Chương 68.1
đạo phòng tuyến cuối cùng ở trong lòng, khi nào mới có thể cởi bỏ...
Nhưng ...
Đại ngọc bên hông đột nhiên buông lỏng, hô hấp ấm áp của thở ở bên cổ, loại cảm giác run rẩy đặc biệt dâng trào, giống như là muốn đem cả người nàng cắn nuốt...
Trước mắt Tô Vãn như muốn hôn mê, cái loại cảm giác kỳ dị đó dâng trào, lúc hai người ý loạn tình mê, ngoài hiên truyền tới tiếng gõ cửa: “Vương gia, Vương phi, Nhị phu nhân biết Vương gia tới đây, tự mình làm chút điểm tâm đưa tới cho hai vị.”
Cả người Tô Vãn phảng phất như bị kéo đến thế giới thực tế, nhìn Việt Băng Ly trước mặt, lập tức sửa sang lại quần áo, đè ném hai má cùng cặp mắt **, miễn cưỡng ngồi ở bên giường, bàn tay chụp qua Việt Băng Ly: “Phu quân, mẹ tự mình tới đây đưa điểm tâm cho chúng ta, chàng ra đón nhận?”
Việt Băng Ly cũng tà ác cười tiếng, nửa cúi người, bày ra bộ dạng kinh ngạc trước Tô Vãn: “Đương nhiên là phu quân ra, tuyệt đối thể để cho người ngoài thấy bộ dạng xấu hổ này của ái thê Bổn vương.”
Tô Vãn nhăn mày, nắm đấm nho nện ở ngực Việt Băng Ly: “Ba hoa, còn mau ra ngoài, muốn để cho mẫu thân chờ lâu sao?”
“Dạ dạ. Nương tử đại nhân.” Việt Băng Ly hôn trán Tô Vãn, khóe miêng chứa đựng nụ cười cưng chiều, sửa sang lại trường bào, lúc này mới tự mình ra ngoài gặp Ôn thị. Tô Vãn nhìn bóng lưng rời , thở dài hơi, vỗ lồng ngực, là nghxi đến thân thể này của Lâu Vãn lại nhạy cảm như vậy.
Dưới trêu đùa như vậy của Việt Băng Ly, lại có cảm giác, hơn nữa lại đến trình độ ý loạn tình mê. Nàng tại mới mang thai hai tháng, nếu con bị thương, nàng áy náy cả đời. là háo sắc.
Việt Băng Ly từ bên ngoài bưng điểm tâm trở lại, thấy bộ dạng của Tô Vãn, ngồi xuống sát nàng, cầm lên miếng bánh hoa quế: “Nương tử, a ... Vi phu tới đút nàng ăn bánh hoa quế, đợi lát nữa cho nàng chén nước mơ, cho đỡ sợ.”
“Chàng có ý tứ gì? Giễu cợt ta sao?” Tô Vãn liếc tên khốn khiếp Việt Băng Ly này cái.
Việt Băng Ly cầm bánh hoa quế, ừ tiếng, gật đầu cái: “Ăn bánh hoa quế ngon nha. nghĩ đến tay nghề của Nhị phu nhân lại tốt như vậy, bất quá vi phu rất kỳ quái, Nhị phu nhân quyền thế, ở Lâu gia chịu hết các ủy khuất, nàng lại có thể tìm nữ nhân như vậy làm mẫu thân của nàng.”
Tay Tô Vãn cần lấy bàn tay Việt Băng Ly: “Nhị nương tính tình nội niễm, hơn nữa chàng nhìn thấy sao? Bà ấy là người duy nhất ở Lâu gia sinh hạ Trưởng tử. Hay thiếp thích bà ấy, cũng bà ấy có duyên, tự nhiên cũng để cho bà ấy làm nhị nương của thiếp rồi. Chẳng lẽ để cho cọp mẹ kia làm sao?”
Việt Băng Ly nghe được Tô Vãn miêu tả Ục thị như cọp mẹ, giống như là nghe được chuyện lạ ở nhân gian, ôm bụng cười lớn, lần đầu tiên nhìn thấy Việt Băng Ly có câu thúc trước mặt nàng.
ra có loại người có thể thoải mái để cho ngươi tùy ý làm chính mình, cần nguyh trang, cũng cần để ý, lo lắng này, lo lắng kia. Cái thế giới này có bao nhiêu người có thể sống làm chính mình, tùy ý như vậy đây?
Việt Băng Ly cười xong, tới trước bàn , tự mình cầm lên nước mơ, vẫn khả ái ghé đầu hỏi Tô Vãn: “Cọp mẹ có phải hung dữ hơn lão bà chút hay ?”
Tô Vãn liếc thẳng Việt Băng Ly cái: “ biết, nếu như muốn biết, phu quân đại nhân có thể lên núi tìm cặp vợ chồng cọp thử lần.”
“Đừng như vậy... Vạn nhất phu quân trở lại, vậy nàng phải thủ tiết hay sao? phu quân đồng nghĩa với mình.” Việt Băng Ly lấy lòng dâng lên nước mơ, tay ôm cả eo của Tô Vãn, tay cười híp mắt .
Tô vãn trực tiếp hộc máu, cái gì thế này, cái gì gọi là phu quân chính là mình. Người này hình như càng ngày càng ba hoa, hơn nữa ở trước mặt nàng bộc lộ càng ngày càng nhiều, bất kể như thế nào, vẫn ưu nhã chút có hồ đồ.
Tô Vãn nằm ở trong phòng cùng Việt Băng Ly lôi lôi kéo kéo buổi sáng, thỉnh thoảng ở trong phòng truyền đến từng chuỗi tiếng cười như chuông bạc. Ở ngoài, Tương Tư cũng nhịn được trêu ghẹo: “ là ngày gặp, như cách ba thu, lần này vừa gặp, hận đem cả hai cột chung chỗ.”
Ôn thị nghe thấy lời của Tương Tư, cũng nhịn được vui mừng, khóe miệng nhếch lên, bà vốn cho rằng Tô Vãn đến Vương phủ cũng vui vẻ, bây giờ nhìn lại phải vậy. Thái hậu đối với người con dâu này ngừng hài lòng, còn đau ở trong lòng bàn tay.
Buổi chiều, Tô Vãn cùng Việt Băng Ly ở giường đánh giấc ngủ trưa, lúc này mới đến Chính Uyển thăm Lâu Thương Trạch. Thái y cùng Việt Băng Ly đến, chuẩn machj cho Lâu thương Trạch, làm kiểm tra toàn diện, lúc này mới bước đến trước mặt Tô Vãn : “Tướng quân bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa mất máu quá nhiều, sợ rằng cần phải lâu mới tỉnh lại. Lão phu kê mấy phương thuốc bổ khí bổ máu và khép lại vết thương, dùng đoạn thời gian, có hiệu quả chút.”
Tô Vãn biết, vị đại phu này là viện trưởng Thái y viện, Việt Băng Ly mời ông ấy tới đây, thể nghi ngờ là tăng thể diện cho vị Vương phi nương nương nàng. Nàng tự nhiên cũng khách khí đỡ ngự y dậy: “Phiền toái ngự y.”
Thái y cũng ôn hòa cười tiếng: “Cống hiến sức lực cho Vương phi nương nương, đó là phúc khí của lão phu.”
Tô Vãn uyển chuyển cười tiếng, nhìn Tương Tư : “Tương tư đưa thái y ra ngoài .”
“Dạ, nương nương ...”
Tô Vãn bước tới bên cạnh Lâu Thương Trạch, lẳng lặng nhìn vẻ ngủ say của Lâu Thương Trạch, trong lòng có chút mâu thuẫn, ông ta hại chết mẫu thân, tại ông ta bị người mình quan tâm hại gây thương tích. Tất cả chuyện này cũng liên quan đến nàng.
Chợt nghĩ đến chuyện, quay đầu nhìn Việt Băng Ly: “Vương gia, Vãn Vãn cùng chàng gặp Hoàng thượng . Bệnh tình của cha chuyển biến tốt, tay cầm binh quyền, sí khí của các tướng sĩ cũng giảm lớn, lúc này cũng nên đem Hổ phù giao cho Hoàng thượng.”
Việt Băng Ly gật đầu, Tô Vãn lúc này mới chuyển mắt nhìn Úc thị: “Đại nương, đem Hổ phù giao cho ta .”
Úc thị biết lúc này nộp Hổ phù, con của mình có thể làm phi, nhưng bà ta cảm thấy Tô Vãn tốt như vậy. Huống chi bà ta cũng biết Hổ phù ở đâu, nửa nghiêng thân: “Vương phi nương nương, dân phụ cũng biết Hổ phù ở đâu.”
Tô Vãn thầm kinh hãi, nàng làm sao lại quên chuyện này, lúc phụ thân bị thương, liền lập tức để cho Đại quản gia tới kêu nàng, chẳng lẽ Hổ phù có ở người ông ấy, mà là đặt ở đâu đó?
Việt Băng Ly ho tiếng, hướng về phía Tả Diễm cho ánh mắt, hiểu được : “Đại phu nhân, Nhị phu nhân, mời các ngươi tạm lánh, Vương phi nương nương cũng Vương gia có chuyện muốn thương lượng.”
Úc thị cùng Ôn thị liếc nhìn nhau, di chuyển trước chính là Ôn thị, Úc thị ra cửa cuối cùng, cũng liếc mắt nhìn lâu chút.
Tô Vãn giữ lại Đại quản gia: “Đại quản gia, lúc phụ thân gọi ngươi tới truyền lời, có nhắc tới chuyện Hổ phù hay ? Hoặc có vật gì đó đưa cho ta?”
Đại quản gia ách tiếng, mặt đầy nghi ngờ, cần thận suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Vương phi, lão nô nhớ Vương gia ngừng qua chữ, giáo.”
Lông mày Tô Vãn nhăn lại, giáo? Đây là ý gì? Nàng nghĩ đến đầu óc cũng muốn rồi loạn, Việt Băng Ly đè lại vai Tô Vãn: “Hôm nay tối, sáng mai vào cung cũng muộn, nàng từ từ nghĩ, biết ?”
Tô Vãn ừ tiếng, lúc ra khỏi vườn, đột nhiên nghĩ đến chuyện, thời gian nàng mới chuyển kiếp tới, liền cùng Lâu Nghiên tranh tài, chỉ là tỷ thí ở giáo trường Lâu gia. Phải từ khi đó, người phụ thân này đổi cách nhìn đối với mình, chẳng lẽ là nơi đó?
Bắt được tay Việt Băng Ly: “Vương gia, cùng Vãn Vãn đến chỗ .”
“Được.” chút nghĩ ngợi, lòng theo. Tô Vãn có loại cảm động.
tới giáo trường, Đại quản gia mở cửa, nàng người bước đường, quét qua chung quanh, cuối cùng dừng hình ảnh ở cái hộp gỗ hương án. Thân là Tướng quân, dù sao tướng tá tôn sùng nhất chính là Thánh Địa, cho nên Hổ phù để ở chỗ này, tuyệt đối là chính xác.
lên trước muốn mở hộp ra, lại ngửi thấy mùi đặc biệt, chẳng lẽ phụ thân lớn như vậy lại thích vứt bừa bãi ở chỗ này, ra là từ sớm chuẩn bị tốt, dùng tơ lụa vòng qua ngón tay giữa, lúc này mới mở hộp ra, khi nhìn thấy kim bài bằng đồng, khóe miệng nhàng nâng lên.
“Vương gia, chúng ta lập tức vào cung . Chuyện này thể trì hoãn...”
“Ừ...”
Chưa đến giờ Dậu, liền điều khiến xe ngựa vào cung. Nàng tự mình vào cung, chỉ là muốn giao ra Hổ phù, còn muốn cắt đứt chuyện Việt Huyền Tẫn nạp Lâu Nghiên làm phi. Nạp nàng ta làm phi, nàng cũng thỏa hiệp. Lâu Nghiên căn bản phải là uy hiếp.
Cho dù Lâu Thương Trạch hại mẹ ruột của nàng, nàng cũng bởi vì việc này mà bỏ qua cho mẹ con Úc thị. Nữ nhân này tồn tại ngày, chính là phiền toái lớn. bất kể nàng trừng trị thế nào, cũng nhớ kỹ bà ta.
tới hoàng cung, mới vừa tới giờ Dậu.
Từ Ngự hoa viên đến càn thanh điện, lại trùng hợp nhìn thấy vở kịch hay, lúc Việt Băng Ly muốn làm như thấy, Tô vãn lại tò mò hỏi: “Vị phi tử kia là?”
“Muội muội Phượng Dục, Vân phi nương nương, bây giờ đứng đầu hậu cung. Bên người nàng là Lâm tần, bất quá hôm qua mới tấn thăng làm Lâm phi, mặc dù phải là tứ phi, nhưng cũng ở dưới tứ phi.” Việt Băng Ly từ trước tới nay thích đầu tranh giữa các nữ nhân, nhưng bởi vì nàng thường phải vào cung, nhiều lần như thế, cũng liền biết chút.
Tô Vãn bình tĩnh nhìn.
Last edited by a moderator: 19/10/15
thienbinh2388 thích bài này.