1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 395 : Mặc Thiếu Quần quá khác thường

      Edit : Oanh Love

      "Thiếu Quần, mẹ con đâu ! " Mặc Lão vừa nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi câu, thanh so với câu đầu tiên, càng trầm hơn chút.

      Lần này, Mặc Thiếu Quần mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "A ! ?"

      Nhìn vẻ mặt của Mặc Thiểu Quần, Mặc Lão phóng cho cậu ánh mắt xem thường, Mặc Thiếu Quần thoáng cái xấu hổ đến mức lỗ tai cũng đỏ lên.

      Tử Lam ở bên nhìn, tựa hồ nhìn thấu manh mối gì, chỉ mím môi cười, cũng gì.

      "Mẹ con đâu? " Lúc này, Mặc Lão lại hỏi câu.

      "Ở lầu! " Mặc Thiểu Quần .

      "Gọi mẹ con xuống, ăn cơm ! " Mặc Lão .

      Mặc Thiểu Quần vừa muốn đứng dậy, lúc này, thanh truyền tới, " cần, tôi xuống rồi đây! " giọng từ lầu truyền xuống.

      Tử Lam đưa mắt nhìn về nơi phát ra thanh, Cung Ái Lâm từ lầu xuống, toàn thân mặc bộ đồ màu sáng, xem ra, rất tinh thần, có loại phong thái của nữ cường nhân.

      Hơn nữa, thoạt nhìn, tuổi rất còn trẻ, có thể nhìn ra, bà bảo dưỡng vô cùng tốt.

      Bà từ lầu xuống, ánh mắt đảo qua bọn họ, rất dễ nhận thấy, bà cũng thích bọn họ đến chổ này.

      Lúc này, Cung Ái Lâm tiến tới, trực tiếp ngồi xuống vị trí của mình, chỉ đơn giản ngồi bên cạnh Mặc Lão, cũng chào hỏi bất luận người nào.

      Đúng lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng biết từ nơi nào ra, vào thời điểm này Mặc Thiếu Thiên thay đổi bộ quần áo khác, xem ra, tinh thần mười phần, bất kỳ nữ nhân nào chỉ cần liếc mắt nhìn lần rất khó quên.

      Khi nhìn thấy Cung Ái Lâm, đôi mắt lên tia hàn ý, nhưng lại gì thêm.

      Bay thẳng đến bàn ăn bên kia ngồi xuống.

      Mặc Lão nhìn hai người, chưa từng mở miệng, cũng liền thêm gì.

      "Được rồi, ăn cơm ! " Mặc Ân Thiên mở miệng, làm nhất gia chi chủ uy tín mười phần.

      Mặc Lão vừa lên tiếng, moi người mới bắt đầu động đũa, người đầu tiên động đữa chính là Hi Hi, bởi vì bé quá đói, thế nên bé cứ tự nhiên như ở nhà mình.

      Người thứ hai động đũa chính là Hoa Hồng, chiếc đũa Hoa Hồng mới vừa vươn ra, chiếc đũa của Mặc Thiếu Quần cùng lúc cũng đưa ra ngoài, hai người trùng hợp gắp cùng loại thức ăn.

      Mặc Thiếu Quần sửng sốt, ngước mắt nhìn Hoa Hồng, Hoa Hồng cũng quét mắt nhìn cậu cái, Mặc Thiếu Quần vừa muốn nới lỏng chiếc đũa của mình, nhưng Hoa Hồng trước cậu bước buông lỏng ra, vì thế, chiếc đũa của Mặc Thiếu Quần gắp được thức ăn, ăn cũng được, mà ăn cũng xong.

      ra lúc này, cậu rất muốn...gắp phần thức ăn này đưa qua cho Hoa Hồng, nhưng cậu mãi cũng có dũng khí.

      Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, thấy cậu vẫn còn giữ vững nguyên động tác đĩa rau hề động đậy, Hi Hi nhíu mày, nhìn cậu, "Uy, Mặc Thiểu Quần, thúc rốt cuộc ăn, hay ăn a ! ? " Hi Hi hỏi.

      Hi Hi vừa hỏi, Mặc Thiểu Quần mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cậu đem thức ăn bỏ vào trong chén của mình.

      Hi Hi nhìn Mặc Thiểu Quần liếc mắt, có tiếp tục gì nữa.

      Tử Lam nhìn Mặc Thiểu Quần, ngay chổ ngồi, vừa vặn nhìn thấy lổ tai Mặc Thiếu Quần ửng đỏ, phát chuyện này, Tử Lam chỉ mỉm cười.

      Mặc Thiếu Thiên ngồi sát bên cạnh Tử Lam, thấy Tử Lam cười, liền hỏi, "Làm sao vậy? Có chuyện gì vui vẻ khiến em phải cười! ?"

      Tử Lam lắc đầu, " có gì ! " xong, liền bắt đầu động đũa.

      Đôi mắt Mặc Thiếu Thiên đầy nghi hoặc nhìn Tử Lam, thấy cũng gì, Mặc Thiếu Thiên cũng có hỏi lại.

      Mặc Lão nhìn Lâm Tử Lam, "Tôi nghe , bị mất trí nhớ ! ? " Mặc Lão nhìn Tử Lam hỏi.

      Tử Lam biết lời này là hỏi mình, nhìn Mặc Lão, gật đầu, "Vâng !"

      "Tại sao có thể như vậy ! ? " Mặc Lão nhíu mày.

      Tại sao có thể nhớ những chuyện trước kia chứ !

      "Nguyên nhân có thể do ảnh hưởng của vụ nổ tạo thành, cho nên việc gì cũng đều nhớ ! " Tử Lam .

      " tìm bác sĩ xem qua chưa? " Mặc Lão hỏi.

      Tử Lam gật đầu, Tiêu Dật từng qua, chỉ mất trí nhớ, vấn đề khác có.

      "Bác sĩ như thế nào? " Mặc Lão hỏi.

      Tử Lam vừa muốn , lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Đều do vụ nổ tạo thành!"

      Mặc Thiếu Thiên vừa mở miệng liền đem Mặc Lão ngăn trở lại, Mặc Lão tức giận trừng mắt liếc , sau đó ông ăn cơm, thèm để ý đến .

      Cung Ái Lâm ngồi ở chỗ kia chậm rãi ăn cơm, nghe của bọn họ chuyện, thủy chung mím môi lời nào.

      Dường như, tất cả mọi chuyện đều quan đến bà.

      Mặc Lão liếc mắt nhìn Cung Ái Lâm, lời nào cũng được, miễn cho vừa mở miệng liền xảy ra chuyện.

      Vì thế, tất cả mọi người đều ăn cơm, lát sau, Mặc Lão lại mở miệng, "Kế tiếp, các con có tính toán gì ! ? " Mặc Lão trịnh trọng hỏi.

      "Cũng cần tính, nên làm gì làm thế ấy ! " Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe lời này, Mặc Lão nhíu mày, "Tôi có hỏi cậu, câm miệng lại cho tôi !"

      Nghe Mặc Lão khiển trách, Mặc Thiếu Thiên cũng chống ngược trở lại, chỉ ăn này nọ.

      Lúc này, Tử Lam liền mở miệng, " tại có tính toán gì, trước tiên phải phục hội cuộc sống sinh hoạt! " Tử Lam .

      cũng muốn nhìn xem, khi trở lại thành phố này, trở lại nơi mà từng sinh sống, có thể nhớ lại chút gì đó hay .

      Nghe vậy, Mặc Lão gật đầu, đối với lời Tử Lam , ông vẫn tương đối hài lòng.

      Vì thế, kế tiếp tất cả mọi người chỉ chăm chú vào bàn ăn , đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau.

      Chỉ có Mặc Thiếu Quần, so với bình thường đều đồng nhất, bình thường bàn ăn cậu thường rất nhiều, nhưng hôm nay, người trầm mặc nhất lịa chính là cậu.

      Mặc Lão nhìn thấy vẻ bất thường, nhíu nhíu mày, nhìn về phía Mặc Thiếu Quần hỏi, "Thiếu Quần, con suy nghĩ gì đó! ?"

      "A ! ? " Mặc Thiểu Quần ăn , ngẩng đầu nhìn Mặc Lão, "Có chuyện gì ba ! ?"

      “Câu này phải là ba hỏi con mới đúng, bình thường lúc ăn cơm con rất nhiều, vì cái gì hôm nay lời nào ! " Mặc Lão .

      Bình thường có thói quen ồn ào, tại sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy, khiến ông có chút quen !

      "A? có gì a... " Mặc Thiếu Quần , sau đó tiếp tục ăn , đôi mắt trong lúc lơ đãng quét về phía Hoa Hồng liếc mắt.

      Hoa Hồng chỉ lo ăn , căn bản có để ý tới cậu, thậm chí chưa từng ngước mắt nhìn lên dù chỉ cái.

      Lúc này, Cung Ái Lâm ăn cơm, bà cũng nhận thấy được Mặc Thiểu Quần có chút khác thường, ngước mắt nhìn cậu, nhưng lại thấy tầm mắt của cậu nhìn về phía Hoa Hồng.

      Cung Ái Lâm ngây ra lúc, ánh mắt lưu chuyển qua lại người Mặc Thiếu Quần và Hoa Hồng, giống như hiểu ra điều gì đó !

      Nhưng, nhìn Hoa Hồng, nữ nhân này căn bản phải Mặc Thiếu Quần có thể khống chế, nghĩ tới đây, Cung Ái Lâm liền chau mày.

      bữa cơm, ăn chút thanh, bất quá cũng gió êm sóng lặng trôi qua.

      Sau khi ăn cơm xong, Hi Hi nghỉ ngơi tại phòng khách, Mặc Lão và Mặc Thiếu Thiên còn có Lâm Tử Lam lên lầu, Cung Ái Lâm cũng lên phòng, dưới lầu chỉ còn lại Hi Hi và Hoa Hồng, còn có Mặc Thiếu Quần.

      Mặc Thiểu Quần ở bên kia lắc lắc đung đưa, lên lầu, Hi Hi ngồi sô pha, lúc này, bảo mẫu bưng chén chè tới, "Tiểu thiếu gia, cái này đưa cho cậu ! " Bảo mẫu cười tươi.

      Hi Hi nhìn chén chè, lập tức nở nụ cười, "Cám ơn a di !"

      Hi Hi cười ngọt ngào thập phần đáng , khiến trong lòng bảo mẫu đều vui như ngày hội, đứa bé này quá đáng .

      Tiếp đó, Hi Hi ngồi xuống uống chè, Mặc Thiếu Quần đứng phía sau bé lắc lắc đung đưa chân, Hi Hi nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, rốt cuộc lúc này Mặc Thiểu Quần muốn làm gì?

      Tại sao lại khác thường như vậy! ?

      Bất quá, nhìn cậu gì, Hi Hi cũng muốn chủ động để ý đến cậu, tiếp tục vùi đầu uống chè của mình.

      Lúc này, điện thoại di động của Hoa Hồng vang lên, cùng Hi Hi nháy mắt cái sau đó lặp tức ra bên ngoài.

      Vừa nhìn thấy Hoa Hồng ra ngoài, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, cậu hoàn toàn khẩn trương.

      Thầm nghĩ, đến cùng có muốn hay tới?

      Có muốn hay ! ?

      Đơn giản, Mặc Thiếu Quần điều gì đó cũng để ý, hướng Hi Hi tiến tới.

      "Này... " Mặc Thiếu Quần mở miệng.

      Hi Hi ngồi ở chỗ kia, ngước mắt nhìn cậu cái, "Có chuyện gì? "

      Mặc Thiếu Quần nhíu mày, nhìn Hi Hi, "Nhóc tới đây chút !"

      Nhìn Mặc Thiếu Quần đột nhiên hành động kỳ quái, Hi Hi trực tiếp xoay mặt, " !"

      Mặc Thiếu Quần nóng nảy, lúc này, Hoa Hồng cũng vừa tiếp xong điện thoại muốn qua, vì thế, Mặc Thiếu Quần ngay cả lo lắng cũng có lo lắng, phen ôm lấy Hi Hi hướng bước .

      Hi Hi còn biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bị Mặc Thiếu Quần bế lên, khiến bé quá kinh ngạc.

      "Uy, thúc muốn làm gì a, buông... thúc làm gì vậy! " Hi Hi lăn qua lăn lại, muốn từ người của cậu xuống.

      Nghe Hi Hi hô to, Mặc Thiếu Quần nhanh chóng che miệng Hi Hi lại.

      "Ngô ngô... " Hi Hi hô, ngước mắt nhìn Mặc Thiểu Quần, trừng mắt liếc cậu cái.

      Bọn họ mới vừa được bao lâu, Hoa Hồng cũng từ bên ngoài tiến vào, cũng vừa vận bắt gặp màn Mặc Thiểu Quần đem Hi Hi ôm .

      Suy nghĩ chút, tiến tới, "Uy, muốn làm gì ! ?"

      Mặc Thiểu Quần đem Hi Hi đưa qua khúc quanh, cậu mới vừa buông xuống liền nghe được thanh phía sau, quay đầu lại, khi nhìn thấy Hoa Hồng, Mặc Thiếu Thiên đủ các loại khẩn trương, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

      " có gì, chỉ là tôi có mấy lời, muốn mình với nó ! " Mặc Thiếu Quần .

      Hoa Hồng nhìn cậu chút, cũng quét mắt liếc nhìn Hi Hi, gì, xoay người .

      Lúc này, Mặc Thiếu Quần mới đem Hi Hi đặt xuống đất, buông bé ra.

      "Thúc muốn làm gì ! ? Mặc Thiếu Quần, tốt nhất thúc nên cho tôi lời giải thích ! " Hi Hi quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Quần .

      Thiên sát, Mặc Thiểu Quần cũng có và Hi Hi hô to, nhìn Hi Hi, làm cái tư thế, xem ra, còn có mấy phần khẩn trương !

      Hi Hi đánh giá Mặc Thiếu Quần, bé cũng nhận thấy ngày hôm nay cậu có điều gì đó khác thường !

      "Rốt cuộc thúc định làm gì ! ? " Hi Hi hỏi.

      Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, "Tôi biết, giữa chúng ta có đoạn thời gian mấy vui vẽ, cháu cũng từng làm cho tôi gảy xương, tôi cũng có tính toán gì với cháu! " Mặc Thiểu Quần .

      Nghe lời này, Hi Hi nhìn về phía cậu, "Vậy nên? Thúc muốn cái gì ! ?"

      "Chúng ta giảng hòa được chưa ! ? " Mặc Thiểu Quần .

      Nghe được câu này, Hi Hi cũng cảm giác lổ tai mình có xảy ra vấn đề gì hay !

      Mặc Thiếu Quần muốn giảng hòa?

      Chuyện cũng quá kinh người !

      Hi Hi nhìn cậu, hỏi lại, "Thúc muốn cùng tôi giảng hòa ! ?"

      Mặc Thiếu Quần gật đầu, "Tôi cũng so đo với chuyện cháu làm tôi gãy xương!"

      Nghe vậy, Hi Hi khẽ cười, nghĩ thầm, phải là thúc so đo, mà là do thúc so đo nổi thôi!

      Bất quá, Hi Hi cũng phải là loại người lãnh khốc, hơn nữa, Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên đều có đặc tính, vẫn tương đối coi trọng thân tình.

      Nếu có thể khiến cho Mặc Lão vui vẻ, Hi Hi thầm nghĩ, cũng phải vấn đề gì!

      Hi Hi gật đầu, "Sau đó sao ! ?"

      Bé tin tưởng, Mặc Thiếu Quần tuyệt đối vô duyên vô cớ thân thiện cùng với bé mà có chuyện gì cần đến, nhất định là có mục đích !

      Quả nhiên, Mặc Thiểu Quần thấy Hi Hi rốt cuộc cũng đồng ý , khóe miệng tươi cười, "Kỳ , cũng có điều kiện gì, chỉ là, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cháu! ?"

      Xem ra, người Mặc gia đều giống nhau, tuyệt đối vô tìm người !

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 396 : Mẫu nam nhân Hoa Hồng thích !


      Edit : Oanh Love


      Quả nhiên, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi đáp ứng, khóe miệng cười cười, "Kỳ , cũng còn cái gì sau đó, chính là, nghĩ hỏi nhóc mấy vấn đề! ?"


      Xem a, người Mặc gia, tuyệt đối vô tìm ngươi!


      Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, nhíu mày lại nhìn cậu hỏi, "Vấn đề gì! ?"


      Lúc này, Mặc Thiếu Quần nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định nhìn Hi Hi hỏi, "Cái kia, bên nhóc đó, ta có người trong lòng chưa! ?" Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi hỏi.


      " theo tôi! ?" Hi Hi nhíu mi, nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, thời điểm cậu hỏi ra những lời này, kỳ , Hi Hi muốn hiểu được có ý tứ gì .


      Nguyên lai, Mặc Thiếu Quần đối Hoa Hồng động tâm tư.


      Nếu Hoa Hồng biết chuyện này, chỉ sợ đem phế ngay lặp tức!


      Lúc này, Hi Hi trưng ra biểu tình khó hiểu, " nào! ?"


      Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, nhíu mày, còn chưa đủ ràng sao?


      Trừ bỏ Hoa Hồng còn có ai?


      có điểm hoài nghi, Hi Hi chính là cố ý !


      Nhưng , có thể có biện pháp gì, chỉ đành phải nhìn Hi Hi, đè thấp thanh , "Chính là Hoa Hồng. . . . . ."


      Nghe được Mặc Thiếu Quần ra tên của Hoa Hồng, Hi Hi mới gật đầu, làm ra vẻ mặt giống như bừng tỉnh đại ngộ.


      Hi Hi lặp tức hỏi, "Thúc muốn hỏi chính là chuyện này! ?" Ánh mắt của bé thẳng tắp nhìn về hướng Mặc Thiếu Quần.


      câu khiến Mặc Thiếu Quần bị chặn gắt gao .


      hỏi cái này có để làm gì! ?


      Nhưng Mặc Thiếu Quần cũng phải biết xấu hổ mà thẳng, dù sao Hi Hi cũng phải rất quen thuộc, trừ bỏ chút vi diệu quan hệ huyết thống, trước đó hai người chính là kẻ thù, cho nên, Mặc Thiếu Quần cũng thẳng.


      " có gì, chỉ đơn giản hỏi chút mà thôi. . . . . ." xong, Mặc Thiếu Quần ánh mắt chuyển sang nhìn về hướng khác, mặt còn có chút ngượng ngùng.


      Nhìn biểu tình của Mặc Thiếu Quần, Hi Hi dám cá, trăm phần trăm động tâm tư đối với Hoa Hồng rồi, chẳng qua, ngượng ngùng chịu thừa nhận!


      Nghe Mặc Thiếu Quần , Hi Hi chỉ thản nhiên lên tiếng, "Nga!"


      Mặc Thiếu Quần chờ lời kế tiếp của Hi Hi, nhưng Hi Hi trừ bỏ câu nga, cũng còn có gì khác, lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, " a!"


      " cái gì! ?" Hi Hi hỏi.


      Mặc Thiếu Quần, ". . . . . ."


      Biết tại Mặc Thiếu Quần nhìn chằm chằm vào mình, Hi Hi hoàn toàn làm như thấy được.


      " ta, có bạn trai hay chưa! ?" Mặc Thiếu Quần kiên nhẫn lại hỏi câu.


      Hi Hi ngẫm nghĩ, chu miệng, "Tôi tại sao phải cho thúc biết! ?"


      "Nhóc ——" Mặc Thiếu Quần vừa tức giận, nhưng lại nghĩ tới mới vừa rồi chính miệng cậu muốn cùng người ta thân thiện hữu hảo, hơn nữa, nếu muốn biết tin tức về Hoa Hồng, cậu phải hỏi Hi Hi, cho nên, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, tay hết siết chặt lại buông ra.


      Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, "Thế nào! ?"


      Vì thế, Mặc Thiếu Quần mặc dù tức giận nhưng dám phát tác .


      " cho tôi biết được ?" Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi hỏi, lời lẽ dịu .


      "Tôi tại sao phải cho thúc biết! ?" Hi Hi hỏi, "Tôi nhớ , quan hệ của chúng ta cũng khá lắm!"


      Mặc Thiếu Quần, ". . . . . ."



      Ngụ ý, tôi vì sao lại phải ?


      Mặc Thiếu Quần phát , tính cách Hi Hi cùng với Mặc Thiếu thiên quả thực giống nhau như đúc!


      Đều thuộc dạng người hám lợi.


      "Vậy nhóc muốn thế nào! ?" Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi hỏi.


      Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần cười, "Tôi nhớ, dường như thúc nắm trong tay 15% cổ phần của tập đoàn MK. . . . . ." Hi Hi .


      Nhắc tới đây, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, sắc mặt run rẩy chút.


      Này tuyệt đối cùng Mặc Thiếu Thiên chung cái đức hạnh!


      Quá phúc hắc!


      " được!" Mặc Thiếu Quần lời cự tuyệt.


      Nếu có 15% cổ phần trong công ty, nếu ngày đó cậu bị Mặc Thiếu thiên đá , cậu còn chổ nào để .


      Nghe Mặc Thiếu Quần cự tuyệt, Hi Hi nhíu mày, "Vậy quên . . . . . ." xong, Hi Hi tỏ vẻ muốn .


      Nhìn dáng vẻ Hi Hi có ý muốn ly khai, Mặc Thiếu Quần luống cuống!


      Nhưng cậu cũng có biện pháp!


      "Chờ chút!" Ở Hi Hi được vài bước, cuối cùng Mặc Thiếu Quần mở miệng.


      Hi Hi đứng ở nơi đó, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Quần, "Làm sao? Còn có chuyện gì! ?"


      Mặc Thiếu Quần suy nghĩ chút, liền hung hăng , "Tôi cho nhóc 5% !"


      đến đây, khóe miệng Hi Hi gợi lên chút ý cười, " sớm tốt hơn sao. . . . ."


      Cũng phải bé coi trọng 5% cổ phần công ty kia, Hi Hi chỉ muốn giáo huấn Mặc Thiếu Quần chút.


      Cho biết, thế giới này có bữa cơm nào miễn phí.


      Hơn nữa, làm người cũng cần quá kiêu ngạo.


      Bởi vì kiêu ngạo cũng cần phải có bản lĩnh, giống Mặc Thiếu Quần vậy chuyện cũng thành, cả ngày ngày chỉ biết ăn chơi trác tán, nếu có thể thu liễm chút dĩ nhiên rất tốt!


      " tại, nhóc có thể cho tôi biết được rồi chứ?" Mặc Thiếu Quần .


      Hi Hi suy nghĩ, nhìn Mặc Thiếu Quần, " có!"


      " có? ấy có bạn trai! ?" Mặc Thiếu Quần hỏi, ngôn ngữ có chút kích động, đôi tròng mắt kia đều tràn ngập ánh sáng.


      Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần, Hi Hi bỗng nhiên cảm thấy, Mặc Thiếu Quần hẳn phải là nghiêm túc !


      Nếu như là , Hi Hi cảm thấy, cuộc sống tiếp theo của Mặc Thiếu Quần tuyệt đối chính là địa ngục.


      Bởi vì Hi Hi rất chướng mắt Mặc Thiếu Quần!


      Hoa Hồng là loại người nào, Hi Hi dĩ nhiên rất ràng.


      Nhưng nếu Mặc Thiếu Quần thích Hoa Hồng , hậu quả nhất định thực bi kịch!


      Hẳn , hẳn như thế!


      Hi Hi nghĩ như vậy, Mặc Thiếu Quần cả ngày có việc gì làm, nhìn thấy mỹ nữ liền thích, sau khi nhìn thấy mỹ nữ càng ưa thích, hẳn động tâm , trong lòng Hi Hi thầm nghĩ kết quả chắc là như vậy!


      Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, gật gật đầu, "Ừ, có!"


      "Như vậy, nhóc có biết ấy thích cái gì ?" Mặc Thiếu Quần hỏi.


      "Thúc muốn theo đuổi ấy! ?" Hi Hi hỏi lại.


      Mặc Thiếu Quần, ". . . . . ."


      "Tôi chỉ muốn biết, ấy thích cái gì mà thôi!" Mặc Thiếu Quần , chết sống thừa nhận chuyện mình thích Hoa Hồng.


      Hi Hi biết, Mặc Thiếu Quần biết mở miệng như thế nào, hoặc là, sợ chính mình giễu cợt .


      Hi Hi nghĩ chút, phòng ngừa chu đáo, sợ Mặc Thiếu Quần làm , Hi Hi , " ấy thích gì đó nhiều nhiều, ít cũng ít!"


      "Ví dụ thử xem! ?"


      "Kỳ đối với này nọ, tôi hiểu lắm, nhưng mà tôi lại biết, ấy thích nam nhân có bộ dáng ra sao!" Hi Hi .


      Mới nghe được những lời này, con ngươi Mặc Thiếu Quần bổng lóe sáng.


      Chính là trong lòng cậu a!


      Cậu rất muốn biết, Hoa Hồng thích bộ dáng nam nhân ra sao!


      Lúc này, Hi Hi nghĩ nghĩ mở miệng, " ấy thích nam nhân cao lớn uy mãnh, thành thục ổn trọng, nhất định phải có thực lực, có năng lực lãnh đạo, khí thế, tốt nhất, còn có thể trấn được ấy nữa!" Hi Hi .


      Cao lớn uy mãnh?


      Thành thục ổn trọng?


      Nhất định phải có thực lực?


      Còn có năng lực lãnh đạo?


      Nghe lời Hi Hi xong, Mặc Thiếu Quần ngây ngẩn cả người.


      Cao lớn, cậu còn có thể, uy mãnh, cậu lại được , so sánh dáng người, cậu cũng xem như thuộc loại có ngoại hình hơi gầy chút.


      Thành thục ổn trọng, Mặc Thiếu Quần đều cảm thấy chính mình thực tùy tâm sở dục, về phần nếu muốn ổn trọng, cậu có thể thay đổi .


      Nhưng về phần có thực lực, việc này đối Mặc Thiếu Quần mà , chính là nan đề .


      Về phương diện kinh thương, cậu có kinh nghiệm.


      Tuy rằng thỉnh thoảng cùng Mặc Thiếu Thiên tranh đoạt MK, nhưng cậu căn bản thích, cũng bởi vì tức giận đối với Mặc Thiếu Thiên, phần cũng vì Cung Ái Lâm cho nên cậu mới có nhiều lần tranh cải về việc ở công ty.


      Về phần năng lực lãnh đạo, chơi bóng rỗ có được tính là có năng lực ?


      Thời điểm chơi bóng rỗ, cậu chính là bá vương!


      Mặc Thiếu Quần thực nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.


      Vì sao, cậu luôn cảm giác Hi Hi người này, có phần giống Mặc Thiếu Thiên đây ! ?


      Bất quá những lời này, Mặc Thiếu Quần nhưng có mở miệng ra.


      Lúc này, Hi Hi nhìn thấy bộ dáng tự hỏi của Mặc Thiếu Quần, lại mở miệng , " ấy thích nhất chính là loại người cà lơ phất phơ, chịu làm việc đàng hoàng, những dạng người nên thân, càng thêm phiền chán những cậu ấm chỉ biết ăn chơi!" Hi Hi .


      ràng chính là cho Mặc Thiếu Quần, cậu căn bản phù hợp, Hoa Hồng thích cậu!


      Nhưng theo nhận thức của Mặc Thiếu Quần, tuy cậu có hơi chơi bời lêu lổng chút, đó là bởi vì Mặc Thiếu Thiên chịu cho cậu cơ hội làm việc, cậu tuyệt cảm thấy chính mình nhất thành.


      Huống chi, cho dù làm việc, tiền của cậu cũng có thể nuôi sống Hoa Hồng cả đời!


      Nếu để cho Hi Hi biết ý tưởng tại trong đầu Mặc Thiếu Quần, nhất định bé mắng cậu đúng là ngu xuẩn !


      " tại, hiểu chưa?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi.


      Mặc Thiếu Quần gật gật đầu, tỏ vẻ biết!


      Hi Hi cũng gật gật đầu, hi vọng Mặc Thiếu Quần biết khó mà lui.


      Hoa Hồng thuộc dạng người như vậy, căn bản thích hợp cậu, cậu thích hợp hơn với đơn thuần, sau đó thuận theo cậu, hai người cùng chỗ sống với nhau.


      Hi Hi vẫn cảm thấy, Mặc Thiếu Quần như vậy hạnh phúc .


      Mặc dù Mặc Thiếu Quần, cà lơ phất phơ, làm chịu việc đàng hoàng, nhưng cuộc sống của cậu, cũng là sống tối tự do tự tại, vô câu vô thúc, ăn uống lo .


      Mặc kệ tình huống nào, cậu cũng lo về vấn đề tiền bạc, bởi vì tài sản Mặc gia, có thể dưỡng đến đời con đời cháu của cậu!


      "Được rồi, nếu có chuyện gì nữa, tôi ra ngoài trước!" Hi Hi .


      Mặc Thiếu Quần đứng ở nơi đó, như nghĩ tới cái gì gật đầu, tựa hồ còn tại lo lắng điều gì.


      Cậu biết phải dùng cách nào mới có thể trở thành bạn trai của Hoa Hồng!


      Nhìn dáng vẻ tự hỏi của Mặc Thiếu Quần, Hi Hi chỉ biết thở dài, sau đó nhìn cậu mấy lời thấm thía, "Nhị thúc, tuy rằng tôi thích thúc, nhưng tôi cho thúc biết chuyện, Hoa Hồng cũng phải là món ăn của thúc, tự giải quyết cho tốt!" Hi Hi sau khi xong cũng bước nhanh ra ngoài.


      tại, bé thực lo lắng sau khi Hoa Hồng biết chuyện này, xảy ra tình huống nào, có thể trực tiếp phế Mặc Thiếu Quần hay .


      Hi Hi thực lo lắng, loại tình huống này, bé cũng dám tưởng!


      Lúc này, Mặc Thiếu Quần đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng lưng của Hi Hi, chân mày mơ hồ nhíu lên.


      Mặc kệ Hi Hi cái gì, đều thể ngăn cản việc cậu thích Hoa Hồng!



      ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

      Hoa Hồng ngồi ở trong phòng khách uống chè, nhìn thấy Hi Hi ra, Hoa Hồng nhíu mày, " ta lén lút tìm cậu làm gì! ?" Hoa Hồng hỏi.


      Hoa Hồng vừa hỏi, Hi Hi sửng sốt, muốn cùng Hoa Hồng sao?


      Nghĩ nghĩ, vì tránh cho chuyện tình đẫm máu xuất , bé tốt nhất nên !


      Hi vọng Mặc Thiếu Quần có thể nghĩ thông suốt, biết khó mà lui, chuyện này liền như vậy quên !


      Nếu cậu ta nghĩ thông suốt, vậy khiến cho chính cậu ta tự mình chịu chết !


      Hi Hi ngẫm nghĩ, sau đó mỉm cười, "Động kinh !"


      Nghe Hi Hi , Hoa Hồng khẽ cười, lại hỏi nữa, đối với cái vị nhị thiếu gia nhà họ Mặc, Hoa Hồng có bao nhiêu hứng thú.


      Bất quá, nhìn dáng vẻ Hoa Hồng , Hi Hi suy nghĩ, vẫn là quyết định hỏi chút, "Hoa Hồng. . . . . ."


      "Ừ! ?"


      "Tôi muốn hỏi tỷ vấn đề!" Hi Hi .


      "Vấn đề gì! ?" Hoa Hồng hỏi.


      "Nếu, nếu. . . . . . Có người thích tỷ, tỷ như thế nào ! ?" Hi Hi nhìn dò hỏi, mở to con ngươi, bộ dáng vẻ tò mò của trẻ em.


      Nghe thế, Hoa Hồng nhíu mày, "Thích ai đó là việc của người ta, tôi có thể thế nào! ?"


      "Chính là như vậy! ?" Hi Hi hỏi.


      Hoa Hồng gật gật đầu, "Kia đương nhiên, có người thích, đó là chứng minh ràng nhất đối với sức quyến rũ của mình!"


      Nghe Hoa Hồng những lời này, Hi Hi mới thoáng yên tâm, chắc có lẽ do bé suy nghĩ quá nhiều thôi!


      "Nếu người đó chủ động thổ lộ với tỷ, cũng thành vấn đề, đúng ! ?" Hi Hi hỏi.


      đến đây, Hoa Hồng nghiêm túc nhíu mày, "Vậy phải xem đối tượng là người nào mới được!"


      "Nếu như là nam nhân vĩ đại giống như Hách Tôn, như vậy rất tốt, nếu cùng. . . . . ." Hoa Hồng ngẫm nghĩ, rốt cục ở trong đầu của mình tìm được người thích hợp đưa ra ví dụ, "Nếu như người đó là Mặc Thiếu Quần, phỏng chừng, tôi nhịn được phế cậu ta!"


      Hi Hi, ". . . . . ."


      khắc kia, Hi Hi chết đứng tại chỗ.


      Bé chỉ biết, Hoa Hồng thích nam nhân có năng lực như Hách Tôn, mà phải Mặc Thiếu Quần ăn chơi lêu lỗng.


      Căn bản phải cùng cấp bậc .


      Vừa rồi, bé có phải cao hứng quá sớm hay ! ?


      Nghe được ý nghĩ trong lời của Hoa Hồng, Hi Hi sâu sắc vì Mặc Thiếu Quần lo lắng.


      Nghĩ đến bộ dáng cậu ta thổ lộ cùng Hoa Hồng, sau đó bị Hoa Hồng phế bỏ, Hi Hi cảm thấy, mình phải hẳn là càng thẳng thắn thành khẩn cùng Mặc Thiếu Quần chút! ?


      Nhìn Hi Hi thả hồn ở nơi nào, Hoa Hồng nhíu mày, nhìn bé, "Cậu làm sao vậy! ?"


      "A? có gì, có gì. . . . . ." Hi Hi lắc đầu liên tục .


      Tuyệt đối thể đem chuyện Mặc Thiếu Quần thích Hoa Hồng ra!


      Bằng , Hoa Hồng có khả năng làm như vậy!


      Hoa Hồng nhìn Hi Hi, nhíu mày, chợt nhớ tới cái gì, nheo lại con ngươi để sát vào ai Hi Hi , "Cậu đột nhiên hỏi đến vấn đề này làm gì! ?" Hi Hi hỏi.


      "A? có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi!" Hi Hi trả lời rất có lệ.


      Hoa Hồng nhìn bé, trực giác cho biết, Hi Hi nhất định phải có nguyên nhân mới hỏi như vậy .


      Nghĩ đến cái gì, Hoa Hồng bỗng nhiên cười, "Bảo bối, chẳng lẽ cậu muốn thổ lộ cùng với tôi! ?"


      Mới nghe Hoa Hồng đoán già đoán non, thiếu chút Hi Hi nôn.


      Hi Hi nhìn Hoa Hồng, "Tỷ cái gì! ?"


      "Chẳng lẽ đúng sao? Bằng cậu hỏi cái này để làm gì! ?" Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.


      "Tôi. . . . . . Chính là tùy tiện hỏi hỏi mà thôi!" Hi Hi , cho dù bé thích Mặc Thiếu Quần, nhưng cũng thể đem Mặc Thiếu Quần ra bán đứng a!


      Bán đứng là chuyện , huyết tinh lại là chuyện lớn nga!


      Nhìn dáng vẻ Hi Hi lúc này, Hoa Hồng nhếch môi cười, "Ok, phải là tốt rồi, nếu như là . . . . . ." Hoa Hồng nhìn Hi Hi, lưu lại nụ cười ý vị thâm trường.


      Hi Hi nhìn Hoa Hồng, 囧!


      nghĩ tới bị Hoa Hồng hiểu lầm thành chính mình!


      Bất quá, Mặc Thiếu Quần hẳn rất nhanh hành động !


      Nghĩ đến đây, Hi Hi chỉ có thể thầm cầu nguyện, thời điểm Mặc Thiếu Quần thổ lộ, trăm ngàn đừng xảy ra chuyện đổ máu!


      Lúc Hi Hi suy nghĩ, bỗng nhiên cửa truyền đến thanh . . . . . .


      "Hi Hi ca ca. . . . . ."

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 397 : Hi Hi cơ trí.


      Edit: Lavender – Blue


      Lúc Hi Hi suy nghĩ , cửa chợt truyền đến hồi thanh thình thịch.

      Hi Hi . . . . . .”

      Giọng hạnh phúc từ bên ngoài truyền vào, Hi Hi nghe được tiếng , quay đầu lại, Mặc Vũ từ bên ngoài nhanh chạy vào, chạy thẳng tới trước mặt Hi Hi.

      lâu gặp, nhìn thấy Hi Hi, Mặc Vũ ra được vui vẻ, cả con ngươi đều sáng lên.

      Hi Hi . . . . . . . . .” Mặc Vũ nhìn Hi Hi gọi.

      Hi Hi cũng thấy Mặc Vũ, lâu gặp, cậu nhóc hình như trưởng thành hơn chút xíu, túi sách lưng, khuôn mặt bé đỏ bừng , thấy Mặc Vũ, Hi Hi cũng vô cùng vui vẻ, “Mặc Vũ? Cậu đừng vội, chạy cái gì!”

      “Em lâu có thấy Hi Hi rồi !” Mặc Vũ , mới vừa được tài xế đón từ trường học trở về, trong lúc vô tình nghe được Hi Hi trở lại, vì vậy, bé liền thúc giục tài xế lái xe nhanh lên chút trở lại!

      Về đến nhà, quả nhiên, Hi Hi ở chỗ này!

      Mặc Vũ ra được vui mừng!

      Nghe được lời Mặc Vũ , Hi Hi cũng cười cười, trước khi Lâm Tử Lam vẫn còn ở nước Pháp, tình hình bé ở trong trường học tốt lắm, ngay cả Mặc Vũ cũng muốn để ý, Mặc Vũ tìm bé nhiều lần, bé đều có để ý tới lắm, bây giờ suy nghĩ chút, rất xấu hổ!

      Hi Hi cũng nhìn Mặc Vũ, mở miệng cười, “Về sau cậu thường xuyên nhìn thấy!”

      Trải qua chiều hướng phát triển như vậy, phía sau đáng xem.

      Hơn nữa mẹ cũng trở về , tâm tình Hi Hi cũng khá hơn nhiều.

      Nghe được lới Hi Hi , hai con mắt Mặc Vũ trợn to sáng ngời , “Có ! ?”

      Hi Hi gật đầu, Mặc Vũ sướng đến phát điên rồi.

      “Em là nhớ muốn cùng chơi đùa với Hi Hi!” Mặc Vũ , nhìn ra, cậu nhóc rất thích Hi Hi.

      Hi Hi gật đầu, mở miệng cười, “Về sau có rất nhiều cơ hội!”

      Mặc Vũ mãnh liệt gật đầu.

      “Đúng rồi Hi Hi , trường học, thầy giáo hỏi rất nhiều lần!” Mặc Vũ .

      Hi Hi suy nghĩ chút, “Ngày mai !”

      Lần này ra ngoài, cũng có xin nghỉ, lần trước lúc La Mã , cũng có xin nghỉ, đối với chuyện đến trường học này, Hi Hi cảm thấy mình quá bình thường rồi, đoán chừng thầy giáo cũng tập mãi thành thói quen rồi.

      Mỗi lần tới trường học, Hi Hi đều phải suy nghĩ đủ các cớ, ngày mai cũng như thế!

      ! ?” Mặc Vũ hỏi.

      Như vậy tới trường học, có người cùng chơi với nhóc.

      Ở trong trường học, là nhiều người cũng thích nhóc, chơi với nhóc, Mặc Vũ cũng biết tại sao!

      Hơn nữa, Hi Hi cũng có đến trường, nhóc rất mất mát, bây giờ nghe Hi Hi muốn , nhóc sướng đến phát rồ rồi!

      Nhìn dáng vẻ vui mừng của Mặc Vũ, Hi Hi gật đầu.

      tốt, vậy có người chơi với em rồi !” Mặc Vũ cười .

      Hi Hi cũng cười, , trước nay vẫn còn vô cùng ghét Mặc Vũ , dáng vẻ phách lối của Mặc Thiếu Quần, bộ dạng đức hạnh của Cung Ái Lâm, chỉ là trải qua dạy dỗ của bé, cũng thuận mắt hơn nhiều!

      Hai đứa đứng ở đó trò chuyện, Hoa Hồng ở bên nhìn.

      Bộ dạng khác gì hai đứa bé, nhưng thực chất lại kém rất xa.

      Hi Hi vừa nhìn , chính là loại khí phách vương giả, mặc dù người Mặc Vũ cũng mang theo loại khí chất quý tộc trời sanh đó, nhưng so với Hi Hi, lại thua kém quá nhiều.

      Hoa Hồng uống chè của Hi Hi cũng gì .

      Đúng lúc ấy , lầu lại vang lên thanh, “Mặc Vũ, lên lầu!”

      Nhìn theo tiếng , Cung Ái Lâm đứng ở lầu, mặt lạnh nhìn Mặc Vũ.

      Nhìn ra, bà ta rất thích Hi Hi cùng Mặc Vũ ở chung chỗ.

      Điểm này, Hoa Hồng cũng nhìn ra !

      Lúc này, Mặc Vũ nhìn Cung Ái Lâm, có chút sợ hãi, “Con muốn chơi cùng Hi Hi . . . . . .”

      Nghe thế , Cung Ái Lâm cau mày lại, nhìn nhóc lạnh giọng mở miệng, “Con làm xong bài tập chưa? Lập tức làm cho bà !” Cung Ái Lâm .

      Xem ra, nghiêm khắc đối với Mặc Vũ, nhưng Hi Hi biết, Cung Ái Lâm chỉ là nhằm vào mình mà thôi!

      Nhìn Mặc Vũ thích bé như vậy, trong lòng Cung Ái Lâm rất tức giận!

      “Nhưng con muốn chơi cùng Hi Hi , bài tập, buổi tối con làm tiếp. . . . . .” Mặc Vũ , mặc dù Cung Ái Lâm rất quan tâm việc học tập của nhóc, nhưng buổi tối Cung Ái Lâm đều cùng nhóc làm bài tập , bây giờ, có phải quá sớm chút ! ?

      Nghe được Mặc Vũ cãi lại, Cung Ái Lâm càng thêm vui. “Con bây giờ là ngay cả *** lời đều nghe ! ?” Cung Ái Lâm lạnh giọng nhìn Mặc Vũ hỏi, bộ dáng kia, Mặc Vũ nhìn, có mấy phần sợ hãi.

      Lúc này, Hi Hi nhìn, Hung Ái Lâm làm như vậy, đơn giản đúng là vì cảnh cáo mình.

      Nhưng vì cảnh cáo mình, cứ như vậy nghiêm khắc đối với Mặc Vũ, bà ta cảm thấy có ích sao?

      Lúc này, Mặc Vũ vừa muốn mở miệng, Hi Hi lại lên tiếng trước, “Mặc Vũ, em lên lầu trước , hôm khác chúng ta chơi nữa!” Hi Hi .

      Lúc này, Mặc Vũ nhìn Hi Hi, có mấy phần muốn.

      “Ngày mai đến trường, về sau có rất nhiều cơ hội!” Hi Hi .

      Nghe thế, Mặc Vũ mới gật đầu, “Vậy cũng tốt!”

      Vì vậy, Mặc Vũ hết sức muốn lên lầu!

      Cung Ái Lâm đứng ở đó, sắc mặt càng thêm tốt.

      mấy câu, Mặc Vũ đều nghe, bây giờ Hi Hi câu, nó liền nghe, ở trong lòng Cung Ái Lâm có bao nhiêu tức giận!

      Nhưng bà đều chịu đựng, , bà tuyệt đối ở trước mặt người ngoài hung dữ, lộ ra bất kỳ bất mãn gì.

      Lúc này, Mặc Vũ quay đầu lại nhìn Hi Hi chút, vô cùng muốn lên lầu.

      Hi Hi đứng ở dưới lầu, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười nhạt, mặc dù thái độ của Cung Ái Lâm hết sức tốt, cũng biết bà ta ưa mình, nhưng Hi Hi cũng tức giận.

      Bởi vì, Cung Ái Lâm tức giận!

      Điểm này, bé thắng!

      Lúc này, Mặc Vũ lên, Cung Ái Lâm lôi kéo nhóc lập tức trở về phòng!

      Thấy Mặc Vũ , lúc này Hi Hi mới xoay người lại, chuẩn bị uống chè của mình, nhưng bây giờ, bé phát , chè có. . . . . .

      Đến ngụm cuối cùng , cũng bị Hoa Hồng uống hết.

      “Hoa Hồng! ! !”

      Nhìn trong chén chè rỗng tuếch, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, bất mãn hết sức.

      Lúc này Hoa Hồng lại ung dung phát biểu cảm tưởng, “nhà họ Mặc các người cũng quá keo kiệt, ngay cả chén chè!”

      Trời mới biết, chén chè này là bảo mẫu đặc biệt chuẩn bị vì Hi Hi.

      Nhưng Hoa Hồng biết được, xong những lời này, vừa vặn bị Mặc Thiếu Quần nghe được, ta hai lời, trực tiếp vào phòng bếp.

      “Thím Lý, còn chè ! ?”

      “À? Còn nữa, thế nào? Nhị thiếu gia muốn uống sao?” Bảo mẫu hỏi.

      Bà nhớ, Mặc Thiếu Quần thích uống ngọt mà!

      “Đưa ra ngoài hai chén nữa!” Mặc Thiếu Quần .

      “Dạ! ?” Bảo mẫu hiểu, nhìn Mặc Thiếu Quần.

      “Tôi lại bưng ra ngoài hai chén, bà mới vừa rồi đưa cho Hi Hi chén, người khác đâu? Đừng làm cho người ta cảm thấy nhà họ Mặc chúng ta hẹp hòi, chén chè cũng chịu cho!” Mặc Thiếu Quần .

      Lúc này, bảo mẫu nhìn ra phía ngoài, Hoa Hồng cùng Hi Hi chuyện.

      Bảo mẫu gật đầu liên tục, mới vừa rồi vui mừng, cho nên để mắt tới Hoa Hồng.

      “Vâng, tôi biết rồi!” Bảo mẫu đáp tiếng.

      Cũng cảm thấy kỳ quái, này nhị thiếu gia họ Mặc phải rất ghét Hi Hi sao?

      Bây giờ lại bảo bà bưng chè ra ngoài, đây là gốc rễ (*) đúng ?
      (* ý cùng chung dòng máu)

      Nhưng bảo mẫu cũng có hỏi, chỉ múc hai chén liền bưng ra .

      Lúc này, Hi Hi vẫn còn cãi nhau với Hoa Hồng, “Hoa Hồng, chè của tôi! ! !” Bé mới uống hớp, bây giờ lại còn!

      Hoa Hồng cũng nhìn Hi Hi, “Tôi uống rồi”

      “Chị uống uống, làm sao chừa cho tôi hớp!” Hi Hi , bé cũng quên mất hương vị gì rồi.

      Sau khi nghe được lời Hi Hi , Hoa Hồng suy nghĩ chút, “Chẳng lẽ, cậu muốn uống nước bọt của tôi còn thừa lại !”

      Hi Hi “. . . . . .”

      Lúc nào , Hoa Hồng cũng học thói vô sỉ như vậy !

      Quả theo người nào, học cái đó mà!

      Hoa Hồng cái tốt học, lại học bộ dạng cách làm vô sỉ kia của cha!

      “Chị phải cũng uống của tôi sao? !” Hi Hi phản bác.

      “Đúng vậy , tôi cũng có chê cậu bẩn!” Hoa Hồng .

      Hi Hi “. . . . . .”

      lòng Hi Hi cảm thấy, quá vô sỉ! ! !

      Lời châm chọc này còn chưa hết, lúc này, bảo mẫu liền bưng chè ra!

      “Tiểu thiếu gia, còn có vị tiểu thư này, còn chè, các người còn muốn uống ! ?” Bảo mẫu hỏi.

      Nghe xong lời này, ánh mắt Hi Hi sáng ngời.

      Mặc dù, tài nấu nướng của bé cũng rất được, nhưng lâu bé có uống chè rồi, uống quá ngon!

      “Muốn muốn muốn!” Hi Hi trả lời liên tiếp ba tiếng muốn.

      “Thím Lý , bà làm chè uống quá ngon!” Hi Hi khen ngợi.

      Lúc này, thím Lý cười đặc biệt vui vẻ, “Tiểu thiếu gia thích uống là tốt rồi!”

      Sau đó, bảo mẫu để xuống, đem chè bưng đến trước mặt của Hi Hi, sau đó cũng bưng cho Hoa Hồng chén, “Vị tiểu thư này, mới vừa rồi xin lỗi, tôi quá vui mừng, quên mất rồi, chén này là của !” thím Lý .

      Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó, nghe được lời thím Lý , lời này nếu đổi thành người khác , Hoa Hồng tuyệt đối tức giận, nhưng là thím Lý đặc biệt nhún nhường, có chút nào giống như giả, Hoa Hồng cười cười, gật đầu cái, gì nhiều.

      “Bên trong còn nữa, nếu như mà thích uống uống nhiều chút!” thím Lý cười .

      “Cám ơn thím Lý!” Hi Hi cười .

      Thím Lý cười cười, rất thích đứa Hi Hi này !

      Sau khi thím Lý , Hi Hi cùng Hoa Hồng an phận, ngồi ở chỗ đó uống chè.

      Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, mới vừa rồi điện thoại của ai! ?”

      đến cái này, Hoa Hồng cũng lập tức nghiêm túc chút, “Mặc Tử đấy!”

      Bé nghe được Mặc Tử , Hi Hi cũng biết, kế tiếp Hoa Hồng còn có lời nữa.

      “Lô hàng kia tối mai hai giờ đến, muốn trung chuyển từ bến tàu thánh phố A , lần này, lập tức giao toàn quyền cho cậu phụ trách!” Hoa Hồng .

      Lần này, Tạp Ni cùng Mặc Tử có cách nào thoát thân.

      Nhắc tới cái này, Hi Hi gật đầu , biết tính nghiêm trọng của tình , thiếu tá Tỉnh Nham nhất định phái người giám sát bọn họ hai bên, lần này, Hi Hi cũng thể làm ngơ.

      “Được, tôi biết rồi!” Hi Hi đáp tiếng, sắc mặt thoáng qua tia cơ trí (**), bộ dáng kia, cực kỳ giống Mặc Thiếu Thiên.
      (** giống như nhìn xa trông rộng)

      Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, “Cậu định làm gì? Chẳng lẽ muốn làm theo lời lần trước cậu ! ?” Hoa Hồng hỏi.

      Lời Lý Thuận , độ trung thành tuyệt đối tin tưởng, nhưng làm cái này, chỉ phải có độ trung thành, còn phải có đầy đủ năng lực phản ứng cùng năng lực lãnh đạo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nhất định phải có khả năng phản ứng lại!

      Hi Hi gật đầu, “Đương nhiên!”

      Ở trận địa truyền tới đây. Thiếu tá Tỉnh Nham nếu muốn điều tra thân phận của bé, như vậy, bé để cho ta tra.

      Nhưng về phần tra được cái gì, bé đều chịu trách nhiệm!

      Nghĩ tới đây, Hi Hi nhếch miệng lên cười nhạt . . . . . .

      Hết chương 397!

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 398 : Trong đầu có chip.


      Edit: Lavender – Blue


      Cùng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam ở Mặc gia hết buổi chiều, đến lúc tối, bọn họ mới trở về.

      Ngồi ở trong xe, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam rất vui mừng hỏi, “Mẹ, về tới đây, có cảm giác quen thuộc ?”

      Nghe Hi Hi , Lâm Từ Lam nhìn bên ngoài, khóe miệng ngoắc ngoắc, gật đầu , “Ừ, có cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt, nhưng mà vẫn nhớ ra cái gì cả!” Lâm Tử Lam .

      Vốn là Hi Hi vẫn còn rất kích động, nhưng sau khi nghe nửa câu sau, khẽ ngẩn ra, được rồi!

      nên kích động như vậy.

      Mất trí nhớ là chuyện rất phức tạp, bé nên gấp gáp như vậy .

      Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng cười, “Từ từ , nóng nảy, sau này còn có nhiều thời gi¬an!” Hi Hi .

      Nghe lời Hi Hi , Lâm Tử Lam nhìn bé, Hi Hi rất hiểu chuyện, làm cho cảm thấy hết sức thoải mái, gật đầu cười.

      Xe chạy ở đường nhanh, lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, Hoa Hồng đâu! ?”

      đến Hoa Hồng, Hi Hi nhíu mày, “À, chị ấy còn có chuyện gấp trước rồi!” Hi Hi .

      Nghe lời này, Lâm Tử Lam gật đầu, gì nữa.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lái xe, khóe miệng thủy chung vẫn duy trì nụ cười nhạt, có thể mang Lâm Tử Lam về nhà, đây là việc rất đáng giá vui mừng.

      lúc Mặc Thiếu Thiên nghĩ tới, chiếc xe con từ bên kia vọt tới, tốc độ cực nhanh.

      “Cha, cẩn thận!” Hi Hi la to tiếng.

      Lúc Hi Hi la lên, khắc kia, Mặc Thiếu Thiên thấy được chiếc xe từ bên cạnh lái tới, trong khoảnh khắc đó, Mặc Thiếu Thiên cũng lập tức tăng tốc, lái qua hướng bên kia, tránh thoát va chạm cùng chiếc xe này.

      Lâm Tử Lam ngồi bên ghế cạnh ghế tài xế, có thắt dây an toàn, , mà Mặc Thiếu Thiên điều khiển xe nhanh như vậy, Lâm Tử Lam cảm thấy đầu mình choáng váng hoa mắt, khắc kia, đầu óc trống rỗng.

      Cơ thể Hi Hi ở xe cũng lay động, thiếu chút nữa giữ được!

      “Két ——” tiếng.

      Mặc Thiếu Thiên đột nhiên ngừng xe lại, nhưng chiếc xe phía sau , vọt thẳng qua, “Ầm” tiếng, đụng phải tường đá, thanh cực lớn.

      Lúc này, lâm Tử Lam chợ dựa vào nệm phía sau, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

      Mặc Thiếu Thiên vốn là định xuống xe xem chuyện gì xảy ra, lúc này, Hi Hi lại phát Lâm Tử Lam ngất xỉu, “Mẹ, mẹ làm sao vậy! ?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Nhưng mà, Lâm Tử Lam nằm ở đó, mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
      Nghe tiếng la của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, thấy Lâm Tử Lam hôn mê bất tỉnh, khắc kia, trái tim của cũng ngừng đập!

      “Cha!” Hi Hi lo lắng hét lên.

      “Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam gọi hai tiếng, nhưng lại có chút phản ứng nào.

      “Cha, bệnh viện!” Hi Hi .

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới chợt nhớ tới, sau đó cũng kịp tìm chiếc xe kia tính sổ, trực tiếp khởi động xe về phía bệnh viện.

      ^^^^^^^^

      Hơn nửa tiếng sau, bác sĩ từ trong phòng bệnh ra, lúc này , Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đợi ở ngoài cửa, thấy bác sĩ ra, lập tức chào đón.

      “Bác sĩ, thế nào? !” Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi, Hi Hi cũng theo sau, hỏi lại.

      tiến hành kiểm tra, có chấn thương , cho nên, có nguy hiểm đến tính mạng!” Bác sĩ .

      Nghe thế, nỗi thấp thỏm trong lòng của hai người mới thả lỏng chút.

      “Nhưng có chấn thương, tại sao lại ngất ! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ hỏi.

      đến cái này, bác sĩ có chút sợ sệt.

      Nhìn bác sĩ trầm mặc, Mặc Thiếu Thiên cũng biết có vấn đề!

      “Bác sĩ, rốt cuộc thế nào! ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, sắc mặt hết sức tốt.

      Mặc Thiếu Thiên là ai, gần như cả thành phố A ai cũng biết mặt mũi, cho nên cũng có người nào dám đắc tội vị đại gia này.

      Nếu Mặc Thiếu Thiên hỏi như vậy, bác sĩ nhìn bọn họ, “Các người tới phòng làm việc của tôi, tôi cặn kẽ cho các người!” Bác sĩ .

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng chứa chút lo lắng.

      “Bảo bối, con trước hết xem mẹ con chút. . . . . .”

      , con muốn theo cha!” Hi Hi , giọng điệu hết sức kiên định.

      Mẹ cuối cùng là tình huống thế nào, bé nhất định phải biết!

      Hễ là chuyện Hi Hi quyết định nhất định phải làm được,Mặc Thiếu Thiên thấy ngăn cản được Hi Hi, cũng có ngăn cản nữa, sau đó, hai người cùng vào phòng làm việc của bác sĩ Triều.

      Lúc này, bác sĩ vào, lấy ra tờ phim chụp X quang đặt ở máy đọc X Quang [ hoặc đèn đọc phim X Quang] , ánh đèn chiếu lên, lập tức có thể nhìn phim X quang rất ràng.

      Sau đó, bác sĩ lên tiếng.

      “Người có chấn thương, cho nên có nguy hiểm tính mạng, nhưng chúng tôi chụp X quang cho ấy, biểu cơ thể cũng có vấn đề gì, nhưng bộ não. . . . . .” tới chỗ này, bác sĩ ngước mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi.

      Hai người bọn họ đều vô cùng lo lắng, khẩn trương nhìn ông, bác sĩ do dự lát cuối cùng mở miệng “Cái này là phim chụp X quang não bộ, dựa vào biểu , chúng tôi phát trong não của Lâm tiểu thư có vật!”

      Vật? Thứ gì?

      Đầu lông mày của Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên cũng nhăn lại, sau đó, vẫn là Hi Hi lên tiếng trước, “Là khối u sao?!” Hi Hi hỏi.

      Dường như, dự tính chuyện xấu nhấtt!

      Nghe được lời Hi Hi , bác sĩ nhìn Hi Hi, ánh mắt có mấy phần kinh ngạc, đứa bé này có phải hiểu biết quá nhiều chuyện ?

      Cho nên có thể bình tĩnh hỏi ra những lời này!

      Nhưng câu trả lời dĩ nhiên là phải!

      Bác sĩ nhìn bọn họ, lắc lắc đầu, “ phải!”

      “Vậy là cái gì! ?” Mặc Thiếu Thiên vội vàng hỏi, khi nhận được câu trả lời chính xác , phải là khối u, trong lòng Mặc Thiếu Thiên có thể là bỗng chốc thả lỏng, có thể bây giờ tâm tư thay đổi.

      Bình thường xuất não bộ có vấn đề, đều phải là vấn đề , cho nên, Mặc Thiếu Thiên dám quá xem .

      “Tôi muốn hỏi , trước đây Lâm tiểu thư làm giải phẫu mổ sọ sao! ?” bác sĩ nhìn bọn họ hỏi ngược lại.

      đến cái này, trong lòng của Hi Hi cùng mặc Thiếu Thiên đồng thời chấn động, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức quyết định nhanh mở miệng, “ có!”

      “Vậy kỳ lạ!” bác sĩ , “Ở trong phim X quang thể , trong đầu Lâm tiểu thư có con chip, cái này chính là nguyên nhân làm cho Lâm tiểu thư té xỉu, khi bị va chạm hay tác động té xỉu!”

      Con chip?

      Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đồng thời kinh hãi chút, “Tại sao có thể có con chip! ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      “Cái này tôi được lắm , nếu như Lâm tiểu thư chưa từng làm giải phẫu mổ sọ , trong đầu thể nào có chip!” bác sĩ hết sức khẳng định .

      đến cái này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, sững sờ mấy giây, chợt nhìn bác sĩ, “Bác sĩ, tôi muốn biết, nếu như trong đầu gắn vào vật này như thế nào! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ hỏi.

      Suy đoán tốt nhất của là cái dạng kia, nếu như . . . . . .

      Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nắm chặt tay lại!

      Lúc này, bác sĩ suy nghĩ chút, “Cái này, tôi có cách nào cho đáp án chính xác!”

      “Tại sao! ?”

      “Tôi phải chuyên khoa về não, tôi đề nghị nên tìm bác sĩ chuyên khoa não, tôi tin tưởng, nhất định tìm ra vấn đề!” bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên .

      Lúc này, chân mày của Mặc Thiếu Thiên nhăn lại “Bác sĩ, nếu như gắn cái chip này vào, có thể hay đưa đến mất trí nhớ! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ hỏi.

      Hỏi cái này, Hi Hi cũng sững sốt, bé hiểu được cha hỏi như thế là có ý gì, bé cũng nghi ngờ giống như vậy, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ.

      Bác sĩ cũng sửng sốt, ngờ Mặc Thiếu Thiên hỏi như thế, nhưng ông dám cho câu trả lời chính xác, “Bất kỳ vật gì cắm vào đầu cũng có thể, nhưng tôi cách nào cho đáp án chính xác, đề nghị hãy tìm chuyên gia về não, bệnh như vậy, cơ bản cũng chưa từng xuất !” bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên , cho nên ông dám kết luận tùy tiện!


      Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ, mặc dù bây giờ rất muốn hiểu nguyên nhân, nhưng bác sĩ thể đưa ra được nguyên nhân chính xác, bằng hỏi, nếu , chỉ tăng thêm lo lắng cùng hiểu lầm cho và Hi Hi!

      Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên gật đầu , “Được, tôi biết rồi!”

      Bác sĩ cũng gật đầu cái, “Tạm thời ảnh hưởng cuộc sống của Lâm tiểu thư , lát nữa ấy tỉnh lại!” bác sĩ nhìn mặc Thiếu Thiên .

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu .

      Cùng Hi Hi rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

      Nửa tiếng sau, Lâm Tử Lam tỉnh, hỏi thăm tình huống chút, có vấn đề gì, Mặc Thiếu Thiên liền mang theo lâm tử Lam xuất viện.

      Lâm Tử Lam cũng biết tại sao mình lại té xỉu, mình tại sao phải té xỉu, nhưng hình như có vấn đề hay , Hi Hi cũng , kiểm tra chút, cũng có vấn đề gì, lúc này Lâm Tử Lam mới yên tâm , trước khi xảy ra, có thể là do quá khẩn trương!

      Hi Hi với Lâm Tử Lam như vậy, nhưng trong lòng Mặc Thiếu Thiên lại biết, Hi Hi muốn làm cho Lâm Tử Lam quá lo lắng mà thôi!

      Mặc Thiếu Thiên cũng , khi chưa tìm được nguyên nhân, dễ dàng mở miệng.

      Nhưng nếu như chuyện giống như , tuyệt đối dễ dàng cho qua như vậy . . . . . .

      đường Mặc Thiếu Thiên gì, đều tự hỏi vấn đề kia, Lâm Tử lam nhìn Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, cũng có hỏi nhiều, vì vậy, dọc theo đường cứ yên tĩnh như vậy trôi qua.

      Khoảng hơn nữa tiếng , cuối cùng tới nhà.

      Hi Hi vừa xuống xe, thoạt nhìn rất hạnh phúc.

      muốn để cho Lâm Tử Lam phát cái gì, cho nên Hi Hi cười rất vui vẻ, “Mẹ, về đến nhà rồi…!” Hi Hi cười .

      Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi cười cười.

      Sau đó, bọn họ trực tiếp thang máy lên, Hi Hi mở cửa, mở đèn, “Mẹ, đây chính là nhà chúng ta !” Hi Hi cười .

      Hi Hi vào trước , Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên theo sau, vào, thấy bố trí bên trong Lâm Tử Lam càng thêm nghi ngờ lời bọn họ .

      Bởi vì trang trí bên trong, hay đồ nội thất, đều là phong cách thích, rằng đây là nhà của !

      “Như thế nào? Nơi này đều thiết kế theo sở thích của mẹ!” Hi Hi , đơn giản giới thiệu nhà của bọn họ.

      Lâm Tử Lam nhìn xung quanh, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhạt, tuyệt hối hận khi về cùng bọn họ, ngược lại, có cảm giác rất may mắn, trực giác của với , tất cả ở nơi này, mình cũng thể bỏ nhà mình, nếu như trở lại, nhất định hối hận!

      “Ừ!” Lâm Tử Lam nặng nề gật đầu , hết sức tin tưởng.

      Nhìn khóe miệng mẹ cười, Hi Hi cũng vô cùng vui vẻ.

      “Mẹ, con biết mẹ rất mệt mỏi, nơi đó là phòng tắm, nơi đó là phòng của mẹ, trước tiên mẹ có thể rửa mặt, tắm rửa , nghỉ ngơi cho khỏe chút!” Hi Hi .

      Nghe Hi Hi , Lâm Tử Lam gật đầu, vẫn là Hi Hi hiểu .

      “Được!” lâm Tử Lam trả lời, sau đó về phía phòng của mình, Mặc Thiếu Thiên đứng ở phòng khách, lúc này, Hi Hi quay đầu lại nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên , mặc dù hai người cũng chuyện, nhưng ánh mắt toát ra ý tứ, hai người cũng hiểu!

      tại, Hi Hi còn muốn cho Lâm Tử Lam biết chuyện này!

      Tương tự như vậy, Mặc Thiếu Thiên cũng có ý này!

      Vì vậy, Hi Hi liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, cha hiểu ý của con ! ?” Hi Hi hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Cha hiểu !”

      Sau đó, Hi Hi cười cười, bé biết là cha nhất định hiểu!

      Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Vậy tốt, con cũng trở về phòng thay quần áo!” Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

      Sau đó, Hi Hi thẳng về phòng.

      Mặc Thiếu Thiên cũng có gấp gáp vào, mà lấy điện thoại di động ra, mặt trời mọc lên cao.

      “Này. . . . . .”

      “Mặc tổng !” Nhận được điện thoại Mạc Lương có mấy phần kích động.

      Nghe Mặc Thiếu Thiên trở lại, vốn lá muốn đón, nhưng Mặc Thiếu Thiên cho , cho nên đến bây giờ vẫn luôn đợi điện thoại.

      “Ừ!” Mặc Thiếu Thiên trả lời tiếng, sau đó , mở miệng, “Mạc Lương, lập tức giúp tôi tìm toàn thế giới bác sĩ khoa thần kinh có uy tín nhất!” Mặc Thiếu Thiên .

      Mạc Lương sững sốt, “Mặc tổng, xảy ra chuyện gì sao! ?”

      “Ừ , lập tức giúp tôi tìm bác sĩ khoa thần kinh cực kỳ có uy tín!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe giọng Mặc Thiếu Thiên nghiêm túc, Mạc Lương cũng có hỏi quá nhiều, trực tiếp trả lời tiếng, “Tôi biết rồi!”

      Sau đó, trò chuyện ngắn ngủi, Mặc Thiếu Thiên liền cúp máy!

      Đứng ở ban công, Mặc Thiếu Thiên nhìn cảnh tượng bên ngoài, bầu trời bên ngoài, nghĩ đến loại khả năng kia, ánh mắt của liền ra tia u ám.

      Nhưng nghĩ đến lới Hi Hi với , Mặc Thiếu Thiên lại phải nhịn lại!

      Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên hít vào hơi sâu, mặc kệ như thế nào, trước mắt có đáp án, đều thể thay đổi cái gì!

      Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, quay đầu lại, về phía phòng ngủ của Lâm Tử Lam.

      Lâm tử Lam mới vừa thay quần áo cong, Mặc Thiếu Thiên liền đivào, thậm chí có gõ cửa .

      Lâm Tử Lam cau mày, nhìn , “Mặc tiên sinh, vào cửa cũng biết gõ cửa sao! ?” Lâm Tử Lam hỏi.

      Nghe thế , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ gõ cửa!” Mặc Thiếu Thiên , trực tiếp tới, ôm lấy Lâm Tử Lam.

      Động tác của đột nhiên tới, Lâm Tử Lam sững sờ, nhưng cũng biết là thói quen, hay là như thế nào, lần này Lâm Tử Lam cũng có đẩy ra, mà là mặc cho ôm, “Trước là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước khi tôi nhớ ra bất cứ chuyện gì , Mặc tổng, vẫn nên thân sĩ chútt!” Lâm Tử Lam .

      “Thân sĩ? !” Nghe từ ngữ như thế , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ngay sau đó ánh mắt nhìn , “ thân sĩ sao! ?”

      thân sĩ sao! ?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.

      Nghe được câu hỏi ngược lại này của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Ừ, thân sĩ, thích lưu manh hơn chút!”

      xong, Mặc Thiếu Thiên tiến tới nơi cổ Lâm Tử Lam , nhàng hôn .

      Cảm thấy nụ hôn của , người Lâm Tử Lam cũng nổi lên run rẩy, theo bản năng tránh Mặc Thiếu Thiên, “Tôi muốn tắm!”

      Nhìn Lâm Tử Lam né tránh, Mặc Thiếu Thiên có chút vui lòng, bắt lấy tay của Lâm Tử Lam, “ với em cùng nhau tắm!”

      Lâm Tử Lam “. . . . . .”

      Lâm Tử Lam càng im lặng hơn nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam, “Em nhìn như vậy, làm cho có cảm giác rất kích thích. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam “. . . . . .”

      Lâm Tử Lam càng thêm im lặng.

      phải trở về sao? !” lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Nghe như thế, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Trở về đâu ! ?”

      “Nhà !”

      sống ở nơi này !”

      Lâm Tử Lam “. . . . . .”

      ?

      ?

      Lâm Tử Lam có chút hoài nghi, cùng Mặc Thiếu Thiên ở cùng chỗ sao?

      Nhìn dáng vẻ tin cũa Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên lại gần , “Thế nào? Em tin điều đó! ?”

      Lâm Tử lam gật đầu.

      “Nếu như trước đây có ở cùng nhau, chẳng lẽ qua ở nơi này sao? !” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.

      phải!”

      “Vậy ở đâu! ?” Lâm Tử Lam hỏi.

      tầng khác!” Mặc Thiếu Thiên .

      Biết Lâm Tử Lam bẫy lời của mình, Mặc Thiếu Thiên cũng định ra, dù sao, hỏi Hi Hi, loát cũng biết!

      như vậy, Mặc tổng dù sao vẫn nên về nhà mình ở !” Lâm Tử Lam .

      “Em ở đây đuổi ! ?” Mặc Thiếu Thiên nhín hỏi.

      phải!” Lâm Tử Lam , “Chỉ là, tôi vẫn quen!” Lâm Tử Lam .

      Nghe lời của …, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, “Thói quen đều là dưỡng thành, về sau em từ từ quen!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, Lâm Tử Lam 囧 . [lúng túng]

      đúng là rốt cuộc, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng chịu rời !

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ chút mở miệng, “Mặc Thiếu Thiên, đồng ý với tôi , cho tôi thời gi¬an . . . . . .”

      đến cái này, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên thay đổi.

      ra, đồng ý cái này, thành ma chú của mình rồi, sớm biết , cũng đồng ý với !

      Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút, buông ra , “Được rồi, chọc em chơi ,em tắm , còn có chuyện phải làm, qua đêm ở đây đâu!” Mặc Thiếu Thiên .

      Nhắc tới cái này, cảm giác của Lâm Tử Lam chợt buông lỏng hơi.

      có ở đây là tốt rồi, nếu , cảm thấy rất khó chịu.

      Nhưng nghĩ lại, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Vậy đâu ?”

      Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên chợt cười lên, hết sức nghiệt, “Thế nào? Em lo lắng cho ! ?”

      Nhìn nụ cười của Mặc Thiếu Thiên, tim của Lâm Tử Lam thể dừng lại nhảy lên cái, “Tôi tùy tiện hỏi chút ,nếu như muốn , coi như tôi có hỏi!” Lâm Tử Lam .

      Nghe lời của …, Mặc Thiếu Thiên cười, “ tới công ty xử lý vài chuyện!”

      “Ồ!” Lâm Tử Lam gật đầu.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, nhìn , “Đúng rồi, mấy ngày nay em vừa trở về, đừng quá gấp gáp làm, nghỉ ngơi tốt mấy ngày!” Mặc Thiếu Thiên .

      đến làm, lúc này Lâm Tử Lam mới nhớ tới lời Hi Hi , cùng Mặc Thiếu Thiên làm chung trong công ty, hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên còn là ông chủ của !

      Hơn nữa, từ chuyện đúng là nhà thiết kế trang sức, Lâm Tử Lam vẫn vô cùng thích nghề nghiệp này .

      Chỉ là lúc này, Lâm Tử lam nghe được lới Mặc Thiếu Thiên , gật đầu cái, biết Mặc Thiếu Thiên lo nghĩ cho mình, cũng là vì tốt cho mình, tiếp tục cùng cãi cọ, “Tôi biết rồi!”

      Khó được thấy dáng vẻ Lâm Tử Lam nghe lời như thế, Mặc Thiếu Thiên cười, “Tốt lắm, em tắm , đây!” Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam gật đầu.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn , nhìn chằm chằm vào .

      Lâm Tử Lam cau mày, “ nhìn tôi như thế làm gì! ?” Mặc tổng lập tức hạ xuống.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lời gì trực tiếp tiến tới ở đôi môi của Lâm Tử Lam ấn xuống nụ hôn, vốn là muốn sâu hơn muốn nhiều hơn, nhưng nghĩ đến cuối cùng cũng thể ăn, Mặc Thiếu Thiên cũng coi như xong, cuối cùng chọc giận còn là mình.

      Cuối cùng, ở môi của Lâm Tử Lam hôn xuống cái, Mặc Thiếu Thiên buông ra , ở bên tai Lâm Tử Lam cảnh cáo câu, “Đừng để cho đợi quá lâu, nếu , biết làm ra chuyện gì. . . . . .”

      xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn cười tiếng, “Được rồi, nha. . . . . .”

      Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn loạt động tác của , Lâm tử Lam hoàn toàn có bất kỳ cách nào xử lí!

      Chỉ có thể gật đầu, “Vâng!”

      Sau đó, Mặc Thiếu Thiên ra ngoài.

      Lâm Tử Lam đứng ở trong phòng, nhìn Mặc Thiếu Thiên ra, sau đó nghe được thanh ngoài cửa mở ra, khóa lại, biết, Mặc Thiếu Thiên rời !

      Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam vừa có cảm giác buông lỏng chút, cũng có cảm giác có vật gì đó ở trong lòng lan tràn. . . . . .

      Qua mấy giây, Lâm Tử Lam tinh thần thoảng qua , cầm đồ lên liền vào phòng tắm tắm.

      Tắm xong ra ngoài, Lâm Tử Lam ra ngoài, đúng lúc Hi Hi cũng từ trong phòng ra ngoài.

      “Mẹ!”

      “Bảo bối!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, cảm giác về tới đây, hết sức nhõm, thoải mái.

      Lúc này, Hi Hi nhìn xung quanh, “Cha đâu? !”

      Nhắc tới Mặc Thiếu tTiên, Lâm Tử Lam ngẩn người, ngay sau đó gật đầu , “À, ấy còn có chuyện phải làm!”

      Hi Hi cũng gật đầu , “Mẹ, con tắm!”

      “Được, !” Lâm Tử Lam .

      Sau đó , Hi Hi tắm, Lâm Tử Lam xung quanh phòng.

      ra , phòng ốc nơi này , phong cách thiết kế rất đại, ngay cả phòng bếp, đều là kiểu cởi mở , xem ra, đặc biệt thích.

      Lâm Tử Lam xung quanh , ngón tay nhàng lướt qua bàn trong phòng bếp, mỗi chỗ, đều quen thuộc.

      Giống như, đây là nhà trong lòng cũng như thế!

      Cho nên, Lâm Tử Lam càm thấy đặc biệt quen thuộc.

      Lúc này, Lâm Tử Lam thấy mô hình trong có chai rượu đỏ, thấy cái này, Lâm Tử Lam cười, lập tức tới mở ra chai, sau đó tìm được cái ly, rót chút.

      Xem ra, thói quen uống chút rượu đỏ trước khi ngủ của phải là ngày hay hai ngày.

      Lâm Tử Lam bưng cái ly, tới ban công, ban công ra rất rộng lớn , cũng rất thoải mái, bên trong có mấy chậu được trồng treo lên, cũng có mấy chậu hoan, xem ra hết sức tốt.

      Quan trọng nhất là, còn có cái ghế.

      Sau khi nhìn thấy, Lâm Tử Lam lập tức bưng cái ly ngồi lên, nhàng dựa vào ghế, Lâm Tử Lam nhắm mắt lại, cảm giác này bốn phía, đặc biệt thoải mái.

      Tất cả, đều là điều thích, hình như mỗi chỗ, mỗi nơi trong căn nhà này đều là suy tính làm theo cầu .

      ra , đây chính là quà tặng Hi Hi tặng cho , cũng đặc biệt vì thiết kế.

      Thế nhưng đây là sở thích của , lại là căn nhà quen thuộc, ở trong ấn tượng của , nhưng mà chút cũng có!

      Hết chương 398!

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 399 : Cơn ác mộng của Lâm Tử Lam.


      Edit : Lavender – Blue


      Cho đến khi Hi Hi tắm xong, thấy Lâm Tử Lam ở ngoài ban công , liền qua.

      “Mẹ!” Hi Hi gọi tiếng, tới, “Làm sao còn chưa ngủ ạ! ?” Hi Hi hỏi.

      có gì, bây giờ ngủ được!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi .

      Hi Hi mặc áo ngủ xíu, nhìn hết sức đáng , “Vậy con bồi mẹ lát!” Hi Hi .

      Lâm Tử Lam cười tiếng, chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi bảo bối, mẹ có chuyện muốn hỏi con!”

      “Chuyện gì! ?” Hi Hi hỏi.

      Chuyện mẹ phải biết, bé gần như đều cho mẹ, biết mẹ còn có cái gì muốn hỏi đây!

      “À, mẹ muốn biết, trước đây mẹ và cha con đính hôn, là xuất phát từ tự nguyện chứ! ?” Lâm Tử Lam hỏi.

      Nếu như phải là xuất phát từ tự nguyện, như vậy vẫn còn cóthể là vì Hi Hi, nhưng khả năng này rất , nhưng Lâm Tử Lam ràng lắm, đối với Mặc Thiếu Thiên tình cảm sâu đậm.

      Nghe được lời Lâm Tử Lam , Hi Hi biết, mẹ hoài nghi tình cảm trước đây của mẹ với cha.

      Suy nghĩ chút, Hi Hi mở miệng, “Đúng là, lúc mới bắt đầu quan hệ của mẹ và cha tốt lắm, thể tốt lắm, nhưng hai người luôn ở trong trạng thái khó xử, cha khoa trương, nhưng mẹ lại quá cẩn thận, cho nên, hai người luôn ở giữa tầm nhìn !” Hi Hi .

      Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, nghe bé dùng từ, có loại xấu hổ, nhưng cũng cắt ngang, mà để cho bé tiếp.

      “Nhưng lúc đính hôn, hai người là lòng, nhìn ra, mẹ rất hạnh phúc!” Hi Hi cười .

      Nhìn nụ cười của Hi Hi, Lâm Tử Lam biết, Hi Hi có lừa gạt .

      ra , cũng có thể cảm thấy, nhưng ở trong lòng vẫn có chứt nghi ngờ , thể tin được.

      Trạng thái bây giờ của chính là trạng thái ban đầu mới vừa cùng Hi Hi từ nước Mỹ trở về, thể tin được, cũng dám .

      Nhưng khi , liền bất chấp tất cả.

      Đây chính là Lâm Tử Lam.

      Hi Hi hiểu lòng của mẹ , mẹ lo lắng, sợ hãi , dám tiếp nhận.

      Ngay cả bề ngoài giả bộ như có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng, ra cũng sợ, sợ phản bội.

      Hi Hi hiểu.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, gật đầu, “Mẹ biết rồi!”

      Chuyện xảy ra sau khi đính hôn , Lâm Tử Lam cũng biết, Hi Hi cũng có gạt .

      đến cùng, theo Tiêu Dật , là Mặc Thiếu Thiên mang cho tai nạn, nhưng mà theo lại phải, là làm liên lụy tới Mặc Thiếu Thiên mới đúng.

      Nếu như , kết luận Diệp An Nhiên ra tay với Mặc Thiếu Thiên, cũng bởi vì có tồn tại của , mới làm liên lụy tới Mặc Thiếu Thiên.

      Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam thở dài, chuyện tình cảm, là phiền não nhất !

      Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, mẹ bây giờ suy tính, phải là chứng minh mẹ bắt đầu để tâm đến cha rồi sao ?

      Đây là khởi đầu tốt đẹp!

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Hi Hi mím lại cười.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Con cười cái gì! ?”

      Hi Hi lắc đầu liên tục, “ có gì!”

      Sau đó, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, từ từ lại gần, khóe miệng nhìn lâm Tử Lam cười, “Mẹ, có phải mẹ thích cha rồi ! ?” Hi Hi hỏi.

      Nhưng nếu quên mất cha, phải là đối với cha có tình cảm , bây giờ, dạng vẻ của mẹ , có phải thích cha rồi ?

      Nghe được câu hỏi Hi Hi , Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó mặt nổi lên chút ửng đỏ.

      có!” Lâm Tử Lam phủ nhận.

      Hi Hi nhìn bộ dạng của Lâm Tử Lam, mở miệng cười , “Mẹ, mẹ dối!”

      “Mặt của mẹ đều đỏ!” Hi Hi .

      “Đó là bởi vì uống rượu đỏ !” Lâm Tử Lam .

      Dù sao, Lâm Tử Lam thừa nhận thích Mặc Thiếu Thiên.

      Nhưng Hi Hi nhìn, lại cảm giác giống.

      Khóe miệng bé cười nhạt, “Mẹ, ra thừa nhận thích cha cũng có cái gì tốt, cha con chính là tiêu chuẩn người đàn ông ba tốt!”

      “Đàn ông ba tốt? !”

      Nghe như thế, ánh mắt lâm Tử Lam nhìn về phía Hi hi, “Con chắc chắn chứ?”

      “Ách. . . . . .” Hi Hi sửng sốt chút, “Chúng ta đến khi cha tìm kiếm mẹ khắp trái đất , cha tuyệt đối tin tưởng!” Hi Hi hết sức khẳng định .

      Chính là ba tháng, cha tất cả ngày đêm đều tìm kiếm mẹ, chưa từng từ bỏ, là Hi Hi tận mắt chứng kiến tình cảm của cha đối với mẹ !

      Nghe lời Hi Hi , Lâm Tử Lam nhíu mày, nhấp ngụm rượu đỏ, ngay sau đó nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Vậy đàn ông ba tốt?”

      “Có tiền, đẹp trai, lại chung tình!” Hi Hi .

      Có lẽ trước đây đến lời này, bé đều muốn cắn đầu lưỡi của mình, nhưng bây giờ, bé sợ.

      như thế mà!

      Chỉ là, chẳng biết tại sao, Lâm Tử Lam nghe Hi Hi ba cái này, nhịn được cười lên.

      “Con khẳng định chứ! ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi, ngụ ý, tin!

      Thấy thế nào Mặc Thiếu Thiên cũng phải là người chung tình!

      Hi Hi gật đầu liên tục, “ Khẳng định 100% !”

      Trước kia dám , nhưng bây giờ, Hi Hi khẳng định 100% !

      Lúc này, Lâm Tử Lam dằng dặc mở miệng, “Làm sao mẹ nhìn giống!”

      “Mẹ, nhìn người thể nhìn bề ngoài nha? Mặc dù thoạt nhìn cha cả đời phóng đãng kềm chế được đương tự do, nhưng từ sau khi biết mẹ, cha liền thay đổi vô cùng chung tình !” Hi Hi .

      Sau đó chỉ sợ Lâm Tử Lam tin, giơ tay làm bộ thề , “Con dùng khí tiết của con thề!”

      Tử Lam “. . . . . .”

      , dùng nhân cách thề!” Hi Hi bổ sung.

      Lần này, Tử Lam tuyệt đối im lặng !

      Mấu chốt là, khí tiết của Hi Hi rất có giá trị sao?

      Nhân cách có giá trị sao?

      Lâm Tử Lam dắt lừa thuê sao, giống như cùng Hi Hi bán thứ gì . . . . . .
      “Mẹ, mẹ tin sao! ?” Hi Hi nhìn Tử Lam hỏi, ánh mắt chớp chớp, dáng vẻ rất non nớt rất ngây thơ .

      Lâm Tử Lam suy nghĩ chút mở miệng, “Nếu như so sánh hai phía, mẹ tương đối tin khí tiết cùng nhân cách của con!”

      Hi Hi “. . . . . .”

      “Mẹ! ! ! !” Hi Hi kêu tiếng, bày tỏ bất mãn, phản đối.

      Lâm Tử Lam cũng cười tiếng, thanh của Hi Hi, làm cho cảm nhận hạnh phúc làm mẹ .

      “Mẹ, con phản đối!”

      “Phản đối có hiệu quả!” Lâm Tử Lam trực tiếp bác bỏ trở lại.

      “Mẹ. . . . . .” Hi Hi kêu tiếng.

      Lâm Tử Lam cười, “Được rồi, mẹ giỡn!” Lâm Tử Lam .

      Lúc này, Hi Hi lại bĩu môi, chỉ là thấy dáng vẻ mẹ cười vui vẻ như vậy, bé cũng liền thỏa mãn.

      “Được rồi được rồi , khuya lắm rồi, ngày mai con còn phải đến trường, ngủ sớm chút!” Lâm Tử Lam .

      Lúc này Hi Hi mới gật đầu, “Dạ, mẹ ngủ ngon!”

      Sau đó, Hi Hi bước tới nhàng hôn lên mặt Lâm Tử Lam .

      “Ừ, ngủ ngon!” Lâm Tử Lam ngồi ở ghế, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn, hết sức mê người.

      Sau đó, Hi Hi về phòng , Lâm Tử Lam ngồi ở ghế xích đu, nhìn bầu trời, cảm nhận làn gió lướt qua, rất thoải mái, mới vừa lo lắng cùng vui, cũng đều bởi vì Hi Hi tan thành mây khói.

      Ngồi ở ghế bao lâu, uống xong ly rượu đỏ trong tay, Lâm Tử lam cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

      Nằm ở giường bao lâu, Lâm Tử Lam liền ngủ thiếp .

      Nhưng đêm nay, Lâm Tử Lam ngủ cũng khá lắm.

      Trong đầu dần ra các vật, các loại hình ảnh, đêm tối, có xe, có biển, có ánh lửa, còn có tiếng súng, có tiếng bom . . . . . .

      Đủ loại đan quyện vào nhau, Lâm Tử Lam nằm ở giường, trán cũng toát ra mồ hôi.

      Chỉ giây sau, khắc kia ngọn lửa bùng lên , Lâm Tử Lam thấy người từ đối diện xông lên, nhưng lúc này, Lâm Tử Lam đột nhiên la lên tiếng, kinh hãi tỉnh lại.

      Lâm Tử Lam nằm ở giường, nhìn trần nhà, sau mấy giây, mới bình tĩnh lại, biết đó là giấc mơ.

      Bây giờ , rất ít mơ giấc mơ như thế , biết tại sao, hôm nay lại mơ như vậy.

      Hơn nữa, Lâm Tử Lam nắm chăn chặt, trong lòng, ngừng kinh hoàng . . . . . .

      Ngay vào lúc này, lại nghe được thanh bên ngoài thình thịch , Lâm Tử Lam nhìn về phía cửa, sau đó, cửa chợt bị đẩy ra, bóng dáng chạy vào.

      “Sao vậy? Thấy ác mộng! ?” Mặc Thiếu Thiên qua, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Lâm Tử Lam vẫn nằm ở giường như vậy, nhìn Mặc Thiếu Thiên xuất ở trước mắt mình, kinh ngạc thôi.

      phải rồi sao?

      Thế nào vào?

      Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, đối mắt mở to , hoài nghi bây giờ vẫn còn nằm mơ phải là .

      Cho đến khi tiếng của Mặc Thiếu Thiên lần nữa truyền tới, “Sao vậy?” Mặc Thiếu Thiên nhìn rất lo lắng hỏi.

      Lần này, Lâm Tử Lam mới xác định, mình phải là nằm mơ, Mặc Thiếu Thiên xuất trước mặt , giống như là diễn viên phim truyền hình.

      lâu, Lâm Tử Lam mới tìm lại giọng của mình, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ phải rồi sao! ?”

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ý thức được Lâm Tử Lam cái gì, “À, có chút việc, vừa trở về!” Mặc Thiếu Thiên .

      đến cái này, lúc này Lâm Tử Lam mới gật đầu , “À!”

      “Em làm sao vậy? Thấy ác mộng phải ! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam ân cần hỏi.

      Lâm Tử Lam gật đầu, “Ừ, rất lâu rồi chưa từng thấy. . . . . .” Lâm Tử Lam .

      Có thể có liên quan tới việc hôm nay thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe kích thích đến trí nhớ của Lâm Tử Lam , cho nên, mới có thể dẫn đến thấy ác mộng!

      Nếu , trong cơn ác mộng của Lâm Tử Lam cũng xảy ra xe.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, trong đêm tối, sau khi nghe được Lâm Tử Lam ra những lời này, ánh mắt thoáng qua tia u ám, nhưng rất nhanh bị Mặc Thiếu Thiên che giấu , nhìn , “Được rồi, có việc gì, ở đây, em ngủ !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam .

      Khó được nhìn thấy bộ dạng dịu dàng này của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy ngạc nhiên thôi.

      Nhưng Lâm Tử Lam rất muốn , ở nơi này, tôi càng ngủ được!

      Nhưng lời này, Lâm Tử Lam ra, nếu Mặc Thiếu Thiên chắc chắn lập tức đổi sắc mặt, làm ra chuyện gì, cũng biết!

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, vẫn nhìn mình, Mặc Thiếu Thiên chợt nghĩ đến cái gì, mở miệng, “Em yên tâm, em ngủ, lập tức !”

      Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên , Lâm Tử Lam cũng biết hiểu lầm, nhưng muốn giải thích, rồi lại biết làm sao mở miệng, định, Lâm Tử Lam cũng , gật đầu, nhắm mắt lại ngủ lần nữa vậy.

      Còn Mặc Thiếu Thiên ngồi ở bên cạnh , có bất kỳ cử động nào, cảm thấy hô hấp của Lâm Tử Lam về sau đều đều, cho là ngủ , lúc này Mặc Thiếu Thiên mới từ từ đứng dậy, ra rất nhàng.

      Lúc cánh cửa kia đóng lại, Lâm Tử Lam từ từ mở mắt ra. . . . . .

      Nhìn hướng cửa, lúc này Lâm Tử Lam mới thở dốc hơi.

      ra , điều đáng sợ nhất trong giấc mơ của , là nhìn thấy khuôn mặt chạy về phía , là Mặc Thiếu Thiên! . .

      Hết chương 399!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :