1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chán ghét cô đơn mới yêu anh - An Tĩnh (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9:



      Thấy mắt lại đỏ, nước mắt xuất ở hốc mắt, Thiệu Chí Dương lại sốt ruột.




      Tuệ của phải là yếu ớt như vậy, hay khóc, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, cũng cắn chặt răng mà xông qua, rơi giọt nước mắt nào.




      Nhưng vì , rơi nước mắt rất nhiều lần....




      "Tuệ, xin lỗi, là sai, đúng, phải tin tưởng em, nên ghen tỵ với Lăng Khấu mà ra những lời tổn thương đến em." ôm chặt vào lòng, lại lần nữa cầu xin tha thứ của : " biết rằng, có tư cách để ra em phải tin tưởng , là có lỗi trước, nhưng xin thề, luôn tin tưởng em, nghi ngờ em nữa, cho nên xin em, tha thứ cho ,...... Tuệ, tha thứ cho , được ?"




      "....". Nghe những lời như vậy, ngây ngẩn: "... xin lỗi vớ em." từ từ , giống như nghe hiểu gì.




      "Tuệ, xin em tha thứ cho , còn có lấy có được ? Để cho cuộc sống sau này của , có thể cùng em chia sẻ vui buồn, em mệt chăm sóc cho em, em tức giận để em trút giận, tạo điều kiện cho em trút giận, hơn nữa khi ngủ còn là cái gối để em ôm, mùa đông ôm em làm ấm giường, bảo đảm ấm áp, em tuyệt đối bị cảm lạnh." bắt đầu phát huy tài ăn , dùng sức bán mình.




      Lời của , khiến hoàn toàn ngây ngẩn cả người.




      Tình hình tiến triển sao dâng cao ồ ạt như sóng vậy, lúc lên án là kẻ lừa đảo, cần nữa, lúc lại cầu xin tha thứ, thậm chí cầu hôn với .




      Chuyển biến lớn như vậy, khiến khó chấp nhận.






      Giống như lúc đầu,a nh thình lình , muốn ở chung chỗ, cũng khiến thể nào tiếp nhận được, chỉ có thể thâm mình hiểu lầm.




      "..." lắc đầu, đầu óc rối loạn cách nào có thể suy ngĩ, nếu như phải là bạn cùng lớn lên với , cho rằng, mình gặp gỡ người nào khác.




      "Tại sao? Chẳng lẽ em còn tha thứ cho sao?" cho rằng, chỉ cần xin lỗi, Văn Thanh Tuệ tha thứ cho , sau đó đồng ý lời cầu hôn của , bởi vì , hơn nữa lại lâu rồi, cho đến nay cũng chỉ mình .






      Nếu như như lời , những lời dó, đồng ý lời cầu hôn của chứ, đồng ý cùng xây dựng gia đình hạnh phúc, thay sinh con dưỡng cái, chứ phải là cự tuyệt .






      Chỉ có khả năng duy nhất chính là, vẫn chưa tha thứ cho .






      "Tuệ cho biết, phải làm sao em mới đồng ý tha thứ cho ? làm cái gì cũng được, chỉ cần em tha thứ cho ." sốt ruột, muốn mất người quan trọng nhất chính là .




      "Em phải tha thứ cho , em tha thứ cho ..." Khi lời xin lỗi lòng của sớm mềm lại mà tha thứ cho , như vậy, đến có biện pháp nào ngừng .






      tất nhiên là muốn làm vợ rất nhiều, lâu như vậy, dường như quên mình từ khi nào, vô cùng.






      vẫn cho rằng, đời này thể nào kết hôn cùng với , thể nào ở cùng với xây dựng gia đình , sinh cho bé trai cùng ... cùng với lo lắng, cùng chăm sóc hai đứa con, cho con ăn, cho con bú sữa, cùng nhau thay tã cho con, cùng với hàng ngày đưa con học, sau đó cùng nhau lo lắng cho con rằng con có nghịch ngợm ở trường học hay .




      Nếu đứa bé phạm lỗi, để làm mặt lạnh mà mắng con, còn dịu dàng nhàng an ủi con, sau đó con ngoan ngoãn, được tái phạm lần nữa, phải ngoan ngoãn vâng lời là đứa bé ngoan.




      vô cùng muốn những thứ trong mơ này biến thành , vô cùng muốn trở thành vợ của .




      Nhưng mà, thể đồng ý kết hôn với .






      Ít nhất cũng phải để chấp nhận , cũng phải xác định phải là nhất thời xúc động, mà là suy nghĩ kỹ mới cầu hôn , mới đồng ý lấy .




      Nghĩ như vậy, Văn Thanh Tuệ tin tưởng lúc này, cần gian yên tĩnh, cho nên đẩy ra, muốn vào phòng tắm, từ từ mà hiểu cho .




      Nhưng mà, Thiệu Chí Dương lại ôm lấy , để cho chạy trốn trước mặt lần nữa.




      " buông em ra trước..." xoay người, nhưng đôi tay ôm vô cùng rắn chắc, sức của mà chống với cứ như bọ ngựa đá xe, căn bản là cách nào làm xê dịch cánh tay của .






      "Tuệ, em có nghĩ hay , trong khoảng thời gian này chúng ta hoàn toàn dùng biện pháp ngừa thai nào, em có thể mang thai." Thiệu Chí Dương hề buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn. "Em muốn con của chúng ta sau khi ra đời làm con riêng sao?" hèn hạ cũng được, mưu từ trước cũng được, chính là cố ý dùng biện pháp tránh thai để khiến mang thai…




      Đầu tiên, muốn có bất kỳ đồ nào ngăn cách tiếp xúc, sau đó muốn có thai, muốn có con của , khi đó, mới lớn tiếng với cả thế giới này: Văn Thanh Tuệ chính là vợ của , những người đàn ông khác đừng có ý đồ gì với hết.




      ngờ rằng, hôm nay nó chính là lý do buộc kết hôn với .




      im lặng chút, chợt nhớ tới kinh nguyệt của mình tháng trước mới đến, quay đầu lại với : ", em có mang thai."




      Thiệu Chí Dương dĩ nhiên biết nguyên nhân mà có thể thẳng thừng mình mang thai, trong đầu nhanh chóng tính toán ngày, kỳ sinh lý của luôn chính xác, cho nên mấy ngày này là giai đoạn nguy hiểm.




      làm việc vô cùng quyết liệt và chính xác, phải là quyết định thiếu suy nghĩ mà làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời. Hôm nay đẩy ra lần nữa, còn cự tuyệt lời cầu hôn của , có cỗ khí ngăn trong người của , khiến vô cùng rối loạn.






      "Nếu có mang thai, làm cho mang thai mới được." có quyết định, bỗng chốc ôm ngang lên, vứt xốc xếch lên giường, cản bản thể nào giãy giụa.






      "Tóm lại, em phải gả cho ! Nếu nó chưa xảy ra, chúng ta cùng nhau chế tạo." từng chữ, từng chữ, hơi thở nóng bỏng phả bên tai , cho , chuyện gì đến cứ đến.




      thể tin được những lời mình mới nghe.




      ",...... được…" đẩy lồng ngực của , bị ý niệm đáng sợ của hù sợ.




      " thể?" Bàn tay lấy xé, đem thứ đồ con sót lại người xé ra thành nhiều mảnh : "Tại sao lại thể?"




      Hơi thở lạnh lùng phả cơ thể trần trụi của , cũng , bàn tay muốn đem cơ thể mình che lại, nhưng nó bị bắt lấy để lên đỉnh đầu: "Ngoan chút, nếu trói em lại... Em mong trói em lại sao?"




      "Đừng." Lời của quá khác, khiến thể nào chấp nhận được.




      "Tuệ, hôm nay em rất thích làm trái ý của , khiến cho nghi ngờ rằng có phải em vẫn tha thứ cho ."






      "Em tha thứ cho , đó, tin tưởng em mà." Vì muốn tránh mình bị ăn tươi nuốt sống, Văn Thanh Tuệ vội vàng nhanh chặn lời của lại.




      "Vậy tại sao em lại chịu lấy , là chưa đủ tốt?"




      Người đàn ông từ trước đến giờ vẫn luôn tràn đầy lòng tin về mình, thế nhưng bây giờ lại có chút lo lắng, rất sợ mình kém hơn người khác, khiến Văn Thanh Tuệ thấy thương thương : ".... vô cùng tốt rồi, chỉ là em có cách nào tiếp nhận được tất cả mọi chuyện trước mắt. Tất cả đều chân . Cho em thêm chút thời gian được ?"






      hiểu, hiểu.... chưa có hoàn toàn tiếp nhận , hơn nữa nếu đổi lại là , cũng thể tin được, người mà mình chỉ dám thầm nhiều năm như vậy, lại có thể nhanh chóng mình như thế.






      Vậy mà! có cách khác. Chỉ cần nghe cự tuyệt lời cầu hôn của , lại có cảm giác khó thở dâng lên trong , nếu buộc đồng ý lời cầu hôn của , thể tỉnh táo lại.






      Giống nhưu lúc này, có thể trói tay lại, buộc phải nghe theo .






      thêm gì, tự mình trêu chọc cơ thể của , trêu chọc mỗi nơi mẫn cảm của , khiến cho mềm nhũn ở dưới cơ thể , quên phản kháng, quên những thứ kháng nghị.




      Bàn tay của tách hai chân ra, len vào cùng đất thần bí, bởi vì vỗ về cùng trêu chọc, nên thủy dịch sớm tràn ra, ở dưới ánh đèn, nhìn mê người.






      Phát ánh mắt của nhìn chăm chú vào nơi mắc cỡ nhất của , chống lại mà kẹp chặt chân, muốn bị tiếp tục nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, nhìn chằm chằm mà chịu rời .




      "Còn cử động nữa, trói em lại." quyết đinh, tối nay nhất định phải trừng phạt , tuyệt đối dễ dàng bỏ qua cho như vậy.






      tin rằng, đối xử với như vậy, nhưng khi hai tay của bị buộc lại, lại hoảng sợ liếc nhìn .




      "... Thả em ra." ngờ làm như vậy với , đôi mắt mở to nhìn .






      " rồi, phải sao?" Làm thành bộ dạng" tà ác" lại chút xấu hổ vì mình ỷ mạnh mà bắt nạt kẻ yếu.






      "...dừng tay." muốn ngăn cản , vậy mà lại lời nào, nâng cái mông tròn của lên, khi môi mỏng của hôn lên da thịt đùi của , nhịn được mà hét chói tai.






      Mặc kệ có bất kỳ phản ứng nào, vẫn hôn say sưa, ở bắp đùi trắng như tuyết của hạ xuống bao nhiêu là dấu hôn, màu đỏ tím ở vùng da trắng nõn của , nhìn rất mê người.






      Ông trời ơi...




      Khi hơi thở nóng bỏng của , phả lên nơi nữ tính thần bí chịu đựng được nữa mà nâng đôi tay, muốn che mắt của mình, có can đảm nhìn nữa, cũng dám suy nghĩ, chuyện tiếp theo làm với là gì.




      Thiệu Chí Dương liếc nhìn khuôn mặt nhắn xấu hổ của , bàn tay đem lấy chân của mở rộng ra, vác lên vai mình, cúi đầu xuống, đập vào mắt là cảnh đẹp khiến hô hấp của phải chựng lại, cánh hoa hồng hồng mang theo chút thủy dịch ẩm ướt, đúng là món ăn cực kỳ ngon miệng.




      đưa tay ra, sờ cánh hoa của , khiến rùng mình.




      cơ thể hết sức nhạy cảm, mặc dù cũng thích chuyện này, nhưng chết nó, chỉ cần trêu chọc chút, cơ thể mềm nhũn, đầu suy nghĩ, mặc cho muốn làm gì làm, ngay cả phản kháng cũng quên mất còn mống.




      Mà bây giờ dĩ nhiên cũng vậy.




      Ngón tay khẽ tách cánh hoa, lộ ra là hoa hạch , màu sắc đỏ tươi diễm lệ vô cùng




      ~~~~~~~~~~~~~ lược bỏ 1000 chữ~~~~~~~~~~~~~~~




      dám tin nhìn về phía .




      chỉ có với câu, sau đó tiếp tục hành động lúc đầu, khiến chìm sâu trong dục vọng




      " rồi, làm đến khi em mang thai mới thôi"






      Chương 10:



      Kết quả có đợi đến khi Văn Thanh Tuệ có mang thai hay , bọn họ mới ra khỏi căn phòng tràn đầy mùi vị tình ái kia?




      Dĩ nhiên đáp án là .




      Đợi người đàn ông kia đem ăn sạch, giải quyết no dục vọng của mình, khiến gần như mệt mỏi đến bất tỉnh, trước lúc ấy mở miệng điều kiện với :" Cho em 3 ngày, trong ba ngày này, em muốn yên tĩnh chút".




      Ý là tạm thời muốn gặp lại , muốn trốn, nhưng mà cần thời gian để suy nghĩ.




      Thiệu Chí Dương tất nhiên chịu đồng ý, vất vả mới tìm trở về, thể nào để ở bên cạnh , , cũng muốn ở bên cạnh , ngay cả công ty cũng đến.






      Nhưng mà lại ra lý do khiến hai người cãi nhau, khiến chỉ có thể cắn răng đồng ý.






      Nhưng mà kiên trì muốn biết ở đâu, nếu vô duyên biến mất, để cho ba ngày sau tìm được , cái cảm giác đáng sợ đó sợ mình chịu nổi, mà trái tim cũng chẳng thể chịu đả kích ấy thêm lần nữa.




      Cho nên hai người họ đồng ý quyết định, trong ba ngày này, Văn Thanh Tuệ ở tại nhà của Mạc Giải Ngữ.






      Ba ngày cũng dài , rất nhanh trôi qua, ngồi ở giường, Văn Thanh Tuệ nhìn điện thoại di động, phía màn hình có hiển thị tin nhắn, chỉ có câu:




      Hôm nay là ngày thứ 3






      Ngày thứ 3 là ngày cuối cùng, khiến khỏi thấy vui sướng, nhưng cũng khá khẩn trương, ra cũng giống , mỗi ngày đều đếm từng ngày.






      "Tiểu Tuệ, A Dương lại đến, ở trong phòng khách... Em có muốn gặp nó ? Từ cửa bỗng nhiên vang đến giọng .






      Văn Thanh Tuệ quay đầu lại, nhìn về phía Mạc Giải Ngữ biết đến từ lúc nào khuôn mặt nhắn tràn ngập yên lặng, nhớ lại ngày trước gặp mặt chị, mặt là xấu hổ cùng với kinh hoảng ( kinh ngạc+ hoảng sợ), nhìn về phía chị họ mình, chỉ thấy mặt chị lúc nào cũng lên nụ cười nhạt, bây giờ lại cau mày.




      Kẹp ở giữa Văn Thanh Tuệ và Thiệu Chí Dương, Mạc Giải Ngữ trừ bất đắc dĩ ra còn từ nào có thể hình dung được cảm nhận lúc này.




      Thiệu Chí Dương ngày ngày tới nhà , Văn Thanh Tuệ lại giả vờ như biết cậu ta, cứ ở lại trong phòng, khí giữa hai người vô cùng kỳ lạ khiến mấy người bạn cùng phòng của vô cùng bất mãn, tuyên bố nếu bọn họ giải quyết, họ tự giải quyết Văn Thanh tuệ, chính là trực tiếp vất ra khỏi phòng!




      chị họ tốt, làm sao có để em họ mình bị người khác ném ra khỏi phòng, cho nên quyết định giúp tay khuyên nhủ em họ.




      " ba ngày rồi, em gặp mặt nó , em nhìn nó càng ngày càng trở lên tiều tụy, gầy , nhất định là có ngủ cùng ăn cơm. Bất luận em ấy làm ra chuyện gì với em, em cũng nên gặp mặt khuyên nó chút".




      Mặc Giải Ngữ biết ước định của Văn Thanh Tuệ cùng Thiệu Chí Dương, nên ân cần khuyên , mặc dù , Mạc Giải Ngữ cảm thấy Thiệu Chí Dương có chút đáng đời, nhưng nhìn cậu nhóc này cũng có chút tội tội, huống hồ Văn Thanh Tuệ cũng chẳng có khá hơn chút nào, ràng là gặp người ta nhưng mà nó vẫn ăn ngon ngủ yên.




      Mạc Giải Ngữ thể hiểu nổi hai người này làm gì, chỉ là nghĩ, chỉ cần để hai người bọn họ gặp mặt lần, hai người họ ít nhiều cũng khá hơn chút, cho nên cố gắng khuyên em họ gặp mặt Thiệu Chí Dương.




      Văn Thanh Tuệ chỉ nở nụ cười .




      Trong ba ngày này, ngừng suy nghĩ tới khoảng thời gian còn bé của mình và Thiệu Chí Dương, nghĩ đến những năm gần đây là do ngu ngốc phát ra tình cảm của mình, cũng muốn chính miệng , về sau phải thương cùng cưng chiều .




      Thiệu Chí Dương , hơn nữa còn rất thích, rất thích .




      Ba ngày này, tất cả những nhớ nhung đều tích tụ lại, Văn Thanh Tuệ hướng chị họ mà mình thích nhất, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Chị ơi, giấc mơ của em, cuối cùng cũng thành thực."




      có đầu cũng chẳng có đuôi, có lẽ cũng có rất nhiều người hiểu muốn cái gì, Mạc Giải Ngữ cười tiếng, tiến lên ôm lấy .




      "Chúc mừng em...em nhất định hạnh phúc, Tiểu Tuệ." Trải qua nhiều chuyện như vậy về sau cặp đôi này nhất định trân trọng đối phương, cho dù sau này hai người họ có những cuộc xung đột, cãi vã nhưng chắc chắn họ vẫn nắm chặt tay của nhau, buông , cùng nắm tay nhau đến già.




      "Nó ở trong phòng khách đợi em, nhanh ." Mạc Giải Ngữ buông ra, nhàng đẩy lưng , thúc giục , muốn nhanh chóng gặp người mà mình nhớ thương mấy ngày.




      Văn Thanh Tuệ về phía trước, sau đó xoay người ôm lấy Mạc Giải Ngữ: "Chị họ, chị cũng hạnh phúc, so với em nhất định chị hạnh phúc hơn.




      Nụ cười bất đắc dĩ lên môi của Mạc Giải Ngữ, nhưng rất nhanh đem nó che giấu , để cho em họ mình nhìn thấy mà lo lắng cho mình: "Cám ơn em, Tiểu Tuệ, chúng ta cũng hạnh phúc. Bây giờ quan trọng nhất là, đừng làm cho A Dương đợi quá lâu, chị sợ nếu em xuống, biết cửa nhà chị có bị nó đạp hư nữa."




      Buông Mạc Giải Ngữ ra, Văn Thanh Tuệ vội vã chạy ra bên ngoài




      muốn kiềm chế nỗi nhớ nhung giành cho nữa, hơn nữa chị họ còn trở nên tiều tụy, khiến càng kiềm chế được mà muốn gặp .




      Chạy đến cầu thang, vị trí này có thể nhìn thấy người đàn ông mình ngày đêm mong nhớ, đứng ở dưới, ngẩng đầu lên nhìn , hít sâu bước từng bước xuống bậc thang, từng bước, từng bước về phía .






      Thiệu Chí Dương dang tay, chờ bỏ bàn tay mềm mại của mình vào lòng bàn tay , để nắm lấy cả đời buông.






      Cầu thang ngắn ngủi như vậy, nhưng bỗng chỗng lại trở nên khá dài.




      nhẫn nại, xông lên phía trước ôm vào lòng, có trời mới biết, nhớ như thế nào, cũng thể tin được rằng mình lại nhớ nhiều như vậy.






      , phạm phải vấn đề nghiêm trọng, công việc cũng chẳng muốn làm, học trưởng giao cho dự án quan trọng, liếc cũng thèm liếc, 24h, thậm chí ngay cả lúc ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến .






      nghĩ, trúng phải loại độc mang tên "Văn Thanh Tuệ", hơn nữa loại độc này cả đời cũng có thuốc giải, nhưng mà cũng vui vẻ chịu đựng....




      may là, hết mười mấy bậc cầu thang, đến trước mặt an, đem tay trắng nõn của mình đặt vào lòng bàn tay , đem năm ngón tay mình đan vào tay , chặt chẽ, khiến thể rút ra được.




      "Lần sau cãi nhau, chúng ta dùng biện pháp khác để giải quyết được ? muốn loại tra tấn mấy ngày được nhìn thấy em như vậy." cánh tay khác ôm vào lòng, giống như ôm lấy hạnh phúc lớn nhất, hài lòng thở dài thỏa mãn, .




      "Ừ, em đồng ý, em cũng muốn cuộc sống như vậy." Văn Thanh Tuệ dùng bàn tay còn lại, vòng lên lưng , đồng ý, biết người đàn ông này mấy ngày nay chịu ít đau khổ.




      "Tuệ, em, rất em." bên hôn trán , rồi tựa vào tai thầm.






      Trước kia cảm thấy việc lời với đối phương là chuyện khá buồn nôn.






      Nhưng trải qua lần này, dạy cho biết rằng, nếu như ra, gặp bao nhiêu hiểu lầm, về sau bao giờ dối lòng mình nữa, có cơ hội lời với , buồn nôn ư, vất nó sang bên .




      Ba chữ này, giống như câu thần chú đối với người phụ nữ, mặc kệ dù nghe bao nhiêu lần, trong lòng nhịn được mà thấy ngọt , dòng nước ấm chảy qua trong lòng , đây chính là cảm giác của hạnh phúc.




      "Em sao? Tuệ, em có ?" biết còn hỏi.




      Nghe nhiều như vậy, bây giờ cũng đến phiên rồi, mặc dù biết tình cảm của , nhưng mà vẫn muốn chính tai mình nghe những lời ấy.




      Bây giờ mới phát , ra chưa được nghe lời thổ lộ của , đối với người kinh doanh mà , được coi là lỗ vốn, tuyệt đối lỗ vốn. Cho nên muốn ra, hơn nữa mỗi ngày đều phải cho nghe.




      tham lam, chỉ cần mỗi ngày 3 lần là được.




      Lần đầu tiên là lúc hai người rời giường lúc hôn tỉnh lại, lần thứ hai là lúc đưa đến nơi làm việc, trước khi vẫn nên trao cho cái hôn, đáng tiếc da mặt mỏng như vậy, tỷ lệ hôn rất thấp, lần cuối cùng là khi hai người họ về đến nhà, ở trước cửa cho nghe, tất nhiên, để ý việc thêm mấy lần.




      Văn Thanh Tuệ nghe cầu này của , nhịn được đỏ mặt, việc, nhưng chính miệng ra là chuyện khác.




      "Làm sao em , chẳng lẽ em ?" giả bộ đau lòng, vẻ mặt cực kỳ đau khổ y như , thậm chí còn cho rằng phản ứng của là do gây ra.




      ", em ."




      vội vàng mở miệng, sau giây nhìn nụ cười mặt , mới phát mình bị lừa, vừa buồn cười vừa trừng , còn nghĩ ra phương pháp này để bức ra 3 chữ "em ."






      " biết rồi, cũng em, Tuệ." Gian kế thực thành công, môi khẽ hôn lên môi , vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.




      " đủ chưa?" buồn cười đẩy ra, lại dùng nhiều sức sợ làm đau , làm sao có thể giận ? thầm than tiếng, đời này, nhất định nằm trong tay mà.




      " với đến chỗ." Bất thình lình dắt tay , hướng xe thể thao của mình .




      "Muốn đâu?" Bị làm cho hồ đồ rồi, ngây ngốc hỏi: "Em còn chưa với chị tiếng, ..."




      "Lát nữa chị ấy theo chúng ta, bây giờ cùng đến nơi." cho có thời gian phản ứng, ôm lên xe, mình nhanh qua ghế lái, phóng xe ra ngoài.




      Văn Thanh Tuệ cũng thể ngờ rằng, mang đến nơi gần nhà hai người sống, chỉ là phải về nhà , hay nhà , mà là đến phòng cách đó xa.




      Gian phòng này được làm từ gỗ, còn có thể ngửi thấy mùi gỗ thô.




      Càng đến gần căn phòng này, có cảm giác thể tin được cùng vui mừng trào dâng trong lòng . ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, ánh mắt tràn đầy vui sướng.






      " xin các vị sư phụ làm theo thiết kế của em, tất cả các vật dụng đều y chang như bản vẽ, em có thích ?" hỏi, nhưng nhìn vào nét mặt cũng biết được đáp án.




      "...chắc chắn ?" Nhìn , rồi lại nhìn gian phòng phía sau lưng, Văn Thanh Tuệ nhàng hỏi: "Em muốn phải hối hận trong tương lai."




      "Tuệ, chỉ biết nếu như lấy em làm vợ, nhất định hối hận, hơn nữa còn cầm dao đâm ngực mình."




      Cửa chính được mở ra, Thiệu Chí Dương mang vào phòng khách, bên trong ít người đợi, vừa nhìn thấy bọn họ vào, nở nụ cười chúc phúc cùng chế nhạo.




      "A, nhân vật chính cuối cùng cũng đến."




      "Đúng vậy nha, chúng ta đều đợi lâu rồi"






      "Hai người mà xuất , chúng ta liền đập phá. "




      Nhìn thấy đồng nghiệp của mình cùng của , còn có hai người bạn ở trong phòng này, khiến Văn Thanh Tuệ vô cùng kinh ngạc, tiếp theo còn thấy cha mẹ của Thiệu Chí Dương, còn có ba mẹ của mình tưởng như vẫn còn du thuyền du lịch vòng quanh thế giới.




      "Ba mẹ, tại sao hai người lại về, phải còn tháng nữa hai người mới về sao?"




      "Đứa ngốc, ngày quan trọng như vậy, làm sao chúng ta có thể vắng mặt! Đương nhiên là tới sân bay gần nhất, mua vé máy bay về rồi." mặt mẹ Văn nở nụ cười tươi rạng rỡ.




      "Ngày quan trọng?" Văn Thanh Tuệ nghe mà ngây ngốc, lại nhìn về phía ba Văn, phát ba mặc dù cười nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng, giống như bị bắt cười vậy: "Ba? Ba làm sao vậy?"






      " có việc gì, có việc gì". Nghe được con quan tâm hỏi thăm, ba Văn bỗng chốc quay lưng lại, để cho con nhìn thấy nét mặt của mình, mẹ Văn cười khẽ tiếng, bước đến an ủi chồng mình.




      "Tiểu Tuệ phải lập gia đình rồi, làm sao ông lại bày ra bộ mặt như vậy, phải là nên vui mừng sao? Ông quên là, ông từng A Dương là người đàn ông tốt, nhà nào mà gả con được cho nó, nhất định hạnh phúc sao."




      "Nhưng tôi... nỡ".




      "Đồ ngốc, ông xem A Dương còn cố ý chọn mua nhà ở nơi gần như vậy , để khi ông muốn gặp con cùng con rể vài bước là tới, ông còn chịu cái gì ?" vẻ mặt mẹ Văn giễu cợt chồng, mặc dù bà cũng có chút nỡ, mới phút chốc con còn bi bô tập , trong nháy mắt cũng đến lúc lập gia đình rồi.




      " thế cũng đúng...."




      " Ba mẹ sao vậy, còn nữa mọi người kỳ quái làm sao ?" Văn Thanh Tuệ đứng tại chỗ nghe thấy chuyện ba mẹ , càng thấy khó hiểu.




      "A Dương, mọi người sao vậy...?". quay người muốn hỏi người đàn ông đứng ở bên cạnh, nhưng lời của còn chưa xong, liền bị hành động quỳ gối của dọa cho sợ khiến quên mất vấn đề muốnn hỏi.




      Thiệu Chí Dương dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cầm lấy tay trái của Văn Thanh Tuệ, lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn xinh xắn, dùng giọng vô cùng nghiêm túc hỏi: "Văn Thanh Tuệ, xin hỏi em có đồng ý lấy , sống cùng cả đời, vĩnh viễn rời xa nhau ?"








      ở trước mặt mọi người, lại cầu hôn .






      ngây ngốc, ngờ tới mọi chuyện phát triển nhanh như vậy.




      " biết phải là người đàn ông hoàn mỹ 100%, thậm chí còn có rất nhiều khuyết điểm, vĩnh viễn thể làm peter pan của em, bởi vì muốn làm người thích tự do cũng muốn làm người đàn ông biết chịu trách nhiệm, nhưng trở thành" dã thú" để cho em vĩnh viễn hạnh phúc cùng vui vẻ! em, muốn cùng em dựng xây tổ ấm, cùng em sinh đôi trai xinh xắn". liên tục.




      "... Biết peter pan sao?" gương mặt hồng hồng giống như là tâm bị người ta nhìn thấu.




      " biết ."




      Văn Thanh Tuệ khẽ cắn môi.




      Thấy chần chờ trong lòng mọi người cũng thấy hồi hộp, bắt đầu bàn luận xôn xao.




      Thiệu Chí Dương giơ tay lên, ý bọn họ yên tĩnh lại, lần nữa nắm chặt bàn tay bé của , : "Tôi Thiệu Chí Dương xin mọi người chứng kiến, tôi Văn Thanh Tuệ cả đời, tuyệt đối hai lòng, càng bao giờ làm ra chuyện phản bôi, nếu như có ngày tôi giữ đúng như lời mình , vậy tôi ra đường bị sét đánh chết tử tế."








      "... Làm gì phải những lời như vậy?"






      ", cái này chỉ là bình thường còn có thể những lời độc hơn nữa. Bây giờ Văn Thanh Tuệ, lần này đồng ý lời cầu hôn của tôi ?" thuận tiện hỏi: "Lần này, cự tuyệt , nghi ngờ thương em nữa chứ?"




      làm những chuyện này làm sao có thể hoài nghi rằng thương được chứ.




      "Chị Tuệ, chị nên đồng ý ấy ."




      "Đúng nha, ấy tuổi cũng cao còn mới bị phụ nữ đá, chị có thể thương hại ấy ."




      " là lãng mạn nha, Tiểu Tuệ, con đồng ý với A Dương ."




      khí lập tức nóng lên, mọi người hẹn mà cùng cổ vũ.




      Văn Thanh Tuệ nghĩ, tìm nhiều người đến như vậy, đầu tiên là muốn trấn an , muốn chứng minh cho thấy tình của , nhưng cũng có phần là muốn lợi dụng quần chúng để gây áp lực ép đồng ý lời cầu hôn của thôi.






      Người đàn ông này đúng là bụng dạ khó lường, ngay cả mà cũng bày mưu.




      liếc cái, mà cũng hề che giấy mà nở nụ cười đáp lại ánh mắt của .




      Đúng, là muốn buộc em phải đồng ý lời cầu hôn của , cho nên mới mời nhiều người như vậy đến đây.






      Người đàn ông này. lúc mọi người ồn áo cưỡng ép, Văn Thanh Tuệ cuối cùng cũng gật đầu, khiến Thiệu Chí Dương như ý nguyện mà đeo chiếc nhẫn lên tay :"Tối nay trở về tính với ." giọng cảnh cáo , tối nay thể qua khỏi.




      Làm gì có người nào ép buộc người phụ nữ mình đồng ý lời cầu hôn. Thiệu Chí Dương là người đầu tiên.




      "Em chậm chạp chịu đồng ý lời cầu hôn của , ai em, thể ngừng lại phải dùng tất cả biện pháp để cưới em vào nhà. Còn nữa, tối nay nếu em còn sức lực để , hoan nghên em tới "trừng phạt " ... Tuệ dấu."




      dùng phương thức công khai, cho biết hôm nay mệt chết được, về phần quá trình cùng phương pháp làm mệt mỏi, cá nhân chỉ thích" làm cần ".




      Nghe vậy, mặt Văn Thanh Tuệ càng hồng hơn.






      "Được được được, chúng ta tới mời đôi vợ chồng mở sâm banh, hôm nay mọi người say về." Mọi người biết từ đâu mang sâm banh, hưng phấn .




      Thiệu Chí Dương bất đắc dĩ nhận sâm banh, sau đó dùng sức giật, tiếng" phốc" nắp văng ra, trong thời gian ngắn tiếng chuyện cùng với hương vị sâm banh vang vọng khắp nơi, trong phòng tràn đầy tiếng cười.




      Đem ly rượu sâm banh để sang bên, Thiệu Chí Dương ôm lùi sang bên, để tránh bị đám người chơi hăng say liên lụy, ôm chặt, chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc hơn lúc này.




      cùng với , đều có cảm giác giống nhau.






      "Tuệ."




      " =Vâng?"




      "Cám ơn em."




      ngẩng đầu lên, mặt cười nhìn : "Cám ơn cái gì?"




      "Cám ơn em đồng ý tha thứ những lỗi lầm kia của , cám ơn em đồng ý tiếp tục ." ấn xuống môi nụ hôn khẽ, chân thành .




      cứ phải những lời khiến em rơi nước mắt sao? Đây phải là phong cách của ." cố ý dùng giọng chế nhạo, che giấu giọng nức nở cùng nghẹn ngào của mình.




      " làm sao có thể để em rơi nước mắt? Trừ thời điểm giường ra... Thời điểm đó, em cực kỳ đáng , rất mê người." , dùng giọng điệu mờ ám .




      "."




      cười , đem da mặt mỏng này ôm vào lòng.




      Đời này, buông tay.




      Cả đời này, luôn cùng nhau ở đây.










      Ngoại truyện:



      Thiệu Cương vừa nắm tay em Thiệu Nhu, con mắt nhanh chóng liếc trộm baba lái xe phía trước.




      " trai...". Em dịu dàng gọi cậu, con mắt hồng hồng, còn có hơi nước vì vừa mới khóc xong, hình như bị khí nặng nề này hù dọa cho sợ hãi.




      "Nhu Nhu sợ. Nhu Nhu làm sai, ba mắng em". Thiệu Cương giọng với em , cũng biết lời của mình baba cũng nghe thấy .






      Mới vừa rồi nhận được điện thoại báo của trường học, rằng nhóc con này lại cùng người ta đánh nhau, còn đẩy bạn học đụng cầu thang, bị chảy máu mũi. tức giận, cho nên từ lúc đón hai đứa nhóc trở về vẫn im lặng lời nào.




      Về đến nhà, Thiệu Chí Dương liền nhìn thấy người phụ nữ mình , đứng ở cửa chờ họ, kết hôn gần 6 năm, hai đứa con cũng năm tuổi, nhưng ở trong mắt vẫn như xưa, vẫn mê người khiến nhìn hoài chán.




      "Mẹ". Thiệu Nhu vừa nhìn thấy mẹ thân vội vàng nhào vào lòng mẹ mà khóc




      Thiệu Cương hâm mộ nhìn em , cậu cũng rất muốn cùng em nhào vào lòng mẹ diu dàng nhưng cậu là con trai, phải dũng cảm hơn, cho nên cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ.




      "Ôi, sao đâu con, sao lại khóc?" Văn Thanh Tuệ ôm con , dịu dàng an ủi.




      "Baba, baba tức giận...." con bé giơ ngón tay bé, chỉ về phía baba mình.




      "A Dương". Người mẹ nhìn con sợ hãi, vui trừng mắt nhìn chồng mình.




      Thiệu Chí Dương giơ tay sờ sờ mặt, khẽ thở dài.




      Văn Thanh Tuệ chiều con cũng là có nguyên nhân, Thiệu Cương và Thiệu Nhu là sinh đôi cùng trứng, mà sinh đôi cùng trứng người có cơ thể yếu đuối, mà Thiệu Nhu chính là người yếu đuối đó.




      Cũng vì như thế, Thiệu Cương có cảm giác khi mình vẫn còn ở trong bụng mẹ đoạt hết chất dinh dưỡng của em , mới có thể khiến cho e mình ngã bệnh, từ đó bảo vệ em trở thành trách nhiệm của cậu, mà hôm nay, nguyên nhân cậu cùng người ta đánh nhau, chính là có cậu bé lại kéo mái tóc đáng của Thiệu Nhu, khiến Thiệu Nhu đau mà khóc lên.




      "A Dương, trước tiên nên rửa mặt, em nấu cơm xong". Văn Thanh Tuệ muốn chồng mình rời , tránh khỏi trường hợp hai đứa trẻ vì thể chuyện với được.




      Thiệu Chí Dương gật đầu, ra khi biết nguyên nhân con trai đánh nhau cùng người ta là vì Thiệu Nhu cơn giận của giảm nửa, chỉ là vẫn cảm thấy hành động của con cùng người ta đánh nhau như vậy là nên.




      Thấy lên lầu hai, hướng về phía con trai vẫy tay "Tiểu Cương, tới đây với mẹ nào"




      Nhìn mẹ dịu dàng giống như chốt khóa mở cửa, khiến cậu oa oa tiếng, nhào vào lồng ngực mẹ, đem tất cả những tủi thân khóc lên.




      "Ngoan, mẹ biết con trai mẹ là đứa bé tốt, là người ta bắt nạt Nhu Nhu, cho nên Tiểu Cương mới ra tay có đúng ?" tay ôm con, trước mặt con sờ sờ đầu con trai.




      "Nhu Nhu đau, con cậu ấy được kéo tóc của Nhu Nhu nữa, nhưng cậu ấy vẫn ngừng tay, cho nên con mới đẩy cậu ấy". Chỉ là cậu biết, lại đẩy cậu ấy ngã đụng vào cầu trượt cho nên máu chảy rất nhiều.




      Đứa bé mới năm tuổi, chưa từng thấy nhiều máu như vậy, cũng sớm bị dọa cho sợ, còn phải ở trước mặt ba bình tĩnh như vậy, nếu phải có mẹ dịu dàng trấn an, có thể vô cùng sợ hãi rồi.




      "Mẹ tin tưởng tiểu Cương, tiểu Cương là đứa bé ngoan". đầu tiên là đồng ý với con trai: "Nhưng mà, đánh người là đúng, lần sau nếu xảy ra chuyện như vậy, tiểu Cương phải gọi giáo, giáo xử lý có biết ?"




      "Dạ" . Thiệu Cương gật đầu đồng ý.




      "Còn nữa, đánh người bị thương là đúng, ngày mai học xong con phải xin lỗi bạn ấy được ? Mẹ cùng Tiểu Cương còn có Nhu Nhu cùng xin lỗi"




      Lần này, Thiệu Cương có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Dạ, ngày mai con xin lỗi Cao Hạo, nhưng mà cậu ấy cũng phải xin lỗi Nhu Nhu, Nhu Nhu cũng bị đau."




      "Phải, Cao Hạo cũng phải xin lỗi". Dám khi dễ( mình để nguyên văn cho hay hơn ^^ ) con bảo bối của , cũng phải xin lỗi tiếng chứ."Chờ chút nữa con phải hứa với baba từ nay đánh nhau nữa, ba tức giận nữa."




      "Dạ". Thiệu Cương ngoan ngoãn gật đầu, đến lúc ăn cơm, ngoan ngoãn nhận lỗi với baba.




      Thiệu Chí Dương ôm con trai, nhìn cặp mắt giống hệt , có biện pháp tức giận quá lâu.




      "Ba tha lỗi cho con, chủ nhật dẫn 2 đứa đến sở thú chơi có được ?"




      "Dạ, Tiểu Cương thích nhất sở thú". Nghe ba cậu bé nhếch miệng cười, tất cả lo lắng cùng buồn bã đều biến mất.




      xoa xoa đầu con trai, nhìn gương mặt nhắn hồn nhiên đáng khiến cũng nở nụ cười, đặt cậu bé trở lại chỗ nồi, sau đó nhìn về phía người nãy giờ vẫn im lặng : "Cảm ơn em dạy con tốt như vậy"




      Nếu như do dạy, chưa chắc có thể dạy 2 đứa con ngoan ngoãn như vậy.




      " cần khách khí". Nếu như phải là gia đình hạnh phúc, lại càng có như đứa con đáng như vậy. Cho nên mới , bọn họ chính là nguồn nước hạnh phúc, nếu thiếu người còn hạnh phúc như vậy




      Nhìn ba và mẹ nhìn nhau mỉm cười, cũng sớm trở thành thói quen, Thiệu Cương gắp miếng thịt bỏ vào trong chén em , nghiêng đầu suy nghĩ , ngày mai tập làm văn có đề bài hình như là "Gia đình của em."




      Gia đình của cậu... Có ba , có mẹ, có ông cùng bà nội, có ông ngoại cùng ba ngoại, còn có Tiểu Nhu dễ thương, bọn họ mỗi này đều vui vẻ, nhà của cậu là đại gia đình hạnh phúc




      Cắn miếng rau, cậu nghĩ.




      Hoàn

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :