1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cha dũng mãnh, mẹ phúc hắc và con thiên tài - Khốc Lạp Đóa Đóa (Chương 563/563) Hoàn + NTc.569

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 133: Người nhà

      Edit: Thanh Dâng


      Tử Lam cả kinh, ngờ Mặc Thiếu Thiên hôn mình, theo bản năng đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng cả người lại ngã ở ghế sofa, Mặc Thiếu Thiên cả người đè lên , tư thế, so với trước kia còn mập mờ hơn nhiều.

      Tử Lam bị Mặc Thiếu Thiên đè ép cái vừa vặn. Hai người muốn chồng lên nhau luôn rồi. Mặc Thiếu Thiên đè ở người của Tử Lam, hôn .

      Môi của Mặc Thiếu Thiên có chút lạnh, động tác bá đạo, cường thế, giống như con người của Mặc Thiếu Thiên.

      Tử Lam túm chặt áo trước ngực Mặc Thiếu Thiên, muốn đẩy ra, nhưng lại phát mình có bất kỳ sức lực nào, Mặc Thiếu Thiên hôn càng ngày càng nóng bỏng, để tay ở người của Tử Lam, Tử Lam có cảm giác như mình sắp bị Mặc Thiếu Thiên hòa tan.

      Mặc dù lý trí nhắc nhở mình, là phải đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng đầu óc cũng chịu nghe mình.

      Mặc Thiếu Thiên hôn Lâm Tử Lam, vốn chỉ muốn trêu chọc , nhưng ngờ mới vừa hôn lên môi Tử Lam, tựa như có cái gì đó, buông ra được, càng hôn càng thấy thích thú, nhưng trong thích thú ấy đồng thời cũng xen lẫn tia bạo lực, Mặc Thiếu Thiên trả thù!

      Trả thù cái người phụ nữ tim phổi này!!!

      “Ưmh. . . . . .” tiếng, Tử Lam phát ra thanh kháng nghị, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại đem kháng nghị của , nuốt hết vào. Cảm thụ trẻ trung của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ này bảy năm qua có bị người khác chạm qua, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Tay của Mặc Thiếu Thiên dời tới đường cong của , cảm nhận được phía dưới phụ nữ đáp lại, càng thêm khích lệ cho , thân thể chấn động căng thẳng.

      Khi bàn tay của Mặc Thiếu Thiên dò xét trong quần áo của Tử Lam, Tử Lam như thức tỉnh, muốn ra tay ngăn cản, nhưng phải là đối thủ của Mặc Thiếu Thiên? Xét về thể lức, phụ nữ luôn yếu thế hơn.

      Tử Lam nằm ghế salon, lòng rất muốn đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng cho cơ hội mở miệng, hung hăng hôn , chận môi Tử Lam lại.

      bàn tay khác cũng an mà hướng vào trong quần áo Tử Lam, Tử Lam dở khóc dở cười, giận nhưng cách nào để phát tiết.

      “Cha, mẹ, tối hôm nay muốn ăn cái gì. . . . . .” Đây là, Hi Hi từ phòng mình ra, ngay khi thấy ghế salon màn kia “A a a…!!!!!!” A tiếng.

      Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam ngừng lại, hai người cùng nhau đồng loạt hướng về phía người lên tiếng.

      Hi Hi đứng ở cửa phòng mình, nhìn bọn họ, cha, mẹ, hai người cũng quá kình bạo rồi, phát triển cũng quá nhanh !

      Chỉ là, coi như hai người muốn xxoo, cũng vào phòng rồi mà xxoo chứ. cần ở phòng khách a!

      Đây phải là cố tình làm khó mình sao?

      Nhưng mà Hi Hi còn là rất thức thời, vội lắc đầu, “Con cái gì cũng có thấy, thấy gì cả. . . . . .” xong, xoay người hướng phòng của mình tới, sau đó ‘phịch’ tiếng, đóng cửa lại.

      “Hai người có thể tiếp tục, con cái gì cũng có thấy!” Cửa bị đóng, nhưng trong phòng còn truyền ra câu này của Hi Hi.

      Tử Lam 囧.

      Mặt lúc này đỏ ửng, đây cũng coi là quá mất mặt ! Lại bị con trai của mình nhìn thấy!

      Căm tức mà nhìn Mặc Thiếu Thiên, ý như … đều tại !.

      Mặc Thiếu Thiên cũng để ý tới, nhếch môi cười, chỉ là cái hôn mà thôi, có cái gì mà ngạc nhiên?

      Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên cũng chợt nhíu mày, “Lâm tiểu thư, em mới vừa rồi cũng rất hưởng thụ nụ hôn kia. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên quên nhắc nhở.

      Tử Lam trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, đó là cảm nhận sai lầm của , bây giờ có thể buông tôi ra rồi chứ?”

      sao? Lâm tiểu thư, mặt của em đỏ, em chẳng lẽ là xấu hổ đấy chứ?” Mặc Thiếu Thiên đùa giỡn Tử Lam.

      Bởi vì Mặc Thiếu Thiên phát cảm giác đùa giỡn với Lâm Tử Lam, rất hay!

      chẳng những cảm nhận bị kém, mà mắt cũng có vấn đề!” Tử Lam nhắc nhở.

      sao? đúng là có vấn đề sao? bằng thử lại lần nữa. . . . . .” rồi, Mặc Thiếu Thiên lần nữa tiến lại gần.

      dám!” Tử Lam .

      Mặc Thiếu Thiên có dám hay , cần phải , trực tiếp hành động, kề sát đến Lâm Tử Lam.

      Lâm Tử Lam lập tức đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, từ ghế sofa thoát ra, “Đồ thần kinh, Mặc Thiếu Thiên, mà còn làm loạn, mời ra khỏi nhà tôi!” Tử Lam quăng ra câu cho Mặc Thiếu Thiên, rồi vội vàng về phía phòng của mình.

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở ghế salon, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên.

      ra là người phụ nữ này phải có kẽ hở. . . . . .

      Nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ của , Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nở nụ cười sâu hơn, đứng dậy rồi tới phòng Hi Hi. . . . . . .

      Tử Lam tới phòng của mình, đóng cửa lại, tựa người vào cửa, nghĩ đến mới vừa rồi màn kia, trái tim bỗng dưng đập mạnh hơn.

      tựa vào cửa, nhắm mắt lại, nỗ lực trấn định mình lại. Lâm Tử Lam, bình tĩnh, bình tĩnh, ngàn vạn lần được suy nghĩ nhiều như vậy.

      Lâm Tử Lam mới vừa hồi phục tâm tình của mình, vậy mà lúc này, lại nghe từ phía phòng Hi Hi truyền đến thanh.

      “A, cha, con dám. . . . . .” Hi Hi lên tiếng cầu xin tha thứ.

      “Tiểu quỷ, chẳng lẽ con ra khỏi cửa, cũng biết xem trước xem sau chút sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      “Con cũng đâu có ngờ hai người to gan ở trong phòng khách vậy đâu, cha, con là cố ý . . . . . .”

      Nghe từ phòng Hi Hi thanh truyền ra, khóe miệng Tử Lam nở nụ cười nhạt, chính cũng phát là mình cười.

      Cười có thể khiến con người ta trở nên nhõm, Tử Lam tới bên giường, ngồi ở giường, lâu chưa có trở lại nhà, nằm ở giường, cảm giác thoải mái.

      Nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua chuỗi hình ảnh, cuối cùng khóe miệng Tử Lam mang theo tia cười yếu ớt rồi bất tri bất giác mà ngủ thiếp .

      Tối ngày hôm qua giằng co cả đêm, căn bản cũng có ngủ ngon, mà bây giờ, nằm ở giường, liền ngủ thiếp .

      Trong mộng, còn làm cái mộng đẹp, về phần nằm mơ thấy gì, nhớ , nhưng lại rất thoải mái. Giấc ngủ này, ước chừng tới ba tiếng đồng hồ.

      Vào lúc Tử Lam tỉnh lại trời tối đen rồi. Ngủ giấc này, cả người Tử Lam nhõm hẳn ra chỉ là có chút đói bụng, Tử Lam đứng dậy, đến phòng tắm tắm rửa sạch , đổi bộ quần áo mặc ở nhà màu xám tro nhạt, cảm giác rất thoải mái, tóc sấy khô nửa rồi mở cửa ra ngoài.

      Thời điểm mà Tử Lam bước ra, gian bên ngoài rất hòa hài.

      Hi Hi ở trong phòng bếp nấu cơm, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở ghế sofa xem ti vi.

      Tử Lam ra ngoài, đầu tiên là thấy Mặc Thiếu Thiên, “Làm sao còn chưa ?”

      Mặc Thiếu Thiên thấy Tử Lam tỉnh lại, biết mệt chết , cho nên quấy rầy , ngờ lại có thể ngủ giấc thẳng đến lúc ăn cơm, thấy ra, Mặc Thiếu Thiên đặc biệt tự hào mà , “Bảo bối giữ lại ăn cơm!”

      Tử Lam nhíu mày, cũng cái gì, cũng có gì chống cự.

      Lúc này, Hi Hi từ phòng bếp thò đầu ra, mặt nở nụ cười, “Mẹ, mẹ dậy?”

      “Ừ!” Tử Lam gật đầu cái.

      “Con biết là mẹ đói bụng, bảo bối toàn làm những món mẹ thích ăn nhất, rất nhanh có thể ăn cơm rồi !” Hi Hi .

      Tử Lam nhếch miệng lên, “Cám ơn bảo bối, vất vả cho con rồi!” Tử Lam cười .

      Hi Hi cười tiếng, tiếp tục nấu cơm.

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở ghế sofa, nhìn bọn họ chuyện, Tử Lam đối với hi hi là thương , Hi Hi đối với Tử Lam là săn sóc, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy có dòng nước ấm rót vào đáy lòng mình.

      Mặc Thiếu Thiên chưa từng gặp qua màn ấm áp như vậy? Từ , khi mẹ qua đời, Mặc Thiếu Thiên liền bao giờ biết nhà là cái gì. biết, cũng khát vọng, Mặc Thiếu Thiên, tựa như loài hoa kiêu ngạo, độc lập nở rộ, từ đầu chí cuối cũng chỉ có mình.

      Mà lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt phát nhiều hơn khi mình có con trai, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy giống như là trời cao quyến luyến mà làm cho tự đắc, Mặc Thiếu Thiên rất cảm động, loại cảm giác này là rất đặc biệt, rất mãnh liệt.

      Mà giờ phút này, thấy Hi Hi cùng Tử Lam chuyện, có cảm giác hận thể trực tiếp xen vào giữa bọn họ, bỏ lỡ họ bảy năm, mỗi ngày về sau, Mặc Thiếu Thiên đều muốn bỏ lỡ nữa!

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, tới, “ nghĩ cái gì?”

      Mặc Thiếu Thiên chợt lấy lại thần trí, nhìn , “Làm sao?”

      giúp bảo bối tay!” Tử Lam dùng chân đạp Mặc Thiếu Thiên cái, giọng điệu sai bảo.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn , “Làm sao em ?”

      “Trong nhà của tôi có gia quy, nữ nhân làm việc nhà!” Tử Lam lấy lý do, .

      Mặc Thiếu Thiên cau mày, trong khoảng thời gi¬an ngắn, biết Tử Lam hay giả, “Thôi , nào nào lại có gia quy như vậy?”

      “Đây là gia quy nhà tôi, muốn ăn cơm, phải ra sức!” Tử Lam thúc giục Mặc Thiếu Thiên , với vẻ mặt làm đừng hòng nghĩ tới việc ăn cơm.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, nhíu mày, mở miệng, “ biết làm!”

      như thế này, lúc nào phải xuống bếp à?

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nghe được biết, khỏi bật cười, sau đó bĩu môi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, tôi còn tưởng rằng là người cái gì cũng đều biết!”

      Mặc Thiếu Thiên trừng mắt nhìn, cái gì cũng đều biết, trừ nấu cơm.

      “Mặc tổng, chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy qua heo chạy sao? , bảo bảo bối dạy cho !” Tử Lam .

      Bảo bảo bối dạy , mới cần. Hơn nữa Mặc Thiếu Thiên là người ưa sạch , mới cần mà vào bếp !

      học cái này làm gì? Mới cần, có bảo bối là đủ rồi!” Mặc Thiếu Thiên , ra vẻ như có con rồi vạn sung túc.

      “Mặc tổng, chẳng lẽ biết, người đàn ông tốt, tối thiểu cũng phải lên được phòng khách, xuống được dưới bếp sao? Cái này còn biết, tính gì là đàn ông nữa!?”

      là đàn ông, cũng là người đàn ông tốt!” Mặc Thiếu Thiên cải lời. . . . . . .

      thế giới này, sợ là người mình phải là người đàn ông tốt, chỉ có mình Mặc Thiếu Thiên!

      Tử Lam trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ hay ? liền cần ăn cơm!” Tử Lam .

      Chẳng biết tại sao, Mặc Thiếu Thiên cực kỳ thích vẻ mặt như thế của Lâm Tử Lam, động tác của rất tự nhiên, tuyệt đối làm bộ, hơn nữa bọn họ ở chung chỗ chung sống với nhau cảm giác rất thoải mái. Mặc Thiếu Thiên rất bài xích loại cảm giác này!

      Mặc Thiếu Thiên cái gì nữa, mà là đứng lên tới nhà bếp, khóe miệng còn mang theo tia cười yếu ớt.

      Chương 134: Dấu hiệu của người đàn ông tốt!!

      Edit: Thanh Dâng


      Mặc Thiếu Thiên cái gì nữa, mà là đứng lên tới nhà bếp, khóe miệng còn mang theo tia cười yếu ớt.

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên tới nhà bếp, liền vùi mình ở ghế sofa, thoải mái dựa vào mà xem ti vi. Hết sức vừa lòng.

      Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Tử Lam nằm ghế sofa, hề gì, tới nhà bếp.

      “Bảo bối, con làm xong chưa?” Mặc Thiếu Thiên vào, nhìn bảo bối bận rộn .

      “Liền xong ngay đây!” Hi Hi vừa bận rộn, vừa trả lời.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn vào nồi Hi Hi nấu, “Đây là cái gì?”

      “Cái này là nồi canh gà hầm cho mẹ, như vậy vết thương mới nhanh lành!” Hi Hi , động tác rất nghiêm túc.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn, có vẻ như uống rất ngon đây, sau đó bĩu môi, “Vậy còn cha?”

      “Cha, bữa khác cũng có thể mà!” Hi Hi chuyện đương nhiên. . . . . . .

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, rất dễ nhận thấy hài lòng hành động của Hi Hi. Có phân biệt đối xử giữa cha và mẹ.

      Chỉ là Mặc Thiếu Thiên biết, Hi Hi là do Tử Lam tay nuôi nấng, tình cảm giữa bọn họ, phải vài ba lời mà có thể hết được.

      Trong bảy năm qua, Mặc Thiếu Thiên ngay cả tồn tại của bọn họ cũng biết, Hi Hi đón nhận , là đối tốt với rồi.

      Thời gi¬an vẫn còn rất dài, Mặc Thiếu Thiên có thể bước từ từ.

      Chỉ là. . . . . . “Cũng cho cha chén!” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, bình tĩnh tự nhiên mà .

      Hi Hi ngẩng đầu, ánh mắt hung hăng khinh bỉ nhìn Mặc Thiếu Thiên. Mặc Thiếu Thiên coi như nhìn thấy, bảo bối là con của hai người, cần uổng phí a, huống chi tài nấu nướng của Hi Hi quá đỉnh.

      đầu bếp ở khách sạn còn thua kém Hi Hi.

      Hi Hi nhìn cha, “Cha, cha muốn uống sao, bằng con dạy cho cha cách làm nha! ?”

      Mặc Thiếu Thiên lập tức lắc đầu, “ cần, cha mới cần học những thứ này!”

      Mặc Thiếu Thiên có chứng thích sạch , chưa bao giờ xuống bếp, lần này xuống bếp, đều là xưa nay chưa từng thấy, nhưng mà giọng của Mặc Thiếu Thiên, giống như đặc biệt ghét bỏ.

      Hi Hi nhíu mày, “Tại sao? Cha, muốn làm người đàn ông tốt, nấu cơm là trong những tiêu chuẩn đó!” Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, “Người đàn ông tốt tiêu chuẩn chưa chắc như thế, hơn nữa, ai nhất định phải biết làm cơm mới là người đàn ông tốt?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

      “Đương nhiên là mẹ con !” Hi Hi chuyện đương nhiên, giống như chỉ có mẹ mới là chân lý. . . . . . .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn con, hết sức khẳng định , “Phương thức giáo dục của mẹ con có vấn đề!”

      “Mẹ con , đàn ông biết làm cơm mới là đàn ông tốt, cho nên mẹ mà muốn tìm ai , nhất định tìm người đàn ông biết làm cơm. . . . . .” Hi Hi cười .

      Mặc Thiếu Thiên nghe những lời này, cau mày, sau đó nhìn con hỏi, “Con rốt cuộc muốn cái gì?”

      Hi Hi khả ái cười tiếng, “Cha, cha thích mẹ con sao?” Hi Hi hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Hỏi cái này để làm gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, tránh cái vấn đề này.

      “Trong nhà con rất quy củ, đàn ông phải biết nấu cơm!” Hi Hi .

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó , nếu như cha thích mẹ con, đầu tiên phải học nấu cơm là vừa!” Hi Hi , miệng mẹ quá xảo quyệt rồi, cơm ngoài mẹ đều ăn quen.

      Mặc Thiếu Thiên ‘xuy’ cười tiếng, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, chợt nhớ tới cái gì đó, “Đây phải là việc của con sao?” Mặc Thiếu Thiên , mới cần học nấu cơm, lỡ mất uy nghiêm của sao.

      Hi Hi bật thốt lên, “Con thể ở bên hai người mà hầu hạ mãi được. . . . . .” Lời Hi Hi vừa ra, lập tức hối hận.

      “Tại sao? Con phải nơi nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Hi Hi suy nghĩ chút, ngẩn người, sau đó mở miệng, “Ý của con là, khi con lớn lên con muốn xông pha ra thế giới bên ngoài lần, cho nên ở cùng với cha mẹ nữa . . . . . .”

      Mặc Thiếu Thiên lúc này mới nhếch môi cười tiếng, “ sao, từ đây cho tới khi đó còn những mấy năm. . . . . .”

      Cha, con khi dễ cha!

      Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn tiếp nhận khi dễ!

      Ngay vào lúc này, thanh của Từ Lam từ bên ngoài truyền đến, “Xong chưa?”

      “Được rồi mẹ!” Hi Hi đáp tiếng, vội vàng bưng đồ ăn, “Cha, giúp con bưng ra !” rồi liền sang tay cho Mặc Thiếu Thiên.

      Mặc Thiếu Thiên cứng ngắc, nhìn món ăn trong tay, cuối cùng cũng nhận, vì vậy bưng mà xoay người ra phía ngoài. Hi Hi cũng bưng đồ ra.

      Hi Hi mặc chiếc tạp dề , xem ra rất đáng .

      “Mẹ, được rồi, có thể ăn!” Hi Hi để món ăn xuống, .

      Tử Lam lúc này mới đứng dậy, ngẩng đầu hướng phòng bếp bên kia nhìn lướt qua thấy Mặc Thiếu Thiên cũng để món ăn xuống, Tử Lam nhếch miệng lên, hướng bàn ăn tới. “Mặc tổng, như vậy mới đúng, muốn ăn phải làm giúp tay!” Tử Lam cười tới.

      “Lâm tiểu thư, em cũng ăn, mà cũng đâu thấy em phải làm!!” Mặc Thiếu Thiên quên phản bác.

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, “Đây là gia quy nhà tôi, phụ nữ làm việc nhà, đúng , bảo bối?” Tử Lam đem lời chuyển sang Hi Hi.

      Hi Hi vô cùng phối hợp, gật đầu, “Đúng, mẹ sai!”

      Nhìn hai người kia xướng họa, Mặc Thiếu Thiên trợn mắt nhìn bọn họ, cũng còn gì để , ngồi xuống ăn cơm.

      Lúc này, Hi Hi múc chén canh, đưa tới trước mặt Tử Lam, “Mẹ, uống cái này rồi, rất tốt cho sức khỏe!” Hi Hi .

      Tử Lam nhìn canh gà, mùi thơm tỏa ra bốn phía, có vẻ rất ngon, “Cám ơn bảo bối!”

      xong, Tử Lam hôn mặt Hi Hi cái. Động tác này, bị Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy, hành động này của Tử Lam làm cho đáy lòng của giống như có thứ gì bị xúc động, rất mềm mại.

      Khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên mỉm cười, biết vì điều gì, rất muốn thân cận mẹ con bọn họ, loại cảm giác này, để cho cảm thấy rất thực tế.

      Lúc này, Hi Hi cũng cho múc cho Mặc Thiếu Thiên chén, “Cha, cái này là của cha!” Hi Hi .

      Mặc Thiếu Thiên nhìn chén cháo gà, mãn nguyện, “Cám ơn bảo bối!”

      Loại cảm giác này, rất tuyệt.

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, mặc dù rất bất mãn việc phải san sẻ bảo bối cùng Mặc Thiếu Thiên, nhưng bất mãn cũng được, ai bảo Hi Hi là con trai của ! Vì vậy, quét mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên cái.

      Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam, cười đến hết sức đắc chí, thấy , đây cũng là con trai của !

      Tử Lam thèm nhìn nữa, uống canh gà của bảo bối, mặc dù là canh gà, nhưng tuyệt có dầu mỡ, ngược lại còn có mùi thơm ngát, Tử Lam dùng hơi để uống.

      Mặc Thiếu Thiên cũng nếm, mùi vị rất ngon.

      Hi Hi nhìn bọn họ, có thể cùng cha mẹ ngồi chung ăn cơm, đây là ước mơ tha thiết của Hi Hi.

      “Được rồi, cha, mẹ, có thể ăn cơm rồi!” Hi Hi mở miệng .

      Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đều nhìn Hi Hi cười cười, bắt đầu ăn cơm.

      bữa cơm, ăn rất ngon, rất thỏa mãn.

      Mặc dù lâu lâu Mặc Thiếu Thiên cùng với Tử Lam lời qua tiếng lại, nhưng Hi Hi ở bên vẫn tỉ mỉ dàn xếp, cha mẹ mà đâu võ mồm lúc đó mới đúng là kì quái!

      bữa cơm ba người vừa vừa cười, tốn tiếng đồng hồ mới ăn xong.

      Mới vừa ăn xong, Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam tới ngồi ở ghế salon. Tử Lam luôn luôn được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Hi Hi, nhưng tối hôm nay, còn là ăn nhiều.

      Mặc Thiếu Thiên cũng vui mừng, ăn ít, mà lúc này, ngồi ở ghế salon, tìm tư thế thoải mái nhất mà ngồi.

      Ghế salon vốn lớn, Tử Lam có thói quen chiếm đoạt cái ghế này, lúc này lại bị Mặc Thiếu Thiên bá đạo chiếm hết nửa, rất hài lòng.

      “Này, làm sao còn chưa ?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên bất mãn hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tử Lam, “? đâu?”

      Tử Lam cau mày, “ có ý gì? Đương nhiên là trở về nhà rồi!”

      Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, “Lâm tiểu thư, chẳng lẽ em biết, khi em có ở đây, mực ở nơi này với bảo bối, em vừa trở về, liền muốn đuổi ?”

      “Vậy muốn thế nào?” Tử Lam nhìn hỏi.

      có chỗ nào có thể , đương nhiên là muốn ở lại chỗ này!” Mặc Thiếu Thiên , sau đó trực tiếp tựa người vào ghế salon, dáng vẻ đại gia kia có ý định rời .

      có chỗ nào có thể ? Đùa gì thế.

      Đường đường là Tổng giám đốc của Công ty MK, thế nhưng có chỗ nào để ?

      Kiểu dối bậc thấp này, ai tin tưởng?

      Cảnh Thần từng qua, sản nghiệp của Mặc Thiếu Thiên, nhiều đến nỗi sợ là ngay cả cũng thể đếm nỗi.

      Nhiều nơi quá nên biết nên nơi nào chứ gì?

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, coi dối, cũng phải cho người ta tin với chứ nhỉ? có nơi nào để , tới ở khách sạn , chớ ở nhà tôi!”

      “Lâm tiểu thư, thấy người có lương tâm, nhưng chưa từng thấy qua người có lương tâm như vậy đấy!” Mặc Thiếu Thiên .

      Tử Lam cười tiếng, “Mọi người ai cũng vậy!”

      Mặc Thiếu Thiên lườm Tử Lam cái, Tử Lam thèm nhìn.

      “Em cho ở đây, nhưng mà bảo bối khẳng định nguyện ý!” Mặc Thiếu Thiên hả hê .

      Tử Lam cau mày, “Này, chẳng lẽ muốn ở đây hả?”

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn , sau đó con ngươi híp lại, “Lâm tiểu thư, em khẩn trương cái gì?”

      rồi Mặc Thiếu Thiên lại gần Tử Lam, “Em chẳng lẽ cho là, làm cái gì đó với em chứ?”

      Tử Lam nghiêng mặt sang bên, mặt hai người cách nhau chỉ có mấy cen¬timét, Tử Lam theo bản năng lui về sau chút.

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên khẽ mỉm cười, “Mặc tổng, ạnh cho rằng người người đều giống như , ở trong đầu toàn chứa những suy nghĩ đen tối sao?”

      “Vậy em khẩn trương như vậy làm gì?” Mặc Thiếu Thiên tiến tới gần hỏi ngược lại.

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn thẳng vào mắt của ”Tôi là sợ đổ thừa chịu , Mặc tổng, ăn no, có chuyện gì nữa hãy về trước !” Tử Lam nhàn nhạt , bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó, nghiêng mặt sang bên nhìn Mặc Thiếu Thiên , khẽ mỉm cười, “A, đúng rồi, thong thả, tiễn!”

      Thái độ nhàn nhạt của ấy, muốn tức chết người. Mặc Thiếu Thiên sớm biết được thái độ của người phụ nữ này là như vậy, cũng tức, chau mày, mắt rủ xuống, ánh mắt ở trước ngực của quét vòng, ánh mắt tràn ngập ý tình ”Nhưng muốn , em phải làm thế nào. . . . . . ?”

      Chương 135 : đối với mẹ dịu dàng chút!

      Edit: Phù Vân Y Y


      Mặc Thiếu Thiên hiểu được nữ nhân này luôn là thái độ như vậy, cũng tức, chau chau mày, tròng mắt rủ xuống, ánh mắt dừng ở trước ngực của quét vòng, tràn ngập kích tình.

      ”Nhưng muốn , em nên làm thế nào. . . . . . ?”

      Nghe lời của , nhìn cặp mắt đầy kích tình của , Tử Lam ở trong lòng cười lạnh. Mặc Thiếu Thiên cái người này chỉ là ngựa đực! Ăn no cũng chỉ biết muốn những thứ này! ở trong lòng Tử Lam hung hăng mắng.

      Cho dù trong lòng đầy tức giận, Lâm Tử Lam vĩnh viễn đều biểu mặt. nhìn Mặc Thiếu Thiên, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, mở miệng ,

      “Mặc tổng, ăn no căng lời , tôi đề nghị ra ngoài lỏa thể chạy!”

      Mặc Thiếu Thiên nhíu mày,

      “Nếu lỏa thể mà chạy, sợ gi¬ao thông bên ngoài bế tắc!” Mặc Thiếu Thiên sâu kín .

      “Buổi tối rất ít người, nhiều nhất sáng mai tít trang đầu a!”

      “Tít trang đầu ngày nào cũng lên, cũng ngán, chỉ là, tại có còn có chuyện hứng thú muốn làm. . . . . .”

      qua Mặc Thiếu Thiên càng lại gần Tử Lam thêm, gương mặt nghiệt, mang theo nụ cười côn đồ tự đắc, cặp mắt sâu kín rất mê ly,giống như rượu đỏ, mê người, làm cho người nào có thể chống đỡ.

      Tử Lam nhìn đôi mắt kia, có chút sửng sốt.

      Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn , thân thể cao lớn từ từ hướng đến gần . . . . . . lúc sắp đụng tới Tử Lam, Tử Lam đột nhiên bỗng nhúc nhích.

      “Tôi mệt rồi, về trước ngủ!” xong, Tử Lam đứng dậy muốn .

      Mặc Thiếu Thiên ngồi ở ghế sa lon, nhìn Tử Lam cử động, nhất thời có loại cảm giác bị thất bại? Chẳng lẽ sức quyến rũ của mình bị giảm xuống? rất buồn bực.

      Lúc này, rửa chén xong Hi Hi từ phòng bếp ra,

      “con có thể ra ?” hỏi. Ngụ ý, lần này cắt đứt, cùng có quan hệ. phải lỗi của .

      “Trở về phòng, đừng có chạy lung tung!” Mặc Thiếu Thiên hướng về phía Hi Hi .

      “Dạ!”

      Hi Hi làm cái động tác chào, sau đó suy nghĩ chút , ,

      “Cha, mềm được, có lúc cũng là cần mạnh!”

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, Hi Hi lại là cười tiếng,

      “Cha, con ngủ, buổi tối đeo ống nghe lên , cha phải đối với mẹ dịu dàng chút a, ngủ ngon! !”

      xong Hi Hi liền vào trong phòng, sau đó còn vô cùng xem xét cửa.

      Mặc Thiếu Thiên nghe lời Hi Hi, nằm ở ghế so¬fa, lười biếng nhíu mày. Nữ nhân kia mềm được cứng xong.

      Mặc Thiếu Thiên muốn đứng dậy, lúc này, điện thoại di động của vang lên. Mặc Thiếu Thiên ngơ ngẩn, nhìn điện thoại di động đặt bàn, có chút lười biếng vươn tay lấy di động nhận.

      “Chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi. Ngay khi nghe được trong chuyện điện thoại, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày,

      “Được, tôi biết rồi, lập tức đến!”

      xong Mặc Thiếu Thiên cúp điện thoại, ngồi ở ghế sa lon, sắc mặt của có chút tốt, cuối cùng mắt nhìn của phòng của Tử Lam cùng Hi Hi, con ngươi thâm trầm vài phần, cuối cùng đứng dậy, trực tiếp cầm điện thoại di động lên ra.

      Cửa bị khóa lại, Hi Hi nghe được tiếng cửa vang, mở cửa, nhìn về phía phòng khách, quả nhiên, có bóng dáng của cha.

      Tử Lam cũng nghe đến thanh vang lên, mở cửa. Hai người cơ hồ cùng lúc đó mở cửa. Hi Hi dò đầu ra, nhìn qua bên cửa phòng Tử Lam, hỏi,

      “Mẹ, cha ?” Hi Hi có chút ngoài ý muốn, cha thế nhưng ? ? ?

      Tử Lam nhìn phòng khách, trống rỗng ai, nhíu mày,

      “đúng, Rất ràng a!”

      “Tại sao ? Cha chẳng lẽ tức giận chứ?” Hi Hi nhìn Tử Lam hỏi.

      Tử Lam chau chau mày, “Quỷ mới biết, có nơi nào thể , lạc được đâu, được rồi, khuya lắm rồi, ngủ sớm chút !” Tử Lam .

      Hi Hi nhìn Tử Lam, cuối cùng gật đầu cái, chuẩn bị ngủ.

      Ngươi lam đóng cửa lại, đầu óc vang vọng lời Hi Hi. Cuối cùng suy nghĩ chút, ngờ Mặc Thiếu Thiên hẹp hòi như vậy! Thôi, rồi, nếu nơi này, ngủ yên ổn!

      Nghĩ như vậy, Tử Lam liền bò lên giường ngủ đây. .

      Mặc Thiếu Thiên khởi động, trực tiếp đến đồn cảnh sát cửa.

      xảy ra chuyện gì?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Trước mặt là nam nhân đeo kính, và người khác là Mạc Lương.

      “Trần Luật sư, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.

      “Trọng Nhược Tình bị người ta bảo lãnh rồi!” Luật sư .

      “Tại sao? phải là thể bảo lãnh sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn hỏi.

      “Là như vậy, mặc dù Trọng tiểu thư cố ý tổn thương Lâm tiểu thư, nhưng là cũng có tạo thành thương tích, hơn nữa có chuyên gia ra mặt chứng thực, Trọng tiểu thư có chứng uất ức cường độ thấp, cho nên có thể được bảo lãnh, xuất viện tiếp nhận trị liệu!” Luật sư .

      Chứng uất ức? Mặc Thiếu Thiên cười lạnh. Lời như vậy, có lẽ người khác còn có thể tin, nhưng là , tuyệt đối tin tưởng!

      “Người nào bảo lãnh ta ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Trần Luật sư sững sờ, lắc đầu cái,

      “Thân phận được giữ bí mật, căn bản tra được!”

      Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn như vậy, chuyện đơn giản, nhất định có người an bài. Nhưng là là ai ?

      Mặc Thiếu ngày cau mày, sau đó nhìn về phía Mạc Lương,

      “Nhất định phải tra ra là người nào!”

      Mạc Lương gật đầu, “Vâng!”

      Mặc Thiếu Thiên tính chuyện tổn thương Trọng Nhược Tình, nhưng là nếu như đóng chặt , ở bên ngoài, đối với Tử Lam mà , là quả bom hẹn giờ! cho Trọng Nhược Tình, chuyện đều là làm. sợ Trọng Nhược Tình tìm , chỉ sợ Trọng Nhược Tình tìm mẹ con bọn họ gây phiền phức! Cho nên, nhất định để cho chuyện lần nữa diễn ra. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Ngày thứ hai, tỉnh dậy, Tử Lam cảm thấy đặc biệt thoải mái. Nhìn gi¬an phòng quen thuộc, mỗi ngày có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, đây đối với Tử Lam mà , cuộc sống như thế với là thỏa mãn nhất .

      Tử Lam là đơn giản. Sau khi Tử Lam thức dậy, thay bộ đồ mặc ở nhà, màu xám nhạt sen kẻ màu hồng, Tử Lam mặc vào, xem ra, càng lộ vẻ tươi trẻ rất nhiều. Dáng dấp trẻ tuổi, luôn luôn là điều vô dụng nhất.

      Tử Lam rửa mặt lần, ra ngoài. ngờ, Tử Lam cho là Hi Hi dậy rất sớm, nhưng khi ra ngoài, lại phát có người, Tử Lam khe khẽ đẩy cửa phòng Hi Hi mở ra, lại phát , Hi Hi còn ngủ.

      Tử Lam vẫn mực tin Hi Hi web làm chuyện gì đó, mặc dù hỏi, nhưng là biết, Hi Hi là người có chừng mực, cho nên cũng hỏi tới, chỉ là, nhìn ngủ bộ dạng như vậy, Tử Lam cũng nhẫn tâm quấy rầy, vì vậy khẽ ra ngoài.

      Trước kia Tử Lam tập trung vào công việc,làm nhà thiết kế trang sức mặc dù công việc nặng nhọc, nhưng là cũng dễ dàng, có rất ít thời gi¬an ra ngoài, hôm nay bị thương, mới có thời gi¬an ra ngoài chút, chỉ là, rất thoải mái.

      Sáng sớm, khí trong lành, nhiệt độ có chút hơi lạnh, Tử Lam ở bên ngoài, nhìn bốn phía, hai bên cây xanh tươi tốt hoa nở rộ, buôn bán dồi dào, Tử Lam cảm thấy, mỗi ngày trôi qua điều rất tốt đẹp, ánh mặt trời tràn đầy hi vọng.

      Tử Lam ở bên ngoài gần chạy bộ hơn 30 phút, cuối cùng mua bữa ăn sáng trở về.

      biết làm, đều mua thôi. Mặc dù giống như bảo bối làm đồ ăn rất tốt, nhưng là sữa đậu nành, cũng là thứ rất có dinh dưỡng.

      Tử Lam vừa mới mở ra cửa, Hi Hi liền từ trong phòng ra, tiểu bảo bối mới vừa tỉnh ngủ, còn mặc áo ngủ, vuốt mắt, hình dáng tất cả đều rất đáng .

      “Bảo bối, con tỉnh?” Tử Lam nhìn hỏi.

      Hi Hi dụi dụi con mắt, “Mẹ, làm sao mẹ sớm như vậy? Còn từ bên ngoài trở lại, mẹ đâu?” Hi Hi hỏi.

      ra ngoài chạy bộ hết vòng, xem con ngủ ngon như vậy cũng muốn quấy rầy con!” Tử Lam ,

      “mẹ mua bữa ăn sáng,con tắm cái, ra ăn cơm!”

      Hi Hi mới vừa tỉnh ngủ muốn làm bữa ăn sáng, nghe được mẹ mua bữa ăn sáng, Hi Hi gật đầu cái,

      “dạ!”

      Vì vậy, Hi Hi hoảng hốt vào phòng tắm rửa mặt . Khoản 10 phút xong, ra, trạng thái cả người so với lúc nãy giống nhau, xem ra, tiểu thân sĩ buồn cười lại trở về rồi.

      Tử Lam bày đồ ăn ra rồi. Hi Hi trực tiếp ngồi lên bàn ăn, chuẩn bị ăn cái gì!

      “Mẹ, bảo bối quá may mắn, thế nhưng phiền đến mẹ mua bữa ăn sáng!” Hi Hi cười .

      Mặc dù là mua, nhưng là cũng là mẹ mua cho bữa ăn sáng, trước đều là ! Tử Lam nhìn ,

      “Cái người này giọng là ở tố cáo trước ta đối với con tốt sao?” Tử Lam nhíu mày hỏi.

      Hi hi vội vàng cười lắc đầu, “ có, mẹ đối với bảo bối tốt nhất!”

      Tử Lam lúc này mới hài lòng chau chau mày, như vậy còn sai biệt lắm.

      “Tốt lắm, ăn !” Tử Lam .

      Hi hi gật đầu, chuẩn bị ăn. Ngay vào lúc này, chuông cửa vang lên.

      Hi Hi cau mày, giờ này ai tới? Nhưng mà vẫn là ngoan ngoãn mở cửa. Vừa mới mở ra cửa, liền nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đứng ở ngoài cửa, bộ dạng long đong mệt mỏi.

      “Cha?”

      Bảo bối ngoài ý muốn. Mặc Thiếu Thiên thấy Hi Hi mở cửa,

      “Bảo bối, chào buổi sáng!”

      qua chút khách khí vào. Ngay sau Hi Hi đó đóng cửa lại,

      “Cha, làm sao cha sớm như vậy?” Hi Hi hỏi.

      Tử Lam ngồi ở bàn ăn, thấy Mặc Thiếu Thiên lúc này, là bất đắc dĩ. Kể từ khi cha con bọn họ quen biết nhau, tình huống như thế, sợ là phải thích ứng.

      “Nhớ con, cho nên mới tới xem chút!” Mặc Thiếu Thiên .

      câu , bảo bối mừng trong bụng, lập tức hỏi,

      “Cha, cha ăn sáng chưa? Có muốn hay cùng ăn?”

      “Được!” Mặc Thiếu Tử đáp tiếng.

      Tử Lam cau mày, “Mẹ chỉ mua đồ ăn đủ cho hai người!”

      có việc gì,con lại làm cho cha phần!” Hi Hi ân cần mà . . . . . . . thiếu làm thêm thôi.

      Mặc Thiếu Thiếu trợn mắt nhìn Tử Lam cái, nữ nhân này ràng chính là cố ý. Chỉ là, rất hài lòng biểu của Hi Hi, cho Hi Hi ánh mắt, bày tỏ tán thưởng, Hi Hi vào phòng bếp làm điểm tâm.

      Mặc Thiếu Thiên cũng khách khí, thẳng đến bàn ăn, có thể giống như bây giờ có lý do tùy thời xuất tại nơi này, đây đối với Mặc Thiếu Thiên mà , là loại mong đợi.

      Tử Lam nhìn , tiếp tục ăn bữa ăn sáng.

      “Lâm Tử Lam. . . . . .”

      Mặc Thiếu Thiên chợt kêu tên họ của .

      Tử Lam có chút kinh ngạc, sau đó nhìn ,

      “Làm gì?”

      có chuyện muốn với em. . . . . .”

      Mặc Thiếu ngày nhìn mở miệng, lại có mấy phần do dự.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 136: Bi tình lộ tuyến.


      Edit: Phù Vân Y Y


      có chuyện muốn với em. . . . . .”

      Mặc Thiếu ngày nhìn mở miệng, lại có mấy phần do dự.

      “Mặc kệ sau khi nghe được là phản ứng gì, em đều có quyền biết chuyện này!” Mặc Thiếu Thiên dộ dạng nghiêm chỉnh .

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, rất ít khi chuyện như vậy, nhìn vẻ mặt của , nhất định là có chuyện gì.

      “Chuyện gì? ?” Tử Lam nhìn hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút, cuối cùng mở miệng,

      “Tối ngày hôm qua,Trọng Nhược Tình bị người ta bảo lãnh ra ngoài!”

      Mặc Thiếu Thiên vừa xong, động tác Tử Lam ngẩn ra, tiếp theo sau đó ăn điểm tâm, chút để ý đáp tiếng,

      sao?”

      Mặc Thiếu Thiên ngờ, Lâm Tử Lam lại là dáng vẻ rất bình thản như vậy.

      Vừa muốn gì, lúc này, Hi Hi cũng từ trong phòng bếp ra, cũng nghe đến lời Mặc Thiếu Thiên, vui ra,

      “Cha, cha sao?”

      Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn Hi Hi, sau đó gật đầu cái. Hi Hi nhếch miệng lên cười lạnh,

      “Đây coi là cái gì? Chuyện này cũng có thể bảo lãnh?”

      Mặc Thiếu Thiên gì, nhìn mặt Hi Hi có vẻ tức giận, thanh của xen lẫn tia vui, nhìn vẻ mặt của , Mặc Thiếu Thiên cũng biết Hi Hi suy nghĩ gì.

      “Cha cũng là hôm qua mới nhận được tin tức đấy!” Mặc Thiếu Thiên .

      Hi Hi cười lạnh, “Quả nhiên, cái thế giới này, dù là chuyện gì cũng nên dựa vào chính mình giải quyết!” nên quá tin tưởng chuyện báo ứng!

      Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam đều nhìn Hi Hi, mặt tức giận, ràng.

      Tử Lam nhìn hi hi, biết tức giận, cũng biết là bởi vì lo lắng cho mình mới có thể tức giận như thế.

      “Bảo bối, chúng ta là người, phải Chúa Tể, thể nào nắm giữ tất cả mọi chuyện, Trọng Nhược Tình mặc dù bị bảo lãnh rồi, nhưng là ta vì chuyện mình làm mà trả giá lớn!”

      Tử Lam nhìn Hi Hi dạy bảo , muốn làm cho bởi vì chính chuyên của mình mà quá mức kích động. Dù sao, vẫn chỉ là đứa bé.

      Lời này ra, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, Trọng Nhược Tình đối với Tử Lam làm chuyện như vậy, đều có thể tâm bình khí hòa mà ra lời này, Mặc Thiếu Thiên rất khâm phục. Đổi thành người khác, chỉ sợ sớm giận kềm được rồi.

      “Con biết rồi mẹ!”

      Hi Hi nhìn Tử Lam nghe lời gật đầu. thừa nhận mẹ sai, nhưng là cái thế giới này, sớm trở thành cá lớn nuốt cá bé, “Thích Giả Sinh Tồn”, nghe lời của mẹ, nhưng là cũng dùng phương thức của mình bảo vệ mẹ!

      Tử Lam hài lòng gật đầu, mặc kệ như thế nào, Hi Hi ít nhất có thể đem lời của nghe vào là được.

      “Cha, chuyện này, cha định làm gì?” Lúc này, Hi Hi đem lời nhắm ngay Mặc Thiếu Thiên.

      Chuyện này, từ mà bắt đầu, cho nên Hi Hi muốn nghe đề nghị của . Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút, chau chau mày,

      “Trọng gia bây giờ chịu nổi kích, hoàn toàn có năng lực phản kích, cha lại thèm để ý Trọng Nhược Tình, ta chỉ là nữ nhân, chỉ là, chuyện này, sau lưng có người ở giúp ta!” Mặc Thiếu Thiên .

      Hi Hi cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên,

      “Là ai ?”

      Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi chút, nhìn cặp mắt tỏa sáng cực kỳ giống , mấp máy môi, đem tầm mắt chuyển đến người của Lâm Tử Lam.

      Nhìn tầm mắt chuyển dời đến mình, Tử Lam cau mày,

      “Các người nhìn tôi làm gì?”

      “Chuyện này, người sau lưng Trọng Nhược Tình chính là Lục Tử Thịnh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, gằn từng chữ.

      Vừa nghe đến tên này, Tử Lam kinh ngạc chút. ngờ sau lưng Trọng Nhược Tình chính là Lục Tử Thịnh.

      “Là ! ?” Hi Hi sâu kín , cũng có mấy phần kinh ngạc. vexp.

      Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái.

      Tử Lam mím môi, nghĩ tới lần trước cùng Lục Tử Thịnh chuyện trời đất, muốn lại thôi, còn với xin lỗi, hôm nay nhớ tới, là biết cùng Trọng Nhược tình xảy ra chuyện gì hay sao?

      Tử Lam có chút hiểu. cùng Trọng Nhược Tình sau khi xảy ra chuyện như vậy, tức giận là giả , nhưng là hận, Trọng Nhược Tình là người như vậy, có tư cách để cho hận, khi thức dậy biết bị cảnh sát bắt, cũng rất tâm bình khí hòa, đó là trừng phạt đúng tội ta, vậy mà hôm nay nghe được được người ta bảo lãnh, vẫn như cũ cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng là ngờ người kia là Lục Tử Thịnh. phải tức giận, cũng phải là khổ sở, mà là kinh ngạc.

      Nhưng là sau khi nghĩ thông suốt, đây chính là cuộc sống, tràn đầy chuyện kinh ngạc,ngoài ý muốn, cùng phức tạp .

      Nhìn ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi dừng lại người mình, Tử Lam nhíu mày hỏi.

      “Vậy thế nào?”

      “Mẹ, Lục Tử Thịnh phải học trưởng của mẹ sao? tại sao muốn làm như vậy?” Hi Hi nhìn Tử Lam khẩn trương hỏi.

      Nhìn ra , Lục Tử Thịnh thích mẹ . Nhưng là ngờ thế nhưng lại giúp Trọng Nhược Tình. Chẳng lẽ bởi vì là đuổi được mẹ mới làm như vậy sao?

      Nhìn Hi Hi hỏi, Tử Lam ngoắc ngoắc khóe môi, tiếp tục ăn đồ,

      “Đúng vậy a, mẹ với chỉ là quan hệ học trưởng và học muội, trừ chuyện đó ra, cái gì cũng còn, về phần tại sao muốn làm như vậy, mẹ cũng biết!” Tử Lam nhàn nhạt , cũng tức giận, có cái nhìn rất thoáng.

      “Mẹ, chẳng lẽ mẹ tức giận sao?” Hi Hi cau mày hỏi.

      Tử Lam lắc đầu, “Mẹ là vì cái gì phải tức giận? Mỗi người đều có quyền làm việc mà mình nghĩ, chúng ta thể ngăn cản, hơn nữa, nếu như chuyện này đúng là bảo bối con làm , mẹ mới có thể tức chết!”
      Tử Lam cười .

      cái thế giới này, chỉ cần bảo bối luôn ở bên cạnh , cái gì cũng sợ.

      câu , bảo bối nhất thời hết sức Thư Tâm. Cũng chợt hết sức ràng cảm giác của mẹ!

      “Mẹ, con hiểu!” Hi Hi cười .

      Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam, vốn là còn muốn hỏi ra cái gì, biết ngày đó cùng Lục Tử Thịnh ra ngoài, cũng rất khó chịu, hôm nay nghe được câu này, trong lòng thoải mái hơn. Hơn nữa nghe câu kia, bọn họ chỉ là quan hệ học trưởng cùng học muội, ngoài chuyện đó ra, cái gì cũng có, Mặc Thiếu Thiên nhắc tới trong lòng lại thư thái nhiều hơn!

      Tử Lam nhếch môi, nhìn Hi Hi cười cười.

      Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn bọn họ,

      “Các người yên tâm, chuyện này, tôi xử lý!” Mặc Thiếu Thiên .

      Tử Lam chau chau mày, có phản bác, biết Mặc Thiếu Thiên làm chuyện này, cũng là vì bọn họ, nếu làm, Tử Lam vì sao phải phản bác?

      “Được lắm, ăn điểm tâm nhanh lên chút! !” Hi Hi .

      Vì vậy Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng tiếp tục ăn bữa ăn sáng.

      Mặc dù bữa ăn sáng rất bình thường, nhưng là Mặc Thiếu Thiên lại ăn hết sức ngon miệng, bao nhiêu năm nay ở đây cũng chưa từng ăn như vậy. Tốt lắm, quyết định, về sau mỗi ngày đều tới đây nơi này ăn điểm tâm.

      “Bảo bối, bữa ăn sáng tệ!” Mặc Thiếu Thiên ca ngợi.

      Hi Hi cười tiếng, “Đó là đương nhiên, cũng nhìn người nào làm! Cha nếu như cha muốn ăn, về sau tới đây, con làm cho cha ăn!”

      “Lời này là con !” Mặc Thiếu Thiên tại là chờ những lời này.

      “Dĩ nhiên!” Hi Hi cũng cười . Có thể nhà ba người ở chổ ăn dù là cái gì Hi Hi cảm giác hết sức tốt đẹp.

      Nhìn bọn họ hai hết sức hap¬py quyết định, Tử Lam lúc này lên tiếng khụ khụ, ho khan mấy tiếng.

      Hi Hi dừng lại lời , nghiêng đầu sang nhìn Tử Lam. Tử Lam lên tiếng,

      “Mặc Tổng, chớ dùng lời dụ bảo bối, câu ca ngợi liền muốn khiến bảo bối phục vụ ? Nếu muốn ăn, có rất nhiều chổ sẳn sàng phục vụ mà!” Tử Lam khách khí .

      Mặc Thiếu Thiên lúc này buồn bực, nhìn Tử Lam,

      chưa từng có ăn sáng!”

      Mặc Thiếu Thiên , những lời này giả, lúc liền bị ném ra nước, đừng bữa ăn sáng, ngày có thế ăn được bửa là tốt rồi, sau khi trở về, bận với tập trung vào nghiệp, cực ít ăn điểm tâm.

      Tử Lam nhìn , bởi vì này câu, cảm thấy rất buồn cười.

      “Mặc tổng, giỡn cũng phải khó tin, đó là ăn, chứ vẫn có ăn?” Tử Lam tin hỏi ngược lại.

      giỡn, cho tới bây giờ cũng có cùng người nhà, ở chung chỗ ăn sáng!” Mặc Thiếu Thiên .

      Người nhà. Tử Lam bị những lời này làm xúc động. Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi, phải là rất khát vọng, rất quý trọng thôi.

      Tử Lam ngẩng đầu liền thấy cặp mắt đầy thâm thúy của Mặc Thiếu Thiên, giống như bảo thạch Ám Dạ, phát ra ánh sáng u u, Tử Lam chạm đến ánh mắt như thế đáy lòng khỏi có chút ôn nhu, muốn phản bác cũng ra.

      Mặc Thiếu Thiên, chừng nào bi tình lộ tuyến, cũng muốn chào hỏi tiếng a.

      Tử Lam có chút quen Mặc Thiếu Thiên như vậy, có thể làm cho thể thừa nhận, Tử Lam khắc kia, đáy lòng giống như bị thứ gì đánh chút.

      “Tốt lắm, mau ăn !” Tử Lam được tự nhiên , sau đó mình cúi đầu ăn bữa ăn sáng.

      Lời của …, tương đương với chấp nhận Mặc Thiếu Thiên. Hi hi nhất thời cười,

      “Cha, cha muốn ăn, tùy thời tới đây, bảo bối làm cho cha ăn!” Hi Hi hết sức vui mừng mà cười cười .

      Mặc Thiếu Thiên cũng cười lên, “ thành vấn đề!”

      Muốn chính là chỗ này câu! Nhìn cha con hai người đoàn kết mạch, vui mừng như vậy, Tử Lam có cảm giác bị gày bẫy! Chỉ là ở đáy lòng, Tử Lam cảm thấy, giống như vậy cũng tồi. . . . . . Ít nhất, ghét!

      Ba người ngồi chung chỗ ăn điểm tâm, màn này, xem ra, rất ấm áp.Mặc Thiếu Thiên chợt có chút mong đợi tới cuộc sống như thế.

      cái lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, nhìn Tử Lam,

      “Mấy ngày nay, các người có chuyện, tốt nhất ít ra ngoài chút. . . . . .”

      Tử Lam nhìn , “Tại sao?”

      “Trọng Nhược Tình ở bên ngoài, có chút yên lòng, mấy ngày tới có chút bận, có thời gi¬an ở bên cạnh các người, cho nên các người còn là hạn chế ra cửa lại. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên .

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 137: Tử Lam động tình
      Edit: meohocxuong

      “Bây giờ Trọng Nhược Tình ở bên ngoài, ta hoàn toàn mất lý trí, ai cũng biết ta bước kế tiếp làm ra chuyện gì, mà thể tùy thời canh giữ bên người hai mẹ con em, cho nên em nên cẩn thẩn ít ra ngoài chút tốt hơn !” Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ gằn từng chữ .

      Nghe xong lời Mặc Thiếu Thiên lời, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ Ba, ba đây là quan tâm tới mẹ con con sao? ” Hi Hi cười hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn bé, cười hỏi ngược lại, “ Còn chưa đủ ràng sao? ”

      Hi Hi cười hắc hắc, “ ràng, ràng, quá ràng rồi ~~~”

      Nụ cười hết sức thỏa mãn.

      Tử Lam tận lực nhìn hai người hỗ động, nhìn Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt mở miệng, “Nếu như ấy mực xuất vậy chẳng lẽ chúng ta cứ phải nấp mãi sao? ” Tử Lam hỏi ngược lại.

      với ta, chuyện của Trọng Chính là do làm, về phần ta có tin hay , làm gì, cũng ràng. Bất quá mau sớm tìm được ta xử lý chuyện này!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam .

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên chút cuối cùng gật đầu cái, cũng có phản bác.

      Lúc này nên im lặng im lặng, Tử Lam là phụ nữ thông minh.

      “Tôi tận lực tránh ấy, nhưng là tôi thể bảo đảm ra khỏi cửa!” Tử Lam nhàn nhạt , thể bởi vì núp Trọng Nhược Tình liền đánh vỡ cuộc sống quy luật của mình, đó phải là phong cách của .

      Huống chi, phải chuyện gì cứ tránh né là có thể vượt qua.

      Tử Lam chỉ có thể tận lực tránh ta, nhưng là thể bởi vì chuyện này liền phá hư quy luật.

      Tử Lam ngược lại phải là sợ Trọng Nhược Tình, chỉ là sợ phát điên tổn thương tới Hi Hi, nhất định muốn nhìn thấy chuyện này.

      Nếu như Trọng Nhược Tình làm vậy, vậy là chọc giận Tử Lam rồi.

      “Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu cái.

      Thái độ của Lâm Tử Lam rất bình thường, ôn hòa, Mặc Thiếu Thiên hiểu như vậy mới là Lâm Tử Lam.

      Bất quá Mặc Thiếu Thiên chợt phát , có số lúc nguyên tắc xử lý chuyện của và Lâm Tử Lam là rất tương tự !

      Trong lúc xử lý chuyện cũng luôn duy trì trung lập, quá đáng đuổi theo và cũng cố ý trốn tránh !

      biết, nếu có chuyện gì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho !” Mặc Thiếu Thiên .

      Tử Lam cùng Hi Hi đều có phản bác coi như là chấp nhận cầu của .

      Đây đối với Mặc Thiếu Thiên mà kết quả thành công lắm rồi.

      Vì vậy bữa sáng cứ như vậy mà vượt qua.

      …………………………………………………………………………………………

      Ăn sáng xong, Hi Hi thu dọn chén dĩa, Mặc Thiếu Thiên muốn làm.

      Còn Tử Lam đương nhiên phải tiếp tục “ dưỡng thương ”.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn , “Lâm tiểu thư, em ở nhà dưỡng thương mà vẫn được ăn lương thiệt là sướng à!” Mặc Thiếu Thiên hài hước .

      Tử Lam chau mi, “Điểm phúc lời này của công ty MK cũng rất tốt!” Tử Lam , sau đó nhướng mày nhìn Mặc Thiếu Thiên nhếch môi, “ Thế nào? Mặc Tổng hâm mộ sao? ”

      Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh , “ thèm hâm mộ thứ ấy đâu!”

      Bị thương có cái gì tốt mà hâm mộ?

      Điều hâm mộ duy nhất chính là thái độ của Hi Hi đối với Tử Lam lúc nào cũng nghe lời, để cho cái người làm ba này nhìn thấy mà ghen.

      “Nếu như vậy Mặc Tổng cũng cần dùng khuôn mặt biểu lộ ganh tỵ mà nhìn tôi!” Tử Lam hài hước .

      , nếu như phải là Hi Hi bắt nghỉ ngơi thêm mấy ngày cũng muốn trở về làm. người ở cảm thấy thời gian dài, tình nguyện cùng Cảnh Thần ở trong công ty tám chuyện, thời gian cảm thấy trôi qua nhanh.

      Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh tiếng, quét nhìn cái rồi ra cửa làm.

      Lúc này Hi Hi cũng từ căn phòng ra, “ Mẹ, con dọn dẹp xong, con học đây!” Hi Hi .

      Tử Lam gật đầu cái, “Ừ!”

      Vì vậy, Hi Hi thu thập sách vở của mình liền chuẩn bị học.

      Khi Hi Hi vừa bước tới cửa Tử Lam chợt nhớ tới cái gì , “ Bảo bối, để mẹ tiễn con!” Tử Lam mở miệng sau đó đứng dậy theo Hi Hi xuống lầu.

      “ Mẹ, con nha !” Hi Hi .

      “ Bảo bối, để mẹ đưa con tới trường học nhé? ” Tử Lam nhìn bé hỏi.

      Tử Lam có chút yên lòng.

      Hi Hi ngẩng đầu nhìn Tử Lam, “Mẹ, mẹ yên tâm, con có chuyện gì đâu, hơn nữa, con tự bảo vệ tốt cho mình, mẹ chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi tốt!” Hi Hi dặn dò.

      Hi Hi quả nhiên nhìn ra đúng suy nghĩ của mình.

      Tử Lam sợ Trọng Nhược Tình, nhưng là sợ ta tổn thương Hi Hi, dù sao bé mới chỉ có bảy tuổi, tay còn trói gà chặc. .

      Bất quá nghe được lời của Hi Hi Tử Lam cũng yên tâm nhiều.

      “Có chuyện gì gọi điện thoài cho mẹ!” Tử Lam dặn dò.

      Hi Hi gật đầu, “Dạ, con biết rồi, con học đây!”

      Tử Lam gật đầu.

      vì vậy, Hi Hi lên chiếc xe, học .

      Nhìn Hi Hi khuất trước mặt của mình, Tử Lam mới phục hồi tinh thần lại, chuẩn bị về nhà.

      Vừa mới tới lầu chờ thang máy, liền thấy dì hàng xóm, dì ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn khuôn mặt rất hiền lành.

      Lâm, chào buổi sáng!” dì Trương nhìn Tử Lam cười .

      “Chào buổi sáng!” Tử Lam cũng hướng dì chào hỏi.

      Lâm, mấy ngày nay sao thấy vậy!” dì Trương mở miệng hỏi.

      Tử Lam suy nghĩ chút, “ À, mấy ngày nay cháu có chút chuyện tạm thời ra khỏi nhà!” Tử Lam .

      Dì Trương gật đầu cái, sau đó nhìn Tử Lam cười.

      Lâm, là hạnh phúc !” dì Trương chợt .

      Tử Lam nhìn dì Trương, hiểu nhíu mày cái.

      “Dì vẫn cho là độc thân mang theo con trai, nghĩ tới cũng có chồng, hơn nữa chồng dáng dấp rất tuấn tú, vậy ta đối với cũng rất tốt, còn có bảo bối cũng rất đáng , cả nhà thoạt nhìn hạnh phúc !” Dì Trương nhìn Tử Lam cười .

      Nụ cười đó là thành tâm chúc phúc.

      Tử Lam có chút quẫn bách.

      Dì Trương lại cho là Mặc Thiếu Thiên là chồng của .

      Tử Lam nghĩ vậy cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái.

      ta và bảo bối tướng tá dáng dấp quả là y chang nhau!” dì Trương còn .

      Nếu như phải là chính mắt thấy được dì nhất định tin.

      Bảo bối ở trong khu này nổi danh là khéo léo, thân sĩ, người nào biết người nào hiểu, từ các bà nãi nãi cho đến các bé xinh đẹp đều bị bé làm cho mê mệt. Nhưng là bây giờ thấy có phiên bản phóng lớn giống Hi Hi xuất , khẳng định khiến cho người ta chú ý.

      Tử Lam muốn giải thích, nhưng làkhông biết nên giải thích thế nào.

      Cũng định giải thích.

      Càng giải thích sợ chỉ càng loạn.

      “Chồng là làm công việc gì? Dì trước giờ rất ít khi thấy ta!” dì Trương nhìn Tử Lam hỏi.

      Tử Lam ngây ngẩn cả người, nghĩ tới dì Trương hỏi như thế, nhất thời do dự chút, suy nghĩ chút mới Tiểu Từ mở miệng, “Là tự mở công ty … … công ty bề bộn nhiều việc nên rất ít tới nơi này !”

      Khi dì Trương nghe được liền kinh ngạc cười tiếng, sau đó cười , “Hèn chi, chồng thoạt nhìn phải là người bình thường, khí chất phi phàm, ta là xứng đôi !” dì Trương .

      Tử Lam chẳng qua là ngượng ngùng cười cười thêm lời nào.

      Vốn là chấp nhận Mặc Thiếu Thiên có thể ra vào nhà của , nhưng là bây giờ đưa tới nhiều hiểu lầm.

      Vì vậy trong thang máy, dì Trương cùng Tử Lam lại trò chuyện mấy câu, đinh tiếng, thang máy vang lên tiếng, đến nơi Tử Lam mới ra.

      “Được rồi, có lúc nào rãnh rỗi dì cứ đến nhà cháu!” Tử Lam khách khí .

      Dì Trương cười cười, lại mấy câu, thang máy bị khép lại, Tử Lam lúc này mới hướng gian phòng của mình tới.

      Mở cửa, Tử Lam vào, đóng cửa lại, biết thế nào mặt liền bắt đầu đỏ lên.

      nghĩ tới lại bị người khác hiểu lầm và Mặc Thiếu Thiên là vợ chồng, loại cảm giác này rất kỳ quái.

      Nghĩ tới đây, biết vì sao trong đầu tự nhiên thoáng lên gương mặt của Mặc Thiếu Thiên, vô lại, tà mị, hài hước, nghiêm túc …… càng nghĩ mặt của lại càng đỏ.

      Lúc trước cho là nửa thân dưới của Mặc Thiếu Thiên chính là động vật, nhưng là càng lúc càng tiếp cận Mặc Thiếu Thiên, càng phát ra cũng là có mặt khác, ít nhất mặt khác của . . . Lâm Tử Lam ghét.

      Càng nghĩ tới lại càng khổ não.

      Tử Lam cũng biết mình bị sao nữa, muốn đẩy ra khỏi tâm trí của mình, nhưng càng muốn, hình ảnh của lại càng lên.

      “Lâm Tử Lam, chẳng lẽ ngươi cũng cũng giống Mặc Thiếu Thiên là loại ngựa thích động tình sao? ” Tử Lam ở trong lòng hung hăng khinh bỉ mình.

      Cuối cùng tới trước tủ lạnh, rót ly nước đá uống vào, Tử Lam mới cảm giác tốt hơn nhiều.

      Có đôi lúc cách này đúng là tệ.

      Tử Lam thanh tỉnh rất nhiều.

      chứng minh, có người dù tỉnh táo cách mấy đôi lúc cũng bị động tình.

      Tử Lam uống chén nước, ở nhà ngây ngô có chút nhàm chán, ngay vào lúc này, di động của Tử Lam vang lên, khi vừa thấy số điện thoại Tử Lam khóe miệng nhếch lên cái rồi cười nhận.

      “Này, Tiểu Từ ……”

      “Tử Lam, cậu nha, ra viện cũng biết báo tiếng hả? ” mới vừa nhận điện thoại, thanh Tiểu Từ liền từ bên trong truyền ra.

      Tử Lam lúc này mới nghĩ đến lúc xuất viện cũng quên cho Tiểu Từ.

      xin lỗi, tớ quên mất ……” Tử Lam xin lỗi .

      “Này con kia, cậu ngay cả tớ cũng dám quên? Có phải hay muốn tuyệt giao? ” Tiểu Từ thở phì phò , mặc dù tức giận, nhưng là trong giọng cũng mang theo vài phần làm nũng.

      “Tớ thề tuyệt đối phải vậy !” Tử Lam lập tức phủ nhận.

      Đời này, trừ bảo bối và ba, Tiểu Từ chính là người thân thiết nhất.

      “Như vậy tạm được, nhìn thái độ khẩn trương của cậu vậy tớ tha cho cậu đấy!” Tiểu Từ đại độ .

      “Tốt, cám ơn cậu đại nhân đại lượng!” Tử Lam cười .

      “Cậu bây giờ ở nơi nào? nghỉ ngơi sao? ”

      có, ở nhà rất nhàm chán!” Tử Lam . “ Thế nào? Có chuyện gì ? ”

      “Tớ ở siêu thị mua đồ, cậu có muốn ra ” Tiểu Từ đề nghị.

      Tử Lam suy nghĩ chút cảm thấy ý kiến tệ.

      “Được, cậu ở đâu tớ chạy tới!” Tử Lam .

      Vì vậy, Tiểu Từ địa chỉ, sau đó hỏi, “Đúng rồi, thân thể của cậu vừa bị thương có nổi vậy” Tiểu Từ lo lắng hỏi.

      “Dĩ nhiên, tớ tốt lắm rồi!” Tử Lam .

      “Được rồi, nữa, để tớ thay quần áo rồi lát nữa tìm cậu!” xong Tử Lam liền cúp điện thoại. Tử Lam thay bộ quần áo, trang điểm qua loa chút liền ra ngoài.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 138: Mặc tổng mà hoàn lương, heo mẹ biết trèo cây!!!

      Edit: Thanh Dâng

      Đối với việc dạo phố mua đồ mà , người phụ nữ ở phương diện này chính là loại bản lãnh, cũng là người có loại năng lực tràn trề.

      Tử Lam cùng Tiểu Từ, hai người liền bắt đầu dạo.

      Tử Lam lâu rồi chưa hề ra ngoài dạo, mọi thứ đều do Hi Hi mua, lần này có thể ra ngoài dạo phố cùng Tiểu Từ, cũng sẵn mua ít đồ.

      Tử Lam chỉ mua cho mình bộ váy, sau đó mua bộ quần áo cho Lâm Mạc Thiên, những thứ khác đều là mua cho bảo bối, cũng sẵn tiện mua đôi kiểu dép nam mang trong nhà, hạn chế việc Mặc Thiếu Thiên cứ luôn mang dép của .

      Cũng vì chuyện đôi dép, mà Tiểu Từ cố truy hỏi Tử Lam nửa ngày trời, Tử Lam kiên trì , chỉ là vì để tránh việc đôi dép của bị ‘chà đạp’.

      Tiểu Từ nhìn dáng vẻ kiên trì của Tử Lam, cũng còn gì để hỏi, lần này ra ngoài là để mua quà tặng cho ông chủ, Tử Lam mắt nhìn tệ, cho nên bảo Tử Lam giúp đỡ, theo đề nghị của Tử Lam, cũng mua được ít đồ, hai vừa dạo vừa chuyện phiếm, bất tri bất giác ba tiếng đồng hồ qua, đến buổi trưa, Tử Lam cảm thấy hơi đói, hai người mới ăn cái gì đó.

      Hai người gặp mặt, giống như đề tài chuyện hết, mực mà , Tử Lam có cảm giác khí phách, nếu như Tiểu Từ cùng Cảnh Thần cùng ở chỗ, nhất định rất náo nhiệt.

      Bên trong phòng ăn, Tiểu Từ nhìn Tử Lam, “Lâm tiểu thư, có dám , đối với cha Hi Hi chút hứng thú nào ?” Tiểu Từ hỏi.

      Tử Lam nhìn Tiểu Từ, nghe ấy cái vấn đề này, trong lòng xẹt qua tia do dự, “Tớ thừa nhận, tớ đối với ta cũng có chút động lòng, thế nhưng chỉ là trong nháy mắt thôi, tớ biết ta là ‘ngựa đực’, tớ là cái gì còn phải tự tìm đường chết chứ?” Tử Lam hỏi ngược lại, ở mặt tình cảm, vẫn luôn duy trì trạng thái lí trí.

      “Cha Hi Hi là rất lạm tình , nhưng quan trọng là, ta đối với cậu rất đặc biệt, tớ cuối cùng có cảm giác, ta thích cậu, cho nên tớ cảm thấy cậu giữ lấy ta !!!” Tiểu Từ .

      “Cậu nghĩ quá nhiều!”

      “Tớ , người đàn ông quan trọng nhất phải là quá khứ, mà là tương lai, nếu như cha Hi Hi có thể vì cậu thay đổi, cậu có tiếp nhận ta ?” Tiểu Từ nhìn hỏi.

      Tử Lam sửng sốt. Vì mà thay đổi? Làm sao có thể? Tử Lam chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng Tiểu Từ vừa như thế, Tử Lam ngây ngẩn cả người.

      Lấy lại thần trí, Tử Lam nhìn Tiểu Từ, “Tỷ lệ chuyện này xảy ra là rất ít, cho nên cần suy nghĩ!” Tử Lam thẳng.

      “Thôi , trả lời thẳng vào vấn đề là thừa nhận, cậu cái này là trốn tránh vấn đề!” Tiểu Từ nhìn Tử Lam, hết sức chắc chắn mà .

      Tử Lam lại cười với , “Tớ trả lời vấn đề mà chuyện đó xảy ra là rất ít, ta mà có thể thay đổi, heo mẹ biết trèo cây!” Tử Lam hết sức khách khí mà .

      “. . . . . .”

      Tiểu Từ vừa muốn mở miệng cái gì đó, Tử Lam lại tiếp…, “Tiểu Từ thân ái, có thể ăn cơm chưa!” . . . . . .

      “Được, ăn cơm!” Tiểu Từ đáp tiếng, hai người cùng ăn cơm, vừa ăn vừa tán gẫu.

      Hai người ăn cơm, cũng có thể tốn hơn giờ, sau khi ăn cơm xong, hai người lại dạo lát, buổi chiều Tiểu Từ phải về công ty phục mệnh, cho nên Tử Lam bảo Tiểu Từ về trước. Sau khi Tiểu Từ trở về, Tử Lam cũng trực tiếp gọi taxi về.

      dạo ngày, Tử Lam cảm thấy hơi mệt, hơn nữa còn là mang đôi giày cao gót cao mấy centimét, càng thêm mệt mỏi.

      Ném đồ ở ghế sofa, Tử Lam liền nằm ghế.

      Quả nhiên, dạo phố là việc rất tiêu hao thể lực. Tử Lam vừa nằm xuống, liền tuyệt muốn động rồi, nằm ghế sofa, mở ti vi, muốn nghỉ ngơi chút, nhưng ngờ xem chút liền ngủ mất rồi.

      Mãi cho đến lúc Hi Hi trở lại, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tử Lam nằm ghế sofa.

      .”Mẹ, con trở về!” Hi Hi .

      Tử Lam lúc này mới giựt mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Hi Hi, “Con về rồi?”

      “Dạ!” Hi Hi gật đầu vào, ngay khi thấy Tử Lam , “Mẹ, mẹ mệt chết ?”

      “Ừ!” Tử Lam miễn cưỡng đáp tiếng, “Hôm nay mẹ với dì Tiểu Từ ra ngoài mua ít đồ, cho nên hơi mệt!”

      Tử Lam cũng ngẩng đầu lên mà . . . . . . .

      Hi Hi nghe mẹ mới yên lòng. “Mẹ, mệt lắm ?” Hi Hi tiến tới, nhìn Tử Lam hỏi.

      Tử Lam gật đầu cái, “Ừ, có chút!”

      “Con giúp mẹ đấm bóp!” xong, bàn tay bé Hi Hi liền đưa tới.

      “Ngoan!”

      Vì vậy Hi Hi ân cần hầu hạ. Tử Lam ra sức hưởng thụ.

      Bảo bối đấm chân, xoa vai, vất vả, còn vừa mới học về là phải phục vụ mẹ! Nhưng Hi Hi cam tâm tình nguyện.

      “Mẹ, mẹ hôm nay mua cái gì à?” Hi Hi nhìn những túi lớn túi kia hỏi.

      xong liền tới đống đồ kia mà lấy ra xem.

      “Mua cho con mấy bộ quần áo, ông ngoại con, còn có chút đồ gia dụng gì đó!” Tử Lam miễn cưỡng .

      Hi Hi liếc nhìn, sau đó thấy có đôi dép nam mang trong nhà, lập tức lấy ra.

      “Mẹ, cái này là cái gì?” Hi Hi cười hỏi.

      Tử Lam nhìn Hi Hi cười, lại nhìn đôi dép kia, đột nhiên cảm thấy có chút 囧.

      “Dép a!”

      “Con biết là dép, cái này là mua cho ai?” Hi Hi cười hỏi.

      “Mẹ đừng với con, là mua để dành cho con mười mấy năm sau à?” Hi Hi cười hỏi. . . . . . .

      Nhìn bộ dạng của mẹ có lời nào để , Hi Hi càng thêm khẳng định đáp án của mình, Hi Hi tiến tới, mặt cười vui vẻ, “Mẹ, cái này là mua cho cha?”

      Nếu Hi Hi biết, Tử Lam cũng định che giấu, gật đầu cái, “Đúng vậy a, sai!”

      “Mẹ, mẹ thích cha rồi hả ?” Hi Hi kích động hỏi, cặp mắt kia lấp lánh nhìn Tử Lam.

      Tử Lam lắc đầu, “Con nghĩ quá nhiều!”

      “Vậy mẹ tại sao lại mua dép cho cha?”

      “Mẹ là sợ ta tới nơi này nữa liền mang dép của mẹ, chân của ta lớn như vậy, dép của mẹ chịu lại ‘chà đạp’ đấy!” Tử Lam . . . . . . .

      “Chỉ là như vậy?” Hi Hi nhíu mày hỏi.

      “Chỉ là như vậy!” Tử Lam hết sức khẳng định .

      Nhìn bộ dạng thừa nhận của mẹ, Hi Hi cũng thể tránh được, nhưng mà trong lòng hết sức khẳng định là, mẹ trong lòng bắt đầu có cha rồi.

      Mặc dù mẹ thừa nhận, nhưng Hi Hi dám khẳng định.

      Hi Hi nhìn Tử Lam, lộ ra nụ cười sáng lạn.

      “Mẹ, ra cha rất tốt!” Hi Hi .

      “Tốt ở chỗ nào?” Tử Lam nhíu mày hỏi ngược lại.

      “Lớn lên đẹp trai này, có năng lực này, có tiền này, thể so với người bình thường được!” Hi Hi , là người chồng ‘Đệ Nhất Nhân Tuyển’, tuyệt đối sai.

      Tử Lam cau mày, “Tại sao mẹ chỉ thấy được là, lạm tình, hoa tâm, lãnh khốc vô tình?” . . . . . .

      Mẹ, mẹ tất yếu chê bai cha như vậy sao?

      “Thế nào? Tuyệt đối đúng?” Tử Lam hỏi ngược lại.

      Hi Hi im lặng nhìn Tử Lam, nhìn ngọn lửa của mẹ vào giờ phút này, Hi Hi chỉ có thể gật đầu, “Đúng!”

      Tử Lam nhếch miệng cười thỏa mãn, “Ngoan, nấu cơm , mẹ về phòng nghỉ ngơi lát. . . . . .”

      xong, Tử Lam đứng dậy, liền vào trong phòng.

      Để lại Hi Hi mình trong phòng khách, im lặng a a a!

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Mà Mặc Thiếu Thiên ở trong công ty, mấy ngày nay chẳng biết tại sao, lòng luôn yên. Lúc họp, cũng là như thế.

      “Mặc tổng, cảm thấy như thế nào?”

      “Mặc tổng. . . . . .”

      “Mặc tổng? ? ? ?”

      Liền kêu hai tiếng, Mặc Thiếu Thiên mới phục hồi tinh thần lại, nhìn bọn họ, “Thế nào?”

      Người quản lý bộ phận Mar¬ket¬ing nhìn Mặc Thiếu Thiên, ngẩn người, mở miệng, “ biết Mặc tổng đối với kế hoạch phía dưới, có ý kiến gì ?”

      Bọn họ cái gì, Mặc Thiếu Thiên căn bản cũng có nghe được, tại nào tập trung? Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Đem bản kế hoạch đến phòng làm việc của tôi, tôi xem xong rồi quyết định!” . . . . . .

      Người quản lý bộ phận Mar¬ket¬ing ngẩn người, cuối cùng vẫn là gật đầu cái, “Vâng!”

      “Cuộc họp hôm nay kết thúc, về chuyện kế hoạch, mọi người cứ làm kế hoạch cho kĩ rồi đem đến phòng làm việc của tôi, cứ như vậy , tan họp!”

      Vì vậy, theolời Mặc Thiếu Thiên, cuộc họp kết thúc.

      Mặc Thiếu Thiên ra phòng họp đầu tiên, mọi người ai dám có ý kiến, cũng đều dọn dẹp đồ rồi ra khỏi phòng họp.

      Mặc Thiếu Thiên trở lại phòng làm việc, biết vì sao, ngày nay tinh thần có chút lo lắng.

      Vừa vào bên trong phòng làm việc, Mạc Lương liền gõ cửa.

      “Vào !” thanh Mặc Thiếu Thiên truyền ra.

      Mạc Lương vào, “Mặc tổng!”

      “Chuyện gì?”

      “Tra được rồi!” Mạc Lương mở miệng.

      Mặc Thiếu Thiên nâng con ngươi nhìn Mạc Lương, tự nhiên hiểu được tra ra cái gì.
      “Ở nơi nào?”

      “Lục Tử Thịnh sắp xếp cho Trọng tiểu thư ở tại căn biệt thự, cái này là địa chỉ căn biệt thự kia!” Mạc Lương mở miệng, sau đó tới, đem địa chỉ cho Mặc Thiếu Thiên.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn địa chỉ, nhíu mày.

      Lục Tử Thịnh cố ý sắp xếp chỗ ở cho Trọng Nhược Tình, chính là muốn người ta tìm được , nhưng vô luận giấu diếm gì chăng nữa, Mặc Thiếu Thiên cũng có thể tìm được.

      “Mặc tổng, có muốn chuẩn bị xe tới đó?” Mạc Lương nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ chút, “ cần!”

      Mạc Lương cau mày, hiểu.

      “Lục Tử Thịnh giúp ta, thể có lí do, tôi ngược lại muốn xem chút, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì!” Mặc Thiếu Thiên xong, sau đó nhếch miệng lên lạnh lùng cười.

      Nụ cười ấy, mang theo vài phần bén nhọn, mấy phần chắc chắn, mấy phần hung dữ của Mặc Thiếu Thiên.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 139: Lâm tiểu thư, em trở nên dịu dàng!

      Edit: Tử Tranh

      Tử Lam vừa tỉnh dậy liền nghe phía ngoài có thanh, hình như là Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi chuyện, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất.

      Đứng dậy tùy ý đem tóc cột lại, kéo cửa ra liền ra ngoài.

      Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên ở bên trong phòng khách, ánh mắt Tử Lam theo bản năng nhìn lướt qua, liền thấy Mặc Thiếu Thiên mang dép mới mua, hả hê tới lui.

      Tử Lam ngẩn người, Mặc Thiếu Thiên liền thấy nàng.

      “Em tỉnh?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cười hỏi.

      Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, Tử Lam cảm giác có chút kỳ quái. Tử Lam gật đầu cái, ra.

      “Ừ, làm sao lại tới?” Vừa ra bên ngoài vừa hỏi.

      Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên, “Có người hoan nghênh như vậy… tại sao có thể đến đây?”

      “Người nào hoan nghênh ?” theo bản năng hỏi ngược lại. Liền .

      Mặc Thiếu Thiên lại đến gần , “Em cứ ?”

      Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nở nụ cười tự đắc, “Lâm tiểu thư, dép rất thoải mái, rất thích!”

      . . . . . .

      “. . . . . .” Tử Lam im lặng, sớm biết như vậy mua cặp dép kia! !

      Quả mình tìm phiền toái cho mình!

      Nhìn Tử Lam im lặng, Mặc Thiếu Thiên nhất thời vui mừng, chính là thích xem bộ dạng kinh ngạc của .

      Rất sảng khoái !

      Lúc này, Hi Hi ra.

      Tử Lam trừng mắt liếc bé cái, tiểu phản đồ nha!

      Nàng có ý tứ kia cũng bị thành ý tứ kia rồi !

      Hi Hi nhìn ánh mắt của mẹ, vội vàng dời tầm mắt làm bộ như nhìn thấy.

      Mẹ, con phải có lòng đấy!

      Ai bảo bé hưng phấn liền nhịn được đây?

      Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy ánh mắt của , lập tức ngăn cản tầm mắt của ,

      “Lâm tiểu thư, em thay đổi thân thiết rồi !” Mặc Thiếu Thiên hài hước .

      Tử Lam nhìn cười tiếng, “Mặc tổng, nghĩ quá nhiều!”

      “Có phải hay nghĩ quá nhiều, trong lòng em nhất định ràng, chỉ là Lâm tiểu thư, thích nhìn em thay đổi!” Mặc Thiếu Thiên cười như cười , bất quá nụ cười kia, hết sức ái muội cùng thỏa mãn.

      Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, cũng biết hiểu lầm, Tử Lam hướng kéo ra nụ cười nhạt, cũng có giải thích cái gì, ngược lại nhìn ,

      “Mặc tổng, nếu ưa thích đôi dép như vậy, có hay phải trả tiền, 32 ngàn đồng, lấy ra!”

      “Tiền có, có thể hay dùng cái khác tới bồi thường?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại.

      Hai người đấu võ mồm, càng ngày càng phúc hắc rồi.

      Hi Hi ở bên nhìn cũng vui mừng thầm.

      Tử Lam thừa nhận, Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng đùa bỡn biết xấu hổ, nếu nhận thức thứ hai ai dám nhận thức thứ nhất.

      “Mặc tổng, A thị loại thứ nhất ngựa, làm sao thẹn!” Tử Lam gằn từng chữ .

      “Lâm tiểu thư, em có phải hay hiểu lầm cái gì? chỉ , trừ tiền ra, có muốn hay cũng cho em vật chất bồi thường cái?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại.

      Tử Lam ”. . . . . .”

      Phì tiếng, Hi Hi nhịn được bật cười, nhưng nhìn qua ánh mắt của mẹ, Hi hi lập tức biết điều mà ngậm miệng, bé dần dần xoay người, quay mặt vào trong, tiếp tục cười

      . . . . . .

      Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, tới nơi này chính là vì nhạo báng tôi sao? Vẫn là vì bày tỏ đối với đôi dép này thập phần ưa thích?”

      Mặc Thiếu Thiên nhếch môi, “ hôm nay tới là cố ý cho em biết cái tin, làm bồi thường!”

      . . . . . .

      “Đừng hiểu lầm, !” Mặc Thiếu Thiên nhìn .

      Tử Lam cau mày, Mặc Thiếu Thiên nhìn ,

      “Là như vậy, những người trong công ty đều nhất trí quyết định để cho em nhận lấy chức vị Tổng giám thiết kế này! Dĩ nhiên là sau khi thân thể em tốt lên!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng .

      “Tại sao lại là tôi?” Tử Lam hỏi ngược lại.

      “Mọi người nhất trí quyết định cho rằng em là người thích hợp nhất!” Mặc Thiếu Thiên .

      “Mặc dù tôi phủ nhận năng lực của tôi kém, nhưng là bàn về tư lịch, luận về thực lực, đều nên là tôi!” Tử Lam nhàn nhạt nhả ra từng chữ.

      “Vậy em cảm thấy phải là người nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, hai mắt chăm chú tập trung vào nàng.

      “Đương nhiên là Trần Mặc rồi, mặc kệ ở tư lịch, hay là ở phương diện năng lực, đều là người xứng đáng , trước kia nếu như phải là chú ý lời của Trọng Nhược Tình Trần Mặc hoàn toàn xứng đáng.” Tử Lam .

      Cũng phải là muốn thăng chức, tăng lương, điều như vậy ai mà muốn , cũng phải là Thánh Nhân, nhưng là Tử Lam cảm thấy Trần Mặc thích hợp nhất.

      Này cùng năng lực liên quan.

      Mặc Thiếu Thiên nghe hết đề nghị của , rất nghiêm túc nghĩ tới.

      Mặc dù thời gian Tử Lam đến làm tính là dài , nhưng là năng lực của kém bất kì ai, Trần Mặc, cũng cân nhắc qua, hai người thực lực có thể xem như là ngang nhau, mực suy tính chuyện này, nhưng là hôm nay thấy Tử Lam vì biết lí do gì cứ như vậy hết rồi.

      Thứ nhất, cũng muốn khiến Tử Lam đón lấy

      Thứ hai, cũng muốn xem chút Lâm Tử Lam có ý kiến gì.

      Ngay khi nghe được lời , khóe miệng nâng lên nụ cười.

      “Lâm tiểu thư, em cũng biết, lần này là cơ hội tốt, nếu để vuột mất rất khó mới có lại!” Mặc Thiếu Thiên .

      Tử Lam nhíu mày, “Tôi hiểu biết , chỉ là, tôi dựa vào năng lực của mình từng bước lên đấy!” Tử Lam từng chữ , lời hết sức khí phách.

      Mặc Thiếu Thiên liền thưởng thức phần này khí phách cùng rộng rãi này của .

      “Được, mỏi mắt mong chờ đấy!”

      “Vinh hạnh cho tôi!” Tử Lam nhường bước chút nào. dứt lời, Mặc Thiếu Thiên liền đứng dậy,

      “Nếu em có quyết định như vậy, liền ngăn cản em, còn có chuyện, trước!”

      Vừa nghe đến Mặc Thiếu Thiên muốn , Hi Hi vội vàng chạy lại, “Cha, cha phải ăn cơm mới sao?”

      “Cha còn có chút việc, ăn đâu! Huống chi, còn có người muốn cha lưu lại!” Mặc Thiếu Thiên , tự tin nhìn hướng Tử Lam.

      “Con lưu cha lại, ăn cơm rồi xong hãy !” Hi Hi hết sức mong đợi .

      Mặc Thiếu Thiên ánh mắt nhìn về phía Tử Lam, Hi Hi cũng nhìn về phía . Nhìn ánh mắt mong đợi của con trai, sao có thể nhẫn tâm phá hư. Bé vẫn luôn hi vọng ba người nhà có thể ở chung chỗ, như những nhà bình thường khác, bình thường ở chung chỗ, tốt. Suy nghĩ chút, mở miệng,

      lưu nhưng cũng đâu ngăn được tới . . . . . . Mặc tổng, đều khách khí, còn cần người nào lưu à?” Tử Lam hỏi ngược lại.

      Ngụ ý, chính là cũng có phản đối.

      Hi hi nhếch môi cười.

      Mặc Thiếu Thiên lại nhìn Tử Lam, “Lâm tiểu thư, nếu muốn lưu lại ăn cơm em trực tiếp , cần gì phải lời kì cục như vậy?”

      . . . . . .

      Tử Lam phát , lần nữa nghẹn lời.

      “Cha, con cũng cần mua chút đồ, cha theo con ra ngoài có được hay ?” Hi Hi vui mừng .

      Mặc Thiếu Thiên cũng rất muốn cùng Hi Hi ở chỗ bồi dưỡng tình cảm, cười cười đáp tiếng, “Dĩ nhiên có thể, muốn mua gì cha cũng cùng con !”

      “Vậy chúng ta !” Hi Hi , vì vậy nhìn Tử Lam, “Mẹ, mẹ có muốn hay cùng ?”

      Tử Lam lập tức nhớ tới hôm nay bị người khác hiểu lầm và Mặc Thiếu Thiên là vợ chồng liền lập tức lắc đầu, “Thôi, các người , nhớ mua giúp tôi vài trái thanh long!”

      “Tốt!” Hi Hi đáp tiếng, liền theo Mặc Thiếu Thiên ra ngoài.

      Bên trong siêu thị, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi vừa xuất , thu hút ít ánh mắt.

      lớn nhìn y chang nhau, tới chỗ nào, tất cả đều cho mọi người loại hoảng hốt ảo giác, giống như thấy ánh mắt tò mò của mọi người,

      “Bảo bối, con phải mua cái gì?” Mặc Thiếu Thiên rất ít khi tới siêu thị, bây giờ tới, cũng biết nên làm gì.

      “Mua ít thức ăn, còn nữa, nước tương cũng có!” Hi Hi .

      Nghe lời của con, Mặc Thiếu Thiên bình tĩnh gật đầu.

      Vì vậy hai cha con bắt đầu dạo siêu thị.

      Hi Hi thường xuyên đến nơi này, cho nên tương đối quen thuộc, ngược lại, Mặc Thiếu Thiên theo sau lưng Hi Hi, nhìn bé chọn đồ.

      Hi Hi mua thức ăn cực kỳ nghiêm túc, Mặc Thiếu Thiên cũng là tùy tiện cầm cái ném vào trong shopping cart.

      Hi Hi lại lần nữa lấy ra.

      “Cha, cái này được!” Hi hi .

      “Tại sao?”

      “Cái này tươi, muốn làm được món ăn ngon phải mua thực phẩm tươi!” Hi Hi .

      Hi Hi cùng Tử Lam đều rất dễ ăn, điều này cũng nguyên ở Hi Hi mặc kệ làm cái gì cũng vô cùng nghiêm túc.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi nghiêm túc chọn lựa, cũng chọ bừa nữa, dù thế nào nữa đối với mấy cái này là chữ cũng biết, lúc này, tùy ý nhìn, liền thấy quầy bán thanh long, nhớ tới nữ nhân kia dặn dò, liền hướng bên kia tới.

      Hi Hi mua xong đồ dùng cần nấu cho bữa tối liền chạy mua ngay nước tương, khi tìm thấy, Hi Hi có chút cau mày.

      Mẹ nó! Để cao như vậy làm gì? Khi dễ bé với tới sao? Hi Hi đưa tay ra đủ, làm thế nào cũng với tới, ngay vào lúc này, cái tay duỗi tới,

      “Là cái này sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      Hi hi thấy Mặc Thiếu Thiên tới liền gật đầu cái.

      “Dạ!”

      Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên rút ra chai nước tương đưa cho Hi Hi, “Xem ra cha tới nơi đây cũng phải là hoàn toàn có tác dụng đấy!” Mặc Thiếu Thiên .

      biết chọn mua thức ăn, ít nhất cũng có khác chỗ dùng.

      Hi Hi nghe Mặc Thiếu ngày lời này, chỉ hận mình tuổi còn , dáng dấp chậm a!

      Mẹ nó, bé muốn nhanh lên chút trưởng thành, lớn lên!

      So với cha đẹp trai hơn, cao hơn, mạnh hơn!

      Nghĩ tới đây, Hi Hi đột nhiên nghĩ tới vấn đề, bé tại cùng cha có ngang thế lực, vậy người nào rốt cuộc mạnh hơn chút đây? Mặc dù Cửa Ngục thành lập trước, thế lực cũng hơn tí nhưng là nhìn về tương lai, bọn họ cũng cùng cả quân hỏa giao dịch, có ở đây xa về sau, thế lực của bọn họ trải rộng thiên hạ, hơn nữa có bé tên thiên tài này ở đây, chuyện này, là sớm muộn thôi đấy!

      ra bé cũng kém cha đúng ?

      Nghĩ tới đây, Hi Hi nhất thời ổn định chút.

      Mặc Thiếu Thiên nhìn , “Con nghĩ cái gì?”

      Hi Hi nhìn Mặc Thiếu thiên, “Chính con tại nghĩ, lúc nào mới cùng dáng dấp với cha dạng cường đại!”

      Những lời này, gián tiếp tính khen ngợi Mặc Thiếu Thiên.

      Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên, “Con trai ngoan, con còn , cha con ưu tú như vậy, con cũng kém đến nỗi nào đâu!” Mặc Thiếu ngày hả hê .

      Hi hi nhìn Mặc Thiếu thiên, “Cha, cha có thể cần tự luyến như vậy được ?”

      Mặc dù như thế.

      “Bảo bối, con nên ràng đây là !” Mặc Thiếu Thiên nóng lạnh

      . . . . . .

      Được rồi! Bảo bối cũng cảm thấy như thế.

      Ha ha ha!

      Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cầm trái hanh long, cười hắc hắc.

      Cha cũng quan tâm mẹ nha!

      “Đồ mua đủ hết chưa?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

      “Dạ!” Hi hi gật đầu, “Đủ!”

      thôi, tính tiền!” Mặc Thiếu Thiên .

      Ngay vào lúc này, sau lưng có máy chụp hình hướng về phía bọn họ lặng lẽ chụp lại. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :