1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 377: càng lạnh, tôi càng nhiệt tình!



      Edit: Lavender - Blue


      Tô Cẩn Nhi thấy thế, nhìn Louis, ánh mắt thoáng qua tia đau đớn, nhưng thủy chung gì, xoay người theo ra ngoài.

      Hách Tôn ở phía trước, Tô Cẩn Nhi ở phía sau, thấy bóng lưng của Hách Tôn, Tô Cẩn Nhi suy nghĩ chút, nắm chặc quả đấm, theo!

      “Chờ chút!” Tô Cẩn Nhi đuổi theo, ở phía sau Hách Tôn mở miệng.

      Nghe được thanh, bước chân của Hách Tôn dừng lại, nhưng quay đầu lại, trực tiếp mở miệng hỏi, “Có chuyện gì ! ?”

      phải đưa quà tặng cho Louis sao! ?” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn hỏi.

      “Tôi giống như đùa sao! ?” Hách Hôn hỏi.

      giống!

      Nhưng Tô Cẩn Nhi lại cảm thấy rất có lỗi.

      “Là quyền sử dụng đất sao! ?” Tô Cẩn Nhi hỏi.

      “Là như thế thế nào! ?” Hách Tôn .

      Mặc dù, chuyện của Louis với bọn họ mà ít, nhưng chuyện này, vẫn là do Hách Tôn tuân thủ hứa hẹn trước đây, quyền sử dụng đất, chỉ là phần đền bù của mà thôi.

      Nhìn Hách Tôn , Tô Cẩn Nhi muốn cái gì, rồi lại biết nên cái gì cho phải.

      “Đây là biên giới nước Pháp, có thể có thể có quyền sử dụng đất sao! ?” Tô Cẩn Nhi có chút lo lắng hỏi.

      “Chuyện này cần lo lắng, tôi tự có cách!” Hách Tôn .

      Nghe thấy thế, Tô Cẩn Nhi gật đầu.

      Đối với lời Hách Tôn , thể nghi ngờ.

      Đúng lúc ấy , Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, ánh mắt mang theo mấy phần mong đợi cùng lộ vẻ xúc động, suy nghĩ chút, thay đổi mở miệng.

      “Mới vừa rồi, . . . . . .”

      Nghe được Tô Cẩn Nhi vừa mở miệng, ánh mắt Hách Tôn nhìn về phía .

      Vừa chạm đến ánh mắt của Hách Tôn, trong lòng của Tô Cẩn Nhinhanh chóng nhảy lên, sau đó suy nghĩ chút, nhìn Hách Tôn lên tiếng, “Làm sao biết tối ở bên kia! ?”

      “Động tĩnh lớn như vậy, làm sao tôi biết! ?” Hách Tôn nhìn Tô Cẩn Nhi lạnh lùng mở miệng .

      Mỗi lần đối mặt với Tô Cẩn Nhi, thái độ của lập tức lạnh xuống.

      Tô Cẩn Nhi cũng biết tại sao, thời điểm mình đối mặt với Hách Tôn, còn chút đường lui nào nữa.

      Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, có bao nhiêu mong chờ, cũng có bấy nhiêu hồi hộp, “, có phải hay cũng biết rồi ! ?”

      “Biết cái gì! ?” Hách Tôn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn lạnh giọng hỏi.

      Cũng biết là biết, hay giả vờ biết.

      “Về thân thế của tôi!” Tô Cẩn Nhi .

      Nghe thấy thế, ánh mắt Hách Tôn khẽ chớp chớp cái, nhưng ngay sau đó ánh mắt nâng lên, ánh mắt trở nên kiên định mà xa lạ, “Chuyện của , tôi có hứng thú, cũng có hứng thú muốn biết!”

      Những lời này, vô cùng đau thương.

      Tô Cẩn Nhi đứng ở trước mặt của Hách Tôn, nhất thời lúng túng, cảm giác mình đặc biệt tự mình đa tình.

      Nhưng đối với việc Hách Tôn lạnh nhạt, sớm quen.

      Nhìn Tô Cẩn Nhi dám mở miệng, Hách Tôn trực tiếp cất bước về phía trước, Tô Cẩn Nhi thấy thế, lập tức vươn tay ngăn cản Hách Tôn.

      làm gì đấy! ?” Đôi mắt Hách Tôn, sững sờ quét mắt nhìn cái.

      Tô Cẩn Nhi cũng nhìn Hách Tôn, lúc này biết lòng can đảm từ đâu, ánh mắt nhìn thẳng Hách Tôn.

      sao? Vậy tại sao muốn cứu tôi! ?” Tô Cẩn Nhi nhìn hách Tôn hỏi.

      Nghe được câu này, ánh mắt Hách Tôn thoáng qua nhìn , dường như lạnh hơn, “ cho rằng tôi cứu ! ?”

      “Chẳng lẽ đúng sao! ?” Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn cố chấp hỏi, nếu như nhờ phát súng kia của , có lẽ bây giờ, chết.

      Nghe được câu này, khóe miệngHách Tôn nâng lên nục cười lạnh “Tôi chỉ làm việc vì bản thân mình, tìm cách giải quyết mà thôi!” Hách Tôn .

      “Chuyện của tôi, liên hệ gì tới , cũng cần gánh vác giúp tôi!” Hách Tôn nhìn Tô Cẩn Nhi gằn từng chữ, lời lạnh lẽo.

      Dường như, giữa bọn họ, có bất kỳ quan hệ gì.

      Dường như, Hách Tôn xem như người thừa.

      Nghe thế, Tô Cẩn Nhi cau mày, vẫn cam lòng nhìn Hách Tôn, “ sao? Chỉ là như vậy sao! ?”

      “Đối với người tin, tôi cần thiết làm cho tin tưởng!” Hách Tôn .

      Mỗi câu, cũng đối với Tô Cẩn Nhi tràn đầy lạnh nhạt.

      Giống như, Tô Cẩn Nhi làm gì đắc tội với vậy.

      Nhưng Tô Cẩn Nhi vẫn tin.

      Tại sao có cảm giác, giống với Hách Tôn chỗ nào đó ?

      Nhưng lại được!

      “Vậy tại sao với Louis, kể từ đó về sau tôi cùng ngôi làng bí này có bất kỳ quan hệ gì! ?” Tô Cẩn Nhi hỏi, chuyện này hẳn là quản chuyện của chứ! ?

      Sau khi hỏi hết những lời này, Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, trong lòng tràn đầy mong đợi!

      Biết Hách Tôn lãnh khốc, nhưng chỉ cần chút . . . . . .

      chút là tốt rồi. . . . . .

      Nhưng trả lời chính là vô cùng thất vọng.

      vào là vì tôi, vì cứu LEO mới bị phát , tôi cứu , chuyện này, chúng ta ai cũng nợ ai!” Hách Tôn gằn từng chữ.

      Dường như, muốn phân biệt ràng.

      Nghe những lời như thế!

      Tô Cẩn Nhi muốn mắng chửi người!

      Hai tay nắm chặt lại!

      Gặp qua lãnh khốc, nhưng chưa từng thấy qua lãnh khốc như vậy!

      Cho hỏi, thế giới này, còn có ai lạnh lùng hơn Hách Tôn, vô tình hơn người đàn ông này, khó khăn hơn người đàn ông này sao! !

      Tô Cẩn Nhi hít thở sâu hơi.

      Nhưng có cách gì chứ!

      đối với người đàn ông này, chút biện pháp cũng có!

      Bất luận đối với thế nào, đều có cách nào rời xa người đàn ông này!

      Lúc này, Tô Cẩn Nhi nhìn Hách Tôn, “Phải ? Nhưng tôi cho là như vậy!”

      Sau đó, ánh mắt Hách Tôn, hờ hững rơi người Tô Cẩn Nhi.

      Lúc này, Tô Cẩn Nhi gợi lên nụ cười nhạt, “ có phải hay bởi vì cứu tôi, tìm đại cái cớ! ?”

      Nghe được câu này, Hách Tôn ngay cả giải thích đều lười phải giải thích, trực tiếp .

      “Hách Tôn!” Lúc này, Tô Cẩn Nhi chợt mở miệng gọi tiếng, lập tức bước tới, nhìn Hách Tôn, khóe miệng của gợi lên nụ cười xinh đẹp, “Nếu như trả lời, tôi coi như đồng ý!” Tô Cẩn Nhi .

      Nghe được câu này, ánh mắt Hách Tôn hờ hững xẹt qua người Tô Cẩn Nhi,“Nếu như cảm thấy có thể như vậy, tùy muốn nghĩ sao nghĩ!” xong, Hách Tôn trực tiếp rời .

      Tô Cẩn Nhi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Hách Tôn, biết vì sao, trong lòng nghĩ như vậy, cùng Hách Tôn như vậy, hình như, lại trở thành . . . . . .

      Trong lòng, thế nhưng kích động lên.

      ra, Hách Tôn vẫn có chút xíu thay đổi.

      Ít nhất, cứu .

      Cũng vì , đưa ra điều kiện cùng Louis!

      Dù là mục đích gì, tóm lại, Tô Cẩn Nhi cảm thấy thỏa mãn!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Cẩn Nhi bỏ qua lo lắng, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt, hết sức đẹp, ngay cả ánh mắt, cũng lóe ra ánh sáng khác thường!

      Hách Tôn, mặc kệ lạnh lùng nữa, đối với tôi làm như thấy, tôi đều bỏ cuộc!

      càng lạnh, tôi càng nhiệt tình!

      Xem nây giờ làm sao với tôi!

      Đều phải hỏa hòa tan băng, chính là băng dập tắt hỏa, mặc kệ là kết quả gì, Tô Cẩn Nhi cũng cam tâm tình nguyện vượt qua.

      ... ...... ...... ...... .........

      Trong khi bên kia.

      Đêm khuya.

      Hi Hi thế nào cũng muốn cùng Lâm Tử Lam cùng nhau ngủ.

      lâu gặp, Hi Hi rất muốn ở bên Lâm Tử Lam, lâm Tử Lam cũng đồng ý.

      Trước kia, thời điểm hai người ở cùng chỗ, Hi hi muốn ngủ cùng Lâm Tử Lam, thế nhưng cảm giác mình trước kia biết quý trọng.

      Bây giờ có cơ hội, Hi Hi vô cùng vui vẻ.

      Lâm Tử Lam cũng vô cùng thích Hi Hi, ở chỗ này đợi lâu như vậy, cũng lâu trò chuyện, tại có Hi Hi làm bạn, cảm thấy có thể giải tỏa buồn bực.

      “Mẹ, con nhớ mẹ!” Hi Hi , “Có thể, buổi tối hôm nay con quá phấn khởi sợ ngủ yên!” Hi Hi .

      Nghe được Hi Hi hồ hởi, Lâm Tử Lam cười tiếng, “ ngủ được, trò chuyện suốt đêm!”

      ! ?” Hi Hi vui mừng hỏi.

      Lâm Tử Lam còn chưa mở miệng, Hi Hi lại mở miệng, “ được!”

      “Mẹ đồng hồ sinh học của mẹ nhất định chính xác, đến giờ rồi, nhất định phải ngủ, nếu , nhất định ngày sau huyệt Thái Dương đau!” Hi Hi .

      Nghe thấy thế, Lâm Tử Lam sửng sốt.

      Nhìn Hi Hi, ánh mắt mang theo mấy phần kinh ngạc.

      ngờ Hi Hi thế nhưng biết ràng như thế.

      Hi Hi chút cũng sai, nếu như ngủ ngon, ngày hôm sau, nhất định nhức đầu!

      ngờ, Hi Hi ngay cả chi tiết như vậy cũng biết ràng như thế!

      Nghĩ tới đây, trong lòng của Lâm tử Lam khỏi có dòng nước ấm áp chảy vào, dường như, có đứa con như Hi Hi, đối với , là may mắn!

      Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Làm sao vậy mẹ? mặt con có dính gì sao! ?”

      Lâm Tử Lam cười lắc đầu, “ có!”

      Hi Hi cười tiếng, sau đó, Lâm Tử Lam bước tới, ở mặt Hi Hi, nhịn được hôn cái.

      Hi Hi sửng sốt.

      Mẹ thế nhưng hôn bé rồi hả ?

      Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi, chớp đôi mắt hỏi, “Sao vậy! ?”

      Hi Hi vô cùng kinh ngạc, vội vàng lắc đầu, “ có, có!”

      Mặc dù có, nhưng trong lòng lại vui đến hỏng rồi!

      Đây coi như là phản ứng lớn nhất trong lòng của mẹ, ra , mẹ mặc dù quên mất bé, nhưng lại nhìn thấy bé lần nữa, vẫn là rất thích bé, rất thích bé!

      Nhìn Hi Hi cười, Lâm Tử Lam cũng cười.

      ra mới vừa rồi hôn Hi Hi, giống như, cũng giống như phản ứng tự nhiên.

      Dù sao, làm như vậy rồi!

      Chỉ là nhìn bộ dạng vui vẻ như vậy của Hi Hi, Lâm Tử Lamcảm thấy, mình càng vui vẻ hơn!

      “Mẹ, ngủ, ngủ!” Hi Hi ở giường vui sướng nhảy .

      Cha sao, bé cũng yên lòng, hôm nay nhất định phải ôm mẹ chặt ngủ giấc!

      “Được rồi!” Lâm Tử Lam cười , vừa muốn lên giường nghỉ ngơi, lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa.

      “Cốc cốc cốc!”

      Nghe tiếng, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam nhìn nhau cái, vẫn là Hi Hi lên tiếng, “Mẹ, con mở cửa!”

      Lâm Tử Lam gật đầu, “Ừ!”

      Vì vậy, Hi Hi từ giường xuống, mang dép, lập tức ra mở cửa!

      “Ai vậy!” Hi Hi hỏi tiếng, sau đó kéo cửa ra.

      Mới vừa kéo cửa ra, cũng cảm giác có lực đạo mạnh mẽ, bất thình lình duỗi vào, đem Hi Hi kéo ra ngoài. . . . . .

      “Mẹ!” Hi hi đột nhiên hô tiếng!

      Nghe được thanh, Lâm Tử Lam cau mày, quay đầu lại, lại thấy cửa có ai!

      “Bảo bối!” Lâm Tử Lam kêu tiếng, nhưng lại ai trả lời, nghĩ tới đây, Lâm Tử lam lập tức suy nghĩ cũng suy nghĩ chạy về phía cửa!


      Hết chương 377!

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 378 : Hai Cha Con Phúc Hắc

      Edit : Oanh Love

      " Bảo Bối!" Tử Lam gọi tiếng, nhưng có người trả lời, nghĩ tới đây, Tử Lam cảm thấy trong lòng lo lắng, hướng phía cửa chạy .

      Chạy ra đến cửa, Tử Lam ngẩn người.

      Ngoài cửa, trông thấy Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi đứng ở nơi đó.

      Hi Hi tựa lưng vào tường, Mặc Thiếu Thiên đứng bên cạnh Hi Hi vẻ mặt có chút miễn cưỡng, hai người dường như đàm phán việc gì đó, thấy Tử Lam ra, ánh mắt của hai người đồng loạt tề tụ người .

      “Hai người......" Tử Lam nhìn cha con bọn họ, biết hình dung thế nào.

      Lúc này, Hi Hi nhìn Tử Lam yếu ớt mở miệng, " Mẹ, cha , có chuyện muốn cùng con!" Hi Hi nghiêm trang .

      Cho dù có tình cần bàn, cũng cần thần bí như vậy !

      Tử Lam giật nảy mình, cho rằng ai đem Hi Hi bắt !

      " ngại để chiếm dụng Hi Hi ít thời gian được chứ!?" Mặc Thiếu Thiên nhướn mày nhìn Tử Lam hỏi.

      , hai người kia lớn lên thực quá giống nhau.

      Tử Lam nhìn, cảm thấy có chút buồn cười.

      " Con trai cũng là của , vậy nên cứ tùy ý!" xong, Tử Lam xoay người trở về phòng.

      Nhìn Tử Lam rời khỏi, lúc này, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, mới chuyển sang người Hi Hi.

      Hi Hi cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, bé chỉ biết cha có chuyện gì muốn với mình.

      Suy nghĩ chút, Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

      " Bảo bối......"

      " Ân!?"

      " Con phải cho cha biết, có phải con cũng rất muốn quan hệ giữa cha và mẹ khôi phục như trước kia hay !?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.

      định bụng dùng mọi phương pháp xử lí đến thuyết phục Hi Hi.

      Nhưng mà, cha con hai người chỉ tâm giống nhau, mà ngay cả trình độ phúc hắc đều như nhau, Hi Hi làm sao biết trong lòng cha nghĩ gì.

      Lúc này, Hi Hi cũng vờ như bé biết gì.

      Nghe Mặc Thiếu Thiên xong, Hi Hi nghiêm trang gật đầu, " Đúng vậy!"

      " Nếu tại có biện pháp, vậy con có nguyện ý giúp cha hay !?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, rất có bộ dạng nịnh nọt, để bé dễ dàng thỏa hiệp.

      ra, giờ này khắc này trong lòng cha nghĩ điều gì, Hi Hi đoán được bảy tám phần rồi.

      Bất quá, bé thầm nghĩ muốn giả vờ bản thân mờ mịt vô tri, " Vậy con quả rất muốn biết cha đưa ra biện pháp như thế nào!"

      Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút, sau đó tiến tới, nhìn Hi Hi, " Khuya hôm nay, con phải ngủ sớm, cha có chuyện muốn cùng với mẹ con!"

      Hi Hi ở trong lòng chăm chọc !

      Bé cũng đoán được cha nhất định dùng biện pháp này!

      Trong lòng cha suy nghĩ gì, dĩ nhiên bé là người hiểu ràng nhất!

      Hành động này cũng chút khí tiết nào cả!

      Bất quá, Hi Hi vẫn muốn giả trang bộ dáng bé điều gì đó cũng đều hiểu, lập tức lắc đầu, " Ân ân, được!"

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Hi Hi, " Chẳng lẽ con muốn cha đem mẹ con kéo về nhà!?"

      Hi Hi ngay lập tức gật đầu, " Dĩ nhiên con rất muốn!"

      " Vậy hãy để cho cha…!" Mặc Thiếu Thiên .

      Hi Hi liên tục lắc đầu, " được!"

      " Vì sao!?"

      " Lâu rồi con có nhìn thấy mẹ, con cũng vậy rất nhớ mẹ, muốn cùng ngủ chung với mẹ!" Hi Hi .

      " Chờ cha đem mẹ con đưa về nhà, con muốn lúc nào ngủ chung chẳng được, cơ hội đương nhiên rất nhiều!" Mặc Thiếu Thiên giáo dục.

      Hi Hi vẫn cứ lắc đầu.

      Mặc kệ Mặc Thiếu Thiên như thế nào, Hi Hi đều hoàn toàn kiên định lắc đầu.

      được!

      Bé cũng muốn ngủ cùng mẹ!

      Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn khổ não.

      ngờ con trai của mình cũng dễ đối phó như tưởng.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, " Con có nể tình cha con mà cho cha chút mặt mũi được !?" Mặc Thiếu Thiên cau mày hỏi.

      " Cha, mặt mũi lúc nào còn cũng đều có thể cho cha, nhưng tại được, con cũng vậy muốn ngủ cùng với mẹ!" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên nắm chặt nắm tay.

      " Nhưng đó là lão bà của cha mà!"

      " Cũng là mẹ của con!" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên, "......"

      Hi Hi chợt nhớ tới điều gì đó, bổ sung, " Mẹ sinh ra con, nuôi con lớn như vậy, cho nên, chuyện giữa mẹ và con, so với của cha hiễn nhiên còn nhiều hơn, cha, thể đợi đến ngày mai rồi luôn sao!" Hi Hi .

      " được!" Mặc Thiếu Thiên cũng hơi cự tuyệt.

      chính là loại người nếu quyết tâm muốn làm điều gì lập tức thực , muốn phải chờ, căn bản chuyện đó thể nào xảy ra.

      Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Vậy còn cách nào rồi!"

      Dứt lời, Hi Hi hướng về phía phòng nghỉ đến.

      Mặc Thiếu Thiên thấy thế, lập tức kéo Hi Hi lại, đem bé đặt tường, Mặc Thiếu Thiên ngờ con trai của mình dĩ nhiên cũng khó đối phó như vậy.

      " giờ cha bị thương, nhường cho cha !" Mặc Thiếu Thiên .

      Hi Hi lắc đầu, trưng ra biểu tình có cửa đâu.

      " Vậy con rốt cuộc muốn thế nào mới có thể nhường cho cha!?" Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng vỗ về, nhìn Hi Hi hỏi.

      ra, Hi Hi chờ những lời này.

      Nếu cha sớm phải tốt hơn sao!

      Bất quá, Hi Hi muốn giả bộ thêm chút, gương mặt vô tội nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Cha như vậy, lòng của con cảm thấy rất tổn thương......"

      " Con chỉ muốn cùng mẹ......"

      " Chớ giả bộ, thẳng!" Mặc Thiếu Thiên có chút nhịn được .

      Ngay sau đó, Hi Hi nghiêm mặt, " Cha, con muốn thương lượng với cha về bản thiết kế súng trường mới......"

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên quay đầu sang nhìn Hi Hi, " có thương lượng!"

      dễ dàng từ đám người kia mới có được, làm sao có thể khinh địch đem trả lại!

      Nghe Mặc Thiếu Thiên quả quyết, Hi Hi nhướng mày, " Vậy coi như xong, con muốn quay về ngủ!" Hi Hi làm bộ muốn .

      Mặc Thiếu Thiên thấy thế, lập tức kéo Hi Hi, " Đợi chút!"

      Hi Hi dừng lại, nhưng quay đầu, " Cha, con buồn ngủ lắm rồi!" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn theo bóng lưng của Hi Hi, cắn răng, quả thực đánh giá quá thấp con trai của mình rồi!

      Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng có biện pháp nào!

      Lão bà dĩ nhiên quan trọng nhất!

      Cùng lắm , tìm thời gian đoạt trở về!

      Suy nghĩ chút, Mặc Thiếu Thiên cắn răng cái, " Tốt, thành vấn đề!"

      " Mặt khác, Hợp Tung dùng thành phố A làm giao dịch, Cửa Ngục được phép can thiệp!" Hi Hi nhân cơ hội này đưa ra điều kiện!

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, " Con......"

      " Mẹ, con tới......"

      " Tốt, thành vấn đề!" Mặc Thiếu Thiên cắn răng đáp ứng.

      Nhìn cha đáp ứng có chút miễn cưỡng, Hi Hi lập tức nở nụ cười.

      " Cha, sớm đồng ý tốt rồi!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cười .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, vẻ mặt cực kỳ đau lòng, " Oắt con, còn dám tính kế lên đầu cha mình!"

      " Thân là trong số những người lãnh đạo Hợp Tung, đương nhiên muốn vì Hợp Tung suy nghĩ, hơn nữa, mấy thứ này, tất cả vốn thuộc về Hợp Tung, cha chẳng qua chỉ là đem thứ thuộc về mình trả trở về chủ củ, cho nên cần phải đau lòng!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ thoải mái , nhưng nụ cười khóe môi lại thập phần vui vẻ.

      Sau khi chuyện kia phát sinh, Mặc Tử đau lòng muốn chết ... vì bản thiết kế, tại, cuối cùng bé cũng có cơ hội cầm về!

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, tức giận mở miệng, "Bạch Nhãn Lang!"

      ngờ có ngày lại bị chính con trai của mình chơi xỏ.

      Hi Hi cười, " Cha, so sánh mà , mẹ quan trọng hơn phải sao, cha cũng đâu chịu thiệt thòi!" Hi Hi mỉm cười thập phần vui vẻ .

      Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh tiếng.

      " Tốt lắm, cha, con vào trước!" xong, Hi Hi định vào.

      Mặc Thiếu Thiên lập tức kéo bé, " phải con nhường cơ hội này cho cha sao!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, " Đúng là như vậy, nhưng tại cha nghĩ con cần vào sao!?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút.

      Hi Hi lúc này mới nghiêm trang mở miệng, " Chuyện khác con dám , nhưng con khẳng định, tại nếu cha vào, nhất định mẹ đem cha đuổi thẳng ra bên ngoài!" Hi Hi .

      Hơn nữa, khả năng này hết sức khẳng định xảy ra.

      Mặc Thiếu Thiên vừa nghĩ, cảm thấy cũng đúng.

      Lâm Tử Lam mất trí nhớ, thể so với trước kia.

      " Vậy phải làm sao bây giờ!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.

      Hi Hi suy nghĩ chút, sau đó tiến đến bên tai Mặc Thiếu Thiên .

      Mặc Thiếu Thiên nghe xong, khóe miệng chậm rãi nâng lên.

      Sau khi Hi Hi xong, nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Cha cảm thấy như thế nào!?"

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, " Qủa là con trai tốt của cha!" Mặc Thiếu Thiên tâm khen ngợi.

      Hi Hi 囧.

      Vừa nãy biết ai mắng bé là bạch nhãn lang ?

      Trong nháy mắt liền thay đổi!

      Bé khinh bỉ cha mình!

      Hi Hi cười, " Nếu như vậy, vậy cha chịu khó chờ tin tức tốt của con!" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

      " Đến, cùng nhau so thời gian!" Hi Hi

      Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, sau đó cũng thập phần phối hợp vươn tay, " tại, mười giờ lẻ phút!"

      "OK, sai!" Mặc Thiếu Thiên .

      " Tốt, 12 gặp lại!" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

      Ngay sau đó, Hi Hi trở về phòng.

      Mặc Thiếu Thiên cũng trở về phòng của mình.

      Từ lúc sinh ra tới giờ cũng chưa bao giờ trãi qua ba tiếng đồng hồ dài như ba năm.

      ……………………….

      Trở lại gian phòng, Tử Lam ngồi uống nước, thấy Hi Hi, nhíu mày, " Có chuyện gì !?"

      Hi Hi lắc đầu, " có!"

      Tử Lam suy nghĩ chút, cũng muốn suy nghĩ nhiều, gật đầu, " Ngủ !"

      " Vâng !"

      Ngay sau đó, Hi Hi lưu loát bò lên giường.

      Tử Lam cũng ngồi lên, hai người nằm giường, Hi Hi nhìn lên đầu giường đèn ngủ vẫn sáng, bé biết buổi tối mẹ có thói quen mở ngọn đèn ngủ, nhưng bởi vì còn có chuyện, cho nên bé phải nghĩ biện pháp.

      Suy nghĩ chút, Hi Hi mở miệng, " Mẹ, có thể đem đèn tắt được ? Con biết mẹ có thói quen mở đèn khi ngủ, nhưng đèn sáng, bảo bối quen!" Hi Hi nhìn Tử Lam, khẽ .

      Nếu Hi Hi có quen, Tử Lam đương nhiên nghe theo.

      " Tốt!" Ngay sau đó, Tử Lam vươn tay, tắt đèn.

      " Cám ơn mẹ!" Hi Hi cười ngọt ngào .

      Tử Lam cũng mỉm cười, tuy rằng có thói quen bật đèn ngủ, nhưng giờ này khắc này, có Hi Hi bên cạnh, Tử Lam nghĩ, tắt đèn, cũng có gì quan trọng.

      Tử Lam cười, nhớ tới điều gì đó, nhìn Hi Hi, " Xem ra, con đối với mẹ rất quen thuộc, quả như lòng bàn tay!"

      " Đó là đương nhiên, con và mẹ cùng chỗ sinh sống bảy năm, thói quen của con toàn bộ mẹ điều biết, thói quen của mẹ, con cũng vậy toàn bộ biết!" Hi Hi .

      " Có đúng !?" Nghe Hi Hi như vậy, Tử Lam suy nghĩ chút, " Đáng tiếc, tại mẹ đều quên hết!"

      Nghe mẹ , Hi Hi cười, " quan hệ, cho dù mẹ quên mất, nhưng trong tiềm thức, mẹ vẫn luôn nhớ kỹ bảo bối, phải sao!?" Hi Hi hỏi.

      Lúc này, Tử Lam nhớ tới, trước khi gặp được Hi Hi, lại bỗng nhiên gọi bảo bối, xem ra, trong tiềm thức, thực quên thứ gì đó.

      Chỉ là, chuyện này, nghĩ ra mà thôi.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 379 : Tử Lam Dùng Mỹ Nhân Kế

      Edit : Oanh Love

      Lúc này, Tử Lam nhớ tới, trước khi gặp được Hi Hi, lại bỗng nhiên gọi bảo bối, xem ra, trong tiềm thức, thực quên thứ gì đó.

      Chỉ là, chuyện này, nghĩ ra mà thôi.

      Tử Lam khẽ " Ân!" tiếng, Hi Hi sai, trong tiềm thức, vẫn còn có chút cảm giác với bé.

      Hi Hi cười, sau đó cùng Tử Lam ôn lại rất nhiều chuyện củ, sau đó mãi cho đến gần mười hai giờ khuya, mặc dù hai mẹ con rất muốn thức trắng đêm để tâm , nhưng tại mười gần hai giờ, khuya lắm rồi, hai người đều có chút buồn ngủ.

      Nhất là Tử Lam, thời gian ngủ của đặc biệt chuẩn, tại có điểm buồn ngủ, mà Hi Hi bên cạnh cũng tận lực chống đỡ, cho đến lúc kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, Hi Hi nhìn xuống thời gian, lại trong lòng cảm thấy có chút khốn đốn, cũng từ giường bò dậy.

      Tử Lam có chút nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác được Hi Hi đứng lên, mơ mơ màng màng hỏi câu, " Con làm sao vậy!?"

      " Nga, có gì, con nghĩ nhà cầu!" Hi Hi .

      Sau khi Tử Lam nghe Hi Hi , chỉ mê man mang ngẩng đầu nhìn, " Tốt, vậy con !" Vừa dứt lời ngã xuống giường tiếp tục ngủ.

      Hi Hi thấy Tử Lam gì, ngay sau đó, bé xỏ đôi dép liền ra ngoài.

      Ngay cửa, Mặc Thiếu Thiên sớm chờ ở đó.

      Thấy Hi Hi rốt cuộc cũng chịu ra, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, " phải đúng mười hai giờ sao!?"

      " Đúng vậy!"

      " tại trễ thế này, con mới ra!" Mặc Thiếu Thiên , ngôn ngữ có chút nôn nóng.

      Hi Hi nhíu mày, chẳng lẽ dáng vẻ của bé đáng tin sao?

      Ngay sau đó, Hi Hi vẫn cố ý vươn tay nhìn vào đồng hồ, mặt biểu , mười hai giờ sai a!

      " Quả mười hai giờ a!" Hi Hi .

      "No, No, No, tại cũng mười hai giờ năm phút rồi đấy!" Mặc Thiếu Thiên .

      Hi Hi, "......"

      Cha, sốt ruột cũng cần bày ra dáng vẻ này chứ!

      Hơn nữa, cha quan niệm về vấn đề thời gian, từ khi nào lại chuẩn xác như vậy?

      Hi Hi có chút biết phải gì.

      " Vậy cha vào hay !?" Hi Hi hỏi.

      Lúc những lời này, Hi Hi cảm thấy bản thân giống như dắt lừa thuê, tại trợ Trụ vi ngược, bé hỗ trợ cha làm chuyện xấu khiến hai cha còn đều như nhau......

      Nhưng sau trận tự thôi miên bản thân, bé biết, cha cũng chỉ vì muốn giúp mẹ mau chóng khôi phục ký ức, ân, chính là như vậy, sau khi khôi phục ký ức, bọn họ có thể sống bên cạnh nhau suốt đời!

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi gật đầu, sau đó đánh thủ thế, " Con có thể trở về phòng mình ngủ rồi!" xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp vào gian phòng, đóng cửa lại.

      Động tác lưu loát.

      Hi Hi đứng trước cửa, bé càng thêm câm nín......

      Cha cũng quá sốt ruột nga, cũng chịu suy nghĩ ràng!

      Bất quá xét thấy cha cũng xuất ra nhiều tâm huyết, hơn nữa, cha và mẹ hòa hảo, đối với bé mà quả trăm lợi mà chút tổn hại nào, Hi Hi dĩ nhiên vui vẽ thành toàn.

      Suy nghĩ chút, trong lòng Hi Hi yên lặng chúc phúc cha gặp nhiều may mắn, tiếp theo đó bé rất chờ mong ngày mai xuất hiên tin tức tốt, nghĩ tới đây, Hi Hi nhanh chóng trở về phòng của mình.

      …………………………….

      Trong phòng Lâm Tử Lam.

      Mặc Thiếu Thiên tiến vào.

      gian bên trong màu đen kịt, nhưng cũng có thể phân phương hướng, biết được nơi Lâm Tử Lam nằm ngủ.

      Ngay sau đó, chậm rãi trèo lên giường.

      Tử Lam nằm giường, vẫn nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác được phía sau có tiếng động, chỉ là nỉ non mở miệng, " Bảo bối, con trở về?!"

      Nghe được thanh mơ hồ của Tử Lam, chẳng biết tại sao, giọng của Mặc Thiếu nhất thời khô khốc, ngay cả phía dưới của , cũng bỗng nhiên căng thẳng lên.

      " Ân!" khẽ lên tiếng.

      Ban đêm, thanh từ tính của mang theo tia gợi cảm mị hoặc.

      Tử Lam nằm giường, nghe được có người đáp lời, cũng ân tiếng, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó thích hợp, mới vừa muốn đứng dậy, lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên tiến lại gần, phát xoay người, đem Tử Lam đặt ở giường.

      " Ngô......" Tử Lam cả kinh.

      " Là !" Mặc Thiếu Thiên đặt Tử Lam dưới thân, lấy tay bưng kín miệng Tử Lam.

      Tuy rằng gian rất tối, nhưng dựa vào cảm giác, Tử Lam cũng có thể nhận ra là người tới là ai.

      Ngoại trừ Mặc Thiếu Thiên, thực sợ là có người nào khác làm việc này.

      Ánh mắt Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, có loại cảm giác ra lời, mẹ nó, hơn nửa đêm làm quái cái gì vậy!?

      Hi Hi đâu!?

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam cử động, lúc này mới thả ra.

      Vừa mới buông ra, Tử Lam nhìn , quát" muốn làm gì!?"

      " Tại sao lại ở chỗ này!?" Tử Lam nhíu lông mày lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, hai đầu lông mày vẫn còn mang theo tia kinh hách và vui.

      Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, " Hi Hi , bụng nó được thoải mái, cho nên bảo tới đây với em!"

      Nghe thế, chân mày Tử Lam càng thêm nhíu chặt.

      " Tôi cần!" Tử Lam .

      " Vấn đề bây giờ phải là em có cần hay , mà là, Hi Hi nhờ vả như thế, thân là cha của con trai, có chút chuyện này cũng làm tốt, bị con trai khinh thường cho mà xem!" Mặc Thiếu Thiên .

      gằn từng chữ, biểu tình phong phú, chuyện y như .

      Nhưng hiểu sao Tử Lam dám khẳng định trăm phần trăm rằng Mặc Thiếu Thiên giở trò.

      Mặc dù biết hết, nhưng Tử Lam vấn cứ giả vờ đơn thuần nhìn , " Có đúng như vậy !? Bảo bối đâu rồi!?"

      " Con bảo bụng khó chịu, cho nên muốn đến đây với em!" Mặc Thiếu Thiên .

      " Bao tử con được tốt sao, thế nên mới cảm thấy khó chịu?" Tử Lam nhíu mày, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, " còn mau chóng đến xem con ra sao rồi!?"

      " Con trai thích tự lập, cho nên cần bên cạnh!" Mặc Thiếu Thiên .

      Tử Lam, "......"

      " Vậy để tôi xem thử chút!" xong, Tử Lam ra vẻ muốn đứng dậy, nhưng Mặc Thiếu Thiên sống chết cho .

      " Con trong WC, em đến đó, con cảm thấy rất ngại ngùng!" Mặc Thiếu Thiên .


      Tử Lam, "......"


      Trình độ da mặt dày của Mặc Thiếu Thiên càng lúc càng tăng thêm chứ giảm, thể so sánh với những người bình thường được.

      Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam cảm thấy bản thân cách nào giả vờ thêm được nữa.

      " Mặc Thiếu Thiên, trình độ dối của còn kém lắm!" Tử Lam .

      Bảo bối đau bụng đâu thấy, đều do bịa đặt.

      " Em tin !?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.

      " Mặc Thiếu Thiên, nguyên lai, kỹ thuật theo đuổi nữ nhân của lại kém như vậy !" Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhịn được bĩu môi chăm chọc .

      Mặc Thiếu Thiên, "......"

      Con mẹ nó!

      Dám kỹ thuật theo đuổi nữ nhân của thấp.

      Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút, sau đó nhìn , nhếch miệng khẽ cười, " Lâu lắm rồi sử dụng, cho nên có chút ngượng tay!"

      Tử Lam, "......"

      " Xem ra, kinh nghiệm của Mặc tổng cực kỳ phong phú a!" Tử Lam nhìn nghiến răng nghiến lợi .

      Câu kia nghe ra có vẻ rất châm chọc, nhưng đối với Mặc Thiếu Thiên sau khi nghe những lời này lại đặc biệt hưởng thụ.

      Đều giống như trước kia, lúc bọn họ chưa sống chung, bình thường Lâm Tử Lam thích đấu võ mồm với như thế.

      Trước kia, mỗi khi nghe những lời này, Mặc Thiếu Thiên đều nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ nghe lại được cũng những lời đó, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy phi thường hoài niệm.

      Mặc Thiếu Thiên vẫn như củ phối hợp, " Đây đều là những chuyện trước kia, từ lúc gặp được em, liền cải tà quy chính!"

      " Lời , tôi làm sao có thể tin tưởng được chứ!?" Tử Lam nhìn .

      Đối mặt với hành động của , bàn tay Tử Lam siết chặt, cố gắng nhẫn nhịn.

      Nghe vậy, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nhìn , mĩm cười, " tin, có thể chứng minh cho em thấy những lời chính là ......"

      Vừa dứt lời, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên đảo qua trước ngực Tử Lam.

      mặc người bộ quần áo bông địa phương, có vẻ bảo thủ, cũng mang vẻ quyến rũ, vừa vặn lộ ra cái cổ duyên dáng.

      Tuy rằng đắp chăn, nhưng,... mùi thơm người ngừng, thấm vào chóp mũi, khiến Mặc Thiếu Thiên hết sức thoải mái.

      Mặc Thiếu Thiên vươn tay, chậm rãi hướng vào bên trong chiếc chăn người Tử Lam.

      Tử Lam nhíu mày, nhìn , " làm gì đó!?"

      " Chứng minh cho em thấy!"

      xong, Mặc Thiếu Thiên vươn tay, trực tiếp đưa thẳng đến thắt lưng mỹ lệ của , liên tục vuốt ve.

      Tử Lam sửng sốt, ràng Mặc Thiếu Thiên có ý đồ với , cũng ngờ lại cả gan hành động như vậy với mình!

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, " dám làm thế với tôi sao!"

      Mặc Thiếu Thiên cười, khóe miệng tà mị, " Nếu như dám, tại xuất ở chỗ này!"

      Dứt lời, càng thêm can đảm vuốt ve khắp người Tử Lam.

      Tử Lam biết, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối dám hành động như thế với .

      Trực giác lúc này cho biết, thể dùng cứng để đối cứng với !

      Tử Lam nhìn , " Mặc Thiếu Thiên, nếu dừng lại, cũng đừng trách tôi khách khí!" Tử Lam nhìn gằn từng chữ , sau đó muốn lui về phía sau, lại bị sống chết áp chế đặt dưới thân.

      " Em càng thô lỗ càng thích!" Mặc Thiếu Thiên da mặt dày .

      Tử Lam, "......"

      Trong lúc này, thực nên lời, nhìn thấy vừa đáng giận lại vừa buồn cười.

      " Mặc Thiếu Thiên!!!" Tử Lam khẽ gọi tên của !

      " thích em gọi là Thiếu Thiên hơn......" Mặc Thiếu Thiên tại ghé sát vào lỗ tai Tử Lam khẽ .

      Tử Lam nhìn , thấy thế nào cũng giống dáng vẻ của tên vô lại.

      Tử Lam từng học qua thuật phòng lang, nhưng tại, bất đắc dĩ căn bản sử được, bị Mặc Thiếu Thiên nằm đè người, căn bản muốn dùng lực cũng được.

      Mặc Thiếu Thiên đưa tay, xoa nắn trước ngực Tử Lam, chạm vào nơi mềm mại người , Mặc Thiếu Thiên chỉ cảm thấy, dường như lâu lắm rồi chưa được hưởng thụ cảm giác thoải mái như thế này!

      Lâu rồi chưa được chạm vào !

      Nếu như Lâm Tử Lam biết lúc này trong lòng nghĩ cái gì, nhất định dở khóc dở cười, sau đó cước đạp bay !

      Nhưng bất đắc dĩ Lâm Tử Lam tại tức giận lại thể phát tiết được.

      " Mặc Thiếu Thiên, dừng tay!" Lâm Tử Lam hô to.

      " Cho dù em có lớn tiếng ra sao cũng ngại, có thể đem tất cả mọi người gọi tới cũng tốt!" Mặc Thiếu Thiên , dáng vẻ thập phần lưu manh.

      Hai tay Lâm Tử Lam nắm chặt, cũng có sức chống trả.

      Đột nhiên, bàn tay Mặc Thiếu Thiên hướng bộ ngực của tập kích, bỗng nhiên đầu óc Tử Lam vừa chuyển, chợt nhớ tới điều gì đó,

      " Ngô!" Tử Lam gọi tiếng.

      Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt chút, nhìn Tử Lam, đôi mắt đầy lo lắng, " Em bị làm sao vậy!?"

      Tử Lam nhíu nhíu mi, " Có chút đau đầu!"

      " Đau đầu sao!?"

      " Ân!" Tử Lam gật đầu, thành , khi nhìn thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên tràn ngập lo lắng, lòng hung hăng nhói lên.

      Bất quá, người này cũng thực có chút vô lại.

      " Thế nào? Em còn đau !?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.

      Tử Lam lắc đầu, " Chỉ là lâu lâu xuất cảm giác như thế!"

      " Bình thường đau !?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Bởi vì vấn đề Tử Lam mất trí nhớ, Mặc Thiếu Thiên vẫn tương đối lưu ý chuyện Tử Lam đau đầu.

      Tử Lam gật đầu, nhìn như vậy, có vài phần nhu thuận, để Mặc Thiếu Thiên quý thôi.

      " Thế nào? Em có muốn tìm người giúp em xem chút hay !?" Mặc Thiếu Thiên vẫn như củ lo lắng nhìn Tử Lam hỏi.

      Tử Lam suy nghĩ chút, lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn thẳng Mặc Thiếu Thiên, " Trước đây, tôi thường xuyên đau đầu như vậy sao!?"

      Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, " có!"

      " Trước đây, cũng quan tâm tôi như thế sao?!" Tử Lam hỏi, thanh , có vài phần ôn nhu.

      , trong lúc ra những lời này, Tử Lam thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 380: Mỹ nhân kế thành kế phản gián

      Editor: thanh huyền

      “ Trước kia, cũng quan tâm tôi như vậy sao?”Lâm Tử Lam hỏi, thanh , có vài phần dịu dàng.

      , thời điểm ra những lời này, Lâm Tử Lam thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình.

      "Trước kia, em cũng có tật xấu này!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam , thời gian ba tháng, Mặc Thiếu Thiên biết Lâm Tử Lam đến tột cùng thay đổi bao nhiêu, cho nên trở nên có chút cẩn thận.

      "Vậy ý của là, quan tâm tôi!?”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, cặp ánh mắt trong suốt.

      Nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam, nghe lời của , chưa bao giờ gặp qua bộ dạng này của , trong lòng trận ngứa.

      "Em xuyên tạc ý của !” Mặc Thiếu Thiên nhìn .

      Lâm Tử Lam sửng sốt, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn , nhíu mày, "Thế nào? Còn đau ! ?"

      Lâm Tử Lam lắc đầu, " đau !"

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên yên tâm chút.

      Nhìn , "Đến đây, xoa giúp em!” Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, ". . . . . ."

      Vì thế, thời điểm Mặc Thiếu Thiên vươn tay phải giúp Lâm Tử Lam , tư thế kia, nhìn được tự nhiên, Lâm Tử Lam nhìn , " cần!"

      "Câm miệng!" Mặc Thiếu Thiên .

      Vì thế, Lâm Tử Lam quả thực câm miệng .

      Ở thời điểm, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn nhìn Mặc Thiếu Thiên, thời điểm nhìn thấy ngũ quan xinh xắn giờ khắc này đặc biệt nghiêm túc, tâm Lâm Tử Lam, hơi nhúc nhích chút.

      nghĩ nam nhân phóng đãng kềm chế được, theo lẽ thường, nhưng lại nghĩ tới lại có mặt dịu dàng và nghiêm túc như vậy.

      xong, khắc kia, tâm Lâm Tử Lam, đều yên tĩnh trở lại.

      "Em nhìn làm gì?? ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi .

      Tuy rằng có nhìn Lâm Tử Lam, nhưng là Mặc Thiếu Thiên có thể cảm giác được tầm mắt Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam sửng sốt.

      ràng vốn có nhìn mình, lại biết mình nhìn , mặt Lâm Tử Lam, hơi hơi đỏ chút, cũng may là đêm tối, nhìn .

      " có!" Lâm Tử Lam gục đầu xuống, lên tiếng.

      Nghe thế cái, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lên, bỗng nhiên ngước mắt, nhìn Lâm Tử Lam, "Có phải hay cảm thấy đặc biệt đẹp trai, ái mộ đối với !?” Mặc Thiếu Thiên xong, khóe miệng gợi lên.

      Lâm Tử Lam, ". . . . . ."

      Lâm Tử Lam biết nên cái gì mới tốt.

      Tự luyến.

      Đủ tự luyến!

      Lâm Tử Lam nhìn , từ từ câu, " đẹp trai nhiều, tôi thấy khá thôi, nhiều nhất ngoại hình cũng coi là nghiệt, đẹp trai, tính!”Lâm Tử Lam .

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      Hách Tôn rất tuấn tú, Tiêu Dật cũng rất tuấn tú.

      Tuy rằng mỗi người mỗi vẻ, nhưng là, xác thực nếu là số ,diện mạo, thế lực,nhìn ai so được với Mặc Thiếu Thiên .

      Nghe thế, mặt Mặc Thiếu Thiên nháy mắt đen chút.

      "Nhiều sao! ? Ai? cho biết!" Mặc Thiếu Thiên .

      cũng tin, còn có ai đẹp trai hơn mình!

      Hơn nữa, hơn nữa từ miệng Lâm Tử Lam nghe ra, thấy rất khó chịu!

      Ở trong lòng của , phải là người đẹp trai nhất!

      "Hách Tôn, Tiêu Dật, bọn họ cũng đều rất tuấn tú!" Lâm Tử Lam .

      Hơn nữa, cũng phải đẹp trai bình thường.

      Cho dù nhìn thấy mặt Mặc Thiếu Thiên muốn đen thêm, Lâm Tử Lam lại cố ý như vậy.

      Quả thực, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên càng đen, "Em cảm thấy hai người bọn họ đẹp trai hơn so với sao! ?" Mặc Thiếu Thiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Lâm Tử Lam nhìn, khóe miệng khỏi gợi lên chút cười, gật gật đầu, "Đúng vậy !"

      "Lâm Tử Lam!" Mặc Thiếu Thiên hô tiếng.

      "Mới ba tháng gặp, nghĩ tới phẩm vị của em hạ xuống ít!!" Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, ". . . . . ."

      "Chẳng lẽ, cảm thấy bọn họ đẹp trai sao!?" Lâm Tử Lam vô tội hỏi lại.

      "Tôn đánh giá, Tiêu Dật, hừ, chút cũng thấy đẹp trai!" Mặc Thiếu Thiên lạnh hừ .

      Nghĩ đến Lâm Tử Lam đánh giá Tiêu Dật đẹp trai, trong lòng Mặc Thiếu Thiên cảm thấy có chút chua.

      "Đồng tính tương khắc, em cảm thấy Tiêu Dật rất tuấn tú!" Lâm Tử Lam .

      Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mi, "Lâm Tử Lam, phẩm vị của em giảm xuống rất nhiều!"

      "Làm sao có thể, thoạt nhìn Tiêu Dật như thế nào cũng rất tốt, khôi ngô, tuấn tú mà!” Lâm Tử Lam , trực tiếp khen Tiêu Dật.

      Lời này, Mặc Thiếu Thiên nghe được vẻ mặt đều thây đổi.

      " hỏi em, cùng , em cảm thấy ai tốt hơn? Đẹp trai, đẹp trai nhất!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Lâm Tử Lam hỏi.

      Này vấn đề, Lâm Tử Lam hơi ngây ra lúc, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, nghĩ nghĩ mở miệng, " cùng Tiêu Dật phải loại người, thể so sánh được !"

      "Có ý tứ gì! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      " giống như, thân sĩ cùng lưu manh, , có thể giống nhau sao! ?" Lâm Tử Lam bên tưởng tượng bên .

      Nghe như thế, Mặc Thiếu Thiên hỏi, "Em ai là thân sĩ, ai là lưu manh! ?"

      "Này còn cần phải hỏi sao, đương nhiên Tiêu Dật là thân sĩ, là lưu manh!" Lâm Tử Lam .

      Mặc Thiếu Thiên nghiêm trọng hoài nghi, Lâm Tử Lam là cố ý , nhưng là, sắc mặt của cũng khó coi , "Em là lưu manh! ?"

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, từng chữ hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên dù gì cũng là tình nhân trong mộng của nữ nhân A thị, tại đến Lâm Tử Lam bên này, thế nhưng gọi là lưu manh !

      Nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam gật đầu, giật mình nhớ tới cái gì, "Cao cấp lưu manh!"

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      "Cho nên, ở trong lòng em, là có vẻ tốt nhất! ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      Rất có bộ dạng, dám đúng, Mặc Thiếu Thiên liền ăn .

      Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, nhíu mày, " là sang phẩm trong tủ quần áo, hùng thảo nguyên, cái nào tốt! ?" Lâm Tử Lam hỏi lại.

      "Đương nhiên là hùng thảo nguyên, sang phẩm trong tủ quần áo cũng chỉ là đồ vật mà thôi!” Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam, ". . . . . ."

      "Cho nên, sao! ? Em muốn người nào!?" Mặc Thiếu Thiên khẩn cấp hỏi.

      Thực để ý suy nghĩ giờ khắc này của Lâm Tử Lam.

      Ba tháng ở chung, hơn nữa lúc trước Tiêu Dật chiếu cố bọn họ bảy năm, đối với sở thích Lâm Tử Lam như lòng bàn tay, muốn cho niềm vui, dễ dàng .

      Cho nên, tại tâm tư Mặc tổng, người khác có chút hiểu .

      "Tôi! ?" Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, " cứ ! ?"

      " hỏi em!" Mặc Thiếu Thiên .

      nghĩ tới, chờ đáp án Lâm Tử Lam, thế nhưng đợi được câu, cứ !

      Những lời này, thể nghi ngờ đối với Mặc Thiếu Thiên, là dày vò!

      Nhìn biểu tình Mặc Thiếu Thiên rất khẩn cấp, Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, mở miệng, "Đều phải!"

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.

      Lâm Tử Lam mở miệng, "Tôi càng ưa thích, người đáng , lại nấu ăn giỏi!” Lâm Tử Lam .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.

      như thế nào cảm giác,người Lâm Tử Lam , là bảo bối! ?

      Chỉ là, tại Mặc Thiếu Thiên nghĩ, chỉ cần phải Tiêu Dật, như thế nào đều được !

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên, "Cho nên, theo ý của em, là lưu manh!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, biết vì sao lại đề cập vấn đề này, chẳng qua đặc biệt bổ sung câu,"Cao cấp lưu manh thêm lưu manh!"

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Em có biết, cao cấp lưu manh tốt ở chỗ nào ? !"

      "Làm sao! ?"

      "Lưu manh có thể nháy mắt biến thành người xã hội thượng lưu, nhưng phải người xã hội thượng lưu, cũng có thể biến thành lưu manh!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ .

      Giống Tiêu Dật.

      tuyệt đối !

      Những lời này, Lâm Tử Lam nghe, ở trong lòng như là mở ra đạo gương sáng, kỳ , lời này, tuyệt sai.

      Mặc Thiếu Thiên có thể nháy mắt biến thành người xã hội thượng, nhưng mà phải mọi người, cũng có thể giống Mặc Thiếu Thiên .

      Lâm Tử Lam tuy rằng hiểu, nhưng là, có biểu ra ngoài.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Nếu, em cảm thấy là lưu manh, cảm thấy, có thể làm việc lưu manh thường làm!” xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên chút cười tà mị.

      Nụ cười kia, chẳng biết tại sao, Lâm Tử Lam nhìn, giống như có thể nhìn ra ý nghĩ của .

      “ Sau đó!” Lâm Tử Lam mở miệng.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn , "Thế nào! ?"

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn , khóe miệng ngoéo cái, "Mặc Thiếu Thiên, muốn ở trong phòng này sao!?”

      "Mọi người đến đây, em cảm thấy còn cơ hội rời sao!?”Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

      Huống chi, ở phòng của lão bà mình phòng, cái này có cái gì sai!

      Lâm Tử Lam nhìn , "Tôi biết là muốn giúp tôi khôi phục trí nhớ, nhưng bây giờ là người xa lạ, có thể ở phòng này, nhưng mà phải ngủ dưới đất!” Lâm Tử Lam .

      Ngủ dưới đất! ?

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên khi nào có đãi ngộ này! ?

      Thế nhưng để cho ngủ dưới đất.

      nhưng là tiến vào ngủ với lão bà .

      " được!" Mặc Thiếu Thiên cự tuyệt.

      Lúc này, Lâm Tử Lam vươn tay, nhàng bắt lấy tay Mặc Thiếu , "Nếu mọi chuyện đúng như , tôi , là vị hôn thê của , cần gì phải gấp!?” Lâm Tử Lam hỏi.

      "Tuy rằng như thế, nhưng là, có lẽ, biện pháp của , đối với em mà , càng dùng được!" Mặc Thiếu Thiên .

      bộ đoán chừng bộ dáng Lâm Tử Lam .

      Lâm Tử Lam ở trong lòng nhịn được châm chọc.

      Người nam nhân này, khó thương lượng.

      cái gì, cũng dùng lẽ thường trả lời.

      Bất quá, Lâm Tử Lam như trước nhìn , cũng có lộ ra chút kiên nhẫn.

      "Vậy được rồi, nếu như là như vậy, vậy có thể phòng khách lấy thuốc giúp em được !?"Lâm Tử Lam hỏi.

      "Thuốc,thuốc gì!?”

      "Tôi biết, là thuốc Tiêu Dật đưa, để cho tôi đúng giờ ăn, tôi quên!” Lâm Tử Lam .

      Nhắc tới, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, vốn hoài nghi Tiêu Dật, tại nghe được Lâm Tử Lam Tiêu Dật cho uống thuốc, vào giờ khắc này, tâm Mặc Thiếu Thiên đều để thuốc.

      "Ở nơi nào! ?"

      "Phòng khách bên cạnh bàn!"

      "Được, chờ, lấy!” xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp từ người Lâm Tử Lam đứng dậy.

      Nhìn đứng dậy, Lâm Tử Lam cũng chạy nhanh lên.

      Mặc Thiếu Thiên nghĩ nhiều như vậy, bay thẳng đến bên ngoài.

      Nhưng mà thời điểm tới cửa, Lâm Tử Lam nhìn cười, "Mặc Thiếu Thiên, cám ơn !"

      Khi đó, Mặc Thiếu Thiên hiểu được Lâm Tử Lam cười là có ý gì, lúc này, Lâm Tử Lam hướng sát Mặc Thiếu Thiên, mặt tươi cười, trong khoảng thời gian ngắn, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt.

      Mà ở trong lúc này, Lâm Tử Lam nhấc chân, khom đầu gối, bắt lấy thân mình Mặc Thiếu Thiên kéo xuống, dùng sức hướng người của

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 381: Em còn có thể sống lại sao?

      Editor: thanh huyền

      Mặc Thiếu Thiên căn bản bất ngờ, chỉ nhìn thấy Lâm Tử Lam cười, lại nghĩ rằng còn có chiêu này, lập tức bị Lâm Tử Lam đá cho cái.

      Sắc mặt, nhất thời trở nên hết sức khó coi.

      Nhìn Lâm Tử Lam, "Em ——"

      Lâm Tử Lam cười, giây tiếp theo, trở về phòng, đóng cửa lại, khóa trái.

      "Mặc tiên sinh, ngủ ngon !" xong, Lâm Tử Lam cười cười, hướng giường đến , cảm giác tâm tình rất tệ.

      Mà sắc mặt Mặc Thiếu Thiên, đều biến thành màu nâu.

      Quả nhiên, ba tháng thấy, sắp đặt trước mọi chuyện.

      Chính là, đứng ở cửa, thân mình gấp khúc, hạ thân đau đớn thôi. . . . . .

      Lâm Tử Lam, em khá lắm!

      Thời gian ngắn như vậy thấy, lại có hứng thú tệ hại như vậy


      "Lâm Tử Lam, em mở cửa cho !" Mặc Thiếu Thiên ở cửa, nhẫn mở miệng.

      Lâm Tử Lam ở trong phòng, nghe được thanh bên ngoài, tâm tình cảm giác tệ, cười cười mở miệng, "Mặc tiên sinh, cho dù tôi mở cửa, có thể thế nào!? Sắc trời tối, vẫn là nên sớm nghỉ ngới !”Lâm Tử Lam .

      tới đây ý tứ, chính là, tại được hay còn biết!

      Mặc Thiếu Thiên thề, thời điểm Lâm Tử Lam những lời này, nhất định cười!

      đoán lầm.

      Tâm tình Lâm Tử Lam, sai.

      Hơn nữa cùng Mặc Thiếu Thiên phen như vậy, "Đấu”, tâm tình Lâm Tử Lam, lại tệ.

      "Em——"

      "Ngủ ngon , Mặc tiên sinh!" xong, Lâm Tử Lam hề để ý tới Mặc Thiếu Thiên, nằm xuống ngủ, chính là, thời điểm ngủ, khóe miệng hơn chút cười hạnh phúc.



      Mà ngoài cửa Mặc Thiếu Thiên, lại giống như yên tĩnh trở lại.

      Cảm giác được phòng yên tĩnh trở lại, cũng có quấy rầy nhiều hơn nữa, chỉ là, khóe miệng cũng ngoéo cái, hướng phòng của chính mình đến , từng bước , thoạt nhìn, xác thực có điểm buồn cười.

      Mặc Thiếu Thiên cau mày, vừa vừa ở trong lòng thầm, ngày mai, Lâm Tử Lam chết chắc rồi!

      ác độc, muốn kiểm tra chút, xem bảo bối chính mình có thể dùng hay !


      đêm mộng đẹp.

      chỉ Lâm Tử Lam, mà ngay cả Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đều ngủ vô cùng ngon.

      Sáng sớm, Hi Hi thức dậy, tìm được mẹ rồi, giống như, thói quen làm bữa sáng, lại khôi phục lại.

      Nhưng là, mới vừa ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Lâm Tử Lam từ trong phòng ra.

      Hi Hi chợt nhớ tới đêm qua, cũng biết cha thành công .

      Nhưng là, như thế nào cũng là bé bán đứng mẹ, tại bé biết đối mặt với Lâm Tử Lam như thế nào.

      Nghĩ nghĩ, Hi Hi vừa muốn trở về phòng, lúc này, tầm mắt Lâm Tử Lam nhìn thấy bé.

      "Bảo bối!" Lâm Tử Lam kêu tiếng.

      Vì thế, Hi Hi vốn tưởng có thể vụng trộm trở về phòng, cũng là giật mình.

      Đưa lưng về phía Lâm Tử Lam, biểu tình Hi Hi đều là bộ dáng xong đời.

      Bất quá, nghe được thanh của Lâm Tử Lam, Hi Hi chậm rãi quay đầu lại, mặt thay mặt biểu tình mỉm cười.

      "Mẹ, chào buổi sáng!" Hi Hi cười chào hỏi.

      Nhìn biểu tình Hi Hi, Lâm Tử Lam ở trong lòng cười.

      Đứa này, cùng Mặc Thiếu Thiên ngây thơ rất giống nhau.

      Giống nhau co được dãn được.

      Lâm Tử Lam cũng cười, "Chào buổi sáng!"

      Nhìn Lâm Tử Lam vẫn chưa mở miệng câu đầu tiên hỏi chuyện của cha , Hi Hi chạy nhanh tới.

      "Mẹ, người như thế nào dậy sớm vậy!" Hi Hi lập tức qua, ôm đùi Lâm Tử Lam trận.

      xong, tầm mắt vẫn quên hướng phòng Lâm Tử Lam nhìn lại.

      Ah, cha đâu! ?

      Như thế nào có?

      Lâm Tử Lam nhìn tầm mắt Hi Hi, khóe miệng ngoéo cái.

      "Bảo bối, con còn đau bụng !?” Lâm Tử Lam cười hỏi.

      Nghe thế, Hi Hi lập tức quay đầu nhìn Lâm Tử Lam.

      Đau bụng! ?

      Bé khi nào đau bụng ! ?

      Nghĩ đến đây, bé nháy mắt nghĩ tới, là cha !

      Nhất định là cha !

      "A, hết đau, đêm qua tốt hơn rất nhiều rồi!” Hi Hi cười , vô hình trong lúc đó, chỉ có thể phối hợp với lời dối của cha.

      Nhưng là, cha đâu! ?

      Chạy đâu ? !

      Nhìn Hi Hi, Lâm Tử Lam cũng hiểu được đứa bé này quá thông minh.

      chính là tùy ý hỏi câu như vậy, bé cũng có thể phản ứng nhanh như vậy.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn bé, "Bảo bối, con nhìn cái gì! ?"

      "A? có gì. . . . . ."

      "Tìm cha con! ?" Lâm Tử Lam hỏi.

      Hi Hi sửng sốt , xem ra, mẹ tính bỏ qua cho bé.

      Lúc này, Hi Hi giả bộ, "Cha ? Cha làm sao vậy! ?"

      Nhìn bộ dáng Hi Hi còn giả ngu, Lâm Tử Lam có mở miệng, chỉ nhìn Hi Hi.

      Được rồi.

      Hi Hi cũng thể qua được mắt mẹ.

      Nghĩ nghĩ Hi Hi mở miệng, cũng giả bộ ngốc, lập tức mở miệng, "Mẹ, chuyện cùng con có quan hệ!"

      "Con là bị buộc . . . . . ." Hi Hi

      Lâm Tử Lam còn chuyện, chỉ nhìn Hi Hi.

      "Cha , con mà thuận theo cha, mẹ theo con về nhà!" Hi Hi .

      Vì thế, có biện pháp, Hi Hi chỉ có thể đánh bài đồng tình.

      Nghe Hi Hi , Lâm Tử Lam sửng sốt, trong lòng tựa hồ bị cái gì đâm vào.

      phải rất đau, lại làm cho thể bỏ qua.

      Quả thực, chiêu này đối Lâm Tử Lam mà , hữu hiệu.

      Nhìn Lâm Tử Lam hơi hơi lặng chút, Hi Hi chỉ biết, mẹ do dự .

      Vì thế, lập tức bày ra bộ dáng đáng thương, chu cái miệng nhắn, nhìn Lâm Tử Lam, thập phần ủy khuất, cặp kia trong suốt , cũng treo đầy mờ mịt.

      Thoạt nhìn, đáng thương thôi.

      Kỳ , biết rất ràng Hi Hi là dạng gì .

      Trưởng thành sớm, tâm trí có thể so với người trưởng thành.

      Nhưng là vẫn là nhìn thấy biểu tính Hi Hi lộ ra như vậy, Lâm Tử Lam trận đau lòng.

      Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, nhìn Hi Hi, "Được rồi, mẹ tin tưởng!"

      câu, trong lòng Hi Hi vui vẻ .

      có chính sách, dưới có đối sách.

      đúng là bé !

      Cám ơn ông trời, mẹ cho dù mất trí nhớ, cũng vứt xuống trìu mến đối với bé.

      "Nhưng là, lần sau được viện cớ này nữa!" Lâm Tử Lam cảnh cáo.

      Hi Hi liên tục gật đầu, "Con cho cha cơ hội!" bộ dáng Hi Hi thập phần cam đoan .

      Nhìn biểu tình Hi Hi, Lâm Tử Lam nhịn được bật cười.

      "Này, mẹ, người còn giận bảo bối sao!?” Hi Hi hỏi.

      Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, nhíu mày, "Mẹ giận con sao!?”

      Cho dù hôm qua Mặc Thiếu Thiên lẻn vào phòng của , đối với phen đùa giỡn, nhưng là Lâm Tử Lam cũng tức giận .

      Ngược lại, tâm tình tốt lắm.

      Giống như, loại tâm tình này, rất lâu rồi mới có.

      tại, lại càng giận Hi Hi.

      Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, nghe được mẹ tức giận , Hi Hi mới biết , bị lừa!

      Được rồi!

      Bé chịu rồi!

      Ai bảo bé qua được ánh mắt của mẹ!

      Hi Hi cười, "Cho dù mẹ tức giận, con cũng vì mẹ làm bữa sáng, bồi tội!”

      "Tốt, mẹ chờ bữa sáng!" Lâm Tử Lam .

      "Dạ, dạ!" Hi Hi liên tục gật đầu.

      "Tốt lắm, mẹ rửa mặt trước!” Lâm Tử Lam .

      "Tốt, tốt, con theo sau!" Hi Hi .

      Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó đứng dậy rửa mặt .

      Lúc này, Hi Hi đứng ở tại chỗ, nhìn mẹ rửa mặt , Hi Hi hai lời, chạy nhanh hướng phòng Mặc Thiếu Thiên đến.


      Đẩy cửa ra, Hi Hi lộ ra cái đầu , quả nhiên, cha ở trong phòng của mình!

      Còn ngủ!

      Xem ra, kế hoạch hành động thất bại !

      Hi Hi qua, bò lên giường, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha , người thế nhưng còn ngủ!"

      Hi Hi vừa xong câu đó, Mặc Thiếu Thiên liền mở mắt.

      Kỳ , sớm tỉnh!

      Chính là có dậy mà thôi.

      "Cha , người ngủ! ?" Hi Hi nửa quỳ ở trước mặt Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên mở to mắt, nhìn trần nhà, biểu tình thập phần cứng ngắc lên tiếng, "Ừ!"

      "Cha , hành động thất bại ! ?" Hi Hi hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên trả lời, chỉ là đanh mặt, nhìn chuyển mắt nhìn trần nhà, giống như hả giận!

      Có đôi khi, trầm mặc chính là loại trả lời.

      Hi Hi nghĩ tới, dĩ nhiên là loại kết quả này!

      "Cha , người rất vô dụng ! Kế hoạch hành động thất bại , thiếu chút nữa liên lụy con bị mẹ giáo huấn trận!" Hi Hi bất mãn .

      tại mẹ, nhưng là mất trí nhớ .

      Có nhận biết đứa con trai này hay , tất cả do mẹ định đoạt.

      Lúc này, nghe được lời Hi Hi , Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, nghĩ đến việc làm Lâm Tử Lam ngày hôm qua, khóe miệng của tràn ra chút hừ lạnh.

      Có hi vọng.

      Cha rấtít khi có bộ dạng này!

      Nhìn bộ dáng cha , Hi Hi chỉ biết, có hi vọng.

      Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha , ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? !"

      hỏi còn tốt, vừa hỏi, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên lại càng tốt.

      "Hứng thú mẹ con bây giờ trở lên rất tệ hại!”Mặc Thiếu Thiên từng chữ .

      Hứng thú tệ hại!?

      Cái gì hứng thú tệ hại! ?

      Mẹ ngày hôm qua làm chuyện gì ! ?

      Hi Hi lại tò mò.

      "Rốt cuộc thế nào ! ?" Hi Hi hỏi.

      nghĩ tới, cha khó dây dưa khó trị người như vậy, cũng có thời điểm thất bại.

      Xem ra, mẹ tăng thêm bặc..

      Nhìn Hi Hi bộ bộ dáng tò mò, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, "Mẹ con, thế nhưng sử dụng mỹ nhân kế!"

      Mỹ nhân kế?

      Hi Hi nghĩ, thể tưởng được thời điểm mẹ sử dụng mỹ nhân kế, là dạng gì.

      Nhưng là mẹ , sử dụng mỹ nhân kế, xác thực kém.

      "Sau đó sao! ?" Hi Hi ngay sau đó hỏi.

      "Mỹ nhân kế vô dụng, thành kế phản gián!" Mặc Thiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi .

      Lời này, Hi Hi còn có điểm biết .

      "Làm sao vậy! ? Có ý tứ gì! ? Hi Hi hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên nghĩ .

      Như thế nào cũng là sỉ nhục lớn.

      "Cha , rốt cuộc thế nào!" Hi Hi hỏi, thập phần tò mò.

      Rốt cuộc là lấy kết quả gì chấm dứt , Hi Hi rất muốn biết.

      , cha là người khó chơi như vậy, có thể đánh lui cha , Hi Hi đặc biệt bội phục.

      Mặc Thiếu Thiên nghĩ , chỉ mím môi.

      "Cha , rốt cuộc sao lại thế này !" Hi Hi hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên nghĩ , nhưng là Hi Hi bộ dáng hỏi đến thề bỏ qua, Mặc Thiếu Thiên có vẻ có vài phần kiên nhẫn, vì thế, chữ mở miệng.

      "Thiếu chút nữa để cho cha đoạn tuyệt tử tôn! ! !"

      Những lời này, Mặc Thiếu Thiên cơ hồ là gào thét ra.

      Thanh trầm thấp, phẫn nộ mang theo tia bất đắc dĩ!

      Nghe thế, Hi Hi đầu tiên là sửng sốt, bỗng nhiên hiểu .

      Thổi phù tiếng.

      Nhịn được bật cười.

      Ha ha ha ha!

      Quả nhiên, giống cha , hứng thú tệ hại!

      Trong đầu Hi Hi, thậm chí đều ra, tính cảnh ngày hôm qua.

      Bất quá, mẹ như vậy mới là tiêu chuẩn nữ tính đô thị thời đại mới, thế nhưng làm ra chuyện như vậy, xem ra, là cha bức mẹ nóng nảy!

      Nhìn Hi Hi cười ba hoa chích choè, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày lại, khuôn mặt nghiệt xẹt qua tia bất mãn.

      "Này tuyệt đối là Tiêu Dật dạy !" Mặc Thiếu Thiên thập phần khẳng định.

      Thuật phòng sói!

      Nhưng là nghĩ tới, dùng ở người !

      Mặc Thiếu Thiên hết sức bất mãn.

      Nghe lời cha , Hi Hi vẫn là nhịn được cười.

      Chơi quá tốt!

      Ngày hôm qua bé nên ngủ sớm như vậy, bé nên lưu lại xem trò hay mới đúng!

      Bé ngày hôm qua sao lại thành như vậy ngủ sớm!

      Bỏ qua màn này, Hi Hi là hối hận !

      Nhìn bộ dáng Hi Hi cười quan hệ đau khổ, Mặc Thiếu Thiên nhìn bé, cắn răng, "Buồn cười lắm sao!?"

      Mặc Thiếu Thiên muốn phát điên!

      Buồn bực cả đêm!

      Nhìn biểu tình cha muốn điên, thế này Hi Hi mới mất hơi sức lớn, ngừng cười.

      Nghĩ nghĩ, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha , người cũng đoạn tuyệt tử tôn, người quên, người còn có bảo bối sao! ?" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên càng thêm đen tối, "Hi Hi! ! !"

      Đây phải là trọng điểm được !

      Nhìn bộ dáng cha, Hi Hi mở miệng, "Đây là lời thôi, đến cùng, cha cũng phải vì nối dõi tông đường mà suy nghĩ, là vì chính người "Tính" phúc suy nghĩ mới đúng!" Hi Hi .

      Những lời này, tuyệt đối chọt trúng trong lòng Mặc Thiếu Thiên .

      chút cũng sai.

      Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên làm sao có thể thừa nhận.

      Nhìn Hi Hi, "Đều rất quan trọng, chẳng lẽ, con nghĩ em sao!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi chữ hỏi.

      lên cái này, Hi Hi mới giật mình.

      Đúng!

      Bé còn muốn có em !

      Nghĩ đến đây, Hi Hi hiểu được tầm quan trọng của vấn đề, lập tức nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, "Này cha, người tại thế nào? Có vấn đề hay ! ? Muốn hay , con tìm người kiểm tra chút!?" Hi Hi hỏi.

      Kỳ Hi Hi rất muốn trực tiếp hỏi, còn có thể lại sinh cho bé em , nhưng là lời đến miệng, Hi Hi vãn chọn quan tâm thân thể cha hơn.

      Tránh cho cha nghĩ bé chỉ quan tâm đến “em ”!

      Nghe được lời Hi Hi , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Loại chuyện dọa người này, để cho ai kiểm tra!? "

      Mặc Thiếu Thiên là người kiêu ngạo, làm sao có thể chuyện này ra..

      muốn giết người !

      "Nhưng là, ngộ nhỡ thể sinh cho con em phải làm sao bây giờ!?” Hi Hi hỏi.

      Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên hít sâu hơi, sau đó, từ từ mở miệng, " tại, hẳn là có vấn đề !"

      Chương 382: Kế hoạch đóng gói Lâm Tử Lam mang

      Editor: thanh huyền

      " ! ?" Hi Hi hỏi, ôm hoài nghi.

      Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, "Đương nhiên, tối hôm nay, cha cho mẹ con trả giá lớn!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng .

      Nữ nhân này, xuống tay là độc ác .

      Nghe được Mặc Thiếu Thiên những lời này, Hi Hi lại kinh ngạc phen, "Cha, người tối hôm nay còn ! ?"

      "Đương nhiên!" Mặc Thiếu Thiên , lập tức khóe miệng gợi lên chút cười tà, "Tối hôm nay, cha muốn báo thù!"

      Chẳng biết tại sao, nhìn nụ cười kia của cha, Hi Hi sựu vì mẹ lo lắng.

      "Con hôm nay. . . . . ."

      "Con tối hôm nay chính mình ngủ!" Hi Hi lập tức .

      bao giờ làm nội ứng cho cha nữa.

      Nghe được lời Hi Hi , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.

      Hi Hi mở miệng, "Cha , con cũng đáp ứng mẹ, giúp người , nếu con gữi lời, khẳng định mẹ tha thứ!” Hi Hi .

      Nghe được lời Hi Hi , mặt Mặc Thiếu Thiên co quắp lại.

      "Được, con cái người có tiền đồ, nhanh như vậy thỏa hiệp!” Mặc Thiếu Thiên .

      " có biện pháp!" Hi Hi khoát tay , "Huống chi, cùng biện pháp, dùng hai lần, người cảm thấy mẹ dễ bị mắc lừa sao?” Hi Hi hỏi.

      Điểm ấy cũng sai.

      "Con xem, cha làm cho mẹ con ngoan ngoãn như thế nào!” Mặc Thiếu Thiên , bộ dáng tình thế bắt buộc.

      Hi Hi cười hắc hắc, "Này cha , cái nhiệm vụ gian khổ này, liền giao cho người , chúc người sớm ngày thành công!” Hi Hi .

      "Chờ!" Mặc Thiếu Thiên khẳng định .

      Hi Hi nở nụ cười, "Vì cha cố lên, con ngay bây giờ làm bữa sáng cho cha!”Hi Hi .

      " thôi!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

      Hi Hi gật đầu, từ giường xuống dưới.

      "Đúng rồi, mẹ thức dậy, cha , người cũng nhanh rời giường !" Hi Hi .

      "Cha biết!" Tuy rằng như vậy, nhưng là bộ dáng Mặc Thiếu Thiên chút nào muốn dậy, nằm ở giường, biết suy nghĩ gì.

      Lúc này, Hi Hi nhìn thoáng qua, đứng ở nơi đó lầm bầm lầu bầu mở miệng, "Tiêu Dật thúc thúc khẳng định cũng thức dậy, biết là có phải muốn cùng mẹ ra ngoài tản bộ!" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên nằm ở giường, nghe thế sửng sốt.

      Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, Hi Hi lại ngay cả đầu cũng có quay lại bước .

      Nhưng mà, giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên tung người, đứng lên.

      Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối cho Tiêu Dật cơ hội !


      Mà bên kia.

      Sau khi Hách Tôn cùng Louis thương lượng, quả thực, Louis có tìm bọn họ gây phiền toái.

      Mấy ngày nay, vẫn đặc biệt im lặng.

      Hách Tôn chỉ biết, Louis nhất định vì chuyện này, mà nhịn .

      Nhưng là chỗ này, bọn họ cũng tiện đợi thêm.

      Buổi sáng, vừa tỉnh dậy, Hách Tôn đến chỗ Mặc Thiếu Thiên bên này.

      Mặc Thiếu Thiên mặc quần áo tử tế, chuẩn bị muốn ra ngoài, lại nhìn thấy Hách Tôn tới.

      "Tôn!" Mặc Thiếu Thiên kêu tiếng.

      Hai ngày này, tìm được Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chuyện gì cũng trông nom, có thể , đều là Hách Tôn xử lý.

      "Thiếu Thiên, tôi có chuyện cho cậu!”Hách Tôn mở miệng.

      Mặc Thiếu Thiên nghĩ nghĩ, sắc mặt thay đổi, " vào !"

      "Ừ!" Hách Tôn gật đầu, vì thế, vào, nhân tiện đóng cửa lại.

      "Làm sao vậy! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      "Chúng ta khi nào rời ! ?" Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      lên cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, trước mắt, còn có nắm chắc, Lâm Tử Lam theo mình.

      "Lâm Tử Lam mất trí nhớ, chúng ta ngờ rằng , nhưng là nơi này, dù sao phải là nơi tốt, chúng ta hẳn là mau rời !” Hách Tôn .

      Hách Tôn có sai.

      Mặc Thiếu Thiên nghĩ nghĩ, "Cho tôi thêm ngày, tôi nghĩ biện pháp!”

      Mặc kệ là trộm , đoạt , lừa gạt, đều phải đem Lâm Tử Lam bắt !

      Nghe lời Mặc Thiếu Thiên , Hách Tôn gật gật đầu, "Được, nếu cậu xác định , với tôi tiếng, tôi an bài mọi chuyện!” Hách Tôn .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, lập tức nhìn Hách Tôn, "Huynh đệ, vất vả cho cậu !"

      Có thể , tại mọi chuyện cần thiết, đều là Hách Tôn tay xử lý.

      "Cậu tại chỉ cần đem lão bà thu phục là tốt rồi!” Hách Tôn cũng vui đùa câu!

      Nhắc tới cái này, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên đổi đổi, "Cậu yên tâm, mặc kệ là biện pháp gì, tôi đều phải mang Lâm Tử Lam !" Đây là mục đích lần này, tình thế bắt buộc!

      "Ừ!"

      "Trữ Xá cùng Rayne bên kia, chuẩn bị đón tiếp, tại, chỉ chờ cậu!” Hách Tôn .

      Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, "Tôi biết!"

      "Tôi cùng Tiêu Dật tiện đối mặt, cho nên, mấy ngày nay, tôi cùng các người !”Hách Tôn .

      Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, ý thức được tính nghiêm trọng bên trong , cũng gì thêm.

      "Được!"

      Vì thế, sau khi hai người thương lượng, Hách Tôn bước .

      Mặc Thiếu Thiên cũng ra ngoài.

      Hách Tôn đúng vậy, nơi này phải nơi thương lượng mọi chuyện.

      Lâm Tử Lam chết, mà mục đích của , muốn mang Lâm Tử Lam rời .

      Mặc kệ thế nào, đều phải dùng thời gian ngắn nhất, thu phục Lâm Tử Lam, sau đó mang rời .

      suy nghĩ, bước ra ngoài.

      Quả thực, nhìn thấy Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam từ bên ngoài trở về, hai người vừa vừa cười, thoạt nhìn, hết sức chói mắt.

      Trong phút chốc, Mặc Thiếu Thiên nghĩ muốn xông lên bắt Tiêu Dật .

      Nhưng là tại, phải thời điểm xúc động, tại muốn là, như thế nào mang Lâm Tử Lam .

      Mặc Thiếu Thiên suy tư , Hoa Hồng từ phía sau tới.

      Đó cũng là vừa thúc dậy, vội vàng muốn ăn điểm tâm, mới vừa qua, nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật.

      "Mặc Thiếu Thiên, đây phải là phong cách của !" Hoa Hồng ở phía sau từ từ mở miệng.

      Nghe được thanh , Mặc Thiếu Thiên quay đầu, liếc mắt cái liền chạm đến Hoa Hồng, nhìn lướt qua, hừ lạnh mở miệng.

      "Phong cách gì! ?"

      "Nếu đổi thành lúc trước, sợ là xông lên, như thế nào? Lại suy nghĩ bậy bạ gì?”Hoa Hồng hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      Tuy rằng Hoa Hồng hiểu tình cảm, nhưng là, nhìn người , vẫn có thể nhìn ra chút.

      Nhất là Mặc Thiếu Thiên.

      Hôm nay, là làm cho người ta cảm thấy kì lạ!

      Im lặng như vậy, cũng giống .

      Nghe được lời Hoa Hồng , Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn cái, "Dùng não suy nghĩ!” xong, Mặc Thiếu Thiên bay thẳng đến bên kia tới.

      Hi Hi làm bữa sáng.

      Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lại gần qua, Hi Hi quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha , người tỉnh rồi! ?"

      "Ừ!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, đôi mắt vẫn khỏi hướng Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật bên kia.

      Đây đối với Mặc Thiếu Thiên mà , là cần rất nhiều nhẫn lại.

      Hoa Hồng kỳ đúng vậy, đổi lại lúc trước, Mặc Thiếu Thiên sớm xông đến, thế nhưng hôm nay có, là cho người ta cảm thấy kì quái.

      Mà ngay cả Hi Hi cũng hiểu được lời Hoa Hồng .

      Rất giống phong cách của cha .

      "Con khuyên cha sớm hành động chút, xem , Tiêu Dật thúc thúc hiểu tâm tư mẹ lắm !" Hi Hi .

      Nghe như thế, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác liếc mắt nhìn Hi Hi cái.

      "Biết? hiểu, con tại kêu cha, cũng phải ta!?” Mặc Thiếu Thiên .

      Hi Hi, ". . . . . ."

      Cha luôn ra những lời kinh người như vậy.

      Hi Hi đặc biệt gì, chỉ là, cũng thành thói quen .

      Nhìn Hi Hi phản đối, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, "Hai ngày này, chúng ta nhất định phải mang mẹ con rời !"

      câu, động tác Hi Hi ngẩn ra, nghĩ nghĩ, lập tức nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha , người nắm chắc sao! ?"

      " có!" Mặc Thiếu Thiên .

      , đúng là có.

      Lâm Tử Lam cũng phải nư nhân bình thường, làm tốt, bằng Mặc Thiếu Thiên cũng cần nghĩ nhiều biện pháp kì quái như vậy!

      Hi Hi, ". . . . . ."

      Nhìn bộ dáng Hi Hi gì, Mặc Thiếu Thiên nhíu đầu mi, "Cho nên, kế tiếp, xem con!"

      Lâm Tử Lam đối với vô cảm, nhưng là đối với Hi Hi, cũng rất thích.

      Biết mình có con trai, cũng thể bỏ mặc!

      "Con! ?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, " thực ra, cha , con cũng có nắm chắc!"

      "Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải mang mẹ con , chẳng lẽ, con muốn mẹ cùng Tiêu Dật ở chỗ sao! ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Nghe thế cái, Hi Hi lắc đầu.

      Bé vẫn là ủng hộ bản chính!

      "Cho nên, kế tiếp thời gian ngày, mặc kệ con dùng biện pháp gì, cũng phải làm cho mẹ con đáp ứng chúng theo chúng ta !" Mặc Thiếu Thiên .

      "Vậy nếu mẹ đáp ứng, theo chúng ta!?” Hi Hi hỏi

      "Vậy đóng gói, mang !" Mặc Thiếu Thiên còn chưa có mở miệng, Hoa Hồng lúc này xen vào câu .

      Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đồng thời sửng sốt, nhìn về phía Hoa Hồng, Hi Hi vừa muốn mở miệng phủ định lời Hoa Hồng , lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại gật gật đầu, "Đúng!"

      "Mặc kệ, trộm , đoạt , lừa gạt , chỉ cần có thể mang là được!" Mặc Thiếu Thiên , là quyết định .

      Hi Hi, ". . . . . ."

      Hoa Hồng vươn ngón tay cái, đặc biệt khẳng định cho cái đánh giá, "Có quyết đoán!"

      "Người xác định! ?" Hi Hi hỏi.

      "Con hoài nghi lời của cha!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

      Hi Hi lắc đầu, "Con có thể tuân thủ, nhưng là sau mẹ truy cứu, chuyện này liên quan gì tới con!" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      Này Tiểu Bạch mắt sói!

      Nhưng là, Mặc Thiếu Thiên lại thấy Hi Hi có biện pháp gì, gật đầu, "Đồng ý!"

      "Được, con làm!" Hi Hi .

      Nhìn cha con bọn họ chật vật vì tính, Hoa Hồng ở bên cười cười, "Kỳ , muốn khôi phục trí nhớ, cũng phải có cách!"

      Nghe được Hoa Hồng như vậy, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đều nhìn về phía , "Biện pháp gì! ?"

      "Bình thường rất nhiều người mất trí nhớ, là vì tai nạn xe cộ, hoặc là nổ mạnh tạo thành , vừa vặn, Lâm Tử Lam là người sau, cho nên, muốn hồi phục trí nhớ, ở đầu của đánh gậy, hoặc là lại nổ mạnh, trúng tốt rồi!" Hoa Hồng .

      Hoa Hồng xong những lời này, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đặc biệt gì nhìn .

      "Ai ! ?" Mặc Thiếu Thiên nhíu mày lại.

      "Phim truyền hình đều diễn như vậy!" Hoa Hồng bộ dáng đương nhiên .

      Hi Hi, ". . . . . ."

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      "Hoa Hồng, khi nào cũng tin tưởng phim truyền hình cẩu huyết tám giờ!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Vốn còn tưởng rằng Hoa Hồng thực có biện pháp gì, nghĩ tới dĩ nhiên là xem tivi ! ! !.

      "Xem tivi làm sao, tôi cảm thấy, này là có nơi chân phát ra , đúng có thể thử xem!" Hoa Hồng .

      " bằng, ở người của thử xem!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hoa Hồng cười lạnh .

      tình nguyện Lâm Tử Lam mất trí nhớ như vậy, cũng dùng biện pháp đó .

      Phàm là chuyện có thể gây tổn thương cho Lâm Tử Lam, cũng làm.

      Đây là Mặc Thiếu Thiên, ranh giới cuối cùng của .

      "Tôi lại mất trí nhớ!" Hoa Hồng .

      " trước tiên có thể mất trí nhớ, sau đó thử lại nổ mạnh, xem có thể khôi phục trí nhớ hay !" Mặc Thiếu Thiên .

      Hoa Hồng, ". . . . . ."

      " là tốt bụng có báo đáp!” Hoa Hồng cũng hừ lạnh tiếng .

      "Vậy chú ý chút!” Mặc Thiếu Thiên .

      " có thời gian!" Hoa Hồng trực tiếp quăng cho ba chữ.( ba chữ theo tiếng Trung nha!)

      Nhìn hai người ngươi lời, tôi lời, Hi Hi lập tức lên tiếng cắt ngang,"Tốt lắm, tốt lắm, cái đó cũng chưa dùng, vẫn là ăn bữa sáng trước !" Hi Hi .

      Vì thế, mang bữa sáng mình làm, đặt ở trước mặt Hoa Hồng cùng Mặc Thiếu Thiên.

      Hoa Hồng nhìn, là chân giò hun khói, trứng gà, thêm thổ ty*, hơn nữa, trứng gà cùng chân giò hun khói, làm ra cái khuôn mặt tươi cười, nhìn thấy tâm tình vô cùng tốt!
      (* chẳng hiểu là cái gì có lẽ là loại rau, ai biết mách huyền)

      "Cám ơn bảo bối!" Hoa Hồng .

      Mặc Thiếu Thiên cũng , "Cám ơn bảo bối!"

      Hai người đều ngồi ở chỗ kia, khách khí chuẩn bị xuống tay ăn.

      "Để cho!" Hi Hi mở miệng.

      Hai người động tác đều ngẩn ra.

      Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ cười cười, " phải cho các người ăn, là cho các người hỗ trợ bưng lên bàn , cám ơn!"

      Mặc Thiếu Thiên, ". . . . . ."

      Hoa Hồng, ". . . . . ."

      Vì thế, hai người vô cùng cam lòng, muốn bưng hướng bàn đến.

      "Để cho, cha , còn có cái này!" Hi Hi mở miệng.

      Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, vốn vừa lòng, cho nên, thiếu hăng hái.

      Lúc này, Hi Hi nhìn , "Đây là cho mẹ , con thường xuyên cùng mẹ làm, biết mẹ nhìn thấy cái này, có thể nhớ tới cái gì hay !”Hi Hi .

      lên cái này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên có tinh thần.

      Tuy rằng, xác định Lâm Tử Lam có thể nhớ tới cái gì hay , nhưng là, có số việc, cũng là từ chi tiết làm ra.

      Ý tưởng Hi Hi tốt lắm!

      "Cha biết bảo bối!" Mặc Thiếu Thiên , vì thế, bưng này nọ hướng bàn cơm đến .

      Lúc này, Hi Hi cũng bưng hai phần tới.

      "Mẹ, Tiêu Dật thúc thúc, ăn điểm tâm !" Hi Hi hô tiếng .

      Lúc này, ở bên ngoài Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam nghe được , nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua Hi Hi, khóe miệng Lâm Tử Lam thực tự nhiên giơ lên chút cười, " biết!"

      Mặt cười kia, Tiêu Dật nhìn, hết sức chói mắt.

      Tuy rằng Lâm Tử Lam cũng thường đối với cười, nhưng là cái loại cười này, tuyệt đối giống.

      Tiêu Dật đứng ở nơi đó, đáy lòng xẹt qua tia mất mát.

      Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, " thôi, bảo bối làm bữa sáng!"

      Tiêu Dật gật gật đầu, hai người vào.

      Mà Mặc Thiếu Thiên an vị ở bàn ăn bữa sáng, ánh mắt lại dính vào người Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam . . . . . .
      Last edited: 15/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :