng tắm.

      Mặc Thiếu Thiên đem khăn lông ném qua bên, vòng qua quầy rượu bên kia tìm rượu đỏ, rót ly.

      Mặc Thiếu Thiên nghe thanh Lâm Tử Lam tắm ở bên trong, tới bên cửa sổ nhìn bên ngoài, ánh mắt tĩnh mịch, trong đầu nghĩ tới những lời hôm nay bác sĩ kia .

      lát sau, Mặc Thiếu Thiên hít sâu hơi sâu , bưng ly rượu đỏ trong tay uống hơi cạn sạch.

      Lúc Lâm Tử Lam ra, Mặc Thiếu Thiên trở về phòng.

      Quả nhiên, mấy phút sau, Lâm Tử Lam từ phòng mình ra, người mặc chiếc áo ngủ màu xám, tóc dài đen như mực được làm khô nửa, tùy ý dùng đồ vén lên, lộ ra cái cổ trắng mịn .

      Còn có hai chân lộ ở ra bên ngoài, màn này đối với Mặc Thiếu Thiên là loại trần trụi hấp dẫn kích thích thị giác.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên uống rượu đỏ, thời điểm nhìn thấy Lâm Tử Lam, ánh mắt tràn ngập dục hỏa, thậm chí so với lúc đầu cùng Lâm Tử Lam, cảm giác sung sướng tràn trề.

      Càng muốn, lòng càng ngứa ngáy.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Em ở đây quyến rũ sao?”

      Nghe được , Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn , trực tiếp lườm cái, đối với lời Mặc Thiếu Thiên, nghĩ chỉ có thể nghe.

      Câu nào nghe được liền nghe, câu nào thể nghe, tự động bỏ qua.

      Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười, lúc Lâm Tử Lam thong dong qua bên cạnh , Mặc Thiếu Thiên vươn tay ôm lấy .

      Lâm Tử Lam ngẩn ra, cảm giác được nhiệt độ người Mặc Thiếu Thiên lúc này, lòng lại bắt đầu nhảy lên, gương mặt cũng đỏ lên .

      . . . . . .”

      “Đừng động, làm vậy với em, để cho ôm em lúc!” Mặc Thiếu Thiên .

      Cằm của ở gần lỗ tai Lâm Tử Lam cọ xát mấy cái, trong lòng Lâm Tử Lam có cảm giác ấm áp ra được.

      Quả , cũng đứng ở đó nhúc nhích, mặc cho Mặc Thiếu Thiên ôm.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nghiêng đầu, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ phải là có lời muốn với tôi sao! ?”

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên mở mắt ra, thân thể ôm Lâm Tử Lam thoáng cái cứng đờ.

      “ Ừ!” Mặc Thiếu Thiên thâm trầm đáp tiếng.

      “Chuyện gì! ?” Lâm Tử Lam hỏi.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên xoay người, ngồi ở giường, suy nghĩ chút mở miệng, “Ngày mai muốn dẫn em làm kiểm tra !”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam cau mày.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn , “Em yên tâm, tìm người, tuyệt đối so với lão già tìm đàng hoàng hơn !”

      Nghe thế, Lâm Tử Lam vẫn là nhịn được nở nụ cười,

      “Tôi phải ý này!”

      “Có vấn đề gì sao?” Lâm Tử Lam nhìn hỏi.

      ra , trong đầu thoáng qua chút về tài liệu kia.

      Mặc Thiếu Thiên muốn làm cho Lâm Tử Lam quá lo lắng, nhìn , “ phải vấn đề gì lớn, nhưng tất cả phải đợi sau khi có kết quả kiểm tra mới biết được!” Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên lời này là an ủi .

      Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, nhìn Mặc Thiếu Thiên, mở miệng, “ ra , tôi biết!”

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, nhìn Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, nhìn , “Ngày hôm qua lúc tắm, tài liệu từ trong áo của rớt ra ngoài, tôi thấy được!”

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên kinh ngạc chút.

      Vốn cho là, Lâm Tử Lam thông minh, nhận ra cái gì, ngờ, là nhìn thấy!

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng lên, ánh mắt mang theo mấy phần khẩn trương, vừa muốn mở miệng gì, Lâm Tử Lam lại mở miệng trước, “Tôi chỉ muốn biết, là sao?”

      Nếu Lâm Tử Lam thấy được, Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu Lâm Tử Lam là có ý gì.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, gật đầu cái.

      Nghe được đáp án của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam sửng sốt chút.

      “Nhưng tác dụng cụ thể của con chíp, sau khi kiểm tra xong mới biết được!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, sắc mặt Lâm Tử Lam cũng chẳng có thay đổi bao nhiêu, có lẽ là bởi vì ngày hôm qua cũng biết nguyên nhân rồi, Lâm Tử Lam suy nghĩ chút, ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu thiên, “Có thể nhớ lại ?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      “Nếu như có thể lấy ra , có lẽ nhớ lại!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam sững sờ chút, tiếp tục hỏi tiếp nữa, mà là gật đầu cái, “Được, ngày mai lúc nào !”

      Dù nguyên nhân hay kết quả như thế nào, Lâm Tử Lam đều muốn thử lần, muốn tìm lại trí nhớ lúc trước, nhớ lại chuyện về Mặc Thiếu Thiên, nhớ lại chuyện về Hi Hi.

      Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên , “Ngày mai dẫn em, chúng ta cùng !” .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam gật đầu.

      Lúc này, mới tới buổi trưa, hai người cứ ở trong phòng như vậy,quả xem ra quá mức ái muội rồi.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam , “Như thế nào? Chúng ta tiếp tục ở trong phòng làm chuyện chưa làm xong , hay ra ngoài ăn cơm! ?”

      Nghe được lời này của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mới chợt hiểu, ban ngày ban mặt hai người ở chỗ này, làm cho người ta thấy, hiểu sai cũng khó.

      Lâm Tử Lam nhìn , mặt lộ ra nụ cười, “Mặc tổng, giờ là ban ngày!”

      “Ban ngày cũng có thể, người nào quy định ban ngày thể ! ?” Mặc Thiếu Thiên , giọng đương nhiên.

      Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

      Vì vậy, Lâm Tử Lam nhìn , “Mặc tổng tôi đói bụng, thay quần áo ăn !”

      Hi Hi buổi trưa về, bọn họ phải tự mình giải quyết.

      Nghe được lời Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, “Nếu như em đói, có thể ăn , miễn phí. . . . . .”

      “Mặc tổng, còn có thể vô sỉ hơn chút!” Lâm Tử Lam .

      “Còn có thể, em có muốn !” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, cười hỏi ngược lại.

      Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

      Lâm Tử Lam chuyện với Mặt Thiếu Thiên luôn có cảm giác mình thua thiệt, vẫn là đừng nên, so vô sỉ, ai so sánh hơn được Mặc Thiếu Thiên!

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tôi muốn thay quần áo, Mặc tổng, mời ra!” xong, Lâm Tử Lam xuống lệnh đuổi khách.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên càng biết vô sỉ nhíu mày, “ cũng phải thay, cùng nhau!”

      “Tôi muốn!” Lâm Tử Lam cự tuyệt tiếng.

      Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Lâm tiểu thư, em cần giả vờ kiểu cách với , bảo bối cũng sinh cho rồi, nhìn cũng nhìn, sờ cũng sờ rồi, tại thay quần áo bảo ra ngoài, phải kiểu cách sao!”

      Lâm Tử Lam, “. . . . . .” Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam có loại kích động muốn giết người!

      Mặc Thiếu Thiên, chuyện dễ nghe chút chết sao!

      tại để xem, có cảm giác mình thua thiệt!” Mặc Thiếu Thiên , tiếp tục giả bộ.

      Lâm Tử Lam vào giờ phút này lòng khi dễ Mặc Thiếu Thiên.

      Trực tiếp cầm quần áo Mặc Thiếu Thiên lên ,đưa cho , sau đó đẩy tới cửa, “Mặc tổng, lát nữa gặp!” xong, Lâm Tử Lam trực tiếp đóng cửa lại.

      Mặc Thiếu Thiên đứng ở cửa, nhìn hành động của Lâm Tử Lam, chẳng những có tức giận, ngược lại khóe miệng cong lên tràn ngập ý cười.

      Vào giờ phút này, so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều, mấy ngày trước quan hệ của hai người chính là bất ôn bất hỏa, mà giờ khắc này, hai người giống như là trở lại lúc ban đầu, so lúc ban đầu còn ái muội chút!

      Mặc Thiếu Thiên khẽ mỉm cười, ra phòng khách thay quần áo. .

      Lâm Tử Lam thay xong ra, thấy Mặc Thiếu Thiên ở phòng khách thay quần áo, Lâm Tử Lam la lên.

      Thế nào cũng nghĩ đến, Mặc Thiếu Thiên ở phòng khách thay quần áo.

      Nghe được thanh Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, thấy Lâm tử Lam đứng ở đó khóe miệng cười yếu ớt, vẫn như cũ che giấu, ung dung mặc quần.

      nhìn , nhưng Lâm Tử Lam vẫn nhìn, cảm giác ngay cả động tác mặc quần của Mặc Thiếu Thiên, cũng tràn đầy hấp dẫn!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 411 : Kết quả kiểm tra

      Edit: vu.nguyen

      Nghe được giọng của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, thấy Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó khóe miệng cười yếu ớt, vẫn như cũ che, giấu, thong thả ung dung mặc quần.

      muốn nhìn nhưng Lam Tử Lam vẫn nhìn, cảm giác động tác mặc quần của Mặc Thiếu Thiên đầy tính nghệ thuật.

      “ Lâm tiểu thư, nên dùng ánh mắt tán thưởng đó nhìn , nghĩ nhịn được mà ăn em!” Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam: “……”

      Nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên mặc quần xong, lúc này Lâm Tử Lam mới ra ngoài.

      “ Nếu như xong rồi, có thể thôi!”

      Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, đem cúc áo sơ mi cài lại, tùy ý đáp lời : “ Có thể thôi!”.

      Vì vậy, theo Lâm Tử Lam xuống lầu.

      mấy tháng trôi qua, đây cũng là lần đầu tiên Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ra bên ngoài ăn cơm.

      Vẫn là phòng ăn tốt, rượu đỏ ngon, hai người vừa ăn vừa ôn chuyện.

      Lúc này Mặc lão gọi điện thoại tới, nhìn thấy số điện thoại , Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh hai tiếng, có nhận.

      Chuyện mới vừa rồi dễ dàng bỏ qua như vậy.

      Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên

      “Tại sao nhận điện thoại?”

      có việc gì, phiền phức!?” Mặc Thiếu Thiên , cũng liếc mắt nhìn, căn bản có ý định nhận.

      Lâm Tử Lam nhíu mày cũng hỏi tiếp, tiếp tục ăn, vậy mà giây kế tiếp, điện thoại động vang lên lần nữa, nhưng mà lần này phải của Mặc Thiếu Thiên mà là của Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam nhìn điện thoại di động, thấy số điện thoại lên ngước mắt liếc nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhận máy.

      “ Alo…”

      “ Mặc Thiếu Thiên!” Vừa nhận điện thoại, Mặc lão chính là quát to trận.

      Giờ phút này, Lâm Tử Lam mới hiểu tại sao Mặc Thiếu Thiên nhận điện thoại.

      ăn cơm!” Lâm Tử Lam .

      “Tại sao nó nghe máy?” Đầu dây bên kia Mặc Lão nghiến răng nghiến lợi .

      Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên ăn mấy thứ linh tinh, coi như nghe , cũng biết là ai gọi đến.

      “ Có thể là mang theo điện thoại di động!?” Lâm Tử Lam .

      Trong lúc vô tình, vẫn là lời dối có ý tốt.

      Mặc Thiếu Thiên cắt lấy miếng thịt bò bít tết, nghe được câu này,dừng động tác cắt thịt bò ngẩn ra, ngay sau đó ngước mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam ngay cả đầu cũng có ngẩn lên, coi như thấy.

      Nghe Lam Tử Lam , Mặc Lão ở bên kia cười lạnh tiếng, ông còn lạ gì tính cách con trai mình, đối với nó ông hiểu hơn ai khác.

      Vì vậy, trong điện thoại, Mặc lão cười lạnh lùng tiếng mở miệng mắng :“ Đứa con bất hiếu!”

      Mặc Thiếu Thiên dù cố tình cũng nghe được những lời này, lúc này, Mặc Thiếu Thiên vươn tay lấy di động từ trong tay Lâm Tử Lam đặt ở bên tai.

      Lâm Tử Lam sững sờ, cũng tiện gì, vì vậy giữ yên lặng. Mặc Thiếu Thiên lấy được điện thoại trực tiếp mở miệng:“Bất hiếu cũng là do ông áp bức mà ra đấy!”

      Mặc lão sững sờ, ngờ đổi thành Mặc Thiếu Thiên nghe máy.

      “ Đứa con bất hiếu, vì , sớm muộn gì tôi cũng bị bức chết!”

      “ Chết đúng lúc, vị trí của tôi ngồi càng tốt” Mặc Thiếu Thiên , giọng nghe hết sức nhõm.

      Phốc.

      Lâm Tử Lam thiếu chút nữa nhịn được mà bật cười.

      Lời này của Mặc Thiếu Thiên xác thực rất dễ chọc tức người khác.

      Lâm Tử Lam cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ dậm chân tức giận của Mặc Lão ở bên kia.

      …. Tôi cần chuyện với , đưa điện thoại cho Lâm Tử Lam!” Mặc lão tức giận hô to, bình thường cũng phải cùng Mặc Thiếu Thiên cãi mấy câu, lúc này vì tức giận nên cũng lười cãi lại.

      “ Tôi mạn phép đưa!” Mặc Thiếu Thiên : “ Còn nữa, chuyện sáng hôm nay, nếu như ông cho tôi cái công đạo, về sau cũng đừng nghĩ gặp được Hi Hi!” Mặc Thiếu Thiên .

      Những lời này, đúng là chọc tức Mặc Lão!

      dám!” Mặc lão .

      Mặc dù chuyện giải quyết , nhưng mà nghe Mặc Thiếu Thiên , ông cảm thấy khó chịu.

      Dựa vào cái gì, cho ông gặp mặt cháu mình!!!

      “ Có dám hay , ông thử biết!” Mặc Thiếu Thiên , chuyện cùng Mặc lão, tuyệt đối chịu thua.

      Mặc lão lúc này tức giận!

      “Nó là cháu của tôi, tại sao cho tôi gặp nó?” Mặc lão hỏi.

      “Cháu của ông? phải cháu của ông chỉ có mình Mặc Vũ thôi sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi lại, từ lúc nào thừa nhận Hi Hi là cháu của mình rồi?

      “ Hi Hi cũng là cháu của tôi!” Mặc lão .

      “A… Nếu như mà tôi nhớ lầm, trước kia ông nhất quyết cháu của Mặc gia chỉ có người là Mặc Vũ, ông chết cũng thừa nhận Hi Hi là người của Mặc gia!”Mặc Thiếu Thiên .

      đến chuyện này, Mặc lão có chút tức giận, ban đầu là lẫy, ông cũng ngờ đến trường hợp bị Hi Hi hấp dẫn, chuyện cho tới bây giờ ngờ lại là vấn đề uy hiếp ông .

      “Tôi thế sao? Đó là bởi vì tôi nhắm vào thôi!”, Mặc Lão chút khách khí .

      câu , đem mọi chuyện đổ lên người Mặc Thiếu Thiên.

      “ Như thế sao? Lời ra, cũng đừng nghĩ lấy lại!” Mặc Thiếu Thiên cũng .

      Hai người bắt đầu cuộc đại chiến giành con, cháu.

      thanh rất lớn, khiến phòng ăn ít người nhìn sang, nhưng mà đồng chí Mặc Thiếu Thiên da mặt dày, tâm lý mạnh mẽ, tất cả đều để ý vẫn cầm điện thoại cùng Mặc lão gây gổ.

      Hơn nữa, giọng điệu gây gổ của hai người, cũng đặc biệt giống như đứa bé hờn dỗi!

      Lâm Tử Lam yên lặng ngồi ở bên, lời nào, hạ thấp tồn tại của mình.

      Cuối cùng Mặc Thiếu Thiên quăng câu: “ Nó nhìn nhận ông chính là thừa nhận tôi có cha!” xong, Mặc Thiếu Thiên lập tức cúp máy, hận thể đập vỡ điện thoại di động.

      Lâm Tử Lam đặc biệt bình tĩnh nhắc nhở câu: “ Điện thoại của tôi!”

      Mặc Thiếu Thiên lúc này mới nhìn xuống, cũng có đập vỡ điện thoại , ném cho Lam Tử Lam.

      Lâm Tử Lam nhận lấy điện thoại di động, đặt ở nên, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới mở miệng : “ Ăn Cơm!”

      Lâm Tử Lam cũng gì, yên lặng ngồi ăn cơm.

      Hình như ầm ĩ xong rồi, Mặc Thiếu Thiên cũng có tức giận lắm, ít nhất, Lâm Tử Lam nhìn ra.

      Vì vậy cơm nước xong, Mặc Thiếu Thiên lấy xe, mà Lâm Tử Lâm nhân cơ hội này gọi cho Mặc lão cú điện thoại.

      Thời điểm gọi điện thoại, bên kia Mặc lão còn tức giận đến nỗi kiềm chế được!

      Lâm Tử Lam mở miệng hỏi câu : “ Đúng rồi, gọi điện thoại muốn gì với tôi sao?”

      Lúc này, Mặc lão mới nhớ tới việc chính : “ Đúng rồi, tôi gọi điện cho là muốn chuyện sáng nay, tôi cũng ngờ tên đó đối với phụ nữ Trung Quốc…” được nửa câu, Mặc lão dừng lại chút: “ Tóm lại chuyện này tôi xử lý tốt, chuyện sáng hôm nay là tôi xử lý tốt!” Mặc lão .

      Nghe được lời này của Mặc lão, Lâm Tử Lam có thể hiểu là ông thừa nhận mình sai mà xin lỗi sao?

      Chỉ là mặc kệ như thế nào, Mặc lão cũng là vì , có thể làm cho nhớ đến chuyện gì đó, Lâm Tử Lam cũng để ý!

      “ Chuyện này cũng trách ông được, ông cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi!” Lâm Tử Lam .

      Nghe được lời của Lâm Tử Lam, Mặc lão sững sờ : “ Vậy tốt !”

      “Mặc Thiếu Thiên tìm bác sĩ cho tôi,ngày mai làm kiển tra, tin tưởng rất nhanh có kết quả!” Lam Tử Lam .

      Nghe như thế, Mặc lão mới buông lỏng được chút: “ Vậy tốt!”

      Vì thế, Lâm Tử Lam cùng Mặc Lão mấy câu lúc này Mặc Thiếu Thiên mở cửa xe tới, vừa tới trước mặt, Lâm Tử Lam cúp điện thoại.

      Mặc Thiếu Thiên liếc cái : “Điện thoại của ai?”

      “Của Mặc lão!” Lâm Tử Lam , cần che giấu Mặc Thiếu Thiên.

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, lái xe hướng về phía trước : “ Có gì tốt mà với ông ấy !”

      “ Mặc lão giải thích với tôi chuyện lúc sáng!” Lâm Tử Lam .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên khó chịu mở miệng : “ Cũng biết có phải là ông ấy cố ý hay !”

      Lâm Tử Lam : “…..”

      Mặc dù Mặc Thiếu Thiên vậy, nhưng Lâm Tử Lam biết ấy có nghĩ vậy. Nhìn Mặc Thiếu Thiên và Mặc lão gây gổ, Lâm Tử Lam biết tại chỉ là Mặc Thiếu Thiên biết phải làm sao ở cùng chỗ với Mặc Lão, cho nên chỉ có thể dùng phương thức gây gổ như vậy.

      Mặc dù Lâm Tử Lâm hiểu hai người lắm, nhưng biết hai người đều giống nhau.

      “ Mặc kệ thế nào, chuyện cũng qua rồi!” Lâm Tử Lam .

      cũng muốn vì chuyện này mà Mặc Thiếu Thiên và Mặc lão cãi cãi lại.

      Nghe lời của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng gì nữa.

      Sau khi đưa Lâm Tử Lam về nhà, Mặc Thiếu Thiên phải đến công ty.

      Lâm Tử Lam ở nhà, ăn chính là ngủ, thỉnh thoảng lục lọi bản vẽ thiết kế. Mặc dù rất nhàn nhã, nhưng hình như cũng trôi qua mau.


      Hôm sau.

      Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đưa Lâm Tử Lam đến bệnh viện.

      Bệnh viện tốt nhất A thị, Mặc Thiếu Thiên mua lại.

      Hi Hi biết mẹ muốn làm kiểm tra, vốn dĩ muốn theo nhưng bị Lâm Tử Lam ngăn lại, vẫn phải ngoan ngoãn đến trường học.

      Bên trong bệnh viện, Lâm Tử Lam làm hết các xét nghiệm, chỉ chờ kết quả .

      , Lâm Tử Lam có chút khẩn trương. rất muốn biết mọi chuyện.

      Mặc dù biết đáp án, nhưng nhưng muốn biết bên trong đó còn có nguyên nhân gì hay ?

      có chút thể tin được, Tiêu Dật làm như vậy.

      Nhưng mà, nửa giờ sau, Mặc Thiếu Thiên vào phòng bệnh, mà Lâm Tử Lam còn kiểm tra lần cuối.

      “ Như thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhìn người đối diện hỏi

      Luke là bác sĩ não bộ uy tín nhất thế giới, cho dù có lúc ông ta rất ra vẻ, cũng tùy tiện lại, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên vẫn mời được ông ta đến đây.

      Vẫn là câu kia, Luke đến là bởi vì giá tiền cao, giá cao, tin ông ta đến!

      Luke nhìn kết quả kiểm tra trước mặt, sau đó lại nghe Mặc Thiếu Thiên hỏi, ánh mắt dời khỏi phần kết quả, nhìn Mặc Thiếu Thiên “ Giống như tôi phỏng đoán, là giống nhau!”

      “Con chip là nguyên nhân dẫn đến mất trí nhớ!” Luke : “Nhưng đây là loại khoa học kỹ thuật vô cùng cao siêu, biết bọn họ như thế nào làm được!” Luke .

      Thời điểm đến đây, Mặc Thiếu Thiên nắm chặt hai quả đấm.

      Xem ra ban đầu bỏ qua cho Tiêu Dật, vô cùng hối hận!

      tại hận thể giết chết Tiêu Dật.

      Lúc này, Lâm Tử Lam vừa tới cửa, khi bác sĩ Lucke , cũng vừa nghe được! Bước chân giật mình dừng lại tại cửa, ngờ, quả như thế!

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn Luke : “ Tôi muốn biết có biện pháp nào khôi phục trí nhớ hay ?”

      “Muốn khôi phục trí nhớ, nhất định phải lấy con chíp ra, nếu như muốn lấy ra phải làm phẫu thuật não bộ, nhưng phải biết rằng đây là cuộc giải phẩu đặc biệt nguy hiểm!”

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên giật mình, suy nghĩ chút, nhìn Luke : “ Chẳng lẽ có biện pháp khác sao?”

      “ Tác dụng chủ yếu của con chíp chính là áp bức trí nhớ của ấy, nếu như lấy ra, căn bản nhớ được, nếu để thời gian quá dài, vĩnh viễn cũng nhớ nổi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :