1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Đào mộ phần tổ tiên ngươi lên


      Edit: thuganhanuoi
      Beta: Tuyết Huệ

      Tô Vãn vừa ra, làm cho ánh mắt mọi người cùng hướng đại phu nhân Úc thị lộ vẻ kỳ quái, Lâu Nghiên trấn định, hổn hển trừng mắt Tô Vãn “ Ngươi cái gì? súc sinh có thể có cái gì linh tính, chỉ có thể là có người bụng dạ khó lường sai sử.”

      Tương Tư lúc này cất bước tiến lên, “Đại tiểu thư, ngài đây là việc Vương gia ban thưởng này là giả sao? Đây chính là nghi ngờ hoàng gia.”

      Lâu Nghiên nghe thấy, sắc mặt khẽ biến, Lâu Thương Trạch lúc này hừ tiếng, bực bội “ Còn mau dìu mẫu thân ngươi về Uyển Lý , nên quăng hết mặt mũi , mới biết thu liễm sao?"

      Lâu Nghiên vừa thấy Lâu Thương Trạch giúp đỡ Tô Vãn, sắc mặt nổi giận trừng mắt liếc nhìn Tô Vãn cái, lúc này mới chịu giúp đỡ đại phu nhân Úc thị ra khỏi đại đường. Khi Úc thị nhìn Tô Vãn là lúc, đáy mắt lên tia lãnh cơ hồ có thể giết chết người.

      Tô Vãn bất giác mỉm cười, khẽ vuốt lưng A Chích, lẩm bẩm “ Làn sau thể lỗ mãng như thế, nếu thay bổn vương phi trêu chọc phải chuyện lớn, thể để lại ngươi nữa.”

      A Chích thầm khinh bỉ, mặt ngoài lại nhu thuận cọ cọ tay mềm mại của Tô Vãn, con vật này vừa mới động kinh khiến người kinh ngạc, Bạch Hồ này có linh tính, giống như có thể nghe hiểu tiếng người.

      Trở lại Thủy Uyển, bài trí bên trong so với trước lúc xuất giá, càng thêm xa hoa, tất cả đều là gỗ Tử Đàn tạo ra, toàn bộ quang cảnh làm cho người ta loại cảm giác thoải mái.Nhị phu nhân Ôn thị vô cùng thân thiết kéo tay Tô Vãn “Mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm chút, cần cái gì, cho mẫu thân biết có được ?”

      Tô Vãn vuốt cằm mỉm cười “ Mẫu thân, ngươi cần lo lắng, ta hảo hảo chiếu có chính mình, lại có thêm Tương Tư bên người. tại mẫu thân phải tin tưởng, có người dám đánh chủ ý lên ta.”

      Đoạn chuyện này,Ôn thi nàng sao nghe hiểu.Đại hôn ngày ấy phát sinh chuyện, làm nàng đứng ngồi yên suốt mấy canh giờ, mãi đến khi nghe tin Tô Vãn bình yên, tâm lúc đó mới xuống. ngờ đến, đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy.Đứa coi như phúc hậu , còn có thể sống sót, hơn nữa vinh sủng thiên hạ, sủng ái của Vương gia đối với nàng, có thể thấy được nhờ việc thăm viếng phô trương này.

      Nghĩ vậy, cũng thay đứa này vui mừng.

      Tô Vãn giờ là Vương phi, toàn quý phủ vì nàng tẩy trần, hết sức phô trương,tiệc tối tổ chức trong vườn, hơn nữa Lâu gia thế gia khắp nơi bằng hữu đều đến dùng bữa, bái kiến vị Vương phi tôn quý này .

      Tô Vãn hề giống phế vật Tứ tiểu thư trước kia, giờ là Vương phi tôn quý.Mặc kệ là cử chỉ gì, nhăn mày hay cười, đều lộ ra cao nhã.Thực làm cho người ta có loại cảm giác khác xưa,làm người khác nhìn với cặp mắt khác

      Ở Lâu phủ phải làm xong chuyện, ngày kế liền hồi giá nhà mẹ đẻ, xe chỉ có mã phu(Người điều khiển xe ngựa ngày xưa) cùng Tương Tư, Thủy Nguyệt, hai gã thị vệ trước Lâu Vãn nhà mẹ đẻ Lương Châu.

      Nhưng mà đường đột nhiên mắc phong hàn, liền ở trạm dịch dừng chân nghỉ ngơi ở đây.

      Nửa đêm, Tương Tư mở mắt mở cửa sổ nhìn dưới lầu, hai gã thị vệ nghỉ ngơi, trở lại nhìn Tô Vãn thấp giọng “Vương phi hai gã thị vệ ngủ , hơn nữa ta điểm huyệt ngủ, bọn họ ít nhất phải ngủ đến mười canh giờ mới có thể tỉnh lại.”

      Tô Vãn nặng nề ân tiếng, thu thập gì đó, đối với Thủy Nguyệt ngoài cửa sổ “ Ngày mai nếu thị vệ hỏi, ta thể chịu nổi ánh mặt trời, cho bọn họ bảo vệ bên ngoài là được rồi.Hiểu chưa?”

      Thủy Nguyệt đối với hành vi của Tô Vãn chưa bao giờ hỏi, nàng chỉ biết chủ tử của nàng chuẩn bị làm cái gì đó, đều quen.Nàng chỉ cần hết sức chờ đợi là tốt rồi.

      Tô Vãn an bài thỏa đáng, cùng Tương Tư từ lầu hai nhảy xuống, thả người xe ngựa được chuẩn bị sẵn từ sáng sớm.

      Tiếu Bạch thấy nàng ngồi lên xe ngựa, ho tiếng “Có thể rồi? Tô Vãn.”

      “Ân.” Tô VÃn thản nhiên ân tiếng.

      Tương Tư nghe được xưng hô này, hơi hơi nghi hoặc, Tô Vãn đạm mạc cười giải thích “Đây là tên ta dùng giang hồ, hơn nữ Lâu Vãn phải thiên hạ đê nhất phế vật hay sao?”

      Tương Tư tuy khó hiểu, nhưng cũng truy vấn, bình tĩnh vuốt cằm. nhìn đến nam nhân kêu Tiếu Bạch kia, nàng chỉ biết Vương phi tâm sâu đậm, muốn nàng có thể phỏng đoán đến.

      Nhưng nàng làm cho chính mình tùy nàng đến Lũng châu, hơn nữa còn cho nàng biết tên tên giang hồ, thậm chí còn cho chính mình nhìn thấy tâm phúc của nàng, như vậy đối với mình tín nhiệm, muốn cần tưởng,Cân nhắc trong lòng lúc đó hơi hơi cảm động.

      “Kông biết Tương Tư hay cố ý trọng xuất giang hồ?” Tô Vãn làm sao biết Tương Tư lúc này nghĩ gì, dựa vào vách xe ngựa, miễn cưỡng vỗ lưng A Chích, cúi đầu hỏi.

      Tương Tư lắc đầu “Vương phi”

      “Ngươi nếu muốn, ta tự nhiên bức ngươi.Nhưng là nhân tài, ta cho tới bây giờ bỏ qua.Đối với ngươi, cổ mộ nghe đồn,ta cũng nghe qua ít.Ngươi cần hòa ta này..” Tô Vãn giọng điệu thản nhiên, lộ ra loại làm cho người ta đoán ra bình tĩnh.

      Tương Tư suy nghĩ lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu “Vương phi, nếu Tương Tư quyết định tùy tùng ngươi, như vậy muốn Tương Tư làm cái gì, Tương Tư nhất định vâng theo.”

      “Ân.Kia ngày mai khởi, ngươi chính là tam đương gia Ám Dạ môn, bên ngoài Tiếu Bạch là nhị đương gia.”Tô Vãn sớm biết đáp án, kinh ngạc.Theo hiểu biết đối Tương Tư, lại có thể biết nàng hội nghĩ như thế nào.Vừa mới kia lời , nàng định vì nàng thí nghiệm nàng đối chính mình rốt cuộc có bao nhiêu trung thành.Còn nữa, nếu có Tương Tư hỗ trợ,cổ mộ định có thể lại nhấc lên giang hồ triều dâng.

      Bình minh.

      Mặt trời chiếu mặt lá cây xanh biếc,chiết xạ từng đạo ánh sáng kỳ dị sáng rọi.Tô Vãn từ xe ngựa nhảy xuống đất, híp hai mắt nhìn khối phong thủy bảo địa của Úc gia, khóe miệng xẹt qua chút cười thâm ý.

      chút để ý vươn tay rút ra trường kiếm, chân ngọc chút, thả người giữa trung, ngưng tụ nội lực, kiếm khí gợi lên lá cây, Úc gia lão tổ tông tấm bia đá nhất thời hóa thành hai nửa.

      Ba…

      Tiếng động vang lên, giống như toàn bộ đỉnh nuí đều bị chấn động.
      Tô Vãn ngáp cái “Tiếu Bạch ngươi hành động .”

      Tiếu bạch vừa nghe, ánh mắt nhìn thẳng “Tô Vãn, ngươi này, nữ nhân thiếu đạo đức, ràng ngươi muốn đào phần mộ tổ tiên người khác, vì sao khiến ta động thủ.Chuyện này, ta mặc kệ.”

      Tô Vãn cầm cái đầu lâu quăng hướng Tiếu bạch “Ngu xuẩn nam nhân, đây là môn chủ cho ngươi cơ hội, nhanh động thủ, nếu mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, có người lại đây đốn củi, vốn có thời gian.”

      Tiếu Bạch sờ sờ đầu bị đánh, thầm oán trừng mắt Tô Vãn, lấy mã xa, sáng sớm liền chuẩn bị cái cuốc, tâm cam lòng muốn bắt đầu đào mộ,A Chích u u thở dài hơi “Ngươi này nữ nhân, phẩm! ức hiếp nam nhân, hừ hừ..”

      Tô Vãn kéo lỗ tai A Chích, tủm tỉm cười true ghẹo đứng lên “Nha, A Chích, ngươi lỗ tai thực co dãn.”

      A Chích chán ghét ngạo nghễ liếc mắt cái, chợt lông thân thể dựng đứng lên, lớn tiếng phản kháng “Tô Vãn, ngươi này nữ nhân, lỗ tai thần thú cao quý, ngươi có thể chạm vào sao?”

      Tô Vãn đạm mạc a tiếng, liền thải bước chân đến trước phần mộ, cầm lấy cái đầu lâu khô đặt đầu A Chích “Ha ha, hòa ngươi xứng!”

      Tương Tư hòa tiếu chụp ngốc lăng nhìn Tô Vãn này mới động, khóe miệng nhàng run rẩy, bỗng nhiên lập tức cầm lấy cái cuốc, vất vả cần cù đứng lên, nếu đợi lát nữa cái đầu cốt kia tủy hòa bọn họ xứng.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Đụng đến người của ta, chỉ nhục!


      Edit: Băng Thần
      Beta: Tuyết Huệ

      Mặt trời lên cao khỏi đỉnh đầu, Tô Vãn yếu ớt từ trong mộng đẹp mở hai mắt ra, duỗi thẳng cái lưng mệt mỗi, nhảy xuống đất, bước chân tới phần mộ tổ tiên, nhìn quan tài bị đào lên, vuốt cằm thỏa mãn: "Đem toàn bộ quan tài mở ra ."

      "Cái gì?" Tương Tư cùng Hòa Tiếu Bạch đồng loạt lời kinh hô. Vị Vương phi này rốt cuộc muốn làm xiếc sao, đào phần mộ cổ tiên của người ta là thất đức, bây giờ còn muốn mở quan tài , xương cốt tùm lum có gì hay để xem.

      Đuôi lông mày Tô Vãn khinh bạc, gật đầu: "Có vấn đề gì ? lẽ Tương Tư nương cùng Bạch công tử này sợ mấy hài cốt này buổi tối tới tìm các ngươi tính sổ? Đừng đừng, làm người Ám Dạ môn, tuyệt đối thể nhát gan như vậy."

      " phải đúng!"

      "Mở sao"

      "Dạ! Vương phi." Tương Tư, Tiếu Bạch hai người đầu hắc tuyến, rất hoa lệ khom người, cạy mỡ quan tài.

      A Chích hưng phấn nhảy lộc cộc qua, Tiểu Phì Phì thân thể nhảy dựng lên, cảm giác hết sức đặc biệt, nhưng mà phải vui thích. Hưng phấn nhảy vào trong quan tài, nắm lên vật chôn theo: "A a...............Tô Vãn rất nhiều bạc, rất nhiều châu báu, phát tài nha!"

      Tô Vãn liêc A Chích cái, vươn tay nắm nó thân thể của Phì Phì, ném tới tấm bia đá, cầm lấy cái ngọc phỉ thúy liền giắt lên cổ nó: "Nột, ngươi có khả năng nhanh nhẹn, đây là phần thưởng Vương phi nương nương cho ngươi."

      Đỉnh đầu A Chích tức giận, "Tô Vãn, ngươi nghĩ như vậy có thể đem ta đuổi sao? được, ít nhất ta muốn cái quan tài này, còn những thứ khác thuộc về ngươi."

      Tô Vãn gì, trực tiếp cầm mấy cái vòng ngọc còn có lọ hoa lỗi thời, ném tới chân Tương Tư cùng Tiếu Bạch: "Thu lại, từ nay về sau, đây là của Ám dạ môn."

      Cảm tình vương phi nương nương là tới lấy tài vật, thuận tiện phát tiết chút? Thế nhưng đồ chôn theo người chết, cũng có thể lấy sung sướng như vậy. phải là quái dị! Đây tuyệt đối là điều ác thú vị.

      Trải qua hành hạ gần nữa canh giờ, châu báo bị lấy hết, hơn nữa ngay cả hài cốt còn bị vứt khắp nơi. Tô Vãn thậm chí còn khoa trương để cho A Chích mang đầu sọ về nhà, làm nó giận đến trực tiếp nhày lên đầu cành cây trở về nhà.

      Tương Tư dụ dỗ nó hồi lâu, cầm rượu ngon đến dụ dỗ nó mới miễn cưỡng nhảy xuống cành.

      Thu thập xong hết tất cả, Tiếu Bạch thông qua chút thủ đoạn giang hồ bán tất cả châu báu lấy tiền mặt, hoàn toàn đổi thành bạc trắng gởi vào Ngọc Tử Lý của Ám Dạ môn. Tuy Tô Vãn vẫn luôn tại kinh thành ứng phó chuyện trong nhà cùng chuyện trong vương phủ. Tiếu Bạch vẫn nhàn rỗi, thầm chiêu dụ it chi sĩ vào Ám Dạ.

      Đến lúc này giang hồ đồn đại ít tin đồn về Ám Dạ môn, nhưng ít lại càng ít. Đại đa số người giang hồ đối với môn phái mới tạo lên chỉ cười nhạt, bao nhiêu nhiệt huyết thanh niên, cực kỳ hứng thú sáng tạo môn phái, nhưng đến cuối cùng có thể duy trì còn được mấy người, có thể đặt chân giang hồ được bao nhiêu........

      Tô Vãn ngồi trong quán trà, nghe người giang hồ thảo luận chuyện Ám Dạ môn, có chút vui, liếc người này người nọ, tay vỗ mặt bàn, chiếc đũa phút chốc tập kích hướng bát quái nam nhân. Tương Tư ngay sau đó đón lấy :"Người Ám Dạ môn, ngươi há lại bực những lời thảo luận của những người vô danh này, nếu phục, đại khái phía trước chịu chết."

      Nam nhân mặc áo choàng sắc tím nghe được lời Tương Tư , tức giân đập bàn đứng lên, rút ra trường kiếm: "Xem ra các ngươi đúng là người của Ám Dạ môn, vừa đúng lúc, hôm nay có bản lĩnh quang minh chính đại đánh hồi, có thực lực hay , rốt cuộc tự nhiên biết."

      Tương Tư nhíu mi, nhìn Tô Vãn, cúi đầu hỏi: "Vương phi, người tự mình động thủ, hay là Tương Tư thay người giải quyết."

      Tô Vãn đứng dậy, khăn lụa từ bên hông trượt ra, che nữa gương mặt, khiến cho người ta cảm giác giống như tiên nữ, nàng lại uyển chuyển, làm cho người ta thể đoán ra trong võ công của nàng có bao nhiều điểm tốt. Cặp mắt phượng hoàng, xuyên thấu liếc nhìn thiên thanh lãnh, môi hé mở: "Trong vòng chiêu, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, hai chữ Tô Vãn tên ta viết ngược. Thế nhưng, ngươi nên hiểu , quỳ gối bên cạnh ta, nhất định hẳn là cầu xin đơn giản như vậy."

      Người đó thấy Tô Vãn hung hãn như vậy, mà bên kia bọn cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua, càng thêm khinh thường, "Hãy bớt xàm ngôn, xem bổn đại gia khiến cho này biết thế nào là lợi hại."

      Lời còn chưa dứt, dương lên đại đao chút lưu tình hướng về Tô Vãn mà đánh, những nàng cứ thế lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm thân hình cùng chiêu thức của người bay tới, phút chốc ngân châm lóe ra, xích.......

      Hai cây châm bạc lộng lẫy đánh vào đầu gối của , đao chưa rớt, bị đây hai đầu gối quỳ xuống đât, tiếng hô thống khổ, "A... Ngươi đánh lén! Có thể lại như vậy dùng thủ đoạn hèn hạ!"

      Tô Vãn bỗng nhiên xùy cười ra tiếng, giống như nghe được truyện cười trong thiên hạ, "Ngươi vung đao đối với ta, ta xuất thủ, lại kêu là đánh lén sao? Đại Hồ Tử huynh đệ, nơi này nhiều người thấy như vậy, ngươi chẳng lẽ lại muốn ức hiếp tiểu nữ."

      "Ngươi... Muốn chém muốn giết muốn róc thịt, tùy ngươi xử trí!" Nam nhân Đại Hồ Tử chịu khuất phục nghiêng đầu sang chỗ khác, ngấm ngầm chịu đựng đau đớn giữa hai chân, rầu rĩ .

      Tô Vãn ngoái đầu nhìn lại, ôm lấy thân thể A Chích, khéo cười duyên dáng, "A Chích, ngươi muốn xử trí như thế nào đối với Đại Hồ Tử huynh đệ, ngươi cần phải hạ thủ lưu tình rồi. Gia đình chồng ta dù sao cũng là danh môn chính phái."

      Mắt A Chích liếc Tô Vãn, "Ngươi làm ra vẻ, nữ nhân gian trá." Hiển nhiên, mọi người chung quanh đều nghe hiểu lời của A Chích, chỉ có mình Tô Vãn có thể hiểu

      Nàng nghe A Chích xong, cười ra thành tiếng: "Tốt tốt, ta nghe theo."

      Người chung quanh nhìn kinh ngạc, vị nữ nhân này rất kì quái, cư nhiên hỏi con hồ ly, mà còn giống như có thể cùng hồ ly nối liền. Cho dù đeo khăn che mặt, dường như có thể cảm giác được nụ cười kia khuynh thành. Như thế xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại. Mỹ nhân lại như thế nào nào có thể khiêu khích của nàng? Mọi người nghi hoặc giữ.......

      Tiếu Bạch nghi hoặc đem Văn Phòng Tứ Bảo đặt đến trước mặt Tô Vãn, Tương Tư vén tay áo mài mực, đem bút Lang Hào nhúng mực đưa tới bên cạnh nàng: "Môn chủ..."

      Tô Vãn nhận bút, cúi người, vẫy bút, nhưng mà sau cả nửa ngày lại thu bút, nhạt cười ra tiếng: "Nhớ kỹ, kẻ đụng đến ta, chỉ có nhục!" Dứt lời, đặt bút xuống, liên ôm A Chích vươn người nhảy lên xe ngựa rời .

      Lúc mọi người nhìn đến mặt Đại Hồ Tử, cũng nhịn được ôm bụng cười lăn lộn, nương kia giống như tiểu thư của quan phủ, cư nhiên làm ra chuyện buồn cười như vậy, làm người ta khó có thể tưởng tượng.

      Giống như con mèo bị vứt bỏ râu, chữ Vương to lớn ở mi tâm, chung quanh ánh mắt vùng đen tối, xem ra giống như con gấu mèo đáng . Vật này đúng là phi hổ, con mèo Diệc Phi, cũng phải gấu mèo, còn đây là tứ bất tượng rồi!

      Tương Tư khinh cười ra tiếng, "Vương phi nương nương, ngươi đúng là thu thập được tên Đại Hồ Tử kia."

      Tô Vãn ánh mắt khinh thường di chuyển, " Thứ này ít nhiều A Chích cũng cấp cho ta linh cảm."

      A Chích hèn mọn nhìn nàng chút, mất hưng kháng tụng: "Ngươi căn bản chính là gián tiếp làm ô nhục thân phận thần thú cao quý của ta! Tô Vãn, ngươi nông cạn, lại còn ngu ngốc, ta và ngươi thề đội trời chung."

      Tô Vãn bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười mà .

      Tô Vãn tuy nhiên quá lên giọng, nhưng là vô cùng lên giọng, Việt Băng Ly ở phía xa kinh thành, lại đem tất cả hành tung của nàng đặt vào trong đáy mắt, nghe đến Tô Vãn thu nhập Đại Hồ Tử, chuyện lý thú nhất là lúc đào phần mộ tổ tiên của người khác, có thâm ý cười: " Như vậy mới có phong độ Vương Phi, mà tiểu thê tử này dường như qua tưởng tượng của bổn vương."
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Bỏ Đá Xuống Giếng


      Edit: Bất Niệm
      Beta: Tuyết Huệ

      Tả Diễm nhìn Việt Băng Ly, cười cực kỳ có thâm ý, khó hiểu hỏi, “Vương gia, Vương phi giấu giếm chuyện mình là phế vật, nếu Hoàng Thượng biết được, nhất định phán xuống tội khi quân.”

      Việt Băng Ly nghe xong, nhếch lông mày nhìn Tả Diễm, “Khi quân? Từ khi Vãn Vãn sinh ra tới nay, người trong thiên hạ mắng nàng là phế vật, nàng chưa từng phản bác lại, cũng mình có phải là phế vật hay . Sao có thể là tội khi quân được đây!”

      Tả Diễm nghe xong liền giật mình, sau đó lập tức mỉm cười.

      “Phần mộ tổ tiên của Tri huyện Lũng Châu bị đào bới, nhất định kinh động đến quan phủ, ngươi ra mặt xử lý chuyện này . Tuyệt đôi được để Vương phi có nửa điểm thương tổn, cho dù là lời đồn cũng được!” Thần sắc Việt Băng Ly kiên định, cảm xúc trong đáy mắt khiến Tả Diễm nhìn thấu được.

      “Vâng, gia!” Tả Diễm lĩnh mệnh lệnh xong liền lập tức thả người nhảy ra khỏi cửa sổ.

      ***************

      Hai ngày sau, Tô Vãn từ Lương Châu trở lại phủ tướng quân ở Kinh thành, về lý mà nàng phải về Vương phủ trước, nhưng nàng lại cố ý sai thị vệ về xin Việt Băng Ly cho nàng ở lại thếm mấy ngày. Ngoài dự kiến là Việt Băng Ly chút do dự nào mà lập tức đáp ứng nàng.

      Tương Tư bưng đĩa nho cho nàng, khó hiểu hỏi, “Vương phi nương nương, người muốn ở lại bao lâu?”

      Tô Vãn cười tủm tỉm nhìn Tương Tư, “Đương nhiên là phải xem diễn xong mới , đúng ? Chúng ta thể nghiệm thu thành quả mà được. Hơn nữa, ngươi cũng biết ta thích nhất là xem diễn. việc vui như vậy, là tốt biết bao!”

      Tương Tư hiểu được ý của nàng, bình tĩnh vuốt cằm. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, , “Vương phi, mấy ngày nữa là đại hội võ lâm giang hồ, biết người có hứng thú xem chút hay ?”

      “Đại hội võ lâm?” Tô Vãn cụp mắt, lại hỏi, “Ám Dạ Môn của chúng ta có thể tham gia ?”

      “Cái đấy.. Phải sang năm mới được, dù sao tham gia đại hội võ lâm cũng cần phải báo danh từ trước. Lần này chúng ta là xem giả như nào.” Tương Tư khẽ lay động quạt lụa trong tay, nhàng thổi khí oi nóng.

      là mùa hạ, trời nóng lên rất nhiều, nhưng cũng đến mức quá khó chịu.

      A Chích nhâm nhi rượu ngon, nghe được lời của Tương Tư lập tức qua đầu lại nhìn Tô Vãn, , “Tô Vãn, ta muốn xem Đại hội võ lâm, cùng . Rất vui đó!”

      Tô Vãn khinh bỉ liếc A Chích cái, vỗ lên đầu nó, “Toàn mùi khó ngửi, ngươi mau tắm ! là làm mất mặt Vương phi nương nương ta.”

      A Chích phát ra tiếng khinh thường, cứng rắn muốn chui vào lòng Tô Vãn, nàng muốn ném nó ra ngoài, tính tình càng ngày càng tệ, cuối cùng nàng chỉ có thể đầu hàng, nhìn Tương Tư , “Thu thập chút , chúng ta xem Đại hội võ lâm.”

      “Dạ, Vương phi!” Tương Tư nhìn động tác của A Chích liền buồn cười. A Chích là rất có linh tính!

      Lúc dùng bữa tối là giờ Dậu.

      Gia đinh đột nhiên chạy gấp vào phòng, nhìn Đại phu nhân Úc thị, kích động , “Đại phu nhân, người nhà mẹ của phu nhân gửi thư đến, là muốn phu nhân tự mình mở ra đọc.”

      Lâu Nghiên mở thư ra, thản nhiên phất phất tay, sau khi đọc xông trắng bệch cả mặt. Úc thị kiềm chết được, cầm thư lên đọc, cuối cùng hai mẹ con đều nên lời.

      Nhị phu nhân Ôn thị thân thiết hỏi, “Đại tỷ, xảy ra chuyện gì vậy, sao tỷ lại như vậy? Muội có thể giúp đỡ được gì ?”

      Mặt của Đại phu nhân hết trắng lại hồng, cả người run rẩy, “ biết vì sao bọn trộm mộ lại đào bới phần mộ tổ tiên của Úc gia, hơn nữa, vật bồi táng bên trong đều bị lấy sạch!”

      Lâu Thương Trạch vừa nghe, thở dài hơi, nhìn chằm chằm vào Ôn thị, “Đưa cho bà ấy trăm lượng bạc để ngày mai trở về Lũng Châu sửa sang lại phần mộ tổ tiên. biết là Úc gia các người gặp chuyện gĩ nữa, nhiều đời làm mệnh quan triều đình mà lại rơi vào kết cục này.”

      Đại phu nhân Úc thị vừa nghe, chỉ có thể nuốt uất ức vào trong bụng, vài câu cảm kích. Mà lúc này Tô Vãn lại đúng lúc mở miệng, “Phụ thân, sửa chữa phần mộ tổ tiên là việc lớn, hay là xuất thêm trăm lượng nữa , Vãn Vãn xuất tiền…”

      Lâu Nghiên nhịn nổi nữa, đứng lên, chỉ vào mũi Tô Vãn, mắng to, “Ngươi vừa Lũng Châu xảy ra chuyện. Lâu Vãn, co phải là do ngươi gây nên hay ?”

      Tô Vãn ngạc nhiên nhìn Lâu Nghiên, “Lâu gia Đại tiểu thư, Lâu Nghiên nương. việc gì cũng phải có chứng cớ, bản Vương phi có qua Lũng Châu hay chỉ cần hỏi hai thị vệ của Vương phu theo ta đến Lương Châu là biết. Nếu như ngươi cứ nhất định muốn oan uổng ta như vậy, chúng ta đến công đường, giải thích ràng chuyện này!”

      Nhị phu nhân Ôn thi cũng , “Nghiên Nhi, Vãn Vãn là Vương phi, sao có thể làm chuyện đó được. Chớ lung tung!”

      Lâu Nghiên tức giận, trừng mắt nhìn Ôn thị, để ý, tiếp, “ đường Lương Châu, ngươi bị ốm hai ngày, hay ngày này cũng đủ để ngươi đến Lũng Châu làm chuyện này, rốt cuộc có phải hay , Lâu Nghiên ta nhất định điều tra ràng. Phụ thân, xin người làm chủ!”

      Lâu Thương Trạch chưa lên tiếng.

      Tương Tư lại đột nhiên mở miệng, “Tướng quân đại nhân, thứ cho Tương Tư thẳng, những lời này của nô tỳ đều là , tuyệt đối thiên vị ai. Ở Lũng Châu, Úc Tri huyện hành xử quái dị, sợ là kết thù với ít người. Nếu như bọn họ muốn trả thù, việc động đến phần mộ tổ tiên cũng hề ngạc nhiên. Nô tỳ thấy Vương phi có lý do gì để đào phần mộ tổ tiên của Úc gia hết. Trừ khi có người có quỷ trong lòng, làm chuyện có lỗi với Vương phi.”

      Lâu Nghiên tức giận ném ly trà xuống đất, lên phía trước, giơ tay lên muốn tát Tương Tư, Tô Vãn cầm chặt tay của nàng ta, khinh nghễ liếc mắt cái, “Tương Tư sai, Lâu đại tiểu thư, ngươi phản ứng như thế này càng chứng tỏ ngươi có chuyện chột dạ sao?”

      Mặt Lâu Nghiên đỏ lên, nhất thời nghẹn lời, tìm được câu phản bác nào.

      Đại phu nhân Úc thị chậm rãi đứng dậy, trước mặt mặt Tô Vẫn, quỳ hai gối xuống đất, “ Vương phi nương nương, Nghiên Nhi hiểu chuyện, có chuyện gì đúng, người làm mẫu thân như ta đều nhận hết. Chuyện phận mộ tổ tiên của Úc gia bị đào trộm, liên qua gì đến nương nương, thỉnh người cần giận chó đánh mèo, trách phạt Nghiên Nhi.”

      Tô Vãn thả tay Lâu Nghiên ra, cúi người, tự mình nâng Úc thị dậy, “Đại nương, những lời này của người là xa lạ. Chúng ta là người nhà, ta làm sao có thể trách cứ tỷ tỷ chứ. Nhưng ra là tại tỷ tỷ chịu thủ hạ lưu tình.”

      Đáy mắt Đại phu nhân xẹt qua tia lãnh, Lâu Vãn biết điều. Ngay lúc khí cực kỳ xấu hổi Lâu Thương Trạch đứng dậy, toàn bộ đồ ăn bàn rơi hết xuống đât, “Nếu biết là người nhà, cả ngày tính tính lại, còn ra cái thể thống gì nữa! cần xem bản tướng quân như khí, mỗi việc các ngươi làm, bản tướng quân đều nhất thanh nhị sở*!”

      (nhất thanh nhị sở: biết ràng, chi li từng chút)

      Lộp bộp.

      Sắc mặt Đại phu nhân trắng bệch, Lâu Nghiên cúi gằm đầu xuống, chỉ có thần sắc của Tô Vãn là vẫn trấn định, phảng phất như hề liên quan đến nàng.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Đại hội võ lâm


      Editor: Hoàng Dung
      Beta: Tuyết Huệ

      "Ngày mai ngươi quay về Lũng Châu sửa chữa lại phần mộ tổ tiên , về phần chuyện này cho phép nhắc lại nữa. Nếu người nào nhắc tới, liền cút khỏi Lâu gia cho bổn tướng quân!" Dứt lời, Lâu Thương Trạch phất áo bào, tức giận trừng mắt Đại phu nhân cái. Sau đó, thản nhiên với Tô Vãn: "Đến thư phòng của ta."

      Tô Vãn khom nửa người, "Dạ, phụ thân."

      Cả người Đại phu nhân Úc thị vô lực ngã ngồi ghế, hoàn toàn ngờ Lâu Thương Trạch bao dung nàng ta đến như vậy. Lúc trước bà ta luôn luôn nghi ngờ, có phải người nam nhân này quên ân tình giữa bọn họ rồi ? Rốt cuộc nàng ta làm cái gì? Từng bước phá huỷ hòa khí vợ chồng họ sao?

      Tô Vãn đường theo sau Lâu Thương Trạch tới thư phòng, nàng vốn tưởng rằng phụ thân này ít nhất mắng nàng chuyện đào phần mộ tổ tiên của người ta, nhưng lại ngờ rằng……

      Lâu Thương Trạch nặng nề thở dài hơi, rồi tự mình đặt ly Bích Loa Xuân tới trước mặt của nàng, bình thản : "Vãn Vãn, ngày đại hôn khiến ngươi chịu khổ. Mấy năm nay ngươi cũng chịu ít đau khổ, đại nương ngươi là người như vậy, phụ thân ở trong này thay mặt nàng nhận lỗi. Ngươi có thể đừng hận đại nương của ngươi nữa ?"

      Tô Vãn nghe xong, hơi hơi nghi hoặc, vị phụ thân này ở trước mặt mọi người bày đủ loại dáng vẻ, ở trước mặt nàng lại trở nên hèn mọn như vậy. Rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì? Chẳng lẽ là áy náy, tuyệt đối có khả năng! Lễ phép bắt lấy tay của Lâu Thương Trạch "Phụ thân, Vãn Vãn so đo chuyện của đại nương. Chỉ là hi vọng phụ thân làm cho đại nương đừng tái diễn việc này, nếu để Vương gia nhận ra được điều gì, chuyện này dễ dàng che giấu như vậy đâu. Dù sao ám sát Vương Phi, đây là khiêu chiến với hoàng quyền (1)"

      Trong lời của Tô Vãn rất ràng, Lâu Vãn nàng phải là tứ tiểu thư phế vật của Lâu gia, mà là Vương Phi nương nương tôn quý. Nếu Đại tướng quân ngài dám đụng tới nàng, cũng phải trả cái giá lớn. Bởi vì nàng là người của hoàng gia, là hoàng tức(2) của đương kim thái hậu.

      (1) Hoàng quyền: quyền lực của hoàng gia
      (2) Hoàng tức: con dâu của hoàng gia


      Lâu Thương Trạch hơi kinh sợ, trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua tia sáng, cánh của đứa con trước mắt này càng ngày càng cứng. Cả gan làm loạn phần mộ tổ tiên của mệnh quan triều đình, hơn nữa còn có Vương gia ra mặt giải quyết. tại xem ra, nữ nhi của muốn bay lên trung, niết bàn trọng sinh. Trầm ngâm trong chốc lát, sâu kín thở dài hơi: "Vãn Vãn, Vương gia bên đó, ngươi hãy giúp che giấu phụ thân che giấu chuyện này, phụ thân ở đây tạ ơn ngươi."

      "Phụ thân, đừng như vậy. Vãn Vãn tổn thọ mất. Vãn Vãn tự biết mình cũng có chỗ đúng, về sau tự nhiên chiếu cố Lâu gia và phụ thân đại nhân." Tô Vãn cảm giác Lâu Thương Trạch biết chuyện đào phần mộ tổ tiên là do nàng làm, chẳng qua là nể mặt mũi của Việt Băng Ly nên đề cập tới thôi, nàng cũng thể tiến thêm được thước nào.

      Lâu Thương Trạch vuốt cằm, trong đáy mắt đều là vẻ cưng chìu, bỗng nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra hộp gấm màu đồng "Vãn Vãn, nhìn chút xem có thích hay ? Mấy ngày trước, lúc ta Việt Dương phát vật này. Nghĩ ngươi nhất định thích."

      Tô Vãn thoáng nghi hoặc mở hộp gấm ra, viên Dạ Minh Châu lẳng lặng nằm ở bên trong, theo màu sắc và cường độ ánh sáng có thể thấy được mức độ trân quý của nó. Đối với mấy thứ này, nàng có nhiều thích, nhưng trân bảo khó tìm như vậy, vị phụ thân này cũng dùng ít tâm tư . Hơi nghiêng người, thi lễ : "Đa tạ phụ thân tặng."

      "Đứng lên , con là hòn ngọc quý tay Lâu Thương Trạch ta, minh châu này rất xứng với con, đây là tuyệt phối. Đừng những lời khách khí như vậy, biết ? Bừa tối này, con cũng ăn được gì, để lát nữa ta bọn người hầu làm lại lần nữa rồi đưa đến Lâm Thủy Uyển của con." Thái độ Lâu Thương Trạch so với trước kia còn tốt hơn vài phần, thậm chí thổi phồng cảm giác ở lòng bàn tay. ( hiểu câu cuối lắm nên để nguyên cv)

      Tô Vãn bình tĩnh lui ra, đường mòn, liên tục suy tư vấn đề, nàng đào phần mộ tổ tiên của người ta, chắc chắn chọc cho Úc gia báo quan phủ, nhưng chuyện này lại yên bình giống như có chuyện gì phát sinh. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, hôm đó Cẩm Tố nghe xong lời nàng liền , chẳng lẽ Việt Băng Li biết được ? Nên ở phía sau giúp nàng?

      Nghĩ đến đây, có hơi hỗn loạn. Trước đây người nam nhân kia lợi dụng mình, nhưng bây giờ lại đối với nàng tốt như vậy, xuất phát từ mục đích gì? Nàng cũng đoán ra, cẩn thận đích nhớ lại những chuyện xảy ra với , ngược lại cảm giác được đối với mình rất sủng ái.

      Ha ha. . . . . .

      từng lợi dụng cũng là lợi dụng. Làm sao cũng thể nào xóa sạch được dấu vết đó.

      . . . . . . Đường phân cách. . . . . .

      Tô Vãn nhàn rỗi nên muốn ra ngoài du ngoạn ngày, Lâu Thương Trạch cũng có hỏi nhiều liền đồng ý. Ngược lại Nhị phu nhân Ôn thị liên tục dặn dò nàng phải cẩn thận dọc đường, còn cứng rắn muốn nàng mang theo hai thị vệ vương phủ trước, may mắn nàng thông minh nên cự tuyệt được.

      Ngồi xe ngựa tới kinh đô Nam Sơn, đại hội võ lâm được tổ chức ở nơi đó mỗi năm lần.

      Tô Vãn mang khăn che mặt tiến vào, sau khi ngồi xuống liền thấy được người quen, lại là Ngọc Vô Ngân, cũng chính là ngọc diện công tử, cung chủ linh cung giang hồ. nhìn Tô Vãn, cũng là liếc mắt cái liền nhận ra, ngồi vào bên tay trái của nàng " là trùng hợp."

      "Ha ha. . . . . . Là vừa vặn trùng hợp." Tô Vãn lạnh nhạt liếc Ngọc Vô Ngân cái, liền nghiêm túc quan sát biểu diễn lôi đài.

      Giọng Ngọc Vô Ngân sâu kín vang lên: " biết Vãn Vãn nương có cơ hội lên biểu diễn phen hay ? Bản công tử là cực kỳ tò mò với võ nghệ của Vãn Vãn nương."

      Tô Vãn ở bên cạnh liếc mắt nhìn Ngọc Vô Ngân cái, vẻ mặt lạnh nhạt giống như đám mây trời, cười mà . Làm cả người nàng tự có cỗ trong trẻo lạnh lùng, tao nhã.

      Đây là lần đầu tiên Tô Vãn nhìn thấy hình ảnh như vậy, các đại chính phái từ bốn phương tám hương cùng lên sân khấu, biểu diễn tuyệt học của môn phái mình. Nhìn tới nhìn lui, Tô Vãn cũng cảm thấy có gì lạ. Tương Tư nhà nàng cũng có thể lên lấy cái chức minh chủ võ lâm trở về.

      Nghĩ đến đây, tiếng đồng la vang lên, nam nhân chủ trì đại hội võ lâm cao giọng quát: "Kế tiếp lên sân khấu chính là Ngọc Vô Ngân cung chủ Linh Cung khiêu chiến với Giải Ngữ của phái vô tình."

      Tô Vãn nghe vậy, hơi nâng cao tinh thần. Nâng mắt lên, chỉ thấy Ngọc Vô Ngân bộ áo bào trắng phiêu phiêu, tay cầm sáo ngọc, toàn thân cao thấp đều lộ ra loại hơi thở tuyệt luân giống như tiên nhân. Tô Vãn nhìn thấy vậy, đáy mắt trong suốt lộ ra tia tán thưởng.

      Tiếng đồng la vang. . . . . .

      Luận võ chính thức bắt đầu.

      Giải Ngữ chưởng môn của phái vô tình chủ yếu lấy nhuyễn kiếm để công kích, nhưng mà Ngọc Vô Ngân lại lấy để công kích, nhìn qua hai người này khó so chiêu với nhau, khoa tay múa chân cũng phải đặc biệt xuất sắc. Tô Vãn nhấc lên ít tinh thần, làm sao cũng nghĩ đến, Ngọc Vô Ngân này lại thâm tàng bất lộ, luật cực kỳ độc đáo, hơn nữa thân thủ cực nhanh.

      Trong vòng ba chiêu.

      Ngọc Vô Ngân thoải mái đánh thắng vị nương Giải Ngữ kia.

      Người kế tiếp lên khiêu chiến, chẳng qua đều là tiểu nhân vật. Người thắng trận đại hội võ lâm này hiển nhiên là Ngọc Vô Ngân thôi. Nhìn đến đây, khóe miệng nhàng nâng lên "Chúc mừng Ngọc công tử thắng lợi."

      Ngọc Vô Ngân cũng vung tay áo, cười tao nhã: "Hiếm khi được Vãn Vãn nương cổ vũ, nếu Ngọc mỗ cũng có động lực đánh thắng trận đấu này."

      Hóa ra Tô Vãn nàng là động lực cho , lời mập mờ như thế cũng có thể ra khỏi miệng. biết nàng gả cho Việt Băng Ly, hay là giả biết. Hoặc là cố ý sa vào, đoán ra, tự nhiên lựa chọn im lặng rút lui.

      Ngọc Vô Ngân ngắm nhìn bóng dáng xa của Tô Vãn, ý cười nơi khóe lại càng sâu hơn. Tô Vãn. . . . . . là nữ tữ thú vị cỡ nào?
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Hãm Sâu Vào Biển Lửa.


      Edit: Bất Niệm
      Beta: Tuyết Huệ

      Xe ngựa của Tô Vãn vừa đến trước cổng của phủ tướng quân bị chiếc xe ngựa xa hoa chặn lại, Việt Băng Ly mặc trường bào màu tím bước ra từ trong xem, vươn tay với Tô Vãn, “Vãn Vãn, bản vương tới đón nàng hồi phủ.”

      Tô Vãn nhìn bàn tay trắng nón của , do dự biết có nên đặt tay mình vào đó chi nha tiếng, cửa lớn của phủ tướng quân bị người dùng lực đẩy ra.

      Đại phu nhân và Lâu Nghiên thu thập xong hành lý để đến Lũng Châu,cả hai ra ngoài, trong phút chốc, Tô Vãn liền cằm chặt tay của Việt Băng Ly, cố ý như vô tình nhìn thấy Đại phu nhân, cười nhu thuận, “Làm phiền Vương gia phải xa như vậy tớ đón Vãn Vãn hồi phủ, Vãn Vãn là thụ sủng nhược kinh*.”

      (thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh sợ.)

      Việt Băng Ly là người thông minh, làm sao lại ý tứ trong lời của nàng được, rất tự nhiên phối hợp với nàng, nhín về hai mẹ con thi lễ ở phía sau, ôm lấy eo của Tô Vãn, ôn hòa cười, “Vãn Vãn là ái thê của bản vương, là bảo bối trong lòng bàn tay của ta, nhất định bản vương phải bảo vệ nàng rồi.”

      Tô Vãn thầm chậc chậc hai tiếng, nam nhân này đúng là biết diễn trò, trước mặt mọi người mà có thể ra lời buồn nôn như vậy mà mặt đỏ, tim đập, lưu loát ràng. Nàng khẽ liếc mắt qua Đại phu nhân, giả bộ kinh ngạc, “A, Đại phu nhân và tỷ tỷ đến đây lúc nào vậy, Vãn Vãn cư nhiên phát ra, là thất lễ!”

      Đại phu nhân đanh mặt lại, Lâu Nghiên luôn chịu nổi bị người ta ủy khuất, vừa muốn nhảy lên bị Úc thị túm lại, khom người , “Vương gia, Vương phi, bên ngoài rất nóng, mời hai vị vào phủ.”

      Việt Băng Ly nhìn mặt trời, khẽ phất tay, kéo tay Tô Vãn vô cùng thân thiết, “Đại phu nhân, còn sớm nữa, trong Vương phủ còn có chuyện cần xử lý, ta và Vãn Vãn phải hồi phủ. Tương tư, thu thập hành lý cho Vương phi.”

      Tương Tư khom người, lên tiếng trả lời, “Vâng, thưa Vương gia.”

      Tô Vãn nhìn Đại phu nhân Úc thị và Lâu Nghiên, đáy mắt lộ vẻ cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đại phu nhân, ngươi có kết cục như hôm nay chính là do chính ngươi ban tặng, nếu ngươi chịu an phận, có hôm nay sao? Nhưng mà, lần này chỉ là chút giáo huấn nho thôi, ngày khác lại tiếp tục, đến khi cả nhà của ngươi bị thiêu hủy mới thôi. Tô Vãn nàng tuyệt tối biết nhường nhịn như Lâu Vãn.

      Trong xe ngựa xa hoa, A Chích sớm nằm đệm, hưởng thụ rượu ngon.

      Nhất thời, Tô Vãn đầu đầy hắc huyến, tiến lên nắm tai của A Chích, “Đây là rượu do Hoàng Thượng ban thưởng cho Vương gia, ngươi được uống!”

      Việc Băng Ly cầm tay Tô Vãn, lắc đầu cười yếu ớt, “ sao, nếu A Chích thích xem như bổn vương thưởng cho nó !”

      Tô Vãn tức giận, rút tay về, lời nào, làm như nghe thấy gì. Tâm Việt Băng Ly lộp bộp chút, nhưng Tô Vãn lại quay đầu , “Vương gia mà sủng A Chích như vậy, chỉ sợ nó nháo lên trời.”

      Việt Băng Ly mỉm cười tao nhã, khẽ vuốt lông dài của A Chích, “Chỉ cần là của Vương phi, nó có muốn lên trời bản vương cũng đáp ứng!”

      A Chích nghe được lời này kinh ngạc, nâng mắt lên nhìn Tô Vãn, chú ý xem nàng có tia cảm xúc nào , nhưng mà nó phải thất vọng rồi, cái gì cũng phát được. giây kia, nó muốn biết nữ nhân này suy nghĩ cái gì.

      Tô Vãn kinh hãi, nhưng sớm có thói quen thu liễm tâm tình, nàng bình tĩnh nhìn Việt Băng Ly, cười, “Vương gia là làm cho Vãn Vãn thụ sủng nhược kinh.”

      Việt Băng Ly sang sảng cười ra tiếng, bống nhiên cầm mấy khối điểm tâm bàn lên, “Đây là nho ướp lạnh, nàng nếm thử xem, hương vị như thế nào?”

      Tô Vãn vuốt cằm. người đút, người ăn. Có vẻ rất ân ái. A Chích thích ý tiếp tục uống rượu, thưởng thức hình ảnh tài tử xứng giai nhân trước mắt. Suy nghĩ chút, cảm xúc của Tô Vãn hình như rất phức tạp, ràng là có cảm động nhưng lại cố kỵ.

      Qua vài canh giờ, rốt cuộc cũng về tới Vương phủ. Đại khái là vì tham gia Đại hồi võ lâm chuyến, thân thể có chút mệt mỏi, Tô Vãn nằm xuống tiểu tháp trong xe, hai mắt nhắm chặt. Nhưng trước mắt nàng lại luôn ra vẻ mặt ôn hòa như ngọc của Việt Băng Ly và những câu buồn nôn động lòng người của .

      Tay mềm bỗng dưng nắm chăặt lại, khăn lục bị miết đến mức xuất vết nhăn. Tâm của nàng, loạn thành mảnh…….

      ***************

      Sau bữa tối, Đại Uyển của Vương phủ tràn ngập ánh đèn, đêm hè, gió lành lạnh khiến người ta có cảm giác đặc biệt khoan khoái. Đêm dần dần đen lại, vạn vật yên tĩnh. Đột nhiên, vang lên tiếng la, “Chính điện của Vương phi cháy rồi!” Tiếng kêu quái dị vang lên trong đem, rung chuyển cả Vương phủ.

      Tiếng mở cửa, tiếng bước chân hỗn độn, còn có cả tiếng kêu hoảng sợ.

      Việt Băng Ly đọc sách trong thư phòng, phút chốc nghe được tiếng kêu kia đứng bật dậy, cần nghĩ ngờ liền mở cửa chạy ra ngoài, trùng hợp gặp được Tả Diễm, thần sắc bối rối , “Gia, sơ tán tất cả mọi người ra khỏi tẩm điện, nhưng thấy Vương phi.”

      Việt Băng Ly nhíu chặt chân mày, lĩnh lĩnh dứt bỏ ngăn trở của Tả Diễm. Chạy đến nơi thấy chính uyển của Vương phi chìm trong biển lửa, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý. Việt Băng Ly xách xô nước lên dội lên người mình cho đến khi ướt đẫm mới thôi, lời liền vọt vào trong biển lửa trước kinh ngạc của mọi người.

      Nguyên Cẩm Tố chạy tới liền nhìn thấy mà như vậy, nhất thời sợ đến mức tái nhợt cả mặt, “Lửa lớn như vậy sao các ngươi lại để cho Vương gia chạy vào trong, các ngươi muốn chết phải ? Còn mau cứu Vương gia!”

      Gia đinh nhìn nhau, sợ tới mức cứng đơ toàn thân, bảo bọn họ vào khác gì bảo bọn họ tìm chết. Tất cả sợ hãi nhìn về phía Tả Diễm, hạ nhân có thân phận cao nhất trong Vương phủ.

      Tả Diễm nhìn Nguyên Cẩm Tố, , “Chuẩn bị nước, lập tức dập lửa!”

      Nguyên Cẩm Tố ngờ Tả Diễm lại phản ứng như thế, lên muốn tát Tả Diễm cái lại bị Tả Diễm bắt được tay, “Nguyên tiểu thư, lúc này tiểu thư nên im lặng hơn!”

      “Tả Diễm, ngươi thân là hộ vệ bên người Vương gia, tại lại trơ mắt nhìn Vương gia nhảy vào trong biển lửa, cái gì cũng làm, ngươi xem có nên đánh hay ?”

      Tả Diễm nặng nẽ thả tay của Nguyên Cẩm Tố ra, lạnh mặt, gằn từng tiếng ràng, “Vương gia võ công cao cường, người vọt vào biển lửa là vì muốn cứu Vương phi, nếu như chúng ta dập được lửa, chính là giúp Vương gia giảm bớt gánh nặng! Lập tức lấy nước tới dập lửa!”

      ! Tả hộ vệ!” Gia đinh và thị về trong phủ đồng loạt lên tinh thần, lấy nước trong hồ đến dập lửa.

      Bất quá, chỉ chốc lát sau, Việt Băng Ly ôm Tô Vãn hôn mê ra mà bị tổn hao chút nào, chỉ có áo bào bị đen mất mảng lớn. bước nhanh như bay, lạnh lùng phân phó, “Tả Diễm, lập tức vào cung tuyên Thái y đến phủ!”

      “Dạ, thưa Vương gia”

      Toàn bộ Vương phủ nhất thời náo loạn.

      Vương phi hôn mê bất tỉnh, Vương gia lo lắng đến độ thức cả đêm chăm sóc Vương phi.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :