1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Dạ yến phong ba.


      Edit: Cẩm Băng Đơn
      Beta: Tuyết Huệ

      Đêm hè, Tiêu Tương quán.

      Xe ngựa dừng ở trước cửa hiệu, Tả Diễm ngay lập tức lấy ghế dài, bàn tay trắng nõn của Việt Băng Ly cầm cây quạt vén màn kiệu lên, nhảy xuống xe ngựa, vô cùng thân thiết kéo bàn tay mềm mại của Tô Vãn xuống xe ngựa. Gia đinh trước cửa, lập tức đẩy cửa ra, cung kính kêu: "Việt Vương gia, Việt Vương Phi. . . . . ."

      Việt Băng Ly khẽ gật đầu, hai người lập tức vào, chân vừa bước tới nơi, bỗng giọng thanh thúy vang lên ở phía sau, Tô Vãn quay đầu nhìn Đức Lâm vẫn luôn luôn hồn nhiên, "Hoàng tẩu, ngờ ở trong này cũng có thể gặp được tẩu, chắc là tẩu lần đầu tiên tham dự dạ yến này."

      Tô Vãn cùng Đức Lâm bước tới chút, nghiêng đầu : "Làm sao thế? Hoàng thượng cũng bảo ngươi tới đây giúp vui?"

      "Hôm nay là tiệc bách quan tả hữu tướng, tại sao có thể thiếu công chúa ta đây. Nhưng ra hoàng tẩu nguyện ý tham dự cùng Ly ca ca, chứng tỏ phu thê hai người rất ân ái." Đức Lâm tới đâu sợ tới đó, vẫn luôn lo lắng Tô Vãn liệu có sinh ra hiềm khích với Việt Băng Ly hay . Nhưng vài lần gặp mặt, còn có nghe , hai người khi nóng khi lạnh, tại xem ra là có vài phần thân mật.

      Cây quạt của Việt Băng Ly đánh lên đầu của Đức Lâm, "Ít đùa hoàng tẩu của muội ." Dứt lời, nhìn Tô Vãn : "Nghe , hôm nay Lâu Đại tướng quân cũng tới, còn có Lâu Nghiên tiểu thư."

      Đức Lâm vừa nghe Lâu Nghiên cũng tới, đồng tình ngắt tiếng, "Đó ràng là nữ tử xấu, cái gì mà tiểu thư hiền lành, đoan trang quả thực chính là tiểu thư xấu xa. Ở Lâu phủ, khắp nơi ỷ thế hiếp người, nàng chẳng phài là nương tốt lành gì."( Ari: Em thích chị rồi =D)

      Việt Băng Ly trừng Đức Lâm cái, Tô Vãn cười ảm đạm: "Công chúa tâm thẳng, có cái gì cái đó, sao cả." Tô Vãn thể cảm thán, nếu có hoàng thất bảo vệ, nha đầu kia sớm chết trăm ngàn lần rồi. Mặc kệ là chuyện gì, há mồm là như thế. Cho dù ở thế kỷ 21, thẳng tính như vậy, cũng có thể chịu ít thiệt thòi. Mà ở đây còn là cổ đại nguy cơ từng bước chứ.

      Ba người bước ra đại đường, Tô Vãn trùng hợp gặp phải Lâu Thương Trạch cùng Lâu Nghiên, nàng hữu lễ hơi khom người, "Phụ thân đại nhân. . . . . ."

      "Vi thần bái kiến Việt vương, Việt Vương phi, Công Chúa Điện Hạ."

      "Lâu Nghiên bái kiến Việt vương, Việt Vương phi, Công Chúa Điện Hạ. . . . . ."

      "Miễn ."

      Năm người lần lượt ngồi xuống, tháng thấy, thái độ của Lâu Nghiên vẫn như cũ, nhìn Tô Vãn vẫn cuồng vọng như vậy , mang theo chút thần phục nào. Hai người này quả thực chính là oan gia ngõ hẹp.

      Yến hội bắt đầu. . . . . .

      Trong triều Tả tướng Phượng Dục và Hữu tướng Hứa Lễ Trạch, tiểu thư dòng chính của Hữu phủ - Hữa Nhu Tư. Ba người bước tới đại đường ngồi xuống. Nhạc vừa nổi lên, Phường Thủ Tịch – đệ nhất giáo dẫn đầu kinh thành , ở trung tâm múa điệu múa mỹ lệ, vì tiệc rượu trợ hứng.

      Tô Vãn đánh giá cẩn thận Phượng Dục ngồi ở phía , ngờ được, tuổi còn trẻ mà cư nhiên có thể ngồi vững vàng ở vị trí Tả tướng. Hữu tướng vốn là nguyên lão tam triều, tự nhiên có ai dám tranh với , thế nhưng nam nhân còn trẻ tuổi như thế lại ngồi ngang hàng với , tất nhiên là rất thoải mái.

      Phượng Dục mặc cẩm bào hoa văn tối màu, nón ngọc cố định tóc, sắc da lúa mì khỏe mạnh, khí giữa trán thể bỏ qua, nhưng tất nhiên là thua Vương gia nhà nàng vài phần, đương nhiên khuôn mặt tươi cười so với Vương gia nhà nàng tối tăm hơn vài phần.

      tay Hứa Nhu Tư cầm trường tiên, đầu roi có tua đỏ sẫm, cực kỳ tương xứng với áo choáng người nàng ta, có vài phần diễm lệ, đồng thời cũng chứng minh địa vị của nàng, vũ lực. Sáng sớm nghe thấy tích của này, hẳn là tiểu thư quan gia rất đáng chú ý trong kinh thành, cho nên thái hậu cố ý ban nàng ta cho Vương gia, là mượn sức Hữu tướng trợ giúp cho nhi tử của mình, có quan hệ này, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng thể che chở được.

      Phượng Dục cầm ly rượu tới trước mặt Việt Băng Ly, "Thần cùng Hữu tướng thiết yến, Vương gia có thể tới, là vinh hạnh của vi thần, ly rượu này xin cảm tạ Vương gia đại giá quang lâm."

      Việt Băng Ly cầm ly hơi hơi nâng lên, "Tả tướng vì triều đình mà bận rộn bôn ba, bổn vương nếu nể mặt, như vậy sao được."

      Lời này khiến Phượng Dục cười rộ lên, cũng là khối băng, tướng trầm. Mà Việt Băng Ly cũng là con hồ ly, cao quý lộ ra vẻ lười nhác, còn có phong phạm vương giả của hoàng thất, đây tuyệt đối là kẻ địch phải là phàm phu tục tử.( Ari: Hai này chắc là hồ ly chuyển thế =D)

      Tô Vãn nhàng mà vỗ về A Chích trong ngực, tiểu tử kia thích ý cố nếm đồ ăn ngon, rượu ngon, bộ dáng kia rất tự tại. Phượng Dục nhìn thấy, kinh hỉ hỏi: "Hồ ly trong ngực Vương Phi, phải là Thiên Sơn Ngọc Hồ chứ?"

      "Là sao?" Cái gì là Thiên Sơn Ngọc Hồ, nàng cũng biết, bởi nàng cũng biết A Chích ngu xuẩn này cái gì nữa.

      Phượng Dục còn chưa lên tiếng, Hứa Nhu Tư tiến lên, nhìn A Chích cái rồi : "Tả tướng đại nhân, sợ là nhìn lầm rồi. Đây ràng là con hồ ly bình thường, Thiên Sơn Ngọc Hồ làm sao nàng ta có thể có được."

      Đuôi lông mày của Tô Vãn khẽ nhếch, hóa ra là nhằm về phía nàng, Phượng Dục cố ý khơi mào chuyện này, Hứa Nhu Tư luôn luôn cao ngạo, biết Việt Băng Ly vì tiểu thư phế vật như nàng mà cưới nàng ta, sớm thoải mái. Hôm nay vừa thấy có cơ hội này, làm sao có thể chế nhạo phen, hơn nữa Tả, Hữu tướng trời sinh là địch. Thoạt nhìn, bất quá chỉ là đấu đá nội bộ có sức thu hút gì.

      "Hồ quý hiếm hay , cũng phải xem địa vị của chủ nhân có cao hay . Cho dù hồ ly bình thường nếu nằm trong ngực Việt Vương phi, cũng trở thành hồ ly cao quý. Hứa tiểu thư, ngươi phải ?" Người chính là Đức Lâm, nàng rời khỏi ghế, ghé vào trước mặt Hứa Nhu Tư, cười khanh khách .

      Hứa Nhu Tư cụp mí mắt xuống, khóe miệng mang chút khinh miệt: "Công chúa, chẳng lẽ biết có câu ‘ Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” sao? cho dù cẩm y ngọc phục cũng che dấu được vẻ thấp hèn đâu.

      "Hứa tiểu thư, lời này của ngươi có ý gì? Có cái gì cứ thẳng, Phượng Dục đại nhân cũng hồ ly này là Thiên Sơn Ngọc Hồ, ngươi cứng rắn thành hồ ly bình thường, sợ là cố ý phá ?" Đức Lâm nghe nổi nữa, sắc mặt phát lạnh, lập tức đẩy ra tầng ranh giới này, Khai Sơn gặp môn đạo.

      Đáy mắt Tô Vãn lên chút tia sáng, Đức Lâm này tính tình chính là thẳng thừng như vậy, là đem vấn đề đổ lên người của nàng, như thế nào cũng thể an tâm. Suy nghĩ, chậm rãi đứng dậy, "Công chúa, Hứa tiểu thư xuất thân từ Tướng môn, tu dưỡng đạo đức cùng nghi lễ, đây tuyệt đối để nghi ngờ."

      "Vâng! Là Nhu Tư vô ý, Công Chúa Điện Hạ sợ là hiểu lầm. Thần sớm nghe Lâu gia có thương pháp hạng nhất, biết Vương Phi nương nương có thể biểu diễn phen ở chỗ này cho chúng ta hay , để mọi người được chiêm ngưỡng chỗ tuyệt điệu của thương pháp Lâu gia. Ngươi có phải ? Lâu Đại tướng quân." Hứa Lễ Trạch quả nhiên là lão già gian xảo, vừa mới còn nữ nhi nhà mình có ý gì hết, giờ lại lo lắng lẫn sốt ruột muốn xem Tô Vãn xấu mặt.

      Phượng Dục đồng ý vuốt cằm: "Thần cũng rất muốn biết thương pháp của Vương Phi, Việt vương chắc là cự tuyệt chứ?"

      Con mẹ nó!

      đám đều là chờ xem kịch vui. Tô Vãn nàng đúng là thể để cho đám người ghê tởm này cười trộm được.

      Việt Băng Ly đứng dậy, "Bổn vương sớm nghe tiên pháp của Hứa tiểu thư như thần, bằng cùng so cao thấp với ái thê của bổn vương, như thế chẳng phải là tốt hay sao?"

      Mọi người ồ lên mảnh, sớm nghe tứ tiểu thư Lâu gia là phế vật, tại Vương gia lại để phế vật so tài cùng tiểu thư xuất thân từ nhà võ, đây rốt cuộc là gậy ông đập lưng ông? Hay là dụng tâm kín đáo?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49: Tướng nữ khiêu khích


      Edit: Cẩm Băng Đơn
      Beta: caxanhnd+ Tuyết Huệ

      Hứa Nhu Tư căn bản suy nghĩ, cao ngạo tiêu sái vào trong điện, "Vương Phi nương nương, đừng trách roi của Nhu Tư vô tình."

      Tô Vãn chỉ cười , rời khỏi bàn, tiếp nhận cây thương thị vệ đưa tới, lui ra phía sau bước, vuốt cằm: "Hứa tiểu thư, xin mời."

      "Xin mời. . . . . ."

      Hai giọng cứng rắn vang lên, Hứa Nhu Tư dời bước, ngưng tụ lực giơ roi nhanh như gió, thẳng tắp hướng về phía hai gò má của Tô Vãn, lưu tình chút nào, lòng muốn đem Tô Vãn xấu mặt. Hai mắt Tô Vãn híp lại, ánh mắt lóe lên, tay cầm thương dài, chân phải điểm , nhún người nhảy tới giữa trung, thương dài vung lên, nghiêng phải, dùng sức. . . . . .

      "A. . . . . ."

      Roi quấn quanh thương dài, Tô Vãn lại dùng lực kéo cái, cái đẩy khiến Hứa Nhu Tư kịp đề phòng, làm cho động tác của Hứa Nhu Tư hỗn loạn, chỉ trong vòng chiêu, ngay cả roi cũng bị rơi mất. Tô Vãn hạ chân xuống đất, thương dài khẽ vung, cái roi hoa lệ rơi bờ vai Hứa Nhu Tư, xoẹt, ngọn thương sắc bén chém đứt nhánh tóc đen.

      "A? Đao kiếm có mắt, lỡ tay chém đứt ít tóc của Nhu Tư tiểu thư , thực có lỗi, trả lại ngươi. . . . . ." Tô Vãn cầm lấy mấy sợi tóc đen, từng bước tiến lên, khóe miệng lên ý cười, tư thái tuyệt mỹ kia khiến người ta mở được hai mắt ra. Tứ tiểu thư Lâu gia vốn khuynh thành, hơn nữa ôn nhu lại mang theo vẻ cứng cỏi, lại khiến người ta khiếp sợ. Từng cái nhăn mày, từng nụ cười của nàng lộ ra tao nhã, cao ngạo nhìn nhân thế, như tiên tử thanh cao.

      Việt Băng Ly đứng dậy, dẫn đầu vỗ tay hoan nghênh, "Lâu Đại tướng quân, biết Vương Phi nương nương có thể biểu diễn được tinh túy của kỹ thuật múa thương nhà ngài chứ?"

      Lâu Thương Trạch sợ hãi đứng dậy, chắp tay thi lễ khom người: "Việt Vương Phi, chiêu vừa rồi Vương Phi mới sử dụng chính là tinh hoa của thương pháp Lâu gia, hơn nữa còn hơn chút, là tuyệt diệu, tuyệt diệu."

      Mặt Hứa Nhu Tư như gan heo, lấy trường tiên ra khỏi bả vai, "Nhu Tư cam bái hạ phong, Vương Phi nương nương võ nghệ siêu quần, Nhu Tư có mắt." Dứt lời, đợi Tô Vãn mở miệng, liền lập tức ngồi xuống.

      Việt Băng Ly vươn tay đón lấy bàn tay mềm của Tô Vãn, tự mình giúp đỡ nàng ngồi trở lại ghế, khóe mắt cong cong, là vừa lòng màn diễn vừa rồi. Phượng Dục nâng ly rượu trong tay lên, ánh mắt lưu luyến ở người Tô Vãn.

      Hứa Lễ Trạch lại lời nào, vốn trong triều có hai thế lực ràng. Lâu Thương Trạch vẫn bảo trì phe trung lập, hôm nay lại lựa chọn trợ giúp nữ nhi nhà mình, cùng nhau đánh trả tiểu thư Hứa gia, xem ra tình thế này càng thêm mãnh liệt.

      Đức Lâm hưng phấn đổ rượu ngon vào trong ly của Tô Vãn, "Chúc mừng hoàng tẩu."

      Tô Vãn chỉ cúi đầu cười nhạt, đồng thời liếc mắt nhìn Hứa Nhu Tư ở trong tiệc uống rượu giải sầu, hôm nay việc này truyền ra ngoài, ngày mai Lâu Vãn nàng chủ đề nóng hổi trong kinh thành.

      Yến tiệc ước chừng đươc hai khắc Tô Vãn uống nổi rượu, mình bước tới vườn của Tiêu Tương quán tản bộ, y phục màu tím lạnh nhạt, lẳng lặng đến ven hồ, thoạt nhìn giống như là bức tranh mỹ lệ khiến người ta phải say đắm.

      Tô Vãn xoay người lại ngờ liền nhìn thấy Hứa Nhu Tư, nàng ta định xoay người Tô Vãn khẽ gọi, : "Hứa tiểu thư, làm sao thế? Có gan ở trước mặt nhiều người như vậy thầm mắng ta, bây giờ thua nên cảm thấy xấu hổ, nhìn thấy ta liền xoay người sao?. Hay là ngươi cảm thấy ta nhân cơ hội này trả thù ngươi?"

      Hứa Nhu Tư xoay người, cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Tô Vãn: " đúng là buồn cười, ràng là thiên tài, lại giả trang phế vật, rất có ý tứ sao?"

      "Ô nhục bổn vương phi vậy rất có ý tứ sao? Người nếu phạm ta, ta cũng phạm người. Hứa đại tiểu thư, lẽ hiểu đạo lí này??" Tô Vãn thong thả bước đến bên người Hứa Nhu Tư, nhàng , thế nhưng lại mang theo sát khí lạnh như băng.

      Hứa Nhu Tư tức giận siết chặt trường tiên, "Tô Vãn, có bản lĩnh chúng ta đấu lại lần. Nếu lần này ngươi thua, viết thư hòa ly với Vương gia, nam nhân đó là của ta!"

      Tô Vãn nghe xong, con ngươi như lưu ly hề chớp, nhìn chằm chằm Hứa Nhu Tư, phát ra tia lãnh ý sởn gai ốc, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Hứa Nhu Tư: "Ta chỉ cần động đầu ngón tay, ngươi liền thua đến rối tinh rối mù. Còn muốn giành nam nhân với ta, ngươi xem tình hình sao? Hứa đại tiểu thư, trở về luyện vài năm rồi hãy đến." Dứt lời, hất mạnh tay Hứa Nhu Tư ra.

      Hứa Nhu Tư câu, lập tức giơ roi, công kích Tô Vãn, nhưng mà Tô Vãn lại rất nhanh tránh được, đồng thời còn bắt được trường tiên rồi cường ngạnh rút trường tiên , vung lên ném nó vào trong hồ! Chán ghét quay đầu: "Đừng nghĩ rằng ta cho ngươi mặt mũi mà lên mặt với ta."

      "Lâu Vãn, Hứa Nhu Tư ta thề đội trời chung với ngươi!" Hứa Nhu Tư gắt gao siết chặt nắm tay, nhìn trường tiên trong hồ, trong mắt tất cả đều là hận ý. Lâu Vãn sao ? đúng là nàng đánh giá nàng ta quá thấp.

      Tô Vãn bước tới đình nghỉ mát, lướt qua Việt Băng Ly, nàng hừ tiếng, xoay người, liền muốn rời khỏi, nhưng Việt Băng Ly lại vội vàng bắt lấy bàn tay mềm của nàng, dùng tơ lụa bọc lại: " Tiểu nữ tử này, nàng đừng so đo với bọn họ như thế. Bổn vương chắc chắn thú nàng ta, cho dù thái hậu có kề đao lên cổ bổn vương."

      "Trong triều có người hướng về ngươi, nếu ngươi nghe theo thái hậu an bài, ngươi phải bị địch nhân bao vây tứ phía sao? Vương gia, thái hậu cố tình hướng về ngươi chẳng phải ngươi có được lòng tin của dân và vua sao”. Tô Vãn đem mọi chuyện liên tưởng, càng cảm thấy quân cờ chính là Hứa Nhu Tư.

      "Chứ phải là ngươi cảm thấy Hứa Nhu Tư có tư cách làm quân cờ trong tay bổn vương? Có thể giúp bổn vương thay đổi Càn Khôn?" Việt Băng Ly làm sao có thể nhìn thấy tiểu tâm tư của nàng, liếc mắt cái liền nhìn ra.

      Tô Vãn nghiêng đầu, "Hứa Nhu Tư có tư cách, nhưng quyền lực trong tay phụ thân nàng ta sao?"

      Việt Băng Ly cảm giác được Tô Vãn lúc này trêu đùa , liền ôm cái eo nhắn của nàng, mút môi hồng, gián tiếp đoạt lấy, lưỡi dài quyến rũ cái lưỡi như đàn hương, phác họa hết sức, triền miên.

      Bàn tay của che ở đầu vai của nàng, cách làn váy mỏng manh, lại vẫn có thể cảm giác được ngón tay lạnh như băng.

      "Tin tưởng bổn vương sao?"

      Tô Vãn nhìn Việt Băng Ly, hôn nàng, nàng cũng có phản cảm. Nàng giống đứa ôm lấy cổ của , "Ta thích nữ nhân kia, nếu nàng xuất ở vương phủ. . . . . ."

      "Tuyệt đối !"

      "Được! Ta tin ngươi. . . . . ."

      Đức Lâm núp ở trong bóng tối thấy hai người xảy ra chuyện gì, cùng A Chích nhảy nhót ra, khoan khoái vỗ tay: "Hai người nên vì nữ nhân kia mà xa cách nhau, đáng đâu. Nữ nhân kia chính là ai bì nổi, hôm nay hoàng tẩu có thể xem như trả được món nợ rồi.

      Việt Băng Ly cùng Tô Vãn giống như cùng chung động tác, cùng lúc bắt nạt Đức Lâm, nàng cả kinh bịt mũi hô to: "Ly ca ca cùng hoàng tẩu khi dễ Đức Lâm, muội chịu đâu. . . . . ."

      "Ha ha. . . . . . Thời điểm còn sớm nữa, bổn vương bảo Tả Nhiễm đưa muội về hoàng cung, đường cẩn thận, biết ?" Việt Băng Ly cùng Tô Vãn thâm tình nhìn Đức Lâm .

      Đức Lâm khẽ ân tiếng, ôm lấy A Chích: "Hoàng tẩu, nó đáng , có thể cho muội mượn chơi mấy ngày hay , sau này muội xuất cung trả lại. Nó đáng . . . . . ." Đức Lâm vừa xong, vừa vui mừng cọ đầu A Chích, A Chích đáng thương giương vuốt nên, vội hô: Tô Vãn, cứu ta, cứu ta. . . . . .

      Tô Vãn chỉ cười : "Công chúa, A Chích thích rượu ngon, còn có thức ăn ngon nữa, nhớ đừng làm nó gầy đấy."

      "Nhất định. . . . . . . . . . . . A Chích về nhà cùng tỷ tỷ nào. . . . . ." Đức Lâm vừa nghe có thể ôm được A Chích, liền khoan khoái rời khỏi. Lập tức bên tai Tô Vãn, tất cả đều là tiếng kêu thống khổ của A Chích: Tô Vãn, ta hận ngươi. . . . . . Vô cùng hận ngươi. . . . .
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50: Thái hậu bức hôn


      Edit: Tuyết Huệ +Tiểu Ngữ

      Kinh đô, trà lâu vô cùng náo nhiệt.

      “Gì !, các ngươi nghe sao? Việt Vương Phi phế vật kia, vậy mà trong vòng chiêu thắng Hứa đại tiểu thư của tướng phủ, hơn nữa còn chặt đứt mấy sợi tóc của Hứa đại tiểu thư ."

      "Đúng vậy . . . . . Bác tôi là lão tỳ nữ trong vương phủ, tôi nghe Vương Phi nương nương mặc lúc cầm thương múa, động tác tuyệt mỹ, quả thực giống như là Thiên Tiên hạ phàm."

      "Này Vương Phi nương nương phải là giả trư ăn hổ sao, Hứa đại tiểu thư này cũng có mắt nhìn, ngay cả Việt Vương Phi cũng dám động, lần này đúng là tự tìm khổ."

      "Cũng phải là. . . . . ."

      "Thế nhưng tôi nghe , thái hậu nương nương hạ chỉ , muốn cho Việt Vương thú Hứa đại tiểu thư làm sườn phi.”

      "Nếu , chúng ta đặt cược ,Vương Phi nương nương có thể hay đem sườn phi đuổi ."

      "Hảo! Tôi đặt Vương Phi thắng. . . . . ."

      "Tôi đặt cho vị sườn phi tương lai kia, cha của nàng dù gì cũng là đương triều Hữu tướng, Việt Vương nể mặt mũi như vậy ."

      "Đúng vậy đúng vậy. . . . . . đặt đặt ."

      Xe ngựa đường qua quán trà, nữ tử trong xe nghe được đoạn đối thoại này, bỗng dưng nổi giận, roi vô tình chém ra, " biết lớn , bổn tiểu thư có thể là sườn phi của Việt Vương hay , các ngươi dân thường ti tiện cũng dám đặt cược, biết sống chết!"

      Ba ba. . . . . .

      Trường tiên vừa động, bạc bàn dài đều bị trường tiên hất xuống đất, nội lực xuyên thấu qua roi quật xuống, cái bàn vốn nguyên vẹn bị roi quất cắt thành hai nửa. Mọi người sợ hãi lui ra bên, quỳ gối mặt đất, "Hứa đại tiểu thư, chúng tiểu nhân biết tội, xin ngài thủ hạ lưu tình."

      Hứa Nhu Tư thu hồi trường tiên, lạnh lùng cười, hèn mọn : "Bổn tiểu thư là sườn phi của Việt Vương đó là chuyện đương nhiên rồi, thái hậu hạ chỉ, khắp thiên hạ này ai có tư cách !" Dứt lời, thả người nhảy lên xe ngựa, hừ lạnh tiếng, bỏ màn kiệu xuống.

      Tô Vãn ngồi ở trà lâu uống trà , nhìn màn kịch vừa rồi, nhịn được bật cười tiếng, cười hỏi: "Tương Tư, xem kịch có vui ? ngờ Hứa đại tiểu thư hành động thế nhưng cao siêu như thế ."

      Tương Tư suy nghĩ của chủ tử thế nào, việc như vậy, toàn bộ kinh thành mọi người đều biết thái hậu bức hôn, Hứa đại tiểu thư chắc chắn phải gả vào Vương Phủ. Vị chủ tử này còn nhàn rỗi đến xem người khác diễn trò, là khó hiểu. . . . . .

      Tô Vãn vươn bàn tay lướt qua ly trà, khóe miệng ý cười càng thêm sâu, "Tương Tư, ngươi lo lắng bổn vương phi thất bại, Hứa Nhu Tư vào vương phủ làm sườn phi?"

      Tương tư ách tiếng, còn chưa kịp mở miệng. con bồ câu trắng bay đến mặt bàn, Tô Vãn gỡ xuống bức thư chân bồ câu, nhìn lướt qua bức thư, cuối cùng mi khẽ nhếch: " Tô trang ."

      "Vương Phi. . . . . ." Tương Tư nhìn bóng dáng Tô Vãn, còn lời nào để , đều lúc này, còn vội vàng đến Tô trang mà tiến cung gặp gặp Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, lẽ tiểu thư muốn cho Vương gia cưới Hứa đại tiểu thư tính cách kiêu ngạo, coi ai ra gì kia sao.

      Tới Tô trang.

      Tô Vãn từ cửa vào, vào phía sau thay bộ cung váy mới, tháo búi tóc, dùng dải lụa trắng đem tóc đen cột lại, cài thêm Hoa Hồ Điệp, khăn che mặt bằng lụa trắng buột ở tóc, che nửa khuôn mặt của nàng. Tô Vãn vừa thanh lệ, thoát tục lại lạnh như băng xuất trước mặt Tương Tư: "Ngươi ở đây chờ, ta lát quay lại."
      "Dạ, môn chủ." Tương Tư có thói quen, ở chỗ này gọi nàng là môn chủ, bên ngoài gọi nàng là vương phi.

      Bước vào cánh cửa phòng khác, chân ngọc vừa vào, liền thấy Ngọc Vô Ngân đoan chính ngồi trước bàn , lúc nhìn thấy nàng, vẻ mặt cực kì mập mờ nhìn qua, nàng khẽ đảo mắt, ngồi vào vị trí chủ nhà: "Công tử có chuyện gì sao?" Ngọc Vô Ngân đứng dậy, chắp hai tay thi lễ, cầm chặt cán quạt: " ra nàng chính là môn chủ Ám Dạ Môn - Tô Vãn nương? Hôm nay tại hạ đến đây, là vì muốn bàn bạc chi tiết việc hợp tác. Năm ngày trước, tại hạ cùng với Tiếu Bạch công tử hợp tác, hơn nữa hợp tác rất hoàn mĩ. Cho nên lần này đến là muốn hợp tác lần nữa, nhưng mục tiêu lần này có chút phiền phức, cho nên mới mời môn chủ ra tay."

      Tô Vãn nghe xong, sâu xa ngâm dài tiếng, nhìn Tiếu Bạch, liền hiểu ý đem bức bản đồ cùng tranh vẽ đưa tới trước mặt Tô Vãn, khi nàng nhìn đến hình vẽ bức họa, cảm giác có chút quen thuộc, lật bản đồ, đây chính là phủ đệ của hữu tướng. thầm cười nhạt: ra trong điều đình ngầm đấu đá với nhau sớm vào giai đoạn quyết liệt, xem ra thái hậu cũng bình tĩnh được bao lâu nữa rồi, dù sao tay bà cũng có tổ chức Băng Tuyệt.

      " biết môn chủ có thể ra tay trợ giúp hay ?" Ngọc Vô Ngân quan sát từng biểu tình mặt Tô Vãn, nhưng nhìn ra thứ gì hết, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nữ nhân này đều lộ ra vẻ trầm ổn, lạnh lùng, bình tĩnh. Nàng ngụy trang rất hoàn mĩ, căn bản nhìn ra chút cảm xúc.

      Tô Vãn khẽ nâng mắt, ngón tay gõ gõ mặt bàn, bỗng trầm giọng : "Ngọc công tử ra giá, phải thêm gấp đôi, nếu khỏi bàn nữa. Nhưng, ta ra tay, Ám Dạ Môn có người làm."

      Đầu Lông mày Ngọc Vô Ngân khẽ nhíu lại, nhàn nhã tới phòng khách: "Mục tiêu lần này tuy lớn lớn, , hơn nữa địa hình rất nguy hiểm, môn chủ đối rất tin tưởng đối với thuộc hạ của mình sao? Nếu nhiệm vụ thất bại, nàng có thể nghĩ tới hậu quả ?"

      Tô Vãn nghe vậy, ngón tay gõ mặt bàn ngừng lại, bỗng nhiên đứng dậy: "Buồn cười, Ngọc công tử hoài nghi năng lực của Ám Dạ Môn sao? Nhận giao dịch này, bản môn chủ tự nhiên biết cử người nào , cần Ngọc công tử chỉ dạy. Nếu ngươi còn chuyện gì để , mời về."

      "Ha ha... Môn chủ đại nhân quả nhiên như lời đồn. Quỷ di, lại xinh đẹp khỏ tả, cuộc giao dịch này tại hạ tin tưởng môn chủ, đương nhiễn cũng rất kì vọng vào kết quả." Mắt phương hẹp dài của Ngọc Vô Ngân lộ ra vẻ nghiệt, có tia tối trong đó. Tô Vãn nhận ra, người đàn ông này nhất định biết nàng, giống như oan hồn, đâu cũng gặp. Tự nhiên lui ra sau chút: "Bản môn chủ có đẹp hay cũng chẳng có liên quan tới NGọc công tử, cuộc chuyện của chúng ta đến đây chấm dứt. Tiếu Bạch, tiễn khách."

      "Dạ! môn chủ đại nhân..."

      "Tô Vãn, sau này chúng ta còn gặp lại."

      "Ha ha..." Tô Vãn cười giả lả hai tiếng, nhưng vẻ mặt nặng nề ngồi lại ghế, nhìn bức họa, lẩm bẩm: "Tiếu Bạch, nhiệm vị lần này ngươi làm ."

      Tiếu Bạch ôm ngực, nhìn bức họa lát: "Hữu tướng phu nhân? nữ nhân tay trói gà chặt, kêu Thiết Hữu ra tay là được rồi. giỏi nhất là xông vào nhà quan, nhiệm vụ mấy lần trước đều hoàn thành rất hoàn mĩ."

      Dù Tô Vãn ngước mắt lên nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh từ người nàng toát ra: "Nhiệm vụ lần này được phép thất bại, ta kêu ngươi ngươi cứ là được, ta muốn nghe những chuyện khác."

      Tiếu Bạch thêm gì nữa, tiếp nhận bức họa và bản đồ, cung kính khom người, biểu thị lòng trung thành và thần phục.

      Tô Vãn rời khỏi cửa phòng hai, tới cửa phòng ba đổi lại trang phục, kế đó rời khỏi cửa hàng trang phục. Vừa lên xe ngựa, xe ngựa của Ngọc Vô Ngân trùng hợp xuất ở bên cạnh: "Vương phi nương nương, đúng là trùng hợp. Tại hạ cũng vừa từ cửa hàng này ra, mua đựa cây vải trắng, biết vương phi nương nương làm sao lại mua những thứ này? Chẳng lẽ là muốn đối phó với Hứa tiểu thư?"
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51

      Tô Vãn vừa nghe liền cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, có điều nàng cố gắng nhịn xuống, gã này ăn lúc nào cũng chói tai như vậy. Mắt khẽ liếc , mỉm cười khéo léo: "Mẫu thân lúc sinh thời có để vài thứ ở Tô Trang, bổn vương phi lần này đến đây là để chuộc đồ mà thôi, biết có gì ổn. Về phần Hứa tiểu thư gì gì đó, bổn vương phi biết ngươi muốn đến ai, là con của Thượng Thư thành Đông? Hay là con của Học sĩ thành Tây?"

      Dứt lời, Tô Vãn lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Vô Ngân, phóng ra ngân châm, vèo...

      Chân ngựa bị kim đâm, cảm giác đau đớn khiến con ngựa mất khống chế, nổi điên chạy loạn đường. Tô Vãn cười , cũng thở phào nhõm: "Tương Tư, đưa cho bổn vương phi miếng lê, khó chịu quá."

      "Dạ! Nương nương."

      Ăn miếng lê ướp lạnh, cảm giác mát mẻ dễ chịu, lạnh lùng nhìn màn diễn trước mắt. Tên đáng ghét, mong cho ngươi bị dân chúng dùng củ cải ném tới chết, cưỡi ngựa chạy như điên đường, điều này làm sao quốc gia lấy võ vi tôn cho phép được.

      ... Phân cách tuyến...

      Trở lại Vương phủ là giờ Dậu, nhìn bàn đầy món ngon, khẩu vị Tô Vãn rất tốt, tự mình gắp miếng vịt xào nấm vào bát của Việt Băng Ly, "Gần đây nghe trong triều bề bộn nhiều việc, Vương gia cũng nên quan tâm sức khỏe của mình, ha ha chân vịt hôm nay, rất là ngon."

      Việt Băng Ly gắp miếng cá rồi gỡ bỏ xương: "Nếm thử cá hấp gừng này , mấy ngày nay thời tiết nóng bức, suốt ngày cứ chạy ra ngoài, nhìn da nàng cũng có chút sạm rồi. Đen sạm rất khó coi, bổn vương biết bí quyết làm đẹp, có điều làm phu quân của nàng mệt dậy nổi."

      Tỳ nữ ở bên nghe Việt Băng Ly cười đùa ám muội, đều xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu giọng : "Vương gia là vô cùng thương nương nương, đúng là đôi phu thê ân ái."

      Tô Vãn lại nghiêng đầu, nhìn tỳ nữ kia, nghiêm mặt vội ho tiếng, làm tiểu tỳ nữ kia sợ tới mức liên tục vò vạt áo, ai biết Tô Vãn lại : " hay lắm, chén tổ yến thượng phẩm này Việt vương phi thưởng cho ngươi ."

      Tiểu tỳ nữ vừa nghe, thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) nhìn Tô Vãn, Tương Tư lập tức : "Nương nương thưởng, đó là thưởng , Tiểu Điệp còn mau nhận lấy, đa tạ nương nương ban cho."

      Tiểu tỳ nữ bình thường làm sao được uống tổ yến thượng phẩm quý giá như vậy, vui mừng nên lời. Mỗi người ở đây đều cảm giác được hôm nay tâm trạng của Vương phi nương nương vô cùng tốt , mỗi người đều tranh thủ chạy lên lời hay ý đẹp.

      Sau lúc lâu.

      Việt Băng Ly đau khổ nhăn nhó, "Nương nương, xin hỏi tiểu nhân ăn cái gì?"

      Tô Vãn sặc tiếng, nhìn bàn đầy món ngon trong chốc lát bị nàng đem thưởng hết, thần bí cười cười, lại từ dưới bàn giơ lên cái chân gà, " biết, còn cái này sao? Vương gia thích ?"

      "Thích! Chỉ cần là Vương phi nương nương thưởng , bổn vương đều thích." Việt Băng Ly chờ Tô Vãn đưa qua, lập tức cướp lấy chân gà ngậm vào miệng mình, vui vẻ ngồi gặm.

      Tô Vãn chu cái miệng nhắn, trừng mắt nhìn, "Mọi người đều đạo vợ chồng, manh áo cũng chia đôi, Vương gia ngược lại, mình gặm chân gà... Sao lại có thể như vậy, đây ràng là ăn hiếp người ta mà?"

      Việt Băng Ly nhìn phòng khách người, chẳng thèm nghĩ nhiều, nhích ghế ngồi tới trước mặt Tô Vãn, ngửa mặt lên, ý bảo đến cắn ! Tô Vãn nhất thời cảm thấy thằng nhãi này ăn hiếp người, cũng kịp suy nghĩ, ôm cổ , cắn lấy chân gà xé mạnh... Chân gà bị Tô Vãn cướp được nửa, nàng hưng phấn nắm trong tay: "Ha, nửa này là của Vương phi nương nương , Vương gia liền ăn chút còn lại ."

      Việt Băng Ly khóc ra nước mắt ăn nửa cái chân gà, hai người cùng ăn bữa tối vui vẻ. Tô Vãn bảo Tương Tư đem rượu Mai tử đến, "Hôm nay trời nóng, uống chút, giải khát ."

      Việt Băng Ly chưa bao giờ nghe đến trà Mai tử, tò mò nhấp ngụm, hương vị phải ngon bình thường. Tương Tư ở bên nhìn, lặng lẽ thở dài, Vương gia và nương nương xứng đôi, nếu Hứa tiểu thư kiêu ngạo kia đến đây , sao có thể có được khí vui vẻ như vậy?

      Tô Vãn lười biếng ngồi nhuyễn tháp, nhìn Việt Băng Ly, ngón tay chỉ vào mũi : "Vương gia, Vương phi nương nương hỏi ngươi vấn đề, nếu như Thái Hậu nương nương dùng quan hệ mẫu tử đến uy hiếp chàng cưới Hứa tiểu thư, chàng có đồng ý ? Thế lực của Hữu tướng chiếm nửa triều đình, để tiếp tục nắm quyền, cưới con của lão là được rồi."

      "Ha ha... Vãn Vãn, nàng quá coi thương phu quân đại nhân của nàng rồi. Chỉ là chức vị Vương gia, ta để ý sao, đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử, cùng lắm bổn vương và Vãn Vãn cư núi rừng." Việt Băng Ly sang sảng cười, mặt mày hớn hở, đôi mắt hồ ly làm người ta có cảm giác rất giảo hoạt. Nàng biết chuyện này nhất định chỉ chờ nàng giải quyết, phu quân nàng cũng ra tay mà

      Tô Vãn giơ ngón tay ngọc nhàng luồng vào sợi tóc mềm mại của Việt Băng Ly, lập tức, mũ ngọc rơi xuống đất, đầu tóc đen xõa tán loạn, ra phu quân nhà nàng nhìn như vậy lại càng thêm mê người. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, trán kề trán, sợi tóc có mùi thơm ngát xen lẫn hương trà Mai tử, nàng thào : "Phụ thân của Vãn Vãn tỏ lập trường, nếu phu quân cư, như vậy phụ thân đại nhân có phải hay cũng phải cư cùng nhau."

      Việt Băng Ly duỗi tay ra ôm Tô Vãn vào lòng mình, bàn tay nâng cằm nàng lên,: " cư núi rừng, mọi chuyện đều phải tự thân vận động, nếu tiểu nương tử muốn, bổn vương chắc chắn tiếp tục lưu lại, để tiểu nương tử hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực."

      Tô Vãn vuốt ve bàn tay của , dựa và lồng ngực ấm áp, lần đầu tiên có cảm giác an toàn. Nam nhân làm tất cả vì nàng, nàng cảm nhận được. Nàng cẩn thận bảo vệ trái tim, muốn lụy quá sâu, cũng muốn ít như thế, chậm rãi nhắm hai mắt, nghe nhịp đập con tim , cảm giác ràng như vậy. "Vãn Vãn tất cả nghe theo an bài của phu quân, chuyện gì tới cứ tới. Đúng ?"

      Đôi mắt Việt Băng Ly chứa đựng thâm ý, tay cầm lọn tóc đen của nàng, lại cầm lọn tóc của mình, kết thành mối, "Vãn Vãn, sau này nàng và ta đồng tâm, cuộc đời này bất ly bất khí." ( rời, giận = tạm dịch là mãi xa rời)

      Tô Vãn nghe, hơi hơi xúc động, kìm lòng đậu : "Tử sinh khiết thoát, dữ tử thành thuyết. Chấp Tử chi thủ, dữ tử giai lão." (bài thơ Kích cổ 4 của Khổng Tử)

      " đời kiếp đôi, trọn đời nắm tay chia lìa."

      Vừa dứt lời, giọng thanh thúy của Tương Tư vang lên: "Vương gia, nương nương, Thái Hậu nương nương tới chơi."

      Tô Vãn và Việt Băng Ly vừa nghe thấy, hai người nhìn nhau, bình tĩnh đứng dậy, để Tương Tư mở cửa lớn, cung kính quỳ bên.

      Tiếng thái giám eo éo vang lên: "Thái Hậu nương nương giá lâm!"

      "Cung nghênh Thái Hậu..." Hai phu thê mười phần ăn ý, đồng thanh đồng khẩu hô to, có thể thấy được cung kính đối với Thái Hậu.

      Thái Hậu thân phục sức đẹp đẽ quý giá ngồi kiệu loan từ từ tới, tự mình bước tới trước mặt hai người, nâng hai người dậy: "Ly nhi, Vãn Vãn, mau mau đứng dậy. Ai gia chưa báo trước vội đến, làm các ngươi giật mình chứ."

      Việt Băng Ly thầm rút khỏi tay Thái Hậu, dặn dò Tương Tư: "Đem trà Mai Tử ướp lạnh lên cho Thái Hậu, cũng dâng nho thủy tinh cống phẩm lên."

      Thái Hậu ngồi chủ vị, Vãn Vãn thân thiết ngồi bên cạnh, khẽ cúi đầu, lọn tóc rối vô tình bị Thái Hậu để ý, ánh mắt bà chợt tăm tối, hai vợ chồng này vừa rồi cố ý diễn vở diễn gì đây. Kết tóc sao, đây là biểu thị vợ chồng đồng tâm? Ha ha, bọn trẻ là ngây thơ.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52. Thái hậu ở lại phủ

      Thái hậu tới đây, Việt Băng Ly chẳng qua chỉ biểu lễ nghi nên có, thuận tiện lấy cớ xử lý chuyện ở Thư Uyển, chỉ có Tô Vãn biết, tại cỡ nào chán ghét cái vị vứt bỏ này, mẹ đẻ bây giờ lại có ý định lợi dụng . Tô Vãn vui vẻ lột bỏ vỏ nho đưa đến bên môi Thái hậu: “Mẫu hậu, nếm thử quả nho này chút, mùi vị tốt, nghe là Nam Chiến quốc tiến cống.”

      Thái hậu nghe được lời của Tô Vãn, lặng chút, lúc này mời đem quả nho ngậm vào trong miệng, nghĩ đến trước đó vài ngày chuyện tổ chức sát thủ mất tích, xem ra khả năng Ly nhi gây ra là khá nhiều. Nhưng lại chân với vị vương phi trước mặt này? đến trình độ muốn thay nàng báo thù? Hay là? Bất quá muốn nắm được nữ tử này, cùng với sóng vai thiên hạ, bà xem .

      “Ừ. Vãn Vãn đúng là hiếu thuận, càng nhìn càng thuận mắt ai gia, hôm nay ai gia hồi cung, nghỉ ở vương phủ , ngây ngô trong cung chán ngán, có thể trở về ngơ ngác bên con trai của mình, loại phúc khí. Cũng biết, ngày kia hai chân ai gia khẽ đạp, hy vọng xa vời gì cũng rơi vào khoảng .” Thái hậu vỗ vỗ tay Tô Vãn, giọng buồn bã.

      Tô Vãn nghe, con ngươi chuyển, bỗng nhiên nhìn Thái hậu : “Mẫu hậu, tại sao ngài có thể những lời này, ngài vẫn phong hoa như cũ, cái gì mà hai chân đạp cái, ngài là suy nghĩ nhiều. Bây giờ Vãn Vãn để cho Tương Tư xuống thu thập chuyển sang Chính Uyển cho mẫu hậu.”

      Thái hậu nghe lời của Tô Vãn, là hài lòng vuốt cằm.

      Tô Vãn ra khách sảnh cùng Tương Tư phân phó mấy câu, lúc này mới tiến vào trong điện, tự mình đỡ Thái hậu dậy, : “Mẫu hậu, Vãn Vãn đưa ngài đến Thư Uyển , nước ở Kính Thủy đặc biệt lạnh, hơn nữa hoa súng ở ao khác cũng nở.”

      “Tốt, ai gia lâu có cùng con dâu chuyện việc nhà.”

      Lão ma ma bên cạnh Thái hậu cùng Tương Tư Chính Uyển dọn dẹp sương phòng, thói quen của Thái hậu đúng là phải đặc biệt bình thường, ngay cả ngọc thạch và tơ tằm cũng từ trong cung mang đến, xem ra lão nhân ra bà cũng có chuẩn bị mà đến. Đồ ăn, ly trà, đũa ngọc, chén đĩa chuyên dụng của bà đều có bộ. Tô Vãn vừa nghe, cặp mắt đăm đăm, sửng sốt nửa ngày ra lời, hồi lâu mới mở miệng : “Tương Tư hỏi ma ma Thái hậu thích gì, sáng mai để đầu bếp làm sớm chút.”

      “Vâng, nương nương .” Tương Tư sau khi nhận lệnh, lúc muốn hầu hạ nàng ngủ, Việt Băng Ly từ Thư Uyển tới đây, phất tay ý bảo nàng xuống. Tô Vãn thở dài hơi, tay đỡ trán, sâu kín : “Nay Thái hậu nương nương là muốn làm sao kia, chẳng lẽ muốn ở lại đây mấy ngày? Bà là sợ, chàng, ta đùa giỡn chiêu gì, để cho hôn này làm được?”

      Việt Băng Ly tự mình thay Tô Vãn gỡ xuống cái trâm cài đầu, rơi xuống đầu tóc đen, sau đó cởi ra dải thắt lưng váy của nàng, mỗi động tác đều tỉ mỉ tinh tế, từ phía sau ôm chặt thân thể Tô Vãn, cúi đầu xuống than: “Bất kể mẫu hậu ở mấy ngày, chuyện như vậy có Bổn vương xử lý, còn Hứa đại tiểu thư tuyệt đối được vào vương phủ của Bổn vương.”

      Tâm tư Tô Vãn hạ xuống, bắt được tay Việt Băng Ly, xoay người, ôm cổ của : “Vãn Vãn biết phu quân chắc là để cho Vãn Vãn thương tâm, chuyện như vậy qua, ai cũng thể phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của chúng ta, chính bà cũng thể lấy. Đúng ?”

      Việt Băng Ly bóp chóp mũi của Tô Vãn, để ở cái trán của nàng: “Dạ dạ... Bổn vương nguyện dùng thời đại hưng thịnh để đổi lấy nụ cười đời của nàng.”

      Tô Vãn nghe, lông mi khẽ run, như áng mây gương mặt tựa như bạch ngọc, con ngươi , đáy mắt trong trẻo lạnh lùng giấu kỹ ánh sáng. Cằm nàng đè ở đấu vai , cảm giác được người Việt Băng Ly lạnh như băng, bỗng dưng ngước mắt: “Vương gia, vì sao thân thể của chàng lạnh như băng thế? Mấy lần ta muốn hỏi, mỗi lần đều nhớ. Chẳng lẽ có quan hệ cùng việc chàng thể bị thương ?”

      Việt Băng Ly ôm ngang Tô Vãn lên tới bên giường, để màn trướng xuống, lúc chuẩn bị cởi quần áo, Tô Vãn trừng cái: “Làm cái gì đây? Vương gia chẳng lẽ là muốn hiến thân cho Vương phi nương nương .” Người này đáp cần hỏi.

      Việt Băng Ly ngước mắt, có nhiều thâm ý cười tiếng, quần áo ngủ trắng như tuyết trượt xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng tới trái tim của mình: “Nơi này ấm, cảm thấy sao?”

      Ngón tay Tô Vãn sẵn thế tiếp xúc cùng lồng ngực hoàn mỹ này, lúc cảm nhận được chỗ ấm áp, nàng có tia rung động, ngước mắt, liền xông vào trong con ngươi như hồ ly của , chút xíu là trầm luân. “Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là nguyên nhân gì tạo thành, cho nên chỉ có chỗ này là ấm.”

      Việt Băng Ly ôm lấy thân thể Tô Vãn: “Như thế chẳng là rất tốt, Vãn Vãn có thể vì Bổn vương mà làm nguội lạnh. Mùa hạ ôm Bổn vương ngủ, chẳng phải là thoải mái.”

      “Hỏi chàng chuyện nghiêm chỉnh, chàng trả lời đều là cái quái gì.” Quả đấm của Tô Vãn nện ở lồng ngực của , khẽ trách mắng.

      “Trời sanh thân thể lạnh lẽo, hẳn là từ trong bụng mẹ bị ảnh hưởng băng tàm công, toàn thân mới có thể lạnh như băng. Mẫu thân từng . Thập Đắc của ta diện mạo khô cằn, toàn thân lạnh như băng. Đây là trời sinh, có gì đáng ngại.” Việt Băng Ly nhàng giải thích, tia bi thương, phảng phất như qua chuyện liên quan thôi.

      Tô Vãn nghe, đau lòng mơn trớn lồng ngực của , lông mày khẽ nhếch: “ có phương pháp trị liệu sao? Thái hậu có biết ?”

      Việt Băng Ly bắt được bàn tay mềm mại của nàng, nắm chặt mười ngón tay của nàng : “Ta ở nơi này vẫn rất tốt, có việc gì, về phần bà ấy biết hay biết, cũng có quan hệ với ta. Chỉ Bổn vương muốn Vãn Vãn biết, thương ta, như vậy đủ rồi.”

      Tô Vãn nghe gì, mà là bình tĩnh ôm thân thể của , lời. biết khi nào bắt đầu, số lần ở trước mặt nàng tự xưng “Bổn vương” ít .

      Đêm đó, ngủ được cực kỳ bình an, thân thể Việt Băng Ly trong điều kiện làm nóng thế nào, vẫn mảnh lạnh băng như cũ, nàng nóng, nàng lạnh, vừa vặn bổ sung, đêm hương vị cực lỳ ngọt ngào.

      Giờ Mẹo ngày kế, lúc Tô Vãn rời giường, thấy Việt Băng Ly. Tương Tư từ bên ngoài vào, cưỡi ngựa. Tô Vãn cũng biết là cố ý tránh người mẹ này, nếu là Tô Vãn nàng, cũng thích người mẹ này. Dù sao đối đãi với như thế, lúc mang thai , luyện cái gì băng tàm công, sinh hạ lại vứt bỏ, có mẫu thân ác độc như vậy sao?

      Rửa mặt xong, tới phòng bếp kiểm tra đồ ăn, nàng nhấm nháp trước, bây giờ hài lòng, thể làm gì khác hơn là tự mình xuống bếp, đó là lần đầu tiên Tô Vãn nàng xuống bếp, trước kia đều là ở trong quán rượu ưa thích. Thấy món canh dưỡng nhan trắng như tuyết, nàng liền muốn bỏ hộp thạch tín vào, độc chết bà ta.

      Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn giống như vợ bưng canh dưỡng nhan tới sương phòng lão nhân gia, tự mình hầu hạ bà rửa mặt rời giường. Tô Vãn căn bản am hiểu hầu hạ người, món cung trang, nàng lăn qua lăn lại cả người đầy mồ hôi, mới miễn cưỡng thay Thái hậu mặc vào. Vậy mà lão nhân gia bà cũng có tức giận, ngược lại cười : “Mười ngón tay Vãn Vãn thon thon, hãy để cho ma ma đến đây .”

      Ma ma chính là ma ma, hầu hạ mấy thập niến, cống hiến tất cả thanh xuân, hai ba lần liền giả quyết xong. Thái hậu ngồi vào trước bàn tròn bằng tử đàn, nhìn đến canh dưỡng nhan trong chén sứ viền vàng cầm lấy cái muỗng nếm thử miếng, hài lòng nhắm cặp mắt lại: “Ừ, mùi vị tốt, cũng sánh ngang ngự trù trong cung, có nghĩ đến sau khi Vãn Vãn đến vương phủ, thế nhưng xử lý tốt như vậy.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :