1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67.1

      Đại phu nhân Úc thị lẳng lặng ngồi ở trước giường Lâu Thương Trạch, ngón tay mang chiếc nhẫn báu từ từ buộc chặt, đáy mắt lên lãnh: “Lúc cần thiết, chọn lựa thủ đoạn cần thiết, thủ đoạn của nữ nhân này chúng ta biết qua, muốn xông tới, tuyệt khó khăn.”

      Lâu Nghiên hừ lạnh tiếng, đem trường kiếm nắm chặt trong tay: “ muốn kiếm giải quyết, nếu hỏng mất đại của chúng ta.”

      Úc thị đè lại vai Lâu Nghiên: “Nghiên nhi, ta bao nhiêu lần rồi, làm sao ngươi nhất định nghe. Vào lúc này, ngươi cần phải học được bày mưu tính kế, mà phải đấu đá lung tung. Hiểu chưa? Nếu ngươi vào cung, cũng bị phi tần hậu cung chèn ép.”

      Lâu Nghiên buông trường kiếm trong tay ra, bất đắc dĩ ngồi ở ghế: “Nương, ngươi phải biết, tính tình của ta luôn luôn như thế, ngươi để cho ta giả bộ đại gia khuê tú làm gì, làm sao có thể. Hơn nữa dưới Tuyết quốc, chưa hề có nhân tài lại hèn yếu như vậy.”

      Úc thị lời nào để , nhàng động cái trán Lâu Nghiên: “Nhưng cũng đồng thời phải suy nghĩ xa chút, nếu kinh động hậu cung, ngươi chết trăm lần cũng đủ. có xem sách sử tốt chút, xem chút trong lịch sử những hồng nhan kia làm thế nào nắm chặt tâm Đế vương. Xem lại chút 36 kế, nắm giữ cho tốt.”

      “Biết ... Có thể vào cung , còn biết, mặc dù chuyện bây giờ tiến hành được nửa, cha cũng như vậy, nếu vào cung được, chúng ta làm tất cả đều mất. Lâu gia muốn lưu lại cũng có.” Lâu Nghiên liếc mắt nhìn Lâu Thương Trạch giường, thấy phụ thân ngủ mê man, nàng tia đồng tình, phảng phất chỉ có chuyện mình có vào cung .

      Úc thị nhìn thế nào, lại càng hài lòng. Bất kể ở dưới tình huống nào, nếu xử lý theo cảm tính, như vậy nhất định người thất bại, muốn làm việc thành công, lòng dạ phải độc ác. Người ngăn cản, giết tha. Ngồi vào trước Lâu Nghiên, cầm tay Lâu Nghiên lâu, chợt trong lòng bàn tay của nàng viết xuống mấy chữ: “Giương đông kích tây.”

      Lâu Nghiên hiểu nhìn về phía Úc thị, Úc thị ho tiếng, bất đắc dĩ tiến tới bên tai Lâu Nghiên mấy câu, cuối cùng mới buông giọng : “Hiểu chưa? Chuyện này xử lý tốt, như thế chuyện của chúng ta muốn thuận lời hoàn thành, tuyệt đối là có thể được.”

      Lâu Nghiên như có điều suy nghĩ nhếch khóe miệng, vui mừng ôm thân thể Úc thị: “Mẫu thân quả nhiên là nữ nhân thông tuệ nhất thiên hạ, Nghiên nhi thể nghĩ tới chỗ này . Nếu sau này có cơ hội vào cung, mẫu thân cần phải giúp ta tốt, Nghiên nhi muốn được cưng chìu nhất hậu cung.”

      “Nhất định. Nữ nhi của Úc thị ta, tuyệt đối là hoàn mỹ nhất. Cái đó là sở trường của kỹ nữ, căn bản thể so sánh với Nghiên nhi của chúng ta.” Đáy mắt Úc thị đều là độc. Chỗ thất bại nhất đời này của bà ta, chính là cho kỹ nữ đó vào cửa, sinh ra cái tiểu tiện Lâu Vãn, nếu như nàng ta thể vào Vương phủ, tuyệt đối phát sinh chuyện hôm nay. Bức bà ta đến mức phải ra tay đổi với người đàn ông mình thích nhất...

      Thương Trạch !

      Chớ có hận ta, nếu như ngươi đem cái kỹ nữ đó dẫn vào cửa, nếu như có Lâu Nghiên bây giờ, tuyệt đối có hôm nay, đây hết thảy đều là tự mình tìm. Lâu Thương Trạch.

      ... ...... ...... ... phân chia tuyến ... ...... ...... ........

      Úc thị vẫn canh giữ ở bên người Thương Trạch, Tô Vãn căn bản có biện pháp đến gần, ban đêm muốn vào, lại phát Úc thị biến thái, gần như cả đêm coi chừng. Hơn nữa từ chỗ quản gia Tòng Đại Phu nhận được tin tức, Lâu Thương Trạch luôn luôn trong trại thái hôn mê, nàng có vào cũng thể biết được cái gì. Bên Việt Băng Ly đồng ý, cho nên nàng liền ở lại phủ Tướng quân, nàng chuẩn bị chờ đến thời cơ.

      Sáng sơm, Tô vãn vẫn còn lười nhác mặc quần áo, bên ngoài Lâm Thủy uyển truyền đến tiếng kêu thê thảm, nàng nhăn lông mày lại, kỳ quái hỏi: “Tương Tư, bên ngoài phát sinh chuyện gì?”

      Tương Tư mờ mịt lay động tay: “Nô tỳ ra ngoài xem chút, nương nương đợi chút.”

      cần, chải kiểu đầu đơn giản, ta và ngươi cùng ra ngoài. Xem ra đại nương cho ta vui mừng ít, biết hôm nay lại muốn diễn tuồng gì.” Đối với nữ nhân như Úc thị, Tô Vãn hiểu rất , đối với nàng hận tận xương, hận thể tiếp tục bóp chết, dĩ nhiên để cho nàng sống yên ổn ở nơi này.

      tới trước Lâm Thủy uyển, chòi nghỉ mát ở vườn hoa thấy Lâu Nghiên vung roi, cái cái đánh ở người Hàm Thúy, Ôn thị giúp đứng ở bên, vừa đau lòng tỳ nữ, lại cái gì cũng giúp được tay. tại Lâu Thương Trạch hôn mê, người ở đây, tiểu thư dòng chính dĩ nhiên là lão đại. Quyền lực của Ôn thị cũng về số ...

      Lâu Nghiên tiếng tiếng quát : “. Ngươi đem gì đó của bản tiểu thư trộm nơi nào, nếu như thực khai ra, bản tiểu thư để cho ngươi trầy da sứt thịt.” chuyện, vừa muốn hung hăng quất xuống tô Vãn tay mắt lanh lẹ cầm cổ tay của nàng ta: “Đích tỷ tỷ lo lắng cho cha, lo lắng đến nỗi đem luật lệ của Ánh Tuyết quốc cũng quên sao? Nếu hoài nghi người khác trộm vật của ngươi, ít nhất phải cầm tang vật, người tang vật cùng bắt được mới cho là trộm cắp. Lạm dụng tư hình, là xúc phạm luật lệ Ánh Tuyết quốc, đích tỷ tỷ.”

      Lâu Nghiên chợt rút tay về: “Lâu Vãn, cho dù ngươi là Vương ph nương nương, hình như cũng xem vào đích tiểu thư Lâu gia ta đây xử lý chuyện nhà . Buổi sáng ta thả vào hộp trang sức trâm ngọc, sau khi Hàm Thúy cùng nhị nương vào, thấy tăm hơi. phải là Hàm Thúy lấy, chẳng lẽ là nhị nương sao?”

      Ơ ....

      Những chiêu thối rữa như vậy cũng đem ra hết, Tô Vãn thực im lặng đên cực điểm. Ưu nhã đích xác ngồi vào mấy ghế đá phía trước, ngón tay có tiết tấu gõ bàn đá, cười hỏi: “Bắt được quả tang sao? Đích tỷ?”

      lục xoát qua phòng Hàm Thúy, nhưng có nghĩa là nàng ta lấy. Hơn nữa cả Hoàn Bội uyển chỉ có mấy phòng người dưới, những gian phòng khác có lục xoát. Nếu vương phi nương nương công chính như vậy, đem cả cái Hoàn Bội uyển lục xoát lần .” Lâu Nghiên theo chủ ý của Úc thị để làm việc.

      Tô Vãn vừa nghe như vậy, gần như hiểu Lâu Nghiên đánh chủ ý gì, đoán chừng ngọc châm kia ở trong phòng Ôn thị, nàng ta làm cho náo nhiệt như vậy, phải là muốn đem nàng tới, sau đó mượn tay của nàng khi dễ Ôn thị. Như vậy chỉ khích bác quan hệ giữa hai người, còn có thể có chút chuyện khác ...

      Trong tuồng cung đấu, kịch tính cẩu huyết như vậy quá nhiều. Lâu đại tiểu thư này rất có ý tứ, cư nhiên chơi cái mới mẻ. Ở trước mặt nàng chơi những trò lừa bịp này, còn quá non rồi. Tiến tới bên tai Tương tư mấy câu, lại buông ra tiếng : “Tương Tư cũng cần qua, phòng bếp xem chút đồ ăn sáng của bổn vương phi chuẩn bị xong chưa.”

      Tương Tư hiểu ý gật đầu: “Vâng, nương nương .”

      Lâu Nghiên liếc qua, thầm cười lạnh, dùng đồ ăn sáng. Đợi lát nữa cho ngươi thịt rồng tổ yến cũng dùng vào . Lâu Vãn. Chờ xem.

      Tô vãn phảng phất thấy Lâu Nghiên suy nghĩ cái gì, cố ý phóng đại : “Đích tỷ, thôi. Hoàn Bội uyển lục soát tang vật, nhưng có việc, bổn vương phi phải ràng, nếu như lục soát được tang vật, tỷ tỷ cho nhị nương giao phó công bình.

      Lâu Nghiên mới vừa nghe, cứng họng, sững sờ chút, mới lên tiếng: “Tuyệt đối thể nào. Nếu như phải là nàng ta lấy, tại sao có ở đây. có lục soát tang vật, như vậy chính là bán lấy tiền. Ngọc trâm này của ta chính là lễ vật sinh nhật, đem hiệu cầm đồ, ít nhất cũng có thể được trăm lượng. nha hoàn nho , có thể động lòng sao?”

      Tô Vãn có lên tiếng nữa, Ôn thị thấp thỏm nhìn nàng, nàng lại vô cùng lạnh nhạt vỗ vỗ bàn tay mềm mại của bà, cho ánh mắt an ủi. Có Tô Vãn an ủi, trong lòng Ôn thị quả nhiên bình tĩnh nhiều. Dù sao nàng nghĩa nữ này, tuyệt phải người bình thường.

      tới Hoàn Bội uyển, đẩy cửa ra, Tô Vãn ở đằng trước: “Đích tỷ, ta cùng ngươi vào lục soát . Cái này gọi là công bằng...”

      “Tốt.”

      Đầu tiên bước tới phòng khách, lục soát lần. Lần nữa dẫn tỳ nữ chính phòng cùng phòng ngủ, còn có phòng sách, ngay cả phòng phụ cũng cùng nhau tra xét ràng, lại vẫn nhìn thấy bóng dáng ngọc trâm.

      Ôn thị để chứng minh trong sạch, cùng đem khóa hộp trăng sức mình lấy ra, mở ra, để cho Lâu Nghiên lục soát, nhưng vẫn tìm được cái ngọc trâm nào. Mà ở lúc này, tiểu tỳ nữ Lục Ấm bên canh lâu Nghiên chạy vào, thần sắc hốt hoảng : “Đại tiểu thư, ngọc trâm của người nô tỳ tìm được dưới ghế...”

      Lâu Nghiên vừa nhìn Lục Ấm chuyện xấu này ra ngoài, giận đến muốn dùng roi rút ra ngay tại chỗ. Đồ ngu xuẩn, cố ý tới phá sao? Tô Vãn nhìn Lâu Nghiên đứng yên tại chỗ, lập tức bước lên trước cầm ngọc trâm tay Lục Ấm nhìn chút, cười hỏi: “Đich tỷ, ngay trước mặt mọi người, đem chuyện ràng . Ngươi tự tiện oan uổng Hàm Thúy, hơn nữa đánh hàm Thúy thương tích khắp người, cho dù người là đích tiểu thư, hình như cũng có thể cho câu trả lời thỏa đáng. Nếu bổn vương phi làm chủ thay Hàm Thúy, đem chuyện này giao cho Tông nhân phủ xử lý.”

      Sắc mặt Lâu Nghiên xanh mét trận, trắng trận, hoàn toàn nghĩ kế hoạch hoàn mỹ của mẫu thân, lại có thể bị Lâu Vãn nhất nhất hủy , hơn nữa còn gây bức nàng ta đến đường cùng. Hốt hoảng nhìn chằm chằm Hàm Thúy được tỳ nữ đỡ bên, biết hối cải : “ chút xíu ngoài thương mà thôi, cùng lắm cho chút bạc chữa trị. Ta cũng phải Gia Cát gì, chuyện gì cũng biết. Ai bảo nàng ta xuất trùng hợp như vậy...”

      Hàm Thúy nước mắt nhàng tiêu sái đến trước người Tô Vãn, bò lổm ngổm mặt đất, ánh khóc ồ lên: “Vương phi nương nương, nô tỳ mạng tiện, bị chọn đánh là phải, chẳng qua Hàm Thúy muốn bị oan uổng, bây giờ chân tướng ràng, Hàm Thúy cần giao phó cái gì. Nương nương, người mềm lòng, Hàm Thúy nhất định nhớ ký cả đời.”

      Tô Vãn nghe, căn bản suy nghĩ thêm phản bác: “Nô tỳ cũng là người. Cũng là cái sinh mạng, nàng ta là đích tiểu thư, nhưng ngươi cũng là người. Nàng ta coi ngươi là người, ngươi tại sao muốn im hơi lặng tiếng.” Tô Vãn đúng là hết ý kiến, Ôn thị tính tình nội liễm, ngay cả tỳ nữ trong vườn cũng theo tính tình của bà.

      Nhưng ...
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67.2

      Ôn thị vẫn lên tiếng đột nhiên tới bên người Hàm Thúy, tự mình đỡ thân thể của nàng ta: “Hàm Thúy, bản thân ngươi từ theo ta, hơn nữa còn là đại nha hoàn cảu Hoàn Bội uyển ta, thể coi mình như vậy, cho nên vương phi nương nương vì ngươi làm chủ, như vậy là tốt rồi, phải ưỡn ngực làm người.”

      Ôn thị càng , hàm Thúy trong khoảng thời gian ngắn phảng phất thay đổi thành người khác, kiên định gật đầu, nhìn Tô Vãn: “Xin vương phi nương nương làm chủ, cho Hàm Thúy công đạo.”

      Lâu Nghiên vừa nhìn tất cả mọi người thay đổi, kinh hoàng nhìn Tô Vãn: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Hôm nay cha bị bệnh liệt giường, ngươi nhất định phải làm ra nhiều chuyện như vậy sao? Ta là đích tiểu thư Lâu gia, hơn nữa còn là phi tử tương lai, cho dù Lâu Vãn ngươi là vương phi nương nương, cũng thể làm gì được ta.”

      Tô Vãn cũng cự tuyệt cười tiếng, bước đến bên người Lâu Nghiên, cúi người, cười lạnh: “ để cho cha sống yên ổn chính là Lâu Nghiên ngươi, Hoàng thượng có thánh chỉ, ngươi có thể thành phi tử hay , còn là việc. Hơn nữa Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân. Tại sao ngươi tìm Hàm Thúy, bổn vương phi nhất định thay nàng ta đòi lại.” Lời còn chưa dứt, nàng lanh tay lẹ mắt đoạt lấy roi trong tay Lâu Nghiên, tự nhiên giơ roi.

      Lâu Nghiên bị dọa cho sợ đến hoa dung thất sắc, sợ ôm đầu, lớn tiếng hét ầm lên: “A ... Lâu Vãn ngươi, ta dám. Ngươi dám đánh xuống ta ... Ta để ngươi đền lại gấp trăm lần ...”

      Ba...

      Mặc dù Lâu Nghiên có võ công bên trong, trái tránh phải tránh, nhưng vẫn có tránh thoát độ linh hoạt của roi trong tay Tô Vãn, roi vẫn tình đánh vào tay của nàng ta, hí ... Váy rách, vệt hồng chợt đập vào mắt. Đau rát xuyên xuốt toàn thân, nước mắt ở trong vành mắt Lâu Nghiên lăn vòng, có tiền đồ lăn xuống...

      “Lâu Vãn. Ngươi tiện nhân này. Lâu Nghiên ta giết ngươi được.” Lâu Nghiên hổn hển kéo roi, mang lực đem Tô Vãn kéo tới, nhưng trọng tâm ổn định, khi cả người nàng muốn ngã xuống bồn cảnh (chậu hoa), Lâu Nghiên lại có thể nhẫn tâm giơ chân lên muốn đạp cước. Cặp mắt Tô Vãn toát ra lạnh lẽo sát người, thân thể vô cùng linh hoạt mau tránh ra, ba ...

      Chân đá vào bồn cảnh.....

      Đá nát bồn cảnh, cũng làm chân bị thương.

      Mảnh sành cắm vào bên trong giày thêu, Lâu Nghiên đau đến ngồi liệt mặt đất, nhìn máu tươi chân cuồn cuộn chảy ra, đau đến cả người cũng biết nơi nào.

      trường phen ràng, thân thủ của vương phi nương nương quá tốt, Lâu đại tiểu thư mất nhiều hơn được, muốn ra tay đối với vương phi nương nương, kết quả lại hại đến mình. Tô Vãn chút nào đồng tình, chẳng qua là lạnh nhạt ném xuống câu: “Tự gây nghiệt thể sống.”

      Mày Ôn thị khẽ run, Lâu Vãn trước mắt đơn giản đâu còn là Tứ tiểu thư phế vật, phảng phất như nàng thay da đổi thịt, trở thành người phong hoa tuyệt đại khác, lại vừa là Kỳ nữ thân thủ bất phàm. Hôm nay vì bà, cư nhiên tiếc cùng Lâu Nghiên xung đột trực diện, nếu Lâu Nghiên ngày khác đúng làm phi, như vậy bà có thể có nhiều piền toái hơn ?

      ... ...... ......... Cùng lúc đó ... ...... .....

      Két tiếng, Úc thị thần bí như vậy đẩy cửa ra sau đó muốn rời , tương tư cũng rất trùng hợp xuất tại trước mặt Úc thị: “Nha .... Đại phu nhân vào cung sao? Cư nhiên ăn mặc trang trọng như vậy. gặp Hoàng thượng, thương lượng chuyện dâng đích tiểu thư làm phi sao?”

      Úc thị vừa nhìn là Tương Tư, giả cười hai tiếng: “Ha hả ... Ngược lại Tương Tư nương quá rảnh rỗi, hầu hạ Vương phi nương nương, chạy tới nhìn chăm chú bà già ta đây, chẳng lẽ ngươi sợ, Vương phi nương nương nhà ngươi có việc may.”

      “Làm sao đâu... Bổn vương phi thân thể luôn luôn rất tốt, hơn nữa võ nghệ cũng hơn người, đúng ? Tương Tư...” Giọng của Tô Vãn rất thích hợp xuất tại sau lưng Úc thị, bà ta vừa nghe, lòng nhất thời treo giữa trung, tên tiện chủng này Hồn Bất Tán sao? Sao lại xuất vào lúc này? Chẳng lẽ Nghiên nhi thất bại sao?

      Tương Tư chao ôi tiếng, khéo léo : “Vương phi nương nương tuyệt đại khuynh thành, mọi người đều biết.”

      Sắc mặt Úc thị tái nhợt, lùi về phía sau từng bước: “Dạ dạ, vương phi nương nương tuyệt đại khuynh thành, võ nghệ cao cường, vật bản thân cũng quấy rầy vương phi cùng Tương Tư nương chuyện, có chuyện gì rời trước...”

      Tô Vãn lại vươn tay cản đường Úc thị: “ tiến cung? Ta tới cho ngươi biết . Cho dù ngươi vào cung, tổn hại cha, Lâu Nghiên cũng làm phi tử. Ta chỉ ngạc nhiên, tại sao ngươi nên cảm thấy ta cản trở từ trong? Ngay cả trượng phu của mình cũng bỏ qua cho...”

      “Cái gì? Lời này của ngươi là có ý gì? Cái gì gọi là Nghiên nhi làm?” Úc thị chỉ cảm thấy đại não oành tiếng, trước mắt trận hôn mê, Tô Vãn rốt cuộc chơi trò lừa bịp gì, đem bà lọt vào cái hố?

      “Như vậy bổn Vương phi giải thích cho đại phu nhân nghe. Phụ thân tới tìm ta thương lượng, tính tính lại, vì đắc tội với Thái hậu và Hoàng thượng, như vậy chỉ có con đường, đó chính là phụ thân nộp lên binh phù, về hưu làm người nhàn nhã, nhúng tay vào chuyện triều đình. Cho nên biên quan, giả vờ bị thương, ngươi cũng tốt, cũng nghĩ đến việc này, lại để cho phụ thân đại nhân bị thương đến hôn mê bất tỉnh. Úc Tiêm Tiêm, ngươi là vợ kết tóc với phụ thân, tại sao ngươi có thể nhẫn tâm đến loại trình độ này? Tại sao... Ngươi lại độc ác như vậy, đây chính là trượng phu của ngươi. Ông ấy chuyện gì cũng suy tính cho các ngươi, cho dù ngươi có chuyện, còn rất đau ngươi, người là cố tình sao?” Tô Vãn hơi, ngôn từ sắc bén gào thét đối với Úc thị.

      Lời còn chưa dứt ...

      Úc thị thống khổ cả người ngồi dưới đất, ôm đầu, vò tóc, trong khoảng thời gian ngắn đại não phảng phất tiếp thụ nổi cái đó, tin tự lẩm bẩm: “ ... tuyệt đối .... Ông ta đem ngươi trở thành bảo bối, mọi chuyện đều suy nghĩ vì ngươi. Biết , Nghiên nhi làm phi, ra tay với ngươi... Làm sao ? Ông ta chỉ thích nhất ngươi, còn thích nhất con tiện nhân kia... Từ sau khi con tiện nhân kia vào, chuyện giữa vợ chồng chúng ta phai nhạt.”

      Tô Vãn nghe được câu cuối cùng kia, trong lòng hung hăng trận co rút đau đớn, đó phải là cảm giác nàng có, đúng đúng ... Phải là cảm giác thân thể của Lâu Vãn này, chẳng lẽ đó là mẫu thân của Lâu Vãn.

      Từ từ ngồi xổm người xuống, nắm tay Úc thị, thấp giọng : “Tại sao lại mắng mẹ ta là tiện nhân. Tại sao? Cha mẹ sao? Nếu như , tại sao ta có cuộc sống trong viện hoang tàn, bị hai con bảo bối của ngươi bắt nạt lại bắt nạt, tại sao?”

      Úc thị giãy khỏi tay Tô Vãn, giống như có loại khoái cảm trả thù: “Tại sao ta phải cho ngươi biết, Lâu Vãn, ngươi phải mang đau khổ cho ta, ta cũng để cho người chịu đựng. Chuyện người càng muốn biết, ta lại càng cho người biết.”

      Tay Tô Vãn hơi run rẩy, lúc muốn giơ tay đánh Úc thị, Tương Tư tay mắt lanh lẹ giữ lại, lúc này nàng mới tỉnh táo lại, nàng thể vội vã tấn công gần như vậy. Cái lão bà này, có biện pháp dọn dẹp.

      Từ từ đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua Úc thị, lạnh lùng từng câu từng chữ: “Cứ tới, nhưng chuyện ngươi hại cha bị thương, ta từ bỏ ý đồ. Đừng tưởng ngươi làm những chuyện kia, việc ta cũng biết. Quá ngây thơ ...”

      Úc thị mắt lạnh nhìn Tô Vãn, nếu chuyện con tiện nhân kia cho nàng, nàng vì trở mặt đem mình giẫm ở dưới chân, nếu như nàng phạm tội, như vậy Nghiên nhi làm phi có khả năng rồi.

      “Muốn biết, tới viện hoang kia tra chút . Đây chính là viện trước kia của mẹ ruột ngươi, nơi đó từng có đủ loại túc, mảnh lửa đỏ, là đẹp là đẹp. Con tiện nhân kia giỏi ca múa, ngươi đẹp giống như tinh túc...” Úc thị tức giận xong, mở miệng cái tiện nhân, giống như là muốn đem mẫu thân Lâu Vãn lại xé nát lần nữa.

      Tô Vãn nỗ lực đè nén khó chịu trong lòng, nặng nề ném áo dài rời .

      ... ...... ...... ...... ...... .........

      Trước Thủy Uyển, nàng lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, khối băng lớn bên cạnh tản ra hơi lạnh sâu kín.

      Ôn thị từ bên ngoài vào, lẳng lặng tiêu sái đến phía sau nàng, đem nước ô mai thả vào tay nàng, Tô Vãn lại phát Ôn thị tới, nàng vẫn thở dài hơi: “Vãn Vãn, suy nghĩ gì đấy? Lo lắng cho phụ thân người sao?”

      Tô Vãn bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, nhìn Ôn thị trước mặt, hoàn toàn sao lãng tất cả trước mặt , hỏi thẳng: “mẹ, ngài biết chuyện của mẹ để ta sao? Vườn trước kia ta ở, có phải hay chình là nơi trước kia mẹ đẻ ta còn sống ở.”

      Ôn thị nhìn bộ dạng nàng khẩn chương như vậy, đau lòng vướt sợi tóc trán: “Thế nào đột nhiên lại nhớ đến chuyện mẹ đẻ, có phải có người gì đó với ngươi, đừng nghe họ , biết ? Thời gian ta vào Vương phủ, ngươi cũng hiểu chuyện, chuyện đối với mẹ ngươi, ta biết ít hơn so với ngươi. Ngươi cũng biết.”
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67.3

      Tô Vãn rũ mắt xuống, a tiếng vắng vẻ, nàng tại sao có nghĩ đến. Nhưng ở trong trí nhớ của Lâu Vãn, nàng tìm được chút trí nhớ nào về người phụ nữ kia, bà ấy rời khi Lâu Vãn bao nhiêu tuổi. Tại sao nàng nghe úc thị tới bà ấy, trong lòng lại khó chịu như vậy. Chẳng lẽ nàng ấy chuyển kiếp cùng mình có chút liên lạc ...?

      Ôn thị đem nước ô mai đẩy tới trước mặt nàng: “Hôn nay thai cũng có động ? Có chỗ nào thoải mái , có muốn gọi đại phu tới xem chút. Ta nghe buổi tối ngươi có ăn cái gì, cho nên làm cái này cho ngươi, uống chút. ăn là được.”

      Tô Vãn vẫy tay, nghiêm túc nhìn Ôn thị : “Thai vẫn động, ta cẩn thận như vậy. Đại phu cái gì, cũng cần. Úc thị vẫn còn canh giữ bên cạch cha, để cho ngươi vào sao?”

      “Ừ... còn quan trọng, đại phu ở đó có tin tức, vào xem có thể làm gì? Ta chỉ sợ, nếu như ông ấy buông tay rời , ... Ô...” Ôn thị nức nở hết sức, cuối cùng cũng ra tiếng. Tô Vãn thể cảm nhận được nỗi đau kia của Tô thị, tình cảm phu thê có thể sâu đến loại trình độ này sao? Tại sao nàng lại nhớ Việt Băng Ly, giống như đối với , có cũng được mà có cũng sao.

      Lòng của nàng còn lạnh như băng?

      Căn bản chút ấm áp nào sao?

      Tô Vãn ôm thân thể Ôn thị, vỗ vỗ sau lưng, ôn nhu an ủi: “Ngày mai ta cho hộ vệ về cho Việt Băng Ly chuyện này, sau đó mời ngự ỵ trong cung, y thuật của ngự y rất tốt, cha có việc gì.”

      “Hy vọng như thế ... Đêm khuya, ta cũng quấy rầy ngươi. Ngủ sớm . Hôm nay vất vả như vậy...” Ôn thị thường xuyên quan tâm thân thể Tô Vãn, hoàn toàn xứng chức vụ mẫu thân. Cũng uổng công Tô vãn lòng giúp đỡ nàng ta...

      Ban đêm, ở giường, Tô Vãn trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng ngủ được. Cuối cùng bất đắc dĩ vén lên áo ngủ bằng gẫm, còn chưa lên tiếng, Tương Tư ân cần hỏi: “Làm sao vậy? Nương nương có phải hay vẫn còn nghĩ chuyện ban ngày Úc thị .”

      Tô Vãn nhìn Tương Tư, tay gỡ sợi tóc Tương Tư : “Tương Tư, ngươi còn nhớ hình dáng mẹ ruột ngươi ? Cảm giác được mẫu thân thương ra sao? Có phải là loại ấm áp hay .” Đó là loại khát vọng, khát vọng từ đến lớn. Từ khi nàng hiểu chuyện đến nay, mẫu thân cũng quá quan tâm đến nàng, luôn là bóng lưng lạnh lùng. Sau khi bà ấy chết, giọt nước mắt nàng cũng rơi, mình, lại bắt đầu cuộc sống phải của mình, làm tên côn đồ, cuối cùng được tổ chức thu dưỡng, trở thành sát thủ quốc tế.

      Tương Tư mờ mịt lắc đầu: “Tương Tư là nhi, ra đời liền theo sư phụ, tiếp sau có, mình đến kinh đô kiếm sống, vào Lâu gia làm nha hoàn. Hình dáng mẫu thân, nô tỳ đều nhớ.”

      “Chúng ta đều là những đứa trẻ có mẹ, bất quá chúng ta có thể bảo vệ mình.” Tô Vãn cảm động ừ tiếng, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lúc chợt nhớ tới cái gì, đứng dậy, lấy áo dài chùm lên người: “ vườn hoang...”

      “Nương nương....”

      thôi...”

      Tương Tư có cách nào cự tuyệt, cứng rắn để cho nàng khoác cái áo choàng, lúc này mới xách theo đèn lòng vườn hoang.

      Bởi vì Tô Vãn còn sống ở đó, cỏ dại mọc lên, vườn hoang càng thêm hoang phế. tới lầu các rách nát trước, dường như có thể thấy phồn hoa từng có, người đàn ông kia rất mẹ sao? Có thể ...

      Ban đêm gió hơi lớn, sắp hết hè, bắt đầu có chút lạnh. Tương Tư nắm chặt áo khoác cho nàng: “Nương nương, nơi này gió lớn, hay là trở lại vườn, ngày mai tới xem .”

      Tô Vãn cố chấp nhìn lầu các cũ nát này, từ từ : “Ngươi trở về thôi, ta nghĩ muốn ở đây mình.”

      “Tương Tư cùng ngài.” Tương Tư nào dám về mình, mặc dù thân thủ Vương phi rất tốt, nhưng bỏ lại chủ tử, đó phải là chuyện tỳ nữ làm. Nàng tùy thời theo bên cạnh Vương phi.

      Tô Vãn cũng gì nữa, tới trong lầu các, mỗi góc cũng nhìn chút. Mãi cho đến phía sau Thủy hiên, cái đó là dựng lên, giống Thư uyển trong vương phủ, phía dưới là hồ, là lầu các, rất mát, mùa hè là nơi nghỉ ngơi tốt nhất.

      tới cầu gỗ dẫn lên lầu, Tương Tư cảnh giác : “Nương nương, nơi này rất lâu rồi tu sửa, gỗ cũng có mối mọt, nếu cẩn thận gã vào trong hồ, tốt. Hay là .”

      Tô Vãn lại làm thế tay ngăn cản, đưa chân, dò xét sức người, lông may nhăn : “ giống như ngươi đâu, gỗ ở lầu này rất ổn, phải là gỗ thuần thượng hạng chế tạo.” xong, Tô Vãn đạp lên lầu, lằng lặng đứng ở trước lan can, nhìn hồ nước nay hoang phế.

      Lười nhác Thủy hiên, hai mắt nhắm lại, tựa như muốn cảm giác được cái gì đó. Vậy mà thân thể của Lâu Vãn này lại thực có phản ứng, đạo hình ảnh kỳ quái thoáng qua trong đầu, nàng bỗng dưng mở hai mắt ra, hướng về bên trái nửa bước, liền thấy cửa gỗ hình điêu khắc rất đặc biệt.

      Tương Tư hình như cũng phát ra cái gì, tiến lên vươn tay khẽ vuốt qua, xoẹt xoẹt...
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67.4

      Dọc theo đường , cũng ai gì, Tô Vãn cũng hỏi tới chuyện của Ngu Cơ. Ngu Cơ, Túc người khác tên, khó trách trong cái vườn đó lại có đủ loại túc. mặc y phục lụa trắng bước trong biển hoa túc làm cho người ta e sợ, là người cũng cảm thấy quái dị .

      Nằm ở giường, trong đầu luôn ra hình dáng Ngu Cơ. Nàng đột nhiên nghĩ đến Thần thú quân, cầm lấy túi gấm bên hông nắm chặt ở trong tay, hi vọng lão đầu kia có thể vào trong giấc mơ .

      “À à ... Vãn nha đầu biết nghĩ đến gia gia, hơn nữa thông minh như vậy, nắm túi gấm kêu gọi ta tới, xem ra cháu này của bản quân rất là thông tuệ khéo léo nha.” Thần thú Quân Y vẫn bộ áo bào trắng cũ, hất lên phất trần trước mặt Tô Vãn, cười đến cực kỳ quái dị.

      Tô Vãn liếc mắt nhìn ông ta cái: “Như vậy ông có biết ta tìm ông hay , có chuyện tốt. Gia gia.”

      “Hừ. Gia gia cũng gọi lên, phải là có chuyện muốn giúp tay, còn có thể là cái gì. Ý định của nha đầu ngươi, phỏng đoán rất tốt. Đối với chúng ta mà . Nếu đối với người phàm, ngươi chính là cái giếng sâu. Nhìn thấy đáy.” Thần thú quân ngồi nghế đá trắng như tuyết, hai chân vểnh lên, nhàn nhã tự tại .

      Tô Vãn nấc tiếng, vừa nghe như vậy, nàng tựa như có chút quá đáng, cười híp mắt ngồi vào trước mặt Thần thú quân, đỡ trán : “Gần đây ta nghiên cứu loại rượu vang đại này chưa từng có, mùi vị cực thơm. Tuyệt đối là gia gia chưa từng uống qua, Vãn Vãn dâng tặng cho ngươi được ?”

      Thần thú quân vừa nghe vậy, vui mừng lại gần hỏi: “Để ở vương phủ của ngươi, ta đây lấy chút đến nếm thử.”

      thể. Ngươi nghĩ hù chết người hả. Chờ ta xử ký tốt chuyện ở phủ Tướng quân, ta trở về vương phủ cho ngươi, được ?” Tô Vãn khách khí vỗ vỗ tay ông ta, lắc đầu .

      Thần thú quân chỉ có thể mếu máo chấp nhận: “Có chuyện gì, gia gia có thể giúp?”

      “Ta muốn biết Ngu Cơ mẫu thân Lâu Vãn và mẫu thân ta có quan hệ gì? Tại sao dáng dấp lại giống nhau như đúc, còn cái chết của bà ấy có liên quan đến Lâu Thương Trạch ?” Tô Vãn muốn mình động tâm suy nghĩ thăm dò, dù sao tại dưới Lâu gia cũng nhiều chuyện như vậy.

      Thần thú quân ách tiếng, cuối cùng thần bí hề hè : “Bất quá là kiếp trước kiếp này mà thôi, chết thôi mà. Nhất định, người nào giết có quan trong ? Ngươi thông minh như vậy, tại sao lại tin bản thân mình?”

      Tô Vãn nghe xong, ngẩn ra, cuối cùng : “A, ta biết ... Ngươi , ta an tâm ngủ giấc.”

      “Vãn nha đầu, chớ suy nghĩ quá nhiều. Dù sao ngươi đối với cái cha gì đó, cũng có tình cảm. Người mẹ này cũng có tình cảm gì, đáng giá ngươi quan tâm như vậy sao?” Thần thú quân nhìn đứa trẻ này hình như có chút đơn, lập tức an ủi.

      Tô Vãn liếc Thần thú quân cái, chợt : “Gia gia đại nhân, xin người để cho Vãn Vãn ngủ. Có được hay ? Ngày mai ta còn phải đối mặt với đám đói khát ...”

      “Sợ cái gì. Vãn nha đầu phúc lớn, đời này sữ có người che chở, cần bận tâm lo nghĩ, lao tâm khổ trí này. Ngoan nhé...” Thần thú quân thương tiếc vỗ vỗ sau lưng Tô Vãn, cười khanh khách .

      Tô Vãn nghe thấy, kỳ quái nhíu mày: “Việt Băng Ly?”

      Thần thú quân cười hắc hắc, nhún nhún vai: “Thiên cơ bất khả lộ, bái bai. Vãn nha đầu....”

      Tô Vãn giận đến muốn cầm giày đập cái lão gia hỏa này, đơn giản chỉ là chơi đùa chút, gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng , lại , bỏ trốn mất dạng. Lúc có chuyện, ông xin Tô Vãn ta.

      ... ...... ...... ......

      Trời đầy mây.

      Cả phủ Tướng quân vẻ yên tĩnh quỷ dị, trước bàn đá trong vườn, mấy tỳ nữ xì xào bàn tán.

      “Hôm qua, có nhìn thấy , vậy mà Lâu đại tiểu thư lại bị Vương phi nương nương trừng phạt.”

      “Ha ha, thấy được. Đáng đời .... Bình thường ỷ thế hiếp người .... Nên có kết quả như vậy.”

      “Ngươi nếu đại tiểu thư làm phi, vậy Vương phi nương nương có thể thua thiệt hay ?”

      “Đây là chuyện của chủ tử, tốt lắm. Ta làm xong bổn phận .”

      “Đúng vậy. Cùng chúng ta có bao nhiêu quan hệ à.”

      ... ...... ........

      Tương Tư nghe đến đó, liếc qua, lớn: “Chuyện của chủ tử mà, ít nghị luận tốt hơn.”

      “Dạ. Tương Tư nương.”

      Tương Tư nhàn nhạt gật đầu, liền qua hành lang, về phía trước Thủy Uyển, đẩy cửa ra muốn gọi Tô Vãn rời giường, lại phát nàng thức dậy, cầm lấy lược gà voi trong tay nàng : “Nương nương biết Vương gia muốn đến, cho nên thể chờ đợi, muốn trang điểm để nghênh đón sao?”

      nàng nhà ngươi chuyện càng ngày càng lộ liễu, lớn mật rồi. Cẩn thận ta cạo đầu lưỡi ngươi ...” Tô Vãn cố ý nghiêng tay, liếc nhìn Tương Tư, khiển trách.

      Tương Tư cũng cười khúc khích, dùng hai tay khéo léo vẫn cho Tô Vãn búi tóc xinh đẹp. Đến cửa lớn phủ Tướng quân, xe ngựa của Việt Băng Ly vừa tới, lúc nàng chuẩn bị bước xuống thềm đá, Việt Băng Ly nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, đón lấy bàn tay mềm mại của nàng : “Đây là làm gì? Mang hài tử cũng cần lộn xộn, thân thể Tướng quân có thể có chuyển biến tốt?”

      Tô Vãn còn chưa lên tiếng, đại phu nhân Úc thị bên cạnh đón lấy : “Làm phiền Vương gia quan tâm, Tướng quân vẫn còn hôn mê.”

      Việt Băng ly thở dài hơi, nhìn Úc thị, an ủi: “Tướng quân là người tốt, đều có thiên tướng, có chuyện gì. Đại phu nhân, nhị phu nhân cần lo lắng.” Dứt lời, liền đỡ bàn tay của Tô Vãn Thủy uyển.

      Việt Băng Ly mấy ngày thấy Tô Vãn, vừa thấy nàng, liền lôi kéo nơi này xem chút, nơi đó xem chút, còn cản Tương Tư hỏi lung tung này kia, tựa như muốn biết tất cả những việc Tô Vãn làm ở vương phủ.

      Nhìn Việt Băng Ly khẩn trương vì minh như thế, Lông mi Tô Vãn khẽ run, giọng êm ái: “Lâu Vãn có tài đức gì, để cho Vương gia quan tâm như thế. Ta bất quả chỉ là thứ nữ, thôi...”

      Việt Băng Ly hướng về phía Tương Tư cho ánh mắt, nàng hiểu thối lui ra ngoài hiên. Sau khi thấy Tương Tư , lúc này mới tiến lên, ôm lấy thân thể Tô Vãn từ phía sau: “Chẳng lẽ Úc thị lại lời gì đó khó nghe, thế nào đột nhiên lại mình là thứ nữ. Có phải nàng ngại mình vô dụng, giúp được Tướng quân việc gì?”

      “Đều phải ... Chẳng qua là Vãn Vãn nhớ mẹ đẻ qua đời.” Tô Vãn cầm chặt tay Việt Băng Ly, dựa vào lồng ngực của , hai mắt nhắm lại, cảm thụ khắc ấm áp kia. Đây chính là cảm giác nhớ nhà sao? Có người đàn ông này ôm trong ngực, cho nên trong lòng đặc biệt an ổn?

      Tay Việt Băng Ly vuốt ve tóc mai của nàng, thở dài hơi nhõm: “Mẹ đẻ mất, chớ có thương tâm nữa. có mẹ đẻ, chúng ta phải vẫn có thể sống được rất tốt, hơn nữa ta vĩnh viễn ở bên cạnh nàng , hiểu chưa?”

      Tô vãn từ từ đứng dậy, bình tĩnh nhìn thẳng con mắt như hồ ly kia của Việt Băng Ly, thấy chỉ có thâm tình, còn có phần cơ trí thuộc về . Nhón chân lên, khẽ hôn qua môi .

      chế trụ môi nàng, tiến bước hôn sâu, cánh môi ấm áp gắn bó, đầu lưỡi dậy dưa, mang theo nồng đậm nhớ mong. Mấy ngày thấy, tưởng nhớ gần như thấu xương. Mỗi ngày trở lại vương phủ, nhìn thấy đều là vắng vẻ, nghe thấy được tiếng cười nhõng nhẻo của nàng, cảm thấy giống như là thiếu cái gì. Từ khi nào bắt đầu, lại tính tình lười nhác của nàng như vậy?

      Tô Vãn cảm thụ thấy gấp gáp, lại ôn nhu hôn lại, cặp mắt nhắm lại say mê, ôm chặt thân thể của , tham lam hưởng thụ giờ khắc an tâm này. Bàn tay của lưng ngọc của nàng từ từ di chuyển...

      xuống chút xíu...

      Phác thảo lên lưng ngọc cùng xương như bươm bướm ....

      Trái tim Tô Vãn hơi run rẩy, mấy tháng chung sống, lòng của nàng lạnh nhạt giữ vững ở tại chỗ. Thỉnh thoảng vòng ôm trong ngực của , tham luyến ôn nhu của , còn có cảm giác thích ý nâng trong lòng bàn tay bảo vệ.

      Nàng lại vẫn thể dứt khoát đem mình triệt để cho .

      Trong lòng cuối cùng vẫn còn có hàng rào phòng tuyến, khi nào mới có thể tháo bỏ...

      Nhưng...

      Thắt lưng bên hông đột nhiên buông lỏng, hơi thở ấm áp của phun ở cổ ngọc, loại cảm giác run rẩy đặc biệt dâng trào, giống như là muốn đem cả người nàng cắn nuốt....
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68.1

      đạo phòng tuyến cuối cùng ở trong lòng, khi nào mới có thể cởi bỏ...

      Nhưng ...

      Đại ngọc bên hông đột nhiên buông lỏng, hô hấp ấm áp của thở ở bên cổ, loại cảm giác run rẩy đặc biệt dâng trào, giống như là muốn đem cả người nàng cắn nuốt...

      Trước mắt Tô Vãn như muốn hôn mê, cái loại cảm giác kỳ dị đó dâng trào, lúc hai người ý loạn tình mê, ngoài hiên truyền tới tiếng gõ cửa: “Vương gia, Vương phi, Nhị phu nhân biết Vương gia tới đây, tự mình làm chút điểm tâm đưa tới cho hai vị.”

      Cả người Tô Vãn phảng phất như bị kéo đến thế giới thực tế, nhìn Việt Băng Ly trước mặt, lập tức sửa sang lại quần áo, đè ném hai má cùng cặp mắt **, miễn cưỡng ngồi ở bên giường, bàn tay chụp qua Việt Băng Ly: “Phu quân, mẹ tự mình tới đây đưa điểm tâm cho chúng ta, chàng ra đón nhận?”

      Việt Băng Ly cũng tà ác cười tiếng, nửa cúi người, bày ra bộ dạng kinh ngạc trước Tô Vãn: “Đương nhiên là phu quân ra, tuyệt đối thể để cho người ngoài thấy bộ dạng xấu hổ này của ái thê Bổn vương.”

      Tô Vãn nhăn mày, nắm đấm nho nện ở ngực Việt Băng Ly: “Ba hoa, còn mau ra ngoài, muốn để cho mẫu thân chờ lâu sao?”

      “Dạ dạ. Nương tử đại nhân.” Việt Băng Ly hôn trán Tô Vãn, khóe miêng chứa đựng nụ cười cưng chiều, sửa sang lại trường bào, lúc này mới tự mình ra ngoài gặp Ôn thị. Tô Vãn nhìn bóng lưng rời , thở dài hơi, vỗ lồng ngực, nghxi đến thân thể này của Lâu Vãn lại nhạy cảm như vậy.

      Dưới trêu đùa như vậy của Việt Băng Ly, lại có cảm giác, hơn nữa lại đến trình độ ý loạn tình mê. Nàng tại mới mang thai hai tháng, nếu con bị thương, nàng áy náy cả đời. là háo sắc.

      Việt Băng Ly từ bên ngoài bưng điểm tâm trở lại, thấy bộ dạng của Tô Vãn, ngồi xuống sát nàng, cầm lên miếng bánh hoa quế: “Nương tử, a ... Vi phu tới đút nàng ăn bánh hoa quế, đợi lát nữa cho nàng chén nước mơ, cho đỡ sợ.”

      “Chàng có ý tứ gì? Giễu cợt ta sao?” Tô Vãn liếc tên khốn khiếp Việt Băng Ly này cái.

      Việt Băng Ly cầm bánh hoa quế, ừ tiếng, gật đầu cái: “Ăn bánh hoa quế ngon nha. nghĩ đến tay nghề của Nhị phu nhân lại tốt như vậy, bất quá vi phu rất kỳ quái, Nhị phu nhân quyền thế, ở Lâu gia chịu hết các ủy khuất, nàng lại có thể tìm nữ nhân như vậy làm mẫu thân của nàng.”

      Tay Tô Vãn cần lấy bàn tay Việt Băng Ly: “Nhị nương tính tình nội niễm, hơn nữa chàng nhìn thấy sao? Bà ấy là người duy nhất ở Lâu gia sinh hạ Trưởng tử. Hay thiếp thích bà ấy, cũng bà ấy có duyên, tự nhiên cũng để cho bà ấy làm nhị nương của thiếp rồi. Chẳng lẽ để cho cọp mẹ kia làm sao?”

      Việt Băng Ly nghe được Tô Vãn miêu tả Ục thị như cọp mẹ, giống như là nghe được chuyện lạ ở nhân gian, ôm bụng cười lớn, lần đầu tiên nhìn thấy Việt Băng Ly có câu thúc trước mặt nàng.

      ra có loại người có thể thoải mái để cho ngươi tùy ý làm chính mình, cần nguyh trang, cũng cần để ý, lo lắng này, lo lắng kia. Cái thế giới này có bao nhiêu người có thể sống làm chính mình, tùy ý như vậy đây?

      Việt Băng Ly cười xong, tới trước bàn , tự mình cầm lên nước mơ, vẫn khả ái ghé đầu hỏi Tô Vãn: “Cọp mẹ có phải hung dữ hơn lão bà chút hay ?”

      Tô Vãn liếc thẳng Việt Băng Ly cái: “ biết, nếu như muốn biết, phu quân đại nhân có thể lên núi tìm cặp vợ chồng cọp thử lần.”

      “Đừng như vậy... Vạn nhất phu quân trở lại, vậy nàng phải thủ tiết hay sao? phu quân đồng nghĩa với mình.” Việt Băng Ly lấy lòng dâng lên nước mơ, tay ôm cả eo của Tô Vãn, tay cười híp mắt .

      Tô vãn trực tiếp hộc máu, cái gì thế này, cái gì gọi là phu quân chính là mình. Người này hình như càng ngày càng ba hoa, hơn nữa ở trước mặt nàng bộc lộ càng ngày càng nhiều, bất kể như thế nào, vẫn ưu nhã chút có hồ đồ.

      Tô Vãn nằm ở trong phòng cùng Việt Băng Ly lôi lôi kéo kéo buổi sáng, thỉnh thoảng ở trong phòng truyền đến từng chuỗi tiếng cười như chuông bạc. Ở ngoài, Tương Tư cũng nhịn được trêu ghẹo: “ ngày gặp, như cách ba thu, lần này vừa gặp, hận đem cả hai cột chung chỗ.”

      Ôn thị nghe thấy lời của Tương Tư, cũng nhịn được vui mừng, khóe miệng nhếch lên, bà vốn cho rằng Tô Vãn đến Vương phủ cũng vui vẻ, bây giờ nhìn lại phải vậy. Thái hậu đối với người con dâu này ngừng hài lòng, còn đau ở trong lòng bàn tay.

      Buổi chiều, Tô Vãn cùng Việt Băng Ly ở giường đánh giấc ngủ trưa, lúc này mới đến Chính Uyển thăm Lâu Thương Trạch. Thái y cùng Việt Băng Ly đến, chuẩn machj cho Lâu thương Trạch, làm kiểm tra toàn diện, lúc này mới bước đến trước mặt Tô Vãn : “Tướng quân bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa mất máu quá nhiều, sợ rằng cần phải lâu mới tỉnh lại. Lão phu kê mấy phương thuốc bổ khí bổ máu và khép lại vết thương, dùng đoạn thời gian, có hiệu quả chút.”

      Tô Vãn biết, vị đại phu này là viện trưởng Thái y viện, Việt Băng Ly mời ông ấy tới đây, thể nghi ngờ là tăng thể diện cho vị Vương phi nương nương nàng. Nàng tự nhiên cũng khách khí đỡ ngự y dậy: “Phiền toái ngự y.”

      Thái y cũng ôn hòa cười tiếng: “Cống hiến sức lực cho Vương phi nương nương, đó là phúc khí của lão phu.”

      Tô Vãn uyển chuyển cười tiếng, nhìn Tương Tư : “Tương tư đưa thái y ra ngoài .”

      “Dạ, nương nương ...”

      Tô Vãn bước tới bên cạnh Lâu Thương Trạch, lẳng lặng nhìn vẻ ngủ say của Lâu Thương Trạch, trong lòng có chút mâu thuẫn, ông ta hại chết mẫu thân, tại ông ta bị người mình quan tâm hại gây thương tích. Tất cả chuyện này cũng liên quan đến nàng.

      Chợt nghĩ đến chuyện, quay đầu nhìn Việt Băng Ly: “Vương gia, Vãn Vãn cùng chàng gặp Hoàng thượng . Bệnh tình của cha chuyển biến tốt, tay cầm binh quyền, sí khí của các tướng sĩ cũng giảm lớn, lúc này cũng nên đem Hổ phù giao cho Hoàng thượng.”

      Việt Băng Ly gật đầu, Tô Vãn lúc này mới chuyển mắt nhìn Úc thị: “Đại nương, đem Hổ phù giao cho ta .”

      Úc thị biết lúc này nộp Hổ phù, con của mình có thể làm phi, nhưng bà ta cảm thấy Tô Vãn tốt như vậy. Huống chi bà ta cũng biết Hổ phù ở đâu, nửa nghiêng thân: “Vương phi nương nương, dân phụ cũng biết Hổ phù ở đâu.”

      Tô Vãn thầm kinh hãi, nàng làm sao lại quên chuyện này, lúc phụ thân bị thương, liền lập tức để cho Đại quản gia tới kêu nàng, chẳng lẽ Hổ phù có ở người ông ấy, mà là đặt ở đâu đó?

      Việt Băng Ly ho tiếng, hướng về phía Tả Diễm cho ánh mắt, hiểu được : “Đại phu nhân, Nhị phu nhân, mời các ngươi tạm lánh, Vương phi nương nương cũng Vương gia có chuyện muốn thương lượng.”

      Úc thị cùng Ôn thị liếc nhìn nhau, di chuyển trước chính là Ôn thị, Úc thị ra cửa cuối cùng, cũng liếc mắt nhìn lâu chút.

      Tô Vãn giữ lại Đại quản gia: “Đại quản gia, lúc phụ thân gọi ngươi tới truyền lời, có nhắc tới chuyện Hổ phù hay ? Hoặc có vật gì đó đưa cho ta?”

      Đại quản gia ách tiếng, mặt đầy nghi ngờ, cần thận suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Vương phi, lão nô nhớ Vương gia ngừng qua chữ, giáo.”

      Lông mày Tô Vãn nhăn lại, giáo? Đây là ý gì? Nàng nghĩ đến đầu óc cũng muốn rồi loạn, Việt Băng Ly đè lại vai Tô Vãn: “Hôm nay tối, sáng mai vào cung cũng muộn, nàng từ từ nghĩ, biết ?”

      Tô Vãn ừ tiếng, lúc ra khỏi vườn, đột nhiên nghĩ đến chuyện, thời gian nàng mới chuyển kiếp tới, liền cùng Lâu Nghiên tranh tài, chỉ là tỷ thí ở giáo trường Lâu gia. Phải từ khi đó, người phụ thân này đổi cách nhìn đối với mình, chẳng lẽ là nơi đó?

      Bắt được tay Việt Băng Ly: “Vương gia, cùng Vãn Vãn đến chỗ .”

      “Được.” chút nghĩ ngợi, lòng theo. Tô Vãn có loại cảm động.

      tới giáo trường, Đại quản gia mở cửa, nàng người bước đường, quét qua chung quanh, cuối cùng dừng hình ảnh ở cái hộp gỗ hương án. Thân là Tướng quân, dù sao tướng tá tôn sùng nhất chính là Thánh Địa, cho nên Hổ phù để ở chỗ này, tuyệt đối là chính xác.

      lên trước muốn mở hộp ra, lại ngửi thấy mùi đặc biệt, chẳng lẽ phụ thân lớn như vậy lại thích vứt bừa bãi ở chỗ này, ra là từ sớm chuẩn bị tốt, dùng tơ lụa vòng qua ngón tay giữa, lúc này mới mở hộp ra, khi nhìn thấy kim bài bằng đồng, khóe miệng nhàng nâng lên.

      “Vương gia, chúng ta lập tức vào cung . Chuyện này thể trì hoãn...”

      “Ừ...”

      Chưa đến giờ Dậu, liền điều khiến xe ngựa vào cung. Nàng tự mình vào cung, chỉ là muốn giao ra Hổ phù, còn muốn cắt đứt chuyện Việt Huyền Tẫn nạp Lâu Nghiên làm phi. Nạp nàng ta làm phi, nàng cũng thỏa hiệp. Lâu Nghiên căn bản phải là uy hiếp.

      Cho dù Lâu Thương Trạch hại mẹ ruột của nàng, nàng cũng bởi vì việc này mà bỏ qua cho mẹ con Úc thị. Nữ nhân này tồn tại ngày, chính là phiền toái lớn. bất kể nàng trừng trị thế nào, cũng nhớ kỹ bà ta.

      tới hoàng cung, mới vừa tới giờ Dậu.

      Từ Ngự hoa viên đến càn thanh điện, lại trùng hợp nhìn thấy vở kịch hay, lúc Việt Băng Ly muốn làm như thấy, Tô vãn lại tò mò hỏi: “Vị phi tử kia là?”

      “Muội muội Phượng Dục, Vân phi nương nương, bây giờ đứng đầu hậu cung. Bên người nàng là Lâm tần, bất quá hôm qua mới tấn thăng làm Lâm phi, mặc dù phải là tứ phi, nhưng cũng ở dưới tứ phi.” Việt Băng Ly từ trước tới nay thích đầu tranh giữa các nữ nhân, nhưng bởi vì nàng thường phải vào cung, nhiều lần như thế, cũng liền biết chút.

      Tô Vãn bình tĩnh nhìn.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :