Chương 66.2:
Edit: Bất Niệm
Beta: Tuyết Huệ
Gần trưa, xe ngựa mới đến cung, Thái Hậu thay Tô Vãn quyết định, khiến nàng ở lại dùng bữa trong cung, hơn nữa, còn sai Ngự Thiện phòng thêm vào đống thuốc bảo. Hứa Lễ Trạch chết, Thái Hậu nương nương cũng có nửa điểm bi thương, ngược lại còn quan tâm đến nàng. Xem ra chuyện này nàng làm đúng rồi!
Đêm đó, Hứa Lễ Trạch huýt sáo nhưng sát thủ xuất , chứng tỏ Thái Hậu muốn trừ bỏ nam nhân này. Nam nhân này biết mật mã của Thái Hậu, dĩ nhiên Thái Hậu tiếc thủ đoạn để hủy diện . Nếu nguy hiể đếm địa vị của mình, có lẽ Thái Hậu tuyệt đối làm như vậy.
vào trong điện, cỗ mát lạnh đánh úp lại, Lưu ma ma dẫn Tô Vãn đến nhà thủy tạ trong Dực Khôn cung, từ xa thấy Thái Hậu nằm tiểu tháp, biểu tình vô cùng thích ý.
“Hoàng tức thỉnh an mẫu hậu…”
Nghe được giọng Tô Vãn, Thái Hậu lập tức vô cùng thân thiết nâng nàng dậy, ngồi vào bên cạnh mình, “Mấy ngày thấy, hình như lại gầy rồi. Có phải ở Vương phủ nghỉ ngơi tốt hay ? Trong phủ nhiều việc lắm sao?”
“ phải.. Khiến mẫu hậu lo lắng rồi.. Mấy ngày gần đây nôn ọe nhiều hơn, cho nên ăn được mấy, vì thế mới gầy thành như này,,” Tô Vãn thầm cười lạnh, Thái Hậu đúng là ý chí sắt đá, tốt xấu gì cũng chung thuyền lâu như vậy, giết liền giết. Nửa điểm đau thương cũng thấy.
Thái Hậu cảm thán tiếng, đau lòng , “ là khổ cực cho con, mang thai đứa là vất vả nhất. Nhớ chăm sóc mình tốt, gần đây kinh thành hỗn loạn, đừng ra ngoài nhiều. Nhớ chưa?”
“Dạ, vâng ạ. Mẫu hậu, Hữu tướng đại nhân rồi, ngài cũng nén bi thương. Tuy rằng triều đình mất trọng thần, những vẫn còn có Tả tướng đại nhân.” Tô Vãn nhu thuận cúi đầu, ôn nhu .
Thái Hậu nghe vậy, sắc mặt tràn đầy bi thương, thở dài , “Ai gia nhớ ngày ai gia mới tiến cung, Hứa đại nhân cũng vừa đỗ Trạng Nguyên, sau đó bước lên mây trong triều đình, thân là nguyên lão hai triều, khó tránh khỏi đắc tội với nhiều người. Chỉ là… ngờ trong đêm lại bị diệt môn. Ngay cả mẹ con Hứa đại tiểu thư cũng buông tha.”
Thấy biểu tình này của Thái Hậu, Tô Vãn muốn cười to ba tiếng, hỏi lại Thái Hậu: Lão nhân gia ngài diễn kịch đúng là tồi, ngài tham gia tranh cử Oscar là đáng tiếc. Quả thực có thể so với Ảnh hậu rồi! Nhưng ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, ngoài mặt vẫn phải thân thiết , “Mẫu hậu, người xưa thường , kiếp trước nợ ai cái gì, kiếp này nhất định phải hoàn lại. Người mất thể trở lại, mẫu hậu nén bi thương, chú ý thân thể.”
“Đúng.. nén bi thương. Vãn Vãn cái gì cũng ngọt như mật. biết sau này, tôn tử của ai gia có phải cũng giống như Vãn Vãn hay đây?” Quả nhiên, sắc mặt Thái Hậu lập tức trở nên vui mừng, này.. là đổi mặt quá nhanh. Lúc trước bất mãn với nàng, thiếu chút nữa khiến nàng chết non đường đón dâu, bây giờ lại quay ra vui vẻ hiền từ với nàng.
Ha ha… Thái Hậu, hành vi của ngài khiến người ta ghê tởm!
“Mẫu hậu quá khen.” Tô Vãn ngoài mặt vẫn phải ra vẻ con dâu ngoan ngoãn, hiếu thảo với mẹ chồng! Nếu để bạn bè của nàng ở thế kỷ 21 biết được, biết có thể lấy nàng ra trêu đùa hết mười ngày hay nữa.
Cùng Thái Hậu chuyện phiếm hồi, mãi đến giờ dùng cơm trưa, Thái Hậu nương nương mới chịu yên tĩnh trở lại. Đến tẩm điện nghỉ trưa, tối hôm qua mưa to trận, mọi thứ đều trở nên sạch , hơn nữa thời tiết cũng rất đẹp, quá nóng bức. Tô Vãn bước mình đường, ngửa đầu nhìn trời xanh thẳm, khóe miệng dâng lên ý cười sâu sắc. hiểu sao lại cảm thấy vô cùng thích ý…
Bước tới ngự hoa viên, nàng tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, lại nhìn thấy đám nữ tử chuyện ở phía xa xa. Hẳn là phi tử hậu cung , Việt Huyền Tẫn tuy rằng lập Hoàng phi, phi tư hậu cũng là được nạp từ lúc làm Thái Tử. Sau khi đăng cơ, vẫn vội vàng chính , việc nạp phi cũng vì thế mà bị xem .
quả tú cầu rơi xuống trước mặt Tô Vãn, nàng cúi người định nhặt lên thanh bén nhọn đột ngột vang lên, “Dừng tay, cầu kia là để cho ngươi nhặt sao? Ngươi là người ở đâu, cư nhiên dám bước vào ngự hoa viên.”
Tương Tư ở lại Dực Khôn cung giúp Lưu ma ma xử lý vài chuyện, nàng liền mình đến đây dạo chút. Hậu phi này thấy nàng có tỳ nữa, liền nhận định nàng là người có địa vị sao? Nàng làm như nghe thấy lời của hậu phi kia, lập tức nhặt tú cầu lên, cười tuyệt sắc, “Nương nương, cầu này ta thể động vào sao? Nhưng ta động vào rồi, ngươi định làm thế nào?”
Vừa thấy Tô Vãn cuồng vọng như vậy, nữ tử kia lập tức giơ tay lên, “Dám như vậy với bản cung, ngươi là tiện tỳ ở cung nào? Dám lớn mật như thế…” Tay mềm chưa kịp hạ xuống bị Tô Vãn gắt gao bắt được, “Tiện tỳ? Có bản lĩnh lại lần nữa xem!”
“Tiện tỳ! Tiện tỳ! Bản cung là chủ nhân, ngươi là hạ nhân, dám cuồn vọng như thế, ngươi muốn chết sao?” Nữ tử bị lãnh ý người Tô Vãn chọc giận, nghiến răng nghiến lợi, lớn giọng gào thét..
Chát…
To Vãn chưa kịp lên tiếng, bàn tay khác tiên phong đánh lên mặt hậu phi kia, tiếng mắng non nớt lập tức vang lên, “Vân phi! Ngươi muốn chết sao? Dám kêu Việt Vương phi là tiện tỳ! Hoàng huynh có thời gian giáo huấn ngươi, vậy để công chúa ta đây làm thay !” xong, lại cái tát nữa… Chát…
Vân phi hoảng sợ bụm mặt, nhìn Tô Vãn, lại nhìn ngọc bội bên hông của nàng, vô cùng sợ hãi. Nàng làm sao có thể ngu xuẩn như vậy, lại nghe lời Lâm tần, tin rằng nữ tử này chỉ là tỳ nữ.
Tô Vãn rũ mắt, liền nhìn thấy lãnh ý khóe môi của nữ tử ở xa. Đức Lâm còn muốn ra tay nhưng lại bị Tô Vãn bắt lại, “Đức Lâm, chuyện này coi như xong ! Hậu cung tranh đấu có điểm dừng, chỉ có người ngu xuẩn mới bị người ta lợi dụng mà thôi.”
Đức Lâm nghe xong, mếu máo, trừng mắt nhìn Vân phi cái, “Xứng đáng…” xong, liền giữ chặt lấy tay của Tô Vãn, “Hoàng tẩu, đến cung của ta chơi … Đám hậu phi này có việc gì liền thích đấu đến đấu .. Nhàm chán.”
Tô Vãn khẽ đáp, lúc chuẩn bị xoay người dời , Tô Vãn lại đột nhiên dứt ra khỏi tay Đức Lâm, đến trước mặt Vân phi, vươn tay mềm. Vân phi kinh ngạc nhìn Tô Vãn, cảm kích tiếng cám ơn. Ki Vân phi chuẩn bị rời , Tô Vãn lại đột nhiên kéo tay của nàng ta lại, ghé sát vào bên tai nàng ta, cười lạnh, “Vân phi, nhìn những nữ tử sau lưng ngươi cười đắc ý như thế nào kìa. Nhân từ với kẻ thù nghĩa là tàn nhẫn với chính mình. Việc hôm nay là bài học lớn. Nữ nhân… nhất thiết phải xinh đẹp như hoa, nhưng nếu muốn nắm chặt lấy tâm của nam nhân cần phải có thủ đoạn.”
Vân phi chớp mắt, bất khả tư nghị nhìn Tô Vãn.
Bóng lưng cao quý xinh đẹp, sớm nghe đồn Việt Vương phi tuyệt sắc khuynh thành, Việt vương vì nàng mà lập trắc phi, còn ngại ngỗ nghịch với Thái Hậu. Vài câu của nàng lại như châm ngôn châu ngọc, CHậm rãi xoay người lại, Lâm tần lập tức đon đả lên đón, thân thiết hỏi, “Vân nhi, tỷ sao chứ? Tần thiếp nhìn mặt, có lỗi, khiến tỷ bị công chúa khi dễ như vậy. Nhưng ngờ Vương phi nương nương lại lợi hại như vậy, ngay cả công chúa tính tình quái dị cũng bị thu phục, biết có phải là tinh nữa..”
Nghe Lâm tần xong, Vân phi dừng bước, híp mắt, tàn khốc , “Lâm tần, ngang nhiên ô nhục công chúa điện hà và Việt Vương phi, phải chịu tội gì?”
Lâm tần khiếp sợ nhìn Vân phi, cả kinh lui ra sau mấy bước, “Vân phi nương nương, tần thiếp biết sai rồi!”
Vân phi chút để ý, lên tiếng phân phó với ma ma ở phía sau, “Lâm tần ngang nhiên nhục mạ công chúa điện hạ tính tình quái dị, Việt vương phi là tinh, dựa theo Cung quy, lẽ ra nên trách phạt, nhưng niệm tình vi phạm lần đầu, bạt tai mười lần, Bích Huyết lĩnh mệnh!”
Ma ma kia chính là người đứng đầu cung nhân, vừa nghe Vân phi ra lệnh, liền đến ra tay với Lâm tần, Lâm tần kích động túm lấy vạt váy của Vân phi, lớn tiếng khóc lóc, “Vân phi nương nương, cần.. Niệm tình chúng ta là tỷ muội, cần…. được ?”
Vân phi chán ghét đá văng Lâm tần ra, cúi đầu, “Niệm tình tỷ muội? Ngươi cố ý đẩy bản cung vào cạm bẫy, hại bản cung phải chịu hai bạt tai, ngươi có niệm tình tỷ muội ? Nỗi đau này, bản cung phải trả gấp mười lần lên người ngươi! Bích Huyết, chấp hình!” Dứt lời, cao ngạo rời . Lâu Vãn rất đúng, nhân từ với kẻ thù đồng nghĩa tàn nhẫn với chính mình. Nàng nên ngây thơ như vậy.
A…
Tiếng kêu thống khổ quanh quẩn khắp cung, Tô Vãn nghe được, khóe miệng càng thêm tươi cười, chút để ý , “Gần đây, vị Vân phi nương nương kia rất được sủng ái sao?’
“Đúng thế… Ca ca của nàng ta là Tả tướng đại nhân, Phượng Dục. Có vị ca ca vững chắc như núi như vậy, nàng ta được sủng ái cũng là bình thường. Nhưng mà, Vân phi này đáng chết… Cư nhiên biết Hoàng tẩu, còn dám mắng..” Đức Lâm còn chưa dứt lời, Tô Vãn liền nghiêng đầu cười, “Công chút, nàng ta cố ý, tính, hơn nữa, chẳng phải muội tát nàng ta hai bạt tai rồi sao?”
“Hừ… Nếu ca ca nàng ta phải là Phượng Dục, muội nhất định đánh mười bạt tai. Hoàng đế ca ca , muốn thu thập ai trong hậu cung cũng được, duy chỉ có Vân phi là được. Hoàng đế ca ca luôn sầu lo như vậy, vì thế muội cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, gây thêm phiền toái cho huynh ấy.” Đứa Lâm phục hừ lạnh tiếng. Trong giọng tràn ngập bất đắc dĩ của hoàng gia.
Việt Huyền Tẫn coi như là thông minh cơ trí, dủng Vân phi, nghi ngờ là có thể dễ dàng bắt được tâm của tiểu nương này. Chế trụ được Vân phi rồi, Phượng Dục tuy trẻ tuổi nhưng lạicó thể đấu tay đôi với Hứa Lễ Trạch, chắc chắn cũng phải hạng tầm thường. bên bố trí Ngọc Vô Ngang vào bên người Phượng Dục, bên lại đè áp muội muội bảo bảo của người ta bên mình, ha ha… Tuyệt chiêu…
Tô Vãn khẽ nắm tay Đức Lâm, “Đức Lâm là bảo bối của Thái Hậu, Hoàng Thượng và Vương gia, có bọn họ bảo hộ, muội tất nhiên là người hạnh phúc nhất rồi. Nhưng trong lúc đó, chúng ta cũng phải tự bảo vệ mình, đề phòng người khác gây phiền toái. Đúng ?”
“Ôi… Hoàng tẩu là buồn nôn, nhưng cũng đúng… Đức Lâm nhất định nghe lời, muội biết bản thân có chút tùy hứng, có lúc mang lại phiền toái cho Hoàng đế ca ca.” Đức Lâm khoa trương chà xát hai cánh tay của mình, lộ ra nụ cười đơn thuần, vô cùng sáng loáng.
biết vì sao…
Nhìn Đức Lâm tươi cười như vậy, y như đóa sen giữa bùn lầy, bởi lẽ, trong triều đại này, có nữ tử nào mà có tâm cơ chứ. Mặc dù có chút tùy hứng, nhưng chỉ cần nhận ra tình cảm của mình, nàng đối đãi với ngươi như người nhà. Ở cùng với người như vậy vô cùng thoải mái.
Đến giờ Dậu, hoàng hôn buông xuống, chân trời xinh đẹp lên quầng đỏ đẹp mắt. Lúc xe ngựa của nàng chuẩn bị dời , tiển thái giám đột nhiên cản trước xe ngựa, nhanh nhẹn , “Xin Vương phi nương nương dừng bước, chủ tử của nô tài có việc cầu kiến.”
Tô Vãn chưa lên tiếng, Tương Tư nhanh miệng, “Đây là thái giám trong cung Vân Túy của Vân phi nương nương.” Tô Vãn ừ tiếng tỏ vẻ biết. Lúc này, Tương Tư mới thở phào ngõm, bảo xa phu ra xa, tự mình kéo tay đỡ Vân phi nương nương lên ngựa.
Ngồi vào trong xe, Vân phi khiên tốn cúi đầu, “Hôm nay Vân nhi vô tình mạo pham Vương phi nương nương, biết nương nương xuẩ cung, cho nên đặc biệt đến xin lỗi nương nương, đồng thời tặng nương nương chút thành ý của mình. Nghe nương nương mang thai, cho nên đặc chế ô mai cao cấp tặng nương nương, mong ngài bỏ qua cho Vân nhi.”
Tô Vãn ngờ nữ tử này lại thông suốt nhanh như vậy, xem ra cũng là người trí tuệ linh hoạt, khóe miệng tươi cười, kéo tay của Vân phi qua, khẽ vuốt hai má của nàng, “Đau ?”
“ đâu, Vân nhi mạo phạm nương nương, nên bị trách phạt. Công chúa điện hạ đánh là đúng.” Thần sắc của Vân phi vô cùng tự nhiêu, mang theo chút ra vẻ nào, Tô Vãn nhìn, tiếp nhận hộp điểm tâm, “ thơm, ta nhận, đa tạ ý tốt của Vân phi.”
“ cần khách khí, nếu lần tới nương nương tiến cung, có thời gian có thể đến cung Vân Túy của Vân nhi ?” Vân Phi thấy Tô Vãn hào phóng nhận quà vui sướng hỏi, y như đứa trẻ.
Tô Vãn chút do dự, gật đầu, “Được.”
“Vân nhi chúc tỷ tỷ đường bình an.”
“Gặp lại.” Tô Vãn cực , nhưng thái độ vô cùng hòa ái, hoàn toàn còn thái độ cuồng vọng, sắc bén như lúc ở ngự hoa viên nữa. Sau khi Vân phi rời , Tương Tư lập tức , “Vân phi tên là Phượng Vân Nhi, là muội muội ruột của Phượng Dục, được nuông chiều từ , tháng giêng năm nay mới tiến cung, đến tháng liền thịnh sủng hậu cung. Nương nương, nử tử này có vẻ rất đơn giản…”
Tô Vãn cười thành tiếng, “Ha ha…người biết đến mượn sức bổn vương phi, tuyệt đối đơn giản, hơn nữa chỉ vì vài câu của ta mà thay đổi, tuyệt đối là người có tâm cơ.” Khi chuyện, ngón tay cầm ô mai lên, hai mắt híp lại.
Tương Tư ngồi ở phía trước, tự cho là mình đúng mà phỏng đoán, nhưng sau khi nghe Tô Vãn xong, nàng mới biết được mình vẫn còn rất non nớt. So với Lâu phủ, Ánh Tuyết quốc rắc rối, phức tạp hơn vạn phần.
Xe ngựa vừa mới tới trước cửa phủ Việt vương, liền gặp ngay đại quản gia của Lâu phủ thúc ngựa chạy tới, kinh hoảng nhảy xuống ngựa, lớn tiếng hô lên với Tô Vãn, “Vương phi nương nương, ổn rồi. Tướng quân ở biên quan giết địch, bị trọng thương.”
Nghe xong, Tô Vãn khẽ nhíu chân mày, thân thiết hỏi, “Sao lại bị trọng thương?” Nàng sai rồi sao… sai lầm rồi, cứ tưởng chỉ là vết thương , làm sao có thể biến thành trọng thương được?
Đại quản gia quỳ dưới đất, thần sắc sốt ruột, “Đùi phải trúng tên, ngực phải cũng trúng tên, bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, tại sắp về tới phủ Tướng quân rồi, nhưng Tướng quân vẫn luôn gọi tên Vương phi nương nương, thỉnh nương nương di giá đến Lâu phủ.”
Nghe xong, Tô Vãn nghĩ ngợi nhiều, lập tức lệnh cho Hồ Nhị và Hồ Tam, “ với Vương gia, ta đến Lâu gia có việc. Hiểu chưa?” Dứt lời, ném cho Tương Tư ánh mắt, lên xe ngựa đến Lâu phủ.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc cũng tới Lâu gia. Tô Vãn bước xuống khỏi xe, liền lập tức chạy tới chính uyển, lúc chẩn bị vào lại bị thị nữ bên người Đại phu nhân Úc thị là Yên La ngăn lại, “Vương phi nương nương, thực xin lỗi… Đại phu nhân hầu hạ lão gia ở bên trong, tại ai cũng được gặp lão gia.”
“Lớn mật! Vương phi nương nương cũng thể gặp sao?” Tương Tư bước tới trước mặt Yên La, trách mắng.
Yên La biết làm sao, cúi đầu, đứng im tại chỗ, “Đây là lệnh của Đại phu nhân, xin Vương phi cần làm làm khó chúng nô tỳ.”
Tô Vãn còn chưa lên tiếng, giọng Lâu Nghiên vang lên, “Vương phi nương nương, chẳng lẽ phụ thân trọng thương, tỷ cũng muốn vào quấy rầy sao? Đại phu , tình huống tại rất nghiêm trọng, nhiều người vào trong, chỉ sợ vướng bận. Yên La, đến Thủy uyển dọn dẹp lại, để Vương phi nương nương nghỉ ngơi tạm.”
Tương Tư tức khí, định lên tiếng bị Tô Vãn kéo tay lại, khinh nghễ liếc mắt nhìn Lâu Nghiên cái, bình tĩnh ra khỏi chính uyển. Đến chỗ ngoặt, lại đụng phải Ôn thị, mình nàng ta ngồi trong nhà thủy tạ, bất lực khóc lóc. Ở cổ đại, trượng phu chính là trời của nữ nhân, tại Lâu Thương Trạch xảy ra chuyện, Đại phu nhân Úc thị cho ai lại gần, Ôn thị tất nhiên cảm thấy bất lực.
Tô Vãn để Tương Tư mình về Thủy uyển thu dọn, chính mình lại bước đến nhà thủy tạ, ôn nhu lau nước mắt cho Ôn thị, “Nương, phụ thân có việc gì, nương đừng thương tâm nữa.”
Ôn thị thấy Tô Vãn trở về, tâm tình hoảng loạn cũng an tĩnh lại, gắt gao nắm lấy tay Tô Vãn, “Lúc phụ thân con trở về, cả người đều là máu, biết còn có thể kiên trì bao lâu nữa.. tại Úc thị lại….”
“Nương, nương có tin Vãn Vãn ? Tin tưởng con, đến Thủy uyển dùng bữa với Vãn Vãn, nếu như tin, nương tiếp tục ngồi đây khóc , nhưng dù nương có khóc hết nước mắt cũng thay đổi được .” Tô Vãn thích nhất là nhìn người khác khóc lóc trước mặt mình, tuy rằng khóc là bản tính của phụ nữ, nhưng trong thế giới của Tô Vãn nàng, đó chỉ là biểu yếu đuối giả dối.
Ôn thị lau nước mắt, nhìn Tô Vãn, nặng nề gật đầu. Tuy rằng phải ruột thịt, nhưng ánh mắt kiên định của Tô Vãn lại khiến bà cảm thấy rất an tâm.
Trong phòng khách của Thủy uyển, Tô Vãn cùng Ôn thị và Lâu Triệt ngồi xuống, Ôn thị nuốt nổi, Tô Vãn vì mang thai nên cũng có khẩu vị gì, chỉ có Lâu Triệt là bị khí bi thương ảnh hưởng đến, ăn uống vô cùng ngon miệng. Sau khi ăn xong, còn vui sướng lôi kéo Tô Vãn đến hoa viên dạo.
“Tỷ tỷ, Triệt nhi rất nhớ tỷ, hơn nữa đệ còn luyện quyền pháp mà tỷ dạy nữa.” Lâu Triệt vui mừng , từ đầu đến cuối dạng biết chuyện xảy đến với Tướng phủ. Ôn thị vô cùng chú ý đến đứa này. Khóc cũng là vụng trộm trốn , tuyệt đối để cho con trai nhìn thấy.
Nghe vậy, Tô Vãn khẽ nhếch khóe miệng, cầm cổ tay Lâu Triệt, khẽ dùng lực, tiểu tử kia lập tức lật tay, bắt lấy làn váy của Tô Vãn, “Hì hì… Tỷ tỷ, tỷ thua rồi. Triệt nhi ghi nhớ lời của tỷ, nhất định trở nên cường đại, bảo hộ tỷ và và mẫu thân.”
Tô Vãn khẽ điểm lên mi tâm của Lâu Triệt, “Lâu Triệt trưởng thành rồi được khoa trương như vậy, nhớ chưa? Có gì đều phải giữ trong lòng, được ra ngoài miệng, trong hoa viên giờ chỉ có tỷ và mẫu thân sao. Hiểu chưa? Mặc kệ là ai, cũng cần .”
“Hiểu được…” Lâu Triệt mơ hồ có thể hiểu được lời của Tô Vãn, tuy rằng Ôn thị cực lực bảo hộ đứa , nhưng khi Lâu Triệt thỉnh thoảng cũng nhìn thấy Úc thị khi dễ nương của mình.
“Triệt nhi, tỷ tỷ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Đệ đừng chạy loạn khắp nơi đấy, biết ?” Tô Vãn gõ lên đầu của Lâu Triệt, tâm của đứa là đẹp nhất, bị ô nhiễm gì…
***
Chính uyển.
Lâu Nghiên thần bí sai nữ tỳ chạy đến hoa viên thám thính, xác định có người ai mới đến sương phòng, hạ giọng , “Nương, làm sao bây giờ? Cha trước khi hôn mê còn lệnh cho đại quản gia đón Lâu Vãn trở về, có nàng ta ở đây, chúng ta làm sao mà hành động được?”
Last edited by a moderator: 19/10/15