1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha chồng độc thân đùa rất vui - Dạ Tử Vũ (44/49)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: nữ nhân và nữ nhân bất đồng, thích

      Editor: tan_hye



      Nhìn ở bên trong bức tranh, tình hình nữ nhân kia vừa khổ sở lại vừa thoải mái khiến Kinh Kinh biết cảm giác của nàng.

      tại đổi thành mình, lúc đầu tiến vào có bất kỳ cảm giác được thoải mái gì.

      Nàng thở hổn hển, dùng lực nắm cánh tay Diêu Thiên chờ đâm toàn bộ cây gậy vào. Nhưng Diêu Thiên đại khái trong lòng thương nàng, hồi lâu tiếp tục tiến vào.

      Nàng tự nhiên biết nguyên nhân, bởi vì Diêu Thiên vẫn cho là nàng trở thành người của nhi tử, thế nhưng loại tình hết sức nhạy cảm với nam nhân, vừa vào lập tức phát , nàng vẫn là tấm thân xử nữ.

      Trong lòng nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống dưới, vài giọt máu chứng minh suy đoán của .

      Trong lòng vừa vui mừng vừa mê mang, cho nên tạm thời do dự chút.

      Nhưng chuyện làm đến nước này dĩ nhiên dừng lại, động thân tiếp tục làm chuyện của mình. Cho đến bị nàng toàn bộ bao dung, mới thở ra hơi.

      Thế nhưng rất thư thái, cái sóng ** khác lại chiếm hết trong lòng.

      tại chiếm được tấm thân hoàn bích của Kinh Kinh trong lòng hết sức vui vẻ, tâm tình vui vẻ này càng làm tăng thêm cảm giác thoải mái gấp trăm lần.

      Cạn ra sâu vào, từng chút đoạt lấy nàng.

      Cả người Kinh Kinh bị chuyện này làm cho có chút mơ hồ, trong đầu nghĩ là: chuyện thoải mái như vậy trừ Diêu Thiên mình thích nhất định thể làm cùng nam nhân khác, cho dù thích đều khổ sở như vậy, nếu là cùng nam nhân khác nàng nhất định động thủ giết người rồi.

      Nhưng loại ý định này trong nháy mắt dưới thế công của Diêu Thiên vỡ thành từng mảnh , nàng nắm chặt ga giường, ngờ thanh vẫn tràn ra cổ họng của mình.

      thanh ah nhộn nhạo, tại sao mình kêu ra loại thanh này đây?

      muốn kêu ra, nhưng lại dừng được.

      Kinh Kinh cảm thấy chính mình muốn thẹn thùng chết rồi, đột nhiên tay Diêu Thiên dùng sức nâng thân thể nho của nàng từ giường lên.

      Hai bàn tay to đỡ thắt lưng của nàng, làm cho dễ dàng đạt được toàn bộ của nàng hơn.

      Mà Kinh Kinh vô lực tựa cằm lên bả vai của , từng tiếng thanh tuyệt mĩ bay vào lỗ tai làm hại càng thêm muốn ngừng mà được.

      tại Kinh Kinh dùng được tiên pháp, bất kỳ cái gì học được đều dùng được, nàng bi thương phát quả như những ma ma , thực chỉ có thể nghe nam nhân.

      "A...... A Cha...... A Cha......"

      "Gọi tên ta."

      "Diêu Thiên......"

      "Ừ, nha đầu ta nghĩ muốn ngươi." Diêu Thiên .

      Kinh Kinh nghe vậy thân thể càng nóng, lại bị ngậm của mình ( cua đồng ), nhịn được run rẩy toàn thân, ôm chặt lấy bả vai Diêu Thiên, : "Diêu Thiên, ta...... Ta đúng......."

      Diêu Thiên thở dốc : "Từ ngày đó nhìn thấy ngươi ta đúng."

      "Ta......" Cũng thế, những lời này thể ra, nàng chỉ cảm thấy chính mình nhịn vẫn nhịn, nhịn được quá mức, toàn bộ cảm giác tập trung ở bộ não.

      Đại não trong nháy mắt trống , trước khi mất ý thức nàng ôm chặt Diêu Thiên giống như sợ chạy mất, cảm thấy cảm giác chân trong ngực, nàng mới thở phào nhõm yên tâm hôn mê bất tỉnh.

      Đêm rất dài, rất dài......

      Lúc Kinh Kinh tỉnh lại sắc trời hơi sáng, nàng chỉ cảm thấy mặt vừa nóng vừa đau, mới vừa mở mắt nhíu mày.

      Bên người lành lạnh, chẳng mấy chốc phát Diêu Thiên lẻ loi quay lưng về phía nàng ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn bên ngoài.

      Kinh Kinh khỏi cảm thấy lạnh tâm, : "A Cha......"

      "Nghỉ ngơi tốt !" Diêu Thiên dám quay đầu lại, mặc dù đạt được thỏa mãn nhưng chỉ lần. Nhìn thấy nàng hôn mê chính mình lại dám động, chỉ sợ làm nàng bị thương.

      Hơn nữa lúc này thân thể Kinh Kinh vẫn trần truồng, sợ vừa quay đầu lại lần nữa nhịn được.

      Nàng ràng còn như vậy, mình bạo lực với nàng như vậy, mỗi lần nàng đều run rẩy cố nén......

      Mà Kinh Kinh lại có chút đau lòng, bởi vì Diêu Thiên Đô muốn quay đầu lại liếc nhìn nàng cái, vì cái gì? Bọn họ ràng hợp làm thể rồi, tại sao lại giống như bọn họ ?

      Lách tách lách tách!

      Từ trước đến giờ Kinh Kinh chưa từng cảm thấy uất ức như vậy, thế nhưng bắt đầu rơi nước mắt.

      "Nha đầu, là lỗi của ta, ngươi cần phải khóc......" Lúc này Diêu Thiên mới nhớ tới mình làm chuyện đáng sợ dường nào, thân là công công thế nhưng □ nhi tức (con dâu) của mình.

      Mặc dù vừa mới bắt đầu là nha đầu giải thích được quyến rũ , nhưng nàng là tiểu nương hiểu việc đời (xử nữ) biết cái gì, nghĩ như thế nào cuối cùng đều là cứng rắn đẩy nàng cưỡng ép.

      Lúc này, càng mặt mũi nhìn thấy nàng, cường ngạnh quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

      Kinh Kinh cắn môi dưới, : "Đều là ta nguyện ý, nếu như ngươi thích thích, ta biết ta giống với nữ nhân khác, ta......" Phía dưới có khu rừng.

      "Ta......" thiếu chút nữa bật thốt lên ra thích, nhưng vẫn chưa, cửa loạn luân kia quá nhạy cảm, trong đầu cực kỳ hỗn loạn.

      Kinh Kinh vơ lấy y phục trong tay lung tung mặc vào, : "Ngươi thích cứ việc thẳng, ta thích nhất là cong cong quẹo quẹo. tại mặc dù chúng ta ở cùng chỗ, nhưng có nghĩa là Mễ Kinh Kinh ta nhất định phải theo ngươi......"

      Diêu Thiên nghe lời này đúng, vội vàng quay đầu lại : "Ta phải ý này, ta cũng phải thích ngươi...... Nha đầu ngươi đâu vậy?" nhanh ngờ Kinh Kinh còn nhanh hơn, nàng thế nhưng nhảy từ cửa sổ ra ngoài, nhưng hình như sau đó còn có chút thoải mái, hí tiếng ở bên ngoài.

      sợ hết hồn, cũng nhảy ra cửa sổ đuổi theo.

      Nhưng ngờ chính là Kinh Kinh trong trời đêm chợt lóe, người cũng thấy.

      Đêm khuya này chính chạy tán loạn khắp nơi cũng thể đuổi theo nàng, Diêu Thiên khẽ thở dài quyết định sáng sớm ngày mai phải tìm nàng giải thích ràng.

      "Thiên Ly......"

      "Quốc...... Quốc sư đại nhân."

      "Ngươi đều nghe được?"

      Thiên Ly trầm mặc, vốn là thấy thiếu phu nhân xách theo hộp đựng thức ăn biết là mang cho quốc sư đại nhân ăn nên mới mở cửa sổ cho nàng. bởi vì lo lắng cho nên vẫn mực ở bên ngoài nghe động tĩnh bên trong, chỉ mong quốc sư đại nhân có thể ăn thức ăn. nghĩ đến, càng nghe càng đúng......

      Đến cuối cùng, thế nhưng truyền ra thanh nam nữ giao hợp......

      Thân phận của bọn họ chính ràng, là công công là con dâu, loại quan hệ này là phạm vào cấm kỵ. Nhưng mà từ trước đến giờ đều trung thành với quốc sư đại nhân, cho dù có người dùng kiếm ép buộc cũng chuyện này ra. Chỉ là, lo lắng quốc sư đại nhân, thân danh dự bị hủy bởi việc này. [dien,dan,le,quy,don]

      "Nhớ, ra ngươi nghe được gì cả." Diêu Thiên xong thở dài cái vào trong phòng.

      cái giường kia vẫn còn dấu vết, mấy giọt máu như hoa mai này chứng minh nàng thuần khiết, mà sao?

      Diêu Thiên cười khổ, mình phải bắt nàng làm thế nào mới tốt!

      Cấm kỵ vừa bị phá vỡ càng có nhiều chuyện xảy ra, tỷ như còn muốn, muốn nàng lại muốn luôn phải lén lén lút lút.

      Tỷ như, chuyện nam và nữ ở chung chỗ tồn tại vấn đề mang thai. Nhớ ngày đó, và phu nhân cũng là cả đêm triền miên liền có Viễn Từ.

      Tỷ như......

      ngồi ở chỗ đó vuốt mấy đóa hoa mai, ánh mắt người ngoài nhất định cho phép bọn họ, mình là nam nhân, chuyện là mình làm, phải nghĩ biện pháp cho nàng thân phận và nơi có thể sinh tồn được.

      Diêu Thiên đêm ngủ, nghĩ hết biện pháp......

      Chỉ là có nghĩ đến, tính toán như vậy lại bởi vì thái độ ràng làm thương tổn người nào đó.

      Người này nằm ở trong phòng của mình khóc, vừa khóc vừa giọng : "Đều là gạt người, cái gì nam nữ hợp làm thể vĩnh viễn ở cùng chỗ, có lẽ...... Có lẽ ghét bỏ nơi đó của ta có bộ lông...... được, ta nhất định phải cho luôn luôn ta."

      Phương pháp nàng nghĩ tới dĩ nhiên là làm nơi đó mọc ra bộ lông, cho nên Kinh Kinh tính toán tìm sư phụ.

      Chỉ là, lần này nàng tính toán chính bản thân , dùng Linh hồn phải do sư phụ triệu hồi mới được.

      Nghĩ đến đây Kinh Kinh cũng quản thân thể của mình còn khó chịu hay , trực tiếp thu dọn bọc thừa dịp bóng đêm rời khỏi phủ quốc sư.

      Dĩ nhiên, nàng cũng phải tất cả đều là vì tìm kiếm phương pháp làm cho nơi đó của mình trở thành xinh đẹp, mặt khác nàng cảm thấy mình bị uất ức, uất ức vô cùng lớn.

      Mặc dù từ rất ít lén lút rời , nhưng nàng có nhiều bảo vật như vậy xuất môn (ra khỏi cửa) còn phải là dễ dàng. Đầu tiên cưỡi con hạc giấy bay thẳng về hướng Cửu U Động Phong Hoa Sơn.

      Nhưng rất quái lạ, sư phụ lại có ở đây, canh giữ động chỉ có con vượn kia.

      Mặc dù nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là dùng tin liên lạc với sư phụ, nhận được thư hồi gặp người đồ đệ.

      đồ đệ tên là Yên Phi, nhi bị diệt môn, vì báo thù nên bái Thần Tiên làm sư, muốn học tiên pháp báo thù.

      Nhưng ngờ, sau khi nàng xuống núi báo thù xong lại gặp phải nam nhân mình thích, cho nên trực tiếp gả chính mình , làm cho sư phụ ở góa.

      Kinh Kinh nhớ sư tỷ Yên Phi ở tại phủ U Châu, gả là Thương Hộ có tiền nhất.

      Kỳ quái, sư phụ phải hận người nọ hận nghiến răng nghiến lợi ư, tại sao còn muốn gặp đây?

      Bây giờ nàng cũng muốn trở về quốc sư phủ, liền cưỡi hạc cũng chạy đến phủ U Châu. Nhưng bởi vì gần đây chuyện phiền lòng quá nhiều, tài nghệ cưỡi hạc của nàng giảm sút, được nửa đường bị rớt xuống.

      Thở dài, : "Ngay cả giấy cũng khi dễ ta......"

      Phẩy phẩy y phục đứng lên, nàng chỉ có thể bộ về phía U Châu phủ.

      Phong cảnh rất đẹp, chỉ tiếc Kinh Kinh có lòng ngắm.

      hai ngày cuối cùng tới ranh giới U châu, nàng nhìn cửa thành đóng chặt ngẩn người, xem ra phải ở bên ngoài buổi chiều rồi, dù sao cũng phải là chưa từng ở qua.

      Vòng lát rốt cuộc ở ngoài cửa thành nửa dặm tìm được gian phòng rách nát, nàng cảm thấy hẳn có nguy hiểm đổ sập xuống sau đó an tâm vào.

      Mặt đất có đống lửa, xem ra vừa rồi có người ở đây.

      Có lẽ là ra ngoài hay vào thành, hoặc là chỉ là nghỉ chân chút.

      Nàng trái lại biết chính xác, mặc bảo y (y phục là bảo bối) người!

      Cũng đói, mấy ngày nay nàng cũng cảm thấy đói bụng.

      Trực tiếp chạy lên giường, nàng từ từ nằm xuống : "Mệt quá." Sau đó ôm bọc quần áo nhắm hai mắt lại. [dien,dan,le,quy,don]

      Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng nàng vẫn cảm thấy trong căn phòng này cũng phải chỉ có nàng.

      Đột nhiên mở mắt, lập tức thấy gương mặt xinh xắn ngưng mắt nhìn nàng.

      "A, ngươi......" phải tên sát thủ kia? Chỉ là nàng dám ra, sợ động sát khí với mình.

      Nhưng tên sát thủ kia đột nhiên chỉ chỉ mặt của nàng, sau đó lại dùng tay xoa xoa mặt của mình.

      Kinh Kinh ngẩn ra, giơ tay xoa xoa ở mặt mình, lúc này mới phát vừa rồi động vào đống lửa kết quả mặt thành khối đen.

      "Cám ơn!"

      Người nọ khoát tay áo, sau đó ngồi dưới đất, rút ra chuẩn bị đốt lửa.

      ra đống...lửa này là đốt, vừa rồi cũng có rời chỉ là núp.

      Chỉ là, nên nhận ra mình, tại sao động thủ giết người?

      suy nghĩ, cái đùi gà đưa tới.

      Nam nhân xinh đẹp chỉ miệng mình : "A......"

      Ý là để cho nàng ăn sao?

      Kinh Kinh cảm thấy rất khiếp sợ, vì vậy nam nhân lại nướng con gà dưới đống lửa, hơn nữa mùi thơm còn xông vào mũi. Nàng nhận lấy, lại : "Cám ơn." Mình đá xuống núi, lại đè gần chết, sao lại thấy trả thù?

      Nghĩ tới nghĩ lui nàng nghĩ thông suốt, lúc đó hôn mê nhưng bọn lại hạ sát thủ với (thừa dịp giết chết luôn), vì thế mới có thể đối tốt với nàng như vậy !

      Ăn miếng đùi gà, mùi vị làm tệ.

      Tác giả có lời muốn : cho nên , Diêu Thiên am hiểu lời ngon tiếng ngọt.

      Bởi vì nguyên nhân bảng xếp hạng, ta buổi sáng tám giờ càng, quẫn囧
      Last edited: 5/10/16
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Thu tiền mua mạng, sư tỷ có phu quân

      Editor: tan_hye



      Kinh Kinh cảm thấy ăn gà của người ta nên báo tên , vì vậy : "Ta tên là Mễ Kinh Kinh, ngươi sao?"

      Đối phương mội lời, nhưng lại viết mặt đất hai chữ Vân Phỉ.

      "Ngươi tên là Vân Phỉ, là sát thủ sao?" Lần trước tới giết công công...... tại phải gọi là Diêu Thiên mới đúng! Nhưng là bây giờ nên xử lý chuyện này mà người này lại làm gì, có thể thấy được phải người của tổ chức kia.

      Vân Phỉ viết bốn chữ mặt đất, thu tiền mua mạng.

      Quả nhiên là sát thủ, Kinh Kinh thầm gật đầu cái.

      Tiếp thấy Vân Phỉ lại viết mặt đất: nếu như là ngươi, có thể lấy tiền miễn phí giết người.

      Kinh Kinh ngạc nhiên hỏi "Tại sao?"

      Vân Phỉ viết mặt đất: "Bởi vì ngươi có giết ta."

      Kinh Kinh cười : "Ta cũng có người nào muốn giết." Đột nhiên nghĩ đến chuyện, : "Ngươi mực viết chữ, chẳng lẽ ngươi câm sao?" Hỏi xong cảm thấy đường đột, chỉ sợ đối phương đau lòng.

      Vậy mà Vân Phỉ thèm để ý, viết mặt đất: "Đúng vậy."

      Đáng thương, thanh niên tốt như vậy lại là người câm.

      Nàng khẽ thở dài: "Việc đời viên mãn." ví dụ như mình, cho rằng hoà thể với Diêu Thiên tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, kết quả phát chính mình lại bị ghét bỏ.

      Vân Phỉ viết mặt đất: "Ngươi muốn nơi nào?"

      Kinh Kinh : "Tìm sư phụ ta, bây giờ ở trong thành."

      Vân Phỉ viết: "Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này !"

      Kinh Kinh gật đầu đồng ý, : "Chỉ có cái giường, ngươi ngủ hay là ta ngủ?"

      Vân Phỉ viết: "Ngươi." Viết xong thu dọn chỗ sạch đất rồi ngồi xuống, dĩ nhiên cứ như vậy mà nhắm mắt ngủ.

      Như vậy còn có thể ngủ, Kinh Kinh khẽ mỉm cười, nàng cũng nằm ở giường từ từ ngủ thiếp .

      Trong mộng, thấy chỉ là bóng lưng của .

      Vô luận nàng như thế nào đều quay đầu lại.

      Kinh Kinh lại tiếp tục khóc, thậm chí làm chính mình khóc tỉnh.

      Nàng từ trước đến giờ đều kiên cường, tại sao bây giờ trở nên yếu ớt như vậy?

      Kinh Kinh lau nước mắt, thấy Vân Phỉ nhìn mình chằm chằm.

      "Nằm mơ thấy cẩn thận bị sói ăn hết, cho nên sợ mà khóc."

      Đối phương cười tiếng, chỉ chỉ sắc trời. Ý tứ có lẽ là trời sáng, cửa thành mở rồi.

      Kinh Kinh gật đầu đáp ứng, sau đó : "Ta vào thành." Nàng phủi bụi y phục, : "Cám ơn, ngươi thiếu chút nữa ta quên mất."

      Tìm được sư phụ, có thể biết ràng nguyên nhân tại sao vứt bỏ mình rồi.

      Nhưng nàng vừa gặp lại sau với Vân Phỉ rồi ra cửa căn phòng rách rát, chỉ thấy bóng dáng từ hạ xuống trước mặt mình.

      Nàng lần này lùi mà tiến tới, vừa muốn ôm người nọ nhưng lại chạy thẳng tới phía sau nàng, hai tay duỗi ra ôm Vân Phỉ ở trong ngực, trong miệng còn hưng phấn hơn : "Đồ nhi của ta, Nhữ (ngươi) rốt cuộc tìm đến vi sư rồi."

      Vân Phỉ thân võ công nhưng làm thế nào cũng tránh được lồng ngực quái nhân (người kỳ quái) kia, trong lúc nhất thời thế nhưng gấp ra thân mồ hôi.

      Mà Kinh Kinh duy trì tư thế ôm ấp thương hồi lâu, cuối cùng rút rút khóe miệng : "Sư phụ ngươi lại ôm sai rồi, đó là nam nhân."

      Sư phụ vừa nghe là nam sợ hết hồn, vội buông lỏng tay xoay người vọt tới bên cạnh Kinh Kinh dán vào mặt của nàng nhìn hồi lâu, mới cười lại ôm : "Đồ nhi của ta, vi sư nhớ muốn chết......"

      Kinh Kinh vốn là muốn ngã ở trong ngực khóc, nhưng hiểu lầm vừa rồi làm cho nàng này trực tiếp vứt bỏ ý định này, chỉ là rút rút khóe miệng : "Nhớ đến ôm nam nhân khác?"

      Sắc mặt sư phụ lập tức cứng đờ, buông nàng ra ho , hai chân xoa xoa mặt đất.

      Kinh Kinh chỉ vào chân của : "Ngươi lại chân trần, còn rửa."

      Sư phụ : "Ta có thời gian, đồ nhi nhưng vì rửa cho ta ư?"

      Kinh Kinh hút khí, đột nhiên nhấc chân đá ra : "Chính mình tự rửa ."

      Sư phụ vội vàng bắt được chân của nàng, : "Đồ nhi bớt giận...... Giận...... Giận...... Nhữ...... Nhữ thế nhưng mất tấm thân đồng trinh (xử nữ), là người phương nào vũ nhục đồ nhi của ta?" có thể từ trong mạch máu thăm dò tình trạng chủ nhân thân thể, người đệ tử này từ đều rất quen thuộc tất cả, vừa mất trinh lập tức có thể biết được.

      Đột nhiên, sư phụ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Phỉ lớn giọng : "Là người nam nhân này sao? Ta đại khai sát giới......" xong cũng đánh về phía Vân Phỉ.

      Vân Phỉ là phàm nhân, nhưng là nhìn được người này hết sức lợi hại, cho nên dùng tất cả bản lĩnh của mình ngăn cản.

      Ầm!

      Cả người Vân Phỉ bay ra ngoài, đập vào tường lại ngã mặt đất, phốc phốc phốc phun ra ba ngụm máu mới lung lay thân mình đứng lên.

      Sư phụ cau mày, : "Nhữ và Vân Trạch có quan hệ như thế nào?"

      Vân Phỉ viết: " là đại ca ta."

      Sư phụ đứng nguyên tại chỗ nhảy lên, : "Các ngươi đều là tiểu nhân cướp người vợ, giết được Vân Trạch, giết Nhữ cũng giống nhau."

      vừa muốn động thủ, Kinh Kinh vội vàng : " phải ."

      Tay sư phụ dừng tại giữ trung quay đầu : " phải là người này?"

      Kinh Kinh gật đầu : " phải là ."

      Sư phụ thu tay lại : "Đến tột cùng là người nào, ta muốn giết người nọ." dung nhan tuyệt thế của tràn đầy uất ức. Có thể uất ức sao?

      Chính mình là tay nuôi lớn, hi vọng áp đảo nữ tử cùng song tu tại lại trở thành nam nhân khác được lợi, điều này làm cho làm sao mà chịu nổi.

      Càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt thiếu chút nữa có rớt xuống.

      Kinh Kinh biết làm sao an ủi sư phụ, hồi lâu mới : "Thôi , đồ đệ chạy lại có thể thu cái khác, cùng lắm thu người còn xinh đẹp hơn ta vóc dáng tốt hơn ta."

      Sư phụ vừa nghe xong trực tiếp khóc, : "Ta thế nào xui xẻo như vậy!"

      Kinh Kinh kéo qua : " ra ta tới tìm ngươi là có chuyện muốn hỏi, có thể bay lên trời lại hay ."

      Sư phụ xoa xoa nước mắt, : "Nam nhân, đến tột cùng là người nam nhân nào phá đồng trinh của Nhữ?"

      Kinh Kinh cứng rắn rồi, : " ." Loại chuyện như vậy dưới mặt đất ý tứ, ngộ nhỡ bị người nghe được hỏng bét.

      Sư phụ sử dụng pháp thuật, hai người bay ở đám mây, Kinh Kinh đỏ mặt, : "Sư phụ, ta là muốn hỏi, nam nhân các ngươi có phải hay đều thích nữ nhân nơi đó......"

      "Nơi nào?" Sư phụ hỏi lại.

      "Chính là chỗ đó, bụng...... Phía dưới, xuống chút nữa......" Kinh Kinh nhìn ánh mắt của sư phụ từng chút từng chút nhìn xuống phía dưới, vì vậy trong lòng thẹn thùng thành giận trực tiếp giơ tay chỉ người : "Chỉ cho phép nghĩ cho phép nhìn, đúng, nghĩ cũng cần nghĩ tới ta."

      Sư phụ hiểu, : "Nơi đó thế nào?"

      Kinh Kinh quay mặt sang bên : "Chính là chỗ đó giống với nữ nhân khác, có bộ lông. Nam nhân, có phải đều thích hay ?"

      Sư phụ lập tức hiểu, : "Ta biết, ta thích."

      "Ta là nam nhân khác, phải ngươi." Kinh Kinh giận tái mặt hỏi.

      Sư phụ lắc đầu : " biết, biểu trẻ con như vậy, bất kỳ nam nhân chỉ có thể trầm mê làm sao chán ghét." ngờ người đồ đệ này còn có đặc điểm như vậy, chỉ là tại người là của người khác.

      "Vậy tại sao cũng quay đầu lại liếc ta cái, chẳng lẽ đúng bởi vì ghét cái đó mà là chán ghét ta rồi sao?" Kinh Kinh vốn là nghĩ nếu như ghét mình nghĩ biện pháp khiến nơi đó mọc lông được rồi, nhưng nghe sư phụ nam nhân ghét, vậy tại sao chịu nhìn mình lần?

      Càng nghĩ càng im lặng, : " xuống , ta hỏi nữa."

      Sư phụ cau mày : "Nếu người nam nhân kia cần nhữ sư phụ muốn, cùng ta trở về thôi, song tu quan tâm nữ tử có lấy tấm thân xử nữ giao hợp với ta hay ."

      Kinh Kinh nhìn thẳng sư phụ : "Nhưng là, ta thích ngươi."

      Mặt sư phụ vừa kéo, đột nhiên ôm đầu : "Ta...... Ta thất tình...... A...... Ông trời ơi......" xong cưỡi mây chạy hết tốc lực.

      Kinh Kinh có chỗ ngồi rơi từ phía xuống đất, vốn tưởng rằng ngã sưng mặt mũi, nhưng là lại được người đón được ở trong tay.

      Nàng nhìn Vân Phỉ cái, : "Cám ơn."

      Vân Phỉ cười với nàng, khóe miệng còn dính vài giọt máu.

      Kinh Kinh cảm thấy là bởi vì mình mới bị thương nặng như vậy, vì vậy ngồi dậy : "Ngươi ở ngoài này chờ ta, ta vào phòng tìm xem có cái gì cho ngươi hay ."

      Vân Phỉ gật đầu, thấy Kinh Kinh vào gian phòng lát sau ra ngoài, sau đó nhét vật vào trong tay : "Cái này cho ngươi, mặc dù có chút bỏ được, chỉ là ai bảo làm ngươi bị thương."

      cái yếm đặt ở lòng bàn tay Vân Phỉ, tay run lên thiếu chút nữa ném gì đó .

      Kinh Kinh : "Ngươi để gần người chút, thế mới có lợi với vết thương của ngươi."

      Vân Phỉ gật đầu cái, ngược lại tin nàng, đặt cái đó ở chỗ gần người còn vỗ vỗ.

      Kinh Kinh cảm thấy trái lại là người tốt, vì vậy : "Ta đây, chính ngươi bảo trọng."

      Vân Phỉ đột nhiên kéo nàng, viết mặt đất: "Vào thành?"

      Kinh Kinh cũng biết đâu, chỉ là mờ mịt lắc đầu cái. Vân Phỉ lại viết: "Vào thành." Lần này có dấu chấm hỏi, có lẽ là ý tứ muốn mời nàng vào thành.

      Kinh Kinh quả cũng có chỗ khác để , : "Được, vậy cùng !"

      Hai người cơ hồ là nương tựa vào nhau thành bạn vào thành, nhưng hình như Vân Phỉ là có mục đích, trực tiếp dẫn người đến gian đại trạch phía trước.

      Kinh Kinh ngạc nhiên : "Đây là nhà ngươi?"

      Vân Phỉ cười gật đầu, làm cái tư thế mời.

      Kinh Kinh rất ít ra khỏi nhà, cho nên phòng bị với người khác cũng cao. Người ta vừa mời nàng nàng liền cho rằng là ý tốt, cho nên cũng nghĩ nhiều lập tức theo vào cửa.

      Vừa vào cửa phát cũng chỉ là tòa nhà bình thường, chỉ là chủ nhân và người hầu nhà này đều rất quái lạ, mọi người đều biết công phu, lại giả vờ biết võ công, đụng phải đồ sứ rơi xuống cũng giơ tay ra đỡ.

      Kinh Kinh cảm thấy nơi này rất quái lạ, nhưng trừ những người hầu này ra nàng cũng biết kỳ lạ chỗ nào.

      Đến thư phòng ở sảnh chính, Vân Phỉ gõ cửa, bên trong thanh : "Là tiểu đệ ư, vào !"

      Cửa bị đẩy ra, hai người vào.

      Kinh Kinh thấy ngồi trong kia là nam tử rất dịu dàng ít , thân trang phục thư sinh, nhìn Kinh Kinh chút ngẩn ra, : "Tiểu đệ, ngươi dẫn thiếu phu nhân người nhà quốc sư đại nhân đến làm cái gì?"

      Nàng từng gặp sao?

      Kinh Kinh nhìn hồi lâu, cảm thấy nếu như từng qua người này cũng quên.

      Vân Phỉ làm mấy dấu tay, người nam nhân kia thế nhưng nhìn hiểu, : " ra là nhặt được, ngươi muốn tự mình động thủ giết nàng hay là ta động thủ?"

      Vân Phỉ chắn trước mặt Kinh Kinh lắc đầu cái.

      Người thư sinh kia : "Nàng biết chuyện nơi đây, vạn nhất ra......"

      Vân Phỉ vẫn lắc đầu.

      Người thư sinh kia bất đắc dĩ : "Ngươi nhất định phải bảo vệ nàng?"

      Vân Phỉ gật đầu.

      Người thư sinh kia lại đột nhiên : "Đại tẩu ngươi tới, bảo nàng cần lời thừa thải."

      Vân Phỉ cười tiếng với Kinh Kinh, lại thấy nàng cũng có quá mức hốt hoảng.

      Chỉ chốc lát sau, thiếu phụ vào. Tướng mạo nàng hết sức trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ chỉ có mười sáu mười bảy tuổi. Nhưng là bên cạnh còn theo nam hài sáu bảy tuổi, hẳn là con trai của nàng.

      Thiếu phụ vừa tiến đến liền thấy Kinh Kinh, ngẩn ra : "Nàng......"

      Người thư sinh kia : "Nàng là bằng hữu Vân Phỉ, phu nhân ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi vì sao còn muốn ra ngoài?"

      Thiếu phụ : "Nghỉ ngơi mãi cũng cảm thấy mệt, huống chi hai ngày này ta cũng tốt hơn nhiều. Ngược lại tiểu thúc ngươi trở về khi nào vậy, thế nào cũng hậu viện."

      Vân Phỉ giơ dấu tay, đại khái ý là mới vừa trở lại.

      Thiếu phụ kia cười : " ra là vừa trở về, biết vị nương này tên họ là gì?"

      Kinh Kinh : "Ta tên là Mễ Kinh Kinh."

      Thiếu phụ kia : "Ta tên là Yên Phi." xong khẽ mỉm cười, cười ngừng làm cho Kinh Kinh hoa mắt, choáng váng đầu óc.

      Tác giả có lời muốn : sát thủ a, sát thủ
      Last edited: 5/10/16
      Hale205, Nhiên Nhiênmeoden0003 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Quan phủ VS Vân gia, thắng bại đều là người thua

      Editor: tan_hye


      Cái tên Yên Phi này nàng rất quen thuộc, trước kia thời điểm sư phụ khóc vì thất tình nhắc tới nàng ít.

      Kinh Kinh gặp qua ít nam nhân sau khi hưu thê thê tử tốt ra sao, nhưng sư phụ chỉ thổi phồng ưu điểm của sư tỷ, cái gì tu luyện tiên pháp rất nhanh, rất có tuệ căn.

      Cái gì mỹ mạo (tướng mạo đẹp) mạnh mẽ, đáng hiếu thắng và......

      Hôm nay vừa thấy, trừ tướng mạo đẹp cái khác còn quá ràng.

      Yên Phi : "Tướng công, ta và vị nương này vừa gặp như quen từ lâu có thể để ta mời nàng vào hậu viện chuyện chút được hay ?"

      Vân Trạch bất đắc dĩ : " như vậy, vậy vị Mễ nương này cùng phu nhân hậu viện !"

      "Tiểu tỷ tỷ, chút, nhi dẫn ngươi ." xong tiểu nam hài kia chạy tới bắt được tay Kinh Kinh đung đưa trái phải.

      Kinh Kinh cảm thấy tiểu hài này rất nhiệt tình, : "Tốt."

      Vân Phỉ : "A......"

      Yên Phi cười : "Ngươi còn sợ ta ăn nương này sao?"

      Vân Phỉ lắc đầu.

      Yên Phi cười dẫn Kinh Kinh , : "Tướng công, nhớ nhanh uống canh bổ nhé."

      Vân Trạch gật đầu, sau khi Yên Phi ra cửa cau mày : "Lại là canh bổ, mấy ngày nay ta rất khổ."

      Vân Phỉ quay đầu cười trộm, Vân Trạch : "Ngươi muốn cười cười trước mặt , đại tẩu của ngươi luôn cho là thân thể ta suy yếu nghĩ biện pháp làm cho ta những thứ thuốc bổ kia. Nhưng bây giờ nàng lại có thai, vẫn còn muốn ta uống những thứ canh kia...... Kết quả, thiếu chút nữa hại nàng sanh non." thuận miệng ra toàn bộ tâm , lại cảm giác đúng, ho mấy tiếng : "Ngươi coi như nghe thấy."

      Vân Phỉ lắc đầu cái, sau đó cầm giấy bút lên viết: "Sao huynh với đại tẩu, mình xuất thân sát thủ cũng phải thư sinh yếu đuối, cần bổ......"

      Vân Trạch thở dài : "Nếu là nàng biết bị dọa chạy làm thế nào? Trước kia còn sợ, tại trong bụng lại có thêm người, ta muốn mất ......"

      Vân Phỉ cười viết: "Vậy huynh cứ tiếp tục uống thuốc bổ ! Nhưng phải nhớ là đại tẩu rất thông minh, nếu để cho nàng phát ngươi tìm nữ nhân khác tiết hỏa, cẩn thận gia biến."

      Vẻ mặt Vân Trạch đau khổ, : "Ta nào dám!"

      Nghĩ đến năm đó trong lần làm nhiệm vụ bị thương sau khi gặp được Yên Phi và được nàng cứu đối với nàng nhất kiến chung tình (vừa gặp ), thậm chí tiếc biến tổ chức sát thủ chính mình kinh doanh nhiều năm thành thương hộ bình thường.

      Yên Phi vẫn luôn cho rằng là thư sinh yếu đuối, càng thêm mến , vì báo ân mà hầu hạ chu đáo. Thuốc bổ này nọ cũng ít, mà cũng biết nàng học được phương thuốc kì quái ở đâu, bổ thân thể luôn là hạng nhất.

      Nghĩ đến tình hình năm đó khuôn mặt Vân Trạch kéo ra, vốn chính là người tập võ nội lực dư thừa, hơn nữa đại bổ sao còn chịu được, cho nên vào buổi tối nào đó trực tiếp cường.

      Tuy đây là ác quả (hậu quả xấu) chính Yên Phi chuốc lấy, nhưng vẫn là đành lòng, những năm gần đây vẫn cẩn thận che chở cho nàng, chỉ là canh bổ này vẫn như cũ chưa từng dừng lại.

      Vân Phỉ dĩ nhiên biết đại ca khó xử, trước kia bị bắt uống hai lần, thiếu chút nữa bỏ chạy tìm nương . May mắn nhịn được, lúc ấy rất đồng tình với đại ca.

      Lại Kinh Kinh được Yên Phi dẫn , họ vừa bước vào gian phòng Yên Phi lập tức gọi người hầu dẫn nhi tử Vân ra ngoài, sau đó với nàng: "Sư muội thế nào đến nơi này của sư tỷ, lại có chuyện gì sao?"

      Kinh Kinh hâm mộ : "Vốn là đến tìm sư phụ, nhưng nửa đường gặp được."

      Yên Phi cười : "Vậy lão nam nhân luyến đồ ( đồ nhi) như thế nào chạy mất đây?"

      Trong lòng Kinh Kinh tràn đầy tâm tựa như rốt cuộc tìm được người ra, đột nhiên ôm sư tỷ : "Sư tỷ, ta bị nam nhân ghét bỏ, làm thế nào?"

      Yến Phi giật mình, : "Dù thế nào cũng phải sư phụ chứ?"

      Kinh Kinh lắc đầu : " phải , là người nam nhân khác, ta rất thích , nhưng sau khi áp đảo ta nhìn ta nữa."

      Yên Phi : "Ngươi đừng vội, cho ta nghe."

      Kinh Kinh đem tất cả mọi chuyện cho Yên Phi nghe, Yên Phi nghe được co rút. Nàng (Yên Phi) biết người được sư phụ dạy dỗ đều rất kỳ quái, nhưng dám trực tiếp ám toán công công mình trái lại nàng là người (Kinh Kinh) đầu tiên.

      Suy nghĩ chút cái nhìn thế nhân, nàng lo lắng dị thường : "Chuyện này thể trách cũng thể trách ngươi, chỉ trách đời này có chỗ tha cho các ngươi." Yên Phi rất thương xót nàng, bởi vì người nàng chỉ sợ cách nào sống cả đời với nàng.

      "Là bởi vì ý kiến của người khác, cho nên mới để ý tới ta?" Kinh Kinh hỏi.

      Yên Phi vuốt đầu của nàng : "Đúng vậy, những chuyện này đối với nam nhân rất quan trọng, càng quyền cao chức trọng càng để ý cái nhìn người ngoài, huống chi quan hệ của các ngươi chỉ sợ người đời chấp nhận được."

      Kinh Kinh lắc đầu : "Nếu là người như vậy, ta ngược lại thương ."

      Yên Phi chỉ nàng trẻ người non dạ, : "Ngươi từ từ , chỉ là nơi này của sư tỷ lúc nào đều hoan nghênh ngươi... nếu ngươi thích ở nơi này lâu dài là được."

      Kinh Kinh dám đối người ngoài ra chuyện như vậy, nhưng mà sau khi với sư tỷ tâm tình nhõm ít.

      Nàng vừa mới chuyện phiền muộn trong lòng xong, liền thấy tiểu nha đầu chạy như điên vào trong phòng, vừa chạy vừa run giọng : "Phu nhân, phu nhân xong."

      Vân Trạch an bài quá nhiều cao thủ bên cạnh phu nhân của mình, tránh cho nàng nhận ra manh mối gì.

      "Chuyện gì xong?" Yên Phi ngược lại ước gì xảy ra chút chuyện, mấy năm này nàng được bảo vệ quá mức hơi giận trượng phu chuyện gì đều với nàng.

      Nếu như nữ nhân ở trong phúc mà chẳng biết phúc chính với nàng, nhưng nàng sớm muốn giải thích mình học thuật pháp Tiên Nhân, cần bảo vệ nàng quá chặt chẽ. Nhưng trượng phu thế nào cũng chuyện của ra, nàng cũng đọ sức, kéo dài nhiều năm như vậy, ngay cả hài tử thứ hai cũng có rồi.

      Tiểu nha đầu : " biết binh lính từ đâu tới bao vây phủ chúng ta, hơn nữa còn luôn miệng bảo chúng ta giao người ra, nếu đánh tiến vào."

      "Giao người nào?"

      "Là thiếu phu nhân nhà quốc sư......"

      "Ta?" Kinh Kinh chỉ mặt của mình hỏi.

      Yên Phi đột nhiên ngẩn ra, sau đó vỗ khuôn mặt nhắn của Kinh Kinh : " thiếu gia vô danh có quyền có khả năng làm đến mức này, có lẽ là công công nhà ngươi......" ngờ nam nhân của nàng đúng là dám mạo hiểm bị người xấu tới đòi người.

      suy nghĩ, nghe ngoài cửa có người : "Phu nhân có ở trong ?"

      Yên Phi co rút, ràng võ công cao cường nhưng vừa đến hậu viện này lời liền thủ thỉ thù ( ), nàng cũng ăn , cần phải như vậy chứ!

      "Ở, vào." giả bộ nàng cũng giả bộ, dù sao rảnh rỗi có việc làm.

      Vân Trạch vào nhìn Kinh Kinh cái, cũng biết nàng là phiền toái, lúc này mới vào phủ quá canh giờ nhà người ta tới tìm, còn muốn động thủ phả phủ bắt người.

      Quốc sư tính tình khôn khéo có khả năng tra được Vân gia bọn họ, bên ngoài là thương hộ bình thường thực tế lại là tổ chức sát thủ, cho nên mới có trực tiếp vào.

      "Phu nhân, người nhà chồng vị thiếu phu nhân này tìm tới, có thể thả nàng trở về hay ?"

      "Ngươi muốn trở về sao?" Yên Phi hỏi Kinh Kinh.

      Kinh Kinh : "Ta có thể tùy hứng sao?"

      Yên Phi cười : "Ngươi chỉ cần tùy hứng là tốt rồi."

      Kinh Kinh mỉm cười, quả nhiên là sư tỷ nhà mình, vì vậy nàng viết lá thư giao cho Vân Trạch : "Ta tạm thời muốn trở về, xin vị tiên sinh này đưa tin cho bọn họ là được rồi."

      Vân Trạch nghiến chặt hàm răng, nhưng mặt ngoài vẫn tươi cười : " như vậy thiếu phu nhân và phu nhân ngồi ở đây chuyện, ta chút rồi trở về." Đáng chết tiểu nha đầu này kiếm chuyện cho làm, có việc gì bỏ nhà ra còn trở về, cũng muốn đối địch với Thiên triều.

      Sau khi đưa tin tức ngược lại bên kia trầm mặc, nhưng cũng có lập tức rút lui, vẫn bao vây như cũ. [tan_hye,d,d,l,q,d]

      Vân Trạch đứng ở trong viện, phu nhân mình bảo vệ thiếu phu nhân này tốt, thế nào cũng thả người. , hai người nữ nhân bọn họ thế nào vừa gặp mặt dính nhau như vậy?

      càng nghĩ càng đúng, lại vào : "Phu nhân, xin hỏi ngài và thiếu phu nhân......"

      Yên Phi nắm tay Kinh Kinh ra ngoài, : "Ta chính là thích chuyện phiếm với Kinh Kinh, như thế nào?"

      Vân Trạch giật giật khóe miệng, : " có gì, chỉ là phu nhân thuốc dưỡng thai ngừng hai ngày rồi, đây là vì chuyện gì?"

      Yên Phi : "Ta tốt lắm, cần ăn thuốc nữa."

      Kinh Kinh thế mới biết trong bụng sư tỷ còn có người, cười : "Lần này nữ nhi sao?"

      Yên Phi đỏ mặt : "Hy vọng là nữ nhi."

      Ba người đều có tâm riêng, vân Phỉ tới, cười tiếng với Kinh Kinh.

      Kinh Kinh cảm thấy nụ cười của ấm áp cũng đáp lại nụ cười, nhưng lúc này có người hầu : "Chủ nhân, có người cầu kiến."

      Vân Trạch ngẩn ra, bên ngoài vòng trong ba tầng ngoài ba tầng, người có thể cầu kiến chỉ sợ là người của bọn họ. Vì vậy : "Mời đến hậu viện chuyện." Sau đó quay đầu với Yên Phi: "Phu nhân các ngươi trò chuyện , ta tránh ra trước."

      Yên Phi phất phất tay với , sau đó lôi kéo Kinh Kinh : "Ngươi đoán người tới là ai?"

      Kinh Kinh buông mắt : "Cho dù tới tìm ta thế nào? Chuyện hôm đó nếu giải thích ràng ta trở về."

      Yên Phi cười : " ngờ ngươi còn lòng tự ái lại mạnh như vậy, chỉ là cứ trốn tránh như vậy cũng được, xem làm thế nào."

      Kinh Kinh gật đầu, trong lòng lại biết rốt cuộc Diêu Thiên muốn làm thế nào với mình.

      suy nghĩ, đột nhiên thấy Vân Phỉ ở bên trái bay lên, mà đồng thời bóng đen ở bên kia bay thẳng ra ngoài phủ.

      Vân Phỉ đuổi theo, Yên Phi : " cần đuổi theo, có ác ý." Xem ra là đối phương phái tới kiểm tra.

      Vân Phỉ dừng lại, cau mày tới bên cạnh Kinh Kinh, đưa tay vỗ vỗ lên tay Kinh Kinh, ý là bảo vệ nàng.

      Kinh Kinh ngờ Vân Phỉ đối tốt với nàng như vậy, vì vậy cười : "Cám ơn."

      Yên Phi ngạc nhiên, : "Kinh Kinh ngờ ngươi lại hiểu ý tứ của , xem ra các ngươi rất xứng đôi."

      Mặt Vân Phỉ đỏ lên, khoát tay lia lịa, sau đó xoay người chạy như bay.

      Kinh Kinh nghĩ, nếu là trước đó có Diêu Thiên có lẽ nàng suy tính, nhưng trong lòng cũng chứa nổi những người khác rồi.

      Lại ngày đêm, buổi sáng Kinh Kinh gặp Yên Phi phát nàng lại có ở đây, hỏi thăm mới biết nàng bị Vân Trạch kêu tới.

      Quay đầu vừa muốn trở về phòng của mình, lại đột nhiên phát mặt đất có cái bóng thon dài từ từ về phía mình. Bóng dáng ấy quen thuộc như vậy, rất nhiều lần thời điểm nàng dám ngẩng đầu nhìn người đều là dõi theo bóng dáng ngẩn người.

      Ngẩn ngơ lúc dám quay đầu lại mà trực tiếp chạy vào phòng của Yên Phi giơ tay đóng cửa, nhưng cái tay đưa vào trong khe cửa, bởi vì nàng dùng sức thế nào cũng rút tay lại.

      Kinh Kinh thấy bốn cái ngón tay đưa vào kia trở nên đỏ rồi, chỉ đành phải buông tay xoay người sang chỗ khác : "Ngươi còn tới làm gì?"

      thanh mở cửa rồi đóng cửa sau lưng, tiếp tiếng khẽ thở dài: "Dĩ nhiên là tìm ngươi, Kinh Kinh...... Ngươi cái nha đầu ngốc này......"

      Kinh Kinh nghe thấy thanh quen thuộc ngẩn ngơ, nước mắt thiếu chút nữa có chảy xuống. Nàng nhịn được, : "Ta và ngươi có quan hệ gì rồi, ngươi cần gì phải tới tìm ta."

      Diêu Thiên nghe xong thiếu chút nữa tức giận đến chặt đứt giọng điệu này, nghĩ tới ngày hôm sau lúc mình tìm Kinh Kinh thế nhưng nàng biến mất, ngay cả lá thư cũng lưu lại.

      Chỉ nghe sau khi nam nữ lên giường nam tử mất lưu lại nữ tử, nhưng nàng lại để lại mình phiền não. vất vả vận dụng quan hệ các nơi tìm được người, ngờ nàng nữ tử lại chạy đường xa như vậy. Mà chạy suốt đêm tới, lại nghe được câu có quan hệ gì với rồi, vậy mấy ngày nay nhớ là cái gì?

      Tác giả có lời muốn : gặp mặt gặp mặt
      Last edited: 5/10/16
      Hale205, meoden0003Nhiên Nhiên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Lấy hưu thư ra, dùng thân phận như thế nào trở về

      Edit: tan_hye




      Diêu Thiên bống nhiên đưa tay ôm lấy nàng, cảm thấy ôm người trong ngực vẫn đủ, ôm chặt!

      Kinh Kinh biết mình phải cái gì, mà Diêu Thiên cũng .

      Hai người cứ giằng co như vậy đoạn thời gian, đều chút gì.

      Cuối cùng bị ôm Kinh Kinh thoải mái bắt đầu giãy giụa, cũng lên tiếng, : "Ngươi buông ra......"

      Diêu Thiên : "Ngươi trốn tránh ta...ta buông ra."

      Kinh Kinh chưa bao giờ nghĩ tới Diêu Thiên còn có thời điểm vô lại như vậy, nàng thế nhưng ngẩn ra, : " phải là ta trốn tránh ngươi, là ngươi trốn tránh ta mới đúng."

      Diêu Thiên Kinh hỏi: "Khi nào?"

      Kinh Kinh lớn tiếng, hàm chứa vô hạn uất ức : "Chính là ngày đó, ngươi luôn quay đầu nhìn ta lần cũng chịu."

      Diêu Thiên giờ mới hiểu được vì sao người nào đó rời , nhớ lại tình hình lúc ấy quả mình làm việc có chút đúng. nữ tử vừa mới hiến thân cho ngươi vốn là hết sức khẩn trương sợ hãi, thế nhưng lại bởi vì tâm tư của chính mình mà cách nào nhìn thẳng nàng, mới gây ra kết quả như vậy.

      khỏi : "Như vậy, nha đầu trái lại nên trừng phạt ta đấy. Nhưng là ngươi cần hiểu lầm, lúc đó ta làm vậy cũng phải là lạnh nhạt ngươi, chẳng qua là cảm thấy mình còn mặt mũi gặp ngươi."

      Kinh Kinh nghĩ tới lại nghĩ như vậy, nàng từ từ quay đầu lại : " chứ?" xong hai hàng nước mắt trong suốt liền chảy xuống.

      Diêu Thiên gật đầu : "Dĩ nhiên là ." Thấy nàng còn giãy giụa nữa buông lỏng tay, sau đó xoay người ôm người vào trong ngực, : "Lúc đó là ta kích động làm sai chuyện, cho nên......"

      Kinh Kinh thở dài, rốt cuộc ngã ở trong ngực khóc lớn : "Ngươi phải là ghét bỏ nơi đó của ta có bộ lông sao?"

      Diêu Thiên còn chưa từng nghĩ đến mình cũng có thời điểm đỏ mặt, hôm nay nghe được nàng hỏi như vậy mặt lập tức nóng bừng, : " có, làm sao ......" biết tại sao nha đầu này lại nghĩ như vậy.

      "Vậy cũng có bởi vì thân phận của chúng ta được thế nhân (người đời) chấp được mà quan tâm ta?"

      " có......" Nếu chuyện xảy ra, mình nên nghĩ biện pháp giải thích. Hơn nữa nàng và nhi tử cũng có trở thành , cũng tính là phu thê chân chính.

      Kinh Kinh nghe như vậy khóc càng dữ tợn hơn, : "Vậy tại sao ta phải nhịn đau rời !"

      Diêu Thiên thở dài : "Nha đầu về sau phải tin tưởng ta, biết ?"

      Kinh Kinh mắt rơi lệ gật đầu, : "Biết, A Cha!"

      Diêu Thiên vừa mới buông lỏng tâm tình lại bị hai chữ của nàng mà nhấc lên, cau mày : "Sau này gọi tên ta, cần kêu cái gì A Cha nữa."

      Kinh Kinh lau nước mắt : "Gọi quen rồi."

      Diêu Thiên cũng nghĩ thế, từ khi nàng vào phủ luôn gọi mình như vậy, nếu muốn buổi sáng sửa đổi quả dễ.

      Hai người lại thân mật lát, Kinh Kinh dựa vào trong ngực Diêu Thiên, Diêu Thiên ngồi ở giường.

      "Làm sao ngươi tìm được ta?" Chính mình thế nhưng bay đấy, từ lúc rơi xuống đất đến bây giờ chỉ mới hai ngày, làm sao tìm được?

      Diêu Thiên : "Trước kia vì giúp hoàng thượng lên ngôi ta xây dựng liên lạc và cơ sở ngầm ở toàn bộ các nơi của quốc gia, chỉ cần phân phó bọn họ gia tăng chú ý xuất của ngươi, rất nhanh nhận được tin tức."

      Kinh Kinh biết quốc sư đại nhân rất lợi hại, người toàn bộ quốc gia đều như vậy.

      "Vậy ngươi làm như thế nào để chủ nhân nơi này cho ngươi tới gặp ta?"

      "Nơi này...... Chuyện nơi này ngươi cần phải biết, tóm lại ta làm giao dịch với Vân Trạch, giao ngươi ra, ta bỏ qua cho toàn bộ người nhà bọn họ."

      "Ngươi cũng thể gây bất lợi cho bọn họ, bọn họ đều là người tốt."

      "Đúng vậy, tốt đến trước kia đuổi giết ngươi và ta."

      Kinh Kinh ngờ Diêu Thiên lại biết, nàng đảo mắt, : "Ít nhất Vân phu nhân là người rất tốt."

      Diêu Thiên lúc này mới nhớ tới phải tính sổ, cười : "Nghe , ngươi cùng trở về với cái Nhị thiếu gia đó?"

      Kinh Kinh cảm giác ánh mắt Diêu Thiên tốt, vội vàng : "Bởi vì cửa thành đóng, nên ta gặp được , người đó tệ, muốn nhìn ta bị đói lại cho ta ăn, sau đó còn dẫn ta về nhà."

      Diêu Thiên vuốt khuôn mặt nhắn của nàng, gầy nhiều, dọc đường chắc là chịu ít khổ rồi.

      Vì vậy : " sao?"

      Kinh Kinh lại : "Lúc ấy chúng ta có giết , cho nên muốn báo ân." [dien,dan,le,quy,don]

      Diêu Thiên nheo mắt lại, nụ cười lại càng sâu : " sao?"

      Kinh Kinh gật đầu liên tục, : "Vâng, là vậy."

      Diêu Thiên nhớ đến Vân Phỉ này, tuy thể chuyện nhưng con người lại vô cùng tuấn tú, tuổi tác còn . và Kinh Kinh đứng ở chỗ, ngược lại nhìn xứng đôi hơn chút.

      Hơn nữa Thiên Ly , võ công của rất cao, lại có thể phát giác được Thiên Ly ở đó. Diêu Thiên tuy chỉ luyện chút võ công đơn giản, nhưng cũng biết hơn phân nửa nữ tử chắc chắn ảo tưởng quái dị với những hiệp khách giang hồ kia, biết Kinh Kinh đối với ......

      Cúi đầu, thấy nha đầu kia chọc hai đầu ngón tay với nhau, cũng biết nghĩ tới điều gì ngay cả nhìn cũng dám.

      Kinh Kinh là vừa chọc hai đầu ngón tay với nhau vừa thầm, trước kia Diêu Thiên rất thương đấy, nhưng từ sau khi hai người hợp làm biểu của thay đổi hoàn toàn.

      Ánh mắt vừa nôn nóng vừa bức người, giống như nàng làm chuyện gì có lỗi với vậy.

      "Nha đầu suy nghĩ gì?" Ngón tay Diêu Thiên véo cằm của nàng, cho dù khắc cũng nguyện ý nàng suy nghĩ tới nam nhân khác.

      "Ta, cái gì cũng nghĩ." Áp bức? Kinh Kinh trừng mắt nhìn, nam nhân nếu như nghiêm túc có phải đều đáng sợ như vậy hay .

      Hai người giằng co với nhau, đột nhiên cửa mở ra, khuôn mặt thanh tú xuất trước cửa.

      Kinh Kinh biết thẹn thùng đấy, nàng đột nhiên đứng lên, nhưng chân mềm nhũn lại bị Diêu Thiên kéo ngồi lên đùi .

      "Ta nhớ từng với Vân Trạch, cho bất luận kẻ nào tới đây." tay Diêu Thiên ôm thắt lưng Kinh Kinh, tay xoa xoa tay bé của nàng .

      Tư thế này làm cho Kinh Kinh cảm thấy, Diêu Thiên cao quý lúc trước đều là giả vờ, đây ràng là cách công tử nhà quyền quý đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.

      Vân Phỉ nhíu nhíu mày, sau đó ra hiệu với Kinh Kinh.

      Mấy ngày ở chung, Kinh Kinh hiểu ý tứ của . Có lẽ hỏi nàng có phải là tự nguyện hay , bởi vì nhi tức bình thường đều tình nguyện làm như vậy với công công.

      Kinh Kinh đỏ mặt, : "Ta......" Nếu như ta là tự nguyện, đây chẳng phải là chứng minh lúc chính mình làm đều là vì muốn công công nhà mình đến?

      Nếu như phải tự nguyện, chỉ sợ Vân Phỉ động kiếm.

      Diêu Thiên mặc dù rất lợi hại, nhưng là phương diện võ công nhất định bằng nam tử đối diện.

      Trong lúc Kinh Kinh do dự ra làm cho Vân Phỉ hiểu, bởi vì nàng ngã ở trong ngực Diêu Thiên giãy giụa, bị mình hỏi còn muốn rụt cả người vào.

      Ngẫm lại nàng vì cứu Diêu Thiên lại cõng chạy trốn, nữ tử như vậy đời lại có mấy người?

      cười với nàng tiếng, sau đó vỗ vỗ tim của mình.

      Kinh Kinh lý giải là, nếu như sau này có chuyện chỉ cần tới tìm ......

      "Cám ơn." Nàng thích Vân Phỉ, mặc dù thể chuyện nhưng nụ cười ấm áp, người cũng tệ, trừ nghề nghiệp có chút làm cho người ta sợ ra, cả người giống như mặt trời mới mọc, có thể cho người ta ôm, làm cho người ta sưởi ấm.

      "Ngươi hiểu ý tứ của ." người câm tùy ý hoa tay múa chân mấy cái nàng lại hiểu được mà đáp lời, tình huống như thế có thể nào khiến người ta hoài nghi giữa bọn họ có cái gì?

      Vân Phỉ vừa muốn rời , nghe Diêu Thiên như vậy lập tức hiểu ý, vội vàng vỗ vỗ mình lại chỉ chỉ Kinh Kinh, sau đó dùng sức khoát tay.

      Diêu Thiên cười lạnh.

      Kinh Kinh giọng : "A Cha, ý tứ của là chúng ta có gì."

      Diêu Thiên đột nhiên đứng lên, Kinh Kinh bị ôm cũng đứng mặt đất, chỉ là thắt lưng vẫn ở trong tay nhân gia (người ta).

      " ra ngoài......" Diêu Thiên quát .

      Vân Phỉ nhìn Kinh Kinh cái, sau đó xoay người ra ngoài.

      Diêu Thiên ôm Kinh Kinh trong ngực, : "Hồi Kinh."

      Kinh Kinh lại đứng lại, nàng nghĩ đến Diêu Viễn Từ ở nhà vẫn nhớ tới tiểu tiên nữ! Nếu như lần này trở về, nàng còn muốn thân phận thiếu phu nhân?

      Bọn họ hợp hai làm rồi, chính là phu thê.

      Diêu Thiên cau mày : "Ngươi còn muốn ở nơi này với Vân Phỉ sao?"

      Kinh Kinh ngẩng đầu nhìn Diêu Thiên, sau đó : "Sau khi ta trở về vẫn tách khỏi ngươi, hay là thế này cũng tốt."

      Diêu Thiên giật mình, : "Tại sao muốn tách ra?"

      Kinh Kinh cúi đầu : "Ta làm cho thiếu gia viết hưu thư cho ta, ta sớm phải là Thiếu phu nhân quốc sư phủ."

      Diêu Thiên vốn là muốn trở về phải thế nào với Diêu Viễn Từ để cho cam tâm tình nguyện viết hưu thư, nhưng nghe Kinh Kinh như vậy khỏi hết sức kinh ngạc : "Ngươi như thế nào làm được?"

      Kinh Kinh : "Thời điểm cưới Tố Vân ta giúp , cho nên đòi tới."

      Diêu Thiên cười : " ngờ ngươi lại có phần tâm tư này." đúng, lúc ấy bọn họ còn chưa có phần tình cảm cấm kỵ này, vì sao nàng muốn hưu thư?

      Kinh Kinh nghe khích lệ khẽ mỉm cười, lập tức lại nghe Diêu Thiên lạnh lạnh nhạt : " ra là sớm muốn rời khỏi quốc sư phủ?"

      Kinh Kinh lập tức : "Là muốn rời , chỉ là bỏ được A Cha...... phải, là bỏ được...... Diêu Thiên ngươi."

      Trong lòng Diêu Thiên lập tức thoải mái như uống mười tám ly tiên lộ (nước tiên), : " đúng như thế sao?"

      Kinh Kinh gật đầu : "Nếu ta sớm rời khỏi quốc sư phủ, cũng là bởi vì bỏ được ngươi mới lưu lại."

      Diêu Thiên khỏi suy nghĩ miên man, chẳng lẽ nha đầu này sớm có tình cảm với mình, chỉ là bởi vì tương đối u mê với chuyện cảm tình mới có thể như vậy? Nếu là như vậy, ngược lại chính mình biết quá muộn.

      vỗ vỗ đầu của nàng cười : "Nếu có hưu thư, ta coi như liều mạng vị trí quốc sư này khó giữ cũng đón ngươi vào phủ, lấy thân phận quốc sư phu nhân."

      Kinh Kinh ngờ chuyện dễ dàng như thế, trong lòng lại có tia giãy giụa, : "Nhưng là......" Sau khi vào phủ có thể gặp lại Diêu Viễn Từ, đến lúc đó trả lời như thế nào?

      Diêu Thiên lại cho nàng lưu lại, : " đường ta tự nghĩ biện pháp, tóm lại rời trước lại ."

      cứng rắn lôi kéo nàng ra ngoài, kết quả ngay cả lời từ biệt với sư tỷ cũng được.

      Bên ngoài sớm chuẩn bị xe ngựa, Diêu Thiên lần này hết sức kiêng dè cùng xe với Kinh Kinh, chỉ để lại mấy cận vệ bên ngoài chờ để dễ hành động.

      Ra khỏi thành, bên ngoài hoa núi rực rỡ, Diêu Thiên phân phó xe ngựa chậm, vừa vừa ngắm cảnh.

      Nhưng Kinh Kinh vừa ngắm cảnh lại vừa đỏ mặt, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Diêu Thiên, sau đó lại nhìn hoa dại bên đường. Diêu Thiên im lặng, đây là so xem có đẹp mắt hơn hoa dại hay ?

      "Cái đầu này lại nghĩ cái gì?" Diêu Thiên thương nhìn nàng cái, cười hỏi.

      Mặt Kinh Kinh càng đỏ : "Mọi người đều có chuyện kia chính là phu thê, chúng ta sau này là phu thê sao?"

      Diêu Thiên biết nàng đơn thuần, vì vậy gật đầu : "Vô luận người ta như thế nào, ta Diêu Thiên nhất định lấy ngươi làm vợ."

      Kinh Kinh xoa xoa tay : "Vậy ta nhất định chờ đến ngày đó, ngược lại đáng giá." Vừa đau lại kỳ quái, nàng thiếu chút nữa nhịn được mà trốn.

      Diêu Thiên nghe nàng như vậy khỏi rung động trong lòng, đưa tay kéo tay của nàng, : "Là ta đúng, biết ngươi là lần đầu cũng thể nhịn xuống, bị thương sao?"

      Kinh Kinh lắc đầu : " có, chính là đau...... đau đớn hai ngày." Nàng giơ hai ngón tay lên lại hạ xuống, chọc cho Diêu Thiên vừa thương vừa , hận thể triền miên lần nữa.

      Diêu Thiên ôm chặt nàng, : " sao? Về sau lại đau nữa......"

      "Cái gì?" Kinh Kinh đột nhiên giống như xù lông nhảy dựng lên, đầu thiếu chút nữa đụng vào buồng xe.

      Tác giả có lời muốn : hai người về nhà ngọt như mật sao?

      Chỉ: chớ vọng tưởng
      Last edited: 5/10/16
      Nhiên Nhiên, Hale205meoden0003 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: tươi đẹp và ưu thương, bí mật lớn chuyện nam nữ bị vạch trần?

      Edit: tan_hye



      Diêu Thiên hiểu nàng vì sao như thế, vội vàng : "Được được, tuyệt đối đau." Thời điểm làm tiếp tận lực phải học chút kiến thức, làm cho nàng có áp lực tâm lý mới được.

      Nhưng cả người Kinh Kinh giống như bị sương lạnh vây lại, nhảy vọt qua liền ỉu xìu ở bên, run giọng : "Còn phải làm như vậy sao? phải...... phải chỉ lần động phòng sao?" Cái loại chuyện đáng sợ đó cả đời làm lần là đủ rồi, tại sao còn phải làm tiếp, vậy muốn làm mấy lần đây?

      Diêu Thiên bóp trán, ra nàng cho là, chuyện nam nữ trong phòng cả đời chỉ làm lần, lần kia gọi động phòng!

      giật giật khóe miệng, : "Chuyện này......" Phải giải thích thế nào đây? quá nặng, chỉ sợ nàng sợ hơn, quá về sau nàng cho mình đụng làm thế nào?

      Diêu Thiên rối rắm, hồi lâu vẫn thể nào trả lời được.

      thông minh cả đời, ngờ chỉ việc này lại làm khó .

      Kinh Kinh thấy Diêu Thiên khó xử, nghĩ đến lúc đó vẻ mặt kích động, nếu như làm như vậy có thể làm cho càng thêm thích mình, vậy mình chịu lần cũng được.

      "Vậy ta...... Nhịn lần nữa được ?"

      Diêu Thiên cũng phải muốn nàng nhịn, run rẩy khóe miệng : "Tốt!" Lần này nhất định thể để cho nàng cho rằng phải nhẫn nhịn.

      Thế nhưng dọc đường có địa phương nào có thể cho hai người xuống nghỉ ngơi?

      nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, nhếch môi cười tiếng : "Phía trước hẳn có đại trạch viện, tới đó ngủ lại."

      Người bên ngoài đáp ứng tiếng, chỉ chốc lát sau xe ngựa ngừng lại.

      Kinh Kinh cảm thấy rất kỳ quái, trời còn chưa có tối đâu làm sao lại tìm địa phương nghỉ ngơi. Nhưng vừa đến đại trạch viện này, nàng cảm thấy nơi này rất phù hợp quan niệm thẩm mỹ của công công Diêu Thiên.

      Trong dãy núi có tòa đại trạch tĩnh mịch, thoạt nhìn cũng cũ lắm, hơn nữa cảnh trí rất đẹp.

      "Nơi này là?" Kinh Kinh hỏi Diêu Thiên đỡ nàng xuống xe.

      Diêu Thiên : "Trước kia, nơi này là địa phương ta bị giam cầm."

      "Giam cầm?"

      "Đúng vậy, khoảng thời gian rất dài nhưng là rất bình thản. thôi, cùng vào." Diêu Thiên dắt tay của nàng, người bên cạnh đều trung thành đến chết với mình, cần hoài nghi chuyện trái luân thường bị người truyền ra ngoài.

      Đại trạch vẫn có người trông giữ, lúc này lão đầu nhi (ông già) ra mở cửa, thấy người tới lại là Diêu Thiên khỏi ngẩn ra, : " ngờ còn có ngày ngài trở về."

      "Đúng vậy, ta cũng vậy ngờ." Diêu Thiên giương mắt liếc mắt nhìn bên trong, : "Vẫn như trước kia, có thể nhờ Việt bá chuẩn bị cho chúng ta gian phòng hay ."

      Việt bá liếc mắt nhìn Kinh Kinh, cái gì cũng mời bọn họ vào.

      có ai theo vào, bọn họ đều dừng ở bên ngoài.

      Kinh Kinh bị lôi kéo, vừa vừa : " mình ngươi bị giam ở loại địa phương này sao?"

      Diêu Thiên : ", còn có hoàng thượng."

      Kinh Kinh : "Hai người các ngươi?"

      Diêu Thiên cười : "Đúng vậy, bởi vì chân chính muốn lật đổ tiền triều thay đổi tất cả chỉ có chúng ta mà thôi."

      Kinh Kinh cảm thấy trong ánh mắt của lộ ra kiên định chưa bao giờ có, vì vậy : "Như vậy các ngươi bị nhốt bao lâu."

      Diêu Thiên : "Hai năm, lúc ấy ở gian phòng này, còn ta ở gian phòng kia."

      Trong lòng Kinh Kinh đột nhiên cảm thấy thoải mái, nhìn mặt lại lộ ra vẻ mặt hoài niệm càng thêm tức giận, : "Vậy hôm nay ta ngủ gian phòng này, ngươi ngủ phòng của tốt lắm." Nàng cũng muốn Diêu Thiên có thể hoài niệm đoạn quá khứ, cho nên tự động phân phối gian phòng xong rồi.

      Diêu Thiên cười : "Nha đầu ngốc, ngươi và ta phải ngủ căn phòng."

      Mặt Kinh Kinh đỏ lên : "Vậy, phải làm......" Lời còn chưa dứt miệng bị che, Diêu Thiên nhìn Việt bá : "Có thể phiền toái Việt bá lại đun chút nước nóng hay ."

      Việt bá Đạo: "Dĩ nhiên có thể, thức ăn cũng chuẩn bị sao?"

      Diêu Thiên : "Chuẩn bị , đơn giản chút cũng được, sau đó bưng vào trong phòng."

      Việt bá gật đầu đáp ứng, tuổi tuy lớn nhưng trong lòng cũng hiểu. Vẻ mặt Diêu Thiên coi như chỉ liếc mắt cũng biết nghĩ muốn làm cái gì, vì vậy quả nhiên chuẩn bị thức ăn đơn giản, nước tắm ngược lại chờ bọn ăn xong đun mới tốt.

      Những lời này lại hợp ý Diêu Thiên, chỉ là đơn giản rửa mặt, sau đó quay đầu lại phát Kinh Kinh giơ khăn lông chờ đợi.

      Trong lòng khỏi ấm áp, tuy trước kia nàng cũng phục vụ như vậy, nhưng nghĩ đấy chẳng qua là tạm thời, chờ ngày quan hệ với Viễn Từ tốt hơn nàng tự rời . Nhưng ngờ, người của nàng vẫn còn ở bên cạnh mình.

      Nhận lấy lau lau : "Về sau ngươi cần như vậy, tại chúng ta......" Hình như còn chưa phải là phu thê, hơn nữa đường này chỉ sợ rất khó .

      Kinh Kinh : "Ta quen rồi."

      Ngồi xuống cùng ăn cơm, Diêu Thiên thấy Kinh Kinh gắp thức ăn cho mình, động tác tự nhiên như vậy. muốn gặp miếng thịt cho nàng, nhưng mặt đỏ ửng, mới bỏ thịt vào trong chén của nàng.

      Kinh Kinh rất vui vẻ : "A Cha lần đầu tiên gắp món ăn cho ta!"

      Mặt Diêu Thiên tái xanh, : "Gọi tên."

      "Ừ, Diêu Thiên." Kinh Kinh lập tức , cái thói quen này khi thành phải đổi là có thể đổi.

      Cơm rất nhanh ăn xong, khí ăn cơm hết sức ấm áp.

      Rất nhiều năm Diêu Thiên vẫn mình, tại chuyện mong đợi sắp xảy ra này trong ngực thậm chí khỏi có chút kích động.

      Chờ Việt bá nước tắm được rồi, Diêu Thiên thử nước ấm chút : "Ngươi trước tắm !" ra càng muốn hai người cùng nhau tắm, bởi vì Việt bá thế nhưng lại mang thùng nước tắm lớn nhất tới.

      Kinh Kinh đỏ mặt : "Ta...... Thời điểm ta tắm chưa từng có người khác đứng ở bên cạnh."

      Diêu Thiên ngọt ngào trong ảo tưởng như bị kim đâm lỗ hổng, : "Ta cũng phải người ngoài, ngươi và ta có phu thê chi thực ( làm chuyện phu thê) còn sợ gì?"

      Kinh Kinh nghĩ cũng phải, sư phụ cũng chỉ có nam nhân cùng nữ nhân hợp làm thể chính là người thân cận nhất đời rồi. Nàng đưa tay muốn cởi vạt áo, lại nâng lên mắc cở đỏ bừng mặt : "Vậy ngươi, xoay qua chỗ khác được ?"

      Diêu Thiên thấy dáng vẻ nàng như vậy phía dưới thành trụ chống lên rồi, cứng ngắc xoay người , lại thấy đất cái bóng dáng nho từ từ cởi quần áo xuống.

      Dưới ánh trăng bóng dáng của nàng rất , nhưng lại đặt toàn bộ dáng người ở mặt đất.

      Bộ ngực cao vút, thắt lưng mảnh khảnh.

      Trong ngực Diêu Thiên như có vật sắp nhảy ra bên ngoài, cho dù là lần đầu giao hợp với phu nhân trước kia cũng có khẩn trương như vậy.

      Rốt cuộc vẫn nhịn được, Diêu Thiên lần đầu tiên cảm thấy định lực của mình tốt.

      nhanh chóng cởi y phục, lúc Kinh Kinh cúi đầu chiến đấu với cái tất đột nhiên ở phía sau ôm lấy nàng về phía thùng tắm.

      "A......" Kinh Kinh sợ hết hồn, lúc kinh ngạc thấy Diêu Thiên ngồi ở đối diện mình.

      Mặt nàng đỏ lên, : "Ngươi cởi y phục là nhanh."

      Diêu Thiên cười : "Là ngươi cởi chậm." cúi đầu nhìn nàng, đôi tay cũng vòng lên sờ cổ ngọc của nàng, lại xuống phía dưới.

      "Ngươi đừng sờ ta." Càng sờ càng nóng, Kinh Kinh có chút chịu nổi.

      "Ta giúp ngươi tắm." Diêu Thiên thừa nhận mình muốn cho nàng hiểu thêm chuyện tốt đẹp giữa nam nữ, mới cố nhẫn nại khiêu khích nàng như vậy.

      Mà Kinh Kinh chỉ cảm giác chính mình có chút kỳ quái, thân thể lại bởi vì vuốt ve mà run rẩy, run rẩy.

      loại cảm giác khác thường từ bụng truyền lên, lan tràn thẳng xuống phía dưới.

      "Thoải mái ?" Diêu Thiên áp thân thể về phía nàng, đến gần bên tai của nàng .

      "Thoải mái...... Cũng thoải mái, cảm giác là kỳ quái, là nhột......" Kinh Kinh co rụt cổ lại, cảm thấy Diêu Thiên cố ý hà hơi ở bên tai nàng.

      Tiểu nha đầu này thân thể thế nhưng cũng mẫn cảm, đến bước này còn cảm giác tự nhiên. Xem ra, phải thêm chút sức lực mới được.

      Diêu Thiên ở trong nước xoay thân thể Kinh Kinh lại, để cho nàng ngồi ở chân mình, sau đó nâng hai chân nàng trái phải giơ lên làm trào nước tắm ra ngoài, chính mình vừa vuốt ve bụng và ngực của nàng, vừa : "Chớ lộn xộn, ta giúp ngươi tắm rửa sạch ."

      Kinh Kinh rất thẹn thùng, nhưng toàn thân vô lực mà co quắp ở trong lòng , : "Ừ......" Dưới mông có cái gì đó cực nóng rung động, nàng biết là cái gì, nhưng nó luôn đứng thẳng sao? Vậy thời điểm Diêu Thiên bộ nhất định thuận tiện......

      Diêu Thiên nhẫn nại tính tình từng chút từng chút cho nàng biết, : "Nam nhân và nữ nhân bởi vì muốn tình cảm càng thêm tốt hơn, rất thích làm loại chuyện đó, thí dụ như ta càng thích nha đầu ngươi lại càng muốn cùng ngươi làm loại chuyện đó."

      "Loại chuyện đó là?" Nơi quan trọng của Kinh Kinh được vuốt ve an ủi, cả người càng thêm cứng ngắc. Nhưng lại cảm thấy nơi đó trong nước vừa ướt vừa trơn hết sức thoải mái, thế nhưng muốn tránh thoát.

      Diêu Thiên : "Chính là việc ngày đó ta làm với ngươi."

      Kinh Kinh chỉ cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ , : "Ừ...... Nhưng là đau."

      Diêu Thiên thổi hơi ở bên tai nàng : "Ta bảo đảm lần này chỉ có chút, lần sau tuyệt đối đau. Ngươi phải tin tưởng ta, nha đầu?"

      "Tin tưởng, ừ...... Tin tưởng......" Kinh Kinh muốn kẹp chặt hai chân, nhưng phát giác tay Diêu Thiên lại hề rời , thậm chí còn đút ngón tay vào bên trong.

      Dị vật vừa vào, nàng thoải mái nhíu nhíu mày, bất quá cùng nước mà vào, động tác lại dịu dàng khác thường, khó chịu chỉ trong nháy mắt biến mất.

      "Đau ?" Diêu Thiên dừng hôn gò má của nàng hỏi.

      " đau...... Chỉ là có chút trướng." Kinh Kinh thực trả lời.

      ngón tay cũng ngại trướng, biết ngày đó nàng ấy thừa nhận thế nào. Diêu Thiên thở dài, : "Từ từ quen, đến ngoan ngoãn cần kẹp tay của ta, ta đau."

      Kinh Kinh lúc này mới nghĩ đến chân mình vẫn kẹp chặt, nghe được đau liền từ từ mở ra, : "Ngươi cần làm chuyện gì kỳ quái......"

      Diêu Thiên cười : " biết, loại chuyện như vậy có gì lạ." Nha đầu này lực chân , xem ra rất sợ, muốn bảo vệ mình.

      Bởi vì ở trong thùng tắm cần lo lắng có thoải mái, đợi chân nàng vừa mở ra lại từ từ rút ngón tay ra, lại từ từ đút vào. Như thế vài chục cái, Kinh Kinh mới thích ứng, toàn thân bắt đầu buông lỏng, ánh mắt cũng biến thành mê ly. [dien,dan,le,quy,don]

      Đây là điềm báo nữ nhân động tình, đặc biệt là chính Diêu Thiên cũng cảm thấy biến hóa của nàng.

      "Bây giờ là phải thoải mái hơn?"

      "Ừ...... Nhưng là, tại sao dùng ngón tay?" Ngày đó dùng phải là ngón tay!

      "Bởi vì muốn cho nha đầu thoải mái hơn, khổ sở." Diêu Thiên chính mình nhẫn nại, tốc độ nhanh hơn. Tốc độ nhanh hơn tiểu nha đầu lại chịu nổi, lắc mông : " kỳ quái, cần......"

      Diêu Thiên dụ dỗ nàng tựa như dụ đỗ tiểu hài, giọng của mình khàn khàn đến cách nào nghe cái gì: "Nha đầu chịu đựng chút, lập tức thoải mái, ta cũng vậy nhẫn nhịn......"

      Lạch cạch, giọt mồ hôi rơi đầu Kinh Kinh, lúc này nàng mới mở mắt thấy Diêu Thiên thế nhưng đầu mồ hôi. Là mình lộn xộn đè lên , còn kẹp đau ngón tay của ?

      Nàng , tại sao hai người cũng khổ sở như vậy còn phải tiếp tục làm? Nhưng nếu Diêu Thiên thích, càng thích càng phải làm chuyện này, như vậy tùy ! Kinh Kinh nhắm mắt lại, lần này là buông lỏng mình.

      Đồng thời buông lỏng ngược lại có kỳ quái như vậy nữa, lửa nóng ở bụng quanh quẩn , mà là đột nhiên bừng lên chạy ra khỏi cái cửa động.

      "A......" Kinh Kinh sợ hết hồn, cúi đầu muốn nhìn có phải kinh nguyệt tới hay , thế nào có cái gì đó nóng nóng chảy ra ngoài. Nhưng mặt nước yên lặng, cũng có máu nổi lên.

      Tác giả có lời muốn : ra chính cũng phải là rất hiểu, cũng biết có phải dạy loạn hay , là dạy, phải giao nộp
      Last edited: 5/10/16
      Nhiên NhiênHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :