Chương 72.2: Tây Dược quận chúa
Edit: Angelina Yang
Beta: Tuyết Huệ
Thế nhưng ở cung Ngưng Hoàn.
Yên La khó có thể tin nổi kể hết tất cả chuyện này, Lâu Nghiên là tức đến câu cũng hoàn toàn nên lời. Nàng nhịn được cầm lấy cánh tay Yên La mà hỏi: "Nữ nhân này là quái sao? Lại ngay cả cái lão hoàng đế Tây Hoa quốc kia mà cũng có thể thu phục. Lại vẫn còn là Quận chúa gì đó, biết có đúng thế là lén mập mờ làm mất mặt Quận chúa!"
Nàng vừa dứt lời, thanh của Thái Hậu bỗng dưng vang lên: "Ngươi là muốn Việt Vương Phi của chúng ta và vị Thiết Mộc hoàng đế kia bên ngoài là phụ tử, kì thực tằng tịu với nhau, đúng ?"
Lâu Nghiên nghe thấy thanh của Thái Hậu cả kinh phủ phục mặt đất, miệng lắp bắp giải thích " . . . phải. . . Thái Hậu nương nương, thần thiếp chỉ là. . ."
Còn chưa dứt lời, "bốp"!
cái bạt tai mạnh kêu giáng vào mặt Lâu Nghiên , đồng thời là câu cảnh cáo: "Thân là hậu phi, lại cũng có thể ra chuyện hoang đường như thế , ra mà biết cảm thấy thẹn . biết tại sao ngươi còn kém xa Vãn Vãn như vậy! Nàng đại biểu Ánh Tuyết Quốc sứ Tây Hoa, càng vất vả công lao càng lớn, ngờ ngươi còn sỉ nhục như thế ! Ngươi thử ai gia hẳn nên trị ngươi tội gì! Lâu Nghiên."
Lâu Nghiên thân thể vô ý thức bắt đầu run run "Thái Hậu. . . Thần thiếp. . . Thần. . ." Bị bắt đúng ngay tại chỗ , là nàng trăm miệng cũng thể bào chữa. Cuối cùng chỉ có thể đánh liều, ngẩng đầu lên nhìn Thái Hậu: "Thái Hậu nương nương, hai tòa thành trì cho là có thể cho sao? Nếu phải có nguyên nhân gì đó, thần tin tưởng Hoàng thượng cũng ngây ngốc xẻ giang sơn tặng cho Quận chúa ngoại lai chứ! ?"
Thái Hậu nghe thế, ngồi ở ngai vàng mà ngón tay khẽ nhịp lên thành tay vịn. Năm đó bà cũng có được cho tòa thành trì nào, cho dù phụ hoàng sủng ái có thừa. Nay Thiết Mộc cho Tô Vãn hai tòa thành trì, xác là tò mò.
Lâu Nghiên nhìn thấy Thái Hậu gì , lúc thầm mừng rỡ ma ma từ trong điện đến mà : "Thái Hậu, vừa mới có thư báo lại. là Việt Vương Phi của chúng ta dùng viên Linh Lung Tâm mà chiếm được hai tòa thành trì từ trong tay Tây Hoa hoàng đế . Đó là chuyện mà Thiết Mộc hoàng đế mực thèm muốn, lại ngờ Việt Vương Phi chúng ta lại thông minh đưa ra cách giải quyết. Thiết Mộc hoàng đế cảm kích, lại cực kì vui mừng liền thu nhận làm nghĩa nữ, hơn nữa ban thưởng hai tòa thành trì."
Thái Hậu nghe xong vừa lòng gật đầu, khẽ ừ tiếng, lại nhìn sang Lâu Nghiên "Ngươi còn có gì để . Ngươi thân là tỉ tỉ của Việt Vương Phi mà tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, lại vẫn còn xấu đối với muội muội của mình. Điều này phạm vào tối kỵ trong cung, còn có làm mất phẩm đức! Ma ma cho nàng ta, chiếu theo cung quy là phải xử trí như thế nào."
"Những ai ghen tị, lòng dạ chật hẹp, làm ô nhục quốc thể , lẽ ra huỷ bỏ địa vị hậu phi , hơn nữa biếm vào lãnh cung, trọn đời được bước ra bước!" Ma ma liếc xéo qua Lâu Nghiên quỳ mặt đất mà thầm cười lạnh. Dám cả gan làm loạn xúc phạm cấm kị của Thái Hậu và hoàng thượng , hơn nữa dại dột bất trị, tuyệt biết che giấu, tại hậu cung này chẳng khác nào thắt cổ tự sát!
Mặc dù là cùng cha, nhưng so với vị Việt Vương Phi kia kém khá xa. Khó trách Việt Vương Phi để cho nữ nhân này vào cung thoải mái như vậy, ra nguyên nhân trong đó là ở chỗ này. Thủ đoạn của Việt Vương Phi này, phải chỉ là cao siêu bình thường .
Lâu Nghiên nghe xong, lập tức cảm giác chính mình giống như rơi vào Địa Ngục , sợ hãi bò lên phía trước túm lấy làn váy của Thái Hậu mà lớn tiếng cầu xin: "Đừng . . . Thái Hậu nương nương. . . Van cầu ngài. . . Thái Hậu nương nương, ngài nể tình phụ thân nửa đời ngựa vất vả chiến đấu vì nước mà buông tha thần thiếp được ?"
Thái Hậu chán ghét đá văng Lâu Nghiên ra "Ngươi quả thực chính là làm mất hết mặt mĩ của Lâu Thương Trạch. Uổng công Lâu Thương Trạch đời lẫy lừng, làm thế nào liền sinh ra kẻ vô dung như ngươi vậy ."
"Thái Hậu. . . Thần biết thần vô dụng , nhưng mà nhất định có chút còn dùng được! Tâm ý của thần thuộc về Thái Hậu nương nương . . ." Người trong cơn tuyệt cảnh, đều muốn dùng đủ các loại biện pháp để tóm được cọng rơm cứu mạng mà cứu vớt chính mình.
Thái Hậu nghe được những lời này, nháy mắt cái với ma ma . Bà hiểu ý đuổi hết tất cả mọi người trong điện. Thái Hậu lúc này mới trầm giọng hỏi: "Ngươi cứ lòng dạ ngươi thuộc về ai gia , những lời này là như thế nào?"
"Lâu Nghiên đời làm nô làm tỳ, nguyện ý vĩnh viễn theo Thái Hậu." Lâu Nghiên mặc dù ngu dốt, nhưng cũng biết hiểu chút việc trong triều . Hoàng thượng cố tình chấp chính, định đánh đổ Thái Hậu nương nương. Thái Hậu ngài thân mình giành giật khổ cực cỡ nào. "Lâu Nghiên nguyện ý làm gian tế cho ngài , núp bên người hoàng thượng, thăm dò các loại tin tức!" Lâu Nghiên biết, tại nàng chỉ có con đường này, chính là đứng cùng đường với vị Thái Hậu này.
Sau khi Thái Hậu nghe thấy , xiết chặt lấy cằm nàng "Ngươi rốt cục cũng biết dùng đầu óc lần, biết phải giúp ai gia mới có thể giữ được mạng . Chính là ngươi có biết rằng, ai gia thích người ngu dốt . Ngươi ngay cả phần mười Vãn muội cũng bằng, ngươi có tư cách gì làm thám tử cho ai gia !"
"Bởi vì thần là Lâu Nghiên! Hoàng thượng có hận thần, cũng xuống tay đối với thần. Bởi vì có liên quan đến phụ thân. Nếu như ngài phế thần chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông." Lâu Nghiên chỉ cảm thấy chính mình tại tựa hồ đặt mình trước vách đá , chỉ cần bước đạp sai, vạn kiếp bất phục. Nàng tuyệt đối thể chết, nàng phải cố mà sống!
Thái Hậu bỏ tay khỏi cằm Lâu Nghiên , chậm rãi cúi người xuống: "Nếu muốn làm do thám cho ai gia , như vậy ngươi trước phải được sủng ái rồi hãy sau. Còn muốn đấu với Lâu Vãn rồi hãy sau. . ."
"Lâu Nghiên có khả năng đấu với muội muội , chúng ta là thân tỷ muội, tại sao phải đấu. Chúng ta hoàn toàn có khả năng trở thành hảo tỷ muội, cùng nhau trợ giúp Thái Hậu nương nương." Lâu Nghiên nịnh nọt mở miệng, vừa nhìn Thái Hậu.
"Ha ha. . . làm hảo tỷ muội với Vãn Vãn, các ngươi quả là tỷ muội, có điều hảo tỷ muội là vĩnh viễn có khả năng! Ngươi chỉ có hai con đường, là hủy diệt nàng ta! là hủy diệt chính mình! Hiểu chưa? Nghiên phi nương nương. . . Ai gia thích kẻ chịu nhục cầu xin, chỉ thích loại người có quyết đoán, lật tay xé mấy mù như Lâu Vãn!" Đối với loại người như cỏ bờ tường, lại ngu dốt bà có chút hứng thú. Nếu như là con thú cưng để cùng chơi đùa, có thể còn lưu lại.
Lâu Nghiên vô lực tê liệt ngồi bệt dưới đất, đôi mắt trống rỗng nhìn bộ hoa phục trước mặt, lại thấy Thái Hậu ác độc giống như lão ngàn năm . Nàng mới hiểu ràng, hậu cung căn bản có chỗ cho nàng sống yên ổn.
Cuối cùng bình tĩnh phủ phục mặt đất, đầu chạm vào đất mà gằn từng tiếng : "Thái Hậu, Lâu Nghiên nhất định cố gắng!"
"Ha ha. . . Ai gia nhìn ngươi diễn là tốt . . . Hôm nay việc, tạm thời như vậy ! Cảnh cáo ngươi câu, nên tự cho là thông minh!" Dứt lời, bà phẩy áo bào mà , bước chân dứt khoát.
Trước mắt Lâu Nghiên vẫn lặp lặp lại bộ mặt u lạnh lẽo của bà ta. ra hậu cung là chốn bạch cốt chất chồng, tại cuối cùng nàng hiểu tại sao Lâu Vãn có khả năng ngụy trang được hoàn mỹ như vậy.
Người có thể sinh tồn ở trong khe này, nàng căn bản có khả năng thắng nổi!
Vừa suy tư đến chỗ này, thanh kinh hoảng của Yên La vang lên: "Nương nương, quốc cữu phu nhân vào cung đến thăm ngài, mau dọn dẹp chút ! Nếu ,..nếu ,… thấy ngài như vậy bị đau lòng."
Lâu Nghiên ừ tiếng, ngồi vào trước bàn trang điểm . Nàng nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp trong gương khỏi tự giễu nhếch khóe miệng. Ở thời đại này, người nào xinh đẹp vô dụng , như vậy còn có tư cách làm ấm giường . Nếu như dùng được, lại xinh đẹp, có muốn sinh tồn cũng là chuyện rất khó .
Nàng hữu dụng, cũng có sắc đẹp, nên sống gian nan như vậy .
"Nghiên nhi, thế nào vậy? Sắc mặt tốt lắm, có đúng là Hoàng thượng hàng đêm ngủ lại tại cung Ngưng Hoàn của ngươi." Úc thị lôi kéo cánh tay mịn màng của Lâu Nghiên, ngắm nghía hồi đày vẻ thích buông tay . Nhưng lại hoàn toàn thấy được đau khổ và bất lực của Lâu Nghiên dưới làn da kia.
Lúc Yên La muốn mở miệng cái gì, Lâu Nghiên đột nhiên tranh: "Vâng! Hoàng thượng đặc biệt cưng chìu Nghiên nhi, còn Nghiên nhi là phi tử xinh đẹp nhất trong lục cung. Nếu như sinh được hoàng tử cho ngài cũng có thể được lập làm Hoàng Hậu ."
"Ô. . . Hoàng thượng như vậy sao. Bảo bối Nghiên nhi của ta, con phải cố gắng! Là nương sớm , ngươi tuyệt đối là người thích hợp nhất làm Hoàng Hậu." Úc thị sung sướng mặt mày rạng rỡ.
Úc thị càng hưng phấn, trong lòng Lâu Nghiên càng cay đắng, càng cảm giác được sinh tồn là chuyện đặc biệt khó khăn . Nàng hơi nghiêng đầu, : "Mẫu thân, con ngự thiện nhìn chút món canh do con tự mình nấu cho Hoàng thượng được chưa. Người cứ ngồi lát !"
"Chà chà, tốt! Con . . . Đợi lát nữa món canh nấu xong, dẫn cả nương cùng gặp Hoàng thượng, được chứ?" Úc thị hoàn toàn đắm chìm trong mừng rỡ , ngay cả khác thường của nữ nhi đều hề phát ra.
Lâu Nghiên khẽ dạ, vào lúc muốn rời Úc thị đột nhiên : "Nghiên nhi, đợi lát! Có chuyện ta muốn thương lượng thương lượng với con. họ con muốn vào kinh kiếm chức quan, con có thể giúp sao? tại con được sủng ái như vậy, tùy tiện chức Tứ Phẩm là có vấn đề chứ."
Yên La vừa nghe, hai mắt có hơi trợn to, Tứ Phẩm? Cầu quan, đến sau đêm tân hôn , Hoàng thượng mực đặt chân tới cung Ngưng Hoàn, sợ là ngay cả Thất Phẩm đều xin được ! Lâu Đại tiểu thư này cũng là bi thảm.
Điều làm cho người ta ngờ chính là, Lâu Nghiên lại đồng ý.
"Nữ nhi của ta là bảo bối, mau Ngự Thiện Phòng ! Để nương ngồi ở chỗ này ."
"Vâng . . . được ạ. . ."
Sau khi ra khỏi cung Ngưng Hoàn , lúc ở đường hoàng cung dài , Yên La vẻ mặt căng thẳng, "Nương nương, nếu như người làm được, biết làm sao bây giờ? tại ngay cả mặt hoàng thượng mà người cũng thấy. . ."
Lâu Nghiên đột nhiên dừng chân, nhìn Yên La "Ta nghĩ ra biện pháp."
"Nương nương. . . Người đừng làm khó mình như vậy được . Cứ chuyện cho phu nhân ! Ngài trợ giúp người, mình người cố sức chống đỡ có ích lợi gì?" Yên La như thể con kiến bò trong chảo nóng .
Lâu Nghiên ngước mắt nhìn Yên La, thanh lớn hơn mà gằn từng tiếng : "Yên La! cho chảo nóng người đưa ra việc này trước mặt mẹ ta! Ta có khả năng!"
"Vâng! Nương nương. . ." Yên La thầm lắc đầu thở dài, cũng gì nữa. Chuyện hôm nay là khiến cho Lâu Đại tiểu thư xảo quyệt này xảy ra biến hóa kinh người . Trong dĩ vãng chỉ biết luôn luôn dựa vào phu nhân, húc ngang húc dọc hè cố kị, tại hấp thu giáo huấn nên cũng biết chút đạo lí đối nhân xử thế
Chương 73.1 : Cùng chiến tuyến
Editor: Lãnh Huy3t
Beta: Tuyết Huệ
Đêm thu lạnh.
Dưới mái hiên Hoàng cung tơ lụa cùng đèn lồng được thắp sáng, ngẫu nhiên vài chiếc lá khô vàng rụng xuống phất phới rơi. Giờ Tý qua, Lý Đức Tử ngồi ở trước cửa Ngự Thư Phòng ngủ gật, Việt Huyền Tẫn mệt mỏi ra khỏi Ngự Thư Phòng, nhìn Lý Đức Tử ngủ cũng muốn quấy rầy. mình bước trong Ngự Hoa Viên, gió lạnh quất vào mặt, tia ưu sầu, vào lúc này lại nhớ đến nữ tữ kia thuộc về mình.
Váy dài hỏa hồng, khuôn mặt cao ngạo ai bì nổi, dung nhan mỹ lệ tuyệt thế, cái nhăn mày hay nụ cười tất cả đều chấn động lòng người. lúc thở dài hơi, tiếng thở dài khác đồng thời vang lên. Việt Huyền Tẫn tò mò quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử áo trắng lẳng lặng đứng trước bờ hồ, tóc đen phân tán lưng ngọc, như nàng tiên tử thanh lệ thoát tục, càng giống như nàng!
đầu lông mày, bộ tóc đen có hoa cài đầu hình bươm bướm, sợi tóc lại tùy ý tung bay, là nữ tử quyến rũ.
Thanh giống như chim vàng uyển chuyển sâu xa vang lên:
" Thái Dịch sóng gợn,
Nước sáng lập lờ.
Sênh ca yến tiệc,
Theo hầu đức vua.
Tâu khúc loan múa,
Lên thuyền rồng khua.
Tình vua quyến luyến,
Xoắn xuýt duyên tơ.
Thề non nước vững vàng muôn thuở,
Cùng nhật nguyệt sáng tỏ ngàn thu...."
Trong miệng nàng truyền ra từng tiếng nhớ trong bài thơ《 Lâu Đông Phú 》, tay nhàng đem hà đăng thả vào trong hồ. Việt Huyền Tẫn bước đến bên cạnh nàng, nữ tử kinh hoảng nâng mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau...
là kinh hoảng, là kinh ngạc.
"Nô tì tham kiến hoàng thượng, đêm khuya quấy nhiễu thánh giá, thỉnh hoàng thượng trị tội." Lâu Nghiên còn cao ngạo như ngày xưa, lúc này nhu thuận đứng bên cạnh hồ thả đèn, nhàng , giống như nhu nhược xương.
Ngón tay Việt Huyền Tẫn đưa xuống cằm của nàng nâng lên, khóe miệng ý cười càng sâu sắc, nhắm hai mắt lại, hơi hơi cúi người, ngửi mùi hương riêng bệt người nàng, thào : "Hương thơm của nữ nhân, quả nhiên là mùi hương làm khắp thiên hạ mê đắm. Trẫm suýt nữa quên mất ngươi, Nghiên Nhi..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay to đưa đến eo nàng, làm cho toàn thân Lâu Nghiên trận sợ run, kinh hô khẽ gọi: "Hoàng thượng..."
"Hư, cảnh đẹp ngày tốt, lại có giai nhân, trẫm đương nhiên hảo hảo thương tiếc Nghiên Nhi." Hai người là tỷ muội, ngũ quan tất nhiên hơi hơi có điểm giống nhau, vùi đầu vào giữa bộ y phục tuyết trắng, thỏa mãn với thế giới giống Tô Vãn.
Hoặc uyển chuyển, hoặc cuồng vọng, hoặc nhu thuận, hoặc ti tiện, vô tội...
Mối tình đêm thu, cảnh đẹp mỹ nhân ***...
... Phân cách tuyến...
Mùng tháng chín, Tô Vãn vinh quang trở về. Xe ngựa chậm rãi từ Tây Quốc kinh đô chạy ra, Thiết Mộc ngồi trong kiệu vén rèm lên, đến trước mặt Tô Vãn và Việt Băng Ly: "Vãn Vãn, Việt vương, chuyến này thuận buồm xuôi gió. Có thời gian hai người phu thê các ngươi nhất định phải thường xuyên trở lại nơi này... Trẫm tính tính lại, giống như có chút chịu thiệt, được nữ nhi, lại ở Ánh Tuyết quốc rất xa, tâm trẫm đau nha..."
Tô Vãn che mặt cười duyên, lão ngoan đồng này lại tới chơi đùa nữa, giống như trong thiên hạ là người thảm nhất vậy, nàng lên phía trước ôm Thiết Mộc cái: "Phụ hoàng, đợi Vãn Vãn sinh hài tử ra, con lại trở lại thăm người! Đến lúc đó mang theo hài tử quay về với ông ngoại, phải là càng tốt!"
"Hô hô... Ừ ừ... Miệng ngươi giống cái gì thế mà sao lời như đường vậy, ngọt! Nếu ngươi sau này đem cả cháu ngoại tới đây với trẫm, nửa đời còn lại của trẫm đều ngày ngày thỏa mãn." Thiết Mộc lại, vẫn lại là chịu tha cho Tô Vãn.
Trác Na công chúa bắt lấy cánh tay của Thiết Mộc cáu lên: "Phụ hoàng, để làm gì a? Có nghĩa tỷ, người cần nữ nhi thân sinh của mình nữa sao? Phụ hoàng! Ta ghen... Người nếu thích hoàng ngoại tôn, ta lập tức gả ra ngoài, sinh ra cho người hoàng ngoại tôn vậy!"
"Trác Na, sao có thể ra những lời hoang đường như vậy, phải biết chừng mực." Tát vương tử tính tình luôn luôn trầm ổn, lúc này cũng chen vào , nhưng là răn dạy muội muội.
Việt Băng Ly phất áo bào, : "Hoàng thượng, bằng để cho Trác Na theo chúng ta hồi kinh, tìm nam nhân trong hoàng thân quốc thích tuấn, như vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên!"
"Việt vương, ngươi tên hỗn tiểu tử kia! Ngươi lừa mất nữ nhi của trẫm, lại còn chưa đủ, muốn lừa tiếp tiểu nữ nhi của trẫm hả, ... Khẩn trương lên đường ! Đừng có trì hoãn thêm nữa."
"Vâng! Phụ hoàng, nhi thần cáo lui..."
Tô Vãn ngồi lên xe ngựa, vẫy tay với đám người Thiết Mộc, Trác Na, Tát vương tử, trong cổ họng của nàng còn có tia nghẹn ngào, ra đây là cảm giác chia ly, hình như là nàng càng ngày càng có cảm tình rồi.
biết có phải hay bởi vì bọn họ có quan hệ cùng Nhị nương, cho nên nàng có nhiều liên quan tới họ như vậy, nhất định là thế ! Nếu , đối với đám người xa lạ, mới sống chung với nhau vài ngày, làm sao có thể đành lòng rời xa thế kia!
Việt Băng Ly tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng "Như thế nào? Đối với phụ hoàng ngươi có phải hay có quá nhiều đành lòng rời xa."
Tô Vãn nghiêng đầu, lắc tay: "Làm sao có thể, chỉ là cực kỳ cảm kích thôi."
"Vãn Vãn, rất nhiều khi, nàng đều sợ hãi người khác đoán trúng tâm tư của nàng. Vì cái gì? Thản nhiên làm chuyện mình muốn, là chuyện cỡ nào hạnh phúc. Nàng ở Lâu gia, chưa từng có ấm áp. Thiết Mộc hoàng đế tuy chỉ là nghĩa phụ của nàng, nhưng người lại rộng lượng ban hai tòa thành trì cho nàng, hơn nữa cùng Nhị nương của nàng có quan hệ, cái này có phải hay là người tốt có đền đáp tốt?" Việt Băng Ly ghé vào bên tai của nàng, giọng .
Nhưng mỗi lời đều như đâm thẳng trong lòng của nàng, nàng có chút được tự nhiên nghiêng đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, lông mi khẽ run, mặt tất cả đều là trốn tránh. Đúng! Nàng thích người khác phỏng đoán chính xác tâm tư của nàng.
Nhưng mà có người hiểu biết chính mình như vậy, dùng trái tim ấm áp cẩn thận bảo hộ chính mình, tựa hồ cũng là loại hạnh phúc, nghiêng đầu nhìn việt Băng Ly: "Phu quân đại nhân có năng lực như thế, vậy cho Vãn Vãn biết, lúc này ta suy nghĩ cái gì?"
Việt Băng Ly mím môi, đôi mắt hồ li diễm sắc mê ly, nhàng ôm lấy nàng: "Ta muốn nghe chút tiếng tim đập của nương tử, như vậy liền biết nương tử của ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì..."
"Ha ha... Được! Nhìn xem ngươi có phải hay có thể nghe được." Tô Vãn tươi cười xinh đẹp, tránh kịp.
Việt Băng Ly từ trước bộ ngực nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen ân cần chăm chú nhìn gương mặt Tô Vãn, mặt mày cong cong mơn trớn của ngũ quan của nàng, giống như muốn khắc vào trong lòng sâu "Lòng ta có Vãn Vãn, trong lòng Vãn Vãn có ta. Đây cũng là suy nghĩ tại của nàng..."
Tim Tô Vãn hơi lộp bộp chút, nhìn nam nhân trước mặt, để ý đồng thời ôm lấy cổ của : "Ta thích thề non hẹn biển, chỉ thích hành động thực tế. Lần này chàng cho ta kinh hỉ, sai biệt lắm thỏa mãn ta. Nhưng mà chuyện cần làm vẫn phải cần làm, phu quân vẫn cần phải quỳ gối, nhưng Vãn Vãn hiểu , nam nhi dưới đầu gối có hoàng kim, cho nên tiệc tối Vãn Vãn yên lặng thay phu quân giữ bí mật."
" chừa lại đường sống cho ta sao? Lòng ta chân thành như vậy, vì sao Vãn Vãn lại nhẫn tâm ra tay? Nương tử..." Việt Băng Ly tội nghiệp ôm thân thể Tô Vãn.
Tô Vãn lời, chỉ là bình tĩnh dựa vào vai , tham lam hít lấy mùi hương người , nhắm lại hai mắt, hưởng thụ khắc an nhàn.
Trải qua ngày đường xe, rốt cục vào biên cảnh Ánh Tuyết quốc, Thất Nguyệt thành, nhưng vừa mới tiến vào thành, lại phát trong thành cửa hàng buôn bán vắng vẻ lạnh lẽo, giống như là có người dân sống.
Việt Băng Ly nhìn tình thế đúng lắm, lập tức ngăn đại đội trước, để cho Tả Diễm xuống tìm hiểu, đồng thời để thị vệ trở lại mười phần tinh thần. Tô Vãn nhạy cảm vén màn xe lên, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
"Phu quân, ta cảm thấy trong thành có khả năng xảy ra đại gì đó, chàng xem, trước cửa mỗi nhà đều treo ngải thảo, hẳn là phòng tránh bệnh tật nào tiến đến." Tô Vãn chỉ chỉ trước cửa nhà nhà treo ngải thảo.
Việt Băng Ly ngờ tiểu thê tử cư nhiên đối với thảo dược có chút nghiên cứu, bất quá nghĩ lại lúc đó, đến cướp lấy người khi đó căn nhà có rất nhiều dược liệu đều thập phần kỳ lạ, cũng chưa từng thấy qua, rốt cuộc vị tiểu nương tử này người giữ bao nhiêu bí mật?
Tô Vãn nhìn bộ dáng ngẩn người của Việt Băng Ly, khuỷu tay thúc vào , hỏi: "Làm sao thế? nghi hoặc vì cái gì ta lại biết những thứ này phải ? Ngươi cũng đừng quên, cha ta có Dược Viên, ta lớn lên ở nơi đó, có thể biết mấy thứ này sao?"
Lúc Việt Băng Ly muốn mở miệng, Tả Diễm từ ngoài bẩm báo: "Gia, Thất Nguyệt thành bị nhiễm ôn dịch, nhưng quan viên nơi này cư nhiên bỏ quên dân chúng chỗ khác, cho nên vừa mới rồi có tướng sĩ trông coi cửa thành."
Sau khi Việt Băng Ly nghe thấy, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng phân phó: "Lập tức đại phủ huyện nha..."
"Gia, tại vương phi có thai, chúng ta nên lập tức rút lui khỏi tòa thành thị này, nhanh chóng gửi thư đến Tri Phủ đại nhân xử lý việc này ! Nếu là vương phi bị nhiễm phải, sợ là..." Tả Diễm biết Vương gia nhà luôn luôn khẩn trương chuyện của người dân, nhưng là vương phi nương nương thân thể cùng hài tử trong bụng mới chính là trọng yếu nhất.
Việt Băng Ly ừm tiếng, nhìn Tô Vãn rồi vỗ vỗ tay nàng, định muốn gì, tay mềm Tô Vãn đặt ở môi "Như thế nào? Lúc này muốn bỏ lại ta hả, chớ quên, ta có chút nhận thức đối với thảo dược, vì cái gì cho ta lưu lại. Ta bảo vệ tốt hài tử..."
"Nhưng mà..." Việt Băng Ly định gì, Tô Vãn lập tức cắt ngang: "Đừng nhưng mà, có nhưng mà. Ta lưu lại, xác định rồi! Dầu gì cũng là Việt vương phi, làm sao có thể có việc bỏ chạy. Đây giống tác phong của ta, ngươi hiểu mà."
làm sao có thể biết nàng lợi hại, làm sao có thể hiểu nàng. Chỉ là hôm nay giống ngày xưa, phụ nữ mang bầu, cư nhiên còn muốn giống như trước điên điên khùng khùng như vậy, tuyệt đối thể! Suy tư đến đây, vươn tay, nhếch miệng ôn nhu : "Vậy nếu Vãn Vãn muốn lưu lại, vậy lưu lại ! Chúng ta phu thê đồng tâm, tuyệt đối có thể đem tất cả chuyện tình giải quyết hết, đúng ?"
"Đương nhiên..." Tô Vãn phượng mâu cụp xuống, ngay tại lúc nàng thả lỏng cảnh giác, Việt Băng Ly đột nhiên vươn ngón trỏ ra điểm huyệt đạo của nàng, có lỗi : "Vãn Vãn, bổn vương qua bảo hộ nàng cả đời, tuyệt đối cho ngươi đặt mình vào trong bất luận chuyện nguy hiểm gì, ta để Tả Diễm bảo hộ nàng rời . Chuyện tình nơi này, ta xử lý tốt."
Tô Vãn trừng lớn hai mắt nhìn việt Băng Ly, sau đó nhếch miệng, nữa, đóng lại hai mắt. Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái...
Việt Băng Ly vươn người nhảy xuống ngựa, lạnh giọng phân phó cho Tả diễm: "Cần phải bảo vệ tốt Vương phi nương nương an toàn!"
"Vâng! Gia!" Dứt lời, Tả Diễm điều khiển xe ngựa lập tức rời khỏi Thất Nguyệt thành.
Việt Băng Ly phân hơn nửa thị vệ cho Tô Vãn, chính mình dẫn theo mười thị vệ cùng nhau mạch tiến đến đại phủ huyện nha. qua mấy ngã tư, cũng gặp người nào, có thể thấy được bao nhiêu vắng vẻ lạnh lẽo.
Đầu đường cuối ngõ, luôn luôn mơ hồ nghe được chút tiếng khóc. Lão bà bà lớn tuổi trơ mắt nhìn bạn già của mình bị đẩy hoả táng, loại sinh ly tử biệt thống khổ này, như là bị chém bởi đao tàn nhẫn.
đến đại phủ huyện nha, quả nhiên là bỏ lại đại phủ mà , mặt Việt Băng Ly đầy tức giận, lúc này lão giả hơi hơi run rẩy từ phía sau cầm cây chổi ra "Tri Phủ Đại Nhân bỏ chạy, phải báo quan lên lãnh huyện, những người chưa bị nhiễm bệnh đều khẩn trương ly khai rời khỏi thành hết rồi."
"Người này đường đường là Việt vương gia, đặc biệt tới Thất Nguyệt thành giải quyết cho dân chúng, lão nhân gia ngươi có biện pháp nào liên lạc được với các trưởng thôn ?" người trong quân doanh cũng là vị tướng nho hỏi, gặp chuyện này cũng có ít thủ đoạn xử lý.
Lão giả vừa nghe, có tia ngạc nhiên, nhưng chỉ ngẩng đầu thong thả nhìn Việt Băng Ly trước mặt, sau đó bình tĩnh vuốt cằm: "Ta mang các ngươi tìm thôn trưởng vậy! Bất quá ôn dịch này dù cho hoàng thượng có đến, sợ rằng cũng có biện pháp giải quyết."
Việt Băng Ly thở dài hơi, đến bên trong huyện nha, đẩy cửa ra, khắp nơi nhiễm hạt bụi, tất cả quan viên đều chạy , lão giả kia cư nhiên vẫn giữ bổn phận đúng bổn phận của mình như vậy. Đất nước này, vẫn còn có mấy người lương thiện.
đến phía sau huyện nha, lại nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở dưới, nghe được tiếng bước chân của , chậm rãi xoay người lại, Tô Vãn dịu dàng mỉm cười, người dường như lóe ra ánh sáng chói mắt "Phu quân đại nhân, ngươi cho rằng cứ đơn giản bỏ lại ta như vậy sao?"
"Gia! Thuộc hạ có tội! bảo vệ tốt nương nương, ngược lại còn bị nương nương áp chế, cứng rắn trở về Thất Nguyệt thành." Tả Diễm đằng sau người Tô Vãn tới, hai tay ôm quyền, cúi đầu áy náy.
Việt Băng Ly là còn lời nào để , lắc đầu thở dài: "Thôi! Nương tử của ta sợ là thiên binh thiên tướng cũng khó mà trông coi được! Nàng muốn làm chuyện gì, ai có thể ngăn cản?" Dứt lời, lên phía trước, ôm lấy thân thể của nàng: "Vì cái gì nghe lời như vậy, nếu là nàng có chuyện gì hay xảy ra, ta như thế nào ăn với Nhị nương của nàng, lại còn khiến ta đau lòng..."
"Ngươi , thiên binh thiên tướng đều khó mà đem ta trông coi, huống chi là ôn dịch nho , làm sao có thể đơn giản động chạm tới ta được chứ. Ta nhưng là bách độc bất xâm!" Tô Vãn ngẩng đầu cười, nhìn nàng mỉm cười như vậy, cũng thể đành lòng bỏ lại nàng. Càn hận thể vĩnh viễn khóa nàng ở bên người.
bên Tả Diễm nhìn đôi phu thê ân ái kia, kìm lòng nổi dương lên khóe miệng, Vương gia và vương phi quả là đôi ông trời tác hợp cho, người khuynh thành tuyệt sắc, người giấu cơ trí cường đại...
Nửa canh giờ sai, tất cả thôn trưởng bên trong thành Thất Nguyệtđều tập hợp đại đường. Tô Vãn cùng việt Băng Ly vừa mới ngồi xuống, liền có người nhận ra hai người: "Việt vương? Việt vương phi?"
"Vâng! Chính là Việt vương và Việt vương phi, vì nương nương đường sứ Tây Quốc trở về qua nơi này, phát có ôn dịch, nên mới cùng Vương gia dừng chân xuống Thất Nguyệt thành xử lý chuyện ôn dịch. Các vị đại nhân xin yên tâm, Vương gia cùng vương phi thay các ngươi giải quyết mọi việc!" chuyện là Tả Diễm, thói quen của là thay cho Việt Băng Ly, mặc kệ là trường hợp gì xảy ra, đều có thể trấn định như vậy. Tuyệt đối chỉ là người hộ vệ đơn giản.
Các vị thôn trưởng nghe xong, chụm đầu ghé tai bàn bạc, cuối cùng toàn bộ đều quỳ xuống dưới đất, cao giọng cầu xin: "Sớm nghe Vương gia và vương phi tâm địa thiện lương, vương phi lại thay thế người dân nước Ánh Tuyết quốc sứ sang Tây Quốc, hơn nữa còn lấy về khế ước hữu nghị giữa hai nước. Xin các ngài hãy cứu lấy những người dân ở đây, Tên tham quan họ Lưu kia sau khi phát ôn dịch liền lập tức vơ vét của dân, bỏ lại chúng tôi rời , mắt thấy ôn dịch càng ngày càng liên miên dứt, lòng người đều hoảng sợ..."
Việt Băng Ly và Tô Vãn hai người hiểu ngầm, đứng dậy, tự mình nâng các vị thôn trưởng đứng lên: "Bổn vương cùng vương phi nhất định vì mọi người giải quyết, nay quan trọng nhất chính là xử lý ôn dịch rong thành, chuyện tham quan đó cũng cho mọi người câu trả lời thỏa đáng. tại phiền toái các vị thôn trưởng thống kê số người nhiễm bệnh từng nhà trong thôn, báo lên danh sách, toàn bộ mang tới phía sau huyện nha để cách ly ra, phòng ngừa thêm người bị nhiễm. Chúng ta cam đoan bọn họ còn sống tiến vào, cũng còn sống ra ngoài!" Dứt lời, lại nhìn thị vệ lúc nãy : "Mời tất cả các đại phu đến huyện nha, bổn vương muốn đích thân cùng bọn họ trao đổi..."
"Vâng! Vương gia..." Các vị thôn trưởng cùng thị vệ đồng loạt thanh đáp lại.
Thôn trưởng rời , lập tức an bài thị vệ đến bảo vệ cửa thành, vùng có ôn dịch thể ra ngoài, cũng thể tiến vào tùy tiện.
Tô Vãn nhìn Việt Băng Ly gặp chuyện bất loạn nhưng lại đem mỗi việc an bài thỏa đáng, hơi hơi nhếch miệng, phu quân của nàng quả nhiên phải người bình thường.
Bởi vì thị vệ nhân số ít, toàn bộ sử dụng trong Thất Nguyệt thành, nên huyện nha cũng chỉ còn lại có vị lão giả dọn dẹp kia cùng Tô Vãn, Việt Băng Ly... Hai người ngồi ở nội đường, Tô Vãn chậm rì rì nhìn sách thuốc, cùng đợi các vị đại phu đến.
quá nửa quá canh giờ, mười mấy đại phu trong thành vâng lệnh mà đến. Tô Vãn cùng các đại phu thảo luận chứng bệnh ôn dịch, sau đó lật xem sách thuốc, lại nghe chút thảo luận của mấy người đại phu, nhưng cuối cùng cũng có kết quả.
Buổi chiều giờ Dậu, đại phu rời , ước định ngày mai tiếp tục gặp mặt, còn phải kê phương thuốc khống chế ôn dịch. Tô Vãn mệt mỏi nằm ghế, ưu sầu nhăn mi, đó là dạng bệnh chứng kì lạ gì, nàng thực hiểu. Dù sao nàng chỉ biết nghiên cứu độc dược, chỉ đơn giản biết cách chữa trị số bệnh lí đơn giản, xem tên loại bệnh, nhưng nàng căn bản có biết về ôn dịch này.
Last edited by a moderator: 19/10/15