1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha chồng độc thân đùa rất vui - Dạ Tử Vũ (44/49)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: trộm được tài nữ, lại bị theo đuổi

      Editor: tan_hye




      May mắn Hoa Lạc Vân có chút kiến thức cơ bản, hơi suy nghĩ chút, : "Thanh phong tống noãn phồn hoa hồng!" * Tuy câu rất đơn giản, nhưng là cuối cùng ở giọng thấp trống hạ thấp thời gian ra.
      *Tạm dịch: Trời trong xanh nắng ấm hoa hồng đung đưa

      Lại tiếp tục truyền hoa, lần này lại dừng ở trong tay Lôi Báo.

      gãi gãi đầu, loại chuyện làm thơ này thích hợp với nhất, vì vậy tùy tiện : "nại hà, nại hà!" (làm gì, làm gì)

      Thi từ Thiên triều được phép sắp đặt tùy ý, chỉ cần gieo vần là được.

      dùng phép lặp hai từ nại hà (làm gì), câu tiếp theo dễ rồi.

      Kết quả, tốt là việc đọc câu tiếp theo rơi vào trong tay Kinh Kinh.

      Nàng sợ run lát, cảm thấy công công vẫn giúp đỡ mình, giọng trống trầm thế nhưng gõ rất chậm, xem ra tạm thời có ý định dừng lại.

      Nhưng là, cũng thể gõ mãi được!

      Đầu óc Kinh Kinh nhanh chóng xoay chuyển, rốt cuộc nghĩ tới ở nơi sư phụ tu tiên từng nghe đọc thơ của Dị Thế (thế giới khác), lúc ấy sư phụ rất mê những thứ này cho nên cũng thường đọc cho nàng nghe.

      Nếu như vịnh hoa (ngâm thơ về hoa) nàng có nhớ câu, dưới tình thế cấp bách liền thuận miệng : "Hoa lạc tri đa thiểu" (Hoa rơi biết bao nhiêu)

      Mọi người kinh hãi, bởi vì Hoa Lạc Vân mở đầu coi như là có quy củ, câu kia của Lôi Báo cũng là cứng rắn thêm vào, nhưng chỉ đến câu này của Kinh Kinh câu này, quả nhiên là câu thơ vịnh hoa hay nhất.

      Quý phi nương nương ngẩn ra, chẳng lẽ thiếu nữ này còn có tài năng kinh thế sao? Nàng mới tin, vì vậy : "Hoàng thượng ván này thế nào?"

      Hoàng thượng Thiên Vinh ho : "Ván này đương nhiên là con trai của Lôi ái khanh thua."

      Lôi Báo gãi gãi đầu, tự động ra. Chỉ là, lúc qua nhìn Kinh Kinh cái. Mặc dù có tài nhưng lại thích nữ tử có tài nghệ cao, tuy là biểu muội cũng tính được tính là tài học thượng đẳng (hàng đầu), nhưng vẫn bị thua bởi nàng. Mà hôm nay, nàng lại khiến cho chính mình mở mang tầm mắt.

      Hoa Lạc Vân cũng là như vậy, nhưng lúc quay đầu nhìn Kinh Kinh phát nàng thở sâu, vừa thở sâu vừa ngắt nhéo ngón tay, xem ra tình huống vừa rồi nàng thực rất khẩn trương.

      Về phần Diêu Thiên, kiêu hạnh sau lại cảm thấy khó có được nàng vừa mới học viết chữ lại có thể ra được câu thơ như vậy, tệ tệ, bình thường đọc nhiều sách quả nhiên vô ích.

      Trò chơi tiếp tục, quý phi nương nương nâng trống, lần này hoa dừng ở trong tay thiếu phụ khác.

      Mặt nàng đỏ lên, trầm ngâm chốc lát : "Mãn viện tiêu sắt độc tha diễm." (Tạm dịch: Cả sân vắng lặng chỉ nó tươi đẹp)

      Tiếp theo hoa rơi ở trong tay phu quân nàng, phu thê đồng tâm, cười : "Băng hàn ngạo tuyết cánh phương hoa."

      Lần thứ ba hoa rơi vào trong tay thiếu niên, kinh sợ run hồi, : "Như hỏi nó là vật gì?" cũng đoán được tiếp theo làm thế nào để đối được với “là cái gì”, vì vậy câu khó khăn nhất lại rơi vào trong tay Kinh Kinh.

      Diêu Thiên nhìn Quý phi nương nương cái, cau mày.

      Quý phi nương nương quay lại nhìn thoáng qua, nở nụ cười!

      Ý tứ của hai người chính là, ngươi là cố ý?

      Quý phi nương nương : ta chính là cố ý như thế nào?

      Hoàng thượng Thiên Vinh, ngẩng đầu góc 30 độ nhìn trời thở dài. Cầu xin ai đó tới cứu trẫm !

      Kinh Kinh đoán ra vật kia là vật gì, nhưng câu của thiếu niên kia nàng thấy hợp, vì vậy lại lấy câu thơ vịnh Mai đơn giản của Dị Giới, : "Góc tường Nhất Chi Mai!" Bây giờ nàng cũng cần biết mở đầu hay là kết thúc nữa, chỉ lấy câu hay dùng.

      ngờ dùng câu này lại rất thích hợp, vì vậy quần thần và hoàng thượng đều phát ra thanh kinh thán (kinh hãi + thán phục).

      Kinh Kinh đỏ mặt, nàng cũng biết những thứ thán phục này là lòng hay giả vờ.

      Diêu Thiên cũng có chút ngoài ý muốn, lần là trùng hợp hai lần chẳng lẽ cũng là trùng hợp sao?

      Có vị đại thần : "Nghe vị thiếu phu nhân này là muội muội của trạng nguyên, ngờ lại đa tài như vậy."

      Diêu Thiên nghĩ cũng đúng, ca ca có thể thi đỗ trạng viên muội muội học chút thơ gieo vần mà thôi ngược lại cũng phải có khả năng.

      Vì vậy, tựa như đụng vào vận may như vậy, Kinh Kinh hoặc là mượn thơ Dị Giới dùng hoặc là chính mình tùy ý đọc hai câu, cũng đường đánh bại tất cả.

      Cuối cùng, vậy mà chỉ còn dư lại hai người nàng và Hoa Lạc Vân.

      Câu thứ nhất là do Hoa Lạc Vân bắt đầu, lần này phải suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại nếu nữ tử đều được nuôi dưỡng chốn khuê phòng, như vậy mình ngại làm chút thơ đánh trận.

      Vì vậy : "Kinh phá trường kích hoa vân, nam nhi chí ở bốn phương!”

      Tiếp theo chính là Kinh Kinh rồi, lần này Kinh Kinh cũng phải mất thời gian lâu. Loại thơ này sư phụ thường đọc, nàng cũng phải rất ưa thích.

      Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc nàng nghĩ tới bài, là lúc sư phụ uống say đọc, câu chữ là như vậy: "Chớ đợi rảnh rỗi, bạc đầu thiếu niên, bi thương vô ích!"

      Kinh Kinh đối xong, chỉ thấy Hoa Lạc Vân ngồi ngay ngắn bên cạnh đột nhiên đứng lên, kích động : "Ngươi...... Ngươi......"

      Kinh Kinh sợ hết hồn, ba bước hai bước lập tức chạy đến bên cạnh Diêu Thiên, cúi đầu : " xin lỗi." Trước cứ xin lỗi, hẳn là có lỗi. Ai biết, câu thơ này có phải sư phụ đọc thơ của Dị Giới hay , ngộ nhỡ bị người ta là đạo thơ sao.

      Trong lòng Hoa Lạc Vân vô cùng kích động, từ hướng tới cuộc sống võ tướng nhưng vẫn thể như nguyện, lời chí ở bốn phương người nào có thể hiểu được. Chính là thiếu nữ làm sao lại có thể ra được suy nghĩ trong lòng làm cho vô cùng khó hiểu, lại kích động như gặp được người cùng chí hướng.

      Thấy nàng xin lỗi biết mình nhất định là luống cuống, mặt đỏ lên chủ động hướng về phía hoàng thượng : "Hoàng thượng, Quý phi nương nương hạ thần nhận thua."

      Ồn ào......

      trường kinh thán.

      Mặc dù thiên triều cũng phản đối nữ tử học làm thú vui, nhưng bình thường chỉ cần nhận biết mấy chữ là được, bởi vì các nàng cũng thi công danh tự nhiên ai lại phí nhiều tinh thần đọc sách đến mức kinh thiên địa khiếp quỷ thần như vậy (ý nghiên cứu sâu, học vấn cao, tài giỏi). Cho nên, từ xưa tới nay tài nữ được xưng tụng đánh bại nam nhân tài ít lại càng ít, bọn họ cho là trước mắt chính là cái.

      Diêu Thiên cũng ra lời, nếu như câu thơ của Hoa Lạc Vân lộ vẻ ngây thơ câu kế tiếp của Kinh Kinh lại có thể là kiệt tác rồi, cho dù là cũng nghĩ được câu đối như vậy.

      Hoàng thượng Thiên Vinh thấy bên dưới đều ồn ào, lớn tiếng : "Nếu thắng trò chơi phải có thưởng, người tới thưởng Văn Phòng Tứ Bảo."

      lâu lắm, có người mang bút lông tới.

      Hoàng thượng Thiên Vinh vung đại bút lên, viết sáu chữ: thiên triều Đệ Nhất Tài Nữ, : "Danh hiệu này tặng cho Diêu thiếu phu nhân, có người phục sao?" ra nghĩ qua, đưa Kim (vàng) đưa Ngân (bạc) nỡ, bằng đưa mấy chữ này cho quốc sư đại nhân mặt mũi cũng cần mình móc tiền túi, rất tốt rất tốt!

      Nhưng hoàng thượng lại biết, sáu chữ này làm cho buổi triều sáng mai của biết bao nhiêu phiền toái, dĩ nhiên những thứ này sau.

      Lại Kinh Kinh ngây ngốc, may mắn Diêu Thiên lôi kéo nàng quỳ xuống đất tạ ơn.

      Thiên triều Đệ Nhất Tài Nữ!

      Khóe miệng Kinh Kinh rút gân, nếu để cho sư phụ biết nhất định bị cười đến rụng răng. Chỉ là, vì mặt mũi công công nàng chết cũng phải chống đỡ được.

      Thực bất đắc dĩ lắm lấy da mặt cọ tường, cọ nhiều mấy cái là dầy.

      Về vấn đề phục hay phục, ông trời muốn đánh lôi, ngươi nghe hay nghe nó đều bị đánh. Cho nên, có ai phục, cái danh hào này coi như định ra rồi.

      d.d.l.q.d

      Nhưng Diêu Thiên lại có chút hối hận vì mang Kinh Kinh tới, về sau chỉ sợ phải phiền não rồi, vì cái gì khác, bởi vì ánh mắt ái mộ của mấy tên thiếu niên mới vừa bị con dâu đánh bại này quá mức trần trụi, cho dù là người nào cũng biết phiền toái lớn rồi. Cố tình mọi người cũng đều biết, kể từ khi Kinh Kinh qua môn vẫn luôn bị Diêu Viễn Từ xa lánh, đến nay thể viên phòng!

      Càng nghĩ càng hối hận, càng nhìn mấy tên thiếu niên kia lại càng vừa mắt.

      Cuối cùng, nghĩ tới người khởi sướng kiện vừa rồi, liền ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười về phía .

      Hoàng thượng Thiên Vinh cười được nữa, khóe miệng rút rút, tình huống giống hệt Lôi Tử.

      Nhưng báo ứng của tới nhanh hơn so với Lôi Tử bên kia hơn nhiều, quốc sư đại nhân làm lễ sâu : "Thần đa tạ hoàng thượng ban thưởng, vì thế thần nguyện ý nghỉ ngơi bế quan tháng, ăn chay niệm Phật cầu xin bình an phồn hoa cho triều ta, chẳng biết có được ?"

      Hoàng thượng Thiên Vinh rơi lệ, vị quốc sư đại nhân này của muốn bãi công, muốn làm thế nào?

      Lần trước bởi vì hôn lễ Viễn Từ nghỉ ngơi mấy ngày tình huống rất khó thu thập, nếu như lần này lại bãi công tháng, chẳng phải thời gian vui chơi với ái phi cũng có?

      Tuổi của , nhưng là bây giờ ngay cả thái tử cũng chưa sinh được, lại bận rộn nữa càng phải chờ đợi thêm rồi.

      Dùng ánh mắt cực độ tội nghiệp nhìn về phía biểu ca cầu cứu, thế nhưng lại đứng ở nơi đó mỉm cười với .

      Thở dài, lần này là nghiêm túc, lòng là muốn cho tiếp tục phải chờ đợi!

      "Vậy trẫm chuẩn." cho phép, cho phép về sau người ta nghỉ năm làm thế nào?

      "Đa tạ hoàng thượng, còn có thần phát giác có chút uống nhiều, chẳng biết có thể về trước nghỉ ngơi có được ?"

      Hoàng thượng Thiên Vinh nhìn chỉ uống ly rượu, : "Tốt."

      "Tạ hoàng thượng." Diêu Thiên hành lễ, sau đó với Kinh Kinh: "Còn cảm tạ hoàng thượng, chúng ta về."

      Kinh Kinh cũng học Diêu Thiên cảm tạ hoàng thượng, sau đó cùng công công trở về quốc sư phủ.

      Hoàng thượng nhìn bọn liền thở dài, mà quý phi nương nương lại giọng : "Lần này cứ tính như thế, lần sau......"

      Hoàng thượng Thiên Vinh u oán liếc mắt nhìn quý phi nương nương, giọng : "Ái phi, lần này ngươi phải mình trông phòng tháng rồi, ngàn vạn lần được trách trẫm, trẫm cực kỳ bất đắc dĩ."

      Gương mặt Quý phi nương nương đỏ lên, cũng giọng : "Tại sao?"

      Hoàng thượng Thiên Vinh nhìn khuôn mặt nhắn đáng của Quý phi nương nương, nghĩ tới đủ loại biểu giường của nàng, tâm ngứa ngáy nhưng lại đau lòng : "Quốc sư xin nghỉ, Vân nhi ngươi đoán ta còn có thời gian rảnh rỗi vui vẻ giường với ngươi sao?"

      Quý phi nương nương lúc này mới tỉnh ngộ lại, liền thầm trách mình vừa rồi quá mức lỗ mãng, tại tốt rồi, vịt béo bị đánh chết trước mặt còn bay mất.

      Tiếp, hai người nhìn nhau cái, đồng thời thở dài!

      Lại dọc đường Kinh Kinh cũng nghe thấy công công chuyện nữa, đến trong phủ nàng nóng nảy liên tiếp xin lỗi: "A Cha, ta là cố ý......" Trộm dùng thơ văn Dị giới.

      " cần phải , ta biết ngươi là vô ý. Nhưng là, về sau phải cẩn thận, chớ để......" Diêu Thiên nửa ngừng, muốn con dâu chớ để như thế nào? Chớ để ý tới những người tuổi trẻ kia? Chớ theo đuổi cái gì hạnh phúc?

      thở dài : "Thôi, ngươi vui vẻ là được."

      Kinh Kinh biết có ý gì, chỉ là yên lặng gật đầu cái.

      Chỉ là nàng ngờ, ngày thứ hai danh tiếng thiên triều Đệ Nhất Tài Nữ truyền ra.



      Mà nàng cũng chân chính nhận được bó hoa đúng tiêu chuẩn đầu tiên, người tặng hoa chính là Hoa Lạc Vân!

      Nàng nghiêng đầu, tại sao muốn tặng hoa cho mình, còn hẹn tới giang lâu gặp mặt? Chẳng lẽ muốn đuổi theo nàng hỏi thi từ ngày đó là trộm từ nơi nào sao?

      thể gặp, nhất định thể gặp.

      Kinh Kinh gật đầu nghĩ vậy, lại nghe thấy công công Diêu Thiên hỏi: "Nha đầu Hoa tệ, có thể cho A Cha ?"

      Kinh Kinh ngẩng đầu, lại thấy công công dùng khuôn mặt vô cùng dịu dàng tươi cười nhìn nàng, khỏi rùng mình cái, vội vàng đôi tay cầm hoa dâng lên, : "Ừm, A Cha cầm !" Tại sao trong lúc bất chợt nàng cảm thấy nụ cười của A Cha rất đáng sợ, giống như bức tranh ác ma đây? thể nào, A Cha là người dịu dàng thiện lương như vậy, nhất định là ảo giác ảo giác.

      Sau nén hương, nàng cho là ảo giác nụ cười lại lần xuất mặt Diêu Thiên, thời điểm ném bó hoa Kinh Kinh được tặng , vẫn chưa yên tâm liền chồn xuống dưới đất, sau đó vỗ tay cái. Coi như nghĩ để cho Kinh Kinh lấy được hạnh phúc, cũng để cho bọn họ theo đuổi người đuổi tới tận quốc sư phủ, đây phải là đưa tay đánh vào mặt sao?
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Nhìn Vọng Giang Lâu từ xa, ngươi hạnh phúc sao?


      Editor: tan_hye




      Gần đây Kinh Thành có rất nhiều truyền thuyết......

      Dĩ nhiên những thứ này chỉ có Diêu Thiên là người biết , con dâu Kinh Kinh của lại ngơ ngác chỉ biết vây quanh , cũng hiểu được thanh danh bên ngoài của nàng đạt tới cao nhất.

      Truyền thuyết, Hoa Lạc Vân công tử si mê chờ Đệ Nhất Tài Nữ ở Vọng Giang Lâu nhiều ngày, cũng thấy nàng xuất gặp mặt. Nước chảy hữu tình, đáng tiếc hoa rơi có tình cảm ở nơi khác, lòng giữ gìn vì tướng công bạc tình.

      Truyền thuyết, hội thi thơ Kinh Thành cử hành lần gặp mặt bạn hữu vì Đệ Nhất Tài Nữ, chỉ tiếc gia giáo quốc sư phủ rất nghiêm, nàng có cách nào ra ngoài.

      Những điều này Kinh Kinh căn bản cũng biết, nàng giao toàn bộ những hoa hoa thảo thảo lai lịch kia cho công công, bởi vì nàng biết thích thấy những thứ kia.

      Vì vậy, gần đây đại thúc dọn dẹp rác rưởi ở quốc sư phủ nhìn đồ bỏ than thở.

      Nhìn chút đồ bỏ ở quốc sư phủ người ta, phong nhã như vậy. Trừ hoa chính là thơ, quả giống người khác.

      Diêu Thiên gần đây để cho tất cả người làm phong tỏa tin tức bên ngoài, muốn xem bọn họ làm thế nào lợi dụng sơ hở vào quốc sư phủ.

      Nhưng là, cái chỗ trống này lại phát ra từ người Diêu Viễn Từ, đây là điều mà người làm cha như dù thế nào cũng thể ngờ.

      Diêu Viễn Từ và Lôi Báo là bạn tốt, Lôi Báo đến chơi tự nhiên có ngăn cản.

      Thế nhưng con báo này hôm nay vừa nhìn người lão hữu này cảm thấy máu huyết dâng trào, hận thể kéo từ ghế xuống hỏi chút rốt cuộc suy nghĩ gì?

      Ném lão bà như hoa như ngọc lại tài giỏi qua bên, còn mình cả ngày ngẩn người với đống nhạc khí, chẳng lẽ biết bên ngoài có bao nhiêu người đói khát khó chịu mong chờ được gặp Kinh Kinh? quan tâm nữ nhân này, tại sao lại để cho nàng theo đuổi hạnh phúc của mình.

      "Viễn Từ, chị dâu thế nào lại có ở đây?" dùng mắt Báo nhìn hồi lâu, nhìn thấy Kinh Kinh khỏi có chút thất vọng.

      Diêu Viễn Từ : "Chắc là ở thư phòng xem sổ sách." Đây là nghe Xuân Hỉ , người thiếu phu nhân này thích nhất chính là quản gia, luôn thích cầm quyển sách đọc. Nhưng đại khái bởi vì hiểu, cho nên lão gia phải ở bên cạnh chỉ điểm.

      Lôi Báo biết chuyện này vốn nên hỏi, nhưng lúc này lại hết sức tò mò, : "Viễn Từ, giữa ngươi và thiếu phu nhân ...... Vẫn lấy lễ đón tiếp sao?" Từ chị dâu biến thành thiếu phu nhân, tâm tư của chỉ có mình hiểu.

      Diêu Viễn Từ cau mày : "Đúng là như thế, ngươi đây là ý gì?"

      Lôi Báo thẳng tính, : "Tức là ngươi thích thiếu phu nhân, vì sao còn muốn nàng giữ chặt như vậy, ngay cả Vọng Giang Lâu cũng cho ?"

      Diêu Viễn Từ : "Khi nào ta coi chừng nàng?"

      Lôi Báo thở dài : "Vậy ta biết, nhất định là thiếu phu nhân nàng vẫn đối với ngươi......"

      Diêu Viễn Từ muốn nghĩ tới thiếu phu nhân, chỉ : "Tiểu Báo, biểu muội ngươi...... Nàng có khỏe ?"

      Lôi Báo vừa nghe lập tức nổi giận, vẫn nghe người ta công tử nhà quốc sư động lòng biểu muội nhà mình, vốn tưởng rằng là giả, tại vừa nghe có bảy phần là rồi.

      Nếu là như vậy, hít hơi : "Viễn Từ muốn gặp biểu muội ta sao?"

      Diêu Viễn Từ đỏ mặt, : "Dĩ nhiên...... Muốn gặp."

      Lôi Báo cười : "Vậy ta có ý này, buổi tối ta hẹn biểu muội tới Vọng Giang Lâu, còn ngươi dẫn theo thiếu phu nhân tới đây, đến lúc đó mọi người gặp mặt như thế nào?"

      Diêu Viễn Từ vừa nghe lập tức liền đồng ý, : "Rất tốt, quyết định như vậy, nhưng ngươi nhất định phải mang người đến."

      Lôi Báo nghĩ ở trong lòng, ngươi mới phải nhất định dẫn người tới mới đúng.

      ra Lôi Báo vốn phải là người có nhiều chủ ý như vậy, đây hoàn toàn là bị buộc ra ngoài. Ai bảo cả phủ quốc sư đều bị Diêu Thiên nhìn đến nước chảy lọt, nếu như phải là trước kia và Diêu Viễn Từ có chút lại, chỉ sợ cũng vào được.

      Hai người cứ thỏa thuận như vậy, Lôi Báo cười ha hả trở về, ngược lại Diêu Viễn Từ lại vội vàng gọi Xuân Hỉ tới mời Kinh Kinh đến chỗ này của lần.

      Kinh Kinh ngẩn ra, vì sao Diêu Viễn Từ lại muốn thấy mình.

      Nhưng nghĩ lại chút hiểu , đơn giản chính là vì Tố Vân mà thôi.

      Tới đây hỏi lại, quả nhiên như vậy.

      Nhưng mà tên Vọng Giang Lâu này nàng cảm thấy rất quen, bất quá trong lúc nhất thời lại nghĩ ra. Vốn muốn , bởi vì gần đây vất vả công công ở nhà, nàng muốn ở bên cạnh nhiều thêm, nhưng vừa nghĩ tới nếu như trong lòng Diêu Viễn Từ có đối tượng, như vậy chẳng phải càng có lợi cho mình hơn.

      Nghĩ vậy gật đầu cái : "Được, ta với ngươi lần."

      Hai người quyết định xong, muốn ra ngoài chút.

      Diêu Thiên dĩ nhiên vui mừng, bởi vì đây là lần đầu tiên nhi tử và thê tử cùng nhau ra ngoài, có lẽ đây là cơ hội để hai đứa hợp lại.

      Nhưng là, đứng ở chỗ xa nhìn bọn họ người đẩy người khác rời , trong lòng cảm thấy thoải mái, cảm giác hình như sắp mất đồ vật gì đó, hơn nữa dạng vĩnh viễn trở lại bên cạnh .

      Mặt trời chiều ngả về tây, Diêu Viễn Từ bọn họ ngồi vào xe ngựa tới Vọng Giang Lâu.

      Lúc này Kinh Kinh mới phát khi Diêu Viễn Từ ra khỏi cửa phải có bốn người hầu thân thể cường tráng theo, bọn họ là chân Diêu Viễn Từ, muốn lên lầu bọn họ mang lên lầu.

      Vọng Giang Lâu được gọi là Vọng Giang Lâu là bởi vì nó rất cao, cả Kinh Thành trừ tháp nó cao nhất. cùng là tầng năm, mà rất nhiều văn nhân trí thức đều thích nhất nơi này.

      Bốn người hầu cũng hô dừng lại mà trực tiếp mang Diêu Viễn Từ lên lầu năm, ngược lại Kinh Kinh và nha đầu Linh nhi rơi ở phía sau, các nàng vừa ngắm cảnh vừa , mãi cho đến lầu năm mới phát nơi này thế nhưng lại còn chỗ cho hai người các nàng.

      Đếm chút cũng có năm sáu người, đều là thiếu niên tuổi lớn lắm, trong đó có người là Lôi Báo, người khác chính là Hoa Lạc Vân.

      Mà nàng phát , trong đó còn có bóng dáng của Tố Vân, nhưng mà lúc này nàng tự cảm giác được đúng doanh địa rồi, đứng ở bên cạnh Diêu Viễn Từ chuyện với nhau.

      Khóe miệng Kinh Kinh rút gân, nhanh như vậy quên mất người dẫn ra ngoài, quả nhiên là thấy sắc quên nghĩa!

      Hoa Lạc Vân tới đầu tiên, hạ thấp giọng : "Mới vừa nghe ngươi tới đây, cho nên chờ ở chỗ này, ngờ chính là hai người các ngươi......" nhìn thoáng qua Diêu Viễn Từ, tuy so về tướng mạo mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nhưng chung quy cũng chỉ là phế nhân, thê tử tốt như vậy lại bỏ qua ở bên mà lại đến gần nữ nhân khác, chẳng lẽ nguyên nhân là do mắt mù sao?

      Kinh Kinh quá thích tình huống như thế này, mặc dù nàng cũng từng gặp rất nhiều nam tiên nhân, nhưng bọn cũng rất quá đáng rồi, bọn nhìn chằm chằm giống như nàng trần truồng ra cửa vậy.

      Hết cách rồi, Đệ Nhất Tài Nữ thiên triều đến tham dự nhìn mới là lạ.

      Coi như nàng cùng với tướng công, nhưng tướng công nàng hình như căn bản để ý tới nàng, hơn nữa còn là người mù, vô luận bọn họ làm cái gì đối với nàng, cũng nhìn thấy được.

      "Hoa huynh, bằng giới thiệu cho chúng ta chút vị này......" Có nam tử phong lưu tuấn nhã tới, nhìn dáng vẻ chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng giữa lông mày lại hàm chứa vô tận phong tình.

      Hoa Lạc Vân co rút, vốn là muốn mình tới đây, nhưng bởi vì uống rượu cùng bọn họ, ba người này vừa nghe là Đệ Nhất Tài Nữ thiên triều, cũng muốn tới thò chân vào, vì vậy đều theo tới đây.

      "Vị này là biểu đệ ta, Thái Ngọc Kinh." Hoa Lạc Vân lại chỉ vào hai người phía sau : "Vị này là nhị biểu đệ ta, Thái Ngọc Thương. Còn vị phía sau kia là tiểu Vương Gia Thiên Ngạo."

      Tiểu Vương Gia Thiên Ngạo nhìn Kinh Kinh từ xuống dưới hồi lâu, ngạo mạn : "Cũng chỉ có như vậy, ngay cả bộ dáng cũng chưa nảy nở, quả nhiên là nghe danh bằng gặp mặt."

      Kinh Kinh giật mình, nàng có chọc tới vị này sao?

      Đáng tiếc từ trước đến nay nàng sở trường về tranh đấu ngôn ngữ, cho nên chỉ cười : "Cũng vậy."

      mặt Thiên Ngạo lên lãnh lẽo : "Ngươi......"

      Kinh Kinh biết là Vương Gia duy nhất triều đại này, cũng là thân đệ hoàng đế thiên triều, cho nên đối với cực kỳ khách khí : "Vương Gia ngài cần hao tổn tinh thần vì tiểu nữ tử như ta mới đúng!" Cũng phải là nàng mời tới, làm tư thái cao ngạo như vậy cho ai nhìn?

      Kinh Kinh quay đầu, để ý tới những nam nhân kia tự mình tới bên ngồi vào cái bàn gần cửa sổ : "Linh nhi, chúng ta gọi món ăn tới ăn !" Ăn xong, đại khái hai người bọn họ cũng chuyện được sai biệt lắm.

      Linh nhi đáp tiếng gọi đồ ăn, nhưng Thiên Ngạo còn muốn tới đây lại bị Hoa Lạc Vân ngăn lại, : "Tiểu Vương Gia, bọn tại hạ nhiều ngày mới thấy nàng lần, có thể hay ......"

      Tiểu Vương Gia hừ tiếng, : "Nữ nhân béo như vậy có cái gì hay mà nhìn, cũng bằng ca kỹ xinh đẹp ở Vọng Giang Lâu, nếu như ngươi muốn nhìn nàng tùy tiện."

      "Tiểu Vương Gia, ngươi sao có thể so sánh thiếu phu nhân với những nữ nhân." Hoa Lạc Vân nhíu nhíu mày .

      Tiểu Vương Gia và Hoa Lạc Vân cũng coi như qua lại thân thiết, biết bọn đợi nữ nhân này mãi đến nóng ruột, cười : "Tốt tốt, thể so sánh, các ngươi trò chuyện."

      Lại hai biểu đệ Hoa Lạc Vân cũng là ngưỡng mộ tiếng tăm mà đến, gặp mặt người cảm thấy cũng cái gì kinh ngạc, hơn nữa tiểu Vương Gia giựt giây nên đều chuẩn bị xuống xem ca kỹ.

      Đảo mắt, lầu chỉ còn lại hai người biết là ngồi hay là đứng ngay ngắn Lôi Báo và Hoa Lạc Vân.

      Lôi Báo thấy Hoa Lạc Vân ngồi ở bàn đối diện, cũng chỉ có thể ngồi xuống, nhưng vẫn quên chút: "Thiếu phu nhân, ta cũng có gọi mấy người bọn tới đây, chỉ là trùng hợp......" lộ miệng, bị Hoa Lạc Vân nghe được mà thôi.

      Hoa Lạc Vân vội vàng giành : " biết thiếu phu nhân có thể cho phép ta ngồi ở đây hay ?"

      Kinh Kinh quay đầu cười tiếng : "Địa phương lớn như vậy tùy các ngươi."

      Hoa Lạc Vân đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng cười truyền ra, nghiêng người phát Diêu Viễn Từ lại vừa vừa cười với Tố Vân, khí tương đối hòa hợp.

      nhíu nhíu mày, mặc dù hai mắt Diêu Viễn Từ nhìn được, vậy chẳng lẽ biết thê tử của mình còn ở gần đây. Thế nhưng lại ở trước mặt nàng vừa vừa cười với nữ tử khác, hơn nữa còn gần như vậy, đây phải là vả vào mặt Kinh Kinh trước mặt mọi người. Quay đầu lại, thấy hình như Kinh Kinh cũng để ý chút nào, chỉ là thỉnh thoảng nhìn sang bên kia chút.

      Hoa Lạc Vân cho là, phàm là nữ tử tài văn chương cao đều hết sức kiêu ngạo, ngoài mặt nàng giả bộ làm như quan tâm kì thực hết sức đau lòng!

      "Thiếu phu nhân, hạnh phúc sao?" Hoa Lạc Vân hạ thấp giọng hỏi.

      Kinh Kinh ngẩn ra, hiểu lời này của là có ý gì, nhưng thấy nhìn về phía Diêu Viễn Từ mới hiểu . Suy nghĩ chút : "Ừ, còn có thể." Đây là lời xã giao, ra nàng cảm thấy tại mình rất hạnh phúc, bởi vì có công công ở bên cạnh.

      Dĩ nhiên, điều này thể cho người khác biết.

      Hoa Lạc Vân đứng lên : "Trong phòng sợ là buồn bực, thiếu phu nhân có muốn ra ngoài chút ?"

      Khi lời này có vẻ như Diêu Viễn Từ nghe được, quay mặt sang bên này hình như nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh cảm xúc bị Tố Vân kéo mất, cũng tiếp tục để ý bọn họ nữa.

      Kinh Kinh giật giật khóe miệng, nghĩ thầm Diêu Viễn Từ này đúng là lòng dạ chỉ lo để ý tới Tố Vân, cho dù có nam nhân hẹn nàng ra ngoài đều thèm để ý.

      Chỉ là xem ra đồ ăn còn phải lúc nữa mới mang lên, cho nên Kinh Kinh gật đầu : "Được."

      Lôi Báo đột nhiên đứng lên, lớn tiếng : "Ta cũng ."

      Kinh Kinh sợ hết hồn, nhưng ngay lúc đó : "Được, cùng nhau ." Lại từ trước tới nay nàng còn chưa được nhìn kĩ Kinh Thành, trước mắt ngược lại có cơ hội.
      Last edited: 24/7/16
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    3. ThiênMinh

      ThiênMinh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      13
      Truyện hay quá
      Hóng chương mới
      Ủng hộ ad ^^ =D:yoyo44:

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: tiểu Vương Gia đùa giỡn, công công đánh người

      Editor: tan_hye




      ra ngoài mới biết, cơ hội này vẫn là cần tốt hơn.

      Tuy người dân Kinh Thành tương đối cởi mở, nhưng mà kẹp giữa hai người đàn ông dạo giữa đường lớn ban đêm, tình huống này nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị.

      Nơi xa tiệc rượu phòng hoa, cuộc sống ca múa, cảnh tượng huyên náo.

      Nhưng đường lại rất lạnh, Kinh Kinh chỉ vài bước có tâm tình dạo phố, cảm giác khí khẩn trương khác thường. Nàng cúi đầu : "Ta vẫn là trở về thôi!"

      Hoa Lạc Vân : "Làm sao vậy?"

      Kinh Kinh : "Có chút lạnh."

      Hoa Lạc Vân cười : " sao, ta cho người cầm áo choàng tới." xong bước nhanh lên lầu, là ân cần.

      Kinh Kinh co rút khóe miệng, nghĩ tới thiếu niên này có đôi chân là chịu khó!

      d,d,l,q,d

      Trong lúc bất chợt chỉ còn Lôi Báo và thiếu nữ đồng thời đường, thậm chí có chút thích ứng được.

      "Tiểu...... Cẩn thận, đường......" gãi gãi đầu, gương mặt sung huyết đỏ bừng.

      Kinh Kinh rất muốn , như vậy đáng . Đồng thời cũng đoán được làm thế nào phụ thân của cưới được người xinh đẹp như mẫu thân , người đàng hoàng cũng có chỗ tốt của người đàng hoàng, động chút là đỏ mặt điểm này ra khiến người ta cảm thấy đơn thuần rất là khó được, nhất là nam tử.

      suy nghĩ, đột nhiên ven đường lại có hai người say rượu đánh nhau.

      người : "Tiểu Thanh là của ta, tại sao ngươi lại rút bông hoa của nàng ra?"

      "Ta rút ra như thế nào, tiểu Thanh xinh đẹp như vậy, là nam nhân đều muốn đè xuống lần, ngươi quản được sao."

      lời hợp, đánh nhau càng thêm thảm thiết.

      Lôi Báo chỉ sợ hù dọa Kinh Kinh, chạy tới mỗi tay xách người bọn họ ra, : "Dừng tay, các ngươi nên đánh nhau."

      Khí lực cũng lớn, Kinh Kinh chuẩn bị xem náo nhiệt lại cảm thấy tay chợt lạnh thậm chí có người cứng rắn dắt tay nàng chạy về phía trước.

      "A, ngươi......" Nhìn lên, ra là tiểu Vương Gia Thiên Ngạo.

      Động tác của rất nhanh, thế nhưng kéo nàng vào góc trong ngõ hẻm, cười cợt : "Mặc dù phải là mỹ nhân, nhưng lại làm cho mấy người Hoa Lạc Vân có vài phần kính trọng, ta nghĩ ra tại sao?"

      Kinh Kinh cũng sợ , hất tay của ra : "Cái người này làm sao lại vô lễ như vậy, kéo ta tới đây đống lời nhảm."

      Tiểu Vương Gia cười : "Thế nào thích? câu của ta có thể làm cho người nam nhân kia bỏ ngươi, sau đó ngươi cứ tới đây theo ta, mặc dù cuộc sống được tốt lắm, nhưng cũng đủ làm cho bọn họ đố kỵ muốn chết, như thế nào? theo ta rốt cục vẫn mạnh hơn theo cây cọc gỗ, mà lại thể thỏa mãn cầu của ngươi, nhưng ta có thể......" Thiên Ngạo ở xa xa thấy Hoa Lạc Vân và Lôi Báo tranh nhau đối tốt với nàng thế nào nghĩ mãi cũng thông rốt cuộc nữ nhân này có chỗ nào tốt, cho nên dùng biện pháp này tới trêu chọc nàng.

      Cố tình Kinh Kinh sợ trời sợ đất càng sợ trêu chọc, đột nhiên cười : "Chỉ bằng ngươi? Có cho ta cũng cần." Hừ tiếng xoay người .

      Tiểu Vương Gia ngẩn ra, tướng mạo mình cũng coi như thượng đẳng, lại bị nha đầu béo này như vậy trong lòng khó tránh khỏi tức giận, kéo nàng lạnh lùng : "Ngươi cái gì?"

      "Ta ......" Kinh Kinh còn chưa hết lời, lại nghe thấy thanh lạnh lẽo : "Đuổi tên háo sắc này , đoạt thiếu phu nhân trở lại."

      Có người đáp ứng, tiếp theo Kinh Kinh chỉ thấy mấy cây gậy bay tới.

      Nàng ngẩn ra, sau đó con ngươi đảo trái đảo phải, cuối cùng oa tiếng khóc, nhào về phía bóng dáng thanh bạch, : "A Cha, ...... ......"

      bị bọn gia đinh vây ở trong ngõ hẻm đánh mấy gậy, đánh cho tiểu Vương Gia mở miệng cầu xin tha thứ: "Quốc sư...... Là ta...... phải tên háo sắc."

      Diêu Thiên cười lạnh : "Toàn Kinh Thành này ai biết ta chính là quốc sư, cần nể tình đánh mạnh cho ta. Đổ máu, trở về lãnh thưởng." Sau đó cúi đầu nhìn Kinh Kinh cái, : "Viễn Từ đâu?"

      Kinh Kinh chuyển ánh mắt sang bên, : "...... biết."


      Diêu Thiên thở dài hơi : "Nếu như ngươi còn bao che cho nữa, trở về phạt mặt ngươi......"

      " lầu!" Kinh Kinh cũng muốn bị cấm túc, muốn mặt nàng tình nguyện đối diện là công công.

      Diêu Thiên vẫn là kêu người trở về nhà, : "Các ngươi mang thiếu phu nhân lên xe, còn các ngươi cùng ta dẫn người trở về."

      Kinh Kinh nhìn tiểu Vương Gia đất, làm mặt quỷ với .

      Tiểu Vương Gia biết quốc sư lấy cớ kẻ háo sắc để đánh (tiểu vương gia), thấy đánh người xong đầu (Diêu Thiên) cũng quay lại liền bỏ hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại có biện pháp.

      Vị quốc sư này quan hệ tốt với hoàng huynh từ , hơn nữa người cũng hết sức lợi hại, là người ngàn vạn lần thể đắc tội. Hôm nay lôi lôi kéo kéo con dâu đường lớn, bị đánh thành như vậy . Nhưng lại càng hận Kinh Kinh hơn, ràng nàng chỉ cần ra thân phận của bị đánh, nhưng nàng lại ra.

      Lại Lôi Báo khuyên xong quay lại, phát thấy Kinh Kinh, lại nhìn thấy quốc sư đại nhân dẫn theo Diêu Viễn Từ từ lầu Vọng Giang lâu xuống.

      Sắc mặt rất đen, chứng minh bây giờ phải là thời điểm đến gần.

      Ngay sau đó, quốc sư đại nhân dẫn theo người trong phủ trở về, chỉ để lại áo choàng Hoa Lạc Vân mang tới và tiểu Vương Gia im lặng nằm đất.

      Mà trong phủ quốc sư, Diêu Thiên đập lên bàn làm cho Kinh Kinh bị dọa khẽ run rẩy, lần này bị bắt ngay tại trận chỉ sợ muốn tránh cũng khó.

      Mà mắt Diêu Viễn Từ nhìn ra phía ngoài, cũng có ý hối cải.

      Diêu Thiên : "Nghịch tử, ngươi vừa thành thân lâu ra ngoài gặp mặt riêng nữ tử khác ở trước mặt mọi người, còn ra thể thống gì?"

      Diêu Viễn Từ lên tiếng, chỉ : "Tất cả đều là ta làm có quan hệ gì với nàng, ngươi để cho nàng ra ngoài !"

      Diêu Thiên nhìn Kinh Kinh chút, : "Nếu như ngươi có ý thương nàng, cần gì......"

      Diêu Viễn Từ làm như hạ quyết tâm, : "Ta muốn cưới Tố Vân vào cửa."

      "Cái gì?" Diêu Thiên đứng lên vòng vòng quanh hai vòng ở trong phòng : "Ta tuyệt đối cho phép."

      Diêu Viễn Từ cười khổ : "Trước kia ta muốn cưới thê ngươi buộc ta cưới, nhưng nàng lại phải là người trong lòng ta, tại vất vả ta tìm được người có thể chăm sóc ta cả đời, ngươi lại đồng ý. Chẳng lẽ, ngươi thà rằng để ta độc cả đời sao?"

      "Kinh Kinh có gì tốt, ngươi lại buông tha nàng cưới khác......" Diêu Thiên thấy Kinh Kinh đứng cúi đầu, thỉnh thoảng lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, trong lòng hết sức thương tiếc.

      Diêu Viễn Từ lại : "Ta chính là thích Tố Vân, nếu ngươi đồng ý tốt, đồng ý ta chuyển ra quốc sư phủ với Tố Vân cùng nhau......"

      "Ngươi, súc sinh." Diêu Thiên giơ tay muốn đánh, nhưng Diêu Viễn Từ lại : "Ngươi chỉ biết mắng ta đánh ta, khi nào quan tâm tới ta, nếu phải tại ngươi làm sao mẫu thân ta chết vì khó sinh, lại lưu lại ta như vậy, tất cả đều là lỗi của ngươi."

      Thân thể Diêu Thiên lắc lư cái, (Diêu Thiên) vốn là vẫn áy náy đối với chuyện này, hôm nay bị (Diêu Viễn Từ) nhắc tới trong lồng ngực nhất thời ngột ngạt khó chịu.

      "A Cha, ngươi đừng tức giận, ta đồng ý cưới Tố Vân." Kinh Kinh vội vàng vỗ sau lưng Diêu Thiên giúp thuận khí, ước gì Diêu Viễn Từ sớm ngày cưới Tố Vân.

      "Ngươi cần gì phải vậy." Diêu Thiên thở dài .

      " thích cưới về , dù sao...... Dù thế nào nữa tâm tư của cũng người ta." Ngoài miệng Kinh Kinh như vậy nhưng trong lòng biết bao nhiều vui mừng.

      Giọng điệu Diêu Thiên hòa hoãn, đứa con trai này (DT) quả thiếu (DVT), vì vậy : "Được, ngươi có thể cưới Tố Vân, nhưng ta muốn ngươi đồng ý ta ba chuyện."

      Diêu Viễn Từ hết sức vui mừng, : "Chuyện gì?"

      Diêu Thiên : "Điều thứ nhất, Tố Vân làm thiếp, cả đời thể trở thành thiếu phu nhân quốc sư phủ. Điều thứ hai, ngày các ngươi thành thân ngươi phải buông tha Tố Vân viên phòng với Kinh Kinh, cho đến khi nàng có máu mủ của ngươi mới có thể cùng với Tố Vân. Điều thứ ba, đời thế đối tốt với Kinh Kinh. Ba điều này nếu như ngươi đồng ý, có thể nhận nữ nhân kia vào quốc sư phủ."

      Kinh Kinh ngây ngô, viên phòng......

      Diêu Viễn Từ ngây ngô, viên?

      Kinh Kinh : "A Cha......"

      "Ba điều thiếu điều cũng thể, ngươi đừng gì nữa." Diêu Thiên trầm giọng .

      Diêu Viễn Từ cắn răng, : "Được!" Hôm nay cũng thể ra chuyện hưu Kinh Kinh, nếu ra chỉ sợ Tố Vân còn cơ hội vào cửa.

      Điều này Kinh Kinh cũng nghĩ như vậy, hai người đạt thành nhất trí, trước cứ đáp ứng lại sau.

      Diêu Thiên nhàng thở ra, : "Tốt lắm, ngươi đồng ý vậy có thể nhận nữ nhân kia vào cửa. Chỉ là chuyện này do ta làm, ngươi chỉ cần ở nhà chờ là được rồi." xong : "Người tới, thu thập gian phòng thiếu gia cho tốt, ngày mai để cho thiếu phu nhân chuyển đến."

      Kinh Kinh im lặng, công công đúng là đẩy nàng cho con trai mình.

      Mặc dù có chút đau lòng nhưng nàng cũng buông tay, chuyển đến chỉ cần cùng phòng là được, cùng phòng chỉ cần làm chuyện tình giữa nam nhân và nữ nhân quan hệ.

      Diêu Thiên làm việc vẫn là rất có hiệu suất, ngày hôm sau mời bà mai cầu hôn, ngày thứ ba mang người từ cửa sau vào trong phủ, hơn nữa sắp xếp ở trong cái sân .

      nhìn Kinh Kinh thay mài mực, : "Sắc trời tối rồi, như thế nào nghỉ ngơi?"

      "Chờ phục vụ A Cha viết chữ xong ." Kinh Kinh buồn bực.

      Diêu Thiên thở dài : "Ngươi nhất định muốn lưu lại, mà trong lòng Viễn Từ lại có ngươi ta cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này, có lẽ chờ sau khi các ngươi có đứa bé, quan hệ có thể tốt hơn tại."

      "A Cha, ra Kinh Kinh chỉ muốn lưu lại phục vụ ngài, cái khác có nghĩ tới quá nhiều." Kinh Kinh cắn răng ám chỉ.

      Diêu Thiên cười khổ : "Nha đầu ngốc, A Cha thể bồi ngươi cả đời, chỉ có tướng công của ngươi mới có thể, !"

      Kinh Kinh hít hơi, nàng từ từ ra khỏi thư phòng của Diêu Thiên, nhìn nam nhân yên lặng lạnh lùng bên trong nàng có chút thất vọng. Cả đời này có thể hay chỉ coi nàng như con dâu, coi nàng như nữ nhân?

      từ từ vào gian phòng Diêu Viễn Từ, thấy ngồi ở giường, đôi mắt trống rỗng tập trung dừng ở rèm che.

      nghe được có người tới, : "Ngươi muốn như thế nào, tùy ngươi tốt lắm." Thanh mang theo chua sót, giống như nữ tử chờ đợi bị người cưỡng dâm.

      Kinh Kinh thiếu chút nữa có ngã xuống, giật giật khóe miệng : "Ta làm như vậy với ngươi, là nàng muốn làm như vậy với ngươi!" Giơ tay để cho Linh nhi đẩy Tố Vân tới bên giường, : "Phải làm sao cần ta phải dạy chứ?"

      Mặt Tố Vân triệt để hồng, tay của nàng bị người giường bắt được trong lòng từ từ bình tĩnh, : "...... cần." Trước khi nàng tới đây được mẫu thân và ma ma có kinh nghiệm tiến hành giáo dục nàng cả đêm, chỉ sợ nàng chiếm được tâm Diêu Viễn Từ.

      Dù là thiếp, rốt cuộc quốc sư phủ cũng khác với những thứ bên ngoài kia, ngay cả Lôi gia cũng sánh bằng.

      Kinh Kinh gật đầu cái, nàng lui ra ngoài đóng cửa lại, lại đột nhiên mở ra cười : "Quên với các ngươi, chúc các ngươi bách niên hảo hợp." xong lại đóng cửa lại.

      Lần này nàng lại mở ra nữa, mà là dùng tiên pháp từ từ đến thư phòng công công, nàng muốn nhìn chút có là vô tâm hay .

      Nhưng nàng lại thất vọng phát , công công viết chữ, rất nghiêm túc viết chữ.

      Nàng thở dài, cố gắng của mình vẫn có chút hiệu quả nào.
      Last edited: 24/8/16
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Bị cường hôn, đây là an ủi sao?

      Editor: tan_hye




      Trốn ở sau màn, nàng có chút muốn khóc, nức nở hai cái phát công công lắc lư đứng lên giật mình lát, sau đó đột nhiên đưa tay xé nát tờ giấy kia dùng sức xoa bóp đầu của mình, xoay người về phía sau.

      Kinh Kinh ra từ sau màn trướng, nàng rất để ý vừa rồi viết gì?

      Nhặt vài mẩu giấy từ dưới lên, ghép lại.

      Phía vậy mà chỉ có hai câu thơ: Lạc hoa dĩ tùy phong thu khứ, mãn viên tiêu sắt bất phục xuân! (*)
      (*) Tạm dịch: Hoa rơi theo gió thu, cả vườn hiu quạnh còn xuân!
      Đây là ý gì?

      Vì sao công công phải viết từ ngữ như vậy, vì sao cái gì lộ ra vẻ mặt ưu thương như vậy.

      Có lẽ......

      Chỉ có chút, vẫn là muốn!

      Kinh Kinh thở phào nhõm, nàng nhớ kỹ hai câu thơ này trong lòng, sau đó lại về gian phòng phía sau.

      thân lạnh lẽo bên cửa sổ, công công đứng thẳng người, ánh sáng bạc chiếu lên thân thể giống như bức họa tinh sảo. Kinh Kinh hô hấp rất , chỉ sợ quấy nhiễu đến . Hai người ngắm trăng, ngắm người cứ như vậy đứng rất lâu.

      Lâu đến nỗi Kinh Kinh quên giấu thân hình, cứ si ngốc đứng như vậy.

      Cho tới khi Diêu Thiên quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng sợ hãi dựa vào cửa, biểu tình có chút bi thương lại có chút tịch mịch.

      Ngực đập nhanh hồi, tại sao nàng lại ở chỗ này?

      "Nha đầu......"Thanh giống như phải của , khàn khàn làm người ta kinh ngạc.

      Kinh Kinh sợ hết hồn, như chim chạy tới : "A Cha ngươi làm sao vậy, có phải bị lạnh hay ?" Nàng giơ tay lên sờ trán Diêu Thiên, có chút nóng.

      Diêu Thiên chỉ cảm thấy bàn tay băng lạnh dán trán mình phi thường thoải mái, theo bản năng kéo tay bé của nàng lại, cầm giữ nó trong lòng bàn tay : "Ta sao!"

      Kinh Kinh : " có việc gì, đều phát sốt, mau nằm xuống cần hóng gió nữa." Nàng vội vã đóng cửa sổ lại, sau đó đỡ Diêu Thiên đến nằm giường. Bình thường cũng thích trở về phòng, cho nên thời gian nghỉ ngơi ở chỗ này khá nhiều.

      Diêu Thiên thuận theo nằm xuống, ra muốn hỏi nàng tại sao lại ở trong phòng mình mà phải ở trong phòng Viễn Từ. Nhưng sợ khi hỏi xong, nàng nhớ tới rời .

      Thầm cười khổ, ra chính mình cho rằng có loại cảm giác tịch mịch này, nhưng là vẫn có, hơn nữa còn mãnh liệt như vậy.

      Thấy Kinh Kinh bận tới bận lui vì , vừa giặt khăn lạnh đặt ở trán vừa gọt lê đưa cho ăn, tâm tình khỏi trở nên tốt hơn nhiều.

      đưa tay đặt lên đầu mình, cảm giác cái gì đó vừa lạnh vừa ngọt chạm vào bên môi. máy móc dán lại, mở mắt nhìn ra là miếng lê.

      "A Cha ăn, như vậy cổ họng đau đớn." Trước kia thời điểm Kinh Kinh bị lạnh bị bệnh mẫu thân cũng làm như vậy.

      Diêu Thiên ngẩn ra, mới vừa rồi cho rằng đó là miếng lê, mà là môi của nàng......

      Nếu phải bởi vì chính người đó còn ở đây, ngồi dậy tự tát vào mặt mình cái rồi. Loại chuyện trái luân thường này cũng nghĩ ra được, nhất định là bởi vì bị bệnh cho nên tâm tư rối loạn.

      Bị đút ăn mấy miếng, lắc đầu : "Ngươi ăn , cần đút cho ta ăn."

      Kinh Kinh nghiêm mặt giơ lê : "Nương , thể chia lê ăn, điềm xấu. Ta muốn tách khỏi A Cha, cho nên cái này ngươi chỉ có thể ăn mình." xong cười, lại động thủ cắt miếng nữa.

      muốn cùng chia lìa sao?

      Nha đầu này, chân chính thể tách ra khỏi nàng hình như chỉ có Viễn Từ mà thôi.

      (DT) ràng thấy nàng vào phòng của (DVT), tại sao nhanh như vậy ra đây?

      "......" Cuối cùng vẫn là muốn hỏi.

      Kinh Kinh cũng biết mình bị phát tốt, sớm muộn gì cũng phải qua cửa ải này. Nàng cúi đầu, : "Ta đưa Tố Vân vào."

      "Ngươi......" Diêu Thiên vừa tức vừa giận, ngồi dậy : "Làm sao ngươi ngu như vậy......" Có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhưng mà lại có chút vui mừng.

      Thở dài, thấy khuôn mặt nhắn ngửa đầu tựa như có chút uất ức lại tựa như có chút đáng thương nhìn , bĩu môi, giống như hai khối hoa đào đỏ xếp ở chỗ.

      Diêu Thiên biết mình là uống lộn thuốc gì, có lẽ là sốt cao cháy sạch đầu óc có chút hồ đồ, thế nhưng cúi đầu ngậm hai khối đào này, dùng sức hấp mút liếm.

      Tư vị rất tốt, càng ngày càng trầm mê, cơ hồ là quên họ tên chính mình là gì.

      Đẩy đào ra, thịt non bên trong càng thêm tươi đẹp, nhất là nhục đoàn ấm áp linh động kia như muốn hòa tan .

      ngừng đùa bỡn vật kia, cho đến khi hô hấp của mình có chút khó khăn mới giật mình tỉnh lại.

      Đột nhiên ngẩng đầu, phát vừa mới làm cho chính mình mê muội lại là miệng Kinh Kinh, bây giờ nàng nửa ngã ở giường ngừng thở dốc, hai gò má ửng đỏ đôi môi hơi sưng, thân thể giống như là xương nửa như dựa vào trong tay của . Mà tay của vậy mà chống đỡ nàng, cái tay khác xuyên vào tóc ở sau gáy nàng.

      Vội vàng thu tay lại, trái tim hoàn toàn lạnh lẽo.

      Rốt cuộc mình làm gì vậy, thế nhưng cường hôn con dâu.

      Chẳng lẽ mình điên rồi sao? Mặt Diêu Thiên lúc đỏ lúc trắng, biết giải thích thế nào với Kinh Kinh, thậm chí biết giải thích thế nào với chính mình.

      Chính thời điểm lòng tràn đầy rối rắm, đột nhiên nghe được Kinh Kinh thở dốc : "A Cha, đây là cái gì?" cái ngây thơ, cái vẻ mặt ngu ngốc.

      Nàng biết vừa rồi là cái gì?


      Trong lòng Diêu Thiên vừa động, : "Đó là......chuyển khí! Đúng vậy, hơi thở của ngươi có thể làm cho bệnh của ta sớm tốt hơn." Đây hoàn toàn là lời lừa gạt đứa trẻ, lúc nào trở nên độc như vậy.

      tự giễu Kinh Kinh lại : "A..."

      "Chỉ là ngươi thể với người ngoài, tránh cho để cho bọn họ cho là ta cực kỳ yếu ớt, nhất định phải có người khác trợ giúp mới có thể tốt." vừa xong vừa áy náy, thậm chí ngay cả tâm cũng có chút đau đớn.

      Kinh Kinh cười : "Nhất định là A Cha thích uống thuốc cho nên mới dùng phương pháp này có đúng hay ."

      Diêu Thiên ho tiếng, đứa bé này thiệt là.

      "Ừ, đúng vậy!" Kỳ quái ràng mới vừa trong lòng tràn đầy cảm giác tội ác, nhưng bị nàng thành nghiêm túc như vậy lại tiêu tán nửa.

      Chính là làm cho ngờ tới chính là, đứa ‘ bé ngoan ’ Kinh Kinh này lại có thể học suy ra ba, nàng khẽ liếm đôi môi mình chút, bỗng nhiên ngồi dậy ngồi lên đầu gối của Diêu Thiên, cười : "Kinh Kinh muốn A Cha khó chịu, muốn cho A Cha sớm khỏe lại, cho nên ta chuyển khí cho ngươi!" xong cũng còn chờ Diêu Thiên phản đối dâng cái miệng nhắn lên, cũng học bộ dáng vừa rồi của mở đôi môi của ra vươn đầu lưỡi vào bên trong.

      Đứa này học rất tốt, cả người Diêu Thiên ngơ ngẩn ở nơi nào, mặc cho nàng chuyển khí nửa ngày mới nhớ tới đẩy nàng ra, quát lên: "Ngươi, làm cái gì vậy?" Tình huống vừa rồi hình như là cường hôn người khác sau biến thành bị người khác cường hôn?

      đại nam nhân lại bị thiếu nữ đòi hỏi ở miệng, cái này có chút quá thương tổn lòng tự ái của nam nhân.

      Kinh Kinh nghiêng đầu : " tốt sao?"

      "Dĩ nhiên tốt." Diêu Thiên trầm giọng .

      Chính là Kinh Kinh cúi đầu, uất ức : "Kinh Kinh chỉ là muốn A Cha sớm tốt hơn thôi."

      Diêu Thiên ho hai tiếng, hình như là mình làm sai trước, tại thế nào lại rống đứa bé cái gì cũng hiểu!

      có chút hối hận, : "A Cha chỉ là sợ lây bệnh qua cho ngươi mà thôi, về sau đừng càn quấy như vậy."

      Kinh Kinh gật đầu, : "Về sau nhất định càn quấy." Nhưng tại trong lòng nàng lại vui vẻ đến nở hoa, phải là nàng hiểu mà là nàng hiểu rất .

      Đây là hôn, chỉ có giữa vợ chồng và người mới có thể làm động tác thân thiết như vậy, công công đột nhiên hôn nàng nhất định là thích nàng, chỉ là vẫn thừa nhận!

      Loại chuyện giả vờ thuần khiết này nàng thích hợp nhất, cho nên nàng giả bộ nàng hiểu làm như vậy là cái gì để cho Diêu Thiên buông lỏng cảnh giác. Nàng biết mình làm đúng rồi, bởi vì nếu nàng giả bộ hiểu, như vậy về sau có thể Diêu Thiên cũng gặp nàng nữa. Chuyện này với , phải là chuyện rất quan trọng. Bởi vì khi ý thức được sau khi hôn nàng, bỗng nhiên sắc mặt trở nên là đáng sợ.

      "Vậy còn trở về?" Diêu Thiên .

      "Ừ, ta trở về ngay, A Cha ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút." ra Kinh Kinh rất vui mừng thoải mái, chẳng qua là ở trước mặt công công dám biểu ra, cho nên nàng chạy như bay trở về phòng của mình nhảy lên giường ra sức sức cười. Vừa cười vừa vuốt môi của mình, ra cảm giác hôn môi tốt như vậy, nhịp tim đập rất nhanh, trách được đôi nam nữ kia muốn hôn lâu mới làm chuyện kế tiếp.

      Chỉ là, tại nên tiến hành bước kế tiếp, hình như là lên giường......

      Chỉ là chuyện này hình như có chút khó, vẫn là tiếp tục hôn !

      Nhưng lấy biện pháp gì để cho công công chủ động thân (hôn) mình đây?

      Kinh Kinh nâng má suy nghĩ biện pháp, cuối cùng nàng nghĩ ra.

      Nàng quyết định, mình muốn lạnh, muốn ngã bệnh......

      Cho nên, ngày hôm sau thiếu phu nhân quốc sư phủ vinh quang ngã bệnh, nguyên nhân là bị cảm lạnh.

      Rất nhiều người tới thăm nàng nàng, người tới đầu tiên lại là Tố Vân và Diêu Viễn Từ, điều này làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.

      Tố Vân dĩ nhiên là tới để lấy lòng, dù sao coi như Kinh Kinh và Diêu Viễn Từ có quan hệ gì cũng là thiếu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, nàng chỉ là thiếp thất. Nhưng là nàng người thiếp này theo lý mà mới chân chính là phu nhân của Diêu Viễn Từ, sau tối hôm qua thân thể của nàng .

      Cho nên, nàng cầu xin Diêu Viễn Từ mang theo nàng, tầm mắt rất đơn giản khiến Kinh Kinh biết được, nàng (TV) cũng thua nàng (KK).

      Nàng mặt đỏ ửng ngồi ở trước giường Kinh Kinh, : "Tỷ tỷ thế nào bị lạnh?"

      Kinh Kinh có chút tức giận, bởi vì nàng hết lòng hết dạ chỉ lấy được hai cái hôn mà thôi, ở bên trong kỳ hạn đạt tới cực hạn, nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ tối hôm qua nhất định trở thành vợ chồng, nghĩ tới đây khỏi đủ loại ghen ghét.


      "Còn phải là vì các ngươi, canh giữ viện."

      Mặt Tố Vân đỏ lên, : "Làm khó tỷ tỷ rồi."

      Mà Diêu Viễn Từ ở bên ngược lại ngẩn ra, theo lý mà nàng là nữ nhân bị chính mình hưu tại sao còn muốn đối tốt với bọn họ như vậy?

      Chẳng những tối hôm qua tạo ra cơ hội, thậm chí còn giữ cửa vì bọn họ.

      Trong lòng khỏi có tia cảm kích, : "Đa tạ."

      Kinh Kinh cũng cười, vừa cười vừa khụ : "Khó được nghe ngươi hai chữ này."

      Mặt Diêu Viễn Từ đỏ lên, vốn là làn da trắng noãn có thể nhéo ra nước càng lộ ra vẻ xinh đẹp.

      Kinh Kinh với Tố Vân: "Coi như ngươi nhặt được bảo vật, về sau cần phải quý trọng."

      "Đúng vậy tỷ tỷ." Nàng đương nhiên là phải quý trọng, bởi vì Diêu Viễn Từ là tương lai của nàng.

      Đột nhiên, Linh nhi : "Lão gia tới, nghe được thiếu gia và Vân Nương ở đây, trực tiếp vào......" Diêu Thiên quả nhiên cất bước vào, mặt lạnh nhìn nhi tử và cái đó gọi Tố Vân nương, bụng oán khí vừa muốn phát ra, lại thấy đôi mắt như nước như sương của Kinh Kinh nhìn về phía nhất thời tan thành mây khói.
      Last edited: 24/8/16
      ThiênMinhNhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :