1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha chồng độc thân đùa rất vui - Dạ Tử Vũ (44/49)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ầy, ra là gặp trước rồi

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 25: ân tình hoặc là tình , khó vẹn cả đôi đường!

      Editor: tan_hye



      Kinh Kinh ngồi dậy, hối hận vừa rồi mình lung tung.

      Nhưng biết tại sao, ánh mắt nhìn thấy của Diêu Viễn Từ kia lại làm cho nàng cách nào dối nữa.

      Nàng lúng túng cười tiếng : "Chuyện này cầu ngươi......"

      "Ta biết có khả năng với phụ thân, nhưng là tiểu tiên nữ ngươi vì sao chịu thừa nhận, ta...... Ta đối với ngươi......" đẩy bánh xe gỗ vào trong, vào về phía giường ở đối diện.

      Kinh Kinh biết vì sao đột nhiên nắm chặt vạt áo chính mình trốn ở giường, : "Chờ chút, liền tính là ta nhưng chúng ta cũng có quan hệ gì."

      Diêu Viễn Từ ngừng lại, mặt tràn đầy vẻ bi thương.

      "Tiểu tiên nữ năm đó cứu ta, Viễn Từ tuy biết xứng nhưng vẫn nhịn nhớ nhung trong lòng, có thể cho ta thời gian hay , để cho ta báo đáp ngươi."

      "Báo ân?" Kinh Kinh thở phào nhõm, nếu như là chỉ muốn báo ân vậy sợ rồi.

      "Ừm, nhưng là trừ ân tình lúc ấy ra Viễn Từ cũng bị hấp dẫn bởi ca khúc của tiểu tiên nữ, nhạc thanh linh (thanh: trong sạch, thanh thuần; linh: tâm hồn) như vậy có thể rửa sạch tâm hồn kẻ địch. Người có tiếng ca như vậy nhất định là người có tâm hồn rất đẹp, cho nên......"

      "Ngươi hiểu lầm, ta cũng tốt đẹp như ngươi nghĩ như vậy." nên đâu, tại sao lời của làm cho mình rợn cả tóc gáy!

      "Mặc dù từ lúc ngươi gả vào cửa chúng ta rất ít chuyện với nhau, nhưng mà ta cũng biết ngươi là người tranh giành, nếu cũng cho Tố Vân vào cửa. Ta đối với ngươi như vậy, ngươi cũng tức giận, còn giúp ta rất nhiều lần, ngươi rộng lượng lại có nữ tử nào có thể làm được?" Nhớ lại chuyện lúc trước, nàng vẫn luôn nhẫn nhịn với mình.

      "Cái này......" Có thể dùng cách có trách nhiệm này để quan hệ của hai người sao? Lòng của nàng có ở người của tự nhiên lấy tâm dùng ở người .

      Diêu Viễn Từ lại đẩy bánh xe gỗ tới đụng vào giường, thân thể nghiêng về phía trước : "Kinh Kinh, xin lỗi......" đưa tay, muốn nắm đôi tay tắm sạch thân thể cho lúc .

      "Dừng tay, ngươi muốn làm cái gì?" thanh lạnh lẽo ở bên ngoài cửa .

      Mà Linh nhi theo sau lưng Diêu Thiên, thấy chính là tình hình như vậy.

      Thiếu phu nhân nhà nàng trốn ở giường, đôi tay túm chặt váy hình như có chút sợ hãi. Mà thiếu gia hết sức đến gần giường, vươn tay muốn lôi kéo cái gì, thấy thế nào cũng giống nam nhân dùng sức mạnh với nữ nhân.

      Chẳng trách Diêu Thiên tức giận, ngay cả Linh nhi cũng có chút lo lắng thiếu gia của nhà bọn họ làm những gì với thiếu phu nhân. Nhưng nghĩ lại, đúng!

      Bọn họ là phu thê, làm cái gì cũng là bình thường !

      Nhưng tình hình trước mắt cũng bình thường, Diêu Thiên quát Diêu Viễn Từ lập tức thu tay về, : "Ta...... Ta cũng chỉ là chuyện với Kinh Kinh, chẳng hề làm gì cả."

      Diêu Thiên nhìn về phía Kinh Kinh, thấy nàng do dự chút, sau đó cũng liều mạng gật đầu.

      với Diêu Viễn Từ: "Ngươi theo ta ra ngoài."

      Diêu Viễn Từ ngẩng đầu với Kinh Kinh: "Tiểu...... Kinh Kinh cần phải sợ, ta chậm chút trở lại thăm ngươi."

      Nhưng lời này đến tai Diêu Thiên lại có ý nhạo báng, Kinh Kinh biến thành Tiểu Kinh Kinh, nắm chặt đôi tay đau đớn đến trong lòng run rẩy.

      Mới vừa nghe Thiên Ly báo lại, Diêu Viễn Từ vào gian phòng Kinh Kinh nửa canh giờ chưa hề ra. vòng vo mười mấy bước trong phòng, chỉ là mười mấy bước dùng hết chịu đựng của .

      Đầu óc trống rỗng xông thẳng vào, tiếp liền phát màn này.

      "Viễn Từ, ngươi vừa rồi thiếu chút nữa làm hại nha đầu kia khóc lên." Là muốn khóc, hơn nữa còn túm lấy y phục khóc.

      Diêu Viễn Từ ngờ mình thiếu chút nữa hù dọa tiểu tiên khóc, vội : "Ta muốn hù dọa nàng, ta chỉ là muốn ở chung với nàng, dù sao là phu thê."

      Diêu Thiên lạnh nhạt : "Sao lúc ngươi kiên quyết cưới Tố Vân vào cửa nghĩ như vậy." xong lại cảm thấy mình nhiều lời, theo lý mà nếu như Viễn Từ và Kinh Kinh hòa hảo phải nửa đời sau của nàng có nơi dựa vào sao? là trưởng bối của nàng, cho dù có thể chăm sóc nàng đời, nhưng lại cho nàng được khoái hoạt và hạnh phúc giữa phu thê cần có.

      "Ta...... Ta lúc đó biết nàng tốt, nhưng bây giờ ràng." Diêu Viễn Từ chính mình cũng vô cùng hối hận, trừ câu này cũng biết nên cái gì mới tốt.

      Diêu Thiên bị gió đêm thổi từ từ trầm tĩnh lại, lúc đầu kích động đến bây giờ bình tĩnh thời gian cách nhau rất lâu, trước kia vô luận gặp phải chuyện gì luôn có thể nghĩ trước bước so với người khác, thế nhưng bây giờ bước này cũng nghĩ tới.

      Thở dài hơi, : "Có số việc phải từ từ, ngươi trở về trước !" xong cũng về phía thư phòng của mình.

      Nhưng mỗi bước chỉ cảm thấy mỗi bước nặng thêm phần, câu kia ‘ có số việc phải từ từ ’ giống như dao găm cắt vào tim của chính .

      Diêu Viễn Từ nghĩ cũng đúng, loại chuyện như vậy phải từ từ.

      Huống chi trong biển người mênh mông tới ngày nào đó có thể tìm được tiểu tiên nữ là vạn hạnh trong bất hạnh (trong cái rủi có cái may), về sau muốn dùng tất cả tâm tư ở người của nàng, coi như là phế nhân cũng muốn cho nàng hạnh phúc.

      Hai phụ tử đều có tâm riêng về , về Kinh Kinh, mình nàng ngồi ở giường nghe Linh nhi vừa dọn dẹp vừa : "Cuộc sống khổ sở của thiếu phu nhân cũng qua, ta coi dáng vẻ thiếu gia nhất định là có lòng muốn hòa hảo với ngươi, đến lúc đó các ngươi cầm sắt hòa minh (vợ chồng hòa hợp) còn sợ cái Tố Vân đó tới can thiệp sao?"

      Cầm sắt hòa minh? Những lời này nên dùng ở người bọn mới đúng.

      " sao?" Kinh Kinh nhàn nhạt trả lời câu, vừa rồi công công tới đây nàng vốn là cực kỳ vui vẻ, nhưng trong nháy mắt hai người đều biến mất.

      Đây là ý gì?

      Nàng có cách nào chỉ có thể truyền tin cho sư phụ, hỏi làm như thế nào để nữ nhân có thể biết người nam nhân có nàng hay .

      Bên kia sư phụ nhận được lá thư này vui mừng, nghĩ đồ đệ chính mình rốt cuộc thông suốt, nghĩ nàng hay . Vì vậy vội vàng viết thư hồi , ở trong thơ còn hôn đại biểu tâm ý của mình.

      Nhưng cái vết hôn màu vàng đó trực tiếp bị đồ đệ bất hiếu kia bỏ quên, nàng lập tức thẳng vào vấn đề nhìn nội dung.

      Sư phụ rất thích chia nội dung thành nhiều điểm, cho nên lần này lại phân làm ba điểm.

      Điểm thứ nhất, sau khi nam nhân thích nữ nhân nhất định là rất muốn thấy nàng, chính là cái loại ngày gặp như cách ba năm.

      Điểm thứ hai, điểm thứ hai, sau khi nam nhân thích nữ nhân nhất định thích nhìn nàng ở chung chỗ với nam nhân khác, nếu nhất định nổi giận, tức giận, tâm tư rối loạn, thậm chí trở nên bùng nổ, thậm chí trực tiếp cưỡng bức nữ nhân này. ( Cho nên, đồ nhi ngàn vạn đừng cắm sừng cho vi sư. ) Câu ấy lại bị bỏ quên Kinh Kinh.

      Điểm thứ ba, sau khi nam nhân thích nữ nhân nhất định muốn thân thể của nàng, chỉ cần cố gắng hấp dẫn, nhất định lấy được đồ ngươi nghĩ đến. ( Cho nên đồ nhi cứ tới , ta ngày ngày chờ nhữ (ngươi) tới hấp dẫn! ) Câu ấy cũng bị Kinh Kinh bỏ quên!

      Ba điểm này sau khi xem xong, Kinh Kinh tính toán hành động.

      Nàng trực tiếp coi như nhìn thấy điều thứ nhất, bởi vì hai người cũng thấy mặt làm sao biết có thích mình hay , có phải hay nghĩ tới mình?

      bằng trực tiếp dùng điều thứ hai điều thứ ba lại đơn giản chút, cho nên nàng quyết định sử dụng cả hai cái.

      Ngày thứ hai nàng mặc hơi có chút gợi cảm, chải mái tóc phụ nhân, đem trọn cái cổ ngọc lộ ở bên ngoài. Cổ áo cũng mở lớn nhất, nhìn như vậy hẳn là sai.

      Bởi vì lần trước sau khi cởi cái yếm cảm thấy người nào đó lưu luyến ở ngực nàng mấy lần, nàng cảm thấy được hiệu quả đại khái tệ, vì vậy lần này lại để bên trong trống .

      Mặc như vậy gặp công công, ít nhất liếc mắt nhìn !

      Kinh Kinh từ trước đến giờ là rất có tính nhẫn nại, vì vậy thu thập xong lập tức bưng canh chuẩn bị xong chạy thẳng tới thư phòng của Diêu Thiên.

      Nhưng vừa tới ngoài cửa bị ngăn ngoài cửa, những người hầu này thế nhưng : "Quốc sư đại nhân phân phó, xử lý quốc thể để cho người ngoài đến gần."

      "Ta phải người ngoài, ta là......"

      " gặp bất kỳ ai, nhất là thiếu phu nhân, mời về."

      Tại sao nhất là thiếu phu nhân? Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì nên ngăn mình ở ngoài?

      Kinh Kinh , : "Canh kia có thể mang vào , cứ ta tự mình nấu lâu, uống có thể...... cường kiện thân thể......" xong nhìn vào bên trong mấy lần .

      Bên trong Diêu Thiên nhận được canh, trong lòng vẫn là vô cùng ấm áp. Vội vàng để cho người hầu lấy chén tới múc uống..., mùi vị cũng tệ lắm, ngờ nàng còn có tài nghệ này.

      Khóe miệng khẽ mỉm cười, nếu là thường được uống canh của nàng tồi. Chỉ là uống xong trở về chỗ cũ ngồi xuống, là canh bổ.

      Thấy vậy nha đầu nhất định cho là thương thế của còn chưa tốt cho nên mới hầm canh bổ cho , tâm địa ngược lại tệ. Uống hết canh, giao chén cho người hầu : "Bảo thiếu phu nhân về sau cần làm những thứ này, có người hầu làm cho."

      Người hầu đáp ứng xuống, nhưng Kinh Kinh biết canh của mình được uống hết trong lòng cứ vui vẻ nở hoa.

      Nhớ sư phụ từng nam nhân thể ăn quá nhiều đồ bổ, nếu càng muốn nữ nhân. Cho nên thời điểm nàng ở bên cạnh, sư phụ ngay cả chút đồ bổ cũng ăn, là sợ mình đại phát thú tính. Lúc ấy nàng hiểu, nhưng bây giờ hiểu.

      Nàng sớm tìm hiểu qua, ra thương thế công công tốt hết rồi, nếu như vẫn đưa thuốc bổ cho , chỉ sợ sớm muộn cũng muốn nữ nhân.

      Mà người hầu bên cạnh chỉ có nam nhân cũng có nha đầu phục vụ, đến lúc đó!

      Hắc hắc......

      Chỉ là điều kiện tiên quyết là, nghĩ biện pháp để cho gặp mình.

      Vì vậy ngày thứ hai nàng tiếp tục đưa canh, ngày thứ ba, ngày thứ tư, đến ngày thứ năm canh này có chút biến vị rồi......

      Diêu Thiên chỉ uống vài hớp, để xuống thở dài : "Nhất định là người hầu nấu rồi......" Nàng đại khái mất tính nhẫn nại chơi đùa với Viễn Từ rồi, nghe Thiên Ly mấy ngày nay bọn họ luôn chạm mặt, mặc dù thời gian lâu nhưng là khí hình như hết sức thoải mái.

      Người hầu lại : "Nghe người ta là ngày hôm qua thời điểm thiếu phu nhân nấu canh bị bỏng tay, nhưng nàng lại muốn để cho người khác chạm tay vào nguyên liệu nấu ăn, đại khái là vì như vậy !"

      "Cái gì?" Diêu Thiên đứng lên vừa đến cửa trước lại vòng trở lại, : " mời đại phu tới xem, bôi thuốc rồi sao?"

      Người hầu : " bôi thuốc rồi, có chuyện."

      Diêu Thiên dùng toàn bộ khí lực ngồi xuống, nhìn chút canh biến vị từ từ uống vào, kỳ quái là ràng uống ngon như trước lại vẫn cảm thấy hết sức ngọt ngào.

      nữ nhân có năng lực vì như vậy, vô luận là đối với là loại tình cảm như thế nào đều cảm thấy sống đời này đáng giá.

      Nhưng ngày thứ hai, vị canh cũng đúng đúng, cau mày hỏi "Thương thế của thiếu phu nhân còn chưa tốt sao?"

      Người hầu : "Nô tài biết."

      Diêu Thiên vẫn là uống hết canh, : " lấy thuốc trị thương thượng hạng lần trước hoàng thượng ban cho tới đưa cho thiếu phu nhân, thuận tiện hỏi thăm chút thương thế của nàng ra sao."

      Người hầu đáp ứng tiếng , sau khi trở về trả lời thương thế tốt rồi, thuốc cũng thu.
      Last edited: 4/10/16
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: hai đứa càng sai, càng nhìn tâm càng phiền

      Editor: tan_hye


      Diêu Thiên vốn là buông xuống tâm tình lo lắng, ngờ chính là ngày thứ hai nhận được giống nhau canh biến chất.

      Càng uống vị càng đúng, cho tới bây giờ trừ dược liệu còn vị khác. là canh, còn bằng là nấu thuốc.

      Diêu Thiên vẫn là uống tiếp, tâm tình cũng càng ngày càng tốt.

      Đợi đến ngày uống thuốc như uống mồ hôi đều khó có thể nuốt xuống, rốt cuộc nhịn được muốn nhìn thương thế của Kinh Kinh ra sao, tại sao lại làm ra canh khó uống như vậy.

      Căn cứ vào tình hình người khác chiều nào đó len lén tới bên ngoài phòng bếp, kết quả nghe được thế nhưng là hai người chuyện, người nam nhân nữ nhân.

      "Ta rồi, ngươi cần phải mỗi ngày đều theo ta." Đây là Kinh Kinh .

      " sao, ngươi tận đạo hiếu tự nhiên ta muốn bồi." thanh Diêu Viễn Từ.

      Diêu Thiên xuyên qua cửa sổ nhìn vào, nhìn Diêu Viễn Từ ngồi bên, Kinh Kinh vừa nhìn vào trong nồi bỏ dược liệu vừa nhìn , bởi vì chỉ ngồi còn có việc gì nên giúp nàng làm chút gì đó. Nàng có lẽ là sợ bị thương, cho nên liền tiếp nhận công việc trong tay , có đôi khi còn có thể chạm vào vết thương.

      ra là như vậy, trách được canh nàng nấu thay đổi vị, có người ở bên cạnh cùng với nàng bận bịu chỉ sợ có thời gian nếm thử canh là có vị gì.

      Diêu Thiên cười khổ, thấy tay Kinh Kinh có băng bó tin tưởng thương thế tốt hơn. xoay người, tiếp tục uống canh kia !

      Nhưng là, trước kia lúc biết trong miệng mặc dù khổ trong lòng lại ngọt. Bây giờ thấy này trong miệng và trong lòng khổ như nhau, khổ đều muốn phun ra.

      Nhưng tâm ý của Kinh Kinh thể lãng phí, thế nào cũng vứt bỏ thuốc mà ăn.

      Kiên trì nhiều ngày, buồn bực, bởi vì Kinh Kinh nấu thuốc là đại bổ, vốn cho là bởi vì mình bị thương bổ chút cũng là có thể. Nhưng là bất quá mới qua hơn mười ngày liên tục đại bổ, buổi tối ngủ cảm thấy có chút khó khăn, nhất là thời điểm nghĩ tới Kinh Kinh......

      ( nghĩ gì mọi người đều hiểu ...... Khụ! )

      thở dài, tối nay coi như tắm nước lạnh chỉ sợ cũng ngủ được.

      Chính lúc bực bồi, nghe bên ngoài : "A Cha ngủ chưa?" Là Kinh Kinh, mới vừa bình tĩnh tâm tình liền như ném đá vào mặt hồ yên tĩnh, gợn sóng vạn trượng.

      Người hầu : "Vâng, ngủ."

      Kinh Kinh : "A, vậy ta đây."

      Diêu Thiên bên này vừa mới thở phào nhõm, liền nghe tiếng kêu sợ hãi: "Ai da......" Đây ràng là thanh Kinh Kinh, sợ hết hồn mạnh mẽ ngồi dậy ngay cả giầy cũng xỏ lập chạy ra bên ngoài.

      Kết quả người đến bên ngoài, thấy nàng ngã xuống đất mà nguyên bản nam bộc canh giữ ở bên ngoài thế nhưng nhào vào người của nàng.

      Trong lòng chọc giận, quát to: "Ngươi làm cái gì, còn mau dậy.

      Nam bộc kia lập tức bò dậy, chưa từng thấy quốc sư đại nhân tức giận lớn như vậy, khỏi quỳ mặt đất cuống quít dập đầu : "Xin quốc sư tha thứ, ta chỉ phải..... Chỉ là......" Mình là ngã như thế nào lại nhớ được?

      Kinh Kinh cắn răng, cuối cùng nhìn thấy người.

      Mặt ngoài lại vội vàng : "Mới vừa lúc ta sắp ngã xuống ta kéo xuống theo, kết quả cùng nhau ngã."

      "Ngươi ra cửa thế nào mang theo nha hoàn? Ngay cả đèn cũng mang theo, đây phải là muốn ngã sao? Còn chưa chịu dậy, mặt đất lạnh lắm." Nhìn nàng cố gắng đứng dậy, nhưng vừa đứng lên lại ai da tiếng lại tiếp tục ngã xuống.

      "Thế nào?" Diêu Thiên đến gần bước hỏi.

      "Hình như trật chân!" Kinh Kinh cau mày, bộ dáng hình như hết sức thống khổ. chân của nàng có chút đau, bởi vì vừa rồi thừa dịp loạn dùng sức bấm lên chân của mình cái, bề ngoài bây giờ nhìn vào dáng vẻ nhất định giống như ngã ra sao.

      Diêu Thiên nhìn nam bộc kia chút : "Ngươi mời đại phu tới đây, sau đó xuống phía dưới nhận phạt mười trượng."

      Nam bộc kia gật đầu : "Vâng" xong ngay rồi.

      Mà Diêu Thiên lúc này ngồi chồm hổm xuống hỏi "Có thể đứng lên sao? Hay là ta......" vốn là muốn tìm người đến dìu nàng, nhưng đột nhiên thấy cái tay duỗi tại trước mặt , thực là để cho tới đỡ?

      Diêu Thiên nhìn tới đôi mắt ngây thơ của Kinh Kinh thở dài trong lòng, chỉ là cũng nỡ để nàng ngồi lâu đất, đưa tay cầm lấy tay của nàng kéo người lên.

      Nhưng Kinh Kinh đứng vững, thân thể lắc lư cái trực tiếp ngã vào trong ngực của .

      Ôm trong lòng nữ tử tâm niệm rất nhiều ngày tim Diêu Thiên Tâm nhảy lên thành đoàn, cũng biết mình làm sao lại như vậy thế nhưng cái gì cũng nghĩ muốn dìu người vào trong thư phòng.

      Sau khi tiến vào liền đặt người ở giường, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra bên ngoài. mặc dù để người nằm xuống, cái tay vẫn nắm tay Kinh Kinh buông.

      Kinh Kinh cảm thấy hôm nay giống, cặp mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm nàng buông, hình như muốn nuốt cả xương cốt nàng vào bụng.

      Nàng có chút sợ, nghĩ thầm sau khi nam nhân ăn quá nhiều thuốc bổ cũng như thế sao?

      suy nghĩ, nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang tới. Nhìn công công, thấy tựa như nghe thấy, vì vậy chủ động mở miệng : "Đại phu tới sao?"

      Diêu Thiên giật mình, vội vàng buông lỏng tay đứng lên.

      Chỉ chốc lát sau, vị lão đại phu ở phía ngoài : "Quốc sư đại nhân, xin hỏi gọi lão hủ vội tới xem bệnh cho thiếu phu nhân sao?"

      "Đúng, vào ." Diêu Thiên đưa lưng về phía Kinh Kinh, mắt nhìn ra bên ngoài.

      Lão đại kia phu sau khi vào trước hành lễ với Kinh Kinh, sau đó ngồi xuống kiểm tra chân của nàng, : "Chỉ là có chút đỏ lên có thương tổn tới xương, chỉ là gần đây vẫn là ít vận động tốt hơn. Thuốc cần uống, dùng chút rượu thuốc xoa chút cho máu lưu thông là tốt rồi."

      Diêu Thiên yên tâm, : "Như thế tốt, ngươi !"

      Lão đại kia phu đáp ứng tiếng liền xuống, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Kinh Kinh và Diêu Thiên.

      Kinh Kinh nghĩ đến tình huống vừa rồi của Diêu Thiên chính mình có chút khẩn trương, : "Vậy...... A Cha ta về trước đây, ngươi nghỉ ngơi sớm . Còn có, cần ở thư phòng, trở về phòng nghỉ ngơi mới tốt."

      Trong lòng Diêu Thiên buồn bực : "Trước lo cho chính ngươi, luôn bị thương." Đột nhiên quay đầu lại, thấy Kinh Kinh chống lên nửa người.

      Nàng gần đây thích mặc y phục rộng rãi, có lẽ là bởi vì nguyên nhân thời tiết càng ngày càng nóng.

      Chỉ là cùng cái chống vai vốn cổ áo nhiều, liền lộ ra màng lớn làn da trước ngực. Cổ họng vừa động, từ từ từng bước từng bước về phía nàng, quả đấm nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, trong lòng đấu tranh quyết liệt vài lần rốt cuộc lý trí mạnh mẽ thắng được khát vọng trong lòng.

      Kinh Kinh vốn là muốn trốn, nhưng khi nhìn đến công công bên kia giống như có lẽ chuẩn bị xong, ánh mắt của cho nàng biết, muốn đoạt lấy nàng.

      Kinh Kinh vừa sợ vừa buồn cười, gian kế của mình rốt cuộc thực được rồi.

      Mắt thấy Diêu Thiên ngồi xuống, có hôn nàng mà là dùng đôi tay trắng như ngọc trượt đến bả vai nàng, nhàng vừa trợt y phục của nàng lập tức bị kéo đến thắt lưng.

      Bắt đầu cởi y phục rồi, cái này rất bình thường.

      Kinh Kinh nhắm mắt lại, tâm loạn nhảy.

      "Nha đầu...... Ngươi...... Nếu như ngươi muốn chạy trốn vẫn còn kịp...... Mau......" Ăn nhiều thuốc bổ như vậy trước mắt lại bị tình huống kích thích có thể nhịn nữa mới là lạ. Trước mắt, chỉ cảm thấy nơi bụng dưới cực nóng vàng bạc đồng thiết, trán cũng thấy mồ hôi.

      Nhất là thấy được thân thể biết nằm mơ có được bao nhiêu lần, làn da phát ra trẻ con chói lọi, y phục vừa rơi xuống cỗ mùi thơm xử nữ lập tức xông vào mũi.

      "Nha đầu...... Nha đầu......" Diêu Thiên trầm mê, cả người đè ở người của nàng.

      Kinh Kinh chỉ cảm thấy khí trong lồng ngực nháy mắt bị nặn ra ngoài, nàng rên lên tiếng! Chỉ là, đồng thời nàng cũng cảm thấy, ngày này chờ đợi rất lâu, trái tim trống rỗng của thậm chí có chút bị lấp đầy. Giơ tay ôm lấy Diêu Thiên, chỉ cần qua tối nay hai người giống trước kia rồi.


      Chương 27: Thuốc bổ thể ăn quá nhiều, ăn vào hại thân

      Editor: tan_hye



      Diêu Thiên toàn thân chứa đầy sức mạnh, nhất thời bộc phát ra.

      cứng ngắc hôn cổ Kinh Kinh, thậm chí muốn để lại ấn ký thương.

      Kinh Kinh chỉ nhắm hai mắt, chờ tất cả xảy ra, là giống như mẫu thân , muốn tất cả nghe tướng công được rồi.

      Nhưng là, lúc nàng cảm giác bàn tay cực nóng đặt lên thắt lưng mình, thân thể nhất thời run rẩy đột nhiên trước ngực có tia nhiệt độ khác thường, giống như có giọt nước ở đó.

      Chẳng lẽ công công khóc?

      Kinh Kinh bị sợ đến lập tức mở hai mắt ra, chứng kiến chính là hai giọt chất lỏng màu đỏ rơi vào trước ngực mình □ (cái này là nguyên văn trong bản raw nhé), đây ràng là máu mũi công công.

      Nhưng hình như chính cũng cảm giác được, vẫn như cũ thở hổn hển, hai gò má đỏ thẫm, làm hại hạ thân Kinh Kinh căng thẳng, chậm rãi cong hai chân lên.

      Mặc dù biết lúc này thể ra, nhưng nàng cũng muốn để cho công công chảy máu mũi mà chết, thận trọng : "A Cha, máu...... Ngươi chảy máu."

      Diêu Thiên vốn là trong mắt chỉ có thân thể trắng như tuyết trước mặt, đột nhiên nghe nàng chuyện giật mình, lại nhìn lên đây phải là mình chảy máu sao.

      ngẩn ngơ, mình cũng bao nhiêu tuổi rồi như nào còn chảy máu mũi đây.

      Hồi tưởng chút cũng bình thường, mình uống nhiều thuốc bổ như thế lại chịu kích thích như vậy, chảy máu mũi mới là lạ !

      Đồng thời nhìn thấy máu ngược lại tỉnh táo, chợt đứng lên từ người Kinh Kinh, : "Ta mới vừa...... Là đầu choáng váng, nha đầu ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi , ta trở về." xong cũng quản hình tượng dùng tay áo xoa xoa máu mũi vội vàng ra ngoài.

      Kinh Kinh ngờ con vịt đến miệng rồi mà cứ như vậy bay , nàng muốn thả , nhưng khi nhìn Diêu Thiên vội vàng hấp tấp giống như sau lưng có mãnh thú đuổi theo, tình huống này nàng lại ngăn cản nữa chỉ sợ phản tác dụng !

      Xem có thể nhịn mấy ngày, Kinh Kinh dùng khăn tay lau trước ngực của mình cắn răng ở trong lòng : " trách sư phụ thuốc này thể ăn quá nhiều, tại tốt rồi, chỉ chảy máu mũi còn làm hỏng đại , xem ra phải ngừng lại rồi."

      Nàng lau sạch thân thể vốn muốn trở về, nhưng hai bước rốt cuộc lại đứng lại.

      để cho mình ở chỗ này nghỉ ngơi, ngộ nhỡ sáng mai đến xem chính nàng lại , đây chẳng phải là mất cơ hội thấy sao?

      Kinh Kinh lại lùi về đến giường, ngoan ngoãn nằm xuống kéo chăn ngủ tiếp.

      Nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về tình hình lúc nãy, vậy mà lại vừa khẩn trương vừa ngọt ngào, tâm tình phức tạp như vậy vốn tưởng rằng ngủ được, nhưng cũng biết là do quá mệt mỏi hay là bởi vì nguyên nhân khác thế nhưng ngủ say rồi.

      Sáng sớm ngày hôm sau, nàng thấy bóng dáng ngồi ở bên cạnh mình, bản năng cho là Diêu Thiên, mơ mơ hồ hồ : "A Cha......" Nhưng mở hai mắt ra mới phát nhận lầm người, thế nhưng đối phương là Diêu Viễn Từ.

      "Làm sao ngươi ở chỗ này?" Nàng có chút tức giận, đây hoàn toàn là để cho mình thấy tất cả đều là hy vọng lại lập tức thất bại.

      Mà Diêu Viễn Từ lại : "Buổi sáng A Cha phái người bảo ta tới đây, ngươi tối hôm qua cẩn thận bị thương ở chân cho nên ở lại chỗ này nghỉ ngơi. Ngươi cũng là, nửa đêm ra ngoài làm cái gì?"

      Kinh Kinh vừa nghe xong lửa giận càng tăng lên, tối hôm qua hai người làm đến trình độ kia thế nhưng công công lại còn gọi nhi tử tới?

      Đây coi là chuyện gì?

      Muốn cho bọn họ nối lại tình xưa?

      Nàng nắm quả đấm , hồi lâu mới : "Ta sao, cùng nhau trở về thôi!" Nàng đứng lên mang giày, sau đó giúp đẩy Diêu Viễn Từ ra ngoài.

      Được, ngươi muốn chúng ta hòa hảo, ta hòa hảo cho ngươi xem.

      Kinh Kinh nghĩ như vậy, sau đó dọc theo đường vừa vừa cười với Diêu Viễn Từ, chính là làm cho Diêu Thiên theo ở phía sau nhìn.

      Nàng sớm thấy, công công cũng có ở gian phòng của mà là vườn hoa ở phía sau. Nếu lúc này nàng có cái gì với Diêu Viễn Từ, cũng tin ra.

      Đẩy Diêu Viễn Từ vào gian phòng, Kinh Kinh : "Ngươi mệt mỏi sao, có muốn lên giường nghỉ ngơi hay ?"

      Diêu Viễn Từ ngẩn ra, : " mệt......" Buổi sáng mới vừa dậy tới nửa canh giờ, điểm tâm còn chưa có ăn.

      "Cái gì mệt, ngồi lâu như vậy, lên giường nghỉ ngơi !" Kinh Kinh động thủ kéo , Diêu Viễn Từ hơi đỏ mặt : "Vậy...... Cũng tốt." Chân của có tật xấu cũng phải thắt lưng có tật xấu, cho nên mượn hơi sức Kinh Kinh cũng từ bánh xe gỗ đứng lên thoáng cái ngồi ở giường.

      Từ từ nằm xuống, : "Ngươi...... Cũng mệt mỏi sao?" cảm thấy Kinh Kinh nằm ở bên cạnh , trong nội tâm khẽ động.

      Kinh Kinh : "Trong lòng mệt mỏi." Nàng cũng mặc kệ Diêu Thiên có đuổi theo hay , kéo cái màn giường xuống xong, : "Cho ngươi mượn giường nằm lát, chỉ là ngươi cũng nên suy nghĩ nhiều."

      Trong lòng Diêu Viễn Từ thậm chí có chút thất vọng, nhưng vẫn : "Có thể!"

      Bọn họ cùng nằm sao, nhưng ngoài cửa Diêu Thiên lo lắng.

      Muốn cho là chuyện, chân chính thấy được lại là chuyện khác!

      Diêu Thiên ở ngoài cửa vòng vo hai vòng, vài lần muốn đá cửa vào, thế nhưng ràng là hợp tình hợp lý.

      lúc tình thế cấp bách đột nhiên nhìn thấy Linh nhi ngang qua, vội vàng gọi nàng lại, : "Ngươi vào hỏi thương thế thiếu phu nhân tốt hơn chưa, điểm tâm muốn ăn cái gì, nhanh ......"

      Linh nhi : "Rất gấp sao?"

      "Nhanh ......" Diêu Thiên rống to, dọa sợ Linh nhi sắc mặt tái nhợt vội vàng chạy về phía gian phòng, ngay cả cửa cũng quên gõ lập tức chạy vội vào.

      "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân......"

      "Chuyện gì?" Kinh Kinh ở bên trong .

      "Chuyện này...... Xin hỏi thiếu phu nhân buổi sáng muốn...... Muốn ăn cái gì?" Thế nào thiếu gia ở giường thiếu phu nhân, hay là tối hôm qua nàng viên phòng với thiếu gia rồi?

      "Tùy tiện, cái gì đều được." Kinh Kinh chính là xuống giường, xem ngươi có thể làm sao.

      Linh nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải lui ra ngoài.

      Diêu Thiên thấy chỉ có mình nàng ra ngoài, : "Thương thế của thiếu phu nhân tốt rồi sao, muốn ăn cái gì?" Có người quấy rầy bọn họ cũng thể ở cùng nhau !

      Nhưng Linh nhi lại lắp bắp : "Thiếu phu nhân và thiếu gia...... cùng ở giường, thiếu phu nhân cách cái màn giường điểm tâm tùy tiện."

      "Cái gì?" Diêu Thiên gấp hơn, vung tay lên : "Ngươi xuống trước ."

      Linh nhi sợ hãi xuống, mà Diêu Thiên cũng bỏ qua, xoay người kêu lên: "Thiên Ly."

      Thiên Ly xuất , : "Quốc sư đại nhân xin hỏi có gì phân phó."

      "Lấy đuốc, đem viện trước kia thiếu phu nhân ở, bây giờ là thư phòng ta đốt ."

      "À?"

      "Đốt ."

      "Vâng" Thiên Ly đáp ứng động thủ thiêu.

      Diêu Thiên buông tha gian thư phòng cất giữ sách phong phú chỉ muốn buộc bọn họ ra ngoài, nhưng sau khi lửa cháy có rất nhiều người tới cứu, còn có người cảnh cáo Diêu Viễn Từ.

      Nhưng có được lời lại là bọn họ tiện rời , để cho bọn họ nhanh cứu hỏa.

      Nhìn lửa kia từng chút từng chút dập tắt cùng làm trái tim Diêu Thiên từng chút từng chút lạnh dần, thân thể ở trong gió lung lay cái, sắc mặt tái nhợt.

      Thời gian lâu như vậy, loại chuyện đó chỉ sợ làm cũng làm, nên xong cũng xong rồi, mình dù ngăn cản thế nào rốt cuộc phu thê vẫn là phu thê.

      giống như mất hồn về phía trong phòng mình, vừa đóng cửa lập tức phun ra búng máu.

      Diêu Thiên ha ha cười lạnh, từ từ ngồi ở giường của mình, che ngực, nơi đó trống rỗng, giống như bị người khoét ra vừa lạnh vừa đau.
      Last edited: 4/10/16
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: người nào bị đẩy ngã, thích hay chán ghét?

      Editor: tan_hye



      Nghe , quốc sư đại nhân bởi vì thư phòng bị cháy sạch nên bệnh nặng, ba ngày ba đêm giọt nước cũng uống tự nhốt chính mình.

      Nghe , nhi tử nhi tức (con dâu) quốc sư đại nhân vô cùng hiếu thuận, cùng nhau chờ ở bên ngoài phòng hi vọng có thể đứng lên ăn chút gì đó, nhưng vẫn thấy cánh cửa kia mở ra.

      Dĩ nhiên những thứ này chỉ là nghe , tình huống chân chính chỉ có hai người biết, là Diêu Thiên người còn lại chính là Kinh Kinh.

      Lần này Kinh Kinh hạ thuốc cực kỳ mạnh mẽ, ai bảo công công biết tâm ý của mình còn cứng rắn muốn đẩy nàng ra ngoài. Chuyện nàng và Diêu Viễn Từ cùng nằm ở giường, cố ý lúc lửa cháy cũng ra ngoài, chỉ là chân của mình quá đau, chỉ sợ là nhúc nhích được.

      Diêu Viễn Từ tự nhiên cách nào mang nàng rời , cho nên thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ tận lực cứu hỏa, được mới trở lại chuyển bọn họ .

      Chỉ là thuốc này có chút hơi mãnh liệt, công công thậm chí ngay cả gian phòng cũng bước ra, còn tuyệt thực tuyệt nước ( ăn cơm uống nước).

      Kinh Kinh có chút lo lắng, thời điểm ban đêm người nàng cảm thấy nên coi trộm chút.

      Nhưng là bây giờ quốc sư đại nhân ai cũng gặp, nàng chỉ đành ở phòng bếp tìm hộp đựng thức ăn giả bộ mang chút thức ăn từ từ tới phòng của .

      Nhưng vào thế nào?

      Bình thường chỉ cần có người mở cửa muốn xông vào, nhất định bị công công quát bảo dừng lại, như vậy với nàng có thể cũng giống như vậy hay .

      do dự, đột nhiên nghe được bên tai có người : "Từ sau cửa sổ vào, ta giúp ngươi mở ra."

      Cửa sổ khóa ở bên trong, người ở bên trong mở ra làm sao vào được.

      Người khác dám xông vào, cho nên Kinh Kinh biết nhất định là người bên cạnh Diêu Thiên sợ có chuyện cho nên mới sắp xếp như vậy.

      "Cám ơn." Kinh Kinh biết chút võ công, thế nhưng võ công bản thân phải rất cao, nàng thậm chí ngay cả núp ở đâu đều cảm giác được.

      suy nghĩ nghe rắc tiếng cửa sau được người mở ra rồi.

      Kinh Kinh nhàng đẩy, cửa sổ mở ra, nàng trước bỏ hộp đựng thức ăn vào sau đó chính mình bò vào.

      Người đứng mặt đất đóng cửa sổ, sau đó xách theo hộp đựng thức ăn về phía giường.

      Bởi vì công công đốt đèn, cho nên trong phòng rất tối.

      Mắt thấy đến bên giường, Kinh Kinh thở phào nhõm, vừa muốn đặt hộp thức ăn lên bàn. Nhưng đột nhiên, bóng dáng che mình lại, nàng ngẩn ra, bởi vì bóng dáng kia đánh quyền về phía nàng.

      "A Cha là ta......" Kinh Kinh lấy tay che mặt, nghĩ thầm ra là công công cũng luyện công phu tốc độ ra quyền cũng nhanh.

      May mắn ra quyền nhanh thu quyền cũng nhanh, quả đấm đánh đến trước mặt nàng ngừng lại.

      "Ngươi......" Thân thể Diêu Thiên hơi choáng váng, trái tim giống bị quyền vừa rồi của mình đánh tới hồi lâu có nhảy lên. đưa tay kéo bóng dáng kia vào trong ngực, : "Tại sao muốn tới đây, tại sao?"

      Kinh Kinh : "Ta sợ A Cha đói, cho nên lấy ít thức ăn mang tới cho ngươi."

      "Ngươi nha đầu ngốc này, đây ràng là......" Giống như là đột nhiên mất cái gì đó lại ngoài ý muốn lấy lại được, ôm chặt lấy buông ra.

      Kinh Kinh mặc cho ôm, mấy ngày nay nàng cũng cực kỳ lo lắng.

      Hai người cứ như vậy ôm chặt, thời gian chậm rãi trôi qua.

      Diêu Thiên tỉnh táo trước, buông bỏ đẩy nàng ra, : "Ngươi trở về , Viễn Từ nhất định đợi."

      Kinh Kinh như bị đánh gậy vào đầu, giận đến giả vờ được nữa, nàng đưa tay dùng lực đẩy Diêu Thiên ra : "Được, ta lập tức trở về, coi như là lo lắng ngươi vô ích rồi."

      Ai ngờ nàng tức giận khống chế được lực đẩy, thế nhưng đẩy Diêu Thiên ngã ở giường.

      Kinh Kinh vốn là muốn , nhưng dưới ánh trăng mơ hồ thấy công công ngã ngửa ra sau, tay chống đỡ giường muốn đứng lên, mặt tràn đầy vẻ bi thương.

      Nàng lại có chút bỏ được, xoay người trở lại tới bên giường, : "A Cha, ngươi cho rằng ta cái gì cũng hiểu sao? Chuyện hôm đó, chỉ cần là nữ tử đều hiểu, ngươi đối với ta......"

      " cho bậy." Chuyện này thể vạch trần, nhất định thể.

      Kinh Kinh mặc kệ giãy giụa, đột nhiên nhào vào người ép môi lên dùng sức hôn.

      "Có phải bậy hay trong lòng ngươi hiểu ." Nàng dùng ngón tay chỉ vào trái tim của , sau đó cách y phục nhàng hôn lên vị trí kia.

      Động tác mập mờ này làm cho toàn thân Diêu Thiên cứng đờ, tay mềm nhũn thế nhưng ngã ngửa xuống.

      Cơ hội này quá khó có được, Kinh Kinh mượn cơ hội đem thân thể tiến lên giường, hai chân cưỡi ở người của .

      Đây là tư thế nam nữ đầu tiên nàng biết, nếu chạm mình, vậy cũng chỉ có thể tự mình động thủ.

      Diêu Thiên giật mình, chỉ cảm thấy nơi bụng bị đè của mình lập tức xảy ra biến hóa.

      Mà cố tình vào lúc này cái miệng nhắn của Kinh Kinh cũng tiến tới, chút do dự hôn lên môi của .

      thân là nam nhân bình thường, hơn nữa đối phương còn là nữ nhân lòng muốn có, bị quyến rũ như vậy thế nào có thể nhịn được.

      Chỉ là ngờ Kinh Kinh to gan như vậy, thế nhưng đưa tay cởi y phục của .

      Nhưng cởi được nửa nàng dừng lại, bởi vì Kinh Kinh nghĩ đến cởi của bằng cởi của mình. Nàng nghĩ cái gì làm cái đó, rất nhanh nhẹn kéo y phục chính mình xuống.

      Đầu tiên là áo ngoài, sau chính là áo trong.

      Nàng ngồi ở bụng nam nhân cởi y phục, mỗi động tác lại cảm thấy phía dưới chỗ nàng ngồi có biến hóa. Nàng cũng để ý, lúc này Kinh Kinh sớm quên mất chuyện cây gậy của nam nhân kia.

      Dù sao cũng là y phục của mình nàng cởi rất thuận tay, rất nhanh từ xuống dưới trơn bóng mảnh.

      Kinh Kinh lần đầu tiên trần truồng ** ở trước mặt người ngoài khó tránh khỏi thẹn thùng, vốn hạ quyết tâm cực lớn, nhưng vừa bị ánh mắt Diêu Thiên nhìn tới cảm thấy bình tĩnh được.

      Nàng tay ngăn ở trước ngực, tay che ở phía dưới, lại ra lời nên nhìn ’. Ở trong lòng nàng khát vọng nhìn, thậm chí muốn động thủ tới sờ.

      Nhưng cách hồi lâu Diêu Thiên hề cử động, nàng cảm thấy mình phải làm chút gì, liền : "Ta...... Ta biết ngươi thích nhìn...... Nhưng ngươi nhắm mắt lại trước, ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, ta nhúc nhích được."

      Nàng là muốn cởi y phục Diêu Thiên, thế nhưng bộ dạng như vậy nhúc nhích được.

      Diêu Thiên nhịn đến điên rồi, tay của tự chủ được sờ bắp bùi sáng bóng của người ngồi ở người mình.

      Trơn bóng lưu dấu tay vừa mịn vừa mềm làm cho ngoài ý muốn cẩn thận, chỉ sợ làm đau nàng.

      Mấy ngày trước, nàng làm với Viễn Từ , cho nên biết chuyện giữa nam với nữ, càng hiểu chuyện xảy ra giữa bọn họ cũng phải là chuyện nam nữ bình thường có thể làm.

      Trong lòng lạnh lẽo, nhưng vuốt ve thân thể của nàng, phần ấm áp kia từ từ hoa tan lạnh lẽo trong lòng.

      Nhất là biến hóa nơi đó, hoàn toàn thoát ra khỏi khống chế của .

      được, tiếp tục như vậy nữa nhất định đoạt lấy nàng......

      Đấu tranh trong lòng, nhưng Kinh Kinh lại áp cả thân thể lên, : "A Cha, ta thích ngươi sờ nơi này hơn." Nàng nhớ lại cảm giác ngày hôm đó, đưa tay bắt bàn tay lại đặt tại trước ngực của mình.

      Cảm giác nhộn nhạo khác thường ở người, nàng đẩy thân thể lên phía trước khiến cho cái tay kia sờ tới càng nhiều.

      Nàng như vậy làm cho hai khỏa tròn tròn trước ngực hoàn toàn ra cho nhìn, hơn nữa vừa sờ lên dây cung trong đầu Diêu Thiên lần nữa đứt rời.

      Hô hấp của từ từ nặng nề, từ từ nắm trong tay vân vê cái tay khác chợt ôm chặt thắt lưng Kinh Kinh.

      Kinh Kinh ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng người bị lật lại mà thân hình cao lớn của Diêu Thiên lại lần đè ở người của nàng.

      Nàng cũng thở gấp ngừng, có đôi khi thời điểm quyến rũ người khác mình cũng nhận lấy rất nhiều áp lực và tốn rất nhiều thể lực.

      Giờ hay rồi, cắn câu.

      Kinh Kinh rốt cuộc nghĩ tới chuyện kế tiếp, khỏi cúi mặt nhìn về phía Diêu Thiên, tìm kiếm cây gậy kia của .

      Nhưng là, người nào đó có vội vã cởi y phục, giống như lần trước hôn mút cả người Kinh Kinh, cho đến thời điểm nàng ném chuyện cây gậy toàn bộ ở sau ót, Diêu Thiên bắt đầu cởi y phục.

      Mình cởi y phục của mình luôn là nhanh nhất, huống chi Diêu Thiên nóng nảy, cũng phải mở nút áo mà là xé ra.

      Cho đến khi toàn bộ thân thể của lộ ra ở trước mặt Kinh Kinh, nàng mới chú ý tới có cây gậy, còn là cây gậy rất dài rất to.

      muốn đưa vào, có thể giống như kiếm đâm chết nàng hay ?

      Đến thời khắc này Kinh Kinh có chút sợ, nàng từ từ lui về phía sau.

      Nhưng là tại Diêu Thiên sao có thể để cho nàng chạy trốn, đột nhiên giơ tay đè tay giãy giụa của nàng lại, hoảng hốt : "Nha đầu cần tránh, cần tránh nữa...... Ta làm tổn thương ngươi, cần......" đưa tay dò xét về phía dưới, dọc theo đường làm cho nha đầu dưới thân uốn éo người phản đối.

      Mặc dù vẫn hi vọng như vậy, nhưng là có nhiều chỗ dù sao có bị người ngoài chạm qua, loại cảm giác vừa thoải mái vừa làm cho người ta sợ hãi này hành hạ nàng đến mồ hôi chảy đầm đìa.

      Nhất là khi ngón tay chạm phải nơi nào đó, nàng bị dọa trực tiếp kẹp chặt hai chân, tựa như mê rên ra tiếng.

      "A Cha...... nên chạm......" Nóng quá, dường như ở phía dưới có cái gì đó chảy ra.

      Mà Diêu Thiên cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, nơi đó thế nhưng trơn bóng mảnh, giống như nơi đó của bé mấy tuổi. Nàng ràng cũng hơn 10 tuổi rồi, tại sao như vậy?

      lặp lặp lại sờ soạng mấy lần, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa thích thú, khỏi buông hai tay của nàng nửa quỳ tinh tế mà nhìn.

      Quả nhiên quá mức trơn bóng rồi, nơi đó của phái nữ phải là mảnh rừng rậm , nhưng nàng lại phấn hồng tựa như trẻ sơ sinh.

      Hôm nay địa phương phấn hồng còn giọt như nước mắt Thủy Châu, giọt vừa mới chảy ra giọt khác còn treo ở phía đặc biệt hấp dẫn người.

      Diêu Thiên nuốt nước miếng cái, thế nhưng sinh ra loại khát vọng đặc biệt.

      Loại khát vọng này đối với hết sức biến thái, trước kia chút cũng nghĩ tới.

      Nhưng là, trong lồng ngực mới vừa có ý nghĩ này người cúi đầu.

      nhàng liếm mặt dưới ra nước mắt thủy châu, trực tiếp kích thích Kinh Kinh a kêu to tiếng, : " cần, dừng lại......"

      Diêu Thiên sao có thể ngừng được, giống như trúng cổ hai chân đè lại chân nàng đá tới tiếp tục hành động của mình.

      Kinh Kinh lần này khóc, cảm giác rất kỳ quái, bức vẽ ở bên trong động và trong sách đều chưa thấy tình hình như vậy, nàng vừa vội vừa thẹn rơi nước mắt.

      Diêu Thiên ngay cả thời gian an ủi nàng cũng có, lần lại lần tự mình ăn, cho đến thời điểm lệ chảy ra ở nơi đó bị liếm hết mới dừng lại.

      Mà bây giờ toàn thân Kinh Kinh bủn rủn, dừng lại liền ngồi phịch ở giường nhúc nhích, chỉ là vừa rơi nước mắt vừa từng ngụm từng ngụm thở dốc.

      Cố tình tình hình tại của nàng nhìn vào trong mắt nam nhân càng có sức hấp dẫn, Diêu Thiên vốn là cực kỳ quý trọng nàng, nhưng bây giờ lại có loại xúc động muốn dùng sức lực của mình xỏ xuyên nàng.

      Loại kích động nam nhân này nếu là lúc trước rất dễ dàng đè nén xuống, nhưng tại cơ hồ có bất kỳ tinh lực dư thừa nào áp chế.

      Từ từ lau nước mắt mặt Kinh Kinh, hôn mềm mại trước ngực nàng, sâu xa : "Hận ta nha đầu, hận ta thôi...... Ta nhẫn nhịn được...... nhịn được......" xong, giơ căn nguyên tội ác của mình lên chợt xông cả thân thể về phía trước.

      "Đau......" Kinh Kinh có hô to, nàng sớm có chuẩn bị, trừ cắn răng cố gắng chịu đựng loại đau đớn đặc biệt này.

      Cùng là đau đớn thân thể nhưng nơi khác giống nhau, đau đớn nơi đó là vừa trướng vừa nhức lại vô pháp che giấu nhẫn nại. Coi như nàng tận lực cắn chặt hàm răng, nhưng vẫn là hừ ra tiếng.
      Last edited: 4/10/16
      meoden0003Nhiên Nhiên thích bài này.

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ôi, quốc sư đại nhân k nhịn dc nữa rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :