1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cha chồng độc thân đùa rất vui - Dạ Tử Vũ (44/49)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: sư phụ là tốt nhất, hôn vẫn là muốn kết
      (Sư phụ là tốt nhất nhưng vẫn muốn kết hôn)

      Edit: tan_hye

      Diêu Viễn Từ tại có chút mơ hồ, thân thể phát run, siết chặt hai nắm tay, ngay cả đôi môi cũng có chút run rẩy.

      Kinh Kinh cảm thấy đúng, đưa tay sờ đầu của , lại phát nóng bỏng như than.

      Là phát sốt rồi!

      Nàng thất kinh, ngoại thương cộng thêm sốt cao tiếp tục như vậy chịu được lâu.

      Diêu Viễn Từ ngay cả chuyện cũng có chút run rẩy, cười khổ : "Nhưng vẫn là đấu lại số trời, hôm nay ở nơi núi hoang này ta chỉ sợ chống quá ba ngày. Xem sau khi ta chết, các ngươi có thể ở chung chỗ...... Vĩnh viễn ở chung chỗ."

      Kinh Kinh đứng lên : "Ngươi chờ chút ta tìm dược vật hạ sốt cho ngươi......"

      Bên ngoài mưa rơi xuống, nếu nàng ra ngoài nhất định bị dội vào, thậm chí có thể vì vậy bị cảm lạnh phong hàn. Diêu Viễn Từ đưa tay kéo nàng : " nên , cứ ở đây là được rồi."

      Kinh Kinh : "Ta nhất định để cho ngươi còn sống, ta cũng vậy phải về." xong xông ra ngoài.

      Bên ngoài gió mạnh mưa dày, Kinh Kinh tìm hồi lâu mới tìm được vài ngọn thảo dược hữu dụng. Nàng nắm thảo dược về phía động, nhưng đột nhiên chân bị trượt ngã nhào.

      "A......" Nghĩ lần này nhất định ngã rất thảm, nhưng ngờ bỗng nhiên được người ôm lấy.

      "Sư phụ!" Kinh Kinh vừa kinh ngạc vừa sợ vừa vui mừng, đột nhiên ôm lấy khóc lớn : "Sư phụ tốt nhất."

      "Nhữ (ngươi) vì sao khóc?"

      "Sư phụ, đồ nhi gặp quá nhiều khó khăn."

      "Có chuyện khó khăn gì chỉ cần ra, ta giúp nhữ."

      "Sư phụ tốt nhất."

      Kinh Kinh ôm lấy , khóc càng đau lòng hơn.

      Sư phụ : "Nhữ đừng khóc, có chuyện gì sư phụ cũng giúp nhữ."

      Kinh Kinh đột nhiên kéo : "Giúp ta cứu người."

      Sư phụ : "Được, ta giúp nhữ là được."

      Kinh Kinh lập tức dẫn trở về trong động, thấy Diêu Viễn Từ ngã xuống đất, hình như muốn đuổi theo nàng trở về, cho nên tư thế ngã hướng ra phía ngoài.

      Nàng vội vã đở dậy, : "Sư phụ ngươi xem người này còn có thể cứu sao?"

      Sư phụ cúi đầu nhìn nhìn : "Nhữ và đúng là có duyên mấy năm trước cứu lần, hôm nay lại cứu?"

      Kinh Kinh kéo tay sư phụ : "Sư phụ van ngươi mau mau cứu tỉnh lại, tốt nhất trong vòng ba ngày đều chết bị thương có nguy hiểm gì."

      Sư phụ sờ sờ : "Có thể."

      Kinh Kinh vui vẻ : "Sư phụ là tốt nhất."

      Sư phụ : "Ta giúp ."

      Kinh Kinh nhìn sư phụ điểm tới điểm lui người Viễn Từ, nàng nhìn bên ngoài, trời tối. Chỉ cần qua hai ngày nữa, hôn kỳ của nàng và Diêu Thiên bị bỏ lỡ.

      Kinh Kinh thấy Diêu Viễn Từ yên ổn, : "Sư phụ ta có thể sao? giao cho ngươi."

      " nơi nào?"

      Kinh Kinh muốn gạt sư phụ : "Còn có hai ngày chính là ngày ta thành thân, (DT) nhất định đợi ta."

      Sư phụ dừng lại, kích động : "Nhữ vẫn là muốn cùng lập gia đình?"

      Kinh Kinh dùng sức gật đầu, : "Ta đáp ứng nhất định gả cho , nhất định phải giữ lời. Mặc dù ta biết sư phụ đối với ta tốt nhất, cũng thích sư phụ nhất, nhưng vẫn phải gả cho ."

      Sư phụ vừa nghe xong thế nhưng hết sức kích động : "Nhữ thích nhất là sư phụ?"

      Kinh Kinh nhớ lời của sư tỷ, cho nên đem sư phụ xếp hạng ở vị trí thứ nhất.

      Sư phụ nghe tự nhiên vui vẻ, vì vậy : "Nhữ thích sư phụ nhất, thích nhất là sư phụ sao? Vậy tốt quá, coi như lấy được Nhữ cũng có được lòng của Nhữ, ha ha...... Nhưng mà bây giờ đêm khuya lại mưa, bằng ngày mai bắt đầu hồi kinh."

      Kinh Kinh cúi đầu : "Nhưng coi như ngày mai ta có trở về, bọn họ cũng thừa nhận ta là đệ tử Thần Tiên, đến lúc đó trong hôn lễ ta nhất định làm mất mặt mũi của sư phụ ngươi."

      Sư phụ : "Cái gì, bọn họ dám thừa nhận Nhữ là đồ đệ ta?"

      Kinh Kinh gật đầu : "Sư phụ có thể giúp ta chứng minh hay , chính là ngày ta thành thân?"

      Sư phụ vỗ vỗ đầu của nàng : "Nhữ rất ít cầu xin ta, vậy giúp Nhữ lần." xong nhàng nắm cằm Kinh Kinh, từ chỉ thích làm như vậy, nàng giống như tiểu miêu (mèo ) nếu bị sờ chỉ thích nhắm mắt lại hưởng thụ.

      tại cũng giống vậy, Kinh Kinh nhắm hai mắt lại, đột nhiên cảm thấy bên môi nóng lên. Nàng ngẩn ra, mở mắt, ngơ ngác nhìn sư phụ.

      Sư phụ khẽ
      [​IMG]



      Chương 46: Tiên đưa hôn, lao yến bất phân phi

      Edit: tan_hye


      Trong kinh thành, từ Mễ gia tới quốc sư phủ mười dặm phố dài đều trải thảm đỏ.

      Quốc sư đại nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm, vẻ mặt lạnh lẽo khiến bọn nô bộc dám đến gần.

      mặc dù nhận được thư của Vân Phỉ gởi từ U châu phủ để cho cứ chuẩn bị hôn lễ theo bình thường, nhưng tân nương mất tích mấy ngày có thể nào lo lắng.

      Quan trọng nhất là, biết người cướp nàng là ai.

      (DVT) làm tất cả chứng minh, (DVT) buông xuống tất cả, chuẩn bị cùng với nàng cứ vậy rời .

      Trong phòng trừ Tố Vân ra người sống, mà Tố Vân cho dù còn sống nàng cũng ra nửa chữ, chỉ là run rẩy.

      Diêu Thiên có biện pháp ép buộc nàng, bởi vì nữ nhân này dù sao cũng mang thai cháu của mình. lúc tìm khắp nơi thấy bóng người, gấp đến mức muốn xuống tay với Tố Vân nhận được tin tức Vân Phỉ truyền tới.

      vợ và Kinh Kinh là quan hệ sư tỷ muội, cho nên truyền lời nàng bình an, đường về.

      Người quay về đương nhiên vui mừng, nhưng vẫn mất hứng bởi vì người là bị sư phụ đưa về.

      Người sư phụ kia nghĩ như thế nào cũng làm cho người ta yên tâm.

      Cưỡi ngựa mang theo cỗ kiệu tới Mễ gia, mà toàn bộ người Mễ gia đứng ở bên ngoài, bọn họ cũng run như cầy sấy, bởi vì nữ nhi có ở đây bọn họ phải lấy gì giao cho quốc sư. Nhưng là người mất tích ở quốc sư phủ, bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng tin tức Diêu Thiên truyền đến, hôm nay nữ nhi nhất định có thể xuất .

      Nhưng mắt thấy hai đội nhân mã sắp đến nơi rồi, người của toàn kinh thành đều ở đây nhìn, bọn họ nên làm cái gì?

      Mễ gia trước mặt mất bình tĩnh, Mễ mẫu thậm chí lung la lung lay, nước mắt sắp chảy ra.

      Ngay cả Mễ Tu Nguyên bình tĩnh nhất cũng xoa xoa tay, : "Này phải làm thế nào?"

      Diêu Thiên cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của bọn họ, trầm giọng : "Bình tĩnh."

      Mễ phụ giật giật khóe miệng dưới, cái tuổi này của bọn họ còn bị con rể quát khẽ, đây có tính là có chút mất mặt . Nhưng mà lôi kéo phu nhân, ở trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người nhất định phải bình tĩnh, nếu chỉ sợ làm cho bọn họ nhìn ra bọn họ chột dạ.[d,d,l,q,d]

      Đúng, thánh chỉ mặc dù nữ nhi và con rể là thần tiên làm mối, nhưng là bọn tin người khác lại càng tin. Nếu như bọn họ tự rối loạn trận tuyến, thanh phản đối chỉ sợ rất hơn. Đến lúc đó Mễ gia khả năng bị người cười nữ gả hai lần, hơn nữa còn là hai cha con.

      Mà tình huống Diêu Thiên chỉ sợ thảm hại hơn.

      tiểu lâu đối diện, Bích Dao công chúa khẩn trương nắm cây cột, nhìn nhi tử phía dưới hành lễ với nhạc phụ nhạc mẫu, tiếp theo chỉ còn nhận tân nương là xong. Nếu là có, vậy phải thu xếp như thế nào?

      Đến lúc đó chỉ sợ cái gọi là lời thần làm mối tự sụp đổ, nhi tử sắp bị người đời lần nữa cho là loạn luân, cũng bị nhạo báng thậm chí mất tất cả tại có.

      Nàng muốn loại chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, bởi vì ban đầu nàng vì mình vui vẻ nhất thời từ đó làm cho Diêu Thiên thể nhận tổ quy tông, sai lầm này muốn lại xảy ra lần nữa người đời sau.

      Quan trọng nhất là, Viễn Từ là người bị hại.

      bàn tay đưa khăn tới, Hoa Nhan thở dài : "Nàng phải cần phải cái gì cũng đeo lên lưng chính mình, Bích Dao, đừng khóc."

      Bích Dao công chúa : "Nhưng Tiểu Thiên......"

      Hoa Nhan : "Vô luận làm như thế nào đều là con của chúng ta."

      Bích Dao nghĩ cũng phải, nàng nhìn biến hóa phía dưới, chờ!

      Đột nhiên, chỉ là trong lúc bất chợt.

      Bầu trời chợt tối om om!

      là trong lúc bất chợt, có bất kỳ báo trước.

      Diêu Thiên giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, hình như cảm giác được cái gì, sau đó nhìn thấy màn trời màu đen kia có lấm tấm ánh sáng chiếu xuống. Tiếp bóng dáng lửa đỏ từ trong ánh sáng mờ ảo xuất , chậm rãi hạ xuống, cuối cùng rơi vào trong ngực của .

      bầu trời ra mảnh hoa hoè, nhạc tiên nhàng vang lên, trong ánh sáng như có tiên nhân khiêu vũ, tư thế uyển chuyển khác thường.

      Mọi người đều chú ý trong kỳ cảnh, mà Diêu Thiên lại ôm tân nương của mình thở phào nhõm cười : "Nàng vốn là ngoài dự đoán của mọi người như vậy."

      Kinh Kinh đỏ mặt, nàng cũng khiến sư phụ đặt nàng ở trong ngực .

      "Những thứ này là sư phụ làm."

      " sao?"

      Kinh Kinh nghe được giọng Diêu Thiên có chút hương vị chua chát, vì vậy : " có thể đúng hạn đưa ta tới là kỳ tích." Bởi vì lạc đường, cho nên chậm chút.

      Diêu Thiên mới biết hôm nay là ngày đại hỉ
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 47: hạnh phúc giả dối, cũng là hạnh phúc

      Edit: tan_hye


      Sáng sớm ngày hôm sau, Diêu Thiên cau mày hỏi Kinh Kinh, : "Chính nàng cởi xuống cũng được sao?"

      Kinh Kinh xé mấy cái : "Ta thử cởi rồi được."

      Diêu Thiên vòng vo mặt đất hai vòng, cuối cùng hỏi "Rốt cuộc người nàng mặc bao nhiêu món?"

      Kinh Kinh giơ tay bắt đầu đếm, từ trong ra ngoài đếm lần : "Tất cả bảy cái, tính cái ngày hôm qua chàng cởi xuống."

      Diêu Thiên Kinh kinh thán hỉ phục nữ nhân phức tạp, cảm thấy đây là có ý làm khó nam nhân tân hôn. Sớm biết như thế, trước nên nghĩ biện pháp sửa kiểu dáng đồ cưới lại, tránh cho cuối cùng chịu khổ là mình.

      Đột nhiên nhìn dưới váy Kinh Kinh, trong đầu tính toán, cười hắc hắc, Cười đến nỗi phải Kinh Kinh kéo chặt váy lui về phía sau : "Chàng muốn làm gì?"

      Diêu Thiên ho : " có gì."

      Nhưng vào lúc này có người báo lại, báo là Diêu Viễn Từ hồi phủ rồi.

      Diêu Thiên sớm nghe được chuyện từ chỗ Kinh Kinh, chỉ là tin, nên : "Cho vào."

      Chỉ chốc lát sau, Diêu Viễn Từ vào từ bên ngoài. tại mắt có thể sử dụng tự nhiên, thấy được phụ thân và tiểu mẹ kế mới cưới ở chung chỗ trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. biết chính mình vì sao chạy , nhưng biết mắt và chân mình là được thần tiên chữa trị tốt, thoải mái nhận định là mang mình.

      Hôm nay trở lại, nhàng thi lễ : "Phụ thân......" Biết phải gọi nữ tử này là nương, thế nhưng miệng thể mở ra được.

      Diêu Thiên thấy trong mắt thậm chí có chút xa lạ với Kinh Kinh khỏi hết sức vui mừng, : "Trở lại là tốt rồi." Có thể thấy được mắt có thể nhìn chân có thể càng tốt.

      "Ta thăm Tố Vân chút." Thời điểm đến Tố Vân trong mắt thoáng qua tia dịu dàng, điều này làm cho Kinh Kinh cảm thấy kỳ quái.

      Có lẽ đối với Tố Vân vốn cũng có tình cảm, chỉ là bị này nọ che mất, cho nên mới ràng lắm.

      "Chờ chút." Diêu Thiên .

      Diêu Viễn Từ đứng lại quay đầu lại : "Chuyện gì?"

      Diêu Thiên chỉ vào Kinh Kinh : "Kêu nương."

      Thân thể Kinh Kinh thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống, nhưng nàng vẫn là trấn định lại. Khí thế này thể yếu kém, kêu tiếng có thể đại biểu thân phận của nàng. Nghĩ tới ngồi xuống, nhìn thẳng Diêu Viễn Từ, thầm nghĩ : kêu kêu kêu ......

      Nếu phải Diêu Viễn Từ nhìn thấy được có lẽ kêu, nhưng thấy tuổi của nàng và mình kém nhau nhiều lắm, tiếng nương này kêu rất được tự nhiên rất khó chịu.

      Diêu Thiên lạnh giọng : "Lễ thể bỏ."

      Kinh Kinh giỏi nhất đóng kịch, ngay lúc này đưa tay lấy khăn lụa xoa ở dưới mắt chút, khóc ra tiếng: "Lão gia, ...... đây là thích ta sao?"

      Khóe miệng Diêu Thiên rụt rụt : "Phu nhân cũng phải là như thế, Viễn Từ chỉ là tạm thời chưa thể thích ứng thôi."

      Tiếng khóc Kinh Kinh càng lớn hơn : "Vậy sau này người nhà phải ở chung như thế nào, chính ta là ai cũng ràng. Nếu bọn hạ nhân biết, ta nào còn có uy tín để ?"

      Diêu Thiên cau mày, mặt nhìn lại thập phần khó xử.

      Diêu Viễn Từ cảm thấy tiểu mẹ kế này khó đối phó, hôm nay đắc tội nàng ngày sau thể thiếu được nhiều chuyện rắc rối, tiểu tiên nữ tại mang thai, thể để cho nàng chịu uất ức gì.

      ra là, Diêu Viễn Từ coi Tố Vân trong trí nhớ và Kinh Kinh hai người thành người, quên mất đem tất cả mọi chuyện về Kinh Kinh đặt tại người Tố Vân.

      Dĩ nhiên chuyện này cả và người ngoài đều biết được.

      nhíu nhíu mày, sau đó hơi thi lễ : "Viễn Từ bái kiến mẫu thân......"

      Kinh Kinh lập tức mặt mày hớn hở, : "Tốt lắm tốt lắm, đều là người nhà lúc nào gọi đều giống nhau."

      Diêu Viễn Từ lại : "Mẫu thân nếu như có chuyện gì ta xin phép cáo lui."

      Kinh Kinh cười : " có chuyện gì có chuyện gì, ngươi lui !"

      Diêu Thiên nhìn Diêu Viễn Từ rời khóe miệng rụt rụt, trước kia làm sao lại nhìn được ra tiểu thê tử của mình rất biết diễn trò, còn tưởng rằng nàng là người hết sức thà!

      Kinh Kinh lôi kéo cánh tay của cười : "Toàn bộ viên mãn."

      Diêu Thiên ấn lên trán nàng cái, cười : " đơn giản như thế, vì để cho nhớ ra chuyện lúc trước nữa, ta cũng cần chuyện với Tố Vân chút."

      Kinh Kinh gật đầu : "Ừ, là phải chút."

      Diêu Thiên : "Chuyện sau này ta đều an bài xong."

      Kinh Kinh tựa đầu vào trước ngực của , cười : "Ta tin chàng."

      Diêu Thiên vuốt đầu của nàng, chuyện cũ đều ngay trước mắt. Tiểu nha đầu này cơ hồ là từng bước từng bước bức mình tới tình cảnh ngày hôm nay, mặc dù thích thú nhưng trong đó cũng khó tránh khỏi rối rắm và chua xót.

      Vừa nghĩ tới chuyện hai người ngày trước, nàng đột nhiên biến mất, lúc ấy cái loại cảm giác đau đứt ruột vẫn còn bồi hồi trong lòng tiêu tan.

      Ngày sau thể để cho nàng lại có cơ hội rời , nếu biết mình làm ra chuyện điên cuồng như thế nào.

      Ban đêm!

      Kinh Kinh nhìn Diêu Thiên : "Hôm nay cởi cái nào? Ta hai ba ngày chưa tắm rửa rồi, sư phụ là tên khốn kiếp."

      Diêu Thiên nắm cằm của nàng : "Sư phụ nàng là cực kỳ khốn kiếp, còn là tên khốn kiếp rất thông minh. Chẳng qua tại ta có biện pháp để phá tan đời minh của , nàng cần phải cho biết đó!"

      Kinh Kinh nghiêng đầu, hiểu ý tứ của .

      Diêu Thiên mỉm cười cái, tự tay nâng bắp chân Kinh Kinh lên nàng lập tức cạch oành tiếng ngã xuống giường. Tiếp đưa tay dò vào trong quần, thế nhưng cởi quần lót của nàng ra.

      cái quần màu xanh đậm, phía dưới Kinh Kinh liền □ rồi.

      Nàng phát ra sư phụ rất ngây thơ, làm sao lại ngờ nam nhân lại có thể bước đúng chỗ mà quan tâm những y phục khác đây?

      Cả đêm phong lưu qua, hậu quả vô cùng thê thảm.

      Ngày hôm sau Kinh Kinh thể ‘chân lại ở trong phòng, trong khoảng thời gian sư phụ sử dụng thuật pháp này, nếu như cởi toàn bộ y phục ra cách nào cởi ra.

      Cũng chính là trong lúc này chỉ cần nàng mặc thêm bất cứ kiện y phục nào, cũng phải tính thêm cởi cả kiện đó xuống.

      tại nàng được ra cửa, bởi vì dưới váy trống .

      Diêu Thiên thưởng thức bộ dáng nàng bây giờ, luôn thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới, hơn nữa cố ý cười cho nàng nhìn.

      Kinh Kinh xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đứng đất dậm chân.

      Diêu Thiên lại có suy nghĩ vô cùng tà ác, tối hôm nay muốn cởi cái gì?

      Bỗng nhiên ngược lại vô cùng cảm tạ sư phụ, cho tiết mục giải trí đặc biệt như vậy, chủ yếu nhất là thấy Kinh Kinh dám ra cửa lúc vỗ luôn bối rối, tâm tình vô cùng vui vẻ. ( quốc sư đại nhân, ngươi xác định tâm lý ngươi có vấn đề sao? )

      Bên Tố Vân kia (DT) cảnh cáo rồi, nữ nhân kia cũng coi là có chút thông minh, rất nhanh hiểu ý. Nàng ở trước mặt Diêu Viễn Từ nhắc tới Kinh Kinh, thậm chí ngay cả người hầu đều cho . Nàng rất may mắn (DVT) biến thành người bình thường, hơn nữa đối tốt với nàng giống như lúc mới vào phủ. [d,d,l,q,d]

      Nàng nhìn ra, vẫn coi nàng là Kinh Kinh, nhưng điều này có gì chỉ cần quan tâm nàng, quản khỉ gió coi chính mình là người nào?

      Trong khoảng thời gian này Tố Vân mang ít này nọ cho nhà mẹ đẻ, đều là Diêu Viễn Từ cho nàng hoặc là Diêu Thiên thưởng cho.

      Trong nhà cũng vui mừng, thời điểm nhiều lần gởi thư đều dụ dỗ nàng, coi nàng như bảo bối.

      Trước kia Tố Vân ở nhà cũng được mọi người thích, nguyên nhân nàng là nữ hài tử, tuy có chút tài mạo nhưng là phải là cái gì tuyệt sắc.

      Cho dù là tuyệt sắc, nếu như lấy được nhà chồng tốt cũng chỉ là uổng công.

      tại nàng gả cho, tuy trước kia bởi vì chuyện gì đó bị Diêu Viễn Từ lạnh nhạt. Nhưng bây giờ cũng thăm dò tính tình của , đơn giản chính là thích người thanh cao.

      Nàng chỉ cần để cho cảm giác chính mình có bao nhiêu thích những thứ vật hoàng bạch (vàng bạc) kia, tranh giành quan tâm gia thế là được rồi. Còn lại, nàng thích xử lý thế nào đều được.

      Lại còn có tháng chính là ngày sinh dự tính rồi, trong lòng nàng có chút khẩn trương. Chỉ là Diêu Viễn Từ cũng hết sức quan tâm mời mấy bà mụ tới đây, cả ngày giảng giải cho nàng chút chuyện sản phụ cần phải biết.

      Mắt thấy sắp cuối đông, bên ngoài rơi xuống tầng tuyết mỏng.

      Kinh Kinh khoác áo choàng đón bông tuyết, nghe có người hầu kêu to chạy tới : "Phu nhân xong, thiếu phu nhân vừa mới vấp ngã sợ là phải sinh non rồi."

      "À?" Kinh Kinh chỉ vào bên viện : "Tìm ta làm cái gì, tìm bà mụ."

      Người hầu này : "Bà mụ tới, nhưng bên kia cũng có người làm chủ, cho nên......"

      Kinh Kinh nghe lời này cảm thấy nhức đầu, ban đầu nàng chính là bị chiêu này lừa gạt. Bây giờ có hay là , đây là vấn đề rất nghiêm trọng.

      May mắn lúc này Diêu Thiên trở về sớm, gạt bông tuyết người : "Cùng nhau ."

      Lúc này Kinh Kinh mới thở phào nhõm, cùng Diêu Thiên đến viện của Diêu Viễn Từ và Tố Vân.

      Nghe bà mụ Tố Vân hôn mê, đứa bé vẫn chưa sinh ra được, tiếp tục như vậy nữa người lớn và đứa bé đều có nguy hiểm.

      Diêu Viễn Từ gấp đến mức vòng vo mặt đất, thấy phụ thân đến cuối cùng là cảm thấy có người đáng tin cậy, dù sao vẫn là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, có quá nhiều chủ trương.

      Diêu Thiên : "Truyền lời của ta, đến Thái Y Viện trong hoàng cung gọi mấy ngự y tới đây." Có người hầu vội vàng cưỡi khoái mã chạy tới Hoàng Thành.

      Cho đến buổi chiều, người còn có tỉnh, đứa bé còn chưa có sinh ra được.

      Ngự y cũng đến, đều người nếu vẫn chưa tỉnh lại chỉ sợ hai mẹ con đều phải chết.

      Diêu Thiên cũng có chút nóng nảy, mà Kinh Kinh lại : "Chính là lại để cho Viễn Từ vào đánh thức nàng."

      Ngự y : "Từ xưa nào có nam tử vào bên trong phòng sanh."

      Khóe miệng Kinh Kinh rút rút : "Lúc nào rồi còn quan tâm nam tử nữ tử, bên trong phải thê tử ư, còn sợ gì?"

      Diêu Viễn Từ vừa nghe xong cũng cảm thấy như vậy, lập tức bước vào phòng sanh.

      Ở vào thời điểm này nữ nhân bình thường tín nhiệm nhất vẫn là trượng phu mình, cũng biết Diêu Viễn Từ dùng loại biện pháp nào kêu người tỉnh.

      Chỉ là giày vò đến quá nửa đêm, cuối cùng sinh ra còn là thai chết, hơn nữa còn là nam hài.

      Sau khi Diêu Viễn Từ ra người có chút mất hồn, Diêu Thiên an ủi: "Ngươi cũng cần quá mức thương tâm, các ngươi còn trẻ tuổi, còn có thể lại sinh."

      Diêu Viễn Từ mờ mịt gật đầu, : "May mắn Tố Vân sao."

      Diêu Thiên gật đầu : "Đó chính là vạn hạnh (may mắn) trong bất hạnh."

      Mặc dù Tố Vân nhặt về cái mạng nhưng cần phải tu dưỡng khoảng thời gian mới tốt, Diêu Thiên dẫn theo Kinh Kinh trở lại sớm về khuya tâm tình cũng phải hết sức tốt. Thứ nhất đau lòng tiểu hài tử kia chưa kịp nhìn cuộc đời, thứ hai nghĩ tới Kinh Kinh.

      Tuổi Kinh Kinh và Tố Vân chênh lệch nhiều, nếu là mang thai sinh con chỉ sợ cũng có nguy hiểm tương đương. thở dài trong gió, tuy mình rất muốn cùng Kinh Kinh sinh hài tử, nhưng là vì an toàn của nàng vẫn là dùng thuốc hai năm nữa, cho đến khi thân thể của nàng càng thêm khỏe mạnh mới có thể.

      suy nghĩ lại nghe Kinh Kinh : "Tướng công chàng tại sao ta vẫn chưa có hài tử đây?"

      Diêu Thiên chỉ sợ nàng hỏi câu này, lập tức : " vội."

      Kinh Kinh cau mày : "Nhưng sư tỷ và tỷ phu có hai rồi, con trai Tố Vân mặc dù chết nhưng cũng coi như . Tại sao, chúng ta có?"

      Diêu Thiên ho , lời này nghe thế nào cũng giống như chỉ trích năng lực của mạnh?

      biết bây giờ phải là thời điểm cậy mạnh, lập tức : "Hài tử phải từ từ mới có, bây giờ thân thể nàng còn chưa có nẩy nở, đợi......"

      Kinh Kinh vô cùng buồn bực, : "Chúng ta cũng thành thân ta còn có con, có phải bị bệnh hay ?" Nàng thở dài, hoàn toàn đắm chìm trong vực sâu.

      Mà hai chữ có bệnh, trong đầu Diêu Thiên xoay chuyển nhanh.
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 48: Tỷ thí kiểu khác, Kinh Kinh biến thành Tống Tử Quan

      Edit: tan_hye
      lequydon


      Đối với nam nhân mà , hai chữ có bệnh này tương đối đả kích người.

      Mấy ngày nay Diêu Thiên vô cùng khó chịu, vốn là vì Kinh Kinh mà lại muốn cho nàng uống thuốc tránh thai, nhưng nghĩ đến hai chữ này khỏi chần chờ.

      Có thể thấy được tôn nghiêm của nam nhân là thứ rất đáng sợ, mà trong lúc vô tình Kinh Kinh lại đụng chạm tới chỗ hiểm này.

      Cũng may, lúc này hài tử của hoàng thượng và Uyển phi rốt cuộc ra đời. Bất quá là nữ nhi, đây đối với hoàng thượng mà ngược lại thở phào nhõm.

      Diêu Thiên biết tâm ý của , nguyên nhân hoàng thượng vui vẻ muốn mở tiệc đầy tuần thở dài : "Quả nhiên vẫn là muốn cùng nữ nhân thích nhất sinh hạ người thừa kế, nhưng mà lần này sợ hết hồn !" Nếu như Uyển phi sinh nhi tử, chỉ sợ cũng muốn bị làm khó trận.

      Lần này cũng mời quốc sư phu nhân, cho nên Diêu Thiên trước để cho Kinh Kinh chuẩn bị.

      Nàng ở nhà luôn luôn mặc tùy ý, hơn nữa thích y phục quá hoa lệ, lần này nàng trở thành quốc sư phu nhân, lần đầu tiên gặp mặt mọi người, khí thế kia nhất định thể thua.

      Kinh Kinh cũng biết, nàng cố ý hảo hảo ăn mặc phen, nhưng đột nhiên nhớ tới Linh nhi. Nàng phục vụ rất tốt, nhưng là bây giờ cũng chết rồi.

      Có lúc nàng cũng cảm thấy chuyện của mình ít người bị cuốn vào, chỉ là......

      Nàng muốn phải có hạnh phúc của mình, có thể có được tướng công như Diêu Thiên nàng cảm thấy cao hứng, cũng hối hận lựa chọn của mình.

      tại thể để cho mất mặt, nhất định phải làm cho lấy mình là kiêu ngạo. Kinh Kinh đối với nha hoàn rất tích cực chỉ huy : "Bên trái, cây trâm này dời chút nữa."

      Lần này vào hoàng cung thể so với lần trước rồi!

      vất vả ăn mặc ra ngoài, vốn tưởng rằng làm cho Diêu Thiên cảm thấy kinh diễm. Nhưng cả người vẫn nhàn nhạt, chỉ là : "Có thể được rồi."

      Kinh Kinh lôi kéo tay của , : "Thiếp ăn mặc khó coi sao?"

      Diêu Thiên cười : "Đẹp mắt."

      Kinh Kinh : "Vậy sao chàng khích lệ chút?"

      Diêu Thiên giật mình, suy nghĩ hồi lâu : " xin lỗi, ta chưa từng khích lệ nữ nhân nào đẹp mắt." từ trước đến giờ quá chú ý tướng mạo nữ nhân hay nam nhân, mặc dù đối với Kinh Kinh là mê luyến, nhưng nguyên nhân cũng phải là bởi vì dung mạo của nàng.

      Kinh Kinh cũng biết tính tình của , tướng công như vậy cũng an toàn, bởi vì mỹ nhân nhi (người đẹp) nào mà thay đổi tâm ý. Nàng cười : "Vậy khen ngợi."

      Diêu Thiên cười : "Chỉ là hôm nay Kinh Kinh xác thực giống người thường, cực kỳ rực rỡ."

      Kinh Kinh tuy biết rằng đây là ứng phó mà như vậy, nhưng vẫn kích động, : " sao? Chỉ cần làm cho chàng mất mặt là tốt rồi."

      Diêu Thiên : "Làm sao ."

      Lại tiệc đầy tuần người ngoài chắc là được thấy hài tử, chỉ là mấy câu chúc mừng hoàng thượng. Dĩ nhiên quà tặng là thể thiếu, Hoàng đế thiên triều thích nhất chính là thu lễ. Nếu Diêu Thiên thế, Kinh Kinh chỉ có thể vừa cười vừa gật đầu.

      Bọn họ đưa lễ cũng , nhưng là vừa đến tiệc mừng lại biết cũng thể coi là nặng. Có vài Đại Thần vì muốn lấy lòng quốc quân, quà tặng là từ thành hải Sơn Thành đưa tới. Mà hôm nay hoàng thượng Thiên Vinh, thu lễ thu đến mỏi tay, khóe miệng vẫn giơ lên, bày tỏ tâm tình của rất tốt.

      Bởi vì còn chưa có lập hậu, cho nên hôm nay ngồi bên cạnh hoàng thượng là Vân phi nương nương. Nàng vốn là vì phi tử khác cùng hoàng thượng sinh hạ nữ nhi mất hứng rất nhiều ngày, nhưng nữ nhân đều là rất dễ dỗ, chuyện này được Thiên Vinh dỗ cũng bỏ qua, dù sao tại hoàng thượng ở bên người nàng là tốt rồi.

      Mắt thấy Diêu Thiên mang theo Kinh Kinh tiến đến, nàng nghĩ đến trong kinh thành người người đều đồn rằng Kinh Kinh là đồ đệ của thần tiên, khỏi khẽ động trong lòng.

      Nàng (Vân phi) cũng muốn vì hoàng thượng sinh hài tử, biết nàng (KK) có thể khiến cho sư phụ Thần Tiên nàng (KK) đáp thành nguyện vọng của mình hay đây?

      Vì vậy giọng mấy câu với hoàng thượng, hoàng thượng Thiên Vinh cau mày, : "Vân phi muốn lưu bọn lại?"

      Vân phi gật đầu, coi như lần trước đắc tội hôm nay xin lỗi là được rồi, vì hài tử muốn nàng làm cái gì đều có thể.

      Hoàng thượng cười : "Tốt." trong lòng vẫn tương đối cưng chiều Vân phi, mặc dù đoán được nếu Thần Tiên đưa đồ đệ xuất giá có thể chỉ là quốc sư làm ra, nhưng nếu nàng quả muốn cầu cầu , cùng lắm sau này mình thêm chút sức là tốt rồi.

      Phu thê Diêu Thiên bọn họ vừa đến lập tức nhận được chú ý, mặc dù có người dám xấu gì, nhưng là vẫn có ít con mọt sách, lão phu tử mắt lộ tia khinh bỉ.

      Hoàng thượng Thiên Vinh ho tiếng : "Quốc sư hiền khang mời ngồi."

      Diêu Thiên cám ơn hoàng thượng, hai người ngồi xuống.

      vị lão thần hừ tiếng, đứng lên : "Hoàng thượng, người **** dơ bẩn như thế há có thể ngồi ở chỗ cao nhất dưới hoàng thượng, chẳng phải là ô nhục thượng

      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 49: Rượu vào lời ra, Kinh Kinh bị ngược

      Edit: tan_hye


      Vốn tưởng là thân thể mình bị làm sao, về sau mới biết Diêu Thiên muốn xác định nàng khỏe mạnh. Sau đó từ bỏ quốc du ngoạn cùng với nàng, dọc theo đường hai người trái lại vui vẻ.

      Kinh Kinh biết lần này sư tỷ sinh là nữ nhi rất muốn nhìn chút, nhưng Diêu Thiên lại sợ nàng gặp được Vân Phỉ. ()

      Sợ gặp được dĩ nhiên để cho nàng gặp cái gì sư tỷ, hai người loạn Đại Giang Nam Bắc, dọc theo đường cũng tự do tự tại.

      Kinh Kinh hy vọng nhất chính là cuộc sống như vậy, huống chi bây giờ còn có nam nhân của mình ở bên cạnh. Chỉ là Diêu Thiên rất thích đọc sách, có đôi khi nàng biết rốt cuộc thích nhìn sách hay là nhìn mình, vì vậy thường thường để cho chọn giữa việc xem sách và nhìn nàng.

      Diêu Thiên dĩ nhiên là chọn nhìn nàng đấy!

      Sau khi thành thân, chút tật xấu của hai người mới chậm rãi hiển ra. Lúc này có lẽ ít ma sát, nhưng tình cảm từ từ ấm lên.

      Diêu Thiên từ từ phát Kinh Kinh cũng ngoan ngoãn trước mặt mình như lúc mới vào phủ ở, nàng có chút tiểu tùy hứng, chỉ là cũng ở trong phạm vi chịu đựng của . Dù sao thân phận khác trước, nàng phải cung kính với mình cũng là bắt buộc. tại hai người là phu thê, vẫn là thoải mái hơn.

      Cuối cùng ngày, Kinh Kinh uống rượu nhiều chút.

      Nàng nhìn thành quả của mình cực kỳ vui vẻ, chỉ cảm thấy kiêu ngạo trước nay chưa từng có, vì vậy ngồi ở người Diêu Thiên cười ha ha.

      Diêu Thiên : "Nàng cười cái gì vậy?" Rượu nho mặc dù uống rất ngon..., nhưng đúng là thể để cho nàng uống quá nhiều.

      Kinh Kinh cúi đầu hôn , kéo cổ của xuống : "Tại sao ta có thể cười đây, có thể lừa gạt được người tướng công này cũng dễ dàng!"

      Diêu Thiên lắc đầu, nha đầu này đều hươu vượn rồi. ôm nàng đặt lên giường, cười : "Được được ta là bị nàng lừa tới." Nếu là nàng lừa, chuyện trước kia mình ép nàng làm chuyện nam nữ trái lại cần quá mức áy náy, làm cho tại thời điểm làm việc nàng chỉ cần vừa kêu đau mình lại dám xuống tay rồi.

      Kinh Kinh bị đôi tay cởi y phục của làm cho ngứa chút, cười khanh khách : "Nhưng chàng có biết lừa chàng tới có bao nhiêu khó khăn hay , nếu phải là ta vẫn dùng biện pháp sư phụ nấu canh bổ cho chàng, chàng còn chịu xuống tay với ta đấy......"

      "......" Diêu Thiên giật mình, nhớ lại chuyện ngày xưa chút. Đoạn thời gian đó mình chính là cảm thấy tội lỗi, nhưng vẫn cho rằng đều do nàng vô tâm sơ suất, nghĩ tới nha đầu này đều hiểu .

      Diêu Thiên cắn răng, : "Vậy lúc nào nàng có loại tâm tư này với ta." bóp khuôn mặt nhắn của Kinh Kinh cái hỏi.

      Kinh Kinh ôm mặt Diêu Thiên dùng sức hôn cái : "Nhất kiến chung tình (vừa thấy ), chính là thời điểm lần đầu tiên chàng vén khăn voan của ta, ta lập tức bị mê hoặc rồi."

      Diêu Thiên ngồi bật dậy, thể tin nhìn Kinh Kinh. ra nàng từ vừa mới bắt đầu có loại tâm tư đúng với mình, trách được Viễn Từ viết hưu thư cho nàng nhưng nàng cũng . trách được nàng vẫn mực xoay quanh bên cạnh mình. trách được......

      Tất cả hôm nay đều hiểu , vốn cho rằng chính là con sói tại nhìn lại con sói ra chính là nữ nhân cười dứt ở giường này.

      Nghĩ Diêu Thiên gạt người vô số, hôm nay cư nhiên bị tiểu nha đầu này lừa gạt thành bộ dáng bây giờ.

      cười khổ, nhớ lại chính mình ràng từng bước từng bước tiến vào cạm bẫy tình cảm của nàng, từng chút mất chính mình, cuối cùng như nguyện của nàng.

      Kinh Kinh đột nhiên ôm lấy , cười : "Vẫn là làm tướng công tốt có thể ôm, làm A Cha thể ôm chàng."

      Diêu Thiên bất đắc dĩ thở dài, ép Kinh Kinh ở giường, cười lạnh : "Nha đầu thối, hôm nay ta nhất định hạ thủ lưu tình."

      Kinh Kinh say, nàng liên tục cảm nhận được sát khí, cười ngây ngô : "A Cha, ôm ta......"

      " nên gọi ta A Cha......" Diêu Thiên mấy cái liền cởi sạch y phục của nàng, động tác liên tục dừng liền tiến thẳng vào trong thân thể Kinh Kinh.

      Vừa tiến vào trận đấu, Kinh Kinh lại bắt đầu cầu xin tha thứ.

      "A Cha ta được, đau đầu quá, dừng lại được ?"

      Diêu Thiên hừ tiếng : "Lần này nhất định tha cho nàng."

      Kinh Kinh càng về sau rượu cũng tỉnh, nhưng Diêu Thiên vẫn còn ngừng giày vò. Nàng vừa bắt đầu còn có thể kêu xin tha, lại về sau ngay cả hơi sức mở miệng chuyện cũng có.

      Nàng
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :