1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 175: Lâm Tử Lam cùng Diệp An Nhiên gặp mặt!!!!


      Edit: Thanh Dâng


      Mặc Thiếu Thiên nhận lấy tài liệu, sau đó lật xem lượt, trực tiếp đặt bút ở phía dưới, vung lên chữ kí của mình.

      Mạc Lương nhận lấy hợp đồng, nhìn chút, sau đó , “Về mảnh đất trống này, tôi phụ trách!”

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái, bày tỏ tin tưởng đối với Mạc Lương, dù sao ta theo cũng phải là ngày ngày hai, Mặc Thiếu Thiên nghe Mạc Lương bảo do mình phụ trách, liền bày tỏ tin tưởng.

      tại Công ty MK ngừng phát triển về đá quý, bên cạnh đó, Mặc Thiếu Thiên cũng muốn lấn sân sang bất động sản, mặc dù phải thận trọng, nhưng khi giao cho Mạc Lương, Mặc Thiếu Thiên hết sức yên tâm.

      “Vậy tôi ra ngoài trước!” Mạc Lương gật đầu .

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái, “Mặc kệ đối phương đưa ra điều kiện gì, cũng có thể bàn bạc lại!”

      Mạc Lương gật đầu cái, sau đó ra ngoài.

      Bên trong phòng làm việc, Mặc Thiếu Thiên lười biếng ngồi ở ghế, vóc người cao ráo, nghiêng người dựa vào, cặp con ngươi u ám tản ra ánh sáng mù mờ, nghĩ tới màn vừa rồi, khóe miệng khỏi nâng nụ cười.

      chắc chắn, Lâm Tử Lam tuyệt đối say mê nụ hôn kia rồi!

      Nụ hôn này, giống như, làm cho họ xích lại gần nhau hơn.

      Mặc Thiếu ngày sờ sờ đôi môi, nơi đó, hình như còn lưu lại mùi vị của người phụ nữ ấy, nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên lại nhếch lên nụ cười đầy vẻ chắc chắn.

      Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên lại vang lên, khi thấy số gọi tới, Mặc Thiếu Thiên hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhận máy.

      “A lô, An Nhiên, thế nào?” Mặc Thiếu Thiên trầm giọng hỏi.

      “Thiếu Thiên, ở đâu? Công ty sao?”

      “Ừ, sao, có chuyện gì ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, thanh ôn hoà, làm cho người ta nghe được tâm tình gì.

      có gì, chỉ là muốn hẹn cùng nhau ăn cơm trưa, biết có thời gian hay !?” Diệp An Nhiên nhàn nhạt .

      Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút, “Được, để đón em!”

      “Vâng!”

      Nghe Mặc Thiếu Thiên đồng ý, thanh của Diệp An Nhiên tràn đầy vui mừng.

      Cúp máy, Mặc Thiếu Thiên mi tâm hơi nhíu, cầm áo vest cùng chìa khóa xe, ra ngoài.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Mà bên này.

      Mới vừa đến giờ tan sở, Cảnh Thần liền bu lại, “Tử Lam, tớ biết có quán có món tủ ăn rất ngon, có muốn ăn thử hay ?”

      “Món tủ? Đáng tin sao?” Lâm Tử Lam vừa thu dọn đồ đạc vừa nhíu mày hỏi.

      “Dĩ nhiên, tớ giới thiệu có thể sai sao? Hơn nữa, nơi đó sợ chỗ ngồi bị thiếu, chẳng qua tớ có người bạn làm ở bên đó, tớ để cho ấy giúp tớ giữ lại chỗ ngồi, như thế nào? Có hay ?” Cảnh Thần nhướng mày, cười hì hì hỏi.

      Lâm Tử Lam chân mày hơi nhíu lại, suy nghĩ chút, sau đó nhìn Cảnh Thần mở miệng, “ như vậy, đương nhiên là muốn ăn thử xem sao rồi !”

      “Tớ biết ngay cậu nhất định mà!” Cảnh Thần cười chắc chắn mà .

      “Dĩ nhiên, thể bỏ qua bất kỳ cơ hội ăn uống nào rồi!” Lâm Tử Lam , “Chỉ là trước, cậu mời!”

      “Dĩ nhiên là vậy!”

      Vì vậy, hai người cùng cười tiếng, lấy tý đồ, rồi rời công ty.

      Hai người cùng xe taxi, mới hơn 10 phút sau liền đến nơi mà Cảnh Thần giới thiệu.

      Từ ngoài nhìn vào, khách sạn bình thường và nơi này khác cho lắm, hơn nữa, quan trọng là nơi này rất sạch .

      Lâm Tử Lam biết, bình thường tới ăn món tủ, người ta đều rất chú trọng tới vệ sinh, cho nên nhìn nơi này, cảnh quan cũng tệ lắm.

      “Cũng tệ lắm phải ?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Lâm Tử Lam chau mày, “Cảnh quan cũng tệ lắm!”

      “Mùi vị còn tuyệt hơn!” Cảnh Thần xong, hai người cùng vào.

      Bên trong cảnh quan cũng lớn, cách ba vị trí đều có bức rèm che, nhìn thoải mái.

      Bọn họ vào, liền có người tới, Cảnh Thần theo chân bọn họ mấy câu, nhân viên phục vụ liền dẫn bọn họ đến vị trí bàn ăn.

      Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần ngồi xuống, nhân viên phục vụ cầm thực đơn, Cảnh Thần bảo Lâm Tử Lam gọi trước, Lâm Tử Lam nhìn mấy lần, liền gọi hai món, Cảnh Thần cũng gọi hai món.

      “Bốn món ăn, chúng ta ăn hết sao?” Lâm Tử Lam hỏi.

      “Ăn phải là ăn hết hay hết, mà ăn là để ăn ngon, là để thưởng thức mùi vị!” Cảnh Thần .

      Lâm Tử Lam gật đầu mà ca ngợi, “ nương, tệ, rất biết hưởng thụ!”

      Cảnh Thần cười tiếng, sống cuộc sống tại mà biết hưởng thụ, vậy tới lúc nào mới hưởng thụ đây?

      Rất nhanh, món ăn liền đưa lên, mà ở bên trong nhà hàng, người cũng bắt đầu nhiều hơn, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam chuyện, mọi người đều ba người phụ nữ thành cái chợ, ra hai người phụ nữ cũng vậy thôi.

      Hai người chuyện, từ mỹ phẩm, đến quần áo, đến chuyện của công ty, cái gì cũng có thể .

      “Đúng rồi, Cảnh Thần, mấy ngày nữa tớ dọn tới nhà mới, bảo bối muốn tự thân xuống bếp nấu cơm, nhớ tới đấy!” Lâm Tử Lam .

      Cảnh Thần gật đầu, “ thành vấn đề, sớm ngưỡng mộ đại danh của bảo bối từ lâu, nó tự mình xuống bếp, tớ há có thể vui lòng?” Cảnh Thần cười .

      “Ừ, vậy tới sớm chút!” Lâm Tử Lam sảng khoái .

      Cảnh Thần gật đầu cái, đó là đương nhiên, “Tớ sớm cũng rất muốn biết mặt bảo bối, cậu nên sớm mời tớ mới đúng!” Cảnh Thần rất bất mãn .

      Lâm Tử Lam cười cười, biết tới lúc Cảnh Thần nhìn thấy bảo bối, có phản ứng gì đây, theo tinh thần bát quái của ấy, có thể phát giác được cái gì chưa!

      Nhưng mà bây giờ, Lâm Tử Lam cũng muốn che dấu cái gì nữa, chỉ muốn thuận theo tự nhiên.

      “Lần tới cậu liền gặp được rồi !” Lâm Tử Lam cười .

      Cảnh Thần gật đầu cái, bày tỏ vô cùng mong đợi.

      “Đúng rồi, Tử Lam, Mặc Tổng có tới ?” Cảnh Thần hỏi.

      Lâm Tử Lam lắc đầu cái, “ biết!”

      “Cậu mời hả?”

      có!”

      “Vậy cậu có ý định muốn mời ?” Cảnh Thần hỏi.

      có ý định!” . . . . . .

      “Tử Lam, tớ cảm thấy được cậu đối với Mặc Tổng luôn có ý!” Cảnh thần hết sức khẳng định.

      “Là có ý kiến !” . . . . . .

      “Xem , cậu chính là có thành kiến với người ta!” Cảnh Thần . . . . . . .

      “Mặc dù đem Mặc Tổng trước kia ra mà ta là người hơi lạm tình, nhưng mà khi chuyện trước đó xảy đến, Mặc Tổng tích lũy rất nhiều điều, ít nhất đến bây giờ, bên cạnh cũng có người phụ nữ nào cả, có thể thấy được Mặc Tổng sửa tính rồi, Tử Lam, cậu đừng luôn từ đầu đến cuối đều làm ra dáng vẻ từ chối người ta nữa !” Cảnh Thần .

      ra cảm thấy, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên rất xứng đôi .

      “Tớ có sao?” Lâm Tử Lam vô tội hỏi.

      “Dĩ nhiên!” Cảnh Thần .

      “Tớ cảm thấy, người đàn ông có tiêu chuẩn tốt, trọng điểm phải để ý tới lúc trước ta lạm tình cỡ nào, hoa tâm cỡ nào, trọng điểm là sau khi ta gặp phải người phụ nữ liền vì người phụ nữ đó mà muốn ở bên những người phụ nữ khác nữa, tóm lại, tớ cảm thấy Mặc Tổng thay đổi!” Cảnh Thần hết sức chắc chắn mà .

      Lâm Tử Lam nghe , liền cười, “Cậu đối với việc này cũng rất có nghiên cứu đấy!”

      Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần cười , tại, hai người căn bản có chuyện gì thể được rồi.

      Cảnh Thần chợt nhíu mày, “Đó là đương nhiên, tớ nhìn người hết sức chính xác, Mặc Tổng về sau nhất định người đàn ông tốt!”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      “Thiếu Thiên, nơi này cũng tệ lắm. . . . . .”

      Lúc này, giọng nữ nhu nhu vang lên, thanh đó quan trọng, quan trọng là, trong miệng người đó ra tên tuổi của ai.

      Ngay lập tức hấp dẫn chú ý của Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần rồi.

      Người được nhắc tới, giống với người mà hai người đàm luận với nhau!

      Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Mặc Thiếu Thiên cùng vào, Mặc Thiếu Thiên với bộ vest màu đen, còn với bộ váy màu vàng nhạt, hai người xem ra, hết sức hài hòa.

      Cảnh Thần lập tức ngây ngẩn cả người, thấy lúc này diễn ra màn như thế, rất muốn vì lời mới vừa của mình mà đập đầu chết!

      Lâm Tử Lam cũng đưa mắt nhìn, trong lòng cũng ra được có tư vị gì, chỉ là thấy dáng vẻ hết sức ngây ngô của Cảnh Thần, lại cảm thấy có chút buồn cười.

      Mặc Thiếu Thiên cũng là vừa mới đến, liền thấy bàn của bọn họ ngồi.

      ngờ bọn họ cũng ở chỗ này.

      Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam cũng đều nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên đứng, mà ánh mắt của , lại thẳng tắp rơi vào người của Lâm Tử Lam, đôi tròng mắt kia hình như có rất nhiều điều muốn .

      Lâm Tử Lam cũng nhìn bọn họ, ánh mắt cũng bình thường.

      “Thế nào Thiếu Thiên?” Diệp An Nhiên thấy Mặc Thiếu Thiên nhìn vè hướng kia, cũng nghiêng đầu nhìn theo.

      Ngay khi thấy Lâm Tử Lam, chân mày khẽ nhíu lại, cặp con ngươi trong suốt kia cũng thoáng qua tia hung dữ, nhưng là rất nhanh sau đó, liền thay thế bằng nét cười dịu dàng, tay của , từ từ đưa đến gần, khoác lên cánh tay của Mặc Thiếu Thiên.

      “Đó là bạn của sao?” Diệp An Nhiên cười tươi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên lúc này mới xoay người lại, khẽ gật đầu với .

      Lúc này, Cảnh Thần nhìn lướt qua Lâm Tử Lam, chợt lên tiếng, “Mặc Tổng, là khéo, hai người cũng tới nơi này ăn sao! ?”

      Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên tới, gật đầu cái, “Đúng vậy, nghe nơi này món tủ rất ngon, biết hai người cũng có hứng thú, nếu cùng rồi !”

      Cảnh Thần nhìn Diệp An Nhiên đứng bên, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, kéo ra nụ cười, “Mặc Tổng, là lãng phí thời gian của tôi tốt cho phen!” Cảnh Thần vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười mà .

      Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn , hiểu vậy là có ý gì.

      Lâm Tử Lam hiểu Cảnh Thần muốn cái gì, chỉ là, cái gì cũng .

      Lúc này, Diệp An Nhiên nhìn họ, “Xin chào, tôi là Diệp An Nhiên!” chủ động cười hỏi.

      Lâm Tử Lam cũng nhàn nhạt liếc cái, dung mạo rất dịu dàng, cũng hướng về Diệp An Nhiên gật đầu cái, nhàn nhạt chào hỏi, “Chào !”

      “Hai người đều là bạn của Thiếu Thiên, hay là cùng nhau dùng bữa !” Diệp An Nhiên nhìn bọn họ nở nụ cười vô hại , nụ cười kia, muốn có bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng.

      cần đâu, hai người ăn , chúng tôi ăn xong rồi!” Lâm Tử Lam cười ‘uyển ngôn cự tuyệt’[*], sau đó đưa mắt nhìn Cảnh Thần.

      [*] dùng lời khéo léo để cự tuyệt.

      Cảnh Thần hiểu ý gật đầu, “Đúng vậy, hai người cứ từ từ dùng bữa, chúng tôi ăn no rồi, phải về công ty, quấy rầy hai người!”

      Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ mới ăn có chút, sau đó chau mày, “ như vậy, coi như bàn này tôi mời các !”

      cần đâu, tự chúng tôi có thể thanh toán!” Lâm Tử Lam vẫn như cũ, cự tuyệt.

      quấy rầy hai người, chúng tôi trước!” Lâm Tử Lam hướng về phía bọn họ cười gật đầu, sau đó cùng Cảnh Thần, cười rời .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam cười, cùng với bóng lưng của bọn họ, chân mày mơ hồ chau lại, mặc dù Lâm Tử Lam cười, nhưng là cảm giác giữa bọn họ có khoảng cách gì đó, giống như trở lại thái độ lạnh nhạt trước kia.

      Người phụ nữ này, làm cái gì?

      Mặc Thiếu Thiên mi tâm nhíu lại.

      Đúng vậy, Diệp An Nhiên ngờ ở chỗ này lại gặp mặt Lâm Tử Lam, nghĩ tới ta mới vừa cười, bộ dáng kia giống như có chuyện gì.

      Lúc này, nhìn Mặc Thiếu Thiên, gương mặt lại trở nên ôn hòa, thanh cũng biến thành ôn nhu , “Thiếu Thiên, làm sao vậy?”

      Mặc Thiếu Thiên lấy lại thần trí, nhìn lắc đầu cái, “ có gì, ăn thôi!”

      Diệp An Nhiên cười gật đầu cái, nụ cười, rất là ngọt ngào.

      . . . . . . . . . . . . . . . .

      ra khỏi nhà hàng này, Cảnh Thần rất muốn chịu đòn để mà nhận tội. Mới vừa khen ngợi Mặc Thiếu Thiên xong, ngờ bên cạnh ta lập tức có phụ nữ ở bên, chẳng lẽ lần này nhìn lầm?

      Lâm Tử Lam nhìn bộ dáng vẻ rối rắm kia của Cảnh Thần, cười cười, “Cậu làm sao vậy?”

      Cảnh Thần nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, “Tử Lam, cho tớ thu hồi lời của mình lúc nãy!”

      Lâm Tử Lam nở nụ cười, “Tớ phải hỏi cái này, tớ muốn hỏi tới thái độ của cậu đối với Diệp An Nhiên lúc nãy kìa!”

      Cảnh Thần chợt nhíu mày, “ có a, chỉ là thích người phụ nữ kia mà thôi!”

      “Tại sao?”

      “Làm cho người ta thấy cảm giác giả tạo!” Cảnh Thần , “Mặc Tổng cũng giới thiệu ta, chắc là quen thân!” . . . . . .

      Lâm Tử Lam chau mày, phủ nhận ý kiến của Cảnh Thần, cũng biết tại sao, Diệp An Nhiên cho cảm giác cũng là như thế, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

      “Chỉ là, ngộ nhỡ người phụ nữ kia cùng Mặc Tổng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường sao?” Cảnh Thần thử thay Mặc Thiếu Thiên giải bày.

      Lâm Tử Lam chau mày, sau đó nhìn , “Tớ cái gì cũng !”

      “Chẳng lẽ cậu thấy tức giận sao?”

      “Tớ là vì cái gì mà phải tức giận?” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần hỏi ngược lại. . . . . . .

      Nhìn bộ dạng hờn giận của Lâm Tử Lam, Cảnh Thần thấy bó tay. . . . . .

      “Uổng phí tớ giúp ta lần!” Cảnh Thần hết sức đáng tiếc .

      Lâm Tử Lam cười cười, “Thấy rồi hả ?”

      “Quả nhiên, đàn ông đều như vậy a a a!” Cảnh Thần nhìn trời mà bi phẫn, lãng phí cách vô ích phen khen ngợi của .

      Lâm Tử Lam chỉ là cười nhạt, để ý tới lời .

      Hai người gọi taxi, Lâm Tử Lam đưa tầm mắt, nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, biết vì sao, trong lòng thấy hơi phiền muộn.

      Mà nhà hàng bên kia.

      Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, hai người ngồi đối diện nhau, Diệp An Nhiên suy nghĩ chút, mới mở miệng. “Thiếu Thiên, em có chuyện muốn , chỉ là muốn giúp tay!” Diệp An Nhiên .

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nhìn về phía , “Có chuyện gì, cứ việc , chuyện có thể giúp được, nhất định giúp cho em!”

      Diệp An Nhiên cười cười, “Em có ý định ở chỗ này tìm công việc, em quay lại nước Mỹ nữa!”

      Mặc Thiếu Thiên động tác ăn ngẩn ra, ngờ Diệp An Nhiên như vậy.

      Mặc Thiếu Thiên rũ mắt, suy nghĩ chút, ngẩng đầu nhìn …..

      ~~~~ Hết chương 175 ~~~~


      Chương 176: Tiêu Dật tới A Thị!!!!


      Edit: Thanh Dâng


      Mặc Thiếu Thiên rũ mắt, suy nghĩ chút, ngẩng đầu nhìn , “Tại sao lại đột ngột quyết định như vậy?”

      Diệp An Nhiên cười, “ phải đột ngột, khi mà em quay về đây, cũng nghĩ xong rồi, em thích nơi đó, nếu như phải do cha em, em , Thiếu Thiên, nên hiểu!”

      Mặc Thiếu Thiên ánh mắt tối mấy phần, sau đó gật đầu cái, “Được, em học nghành gì?”

      “Quảng cáo!”

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Quảng cáo?”

      “Đúng vậy!” Diệp An Nhiên gật đầu cái.

      “Vừa đúng trong công ty thiếu chỗ trống trong bộ phận Quảng cáo!” Mặc Thiếu Thiên .

      Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiêncười cười, “Hi vọng em có thể đảm nhiệm chỗ trống đó!”

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, cười cười, “Em chừng nào muốn làm?”

      “Tùy lúc thôi!” Diệp An Nhiên cười , đây mới là mục đích của , có thể cùng với Mặc Thiếu Thiên làm việc cùng nhau, như vậy cơ hội của nhiều hơn chút.

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái, “Ngày mai sắp xếp!”

      Diệp An Nhiên gật đầu cái.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhớ tới cái gì đó, “Nếu , thể cứ mãi ở tại khách sạn, giúp em tìm căn hộ!”

      cần đầu, em ở căn hộ lúc trước cũng được!” Diệp An Nhiên .

      “Em căn hộ lúc trước sao?”

      “Đúng vậy!” Diệp An Nhiên gật đầu.

      “Tòa nhà đó đãbị phá bỏ rồi!”

      “Vật đổi sao dời, ngờ mới mấy năm ngắn ngủi cũng bị phá hủy!” Diệp An Nhiên cảm khái mà , xong, ánh mắt quét về phía Mặc Thiếu Thiên.

      “Thời gi¬an là có thể làm bào mòn vài thứ, tất cả đều thay đổi, chỉ là em yên tâm, giúp em tìm căn hộ tốt!” Mặc Thiếu Thiên .

      Diệp An Nhiên cười gật đầu cái.

      “Thiếu Thiên, có giận em ?” Diệp An Nhiên chợt hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, “ có!”

      sao?”

      “Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu, nếu như tức giận, cũng sớm theo thời gi¬an mà bị phai mờ rồi, ít nhất, lúc này đây Mặc Thiếu Thiên thấy tức giận .

      Theo thời gi¬an, muốn có được thứ gì đó càng ngày càng nhiều, nếu như tới trước kia, quả Mặc Thiếu Thiên cũng có tức giận, cam lòng, nhưng là bây giờ, như vậy.

      Thời gi¬an, làm cho người đàn ông trở nên thành thục và cơ trí hơn.

      Diệp An Nhiên biết Mặc Thiếu Thiên , nhưng mà lần này trở về, coi như có tức giận, cũng trở lại bên cạnh Mặc Thiếu Thiên.

      “Thiếu Thiên, cám ơn !” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên cười .


      “Thế nào lại chợt khách sáo như vậy? thích dáng vẻ lúc em dã man bá đạo hơn!” Mặc Thiếu Thiên hài hước .

      Diệp An Nhiên bị câu của Mặc Thiếu Thiên chọc cười, “Nào có, em nào có dã man!”

      . .. ……………….

      Bên trong công ty.

      Lâm Tử Lam từ lúc ăn cơm trở lại ở trong phòng họp, vấn đề thảo luận lần này là tạo ra dòng sản phẩm hệ liệt cùng bên Công ty Vân Đức.

      Sau khi họp xong, cùng Trần Mặc ở bên trong phòng làm việc của ta, tiếp tục thương thảo, về trọng điểm hệ liệt lần này, cùng với việc thể như thế nào.

      Mãi cho đến giờ tan việc, hai người mới ra ngoài.

      Lúc này, tất cả mọi người từ từ ra về, Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam, “Mọi người hết rồi !”

      Lâm Tử Lam gật đầu, “Tôi cũng vậy, nên về nhà rồi!”

      “Tôi đưa về!” Trần Mặc .

      Lâm Tử Lam nhìn Trần Mặc, “ thuận đường sao?”

      “Tôi vừa đúng có việc tới nơi đó, vừa lúc đưa về đoạn!” Trần Mặc .

      Lâm Tử Lam chau mày, “Vậy cám ơn nhiều!”

      “Chờ tôi chút, tôi thu dọn đồ đạc!”

      “Được!”

      Vì vậy Lâm Tử Lam ra bên ngoài đứng chờ, mấy phút sau, Trần Mặc ra.

      thôi!”

      Lâm Tử Lam gật đầu, vì vậy hai người cùng nhau ra công ty.

      Lâm Tử Lam cũng là nghe người ta nhà Trần Mặc ra rất giàu, nhà cũng có Công ty riêng, chỉ là Trần Mặc muốn tiếp nhận vị trí đó, lựa chọn cho mình con đường, nhưng mà nguyên nhân gì Trần Mặc tới công ty của Mặc Thiếu Thiên làm, Lâm Tử Lam cũng .

      Nhưng là, chứng minh, Trần Mặc cũng là công tử giàu có.

      Lâm Tử Lam sau khi biết được, ra rất kinh ngạc, Trần Mặc vô cùng khiêm tốn, căn bản biết được nhà ta lại giàu có như vậy, giống như Mặc Thiếu Thiên, tính tình phách lối, cả người là thân hàng hiệu, tới chỗ nào cũng đều là Rolls-Royce, hoặc chính là loại xe thể thao số lượng có hạn, rêu rao hung ác.

      Mặc Thiếu Thiên, ta, cũng biết cái gì gọi là khiêm tốn!

      xe, Lâm Tử Lam nhìn Trần Mặc, “Trần Mặc, nghe nhà của rất giàu có, còn có công ty riêng nữa, tại sao đến Công ty MK này để làm việc?” Lâm Tử Lam hỏi.

      Nếu như làm việc tại công ty của riêng mình, thế nào cũng là Tổng Giám Đốc…, làm sao lại tới Công ty MK để làm Trưởng phòng Thiết kế bình thường !

      Trần Mặc cười cười, “Đó là cam kết giữa đàn ông với nhau!” Trần Mặc cười , ra chức vị gì ở MK quan trọng, quan trọng là lời cam kết với Mặc Thiếu Thiên.

      Lâm Tử Lam nhíu mày, Trần Mặc cười cười, “Tóm lại, đây là lời cam kết giữa tôi và Mặc Tổng, ấy từng giúp đỡ tôi, hơn nữa, đối với công việc này, tôi cũng cảm thấy hứng thú, cho nên mới đến MK làm việc !” Trần Mặc .

      Lâm Tử Lam lúc này mới gật đầu cái, bày tỏ khó hiểu!

      Xe rất nhanh đến dưới khu nhà của Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam xuống xe, nhìn Trần Mặc, “Cám ơn đưa tôi về!”

      “Chỉ là thuận đường mà thôi!” Trần Mặc cười .

      “Vâng, mời được lên nhà uống nước rồi, đường nhớ cẩn thận!” Lâm Tử Lam cười .

      “Ừ, tôi đây!” Trần Mặc .

      Lâm Tử Lam gật đầu cái, sau đó Trần Mặc lái xe rời .

      Lâm Tử Lam quay người lại, xác định đứng ở cách đó xa là bảo bối.

      Hi Hi mới từ lầu xuống, nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng chứa tia cười nhạt.

      “Bảo bối!” Lâm Tử Lam cười cười, hướng về phía Hi Hi tới.

      Hi Hi nhìn , “Mẹ, ai đưa mẹ về thế?”

      “Đồng nghiệp trong công ty!” Lâm Tử Lam .

      “Muốn theo đuổi mẹ?”

      Lâm Tử Lam lắc đầu, “ !! Người ta sắp đính hôn rồi, mới cần theo đuổi mẹ!”

      Hi Hi lúc này mới yên tâm mà gật đầu cái,

      “Vậy được, chú ấy chắc là người rất tốt!” . . . . . .

      Bảo bối, con khẳng định người nào tốt, người nào xấu có đơn giản quá lắm ??

      Lâm Tử Lam dở khóc dở cười.

      “Bảo bối, con hy vọng có người theo đuổi mẹ con à?” Lâm Tử Lam hỏi.

      Hi Hi suy nghĩ chút, “Con chỉ là cảm thấy, mẹ phải có người tốt hơn theo đuổi , thế mới xứng đôi được!!”

      Lâm Tử Lam cười tiếng, “Bảo bối, con cũng biết cách chuyện!”

      Bảo bối cười tiếng, đâu có, đâu có, chỉ mà thôi.

      “Đúng rồi, con đâu vậy?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

      siêu thị mua đồ!”

      “Vậy cùng mẹ !” Lâm Tử Lam , khó lắm mới có tinh thần hăng hái, nghĩ cùng con trai dạo chút.

      Vì vậy, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam lên nhà, sau đó đổi bộ quần áo, Lâm Tử Lam giằng co phen, hai người mới siêu thị.

      Lâm Tử Lam vẫn như cũ, bộ y phục màu xám nhạt mặc ở nhà, tóc được búi lại, mang cặp kính, xem ra, rất lười biếng.

      Hi Hi rất thích mẹ mặc như vậy, rất thoải mái.

      Hai người dạo trong siêu thị, Hi Hi đẩy xe, Lâm Tử Lam vừa , vừa xem hàng, rất nghiêm túc mà chọn.

      “Đúng rồi mẹ, con nghe chú Tiêu Dật tới A Thị rồi!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam .

      Lâm Tử Lam cau mày, “ phải chứ, nếu như tới đây, tại sao chú ấy đến tìm chúng ta?” Lâm Tử Lam .

      “Bị thương!” Hi Hi thẳng.

      Lâm Tử Lam chợt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, “Làm sao con biết?”

      Sau khi hỏi xong, mới phát mình hỏi vấn đề ngu ngốc, vì vậy bổ sung, “ xảy ra chuyện gì?”

      phải là do con, là do người của cha làm!” . . . . . .

      Lâm Tử Lam cau mày, tại sao có thể như vậy?

      Vì vậy cho nên Tiêu Dật tới A Thị mà cũng tới tìm sao?

      Hỏng bét, Hi Hi lỡ miệng.

      Vốn là muốn , nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt củamẹ, nhịn được liền đem chuyện này ra!

      Con phải cố ý a a!

      “Tin tức có đáng tin ?” Lâm Tử Lam hỏi.

      Hi Hi gật đầu cái, “ thể sai được, cái này là do Tạp Ni cho con biết!”

      Lâm Tử Lam cau mày, dù sao Tiêu Dật cũng là người giúp đỡ rất nhiều, bây giờ nghe Tiêu Dật bị thương, Lâm Tử Lam sao có thể lo lắng đây?

      “Chỉ là mẹ, mẹ nên lo lắng, chỉ là bị thương thôi, có vấn đề gì đâu!” Hi Hi .

      sao?” Lâm Tử Lam hỏi.

      “Dĩ nhiên, chú Tiêu Dật dù thế nào cũng là người nhìn con lớn lên, con chẳng lẽ quan tâm đến chú sao?” Hi Hi hỏi ngược lại.

      Mặc dù như thế, nhưng Hi Hi cũng giúp đỡ Mặc Thiếu Thiên !

      Dù sao, bọn họ là cha con! Có quan hệ máu mủ thâm tình với nhau.

      “Mẹ, cho dù con thích chú Tiêu Dật làm cha con, nhưng con làm chuyện gì hại chú ấy đâu!” Hi Hi .

      Hi Hi thích Tiêu Dật bằng cha, nhưng Hi Hi cũng là người có lương tâm, Tiêu Dật làm chuyện gì tổn thương mẹ, hơn nữa đối với mình tốt như vậy, Hi Hi có thế nào cũng vong ân phụ nghĩa mà làm hại chú ấy.

      Lâm Tử Lam lườm Hi Hi cái, đứa bé này lại lung tung.

      Chỉ là Lâm Tử Lam biết, Hi Hi tuyệt đối phải là cái loại người vong ân phụ nghĩa đó, chỉ là chợt nghe tin Tiêu Dật bị thương, Lâm Tử Lam có chút lo lắng.

      “Mẹ, ra , chuyện này mẹ cũng thể trách cha được!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam , chỉ sợ mẹ hiểu lầm cha.

      Dù sao ân ân oán oán trong giới hắc đạo, thể ngày ngày hai mà được.

      Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      ra chuyện là như vầy, mấy năm trước, bang phái Cửa Ngục do cha lãnh đạo mới vừa nổi lên, mà lúc bấy giờ bang phái của chú Tiêu Dật liền liên hiệp với những bang phái khác tiêu diệt bang phái của cha, hơn nữa, hại chết rất nhiều huynh đệ của cha, cho nên. . . . . .”

      Lâm Tử Lam cau mày, ngờ chuyện lại thành như vậy!

      “Cho nên, khi cha biết chú Tiêu Dật đến nơi này, đương nhiên liền báo thù a, chỉ là mẹ yên tâm, chú Tiêu Dật tuyệt đối phải là ‘đậu hũ’ mềm đâu, dễ dàng bị đánh bại như vậy!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, bảo đảm .

      Lâm Tử Lam có chút nửa tin nửa ngờ, dĩ nhiên, hoài nghi câu chuyện của Hi Hi , mà là vết thương của Tiêu Dật, nặng sao?


      ~~~~ Hết chương 176 ~~~~

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 177: Mẹ tức giận!!!


      Edit: Thanh Dâng


      Lâm Tử Lam có chút nửa tin nửa ngờ, dĩ nhiên, hoài nghi câu chuyện của Hi Hi , mà là vết thương của Tiêu Dật, nặng sao?

      Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lâm Tử Lam, Hi Hi cảm thấy vô cùng có lỗi a.

      “Mẹ, dáng vẻ này của mẹ cho con biết, con nên cho mẹ biết chuyện này!” Hi Hi hết sức đáng tiếc .

      Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, trợn mắt nhìn Hi Hi cái, Hi Hi vội vàng cười hắc hắc, tỏ vẻ vô tội.

      “Con đảm bảo chú Tiêu Dật có chuyện gì chứ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

      Hi Hi lập tức gật đầu, vỗ ngực bảo đảm, “Dĩ nhiên, con bảo đảm!”

      thế nào nữa, chú Tiêu Dật cũng giúp mình và mẹ sáu năm trời, cho dù chú Tiêu Dật có chuyện, Hi Hi cũng đứng ngồi yên.

      Nghe được Hi Hi bảo đảm, Lâm Tử Lam yên tâm rất nhiều, biết Tiêu Dật bị ảnh hưởng tới tính mạng, cũng bớt lo lắng phần nào.

      Tiêu Dật thường bị thương, nhưng lúc nào cũng gạt , Lâm Tử Lam biết, Tiêu Dật muốn cho lo lắng!.

      như vậy, cũng cần lo lắng nhiều nữa, chỉ là, quan hệ giữa Mặc Thiếu Thiên với Tiêu Dật. . . . . .

      cứ cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp?

      ngờ giữa bọn họ lại có ân oán sâu như vậy.

      Lâm Tử Lam vừa , vừa mua đồ, cũng yên lòng.

      Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam mua đồ, ngẩn ra, “Mẹ, mẹ xác định là mẹ phải mua cái này sao?”

      Lâm Tử Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn đồ trong tay, lúng túng để xuống, vội vàng nơi khác.

      Đỗ Lôi Tư.[*]

      [*] loại ‘áo mưa’ nổi tiếng.

      Hi Hi nhìn hộp đồ đó, cười thầm chút, “Mẹ, mẹ có thể mua cho cha dùng!”

      Lâm Tử Lam quay đầu lại, trợn mắt, giận dữ nhìn Hi Hi cái, chỉ là lúc lỡ tay mới cầm nhầm mà thôi.

      Hi Hi nở nụ cười, sau đó làm bộ mặt phớt tỉnh, mở miệng, “Mẹ, ra mẹ phải lo lắng, chuyện giữa cha với chú Tiêu Dật, là chuyện của hai người đó, chúng ta thực chất có liên quan tới chuyện này, con cũng vậy, nhúng tay vào, con chỉ cần bảo đảm mẹ bị thương là được rồi!” Hi Hi .

      Lâm Tử Lam nghe Hi Hi , bày tỏ tán đồng, gật đầu cái.

      Đúng, chuyện giữa bọn họ, mặc bọn họ giải quyết, Lâm Tử Lam căn bản thể nào mà xen vào, cho nên, cần thiết quá lo lắng về chuyện này.

      Nghiêng đầu sang chỗ khác, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, cười, “Lần này mẹ nghe lời con!”

      Hi Hi cười tiếng.

      Vì vậy, hai người tiếp tục mua đồ, tâm tình mặc dù có phần nặng nề, nhưng Lâm Tử Lam cảm thấy Hi Hi sai, nên để ý, giới hắc đạo tranh giành, ai cũng thể nhúng tay vào, đây cũng là đấu tranh giữa bọn họ, tất nhiên kết quả, Lâm Tử Lam muốn bị lôi vào giữa hai người họ.

      chỉ muốn cùng bảo bối hảo hảo mà sống.

      Lâm Tử Lam mua ít đồ ăn vặt, Hi Hi mua thức ăn, nhưng biết nên mua cái gì, lúc này, Hi Hi đột nhiên thấy nguyên liệu dùng để nấu lẩu, nảy sinh chủ ý, “Mẹ, bằng chúng ta ăn lẩu !” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hưng phấn mà .

      Lâm Tử Lam nhìn nguyên liệu nấy lẩu trong tay Hi Hi, “Hai người ăn lẩu, rất ý tứ a!”

      “Có thể gọi cha tới ăn cùng!” Hi Hi , người nhà cùng nhau ăn lẩu, phải là chuyện rất có ý tứ !

      Lúc này, nhắc tới Mặc Thiếu Thiên, trong đầu Lâm Tử Lam liền nhớ tới hình ảnh Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên chung với nhau.

      “Lãng phí thời gi¬an, bằng ăn cái gì đó mát mẻ!” Lâm Tử Lam , trực tiếp bỏ nguyên liệu nấu lẩu trong tay Hi Hi xuống.

      Hi hi 囧.

      “Vậy ăn cái gì?”

      “Món sủi cảo !” . . . . . .

      Hi Hi cảm thấy mẹ hôm nay có điểm gì đó đúng, , chính xác mà , lúc nhắc tới cha, mới đúng.

      Chẳng lẽ giữa cha và mẹ xảy ra chuyện gì sao?

      Hình như, cha mấy ngày rồi cũng tới ăn bữa sáng, chẳng lẽ, xảy ra chuyện gì?

      Độ nhạy bén của Hi Hi có thể xem là rất mạnh.

      “Mẹ, cha có phải chọc mẹ tức giận hay ?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam giọng hỏi.

      Lâm Tử Lam lắc đầu, “ có!”

      chứ?”

      Nhắc tới cái này, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, “Bảo bối, con phải biết, mẹ với cha con có bất kỳ quan hệ nào, trừ việc mẹ cùng ta có con là con của hai người, ngoài ra có quan hệ gì khác, ta làm chuyện gì, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của mẹ, cho nên, nên chuyện gì của ta cứ lôi mẹ vào!” Lâm Tử Lam nhìn hi gằn từng chữ.

      Nghe lời của mẹ , Hi Hi lại càng cảm thấy, cha nhất định làm chuyện gì đó chọc mẹ tức giận rồi!

      Vì vậy, Hi Hi cũng gặn hỏi nữa, cùng Lâm Tử Lam ở siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mới trở về, hai người chỉ ăn chút rồi ngủ.

      Trở về phòng, Hi Hi suy nghĩ chút, có nên gọi điện thoại hỏi cha chút hay , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      là làm, Hi Hi lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc Thiếu Thiên, mà lúc này, vừa đúng lúc điện thoại của Hi Hi lại đổ chuông, thấy số gọi tới, khóe miệng của Hi Hi Hi hơi vểnh lên, quả nhiên, tâm ý tương thông a.

      Nghĩ tới đây, Hi Hi trực tiếp bấm nút nghe.

      “A lô. . . . . .” Nhận điện thoại, Hi Hi miễn cưỡng đáp tiếng.

      “Bảo bối!”

      “Cha thân ái của con, cha còn nhớ tới bảo bối à?”

      Hi Hi nằm ở giường, cầm điện thoại di động, nhạo báng .

      “Dĩ nhiên, nếu làm sao cha gọi điện cho con!”

      “Con cứ nghĩ là cha quên mất con rồi chứ!” Hi Hi .

      “Làm sao thế được, con là bảo bối của cha, là kiêu ngạo của cha, thế tại sao cha lại có thể quên mất con đây?” Mặc Thiếu Thiên hài hước .

      Nghe thế, Hi Hi mới nhíu mày, mặc dù gì, nhưng mà nơi khóe miệng lại dấy lên nụ cười nhàn nhạt mang theo thỏa mãn.

      “Lại cha, cha gần đây rất bận sao?” Hi Hi hỏi.

      “Có chút việc cần giải quyết!”

      “Ồ!” Hi Hi đáp tiếng.

      “Thế nào?”

      có gì!” Hi Hi nhàn nhạt tiếng.

      “Ăn cơm chưa?” Mặc Thiếu Thiên tùy ý hỏi.

      “Dạ, ăn rồi!”

      “Mẹ con đâu! ?”

      ngủ rồi, biết vì sao a, hôm nay tâm tình của mẹ được tốt lắm!” Hi Hi .

      Nghe vậy, Mặc Thiếu Thiên dừng lại chút.

      “Chỉ là, hôm nay có chú đẹp trai đưa mẹ về!”

      Những lời này, Hi Hi ra là để thử dò xét a!

      Mặc Thiếu Thiên nghe được, ngẩn người, sau đó mở miệng hỏi, “Người nào?”

      biết, chỉ là rất đẹp trai!”

      “Đẹp trai bằng cha con ?”

      “Cái này khó à!”

      Mặc Thiếu Thiên ngẩn người chút, “Được rồi, thời gi¬an còn sớm, con ngủ sớm chút, hôm nào cha hết bận liền tìm con!”

      “Dạ, được, cha ngủ ngon!”

      “Ngủ ngon!”

      Cúp điện thoại, khóe môi Hi Hi hơi nhếch lên, nở nụ cười hết sức thỏa mãn.

      Cứ để cho JQ[*] tới mãnh liệt hơn chút nữa ! ! !

      [*] tình cảm mờ ám = gian tình

      . . . . . . . . . . . . . .

      Ngày hôm sau.

      Ngủ là việc để cho con người ta buông bỏ mọi chuyện, Lâm Tử Lam ngủ đủ giấc rồi, nen tâm tình đương nhiên rất tốt.

      Bên trong công ty.

      Tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của mình.

      Ngay vào lúc này, nhân viên vào.

      “Wey wey wey, tôi vừa lấy được tin!” nữ đồng nghiệp thích bát quái [*] .

      [*] nhiều chuyện.

      Công ty từ sau vụ việc của Trọng Nhược Tình, rất ít chuyện để mà bát quái, mọi người cũng đều quên lãng , nghe được đồng nghiệp như vậy, cũng còn chuyện gì đáng hay, nhưng cũng rất hưng phấn.

      “Tin tức gì?” Có đồng nghiệp miễn cưỡng hỏi.

      “Lúc tôi mới bước vào cửa công ty, liền thấy Mặc Tổng cùng với nào đó vào, hai người cười cười , rất là thân mật!” Nữ đồng nghiệp rất hưng phấn mà .

      Quả nhiên, vừa xong, mọi người lập tức hưng phấn.

      Nghe tin tức về Mặc Thiếu Thiên, mọi người vĩnh viễn đều vui mừng mệt mỏi.

      “Có ? Là bạn mới của Mặc Tổng sao?” nữ đồng nghiệp khác hỏi.

      “Cái này cũng , nghe đâu là muốn tới công ty chúng ta làm việc!”

      “Tới công ty chúng ta? phải là tới phòng thiết kế chúng ta đấy chứ?” Có đồng nghiệp khác hỏi.

      “Cái này tôi biết, chẳng qua tôi nhìn ta, dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa cùng với Mặc Tổng, rất là xứng đôi!” Nữ đồng nghiệp .

      “Có ?”

      “Rất cinh đẹp?”

      “Chẳng lẽ lại là ‘ bình hoa’ [*] nữa? Cầu nguyện đừng đến phòng thiết kế chúng ta!” . . . . . .

      [*] ý bảo chỉ để trưng.

      Cuộc thảo luận cuối cùng cũng qua, quả nhiên, tin tức về Mặc Thiếu Thiên, mọi người vĩnh viễn ngán mà thảo luận.

      Lâm Tử Lam ngồi tại chỗ nhìn bọn họ, nghe được những ngôn luận kia, lông mày cau lại, tựa như có lẽ khẳng định chuyện gì đó.

      Ngay vào lúc này, Cảnh Thần ngồi ở ghế, lập tức trượt đến bàn làm việc của Lâm Tử Lam. “Tử Lam, cậu , phải là ngày hôm qua chứ?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Lâm Tử Lam cầm tài liệu trong tay, nghe Cảnh Thần , suy nghĩ chút, lắc đầu cái, “ biết!”

      ta cũng muốn tới nơi này làm? phải chứ? Xem ra sau này, cúi đầu thấy, ngẩng đầu liền gặp rồi!” Cảnh Thần thở dài hơi mà .

      “Thay vì suy đoán là ai , bằng làm xong công việc trong tay, để cho ra sản phẩm, mau làm việc !” Lâm Tử Lam .

      Nhìn Lâm Tử Lam, Cảnh Thần bất đắc dĩ mà lắc đầu, làm việc điên cuồng a!

      Người phụ nữ này, vĩnh viễn đều có dáng vẻ để ý đến.

      “Tớ là sợ ta tới đoạt chén cơm của cậu!” Cảnh Thần .

      Lâm Tử Lam chau chau mày, “Tớ đây cũng phải sợ, chuyện gì cũng phải có năng lực, có bản lãnh, nếu vậy, cứ việc tới!”

      Cảnh Thần nghe Lâm Tử Lam , lập tức cười, người phụ nữ này chính là như vậy, lúc tự tin tuyệt đối bất luận thua kẻ nào, ung dung, tranh quyền thế.

      “Về năng lực, tớ khẳng định ta mạnh bằng cậu!” Cảnh Thần , nhìn Diệp An Nhiên, cùng lắm là ‘ bình hoa’!

      “Vậy ý cậu là . . . . . ?”

      ~~~~ Hết chương 177 ~~~~

      Chương 178: Kiểu người đàn ông thích!!!


      Edit: Thanh Dâng


      “Vậy ý của cậu là . . . . . ?”

      “Diện mạo!” Cảnh Thần .

      Lâm Tử Lam cau mày, “Chẳng lẽ bổn nương đây rất kém sao? Tớ thế nào cũng được coi là xinh đẹp ?”

      đến cái này, Cảnh Thần phì cười tiếng.

      nương, tự tin.

      Chỉ là, đích xác là như vậy, Diệp An Nhiên đẹp, dịu dàng, nhưng Lâm Tử Lam lại là tự tin, thanh thuần, có phong cách, hoàn toàn bất đồng , về diện mạo, Lâm Tử Lam xinh đẹp hơn.

      “Người ta luôn là ‘ấm ấm nhu nhu’, chuyện đều mang dáng vẻ của con cừu non, xem ra rất đáng thương, đàn ông đều thích như vậy!” Cảnh Thần . . . . . . .

      Lâm Tử Lam rất muốn xin lỗi, bổn nương đây như vậy!

      Lâm Tử Lam vĩnh viễn giống con cừu non mà sinh tồn, tính cách của trời sinh chính là mạnh mẽ chút, cho dù có ngày, gặp phải người đàn ông, nguyện hết cuộc đời, Lâm Tử Lam cũng dùng giọng điệu của con cừu non để chuyện, lầ người phụ nữ có chủ kiến.

      “Tớ cảm thấy được bao giờ tớ làm ra được cái dáng vẻ kia…!” Lâm Tử Lam .

      Cảnh Thần cười tiếng, “Chỉ là, tớ thích cậu như bây giờ!”

      Nếu quả như Cảnh Thần , hai người quả nên chơi với nhau.

      Lâm Tử Lam cũng cười tiếng, “Được rồi, làm việc !”

      Cảnh Thần nhíu mày, sau đó trượt ghế lại bàn của mình, tiếp tục công việc.

      Phòng thiết kế bát quái trận, Lâm Tử Lam nhìn, tiếp tục công việc, cho đến khi thanh bát quái biến mất, ngay lúc này, người của Bộ phận nhân vào, hơn nữa, sau lưng còn có người theo.

      Quản lý Bộ phận nhân vừa mới vào, mọi người thấy có người theoở phía sau mọi người cũng biết có chuyện muốn tuyên bố.

      “Mọi người làm việc vất vả rồi, hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người nhân viên mới, Diệp An Nhiên ở Bộ phận Quảng cáo, về sau phụ trách quảng cáo cho sản phẩm đá quý của công ty chúng ta, cho nên tôi đặc biệt dẫn ấy tới đây chào hỏi mọi người, mọi người về sau giúp đỡ ấy nhiều hơn!” Quản lý Bộ phận nhân cười .

      “Là mỹ nữ, chúng tôi cố gắng giúp đỡ!” Lúc này, nhân viên nam hô lên tiếng.

      Lúc này, cả người Diệp An Nhiên diện váy màu đen nhãn hiệu Chanel, cách thành thục bước lên trước, “Xin chào mọi người, tôi là Diệp An Nhiên, lần đầu đến đây làm việc, hy vọng cùng với mọi người hợp tác vui vẻ, có rất nhiều chỗ thiếu sót, cũng xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn!” Diệp An Nhiên cười ngọt ngào lên tiếng, bề ngoài xinh đẹp, rất nhanh bắt nhiều người làm ‘tù binh’.

      Lâm Tử Lam ngồi tại chỗ, nhìn Diệp An Nhiên, ánh mắt nhìn ra được bất kỳ tâm tình nào.

      Ngay vào lúc này, Diệp An Nhiên liếc mắt liền thấy được cách đó xa là Lâm Tử Lam, khóe miệng nâng lên nụ cười, sau đó hướng về phía Lâm Tử Lam tới.

      “Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt, ngờ chúng ta rất có duyên, tôi cho là chỉ là bạn của Thiếu Thiên, ngờ cũng ở đây làm việc, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, hi vọng về sau giúp đỡ nhiều hơn!” Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam cười , khóe miệng mang nụ cười hào phóng, kiêu ngạo, tự ti.

      Lâm Tử Lam ngồi tại chỗ, ngờ Diệp An Nhiên thế nhưng lại chủ động tới chào hỏi , nhưng nghe lời của ta…, Lâm Tử Lam khóe miệng nhếch lên, cũng đứng dậy, bắt tay Diệp An Nhiên, chỉ đơn giản mà hai chữ, “Hoan nghênh!”

      Mặc dù Diệp An Nhiên cười , nhưng cười cùng với lời của …, cũng làm cho Lâm Tử Lam rất thoải mái.

      “Tôi nhớ lúc ấy còn có người nữa, ấy cũng làm việc ở đây sao?” Diệp An Nhiên hỏi.

      thể nghi ngờ, người ta nhắc tới là Cảnh Thần.

      Quả nhiên, quay người lại liền thấy Cảnh Thần.

      “Chào !” Diệp An Nhiên hướng về phía Cảnh Thần lên tiếng chào hỏi.

      Cảnh Thần cũng nhìn Diệp An Nhiênnhàn nhạt lên tiếng chào, “Diệp tiểu thư, hoan nghênh!”

      Cảnh Thần ngồi , hoàn toàn có ý đứng dậy, chỉ là Diệp An Nhiên chút nào ngại ngùng, “Cám ơn!”

      “Lâm tiểu thư, tôi còn muốn tới các bộ phận khác, chúng ta hôm nào tán gẫu tiếp!” Diệp An Nhiêncười nhìn Lâm Tử Lam .

      “Được!!” Lâm Tử Lam gật đầu.

      Những lời được vào lúc này, trong lòng hai người cũng ngầm hiểu lẫn nhau, ra chỉ có bên ngoài hai người nhìn rất hợp nhau, Lâm Tử Lam rất thích, nhưng là cái thế giới này, luôn phải có rất nhiều việc như vậy.

      Vì vậy, Diệp An Nhiên chỉ cần gọi cho với Cảnh Thần cú điện thoại thôi, là được rồi.

      Diệp An Nhiên mới vừa , Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần nhìn thoáng qua lẫn nhau, ánh mắt trao đổi, cũng chỉ có hai người mới có thể hiểu.

      . . . . . . . . . . . .

      Thời gi¬an ăn cơm trưa, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần còn có Trần Mặc, ba người cùng nhau ăn cơm trưa.

      Ba người ngồi chung chỗ, vừa ăn, vừa cười .

      Ngay vào lúc này, nhất thời ồn ào, tất cả mọi người hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.

      Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần cũng nhìn theo.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên xuất ở cửa phòng ăn dành cho nhân viên, hai người sóng vai tới, cử chỉ có hơi thân mật, nếu như bọn họ chỉ là quan hệ bình thường, chỉ sợ khó mà tin được a.

      Diệp An Nhiên cười ngọt ngào, nhìn thế nào, đều mang dáng vẻ cua người trong độ đương.

      Thấy Diệp An Nhiên cùng Mặc Thiếu Thiên cùng nhau xuất , lòng của nhiều nhân viên nữ vỡ vụn, mấy nhân viên nam cũng ủ sầu, ra là hoa có chủ, hơn nữa, còn là Mặc Tổng, ít nhân viên nam bày tỏ thất tình!

      Thấy màn như vậy, Cảnh Thần lạnh lùng cười buông câu, “Tại sao tôi cứ có cảm giác người phụ nữ này rất muốn cho người ta biết rằng, ta cùng Mặc Tổng có quan hệ đơn giản!”

      Trần Mặc nhíu mày, “ ta là nhân viên mới đến ở Bộ phận Quảng cáo đó hả?”

      Cảnh Thần nhíu mày, bày tỏ, đúng vậy.

      “Xác thực, ngoại hình rất được!” Trần Mặc nhíu mày .

      Vừa mới xong, Trần Mặc bị Cảnh Thần hung hăng khinh bỉ nhìn cái.

      Trần Mặc lập tức bày tỏ, “Tôi chỉ mà thôi, ta là kiểu mà đàn ông rất thích, dịu dàng, mỹ lệ, hào phóng” Trần Mặc .

      Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, “Đó chỉ có thể lên rằng các người đều nông cạn, nhìn vật cũng đừng nhìn bên ngoài!”

      “Tôi chỉ ra ý kiến của nhiều người thôi, có nghĩa là ý kiến của tôi, cho dù ta rất đẹp, nhưng phải kiểu mà tôi thích!” Trần Mặc .

      “Ăn ở hai lòng, trong ngoài bất nhất!” Cảnh Thần đánh giá.

      “Nhìn người đẹp, đây là thưởng thức, nhưng mà thưởng thức có nghĩa là thích, mỗi người rất thích theo đuổi người đẹp, cho nên, đây là thiên tính!” Trần Mặc nhấn mạnh .

      “Đàn ông lấy cớ, vĩnh viễn đều nhiều như vậy!” Cảnh Thần lần nữa.

      Rất dễ nhận thấy, đối với lời khen ngợi của Trần Mặc dành cho Diệp An Nhiên, Cảnh Thần rất bất mãn.

      “Cảnh tiểu thư, đối với đàn ông rất có ý kiến!” Trần Mặc .

      “Tin tưởng tôi, tôi chỉ là rất công bằng mà ra thôi!” . . . . . .

      Lâm Tử Lam ăn mấy thứ linh tinh, nhìn hai người, câu, tôi câu , sau đó mở miệng cười, “Này, Trần Mặc, bằng ra chút về mẫu người thích !”

      lời này vừa ra, Cảnh Thần ngẩn người, nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cười, nhưng có nhìn Cảnh Thần, mà là nhìn Trần Mặc, chờ đáp án.

      Trần Mặc ngược lại rất hào phóng, thẳng thắn thừa nhận, “Tôi phủ nhận, tôi cũng vậy, rất thích người đẹp, nhưng mà tôi lại thích nội tâm đẹp hơn, hơn nữa tính tình phải mạnh mẽ chút, câu nệ tiểu tiết gì gì kia…!”

      Lâm Tử Lam chau chau mày, rất dễ nhận thấy, có đáp án.

      Mà Cảnh Thần, lại khẽ sửng sốt chút, biết vì sao a, nghe đáp án này, trong lòng nảy mạnh lên cái.

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên tới, liếc mắt liền thấy Lâm Tử Lam, ba người bọn họ ngồi chung chỗ cười cười , từ đầu đến cuối, Lâm Tử Lam cũng có ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Mặc Thiếu Thiên mi tâm nhíu lại.

      Ngược lại Trần Mặc, hướng về phía Mặc Thiếu Thiên gật đầu chào cái.

      Diệp An Nhiên theo Mặc Thiếu Thiên, cũng hướng về phía Trần Mặc lên tiếng chào hỏi.

      Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần chỉ cười, cũng gì.

      Gọi món xong, Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên ngồi vào bàn khác, mà vị trí của Mặc Thiếu Thiên ngồi, vừa đúng có thể nhìn thấy Lâm Tử Lam, ăn mấy thứ linh tinh, đùa, nhưng ánh mắt giống như thấy , loại cảm giác này, khiến Mặc Thiếu Thiên có phần thoải mái.

      Diệp An Nhiên chuyện với Mặc Thiếu Thiên, tuy nhiên phát ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên lại ở phía sau người , Diệp An Nhiên biết, phía sau cách đó xa chính là Lâm Tử Lam.

      Suy nghĩ chút, Diệp An Nhiên mở miệng cười, “Thiếu Thiên, nhìn gì vậy?”

      Mặc Thiếu Thiên lúc này mới đưa ánh mắt về, nhàn nhạt , “ có gì!”

      Diệp An Nhiên quay đầu lại nhìn chút, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, “ nhìn Lâm tiểu thư sao?”

      phải!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp phủ nhận.

      “Lâm tiểu thư là người rất tốt, lại vừa xinh đẹp, ở công ty, người theo đuổi ấy nhất định rất nhiều !” Diệp An Nhiên cười hỏi.

      biết!” Mặc Thiếu Thiên thẳng.

      Ai biết người theo đuổi có nhiều hay !

      Diệp An Nhiên con ngươi mờ chút, nhìn phản ứng của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng giống như có cây kim châm vào, khó chịu thôi, nhưng nhìn Mặc Thiếu Thiên hài hước cười, “Lâm tiểu thư xinh đẹp như vậy, Thiếu Thiên, thích ấy sao?”

      Lời vừa hỏi xong, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp An Nhiên, sau đó lạnh giọng , “Dĩ nhiên thích!”

      Người phụ nữ kia, thú vị, lại còn bướng bỉnh, lại khó có thể cảm động, có quỷ mới thích !

      “Có ?”

      “An Nhiên, em hôm nay sao vậy?” Mặc Thiếu Thiên trả lời câu hỏi của , ngược lại nhìn Diệp An Nhiên hỏi.

      có, em hôm nay ngày đầu vào công ty, nghe được rất nhiều chuyện về Lâm tiểu thư, cảm thấy ấy là nhân viên ưu tú!” Diệp An Nhiên .

      “Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái, “ sau khi ấy vào MK, kí kết được ít hạng mục!” Ở điểm này, Mặc Thiếu Thiên cách nào phủ nhận.

      Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, biết vì sao, mặc dù Mặc Thiếu Thiên thích Lâm Tử Lam, nhưng Diệp An Nhiên cứ có cảm giác là lạ, nghe được Mặc Thiếu Thiên khen Lâm Tử Lam, trong lòng của khỏi ghen tỵ. . . . . .

      Loại cảm giác đó, giống như là muốn cắn nuốt Lâm Tử Lam!

      Mặc kệ như thế nào, lần này, trở về!

      muốn ở lại, ở lại bên cạnh Mặc Thiếu Thiên!

      ~~~~ Hết chương 178 ~~~~

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 179 : Phản Đối Mạnh Mẽ !
      Edit : Oanh Love

      Hai người ăn cơm, nhưng đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau.

      Ăn được lúc, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại, có chuyện rất quan trọng, rời .

      Diệp An Nhiên ngồi yên tại chổ, Mặc Thiếu Thiên mới vừa , đồng nghiệp tiến tới, " Tôi có thể ngồi ở đây ?"

      Diệp An Nhiên nhìn đối phương, cười , "Đương nhiên là có thể ! ".

      Ngay sau đó hai người ngồi cùng chỗ, "Cảm ơn , tôi tên là Tiếu Tiếu !"

      "Chào Tiếu Tiếu, rất hân hạnh được biết ! " Diệp An Nhiên cười .

      "Tên của gọi là An Nhiên sao?"

      "Ân ! " Diệp An Nhiên gật đầu.

      " xinh đẹp ! " Tiếu Tiếu .

      "Cám ơn !"

      " cùng Mặc tổng dường như có quan hệ gì đó rất mật thiết a, nhìn Mặc tổng giống như đối với có vẽ rất tốt! " Tiếu Tiếu nhìn Diệp An Nhiên cười hỏi.

      Nghe được chuyện này, Diệp An Nhiên mỉm cười, “ vậy sao?"

      "Đúng vậy a, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mặc tổng cùng với nữ nhân đến nhà ăn đó ! " Tiếu Tiếu .

      Nghe được Tiếu Tiếu như vậy, Diệp An Nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ cùng Lâm Tử Lam đến chổ này dùng cơm ?

      Chỉ cần nghỉ đến việc này, Diệp An Nhiên cảm thấy cao hứng.

      "Tôi cùng Mặc tổng có quan hệ như thế nào , tạm thời giữ bí mật ! " Diệp An Nhiên nhìn Tiếu Tiếu, mỉm cười rạng rỡ , nhìn vào trông có vẻ ngây thơ, khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.

      Đương nhiên, ngoại trừ số người.

      thanh của Diệp An Nhiên ra lớn tiếng như vậy, Tử Lam cùng Cảnh Thần ngồi gần bàn sớm nghe được, Cảnh Thần cảm thấy, Diệp An Nhiên cố ý.

      "Cười rực rỡ hồn nhiên giống y như vậy ! " Cảnh Thần .

      Tử Lam mỉm cười, từ chối cho ý kiến, tiếp tục ăn, cho dù Diệp An Nhiên có cái gì chăng nữa cũng đều bỏ ngoài tai quan tâm.

      Sau khi ăn cơm xong , Cảnh Thần cùng Tử Lam định .

      Khi vừa ngang qua chổ Diệp An Nhiên ngồi , Diệp An Nhiên hướng bọn họ chào hỏi, "Lâm tiểu thư, Lam tiểu thư, các ngươi nhanh như vậy ăn xong rồi?"

      "Đúng a! " Cảnh Thần cũng giả dối cười cùng Diệp An Nhiên .

      Cười tươi như vậy, ai biết a, nương ta cũng biết cười rực rỡ như thế đấy.

      " từ từ ăn , chúng tôi phải về trước ! " Cảnh Thần vẫn như củ cười .

      Diệp An Nhiên gật đầu, có cảm giác, Cảnh Thần đối với có chút thiện cảm, cũng muốn gì thêm nữa, ngay sau đó Cảnh Thần cùng Tử Lam rời .

      Tử Lam nhìn Cảnh Thần như vậy, cảm thấy buồn cười, "Cậu tại sao lại cười rực rỡ như thế chứ ? " Tử Lam mỉm cười hỏi.

      Cảnh Thần nhíu mày, "Cười tươi như vậy nha, ai biết a !"

      ... .........

      Đến trưa, toàn bộ phòng thiết kế đều gió êm sóng lặng.

      Mỗi khi đến bốn giờ chiều , Tử Lam đều đúng vào giờ cảm thấy rất khát nước, việc này dường như trở thành thói quen.

      Trong phòng giải khát, Tử Lam vừa uống nước, vừa ngắm cảnh xe chạy tấp nập đường .

      Mỗi ngày cũng chỉ có lúc này , luôn cảm thấy nhàng nhất, cảm thấy vừa lòng nhất.

      Thế nhưng , những gì tốt đẹp đều luôn luôn tồn tại ngắn ngủi, ngay vào lúc này, Diệp An Nhiên đến, khi nhìn thấy Tử Lam , hai hàng lông mày chau lại, nhưng vẫn tiến vào.

      Tử Lam nghe được động tĩnh, nhìn thấy người tới là Diệp An Nhiên, ngờ tại chỗ này chạm mặt ta.

      "Lâm tiểu thư, trùng hợp, cũng ở đây sao ! " Diệp An Nhiên cười chào hỏi.

      “Đúng vậy khéo ! " Tử Lam thản nhiên , nhưng có bất kỳ cảm xúc.

      Diệp An Nhiên cầm lấy ly nước, sau đó tới, "Lâm tiểu thư, các ngươi vất vả, tôi nghe Thiếu Thiên , gần đây các người làm rất nhiều việc có đúng ?"

      Tử Lam liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp An Nhiên.

      Diệp An Nhiên dường như ý thức được mình lỡ lời , bỗng nhiên che miệng chút, " ngại, tôi chỉ buột miệng thôi , cũng vì Mặc tổng , trong khoảng thời gian ngắn kịp sửa đổi !"

      Trong lòng Tử Lam nở nụ cười châm biếm, có cảm giác giống như, Diệp An Nhiên dường như cố ý cho biết ?

      Dường như có chút cảm giác muốn hướng tuyên chiến như thế !

      Tử Lam gật đầu, "Ân !"

      " ngờ, mới vừa vào công ty chỉ mới mấy tháng ký được rất nhiều hợp đồng như vậy , tôi bội phục ! " Diệp An Nhiên .

      Tử Lam ở trong lòng châm chọc cười lạnh, xem ra, ta điều tra về , nếu , ngay cả vào công ty mấy tháng đều có thể biết, Diệp An Nhiên làm việc này , phải là để tâm đối với sao ?

      "Cám ơn ! " Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên hờ hững trả lời câu, cũng chẳng muốn tiếp tục khiêm tốn với ta nữa .

      Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, ngờ lại thẳng thắn cám ơn.

      Xem ra, nữ nhân này, cũng đơn giản giống như trong tưởng tượng của .

      Diệp An Nhiên nhìn Tử Lam, khóe miệng vẫn như củ treo nụ cười, chỉ là có chút cứng ngắc.

      "Tôi còn có việc phải làm, trước, quấy rầy nữa ! " Tử Lam .

      "Ân ! " Diệp An Nhiên gật đầu, cũng còn gì để tiếp tục .

      Tử Lam bỏ , chẳng biết tại sao, trong lòng lại xuất cảm giác khó tả.

      cảm thấy trong lòng , thế nhưng ngờ rất thoải mái.

      Tử Lam chính là như vậy, càng gặp phải khó khăn càng trở nên mạnh mẽ.

      Mới vừa ra ngoài, lúc này, nhân viên bưu kiện đến, "Vị nào là Lâm Tử Lam tiểu thư?"

      Tử Lam vừa tiến tới bên cạnh cậu ta , nghe được cậu ta kêu tên của mình, nhất thời sửng sốt chút.

      Toàn bộ phòng thiết kế cũng đều tập trung nhìn qua.

      Phòng thiết kế, lâu có xảy ra chuyện bát quái như thế , tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tử Lam, Tử Lam nhìn nhân viên bưu kiện mỉm cười, mở miệng "Là tôi !"

      "Xin qua đây..., đến ký nhận !"

      "Ai tặng cho tôi thế ? " Tử Lam hỏi.

      "Tôi cũng biết, thế nhưng có lưu lại danh thiếp ! " nhân viên bưu kiện .

      Tử Lam gật đầu, nhìn thoáng qua bó to như thế hoa tươi, sau đó ký người nhận hóa đơn.

      Tử Lam ôm hoa, tất cả mọi người tiến lại gần , rất ngạc nhiên tò mò biết người tặng là ai , giờ ở công ty những chuyện bát quái như thế quả cảm thấy càng ngày càng ít , cho nên có chuyện gì , đương nhiên muốn tìm hiểu cặn kẽ !

      Tử Lam lắc đầu, biểu biết.

      Tử Lam lấy ra tấm thiệp, đem hoa tươi để qua bên, mở tấm thiệp ra , mặt chỉ viết câu , "I miss you !"

      Tử Lam nhìn hàng chữ này, chân mày hơi nhíu lại.

      Ngay sau đó mọi người vừa nổi lên trận bát quái, Tử Lam tiểu thư có rất nhiều người theo đuổi, người thần bí theo đuổi cũng rất nhiều nha.

      Diệp An Nhiên từ phòng giải khát ra, liếc mắt liền thấy Lâm Tử Lam trong lòng ôm bó hoa tươi như vậy , sau khi nhìn thấy, khóe miệng quyến rũ ra nụ cười, xoay người rời khỏi.

      Tử Lam, nhìn bó hoa , chân mày hơi nhíu lại.

      Buổi chiều, tan ca.

      Tử Lam hoàn toàn như trước đây tiêu sái ra khỏi công ty.

      Đột nhiên mới vừa ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu trước cửa công ty , xem ra, rất quý giá , tại ngay cửa có rất nhiều người qua lại, ít người thổn thức thảo luận.

      Vừa mới bắt đầu cũng chú ý tới, đột nhiên khi Tử Lam nhìn thấy người xe xuống là ai , sững sờ .

      "Tiêu Dật?"

      Tiêu Dật từ xe bước xuống, người chỉ mặc duy nhất cái áo khoát màu vàng, xem ra, đẹp trai dứt, khi nhìn vừa thấy Tử Lam , khóe miệng quyến rũ ra nụ cười, tà mị "Thân ái, nhớ ?"

      Đích xác, khi vừa nhìn thấy Tiêu Dật quả cảm thấy rất kinh ngạc.

      Ngày hôm qua nghe tin tức Hi Hi Tiêu Dật bị thương , ngờ hôm nay có thể gặp được , việc này đối với Tử Lam mà , đúng kinh hỉ.

      Tử Lam tới, nhìn , trong lòng có chút kích động, "Làm sao lại tới nơi này?"

      "Vội vã như thế chỉ là vì muốn gặp em , cho nên mới tới đón em ! " Tiêu Dật cười , sau đó tiến lên, dự định ôm Tử Lam vào lòng .

      Tử Lam vươn tay ra cho quyền, "Lâu như vậy cũng biết liên lạc cho em chút sao , em còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì rồi chứ !"

      quyền này Tử Lam hơi dùng sức để đánh , Tiêu Dật lập tức ăn đau buông ra.

      Lúc này Tử Lam mới chợt nhớ tới Tiêu Dật còn bị thương , khẩn trương mau chóng tiến lại gần nhìn quan tâm hỏi, "Thế nào? Em có làm bị thương ở đâu ?”

      vươn tay ra định thử kiểm tra chút.

      Lúc này, Tiêu Dật bỗng nhiên nở nụ cười.

      " sao, chỉ muốn đùa với em chút thôi !"

      Tử Lam nhíu mày , nhìn cười như vậy, có chút nghi ngờ, biết có thực có việc gì hay .

      "Thế nào? tặng hoa cho em như vậy , thích ? " Tiêu Dật nhìn hỏi.

      Tử Lam bỗng nhiên hoảng hốt nhớ lại , "Hoa đó là do tặng sao?"

      Tiêu Dật gật đầu.

      ...

      "Em biết là tặng cho em , em cứ nghĩ là người khác tặng, nên liền đem nó tặng cho người khác rồi !"

      ...

      Tiêu Dật giống như sớm lường trước việc diễn ra như thế , mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn , lời oán trách.

      Chẳng qua là , hành động này của hai người bọn họ , lại diễn ra trước cửa công ty , rất bắt mắt , nhất là tại lúc tan ca giờ cao điểm, mà Tiêu Dật, lại là nam nhân cực kỳ đẹp trai , phong độ hơn người , muốn cho người khác chú ý tới cũng rất khó.

      Nhất là, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên từ bên trong ra.

      Khi nhìn thấy ở cửa có hai người làm việc được đúng đắng cho lắm, thế nhưng sau khi nhìn mặt của nam nhân kia , bổng chốc mặt của Mặc Thiếu Thiên đều đen lại.

      Tiêu Dật !

      Cậu ta cũng dám xuất ở đây sao !

      Chê dạy dỗ đủ sao ?

      Cũng dám quang minh chánh đại xuất như thế trước cửa công ty của sao !

      Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam vừa vừa cười như thế, hiểu sao Mặc Thiếu Thiên căn bản biết trong lòng mình xẹt qua tư vị gì .

      Rốt cuộc quan hệ giữa Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật là như thế nào?

      Bọn họ nhận biết nhau sao ?

      Mặc Thiếu Thiên thế nào từ trước đến nay cũng đều biết !

      Hơn nữa, Hi Hi dường như cũng chưa từng qua với về chuyện này !

      Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, khóe miệng ngoéo ... cái, hận thể thấy nhiều trường hợp như vậy diễn ra.

      Lúc này, Tiêu Dật cũng chú ý tới Mặc Thiếu Thiên, khi nhìn thấy cậu ta như thế, cũng chủ động chào hỏi xã giao.

      "Mặc tổng, lâu gặp !"

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, "Tiêu Dật, ngờ, cậu có thể đến trước cửa công ty của tôi , xem ra, tôi thực cần phải hảo hảo tiếp đãi cậu chút mới được ! " Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật gằn từng chữ , như vậy , thế nhưng ánh mắt lại hung hăng liếc mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam .

      Nếu như Tử Lam chưa từng nghe Hi Hi qua chuyện ân oán giữa Mặc Thiếu Thiên và Tiêu Dật, có lẽ Tử Lam căn bản cũng biết, nhưng lúc này hiểu , khi nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên như thế , Tử Lam từ chối cho ý kiến.

      "Vậy cần, tôi chỉ có ý định tới đón tiểu Lam trở về thôi ! " Tiêu Dật cười .

      Tiểu Lam !

      Gọi như thế khiến cho Mặc Thiếu Thiên cảm thấy trong lòng chua xót !

      Mặc Thiếu Thiên hung hăng nhìn hai người.

      Tiêu Dật đưa mắt chuyển hướng về phía Diệp An Nhiên, "Mặc tổng? Bạn mới của sao ?"

      Mặc Thiểu Thiên hiểu ý Tiêu Dật ám chỉ điều gì , nhưng ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn cái.

      "Nếu như vậy, chúng tôi cũng tiếp tục quấy rầy Mặc Tổng nữa , tiểu Lam, chúng ta thôi ! " Tiêu Dật cười mở miệng, cùng Mặc Thiếu Thiên sóng vai mà đứng, phong độ cũng thua kém tí nào.

      Tử Lam nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên, cũng gì, theo Tiêu Dật lên xe.

      Chương 180: Dụng tâm của Tiêu Dật!!!!


      Edit: Thanh Dâng



      Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Diệp An Nhiên, cũng gì, theo Tiêu Dật lên xe.

      Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, nhìn bọn họ, trong lòng cảm giác ra lời.

      Đôi tay nắm chặt.

      Lúc này, Diệp An Nhiên bước tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Thiếu Thiên, sao vậy?”

      Mặc Thiếu Thiên lúc này nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Diệp An Nhiên, “An Nhiên, bỗng nhớ ra mình còn có chút việc, đưa em về được!”

      Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, chỉ có thể gật đầu cái.

      Mặc Thiếu Thiên xoay người, lái xe, vội vã rời .

      tại, Mặc Thiếu Thiên rất muốn biết, rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào!

      Diệp An Nhiên đứng tại chỗ, nhìn xe Mặc Thiếu Thiên rời , trong lòng cũng có cảm giác ra lời.

      . . . . . . . . . . . . . .

      Trong xe, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Dật.

      “Tiểu Lam? Lúc nào em có cái tên gọi này thế?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật nhíu mày hỏi.

      Tiêu Dật tà mị cười tiếng, “Tình huống lúc đó rất cần, tạm thời cứ gọi như vậy, cũng tệ lắm phải ?” . . . . . .

      “Là tên của em, em có thể bảo nó khó nghe sao?”

      “Tiểu Lam, ừ, cũng tệ lắm, về sau cứ gọi như vậy!” Tiêu Dật .

      “Đừng, những lúc bình thường đừng có gọi!”

      Tiêu Dật cười tiếng, gì.

      “Đúng rồi, đến đây khi nào?” Lâm Tử Lam hỏi, sau đó liếc mắt nhìn bốn phía, “Làm sao chỉ có mỗi thôi?”

      Lúc nào cũng vậy, Tiêu Dật tới chỗ nào, bên cạnh cũng có rất nhiều người theo, hôm nay làm sao lại chỉ có mình Tiêu Dật.

      Tiêu Dật ngây cả người, “Gặp em, chỉ nghĩ là mình đủ!” Tiêu Dật , cũng có trả lời câu hỏi của Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam biết Tiêu Dật có số việc muốn cho biết, cũng muốn hỏi.

      Nếu như bây giờ hết mọi chuyện, thân phận của Hi Hi cũng bị lộ, cho nên cũng hỏi nhiều. Chỉ là nhìn Tiêu Dật.

      Tiêu Dật phát Lâm Tử Lam có điều gì đó đúng, nhếch môi cười, “Sao vậy? Cứ như vậy mà nghĩ tới ? Cứ nhìn chằm chằm vào à?”

      “Đúng a!” Lâm Tử Lam đáp tiếng, cảm giác khi ở bên Tiêu Dật, tựa như là người nhà, mặc dù Tiêu Dật gạt rất nhiều chuyện, nhưng mà Tiêu Dật lại cho cảm giác, bị tổn thương.

      Hơn nữa, Tiêu Dật muốn cho biết, lại vì muốn bảo vệ .

      Lâm Tử Lam ngốc, có số việc, , có nghĩa là biết.

      “Lần này định ở đây bao lâu?” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi.

      Tiêu Dật sững sờ, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Vậy phải xem em muốn cho ở lại bao lâu!”

      “Chẳng lẽ có việc nào khác sao?”

      “Có, nhưng quan trọng bằng em!” . . . . . .

      “Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên là cha của Hi Hi?” Tiêu Dật chợt mở miệng hỏi.

      Lâm Tử Lam sửng sốt.

      ngờ Tiêu Dật hỏi như vậy, nhưng muốn gạt Tiêu Dật, bởi vì gương mặt có nét giống nhau đến vậy, nghĩ tới việc muốn lừa gạt cũng lừa gạt được, chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận.

      Lâm Tử Lam gật đầu cái, “Đúng!”

      “Em thích ta?” Tiêu Dật hỏi.

      “Chuyện giữa em và ta, chính là chuyện hiểu lầm xảy ra vào bảy năm trước!” Lâm Tử Lam .

      Lâm Tử Lam cũng có trả lời thẳng câu hỏi của Tiêu Dật, nhưng Tiêu Dật suy nghĩ chút, nhếch môi, “Mặc kệ như thế nào, em cùng Hi Hi, đều là những người thương nhất!”

      Chuyện lúc trước, nếu là hiểu lầm, như vậy cần tiếp tục nữa.

      Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, cười cười.

      Mặc dù nghe Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên có quan hệ với nhau, nhưng là tin tưởng Tiêu Dật là người rất ngay thẳng, là người chứng kiến Hi Hi lớn lên, có chuyện gì.

      Vậy mà lại nghe được lời của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam càng thêm tin tưởng.

      “Tử Lam, em có nghĩ qua lúc nào về Mỹ ?” Tiêu Dật nhìn hỏi.

      Lâm Tử Lam lắc đầu cái, “Em biết, ít nhất tại có dự định đó!”

      Trước kia vì sợ Mặc Thiếu Thiên biết chuyện của Hi Hi, nên cũng định quay về Mỹ, tại ta cũng biết, cũng còn gì để che giấu, nơi này, là nơi sinh ra và lớn lên, rất thích ở đây.

      Cho nên về chuyện quay lại nước Mỹ, tạm thời muốn.

      Tiêu Dật nghe được câu trả lời của , cũng muốn bức bách bất cứ chuyện gì, gật đầu cái, hỏi gì nữa.

      Xe ở đường lướt nhanh, mới đó tới nhà Lâm Tử Lam.

      Hai người xuống xe, cùng lên lầu.

      Hi Hi mở cửa, “Mẹ, mẹ về?” Hi Hi cười hỏi.

      Ngay khi Hi Hi thấy người đứng ở phía sau mới sửng sốt chút, “Chú Tiêu Dật?”

      Tiêu Dật cười tiếng, nhìn Hi Hi, “Bảo bối!”

      Vì vậy, hai người cùng vào nhà.

      Hi Hi biết Tiêu Dật tới A Thị, nhưng ngờ cùng mẹ cùng nhau tan sở trở về.

      Cha biết ? Hi Hi nghĩ.

      “Chú Tiêu Dật, chú tới khi nào?” Hi Hi cười hỏi.

      “Ừ, sáng hôm nay!” Tiêu Dật .

      Theo bản năng, Tiêu Dật che giấu thời điểm mình tới A Thị.

      Hi Hi cũng gật đầu cái, có hỏi nhiều.

      Lâm Tử Lam nghe bọn họ chuyện, cũng chen vào.

      Hi Hi là đứa bé thông minh, cái gì nên , cái gì nên , Hi Hi đều biết.

      Lâm Tử Lam trở về phòng thay quần áo.

      Còn Tiêu Dật kéo Hi Hi qua, “Lại cao hơn rồi!”

      “Dĩ nhiên!” Hi Hi nhướng mày , “Bảo bối lấy tốc độ phát triển như bay mà!”

      Tiêu Dật cười tiếng, “Cũng lộn xộn ít!” . . . . . . . . . . . .

      “Chú Tiêu Dật, chú có thể trêu cháu sao?”

      Tiêu Dật cười tiếng, nhìn Hi Hi, gương mặt của đứa bé này rất giống với Mặc Thiếu Thiên.

      Nếu như Hi Hi phải là con của Mặc Thiếu Thiên, như vậy Tiêu Dật thích đứa bé này nhiều hơn!

      Lúc này, Lâm Tử Lam thay xong quần áo, ra phòng khách.

      Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ có gọi với con rằng chú Tiêu Dật tới đây!”

      “Tin tưởng mẹ, mẹ cũng vừa mới biết!”

      xong, Lâm Tử Lam liền tới nhà bếp.

      Hi Hi cũng vào theo, nhìn Tiêu Dật ngồi ở trong phòng khách, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ với chú ấy thân phận của con chứ?”

      “Mẹ con ngốc sao?”

      “Vậy tốt!” Hi Hi lúc này mới yên tâm gật đầu cái, nếu như chú Tiêu Dật biết thân phận của mình, biết chuyện gì xảy ra nữa!

      “Đúng rồi, cha biết chú Tiêu Dật tới đây sao?”

      Lâm Tử Lam vừa uống nước, vừa gật đầu, “Biết!”

      “Làm sao biết?”

      “Vừa đúng lúc gặp mặt, nên biết!” . . . . . .

      Đây cũng quá ‘cẩu huyết’ !

      Chắc tại, cha nhất định vì mối quan hệ giữa mẹ và chú Tiêu Dật mà buồn bực, điên cuồng điều tra!

      “Vậy chú Tiêu Dật biết cha Mặc Thiếu Thiên là cha con??” Hi Hi hỏi.

      Lâm Tử Lam gật đầu, “Biết!”

      “Vâng!” Hi Hi gật đầu, nếu chú Tiêu Dật biết, Hi Hi cũng cần cố ý che giấu.

      Dù sao, chú Tiêu Dật cũng là người chứng kiến mình lớn lên, coi như có tình cảm sâu đậm, nhưng là cũng có tình cảm, hơn nữa, chú Tiêu Dật rất thương mình, Hi Hi phải là người vô tình vô nghĩa a.

      Lúc này, Hi Hi quay lại phòng khách.

      “Chú Tiêu Dật, chú muốn ăn cái gì, hôm nay bảo bối làm cho chú ăn!” Hi Hi cười hỏi.

      Tiêu Dật ngồi trong phòng khách, nghe Hi Hi , suy nghĩ chút, “Làm những món mẹ con thích ăn là được!”

      Hi Hi cười tiếng, “Dạ, được!”

      Vì vậy, Hi Hi lại vào nhà bếp nấu cơm.

      Lâm Tử Lam bưng ly cà phê từ phòng bếp ra, để trước mặt Tiêu Dật.

      “Em thích nhất là cà phê Lat¬te!”

      Nghe thế, Tiêu Dật bưng lên nếm thử miếng.

      Mà bên trong nhà bếp.

      Hi Hi nhìn mẹ cùng chú Tiêu Dật ở chung chỗ, trong lòng cực kỳ cảm khái a.

      Chú Tiêu Dật săn sóc dịu dàng như vậy, nhưng cha lại cậy mạnh mà cường thế.

      Là phụ nữ, chắc chắn thích dịu dàng a!

      Cha a, nếu như cha hành động, mẹ liền bị người khác theo đuổi thôi!



      Hi Hi lòng lo lắng thay cha a, bởi vì đối thủ của cha, tuyệt phải là người bình thường a!

      Bên trong nhà bếp, Hi Hi vừa nấu cơm, vừa cảm khái.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Mà Mặc Thiếu Thiên bên này, tra về quan hệ giữa Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, cả người Mặc Thiếu Thiên cảm giác ra lời.

      trách được lần trước, Tiêu Dật tới A Thị lần đầu, nhưng ở tới mấy giờ liền rời , mà trong vòng mấy tiếng ta nơi nào, thế nào cũng tra được, tại, Mặc Thiếu Thiên khẳng định chắc chắn là tới nhà Lâm Tử Lam.

      Mặc dù mấy năm nay, Tiêu Dật tận tâm che giấu tồn tại của Lâm Tử Lam, vì chính là sợ bị người khác đuổi giết, nhưng vẫn bị Mặc Thiếu Thiên tìm được dấu vết.

      Trong tay Mặc Thiếu Thiên là tấm hình Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật, còn có Hi Hi, nhìn tấm hình, khi đó, sai biệt lắm Hi Hi mới có bốn tuổi.

      Nhưng nhìn tấm hình này, Mặc Thiếu Thiên hình như cũng có thể đoán được cái gì đó.

      Bảy năm trước, Lâm Tử Lam chỉ là sinh viên đại học.

      Vậy mà, bảy năm đó, Lâm Tử Lam mực ở nước ngoài, nếu như bọn họ vào lúc này quen biết nhau, như vậy Tiêu Dật mực vụng trộm chăm sóc cho Lâm Tử Lam?

      Cho nên, cũng chăm sóc cho Hi Hi?

      Vậy , Tiêu Dật giúp Mặc Thiếu Thiên chăm sóc con trai?

      Mặc Thiếu Thiên cảm giác, chuyện càng phát , càng làm cho người ta cảm thấy ‘cẩu huyết’.

      Hơn nữa nhìn tấm hình trong tay, mặc dù chỉ nhìn thấy bên của Tiêu Dật, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng có thể nhận ra.

      Nhìn bọn họ cười vui vẻ như vậy, giống như là người nhà, Mặc Thiếu Thiên cảm giác trong lồng ngực mình như có ngọn lửa giận thiêu đốt.

      Bảy năm có Mặc Thiếu Thiên ở bên, vẫn luôn là Tiêu Dật chăm sóc cho mẹ con bọn họ, nghĩ đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu!

      Hơn nữa, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào?

      Quan hệ như thế nào, Mặc Thiếu Thiên phải , chỉ là nhìn tấm hình để suy đoán, loại phỏng đoán này cùng kết quả, tuyệt đối là sai biệt lắm.

      ngờ, Tiêu Dật vì Lâm Tử Lam, lại đem che giấu tốt như vậy, Mặc Thiếu Thiên điều tra Tiêu Dật bao nhiêu lần, cũng có phát Lâm Tử Lam, có thể thấy được, Tiêu Dật phải mất rất nhiều công sức.

      Tiêu Dật. . . . . .

      Nghĩ tới cái này, Mặc Thiếu Thiên cảm giác trong lòng mình rất đè nén!

      Mặc Thiếu Thiên nhìn tấm hình đó, nhất định phải biết cho !

      ~~~~ Hết chương 180 ~~~~

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 181: cách nào ghét Tiêu Dật!!!!


      Edit: Thanh Dâng


      Tiêu Dật ăn cơm xong.

      Bởi vì nhà Lâm Tử Lam, có dư phòng, ba phòng ngủ phòng khách, Hi Hi phòng, Lâm Tử Lam phòng, phòng làm kho chứa đồ, cho nên Tiêu Dật nếu như muốn ở lại, chỉ có thể ngủ ở phòng khách, cho nên bất đắc dĩ, chỉ có thể trở về rồi.

      Sau khi Tiêu Dật rời , Lâm Tử Lam cùng Hi Hi chuyện phiếm.

      “Mẹ, mẹ cùng chú Tiêu Dật ở chung chỗ, cha thấy cũng ghen sao?” Hi Hi hỏi.

      Lâm Tử Lam lắc đầu, “ ta ăn dấm đâu!”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì ta tại ăn ngọt!”

      Hi Hi cau mày, nhất thời hiểu mẹ vậy là có ý gì.

      “Ngọt như thế nào?” Hi Hi hỏi.

      Lâm Tử Lam cười tiếng, “Đến lúc đó con biết!”

      Lâm Tử Lam hề muốn chính miệng cho Hi Hi biết chuyện này, chỉ là Mặc Thiếu Thiên sớm muộn gì cũng có người phụ nữ của mình, Hi Hi nhất định phải đối mặt, chỉ là chuyện này, Lâm Tử Lam hy vọng chính miệng Mặc Thiếu Thiên cho Hi Hi biết, mà phải là .

      Hi Hi cau mày, nhưng khẳng định là, mẹ cùng cha, giữa hai người, nhất định xảy ra chuyện gì đó rồi.

      Chỉ là nhìn ý tứ hết chỗ chê của mẹ, Hi Hi cũng hỏi nữa, bởi vì cần , mẹ nhất định , nếu , mẹ cũng có lý do riêng của mình.

      Vì vậy, dọn dẹp xong, Hi Hi trở về phòng của mình ngủ.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Ngày hôm sau.

      Sáng sớm, Lâm Tử Lam vừa muốn làm, ra khỏi khu nhà, lại thấy ở đó đỗ chiếc xe, phải Tiêu Dật còn có thể là ai?

      Lâm Tử Lam xuống cầu thang, “Tiêu Dật, thế nào lại tới sớm như vậy?”

      “Đương nhiên là đưa Tiểu Lam thân ái của làm!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, cười .

      Tiểu Lam. . . . . . Lâm Tử Lam nghe cách gọi này. . . . . . Im lặng.

      Lâm Tử Lam cười tới, “ ra em cũng có thể tự !” Lâm Tử Lam .

      biết, nhưng mà lại nghĩ muốn đưa em làm, chẳng lẽ được sao?” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

      Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, cười cười, sau đó lên xe.

      Tiêu Dật cũng lên theo, khởi động xe rồi rời .

      Mặc dù tới A Thị nhiều lắm, nhưng Tiêu Dật giống như rất quen thuộc các con đường ở đây, rất nhanh chở Lâm Tử Lam đến cửa Công ty MK.

      “Được rồi, tới nơi rồi, về !” xong, Lâm Tử Lam định xuống xe.

      “Tử Lam!” Chợt, Tiêu Dật gọi tiếng.

      Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn Tiêu Dật. “Sao vậy?”

      Con ngươi có chút u lam, ngưng mắt nhìn Lâm Tử Lam, hồi lâu, Tiêu Dật mới mở miệng, “ xin lỗi!”

      Lâm Tử Lam sửng sốt, hiểu tại sao bỗng nhiên Tiêu Dật xin lỗi.

      Giữa bọn họ, giống như rất ít xin lỗi, đáy lòng Lâm Tử Lam khỏi lo lắng.

      Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, “Sao thế? Tự dưng lại xin lỗi?”

      Tiêu Dật nhìn , “Chuyện lúc trước, đều biết, xin lỗi, có ở bên cạnh em, chỉ là, về sau nhất định hảo hảo bảo vệ em cùng bảo bối, tuyệt đối để hai người bị bất kỳ tổn thương nào!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, gằn từng chữ, ra lời cam kết.

      Ngày hôm qua, Tiêu Dật cho người điều tra chuyện gần đây của Lâm Tử Lam, chứng kiến thấy Lâm Tử Lam nhiều lần bị thương, nằm viện, hơn nữa bị người ta bắt cóc, Tiêu Dật có chút giận, lúc ấy có ở đây bên cạnh , nhưng bắt đầu từ bây giờ, Tiêu Dật bảo vệ bọn họ tốt, cho họ chịu bất cứ tổn thương nào.

      Lời mang bảo vệ như vậy, luôn làm người ta động lòng.

      Nhất là khi Tiêu Dật chăm sóc cho bọn họ trong vòng sáu năm qua, đối với rất tốt, rất tỉ mỉ, Lâm Tử Lam có thể cảm nhận được.

      nhìn Tiêu Dật, “Chuyện lúc trước, qua rồi, cũng lặp lại, chỉ là, Tiêu Dật, cám ơn !” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, chân thành câu.

      Cám ơn chăm sóc cho em cùng bảo bối suốt sáu năm.

      Cám ơn vẫn luôn ở bên cạnh em.

      Cám ơn với em những lời này.

      Lâm Tử Lam phải là người sống đời sống thực vật, mà là người cũng có tình cảm, Tiêu Dật đối với , đều nhìn thấy và khắc ghi ở trong lòng.

      rất thích tình cảm đáng quý này, thích giữa bọn họ có quan tâm nhau, cũng hy vọng phần tình cảm này bị phá hư .

      Nghe được Lâm Tử Lam , Tiêu Dật cười cười, “Hi vọng có ngày, ba chữ kia, là ba chữ khác!”

      Lâm Tử Lam ngốc, thế nào lại nghe hiểu lời Tiêu Dật , chỉ là có lúc, nên cho qua.

      “Được rồi, em vào đây, kẻo lại trễ!” Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật .

      Tiêu Dật gật đầu, “Ừ, !”

      Vì vậy, Lâm Tử Lam đẩy cửa xe ra, liền bước xuống, vào công ty.

      Tiêu Dật nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, khóe miệng mang theo nụ cười, khó có thể nhìn thấu.

      Mà lúc này, đứng ở lầu, Mặc Thiếu Thiên thấy Tiêu Dật đưa Lâm Tử Lam làm, đôi tròng mắt kia tràn ngập lửa giận.

      Hơn nữa, bọn họ dừng ở trước cửa công ty lâu như vậy, ngồi ở trong xe để làm cái gì?

      Kì thực, người ta cái gì cũng có, chỉ là Mặc Tổng ở chỗ này nhìn xuống, suy đoán lung tung mà thôi.

      Mặc Tổng, mọn đúng?

      Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên tức tối, ra khỏi phòng, lái xe ra khỏi công ty.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong quán cà phê, khung cảnh ưu nhã, chỉ là vào lúc này, có người nhiều, chỉ có mấy người, mà Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi là nổi bật nhất.

      Hi Hi ngồi đối diện với Mặc Thiếu Thiên, uống nước.

      “Cha, khó được cha có thời gian rảnh rỗii rủ con uống nước a!” Hi Hi vừa uống…, vừa nhìn Mặc Thiếu Thiên.

      Mặc Thiếu Thiên ngồi đối diện Hi Hi, sắc mặt tối đen.

      “Thế nào? Ghét bỏ cha coi thường con?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, giọng vui.

      là như thế a!” Hi Hi cũng .

      Trong khoảng thời gi¬an này, Mặc Thiếu Thiên còn tới ăn sáng, chỉ khổ nỗi lãng phí bữa sáng dấu của Hi Hi thôi!

      Mặc Thiếu Thiên liếc Hi Hi cái, trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

      Hi Hi uống hớp nước, nhìn tâm tình cha, hoàn toàn chính xác là rất sảng khoái , liền mở miệng, “Được rồi, cha, cha tìm con ra ngoài có chuyện gì, ! ?”

      ra cần hỏi, Hi Hi cũng biết được.

      Mặc Thiếu Thiên lúc này mới nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Con sớm biết cha tìm con vì chuyện gì!”

      Hi Hi nhíu mày, hề gì.

      “Tiêu Dật với hai người có quan hệ thế nào?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.

      Hi Hi khuấy đều ly nước trái cây, “Vấn đề này, tại sao cha hỏi mẹ con!”

      “Con cảm thấy mẹ con cho cha biết sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, nếu như Mặc Thiếu Thiên hỏi, Lâm Tử Lam nhất định : Chuyện này liên quan tới Mặc Tổng!

      Mặc Thiếu Thiên thậm chí cũng có thể nghĩ ra được nét mặt của Lâm Tử Lam cùng giọng của rồi.

      Hi Hi suy nghĩ chút, “Được rồi, con liền cho cha biết!” Hi Hi .

      “Là như vầy, mẹ cùng chú Tiêu Dật quen biết sáu năm rồi !”

      “Sáu năm?” Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Hi Hi.

      Hi Hi gật đầu, “Từ lúc mà con hiểu chuyện, thấy chú Tiêu Dật vẫn luôn chăm sóc mẹ và con, con nghe mẹ , mẹ biết chú Tiêu Dật là bởi vì mẹ cứu chú Tiêu Dật mạng, cứ như vậy mà quen biết nhau!” Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên cau mày, quả thế, bọn họ biết sáu năm rồi, hơn nữa sáu năm qua, Tiêu Dật vẫn luôn ở bên cạnh họ.

      Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu, thời gian bảy năm nên thuộc về mình, lại bị người khác chiếm mất sáu năm, cảm giác như thế, đối với Mặc Thiếu Thiên mà , cực kỳ khó chịu!

      “Con tại sao sớm cho cha biết?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.

      Hi Hi lắc đầu, “Bởi vì quên mất. . . . . .”

      Hi Hi thực , lúc ở cùng Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi hưng phấn quá mức rồi, cho nên quên chuyện của Tiêu Dật, tới lúc Hi Hi nhận được tin tức, nhưng cũng biết nên làm sao để cùng cha, chỉ có thể để cho bọn họ chính mình tự phát .

      “Con thích Tiêu Dật?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, đôi tròng mắt kia chăm chú nhìn Hi Hi Hi chằm chằm, hình như rất quan tâm đáp án của Hi Hi.

      “Cha, mặc kệ con có thích hay thích chú Tiêu Dật, con cũng đều có cách nào ghét chú ấy, nếu như có chú Tiêu Dật cũng có mẹ và con!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, gằn từng chữ, gương mặt nhắn lại viết đầy hai chữ kiên định.

      Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Có ý gì?”

      Nhắc tới cái này, Hi Hi thở dài, gương mặt nhắn bao trùm vẻ lo lắng, “Lúc mẹ sinh con, thiếu chút nữa vì khó sinh mà chết, bác sĩ lúc ấy hỏi muốn giữ lại mẹ, hay là đứa con, mẹ lúc ấy lại quyết tâm muốn giữ lại con, khi chú Tiêu Dật biết, chú ấy liền tìm bác sĩ có tiếng nhất, mới bảo vệ được mẹ và con, chú ấy thậm chí còn cầm súng buộc bác sĩ, phải thành công, có thế, mẹ và con mới còn sống!” Hi Hi ý vị sâu xa .

      Hi Hi bây giờ mới hiểu, lúc ấy chỉa súng về phía người, phải là chuyện nghiêm trọng cỡ nào.

      Dù sao, thân phận của Tiêu Dật vốn rất bí , làm như vậy, thể nghi ngờ rất dễ bị lộ, nhưng Tiêu Dật còn làm như vậy, vì mẹ, Tiêu Dật làm như vậy!

      Chỉ là, may là mình cùng mẹ vẫn còn sống. Cho nên, mặc kệ như thế nào, Tiêu Dật đối tốt với Hi Hi, cũng có làm bất cứ chuyện gì thương tổn bọn họ, Hi Hi cách nào ghét được Tiêu Dật.

      Mặc Thiếu Thiên nghe Hi Hi , ngây ngẩn cả người.

      ngờ Lâm Tử Lam phải trải qua chuyện như vậy.

      Mặc Thiếu Thiên cách nào biết được khổ sở của người phụ nữ khi sinh con, lại hình như có thể cảm thấy thời điểm Lâm Tử Lam sinh Hi Hi, nghe bác sĩ hỏi muốn giữ lại mẹ hay con, Lâm Tử Lam dứt khoát lựa chọn giữ lại Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên có thể cảm nhận được Lâm Tử Lam rất thương Hi Hi.

      Nhưng nghe tới việc làm của Tiêu Dật, Mặc Thiếu Thiên biết nên cái gì.

      Xác thực, khiến đứa bé ghét người từng cứu nó, đây là chuyện thể nào.

      Mặc dù, Tiêu Dật là người đội trời chung với Mặc Thiếu Thiên, nhưng phải với bọn họ.

      Mẹ con họ cần thiết chịu đựng ân oán này.

      “Cha hiểu rồi !” Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

      Mặc dù chuyện càng ngày càng phức tạp, nhưng là Mặc Thiếu Thiên nên đem phần oán hận này, đẩy lên người mẹ con họ.

      Chuyện giữa Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật, tự nhiên kết quả.

      ~~~~ Hết chương 181 ~~~~

      Chương 182 : Mềm Được Bắt Đầu Cứng

      Edit : Oanh Love

      Hi Hi nhìn thấy sắc mặt Mặc Thiếu Thiên được tốt , suy nghĩ chút mở miệng " Cha , bất kể như thế nào , người vẫn chính là cha của bảo bối , con hi vọng cha có thể hiểu được cảm nhận của con !"

      Chỉ cần Dật thúc thúc làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương đến mẹ , Hi Hi bao giờ đối với Dật thúc thúc sinh ra chán ghét .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi , biết những lời Hi Hi vừa mới phải là có đạo lý .

      suy nghĩ chút , hỏi bé " Vậy rốt cuộc con thích Tiêu Dật nhất ? Hay là cha nhất ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nhướng mày hỏi .

      Nghe Mặc Thiếu Thiên hỏi lời này , Hi Hi nở nụ cười , cha , người cũng có ngày hôm nay a ?

      ngờ cha lại tự tin như thế , cha , lúc này giống tác phong hàng ngày của người chút nào !

      " , lúc trước khi cha chưa xuất , con luôn cảm thấy Dật thúc thúc rất thích hợp trở thành cha của con nhất....." Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên , chậm rãi .

      Vừa dứt lời , mặt Mặc Thiếu Thiên liền xuất vẽ lo lắng .

      " Thế nhưng , sau khi con gặp cha , trong lòng con vẫn tổng cảm thấy cha là tốt nhất !" Hi Hi mỉm cười , bổ sung thêm câu .

      Sau khi Mặc Thiếu Thiên nghe Hi Hi xong , sắc mặt mới hơi chuyển biến tốt đẹp hơn chút .

      Hi Hi chỉ có thể có duy nhất người cha là , mặc dù Tiêu Dật hết lòng chiếu cố mẹ con bọn họ nhiều năm như vậy , nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng cho phép !

      Lúc này Hi Hi lại thầm câu " Đương nhiên là phải ủng hộ bản chánh nha !

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Cuối cùng Mặc Thiếu Thiên cũng nghĩ thông suốt , dù sao Tiêu Dật cũng hết lòng chiếu cố mẹ con bọn họ trong suốt 7 năm , cũng cách nào ép buộc mẹ con bọn họ đều hận Tiêu Dật giống , dù sau trong khoảng thời gian 7 năm qua , chưa từng đặt chân vào thế giới của hai mẹ con họ , trong cuộc sống của Tử Lam và Hi Hi suốt 7 năm qua diện của , đối với họ chỉ là dấu chẩm hỏi chưa có câu trả lời thích đáng , cho nên biết có quyền cầu những thứ.....này .

      Thế nhưng , chuyện giữa và Tiêu Dật , sớm muộn gì cũng kết quả .

      "Tiêu Dật biết thân phận của con chưa ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi .

      Hi Hi lắc đầu " biết , con để cho mẹ cho Dật thúc thúc biết !"

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu , biết tốt rồi , nếu như sau này xảy ra chuyện , cũng phát sinh thêm nhiều vấn đề phiền phức .

      " Bảo bối , nếu như có ngày cha và Tiêu Dật trực tiếp phát sinh xung đột , con làm sao ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi .

      Hi Hi suy nghĩ chút " Con nhất định dẫn mẹ xa !"

      " Vì sao ?"

      " Sợ hai người làm tổn thương mẹ a !" Hi Hi thẳng thắng trả lời câu .

      ... ...... ...... .....

      Đứa này có cần thẳng thắng đưa ra lập trường của mình như vậy ?

      Đề tài được thả lỏng chút , Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên " Cha , người và mẹ trong lúc đó xảy ra chuyện chứ ?"

      Mặc Thiếu Thiên nhướng mày , nhìn về phía Hi Hi " Vì sao con lại hỏi như vậy ?"

      " Con luôn cảm giác được giữa các người có cái gì đó là lạ !"

      " Mặc Thiếu Thiên mím môi , thêm điều gì , sắc mặt cũng được tốt cho lắm .

      Hi Hi nhìn vào bộ dạng tại của Mặc Thiếu Thiên , bé nhếch môi mỉm cười " Cha , người tức giận như vậu , phải là trong lòng lo lắng mẹ bị Dật thúc thúc cướp sao?"

      Hi Hi vừa xong câu như thế , Mặc Thiếu Thiên bổng nhiên quay đầu sang nhìn bé , sau đó khóe miện lộ ra nụ cười khinh miệt lạnh lùng " Con nghĩ có khả nắng đó sao ?"

      Nghe thế , Hi Hi nhíu mày , đưa tay khuấy ly nước trái cây chút .

      " thể nào sao ? Cha , đừng trách con trai có nhắc trước cho cha biết , theo nhận biết của con ,Dật thúc thúc rất thích mẹ , đieuf này , ai cũng có thể nhìn ra !" Hi Hi câu cảnh tỉnh cha bé , nếu như Dật thúc thúc lòng thích mẹ bé , vì cớ gì lại phải chiếu cố mẹ con bọn họ trong suốt 7 năm , lâu như vậy vẫn thay đổi .

      Tuy rằng , đáp án này Mặc Thiếu Thiên sớm biết , thế nhưng chính tai nghe Hi Hi ra , trong lòng khống biết là tư vị gì ...rất khó chịu , khổ sở , cam tâm hay chấp nhận kết quả như thế ?

      Trong lòng , lại cảm thấy buồn bực bất an .

      Hi Hi rốt cuộc cũng nhìn ra .

      Cha , người rốt cuộc có lòng tin mình thành công sao ? Người còn chần chờ gì nữa ...

      " Cha , bản thân Hi Hi là con trai bảo bối của người ,nhất định ủng hộ cha tới cùng , con cũng nên nhắc nhở người , tình cảm giữa mẹ và Dật thúc thúc có trụ cột rất tốt , mẹ lại là người rất có lý trí , nếu như mẹ khi bị theo đuổi thành công , con dám chắc cha có cơ hội nào nữa đâu !" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên , gằn từng chữ , bé muốn nhắc nhở cho cha biết .

      Lúc này , Mặc Thiếu Thiên có tiếp tục phản bác nữa , chân mày nhíu chặt lại .

      Hi Hi nhìn cha bé cuối cùng cũng bị thuyết phục , trong lòng thầm cảm thấy cao hứng , tiếp " Đến lúc đó , cha cũng đừng hối hận !"

      Nghe vậy , Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi , khóe miệng lộ ra chút khinh miệt , sau đó chắc chắn cười " Hối hận là ai còn chưa xác định trước được !"

      ... ...... ...

      " Tình cảm có nền móng thế nào ? Cha và mẹ con còn phải sinh ra con sao !" Mặc Thiếu Thiên hung hăng , so sánh với Tiêu Dật , vẫn tương đối chiếm ưu thế nhiều hơn !

      Nghe được câu này , Hi Hi muốn vỗ bàn kêu to " Tốt !"

      Cha , người nên sớm phải như thế chứ !

      " Vậy cha , người dự định sắp tới bắt đầu hành động như thế nào ?" Hi Hi tò mò hỏi .

      Mặc Thiếu Thiên quét mắt liếc Hi Hi cái , khóe miệng lên nụ cười tà mị " Đến lúc đó con biết !"

      " Cha , con với nhắc lại lần cuối cùng , mẹ thích mềm thích cứng đâu nhé ! Người nhất định thể cứng rắn đối với mẹ chỉ có thể mềm !" Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên níu nhíu mày .

      cũng biết tính tình của Lâm Tử Lam cực kỳ bướng bỉnh , tùy ý , nhưng đối với nữ nhân này ngoại trừ dùng sức mạnh , đích xác biết phải làm sao .

      " Con xác định ?"

      Hi Hi gật đầu " Đương nhiên , đối với dạng người như mẹ , nhất định pahir mềm , nữ nhân nha , cũng cần phải truy họ mới được , ai hiểu mẹ nhất bằng con đâu !"

      Sau khi Mặc Thiếu Thiên nghe đươch ý kiến của Mặc Thiếu Thiên , trong lòng có chút quá tin tưởng vào việc này .

      " Con thử xem , liệu cha làm như vậy có thành công đây ?" Mặc Thiếu Thiên bày tỏ thái độ có chút hoài nghi .

      Hi Hi gật đầu cái " Đương nhiên !" Thái độ của Hi Hi vô cùng khẳng định , bộ dáng như thế , giống như ta đây là người hiểu nhất về cách tán vậy .

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày , miễn cưỡng chấp nhận , nghĩ tới bộ dạng của Lâm Tử Lam , nếu mềm thành công lại cứng có sao đâu .

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

      Trong công ty , phòng thiết kế gần đây xảy ra chuyện hấp dẫn ...

      Nhân vậy số 1 , thể nghi ngờ chính là Tử Lam .

      Chuyện hôm qua Tử Lam được nam nhân đẹp trai thần bí đón tan ca , hai người lại vô cùng thân mật với nhau trước cửa công ty , sáng sớm hôm nay lại tiếp tục đưa nàng đến công ty , mọi người tự nhiên nhận định rằng nam nhân đẹp trai kia chính là bạn trai của Tử Lam .

      Mọi người nhịn được vẫn cứ tiếp tục bát quái , về phần Tử Lam , chỉ mỉm cười từ chối cho ý kiến , chỉ giữa hai người đơn giản chỉ là bạn bè , tin hay tùy bọn họ , quan tâm .

      Nhiều lời chỉ vô ích thôi , càng giải thích , có vẽ giống như bản thân cố tình che giấu .

      Cảnh Thần cũng tò mò " Tử Lam , tớ thế nào lại biết cậu còn quen biết được nhân vật như vậy ?"

      mặt Tử Lam tỏ vẽ vô tội " Tiêu Dật là bạn bè lúc chúng tớ còn bên nước Mỹ quen nhau , sau khi tớ về nước hai người cũng ít khi liên lạc với nhau , cho nên đương nhiên nhắc qua với cậu !" Tử Lam ngọn nguồn cho Cảnh Thần hiểu .

      Lúc này , đôi mắt của Cảnh Thần đột nhiên nheo lại , tiến lại gân sát bên Tử Lam .

      " Theo tớ nghĩ , quan hệ giữa cậu và bạn kia đơn giản chỉ là bạn bè như vậy ?" Cảnh Thần lại gần bên lổ tai Tử Lam giọng , mặt cười tươi , nhìn vào có vẽ rất ái muội , mập mờ .

      Tử Lam nhìn Cảnh Thần , sau đó lui về sau chút tạo ra khoảng cách , suy nghĩ chút mở miệng " Ân , so với bạn bè càng thân mật hơn chút !"

      Biết được điều này , Cảnh Thần giật mình , sửng sốt được lúc , sau đó nhìn Tử Lam " Chẳng lẽ ta chính là nguyên nhân cậu vẫn luôn cự tuyệt Mặc Tổng chúng ta sao ?" Sau khi nghe Tử Lam những lời này ...cảnh Thần chỉ nghĩ đến khả năng này chiếm cao nhất !

      Bất quá , Tử Lam nghe được Cảnh Thần như thế....., đầu tiên sửng sốt , tiếp đó lặp tức nở nụ cười tươi " Cảnh Thần thân ái , sức tưởng tượng của cậu quả rất phong phú !"

      " Vậy cậu còn mau thẳng thắn để được khoan hồng , chống cự nghiêm trị !" Cảnh Thần nhìn Tử Lam , gằn từng chử .

      Tử Lam suy nghĩ chút , tốt nhất nên đem chuyện này cho Cảnh Thần chút .

      Cảnh Thần sau khi nghe Tử Lam kể đầu đuôi , sau đó nhíu mày " Cậu sao , ta dốc lòng chiếu cố mẹ con cậu trong suốt 7 năm ?"

      Tử Lam gật đầu .

      Quan hệ của bọn họ , đơn giản chỉ là bạn bè bình thường , nhưng xem ra so với bạn bè càng thêm thân thiết , đúng hơn là tình thân trong gia đình !

      Có khi so với tình thân càng quan trọng hơn chút !

      Biết được mọi việc , Cảnh Thần nhanh chóng đưa ra kết luận chắc chắn , Tiêu Dật tuyệt đối rất thích Tử Lam .

      người nào , nam nhân nào vô duyên vô cớ chiếu cố mẹ con nàng suốt 7 năm , cho dù giữa bọn họ trong lúc đó có là ân nhân cứu mạng của nhau , thế những đại khái có thể dùng tiền để giải quyết , mà Tiêu Dật cũng làm như vậy , chon cách chiếu cố mẹ con bọn họ .

      Cho nên , Tiêu Dật thích Tử Lam .

      Cảnh Thần kết luận chắc chắn .

      Trong chuyện này , cho dù Cảnh Thần , trong lòng Tử Lam vẫn hiểu hơn ai hết .

      Cho nên , Cảnh Thần cũng gì thêm , bát quái được lúc , vẫn nên giành lại cho Tử Lam khoảng gian riêng .

      " Tử Lam thân ái , cậu nhất định phải hạn phúc !" Cảnh Thần nhìn Tử Lam , cuối cùng chỉ có thể khích lệ cho Tử Lam câu như thế .

      Đơn giản câu , cũng là lời chân thành nhất của .

      Tử Lam nhìn Cảnh Thần mỉm cười " Cuậ nhất định cũng như thế !"

      Cảnh Thần nhướng mày , mặt tràn đầy tự tin , mỉm cười " Dĩ nhiên là thế !"

      Ngay vào lúc này , có bóng dáng tiến tới trước mặt bọn họ , ngời đó ai khác chính là Diệp An Nhiên .

      ngang qua chổ bọn họ đứng , tiến thẳng vào phòng giải khát , thế nhưng bóng lưng trông ngạo nghễ , so với ngày thường giống như là hai người khác biệt .

      Lúc vừa nhìn thấy Diệp An Nhiên , Cảnh Thân suy nghĩ lúc , sau đó quay sang nhìn Tử Lam " Cậu có biết giữa Diệp An Nhiên và Mặc Tổng có quan hệ gì ? "

      Tử Lam nhìn Cảnh Thần , sau đó lắc đầu , vô tình mở miệng hỏi câu " Là quan hệ gì ?"

      " Tớ nghe người ta kể lại , ta chính là mối tình đầu của Mặc Tổng chúng ta đó !" Cảnh Thần gằn từng chữ .

      Mối tình đầu sao....

      Nghe thế , Tử Lam hơi ngân ngẩn chút .

      Mọi người đều , mối tình đầu , quả là đệp nhất , cũng rất khó quên nhất .

      Tại sao , đến lượt , nó lại trở nên nát bét nhất !

      Đối với nam nhân mà , bọn họ giống nhau đều cảm thấy khó có thể quên được tình đầu tiên của mình !

      Cho nên , Điệp An Nhiên chắc chắn cảm thấy Mặc Thiếu Thiên thể quên mối tình đầu tiên giữa ta và Mặc Thiếu Thiên sao ?

      " Cậu nghe ai vậy ?" Tử Lam nhìn Cảnh Thần hỏi .

      " Tớ nghe đồng nghiệp khác lại , thế nhưng đó là , bỏi vì bọn họ nghe chính miệng Diệp An Nhiên kể lại !" Cảnh Thần cười chế giễu .

      Chính miệng Diệp An Nhiên sao.... ......

      Tử Lam ngây ngẫn cả người , lời oán trách .

      Cảnh Thần nhìn theo phương hướng Diệp An Nhiên vừa biến mất , thào tự " ngờ , ta lại là mối tình đầu của Mặc Tổng ...."

      Tử Lam cười " Có lẽ mối tình đầu này đơn giản như vậy kết thúc !"

      Cảnh Thần nghe xong , sau đó nhìn Tử Lam , nhướng mày , biểu tán thành .

      " Bất quá , mối tình đầu thế nào ? Bao nhiêu người đều kết hôn xong rồi sau đó lại ly hôn đấy thôi , mối tình đầu cũng chẳng thể lên được điều gì cả ? Từ xưa đến nay , ít nhiều mối tình đầu cũng đều thể ở bên nhau được thế thôi !'

      Chương 183 : Mặc Tổng Bắt Đầu Hành Động

      Edit : Oanh Love

      " Bất quá , mối tình đầu thế nào ? Bao nhiêu người đều kết hôn xong rồi sau đó lại ly hôn đấy thôi , mối tình đầu cũng chẳng thể lên được điều gì cả ? Từ xưa đến nay , ít nhiều mối tình đầu cũng đều thể ở bên nhau được thế thôi !"

      Cảnh Thần nương chuyện trông bưu hãn , thế nhưng thể thừa nhận điều , ta rất đúng lại có lý .

      Tử Lam khẽ cười , gì thêm nữa .

      Cảnh Thần chăm chọc thêm vài câu , cũng còn hăng hái như củ quay trở về chổ làm việc của mình .

      Tử Lam ngồi yên tại chổ , lúc này , Hi Hi lại gọi điện thoại đến .

      " Mẹ thân ái , bận rộn sao ?" Điện thoại bên kia truyền đến giọng đầy vui sướng của Hi Hi .

      "Có chuyện gì cứ thẳng !" Tử Lam thẳng thắng cắt ngay lời của bé , lúc này Hi Hi gọi điện thoại đến tuyệt đối là có chuyện !

      " ra cũng có chuyện gì , con chỉ muốn với mẹ tiếng , ngày hôm nay cha hẹn bảo bối ra gặp mặt !"

      đến đây , Tử Lam dừng lại công việc tay chút , nhấn mạnh thanh hỏi " Sao đó sao ?"

      "Sạu đó cha hỏi quan hệ giữa con và Dật thúc thúc là như thế nào !"

      " Sau đó nữa ?"

      " Tiếp đó con liền đem chuyện quan hệ giữa chúng ta và Dật thúc thúc là như thế nào , tất cả đều với cha !" Hi Hi chỉ đúng nga .

      ... ...... ........

      ra , đáp án này đều nằm trong dự đoán của .

      Tử Lam suy nghĩ chút , biết nhất định Mặc Thiếu Thiên hỏi , cũng thêm gì , chỉ "Ân " tiếng .

      "Mẹ , người tức giận sao ?" Hi Hi hỏi .

      " có gì để phải tức giận , ta sớm hay muộn gì cũng biết !" Tử Lam gằn từng chữ .

      " Mẹ , người minh !"

      " Bớt nịnh hót!"

      " Bảo bối chỉ là ăn ngay !" Hi Hi kháng nghị .

      Tử Lam suy nghĩ , sau đó hỏi " Cha con còn thêm cái gì ?"

      Hi Hi suy nghĩ chút " có !"

      "Ân !" Tử Lam gật đầu . cũng hỏi thêm điều gì nữa .

      Hi Hi cười " Được rồi mẹ , con chính là muốn cho người tiếng , có chuyện gì nữa , con quấy rầy người !"

      "Ân !" Tử Lam gật đầu .

      " Mẹ , tạm biệt !"

      " Tạm biệt !"

      Sau khi điện thoại vừa kết thúc , Tử Lam thoáng cái hít thở sâu , chuẩn bị làm việc .

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

      Mà bên kia Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi sau khi tách ra , cũng trở về công ty .

      Bên trong phòng làm việc , ngồi ghế tổng giám đốc , tay vuốt cằm , đôi mắt híp lại , dường như suy nghĩ cái gì đó .

      Ngay vào lúc này , Mạc Lương gõ cửa tiến vào .

      " Mặc tổng , về chuyện thư kí mới , là điều từ bộ phận nhân hay là lần nữa thông báo tuyển dụng ?" Mạc Lương nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi .

      Lúc này , Mặc Thiếu Thiên mới hồi phục tinh thần lại , vốn là thư kí mang thai , muốn xin nghĩ dài hạn để sinh em bé , cho nên tại vị trí thư kí bị bỏ trống .

      "Điều từ bộ phận nhân sao !" Mặc Thiếu Thiên .

      Nếu như người mới được thông báo tuyển dụng vào làm........còn cần thời gian mới có thể quen thuộc với công việc , nhưng nếu như điều từ bộ phận nhân ...., rất quen thuộc bên này như thế đưa vào hoạt động , chỉ cần làm tốt giao tiếp , có thể trực tiếp bắt đầu vào công việc .

      Mạc Lương nghe Mặc Thiếu Thiên , cậu gật đầu " Được , tôi chuẩn bị !"

      Mạc Lương vừa đến cửa phòng , Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới điều gì đó " Chờ chút !"

      Mạc Lương quay đầu lại " Mặc tổng , còn có chuyện gì sao ?"

      " Thông báo cho bộ phận nhân , chức vị thư kí , tạm thời để Lâm Tử Lam đảm nhiệm !" Mặc Thiếu Thiên .

      " Hả ?"

      " nghe tôi gì sao ? Còn mau !"

      " Dạ !" mạc Lương cũng kịp suy xét , càng dám hỏi , trực tiếp ra ngoài .

      Thế nhưng , Mạc Lương hoàn toàn có thể xác định chuyện chính là , Mặc tổng và Lâm tiểu thư nhất định có quan hệ mờ ám nào đó !

      Sau khi Tử Lam nhận được mệnh lệnh như thế , ngây ngẫn cả người .

      rất muốn hỏi , tại sao lại là mình ?

      Tất cả mọi người quả cảm thấy ước ao , hận , ghen tị với , chỉ là Tử Lam muốn đảm nhiệm chức vị thư kí đó , bởi vì....việc này biểu , sau đó phải mỗi ngày đối mặt với Mặc Thiếu Thiên a a a a !

      Mạc Lương " Cái này đều do bộ phận nhân điều động , Lâm tiểu thư , tôi biết rất vất vả , thế nhưng tại , nhất định phải tiếp nhận !

      " Lâm tiểu thư , chỉ là tạm thời thay mặt , đợi khi tìm được người thích hợp đảm nhiệm chức vị thư kí , cần cực khổ như thế nữa !"

      " Lâm tiểu thư , yên tâm , tạm thời nhận chức vị thư kí , có gấp đôi tiền lương !"

      " Lâm tiểu thư , việc khẩn cấp trước mắt , nhất định phải đồng ý mới được !"

      ... ...... .........

      nhiều như vậy , đơn giản chỉ có mục đích duy nhất chính là muốn Tử Lam đồng ý .

      Thế nhưng Mạ Lương đều tận tình khuyên bảo nhiều như vậy , Tử Lam vẫn còn có thể cự tuyệt sao ?

      Bất quá , Tử Lam suy nghĩ chút , hay là tìm Mặc Thiếu Thiên .

      Đứng trước cửa phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên , Tử Lam gõ cửa cái .

      " Vào !'

      Tử Lam đẩy cửa vào , khi Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy người đến chính là Lâm Tử Lam , nhíu mày " Lâm tiểu thư , có chuyện gì ?"

      Tử Lam tới trước mặt nhìn Mặc Thiếu Thiên , mở miệng " Mặc tổng ,về việc chức vị thư kí tạm thời , sợ là tôi có cách nào đảm nhiêm được !"

      Mặc Thiếu Thiên lười biếng nhíu mày " Cho nên ?"

      " Cho nên , Mặc tổng hãy tìm người khác !" Lâm Tử Lam .

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày " Lâm tiểu thư , cách nào đảm nhiệm được , quả cảm thấy nghi ngờ năng lực làm việc của mình sao ?"

      " có , chỉ là tại tay tôi còn có việc phải làm , sợ rằng thể đảm nhiệm vị trí thư kí tạm thời !"Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên gằn từng chử , cũng nghi ngờ về năng lực làm việc của mình .

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày " Lâm tiểu thư , tin tưởng năng lực làm việc của em , bây giờ là giai đoạn giao tiếp , em cũng có thể cùng lúc đảm nhiệm và hoàn thành cả hai công việc !"

      " Nhưng mà....."

      " Lâm tiểu thư , đây là bộ phận nhân điều động như thế , em thân là nhân viên của MK , hi vọng em có thể làm việc theo an bài của công ty !' Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ .

      ... ...... .......

      Tử Lam còn có thể cái gì sao ?

      Lời vừa tới miệng đều bị Mặc Thiếu Thiên ngăn chặn sít sao .

      Lâm tiểu thư , em yên tâm , chức vị trí tạm thời , em nhất định cũng nhận được tiền lương hàng tháng và cả tiền thưởng nữa !" Mặc Thiếu Thiên .

      ... ...... .....

      Được rồi !

      Tử Lam có năng lực để tiếp nữa .

      chỉ có thể thỏa hiệp .

      " Được , tôi biết !" Tử Lam vô lực để để phản kháng , chỉ có thể thỏa hiệp .

      Thây Tử Lam chịu thỏa hiệp , khóe miệng Mặc Thiếu Thiên hơi nhếch lên .

      " Nếu như có chuyện gì , tôi xin phép ra ngoài trước !" Tử Lam .

      " Ân, cùng thư kí làm xong giao tiếp !" Mặc Thiếu Thiên .

      Tử Lam gật đầu , lui ra ngoài .

      Vốn là muốn vào thoái thác , thế nhưng ngờ chỉ mới vài câu bị Mặc Thiếu Thiên thuyết phục .

      , chính xác mà chính là ta dùng chủ nghĩa bá đạo của mình ép được từ chối .

      Bất đắc dĩ , thư kí thư kí có sao !

      Dù sao cũng chỉ là tạm thời thay mặt .

      Khi tìm được thư kí mới được tự do .

      Tử Lam tự động an ủi mình như vậy .

      Tử Lam xác định muốn như thế rất đơn giản , chỉ là công việc cần phải giao tiếp , nàng chỉ cần giao tiếp buổi trưa chút .

      May là trí nhớ rất mạnh mẽ , trong phương diện làm việc rất có năng lực lại mạnh mẽ , cho nên mới có thể nhớ kỹ nhiều điều .

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

      Tin tức này vừa truyền ra , sắc mặt của Diệp An Nhiên ngay lặp tức biến đổi được tốt cho lắm , ngờ Mặc Thiếu Thiên vậy mà để cho Lâm Tử Lam làm thư kí .

      Chỉ cần nghĩ đến sau đó hai người sớm chiều đều chạm mặt nhau , sắc mặt của liền xấu .

      Đứng trongphòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên , Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên dịu dàng gọi " Thiếu Thiên....."

      Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp An Nhiên , nhíu mày hỏi " Nhiên Nhi , sao em lại tới đây ?"

      Diệp An Nhiên mỉm cười " có gì , em chỉ muốn tới gặp chút !"

      " Thế nào ? Em quen thuộc với công việc chưa ?"Mặc Thiếu Thiên hỏi .

      " Ân , cũng tệ lắm , người ở bộ phận quảng cáo đều đối với em rất tốt !" Diệp An Nhiên cười .

      Diệp An Nhiên mỉm cười nhìn Mặc Thiếu Thiên " Thiếu Thiên , em nghe , tại Lâm tiểu thư đảm nhiệm vị trí thư kí , có ?"

      Mặc Thiếu Thiên ngờ Diệp An Nhiên hỏi chuyện này , bất quá vẫn gật đầu " Đúng !"

      " Em cảm thấy Lâm tiểu thư làm việc ở phòng thiết kế , cũng phải chuyên về văn kiện , tại sao lại có thể là ta ?" Diệp An Nhiên làm bộ giải thích được nên mới hỏi như thế .

      Tuy rằng rất bất mãn , nhưng cũng dám biểu ra ngoài , chỉ có thể biểu mình chỉ là hiếu kì chút .

      Đây cũng chính là điểm thông minh của Diệp An Nhiên .

      Ngay cả khi rất bất mãn , cũng bao giờ biểu ra cho người khác biết .

      Đối với vấn đề của Diệp An Nhiên , Mặc Thiếu Thiên hơi nhíu mày " Lâm Tử Lam mặc dù làm việc tại phòng thiết kế , nhưng quả cảm thấy năng lực làm việc của ta rất mạnh , tại đảm nhiệm chức vị thư kí , có gì tốt , huống chi , đây là bộ phận nhân điều động , đương nhiên cũng do bọn họ an bài !" Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ .

      Bộ phận nhân điều động như thế ... .....

      Thực có phải như vậy ?

      Trong lòng Diệp An Nhiên cười lạnh , nhưng ra "Ân , năng lực làm việc của Lâm tiểu thư quả thực rất mạnh mẽ , nhưng em luôn có cảm giác , ta chuyên về văn kiện , rất thích hợp để đảm nhiệm việc này !"

      Mặc Thiếu Thiên đột nhiên sửng sốt chút , sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp An Nhiên " Có thích hợp hay , bộ phận nhân an bài , Nhiên Nhi , việc tại em nên cố gắng làm tốt công việc bên bộ phận quảng cáo giao !"

      Diệp An Nhiên sửng sốt , ngờ vấn đề cứ như vậy bị Mặc Thiếu Thiên ngừng lại , nhưng vì sao , có cảm giác dường như Mặc Thiếu Thiên bảo vệ Lâm Tử lam ?

      quả cảm thấy Mặc Thiếu Thiên muốn tiếp tục về vấn đề này nữa , nhìn Mặc Thiếu Thiên , gật đầu " Em biết !"

      " Ân , nhất định phải có thành tích tốt !" Hai tay Mặc Thiếu Thiên khoát lên vai của Diệp An Nhiên , nhếch môi cười , cổ vũ .

      Diệp An Nhiên gật đầu , còn gì để tiếp tục .

      ... ...... ...... ...... ...... .........

      Bởi vì tại Tử Lam tạm thời đảm nhiệm chức vị thư kí , cho nên tất cả mọi người đều biểu đối với Tử Lam các loại ước ao ngày nào đó có thể tốt số giống như .

      Mặc dù dang đảm nhiệm trị trí tại phòng thiết kế , tiền cũng mất , nhưng mọi người đều biết , là thư kí của Mặc Thiếu Thiên , tiền thưởng ít .


      Bất quá , phải làm lúc hai công việc , mệt chết .

      Sau khi giao tiếp xong , rất nhanh Tử Lam tiến hành phân loại , đủ các loại ký hiệu , Tử Lam dùng biện pháp riêng của mình để ghi chép.

      Cho nên , coi như thích ứng tệ .

      Tử Lam rất có bản lĩnh , nếu như đổi thành nguời khác sớm bị đống tư liệu này bức điên .

      làm việc rất có quy tắc , cho nên vận dụng biện pháp của mình chưa đến trưa sắp xếp xong tất cả .

      Vẫn may , ở phương diện khác , vẫn rất mạnh mẽ .

      Trần Mặc nhìn " Tử Lam , tuy rằng phải làm cùng lúc đến hai công việc , thế nhưng cũng còn cách nào khác ,công việc của thư kí tôi thể giúp gì được , nhưng về những case chúng tôi ở đây cùng nhau phụ trách , có ý kiến gì , có gì cứ với tôi !"

      Tử Lam gật đầu , sảng khoái " Yên tâm , tôi nhất định khách khí !"

      Trần Mặc bật cười ,nhìn Lâm Tử Lam chút bộ dáng mệt mỏi cũng có , càng thêm kính phục nhiều hơn .

      Qủa luôn cảm thấy Tử Lam thuộc về loại người điển hình rất có quy tắc , cho nên.... ......

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 184 : Cùng Nhau Xã Giao

      Edit : Oanh Love

      Qủa luôn cảm thấy Tử Lam thuộc về loại người điển hình rất có quy tắc , cho nên.... dù lượng công việc có lớn hơn nữa , cũng dùng biện pháp riêng của mình để hoàn thành tốt .

      Cho nên , việc lúc này phải làm Tử Lam tương đối có thể chấp nhận .

      Thoáng cái đến buổi trưa , Tử Lam sắp xếp xong tất cả tư liệu rất tốt , rất nhanh đên giờ tan ca , lại bị gọi .

      Bởi vì buổi tối hôm nay Mặc Thiếu Thiên còn có cuộc hẹn , Tử Lam thân là thư kí tạm thời , nên buộc phải theo .

      Theo như Mặc Thiếu Thiên , đây là trách nhiệm mà thư kí phải làm .

      Cho nên , Tử Lam còn có thể cái gì ?

      Nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Hi Hi cuộc , bảo với bé tối mới có thể trở về , sau đó sửa soạn lại chút theo Mặc Thiếu Thiên ra ngoài .

      Tại nhà hàng .

      Trong căn phòng riêng gồm ba nam nữ .

      Tử Lam theo Mặc Thiếu Thiên vừa mới đăt chân vào cửa , hai người nhất thời trở thành tiêu điểm mọi người chú ý .

      Mặc Thiếu Thiên vừa mới vào , lập tức có người đứng lên nắm tay hàn huyên " Mặc tổng , cậu đến rồi !"

      Mặc Thiếu Thiên hào phóng cười " Lý tổng , các vị, ngại tôi đến muộn để mọi người đợi lâu !"

      " Mặc tổng , chúng tôi cứ tưởng hôm nay cậu tới luôn chứ !" Lý tổng cười .

      " Làm sao có thể , tôi hẹn với mọi người , sao lại có thể đến được ?" Mặc Thiếu Thiên khiêm tốn cười .

      Tử Lam vẫn đứng phía sau Mặc Thiếu Thiên , mặt mang theo nụ cười nghề nghiệp tươi cười , yên lặng hợp lý trở thành người làm nền .

      " Vị này chính là ?"

      " Thư kí của tôi , Lâm Tử Lam tiểu thư !" Mặc Thiếu Thiên giới thiệu sơ lược .

      " Nghe , Mặc Tổng thuộc loại nam nhân hoàng kim số 1 tại A Thị này , ngờ ngay cả thư ký cũng xinh đẹp như vậy !" Lý tổng cười .

      Sặc ! Sụa !

      Đây là khen sao ?

      Tại sao lại khen ngợi cách kỳ lạ như thế , Tử Lam càng nghĩ càng cảm thấy rất kỳ quái mà .

      Bất quá , Tử Lam vẫn như cũ mặt luôn tỏ ra khiêm tốn , hướng Lý tổng gật đầu chào " Lý tổng !" lễ phép gọi tiếng .

      Lý tổng nhìn Tử Lam , đối với thái độ đoan trang ôn hòa của như thế , rất hài lòng !

      Lúc này , Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Tử Lam liếc cái , nhíu mày , những khóe miệng vẫn mỉm cười " Lý tổng quá khen !"

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

      Đây rốt cuộc là khích lệ ai ?

      Tìm vị trí , ngồi xuống .

      Lý tổng nhìn Mặc Thiếu Thiên " Mặc tổng , hôm nay cậu đến trể , chuyện về case kia nhất định phải thủ hạ lưu tình a !"

      Mặc Thiếu Thiên đảo mắt nhìn lướt qua bọn họ " Lý tổng đùa sao , ngày hôm nay tôi đến trể , xin tự nguyện phạt ba ly ?" Mặc Thiếu Thiên bưng rượu lên , uống hơi cạn sạch .

      Thẳng thắng , lưu loát .

      Tử Lam ngồi bên cạnh nhìn , biết Mặc Thiếu Thiên cố ý đến trể , tại lại tự phát ba ly , ràng ta cố ý .

      Như vậy , khí thế ,mặt mũi đều đủ , miệng cũng chấm dứt tiếng cười .

      Có đôi khi thể bội phục Mặc Thiếu Thiên , tuy rằng những việc này đều là những việc làm rất , nhưng lại rất hữu dụng , trong khoảng thời gian ngắn , ba người đều á khẩu trả lời được .

      Lúc này , Mặc Thiếu Thiên lại mở miệng trước " Lý tổng , Qúy tổng suy nghĩ kỹ về mãnh đất kia của tôi chưa , tuy rằng tại nó có chút xa xôi , nhưng thành phố AThị phát triển tốt như vậy , rất nhanh , mãnh đất kia trở thành đoạn đường hoàng kim , cho nên , tôi cũng chẳng muốn dùng để đầu tư.....

      Mặc Thiếu Thiên rất nhiều , Lý tổng và Qúy tổng , còn có ông tổng khác nữa , ba người chỉ ngồi im nghe phân tích .

      Tử Lam vẫn im lặng ngồi đấy , đây là lần đầu tiên chứng kiên Mặc Thiếu Thiên tự mình bàn về hợp đồng , thể thừa nhận , phương diện làm ăn Mặc Thiếu Thiên rất có thủ đoạn , hơn nữa , cũng rất mê người .

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , mỗi lời động tác của đểu lộ ra cổ kiên quyết cùng tự tin .

      Người ta thường , nam nhân trong công việc đều có sức hấp dẫn rất cao , nhất là nam nhân khi bàn về chuyện làm ăn , đặc biệt có sức quyến rũ đứng đầu, rất mê người .

      Cuối cùng , Mặc Thiếu Thiên nhìn loạt ba người " Bất quá , ba vị cứ yên tâm , chỉ cần có tôi Mặc Thiếu Thiên phần , các vị ngồi đây đều như thế phần , tuyệt đối thể thiếu phần của mọi người !"

      Những lời này , mới đúng là trọng điểm hôm nay .

      Lý tổng và hai người còn lại , sắc mặt mới thoáng được hoàn hoãn đôi chút .

      thương trường chính là như thế , chỉ cần có lợi ích , những đều khác tất cả chỉ là phù du .

      Trong công việc làm ăn Mặc Thiếu Thiên rất có thiên phú , điều này mọi người ai cũng đều biết , bất quá , họ chỉ sợ độc chiếm mình , cho nên mới muốn hiểu biết thêm về , nhưng hienj tại Mặc Thiếu Thiên đều ra những lời này , mọi người cảm thấy yên tâm trở lại .

      " Mặc tổng , cậu như vậy, chúng tôi còn có thể được gì nữa đây ? về tuổi tác , chúng tôi coi như là trưởng bối của cậu , có đạo lý gì lại ủng hộ cậu , như vậy , chúng ta hợp tác vui vẽ !" Lý tổng .

      Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười .

      Qúy tổng và ông tổng khác bốn mắt nhìn thoáng qua nhau , sau đó bưng ly rượu lên " Mặc tổng , cậu cũng ràng như thế , chúng tôi còn gì để , mặc kẹ mãnh đất kia dùng để làm cái gì , chúng tôi chỉ muốn duy nhất chỉ là lợi nhuận !"

      " Qúy tổng , cài này đều phụ thuộc vào việc ngài tin hay tin vào tôi mà thôi !"

      Mặc Thiếu Thiên ra tay , tại A Thị này nổi danh ai cũng đều biết tới , làm chuyện gì cũng làm đến cùng , MK cũng là tự tay đưa đến thành quả ngày hôm nay , mọi người còn có thể cái gì ?

      " Đương nhiên , hợp tác vui vẽ !" Ông tổng còn lại cũng .

      "Hợp tác vui vẽ !" Quý tổng cũng câu.

      Lúc này , Mặc Thiếu Thiên mới bưng ly rượu lên , khóe miệng lộ ra nụ cười chắc chắn , theo chân bọn họ cụng ly cái , uống hơi cạn sạch .

      Tử Lam ở bên nhìn , cái case này coi như là thành công .

      Vậy trong lúc này , hoàn toàn chút tác dụng gì .

      ra mình Mặc Thiếu Thiên điều có thể hoàn thành , vì sao vẫn còn phải mang theo làm chi a !!!

      Lý tổng nhìn Tử Lam " Lâm tiểu thư , cũng tới uống ly , đến , tôi mời !"

      Tử Lam ngờ Lý tổng bỗng nhiên mời rượu mình , quay sang nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên , nhưng ngay cả nhìn cũng nhìn liếc mắt dù chỉ là cái .

      Tử Lam đứng lên , bưng ly rượu " Phải là tôi mời ngài mới đúng..." Tử Lam cười , sau đó bưng ly rượu lên chuẩn bị uống vào .

      Bổng nhiên , ngay vào lúc này , ly rượu trong tay rơi vào khoảng .

      bàn tay to lớn ra trước mắt ,Tử Lam ngẫng đầu , nhìn thấy ly rượu trong tay mình bị Mặc Thiếu Thiên cầm lấy ,nhưng ngay cả liếc mắt cái cũng nhìn , ngược lại quay sang nhìn Lý tổng " ngại , Lý tổng ,thư kí của tôi biết uống rượu , vẫn là tôi thay thư kí của mình uống tốt hơn !" Vừa dứt lời , Mặc Thiếu Thiên trực tiếp uống ngay .

      Lý tổng sửng sốt .

      Tử Lam cũng sững sờ , ngờ lại như thế .

      Nhìn Lý tổng , lặp tức , Lý tổng cũng hai người còn lại người nhìn ta ta nhìn người nở nụ cười , ánh mắt kia , có chút là lạ .

      "Mặc tổng , cậu đau lòng cho thư kí của mình nga !" Lý tổng cười , nhưng sâu trong lời , có thâm ý khác .

      Mặc Thiếu Thiên cười lời oán trách , ngược lại , Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , sau khi nghe được lời vừa rồi của Lý tổng....mặt thoáng đỏ chút.

      Tử Lam là người rất thông minh , ý tứ trong lời vừa rồi của Lý tổng , là sao nghe mà hiểu được ?

      Chỉ là , Mặc Thiếu Thiên vừa rồi chuyện cũng có chút ái muội ?

      Trách được Lý tổng hiểu lầm !

      Tử Lam đứng bên , chỉ phụ họa cười theo , cũng cần giải thích .

      Trong trường hợp như vậy ,tốt nhất nên mổ miệng giải thích .

      Ngay sau đó , Mặc Thiếu Thiên và Lý tổng trò chuyện trong chốc lát , case cũng bàn xong xuôi , kế tiếp chỉ có kẻ hát người xướng xã giao .

      Hôm nay , Mặc Thiếu Thiên uống ít rượu trong người , nhìn vào có vẽ giống như người say rượu .

      Tử Lam chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Mặc Thiếu Thiên , ngồi nghe mọi người trò chuyện , ái gì cũng .

      Mãi cho tới gần 10h đêm mới tan ...

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

      Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam ra khỏi nhà hàng , Mặc Thiếu Thiên lái xe , Tử Lam có chút lo lắng , ta còn có thể lái xe được nữa , lỡ như gặp chuyện may xảy ra sao ?

      Bất quá , Mặc Thiếu Thiên rất nhanh ngồn yên ổn xe , nhìn Tử Lam " Thế nào ? Vẫn còn lên xe ?"

      Lúc này Tử Lam mơi hồi phục ại tinh thần , tiếp tục lo lắng nữa , trực tiếp ngồi lên xe , Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên dạp ga lái xe .

      Tử Lam ngồi bên cạnh , len lén liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên , tuy rằng ngay khi ta uống rất nhiều rượu , nhưng bây giờ nhìn vào , hoàn toàn giống với người bình thường chưa từng chạm phải giọt rượu nào ,nếu như trong xe tràn ngập hương vị của rượu , chắc chắn cũng tin Mặc Thiếu Thiên uống rượu .

      " Nhìn cái gì ?" Mặc Thiếu Thiên lái xe bổng nhiên hỏi câu .

      Tử Lam hồi phục lại tinh thần , nhìn vào bên mặt của Mặc Thiếu Thiên mở miệng " ra , case ngay hôm nay , hoàn toàn có thể cần đến có mặt của tôi !"

      Toàn bộ quá trình , chỉ ngồi , cười , ngoài ra có tác dụng gì cả .

      Mặc Thiếu Thiên nhướn mày , bỗng nhiên quay sang nhìn " Đây là việc mà người thư kí cần phải làm , lẽ bàn chuyện làm ăn , để cho mình sao ?"

      Chuyện này thư kí có làm hay , biết , nhưng cùng với Mặc Thiếu Thiên khiến cảm thấy được thoải mái , tức giận bụng .

      Nghĩ thông suốt điều này , Tử Lam đột nhiên cảm giác được , ông chủ vĩ đại , đều là thư kí hổ trợ như thế !

      Tử Lam nhíu mày , những lời của Mặc Thiếu Thiên....luôn khiến cho người ta cách nào phản bác lại .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam tiếp tục , chuyên tâm lái xe , chẳng qua là , tốc độ dường như có chút nhanh hơn .

      "Hôm nay , uống hơi nhiều !" Tử Lam nhắc nhở .

      Mặc Thiếu Thiên bổng nhiên cười tiếng " Thế nào ? Em lo lắng cho cái mạng của mình sao ?"

      " Đương nhiên !" Tử Lam trả lời tự nhiên như thế .

      " Em yên tâm , lượng rượu lúc này còn chưa đủ để có thể xảy ra chuyện may !" Mặc Thiếu Thiên chậm rãi trả lời câu , thanh cũng rất ràng .

      Tuy rằng Mặc Thiếu Thiên chắc chắn như vậy , nhưng ra , cũng có loại cảm giác khác , Tử lam cũng an tâm lại , tin tưởng .

      Tử Lam gật đầu , giữ yên lặng , ánh mắt luôn chú ý nhìn về phía trước .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía trước , bên trong xe yên lặng lúc , lại mở miệng " Chẳng lẽ em còn có chuyện gì muốn với sao ?"

      Tử Lam quay đầu sang nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên , sau đó thản nhiên lắc đầu .

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày " Chẳng lẻ em cũng muốn cùng giải thích chút sao ?"

      " Giải thích về chuyện gì ?"

      " Em đừng có giả vờ với ?"

      " hiểu nổi , vẫn còn hi vọng Mặc tổng !" Tử Lam khiêm tốn khẽ .

      Mặc Thiếu Thiên tức giận trừng mắt liếc Tử Lam cái , sau đó bỗng nhiên ngừng xe , quay đầu sang nhìn Tử Lam , đôi mắt màu đen sáng ngời trong bóng tối , giống như ngọc thạch , khiến cho người ta nhị được muốn trầm luân vào , nhìn Tử Lam , gằn từng chữ " Chẳng lẽ em muốn giải thích chút với về mối quan hệ giữa em và Tiêu Dật sao ?"

      người Mặc Thiếu Thiên tràn đầy mùi thơm của rượu , tuy rằng hôm nay uống khá nhiều , nhưng khiến cho người ta cảm thấy chán ghét , ngược lại càng làm tăng thêm phần hấp dẫn , rất có mùi vị nam tính .

      Đối mặt với đột ngột tiến lại gần của Mặc Thiếu Thiên , Tử Lam cảm giác gian có chút thu hẹp ,nhất là người giờ tỏa ra khí thế như vậy , trong lòng Tử Lam có loại cảm giác khó hiểu , xuất ngừng tăng trưởng .

      Tử Lam nổ lực muốn thoát khỏi cảm giác bất ngờ này , chậm rãi mở miệng.... ...... ...... ....

      Chương 185 : Gần Quan Được Ban Lộc !

      Edit : Oanh Love

      Tử Lam nổ lực muốn thoát khỏi cảm giác bất ngờ này , chậm rãi mở miệng , muốn quay mặt qua , nhưng cảm giác thế nào cũng trốn tránh được .

      " phải là hẹn với Hi Hi sao ? phải bảo bối đều cho biết tất cả sao ?"Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , bình tĩnh .

      " Nhưng chỉ muốn nghe chính miệng em giải thích ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam , ánh mắt nhìn thẳng vào mặt của , môi của , gằn từng chữ .

      Chợt lúc này , Mặc Thiếu Thiên làm động tác khiến Tử Lam ngây ngẫn , lập tức ngước mắt nhìn , Mặc Thiếu Thiên đem kéo vào trong ngực của , trong đêm tối , đôi mắt kia chăm chú nhìn chằm chằm , hôm nay uống rượu , người tỏa ra hương vị đặc biệt rất mê người .

      biết vì sao , Tử Lam đối mặt với âu yếm của Mặc Thiếu Thiên , lòng của cũng trở nên rối loạn , nhất là ánh mắt kia của , giống như hai ngọn lữa nhìn chằm chằm , Tử Lam có cảm giác của người dang dần nóng lên .

      " Chỉ là quan hệ bạn bè !" Tử Lam khẽ .

      " Chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thôi sao ?"

      " Càng giống như người thân trong gia đình !" Tử Lam đúng .

      Sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên biết được xem tốt hay là tốt nữa , chỉ là ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào , ánh mắt kia , khiến Tử Lam có chút hoảng hốt .

      " Vậy sem có biết mối quan hệ giữa và cậu ta là như thế nào , lập trường gì sao ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam , khàn giọng hỏi .

      Tử Lam gật đầu , " Biết , Hi Hi từng qua !"

      Ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên hung hăng trừng Tử Lam , cũng muốn đem ân oán giữa hai người bọn họ liên lụy đến người hai mẹ con bọn họ , nhưng Tiêu Dật đối với Tử Lam hết lòng chăm sóc , cũng hết lòng chăm sóc Hi Hi , điều này khiến cho người làm cha như cảm thấy khó xử .

      " chỉ muốn hỏi em , nếu như có ngày , và Tiêu Dật đối đầu với nhau , em chọn ai ?" Mặc Thiếu Thiên ngưng mắt nhìn Tử Lam hỏi .

      Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên , bốn mắt nhìn nhau , Tử Lam nhìn sâu vào đôi mắt , điều gì cũng .

      " Em chọn ai ?" Mặc Thiếu Thiên chấp nhất hỏi câu như thế .

      " Mặc Thiếu Thiên , chuyện này đối với tôi mà , công bằng , là cha của Hi Hi , mà Tiêu Dật , ta hết lòng chăm sóc hai mẹ con chúng tôi trong suốt 7 năm qua , với tôi mà , Tiêu Dật giống như người thân của mình , cho nên tôi chỉ có thể cho biết , Lâm Tử Lam tôi ai cũng chọn!!!" Từ Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ .

      " Giữa hai người có ân oán như thế nào , tôi muốn xen vào , cho nên , tôi , ai cũng chọn !" Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , nhìn thẳng vào mắt của , gằn từng chữ .

      Đáp án này , đối với Mặc Thiếu Thiên mà , mặc dù cảm thấy có chút mất mát , nhưng đến mức khiến khổ sở .

      Đáp án này đều nằm trong dự đoán của .

      chung , đến mức khiến thua chật vật .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam , khóe miệng lộ ra nụ cười đẹp , quyến rũ " như vậy , và cậu ta bằng nhau ?"

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , nhất thời ý muốn là gì , bất quá , vẫn gật đầu , ít ra vẫn hành động như thế .

      Giữa hai người bọn họ , muốn nhìn thấy bất cứ người nào bị tổn thương , nhưng tất nhiên vẫn còn kết quả...., ai cũng lựa chọn .

      Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên lộ ra nụ cười tươi , bỗng nhiên vươn tay , chế trụ cái ót Tử Lam , nhìn , tà mị cười " Lâm Tử Lam , nhất định ngày , lựa họn của em nhất định !"

      Tử Lam sửng sốt .

      Mặc Thiếu Thiên cũng gì , trực tiếp cúi xuống hướng môi của Tử Lam .

      Hung hăng , hôn !

      Tử Lam sửng sốt , ngờ Mặc Thiếu Thiên hành động như vậy , trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẫn cả người , cảm giác được môi của Mặc Thiếu Thiên áp sát môt của , đầu lưỡi của có chút lành lạnh , mang theo hương vị của rượu , xâm nhập vào miệng của , khiến cho hô hấp của Tử Lam dường như muốn cạn kiệt .

      Hơn nữa , dường như tim cũng ngừng đập !

      Cho tới khi Mặc Thiếu Thiên buông Tử lam ra , nhìn , cười tà mị .

      " Lâm Tử Lam , nụ hôn này , chính là đại biểu cho việc hạ chiến thư !" Mặc Thiếu Thiên hết sức kiêu ngạo .

      ... ...... ...

      Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , chẳng biết tại sao , tại khi nhìn thấy , khiến lòng loạn cả lên .

      Mặc Thiếu Thiên cười đắc ý , sau đó khởi đọng xe , lái .

      Về đến dưới lầu , Tử Lam trực tiếp mở cửa xe bước xuống .

      Mặc Thiếu Thiên đưa mắt nhìn lên lầu , nhất định lúc này Hi Hi vẫn còn đợi đó .

      chút nghĩ ngợi , cũng bước xuống xe .

      Tử lam quay đầu lại nhìn " muốn làm gì?"

      Mặc Thiếu Thiên trả lời cách rất thản nhiên " Dĩ nhiên đến gặp Hi Hi mọt chút !" dứt lời tiến vào thang máy , lên lầu .
      ... ...... .........

      Về sau , Mặc Thiếu Thiên cứ dùng lý do này , quang minh chính đại tự do ra vào nơi ở của hai mẹ con bọn họ .

      Tử Lam có chút cảm giác giống như dẫn sói vào nhà , nhưng giờ , còn có thể ngăn cản được sao ?

      Ngay sau đó , hai người cùng nhau lên lầu .

      " Cha , mẹ , hai người tại sao lại cùng nhau trở về ?" Hi Hi kinh ngạc nhìn cha mẹ của mình .

      Tử lam nhìn thoáng qua Hi Hi , tại vô phương cái gì , Tử Lam trả lời , trực tiếp vào nhà .

      Mặc Thiếu Thiên cũng tiến vào , đưa tay vuốt đầu Hi Hi cười " Sau khi làm việc xong , cha thuận tiện tới thăm con chút !"

      Hi Hi nghe được những lời này , giống như mở cờ trong bụng .

      Tử Lam giả vờ như nghe thấy , trực tiếp thẳng vào trong nhà .

      Lúc này , Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên " Cha , có phải người làm cho mẹ cùng cha , hai người cùng nhau ra ngoài làm việc ?" Hi Hi đối với việc này , trong lòng có chút nghi ngờ , nếu như là người khác , bé tin là trùng hợp , còn người này chính là cha của bé , chỉ cần bé động não chút là có thể hiểu ràng .

      Mặc Thiếu Thiên quét mắt nhìn Hi Hi cái , hỏi ngược lại câu như thế " Con cứ ?"

      ... ...... ...... ....

      Khẳng định là như vậy , sai !

      Ít nhất , Hi Hi cảm thấy đúng là như vậy !

      Đôi mắt Mặc Thiếu Thiên đảo qua , thấy đồ bàn , sau đó nhíu mày nhìn Hi Hi " Tiêu Dật tới đây phải ?"

      Hi Hi cũng học cách thức mới vừa rồi của Mặc Thiếu Thiên trả lời " Có sao ?"

      " Đừng giả ngu trước mặt cha ngươi , Tiêu Dật có tới đúng hay ?" Mặc Thiếu Thiên vui hỏi .

      Hi Hi bĩu môi " Cha , người quả chút đạo đức gì hết , tới chổ của con dò hỏi quân tình !" Hi Hi khinh bỉ .

      " Cái này gọi là biết người biết ta bách chiến bách thắng hiểu !"

      " Vậy cha nhất định phải cho con chút thù lao để con bịt miệng mình lại!"Hi Hi hỏi .

      ... ........

      " Con có đúng là con trai của cha ???" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi , giọng .

      Hi Hi cười phúc hắc , bài ra bộ dạng thân sỉ khả ái " Coi như chúng ta có là cha con cũng nhất định phải ràng trong chuyện này...."

      ... ...... .......

      Mặc Thiếu Thiên có cảm giác , tại sao lại sanh ra đứa con trai như vậy , so với chỉ có hơn chứ kém ?

      " Bảo bối thử xem , con nghĩ muốn cái gì ở cha ?"Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi , thanh giảm xuống thấp hỏi .

      Hi Hi cười cứng ngắc , cha , ngươi quả cao minh a !

      " Cũng nhiều lắm , con nghe Tạp Ni , nay ở khu vực Châu Á cha có rất nhiều mối làm ăn rất tốt , cha chỉ cần tùy tiện mở ra hai con đường làm ăn cho em bọn con là được " Hi Hi cười .

      ... ...... ...... ........

      " tại con bắt đầu dòm ngó tới địa bàn làm ăn với cha nữa sao ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn bé hỏi ngược lại .

      "Cha thân ái , cái đó con đều học theo người á , huống chi , cha giúp em bọn con mở thêm đường làm ăn , đối với cha mà , cũng tổn thất gì a ?" Hi Hi .

      tại Hợp Tung ở vào giai đoạn phát triển , mối làm ăn càng nhiều , rất tốt đối với phát triển của bọn họ , vừa khéo , tai ở khu vực Châu A cha lại có rất nhiều nhân lực và tài lực , nhiều đường thông thương !

      Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút , cảm thấy quả cũng bị thiệt hại gì , ngẫng đầu nhìn Hi Hi " Giúp em Họp Tung của con , cũng có thể , nhưng con phải đồng ý với cha điều kiện !"

      "Điều kiện gì ?" Hi Hi hỏi .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi " Tùy thời giúp cha nắm trong tay tin tức của mẹ con !"

      Hi Hi nhướng mày " OK , thành giao !"

      Hi Hi đồng ý ngay lặp tức , bởi vì kế hoạch lớn trong tương lai , bé chỉ có thể tạm thời bán đứng mẹ mình thôi !

      Ngay sau đó , hai cha con đạt thành hiệp ước với nhau .

      Mặc Thiếu Thiên rất thông minh , thể để cho Hi Hi chú ý hướng của Tiêu Dật , bởi vì.....làm như thế đối với bé quả rất tàn nhẫn .

      Dù sao , Tiêu Dật cũng nhìn bé lớn lên .

      Tình cảm giữa bọn họ so ra kém hơn tình cảm cha con bọn họ , cho nên Mặc Thiếu Thiên rất sáng suốt để cho Hi Hi làm những chuyện như vậy .

      Tử Lam tắm rữa xong ra , thấy Mặc Thiếu Thiên còn ở đây , nhíu mày " trể thế này , làm sao còn chưa ?"

      Mặt của Mặc Thiếu Thiên đen lại .

      Nữ nhân này , mở miệng toàn những lời chói tai , làm lúc này cảm thấy rất khó chịu .

      Mặc Thiếu Thiên trừng mắt liếc Tử Lam cái , sau đó nhìn Hi Hi " Bảo bối , nhớ kỹ ngày mai làm bữa sáng ngon cho cha , sáng sớm ngày mai cha trở lại !"

      Hi Hi mỉm cười " Vâng , con biết rồi cha !"

      Nụ cười kia , nhìn vào thấy được mười phần nịnh nọt .

      Tử Lam liếc mắt xem thường đối với hai cha con bọn họ , lúc này , Mặc Thiếu Thiên mới chịu từ từ rời .

      Mặc Thiếu Thiên vừa , Hi Hi quay sang nhìn Tử Lam " Mẹ , hôm ngay cha uống rượu rất nhiều , biết lái xe có vấn đề gì ?"

      Tử Lam sửng sốt , vừa mới bị Hi Hi nhắc cái , biết vì sao trong lòng cũng cảm thấy bất an , nhưng lại nhớ tới việc mới vừa rồi " Con yên tâm , cha con cho dù có uống nhiều hơn nữa cũng có chuyện gì đâu !"

      ... ...... ...... ...

      Qủa Hi Hi cảm thấy hiểu nổi , cha làm thế nào lại có thể uống nhiều rượu còn có thể đưa mẹ về tới nhà được !

      Cho dù cha uống rất nhiều rượu , nhưng ngay cả bé cũng nhìn ra được , nên tâm tình cũng trở nên yên ổn .

      Hi Hi nhíu mày , sau đó tiến đến gần Tử Lam , bé ngồi ghế sô pha " Mẹ , hôm nay cha và mẹ cùng nhau làm việc có tốt ?"

      Tử Lam gật đầu , sau đó nhìn Hi Hi " Cha thân ái của con gì cho con biết sao ?"

      Hi Hi lắc đầu .

      mặt Tử Lam biểu thể tin .

      giờ hai cha cọn bọn họ giuộc thông đồng với nhau , làm sao có thể biết được ?

      Bất quá , Hi Hi lại thêm lần thứ hai vô tội lắc đầu , biểu bé cái gì cũng biết .

      Tử Lam nhìn ánh mắt đầy ngây thơ vô tội của bé , thở dài " Bảo bối , tại mẹ có tin tức tốt và tin tức xấu muốn cho con biết , con muốn nghe tin nào trươc ?"

      " Tin tức tốt trước !" Hi Hi quả quyết lựa chon , bé là người vô cùng lạc quan vui vẽ , đương nhiên muốn lựa chọn tin tức tốt nghe trước tiên.

      Tử Lam ngồi ghế sô pha , quay đầu lại nhìn Hi Hi " Tin tức tốt đó là , hôm nay mẹ của con được thăng chức , tại nắm giữ chức thư kí tạm thời !" Tử Lam nhìn Hi Hi ủ rủ , mặc dù điều đó đối với mọi người mà quả tin tức cực kỳ tốt , nhưng đối với , có chút cảm giác vui thích nào ! cảm thấy nó giống như là tin tức cực kỳ tốt .

      Hi Hi vừa nghe xong , khóe miệng bé giật giật , thể bội phục cha , người quả hành động rất mau lẹ á !

      Trách được hôm nay cha và mẹ hai người lại cùng nhau trở về !

      ra là thế !

      Gần quan được ban lộc !

      Chiêu này , vậy mà cha cũng nghĩ ra được !

      Chậc ! Chậc !

      Hi Hi càng thêm bội phục cha sát đất , sau này nếu như bé muốn theo đuổi nữ nhân nhất định phải dùng tới chiêu này , đem người nọ biến thành thư kí của mình , ngày 24 tiếng đều có thể nhìn thấy nữ nhân của mình , làm cho họ ta cách nào thoát khỏi tầm mắt của mình , vậy nam nhân khác làm sao còn có cơ hội chen chân vào !!!

      Ha ha ha ha ha !

      Hi Hi tà ác cười như thế !

      " Vậy tin tức xấu là gì vậy mẹ ?" Hi Hi bò ghế sô pha nhìn Tử Lam cười hỏi .

      " Tin tức xấu cũng là cái này , mẹ trở thành thư kí của cha con , sợ rằng sau này thường xuyên bận rộn , càng có thời gian ở cùng với con !" Tử Lam .

      Chuyện này đối với , nó là tin tức vừa tốt lại vừa tốt .

      Hi Hi rất muốn , mẹ , con ngại ngại chút nào hết , mẹ cứ việc bận rộn !

      Tuy rằng so sánh hai người lại với nhau , bé luôn cảm thấý Dật thúc thúc và cha đều đối với bé tốt , nhưng theo linh cảm máu mũ quan hệ mật thiết , nên Hi Hi hơi nghiêng về cha của mình hơn chút .

      Cho nên , việc này đối với Dật thúc thúc được công bằng cho lắm !

      Đây cũng chỉ là ý kiến riêng của mỗi mình bé , quyết định trọng yếu nhất chính ;là mẹ mà thôi !

      Mặc kệ mẹ lựa chọn ai , bé cũng duy trì mối quan hệ tại cho đến cùng !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :