Chương 69.1
Tô Vãn lẳng lặng ngồi bên cạnh Lâu Thương Trạch, nghe được tiếng xin lỗi này của , cũng có lộ vẻ cảm động chút nào: “Ông cũng cùng xin lỗi với người mẹ chết, ông cũng xin lỗi với Nhị nương... Mà phải ta ...”
Lâu Thương Trạch vẻ mặt đau lòng, cuối cùng nặng nề nhắm hai mắt lại, trong đáy mắt tất cả đều là thống khổ, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, ông ta dũng mãnh thiện chiến, cuối cùng lại rơi vào tình trạng này. Tại sao ông ta lại buồn đau như vậy?
Đây là trời cao trừng phạt ông ta sao?
“Vãn Vãn ...”
Mắt Tô Vãn cũng nhìn ông ta, mà lạnh lùng vô tình : “Tối ngày đó, Tiểu Triệt chạy đến cho ta biết, muốn trở thành người mạnh, muốn bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ... Ha ha, đứa trẻ làm cho người ta đau lòng biết bao, mới tám tuổi nỗ lực học tập các loại võ công, chỉ vì muốn bảo vệ mẹ ruột của mình, Nhị nương lúc này, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.”
“Đúng ... xin lỗi ...”
Tô Vãn bỗng dưng xoay người, trợn to cặp mắt : “Ông cần tiếng gọi ta Vãn Vãn, bởi vì căn bản ông xứng.”
Tâm tình Lâu Thương Trạch kích động nhìn Tô Vãn, nỗ lực chống lên thân thể lần nữa, cũng có sức lực, ngừng điên cuồng run run, còn kịch liệt ho khan, cái cái kéo tới hai vết thương giống như muốn tê liệt.
“Khụ khụ ... Giúp ta chiếu cố Ôn ... khụ ... phốc ... Ôn Bội...” ngụm máu tươi màu đỏ nhanh chóng trào ra, ông ta hấp hối nhìn ng con trước mặt. Nhưng mặc dù ông ta hối hận nư thế nào, cũng thể giành được tha thứ của con .
Tô Vãn híp lại cặp mắt nhìn bộ dạng chật vật còn sót lại hơi tàn của ông ta, trong lòng cứng rắn như đá, ra Lâu Vãn cũng hận người cha này, bởi vì nàng có chút cảm giác đau lòng nào.
tới bên cạnh Lâu Thương Trạch, đem viên thuốc nhét vào trong miệng ông ta, nhanh chóng phong bế các huyết mạnh chính, tàn nhẫn : “Ta để cho ông chết nhanh như vậy. . Ta để cho ông ràng, bộ mặt của mẹ con Úc thị. Lâu đại Tướng quân, ông cả đời lừng lẫy, người nào tốt với ông, ông cũng phân biệt được, ông uổng làm người.”
Dứt lời.
Quyết tuyệt khoát áo rời .
Lâu Thương Trạch kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng, dược lực tan ra, ông ta phảng phất cảm giác được nhiệt độ mất của mình trở về chút xíu, nhưng Tô Vãn phong bế hai huyệt đạo chính của ông ta, cho dù ông ta giữ lại cái mạng này, cũng là lay lắt thở.
Ông ta oán hận ...
Thân thể nặng nề ngã lại giường hẹp, hai mắt nặng trĩu nhắm lại, máu thông lưu khắp toàn thân, sức lực thân thể hình như bắt đầu có, rốt cuộc Tô Vãn để lại cái mạng này của ông là hận, hay là nhẫn tâm, ông ta cũng biết.
Tô Vãn ra khỏi Chính Uyển, bước nặng nề ở đường mòn, đầu óc vô cùng nặng nề, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm chút, trước mắt có chút đau buồn. Quả nhiên Lâu gia phải là nơi cần hướng tới.
“Hì hì ... Nương, cái đồ trang sức đeo tay đó là đẹp mắt, nương Hoàng thượng có thích con đeo cài đồ trang sức đeo tay này sao?” Lâu Nghiên và Úc thị từ bên ngoài trở về, ở cổng vòm, hớn hở nhìn bản vẽ đồ trang sức đeo tay.
Úc thị vui vẻ vỗ tay của nàng ta: “Hoàng thượng gặp qua ngươi, nhất định là thích, mới nạp ngươi làm phi, nếu làm sao lại vô duyên vô cớ nạp ngươi làm phi. Ngươi nghĩ , ngươi vào cung là lập tức làm phi, nương nhà người ta dù có khuynh thành, vào cung nhiều nhất cũng chỉ làm tần. Nữ nhi của Úc thị ta, dĩ nhiên người nào có thể địch nổi.”
Tô Vãn nghe thấy thế, lòng cảm thấy buồn nôn. muốn tới, đạp cước, hung hăng giẫm ở lòng bàn chân.
Lâu Nghiên vui mừng ứng tiếng, lúc ngước mắt lên mới thấy Tô Vãn vừa từ Chính Uyển ra ngoài, mặt liền biến sắc, nhìn chằm chằm Tô Vãn: “Tại sao ngươi vẫn ở đây, vương phủ có vị trí của ngươi sao?”
Tô Vãn thầm cười lạnh, đây chính là buổi sáng được thế, liền cáo mượn oai hùm, là làm cho người ta ghê tởm đến cực điểm. Bình tĩnh nhếch khóe miệng, tới bên cạnh Lâu Nghiên, nhìn những thứ bản vẻ kia, cười khanh khách : “Nghe Hoàng thượng thích nhất Lâm phi thanh nhã, Vân phi khéo léo khả ái, cũng thấy qua vị nào dùng qua đồ trang sức Tuyệt Sức phường. Bổn Vương phi cũng hiểu biết, Tuyệt Sức phường từ trước đến nay lấy phong phú, khoan thai làm chủ.”
Lâu Nghiên nghe xong lời của Tô Vãn, hoài nghi nhìn bản vẽ chút, cẩn thận suy nghĩ chút, hình như hậu phi rất ít dùng đồ trang sức của Tuyệt Sức phường. Nhưng chuyện đó can hệ gì đến nữ nhân này, nhăn mày trừng cái: “Mắc mớ gì tới ngươi, nếu người nào dùng, như vậy Bổn cung liền mở tiền lệ .”
Tô Vãn nhún nhún vai: “Đích tỷ tính thẳng, dám đổi mới, Hoàng thượng nhất định thích. Phải ? Đại nương.”
Theo tính tình cẩn thận của Úc thị, Tô Vãn càng giúp bà ta, bà ta cảm thấy có quỷ, cho nên đồ trang sức của Tuyệt Sức phường này, họ nhất định dùng. Ưỡn ngực, đứng ở bên cạnh Lâu Nghiên: “Nghiên phi nương nương là đặc biệt, cùng những thứ phi tử hậu cung kia, dĩ nhiên là giống như vậy. Hoàng thượng tự nhiên thích.”
“Dạ. Nhị nương cùng đích tỷ phải. Vãn Vãn thụ giáo, canh giờ còn sớm, bổn Vương phi phải về vườn, gặp lại.” xong Tô Vãn cười khanh khách, liền tiếp bước qua cổng vòm rời .
Lâu Nghiên sau khi nhìn Tô Vãn rời , lôi kéo bàn tay Úc thị : “Nương, nữ nhân này ngày ngày đếu hướng trong cung , chừng nàng ta là , con gặp Thái hậu lần, đồ trang sức bà ấy dùng đều là cung đình chế tạo, hơn nữa đặc biệt đơn giản.”
Úc thị thầm nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng đè lại tay Lâu Nghiên : “Tô Vãn hận mẹ con chúng ta, làm sao có lòng tốt giúp đỡ mẹ con chúng ta như vậy, đừng sợ. Đồ trang sức này, nương tin Hoàng thượng bởi vì cái đồ trang sức mà thích ngươi.”
“Vậy cũng được. Nữ nhi khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đối có thể ngăn chặn những thứ lão nhân hậu cung kia. Đúng . Nương....” Lâu Nghiên mơn trớn gò má của mình, ngượng ngùng cúi đầu .
Úc thị ấn trán Lâu Nghiên: “ biết xấu hổ. Trở về trong vườn .”
“Vâng ...”
Tô Vãn nghe được tiếng bước chân của hai người xa, mới từ chỗ tối ra, khóe miệng vui vẻ sâu hơn, mang theo chút giảo hoạt, quả nhiên nàng đoán sai. Nếu như nàng có nhớ lầm, Tuyệt Sức phường chính là làm đồ trang sức trong cung dùng, vốn là thu nhập vào trong cung, sau đó bởi vì dính vào chuyện của Hi phi nương nương, sau đó liền bị trục xuất khỏi hoàng cung, bởi lấy lại danh tiếng, giúp đỡ ít quan lại quyền quý chế tạo đồ trang sức, cũng may chuyện trong cung, có tin đồn ra ngoài cung.
Lần trước nàng xuất giá, Ôn Bội tìm Tuyệt Sức phường cho nàng, nhưng nàng lần cũng dùng, nguyên nhân chính là nàng vô ý trong miệng Đức Lâm nghe được chút tin đồn về Tuyệt Sức phường này.
Bước đầu tiên, liền xem ngươi ngã hoa lệ như thế nào . Thái hậu, nhất định là thích Hi phi, dù sao cũng là nhà mẹ đẻ đương kim Hoàng thượng, hơn nữa bà lại cùng Hoàng thượng thầm hỗ trợ nhau, tự nhiên Lâu Nghiên cũng thể được Thái hậu thích.
Người đàn bà này thích gì đó, như vậy người kia nhất định sống cũng tốt, bởi vì nàng từng là cái đinh trong mắt bà ấy, suýt nữa bỏ mạng.
... ...... ...... .......
Chuyện Lâu Thương Trạch tỉnh lại, truyền khắp cả phủ Tướng quân, quá trình đại phu khám và điều trị toàn diện. Xác định vết thương của ông ta đáng ngại, chẳng qua là có thể phải nằm vính viên ở giường, thể giống như người bình thường, lại thoải mái, cũng thể cầm lên binh khí nữa.
Tô Vãn nghe Lâu Thương Trạch tỉnh lại, theo Ôn thị xem mấy lần, liền trở về vương phủ.
Xe ngựa lung la lung lay, làm cho người ta buồn ngủ, đầu của nàng giống như hết sức nặng nề. Dựa vào bàn , có cảm giác ngủ thiếp , đến vương phủ, Tương tư gọi mấy tiếng, nàng mới tỉnh lại.
Chân trước nàng mới bước vào cửa lớn vương phủ, cũng cảm giác được khí cả vương phủ đúng lắm, hơn nữa còn có loại dự cảm tốt. Nàng nhíu lông mày, cảnh giác nhìn bốn phía chút.
có người ...
tiếng mắng nhiếc bén nhọn lại từ phía sau lưng vang lên: “Lâu Vãn. Cái người đàn bà nhẫn tâm này, rốt cuộc mẹ con chúng ta thiếu ngươi cái gì?”
Tô Vãn xoay người lại, liền thấy Nguyên thị mặt đầy tức giận, kích động chỉa về phía mặt nàng mắng to. Nàng buồn cười nhếch lên khóe miệng: “Có ý gì? Nguyên phu nhân, ngươi là dì của Vương gia, có chuyện gì trở lại vương phủ hãy , chớ ở cửa lớn làm cho người ta chê cười .”
Nguyên thị kích động bước lên bậc thềm gạch, kéo tay Tô Vãn cứng rắn đem cả người nàng túm đến bình phong ở cổng trước, kéo lớn giọng chất vấn: “Ngươi tại sao lại nhẫn tâm như vậy, làm chuyện xấu, còn phải làm bộ tốt quan tâm tới mẹ con chúng ta. Lâu Vãn, cái người ác nữ lòng dạ rắn rết này.”
Sắc mặt tương tư phát lạnh, nhìn Nguyên thị: “Nguyên phu nhân, có cái gì hiểu lầm ràng, chớ đem tội danh có đổ ở người Vương phi, đắc tội Vương phi bị oan, ngươi đảm đương nổi.”
“Nàng ta lấy tiền thu mua sơn tặc giả bộ cướp bóc, kì thực muốn hủy con của ta, hủy danh dự của nàng, để cho nàng có thể gả cho Thất Tướng quân.” Nguyên thị trừng lớn cặp mắt, hận ý đầy mặt, dường như có loại hung hăng muốn bóp chết Tô Vãn.
Last edited by a moderator: 19/10/15