1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Thần Thú Bạch Hồ


      Edit: Bất Niệm
      Beta: Diễm

      Tô Vãn nghe Bạch Hồ xong, nhất thời cảm thấy thế giới kỳ ảo, ở thế kỷ 21, chưa có việc là nào nàng chưa gặp qua, nhưng thế nào cũng ngờ, ở đây lại gặp được chuyện kỳ lạ như thế này, khóe miệng gọi lên tà ác, “Thần thú? Ngươi xem ta là hài tử ba tuổi sao, làm sao biết ngươi có đúng là thần thú hay ?”

      Bạch Hồ nghe Tô Vãn xong, cảm thấy nữ nhân này khiêu khích mình, nhảy lên dùng móng vuốt bắt lấy áo của nàng, “Ta hối hận vì cứu nữ nhân ai ra gì như ngươi! Mau biến khỏi tầm mắt của ta!”

      Tô Vãn ôn nhu bắt lấy móng vuốt của nó, thở dài hơi, nhàng xoa xoa đỉnh đầu của . “Tiểu Bạch ngoan, bình tĩnh! Xét thấy ngươi vừa cứu ta, ta mời ngươi làm hộ vệ, được ?”

      Bạch Hồ nghe xong, đầu đầy hắc tuyến, thiên hạ cư nhiên có nữ nhân như vậy, ràng là nàng nợ , nhưng lại mặt dày muốn làm hộ vệ cho nàng, quả thực là ô nhục thân phận cao quý của ! Khó chịu gầm , “Nữ nhân coi ai ra gì, ngươi nằm mơ !”

      “A, hóa ra là giấc mơ. Nhưng ta muốn cho Tiểu Bạch nghe chuyện, nếu ngươi cứ ở trong núi như này, sớm muộn cũng bị người ta bắt làm sủng vật như Bạch Hồ bình thường. Ai da, ngươi theo ta, nháy mắt thăng cấp thành thần thú vô cùng cao quý, giường cao gối ấm, hơn nữa còn được mỹ nữ ôm ấp.” Tô Vãn khẽ chuyển con ngươi, ngón tay khẽ vuốt tóc dài của Bạch Hồ, chậm rãi giải thích.

      Bạch Hồ nghiêng đầu suy nghĩ, đồng thời xem xét nữ nhân trước mặt, bỗng dưng trừng lớn hai mắt, từng bước lui ra phía sau, lông mao toàn thân dựng đứng lên, “Ngươi thực là….”

      Tô Vãn nhìn phản ứng của nó, có vẻ như nó biết, “Những gì ngươi nghĩ đều là ! Ta là Vương Phi của đương triều đệ nhất Vương gia, Lâu Vãn, bất quá nàng ta chết rồi, tại là linh hồn khác. Hơn nữa, linh hồn này thuộc về thời đại này.”

      Bạch Hồ nghe xong, điên cuồng nhảy lên người Tô Vãn, nàng tay mắt lanh lẹ đỡ lấy thân thể của nó, “Náo loạn như thế làm gì? Ngươi phải là thần thú cao quý sao? Tao nhã đâu hết rồi.”

      “Hừ… Buông tay, lấy móng vuốt của ngươi ra…” Bạch Hồ cao ngạo liếc Tô Vãn, lạnh lùng ra lệnh.

      Tô Vãn đặt Bạch Hồ vào lòng mình, nâng đầu của nó lên, cười đến vô hại, “Bạch Hồ tiên sinh, ngươi cần phải lo lắng, đối với những người biết thân phận của mình, ta chưa bao giờ thủ hạ lưu tình. Ở bên cạnh ta làm hộ vệ, vẫn tốt hơn là bị quăng đường đúng , ngươi tự mình suy nghĩ !”

      Bạch Hồ có thể khẳng định mình gặp phải nữ nhân ti tiện, cứu nàng, báo ân thôi , còn muốn uy hiếp nó.. A a.. là buồn bực, “Tô Vãn, ngươi mà cũng là nữ nhân sao? Cha mẹ ngươi dạy ngươi nhân nghĩa đạo đức sao? Ngươi hẳn phải hiểu được như thế nào là cảm ơn, cảm ơn! Ngươi hiểu hay …”

      “Tô Vãn có đọc sách, chỉ biết giết người, hơn nữa thích nhất là bỏ đá xuống giếng, thế giới của ta có lắm quy củ như vậy.” Tô Vãn ngưng tụ nội lực vào đầu ngón tay, chỉ cần hơi dùng sức tiểu Bạch Hồ trước mặt chết thảm.

      Bạch Hồ đương nhiên biết chuyện này, khóc ra nước mắt đầu hàng, “Nhớ kỹ, ta chỉ đến chỗ ngươi ăn uống! Có chuyện gì nguy hiểm, ngươi tự mình làm!”

      “Ta đường đường là Vương Phi, làm gì có chuyện gì nguy hiểm? Nhiều lắm là cả ngày ở trong nhà, ngắm châu báu, ăn món ngon.” Tô Vãn thấy tiểu gia hỏa này thỏa hiệp, trong lòng vui mừng. Người có thể nhìn ra thân phận của nàng, nhất định là đơn giản.

      Bạch Hồ vừa nghe đến món ngon, hai mắt liền sáng lên, thèm dãi hỏi, “Có rượu ngon ?”

      “Đương nhiên là có, ngươi nghe đến rượu trong hoàng cung chưa? theo ta, bảo đảm ngươi được uống.” Tô Vãn tà ác cong khóa miệng, hóa ra là nó ham thích thứ này.

      “Ta muốn uống.. Tô Vãn, ta muốn rượu…” Bạch Hồ vừa nghe liền kích động nhảy lên, thân mình mập mạp lắc lư mặt đất, Tô Vãn có chút xấu hổ thay cho nó.

      Mập như vậy, nó thấy vất vả sao?

      ***************

      Màn đêm buông xuống, Việt Băng Ly lật tung kinh thành lượt nhưng vẫn tìm được Tô Vãn. Ngồi trong xe ngựa, xoa xoa mi tâm, hay là nàng nhân cơ hội chạy trốn? Hay là xảy ra chuyện? nữ nhân có hứng thú, đột nhiên lại rời , tất nhiên có cảm giác đơn!

      Lâu Vãn!

      Nàng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương đâu, cho dù nàng có tới địa ngục, bổn vương cũng tìm Diêm Vương đòi người.

      Hííí….

      Tả Diễm đột nhiên kìm dây cương, kinh ngạc nhìn người chắn trước xe ngựa, tà áo tung bay, vai nàng ta là con Bạch Hồ, bởi vì bóng đem cản trở nên nhìn ngũ quan của người kia. Chẳng lẽ là Vương phi sao?

      Việt Băng Ly vén rèm xe lên, con ngươi khóa chặt người nữ tử phía trước, nàng tao nhã xoay người, cả mặt dơ bẩn nhưng đôi mắt lại như Dạ Minh Châu lóe sáng trong đêm tối.

      “Vương gia.. Thiếp thân về trễ..” Tô Vãn tiêu sái tiến lên, nửa quỳ, thanh bình tĩnh. Quần áo người nàng hầu như rách hết, cổ tay cũng bị thương.

      Việt Băng Ly gì, lập tức ôm Tô Vãn lên xe, vén tay áo dài của nàng lên, tự mình lấy khăn lau sạch máu rồi bôi thuốc lên vết thương, đồng thời thấp giọng an ủi, “ đau.”

      Tô Vãn bình tĩnh rút tay về, “ sao, Vương gia cần tự mình động thủ, biết nha hoàn hồi môn của thiếp thân có bình an vô hay ?”

      Việt Băn Ly liếc nàng cái, lại nắm lấy tay của nàng, chặt chẽ cho nàng cử động, đồng thời thấp giọng , “Ba người đều sao, chỉ là bị trúng ít mê dược. Chuyện này, bổn vương thay Vãn Vãn điều tra ràng.”

      Tô Vãn đạm mạc đáp tiếng. Tay kia nhàng vuốt đầu Bạch Hồ, trước mắt lên cảnh tượng chém giết ban ngày, nhíu mi lại, con ngươi trành ngập lãnh ý, thù này báo, nàng phải họ Tô!

      Việt Băng Ly nhìn Tô Vãn vuốt ve Bạch Hồ, vươn tay muốn chạm vào lại bị nó cao ngạo từ chối, Tô Vãn thấp giọng cười ra tiếng, “Vương gia, đây là sủng vật của Vãn Vãn, nó thích bị người khác chạm vào đâu.”

      “Ra thế. Nghe khẩu khí của Vãn Vãn giống như phân giới tuyến với bổn vương, từ nay về sau, nàng chính là thê tử của bổn vương, nàng là bổn vương, bổn vương là nàng.” Việt Băng Ly gắt gao nhìn Bạch Hồ khiến nó phút chốc cảm thấy vị Vương gia này tuyệt đối đơn giản, nghĩ nghĩ liền mặc định người này mới là đại chủ nhân, còn Tô Vãn chỉ là tiểu chủ nhân, lập tức chân chó chạy tới cọ đầu vào trong lòng ( D: phũ thế đấy ) )

      Tô Vãn tức giận, hận thể ném Bạch Hồ xuống xe, làm cái gì mà nó lại nịnh nọt như vậy, là cố ý ném mặt mũi của nàng phải ? Vừa mới nãy còn mình là của riêng mình, lúc này lại chạy đến trong lòng người khác.!
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Thanh mai trúc mã của
      Edit: Shaila
      Beta:Tuyết Huệ

      Ban đêm, lúc trở lại Vương phủ. Tương Tư tỉnh lại, tự mình chuẩn bị nước, thảo dược thả vào trong thùng tắm để đả thông kinh mạch cho Tô Vãn. Tô Vãn lẳng lặng dựa vào thùng gỗ, sâu kín : "Tương Tư có manh mối sao?"

      "Ở Tướng quân phủ, người hận Tứ tiểu thư đến chết chỉ có duy nhất người. Hơn nữa, thuốc mà đánh ngất chúng ta đều của Tướng quân phủ.Cho nên, Tương Tư cả gan cho rằng là người kia. . . . . " Tương Tư bị Tô Vãn phất tay chặn lại, "Chuyện này Tứ tiểu thư bỏ qua như vậy đâu!"

      Tương Tư cảm nhận được nàng tức giận. Dù sao cuộc sống ở Tướng quân phủ của các nàng rất đen tối có thể sống sót được là kỳ tích. Cung kính cúi đầu: "Tương Tư đều tra ràng. Nhưng Tứ tiểu thư! Chúng ta lại có chứng cứ. Mà sát thủ cũng chết rồi, e rằng. . . . . "

      "Về sau kêu Việt Vương phi ! Chuyện này Bổn Vương phi tự biết sử lý. Các ngươi cứ thay ta để ý mọi chuyện trong Vương phủ là được. Ta vừa đến đây, có rất nhiều chuyện cần phải biết!" Trong gian mờ ảo của hơi nước, dung nhan khuynh thành như như càng khiến nàng xinh đẹp, độc đáo hơn.

      Tương Tư sờ cằm, "Dạ, Việt Vương phi!"

      "Ừ, lui xuống . Nghỉ ngơi cho tốt."

      "Dạ!"

      Tô Vãn ngâm trong thùng tắm gần ba canh giờ mới đứng dậy. Mặc chiếc áo đơn giản, ngáp cái rồi đến tẩm điện của Vương phi. lúc chuẩn bị ngủ lại thấy Vương gia phu quân ngồi ở vị trí thượng vị đợi nàng.

      "Vương gia..."

      Việt Băng Ly lập tức đứng dậy, vô cùng thân thiết vòng tay qua eo nàng, "Vãn Vãn! Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. . . . . "Còn chưa xong, Tô Vãn ngắt lời: "Vương gia! Vãn Vãn mệt mỏi. Muốn nghỉ ngơi trước ạ. Hơn nữa, chúng ta chính thức hành lễ, nếu cứ làm vậy chỉ sợ hợp lễ nghi thôi!"

      Việt Băng Ly thản nhiên vuốt cằm, ôn nhuận như ngọc, ưu nhã , "Vậy ngày mai Vãn Vãn cùng Bổn vương bái đường. Hi vọng Vãn Vãn được quên!"

      "Tất nhiên ạ! Hồi Vãn Vãn cũng được đọc 《khuê huấn》. Đêm khuya, thỉnh Vương gia hồi viện nghỉ ngơi ạ." Tô Vãn hơi khom người xuống, tư thái tao nhã, nhu thuận lời nào kể xiết.

      Việt Băng Ly vung bào rời , còn quên tặng cho Tô Vãn nụ cười đầy thâm ý. Bạch Hồ ngồi cên cũng cười lên tiếng: "Này này, hóa ra ngươi cũng có lúc ôn nhu như thế nha!"

      Tô Vãn khó chịu liếc mắt nhìn Bạch Hồ cái, rồi nhéo lỗ tai nó, "Tiểu Bạch! Ta cho mi biết, mi là của ta. được thân thiết với tên hồ ly kia biết hả? Mi cứ coi là đồng loại của mi ."

      "Sai! Ta bao nhiêu lần rồi ta phải hồ ly. Ta là thần thú cao quý." Mỗi lần bị là hồ ly. Là nó cực kỳ kích động nhảy choi choi lên, nước miếng văng lung tung mà giải thích.

      Tô Vãn ngáp cái, thèm nhìn nó nữa, vui vẻ chui vào ổ chăn. Nàng vĩnh viễn nhớ kỹ, đó lần lần đầu tiên cũng là lần duy nhất nàng mơ giấc mơ hãi hùng.

      Khi đó, nàng đến đường cùng. Lạnh lẽo cùng sát khí bao vây nàng gắt gao. Cái cảm giác hoảng sợ có đường lui khiến nàng bừng tỉnh lúc nửa đêm, trán toát mồ hôi lạnh.

      ... Phân cách tuyến...

      Sáng sớm hôm sau, dựa theo lễ tiết tiến hành rồi bái đường, nàng cũng có chút dần quen thuộc với Vương phủ. Đồng thời chính thức nhận vị trí chủ mẫu của Vương phủ, tiếp quản phòng thu chi cùng chìa khóa và các loại sổ sách .

      Tô Vãn mệt mỏi nhìn bàn tính cùng sổ sách trước mặt, rồi cười khanh khách : "Thời gian qua quả làm phiền Nguyên phu nhân phải để ý giúp Vương gia xử lý mọi việc lớn trong Vương phủ. Sau này, bà có thể nghỉ ngơi được rồi, việc này cứ giao cho Vãn Vãn là được."

      Vị này là Nguyên phu nhân, tên là Cố Ngọc Mai nhưng Phu gia họ Nguyên. Nghe đó là nhũ mẫu của muội muội Việt Băng Ly. Trước kia chịu tang chồng, chỉ có nữ nhi độc nhất lại có nhà để về. Việt Băng Ly để bà sống tại Vương phủ. Sống khoảng thời gian khá lâu rồi. Bà ấy vốn là chủ mẫu đại gia tộc cho nên Việt Băng Ly hoàn toàn tín nhiệm giao mọi việc trong Vương phủ cho Nguyên thị.

      Nguyên thị cười hiền lành, "Lão thân có thể chia sẻ giúp Vương gia đó là vinh hạnh của lão thân. Về sau phải phiền Vương phi nương nương rồi." Dứt lời, kéo nữ tử thanh tú đứng đằng sau lên, "Đây là tiểu nữ Cẩm Tố."

      Tô Vãn thản nhiên nhìn lướt qua Nguyên Cẩm Tố, nàng ta cực kỳ nhát gan, dường như giống với nữ tử cuồng vọng mà nàng gặp ở Lâu gia. Hơn nữa, tư thái nhàng, giống với người tập võ.

      Nguyên Cẩm Tố được Nguyên Thị thúc giục, khiếp sợ, hành lễ, giọng : "Cẩm Tố khấu kiến Vương phi!"

      Tô Vãn nâng Cẩm Tố dậy, tay cầm mười ngón tay của nàng ta, cảm giác mềm mại xương, hơn nữa thân thể mềm mại như vậy chắc là thường xuyên tập múa, vỗ bàn tay của nàng ta, mềm giọng hỏi: "Cẩm Tố nương thường xuyên tập múa sao?"

      Nguyên thị nghe thấy, sắc mặt trở nên trắng bệch, "Vương phi nương nương! Cẩm Tố từ thân thể yếu đuối, cho nên thể tập võ."

      "Nguyên phu nhân cần hoảng hốt. Tuy rằng ta biết ở nước chúng ta lấy võ làm trọng. Nhưng nếu Cẩm Tố vui chỉ cần mình thích là được rồi. Nữ nhi có mua uyển chuyển cũng là chuyện tốt."

      Nụ cười của Nguyên phu nhân đông cứng lại, mà Nguyên Cẩm Tố vui sướng nhìn Tô Vãn: "Vương phi nương nương! Ngài thích múa sao?"

      Tô Vãn còn chưa kịp trả lời, Nguyên phu nhân giữ chặt tay Nguyên Cẩm Tố, " thể mạo phạm Vương phi nương nương. Thời gian còn sớm nữa, con về phòng trước . Mẫu thân còn chút việc, trở về. . . . . "

      Nguyên Cẩm Tố nhìn Tô Vãn cái, kéo tay Nguyên phu nhân, giọng : "Mẫu thân! Người nhất định phải giúp con với Vương phi nương nương. Cẩm Tố thích Ly ca ca."

      Sắc mặt Nguyên phu nhân kinh ngạc, lập tức nháy mắt với nha hoàn đưa Nguyên Cẩm Tố ra khỏi phòng.

      Tương Tư đứng bên, khóe miệng nở nụ cười đầy thâm ý. Hóa ra, vị tiểu thư này thích Vương gia. Lại dám cả gan kêu mẫu thân nể tình, chắc tạm thời muốn trở thành Trắc phi rồi. Vị tiểu thư này ăn nhờ ở đậu lại là con nhà thương gia, làm thiếp thất còn có thể nhưng làm Trắc phi khả năng này cũng quá . Cho nên mới đến cầu Vương phi rồi. . . . .

      Tô Vãn chờ Nguyên phu nhân mở miệng, lập tức : "Cẩm Tố chắc cũng phải mười sáu rồi, hứa gả cho ai chưa?"

      Nguyên phu nhân nghe thấy, mặt cũng sầu muộn, định gì nhưng rốt cuộc cũng mở miệng được, Tô Vãn thu hết vào đáy mắt, cười tiếng, "Nguyên phu nhân muốn cứ thẳng . Vãn Vãn lắng nghe!"

      "Vương phi nương nương! Thỉnh ngài thuyết phục Vương gia nạp Cẩm Tố làm trắc phi. Lão thân biết thân phận Cẩm Tố hèn mọn. Nhưng nha đầu kia từ lớn lên cùng Vương gia, ái mộ ngài ấy bao nhiêu năm nay. phải Vương gia lấy chồng. Trước đó vài ngày, thấy Vương gia muốn thành thân thiếu chút nữa tìm cái chết." Nguyên thị khóc lóc kể lể.

      Tô Vãn nghe vậy, nội tâm lộp bộp chút, hóa ra hai người này là thanh mai trúc mã. Theo lý mà nếu Vương gia muốn nạp nàng ta làm trắc phi quả dễ như trở bàn tay. Vì sao tự cầu Vương gia mà lại đến tìm nàng? Vương phủ xa lạ này còn thâm sâu hơn cả Tướng quân phủ, nàng phải thận trong mới được, tuyệt đối thể tính sai bước nào. đến trước mặt Nguyệt thị, tự mình nâng bà ta dậy, dùng khăn lụa lau nước mắt cho bà: "Nguyên phu nhân! Chuyện này Vãn Vãn cũng thể tự mình làm chủ. Vậy đêm nay Vãn Vãn thử với Vương gia xem. Nếu như Vương gia ngại, vậy . . . . . "

      Nguyên thị nghe đến đó, kinh hỉ đánh gãy lời Tô Vãn, " vậy chăng?"
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Đêm tân hôn khác


      Edit: Yên Ngữ
      Beta:Tuyết Huệ

      Tô Vãn đem Nguyên thị ngồi xuống bảo tọa làm bằng cây tử đàn, dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt gật đầu, Tương Tư lả lướt tiêu sái tiến lên: "Vương phi, tới giờ rồi, ngài phải đến phòng khách dùng bữa, Vương gia là ở nơi đó chờ ngài."


      Nguyên thị nhìn Tương Tư như vậy, bật người đứng dậy, "Vậy lão thân quấy rối nương nương cùng Vương gia dùng bữa tối, xin cáo từ."


      "Thủy Nguyệt đưa Nguyên phu nhân trở về lầu ba." Tô Vãn mắt liếc nhìn Thủy Nguyệt, phân phó.


      Thấy Nguyên thị sau khi xa, Tương Tư nhấc mi : "Nương nương, người muốn nhúng tay vào chuyện này chứ?"


      "Tương Tư ngươi thấy thế nào?" Tô Vãn nhìn Tương Tư, cười hỏi.


      Tương Tư suy tư lát, nhìn Tô Vãn ngôn từ sắc bén rằng: "Nếu là thanh mai trúc mã, Vương gia cần bất luận kẻ nào đề cập, cũng nạp nàng thành trắc phi, mặc dù thân thế của nàng hèn mọn. Nhưng lấy thế lực của Vương gia, muốn nạp trắc phi, quả thực là dễ như trở bàn tay. Thế nhưng Vương gia có làm như vậy, việc này mới có thể là phương tình nguyện. Tương Tư khuyên Vương phi suy nghĩ rồi sau đó , dù sao..."


      "Ta biết. thôi, phòng khách dùng bữa tối, được rồi, Dạ, ngươi cầm trắc đường giường thu xếp ra." Tô Vãn đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn muôn hoa trong vườn đua thắm khoe hồng, hai mắt hẹp dài, nấp tinh quang người có thể thấy được.


      Tương Tư tuy rằng quá ràng, thế nhưng cũng có truy vấn. Nảng tự nhủ mình có thể phỏng đoán chuẩn xác tâm tư của chủ tử, thế nhưng tâm tư của vị chủ tử này rất khó đoán, hơn nữa nàng chưa bao giờ đoán ra. Khi hành động kinh người đến mức làm cho người ta líu lưỡi, lại tựa như hơn nửa đêm mới trở về, toàn thân ướt sũng. Cả gan làm loạn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nhưng tướng quân đại nhân đối với vị tiểu thư này cực kỳ sủng nịch.


      Sau khi dùng qua bữa tối, Tô Vãn lệnh Tương Tư đến sau vườn đem vũ cơ hoàng đế ngự ban cho gọi vào tẩm điện Vương phi của nàng, cũng vì sao, chỉ là các nàng phải trang điểm xinh đẹp.


      ---------------- Phân cách tuyến---------------


      Giờ Dậu vừa qua khỏi, Việt Băng Ly phê duyệt xong ít sổ sách trong thư phòng, còn có chút công cần xử lý xong sau đó, theo Tả Diễm đến tẩm điện Vương phi, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của , có thể trong nhân sinh tam đại *.


      *nhân sinh tam đại : ba đại trong đời người


      Bước tới trong vườn, tay huơ "Tả Diễm, ngươi xuống phía dưới ."


      "Vâng, gia." Tả Diễm mừng rỡ trộm liếc mắt gia của - Vương gia, tuy rằng vị Vương phi này đối với người ngoại xem là phế vật, kì thực bí hiểm, nhưng xem qua rồi, xứng với gia của , quả thực là tuyệt phối.


      Việt Băng Ly còn chưa tiến vào đại điện, ngửi thấy mùi son nồng nặc, Vương phi của chắc muốn cho chút kinh hỉ, nhưng chỉ sợ phải chút. Tuy rằng chuẩn bị tốt tâm lý, đẩy cửa ra, tới sau sương phòng, lúc nhìn thấy vũ cơ xinh đẹp giường , có chút hơi kinh ngạc, nghi hoặc khiêu mi hỏi: "Vương phi, đây là sao? Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của Vãn Vãn cùng bản vương, người quan trọng đừng cho tới quấy rối."


      Tô Vãn ngồi ở ghế, cười khanh khách đứng dậy, chỉ chỉ vũ cơ xinh đẹp sàng kia: “Tặng cho phu quân đại nhân, chàng thích ?Sáng sớm Vãn Vãn chợt nghe thấy, hoàng thượng tặng nhóm vũ cơ xinh đẹp cho Vương gia, thế nhưng vẫn an bài ở phía sau hoa viên, lúc này mới thỉnh các nàng lại đây hầu hạ Vương gia."


      Việt Băng Ly ưu nhã vén vén áo dài, "Bản vương đa tạ ý tốt của Vương phi, thế nhưng cho phép bản vương nhận, bản vương chỉ thích người là Vãn Vãn, những người khác thể để vào hai mắt, sợ là có chút thất lễ."

      "Vãn Vãn khô khan vô vị, hay là thỉnh vũ cơ này tới hầu hạ Vương gia, hơn nữa ngày kinh nguyệt của Vãn Vãn vừa tới, kì thực thích hợp ở đây động phòng hoa chúc." Tô Vãn bộ dạng phục tùng, trong lúc thu mắt, lại lộ ra cỗ khí thế nhàn nhạt. Vừa dứt lời, nàng đứng dậy, bước tới giường trước mặt, vỗ tay hoan nghênh: "Các nương, hảo hảo hầu hạ vị đại gia này, nhất định phải chu đáo. Biết ?"


      "Vâng! Vương phi nương nương!" Các vũ cơ xinh đẹp nũng nịu lên tiếng trả lời, bật người chạy đến tiến lên đem Việt Băng Ly vây quanh.


      Tô Vãn nhìn Việt Băng Ly chịu xuể, đáy mắt xẹt qua chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, SHIT! xxx chết ngươi ! Hay nhất là tinh tẫn mà tử*! Người tính toán với ta, cho Tô Vãn ta thành phế vật sao? Ưu nhã xoay người, kéo áo váy ra khỏi chính điện, tới đường bên, đơn giản tắm rửa, ngủ người thoải mái hơn, lại yên tĩnh.


      *tinh tẫn mà tử: hết tinh trùng rồi ‘chệt’ ( chết )


      Thế nhưng đêm trôi qua rất yên tĩnh, căn bản nghe được chút thanh hoan ái. Nam nhân này chắc phải là Liễu Hạ Huệ chứ, như vậy mà cũng ảnh hưởng. sao tin là, thuần khiết gần nữ sắc. Trước kia là thiên hạ đệ nhất Vương gia phong lưu thành tính, an phận như thế à? biết lại làm trò quỷ gì rồi


      Nửa đêm, Tô Vãn thể đè nén hiếu kỳ, từ đường bên bước tới tẩm điện, vừa nhìn thấy, mười mấy người vũ cơ đều vẫn duy trì các loại tư thế như cũ, vẻ mặt thống khổ. Lúc thấy Tô Vãn, phảng phất như thấy được thiên thần cứu tinh, liên tục cầu cứu.


      Cái tên Việt Băng Ly này cư nhiên lại điểm huyệt! Hơn nữa là tám canh giờ, đối với nữ nhân mà lại thô lỗ như thế, tuyệt thương hương tiếc ngọc. Thấy tình cảnh như vậy, nhớ tới lúc mới gặp gỡ, cũng là biến thái như thế điểm huyệt nàng, giúp nàng đổi quần áo, đem nàng sờ soạng lần! ( Ari: chỉ có chị mới lộ tính “sói xám” thôi)


      Xú nam nhân chết tiệt! Dịch bước, ngón trỏ điểm , hơn mười vũ cơ tan vỡ ngã vào tấm thảm tinh xảo, lã chã chực khóc: "Vương phi nương nương, chúng tiện thiếp chờ có nghĩa là chỉ hảo hảo ở phía sau hoa viên sống những ngày yên ổn thôi. Vương gia thích nữ sắc, cũng chưa bao giờ xem ca vũ."


      Tô Vãn đạm mạc nga tiếng, phất phất tay cho các nàng trở lại hậu viên. Nàng ưu sầu ngồi vào trước bàn trang điểm, làm thế nào mới có thể cho Việt Băng Ly hưu mình? Thế nào mới có thể ly khai vương phủ này? Suy tư đến đó mệt mỏi ghé vào trước bàn trang điểm, mới vừa bước chân vào mộng cảnh, ra tràng cảnh lúc đại hôn bị ám sát. Phút chốc giật mình tỉnh giấc, ấm áp lưng rơi xuống, tay nàng cầm phải trường bào của nam nhân, Việt Băng Ly tới?


      Đè mi tâm, cúi người xuống nhặt quần áo mặt đất tới treo giá áo, xoay người nhảy lên giường hỉ hồng của mình, nhưng mà vừa tiến ổ chăn, đôi bàn tay to ấm áp lại đột nhiên chăm chú nắm lấy thân thể của nàng.


      Tô Vãn tính cảnh giác cực cao, được lời dương chân muốn công kích người kia, chân ngọc bị rơi vào lòng bàn tay của , lập tức nghe được thanh nam tính trầm thấp từ tính: "Vãn Vãn, đêm khuya. Nghỉ ngơi cho khỏe , ngày mai còn phải tiến cung bái kiến hoàng thượng, thái hậu."


      Tô Vãn vui muốn tay rút về, thế nhưng thế nào cũng chịu buông tay, buồn bực quyền đầu đấm vào ngực , thấp giọng: "Buông tay! Bằng đừng trách ta khách khí."


      Việt Băng Ly chậm rãi buông ra chân ngọc của nàng, cũng ôm chặt lấy thân thể của nàng, tham lam ngửi hương khí người nàng: "Công phu điểm huyệt Vãn Vãn học được thực là nhanh , lần trước thấy còn chưa biết thoát ra, lúc này đây đem phương pháp giải huyệt độc đáo mà bản vương sáng tạo giải được."


      Tô Vãn ..., nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ. Việt Băng Ly thấy nàng để ý tới , chỉ là vô cùng thân thiết câu: "Đêm khuya, mặc kín vào, chớ để cảm lạnh mới được, bản vương đau lòng."


      Hình như thương len lỏi vào lòng...


      Nàng rất muốn cùng người đàn ông này tiến hành ác đấu, sau đó đem tiểu đệ đệ của đánh cho tàn phế, vĩnh viễn thể đứng dậy, bất năng nhân đạo*, nhìn còn đắc ý kiểu gì!


      *bất năng nhân đạo: thể hoan ái
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Người muốn nàng chết


      Edit:Yên Ngữ
      Beta: Diễm+Tuyết Huệ

      Đêm tân hôn dưới cảnh giác của Tô Vãn trôi qua, ngờ chính là Việt Băng Ly cư nhiên có động tay đông chân, thậm chí còn săn sóc, ôn nhu vì nàng đắp chăn, sợ nàng cảm lạnh. Trái tim xẹt qua tia lo lắng, nhưng mà chỉ có tia, dù sao người nam nhân này lợi dụng mình trước. Nàng vĩnh viễn nhớ , đúng vậy! Nàng, Tô Vãn, mang thù!


      Sáng sớm hôm sau.

      Ngày mới sáng trong, trong vườn Điểu Nhi ngừng ngửa đầu kêu líu lo, ánh mặt trời chuyển tốt, mảnh vui sướng. Nhưng mà cao thấp Vương phủ lại lặng lẽ truyền ra tin tức làm người ta khiếp sợ.


      Đêm tân hôn, Vương Phi nương nương thế nhưng thỉnh mười mấy người vũ cơ hầu hạ Vương gia, chính mình người ngủ ở giường. Bao nhiêu người khó hiểu, bao nhiêu người nghi hoặc, cũng có người bởi vậy mà ghen ghét.


      "Mẫu thân, Vương Phi này rốt cuộc là có ý tứ gì? Tìm vũ cơ hầu hạ Vương gia chứ tìm ta. Nàng rốt cuộc là ý gì?" Nguyên Cẩm Tố mặt mang oán hận kéo góc áo Nguyên thị, ai oán .


      Nguyên thị đau đầu mềm mại vuốt ve đầu của nàng: "Con tại để cho ta yên lặng chút. Tuy rằng Vương Phi này là tiểu thư Lâu gia chịu cưng chiều, nhưng là dầu gì cũng là hoàng thượng đích thân chỉ điểm. Nó tại rốt cuộc là địch, hay là hữu, chúng ta chưa phân được, gấp cái gì. . . . . ."


      Nguyên Cẩm Tố cam lòng dậm chân, "Mẫu thân, ta chỉ mình Ly ca ca, ta thể gả cho chàng."


      " bậy! Là nữ nhi khuê các, cái gì với thương, con rốt cuộc có biết hổ thẹn , đem những lời thối nát này nuốt trong bụng cho ta." Nguyên thị vừa nghe lời của Nguyên Cẩm Tố, gấp đến độ mặt đỏ bừng, muốn cho nữ nhi chịu thua kém này cái tát.


      Nếu Việt Băng Ly trở thành Vương gia, nàng chắc là cũng đem nữ nhi đến nơi đó. tại thân phận của hiển hách, nếu có được thân phận trắc phi, cũng đủ cho gia tộc có địa vị .


      giờ chui ra Vương Phi nương nương, tuy rằng nghe đồn là phế vật đệ nhất thiên hạ, nhưng Vương gia đem nàng thành chính phi, như vậy nhất định là có thể có chỗ để dựa vào. Người bên cạnh nàng, cũng thể coi thường .


      Càng nghĩ càng đau đầu

      ---------------- Phân cách tuyến---------------


      Lúc Tô Vãn ra khỏi tẩm điện, ngọc bội đinh rung động, dễ nghe đến cực điểm, mặt như hoa đào tú lệ động lòng người, Việt Băng Ly kinh ngạc đứng yên dưới tàng cây nhìn bóng hình xinh đẹp kia chút. Nàng bước liên tục, chính là, chỉ nhấc tay nâng lên cũng có thể phát ra tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, di thế độc lập*.


      *Di thế độc lập: cách biệt với thế gian.


      Tương Tư thay Tô Vãn chọn quần áo nguyệt nha màu trắng thêu hải đường, búi tóc bình thường, đồ trang sức đơn giản, nhưng vẫn làm cho khuôn mặt của nàng càng phát ra ôn hòa như ngọc. Bước đường mòn ở vườn, hồ ly trong tay híp lại hai mắt, phì phì thân thể nhắn, ấm áp dị thường

      "Bái kiến Vương gia." Tô Vãn có lễ khẽ gọi tiếng.


      Việt Băng Ly bật người vươn tay giúp nàng đứng lên, "Vãn Vãn của bổn vương càng nhìn càng động lòng người, quả nhiên là sống có phước đức lắm mới thú được thê tử đẹp như thế."


      Tô Vãn chút động dung, giống nữ tử bình thường thẹn thùng, bình tĩnh, phảng phất giống như nghe thấy lời của , hồ ly trong lòng ngực mở hai mắt, duỗi duỗi chân , phút chốc cọ đến trong ngực Việt Băng Ly, cọ cọ đầu.


      Tô Vãn thấy mà sinh khí, nhìn Tương Tư, lạnh lùng phân phó: "Tương Tư, đem tiểu Bạch để ở nhà . Hôm nay gặp mặt Thánh Thượng, nếu quấy nhiễu Thánh Thượng quá tốt."


      Tiểu Bạch vừa nghe Tô Vãn muốn đem nó để ở nhà, đáng thương hề hề ngẩng đầu lên, thầm mắng to: Nữ nhân thúi! Nữ nhân chết tiệt, là muốn dẫn ta nếm rượu ngon, kết quả lại lật lọng.

      Bực tức phì phì, nhảy lên vai của nàng, đối với Tương Tư xù lông, tỏ vẻ phản đối, nó cần là người giữ nhà độc. Nó muốn uống rượu ngon, muốn ăn mỹ thực!


      Việt Băng Ly nhìn thấy, buồn cười, muốn theo đầu vai Tô Vãn ôm lấy hồ ly trắng, song Tô Vãn lại lạnh lùng mà liếc mắt cái, lui ra phía sau từng bước, "Vương gia, canh giờ còn sớm, đừng trì hoãn nữa. Nếu để cho Thánh Thượng cùng Thái hậu đợi lâu, chỉ sợ tốt lắm."


      Việt Băng Ly khụ khụ tiếng, đành phải chịu thôi. Như thế nào cảm giác nàng này sau khi cưới đối với càng có thành kiến, ngay cả con hồ ly cũng ăn dấm chua, đồ vật này nọ của nàng, chạm cũng làm cho chạm. Càng như thế, phải càng là thú vị sao?


      Cuối cùng hồ ly được đưa tới trong lòng Tương Tư, cọ đến cọ , tuyệt giống hồ ly giảo hoạt, ngược lại có chút ngu xuẩn. Tương Tư đùa nó, nó thế nhưng cũng có thể mắc mưu. Tô Vãn nhìn, nhịn được vươn tay vuốt ve bộ lông đầu nó, " vật ngu ngốc, cư nhiên ngay cả tiểu kỹ xảo của Tương Tư cũng trúng chiêu."


      Hồ ly vừa nghe vui, liếc mắt cái Tô Vãn, cao ngạo nhảy xuống đất, khó chịu thầm: "Tô Vãn, gặp được ngươi, việc bi thảm nhất kiếp này. “Ai. . . . . .” mình ưu sầu.


      Việt Băng Ly nhìn hồ ly, vươn tay nhàng nắm lấy tay Tô Vãn , "Vãn Vãn, con hồ ly này có thể có gọi là…"
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Kế hoạch báo thù


      Edit: thuganhanuoi
      Beta: Tuyết Huệ

      Thái hậu nằm nhuyễn tháp ấm áp, thân phục trang uốn lượn, nhìn Tô Vãn bước tới trước mặt, tay mang đôi hộ giáp hình đồi mồi (Ari: Cái này bạn biết >.<) vô cùng thân thiết cầm bàn tay mềm mại của nàng, như dò xét nàng hay ở trước mặt, giọng điệu giống như mẫu thân hòa ái, thân thiết hỏi “ Ai gia nghe , ngày đại hôn xảy ra chuyện, Vãn Vãn gặp chuyện may,ai gia nghe tin rất lo lắng, giờ cũng an ổn.”

      Việt Băng Ly nghe, đáy mắt xẹt qua tia trào phúng, Tô Vãn mặt ngoài cũng bình tĩnh vô cùng, ôn thuận đáp lại “ Đa tạ mẫu hậu quan tâm, Vãn Vãn sao, về sau chắc chắn hiếu thuận Thái Hậu”. Lời của nàng đầy thâm ý (Ari: Theo kiểu dụ của Tiếng Việt đó), bên Việt Băng Ly rảnh phân tích thâm ý trong lời của nàng , nhưng Thái Hậụ nghe vào tai lại hiểu .

      Nữ tử này hoàn hảo tổn hao gì đứng trước mặt nàng, hơn nữa kiêu ngạo siểm nịnh chuyện với nàng, xem ra gióng như lời đồn.Nghĩ đến đây, nàng đối với hoàng tức này coi như vừa lòng. Cẩn thận suy tư, cũng thấy có vài chỗ đúng, Lâu Thương Trạch có thể đem đại nha hoàn Tương Tư trong phủ làm nha hoàn hồi môn, đồng thời đồ trang sức châu báu đều là trân phẩm số số hai trong kinh thành.

      Vị phế vật tiểu thư này rốt cuộc có chỗ nào lợi hại, có thể thu thập Lâu Thương Trạch, khiến con trai nàng cưới nàng ta, có năng lực chạy trốn được truy sát của Băng Tuyết , thực lực này tuyệt đối thể coi thường. Nếu ở bên người trợ Ly nhi, như vậỵ thiên hạ này?

      Tô Vãn nhìn Thái Hậu bộ mặt trầm, liền thấy chán ghét, tay mềm mại hơi hơi buông lỏng, lui ra phía sau từng bước “Mẫu hậu, Vãn Vãn cảm thấy khí sắc người tốt lắm, ở nhà trước có học qua ít phương pháp mátxa, biết ngài có làm cho Vãn Vãn thay ngươi thư giãn chút.”

      Thái Hậu nghe được, hơi kinh ngạc,lập tức vui sướng “Tốt, ai gia nhìn Ly nhi thay ai gia cưới nương tử như thế nào chăm sóc hoàn mỹ Hoàng tức trở về.” khi chuyện tự mình kéo nàng đến bên nhuyễn tháp ngồi xuống.

      Tô Vãn ngón tay dài tinh tế nhành đặt tạy vai cùng đùi Thái Hậu, nàng thích ý nhắm mắt lại hưởng thụ, A Chích lẳng lặng cùng đứng bên, hoàn toàn biết sao Tô Vãn sao lại làm thế? Nghiêng đầu, nhìn đến vẻ mặt Việt Băng Ly, vị đại chủ tử này tựa hồ quá thích Tô Vãn đối với Thái Hậu như vậy.

      Này hoàng gia quan hệ phức tạp

      Ngón tay Tô Vãn chạm vào gân cốt Thái Hậu, mơ hồ cảm nhận được nàng cũng có nội lực, hẳn là tập võ, nhưng cốt cách lại có chút kỳ quái.Chẳng lẽ trường kỳ giống Lâu Vãn như vậy, tập nội lực, hộ thể?

      Thái Hậu này đơn giản a, nhìn nàng sống sót, thái độ đại chuyển biến.Mặc kệ là như thế nào, thù này nàng nhớ kỹ, chuyện phải làm, vẫn phải tiến hành.

      Việt Băng Ly vẫn đứng yên phía điện, sắc mặt khó coi đến cực điểm, thúc ngươi được lời nào, trảo qua Tô Vãn, đạm mạc quăng câu “ Nhi thần có việc, trước cùng Vãn Vãn hồi phủ, ngày khác có thời gian lại đến thỉnh an mẫu hậu, cáo từ”. Dứt lời , lập tức túm Tô Vãn ra khỏi đại diện, A Chích lập tức cũng thở phì phì lao theo ra, còn quên nhảy đến bàn bắt lấy quả táo mới rời .

      xe ngựa, Tô Vãn lặng lặng câu,Việt Băng Ly sắc mặt cũng khó chịu đến cực điểm, Tô Vãn thấy trừ biểu tình ôn hòa, lần đầu tiên nhìn thấy tức giận. là sinh khí, do nàng hướng mẫu thân ân cần? Vẫn là mục tiêu có đạt tới, phỏng chừng là điều này , mẫu tử hai người này cũng là cái thứ tốt đẹp !

      A Chích nhàn nhã ở trong xe ngựa cắn quả táo, chút cũng nhìn đôi vợ chồng khiến mình rùng mình. bên Tương Tư, cúi đầu nhìn A Chích cắn quả táo, lại mặt lo lắng Tô Vãn cùng Việt Băng Ly.

      Trơ lại Vương phủ, Tô Vãn trở về biệt viện của mình, Việt Băng Ly thư phòng, liếc nhìn đối phương đến cái, cũng với nhau câu nào.Tô Vãn ngồi lặng lẳng phía cửa sổ, nhìn hồ nước trong vườn, chuồn chuồn lượn mặt nước.

      Tương Tư mang Mai Tử trà đến trước mặt nàng “Vương phi nương nương, quá mấy ngày nữa là ngày lại mặt, về chuyện ám sát, tra lúc trước là đám sát thủ của Úc thị lão gia do đại phu nhân phái đến. đám sau, thể truy tìm, bọn họ sử dụng binh khí cùng dược vật, chiêu thức phải Trung Nguyên chúng ta, phỏng chừng là người ngoại tộc.

      Tô Vãn nâng chén trà sứ men xanh, nhấp ngụm ngọt ngào Mai tử trà, mặt nghiền ngẫm những lời Tương Tư , mặt khác suy nghĩ các chuyện khác, bỗng nhiên ngoắc tay gọi A Chích. Tiểu hồ ly tâm cam lòng, tình nguyện tiêu sai bước đến trước mặt nàng để nàng chà đạp.

      “Úc thị lão gia lũng châu?” Tô Vãn thanh trầm thấp, cảm giác gì cảm xúc.

      Tương Tư vuốt cằm “Đúng vậy,đại phu nhân là đích nữ lũng châu Tri phủ, Úc thị gia tộc cao thấp, nhiều thế hệ làm quan, bất quá đều là quan văn, hơn nữ quá ngũ phẩm. Úc thị gả cho tướng quân đại nhân, có thể là Quang Tông Diệu Tổ hồi.”

      Tô Vãn nga tiếng dài, Tương Tư tiếp tục tiếp “Từ lũng châu xuất phát đến kinh đô,lộ trình ước chừng cần tám canh giờ, qua lại liền cần đến ngày,Vương phi nương nương, người tính…”

      “Tư liệu Tề, ngươi xuống nghỉ ngơi .Đúng rồi trà sai, Vương phi thưởng ngươi, uống , trong lòng cũng ngọt ngào,Thuận tiện cho Thủy Nguyệt, ta muốn ngủ trưa, ai cũng được quấy rầy, Vương gia cũng ngoại lệ!” Tô Vãn mắt liếc qua ngoài cửa sổ nhìn bóng hình xinh đẹp.

      Núp phía sau cửa sổ Nguyên Cẩm Tố cảm giác được Tô Vãn nhìn chăm chú, lập tức tránh, Tương Tư muốn đuổi theo, Tô Vãn vươn tay ngăn cản “Nhìn nàng cái, xem nàng muốn làm cái gì.”

      “Dạ, Vương phi”

      Tương Tư ly khai biệt viện, Tô Vãn dựa người vào tiểu tháp, thanh miễn cưỡng “A Chích, chút , ngươi hôm nay có thu hoạch gì?”

      “Được uống Mai tử trà sao” A Chích sở vấn, đối với chén sứ men xanh đựng Mai tử trà thèm ba thước dãi.

      Tô Vãn thầm động thủ, tự mình cầm chén trà, đổ lên trước mặt nó, A Chích thích thú uống ngụm, thẳng đá đầu “Ê ẩm, là chua,ta chán ghét hương vị..”

      “Ngu xuẩn!” Tô Vãn ngạo nghễ nhìn bộ dáng quẫn bách, thản nhiên quăng ra hai chữ.

      A Chích cả người lông dựng đứng lên, cao ngạo phản bác “Tô Vãn, ngươi là ác nhân,Ta thích trà này, ta muốn đổi, ta muốn rượu ngon! Nếu , hừ hừ..”

      Tô Vãn vui, tiểu hồ ly này còn muốn uy hiếp nàng, hôm nay tâm tình tốt, đứa này cũng có mắt, cư nhiên hướng họng của nàng mà chạm vào.Ánh mắt lãnh nhìn A Chích, làm cho người ta có loại cảm giác lạnh mà rét run.

      A Chích cảm thấy nàng tức giận, quơ quơ tiểu móng vuốt “Tô Vãn,Thái Hậu kia là kẻ thù ngươi, thời điểm nàng nhìn thấy ngươi, thực kinh ngạc, nhưng lại suy nghĩ ngươi cư nhiên còn sống trơ về.Nhất định đơn giản, hơn nữa nàng tựa hồ đối với ngươi cải biến thái độ, muốn ngươi trợ đại chủ tử đoạt..”

      Câu kế tiếp A Chích chưa xong, Tô Vãn muốn dừng lại.Thái Hậu này nếu giống như nàng đoán , quả thực chính là ghê tởm.Nàng thích Việt Băng Ly,cũng thích nàng ta.Muốn giúp bọn họ đoạt quyền, cũng có thể muốn chút đại giới.

      Nghĩ đến đây, thân duỗi cái lười thắt lưng “A Chích, qua mấy ngày nữa theo ta về nhà mẹ đẻ, có rượu ngon đủ cho ngươi dùng.Ta ở tướng quân phủ,là tứ tiểu thư!”

      “Tứ tiểu thư là thứ!”

      “Nha, ngươi lời nào chết sao?”.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    6. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Trở về phủ thăm viếng


      Edit: Băng Thần
      Beta: Tuyết Huệ

      Về nhà mẹ đẻ thăm viếng, ở Hoàng thất là chuyện nở mày nỡ mặt. Đáng lẽ Việt Băng Ly cần phải theo cùng, thế mà Tô Vãn cố ý cho theo, kiên trì được, trùng hợp trong triều lại có chuyện xảy ra. Việt Băng Ly đối mặt với vị tiểu thê tử này, cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. Thực là phô trương lãng phí chút khiêm tốn, cực kỳ cao ngạo.

      Tô Vãn trang phục sáng sủa ngồi lên xe ngựa, phía sau là đội quân trùng trùng điệp điệp, đều là gia đinh mang theo quà tặng theo, còn có thị vệ bảo vệ. Bởi vì lúc rước dâu xảy ra chuyện, nhắc cho Việt Bảng Ly thức tỉnh.

      Thủy Nguyệt, A Bích mừng rỡ nhìn qua rèm xem cảnh tượng náo nhiệt đường lớn. Tiểu thư nhà nàng bị người ta mắng là đồ phế vật bỏ bao nhiêu năm nay, tại quả là hãnh diện. Theo như Vương Gia đưa tặng cho châu báu, còn phái thị vệ, cũng có thể thấy được vị tiểu thư phế vật này rất được sủng ái.


      Tô Vãn hai mắt nhắm lại, tay vỗ nhè nhè lên chòm lông của A Chích , thần sắc lạnh nhạt, giống như quan tâm chuyện thế , chỉ yên tĩnh nhắm mắt trong thế giới của mình. Tương Tư đem trái cây mới gọt đặt ở bờ môi của nàng, "Vương phi, lê vừa mới gọt."

      Tô Vãn ăn miếng, yên lặng nuốt vào cổ họng, đặc biệt mãn nguyện, song cầm mấy miếng đưa vào khóe miệng A Chích, đứng lên thầm: " Nột - chuyện, vật đừng vương phi nương nương bạc đãi ngươi, có vật gì, ta cũng đều chia cho ngươi."

      Thủy Nguyệt cùng A Bích nghe Tô Vãn ......, nhịn được cúi đầu cười ra tiếng. Đối với việc bỗng nhiên xuất con hồ ly, có ai hỏi tới, thế nhưng lại có thể cùng Vương Phi nương nương từ đường sinh tử trở về, như vậy nhất định là con thú cát tường(may mắn). Hơn nữa vật này cũng tốt, trừ trong vườn phủ vương phi , còn lại những vườn khác của mọi người đều thích quan tâm.

      Cùng lúc đó. Đại viên Vương phủ.

      Nguyên Cẩm Tố mặc bộ áo tơ trắng đứng lẳng lặng ở trước hồ sen, như chờ đợi người khác, trường bào tím bay rơi xuống, Nguyên Cẩm Tố lập tức lấy lại tinh thần, tay cầm khăn lụa, bước nhàng tiến tới: "Vương gia, Cẩm Tố có chuyện cầu kiến."

      Việt Băng Ly cùng với người này cùng nhau lớn lên, cũng xem như muội muội thân thiết, có thể thấy được đối với vị tiểu thư họ Nguyên này, hẳn là có biết bao quý mến từ người dưỡng mẫu qua đời.

      ôn hòa cười nhạt, nhưng ngay sau đó ngồi xuống ở trong lương đình, để cho tỳ nữ rót rượu Bích Loa Xuân thượng hạng, " biết Cẩm Tố có chuyện gì muốn cùng bổn vương?"

      Con ngươi Nguyên Cẩm Tố chuyển , tay xoắn khăn lụa, "Cẩm Tố muốn gây chia rẽ tình cảm của Vương Gia cùng Vương phi, chỉ là muốn với Vương Gia, Cẩm Tố những gì tận mắt chứng kiến thấy và nghe được."

      Việt Băng Ly vừa nghe, giật mình cái, Tô Vãn cho cùng về thăm viếng, chẳng lẻ trong lúc đó xảy ra chuyện gì. Trong lúc suy tư, nhìn Nguyên Cẩm Tố, "Cẩm Tố, có chuyện gì cứ thằng, bổn vương đối đãi với ngươi như muội muội, cần phải khách khí như thế."


      Nguyên Cẩm Tố nghe thấy thế, vuốt cằm, đem chuyện hôm đó Vương phi ở vườn hoa kể hết tất cả cho Việt Băng Ly nghe, coi thông minh, it nhất nàng nghĩ trong chuyện này có gì gút mắt lắm, chẳng qua nàng chỉ cảm thấy Vương phi quá an phận. Muốn đem chuyện này cho Việt Băng Ly nghe, là muốn nhân cơ hội này cho thấy ngày nhớ đêm mong nam nhân, và cũng muốn cho hiểu, vừa mới cưới, cũng đơn giản.

      Việt Băng Ly sau khi nghe xong, hai mắt nhắm lại, lúc trước phải đến Lâu gia phủ tướng quân, cũng biết trong chuyện này co chút gút mắt, chỉ là thể nghĩ đến, vị đại phu nhân kia lại có gan đến nơi này. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Nguyên Cẩm Tố cảm kích, "Cẩm Tố, đa tạ." Dứt lời, Nguyên Cẩm Tố còn chưa kịp phản ứng, vứt bào rời .

      Vội vã bước nhanh trở lại thư viện, Tả Diễm vừa lúc điều tra xong mọi chuyện trở lại, sác mặt có chút trầm trọng, "Vương gia, ngày quả nhiên đón sai, hôm đó sát thủ do nàng phái , có điều lúc trước còn có nhóm......."

      "Úc Thị?" Việt Băng Ly lộ ra thaanh trầm lạnh lẽo.

      Tả Diễm kinh ngạc chút, nhưng mà suy đoán cũng biết Vương Gia chắc là từ Vương phi mà biết cái gì đó. Dựa theo tính tình của Vương phi, thể để cho người khác làm cá làm thịt, lần này trở về thăm viếng sợ là thừa dịp tốt này để làm những chuyện cần làm.

      "Đúng vậy, Gia."

      Việt Băng Ly nặng nề ừ tiếng, dạo bước bên trong phòng sách. Phút chốc nhìn Tạ Diễm lạnh giọng căn dặn: "Ngươi dẫn người theo, nhưng tuyệt đối để cho Vương phi phát , đồng thời phải bảo vệ an toàn cho vương phi tốt, bất kể nàng làm cái gì, đều được ngăn cản."

      Tả Diễm khẻ kinh ngạc, Vương phi nếu muốn giết người phóng hỏa, chẳng lẽ Vương Gia cũng muốn nối giáo cho giặc? Vị vương phi này rốt cuộc ở trong lòng Vương Gia là có địa vị gì? Đây chính là ? Hay là lợi dụng? Vị Vương phi này có năng lực để cho Vương Gia như vậy, đó là thể cho nghi ngờ. Chẳng qua cái này gọi là tình sao?

      Điều hoàng gia có nhiều chuyện cũ, phần lớn là đánh nhau tranh giành quyền lợi. Tình lẫn lộn ở trong đó, bé như sỏi đá.

      ........

      Trải qua mấy canh giờ đường, đội ngũ thăm rốt cục cũng tới Lâu gia phủ tướng quân, Lâu Thương Trạch cùng Đại phu nhân Úc Thị, nhị phu nhân Ôn thị, Lâu đại tiểu thư, Lâu tam thiếu gia, Biểu thiếu gia, rối rít đứng ở trước cửa nghênh đón vị Vương Phi nương nương cao quý này.

      Nhún người nhảy xuống đất, vươn tay đón tiếp Tô Vãn, đem nàng đỡ xuống xe ngựa, chiếc váy tơ lụa thượng hạng kéo lê mặt đất, mang theo khí chất tao nhã cao quý. Hồ ly trắng yên lặng nằm ở trong ngực của nàng, mang theo dáng vẻ lười nhác.

      Tô Vãn bước tới bậc thềm, khom người:"Chậm trễ ra mắt phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân."

      Nhị phu nhân Ôn Thị nước mắt vui mừng đỡ Tô Vãn đứng dậy, mừng rỡ xem nàng xem nhiều lần, nhìn qua gương mặt nàng, "Vãn Vãn, vài ngày trước có bị thương , đúng là dọa chết người."

      Tô Vãn hề tự cao tự đại nhàng ôm nhị phu nhân Ôn Thị, khẽ gọi tiếng: "Mẫu thân, Vãn Vãn có chuyện gì, nhờ tổ tiên Lâu Gia tích phúc, Vãn Vãn mới có thể may mắn thoát khỏi." Trong lời của nàng, hơn nữa ánh mắt có chút toan tính vô ý lướt nhìn người đại phu nhân.

      Lâu Thương Trạch hơi thở dài, " sao là tốt rồi, ngồi xe ngựa vài canh giờ rồi, trở về phủ nghĩ ngơi . Vãn Vãn."

      "Dạ, phụ thân đại nhân." Tô Vãn ôm A Chích ở đằng trước, đột nhiên A Chích ở trong ngực nàng an phân, nhảy xuống đất, trực tiếp đánh về phía Đại phu nhân, giống như là bị chọc giận, vươn ra móng nhọn ngừng cào lên tóc phu nhân.

      Đại phu nhân Úc Thị bị làm cho sợ hét ầm lên, cùng lúc mắng to: "Súc sinh, cút ngay........A.....................Súc sinh........"

      Lâu Nghiên liền rút trường kiếm muốn hướng về phía A Chích chỉ điểm, Tô Vãn nhanh chóng vươn tay giữ chặt trường kiếm, mắt phượng híp lại, "Đây là Ngọc Hồ vương gia ban cho bổn phi, phải ngươi có thể dùng trường kiếm động được."

      Lâu Nghiên chán ghét trừng mắt nhìn Tô Vãn, "Chủ nhân có cái gì, súc sinh có cái đó, lẽ nào như vậy vô duyên vô cớ phát tiết ngang tàn."

      Con ngươi To Vãn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, dùng chút sức lực , thanh kiếm kia thượng hạn, trường kiếm chém sắt như chém bùn bị bẻ gãy, tay nàng cũng có chút tổn thương nào, vươn tay thấp gọi: "A Chích.........."

      A Chích tỉnh táo chút, cũng lại nghịch ngợm đem tóc đại phu nhân Úc Thị làm cho xốc xếch. Hài lòng nhìn thành quả của mình, lúc này mới nhảy vào ngực Tô Vãn, khóe miệng nàng chứa cười: "A Chích chẳng qua là có linh tính, người nào có mang mùi vị chém giết người, đều làm nó chán ghét mà trêu chọc."
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :