1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12 : Duyên phận bỏ qua

      Đồ dùng mang theo của Tử Lam nhiều nhưng đối với nàng tiện lợi và hữu ích rất nhiều.

      Trong phi trường,chỉ có ba ba và tiểu Từ hôm nay tiễn nàng!Hai người quan trọng nhất đời nàng chính là ba ba và tiểu Từ..nghĩ đến sắp phải xa bọn họ thời gian,lòng nàng chua xót thôi!

      "Lam Nhi,nhớ ở bên kia chăm sóc cho mình tốt biết ?Rảnh rỗi thường xuyên gọi điện thoại về cho cha biết ?....." Lâm Mặc Thiên cầm tay Tử Lam liên tục dặn dò nàng.

      "vâng,con tự chăm sóc mình tốt,cha hãy yên tâm..con cha rất thông minh nha, có việc gì làm khó được con đâu..haha...cha,người ở nhà cố gắng giữ gìn sức khỏe tốt nha,phổi cha được tốt,bác sĩ dặn được hút thuốc nhiều cha nhớ chưa.." Tử Lam khuyên nhủ ba ba của nàng,mặc dù Tử Lam là kiên cường mạnh mẽ có lúc rất tinh quái hay gây chuyện chút nhưng đối với Lâm Mặc Thiên rất hiếu thuận.

      "Ân,cha biết rồi,cha sống tại nhà đều tốt lắm chỉ tội cho con sắp phải xa" Lâm Mặc Thiên có chút thương cảm, thế nào Tử Lam củng là nữ nhi duy nhất của ông..từ bé đến giờ vẫn sống bên cạnh ông nhưng hôm nay...haiz..

      Tử Lam mỉm cười tươi,cố gắng ép lại những giọt nước mắt để nó rơi xuống.Nàng biết,nếu nàng khóc ba ba càng thêm thương tâm vì nàng..

      Tiểu Từ hốc mắt đỏ ửng nhìn Tử Lam " Tử Lam,cậu yên tâm,mình thường xuyên lui tới chăm sóc bá phụ dùm cậu,cậu sang đó sống có mình phải chăm sóc bản thân tốt,còn nữa, cho phép cậu chịu bất kỳ uất ức nghe chưa,chỉ cho phép mình tớ khi dễ cậu thôi đó... cho phép cậu quên tớ!"Tiểu Từ nhào tới ôm Tử Lam chặt,nàng rất ghét cảm giác phải lập tức xa bạn thân nhiều năm này..Tiểu Từ khóc rất thương tâm.

      " Cậu yên tâm,tớ rất chung tình ai ngoài cậu đâu,nhớ..sau này tớ thèm lấy chồng bám lấy cậu cho đến khi chết mới thôi...haha đến khi đó đừng bảo tớ phiền nha!" Tử Lam trêu ghẹo tiểu Từ,nàng muốn thấy tiểu Từ khóc.

      Tiểu Từ khóc tê tâm liệt phế,bổng nghe Tử Lam khóe miệng nhếch lên vừa khóc vừa cười xem rất đáng " cậu là,lúc nào cũng thích trêu mình..ghét cậu đấy"

      Ba người nhìn nhau nhịn được cười to...

      Ngay lúc này truyền thanh vang lên.

      "Máy bay G678 đến nước Mĩ còn 5 phút nữa cất cánh,xin quý khách lưu ý tập trung vào phòng chờ..chuẩn bị lên máy bay......"

      Tử Lam bước có chút nặng nề,quay đầu nhìn lại hai người phía sau " Tạm biệt mọi người,con đây,hai người trở về .."

      Ly biệt luôn khiến con người ta thương cảm..cha..tiểu Từ..con rất nhớ hai người. Tử Lam thầm trong lòng..

      Lâm Mặc Thiên nhìn Tử Lam thêm lần nữa "Nhớ chăm sóc mình tốt,nếu cảm thấy được hãy về đây,cha nuôi con..."

      "Ân,con biết ...người đừng lo lắng cho con,nhớ chý ý sức khỏe,đừng chỉ lo chăm sóc Kiều Phương,bà ấy biết cách tự chăm sóc mình.."

      Lâm Mặc Thiên gật đầu cái!

      Tiểu Từ cũng nhìn Tử Lam,đôi mắt sớm ướt đẫm,nàng thút thít " Tử Lam,nhớ, được để cho mình chịu bất kỳ uất ức biết ..có chuyện gì phải gọi điện thoại cho mình biết đó,coi như bay đến nước Mĩ mình cũng giúp cậu..."

      Tử Lam cười tiếng, thế giới này hai người thân nhất của nàng vẫn đứng đây..nàng cảm thấy rất may mắn..hạnh phúc.

      "được,mình cũng sắp lên máy bay rồi,cậu và cha mình cùng nha trở về nha!"
      Lâm Mặc Thiên cùng tiểu Từ cũng gật đầu cái,Tử Lam lôi kéo hành lý tiêu sái bước .

      Lâm Mặc Thiên cùng tiểu Từ nhìn Tử Lam bước ,tiểu Từ nhìn Lâm Mặc Thiên " thôi bá phụ,chúng ta cùng nhau trở về.."

      "Ừm"Lâm Mặc Thiên gật đầu cái,hai người xoay người bước ra khỏi phi trường.
      Tử Lam kéo rương hành lý vài bước, chợt Tử Lam dừng lại,nàng quay đầu nhìn phương hướng bọn họ biến mất,hốc mắt cũng hồng hồng.

      Nàng kiềm chế được rơi nước mắt,vì nàng biết nếu nàng khóc khiến khoảnh khắc ly biệt càng thêm bi thương,nàng nhanh trở lại bên cạnh họ..

      " Cha!Tiểu Từ chờ ta trở lại...!"

      Xoay người,bước ..

      Chợt đối diện đụng phải người,hộ chiếu cùng vé máy bay của nàng rớt xuống đất..

      " xin lỗi,ta phải cố ý "Người kia vội vàng xin lỗi.

      Tử Lam lắc đầu cái,mỉm cười " sao " Ngồi xổm xuống đất nhặt đồ đạc của nàng. (tỷ ngồi, ấy xẹt qua ai thấy ai )

      Vậy mà lúc này,Mặc Thiếu Thiên cũng vừa mới xuống máy bay, lúc mọi người ngồi xuống giúp nàng nhặt đồ vừa vặn góc độ hai người đều bị chặn lại nhìn thấy nhau.

      Mặc Thiếu Thiên về phía trước,Tử Lam cũng đứng lên xoay người hướng ngược lại bước .

      Tử Lam vừa vào trong,Mặc Thiếu Thiên chợt quay đầu lại,nhìn phía sau chẳng có gì cả.. cảm giác mất mác ,giống như có thứ gì đó rất quan trọng vừa bị đánh mất ..Mặc Thiếu Thiên ngẫn người giây lát.

      "Có chuyện gì sao Mặc Tổng?" Mạc Lương hỏi..

      Mặc Thiếu Thiên nhíu chặt lông mày,suy tư chốc lát lắc đầu cái " có gì.."

      xong liền hướng phía cửa bước

      "xe để ở đâu..?"

      "Ngay cửa ra vào..!"

      "Tôi có việc ra ngoài chuyến,tự các ngươi trở về "

      " dạ "

      Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng lái xe hướng Cửa Ngục chạy ,hôm nay thu được tin tức của nữ nhân đáng chết kia.. môi Mặc Thiếu Thiên mỉm cười rất nghiệt !

      (bỏ qua tỷ ấy mất rồi huynh ơi,tìm được nàng lại là chuyện của 7 năm sau..liệu sau 7 năm xảy ra những biến cố gì đối với hai người..tiểu tam..tranh giành..hảm hại..kịch tính...nhớ đón xem)

      Bước vào cửa máy bay,Tử Lam quay đầu lại nhìn chút sau lưng,nhìn trung nàng thầm " Cha,tiểu Từ..chờ ta trở lại....Tổ quốc vĩ đại,chờ ta..rất nhanh quay về"

      Chương 13 : Trở về..sơ ngộ

      7 năm sau...

      Bên trong phi trường, bóng dáng mỹ lệ, nàng đẹp cách thuần túy,đơn giản chiếc áo chiffon màu hoàng quất cùng chiếc quần cụt, đôi giày cao gót ba tấc,tóc quăn tùy tiện thả xuống phía sau,gương mặt xinh đẹp như tinh bị che nữa bởi kính mát..phong cách lười biếng.. hấp dẫn vô số ánh mắt.Nàng chính là Lâm Tử Lam du học Mĩ 7 năm trước đây ! ( >__<)

      Tay kéo vali bước ,nhàn nhã,trang phục bắt mắt ,khóe miệng nụ cười như có như ...Nhiều người thấy Tử Lam,nhịn được phải đứng im ngắm nhìn!

      Trải qua bảy năm tôi luyện, người của nàng càng thêm nhiều hơn phần tự tin,bình tĩnh thong dong..

      Tử Lam vẫn đứng im đó,treo khóe miệng nụ cười nhàn nhạt,dường như nàng chờ ai đó...

      "Mẹ! hành lý con sắp xếp lại rồi..Từ a di đến chưa mẹ?"Lúc này,từ sau lưng nàng truyền ra thanh non nớt.

      Phấn điêu ngọc trác,khuôn mặt nhắn,da trắng mịn màn,so với nàng bé có năm phần giống,còn năm phần kia...Bảo bối,ngủ quan tinh xảo đáng nhìn thấy hận được xông lên hung hăng hôn lên má vài cái,gương mặt đáng mang theo nụ cười nhàn nhạt. phải siêu cấp đẹp trai tiểu bảo bối Lâm Tử Hi còn ai vào đây!

      Tử Lam quay đầu lại,nhìn con trai bảo bối của mình cùng đống hành lý phía sau bé,nàng cúi người xuống hôn lên mặt Hi Hi cái " con trai bảo bối,vất vả con rồi.." Ánh mắt Tử Lam giấu được vẻ cưng chiều đối với bé.

      Hi Hi "dạ" tiếng,có thể cưng chiều mẹ bao nhiêu,bé làm hết mình chỉ muốn mẹ được vui vẻ..

      "Bảo bối,con biết nghe lời..chụt chụt.."Tử Lam tranh thủ ăn thêm xíu đậu hủ của con trai bảo bối!

      "Tử Lam...." Lúc này thanh thanh thúy vang vọng khắp phi trường.

      Tử Lam vừa quay đầu lại ,liền thấy tiểu Từ nhào tới ôm chặt lấy nàng " choáng nha!rốt cuộc cậu cũng chịu trở về,làm tớ cứ tưởng cậu bị nào quyến rũ quên cả lối về..quên luôn cả tớ !Phải phạt cậu nặng mới được..".

      Tử Lam cười,nàng đến nước Mĩ 7 năm vân luôn cùng tiểu Từ giữ liên lạc,cùng nhau chuyện phiếm MSN.

      hăng say,đột nhiên tiểu Từ đẩy Tử Lam ra nhìn chằm chằm nàng từ xuống dưới " oa, Tử Lam cậu càng ngày càng xinh đẹp nga..ai nhìn ra được cậu lại có bảo bối 7 tuổi cơ đấy "

      Tử Lam cười trừ,ngoài ra nàng biết gì hơn nữa!

      " Cậu cái chính là 7 năm,tớ cứ tưởng cậu bao giờ trở lại nữa đấy!"

      "Ít lắm mồm cho tớ,giới thệu với cậu,con trai tớ Hi Hi !"

      "nga,con trai bảo bối của ta..từ nay về sau con là con ta,mới thèm mẹ Tử Lam nữa đâu..phải Hi Hi bảo bối ?"Tiểu Từ con ngươi đầy giảo hoạt thích thú.

      Tiểu Từ này..cứ thích làm mà hưởng sao được.Mới vừa gặp mặt lại giành con trai với nàng...haiz..

      " Xin chào Từ a di ,con chính là Hi Hi..!" Bé tặng cho tiểu Từ nụ cười siêu cấp đẹp trai.

      "trời ạ,so với trong video con còn đẹp trai hơn rất nhiều" Tiểu Từ kích động,hận thể giành con trai bảo bối với Tử Lam

      Tiểu Từ nhanh như điện, bổ nhào tới Hi Hi 'bẹp' 'bẹp' hôn mấy cái lên mặt bé !

      Hi Hi gương mặt co quắp,khóe môi giật giật mấy cái ! Từ a di có cần kích động như vậy ? Cũng trách Từ a di được,bởi vì sức hấp dẫn của bé quá kinh người.

      Sau lúc hỏi han ân cần,ba người chuẩn bị rời lại xảy ra cố ..

      Hi Hi nhìn tiểu Từ và Tử Lam vẻ mặt quẩn bách.. " Từ a di ,mẹ..hai người đứng im chổ này..con có việc phải di toilet xíu..haha " sống ở đời có mấy việc phải gấp gấp giải quyết..tỷ như vệ sinh..

      "À, chúng ta cùng con nhé " Tiểu Từ quan tâm hỏi,nàng sợ bé bị lạc đường.

      " cần, mình con là được rồi.." Hi Hi ưu nhã .

      Tiểu Từ lại quay sang nhìn Tử Lam trách móc " cậu sợ Hi Hi lạc đường àk? Lỡ gặp bọn bắt cóc buôn người làm sao..? "

      Tử Lam nhếch môi xem thường " đem người khác lừa bán ta liền cám ơn trời !" Hi Hi của nàng rất thông minh..làm sao bị người khác lừa được..

      nhà cầu xng Hi Hi rữa tay hong khô,lúc này bé lại gặp được người..Hi Hi lở tay vẫy nước vào người ..

      Hi Hi tu dưỡng thâtt tốt,lễ phép vội vàng xin lỗi " xin lỗi,ta phải cố ý".

      Ngẫn đầu, bé sững sờ trong giây lát,sau đó lộ ra nụ cười ưu nhã giảo hoạt.

      Giọng của bé,làm lòng cảm thấy mềm nhũn..giống như có vật gì đó hung hăng chạm vào tâm ..

      cuối đầu nhìn vào Hi Hi nhưng cùng lúc bé gật dầu cái quay đầu bước .

      Mặc Thiếu Thiên chỉ nhìn thoáng qua gò má của bé, bóng lưng Hi Hi càng ngày càng xa.Trong lòng Mặc Thiếu Thiên thế nhưng cảm thấy có chút mất mác..
      Vanswifty, tú cầuFriendangel2727 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 14 : Con trai thiên tài

      Hi hi mới vừa ra , Mạc Lương liền tiến vào, nhìn Mặc Thiếu Thiên thâm tình hỏi, “Mặc tổng, thế nào?”

      Mặc Thiếu Thiên thu hồi ánh mắt trả lời “ có gì!” Xoay người vào.

      Mạc Lương nhún nhún bả vai, gì nữa.

      Hi hi ra ngoài, Tử Lam nhìn bé, “Tại sao lâu như vậy?”

      có gì, chúng ta thôi!” Hi hi .

      Tử Lam cũng suy nghĩ nhiều cùng tiểu Từ ra ngoài.

      Tiểu Từ mở cửa chiếc xe hơi Chery QQ của mình ra, chở Hi Hi cùng Tử Lam về.

      “Đúng rồi, cha mình như thế nào?Sống có tốt ?” Tử Lam hỏi.

      Tiểu Từ lái xe, thở dài cái, “Vốn là tớ hôm nay muốn cùng bá phụ cùng nhau ra phi trường đón cậu, nhưng Kiều Khương vừa nghe đến cậu trở lại bà ta la hét ầm ĩ , nên bá phụ đến được,cậu cũng đừng buồn”

      Tử Lam gật đầu cái nhà nhạt trả lời, “ ngờ 7 năm qua rồi,Kiều Phương vẫn như vậy, chịu thay đổi chút xíu, hôm nào tớ nhất định trở về thăm cha lúc!”

      Hi hi lúc này tiến tới bên cạnh Tử Lam “Mẹ, chớ vì những người đáng giá mà cảm thấy phiền não,bảo bối đau lòng!”

      Nghe Hi Hi câu,còn hơn nàng nghe mười câu chuyện cười!

      Tử Lam nghiêng đầu nhìn Hi Hi ánh mắt triều mến “Mẹ ngươi là người yếu ớt sao? Chờ chúng ta ổn định, đón ông ngoại con mang về phụng dưỡng!”

      “Ừ, đến lúc đó Hi Hi chăm sóc tốt mẹ cùng ông ngoại đấy!” Hi hi ngoan ngoãn .

      Tử Lam cười tiếng, đời này nàng duy nhất cảm thấy may mắn nhất chuyện , chính là ông Trời ban cho nàng bảo bối thiên tài,cực kỳ đáng ! Nàng rất thỏa mãn!

      Căn nhà đơn sơ nằm ở lầu 3, ba phòng ngủ phòng khách. Gian phòng ánh sáng đầy đủ, Tử Lam đứng bên cửa sổ nhìn cảnh vật tươi mát bên ngoài, đôi môi nâng lên cười hạnh phúc. Nơi này nàng cùng Hi Hi hai người ở đủ rồi, coi như ba ba tới ở, cũng đủ! Nơi đây là tổ ấm hạnh phúc của nàng và Hi Hi..

      Tiểu Từ tới, nhìn bốn phía, khóe miệng nâng lên nụ cười thỏa mãn “Như thế nào? Cũng tệ lắm ?”

      “Ừ, rất tốt!” Tử Lam đánh giá.

      “Đó là đương nhiên, nghe cậu phải trở lại, tớ liền vội vàng tìm căn phòng, rốt cuộc tìm được nơi như vậy lấy ánh sáng tốt, hơn nữa còn là lầu ba, dưới nhìn cũng rất dễ dàng!” Từ từ .

      “Tiểu Từ cậu đáng quá mất!Chỉ có cậu là hiểu tớ nhất”

      “Cậu đốt đèn đỏ mắt cũng thể tìm được người bạn thứ 2 giống tớ đâu đấy...hừ!” Bọn họ nhiều năm bạn bè, so với chị em ruột còn thân hơn !

      Khi hai người bắt đầu chuyện phiếm, Hi Hi bắt đầu thu dọn đồ đạc, quét dọn phòng. Bé trước tiên đem ghế sa lon thu thập tý, “Mẹ, ngươi trước nghỉ ngơi chút, ta trước quét dọn vệ sinh!”

      “Ừ, ngoan, cần làm việc vất vả quá biết , nếu mẹ cảm thấy rất đau lòng đấy!” Tử Lam cười ngọt ngào .

      “Vâng ạ!”

      xong Tử Lam an vị ngồi xuống, cũng lôi kéo Tiểu Từ ngồi bên cạnh nàng. Tiểu Từ nhìn Tử Lam thắc mắc hỏi, “Cậu thế nhưng để cho bảo bối quét dọn vệ sinh?”

      Tử Lam chợt nhíu mày, có chút dáng vẻ nào cảm thấy ổn “Thế nào? Việc nhà đều là bảo bối làm, con trai thiên tài mà,chỉ cần học sơ lần bé đều làm rất tốt,rất hoàn mỹ, như thế nào cậu hâm mộ ...?”

      Tiểu Từ nhìn Hi Hi, động tác của bé rất nhanh, hơn nữa giống như làm việc nhà rất thuần thục lưu loát, làm rất sạch , hơn nữa khuôn mặt non nớt nhắn của bé đều mang nụ cười ưu nhã, chút xíu oán hận cũng có!

      Đối với Hi Hi mà , có thể phục vụ mẹ là phúc khí cả đời của bé !

      Chương thứ 15: hâm mộ hi bảo bối.

      Tiểu Từ nhìn Hi Hi rất lo lắng,bé mới bao nhiêu tuổi đầu vậy mà bà mẹ vô lương tâm nào đó để cho bé bắt đầu làm việc nhà rồi.Những đứa bé khác bằng tuổi Hi Hi đều được cha mẹ cưng nâng niu chiều chuộng,vậy mà Hi Hi lại..Nàng cũng biết nên vui hay nên buồn nữa!

      Tiểu Từ chợt nghiêng đầu nhìn Tử Lam bằng ánh mắt chất vấn " Cậu như vậy mà ngược đãi Hi Hi sao? Đó là con trai ruột cậu mang thai 9 tháng 10 ngày mới sinh ra bé, chứ phải cậu nhặt bé về nuôi dưỡng..trời ạ "

      Khi bị tiểu Từ lớn tiếng chất vấn, khiến Tử Lam sợ hết hồn..Lấy tay vịn chặt vào trái tim còn nhảy loạn của nàng,dùng vẽ mặt 'chuyện đó đương nhiên' gật đầu nhìn tiểu Từ.Xưa nay đàn ông trông nhà nàng đều phải biết hầu hạ phục vụ phụ nữ chuyện xuống bếp là điều tất nhiên trong cuộc sống!

      " Cậu..cậu.. vô lương tâm.." Tiểu Từ vẫn tức giận thở phì phò.

      "Từ a di, đây là việc Hi Hi nên làm, có thể phục vụ mẹ là phúc khí của Hi Hi,huống chi ban đầu lúc mẹ sinh Hi Hi ra xuýt chút nữa vì khó sinh mà chết, nếu có mẹ có Hi Hi " Bé vì Tử Lam nên nhanh chóng hòa giải cục diện bế tắc này.. thể vì chuyện đâu mà làm mất hòa khí..tất cả đều là người nhà với nhau!

      Tiểu Từ nghe xong lời Hi Hi ,nhất thời hết ý kiến ,ánh mắt nhìn về phía Tử Lam..

      Tử Lam nhìn Hi Hi đau lòng vơi bé " Con là món quà đặc biệt mà ông trời ban cho mẹ , sau này con được có những suy nghĩ sai lầm như vậy,hiểu bảo bối.."

      "Tuân lệnh mẹ !"

      Nhìn hai mẹ con Tử Lam mỉm cười vui vẻ,tiểu Từ cũng rất cảm động !
      tú cầu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16 :Ăn cơm cũng có thể làm bậy..

      “Thiếu Thiên, chừng nào về nhà em ăn cơm đây? Ba ba cũng thúc giục em nhiều lần!” thanh từ căn phòng riêng truyền ra.

      “Em cho bác Trọng biết , dạo này rất bận !” Mặc Thiếu Thiên thanh nghe chút dịu dàng,có vẻ được vui.

      “Ưmh, Thiếu Thiên, hôm nay dẫn em về nhà có được hay ? Em muốn với . . . . . . Ở chung chỗ!” Nữ nhân nũng nịu , cái tay ở trước ngực Mặc Thiếu Thiên vẽ vòng tròn.

      Động tác kia có nghĩa gì, chắc hẳn mỗi người đàn ông đều hiểu .

      Mặc Thiếu Thiên sửng sốt chút, ngay sau đó nâng lên đôi môi tà mị, “ ra , ở chỗ này chúng ta cũng có thể làm!” xong đột nhiên đem thân thể nàng đè xuống bàn, hướng về phía môi của nàng liền hôn lên.

      Ngụ ý, cần gì về nhà đây?

      “Ưmh, đối với người ta chút được . . . . . .”

      Vừa vặn lúc này Tử Lam tới cửa gian phòng đó, nghe được bên trong đối thoại, sau đó là hồi ưmh ưmh a a thanh , Tử Lam run cái , là ăn cơm cũng có thể làm chuyện này...? Đâu phải thời kỳ động đực đâu mà bậy bạ hết sức, nàng bĩu môi cười khinh bỉ..

      Chắc tinh lực dồi dào..động dục lung tung..cường hãn nha !

      Nhưng là, vì tò mò, Tử Lam còn là hướng cánh cửa kia nhìn.

      Mẹ nó, ngay cả cửa đều khép lại mới ghê chứ! định chiếu phim JA miễn phí hay sao..

      Cũng chính là trong nháy mắt đó, Mặc Thiếu Thiên hôn ngực Trọng Nhược Tình, tròng mắt đảo qua, liền nhìn đến nữ nhân phía ngoài qua.

      Chỉ là trong nháy mắt đó, cũng nhận ra nàng!

      Chính là nữ nhân chết tiệt đêm hôm đó ! được lắm , lần này để nàng chạy thoát giống 7 năm trước..chuyện đó đối với sỉ nhục..

      Mặc dù có chút cảm giác nàng giống 7 năm trước, nhưng là gương mặt đó, vĩnh viễn cũng bao giờ quên được!

      giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên hung hăng đẫy Trọng Nhược Tình liền đuổi theo.

      Trọng Nhược Tình chìm trong nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên , chợt bị đẩy ra, nàng vui “Này, Thiếu thiên đâu vậy?

      Nàng cũng đuổi theo ra bên ngoài.

      Vậy mà lúc này, Tử Lam vừa đúng khúc quanh, đẩy ra cửa toilet vào.

      Mặc Thiếu thiên đuổi theo ra tới thời điểm, vừa vặn cùng Tử Lam bỏ qua, tựa như 7 năm trước dạng, chỉ là trong nháy mắt, bỏ qua.

      “Chuyện gì xảy ra vậy Thiếu Thiên ?” Trọng Nhược Tình đuổi tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên nghi vấn hỏi , mới vừa rồi bởi vì chuyện gì khẩn trương như vậy? Ngay cả nàng cũng bị đẩy ra...

      Nàng rất để ý!

      Mặc Thiếu Thiên nhìn khắp bốn phía, nhưng nhìn thấy bóng dáng của Tử Lam, hai hàng lông mày như chim ưng sắc bén nhíu lên, “ có gì, chỉ là thấy người quen!”

      “Người quen?” Trọng Nhược Tình cũng nhìn bốn phía, căn bản thấy người nào , rồi sau đó nàng quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cái gì người quen à? phải là người tình cũ?” Trọng Nhược Tình thử hỏi, con ngươi lại nhìn chăm chú vào gương mặt nghiệt của Mặc Thiếu Thiên.

      Nghe xong lời của nàng…, Mặc Thiếu Thiên ngoái đầu nhìn lại, con ngươi thâm thúy nhìn Trọng Nhược Tình, gương mặt điêu khắc hoàn mỹ nâng lên nụ cười vô tình chăm chọc hỏi , “Thế nào? Em tại cũng bắt đầu muốn quản lý à..ghen hả"

      Trọng Nhược Tình sững sờ giây lát, Mặc Thiếu Thiên là người cường hãn bướng bỉnh, lại theo lẽ thường , ghét nhất nữ nhân thức thời, nếu như hạn chế , như vậy rất nhanh rời bỏ ngay, đây cũng là nguyên nhân nàng có thể ở bên cạnh ngây ngô lâu như vậy.

      Nàng thản nhiên cười, ôm chầm Mặc Thiếu Thiên, “Chỉ là em rất để ý , chẳng qua em lo lắng, bởi vì dù chơi thế nào , cuối cùng vẫn là về bên cạnh em!” Trọng Nhược Tình tự tin .

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, trả lời lời của nàng…, bởi vì đối với chuyện tương lai , ngay cả đều dám chắc, nàng làm sao tự tin như vậy?

      Chẳng qua nếu như nàng có thể ngoan ngoãn, có lẽ cưới nàng!

      Chương 17 : có mắt còn điếc

      thôi, chúng ta trở về!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

      “Ừ, chẳng qua em muốn toilet, chờ em lát!” Trọng Nhược Tình .

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái ra lấy xe trước.

      Trọng Nhược Tình mặc váy màu đen lộ nữa rất hấp dẫn, bên ngoài mặc cái áo khoác màu đỏ, đôi chân đẹp thon dài lộ ra bên ngoài, dưới chân đôi giày cao gót màu bạc, cả người tràn đầy phong tình hấp dẫn.

      Tử Lam rữa tay có tật xấu,nàng thích hong khô, nàng thích để tự nhiên.

      Nàng vừa muốn ra ngoài, cửa tự động mở ra, Trọng Nhược Tình vào, hai người vừa lúc để ý liền đụng vào nhau tay nàng làm ướt quần áo Trọng Nhược Tình mãng.

      " ngại qua tôi phải cố ý. . . . . .” Tử Lam vội vàng xin lỗi.

      “Này, ngươi làm gì đấy ?” Trọng Nhược Tình vội vàng nhìn y phục mình , chút nữa còn phải cùng Mặc Thiếu Thiên chơi, nếú ướt như vậy là xấu hổ..cũng tại nữ nhân này gây ra.

      Trọng Nhược Tình cau mày, “ đường đều có mở mắt mà nhìn hay sao? biết bộ y phục của ta đây rất đắc tiền sao?”

      Lập tức,ý tưởng xin lỗi trong lòng Tử Lam biến mất trong nháy mắt .

      con mẹ nó ngang ngược mà..nàng muốn tu dưỡng tốt nhưng có kẻ lại muốn như vậy ! Kiếm chuyện phải ? nàng bồi tới cùng...

      Nhìn Trọng Nhược Tình, “ tôi đường có mắt vậy sao.. cũng chẳng phải có mắt sao..?"

      Trọng Nhược Tình nghe xong lời này,nổi giận, ngẩng đầu nhìn Tử Lam, nhìn nàng chằm chằm, “ cái gì?”

      “Xem ra chỉ có mắt,mà còn bị điếc!” Tử Lam phi thường bình tĩnh .

      Tử Lam xưa giờ nếu ai kính nàng thước nàng kính người ta trượng..có người muốn gây nàng phụng bồi..gặp phật giết phật..gặp ma giết ma..sợ ai sao..nghĩ muốn vô lại với nàng..nàng bao giờ khách khí.

      —— côi dám chuyện với tôi như vậy? biết ta là ai sao?” Trọng Nhược Tình tức giận hô.

      “Tôi cần thiết cũng cần biết côi là ai, nhớ giữ vững tu dưỡng bản thân!” Tử Lam khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, trực tiếp ra ngoài.

      Trọng Nhược Tình kinh ngạc đứng tại chỗ, cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào dám dùng thái độ như vậy với nàng, quá kiêu ngạo rồi, nhưng ngại vì Mặc Thiếu Thiên vẫn còn ở bên ngoài đợi nàng, nàng nhanh lên vào, trang điểm lại, thu thập ra ngoài.

      Mặc Thiếu Thiên an vị ở trong xe, thấy Trọng Nhược Tình tức giận đằng đằng ngồi lên xe, liếc mắt nhìn nàng, “Thế nào?”

      “Tức chết em rồi, ở toilet gặp phải nữ nhân điên, lại dám giáo huấn em, em có giáo dục! ?” Trọng Nhược Tình thở phì phò .

      Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, nghĩ thầm người nào lại dám dạy dỗ Trọng Nhược Tình? Sau lưng của nàng có thế lực mà người bình thường cũng dám chọc vào!

      Trọng Nhược Tình ngờ Mặc Thiếu Thiên như vậy thờ ơ ơ hờ, nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, “Em bị người khác khi dễ, vậy mà nhúc nhích, chút nào để ý!”

      Mặc Thiếu Thiên khóe miệng chứa đựng nhàn nhạt nụ cười, thâm thúy tròng mắt làm cho người khác nhìn lắm, “Ba em là Thị trưởng thành phố, ai dám như vậy cả gan chọc giận em?”

      "Ghét, lại trêu chọc em.."

      Mặc Thiếu Thiên thu liễm đôi mắt cười tà tứ... hề tiếp.

      Trọng Nhược Tình mới hít sâu hơi, “Thôi, tức giận!” Nghiêng đầu nhìn Mặc Thiếu thiên, “Thiếu Thiên, chúng ta tìm chỗ tiếp tục chuyện mới vừa rồi có được hay . . . . . .”

      Chương 18 : Thiên tài trong thiên tài

      tuần lể đầu sau khi Tử Lam trở về rất thuận lợi vui vẻ..

      Nàng nhanh chóng tìm cho Hi Hi trường học..

      Là trương học tư nhân, nghe rất nhiều nhà có tiền cũng đưa con đến đây học,vì để cho khởi đầu Hi Hi thua thiệt ai ,nàng cũng cho Hi Hi tiến vào.

      Những năm này, nàng ở nước Mĩ cũng tích góp được chút tiền, đủ để Hi Hi hưởng thụ những đều tốt đẹp .

      Mặc dù Hi Hi rất thông minh , giống những đứa bé bình thường, nhưng nàng cũng thể sơ sót, con trai của nàng phải trở thành thiên tài trong thiên tài!

      Sáng sớm, lúc Tử Lam thức dậy, nghe mùi thơm ngào ngạt bữa ăn sáng do con trai bảo bối làm.

      “Mẹ, mau mau rửa mặt, lập tức có thể ăn rồi…!” Hi Hi ở phòng bếp thét lên.

      “OK ̄” đáp tiếng, Tử Lam nhanh vào phòng tắm.

      Mười phút sau, Tử Lam rửa mặt xong, từ bên trong ra, đúng lúc, Hi Hi vừa làm xong bữa ăn sáng, mặc tạp đề nhắn bé bưng điểm tâm từ phòng bếp ra.

      “Mẹ, có thể ăn rồi…!” Hi hi cười .

      Tử Lam nhìn bữa ăn sáng phong phú đầy dinh dưỡng, cảm động muốn rơi nước mắt.

      “Ai, bảo bối, con, mẹ cũng biết làm thế nào sinh tồn!” Tử Lam phát biểu cảm khái, mặc dù được con trai phục vụ nhưng nàng cũng cảm thấy có chút áy náy, nhưng cũng rất hưởng thụ, bởi vì bảo bối nhà nàng , thông minh rất dọa người, năng lực cũng mạnh kinh người.

      Hi Hi cười tiếng, “Mẹ, người có thể yên tâm, bảo bối vĩnh viễn ở bên cạnh người !”

      “Vậy sau này cũng được lấy vợ!” Tử Lam bĩu môi .

      Hi Hi nghiêm túc suy nghĩ , gật đầu cái, “Ừ, cưới, con liền phục vụ mẹ cả đời!”

      Tử Lam cảm động, tiến tới mặt Hi Hi 'bẹp' hôn cái, “Con trai ngoan, mẹ chắc chắn để cho con lấy vợ , mau dọn điểm tâm lên ăn, lát mẹ đưa con học!”

      “Ừm!” Hi Hi gật đầu cái, cười vui vẻ.

      Trường tiểu học Trí Quang....

      Giống như những gì Tử Lam nghĩ , nơi này đều là những đứa bé thiên tài đến học, từng chiếc xe hơi nổi tiếng cũng dừng ở cửa, cũng chỉ mình Tử Lam thuê xe mang Hi Hi đến , vì thế, nàng nhận được ít mắt ghét bỏ khinh bỉ.Tử Lam giật giật khóe môi, ngước mặt lên nhìn trời hỏi thầm..nghèo cũng là cái tội sao?

      Chỉ là Tử Lam cùng Hi Hi đều để ý, trực tiếp vào báo danh.

      Cũng phải là nàng thèm để ý, chỉ là thời điểm vừa đến nước Mĩ , chợt phát mình mang thai, rất nhiều đồng học cũng khuyên nàng phá thai , nhưng nàng dứt khoát quyết định muốn sinh bé ra , khi đó, nàng luôn bị ít ngôn luận cùng ánh mắt khinh bỉ, nhưng nàng đều thèm để ý, bởi vì cuộc sống là của mình, mặc kệ người ta như thế nào, đều ảnh hưởng đến nàng..Vận mệnh bản thân phải tự mình nắm lấy..cùng người khác quan trọng..

      Vì Hi Hi nàng trễ nãi năm việc học, nhưng nàng tuyệt hối hận, bởi vì Hi Hi chính là kiêu ngạo duy nhất của đời nàng!

      Sau khi ghi danh , Hi Hi phải ở lại trường để học..

      “Mẹ, buổi chiều hôm nay có phải mẹ muốn phỏng vấn xin việc?” Hi Hi bảo bối hỏi.

      “Ừ, đúng a!” Tử Lam gật đầu.

      “Vậy tốt, bảo bối tan học xong siêu thị mua nhiều thức ăn chiều nay mở tiệc ăn mừng!” Hi hi .

      " Bảo bối tin tưởng mẹ nhất định có thể phỏng vấn thành công sao?” Tử Lam hỏi, ra về phần tự tin điểm này , nàng cũng có chút chút.

      “Tất nhiên, mẹ ở nước Mĩ cầm ít giải thưởng lớn , mẹ trúng tuyển, trừ phi mấy người đó tất cả là người mù!”

      “Ha ha ha. . . . . . Được, chờ tin tức tốt của mẹ!”

      “Dạ,bảo bối biết rồi ạ !”

      Tử Lam tiếp tục hôn lên mặt Hi Hi thêm cai nữa, luyến tiếc rời .

      Nhìn mẹ lên tắc xi, biến mất ở trước mặt của mình, Hi Hi mới thu hồi ánh mắt cưng chìu , khóe miệng chứa đựng nụ cười, xoay người liền tiến về phía trong đến..

      (Hi Hi sắp đụng độ người..là ai đây?..)[/size]

      Chương 19 : Con Riêng

      Vậy mà lúc này tiểu Hi Hi của chúng ta rất khéo đụng phải nhóm người !

      xin lỗi!” Hi Hi lui về phía sau bước, vội vàng xin lỗi, từ lớn lên ở nước Mỹ bé tu dưỡng cực tốt, cậu bé cực kỳ đáng ,lễ phép hiểu chuyện.

      Cung Ái Lâm nhất thời cau mày, vui lui về phía sau bước, “Về sau đứng cẩn thận chút, đừng lỗ mãng liều lĩnh nữa đấy!”

      Giọng điệu ghét bỏ, khiến Hi Hi khỏi nhíu mày, ngẩng đầu lên quan sát người trước mặt.

      Cung Ái Lâm nhanh nhìn thoáng qua gương mặt Hi Hi, chợt sửng sốt, ánh mắt lần nữa ngừng ở mặt của bé.

      “Ngươi ——“

      Cung Ái Lâm có chút ra lời, khuôn mặt nhắn này , cùng giống nhau như đúc.

      Đột nhiên để cho nàng nhớ tới Mặc Thiếu Thiên khi còn bé, gương mặt đó quả giống nhau như đúc.

      Này , giữa hai lông mày tà ác cùng ưu nhã cùng tồn tại, đều giống nhau cực hạn.

      Hi Hi cũng biết bà ấy tại sao khi nhìn đến bé có phản ứng lớn như thế, chẳng lẽ bé dáng dấp rất giống người khác?

      Nghĩ tới đây, Hi Hi ưu nhã cười tiếng, “Vị phu nhân này, ta xin lỗi !”

      Ngay cả cách ngụy trang nụ cười, đều giống nhau như !

      Lúc này, bảo bối tôn tử Mặc gia đứng bên cạnh Cung Ái Lâm tiến lên, Mặc Vũ cũng lên tiếng, “Bà nội, cậu này cùng tiểu thúc giống như quá!”

      đứa bé cũng có thể nhìn ra, cung Ái Lâm càng thêm hoài nghi.

      “Ngươi tên là gì?” Cung Ái Lâm mặt lạnh hỏi.

      Hi hi nhìn bọn họ, ánh mắt rơi vào người Mặc Vũ , chắc hai người cùng tuổi khác nhiều lắm, nhưng thời điểm nhắc tới Mặc tiểu thúc , Mặc Vũ chân mày cũng thoáng qua tia khinh bỉ, rất dễ nhận thấy, Mặc Vũ có thể có hình dạng nét mặt này , đều là bị người lớn dạy bảo !

      Hi Hi rất thích loại cảm giác đó!

      Nhưng bé lại duy trì hình tượng ưu nhã của mình, hướng bọn họ cười tiếng, “Ta nghĩ ta cần thiết cho các ngươi biết ta tên là cái gì ?”

      xong trực tiếp tới.

      Cung Ái Lâm nhìn bóng lưng của bé, chân mày vặn lên, ở trong lòng thầm hạ quyết tâm.

      Vậy mà lúc này, Hi Hi chợt quay đầu lại nhìn bà, “Nếu như bà nghĩ muốn tra ra thân thế của ta, như vậy ta chỉ có thể cho bà biết, bà cái gì cũng tra được! Chết tâm ...” xong nâng lên nhàn nhạt nụ cười, rời .

      Cung Ái Lâm nhất thời đứng tại chỗ, đứa bé thế nhưng biết dùng phương pháp tới kích nàng!

      tại, nàng đem bé cùng Mặc Thiếu Thiên quy làm loại rồi !

      Phương thức giáo dục của Tử Lam rất đặc biệt, có cái gì cái nấy, chưa bao giờ cùng đứa bé giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

      Cho nên khi Hi Hi hỏi cha bé là ai nàng cho bé biết, nàng cũng biết cha của bé là người nào, tên gọi là gì, cho nên bé chính là ông trời ban cho nàng bảo bối.

      Nhưng năm trước ở nước Mĩ, lần thứ nhất ngoài ý muốn, thời điểm bé mở ra tạp chí quốc tế tạp chí gặp qua người, cùng bé dáng dấp có tám phần tương tự, người kia giống như chính là họ Mặc, gọi Mặc Thiếu Thiên. . . . . .

      Hình như là tổng giám đốc tập đoàn MK....

      Chương 20 : Lau mắt mà nhìn

      Tử Lam cầm trong tay hồ sơ của mình thẳng hướng công ty MK xin phỏng vấn.

      ra thiết kế châu báu, Tử Lam vẫn luôn rất thích , thời điểm học nàng liền thích vẽ phong phú nhiều loại châu báu, nhưng khi nàng trở thành nhà thiết kế trang sức, loại cảm giác đó, là tràn đầy tự tin.

      Thời gian 7 năm ở Mĩ, nàng dùng thời gian 6 năm, trở thành người thiết kế sư ưu tú, vốn nghiếp thiết kế ở nước Mĩ rất tốt để cho nàng phát triển, nhưng nàng quyết định trở lại, vì bên này, nàng có rất nhiều điều bỏ được..

      Tỷ như bạn thân tiểu Từ cùng ba ba kính !

      Nàng đều bỏ được.

      Cho nên Tử Lam mang theo bảo bối trở lại..

      Tập đoàn MK mấy năm nay là tập đoàn phát triển nhanh nhất trong những tập đoàn lớn khác ở A Thị , rất nhiều hành nghề, giải trí ,nhà hàng, khách sạn, địa ốc , bất động sản các loại, nhưng châu báu mới là nghành chủ yếu phát triển nhất của tập đoàn MK, ở quốc tế, cũng là ông trùm .

      Nghe tổng giám đốc MK nhậm chức mới bảy năm, đem công ty bình thường phát triển thành tập đoàn quốc tế, điểm này, Tử Lam rất khâm phục, cho nên nàng mới phải lựa chọn MK! (chọn rồi chết được đổ thừa tại ai..tỷ tự chọn mà..kaka)

      Nơi này chẳng những có thể phát triển được, điều nang quan tâm nhất ở đây chính là tiền lương rất cao..

      Nàng thành công xin được việc làm nơi này , tiền học phí của Hi Hi cũng thành vấn đề !

      Nghĩ tới đây, nàng nhất thời có kích thích!

      Tử Lam mặc cái quần cụt màu đen, bộ quần áo trắng đen hòa hợp, đôi giày cao gót màu bạc, phong cách mới lạ lại mất vẽ thanh thuần.

      Vốn là đối với lần này phỏng vấn, nàng là tràn đầy lòng tin, hơn nữa mười phần, nhưng chứng kiến tới khi nàng nộp đơn nàng liền sâu hoài nghi...

      Quả nhiên, Oan Gia Ngõ Hẹp!

      Người phỏng vấn nàng gồm hai nam và nữ , mà nữ nhân này lại là...

      Trọng Nhược Tình ngồi đối diện với nàng, nhìn tài liệu trong tay, khóe miệng lại chứa đựng nụ như có như .

      Vốn là chỉ cần nhìn tài liệu Tử Lam là cảm thấy rất OK , nhưng nhìn thấy nữ nhân hống hách hôm trước dám giáo huấn nàng trong toilet, đáp án trong nháy mắt liền thay đổi.

      Trọng Nhược Tình tại liền cho ta biết, đắc tội với nàng kết quả là cái gì!

      “Lâm Tử lam?” Trọng Nhược Tình nhíu mày, ngón tay thon dài nhìn tài liệu trong tay, khẽ đọc tên của nàng, thanh , lại ý vị sâu xa.

      Tử Lam vẫn như cũ mang theo mỉm cười nghề nghiệp trả lời, “Đúng!”

      “Trong hồ sơ có 5 năm kinh nghiệm học ở Mĩ?” Trọng Nhược Tình hỏi.

      sai!”

      Tử Lam cũng biết tại sao, nét mặt của Trọng Nhược Tình ràng cho nàng biết, ấy tuyển dụng nàng, nhưng ấy hỏi cái này hỏi cái kia vòng vo , chỉ là Tử Lam cũng muốn cùng nàng nhiều lời, nhất nhất trả lời câu hỏi của nàng ta, đây là cơ bản nhất vấn đề lể phép.

      “Vậy phiền chút,đối với thiết kế đá quý và ý tưởng của !” Trọng Nhược Tình chậm rãi .

      Theo tôi, nay đối với với đại đa số người mà , bọn họ thiết kế trọng tâm chính là vì thỏa mãn nhiều hơn nhu cầu của nữ nhân, vậy thời điểm thiết kế cũng lựa chọn ngoại hình hoa lệ , tất cả phương diện cũng lựa chọn tốt nhất, nhưng là mọi người quên mất châu báu vốn thiết kế lấy ý tưởng chính là khiến người ta cảm thấy hạnh phúc cùng thực tế, châu báu, danh như ý nghĩa chính là kim cương, kim cương đại biểu vĩnh hằng, đời thế, cho nên ý tưởng thiết kế của tôi chính là phải có linh hồn, mới có thể đưa sản phẩm ra thị trường trong nước và quốc tế !”

      Tử Lam tự tin đưa ra ý tưởng của bản thân!

      Hai vị chủ khảo nhận đơn bên cạnh Trọng Nhược Tình đối với nàng lộ ra ánh mắt đầy thưởng thức, gật đầu liên tục, ngay cả Trọng Nhược Tình sắc mặt của nàng cũng rất được, ngờ nữ nhân này có tài!
      Vanswifty, tú cầuFriendangel2727 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21 : Gặp Nhau

      Nhưng bất chấp nàng biểu suất sắc đến cỡ nào , Trọng Nhược Tình cũng cho Tử Lam trúng tuyển vào làm trong công ty..

      Trọng Nhược Tình nhìn tài liệu trong tay , mở miệng, “ sai, nhìn ra Lâm tiểu thư ở phương diện nào cũng tệ, chỉ là. . . . . .” Trọng Nhược Tình ngẩng đầu nhìn Tử Lam, “Hồ sơ cá nhân của có nhắc đến, ở nước Mĩ đảo Rhodes học viện thiết kế nhưng tạm nghỉ học năm đúng ?”

      “Đúng!” Tử Lam cũng muốn giấu giếm.

      “Tại sao?” Trọng Nhược Tình hỏi.

      Tử Lam nhíu mày, nhìn nàng, “Đây là chuyện riêng của tôi ! Cùng với việc tôi nộp đơn xin phỏng vấn có liên quan gì đến nhau ?”

      Trọng Nhược Tình lười biếng nhếch đầu lông mài lên, đem tư liệu đẩy tới trước mặt Tử Lam, “Rất xin lỗi, công ty chúng tôi đủ người, mặc dù các phương diện điều kiện tệ, nhưng công ty tôi cầu đặc biệt cao!”

      Kết quả đúng như nàng dự đoán.. sai chút nào..nữ nhân đó cố tình lấy việc công trả thù riêng nàng mà !Chết tiệt ! Nàng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà nó!

      Hai người nhận đơn phỏng vấn nhìn Trọng Nhược Tình nêu thắc mắc, “Chúng tôi cảm thấy nguyên nhân này hợp lý, Lâm tiểu thư có kinh nghiệm làm việc có thể tuyển dụng!”

      “ Quản lí Vương , cảm thấy tôi đúng, hay là chế độ công ty đúng?” Trọng Nhược Tình hỏi ngược lại.

      Trọng Nhược Tình thân phận gì, bọn họ cũng đều biết, cũng dám đắc tội với , nhất thời hai quản lý cũng trầm mặc.

      Tử Lam đứng lên, cầm lấy hồ sơ của mình muốn dây dưa nữa “Nếu quý công ty tuyển dụng nhân viên với tác phong như vậy , tôi nghĩ tôi cũng lựa chọn đối tượng như vậy để hợp tác, hẹn gặp lại!” xong, Tử Lam xoay người muốn .

      Vậy mà lúc này, cửa chợt mở ra.

      Mặc Thiếu Thiên vào, vốn là tìm Trọng Nhược Tình , nhưng vừa vặn nghe đến Tử Lam phát biểu phen, để cho cảm thấy. . . . . . Rất có ý nghĩa.

      " Mặc tổng "

      " Mặc tổng "

      Trọng Nhược Tình mặc dù cùng Mặc Thiếu Thiên là quan hệ tình lữ, nhưng trong công ty, nàng vẫn phải là gọi Mặc Thiếu Thiên tiếng Mặc tổng.

      “Ừm!” Mặc Thiếu Thiên miễn cưỡng đáp tiếng, ngước mắt, tìm kiếm người vừa lúc nãy , khi ánh mắt nhìn qua Tử Lam, nhất thời sửng sốt.

      Tử Lam chuẩn bị rời , khi cửa vừa mở , chứng nhìn thấy người vừa tiến vào bỗng chốc, trái tim nàng thiếu chút nữa ngưng đập, đầu nàng trong nháy mắt trống rỗng..khiếp sợ..nàng tin vào mắt mình.

      Tại sao lại là ..?

      Mặc dù 7 năm trước nàng cùng có với nhau đêm ân ái, Tử Lam sớm quên mất , nhưng đối diện với người có 9 phần cùng con trai bảo bối nàng giống nhau, nàng chính là muốn quên cũng quên được a!

      Trong đầu nàng lúc này chỉ có suy nghĩ duy nhất đó lad chạy...!

      “Ta trước!” Tử Lam vội vàng mà tiếng, xoay người muốn .

      “Chờ chút. . . . . .”

      lúc ấy , Mặc Thiếu Thiên chợt mở miệng. làm sao biết nàng định làm gì,muốn chạy hả, dễ như vậy đâu..

      Mà bước chân Tử Lam vừa tới cửa , cũng trong nháy mắt dừng lại.

      Mẹ nó, dừng cái gì mà dừng, nàng phải nên co cẳng chạy nhanh hay sao? Tại sao khi nghe đến lời của , bước chân lý do dừng lại.

      Nàng muốn nghe cái gì?Tử Lam lẩm bẩm trong lòng..

      Tử Lam đưa lưng về phía Mặc Thiếu Thiên, giống như chờ mở miệng. . . . . .
      Vanswifty, tú cầuFriendangel2727 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22 : nhớ nàng

      Mặc Thiếu Thiên tới, nhìn hai quản lý phụ trách xét tuyển nhân viên mới, nhíu mày vui.

      “Nếu hồ sơ và ý tưởng suất sắc , tại sao được trúng tuyển?” Mặc Thiếu Thiên nghi vấn hỏi.

      Hai quản lý đều đem ánh mắt nhìn về phía Trọng Nhược Tình.Ý là chuyện liên quan đến bọn họ , tất cả đều do nàng.

      Mặc Thiếu Thiên con ngươi tĩnh mịch thấy đáy nhìn về phía Trọng Nhược Tình.

      Trọng Nhược Tình ngửa mặt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên giải thích “ ta lý lịch xác thực đủ điều kiện, nhưng giữa chừng tạm nghỉ học, cũng chịu đứng ra giải thích hợp lý, cho nên em thể biết ấy có thể đảm nhiệm vai trò thiết kế sư được hay !”

      Mặc Thiếu Thiên vặn lông mày , liếc mắt “Tôi nhớ công ty lúc nào nhiều quy định như vậy, nhưng công ty cần chính là những ý tưởng sáng tạo ,táo bạo trong thiết kế !” Mặc Thiếu Thiên thanh lạnh băng giáo huấn, ngụ ý, nhận định Lâm Tử Lam đảm nhiêm chức vụ thiết kế sư.

      Hai vị quản lý đồng thanh hô “Chúc mừng Lâm tiểu thư, được trúng tuyển!”

      Tử Lam sững sờ, biết chuyện gì xảy ra?

      Nàng còn chưa kịp chuyện, Trọng Nhược Tình lại nhanh chóng lên tiếng.

      “Mặc tổng. . . . . .” Trọng Nhược Tình hô tiếng, bây giờ là muốn cho nàng cảm thấy khó chịu sao?

      Nàng tuyển dụng người làm ngược lại ý nàng.

      phải là cảm thấy nữ nhân kia có chút nhan sắc mới tuyển nàng ta ?

      Nhưng lời Mặc Thiếu Thiên ra nàng còn có thể làm gì được nữa..tức chết nàng mà ! Hừ !

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên xoay người ra ngoài, ngay sau đó nghe được thanh của , “Nhược Tình, em theo ra ngoài chút!” xong Mặc Thiếu Thiên liền ra.

      Nghe được Mặc Thiếu Thiên goi, Trọng Nhược Tình cầm lên tài liệu bàn liền theo ra ngoài,lúc ngang qua Tử Lam dừng lại chút, cặp mắt nàng hung hăng lườm Tử Lam mấy cái......hậm hực bước .

      sợ rớt cặp mắt ra ngoài luôn hay sao mà nhìn nàng ghê vậy...Ganh tị sắc đẹp với chị hả?Tử Lam thầm khinh bỉ nàng..

      Chuyện cũng bất ngờ quá , làm nàng kịp tiếp thu.. phút trước ràng mình được tuyển vậy mà chớp mắt mọi chuyện thay đổi ngay lặp tức !

      Hơn nữa quan trọng nhất là nam nhân kia, nhớ nàng? HA HA HA

      Mới vừa rồi lúc nhìn nàng, ánh mắt bình thản có thay đổi, giống như chưa từng gặp nàng bao giờ ! tốt qua..haha..cầu cho viễn cũ̀ng đừng nhớ đến nàng nha !

      nhớ cũng đúng, 7 năm trước giữa bọn họ căn bản là giống như chuồn chuồn lướt nước dạng, nhớ nàng cũng gì kỳ quái, chỉ là, tại sao trong lòng của nàng thế nhưng dâng lên cỗ chua xót!

      Nàng cảm thấy được tự nhiên, nàng nhớ , thế nhưng lại nhớ nàng!

      Chỉ là như vậy cũng tốt, nhớ nàng, gặp mặt nhau cũng cảm thấy lúng túng.

      Quan trọng nhất là, phát tồn tại của Hi Hi bảo bối.

      Nghĩ tới đây, nhất thời Tử Lam cảm giác thỏa mãn rất nhiều, nâng lên nụ cười hoàn mỹ , xoay người ra ngoài.

      Tử Lam mới vừa ra ngoài, vừa đến chỗ khúc quanh, liền nghe đến đoạn đối thoại.

      Thiếu Thiên, tại sao lại muốn tuyển nàng?” Trọng Nhược Tình kiều mị hỏi, cùng với bộ dạng nữ vương hống hách lúc nãy hoàn toàn khác xa.

      “Thế nào, em đối với ấy thành kiến giống như lớn!” Mặc Thiếu Thiên thản nhiên , thanh nghe ra bao nhiêu tình cảm.

      “Ngày đó chính là ta đụng em trong toilet , còn dùng bộ dạng hung hăng dạy dỗ em nữa đó !” Trọng Nhược Tình tức giận , cánh tay còn quấn lên bờ vai của Mặc Thiếu Thiên.

      Chốc lát, trầm thấp tiếng cười, từ tính dễ nghe, rồi lại lãnh khốc vô tình, “Nhược Tình, em làm việc phải công và tư ràng , hơn nữa em cũng biết gần đây thị trường châu báu trang sức cạnh tranh kịch liệt, chỉ muốn nhiều nhân tài gia nhập vào công ty của chúng ta, hi vọng em cũng có thể làm được!”

      Mặc Thiếu Thiên sai rất có đạo lý, Trọng Nhược Tình cũng hiểu, cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy .

      Nàng chợt nhíu mày, vươn cánh tay vòng qua ôm chặt Mặc Thiếu Thiên “Được, em biết phải làm thế nào rồi !”

      “Ừm!”

      “Vậy hôm nay chúng ta nơi nào ăn cơm?”

      “Em toàn quyền quyết định !”



      Chương 23 : dạy dỗ nha đầu hư

      Tử Lam đứng ở khúc quanh vô tình nghe được đối thoại của bọn họ, nhìn hai người thâm tình ôm hôn , nàng nhíu mày giây lát.

      Vốn nàng đối với việc nhớ nàng, có chút hoài nghi, nhưng tại, nàng có nghi ngờ gì nữa.

      ngờ Mặc Thiếu Thiên lại rât tinh mắt đấy! (nếu tỷ biết thiên ca vẫn nhớ, tỷ bay ngược lại sang Mĩ mới lạ..nghiệt duyên mà)

      Nàng dám chắc năng lực tại của nàng bao nhiêu, nhưng phương diện thiết kế, nàng tương đối có phần rất tự tin về mình!

      Nàng ở nước Mĩ nhận được rất nhiều phần thưởng, đâu phải là giả đâu...

      tại nàng hoàn toàn thả lỏng tâm tình yên tâm công tác..

      Nghĩ tới đây, Tử Lam hớn hở xoay người bỏ , làm phiền người ta âu yếm thương.

      Mặc Thiếu Thiên giống như phía sau lưng có thêm đôi mắt, đắc ý, sau khi nàng quay người bỏ ,Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên nở nụ cười tà mị yếu ớt, ngay sau đó buông Trọng Nhược Tình trong ngực ra.

      làm sao vậy Thiếu Thiên ?” Trọng Nhược Tình hỏi, nàng đơn giản chỉ là nhân viên quản lý của công ty ,nàng còn là vị hôn thê chưa cưới của Mạc Thiếu Thiên..

      Tin đồn, Mặc Thiếu Thiên nữ nhân có thể tạo thành mấy chục đội banh, nhưng duy nhất có thể ở lâu bên cạnh ở A Thị này chỉ có thiên kim của Thị Trưởng là Trọng Nhược Tình.

      Cho nên, tất cả mọi người đều đồn rằng, Mặc Thiếu Thiên có thể là Trọng Nhược Tình , nếu , đổi nhiều người như vậy,mà Trọng Nhược Tình lại có thể ở bên cạnh ngây ngô lâu như thế !

      Tóm lại trong mắt mọi người , chuyện sớm muộn hai người cũng cưới nhau thôi !

      “Nơi này là công ty!” Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt , mới vừa nhu tình thương, tại còn xót lại gì ngoài vô tình hờ hững.

      Trọng Nhược Tình cũng thấy điểm nào kỳ quái, chỉ là cười cái “Được, em làm việc đây, buổi tối gặp!”

      “Ừm!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái, đợi Trọng Nhược Tình rời , cũng xoay người , gương mặt tà mị nở nụ cười , vẫn như cũ đẹp trai làm cho người ta tim đập thình thịch.

      Nữ nhân này, muốn để cho nàng biết 7 năm trước đắc tội với kết quả là gì !

      Thế nhưng dám gọi là 'ngưu lang' ...

      Lại dám trả cho phí dịch vụ.. Cầm tay chiếc lắc tay mỉm cười thích thú..

      Chờ xem như thế nào giáo huấn nàng..

      Tử Lam buổi chiều dạo phố mua it nhu yếu phẩm cần dùng trong nhà.

      Lúc nàng trở về hơn sáu giờ chiều, vừa vào cửa liền nhìn thấy Hi Hi người mang tiểu tạp đề ở trong phòng bếp bận việc, bàn bày rất nhiều món ăn, thơm ngào ngạt , bảo đảm khách sạn quốc tế 5 sao đầu bếp ở đó nấu cũng ngon bằng bé đâu nha !

      Nhìn bóng dáng Hi Hi bận rộn, trong lòng Tử Lam có chút áy náy xót xa.

      Nhưng hết cách rồi, nàng từ lúc sinh ra đến lớn , cái gì đều biết, chỉ là biết làm cơm, Hi Hi lại , nàng làm thức ăn, Darling đều ăn.( Darling là con chó của Hi Hi) (>._.<)

      Mặc dù điểm này khiến Tử Lam có chút thất bại, nhưng may vì nàng có con trai thiên tài, vì vậy nàng cảm thấy bản thân thất bại lắm..

      “Bảo bối, mẹ con!” Tử Lam đổi dép tiến vào, mặt Hi Hi liền rơi xuống cái hôn.

      Hi hi thấy mẹ trở lại, lộ ra nụ cười ưu nhã, “Mẹ, con cũng người, mau rửa tay, lập tức liền ăn cơm!”

      Tử Lam gật đầu cái, nhanh rửa tay .

      Rữa tay xong, Tử Lam ngồi vào bàn ăn, nhìn những thức ăn kia, nước miếng chảy dài , con trai làm cơm, luôn là đa dạng chồng chất, nàng ăn hoài chán!

      “Mẹ, hôm nay phỏng vấn như thế nào?” Hi hi hỏi.

      Tử Lam ăn như gió cuốn mây bay,nghe Hi Hi hỏi mới dừng lại xíu trả lời " chung hồ sơ mẹ chút tì vết nào chỉ có số người thích làm khó dễ nhưng cuối cùng mẹ vẫn được trúng tuyển" xong nàng vùi đầu tiếp tục ăn..
      Vanswifty, tú cầuFriendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :