1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 83: Đại kết cục

      Tô Vãn nghe xong lời Tương Tư , vẫn còn ai thán, khóe miệng cười mang theo nhè chua sót, đây là trời xanh trêu đùa người ! Nhìn sắc trời tối muộn, Việt Băng Ly và Thái Hậu còn chưa trở về, nàng thể ngồi yên được.

      Xốc chăn lên, làm bộ muốn xuống giường, Tương Tư lập tức ôi chao tiếng:
      "Làm sao vậy? được xuống giường, sao lại an phận. Ngoan, nằm trở về!"

      Tô Vãn lắc đầu thở dài, cầm áo choàng khoác lên vai, ôm Gia Bảo, nhàng đong đưa thân hình bé: "Gia Bảo, phụ thân có việc, hay là chúng ta tới xem chút."

      Tiểu Gia Bảo phất phất tay, khanh khách cười ra tiếng, Tô Vãn ngước mắt nhìn Tương Tư, nàng nhún nhún vai, "Ta biết người mưu ma chước quỷ nhiều nhất, muốn thế nào, cái đó ! Ai..."

      Tô Vãn nhéo mũi Tương Tư, khóe miệng cười mang theo thỏa mãn.

      Cùng lúc đó.

      Đại đường Tông Nhân phủ.

      Thái Hậu lẳng lặng ngồi bên, Việt Băng Ly ngạo nghễ chắp tay sau lưng đứng ở đại đường, Lưu đại nhân Tông Nhân phủ vỗ kinh đường mộc (khúc gỗ mà các đại nhân trong phim hay cầm), "Người quỳ là ai?"

      "Dân phụ Dương Lưu thị, đến làm chứng. Dân phụ từng tận mắt thấy Tần gia tiểu thư Tang Chỉ nương cùng với gã nam tử cấu kết, hơn nữa ban đêm thường xuyên gặp gỡ, lâu sau lớn bụng, người trong nhà cho phép nàng ở lại làm bại hoại thanh danh, liền đuổi nàng ra ngoài."

      Lưu đại nhân nghe xong, trừng lớn hai mắt nhìn lão phụ nhân, "Ngươi chắc chắn? Nếu như ngươi , như vậy ngươi có gì làm bằng chứng rằng đương triều Việt vương là con của Tang Chỉ nương? Mà phải là con của Thái Hậu nương nương?"

      "Xem thái độ Tang Chỉ nương đối với Vương gia và thái độ Vương gia đối với Tang Chỉ nương là có thể hiểu được. là con nuôi, là dưỡng mẫu, có thể có bao nhiêu cảm tình. Nhưng Vương gia tựa hồ quá nặng tình nghĩa..." Lão phụ nhân cẩn thận nhìn Việt Băng Ly ung dung đứng chắp tay, lẩm bẩm .

      Thái Hậu nghe được nơi này, tay nặng nề vỗ bàn, "Con thân sinh của ai gia, dân phụ như ngươi có thể nghi ngờ? Nếu ngươi cảm thấy ngại sống quá lâu, cứ việc tiếp tục vô căn cứ."

      Việt Băng Ly nhìn Thái Hậu phản ứng lớn như thế, nhíu mi, đối với chuyện này, chính biết bao nhiêu? cũng , dựa vào Nhất Phương Ngọc, nhiều liền cho rằng là Vương gia?

      Lúc ấy vào triều bất quá là vì dưỡng mẫu...

      Bây giờ lại...

      Lúc đại đường yên tĩnh, thị vệ bên ngoài hô to: "Tây Diệu quận chúa Việt vương phi đến!"

      Việt Băng Ly và Thái Hậu sắc mặt khẽ biến lạnh, gió lớn tuyết to, Lâu Vãn này cuối cùng vẫn nghe lời như vậy, cư nhiên chạy tới Tông Nhân phủ. Việt Băng Ly để ý tiến lên đón Tô Vãn, khinh : "Vì sao đột nhiên tới đây?"

      "Có số việc chỉ điểm Tông Nhân phủ Lưu đại nhân ràng. Vụ án này tra xét lâu như vậy, Lưu đại nhân hình như cứ tìm chứng cứ Vương gia phải con thân sinh của tiên hoàng, lại tìm bằng chứng là con thân sinh của tiên hoàng. Ta đúng ? Lưu đại nhân..." Tô Vãn vỗ vỗ tay Việt Băng Ly, cùng đến trước đại đường, tư thái cao ngạo. Quả thực chính là lí lẽ kinh người...

      Vị Lưu đại nhân này sớm nghe về Tô Vãn có tiếng là gì làm khó được, người mang thai có thể sứ Tây Diệu, còn có thể được phong hào như nhất phẩm quý phi, địa vị chỉ dưới hoàng hậu, thủ đoạn này tuyệt đối thể coi khinh. Run rẩy tiến lên, khom nửa người, "Lời này của Vương phi nương nương rất nghiêm trọng, hạ quan toàn tâm toàn ý vì triều đình làm việc. Vương gia có phải người hoàng gia hay , có liên quan gì đến hạ quan, hạ quan làm sao có thể cố ý che giấu chuyện gì được."

      "Phải ? Như vậy theo như lời bổn vương phi, Lưu đại nhân cứ tiếp thu ! Từ thời cổ đại còn có lấy máu nghiệm thân, nếu có quan hệ huyết thống, máu hòa vào nhau, nếu như phải, hòa tan. Bổn vương phi có thể chứng minh tại trường cho đại nhân xem." Khi chuyện, vừa vỗ tay, Tương Tư lập tức cầm cái chén sứ màu xanh lại, bên trong đựng nước trong.

      Nàng nhanh nhẹn cắt ngón tay máu vào nước, lại cầm tay Lưu đại nhân cắt qua, giọt máu tươi ở trong nước, hai giọt máu chìm trong nước, Lưu đại nhân vừa chịu đau vừa nhìn.

      Quả nhiên...

      Cuối cùng...

      Cư nhiên hòa tan vào nhau.

      Lưu đại nhân sắc mặt khẽ biến thành trắng, lại lập tức : "Đây chính là trùng hợp, ở Ánh Tuyết quốc có tương truyền, nhưng có ghi lại, cho nên cho phép dùng, còn có nghiên cứu!"

      Tô Vãn nghe xong, mặt ngoài bình tĩnh, lạnh lẽo trong mắt thể che giấu được, liếc mắt : "Như vậy ta để con của Lưu đại nhân cùng ngươi đến thử xem ! Nhìn xem rốt cuộc có phải trùng hợp hay . Ánh Tuyết quốc ghi lại, có nghĩa là cho phép. Hơn nữa sách sử sớm có ghi lại..."

      Lưu đại nhân mặt tím như gan lợn, nhìn sắc mặt Thái Hậu và Việt Băng Ly, hai người tuy rằng chưa lên tiếng, nhưng là vẻ mặt lên tất cả. Hai nhân vật lớn trong triều, làm sao có thể đắc tội đây. Suy tư nửa ngày, vuốt cằm...

      Tiểu thư của Lưu đại nhân từ từ vào, lúc nhìn thấy nữ nhi nhà mình, mới hoàn toàn hiểu được, mọi chuyện sớm an bày rồi! Xem ra cũng bất lực!
      Hai giọt máu vào, quả nhiên ngoài sở liệu của Tô Vãn, hòa cùng chỗ.

      Cuối cùng lấy máu Thái Hậu và Việt Băng Ly, quả nhiên chỉnh hợp cùng chỗ. Tô Vãn cũng ngờ, thời cổ đại lạc hậu như vậy, những tình tiết rủi ro như ti vi, dĩ nhiên thể xuất được!

      Được rồi...

      Nàng cũng chứng minh được, lại cãi lí phen.

      Vụ án hoàng tử giả Việt Băng Ly, cũng đồn đãi đoạn thời gian. Trong kinh yên, trong hoàng cung lại mảnh hỗn độn, hai cực phân hoá càng ngày càng ràng, Quan Quan đấu tranh càng kiêu ngạo.

      Tô Vãn mỗi khi nghe đến những tranh đấu này, nét cười bên môi vẫn điềm nhiên như vậy, giống như mọi chuyện đều đoán trước. Việt Băng Ly cũng ít khi ở Vương phủ, phần lớn thời gian vất vả ở bên ngoài.

      Nửa tháng sau, trở về là lúc.

      Đẩy cửa ra, viên cầu thịt tiểu tử chạy bổ vào , hai má căng tròn, hô to: "Phụ vương! Người rốt cục trở lại!"

      Việt Băng Ly kinh hoảng lui ra phía sau từng bước, nhìn tiểu tử trước mặt, xua tay : "Ai là phụ vương của ngươi, con của bổn vương còn trong tã lót, thể lớn như ngươi được."

      "Phụ vương, người có lương tâm, khó trách mẫu thân muốn hưu người. Mấy ngày nay người về Vương phủ, cả con mình cũng nhận ra, ta là Gia Bảo nha! Ta sinh ra hai mươi ngày rồi! Hơn nữa ta là xuyên nhị..." phía sau còn chữ "đại", nhưng ra, bởi vì mẫu thân , chuyện này thể ra ngoài, nó phải ngoan ngoãn. (xuyên nhị đại: xuyên đời thứ hai, giống phụ nhị đại vậy)

      Việt Băng Ly tim đập mạnh và loạn nhịp đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm khuôn mặt phấn nộn kia, cuối cùng bình tĩnh rít gào tiếng: "Ai tới cho bổn vương, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Gia Bảo đột nhiên trở nên lớn như vậy?"

      lần đầu tiên có cảm giác mơ, đúng vậy! Nhất định là nằm mơ, đứa trẻ sinh ra, làm sao có thể nội trong hai mươi ngày lớn thành đứa trẻ ba tuổi như vậy! Tuyệt đối có khả năng...

      Hồ Nhất vội vội vàng vàng từ sau viện chạy tới, ôm lấy thân thể nhắn của Gia Bảo, cười tủm tỉm : "Vương gia, đây đúng là tiểu thế tử. nhiều ngày chúng tôi đều nhìn cậu ấy lớn lên, Nguyên phu nhân còn đặc biệt xem tướng, nghe là đồng tử giáng thế."

      Việt Băng Ly nhìn Hồ Nhất, lại nhìn Tương Tư tới, còn có Tô Vãn, cuối cùng hỏi: "Chơi chưa?"

      Gia Bảo vừa nghe lời này mất hứng, nhảy khỏi lòng Hồ Nhất, từ phía sau người lấy ra cái bàn tính vàng, gảy mấy cái, nghiêm túc : "Phụ vương, nể tình người là Vương gia, ta giảm giá cho người. Sau khi giảm giá bồi thường tổng cộng là hai ngàn hai, đây là tiền người làm cha chưa hết trách nhiệm, còn có phần tiền bồi thường người làm tổn thương tinh thần của con."

      Tô Vãn vừa nghe, hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm, tên này cũng xuyên qua sao? Tại sao lại những lời đó?

      Việt Băng Ly căn bản nghe hiểu, bé cưng này gì đó, chỉ biết mở miệng ra là đòi tiền. Đau đầu vỗ vỗ ót, cuối cùng trở lại Thư uyển. Tô Vãn tiến lên giữ chặt cái tay của Gia Bảo: "Ngoan, đừng đùa nữa. Ngoan ngoãn ở trong nhà chơi, tuyết rơi rồi, bên ngoài lạnh. Biết ?"

      "Mẫu thân, phụ vương thích người, con tìm tướng công lần nữa cho người nha? Người nhìn , loại đạo đức như . Có ra gì đâu chứ? Trời cho con trai lớn như thế, vậy mà thừa nhận nổi..." Gia Bảo lắc đầu thở dài, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Tô Vãn điểm lên trán cậu, " linh tinh cái gì vậy? Ngoan ngoãn trở về chơi, ta tìm phụ vương. Biết chưa?"

      Gia Bảo chần chờ dạ tiếng, được Tương Tư bế trở về sương phòng, nhìn bóng dáng Tô Vãn rời , hãy còn thở dài. Ai... Nữ nhân này nha, chính là sinh vật kì lạ. Trước lúc cậu ra đời, Tô Vãn này dù ai cũng chịu khuất phục. Cậu mới biến mất nửa tháng, gì chứ! Cư nhiên cái tên này, còn đến trình độ này nữa. Có lẽ cùng nhau trải qua ít mưa gió, tự nhiên cảm tình cũng nhiều hơn.

      đến Thư uyển.

      Tô Vãn nhìn thấy bộ dạng Việt Băng Ly sốt ruột tìm kiếm giá sách, vẻ mặt nóng vội. Tô Vãn giọng đánh gãy ý nghĩ của , "Làm sao vậy? Chuyện bên ngoài còn chưa xử lý xong? Thiên hạ này muốn loạn rồi sao?"

      Việt Băng Ly nhìn Tô Vãn, nắm chặt tay: "Ta đem nàng ra đảo ở mấy ngày nha! Ngày gần đây kinh đô cũng yên ổn, ta sợ liên lụy đến nàng."

      " cái gì vậy? Liền bởi vì sợ liên lụy ta, cả con cũng nhận. Còn nhớ con của chúng ta . Nhớ những gì chúng ta cùng nhau? Còn nhớ A Chích ? Kỳ nó là con của chúng ta, cho nên mới lớn nhanh như vậy, hơn nữa chuyện kinh người... cần cảm thấy kì lạ. Đây có lẽ là phúc khí trời ban cho chúng ta."

      Việt Băng Ly vuốt cằm, "Ta biết, ta có thể thừa nhận chuyện của A Chích. Chuyện của Gia Bảo, ta làm sao có thể tiếp thụ được. Mẫu hậu biết ? Còn có Nhị nương, bọn họ bị dọa chứ?"

      "Di nương phải cái gì tiên đồng giáng thế sao? Những người lớn đều tin, hơn nữa Gia Bảo đáng như vậy, làm sao có thể dỗ ngọt bọn họ được? Phu quân, chàng có kế hoạch gì, cho ta biết, được ?"

      Việt Băng Ly mím môi, ôm lấy Tô Vãn: "Ta bảo hộ nàng cả đời cả kiếp, tự nhiên việc này, nàng cần quan tâm."

      Tô Vãn phản bác, đúng vậy! Nàng cũng nên hoàn toàn trở thành thôi, nàng đem sáo ngọc đặt vào tay Việt Băng Ly, "Chỉ cần chút lơ đãng, ta phát . Sau này, ta cần lời giải thích hợp lý. Thứ này chàng cầm, còn có môn lệnh Ám dạ môn."

      Việt Băng Ly chần chờ chút, tiếp nhận môn lệnh Ám dạ môn, "Chuyện nàng là môn chủ Ám dạ môn, ta sớm biết. Đối với chuyện của ta, thực xin lỗi..."

      " có lỗi phải gì cả ... Chuyện của chàng hẳn là bận rộn, chúng ta chờ chàng..."

      "Được..."

      ngày kia, Việt Băng Ly chạng vạng lại rời khỏi Vương phủ, mấy ngày chưa về, ngày kế, Lâu gia truyền đến tin tức làm người khiếp sợ, Lâu Thương Trạch mất, ra vào đêm mùa đông ...

      Tô Vãn cũng chú trọng lắm, chính là ấn theo lễ tiết tham dự lễ tang, tiễn đưa vị phụ thân danh nghĩa kia lên núi. Nàng đưa thuốc, vốn thể kéo dài được bao lâu. Úc thị xuống tay có bao nhiêu hiểm độc, ông ràng hơn nàng, cũng sớm dự đoán được ngày này rồi chăng!

      Nửa tháng sau.

      Trời đông giá rét tuyết trắng bay bay, toàn bộ kinh đô mảnh hỗn loạn, đương triều Thừa tướng đại nhân Phượng Dục đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, phụ tá bên người khởi nghĩa, mang theo sát thủ của Ám dạ môn, Linh Cung cao thủ và Thất tướng quân trong tay rất nhiều quân đội đánh vào kinh đô, xông vào hoàng cung.
      Đó là quyết định lớn nhất cuộc đời Việt Băng Ly...

      Bắt đầu từ chuyện Cẩm Tố bị làm nhục, Tô Vãn bị uy hiếp, trù đinh trận chiến hoàng cung này, từ rất lâu rồi...

      Gió lạnh thấu xương.

      Máu tươi nhiễm đỏ tuyết trắng, Việt Băng Ly thân áo giáp bôn tiến Càn Thanh điện, tay cầm trường kiếm, nhắm ngay cổ Việt Huyền Tẫn, lạnh lùng cười: "Trong cuộc đời, ta nhường ngươi bao nhiêu, nhịn bao nhiêu... Nhưng là ngươi cứ hai khiêu khích kiên nhẫn của ta. Nữ nhân của ta, ai cũng thể nhúng chàm, bao gồm hoàng huynh nữa!"

      "Ha ha... Trẫm sớm dự đoán được có hôm nay, có nữ tử trí tuệ như Tô Vãn, ngươi sao có thể an phận lâu như vậy. Tuyệt đối có khả năng... Nhưng điều làm trẫm đau lòng là, ngươi cư nhiên là Ngọc Vô Ngân! Uổng trẫm xem ngươi như tri kỷ, tâm phúc... Ngươi lại ở cuối cùng cho trẫm kích trí mệnh!" nghĩ đến đủ ti tiện, cuối cùng mới phát , ra cuối cùng người ti tiện nhất chính là vị Hoàng đệ nhìn như vô hại này.

      "Nếu như có Vãn Vãn, ngươi chẳng phải được tấc lại muốn tiến thước, ta nghĩ vĩnh viễn đều có hôm nay. Hôm nay nếu đến đây, như vậy ta tự nhiên thủ hạ lưu tình, hoàng huynh, cho ngươi lựa chọn." Việt Băng Ly dứt lời, nặng nề bỏ xuống trường kiếm.

      Việt Huyền Tẫn nhìn thanh trường kiếm kia, khóe miệng cười ảm đạm.

      Ở trong này.

      Cửa lớn Càn Thanh điện bị người đẩy ra, Lâu Nghiên chạy vào, thống khổ kinh hô: "Vương gia, ta van cầu ngươi, để ta chết thay Việt Huyền Tẫn, được ? Chàng phải Hoàng huynh tốt, nhưng ngươi hãy cho chàng cơ hội làm phụ thân tốt, được ?"

      Việt Băng Ly và Việt Huyền Tẫn nghe được, đều có chút khiếp sợ. ngờ vào lúc này, Lâu Nghiên đột nhiên lại có đứa .

      Việt Huyền Tẫn nửa đời si mê Tô Vãn, lại ngờ, nữ tử từng lợi dụng kia, nữ tử làm người ta chán ghét kia, lại mình như thế. Ở hậu cung, có mấy người tình đối với mình đây?

      Bao gồm Phượng Vân Nhi từng đơn thuần kia, nay cũng đơn thuần vậy nữa, vì bảo vệ chính mình, đứng về phía Tô Vãn.

      Việt Huyền Tẫn nắm chặt trường kiếm, đột nhiên đẩy mạnh Lâu Nghiên ra, cuồng vọng cười lạnh: "Lâu Nghiên, ngươi thực nghĩ rằng ngươi xứng với trẫm sao? Xứng được... Ngươi bất quá chỉ là vật thay thế, muốn chết thay ta, ngươi có tư cách... Cút... Lập tức cút khỏi tầm mắt ta..."

      Lâu Nghiên rưng rưng lắc đầu: "Hoàng Thượng, cần... Vì sao ở giờ khắc này, người còn vô tình như thế, chẳng lẽ người đến ánh mắt cũng thèm liếc nhìn nô tì hay sao?"

      "Cút..." Dứt lời, đưa kiếm cứa mạnh vào cổ mình.

      Máu đỏ phun ra...

      Lâu Nghiên chao đảo, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp đứng tại chỗ, hai mắt trừng lớn nhìn.

      Cuối cùng tan nát cõi lòng nhào đến bên người Việt Huyền Tẫn, cảm giác đau khổ mỗi phút giây lại nhân lên nhiều lần.

      "Hoàng Thượng..."

      Việt Băng Ly yên lặng nhắm hai mắt, cuối cùng khoác áo giáp, nặng nề bước đến Dực Khôn cung, gặp Thái Hậu.

      Nhưng mà, lúc trở lại Vương phủ, đẩy cửa ra, là cảm giác lạnh lẽo khác thường.

      thấy bóng hình xinh đẹp của Tô Vãn, cũng nghe tiếng cười vui của Gia Bảo...

      cửa có dán tờ hoa tiên, ngắn ngủn vài chữ.

      "Tục ngữ đế vương bạc tình, thiếp hữu tình. Tô Vãn ta cả đời cao ngạo như Mai, thể chấp nhận chia xẻ nam nhân cùng các nữ nhân khác. Về phần hứa hẹn gì kia, ta muốn nghe... Ta chỉ muốn dùng thời gian để chứng minh hết thảy. Ba năm hứa hẹn, nếu như ba năm này, chàng cưới thê, lập phi. Tô Vãn tự nhiên mang theo đứa trở lại cạnh chàng. —— Vãn Vãn kính thư."

      Việt Băng Ly dùng sức nắm trường kiếm, giống như muốn dùng nội lực bóp nát.

      tiếng thở dài: "Tô Vãn, ta nhất định đợi nàng trở về! Tô Vãn..."

      ... Phân cách tuyến...

      Sử viết. Ánh Tuyết quốc Việt Tẫn năm thứ ba, Việt vương đảo chính, đăng cơ làm hoàng đế, phong hào Diệc Việt. Hậu cung Việt Đế người, ba năm chưa nạp vị phi nào, mặc kệ bách quan mấy lần khuyên nhủ, hay là lấy chết can ngăn, thề nạp phi, vị trí chính thê bỏ trống.

      Chi nha...

      Cửa nhàng bị người đẩy ra, bóng dáng thanh lệ bước vào, Việt Băng Ly nằm tháp, mặc trường bào minh hoàng, thản nhiên phất tay, "Tả Diễm, trẫm muốn nghỉ ngơi lát. Ngươi ở bên ngoài hầu ."

      có tiếng đáp lại...

      Người tới đến đầu tháp, vươn bàn tay ngọc nhàng ấn bả vai , lẩm bẩm : "Mệt mỏi, nên nghỉ ngơi tốt, cả nước đều trông cậy vào mình chàng, phu quân."

      Việt Băng Ly nghe được thanh quen thuộc, bỗng dưng mở hai mắt, vui sướng kéo nữ tử tuyệt đại khuynh thành trước mặt vào lòng, "Nàng trở lại..."

      " trở lại..."

      Chóp mũi ê ẩm, loại vui sướng khi trùng phùng này, thể diễn tả thành lời được!

      Hoàn
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :