Chương 65.1: Bất ngờ mang thai
Edit: Bảo Ngân
Beta: Diễm
Cõi lòng Tô Vãn lạnh lẽo, sát khí dày đặc bao vây nàng, bỗng dưng ngước mắt, hai mắt đỏ lên, rút trường kiếm ra, giống ma nữ điên cuồng, mỗi nhát kiếm mang theo lực sát thương cực lớn.
Những tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên rồi yếu dần...
Tên đầu lĩnh cảm thấy thế cục đúng, lập tức muốn bỏ chạy. Nhưng tên sát thủ này sao có thể may mắn thoát được, Tô Vãn chút lưu tình chém đầu hơn mười tên sát thủ. Máu tươi nhuộm đỏ mặt, nàng kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn A Chích nằm yên bất động trước mắt.
Ngọc Vô Ngân nhanh chóng tiến lên, muốn vỗ vai nàng, nàng lại rất cảnh giác giơ trường kiếm đặt yết hầu Ngọc Vô Ngân, run rẩy, lúc nhìn chằm chằm Ngọc Vô Ngân, lạnh lùng rít lên: "Cút..." Dứt lời, nhảy ra xa, ôm lấy thân thể A Chích, nhặt đầu lên, thào tự : "Ngươi thích nhất là máu tươi, cái này tặng cho ngươi ..." Xách theo mười mấy cái đầu, nhắm mắt phiêu lãng tiến sâu vào rừng.
Lúc Tương Tư đuổi đến nơi, chỉ thấy người Tô Vãn đầy máu, A Chích chết trong lòng nàng, hai tay nàng cầm những cái đầu đầy máu tươi. Toàn thân đều là mùi máu, mùi của chết chóc. Giọng nàng nghẹn ngào, "Môn chủ..."
"Tìm cho A Chích chỗ tốt, chúng ta cùng nhau an táng nó." Giọng Tô Vãn vô cùng bình tĩnh, nhưng lại lạnh lẽo như Tu La lãnh huyết.
Tương Tư vuốt cằm, hiểu , nhìn thoáng qua Ngọc Vô Ngân phía sau Tô Vãn lần, quay đầu, cầm lấy những cái đầu đầy máu. Nàng dám hỏi nhiều, câu an ủi cũng dám . A Chích đối với vương phi nương nương quan trọng thế nào, nàng rẩt . Mỗi lần đại nạn, A Chích đều ở bên nàng, loại tình cảm chủ tớ này, thể diễn tả bằng lời được.
Ở trước vực sâu, Tô Vãn dừng lại, xé mảnh vải dài người mình cẩn thận bao lấy thân thể tròn tròn của A Chích, lúc chạm đến thân thể cứ lạnh dần đó, tim nàng như bị nén chặt, khó chịu nên lời! Việt Huyền Tẫn! Mối thù hôm nay, Tô Vãn ta thể báo.
Sau khi an táng A Chích, Tô Vãn mới ngồi xe ngựa trở lại Vương phủ.
Lúc về đến Vương phủ, cũng sắp bình minh, nàng tắm trong bể lộ thiên, tẩy sạch mùi máu tươi, sau đó mới miễn cưỡng trở về tẩm điện nghỉ ngơi. Lúc vừa nằm lên tháp, liền nhìn thấy ở bụng phát ra hào quang màu vàng chói mắt. Nàng nhíu mi, nhớ lại A Chích từng . Nó là thần thú bị phong ấn, thân thể kia giống như vật chứa của nó, bây giờ bị hủy rồi, nàng tận mắt nhìn thấy loại tinh nguyên gì đó bay vào bụng nàng. Thử kêu lên: "A Chích, ngươi ra đây! Ta biết ngươi chết..."
có tiếng đáp lại, nàng hơi ảo não vỗ vỗ bụng, cảm giác đau đớn kì lạ kéo tới. Tay nàng cứng đờ, tên kia rốt cuộc muốn chơi trò gì? Vì sao lại như vậy?
Càng suy nghĩ càng thấy mệt... Nặng nề nhắm mắt lại, có đôi mắt cứ ám ảnh nàng, nàng bỗng dưng mở to mắt, đau đầu đè huyệt thái dương. Tương Tư đẩy cửa bước vào, đem cháo tổ yến đưa tới trước mặt nàng: "Nương nương, uống chút cháo tổ yến rồi hãy ngủ! Hộ vệ trở về báo lại, vương gia sau khi lâm triều mới có thể trở lại Vương phủ."
Tô Vãn đạm mạc ừ tiếng, uống mấy ngụm cháo, cảm thấy có chút khẩu vị gì, ngước mắt hỏi Tương Tư: "Tổn thất bao nhiêu? Có tra được chút manh mối nào ?"
Tương Tư nhíu mi lắc đầu: "Chỉ có Tô Trang bị hủy, Tiếu Bạch bị chút thương tích bên ngoài, những người khác đều an toàn. Có điều đối phương khí thế ào ạt, hình như có ý muốn diệt sạch chúng ta. biết là người nào tàn ác như thế..."
Tô Vãn nghe điểm này, đột nhiên nghĩ thông việc, nếu là Việt Huyền Tẫn gây nên, muốn giết mình, mà là muốn hợp tác, sao có thể dùng thủ đoạn vụng về như vậy. Nạp Lâu Nghiên làm phi trước, rồi đột nhiên hủy Tô Trang, người làm đế vương như sao lại có thể nghĩ tới, theo tính của nàng, chắc chắn ghi hận cả đời. Chẳng lẽ hủy Tô Trang là người khác?
Tương Tư nhìn bộ dáng đăm chiêu của Tô Vãn, muốn làm phiền, thu dọn này nọ, lúc chuẩn bị lui ra, Tô Vãn đột nhiên : "Chuẩn bị chút, ta muốn tiến cung."
"Vương phi, người nghỉ ngơi sao? Sắc mặc của người rất kém..." Tương Tư cẩn thận nhắc nhở, tối qua tiêu hao thể lực, hơn nữa bởi vì cái chết của A Chích, đau lòng khổ sở, lúc này lại muốn vào cung, phải muốn ép buộc mình đến chết sao?
"Bổn vương phi vào cung có việc. Cũng sẵn tiện muốn thỉnh an Thái Hậu nương nương." Tô Vãn tính tình kiên cường, chuyện gì quyết định, người nào có thể thay đổi, hơn nữa chuyện Tô Trang bị hủy là chướng ngại tâm lí với nàng, vô cùng khó chịu.
Tương Tư khẽ khuynh thân, lập tức vâng lệnh bảo Hồ Nhất chuẩn bị xe ngựa, bản thân chuẩn bị nước cho Tô Vãn rửa mặt chải đầu, thay quần áo, chuẩn bị tiến cung. Xe ngựa lắc la lắc lư nửa canh giờ, tới cửa cung, trùng hợp đúng lúc bãi triều.
cửa hông phía Nam đến Dực Khôn cung, nhu thuận thỉnh an, cùng Thái Hậu vài câu việc nhà, rồi lại đến ngự thư phòng. Nàng vừa bước tới vườn ngự uyển, nghe quen thanh quen thuộc: "Em dâu, sáng tinh mơ còn có tinh thần đến thăm hoàng huynh như trẫm, là tam sinh hữu hạnh nha!"
Tô Vãn trấn tĩnh, quay đầu, quy củ lễ phép : "Em dâu Lâu Vãn tham kiến Hoàng Thượng, biết Vương gia có ở chỗ Hoàng Thượng hay ."
"Em dâu của trẫm, đây là lúc bãi triều, nàng cố ý cửa hông phía Nam đến đây, phải tìm trẫm sao? Cần gì vòng lớn như vậy, hỏi phu quân gì chứ..." Việt Huyền Tẫn dùng từ ràng là khiêu khích Tô Vãn. Có việc gì lại biết, tuyệt đối có khả năng biết chuyện Tô Trang bị hủy. Con ngươi khẽ đảo, Tô Vãn ngước mắt, cười dịu dàng : "Hoàng Thượng, em dâu hiểu ngài gì."
"Chắc là chưa ăn sáng rồi! Trẫm truyền lệnh cho Lý Đức Tử, ở đây cùng trẫm ăn sáng !" Việt Huyền Tẫn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, giọng trong trẻo, .
Tô Vãn cũng từ chối, khẽ khuynh thân, tỏ vẻ đồng ý.
Vào ngự thư phòng, nàng ngồi ở hạ vị phía tây, Tương Tư săn sóc gắp thức ăn cho nàng, Việt Huyền Tẫn tựa hồ biết nàng chuyện riêng, bảo mọi người lui ra, chỉ chừa tâm phúc ở lại.
Tô Vãn chưa mở miệng, muốn mở miệng, "Em dâu, tối qua mệt nhọc đêm, sao nghỉ ngơi cho tốt, sáng tinh mơ liền đến thăm trẫm, là vì việc tỷ tỷ ngươi phong phi sao? Hay là chuyện khác?"
"Hoàng Thượng cũng biết , người thân là vua nước, làm cái gì, cần phải né tránh." Tô Vãn mặc dù có phỏng đoán, rất có khả năng phải người này gây nên, nhưng nàng rất muốn nhìn phản ứng của .
Việt Huyền Tẫn nghe Tô Vãn , vẻ mặt bình tĩnh, đáy mắt có tia bí hiểm, đế vương hổ là đế vương, dùng đũa ngọc gắp khối điểm tâm ăn, "Hương vị tệ. Trẫm luôn quý trọng món ngon vật lạ, cho dù là người hay vậy, cũng là như thế."
Tô Vãn cúi đầu uống ngụm canh ngân nhĩ, lập tức đứng dậy, "Vương gia nếu hồi phủ gặp Vãn Vãn, chắc lo lắng, cho nên Vãn Vãn xin cáo lui trước, ngày khác có rảnh chắc chắn đến thỉnh an."
Việt Huyền Tẫn nặng nề ừ tiếng, liền sai Lý Đức đưa Tô Vãn và Tương Tư ra ngoài. khỏi ngự hoa viên, hai người giữa con đường bao quanh là tường hồng, cảm giác sâu thẳm này, làm người ta tự nhiên hoảng hốt. Có lẽ hình dung giống như vào cửa cung sâu tựa biển vậy.
đường qua Hình ti, luồng kiếm khí phất qua tóc Tô Vãn, nàng trợn mắt, liền nhìn thấy bóng người luyện chiêu thức quen thuộc. Nhíu mi, ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm người đó, nàng trầm giọng hỏi: "Tương Tư, có cảm thấy quen ?"
"Lúc Tương Tư tới nơi, tuy rằng nhìn , nhưng kiếm khí kia chắc chắn là từ cùng người." Tương Tư cẩn thận đánh giá thân hình người đó, lập tức dừng bước, kéo tên tiểu thái giám qua hỏi: "Tiểu công công, Tương Tư tò mò muốn biết vị đại nhân ở đó là ai?"
"A, ngươi biết sao, chắc ngươi là tỳ nữ của mấy vị chủ tử ngoài cung rồi! Vị đại nhân này là Hình ti đại nhân, chủ yếu chưởng quản thi hành mấy việc đại hình ở hậu cung (ta đoán là tra tấn hay xử tử người khác đại loại như vậy)." Tiểu công công vừa nghe, có hơi ngạc nhiên, nhưng quên nhìn cách ăn mặc của Tương Tư.
Tương Tư cười ngọt ngào trả lời, lấy thỏi bạc nhét vào tay tiểu thái giám, " chút tâm ý, là Vương phi nương nương nhà ta thưởng ngươi uống trà."
Tiểu thái giám vừa thấy bạc, lập tức vui mừng bước tới trước mặt Tô Vãn khấu tạ: "Đa tạ Vương phi nương nương ban cho, vị đại nhân này trong kì nghỉ phép, đột nhiên trong cung có vụ án trộm đồ nên mới bị gọi trở về."
Tô Vãn vuốt cằm, cười lạnh, lập tức bước . Tương Tư lập tức đuổi kịp, dặn dò vài câu với tiểu thái giám, rồi mới đuổi theo Tô Vãn. Ngồi lên xe ngựa, Tương Tư chậm rãi : "Vị Hình ti đại nhân kia, ban đêm ở trong hoàng cung, cho nên phải nội giám. tuổi còn trẻ, có được vị trí kia, là dựa vào người, đó là hữu tướng đại nhân!"
Tô Vãn nghe, mí mắt khẽ nâng, lạnh lẽo nơi đáy mắt tỏa ra bốn phía, Ngàn tính vạn suy, cuối cùng lại quy về nơi này. Cười lạnh, với Tương Tư: "Làm tốt lắm, hồi phủ ."
"Dạ! Vương phi nương nương!"
Tô Vãn nàng có thể vô thanh vô thức giết chết hữu tướng phu nhân, vậy cái phủ hữu tướng có tính là gì? Nghĩ đến nơi này, tay lại vuốt lên bụng, A Chích muốn dùng nàng làm vật chứa? Nhưng bất kể thế nào, cư nhiên tiếng, nhưng cũng giận nổi. (Đáng tiếc lần này chị đoán sai rồi)
Trở lại Vương phủ, vừa xuống xe ngựa, Việt Băng Ly liền tới đón, "Sao lại thế này? Hôm nay bỗng nhiên quan tâm phu quân, cũng biết đến hoàng cung đón phu quân bãi triều sao..."
"Vãn Vãn có lòng, cũng là quan tâm phu quân chút. Ngài dùng bữa sáng chưa? Lúc Vãn Vãn ở trong cung, có dùng bữa với Hoàng Thượng, nhưng chưa no, cho nên muốn ăn sáng cùng phu quân." Vãn Vãn thân mật ôm cánh tay Việt Băng Ly, hai người cùng nhau vào Vương phủ, thoạt nhìn, quả thực là đôi trời đất tạo thành.
Lúc ngồi xuống bàn ăn, chuẩn bị vươn tay lấy chén canh, cảm giác chua xót dâng lên, nàng theo quáng tính che miệng, chạy tới bên ống nhổ, khó chịu ói ra trận. Việt Băng Ly cầm khăn tay lau miệng cho nàng, lại đưa nước trà tới, "Sao lại như vậy? Có phải ăn nhầm cái gì, bị lạnh bụng?"
Last edited by a moderator: 19/10/15