1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 043: Táng gia bại sản

      Edit: hoangocluuly
      Beta: thugahauoi+ Tuyết Huệ

      A Chích tin Tô Vãn , trêu cợt nó chính là chuyện tốt. Chậm rì rì tiêu sái đến tiểu tháp (giường ), cuộn mình lại. Tô Vãn mở bức thư ra xem, sắc mặt ngưng trọng, bỗng nhiên để dưới ánh nến đốt . A Chích nhận thấy có gì đó thích hợp, kỳ quái dò xét hỏi "Như thế nào Tô Vãn? Trong thư có cái gì đem ngươi dọa thành như vậy, giống tác phong của ngươi chút nào."

      Tô Vãn nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, ôm A Chích "Theo ta ra ngoài xem ." Dứt lời, đối với Tương Tư ở ngoài sương phòng "Tương Tư, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài bàn bạc chuyện chút."

      Tương Tư nghi hoặc đáp ứng, liền gọi tổng quản chuẩn bị xe ngựa, dù sao nàng cũng cần phải gặp ai, liền lẻ loi mình ngồi xe ngựa rời . canh giờ sau, đứng ở trước sơn trang.

      Tô Vãn cảnh giác ôm A Chích xuống xe ngựa, trầm giọng hỏi "Ngươi có nhận thấy được hơi thở của địch nhân ?"

      " có, nhưng ra có hương vị người chết." A Chích kỳ quái nâng mắt, miễn cưỡng . Nhận được phong thơ, ngại thời tiết nóng bức tới nơi này , nữ nhân này làm cho người ta nhìn thấu.

      Tô Vãn bình tĩnh ừ tiếng, cảnh giác tiêu sái vào núi giả, đẩy đại môn rất nặng ra, ngửi thấy cỗ mùi máu tươi nồng đậm. A Chích có rất nhiều người chết, chẳng lẽ những người đó đều chết? Như vậy người kêu nàng đến đây là người giết chết bọn họ? Hay là có người khác, muốn nàng cứu bọn họ Mặc kệ thế nào, nàng đều phải tìm ra đáp án.

      đến đại sảnh, thi thể thối rửa nồng đậm, mùi máu tươi càng thêm dầy đặc. Mấy cỗ thi thể hỗn độn nằm mặt đất, Tô Vãn cả kinh lùi lại phía sau mấy bước, cảnh giác thấp giọng gọi "Ai? Rốt cuộc là ai bảo ta tới nơi này?"

      gian yên tĩnh, ai đáp lại.

      Tô Vãn kỳ quái nhìn bốn phía, nàng có cảm giác có sát khí hoặc là nhân khí (hơi thở của người) tồn tại, A Chích có ngẩng đầu, rầu rĩ "Chung quanh ngoại trừ ta và ngươi là người sống, còn lại tất cả đều là người chết."

      Tô Vãn nghi ngờ vuốt cằm, đến trước mặt thi thể, đánh giá qua, rốt cuộc phát , ra tất cả đều là mục tiêu nàng muốn giết, bất quá nàng ngày ấy ám sát thất bại, có lưu lại vài người sống. tại những người này cũng chết, xem ra có người cố ý. Ngồi xổm xuống, quan sát thi thể, có thể thấy được độc dược theo nội lực tiến sâu vào ngũ tạng. Thủ pháp dứt khoát, nhìn ra rốt cuộc là ai gây nên.

      Nhưng mà...

      Trong nháy mắt chuyển mâu (nhìn sang chỗ khác).

      Lại nhìn thấy cột trụ, màu tím! Dĩ nhiên là...

      Trong trí nhớ Tô Vãn, toàn Ánh Tuyết quốc chỉ có người là Việt Băng Ly dám lớn mật mặc thân tử y, đó cũng là điểm đặc biệt của , có được nụ cười tươi giảo hoạt, con ngươi hồ ly, còn có chút độc đáo riêng biệt chỉ dành cho .Tử (màu tím) là gần với màu Minh Hoàng (chắc là màu dành riêng cho vua), cho nên chỉ có thân vương mới dùng, cho dù là công thần triều đình như Tả Hữu Thừa tướng, cũng có khả năng mà mặc màu đó.

      Dùng tay cầm bố phiến ở cột trụ, giơ bố phiến lên, cẩn thận nhìn bố phiến , nguyên liệu làm bố phiến này là gấm vóc loại tốt nhất. Loại gấm vóc này là trân phẩm Tây Diệu quốc tiến cung, cả nước cao thấp chỉ có mười bộ, có hai bộ ở trong vương phủ, còn lại ba bộ Minh Hoàng dùng làm quần áo cho Hoàng Thượng, còn ít ở trong cung Thái Hậu.

      Đồng tử nàng hơi co rút, như vậy những người này là chết trong tay Việt Băng Ly? Gọi nàng đến là Việt Băng Ly sao? Sáng sớm liền bày ra trò chơi trả thù này, cho nên nhất quyết hai cho phép nàng nhúng tay?

      A Chích dò xét ngửi hương vị bố phiến, còn có vết máu cột trụ "Đây là máu của nam nhân nhà ngươi. Mùi máu của thực độc đáo, lộ ra cỗ mùi kỳ dị, ta mỗi lần đều hận thể đem hấp thụ hết."

      Tô Vãn khinh bỉ "Ngươi thứ này, phải học làm việc tốt được báo đáp. Máu của tên Vương gia bỏ kia cũng phải là ngươi có thể hấp, hiểu chưa?"

      A Chích khinh thường liếc mắt cái, cao ngạo : "Ngày nào đó chết, ta nhất định đưa tiễn đoạn đường, nhưng mà hấp thụ cách sạch , chắc ta tu tiên thành công, còn có thể ở trước mặt Diêm vương thay tốt."

      Tô Vãn lập tức để ý tới A Chích, mà trong bụng nàng đầy hồ nghi, mở bình ngọc, cỗ hương vị kỳ quái bay ra, đó là vị dược thảo nàng chưa từng tiếp xúc qua, mùi hương nhè , nàng vài giọt lên thi thể người chết. Xích xích... Thanh kỳ quái vang lên, cánh tay của người chết thế nhưng trong nháy mắt hóa thành vũng máu loãng.

      Nguyên lai thứ này chính là Hóa Cốt Thủy! Có thể đem tử thi hoàn toàn hóa thành máu loãng, mà bị người phát . Nàng vừa lòng nhếch khóe miệng lên nhìn bình ngọc, nhàng mà lên những thi thể nằm mặt đất kia, những tên này trước đó từng muốn mạng của nàng, nay trong nháy mắt hóa tất cả đều hóa thành từng vũng máu loãng. Nàng giữ lại ít, quay về Vương phủ phải tiến hành nghiên cứu, những thứ này ở cổ đại có vẻ tiên tiến, đáng giá nghiên cứu, thu hoạch lần này đúng là .

      Trở lại Vương phủ, xe ngựa vừa dừng lại, đại môn Vương phủ được canh gác nghiêm mật. Nàng bước lên thềm đá, quản gia Phúc thúc lập tức chào đón, thần sắc hơi ngưng trọng "Vương phi nương nương, ngài trở lại? Công chúa điện hạ cùng Hoàng Thượng giá lâm, lúc này ở Thuỷ Tạ Lý đổ xúc xắc. Vương gia , nếu như ngài trở về, mời ngài lập tức đến đó."

      Tô Vãn ừ tiếng, liền tiến đến thư uyển Thuỷ Tạ, A Chích đường theo đuôi, cái Đức Lâm công chúa kia đến đây, nhất định có rượu ngon, nó mới chịu ăn mệt, Tô Vãn này nhưng là đồng ý. Còn có cái gì Hoàng Thượng, chắc đại thiết tiệc rượu.

      Tới Thuỷ Tạ, rất xa liền nhìn thấy thân tím trường bào, còn có Đức Lâm công chúa kia vui cười ra tiếng. Ánh mắt Đức Lâm công chúa vô cùng tốt, xa liền nhìn thấy Tô Vãn lại đây, vui vẻ tiến lên bắt lấy tay nàng "Lâu Vãn, ngươi tới. Đến đến, chúng ta đến đổ xúc xắc, trò này chơi rất vui a ."

      Tô Vãn tiếu phi tiếu vuốt cằm, tới trước mặt Việt Huyền Tẫn, hơi cúi người "Lâu Vãn gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc."

      Việt Huyền Tẫn lập tức dùng tay nâng Tô Vãn dậy "Đến đến, trẫm hôm nay cải trang vi hành, lễ tiết gì đó liền miễn, cùng nhau đổ xúc xắc! Chính là biết kỹ thuật Việt vương phi như thế nào?"

      Việt Băng Ly vô cùng thân thiết cầm tay Tô Vãn để nàng ngồi xuống trước mặt "Cùng nhau đổ xúc xắc , bệnh nặng như vậy, nên hoạt động nhiều hơn."

      Tô Vãn vuốt cằm, ánh mắt khinh thường đảo qua Việt Băng Ly, nhưng mà lấy qua địa khế, còn có ít châu báu, vui sướng đổ lên, nhiều lần mua đại, hơn nữa hoàn toàn áp thượng châu báu.

      Việt Huyền Tẫn nhịn được trêu ghẹo "Việt vương phi, ngươi tự tin như vậy, sợ toàn thua ?"

      Đức Lâm công chúa liếc mắt nhìn Việt Huyền Tẫn cái, "Hoàng huynh, ngươi gì vậy, Việt vương phi hào phóng như vậy, ngươi ít nhất cũng phải áp thượng ít , nếu , có vẻ ngươi keo kiệt a." xong, đồng thời hướng Tô Vãn nháy mắt, ý bảo nàng nhất định phải thắng châu báu của Hoàng Thượng.

      Tô Vãn mỉm cười, tay ngọc giơ lên nhàng mà lay động, lúc buông xuống, mọi người đều ngưng hô hấp, dưới chờ mong của mọi người, chậm rãi mở ra, " hai ba điểm, tiểu! Ha ha... Việt vương phi, đến đến, châu báu là của trẫm!"

      Tô Vãn đảo qua Việt Băng Ly, thế nhưng tia cảm xúc gợn sóng, giống như chuyện gì cũng có phát sinh. Tô Vãn đáy mắt nổi lên giảo hoạt, nhiều lần áp chế toàn cục, qua vài án, thế nhưng đem đại viện Vương phủ, còn có thị nữ Vương phủ, sở hữu châu báu, ngân lượng đều thua hết.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Tự Tay Thử

      Edit: Bất Niệm

      Giờ Dậu, bốn người hăng say đánh bạc, Tô Vãn quay đầu, vẻ mặt có lỗi nhìn Việt Băng Ly, “Vương gia, Hoàng Thượng tài nghệ siêu quần, thắng hết châu báu và thị nữ của Vương phủ rồi, ngay cả khế ước đất cũng sắp thắng đến nơi rồi. Về sau, e là chúng ta phải ngủ ngoài đường cái mất!”

      Thoạt nhìn chân thành có lễ, nhưng trêu ghẹo trong lời của Tô Vãn vẫn khiến cho Việt Huyền Tẫn kinh ngạc. Việt Băng Ly thong thong lắc xúc xắc, “Hoàng huynh, huynh đổ xúc xắc giúp Ly đệ . Nếu thua, châu báu và người đều là của huynh, nếu thắng những thứ hoàng huynh vừa thắng Vãn Vãn đều phải trả lại hết cho nàng.”

      Đức Lâm cả kinh, mở to hai mắt, ngờ ván bài hôm nay lại có thể phấn khích như vậy, vui mừng vỗ tay, “Được được, Ly ca ca, muội theo huynh.”

      Tô Vãn ngồi bên cạnh Việt Băng Ly, cười , “Vương gia, nếu người thua Hoàng Thượng chẳng khác nào Vãn Vãn muốn người phải ngủ ngoài đường cái cả.”

      “Ha ha… Việt Vương phi, ngươi yên tâm. Tài nghệ của Ly đệ tuyệt đối kém trẫm, ngươi chờ xem kịch vui .” Việt Huyền Tẫn sang sảng cười ra tiếng, đem khế ước đất và châu báu đặt vào cửa “Đại”

      Việt Băng Ly quay đầu cho Tô Vãn ánh mắt an ủi, vỗ lên tay mềm của nàng, tháo ngọc bộ treo hông mình xuống đặt vào cửa “Tiểu”, “Đệ đặt Tiểu, Hoàng huynh đổ !”

      Việt Huyền Tẫn vuốt cằm, tao nhã cầm ống xúc xắc lên, thanh lách cách vang lên bên tai Tô Vãn, bỗng nhiên nàng khẽ nhếch khoé miệng, nguyên lai là nàng thực xem phu quân của mình rồi. đúng là người phúc hắc…

      Trong mắt Tô Vãn, Việt Băng Ly thắng hoàn toàn. Nàng cụp mắt xuống, chờ đợi xúc xắc được mở ra, quả nhiên.. Ba điêm, tiểu!!

      ******

      Đức Lâm và Việt Huyền Tẫn ở lại Vương phủ mà ngồi xe suốt đêm trở về hoàng cung. Tô Vãn nghi hoặc, đến rồi ngay như vậy, quả thực là khôi hài! Sau đó nàng mới biết, hoá ra là Việt Huyền Tẫn tìm Việt Băng Ly là vì có việc liên quan đến triều chính, còn Công chúa Đức Lâm là vì ham chơi nên mới theo.

      Phòng khách.

      Việt Băng Ly ngồiở vị trí chính giữa, Tô Vãn ngồi ở bên phải , hai người im lặng dùng bữa tối. lâu sau, Tô Vãn mới mở miệng, “Vương gia, thời điểm đổ xúc xắc người nắm chắc mấy phần? Nếu như thua, phải làm sao bây giờ?”

      Việt Băng Ly gắp miếng thịt heo sốt đậu đen vào trong bát của nàng, cười , “Cho dù có phải ngủ ngoài đường, bổn vương cũng để Vãn Vãn phải ngủ ngoài ngoài đường. Hay là nàng nghĩ Hoàng huynh thắng ta, nên đau lòng?”

      Tô Vãn giải thích, chỉ cười mà gì.

      Sau khi dùng xong bữa tới, lúc Tô Vãn đứng dậy, Thuỷ Nguyệt lại đột nhiên bưng bát canh ra, bởi vì vấp vào chân bàng nên cả người Thuỷ Nguyệt mất trọng tâm, bát canh trong tay nghiêng về phía Tô Vãn. Nàng hoàn toàn ngốc sững tại chỗ, Việt Băng Ly lập tức hô tiếng, “Cẩn thận!”

      duối cánh tay dài ra, ôm chặt nàng vào trong lòng mình, lưng Tô Vãn dán chặt vào người , mơ hồ có thể cảm giác được hô hấp của có chút rối loạn, xem là là bị thương rồi.

      Sau khi đứng thẳng dậy, Việt Băng Ly thân thiết hỏi, “Vãn Vãn, nàng bị bỏng chứ? Thuỷ Nguyệt, cẩn thận, nếu Vương phi bị bỏng ngươi tự gánh lấy hậu quả!” vừa dứt lời Tô Vãn liền nắm lấy cánh tay của , “Vương gia, Thuỷ Nguyệt cố ý. Thiếp cũng có việc gì, bỏ qua !!”

      Việt Băng Ly vuốt cằm, tự mình đỡ Tô Vãn đến trắc điện nghỉ ngơi, đồng thời vén tay áo của nàng lên, thấy miệng vết thường cánh tay phải của nàng nhíu mày, “Sao còn chưa khép miệng, để bổn vương bảo Tả Diễm tuyên Thái y đến phủ.”

      Tô Vãn rút tay về, “ cần, vết thương có gì đáng ngại. Người cần Thái y là Vương gia đấy! Vừa mới hành động như thế mà hô hấp dồn dập, người tình muốn cho Vãn Vãn thủ tiết sao?”

      Việt Băng Ly ách tiếng, mờ mịt nhìn Tô Vãn, “Bổn vương hiểu những lời này của Tô Vãn là có ý gì?”

      Tô Vãn gắt gao khoá chặt ánh mắt người Việt Băng Ly, rồi bỗng nhiên mở miệng, “Ta thích ngươi..”

      “Ta thích nàng là đủ rồi..” Đôi con ngươi hồ ly của Việt Băng Ly phiếm ý cười, nhưng lại mang theo loại cảm giác cực kỳ cao ngạo.

      Tô Vãn nhìn Việt Băng Ly chằm chằm, buồn cười , “Vương gia, bên ngoài Vãn Vãn vĩnh viễn chỉ là phế vật, Vương gia xác định muốn phế vậy làm Vương phi sao?”

      “Vương phi của bổn vương cần tuyệt mỹ, chỉ cần nàng nguyện ý, bổn vương bảo hộ nàng trọn đời trọn kiếp, nàng muốn lên trời, bổn vương cũng có thể dắt nàng lên!” Việt Băng Ly khoang tay nhìn lên vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, vẻ mặt cực kỳ chân thành…

      “Được, từ hôm nay trở , chàng chính là nam nhân của ta.” Tô Vãn có nửa điểm do dự tới trước mặt Việt Băng Ly, kiên định .

      Đáy mắt Việt Băng Ly xẹt qua tia kinh sợ, nhưng lập tức được thay thế bằng vẻ lạnh nhạt, dùn ghai tay ôm bả vai nàng, “Đương nhiên, nàng là thê tử duy nhất của bổn vương, cả đời này thể phản bội, nếu trời sấm sét trừng phạt!”

      Tô Vãn vĩnh viễn cũng quên được đêm kia, nam nhân kia hứa hẹn với nàng như thế nào, nhưng nghe hứa như vậy, nàng cũng có chút rung động. Là diễn kịch hay dụng tâm ở cùng , chính nàng cũng .

      Đêm đó Tô Vãn ngủ lại chính điện của Việt Băng Ly, cùng giường đêm nhưng lại phát sinh chuyện gì. Việt Băng Ly quả nhiên là chính nhân quân tử, đợi nàng liền thực đợi.

      Sáng sớm, mở hai mắt ra, Tô Vãn liền nhìn thấy Việt Băng Ly bôi thuốc, hai mi mắt của nàng híp lại thành đường thẳng, quấn nhiều băng vải như vậy mà máu còn thấm ra bên ngoài, thế vết thương phải rất sâu.

      A Chích ở bên sáng hai mắt lên, thèm dãi ngước nhìn Việt Băng Ly, ngay sau đó liền qua liếm sạch máu cho . Tô Vãn mặc thêm áo, đứng dậy vỗ đầu A Chích, sau đó đến phía sau Việt Băng Ly, đoạt lấy bình thuốc trong tay .

      Lấy kéo cắt băng vải ra, thấy miệng vết thương, Tô Vãn lập tức hít vào ngụm khí lạnh, “Bị thương sâu như vậy mà chỉ dùng thuốc thôi sao? Sao chàng tuyên Thái y hoặc bảo Tương Tư mời đại phu? Tội này tuyệt đối thể tha.”

      Việt Băng Ly xoay người cầm lấy tay Tô Vãn, “Nghe được câu này của nàng, bao nhiêu đau cũng đáng, nàng bôi thuốc ! Nếu như trong triều có người biết được chuyện bổn vương bị thương, sợ là náo loạn .”

      Tô Vãn đáp tiếng, thầm suy nghĩ hàm ý trong lời của Việt Băng Ly, nàng vẫn luôn ở trong Vương phủ nên biết hết được hung hiểm trong triều. Tô Vãn cụp mắt xuống, cẩn thận bôi thuốc cho , làm như vô tình hỏi, “Quan viên trong triều có ủng hộ chàng ?”

      “Ừm..” Việt Băng Ly thản nhiên ừ tiếng, cản bản là muốn Tô Vãn biết nhiều hơn. Dù sao đây đó cũng là nơi ngươi lừa ta gạt, nàng biết càng ít càng tốt.

      Tô Vãn cũng truy vẫn nữa, chăm chú bôi thuốc, quấn băng vải cẩn thận cho , lúc bàn tay chuyển đển ngực Việt Băng Ly thầm truyền nội lực cho , nhưng chưa được bao lâu bị cầm tay lại, “Vết thương của nàng còn chưa khỏi, sao lại dùng nội lực như vậy, nàng nghỉ ngơi ! Sau khi bãi triều, bổn vương trở về.”

      Tô Vãn bình tĩnh đáp ứng, cầm quan phục mặc giúp , sau đó lại tự tay búi tóc cho , nhưng nàng chưa từng làm chuyện này bao giờ, cũng biết như thế nào là tốt, nê tốt nhất là vẫn nên gọi Tương Tư vào mới làm xong.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Bốn bề thọ địch


      Edit: hoangocluuly
      Beta: Thiên My

      Lúc sau Việt Băng Ly cất bước, Tô Vãn lẳng lặng quay về tiểu tháp, tay mơn trớn A Chích, sâu kín mở miệng: "A Chích, nếu ngươi cảm thấy da ngứa, cứ thử xem."

      A Chích nâng mắt, oa ở trong lòng ngực nàng: "Tô Vãn, ngươi nữ nhân ích kỷ này. Như thế nào đâu? tại người ta là nam nhân của ngươi, ngươi liền bảo hộ ở phía sau ?"

      "Dù thế nào, câu kia bổn vương phi ra , như vậy chính là nam nhân của ta. Nếu ngươi muốn hút máu của , như vậy bổn vương phi cũng để ý cử động đầu ngón tay." Tô Vãn ngồi dậy, hơi cúi người, nhìn chằm chằm A Chích, hai mắt lóng lánh như bảo thạch, có quang mang độc.

      A Chích bất chợt rùng mình, bật người nhảy đến bàn bên cạnh cuộn mình lại, "Quân tử đắc tội với nữ nhân."

      Tô Vãn cúi đầu cười ra tiếng: "Ngươi cũng tự xưng là quân tử?"

      "Đó là đương nhiên."

      Tô Vãn định mở miệng cái gì nữa, Tương Tư từ bên ngoài mang nước tiến vào, "Vương phi, Tương Tư hầu hạ người rời giường."

      Tô Vãn khẽ ừ tiếng, từ giường đứng lên, ba nghìn sợi tóc đen cùng tẩm y tuyết trắng hòa vào nhau, càng làm nổi bật lên mái tóc đen bóng, nàng tĩnh tọa đến trước bàn trang điểm, Tương Tư khéo tay búi cho nàng kiểu tóc hoàn kế. Dựa theo thích của nàng cài chiếc trâm cài đầu, đồng thời sâu kín : "Vương phi, mặt của người tốt lắm, có phải hay vết thương khép lại?"

      " có việc gì." Mở hai tay ra, tẩm y tuyết trắng rơi xuống đất, quần áo băng ti ám văn thân, làn váy rơi mặt đất, như là nhất địa đích phồn hoa bàn như vậy đích chước mắt. ( khúc này My hiểu nên để vậy)

      Tiếp nhận ly trà súc miệng xong, Tô Vãn nhìn Tương Tư, giọng hỏi: "Tương Tư đối trong việc triều chính, có thể có hiểu biết?"

      Tương Tư biết nàng cũng muốn hỏi cái gì, nhất nhất : " tại trong triều chia làm hai cỗ thế lực, cỗ là ủng hộ hoàng thượng, cỗ là ủng thái hậu. Thái hậu cùng hoàng thượng phải thân mẫu tử, tự nhiên hai người tranh đấu gay gắt. Vương gia cũng là người lạnh nhạt ở bên trong làm người nhàn nhã, bất quá ngày nhàn nhã này sợ là lâu. Dù sao Việt vương là nhi tử thân sinh của thái hậu, thái hậu bước đều tính toán địa vị chính mình, chắc chắn ý muốn đem Việt vương ..."

      Câu kế tiếp Tương Tư ra, Tô Vãn giơ tay lên ngăn cản, mâu quang khinh chuyển, nguyên lai Việt Băng Ly là tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch), hoàng thượng theo dõi , tất cả các đại thần khác cũng vậy. vốn là ngoại tử lai, xuất sau khi hoàng thượng băng hà, có phải hay nhi tử hoàng thượng, đại khái đều có ít người tin nghi. Dù sao thái hậu thao túng triều chính, lừa gạt ... Tại kia trong mắt các đại thần cũng là có thể.

      Suy tư đến vậy, nhìn Tương Tư: "Đem chút điểm tâm mang lại đây dùng , sau đó chuẩn bị xe ngựa ta muốn Tô Trang chuyến."

      "Vâng! Vương phi."

      Tô Trang, đó là cánh cửa ám dạ. Đối với người ngoài tên gọi tắt là Tô Trang, chính là hiệu cầm đồ đơn giản, nhưng mà chỉ có người giang hồ và người trong đó biết được, nơi đây kỳ tổ chức sát thủ. Chỉ cần cấp bạc, cho người ta bức họa, bản đồ, trong vòng ba ngày, ngươi muốn giết ai liền nhất định truyền đến tin người chết.

      nấp ở kinh đô phồn hoa, đặt ở dưới Nam Bộ Sơn, đây là Tiếu Bạch cùng Tương Tư thầm bỏ ra ít khí lực mới tìm ra địa phương này. Sưới U Sơn, cũng có thể xưng là sân huấn luyện, chủ yếu là huấn luyện sát thủ. Tô Trang nếu là cửa hàng bán lẻ, như vậy phòng ngầm đại trạch dưới Nam Bộ Sơn có thể xưng là hậu trường.

      Xe ngựa lắc lắc lắc lắc tới Tô Trang, Tương Tư giúp đỡ Tô Vãn nhảy xuống đất, A Chích cũng lập tức nhảy tới đầu vai của nàng, bước hướng Tô Trang mà . Tô Trang nhìn lại lớn, tổng cộng gồm tam phiến đại môn, phiến thứ nhất là cửa chính hiệu cầm đồ, nơi những con thụ lý đơn giản làm việc; phiến thứ hai đó là chính sảnh tiếp đãi khách quý, sát thủ tiếp nhận nhiệm vụ; phiến thứ tam còn lại là cánh cửa Tô Vãn vào, cũng chính là đại môn nơi chủ nhân Tô Trang này sở dụng.

      Vào đại môn, vòng qua bình phong tường Mẫu Đan làm ở cổng, bước quá đường mòn, lúc này mới đến phòng khách. Vừa tòa, Tiếu Bạch bật người dâng sổ sách, "Tô Vãn, đây là sổ sách giao dịch tháng gần đây."

      Tô Vãn nhìn sơ giản lược chút, sau đó nhìn Tiếu Bạch, "Sắp tới khách nhân đều có tư liệu thân gia sao?"

      Tiếu Bạch có chút chần chờ, "Tô Vãn, ngươi cần tư liệu khách nhân này đó làm cái gì? Khách nhân trả thù lao, chúng ta liền phụ trách làm việc, chạy đâu chú ý chuyện này."

      Tương Tư cười ra tiếng, đến phía sau Tiếu bạch : "Môn chủ là muốn từ nơi này biết ít về chuyện trong triều, sắp tới có ít mệnh quan triều đình đến mua sát thủ làm việc?"

      Tiếu Bạch phút chốc hiểu được, đồng thời cũng nhận ra cái gì, nàng đột nhiên quan tâm việc trong triều, nhất định là vì vị Vương gia kia . Nàng chứ phải là đối vị Vương gia kia động tâm a, cho nên muốn điều tra xu thế trong triều, trợ phu quân giúp tay. Trong lòng có chút hơi khoẻ, thanh lạnh lùng : "Ngươi là nữ nhân, quan tâm việc trong triều làm chi?"

      Tô Vãn ngốc lăng, lập tức rũ mí mắt xuống, thần sắc đáy mắt, ngón tay nhàng mà hoa thanh cái chén, sâu kín : "Tiếu Bạch, ta là môn chủ, ta nghĩ muốn biết, ngươi nên hỏi nhiều. Sáng mai, hỏi thăm tin tức các khách nhân của Tô Trang, hơn nữa điều tra bọn họ, ghi chép lại cẩn thận, có tin tức liền truyền thư tín cho ta...”

      Kỳ A Chích đem bồ câu đưa thư ăn, thư tín lưu trữ, như vậy bị người phát ra manh mối, dù sao súc vật làm cái gì, có ai tốn tâm tư nhìn chằm chằm. Nghĩ như thế nào, thứ này cũng là thông minh.

      Tiếu Bạch tuy rằng quá cam nguyện, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh. Trùng hợp lúc này, phiến thứ hai Linh vang lên, gia đinh nam tử mặc thân xám ở phía sau cửa giọng : "Công tử, bên ngoài đến đây vị khách quý, là có đại sinh ý muốn cùng công tử hợp tác."

      Tiếu Bạch nghe, thản nhiên ừ tiếng, quay đầu nhìn Tô vãn, "Ngươi tự tiện , ta nhìn vị kia khách nhân cái."

      Tô Vãn lại đột nhiên ngăn Tiểu Bạch lại, thấp giọng hỏi: "Ngươi để ý người bên ngoài kia diện mạo ăn mặc, ta xem xem có thể đoán ra là cái thân phận gì ?"

      Tiếu bạch ừ tiếng, : "A Đinh, vị khách nhân kia ăn mặc, diện mạo như thế nào?"

      "Vị khách nhân kia, mặt Phú Quý vô cùng, có thể mặt như Bạch Ngọc. mặc áo choàng tím tơ vàng tuyến, tay cầm chiết phiến, như là đến từ danh gia, hơn nữa bên hông có Tử Ngọc vô cùng tốt.". A Đinh là người có ánh mắt tốt, cho nên Tiếu Bạch mới đưa an bài ở tại phiến thứ hai, tiếp đãi khách quý.

      Tô Vãn vuốt cằm, làm dấu thủ thế, "Ngươi ."

      Tiếu Bạch xoay người, thi lễ, theo A Đinh phiến phòng thứ hai. Tương Tư khó hiểu tới trước mặt Tô Vãn: "Môn chủ, xem? Hay là dẹp đường hồi phủ."

      "Ngươi ở trong này . Ta ra ngoài nhìn cái." Tô Vãn có cảm giác người tới đơn giản, phú hào ở kinh thành, có người xứng Tử Ngọc, bởi vì đó là biểu trưng hoàng gia.

      Nàng khẽ nâng mi, ra ngoài phòng khách, cánh cửa là ba cái lớn đích vườn (Cả editor+ Beta bó tay @@) cùng với đường mòn tương thông. Nàng bước qua đường mòn, tới cánh cửa thứ hai ở trong vườn, tới tiểu lầu các, lẳng lặng ngồi xuống.

      Dưới lầu truyền đến thanh chuyện với nhau, loáng thoáng lọt vào tai. A Chích phút chốc nhảy đến người nàng, "Cái nam nhân kia người có chút mùi hương quen thuộc. Ta ở nơi nào ngửi qua...”

      Tô Vãn nghe, càng thêm cảm thấy được chỗ thích hợp, tay nhàng mơn trớn đầu A Chích, theo sườn lâu xuyên thấu qua, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng dáng kia. Khí độ bất phàm, người lộ ra cỗ hương vị nghiệt, còn có cỗ rét lạnh làm cho người ta khiếp sợ. Là ai? Quan viên trong triều? Hay là người hoàng gia, nếu là hoàng gia theo hiểu biết của nàng chỉ có đương kim hoàng thượng,ngoài ra cũng chỉ còn Vương gia nhà nàng.

      Chương 46: Phụ Tá Của Tả Tướng

      Edit: Bất Niệm

      A Chích nhảy khỏi lòng Tô Vãn xuống đất, quay đầu lại nhìn nàng, nàng lập tức hiểu được. Tô Vãn im lặng ngồi bên cửa sổ quan sát mọi chuyện xảy ra ở phía dưới. Nửa khắc sau, Bạch Hồ chậm rãi xuất , trèo lên đùi Tiếu Bạch, liếm liếm lông, cuộn mình ngồi xuống.

      Nam tử mặc áo choàng tím nhìn thấy Bạch Hồ, cười tao nhã, “Bạch Hồ này nhìn rất quen mắt, biết gặp qua ở nơi nào rồi?”

      Tiếu Bạch nhàng vuốt ve đỉnh đầu của A Chích, “Bạch Hồ trong thiên hạ đều giống nhau, cho nên công tử thấy quen thuộc cũng có gì lạ lùng. Bạch Hồ này là do ta tìm được ở bên ngoài, theo ta nhiều năm rồi nên cũng có chút linh tính.”

      A Chích kêu lên tiếng, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, hoá ra là kia. Nhìn quen mắt? Buồn cười, ngươi từng gặp thần thú cao quý như ta sao? Người này quá gian xảo, có việc gì cũng thấy dùng lời để thăm dò người khác.

      A Chích giương mắt liếc nhìn nam tử kia cái liền nhảy xuống đất, xoay người lại vào trong. Tiếu Bạch cười sang sảng ra tiếng, “Tính tình của nó giống hệt chủ nhân, chưa bao giờ nể mặt của ai hết, mất hứng cái là quan tâm đến ai cả.”

      Nam tử cười tao nhã, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của A Chích, “ biết Tiếu Bạch công tử có thể từ bỏ thích, nhượng lại Bạch Hồ này cho Vu mỗ được ? Công tử muốn bao nhiêu ngân lượng đều được. Rất khó mới tìm được Bạch Hồ có linh tính như vậy!”

      có lỗi, Bạch Hồ theo ta lâu, có cảm tình, như thế nào cũng thể tách ra được.” Tiếu Bạch cười, khéo léo từ chối, Tô Vãn làm cái quỷ gì vậy, sao lại cho thứ này ra quấy rối chứ? Muốn đem Bạch Hồ của nàng cho người khác sao? thể, nhất định ý nàng phải thế? Vậy rốt cuộc là nàng có ý gì?

      Nam tử vuốt cằm, thản nhiên , “ sao, chuyện còn lại công tử cứ yên tâm, đây là bản đồ và bức hoạ.”

      “Được.”

      “Vậy tại hạ cáo từ!”

      “A Đinh, tiễn Vu đại nhân!” Tiếu Bạch đứng dậy, buông lỏng hai tay.

      A Đinh lanh lợi đáp câu liền dẫn vị khách kia ra ngoài. Tiếu Bạch im lặng nhìn bóng dáng của nam nhân kia, cảm thấy nhất định là người trong triều. Lúc Tiếu Bạch đến cầu thang liền nhìn thấy Tô Vãn xuống, “ phải bảo ngươi chép lại tư liệu sao? Sao lại quên?”

      “Đại nam nhân kia muốn lộ ra thân phận. Ngươi cũng hiểu đấy, chuyện cần tìm sát thủ, làm gì có ai tình nguyện để lộ thân phaajnc hứ? Nhưng ngươi chỉ là nữ nhi, quản nhiều chuyện như vậy làm gì?” Tiếu Bạch quá vui mừng, tà nghễ liếc nhìn Tô Vãn, đạm mạc .

      Tô Vãn cũng để ý tới Tiếu Bạch, lập tức ra khỏi, Tương Tư và A Chích lập tức đuổi theo. Từ cổng sau ra, lại vòng qua ngõ , xe ngựa của nàng vừa lúc gặp được xe ngựa của nam tử kia phố.

      Tô Vãn nhàng vuốt lưng A Chích, rót cho nó mọt ly rượu, giọng hỏi, “Sao rồi? Nhận ra ?”

      “Nhận ra, gì ta cũng là người của Cung chủ Linh Cung. Ta thấy được bóng dáng của Tả tướng đương triều người , nam nhân này hẳn là có tiếp xúc với Tể tướng.” A Chích thích ý nhấp ngụm rượu, say mê híp hai mắt lại, từ từ .

      Tả tướng?

      Đầu óc Tô Vãn trống rỗng, nàng biết hết quan viên trong triều, hơn nữa dù sao trước kia Lâu Vãn cũng là khuê nữ. Chẳng lẽ Cung chủ Linh Cung – Ngọc Vô Ngân, cũng là người trong triều sao? Thế nhưng lại có liên hệ với tể tướng, lẽ là phụ tá của tả tướng? Nghe Thái Hậu từng cố ý an bài nữ nhân của Hữu tướng cho Việt Băng Ly, xem ra Tả tướng này chính là người của Hoàng Đế.

      Xe ngựa ở phía trước đột nhiên dừng lại, Tô Vãn vén rèm cửa lên, vừa lúc nhìn thoáng qua vào trong xe ngựa kia, lại trùng hợp nhìn thấy Ngọc Vô Ngan, cười cười nhìn Tô Vãn, đáy mắt chứa tia sáng khác thường. Ánh mắt kia là có ý gì? Nam nhân này chỉ giao thiệp với giang hồ mà còn giao thiệp với người trong triều, xem ra phải là người đơn giản. Vài chuyện xảy ra lúc trước có lẽ đều phải là trùng hợp.

      Lúc về đến Vương phủ là buổi trưa. Thuỷ Nguyệt chuẩn bị cơm trưa, nhưng Việt Băng Ly vẫn chưa tan triều, biết là có chuyện gì . Tô Vãn dặn Thuỷ Nguyệt cất thức ăn , chờ Việt Băng Ly về mới dọn lên cùng ăn.

      Nàng vừa mới ngồi xuống ghế thấy Nguyên thị từ trắc uyển tới, Nguyên thị đưa hộp gỗ ra trước mặt Tô Vãn, cười lấy lòng, “Vương Phi nương nương, đây là chút tâm ý của lão thân, hi vọng Vương phi vui lòng nhận cho, đồng thời chớ quên chuyện người hứa hẹn với lão thân.”

      Tô Vãn nghe, nâng mắt lên, cầm hộp gỗ trả lại tay Nguyên thị, “Nguyên phu nhân, thứ này ta thể nhận. Chuyện bổn Vương Phi đồng ý với ngươi, ta cố gắng hết sức, nhưng Vương gia lại muốn phụ Cẩm Tố, nên đồng ý nạp làm Trắc phi. Bất quá, nếu Nguyên phu nhân nguyện ý, bổn Vương phi có thể tìm công tử ưu tú trong triều cho Cẩm Tố.”

      Nguyên thị nghe Tô Vãn biến sắc, lui ra sau từng bước, “Cẩm Tố và Vương gia cùng nhau lớn lên. Vương phi nương nương, người chỉ câu mà muốn đẩy nàng ra, chẳng lẽ người bận tâm đến tình cảm sao? Lão thân dù sao cũng là thân muội muội của dưỡng mẫu của Vương gia.”

      Tô Vãn nghe thế khoé miệng tươi cười liền cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Nguyên thị, “Ý của phu nhân chính là, bổn vương phi chưa hỏi ý kiến của Vương gia mà tự làm chủ sao? Ngươi là người ràng nhất, nếu Vương gia có ý với Cẩm Tố, sao lại cưới bổn vương phi về Vương phủ, đoạt lấy vị trí chủ mẫu của nàng ta? cách khác, thân phận của Cẩm Tố hèn mọn, xứng làm Vương phi, nhưng vị trí trắc phi kia nếu Vương gia muốn cho nàng ta sớm ngồi lên rồi, đúng ?”

      Nguyên thị hoảng sợ, dám nhìn thẳng vào Tô Vãn, đồng thời lại cực kỳ ảo não, sao lại nhất thời kích động mà lật mặt với Vương phi chứ, sau này sợ là yên ổn rồi. Trong lúc nhất thời liền nghĩ ra kế sách, lập tức quỳ hai gối xuống đất, “Vương phi nương nương, lão thân theo Vương gia nhiều năm, hoàn toàn xem Vương gia như người thân mà đối đãi, nay Vương phi lại chỉ dùng câu mà muốn đẩy Cẩm Tố rời , như vậy phải là làm hại danh tiếng của Vương gia sao?”

      Tô Vãn đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhìn thất Việt Băng Ly đứng trước cửa phòng, lập tức hiểu được, nàng bưng ly trà đến trước mặt Việt Băng Ly, dịu dàng , “Vương gia về đúng lúc. Vốn là Vãn Vãn muốn thay Cẩm Tố tìm công tử ưu tú, nhưng Nguyên phu nhân lại hiểu lầm ý tứ của Vãn Vãn, cho rằng Vãn Vãn muốn đuổi nàng khỏi Vương phủ.”

      Thủ đoạn vừa cũ vừa thấp kém này mà cũng dám sử dụng trước mặt Tô Vãn nàng, dù sao nàng cũng là người của thế kỷ 21, loại chuyện này chẳng lẽ gặp ít sao? Nguyên phu nhân, bà nhiều tuổi rồi mà sao chiêu thức lại nông cạn như vậy? Nhưng cũng sao, chuyện này coi như thí nghiệm xem Việt Băng Ly có thích hợp làm nam nhân của Tô Vãn nàng , nếu như thích hợp cũng coi như là sớm xác thực được.

      Nguyên thị quỳ mặt đất khẽ nâng mi, ngờ, quá xem “Phế vật Vương phi” này rồi, thủ đoạn quả tầm thường, có thể tuỳ cơ ứng biến nhanh như vậy. Việt Băng Ly tin nàng ta sao?
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Sóng vai thiên hạ

      Edit: Beo Be
      Beta: Tuyết Huệ+ Thiên My

      Việt Băng Li quay đầu nhìn Tô Vãn ôn hòa cười, "Vốn chuyện này bổn vương nên tự mình ra mặt, nhưng làm Vãn Vãn bị Nguyên di hiểu lầm, là quá thất lễ." Dứt lời, liền tới trước mặt Nguyên Thị, cung kính đem Nguyên Thị nâng dậy ngồi vào ghế, : "Nguyên di, Cẩm Tố đến tuổi lấy chồng, hẳn là nên tìm nhà môn đăng hộ đối. Về phần Nguyên Di ngài, nếu là nguyện ý ở trong Vương Phủ, bổn vương đối đãi với nàng như mẫu thân, nếu như muốn cùng Cẩm Tố, bổn vương đem mười dặm vải đỏ cùng trang sức thay mặt nhà mẹ đẻ tặng Cẩm Tố làm quà cưới."

      Nguyên Thị hơi kinh sợ, ngước mắt nhìn Tô Vãn cười nhạt đứng yên ở đó, Nở nụ cười có lỗi đến trước mặt Tô Vãn: "Lão thân cứ như vậy mà hiểu lầm Vương phi, là ngu xuẩn, xin Vương phi thứ lỗi, cần để trong lòng."

      Tô Vãn đứng dậy đỡ lấy Nguyên thị cúi người hành lễ, mỉm cười, : "Nguyên di, ngài cần khách khí như vậy, Vãn Vãn cũng có phần lỗi vì đem chuyện ràng. Nguyên di cần phải. . . . . ."

      "Nếu ngại, mọi người cùng đến phòng ." Việt Băng Li tới trước mặt hai người giảng hòa, Tô Vãn xoay người nhìn Tương Tư : " đến viện kêu Cẩm Tố tiểu thư đến dùng bữa."

      "Vâng,Vương phi."

      Tương Tư thể bội phục vị Vương Phi này thông minh, đầu tiên là chút khách khí tặng cho hai mẹ con Nguyên thị oai phủ đầu, rồi sau đó người khác phóng ra, nàng lại xảo diệu đích phát ra, đồng thời ở Vương gia đích trước mặt, cấp chừng nguyên thị mặt mũi, hoàn toàn cho Vương gia có nửa điểm hoài nghi của nàng cơ hội. Diệu nha. . . . . .

      Dùng qua ngọ thiện, Tô Vãn cùng Việt Băng Li vu thư uyển đích nhà thuỷ tạ thượng tản bộ, Tương Tư lại bị ván cờ cấp hai người, bên đích a Chích miễn cưỡng nằm khối băng tiền, bên miệng bày đặt trong cung ngự rượu, cảm giác mát nhiên nhiên, lại có mùi rượu, theo Tô Vãn này, quả ngày thích ý. Ít nhất so với ở hoang sơn dã lĩnh tới càng thêm thoải mái hơn nhiều.

      Tương Tư viên viên quân cờ xảy ra bàn cờ thượng, ngẫu nhiên sườn thủ nhìn bước vu cửu khúc chiết thượng đích đôi vách tường nhân, nhàng mà giơ lên khóe miệng, : "Thủy Nguyệt, Vương gia cùng Vương Phi đôi vách tường nhân, như thế nhìn chính là phen cảnh đẹp."

      Thủy Nguyệt mặt tước lê, mặt đồng ý đích vuốt cằm: "Cũng phải là, Vương Phi của chúng ta phong hoa tuyệt đại, Vương gia khôi hài văn nhã, quả thực chính là Kim Đồng Ngọc Nữ. Mặc cho ai cũng đừng muốn đánh nhau chủ ý chia rẽ Vương gia cùng Vương Phi của chúng ta."

      Tương Tư hiểu được ý tứ Thủy Nguyệt trong lời , liễm thần sắc vui cười, lạnh nhạt : "Thủy Nguyệt, có tình nghe được liền hảo, có cái gì trong long tự hiểu, cũng đừng ra, hiểu chưa? Nếu chúng ta chỉ cấp cho Vương Phi them phiền toái."

      Thủy Nguyệt có chút hơi bối rối, nhìn Tương Tư, sợ hãi hỏi: "Tương tư tỷ tỷ, Thủy Nguyệt miệng chuyết, có rất nhiều địa phương ít nhiều của ngươi điểm, nếu phải như thế, chỉ sợ thực cho Vương Phi mang thêm phiền toái."

      " , ít nhất nhiều làm việc là tốt rồi, hiểu chưa?" Tương Tư nhìn lên dọa đến nha đầu kia, bật người thay miệng cười, trêu ghẹo đứng lên. Nhìn đến biểu tình của Thủy Nguyệt lần này, nghĩ đến tướng quân phủ tại thời điểm này, Tô Vãn với nàng, ai cũng có thể mặc kệ, chỉ duy nhất Thủy Nguyệt thể trông nom . Thủy Nguyệt ở thời điểm Vương Phi khổ sở, bất ly bất khí, là trung tâm đích nô tỳ, chính là tâm rất đơn giản.

      A Chích nghe lén hai cái tỳ nữ chuyện phiếm, có chút ngại phiền đích nâng mắt liếc hai người, rít gào: " thể sống yên ổn điểm sao? để cho người khác ngủ trưa hay sao?." Kết quả có phản ứng, lúc này mới nhớ tới hai người nghe hiểu lời của nó. cam lòng ném mấy li trà xuống. . . . .

      Ba. . . . . .

      Suất thành mảnh , Tương Tư nhìn, cười khẽ ra tiếng: "Nhìn cái, kia A Chích lại ở đùa giỡn tính tình , định coi chúng ta là người hầu của nó sao, ta dọn dẹp chút."

      "Vâng. . . . . ." Thủy Nguyệt ngoan ngoãn lên tiếng trả lời.

      Tô Vãn cùng Việt Băng Li trùng hợp quay lại ,nhìn đến chỗ những mảnh , Tô Vãn trừng mắt nhìn liếc A Chích cái, nhìn Thủy Nguyệt : "Đem A Chích ôm đến điện lý, đỡ phải ở trong này nổi tính tình."

      A Chích phút chốc nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tô Vãn, bỗng nhiên bước đến Việt Băng Li trước mặt, tiểu móng vuốt huých vào tay áo của Việt Băng Li, như là : muốn muốn, tôi mới cần điện lý, nơi đó rất nóng a.

      Việt Băng Li điểm mi tâm của A Chích, "Vật trở về nằm , bổn vương cho phép ngươi ngủ ở nơi này."

      A Chích này vừa nghe, lại đắc ý lên, cao ngạo khẽ nâng cằm nhìn chằm chằm Tô Vãn, chậm rì tiêu sái tới tiểu mấy thượng, tiếp tục tiến hành Mellie ngủ trưa.

      Tô Vãn chỉ có thể tiếng động lắc đầu, cầm lấy Bạch Tử, nhìn ván cờ đặt lên bàn cờ mỉm cười : " Nha hoàn Tương Tư của Vãn Vãn khả phi bình thường tỳ nữ, nhìn cái này cục thiết nhiều lắm sao tinh xảo, đến đây , chúng ta nhất quyết cao thấp."

      Việt Băng Li lấy Hắc Tử, khóe miệng cầm chút giảo hoạt đích tươi cười, kia hồ ly bàn đích con ngươi tùy thời lộ ra cỗ nghễ thế đích dày, "Kia bổn vương thủ hạ lưu tình. . . . . ."

      "Đương nhiên. . . . . ." Tô Vãn lạc, dời Bạch Tử, đánh Hắc Tử, nâng mắt cười nhạt.

      Việt Băng Li nhặt lên Hắc Tử, tái các tiếp theo khỏa Hắc Tử, dời bước, ván cờ thế nhưng hoàn toàn xoay, Tô Vãn hơi kinh sợ, tuy rằng nàng đối cờ vây hiểu được nhiều lắm, nhưng là tương tư đổng, cho nên làm cho tương tư thiết hạ trong triều thế cục chi kì.

      Nàng nhưng có nghĩ đến chính là, nàng vị này phu quân sớm bố hảo cục, phẫn heo ăn hổ lập vu yếu thế, đãi đối phương sơ sẩy là lúc, tái kích trọng tâm, chuyển bại thành thắng. viên quân cờ xoay toàn bộ đại cục, như vậy trong triều ai chính là thay xoay kia đại cục đích quân cờ?

      Việt Băng Li nhìn bộ dáng trầm tư của Tô Vãn, tự mình lấy quả nho lột vỏ đưa tới môi của nàng: "Vãn Vãn đối với hảo ý bổn vương sao lại khó hiểu, bổn vương qua, cả đời này đời bảo hộ ngươi, như vậy ngươi liền cần để ý việc này. Chính là trời sập xuống dưới , bổn vương cũng làm ngươi bị tia thương tổn."

      Tô Vãn ngậm lấy nho trong miệng, ngọt ý tản ra đến, viên viên thập đánh cờ tử, ngữ điệu bằng phẳng: "Vãn Vãn tuy là nữ tử, cũng cam bình thường, vì cái gì phải tránh ở người khác sau lưng, ta nghĩ muốn sóng vai thiên hạ."

      Việt Băng Li đuôi lông mày ngả ngớn, quả nhiên phải chim trong lồng, tuyệt đối là có thể bay lên trời làm Phượng Hoàng, phong hoa tuyệt đại của nàng tuyệt đối phải cái túi da có khả năng che dấu. tựa hồ có chút ngu dốt . . . . . .

      "Hảo, sóng vai thiên hạ."

      Tô Vãn nâng mắt, con ngươi tinh lượng, "Ban đêm ngươi muốn dự tiệc, đúng ?"

      "Ân. Vãn Vãn nguyện ý theo?"

      "Nếu là ngươi cảm thấy được vãn buổi tối được đại đường, đại khả đem tôi ở lại trong phủ, làm khoái hoạt đích chim hoàng yến." Tô Vãn nghễ liếc mắt cái Việt Băng Li, viên viên đích thưởng thức đánh cờ tử.

      Việt Băng Li ôm lấy chiếc eo nhắn của Tô Vãn : "Như thế tuyệt đại thiên hạ, sao có thể nấp trong trong phủ, tự nhiên muốn dẫn ra ngoài khoe ra làm cho người trong thiên hạ nhìn cái, mĩ thê của bổn vương tuyệt đại đến như thế nào. phải sao?"

      Tô Vãn cười nhạt , Hắc Tử Bạch Tử bị trộn lẫn cùng chỗ, tiên minh đích làm ra đối lập, đáy mắt đích ý cười mang theo Ti Ti đích thâm ý. Sóng vai thiên hạ. . . . . . Nếu là thiệt tình đãi nàng, nàng tự nhiên cũng thiệt tình giúp .

      Nếu là phản bội, như vậy tựa như này quân cờ . . . . . .

      Ba ba. . . . . .

      viên viên rơi xuống, hắc bạch quân cờ nước bắn đến, phát ra cực thanh thúy đích tiếng vang, như là công kích trong lòng thượng phòng bình thường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :