1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Lấy mình làm trung tâm


      images


      Edit:Tuyết Huệ
      Beta=Diễm

      Tô Vãn trở lại Lâm Thủy Uyển của mình, hưng phấn ở giường đánh vài cái, khẩu vị tăng lên ít, sau bữa tối, ra vườn luyện tập thuật bắn súng. Dựa vào thông minh trí tuệ của nàng, liếc mắt cái, cơ hồ có thể nhớ kỹ toàn bộ chiêu thức, so với trong tưởng tượng đơn giản hơn nhiều, bất quá đơn giản như thế kỷ 21, nhanh, có ít sạn.

      Trải qua mấy ngày nghiên cứu của nàng, chỉ đem những sạn trong thuật bắn súng loại bỏ, còn nghiên cứu ra ít chiêu thức mới, hạ bút viết vào, vui vẻ vỗ vỗ tay, đây là bản thuật bắn súng Tô Vãn nàng biên soạn lại!

      Thủy Nguyệt nghi hoặc quay đầu lại dò xét, nhìn nàng bức tranh tiểu nhân, "Tiểu thư, đây là?"

      "Thủy Nguyệt là ngoan, những hứng thú này chỉ nam nhân mới có , ngươi cũng cần biết, thế nhưng chuyện này thể ra ngoài, hiểu chưa?" Tô Vãn nhìn cái trán Thủy Nguyệt, dặn dò. Nếu cho Lâu lão đầu nhi kia biết nàng đem bảo bối thuật bắn súng của sửa lại, nàng liền xong đời.

      Thủy Nguyệt nga tiếng, cho nên chỉ gật đầu, đáp ứng lui xuống dưới.

      Tô Vãn quay đầu nhìn hai nha đầu ở bên ngoài điện, lúc này mới vào sương phòng của mình để nghỉ ngơi, đem sách đặt vào trong ngăn kéo, đồng thời dặn dò: "Sương phòng của ta, những người khác được cho vào, ngươi vào quét dọn là được."

      "Hiểu ạ! Bây giờ tiểu thư ngươi phải ra ngoài sao? Tối rồi, để cho Thủy Nguyệt hầu hạ người tắm rửa, nghỉ ngơi nha." Thủy Nguyệt nhìn hành động của nàng, hỏi.

      Tô Vãn khoát tay áo, "Vừa mới cơm nước xong, ta phải ra ngoài tản bộ nha, nếu trở thành tiểu heo mập." Nàng nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt, trở mình cái xem thường, thầm .

      Thủy Nguyệt phì tiếng bật cười. . . . . .

      Tô Vãn đến hậu viên, thả người nhảy lên mái nhà, thân thể lười biếng nằm xuống, nhìn bâu trời đầy sa . Bầu trời ở cổ đại đặc biệt mỹ lệ, có ô nhiễm công nghiệp, có màu xanh đặc biệt.

      trận gió lướt qua hai má, nàng nhạy cảm cảm giác được có người đánh úp lại, tỉnh táo nhảy lên, vươn tay chế trụ yết hầu của người vừa tới, phát ra là Úc Băng, nàng thâm ý cười hỏi: "Như thế nào rồi? Ngươi bị biểu tỷ của ngươi thu thập mà?"

      "Tiểu Vãn Vãn, ngươi quả nhiên là tâm ngoan, ta muốn tránh xa chút, bị biểu tỷ thu thập suýt thành thịt vụn, ngươi là bướng bỉnh, dám vui đùa như vậy." Úc Băng vô tội nháy hai mắt, đáng thương hề hề nhìn Tô Vãn, bộ dạng đàn bà ra mặt, có biểu tình bán man , quả thực là sét đánh cuồn cuộn.

      Tô Vãn cũng chỉ cười nhạt, cách xa chút, dùng tay ra hiệu dừng lại, "Dừng! Theo lý chúng ta căn bản có quan hệ thân thích, nếu Đại phu nhân là chủ mẫu, ta ngay cả tiếng biểu cữu cũng lười gọi ngươi. Hơn nữa việc rình coi ngươi, ta cũng phải cố ý, tại vì kiện lúc sáng nên bất đắc dĩ, ai bảo biểu tỷ của ngươi rất chiếu cố nữ nhi làm gì. Ta luôn luôn lấy mình làm trung tâm, vì lợi ích của bản thân, ngay cả bạn bè thân thiết cũng bán đứng ! Hiểu chưa? Biểu cữu."

      Úc Băng nghe xong, ngẩng đầu nhìn sao trời, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, quay đầu : "Tiểu Vãn Vãn, xem ra biểu cữu muốn đem ngươi gục giường, nếu ta biết có thể bị ngươi bán đứng vài lần hay ?
      Phốc. . . . . .

      Tô Vãn vừa nghe, ngay cả nước miếng cũng phải phun ra, hai mắt híp lại, trong mắt mang theo tia bén nhọn, nhanh tay lẹ mắt chế trụ cổ họng của , "Muốn áp đảo ta? Biểu cữu, ngươi rất tự tin, ta cũng có trình độ bụng đói ăn quàng tìm vịt chết ( vịt có nghĩa là trai bao đó Huệ ) Cho nên, ngươi miễn. Cách xa ta chút!"

      Thực lực Úc Băng đúng là thể khinh thường, cư nhiên có thể dễ dàng tránh khỏi công kích của Tô Vãn, hơn nữa hoàn hảo tổn hao gì đứng ở trước mặt của nàng tiếp tục lẳng lơ, lười biếng vuốt tóc, mắt hoa đào lóe ra, "Nữ nhân mà Úc Băng coi trọng, thể thoát. Tiểu Vãn Vãn, ngươi là chất nữ của ta ,cũng thể đào thoát khỏi lòng bàn tay của ta ."

      Lời còn chưa dứt, trận gió mang hơi thở nam tính độc đáo đánh úp lại, cánh tay dài của duỗi ra, muốn đem cả người Tô Vãn ôm vào trong ngực, thế nhưng nàng lại linh hoạt từ dưới tay của tránh thoát, đồng thời tà ác nâng chân, đá vào mắt cá chân của .

      Úc Băng hoàn toàn ngờ tiểu nữ tử này dùng chiêu như vậy , trọng tâm vững nên hướng phòng ốc bên kia lăn . May mà kịp thời thả ra dải lụa trắng ôm lấy mái cong, lau mồ hôi lạnh trán "Tiểu Vãn Vãn, ngươi cư nhiên đùa giỡn ta, đây phải là chuyện quân tử nên làm ."

      "Biểu cữu, Vãn Vãn phải quân tử, hơn nữa ta rồi, ta lấy mình làm trung tâm." Tô Vãn khinh miệt, trong mắt là chán ghét, là ghê tởm, muốn làm nhục nàng, quả thực là ngại tiểu đệ đệ ( JJ ) sống lâu quá rồi.

      Úc Băng lười biếng dựa vào đỉnh mái cong, tóc đen che mắt, có chút nhìn biểu tình trong mắt của , ánh trăng như nước, trường bào trắng noãn tỏa ra vầng sáng mỏng manh .

      Tô Vãn quét mắt nhìn cái, cảm giác được hơi thở có chút đúng, lạnh nhạt hừm tiếng, vây quanh hai tay: "Biểu cữu, chất nữ Vãn Vãn phụng bồi, đêm xuân lạnh, biểu cữu cẩn thận thân thể ." Dứt lời, lập tức xoay người rời . Người nam nhân này cùng mình có quan hệ, nàng mặc kệ tức giận hay tức giận. Ngay tại lúc nàng suy tư, thanh Úc Băng thình lình vang lên: "Lâu Vãn, tự mình cẩn thận."

      Thân Thể Tô Vãn sợ run chút, có chút líu lưỡi, người nam nhân này quan tâm mình?

      . . . . . .

      Sau kiện đó, Úc Băng còn đến quấy rầy nàng, nhưng lại tới vị nữa làm nàng đau đầu, phu quân tương lai của nàng —— Việt Vương! Theo trong miệng tỳ nữ, mơ hồ biết được số việc của người nam nhân này .

      Nghe , rất hoa tâm, nuôi cả đàn vũ cơ. ( lợn giống! Sớm muộn gì cũng tinh trùng lên não mà chết! )

      Nghe , võ nghệ hạng nhất, 8 tuổi ra chiến trường. ( Thiên Tài? Hứ, Tô Vãn nàng cũng là thiên tài! Khinh thường, khinh thường )

      Nghe , là thiên hạ đệ nhất mĩ nam. ( ở trong mắt Tô Vãn nàng, dung mạo đều là shit chó. )

      Bức tranh trong trung bay lên thành đường cong hoàn mỹ, Thủy Nguyệt lập tức tiếp được. Tô Vãn tao nhã nằm ở tháp thượng, hai mắt nhắm hờ, giọng điệu lười biếng hỏi: "Thủy Nguyệt, Tương Tư có nam nhân kia khi nào đến đây sao?"

      " là sau giờ Dậu."

      Tô Vãn nga tiếng dài, nếu như sau giờ Dậu, như vậy nàng khiến cho có cơ hội bước vào phủ tướng quân . Nghĩ vậy, liền nhịn được hưng phấn cười ra tiếng.

      Thủy Nguyệt kỳ quái dò xét nhìn Tô Vãn, "Tiểu thư, người bị sao vậy? thoải mái sao? cần quá cao hứng nha, nếu ngưòi nghỉ ngơi trước ."

      Tô Vãn bắt lấy tay của Thủy Nguyệt , nghiêm mặt hỏi: "Tìm cho ta bộ quần áo đơn giản thuận tiện để ra ngoài chút, cần loại váy hay dây đeo tơ tằm, đơn giản! Biết ?"

      Thủy Nguyệt mờ mịt a tiếng, liền mở ra tủ quần áo tìm, tìm nửa ngày, vẫn là bộ váy đặc biệt thục nữ này, cuối cùng linh quang nàng chợt lóe, "Ta muốn quần áo gia đinh ."

      "Tiểu thư, ngươi. . . . . ."

      "Chạy nhanh!"

      Thủy Nguyệt cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, Tô Vãn thay quần áo gia đinh liền từ cửa sau tướng quân phủ trốn ra.

      Giờ Dậu.

      Xe ngựa hoa lệ lộc cộc chạy ở đường, bốn góc xe ngựa treo chuông đồng, phát ra tiếng đinh đinh dễ nghe, cùng với tiếng bánh xe của xe ngựa, lắc lắc lắc lắc đích trước .

      Điều khiển xe ngựa là nam nhân mặc trường bào màu xám, màu da thập phần khỏe mạnh, lại lộ ngực tư thế oai hùng. Roi ngựa vung lên, thanh to lớn khỏe mạnh vang lên, "Hây. . . . . ."
      thuyt, Andrenafujjko thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Vương gia, ta lấy chồng


      images


      Edit:Lam Lan
      Beta=Diễm


      Tả Diễm nhìn tên ăn mày chắn trước xe ngựa, lập tức kéo mạnh yên cương, giọng : “Vương gia, có tên ăn mày cản xe ngựa.

      “Vòng qua.” Giọng trầm thấp mang theo từ tính truyền ra từ phía sau rèm truyền ra, nghe thanh có thể đoán được nam nhân trong kiệu có bao nhiêu tuấn mĩ, mê người.

      Nhưng trong mắt Tô Vãn người trong kiệu chẳng là cái gì, nàng từng nhìn đến ít soái ca a!

      Mà có vẻ vị Vương gia này tính tình tự cao tự đại, định nhìn nàng, được lắm! Để cho hiểu thế nào là tự cao tự đại, chính mình thay bộ quần óa ăn mày, vô tội ngẩng đầu lên: “Vương gia, cho ta ít cơm….. mấy ngày tiểu nhân được ăn cơm. Vương gia…”

      Tả Diễm lấy thỏi bạc trong túi tiền ra thả vào cái chén bể trong tay Tô Vãn, nàng nhìn trong bát thấy toàn bạc, đột nhiên lại nảy ra kế, vội vàng chạy lên phía trước: “Vương gia, cảm ơn bạc của ngài, tiểu nhân rất cảm kích đại ân đại đức của ngài, tiểu nhân nguyện lấy thân báo đáp!”

      Tả Diễm thèm nhìn đến, tăng nhanh tốc độ xe ngựa, Tô Vãn bước chân cũng tăng nhanh, oanh tiếng đứng che trước xe ngựa, bởi vì quá bất ngờ, Tả Diễm kịp giữu chặt dây cương.

      Tiếng ngựa hí vang lên tiếng dài, vó ngựa chồm lên như muốn phá nát đầu nàng, nhưng là tên nam nhân trong kiệu kia cũng có ý định giương tay cứu người! Ta thèm vào! Đúng là xú nam nhân bạc tình…

      “A….Đau…Ô ô…. Đau quá…” Thân thể nặng nề ngã mặt đất, cái mông đáng thương cùng với mặt đất hôn môi.

      Tả Diễm nhảy xuống xe ngựa: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, ta cho ngươi bạc, sao ngươi còn đứng chắn xe ngựa!”

      “Ta muốn gặp Vương gia trong xe! Ta có câu muốn với ….” Tô Vãn lau nước mắt, chu đôi môi đỏ mọng, chỉ chỉ hướng nam nhân trong kiệu .

      Mặt Tô Diễm lộ vẻ khó xử, đến trước xe ngựa: “Vương gia, tên ăn mày này muốn gặp người!”

      Nam nhân trong xe nặng nề ân tiếng, đôi tay dài trắng nõn khớp ngõn tay dài, ràng từ từ vém rèm kiệu, trường bào tùy ý bay trong gió, khuôn mặt như tượng khắc, đôi mắt như ngôi sao sáng, đấy mắt phiêu tán xinh đẹp, người nam nhân này có vẻ đẹp đến mị

      Khuôn mặt khiến người khác phải kinh sợ như thế, lại có mái tóc màu bạch kim, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt, quả thực đây ràng là nghiệt.

      bước xuống xe, còn chưa mở miệng, tiểu khất cái nhào vào trong lòng khóc lóc. Đem nước mắt, nước mũi đều cọ lung tung trường bào dài.

      Tả Diễm đứng bên cạnh lau mồ hôi lạnh trán, hoàn toàn dám tưởng tượng cảnh tượng kế tiếp.

      Tô Văn khoa trương khóc lớn, mơ hồ : “Việt vương gia, van cầu ngươi cần lấy ta có được ? Ta chỉ là tiểu thư bỏ , hơn nữa dáng dấp còn xấu như vậy, lại còn là tên ăn mày bẩn thỉu….Ô….ô…”

      Tả Diễm vừa nghe lời của Tô Vãn, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài, đường đường là Lâu Tứ tiểu thư , còn sắp làm Vương phi! Trời ạ…. quả nhiên là được mở rộng tầm mắt, từ lâu nghe vị tiểu thư này chỉ là phế vật, lại ngờ…..

      Việt vương tên đầy đủ là Việt Băng Ly, đây là tên tự tiên hoàng ban cho.

      Việt Băng Ly nghe được tên khất cái này là là tứ tiểu thư của Đường lâu, cũng phản ứng gì, ngược lại con cười ôn hòa, cặp mắt cong cong, thaotj nhìn như vị tiên có bàn tay ấm áp, tay đưa lên hai má của Tô Vãn, lau nước mắt của nàng, vuốt sợi tóc bị rơi ra: “Hóa ra lại là vị tiểu thư đáng !”

      Tô Vãn nhất thời mặt mày co quắp, tuy rằng bộ dạng của người nam nhân kia lúc này rất đẹp, nhưng vì sao lại khiến nàng có cảm giác kì quái như vậy! rất giống nghiệt, thâm sâu khó lường!

      “Việt vương…”
      ngại ngại, bổn vương rất thích tính tình thẳng thắn của tiểu thư!” Trong mắt tràn đầy ấm áp, làm cho phái sau giống như nở ra hàng trăm đóa hoa tươi.

      Tô Vãn buồn bực đẩy ra, cởi bộ đôi giày bẩn thỉu đeo, giơ cao lên: “Vương gia, ta lấy chồng!”

      Việt Băng Ly nhìn nàng, khuôn mặt tràn đầy vẻ sủng nịch, tiến đên cầm đôi giày bẩn, ném đường vòng cung đến bụi cỏ bên đường: “Hoàng huynh hạ chỉ, hơn nữa thân thể của Tứ tiểu thư ta chạm đến, bàn chân ngọc ngà cũng xem qua, theo lý bổn vương phải chịu trách nhiệm, cho nên Tứ tiểu thư phải gả cho bổn vương!”

      Linh hồn Tô Vãn như muốn nổ tung! Cổ đại quái dị! Chỗ nào cũng thấy mưu, chỉ là chạm vào người cũng phải chịu trách nhiệm! Quật cường nhìn Việt Băng Ly, lắc đầu: “Việt vương, ngài vĩ đại như vậy. Tô Vãn ta xứng đáng với ngài, xin ngài hãy chủ động giải trừ hôn ước !”

      Việt Băng Ly lắc đầu, đền trước ôm thân thể Tô Úy: “Tứ tiểu thư, nàng nên lung tung như vậy, nếu chính là cãi lại thánh chỉ, nàng muốn cả nàh bị trảm sao?”

      Ta thèm vào! Trảm sao! Được! Đem đầu cả nhà nàng chảm hết , để lại mình nàng lưu lạc giang hồ. Đôi tay có ý đồ đẩy Việt Băng Ly ôm ấp nàng, lại phát đẩy thế nào cũng ra, nàng cũng thể để lộ ra bản thân mình có võ công.

      SHIT! Làm mình đến cái thế giới hỗn độn này! Chuyện khôi hài nhất là tên Việt Băng Ly vô sỉ ôm nàng vào trong xe ngựa.

      Tô Vãn cuộn mình trong góc, ánh mắt mang ý châm biếm nhìn chằm chằm Việt Băng Ly: “Vương gia, chúng ta còn chưa có thành hôn, cần dựa gần ta như vậy!”

      Việt Băng Ly thèm nghe lời của nàng, lấy quần áo Tả Diễm mua, tiến đến cười ôn hòa: “Nếu để Lâu đại tướng quân nhìn thấy Vãn Vãn ăn mặc như vậy, hậu quả là gì? Cũng cần bổn vương thẳng..”

      Tô Vãn nhất thởi cả kinh, nếu để cho Lâu lão đầu biết, nhất định nàng phải nếm mùi đau khổ. Buồn bực muốn sờ đến y phục, bộ quần áo lúc nãy rách nát biết lúc nào càng rách nát hơn, da thịt trắng noãn liền hoàn toàn lộ ra.

      To Vãn luống cuống dùng tay che lấy chính mình, quyền hung hăng đánh tới Việt Băng Ly: “Sắc lang, sao ngươi lại cởi quần áo cửa ta?”

      Nắm đấm của nàng dễ dàng bị bị chắn lại bởi bàn tay rộng lớn của Việt Băng Ly, cười so với tinh còn muốn đẹp hơn, chậm rãi tiến đến: “Vãn Vãn, mấy ngày nữa chúng ta thành hôn, sớm muộn gì nàng cũng là người của bổn vương, nhì chít cũng ngại.”

      Tô Vãn nắm mái tóc bạc dài của , tội cười: “Vương gia, Lâu gia là đại gia tộc, từ dạy Vãn Vãn học khuê huấn, chỉ cần ngày ta chưa là thê tử của vương gia, ngày ấy thể có quan hệ xác thịt.”

      “Vãn Vãn , bổn vương , có người biết. Cho nên đê bổn vương giúp Vãn Vãn thay quần áo !” Môi Việt Băng Ly ngày càng dựa vào gần, nàng càng luống cuống càng muốn làm khó nàng, nghĩ đến liền điểm chỉ bên hông nàng.

      Điểm huyệt! Nàng ở cổ đại cái gì cũng học, lại quên mất học điểm huyệt. là cẩn thận mấy cũng có lúc sai sót! Việt Băng Ly! Hận hôm nay, Tô Vãn tuyệt đối nhớ kỹ, ngày nào đó nhất định báo thù! Đòi lại gấp mấy lần!

      Việt Băng Ly cười đến so với nàng còn muốn ôn hòa, nhu thuận hơn, chậm rãi cởi bọ trang phục khất cái người nàng, thay bộ váy dài màu vàng nhạt, còn biến thát đến mức cầm chiếc lược ngà giúp nàng chải tóc.

      biết có phải hăn hay chải tóc hay mà tự nhiên lại có thể chải đẹp như vậy, Ngay khi nàng còn hết sức kinh ngạc, lại còn lấy ra chiếc châm, ôn nhu cài lên tóc nàng.

      Tô Vãn tức đến khóe miệng run rẩy, là thông mình đời lại nhất thời hồ đồ, lại có thể thua vì điêm huyệt. Nàng thề, sau khi thoát thân, nàng lập tức học điểm huyệt, nhất định phải học đến cảnh giới cao nhất.
      Andrena, fujjkohonglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Chỉ thú mình Tô Vãn ngươi


      images


      Edit:Lam Lan
      Beta=Diễm

      Xe ngựa lảo đảo lắc lư tới phủ của Lâu đại tướng quân, Đại quản đứng trước cửa chuẩn bị nghênh đón lúc Việt vương gia hạ kiệu, nhìn thấy bên cạnh là Tứ tiểu thư nhà mình, có chút giật mình.

      Việt Băng Ly bước xuống xe ngựa, vô cùng thân thiết nắm tay Tô Vãn lên thềm đá, Tô Vãn muốn rút ra nhưng nàng thể xúc động như vậy, thù hôm này, nàng nhất định nhớ cho kỹ.

      đến chính sảnh.

      Lâu Thương Trạch chào đón: “Vi thần khấu kiến Việt vương, Việt vương thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Việt Băng Ly cười ôn hòa, tay đỡ Lâu Thương Trạch dậy: “Lâu tướng quân cần đa lễ, hôm nay bản vương đến bái phỏng là muốn trao đổi về hôn lễ, ngờ đường đến lại trùng hợp gặp Tứ tiểu thư, liền cùng nàng luôn, còn chỗ nào thất lễ. xin Lâu đại tướng quân lượng thứ!”

      Lâu Thương Trạch nghe , ánh mắt hướng sang Tô Vãn, nàng nhu thuận đứng tại chỗ, hai tay vã tóc, thanh như ngâm thơ : “Phụ thân, lời này của Vương gia là !”

      Lâu Thương Trạch trầm ngâm nửa khắc, bảo Tương Tư đưa Tô Vãn tới hậu phòng, rồi mới cùng Việt Băng Ly chuyện về đại hôn,

      đến sảnh hậu viện, Tương tư cười khanh khách : “Tứ tiểu thư, việc hôm nay có Vương gia che chở, nên sao. Nhưng nếu có Vương gia, việc Tiểu thư tự ý rời phủ, đại phu nhân nhất định truy cứu!”

      Ngữ khí của Tương Tư nhàng kiêu ngạo cũng siểm nịnh, trong lời có ý nhắc nhở, Tô Vãn là người thông mình, làm sao có thể hiểu, tháo chiếc vòng đeo tay nhét vào trong tay Tương Tư: “Tương Tư nương trí tuệ hơn người, Lâu Vãn hiểu được.”

      Tương Tư bình tĩnh đeo vòng ngọc lên tay, cười : “Tứ tiểu thư, mình tiểu thư về Lâm Thủy uyển . Tương Tư còn có chuyện khác muốn xử lý!”

      Tô Vãn ân tiếng, tự mình đến Lâm Thủy uyển, lúc này chắc Đại phu nhân khắp nơi tìm nhược điểm của nàng. Ha ha, như vậy có thể làm nàng bận rộn thời gian rồi.

      Ban đêm Việt vương ở lại Vương phủ dùng cơm, đại phu nhân, nhị phu nhân cùng đại tiểu thư của Lâu gia Lâu Nghiên, Lâu Tư, tam thiếu gia Lâu triệt, biểu thiếu gia Úc Băng đều đến đại sảnh dùng cơm.

      Ở kaau gia từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Tứ tiểu thư vào đại sảnh ăn cơm tiếp khách, mọi người đều cẩn thận nhìn nàng, sợ xảy ra việc gì nhiễu loại làm mất mặt Lâu gia.

      Tô Vãn cười thầm, tay kéo thân váy dài, tay cầm khăn lụa đến đại sảnh, vừa đến thấy Lâu Tự trang điểm xinh đẹp bám lấy Việt Băng Ly.

      Bữa cơm bắt đâug, lúc Lâu Tự ngồi xuống bên phải Việt Băng Ly, Tả Diếm lại đột nhiên tiến lên : “ xin lỗi, Lâu nhị tiểu thư, vị trí này hẳn phải thuộc về Lâu tứ tiểu thư, mời tiểu thư chọn chỗ ngồi khác!”

      Lâu Tự nhất thời mặt mày đỏ bừng, xấu hổ vô cùng bước lùi từng bước, Tô Vãn lại chân thành tiến lên cười : “Tỷ tỷ hiểu biết, mong Vương gia thứ lõi!”

      Việt Băng Ly ôn hòa vuốt cằm cười, tự mình kéo đôi tay mềm mại của Tô Vãn ngồi xuống, đồng thời vui lòng khen ngợi: “Lâu tứ tiểu thư quả nhiên hiểu đạo lý. Bổn vương có thể lấy Vãn Vãn, là phúc phận của ta!”

      Tô Vãn nghe xong thầm cười lạnh: nam nhân này đóng kịch so với nàng còn muốn giỏi hơn, trước mặt nhiều người như vậy vẫn có thể giả bộ tao nhã, đúng là hoàn mỹ.

      Tô Vãn gải bộ ngượng ngùng cúi đầu, thân hình nhắn dựa sát vào người Việt Băng Ly, động tác này khiến cho Lâu Tự mặt mày biến sắc, bựa cơm này có ăn cũng nuốt trôi. Liên đại phu nhân cũng bị ảnh hưởng, dù sao đối với hôn này người mất hứng nhất chính là nàng.

      Đây là lần đầu tiên Tô Vãn gặp nhị phu nhân cùng Tam thiếu gia, quả nhiên giống như trong suy nghĩ của Lâu Vãn, Nhị phu nhân sinh ra trong gia đình thương gia, ở cổ địa này, thương gia địa vị thấp, cho nên tính tình nàng rất khiêm tốn, vì sinh con trai cho Lâu gia mà kiêu ngạo. Vị Tam thiếu gia mười ba tuổi kia, bộ dạng béo tròn, đúng là được nuôi tốt.

      Bữa tối này diễn ra hòa thuận vui vẻ, ở trong mắt Lâu gia, vị Vương gia này là người hiền hòa, hơn nữa còn hết mực săn sóc Tô Vãn, vì nàng mà gắp thức ăn, lại còn dặn này dặn kia.

      Chỉ có Tô Vãn biết, ta chính là loài cáo đội lốt dê, Vương gia hoàn mỹ lại láy tiểu thư vứt , biết trong lòng suy tính cái gì, nhưng Tô Úy nàng vấn hết sức khinh thướng .

      Sau bữa tối, Việt Băng Ly cùng Lâu Thương Trạch cùng nhau đến thư phòng có chút chuyện quan trọng. mình Tô Vãn bước vào trong vườn, bóng hình xinh đẹp in mặt hồ, có yia trong treo nhưng lạnh lùng.

      Tiếng chân ồn ào hỗn độn truyền đến, Tô Vãn nghe được liền biết của ai. Bĩnh tĩnh đứng mặt hồ, khóe miệng giương lên ý cười thản nhiên.

      “Lâu vãn, phải vì được gả cho Vương gia mà người muốn khoe khoang, người nghĩ Vương gia lấy tiểu thư bỏ như ngươi sao? Chờ đến khi bị hưu !”

      Lâu Tự từ lâu ái mộ Việt băng Ly, thái hậu cũng nhìn trúng nhị tiểu thư, ai lại biết Việt băng Ly chỉ cần tiểu thư vứt , ngay cả Hoàng thượng cũng đồng ý chuyện này. Lậu Tự bị nhục nhã như vạy, nàng có thể bỏ qua, có thể cam tâm sao? tại nghĩ đến, Tô Vãn cảm thấy nếu như nàng ta đẩy mình xuống nước cũng là chuyện bình thường.

      Tô Vãn chậm rãi xoay người, đến trước mặt Lâu Tự, tay mềm nhàng lướt qua gò má như hao như ngọc của nàng ta: “Tỷ tỷ, Vãn vãn biết ngươi ái mộ Việt vương. Nếu ngươi tìm cha , đừng đem gả Vãn Vãn !”

      Lâu Tự cười lạnh lùng. Nặng nề mà gạt đôi tay mềm của nàng: “Ngươi quả là hảo tâm mà, vừa mởi ở bàn cơm phải cùng Việt vương gia rất ân ái sao?”

      “Thân là nữ nhi của gia tộc, lễ nghi tối thiểu cũng phải có, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn Vãn Vãn lạnh lùng với Vương gia, Nêu như vãn Vãn là tỷ tỷ, nhất định thổi lộ với Việt vương. Hạnh phúc phải là tự mình giành lấy!” Tô Vãn nhàng naang tay .

      Lâu tự sắc mặt hơi hòa hoãn, tựa hồ cảm giác được thành tâm của Tô vãn, mím môi: “Nhưng là…”

      “Đừng nhưng là nữa, Vãn Vãn cungftyr tỷ , ta ở phía sau thay tỷ thêm vào. Vừa lúc nãy Việt vương còn hẹn vãn Vãn giờ Tuất gặp nhâu ở hoa viên mà!” Tô Vãn muốn giúp tỷ tỷ thương, dù sao chính nàng cũng muốn gả mà.

      Lâu Tự có chút do dự, gắt gao lắc lắc khăn lụa: “Ta với ngài ấy là ta thích ngài ấy, Vương gia cũng xẽ thú ta, dù sao chuyện của các ngươi cũng hạ chỉ!”

      Tô Vãn nghe đến đó, đột nhiên sinh tâm kế, đến bên Lâu Tự với nàng ta vài câu, nàng nghe xong hai má bỗng chốc đỏ bừng lên: “Nưh vậy dọa người a! muốn muốn.. Nếu mẫu thâ biết được nhát định đánh chết ta.”

      Tô Vãn nhún vai, mwor ra hai ta: “Như vậy ta cũng dành chịu a.”

      Lâu Tự tức giận chà chà chân, xoay người rời . Tô Vãn chớp chớp hai mắt, là nữ nhân có tiền đồ, xem ra phiền toái này lôi đại phu nhân vào được,

      Suy nghĩ đến đây, đôi bàn tay ôn hòa bỗng dưng đặt lên vai nàng, hương thơm quen thuộc xộc đến, theo bản năng muốn công kích, cũng dừng lại“Vương gia…”

      “Vãn Vãn thực chán ghét bổn vương đến vậy sao? Muốn đem bản vương đến cho người khác? Nhưng bổn vương muốn ràng cho Vãn Vãn, bổn vương chỉ thú mình Vãn Vãn ngươi!” Việt Băng Ly hai mắt tràn đầy thâm tình, nắm chặt đôi tay mềm của nàng, như muốn đồng ý thề non hẹn biển.
      Andrenafujjko thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Chúng ta động thủ


      images


      Edit:Lãnh Mị Nguyệt
      Beta=Diễm

      Tô Vãn ách tiếng, nhất thời nghĩ ra lời để phản bác lại nam nhân này, tay nhàng đẩy thân thể Việt Băng Ly:" Thỉnh Vương gia tự trọng. . . "

      Khóe miệng Việt Băng Ly mỉm cười, mặt mày cong cong, so với nghiệt còn nghiệt hơn vài phần,"Tốt. Bổn Vương nghỉ ngơi, ngày khác nhất định mang đại kiệu tám người mời Vãn Vãn hồi phủ"

      Dứt lời, hất trường bào màu tím xoay người rời . Tô Vãn nhìn bóng lưng của , trong con ngươi mang theo tia hàn, được! Nàng nhất định thúc đẩy để Lâu Tự thành công chuyện này, nếu cùng hồ ly này sinh hoạt, nàng trở thành hiền thê lương mẫu mất.

      Nghĩ liền xoay người vào vườn thuốc Lâu gia, dựa theo sắp xếp trong sách thuốc, đem mấy vị thuốc tập hợp chỗ, dược phẩm thuốc mê ra đời. Tô Vãn nàng tính là thiên tài y học, nhưng ở thế kỷ 21, sát thủ quốc tế, phải biết mấy thứ nhặt này, mới có thể thuận lời hoàn thành nhiệm vụ.

      tới Yên Chi Các của Lâu Tự, Lâu Nghiên ở chính uyển của Đại phu nhân, tránh khỏi nữ nhân này, quả nhiên ít nhiều phiền phức.

      Lâu Tự thấy nàng tới, sắc mặt u ám :" Làm gì? Hơn nửa đêm đến chế giễu, Lâu Vãn ngươi chơi đùa còn chưa đủ?"

      Tô Vãn có tức giận, vẻ mặt bình tĩnh đem túi đồ vật nhét vào tay của nàng," Ngâm rượu, cũng dùng ăn"

      Lâu Tự nhìn đồ vật trong tay, vừa nhìn về phía Tô Vãn, chợt nghĩ đến chuyện lúc hai người ở hoa viên , suy nghĩ có phần do dự, nhưng ở trong sương phòng tới lui, làm sao cũng có cách nào vào giấc ngủ.

      Tô Vãn ngáp cái nhìn sắc trời còn sớm, nên đến sương phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn dậy xem kịch vui. Hồ ly Việt Băng Ly? Xem ngươi thế nào! Cho dù Lâu Tự thành công, nàng cũng cho vị Đại phu nhân kia thêm chút phiền toái, để cho bà ta nhìn nàng là cái gai trong mắt. Đắc tội Tô Vãn nàng, có kết cục tốt.

      Sáng sớm, chim chóc líu ríu đầu cành vui sướng hát ca, cánh cửa kẽo kẹt tiếng bị người đẩy ra, Lâu Nghiên thô lỗ phen xốc chăn gấm, kiêu căng phách lối gào thét:" Lâu Vãn, ngươi rốt cuộc đối với muội muội ta hạ dược gì, vì sao nàng làm ra chuyện như vậy"

      Tô Vãn ưu nhã ngáp cái, thân thể nhàng tránh trường kiếm của Lâu Nghiên, cầm quần dài kệ áo xoay người mặc quần áo, lúc này mới lười biếng dựa vào tiểu tháp:" Lâu đại tiểu thư, xin hỏi ngươi cái gì? Cho dù tức giận nữa. xin đừng thất đức như vậy, quấy rầy mộng đẹp của người khác nha!"

      Lâu Nghiên nằng nề bỏ trường kiếm xuống, nắm lấy tóc Tô Vãn, "Lâu Vãn, ngươi rốt cuộc muốn giả bộ tới khi nào, nữ nhân tâm địa rắn rết này. muốn gả cho Việt Vương, tìm Hoàng Thượng tranh luận , tại sao phải đem muội muội ta đầy vào hố lửa"
      Hai mắt Tô Vãn chậm rãi mở ra, trong con ngươi lưu ly lộ tinh mang, gằn từng chữ ràng :" Lâu tiểu thư, đây là thái độ ngươi đối với Vương Phi chủ mẫu tương lai sao? Buông tay . . ."

      Lòng của Lâu Nghiên mạnh mẽ bị khiếp sợ, chưa từng có gặp qua ánh mắt của củi mục này có thể sắc bén như vậy, vẻ mặt có chút bối rối lui về phía sau bước, gầm thét lên:" Danh dự của muội muội ta bị hủy! Ngươi bây giờ cao hứng lắm chứ gì !"

      Tô Vãn chống đỡ ngồi dậy, trực tiếp ra khỏi hậu sương, ngồi vào chánh đường, nâng lên trà ngon do Thủy Nguyệt chuẩn bị," Phát sinh chuyện gì, Thủy Nguyệt ."

      "Ách . . ." Thủy Nguyệt có chút kiêng kị Lâu Nghiên, nhìn sắc mặt nàng chút, sợ ách tiếng.

      "Tứ tiểu thư nhà ngươi ở chỗ này, ai dám đem ngươi làm gì, ta liền trả lại gập bội. Đừng tưởng rằng dễ khi dễ Lâu tứ tiểu thư ta như vậy!" Tô Vãn vẻ mặt nghiêm nghị .

      Thủy Nguyệt gật đầu, đem ra, ra là Việt Vương ở Vân Thư Uyển, giường Việt Vương, Nhị tiểu thư toàn thân trần trụi nằm đó, nhưng Việt Vương để lại giấy, giờ tý trở lại Vương phủ.

      Lâu gia dưới liền biết Lâu nhị tiểu thư chẳng biết xấu hổ, muốn quyến rũ Việt Vương, nhưng chưa thành công.

      Tô Vãn nghe , nhìn Lâu Nghiên, gác lại ly trà, cười khanh khách hỏi ngược lại:" Tỷ tỷ, chân là của Nhị tỷ, suy nghĩ trong đầu là do tỷ ấy làm chủ, ngươi vì sao lại nghĩ ta hại nàng chứ?"

      Lâu Nghiên lạnh lùng cười tiếng:" Ngươi muốn gả cho Việt Vương, liền muốn khiêu khích Tự quyến rũ Việt Vương, nếu như ngươi khiêu khích, vì sao nàng làm như vậy!?"

      Tô Vãn nga tiếng, chân mày ngả ngớn, trái lại giọng mỉa mai :" Nếu như ta nàng chết, nàng sao?"

      "Ngươi . . . mất nết!" Lâu Nghiên ngờ nàng lại gian xảo, hơn nữa chuyện này chỉ có mình nàng biết, tại toàn gia dười đều nhìn Lâu Tự tự trọng, biết xấu hổ.

      Tô Vãn khẽ ngẩng đầu, khinh thường cười nhạt:" Muội muội là mất nết, tỷ tỷ của muội là đứng đắn!"

      Lâu Nghiên tức giận lại muốn rút kiếm, nghĩ lại biết lợi hại của củi mục tiểu thư này, cứng đối cứng như vậy, hại về mình mà thôi, chuyện này nàng nhất định phải giao cho mẫu thân xử lý. Suy tư, nhìn Tô Vãn cảnh cáo cái, cuối cùng nghênh ngang mà ,
      Thủy Nguyệt sau khi thấy nàng rời , lau mồ hôi lạnh," Tiểu thư, vậy . . ."

      "Thủy Nguyệt, Tứ tiểu thư đói bụng, bữa sáng chuẩn bị xong chưa." Tô Vãn cất bước, duỗi người, thắt lưng cực kỳ mệt mỏi, nhìn bàn dài bên sườn thính, chở đợi bữa sáng của nàng.
      Thủy Nguyệt a tiếng:" Liên Hương chuẩn bị, tiểu thư, người có chuyện gì chứ? Mấy ngày nữa, người gả cho Vương gia rồi, bây giờ . . ."

      Tô Vãn vỗ vỗ vai Thủy Nguyệt:" Ngươi nha, muốn lên làm mẫu thân ta à, đừng dài dòng như vậy, mọi việc có Tứ tiểu thư lo"

      "Dạ"
      . . .

      chia hai nơi, lại Yên Chi Các.
      Lâu Nghiên vào chính đường, thấy Đại phu nhân ngồi nghiêm chỉnh chờ nàng quay về, cúi đầu hướng về phía nữ tỳ nháy mắt, mấy người liền hiểu lui ra, cài cửa lại.
      "Mẫu thân . . .. "

      "Ta phải cho người bao nhiêu lần, dán mắt muội muội chút, tại gây ra chuyện này, phụ thân ngươi tức giận muốn đem muội muội ngươi đưa đến kinh thành kỉa." Đại phu nhân sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Lâu Nghiên.

      Lâu Nghiên ngẩng đầu lên, nắm tay áo Đại phu nhân," Mẫu thân, Tự cho ta biết, là Lâu Vãn dạy nàng làm như vậy. Nữ nhân kia tâm như rắn độc, mẫu thân người nhất định vì Tự làm chủ"

      "Đủ rồi, ngươi nghĩ mẫu thân có thể làm cái gì? Tố cáo lão gia, là tiện nhân Lâu Vãn kia khiêu khích sao? tại Lâu Vãn là bảo bối trong tay phụ thân ngươi, lại có Việt Vương làm chỗ dựa, ngươi cảm thấy ngươi có thể động tới ả sao?" Đại phu nhân tức giận lồng ngực phập phòng, dù sao cũng nghĩ đến, Lâu Vãn lại có thể dùng chiêu này đối phó mình.

      Xem ra Lâu Tự ngày hôm đó nên nương tay, trực tiếp đánh chết củi mục này, thần biết quỷ hay, bằng cũng có chuyện ngày hôm nay phát sinh. Ả muốn đứng lên trả thù, cuộc sống sau này của mình còn có thể yên ổn sao?
      Chuyện của Úc Băng cùng Nam Cung Nhược Doanh, còn bị ả nắm trong tay, tại tiến thoái lưỡng nan.

      Lâu Nghiên nóng nảy lại giữa đại sảnh, đột nhiên dừng chân, nghiêm mặt :" Mẫu thân, chúng ta động thủ ! Chúng ta tuyệt đối để nàng làm thịt, mẫu thân . .. "
      Đại phu nhân nghe được lời của Lâu Nghiên, suy tư chốc lát, cuối cùng xoay người, trong đáy mắt đều là ánh sáng lãnh:" Nấu như là ngoài ý muốn, vậy cũng có người truy cứu, hơn nữa thu dọn cái đinh trong mắt, cớ sao làm."
      fujjko thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Phong ba nho


      images


      Edit:Tuyết Huệ
      Beta=Diễm
      Lâu Nghiên nghe được lời của Đại phu nhân, vui sướng nhìn nàng hỏi: "Mẫu thân, người quyết định làm như vậy sao? Như vậy nhất lao vĩnh dật ( lần vất vả suốt đời nhàn nhã) nha!"

      "Đương nhiên. Ngươi thông minh chút cho ta, đừng gặp phải chuyện gì nữa, nếu ta giúp được hai người tỷ muội các con." Đại phu nhân thu lại lãnh ở đáy mắt, cảnh cáo nhìn chằm chằm Lâu Nghiên.

      "Con hiểu. Lời của mẫu thân, Nghiên nhi nhớ kỹ." Lâu Nghiên thầm nắm chặt khăn lụa, hận ý đối với Lâu Vãn lại sâu sắc thêm vài phần, nàng hận thể làm cho tiện nhận kia biến mất cái thế giới này.

      Cùng lúc đó, bên Lâm Thủy Uyển. Tô Vãn hoa lệ hắt xì cái, nàng nhu nhu cái mũi, khẽ nhíu mi, tại cái địa phương này, có người nhớ đến nàng, chắc hẳn là muốn giết nàng .

      Thủy Nguyệt lại khẩn trương lo nàng bị phong hàn, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, ngài bị phong hàn chứ?"

      "Phong hàn gì chứ, ta bảo ngươi tìm bộ sách tìm được chưa?" Tô Vãn cho là đúng cười cười, thân thể của nàng vô cùng khỏe mạnh, trước kia Lâu Vãn cũng có thầm học tập nội công tâm pháp, cuối cùng cũng làm cho thân thể hư hỏng này có vài vần chân khí.

      Thủy Nguyệt dạ tiếng, đem quyển sách ố vàng đưa cho Tô Vãn, "Tiểu thư, người khi nào đối với loại sách này có hứng thú?" Trong đầu nàng nghi vấn vô cùng, tiểu thư từ sau khi ngã vào hồ nước, thay đổi!

      Tô Vãn thản nhiên phất phất tay: "Ta hơi khát, phiền toái Tiểu Nguyệt Nguyệt đáng thay Tứ tiểu thư chuẩn bị chén nước trà, cám ơn."

      Thủy Nguyệt gì mà chỉ thở dài, vị Tứ tiểu thư này dù sao vẫn như vậy, nàng vẫn nên thức thời pha trà. Mới vừa ra đường chính, đại nha hoàn Tương Tư vội vàng đến té ngã ở trong vườn, kêu nàng: "Thủy Nguyệt, cho tứ tiểu thư ngươi biết, dọn dẹp chút, giờ Tỵ Việt vương qua đón Tứ tiểu thư cùng nhau tiến cung gặp Hoàng Thượng."

      Thủy Nguyệt vừa nghe, kinh hỉ vô cùng, bật người ôi chao tiếng : "Cám ơn Tương Tư nương, Thủy Nguyệt thay tiểu thư rửa mặt chải đầu ngay."

      "Ừ." Tương tư ừ tiếng, liền xoay người rời .

      Tô vãn vừa nghe được tin này, lười biếng duỗi thắt lưng cái, mở tủ quần áo ra, lấy kiện màu trắng bạc ra, thản nhiên : " bộ quần áo đơn giản là được rồi."

      Thủy Nguyệt có chút líu lưỡi, "Tiểu thư, ngươi gặp Hoàng Thượng, đừng ăn mặc mộc mạc như vậy."

      "Làm nhanh dựa theo phân phó của ta, rửa mặt chải đầu, ta muốn dành thêm nhiều thời gian xem sách thêm chút." Tô Vãn ghét nhất loại lễ nghi phiền phức này, cuộc sống cổ đại làm cho người ta rối rắm chính là buồn tẻ vô vị như vậy .

      Sau lúc sau, rốt cục rửa mặt chải đầu xong, Việt Băng Li lại đúng lúc xuất , Tô Vãn nhịn được muốn hét toáng lên: Này, ngươi là quỷ sao? đường có thanh , đến là đến. Nhưng mà chỉ có thể trong lòng YY ( tự kỉ ) chút, mặt ngoài ôn hòa nhu thuận : "Lâu Vãn bái kiến Việt vương."

      "Vãn Vãn, ta và nàng sắp thành hôn, cần khách khí như thế." Việt Băng Li vẫn như cũ trước sau như ôn hòa, cười nhàng, thoạt nhìn là loại biểu tình đặc biệt làm cho người ta cảm giác được ấm áp.

      Tô Vãn khép mắt, chỉ thản nhiên ừ tiếng, cùng Việt vương dắt tay ra Lâm Thủy Uyển, lúc ở giữa đường mòn, lại trùng hợp gặp được Lâu Tự thu thập túi đồ về nhà ở kinh thành.Lúc nàng nhìn đến Tô Vãn cảm xúc dao động lớn hết sức, rút ra trường kiếm trong túi quần áo, nhảy đến trước mặt Tô Vãn : "Tiện nhân! Ngươi chết được tử tế . . . . . ."

      Tô vãn vô tội nhìn Lâu Tự, kinh hoảng lui ra phía sau vài bước: "Nhị tỷ, tỷ làm gì vậy ?"

      "Ha hả. . . . . . Gỉa bộ? Nếu phải ngươi đẩy ta, ta rơi xuống nông nỗi thân bại danh liệt như vậy sao? Lâu Vãn, ta muốn giết ngươi. Tiện nhân. . . . . ." Lâu Tự cảm xúc thập phần ổn định, Tô Vãn tựa hồ có thể tưởng tượng nàng lúc này chịu đả kích. Nhưng mà chỉ là đồng tình, nàng có đồng tình đến nỗi cho nàng ta chém nàng.

      Mắt thấy trường kiếm muốn tập kích tới cổ họng, nàng chính là sợ hãi tiến vào trong lòng Việt Băng Li, cái nam nhân này đếm giờ còn có ra tay, là muốn thử nàng . . . . . .

      Tả Diễm nhanh tay lẹ mắt cầm trường kiếm, tay bẻ gẫy: "Lâu nhị tiểu thư, Tả Diễm thể cho ngươi xúc phạm chút nào tới Vương Phi tương lai."

      Việt Băng Li đỡ lấy thân thể Tô Vãn, săn sóc lấy ra khăn tay thay nàng lau mồ hôi lạnh trán, ôn nhu hỏi: " có việc gì, nàng lên xe ngựa trước , bổn vương tới sau."

      Đôi mi thanh tú của Tô Vãn khẽ nhíu, "Vương gia. . . . . ."

      Bàn tay to lớn của Việt Băng Li ở đầu vai của nàng, cho ánh mắt cái ôn nhu lại mang an ủi , lập tức nghiêng đầu đối với Thủy Nguyệt thản nhiên : "Giúp đỡ Tứ tiểu thư nhà ngươi lên xe ngựa."

      "Vâng, Vương gia."

      Tô Vãn nghi hoặc cùng Thủy Nguyệt ra khỏi tướng quân phủ, cũng có thể cảm giác được người kia tỏa ra sát khí. Việt Băng Li rốt cuộc xử lý chuyện này như thế nào? Dù sao Lâu Tự là bởi vì mà. . . . . .

      thèm quan tâm nữa.

      Nhìn Tô Vãn xa, Việt Băng Li tiến lên, con ngươi hồ ly cụp xuống, tóc bạc tung bay, cười khanh khách : "Thân là con nhà tướng, nhị tiểu thư hẳn là học được lễ giáo cần thiết, hơn nữa náng là nữ tử tài giỏi, Việt Băng Li dám trèo cao, ngày khác có tài tử xứng với giai nhân."

      Lâu Tự tim đập mạnh và loạn nhịp, dám tin nhìn Việt Băng Li, nước ở hốc mắt đảo quanh, trong nháy mắt đó, nàng đột nhiên cảm thấy được mình mất mặt cỡ nào. lần lại lần làm xấu mặt trước nam nhân cao quý tao nhã này. Nắm chặt lấy hành trang, sâu kín xoay người, nghẹn ngào : "Tâm của Tự từ trước tới giờ đều đặt người vương gia, nếu nước chảy vô tình, Tự cũng dây dưa thêm. Hẹn gặp lại."

      Việt Băng Li lạnh nhạt cười, trường bào tung bay, xoay người cất bước ra khỏi tướng quân phủ, ngồi xe ngựa. Ngón tay thon dài nhấc lên, thích rời tay mơn trớn hai má Tô Vãn, "Vừa mới làm cho Vãn Vãn chấn kinh, bổn vương có lỗi."

      Thôi . Chứ phải ngươi muốn nhìn thấy cục diện như thế này sao? Làm bộ hảo tâm, ghê tởm. thầm khinh bỉ phen, mặt ngoài thần sắc thản nhiên, xê dịch thân thể, "Quấy rầy Vương gia, Lâu gia mới là có lỗi."

      "Bổn vương rất ngạc nhiên, rốt cuộc muốn như thế nào mới nhìn được tâm của Vãn Vãn, biết được Vãn Vãn vì sao cam lòng gả cho bổn vương như thế. Là bởi vì Vãn Vãn có người trong lòng sao?" tay Việt Băng Li mang chút bá đạo vuốt mặt nàng, con ngươi trói chặt dung nhan như ngọc của nàng, tựa hồ muốn nhìn ra chút manh mối.

      Tô Vãn bình tĩnh : "Vãn Vãn thầm nghĩ cả đời làm bạn với phụ thân, hơn nữa Vãn Vãn tự biết thân phận hèn mọn, xứng với vương gia, lúc nãy mới muốn từ hôn, càng muốn Việt vương thú tỷ tỷ Lâu Tự."

      "Bổn vương xứng đôi là xứng đôi, bổn vương , cuộc đời này ta chỉ thú Lâu Vãn nàng, còn chuyện gì khác, đừng nghĩ nhiều. Bổn vương càng muốn nhìn thấy chuyện tình tương tự phát sinh. . . . . ." Việt Băng Li hai mắt híp lại, như là cảnh cáo, qua việc tối nay, ràng biết. Con tiểu bạch thỏ này, cũng thể dung túng, nếu nổi loạn.

      Tô Vãn cam lòng nắm khăn lụa, nhẫn uấn giận, chết tiệt xú nam nhân, cư nhiên giáo huấn nàng? Thao ( chửi bậy = ĐMM )! Ngươi có tư cách gì, thực TMD muốn thương đâm chết .

      Việt Băng Li thấy nàng , tay lạnh như băng chỉ phút chốc dời tới vai của nàng, nhanh nhẹn kéo váy mỏng, bờ vai mê người, phút chốc cúi xuống nhìn vào da thịt trắng noãn . . . . .
      Tieuduongduongfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :