1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha chồng độc thân đùa rất vui - Dạ Tử Vũ (44/49)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: công công tặng hoa tươi, nhận hay nhận


      Editor: tan_hye


      Đại Nội Hoàng Cung Dưỡng Tâm điện.

      "Quốc sư gần đây rất rảnh rỗi thậm chí có thời gian tìm trẫm uống trà?" Hoàng đế Thiên triều Thiên Vinh cười hỏi.

      Diêu Thiên uống hớp trà, cúi đầu xoay xoay ly trà, động tác này khiến Thiên Vinh cười được. Làm bằng hữu rất nhiều năm, (TV) sợ nhất chính là vị quốc sư đại nhân này xoay xoay ly trà, xoay cái chứng minh (DT) suy nghĩ chuyện gì đó, nghĩ chút chừng nghĩ ra cách gì đó để làm khó (TV).

      Nửa năm trước, (DT) gần như chuyển ra ngoài nửa kho quốc khố của (TV), lúc ấy sốt ruột đến nỗi khóc mất cả giọng.

      "Quốc sư, có lời gì mời ." Thiên Vinh cảm thấy hay là để cho nhanh chút, tốt xấu gì cũng làm cho mình thống khoái hơn!

      Diêu Thiên rốt cuộc ngẩng đầu lên, : "Hoàng Thượng, xin hỏi nếu như đến sinh nhật nữ tử nên tặng quà gì tốt?"

      Cằm Thiên Vinh thiếu chút nữa trật khớp, chỉ vì vấn đề này ngươi xoay xoay ly trà làm cái gì, thiếu chút nữa dọa chết. vỗ vỗ ngực mình, cười : "Cũng khó, tặng thứ đáng tiền là được rồi."

      Diêu Thiên : "Thúy Cốc Hoàng Oanh nàng nhìn nó bị nhốt còn đau lòng nên thả ra."

      Thiên Vinh cau mày : "Xem ra nhất định là nữ tử rất có cá tính."

      Diêu Thiên nghĩ đến con dâu nhà mình quả có chút giống người khác, vì vậy : "Là có chút."

      Thiên Vinh : "Như thế quà tặng như vậy tục, tặng hoa !"

      Diêu Thiên giật mình : "Tặng hoa?"

      Thiên Vinh vuốt cằm, mang hoa tặng có nữ nhân nào thích. Vì vậy : "Từ tám tuổi cho tới tám mươi tuổi, chỉ cần là nữ nhân nhận được bông hoa đều hết sức vui vẻ."

      Diêu Thiên cảm thấy điều này rất tốt, có vẻ quá thô tục cũng có vẻ thanh lịch. Nhưng là, tặng hoa gì tốt đây? cau mày : "Bình thường ngươi tặng hoa gì làm cho các nàng thích."

      Thiên Vinh cười, : "Đương nhiên là hoa hồng đỏ tươi." Tượng trưng cho lòng nhiệt tình, là phương pháp trực tiếp nhất để biểu đạt tình . Mỗi phi tử ở hậu viện đều đưa qua, hơn nữa sau khi các nàng nhận được bình thường đều vô cùng vui vẻ mà khóc.

      Đại quốc sư Diêu Thiên đối với quốc chuyện nhà chuyện thiên hạ căn bản đều hiểu, nhưng chỉ là hiểu hoa hồng đỏ tươi này có ý nghĩa gì. Bất quá, (TV) nữ nhân nhất định thích, vậy tặng cái này !

      Tâm xong, đứng lên : "Vậy làm phiền Hoàng Thượng ngài nghỉ ngơi nữa."

      Nhưng Thiên Vinh lại ngẩn ra lập tức gọi lại : "Chờ chút, người mà ngươi muốn tặng là ai vậy, nương tiểu thư nhà nào, nếu như ngươi cảm thấy khó xử lập tức cho trẫm, chỉ cần đạo thánh chỉ là ngươi có thể ôm được mỹ nhân về."

      Đột nhiên, quốc sư đại nhân hung ác trợn mắt nhìn cái, làm cho sợ đến lập tức : "Ta sai, ngài bận rộn ngài bận rộn."

      "Thần, cáo lui!" Quốc sư đại nhân xong người tiêu sái bước .

      còn lưu lại Hoàng đế Thiên Vinh thở dài thở ngắn, còn lòng dạ nào mà uống trà rồi, sâu xa với lão thái giám bên cạnh: "Ngươi , lần này biểu ca dùng biện pháp gì để chỉnh ta?"

      Mặt lão thái giám co rút, : "Gần nhất có nơi nào bị thiên tai, có lẽ ngài cần móc tiền túi. Lại có khoa cử, cho nên ngài cũng cần cả ngày tự phê đề thi. Cũng có ngoại tộc xâm phạm, ngài cũng cần phải thân chinh. . . . . ."

      "Những biện pháp này đều dùng rồi, từ trước đến giờ biểu ca biết lặp lại biện pháp. Hơn nữa vừa mới xưng thần, thần đó. . . . . . Năm nay đây là lần đầu tiên xưng thần với ta, vậy đại biểu. . . . . ." Hoàng Thượng Thiên Vinh sợ run cả người, vẻ mặt đưa đám : "Nhanh , gọi Uyển phi chuẩn bị chờ chút ta tới, lần này ngộ nhỡ làm cho ta ra ngoài mười ngày nửa tháng chịu khổ chịu tội, ít nhất ta phải vui đùa với mỹ nhân đủ rồi mới bỏ qua."

      Lão thái giám đáp ứng tiếng, mà Uyển phi vô cùng cao hứng đón nhận Hoàng Thượng ân sủng mấy ngày, vốn tưởng rằng mang thai được huyết mạch hoàng gia, thế nhưng bụng vẫn có tin tức.

      Lại đến ngày sinh nhật của Kinh Kinh, chỉ có công công nàng tiếp đó người nhà mẹ nàng cũng tính là náo nhiệt, nhưng cũng cố ý bày tiệc ở trong sân viện, bọn nha đầu và hạ nhân đều có thể nhập tiệc cũng coi như là mảnh huyen náo.

      Ngược lại Diêu Thiên thích loại tràng diện này, mình đến thư phòng đọc sách.

      Mắt thấy sắc trời dần tàn, A Cha A Nương của Kinh Kinh cũng trở về rồi, nàng bưng ly trà tới thư phòng. Gõ lên cửa cái, liền nghe được bên trong : "Vào !"

      Kinh Kinh đặt ly trà trước mặt Diêu Thiên, : "A Cha tiệc rượu xong, tất cả cũng giải tán rồi, cha nương ta cũng trở về, đa tạ ngài khổ tâm làm nhiều chuyện như vậy."

      Diêu Thiên rất thích uống trà Kinh Kinh pha, mùi trầm hương thoang thoảng, vừa vào cổ cảm nhận được hương vị đó ấm áp vào tận trong lòng.

      gật đầu cái, ý bảo Kinh Kinh ngồi xuống.

      Kinh Kinh nhìn sắc trời chút còn sớm nữa, nàng đúng là thể ngồi quá lâu.

      Đột nhiên thấy công công tới phía sau tủ sách dời thứ gì đó ra, sau đó đặt đồ ở bàn Kinh Kinh nhìn đến ra là chậu hoa.

      Bất quá hình như là mới trồng lâu, còn chưa nở hoa.

      "Bồn hoa này là đưa cho ngươi làm quà tặng sinh nhật, cầm !" cảm thấy cây hoa hồng màu đỏ này tệ, nhưng nở quá diễm lệ. Cho nên liền chọn chậu mới trồng rồi đưa cho nàng, nếu như từ từ chăm sóc đến khi hoa nở cũng coi như loại kinh doanh. Chủ ý này của Hoàng Thượng, quả nhiên sai.

      (đồng chí công công, Hoàng Thượng người ta là muốn ngươi tặng bông hoa nở, chứ phải là cây hoa còn chưa mọc lá non đâu! )

      Kinh Kinh ngây ngốc nhận lấy, đây là cây hoa hồng !

      " thích?" Diêu Thiên thấy vẻ mặt nàng thẩn thờ, vì vậy cẩn thận hỏi.



      " phải, thích, rất thích." Chẳng lẽ ý của công công là để cho nàng chăm sóc bồn hoa này đến khi hoa nở, lẽ là ngày hoa nở cũng chính là ngày hai người có thể ở bên nhau? ( đứa , ngươi cũng suy nghĩ nhiều! )

      "Đa tạ A Cha, ta mang trở về chăm sóc cẩn thận, để cho nó sớm ngày nở hoa kết trái, ách. . . . . . Chỉ nở hoa kết quả."

      Diêu Thiên mỉm cười cái, giơ tay lên khẽ xoa đầu nàng cái : " !"

      Hai người chung đụng lâu, đây chính là động tác cực kỳ tự nhiên an ủi hoặc là thương , có bất kỳ bày tỏ đặc biệt nào, nhưng là Kinh Kinh rất thích, giống như Miêu nhi (mèo con) nhắm mắt hưởng thụ, sau đó cười ôm chậu hoa kia về.

      Đến gian phòng của mình nàng liền đặt chậu hoa lên bàn, sau đó tưới nước, xới đất, tiếp đến gục xuống bàn nhìn nó, mong đợi nó sớm nở hoa chút.

      Nhìn lên là chuyện xấu, thế nhưng nàng quên mất mặt trời ngả về tây, rất nhanh trong phòng liền tối.

      Cảnh giác tiếng tốt, Kinh Kinh vừa định bò lên giường nhưng cảm thấy có thanh hì hì cười kêu lên ở bên lỗ tai nàng: "Đồ nhi ngoan, sư phụ đợi Nhữ mau lại đây."

      Cạch oành, thân thể nàng ngã ở bên giường, hai hồn Thất Phách theo thanh này bay , thẳng tắp đến Phong Hoa Sơn trong động Cửu U.

      Tuy là động nhưng lại khác gì gian phòng bình thường, chỉ là bên trong bày xong rượu và thức ăn, còn có vô số tiên nữ trung nhảy múa dáng vẻ mỹ lệ, nhưng Kinh Kinh biết những thứ kia đều là giả, bất quá là di sư phụ biến ra để làm nổi bật khí.

      Nàng từ từ vào, đột nhiên trước mắt xuất con tinh tinh lông trắng nhảy múa hết sức kỳ quái với nàng. Nàng hì hì cười tiếng : "Sư phụ, cái này chơi tốt." Tinh tinh biết khiêu vũ vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

      Phong Hoa cười hì hì từ chân trời mà đến, thấy đồ đệ mình lập tức nhào lên nhanh, cười : "Đồ nhi ngoan của ta, sư phụ nhớ ngươi muốn chết." xong ôm thân thể đồ đệ có chút mập mạp hôn tới tấp. Nhưng thế nào lại hôn đầy miệng lông?



      "Sư phụ, ngài nhận lầm người." Kinh Kinh ở bên cạnh day đầu .

      Lúc này Phong Hoa mới phát ra người mình hôn là tinh tinh, cũng để ý, chỉ là trong lúc bất chợt bắt được tay bé của Kinh Kinh : "Đồ nhi của ta, qua tối nay là ngươi trưởng thành rồi, chỉ cần trưởng thành, ta có thể yên tâm lớn mật mà ăn."

      Kinh Kinh lập tức thu tay lại ôm lấy trước người của mình, : "Cái người sư phụ hỗn đản này, thế nhưng muốn giết hại cái sinh mạng này của ta." Những lời này sư phụ luôn , bởi vì thân thể nàng còn .

      Phong Hoa khoát tay : "Đồ nhi hiểu lầm, vi sư ăn phải ăn giống như dã thú ăn con mồi, mà là. . . . . ." liếm liếm môi của mình, : "Mà là đè thân thể nhữ ở phía dưới, tận tình hưởng thụ, sau cùng nhau Song Tu. . . . . ."

      Kinh Kinh đột nhiên giơ chân lên đạp bay thẳng ra ngoài, lớn tiếng : "Cái người sư phụ biến thái này. . . . . . Đến chân trời !" Vì vậy, Phong Hoa hóa thành làn khói bay .

      Nhưng mà lập tức bay trở lại, che mặt của mình : "Đồ nhi vì sao luôn xuống tay với vi sư như vậy, chẳng lẽ Nhữ thích đè lại? Vậy cũng tốt. . . . . ." cắn răng cái nằm mặt đất, : "Áp , vi sư chịu được."

      Bây giờ mặc dù Kinh Kinh là linh thể nhưng lại bị làm cho tức thành đầu mồ hôi, nàng cũng hiểu người sư phụ này hôm nay bị làm nữa, trước kia có việc gì cũng chút lời đùa giỡn, nhưng là hôm nay lại cực kỳ tích cực. Chẳng lẽ bởi vì chính mình trưởng thành có thể lập gia đình, cho nên kích động?

      Kinh Kinh cảm thấy hôm nay rất nguy hiểm, sớm ăn quả tiên gì gì đó chút rồi về nhà tốt hơn.

      Nàng nâng chân lên bước về phía trước, trực tiếp đạp lên ‘ thi thể ’ Phong Hoa ngồi ở bên cạnh bàn khai tiệc, : "Sư phụ coi như ngươi nằm ở đó tám trăm năm cũng có người áp ngươi đâu."

      Phong Hoa lộ vẻ tức giận đứng dậy, tới bên cạnh Kinh Kinh nhìn chằm chằm nàng kỹ, thời điểm nhìn người thích nghiêm mặt dán sát mặt, bởi vì quá xa thấy được.

      Mặt Kinh Kinh có chút đỏ, dù là sư phụ nhưng vẫn là người nam tử, lại còn là nam tử càng nhìn càng xinh đẹp.

      "Đồ nhi, có phải Nhữ cũng có người hay ?" thanh Phong Hoa nghe có chút mất hứng.

      " có, người ở đâu ra." Kinh Kinh lập tức tiếp lời .

      Phong Hoa rất dễ bị lừa, vừa nghe nàng an tâm, : "Này ăn nhiều trái cây, hôm nay hảo hảo bồi vi sư chơi chút, ăn xong, sư phụ còn phải mang Nhữ nhìn đồ tốt."

      Kinh Kinh vừa nghe đồ tốt có tinh thần, bởi vì sư phụ thường thường đồ tốt chính là quà tặng cho nàng.

      Những thứ quả tiên này mà ăn rất hữu dụng, có thể gia tăng Linh lực. Kinh Kinh nghĩ tới công công, nếu ăn có phải cũng hữu dụng hay . Vì vậy thừa dịp sư phụ ánh mắt tốt quay đầu lại len lén cầm trái cây đặt ở trong quần áo, trước kia thởi điểm nàng muốn mang sư phụ đều cho, nếu cho phép cũng chỉ có thể lấy trộm.

      Rất nhanh ăn xong, Phong Hoa liền dắt Kinh Kinh đến chỗ riêng biệt trong động, chỉ vào bên trong : "Bên trong này có thể có đồ tốt, chỉ là sư phụ thể nhìn cùng với Nhữ, nếu ta nhìn chỉ sợ kiềm chế được đem đồ đệ. . . . . . Ách. . . . . . Tóm lại, Nhữ vào là được." xong đẩy Kinh Kinh vào trong động này.

      Kinh Kinh vừa vào động thấy được chung quanh tất cả đều là đám mây, chính nàng cũng ngồi ở đám mây, đám mây này ấm áp khiến nàng rất ngạc nhiên.

      tiện tay vuốt đám mây này, thấy bên trong mây trắng đột nhiên xuất khối vật thể hình vuông, bên trong lại là bức họa.

      Bên trong bức họa là nam nữ, bọn họ ôm nhau, hôn môi!

      Tranh này thế nhưng hết sức chân , tựa như là chân nhân (người ) vậy, hiệu quả còn hơn cuốn sách nương cho nàng rất nhiều.

      Hơn nữa phía dưới miệng bọn họ còn có giọt nước , hai cái đầu lưỡi hồng hồng đan vào nhau, này đều thấy thập phần ràng.

      Kinh Kinh chỉ cảm thấy mặt hồng tim đập, nàng nắm cửa động : "Sư phụ, cái người Lão Tinh này cho ta xem cái gì vậy, mau thả ta ra ngoài."

      Bên ngoài thanh, chẳng lẽ sư phụ xa.

      Kinh Kinh im lặng, chỉ là nhìn bức tranh kia lát cũng từ từ cảm thấy tỉnh táo lại, chỉ nghĩ muốn tìm đường ra.
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 12: bức họa người trong động, kích động tâm tình thiếu nữ

      Editor: tan_hye


      Ai ngờ, nàng mới vừa tỉnh táo lại thấy bức tranh kia thay đổi, biến thành nam nhân giơ tay lên sờ lấy bộ ngực dựng đứng của nữ nhân. Kinh Kinh biết, nơi đó là dấu hiệu của nữ nhân, ra chính là nơi nam nhân thích sờ vào!

      Thần xui quỷ khiến nàng đưa tay lên nhéo nhéo bộ ngực của mình, tuy rằng hơn so với các nữ nhân khác chút, nhưng lại hết sức co dãn.

      Nếu như nam nhân đều thích sờ, như vậy biết công công có hay . . . . . .

      Nghĩ đến cái này nàng ôm mặt của mình : "Quá bỉ ổi, thể tiếp tục nghĩ nữa."

      Ngoài cửa sư phụ lại lắc đầu cái, muốn nghĩ bọn họ làm xong chuyện như thế nào, tiếp theo lại nghĩ muốn.

      Kinh Kinh suy nghĩ, hình ảnh lại thay đổi.

      Lần này nam tử ép xuống, đè nữ tử ở phía dưới.

      Ah, phải là nữ tử áp nam nhân sao? Chẳng lẽ loại chuyện như vậy còn có đa dạng tư thế? ( bạn học, ngươi đoán đúng rồi. )

      Kinh Kinh tò mò, nàng đỏ mặt nhìn tiếp.

      Tiếp, bức tranh biến thành nam nhân cởi y phục của nữ nhân, nữ nhân kia lại □ rồi.

      Đỏ mặt, hông của nàng rất , chân dài, hâm mộ.

      Ah. . . . . . Phía dưới nàng sao lại mọc nhiều lông dài như vậy, theo bản năng nàng sờ sờ của mình, hình như. . . . . . Mình —— có.

      Vì sao nàng còn chưa có?

      Kinh Kinh còn chưa nghĩ thêm được, thấy tay của nam nhân sờ soạng xuống phía dưới của nữ nhân.

      Người nam nhân này hình như tương đối thích bộ lông bên dưới của nữ nhân, ngừng sờ tới sờ lui.

      Tiếp. . . . . .

      Hình ảnh lại chuyển động, nam nhân cũng cởi y phục của mình ra.

      Đây là lần đầu tiên Kinh Kinh thấy nam nhân □ lỏa (trần truồng) ra ở trước mặt mình, chỉ bắp thịt mạnh mẽ và cặp mông tròn tròn, ngay cả cái gốc cây xấu xí vừa dài vừa thẳng kia cũng hoàn toàn bị nàng nhìn .

      A. . . . . .

      ra là phía trước của nam nhân lại mọc gốc cây, vậy thời điểm bọn họ bộ phải là cực kỳ bất tiện sao?

      Kinh Kinh có chút lo lắng cho các nam nhân, nhưng lại phát gốc cây này rất có năng lực nghiên cứu, cũng đặc biệt thích bộ lông phía dưới của nữ nhân.

      Im lặng hồi lâu, có phải hay bởi vì chính mình có bộ lông đó, cho nên công công mới chưa thích mình? Xem ra, nhất định thể cho nhìn thấy nơi đó của mình mới được, nếu nhất định bị ghét.

      Trong lòng vừa nổi lên ý niệm này thấy bộ phận riêng tư của nam nhân và nữ nhân toàn bộ lộ ra. Bọn họ nằm mặt đất, tư thế nam nữ dưới, tiếp. . . . . .

      Sau nửa canh giờ Kinh Kinh vịn tường ra, nàng phát mặt mình hồng đến mức thể hồng thêm được nữa, thậm chí cảm giác bắp đùi có chút ẩm ướt biết là chuyện gì xảy ra.

      Sư phụ cười ha hả tới, đưa tay tới ôm : "Đồ nhi của ta, Nhữ nhìn như vậy hiểu chưa?"

      Đông, Kinh Kinh đá cước : "Xú nam nhân cách ta xa chút. . . . . ."

      Sư phụ che mặt bay , nửa ngày rơi mặt đất hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ ngươi thấy khoái hoạt của chuyện nam nữ sao?"

      Kinh Kinh chỉ vào tức giận : "Khoái hoạt chó má, ràng là nam nhân các ngươi cầm công cụ tổn thương phái nữ, ngươi nhìn vẻ mặt nàng có bao nhiêu khổ sở sao."

      Sư phụ 囧 rồi, vốn định chuẩn bị cái có tiếng, nhưng làm thế nào cũng thu thanh vào được, kết quả lại làm cho nàng chỉ thấy mặt‘ khổ sở ’, cũng khó trách nàng hiểu lầm.

      "Nhưng là, chỉ là hơi khổ sở chút, sau đó bọn họ hợp thành thể vĩnh viễn xa rời nhau." Sư phụ xoa mặt của mình .

      Kinh Kinh ngẩn ra, vĩnh viễn xa rời nhau, sau khi làm loại chuyện như vậy hợp thành thể sao? Vậy nàng và công công. . . . . . Aiza, rất thẹn thùng.

      "Ta. . . . . . Ta về trước đây." Quay người , nhưng mặt nhịn được xấu hổ.

      Sư phụ cũng nhìn ra, chẳng lẽ cuối cùng nàng thông suốt?

      "Đồ nhi, sư phụ chờ ngày ngươi đồng ý."

      Nhưng lúc xong lời này, Kinh Kinh ngã trở về thân thể của mình, lúc này trời còn chưa có sáng, nhưng trong phòng của nàng lại tụ tập cả nam lẫn nữ.

      Nàng mở mắt liền ngẩn ra, : "Các ngươi là ai?"

      Linh nhi là người đầu tiên vọt tới trước mặt nàng, kinh hô: "Thiếu phu nhân cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ta thông báo cho lão gia, hết sức nóng lòng chờ ở bên ngoài."

      "A…!" phải là bởi vì chính mình giống như té xỉu, cho nên mới làm cho nhiều như vậy. . . . . . Hình như là đại phu, bởi vì tất cả đều là lão đầu râu bạc.

      suy nghĩ, lại thấy công công vào rồi, mặt lên vẻ lo lắng, hỏi "Tỉnh lại là tốt rồi, có cái gì thoải mái , tại sao đột nhiên lại té xỉu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Loại chuyện như vậy trước kia ở nhà cũng gặp qua, cho nên Kinh Kinh lại dùng chiêu số trước kia, đột nhiên ôm lấy công công cách nàng gần nhất khóc ròng : " là đáng sợ, Kinh Kinh nằm mơ thấy ác ma đuổi giết ta, là đáng sợ. . . . . ."

      Diêu Thiên vỗ đầu của nàng : "Ngoan đừng sợ đừng sợ, có việc gì là tốt rồi có việc gì là tốt rồi." xoay người với những đại phu kia: "Các ngươi đúng là vô dụng, ngay cả người gặp ác mộng cũng cứu tỉnh được, đều cút . Tiền xem bệnh phần cũng đừng nghĩ lấy được."

      Các đại phu rất oan uổng, có người : "Quốc sư, thiếu phu nhân. . . . . ." Có người khẽ chạm chút, lập tức tỉnh táo lại : "Vừa rồi đúng là mạch tượng của thiếu phu nhân rất yếu ớt, hồn bay mất, chúng ta cũng hiểu làm thế nào bỗng nhiên nàng lại tốt được."

      đêm này Diêu Thiên bị lời này của bọn họ dọa cho sợ rồi, phải cũng thử bắt mạch, kia gọi là mạch nữa, hồi lâu mới nhảy cái lại hồi lâu nữa mới nhảy cái, nếu như phải là thân thể nàng còn ấm, cơ hồ hoài nghi người cứ như vậy .

      "Cút!" Hừ lạnh tiếng, nhiều người như vậy thế nhưng chút biện pháp nào, cút còn có thể làm cái gì?

      Những đại phu kia cũng biết quốc sư dễ chọc, nhất là khí thế người bây giờ quá lạnh, ai dám tiếp câu liền rối rít lui ra.

      Kinh Kinh có phúc rồi, nàng ôm công công nửa ngày thế nhưng thấy đẩy mình ra, vui vẻ tiếp tục ôm. Tuy cây gậy của nam nhân ở chỗ của sư phụ quả dọa nàng sợ, nhưng nếu là công công, dù phải đau khổ chút cũng đáng giá. ( lúc này mà , nương cho là loại chuyện đó cả đời chỉ phải làm lần, đứa đáng thương, về sau có bao nhiêu đả kích! )


      Tâm Diêu Thiên cũng rối loạn, rất nhiều năm rồi vẫn cho rằng tâm của mình bình thản, có bất kỳ chuyện gì có thể đánh bại được , ai ngờ ra là vẫn loạn, vẫn hội đau lòng.

      cảm giác được bệnh của Kinh Kinh có liên quan với nhi tử, sinh nhật nàng Diêu Viễn Từ chút bày tỏ. Mà lỗi của Diêu Viễn Từ cũng là lỗi của , nếu phải muốn hoàn thành chuyện đại của nhi tử sớm chút chính mình có thể cần quan tâm thay (DVT) nữa, làm sao có thể làm hại nương tốt như thế?

      Hoặc là, để nàng rời cũng tốt.

      Thở dài cái, : "Nha đầu ngươi nằm xuống , nếu , ngồi choáng váng."

      Kinh Kinh rất nhu thuận gật đầu cái, sau đó nằm xuống. Nàng khóc xong, cho nên thân thể vẫn còn căng lên .

      Diêu Thiên : "Mấy ngày nay cái gì cũng đừng nghĩ, cái gì cũng đừng làm hãy nghỉ ngơi ." lại chuyện với nhi tử chút, nếu như việc này vẫn thể thay đổi tình hình, như vậy chỉ có thể. . . . . .

      ra trả lại con dâu tốt như vậy, chính cũng có chút bỏ được. ( bỏ được ngươi cưới thôi! )

      Kinh Kinh cũng có chuyện gì, thấy công công lo lắng cho mình như vậy có chút hơi quá, : "A Cha nhất định ngươi lo lắng cho ta lâu, bằng ngươi cũng nghỉ lát , ta có chuyện gì." Xuất hồn mà thôi.

      Diêu Thiên lại than thở, nàng dâu cũng quá biết quan tâm người.

      gật đầu : " chút nữa ta lại sang đây thăm ngươi."

      "Đa tạ A Cha." Kinh Kinh khua tiểu móng vuốt tạm biệt , nhưng đôi mắt gian tà lại hữu ý vô tình nhìn chằm chằm vào giữa đôi chân công công, thế nào cũng nhìn được có cây gậy ở đó? Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân mặc áo quá dầy sao?

      Nhưng kể từ khi có mục tiêu Kinh Kinh liền trở thành người thể nằm yên, nàng ngồi dậy rửa mặt, sau đó tưới nước cho chậu hoa hồng kia. Làm mặt quỷ với nó: "Ngươi nhất định phải chúc ta sớm ngày cùng A Cha. . . . . . Cái gì, nếu ta ném ngươi vào cái ao phía sau núi."

      Cây hoa hồng run lên, có loại cầu xin như vậy sao?

      Kinh Kinh biết bây giờ nàng có thể bắt đầu thực chiêu thứ ba sư phụ truyền thụ cho, đó chính là nắm tay nhau!

      Hi vọng mình có thể thành công.

      Nàng cười ha hả tới thư phòng của Diêu Thiên, kết quả thấy hai cha con đều ở đây, hơn nữa còn gây gổ. Mà Diêu Viễn Từ đột nhiên tự xoay bánh xe gỗ về phía sau liền .

      Kinh Kinh mới vừa vào ra ngoài, ầm hai người đụng vào nhau, Kinh Kinh ngã, Diêu Viễn Từ liếc nàng há mồm muốn cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng chạy .

      là đại tức giận, Kinh Kinh ở trong lòng .

      Đột nhiên thấy cái tay đưa tới, : "Ngươi sao chứ?"

      Kinh Kinh đưa tay qua, sau đó đỏ mặt.

      Dắt tay dắt tay rồi, cái này thành công là nhanh.

      Nhưng Diêu Thiên lại có tâm tư kia, : " phải bảo ngươi nghỉ ngơi ở giường làm sao lại chạy tới đây?"

      Kinh Kinh : "Ta cần nghỉ ngơi, mặc dù tối hôm qua nằm mơ nhưng cũng là ngủ đêm, ngược lại nghe bọn họ A Cha ngươi cả đêm ngủ. Thế nào, lại cùng tướng công . . . . . ."

      "Đừng nhắc tới ." Diêu Thiên vỗ cái lên bàn, sau đó cảm thấy mình thể tức giận nổi với Kinh Kinh, liền : "Thôi, ngươi cũng ngồi , đừng đứng đây nữa."



      "Tốt." Kinh Kinh ngồi xuống, nhưng khi thấy công công cau mày cũng nhìn sách, chỉ là ngồi ở chỗ đó hình như có vẻ rất ưu buồn, liền lên ấn bả vai cho , : "Ngươi cũng đừng nóng giận, tức giận tổn thương thân thể."

      Diêu Thiên vỗ vỗ tay bé của nàng, sau đó : "Nha đầu ngươi vào cửa cũng có đoạn thời gian rồi, A Cha cũng nhìn ra, tâm của Viễn Từ căn bản người của ngươi, tiếp tục như vậy các ngươi cũng chỉ khổ sở cả đời. bằng. . . . . ." Trong lòng đau xót, nhưng vẫn phải : " bằng A Cha làm cho Viễn Từ cho ngươi từ thư, sau đó lại tìm người trong sạch cho ngươi gả , ngươi và Viễn Từ hề viên phòng, tin tưởng phu gia coi thường ngươi. . . . . ."

      Đây là muốn đuổi mình ?

      Kinh Kinh ngẩn ra, kế hoạch nàng theo đuổi công công còn chưa hoàn thành nếu xong rồi.

      Nghĩ đến chỗ này Kinh Kinh cũng bất cứ giá nào, cạch oành tiếng mạnh mẽ quỳ gối trước mặt công công, khóc ròng : " cần đuổi Kinh Kinh , tuy tướng công thích ta, nhưng mà ta lại có thể thay đổi, còn có thể hiếu kính A Cha, tuy vậy cả đời ta cũng hối hận. . . . . . A Cha, van ngươi nên đuổi ta , nên đuổi ta . . . . . ." xong nàng còn chuẩn bị muốn dập đầu. . . . . .

      Diêu Thiên vội vàng đỡ nàng : "Nha đầu ngươi đây là tội gì. . . . . ." vừa đỡ người dậy cảm thấy lực lượng toàn thân nàng đột nhiên mất , cả người ngã ở người của .

      Đây là thế nào? Diêu Thiên vội vàng ôm lấy người la lên: "Nha đầu, nha đầu. . . . . ." Hình như hôn mê, nhưng vẫn còn nức nở.

      vội vã ôm người đặt nằm xuống ở giường phía sau rồi gọi người tìm đại phu tới đây, nhưng đột nhiên tay bị nắm chặt, mới nhìn thấy người tỉnh lại.

      "A Cha, cần . . . . . ." Chảy nước mắt, bóp, là đau. . . . . .

      Diêu Thiên chưa từng tiếp xúc với nữ hài tử, nhìn con dâu yếu ớt như vậy cũng nhắc lại chuyện hưu thê nữa, thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên giường : "Tốt lắm ta nữa, cũng , ngươi tốt nhất nghỉ ngơi chút, chốc nữa ta bảo các nàng đưa ngươi trở về phòng."

      Kinh Kinh khẽ gật đầu cái, tiếp tục nắm tay công công thả.

      Diêu Thiên cho là đứa này bị giật mình, mà Kinh Kinh quang minh chính đại giả bộ đáng thương ăn đậu hũ của công công. Đồng thời nàng ở trong lòng tính toán, chiêu thứ ba tay cũng năm, chiêu thứ tư ôm cũng ôm, vậy có phải hay có thể tiến hành chiêu thứ năm được rồi? ( nương, ngươi in tưởng ngươi tiến có chút nhanh? )
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: bức họa người trong động, kích động tâm tình thiếu nữ

      Editor: tan_hye

      Ai ngờ, nàng mới vừa tỉnh táo lại thấy bức tranh kia thay đổi, biến thành nam nhân giơ tay lên sờ lấy bộ ngực dựng đứng của nữ nhân. Kinh Kinh biết, nơi đó là dấu hiệu của nữ nhân, ra chính là nơi nam nhân thích sờ vào!

      Thần xui quỷ khiến nàng đưa tay lên nhéo nhéo bộ ngực của mình, tuy rằng hơn so với các nữ nhân khác chút, nhưng lại hết sức co dãn.

      Nếu như nam nhân đều thích sờ, như vậy biết công công có hay . . . . . .

      Nghĩ đến cái này nàng ôm mặt của mình : "Quá bỉ ổi, thể tiếp tục nghĩ nữa."

      Ngoài cửa sư phụ lại lắc đầu cái, muốn nghĩ bọn họ làm xong chuyện như thế nào, tiếp theo lại nghĩ muốn.

      Kinh Kinh suy nghĩ, hình ảnh lại thay đổi.

      Lần này nam tử ép xuống, đè nữ tử ở phía dưới.

      Ah, phải là nữ tử áp nam nhân sao? Chẳng lẽ loại chuyện như vậy còn có đa dạng tư thế? ( bạn học, ngươi đoán đúng rồi. )

      Kinh Kinh tò mò, nàng đỏ mặt nhìn tiếp.

      Tiếp, bức tranh biến thành nam nhân cởi y phục của nữ nhân, nữ nhân kia lại □ rồi.

      Đỏ mặt, hông của nàng rất , chân dài, hâm mộ.

      Ah. . . . . . Phía dưới nàng sao lại mọc nhiều lông dài như vậy, theo bản năng nàng sờ sờ của mình, hình như. . . . . . Mình —— có.

      Vì sao nàng còn chưa có?

      Kinh Kinh còn chưa nghĩ thêm được, thấy tay của nam nhân sờ soạng xuống phía dưới của nữ nhân.

      Người nam nhân này hình như tương đối thích bộ lông bên dưới của nữ nhân, ngừng sờ tới sờ lui.

      Tiếp. . . . . .

      Hình ảnh lại chuyển động, nam nhân cũng cởi y phục của mình ra.

      Đây là lần đầu tiên Kinh Kinh thấy nam nhân □ lỏa (trần truồng) ra ở trước mặt mình, chỉ bắp thịt mạnh mẽ và cặp mông tròn tròn, ngay cả cái gốc cây xấu xí vừa dài vừa thẳng kia cũng hoàn toàn bị nàng nhìn .

      A. . . . . .

      ra là phía trước của nam nhân lại mọc gốc cây, vậy thời điểm bọn họ bộ phải là cực kỳ bất tiện sao?

      Kinh Kinh có chút lo lắng cho các nam nhân, nhưng lại phát gốc cây này rất có năng lực nghiên cứu, cũng đặc biệt thích bộ lông phía dưới của nữ nhân.

      Im lặng hồi lâu, có phải hay bởi vì chính mình có bộ lông đó, cho nên công công mới chưa thích mình? Xem ra, nhất định thể cho nhìn thấy nơi đó của mình mới được, nếu nhất định bị ghét.

      Trong lòng vừa nổi lên ý niệm này thấy bộ phận riêng tư của nam nhân và nữ nhân toàn bộ lộ ra. Bọn họ nằm mặt đất, tư thế nam nữ dưới, tiếp. . . . . .

      Sau nửa canh giờ Kinh Kinh vịn tường ra, nàng phát mặt mình hồng đến mức thể hồng thêm được nữa, thậm chí cảm giác bắp đùi có chút ẩm ướt biết là chuyện gì xảy ra.

      Sư phụ cười ha hả tới, đưa tay tới ôm : "Đồ nhi của ta, Nhữ nhìn như vậy hiểu chưa?"

      Đông, Kinh Kinh đá cước : "Xú nam nhân cách ta xa chút. . . . . ."

      Sư phụ che mặt bay , nửa ngày rơi mặt đất hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ ngươi thấy khoái hoạt của chuyện nam nữ sao?"

      Kinh Kinh chỉ vào tức giận : "Khoái hoạt chó má, ràng là nam nhân các ngươi cầm công cụ tổn thương phái nữ, ngươi nhìn vẻ mặt nàng có bao nhiêu khổ sở sao."

      Sư phụ 囧 rồi, vốn định chuẩn bị cái có tiếng, nhưng làm thế nào cũng thu thanh vào được, kết quả lại làm cho nàng chỉ thấy mặt‘ khổ sở ’, cũng khó trách nàng hiểu lầm.

      "Nhưng là, chỉ là hơi khổ sở chút, sau đó bọn họ hợp thành thể vĩnh viễn xa rời nhau." Sư phụ xoa mặt của mình .

      Kinh Kinh ngẩn ra, vĩnh viễn xa rời nhau, sau khi làm loại chuyện như vậy hợp thành thể sao? Vậy nàng và công công. . . . . . Aiza, rất thẹn thùng.

      "Ta. . . . . . Ta về trước đây." Quay người , nhưng mặt nhịn được xấu hổ.

      Sư phụ cũng nhìn ra, chẳng lẽ cuối cùng nàng thông suốt?

      "Đồ nhi, sư phụ chờ ngày ngươi đồng ý."

      Nhưng lúc xong lời này, Kinh Kinh ngã trở về thân thể của mình, lúc này trời còn chưa có sáng, nhưng trong phòng của nàng lại tụ tập cả nam lẫn nữ.

      Nàng mở mắt liền ngẩn ra, : "Các ngươi là ai?"

      Linh nhi là người đầu tiên vọt tới trước mặt nàng, kinh hô: "Thiếu phu nhân cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ta thông báo cho lão gia, hết sức nóng lòng chờ ở bên ngoài."

      "A…!" phải là bởi vì chính mình giống như té xỉu, cho nên mới làm cho nhiều như vậy. . . . . . Hình như là đại phu, bởi vì tất cả đều là lão đầu râu bạc.

      suy nghĩ, lại thấy công công vào rồi, mặt lên vẻ lo lắng, hỏi "Tỉnh lại là tốt rồi, có cái gì thoải mái , tại sao đột nhiên lại té xỉu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Loại chuyện như vậy trước kia ở nhà cũng gặp qua, cho nên Kinh Kinh lại dùng chiêu số trước kia, đột nhiên ôm lấy công công cách nàng gần nhất khóc ròng : " là đáng sợ, Kinh Kinh nằm mơ thấy ác ma đuổi giết ta, là đáng sợ. . . . . ."

      Diêu Thiên vỗ đầu của nàng : "Ngoan đừng sợ đừng sợ, có việc gì là tốt rồi có việc gì là tốt rồi." xoay người với những đại phu kia: "Các ngươi đúng là vô dụng, ngay cả người gặp ác mộng cũng cứu tỉnh được, đều cút . Tiền xem bệnh phần cũng đừng nghĩ lấy được."

      Các đại phu rất oan uổng, có người : "Quốc sư, thiếu phu nhân. . . . . ." Có người khẽ chạm chút, lập tức tỉnh táo lại : "Vừa rồi đúng là mạch tượng của thiếu phu nhân rất yếu ớt, hồn bay mất, chúng ta cũng hiểu làm thế nào bỗng nhiên nàng lại tốt được."

      đêm này Diêu Thiên bị lời này của bọn họ dọa cho sợ rồi, phải cũng thử bắt mạch, kia gọi là mạch nữa, hồi lâu mới nhảy cái lại hồi lâu nữa mới nhảy cái, nếu như phải là thân thể nàng còn ấm, cơ hồ hoài nghi người cứ như vậy .

      "Cút!" Hừ lạnh tiếng, nhiều người như vậy thế nhưng chút biện pháp nào, cút còn có thể làm cái gì?

      Những đại phu kia cũng biết quốc sư dễ chọc, nhất là khí thế người bây giờ quá lạnh, ai dám tiếp câu liền rối rít lui ra.

      Kinh Kinh có phúc rồi, nàng ôm công công nửa ngày thế nhưng thấy đẩy mình ra, vui vẻ tiếp tục ôm. Tuy cây gậy của nam nhân ở chỗ của sư phụ quả dọa nàng sợ, nhưng nếu là công công, dù phải đau khổ chút cũng đáng giá. ( lúc này mà , nương cho là loại chuyện đó cả đời chỉ phải làm lần, đứa đáng thương, về sau có bao nhiêu đả kích! )

      d.d.l.q.d

      Tâm Diêu Thiên cũng rối loạn, rất nhiều năm rồi vẫn cho rằng tâm của mình bình thản, có bất kỳ chuyện gì có thể đánh bại được , ai ngờ ra là vẫn loạn, vẫn hội đau lòng.

      cảm giác được bệnh của Kinh Kinh có liên quan với nhi tử, sinh nhật nàng Diêu Viễn Từ chút bày tỏ. Mà lỗi của Diêu Viễn Từ cũng là lỗi của , nếu phải muốn hoàn thành chuyện đại của nhi tử sớm chút chính mình có thể cần quan tâm thay (DVT) nữa, làm sao có thể làm hại nương tốt như thế?

      Hoặc là, để nàng rời cũng tốt.

      Thở dài cái, : "Nha đầu ngươi nằm xuống , nếu , ngồi choáng váng."

      Kinh Kinh rất nhu thuận gật đầu cái, sau đó nằm xuống. Nàng khóc xong, cho nên thân thể vẫn còn căng lên .

      Diêu Thiên : "Mấy ngày nay cái gì cũng đừng nghĩ, cái gì cũng đừng làm hãy nghỉ ngơi ." lại chuyện với nhi tử chút, nếu như việc này vẫn thể thay đổi tình hình, như vậy chỉ có thể. . . . . .

      ra trả lại con dâu tốt như vậy, chính cũng có chút bỏ được. ( bỏ được ngươi cưới thôi! )

      Kinh Kinh cũng có chuyện gì, thấy công công lo lắng cho mình như vậy có chút hơi quá, : "A Cha nhất định ngươi lo lắng cho ta lâu, bằng ngươi cũng nghỉ lát , ta có chuyện gì." Xuất hồn mà thôi.

      Diêu Thiên lại than thở, nàng dâu cũng quá biết quan tâm người.

      gật đầu : " chút nữa ta lại sang đây thăm ngươi."

      "Đa tạ A Cha." Kinh Kinh khua tiểu móng vuốt tạm biệt , nhưng đôi mắt gian tà lại hữu ý vô tình nhìn chằm chằm vào giữa đôi chân công công, thế nào cũng nhìn được có cây gậy ở đó? Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân mặc áo quá dầy sao?

      Nhưng kể từ khi có mục tiêu Kinh Kinh liền trở thành người thể nằm yên, nàng ngồi dậy rửa mặt, sau đó tưới nước cho chậu hoa hồng kia. Làm mặt quỷ với nó: "Ngươi nhất định phải chúc ta sớm ngày cùng A Cha. . . . . . Cái gì, nếu ta ném ngươi vào cái ao phía sau núi."

      Cây hoa hồng run lên, có loại cầu xin như vậy sao?

      Kinh Kinh biết bây giờ nàng có thể bắt đầu thực chiêu thứ ba sư phụ truyền thụ cho, đó chính là nắm tay nhau!

      Hi vọng mình có thể thành công.

      Nàng cười ha hả tới thư phòng của Diêu Thiên, kết quả thấy hai cha con đều ở đây, hơn nữa còn gây gổ. Mà Diêu Viễn Từ đột nhiên tự xoay bánh xe gỗ về phía sau liền .

      Kinh Kinh mới vừa vào ra ngoài, ầm hai người đụng vào nhau, Kinh Kinh ngã, Diêu Viễn Từ liếc nàng há mồm muốn cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng chạy .

      là đại tức giận, Kinh Kinh ở trong lòng .

      Đột nhiên thấy cái tay đưa tới, : "Ngươi sao chứ?"

      Kinh Kinh đưa tay qua, sau đó đỏ mặt.

      Dắt tay dắt tay rồi, cái này thành công là nhanh.

      Nhưng Diêu Thiên lại có tâm tư kia, : " phải bảo ngươi nghỉ ngơi ở giường làm sao lại chạy tới đây?"

      Kinh Kinh : "Ta cần nghỉ ngơi, mặc dù tối hôm qua nằm mơ nhưng cũng là ngủ đêm, ngược lại nghe bọn họ A Cha ngươi cả đêm ngủ. Thế nào, lại cùng tướng công . . . . . ."

      "Đừng nhắc tới ." Diêu Thiên vỗ cái lên bàn, sau đó cảm thấy mình thể tức giận nổi với Kinh Kinh, liền : "Thôi, ngươi cũng ngồi , đừng đứng đây nữa."

      d.d.l.q.d

      "Tốt." Kinh Kinh ngồi xuống, nhưng khi thấy công công cau mày cũng nhìn sách, chỉ là ngồi ở chỗ đó hình như có vẻ rất ưu buồn, liền lên ấn bả vai cho , : "Ngươi cũng đừng nóng giận, tức giận tổn thương thân thể."

      Diêu Thiên vỗ vỗ tay bé của nàng, sau đó : "Nha đầu ngươi vào cửa cũng có đoạn thời gian rồi, A Cha cũng nhìn ra, tâm của Viễn Từ căn bản người của ngươi, tiếp tục như vậy các ngươi cũng chỉ khổ sở cả đời. bằng. . . . . ." Trong lòng đau xót, nhưng vẫn phải : " bằng A Cha làm cho Viễn Từ cho ngươi từ thư, sau đó lại tìm người trong sạch cho ngươi gả , ngươi và Viễn Từ hề viên phòng, tin tưởng phu gia coi thường ngươi. . . . . ."

      Đây là muốn đuổi mình ?

      Kinh Kinh ngẩn ra, kế hoạch nàng theo đuổi công công còn chưa hoàn thành nếu xong rồi.

      Nghĩ đến chỗ này Kinh Kinh cũng bất cứ giá nào, cạch oành tiếng mạnh mẽ quỳ gối trước mặt công công, khóc ròng : " cần đuổi Kinh Kinh , tuy tướng công thích ta, nhưng mà ta lại có thể thay đổi, còn có thể hiếu kính A Cha, tuy vậy cả đời ta cũng hối hận. . . . . . A Cha, van ngươi nên đuổi ta , nên đuổi ta . . . . . ." xong nàng còn chuẩn bị muốn dập đầu. . . . . .

      Diêu Thiên vội vàng đỡ nàng : "Nha đầu ngươi đây là tội gì. . . . . ." vừa đỡ người dậy cảm thấy lực lượng toàn thân nàng đột nhiên mất , cả người ngã ở người của .

      Đây là thế nào? Diêu Thiên vội vàng ôm lấy người la lên: "Nha đầu, nha đầu. . . . . ." Hình như hôn mê, nhưng vẫn còn nức nở.

      vội vã ôm người đặt nằm xuống ở giường phía sau rồi gọi người tìm đại phu tới đây, nhưng đột nhiên tay bị nắm chặt, mới nhìn thấy người tỉnh lại.

      "A Cha, cần . . . . . ." Chảy nước mắt, bóp, là đau. . . . . .

      Diêu Thiên chưa từng tiếp xúc với nữ hài tử, nhìn con dâu yếu ớt như vậy cũng nhắc lại chuyện hưu thê nữa, thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên giường : "Tốt lắm ta nữa, cũng , ngươi tốt nhất nghỉ ngơi chút, chốc nữa ta bảo các nàng đưa ngươi trở về phòng."

      Kinh Kinh khẽ gật đầu cái, tiếp tục nắm tay công công thả.

      Diêu Thiên cho là đứa này bị giật mình, mà Kinh Kinh quang minh chính đại giả bộ đáng thương ăn đậu hũ của công công. Đồng thời nàng ở trong lòng tính toán, chiêu thứ ba tay cũng năm, chiêu thứ tư ôm cũng ôm, vậy có phải hay có thể tiến hành chiêu thứ năm được rồi? ( nương, ngươi in tưởng ngươi tiến có chút nhanh? )

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 13: Tình ý dưới ánh trăng, trong lòng lo chuyện thiên hạ

      Editor: tan_hye


      Chiêu thứ năm là gì?

      Chiêu thứ năm có tên rất văn nhã, tâm dưới ánh trăng!

      Cho nên tại tay Kinh Kinh nắm bàn tay công công, vừa mong đợi mặt trăng sớm xuất .

      Đáng tiếc trời chiều ý người, lúc mặt trăng lên nàng bị công công mạnh mẽ gọi người đưa trở về nghỉ ngơi.

      Cơ hội này vẫn phải đợi đến ba ngày sau, là ngày cực kỳ xui xẻo với Kinh Kinh.

      Tại sao nàng xui xẻo?

      Bởi vì Diêu Viễn Từ quá nhớ Tố Vân cho nên muốn nhờ Kinh Kinh lại hẹn nàng ra ngoài, chỉ là lần này nhất định gặp mặt ở trong nhà.

      Kinh Kinh viết thư hẹn ước gửi , kết quả biết được Tố Vân bị người nhà cưỡng ép đưa về nhà cũ. Nhà cũ của nàng ra cũng xa, ở cửa hàng cách kinh thành ba mươi dặm.

      Nhưng nàng ngờ chính là, công công thế nhưng cũng biết chuyện này phái người nửa đường ngăn người đưa thư lại. Kinh Kinh hoàn thành nhiệm vụ, kết quả lại bị Diêu Viễn Từ ném đồ đuổi ra ngoài. Nàng cảm thấy chính mình tại giống như Trư Bát Giới soi gương trong ngoài đều được lòng người.

      Tức giận ra ngoài, nàng cảm thấy nên xin lỗi với công công.

      Trong thư phòng, lại tự rót uống mình.

      Hơn nữa hình như uống hơi nhiều, mặt phiếm hồng.

      Chuyện này là như thế nào?

      Kinh Kinh cảm thấy tại công công có chút đáng , nhưng khí quá nặng nề làm cho nàng cách nào lời này ra.

      Từ từ tới, : "A Cha. . . . . ."

      Diêu Thiên từ từ ngẩng đầu, : "Ngồi , có muốn uống rượu ?"

      Kinh Kinh ngồi xuống, nàng lắc đầu : "Ta biết, nhưng cũng có thể bồi A Cha uống ly." Nhiều hơn dám uống. Cũng có thể mượn cơ hội này bỏ quả tiên vào trong chén của công công, có thể mượn rượu uống vào.

      Quả tiên tiên này có thể tăng cường sức khỏe củng cố linh hồn, người bình thường cách nào nhìn thấy cũng cách nào ăn được, nhưng có thể thông qua đồ uống để nhập vào linh hồn.

      Nàng tự mình rót rượu cho Diêu Thiên cũng rót cho mình chén, : "A Cha, ta từ từ uống được ?"

      "Tốt." Có thể có người bồi mình uống rượu tệ.

      ngửa đầu uống cạn chén, thấy Kinh Kinh bên sau khi uống hớp bắt đầu ho khan, nước mắt cũng chảy ra. khẽ mỉm cười, : "Ăn thức ăn ."

      "Được, ăn món nào." Có thể bớt cay.

      "Cái nào cũng có thể." Nha đầu này đỏ mặt ngược lại rất đáng , biết nhi tử nghĩ như thế nào. Bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút nóng, chẳng lẽ là do nguyên nhân uống quá nhiều rượu?

      "A Cha, rượu phải đồ tốt, sau này vẫn là uống ít chút, quá cay." Kinh Kinh cau mày .

      "Ta lại cũng phải là quá thích thứ này, chỉ có lúc bà bà ngươi chết ta uống mấy chén. Hôm nay khó có được trăng tròn, đột nhiên muốn uống rượu." Thực tế, chỉ là cảm thấy có chút phiền não, nguyên nhân là do Kinh Kinh có vẻ rất nghe lời nhi tử bất hiếu của chính mình, bất cứ chuyện gì cũng chịu làm vì (Diêu Viễn Từ), nhưng là lại. . . . . .

      "Bà bà qua đời như thế nào?" Chuyện này nàng vẫn biết.

      Diêu Thiên để ly rượu xuống, đầu ngẩng lên nhìn trăng sáng : "Năm đó khi còn trẻ Hoàng thượng làm chủ cho ta cưới nhi nữ của đại thần, năm ấy nàng cũng bằng tuổi ngươi, tính tình hoạt bát giống như ngươi vậy. Sau khi chúng ta kết hôn rất nhanh liền phát nàng mang thai Viễn Từ, nhưng ta lúc đó chỉ lo lập công danh nên ít quan tâm đến nàng. ngờ, khi sinh Viễn Từ nàng vì khó sinh mất máu mà chết." xong lại uống cạn ly, : "Nếu phải nàng gả cho ta, nếu phải ta hờ hững với nàng, nếu phải nàng cố chấp dùng thân thể yếu đuối sinh hạ Viễn Từ, tại nàng vẫn sống rất thoải mái." xong thở dài, lại tiếp tục uống rượu.

      Kinh Kinh cảm thấy, công công đối với bà bà nếu như là có tình cảm chẳng bằng là áy náy mãnh liệt. Nàng nhìn lại nhìn trăng sáng, : "Ngươi có chút rất giống nàng, chính là vì trượng phu mà làm bất cứ chuyện gì, cũng có nửa câu oán hận. Nha đầu, ta hy vọng ngươi cũng như thế. vô tình với ngươi, ngươi cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy. . . . . ."

      Công công đại nhân, tâm ý của ta là ở người của ngươi. Dĩ nhiên, những lời này Kinh Kinh dám , chỉ là: "Ta cũng có biện pháp. . . . . ."

      Diêu Thiên thở dài, nhớ tới phu nhân của trước kia cũng dùng ánh mắt này với : "Ta hối hận." Nàng coi như con của thần tiên, nhưng tự mình biết, mình cái gì cũng phải.

      Chuyện cũ hình như càng dâng lên trong ngực, lòng có chút rối loạn, đầu cũng choáng váng thế nhưng lại nhìn Kinh Kinh ở đối diện thành phu nhân.

      "Ta. . . . . . Thực xin lỗi ngươi, ta cũng phải là con của tiên nhân, ngươi cũng phải cố chấp sinh đứa bé vì ta hại mình. . . . . ." Diêu Thiên đứng lên, thân thể lắc lư cái thiếu chút nữa ngã xuống.

      Nhìn ra say, Kinh Kinh vội vàng đỡ : "A Cha ngươi sao chứ?"

      " có việc gì." Diêu Thiên có chút mơ hồ, thế nhưng nâng tay lên sờ sờ mặt Kinh Kinh.

      Kinh Kinh sợ hết hồn, thiếu chút nữa lỡ tay làm ngã xuống đất. Cũng may nàng phản ứng nhanh, vội vàng vịn hông của tới giường ở phía sau.

      Sức nàng lớn, ít nhất có thể chống đỡ thể trọng của Diêu Thiên.

      Mới vừa tới trước giường, Diêu Thiên bỗng nhiên dùng sức lật người lại.

      Kinh Kinh ngẩn ra, cạch oành tiếng nằm ở giường, mặt ngửa lên.

      Cả người Diêu Thiên áp xuống, đè nàng phải kêu ai da tiếng.

      Chẳng lẽ là công công muốn làm chuyện giống như bức tranh nam nữ trong động của sư phụ sao? Vậy chẳng phải là muốn mình và hợp làm thể?

      Kinh Kinh vui mừng, nàng trực tiếp dang hai tay ra, cảm thấy chuyện kia nữ nhân cần phải tách hai chân ra, vì vậy cũng tách hai chân của mình ra rồi.

      Nàng vốn còn muốn cởi quần áo, nhưng mà bởi vì bị đè ép rất khó cởi cũng chỉ có thể chờ công công cởi thay mình.

      Đột nhiên công công lộ vẻ sầu thảm cười tiếng : "Có lẽ, ban đầu ta cũng nên cưới ngươi." Sau đó ngẹo đầu thế nhưng ngủ.

      Cứ thế ngủ, vậy nàng phải làm thế nào?

      Tiếp tục bị đè ép hay là đẩy ra khỏi người?

      Kinh Kinh vô cùng buồn rầu, cuối cùng bởi vì khó thở vẫn là quyết định đẩy người ra.

      Công công là người như thế nào? Có lẽ giống như những nam nhân khác! Những nam nhân kia đừng nữ nhân vì sinh con cho mà chết, dù cho nàng tự sát chỉ sợ bọn lập tức tái thú (cưới thêm vợ khác) hoặc là quên rất nhanh. Nhưng là giống, nhớ, hơn nữa vẫn đau lòng.

      Kinh Kinh động thủ sờ sờ mặt công công, da rất bóng loáng, nơi dưới cằm hơi đâm tay, nhìn kỹ có chút râu vừa mới mọc ra.

      Nàng rất tò mò lấy tay xoa xoa, giống như chổi lông cứng.

      "Người nào ở nơi nào?" thanh lạnh nhạt giọng quát lên.

      Kinh Kinh sợ hết hồn chợt đứng lên, lại thấy người chuyện lại là Diêu Viễn Từ, thường ngày rất ít tới đây, tại sao lại đột nhiên xuất .

      "Ách. . . . . . A Cha uống rượu, ta đỡ tới đây nghỉ ngơi."

      " sao? ngủ chưa?" Diêu Viễn Từ xoay người vừa muốn .

      Kinh Kinh : "Chờ chút, ta có lời muốn với ngươi."

      Nàng và Diêu Viễn Từ cùng ra ngoài, đến bên ngoài.



      Xuân Hỉ chờ ở bên ngoài, bởi vì Diêu Thiên thích người ngoài tự tiện xông vào gian phòng của mình, nhất là bọn hạ nhân!

      Nàng vốn nên đưa Diêu Viễn Từ đến phía ngoài, nhưng là tới nửa nàng dừng lại, : "Hôm nay phụ thân của ngươi rất vui, ngươi nên biết vì sao !"

      Diêu Viễn Từ : "Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân."

      " ra là như vậy." Kinh Kinh có chút hiểu, có lẽ là bởi vì biểu của mình cho nên càng cảm thấy có lỗi với vị phu nhân si tình đó, cho nên mới phải uống rượu giải sầu, hơn nữa coi nàng thành phu nhân mà đè xuống.

      "Nếu biết hôm nay khó chịu trong lòng sao còn muốn ước hẹn nữ nhân mặc kệ cảm thụ phụ thân sao?" Kinh Kinh biết, Diêu Thiên là lo lắng đứa con trai này, nếu cũng làm nhiều chuyện cho như vậy, nhưng là thái độ Diêu Viễn Từ vẫn hết sức lạnh nhật với phụ thân.

      cũng muốn nghe Kinh Kinh những thứ này, tự mình ra ngoài cửa: " là quốc sư đại nhân, là người mà hoàng thượng và dân chúng ỷ lại, ngươi cho là yếu ớt đến cần người khác phải an ủi sao?" Vừa vừa : " nhi tử như ta đây đối với , chỉ là gánh nặng mà thôi."

      Nghe lời này Kinh Kinh nổi giận, đưa tay bắt được xe của Diêu Viễn Từ kéo trở lại, cao giọng : "Tại sao ngươi có thể như vậy, ngươi có biết là dưới quốc sư phủ nhiều cửa như vậy nhưng mà cánh cửa cũng có, con đường đều được trải đá cục mà phải là loại đá cẩm thạch trơn trượt là vì người nào? Đừng coi ta là đứa ngốc, cũng đừng coi mình là đứa ngốc."

      Diêu Viễn Từ ngẩn ra, từ quen thuộc tất cả quốc sư phủ, cho nên lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bây giờ suy nghĩ chút, nếu vào phủ khác nhất thiết phải có người đẩy bánh xe gỗ cho , chỉ có ở quốc sư phủ cần người khác giúp tay vẫn có thể khắp cả phủ.

      cái gì cũng thể ra, chỉ là chuyển tới phía ngoài : " thôi!"

      Xuân Hỉ đồng ý tiếng đẩy .

      Kinh Kinh rất tức giận, cực kỳ tức giận!

      Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng than , nàng xoay người lại thấy công công vịn tường ra.



      thể nào, tỉnh rượu nhanh như vậy?

      " rót ly nước, kỳ quái bỗng nhiên ta lại có chút men say."

      "A Cha, ngươi trước kia cũng. . . . . . Đều say sao?" Nghe lời của là ý này, chẳng lẽ bởi vì có liên quan đến quả tiên cho nên mới xuất tình huống vừa rồi đột nhiên say ngã.

      Vậy chuyện vừa nãy còn nhớ hay đây?

      Mặt Kinh Kinh đỏ lên, rót nước đưa cho .

      Diêu Thiên nhận lấy uống vào, : "Vừa rồi là ai đỡ ta vào?"

      Kinh Kinh : "Là ta."

      Diêu Thiên giật mình, nhìn thân thể bé kia của con dâu chút tại sao có thể đỡ mình?

      Kinh Kinh vội vàng : "A Cha tự mình có thể , còn muốn nghỉ ngơi nữa?" Nếu như nhớ là tốt.

      Diêu Thiên sờ sờ đầu của mình : "Nhất định là vừa rồi say rượu hồ đồ, ta có cái gì. . . . . . lời gì đặc biệt ?"

      Trong bụng Kinh Kinh cười thầm, ra là nhớ .

      " có, ngài cái gì cũng cũng hề làm gì cả." Thở phào nhõm, nếu như biết về sau nhất định tránh né mình, đến lúc đó làm thế nào tiến hành kế hoạch thứ sáu, đó chính là hôn.

      Đúng, cái kế hoạch này hết sức khó khăn. Nhìn đôi môi công công, chỉ sợ còn phải phí chút thời gian và hơi sức mới có thể hôn được!

      Nghĩ đến ở chỗ của sư phụ thấy nụ hôn nóng bỏng của đôi nam nữ kia, độ khó quá cao nàng nhất định làm được.

      Hơn nữa, công công cũng phối hợp!

      Mặt nàng càng ngày càng hồng, khỏi xoay mặt dám tiếp tục nhìn công công.

      Diêu Thiên cũng cảm thấy nàng có cái gì đúng, liền : "Có phải hay mới vừa để cho ngươi uống rượu thoải mái, vậy trở về nghỉ ngơi . Nhớ, về sau đừng nghĩ làm cái gì cho , chỉ cần tự chăm sóc bản thân mình tốt là được, biết ?"

      "Ta, biết." Kinh Kinh vẫn rất lo lắng cho , liền : "A Cha bằng ngươi cũng cần uống rượu, dạy ta đọc sách có được ?"

      Diêu Thiên lắc đầu : "Mặc dù có say nhưng đầu cũng rất choáng váng, bằng. . . . . ."

      "Ta đọc ngươi nghe." Kinh Kinh chỉ muốn chung đụng với , nhiều giây cũng tốt. Nhất là tại công công có chút mơ mơ màng màng, có lẽ có thể nhân cơ hội ăn nhiều chút đậu hũ.
      Last edited by a moderator: 24/8/16
      Trâu thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 14: càng ăn nhiều đậu hũ, có thể chống đỡ hay !


      Editor: tan_hye


      Diêu Thiên bất đắc dĩ, chỉ nằm yên xuống nghe tiếng Kinh Kinh đọc sách.

      cảm giác càng ngày càng mệt, dĩ nhiên cũng cứ như vậy ngủ thiếp .

      Chỉ là, nằm mơ, trong mơ là đêm động phòng của và phu nhân , đè nàng ở dưới thân thể trong lòng thấp thỏm bất an hôn nàng.

      Nhưng là, mặt phu nhân có chút mơ hồ.

      Cũng đúng, qua nhiều năm như vậy cũng quên mặt của nàng rốt cuộc là như thế nào rồi. Suy nghĩ chút thời gian mình và nàng chung đụng vốn là có hạn, quên cũng là bình thường.

      Nhưng là, theo đầu càng ngày càng thấp, nhìn thấy mặt phu nhân thế nhưng biến thành bộ dáng con dâu. bị dọa cho thân mồ hôi lạnh, vậy mà trực tiếp tỉnh lại.

      Ngồi dậy nhìn lên, nha đầu ngốc kia vẫn chưa , mà nằm ngủ thiếp ở bên giường của , sách rơi mặt đất.

      Xoa xoa mồ hôi trán, nhất định là gần đây luôn là nghĩ tới chuyện của nàng, cho nên mới có giấc mơ quái lạ này.

      Diêu Thiên đành lòng Kinh Kinh nửa nằm mặt đất chịu tội như vậy, cho nên đứng lên muốn gọi người tới đỡ nàng lên giường, ra bên ngoài vòng mới phát thời gian còn sớm, bọn hạ nhân chỉ sợ sớm nghỉ. Chỉ có Linh nhi nha hoàn của Kinh Kinh vì nhiệm vụ mà ngủ ở trong phòng, nàng (Linh Nhi) là tiểu nương cũng đỡ nổi nàng (Kinh Kinh) !

      chỉ có thể vào trong phòng chính mình, từ từ bế Kinh Kinh lên.

      Vốn là nhìn nàng tròn tròn cho là rất nặng, nhưng ôm cái đứng lên lại tốn sức chút nào.

      Chỉ là phải ôm tới đâu đây?

      gian phòng của nàng quãng đường quá dài sợ bị người chỉ trích, xem ra chỉ có thể để cho nàng ngủ tạm ở thư phòng. Đặt nàng nằm ở nơi mình vừa mới ngủ, sau đó đắp chăn cho nàng.

      Làm xong mọi chuyện, trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.

      Nhưng ngủ thiếp vậy mà lại là giấc mơ kia, chỉ là giấc mộng này so với vừa rồi còn chân hơn, thậm chí trong mộng còn cởi Hồng Y (áo cưới màu đỏ của dâu) cho con dâu.

      Tỉnh lại chính là cảm giác tội ác, chỉ cảm thấy gần đây nên cách xa nàng chút, tránh cho lại mơ giấc mơ kỳ quái này.

      Nhưng mà, ngày hoàng thượng lại truyền khẩu dụ tới đây, từ sau khi Viễn Từ kết hôn vẫn chưa nhìn thấy phu thê bọn chúng. Viễn Từ coi như bỏ qua, chỉ dâu mới thể gặp, dù sao cũng là người nhà. Cho nên, để cho Diêu Thiên mang nàng vào cung, hơn nữa cũng mời mấy người lão hữu tới.

      Đây chẳng qua là hoàng thượng sợ từ sau ngày Diêu Thiên xưng ‘ thần ’, bởi vì sau ngàn phen thăm dò biết tại thương người con dâu này, cho nên liền sai người chuẩn bị bữa tiệc, chỉ đợi thưởng thêm cho nàng vài thứ để cho Diêu Thiên hết giận.

      Diêu Thiên tự mình suy đoán, cũng biết suy nghĩ của , nếu biểu đệ có tiền cho người nhà mình vậy .

      Cho nên để cho Kinh Kinh chuẩn bị chút, hai người liền vào cung.

      Kinh Kinh vẫn là lần đầu tiên vào cung khỏi sợ, Diêu Thiên cười : " cần phải lo lắng, bọn họ đều rất hiền hoà, dám đả thương hại ngươi, huống chi còn có ta ở đây." Nếu như bọn họ dám, vậy liền thu hậu toán trướng rồi.

      Kinh Kinh thở phào nhõm, gật đầu cười : "Đa tạ A Cha."

      Diêu Thiên thấy nàng cười tiếng lại nghĩ tới cảnh trong mộng, lập tức tập trung ý chí đưa mắt ra bên ngoài xe ngựa.

      Cảnh tượng trong hoàng cung rất đẹp, nhất là lần này cũng coi như bữa tiệc lớn, rất nhiều quan viên mang theo gia quyến mà đến hết sức náo nhiệt. Nhưng mà bọn họ đều cảm thấy rất kỳ quái, tất cả mọi người đều biết hoàng đế Thiên Vinh là người keo kiệt, để cho bỏ tiền mời bách quan đúng là khó có được.

      Thông Thiên Điện!

      Chỗ ngồi của mọi người đều sắp xếp xong xuôi, bọn thái giám dẫn các vị đại thần đến chỗ ngồi, mà chỗ ngồi của Kinh Kinh ở bên cạnh Diêu Thiên. Bởi vì hai người phải quan hệ phu thê, cho nên ở giữa ngăn cách bởi cái bàn trống, bởi vì ba bàn nối nhau có vẻ cách nhau quá xa.

      Mà đối diện chỗ bọn họ ngồi chính là Lôi Tử và phu nhân, tiếp theo chính là Lôi Báo.

      Đây là lần đầu tiên Kinh Kinh nhìn thấy Lôi phu nhân, màu da hơi đen, là nữ nhân thanh tú. Mắt rất lớn, nét mặt nghiêm túc.

      người đáng sợ, so với Lôi Tử nàng còn giống tên tướng quân hơn.

      suy nghĩ có người cao giọng thét to: "Hoàng thượng giá lâm."

      Kinh Kinh ở nhà học tập cách hành lễ, vội vàng đứng lên quỳ hành lễ với bóng dáng màu vàng từ từ tới. Nàng đời này ngay cả sư phụ cũng chưa từng quỳ xuống, thầm nghĩ mặt mũi hoàng đế này nhưng là lớn nhất.

      Hoàng thượng Thiên Vinh cười : "Mau mời đứng lên."

      Tất cả mọi người đứng lên, chờ hoàng thượng ngồi xong mới có thể ngồi xuống.

      Thiên Vinh liếc mắt nhìn Kinh Kinh, ăn mặc trang điểm cũng có bao nhiêu xinh đẹp, người mập mập vẫn có chút trẻ con, cả người tròn tròn ngược lại tương đối đáng .

      "Đây chính là nàng dâu Viễn Từ sao? tệ tệ, người tới thưởng hai mảnh Ngọc Như Ý, đôi Kim Bình quả, trăm cuộn tơ lụa, 100 lượng vàng." Càng càng đau lòng, nhưng nụ cười của Thiên Vinh thay đổi.

      Diêu Thiên và Kinh Kinh đồng thời đứng lên, : "Tạ hoàng thượng ban thưởng."

      Người con dâu này và cha chồng nàng đều cùng dạng, nhận thưởng quỳ.

      Quả nhiên là phải người nhà vào cùng cửa, thôi, nếu bọn họ quỳ lại phải bỏ ra ngoài nhiều hơn. Thiên Vinh vội : " cần cần, bắt đầu ca múa !"

      Ca múa bắt đầu, món ăn cũng dâng lên.

      Kinh Kinh vốn rất hứng thú với những món ăn trong hoàng cung, nhưng khi bưng lên nàng nàng có chút ngơ ngẩn. Đường đường Hoàng đế thiên triều thế nào lại dùng món ăn đơn giản như vậy để chiêu đãi đại thần, ngay cả quốc sư phủ cũng bằng.

      Vậy mà......

      Vậy mà còn có cải trắng đậu hũ!!!

      Nhưng là, mắt thấy những đại thần này cũng thành thói quen, hoàn toàn để ý. Nàng quay đầu nhìn công công mình, ăn khối đậu hũ.

      Nàng giựt giựt khóe miệng, cũng gắp khối lên ăn.

      Mùi vị bình thường, mặn lạt.

      Đột nhiên, hoàng thượng hạ tay có quý phi : "Nghe nàng dâu này của quốc sư tài học hơn người, mấy ngày trước còn lấy ca khúc thắng tài nữ Lôi khanh gia, chẳng biết nô tì có may mắn cũng được lắng nghe hay ?"

      Kinh Kinh nghe xong lời này, cũng biết nữ nhân này tuyệt đối là cố ý. Quả nhiên, hoàng thượng cười : "Nếu Vân phi muốn nghe như vậy...... Quốc sư đại nhân, cái này!" Người xem làm thế nào?

      Diêu Thiên : "Bài hát quê mùa mà thôi, thể vào tai quý phi nương nương được."

      Cự tuyệt, hoàng thượng quay đầu nhìn phi tử của mình, ngươi cũng đừng nhiều chuyện. Nếu muốn báo thù cho đệ đệ ngươi tìm Lôi Tử kia , nhà dễ khi dễ chút.

      Nhưng quý phi nương nương chỉ nhận định là lỗi của quốc sư nên đệ đệ của mình Hoa Lạc Vân mới trúng cử, nhìn đệ đệ ngồi nơi xa, thế nào cũng cảm thấy đáng tiếc.

      Vì vậy : "Nếu đánh bại bên tự nhiên có chỗ tinh diệu, dù chỉ là bài hát quê mùa cũng có thanh tự nhiên, Diêu thiếu phu nhân, ý của ngài là?"

      Kinh Kinh vừa nghe cầu lăn đến cạnh mình rồi, vội đứng lên khẩn trương : "Đa tạ quý phi nương nương thưởng thức, chỉ là sau đêm đó A Cha ta quá khoe tài năng cần thu lại tâm tính, cấm ta lại hát bài hát đó rồi, xin quý phi nương nương tha thứ."



      Diêu Thiên thầm gật đầu, ngờ nha đầu còn nhớ chuyện ngày đó đồng ý với mình, tệ tệ.

      Vân Quý phi vừa nghe hai người đều cự tuyệt nàng, trong lòng có chút bực mình. Nghĩ lại lại : "Như vậy bữa tiệc này mất thú vị rồi, bằng để cho những người trẻ tuổi kia chơi trò chơi như thế nào?"

      Trong lòng Hoàng thượng vô hạn bi thương, ái phi của mình như thế nào lại muốn làm cho nàng dâu nhà quốc sư bêu xấu đây? Nếu bêu xấu, vậy chẳng phải là muốn phiền toái, như vậy thứ phải bỏ ra còn nhiều hơn bữa tiệc này. Nhưng cầu của ái phi lại thể đồng ý, vì vậy : "Trò chơi gì?"

      "Đánh trống đối thơ!" Vân Quý phi cười .

      Gần đây thiên triều lưu hành trò chơi, quy tắc là tất cả người chơi trò chơi ngồi thành cái vòng tròn, do người ngoài gõ trống.

      Tiếng trống vang lên những người này truyền nhau đóa hoa, trống dừng đóa hoa này truyền tới trong tay của người nào phải đọc lên câu thơ, dĩ nhiên lúc này có người gõ tiếng trống trầm, có thời hạn, trong thời hạn làm ra thơ chính là thua phải lui ra.

      Hoàng thượng giựt giựt khóe miệng, nhìn về phía quốc sư đại nhân, thấy mặt biểu huynh là tầng tầng Hàn Băng.

      Đại tốt, xảy ra chuyện.

      "Nhưng là......"

      "Hoàng thượng, do nô tì đánh trống lớn, quốc sư đại nhân đánh trống trầm như thế nào?" Ngụ ý, cho bọn họ cơ hội ăn gian, như vậy cũng được?

      "Các vị, các ngươi thấy thế nào?" Hoàng thượng bất đắc dĩ, đá sai lầm đến quốc sư đại nhân cho quần thần.

      Quần thần sợ hãi, nhưng Lôi Tử có đầu óc kia lại cười : "Rất tốt, Lôi Báo ngươi tới."

      Lôi Tử xong ngẩng đầu lên vừa đối mặt với Diêu Thiên, thấy nở nụ cười rực rỡ với mình. Toàn thân run lên ngay cả ly rượu cũng rơi mặt đất, khóe miệng cứng ngắc hỏi phu nhân : "...... nên sao?"

      Lôi phu nhân liếc cái, : " chuyện dùng đến não, lần này cho ngươi chịu."

      Lôi Tử hối hận muốn chết, nhưng lời ra ngoài thể thu về được rồi. Chỉ nghe quý phi nương nương cười : "Vậy mau chuẩn bị cái bàn lớn, hai mặt trống."

      Trong lòng Kinh Kinh than thở, lần này chỉ sợ làm mất thể diện công công rồi.



      Quay đầu nhìn Diêu Thiên, thấy gật đầu với mình cái, ý tứ trong ánh mắt thế nhưng nàng lại hiểu. sao, nghĩ ra được nhận thua cũng được.

      Trong lòng Kinh Kinh ấm áp, dựa vào việc công công quan tâm mình như vậy, cuộc tranh tài này cũng thể thua. Nàng ở trong tay áo nắm quả đấm, trong lòng : "Kinh Kinh cố gắng lên."

      Nhưng lời này nàng vô tình ra rồi, còn bị Diêu Thiên nghe được. thầm lắc đầu, nha đầu này còn cái gì cố gắng lên, nghĩ những người trẻ tuổi này đều được giáo dục rất tốt, mà nàng mới học chữ được mấy ngày.

      suy nghĩ, Kinh Kinh đứng lên mình bước về phía cái bàn tròn.

      Diêu Thiên cảm thấy sống lưng của nàng thẳng tắp, chút cũng giống dáng vẻ sợ hãi. Xem ra, người con dâu này của mình cũng nhát gan như mặt ngoài vậy.

      suy nghĩ, Kinh Kinh ai tiếng, ra là quá thẳng có nhìn đường phía dưới đụng vào góc bàn rồi. Ánh mắt thoáng qua ý cười, ra là mới vừa là phô trương thanh thế.

      Người trẻ tuổi có thể tới bữa tiệc này ra nhiều lắm, lên cũng chỉ có năm sáu người. Trong đó bao gồm Lôi gia Lôi Báo và Hoa Lạc Vân.

      Nữ tử cũng có , ăn mặc giống thiếu phụ, nàng và tướng công mình ngồi ở chỗ, gương mặt hồng hào.

      Quý phi nương nương và Diêu Thiên chuẩn bị sẵn sàng rồi, tay cầm dùi đánh trống của mình nhìn trong sân.

      Kinh Kinh cũng có ý định chú ý bên cạnh là ai, chỉ là nghĩ lại quý phi nương nương là hướng tới mình, như vậy có thể trận thứ nhất chính là nàng.

      Mắt thấy tại hoa ở trong tay Lôi Báo, thứ hai chính là mình.

      Lúc khẩn trương, tiếng trống vang lên.

      Nàng lập tức liền nhận được hoa, do dự chút phát trống vậy mà ngừng, nàng mừng rỡ trực tiếp cầm hoa đưa đến trong tay vị kế tiếp, bởi vì quá nhanh nên hoa và tay mình cùng trực tiếp đưa cho người ta. Người trẻ tuổi kia chạm tới tay của nàng ngẩn ra, hồi lâu mới phát hoa lại trong tay mình mà tiếng trống lại ngừng.

      Tiếng trống trầm đồng thời vang lên, chau mày, tỷ tỷ đây là làm khó mình?
      Last edited by a moderator: 24/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :