1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59.

      Tô Vãn trầm ngâm do dự, ngước mắt nhìn Việt Băng Ly: “Như vậy phu quân đại nhân có thể nghĩ tới là Vãn Vãn gây nên?”

      Việt Băng Ly nghe , từ từ ngẩng đầu nhìn Tô Vãn, bất chợt câu lên khóe môi tuyệt đẹp: “Vãn Vãn nàng đem như Hứa đại tiểu thư để vào mắt sao? Hội phí tâm tư tính toán của nàng sao? Nàng ta căn bản đáng giá...”

      Tô VÃn che mặt cười duyên, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc: “Phu quân đại nhân là hết sức tin tưởng Vãn Vãn, thậm chí coi đến tình trạng kiêu ngạo. Hứa đại tiểu thư này cho dù vào vương phủ, bổn vương phi cũng có thể đen nàng ta đánh ngã. Đúng ? Phu quân đại nhân....”

      “Tất nhiên.” Việt Bưng Ly nắm chặt bàn tay mềm mại của Tô Vãn, đáy mắt đột nhiên vui vẻ.

      Nhưng ...”

      Mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Nàng suy đoán có hay hoàn toàn tin tưởng mình, suy đoán cái gì, ai biết. Hết thảy đều là thâm ý ở trong, có thể có chút tuyệt đối thể sao lãng, tiểu thê tử của quả có quá nhiều chủ ý, chẳng qua là thuận tay giúp chút mà thôi.

      Chuyện Thái hậu càng muốn thúc đẩy, hai người này gần như cũng mười phẩn ăn ý phản kháng, là tức giận mẹ đẻ, thầm trả thù. Bà ấy ở địa vị cao, bọn họ thể làm gì, chỉ có thể từ nơi này kiếm chút lợi lộc qua số việc.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ....

      Chuyện Hứa tướng phu nhân đột tử giao cho Tống Nhân phủ điều tra, nhưng trải qua mấy ngày thẩm tra xử lý, cuối cùng vẫn phán quyết đột tử như cũ, phải người làm hại. Chuyện dần dần lắng lại. Nhiên Hữu vẫn thể bình phục lại nghi ngờ trong lòng, thậm chí có thể là thành kiến.

      Nước Ánh Tuyết quy định, cha mẹ cách trôi (ý là chết), phải giữ đạo hiếu ba năm, trong thời gian này được gả cưới, được cùng phòng, lại càng được tham gia các loại tiệc. Thân là mệnh quan triều đình, phải làm gương tốt. Hôn ước của Hứa đại tiểu thư tự nhiên hủy bỏ.

      Nghe được tin này, Tô Vãn ở giữa chòi nghỉ mát uống nước mơ, khóe miệng nhàng nâng lên, trầm giọng : “Tương Tư cái này gọi là cái gì?”

      “Quy đinh chính là quy định. Hứa đại tiêu thư cuối cùng cũng là có phúc phận, chánh thê chủa Việt vương cũng vĩnh viễn chỉ có vị, vị kia là Lâu gia Tứ tiểu thư. Thiên tài vương phi khuynh quốc khuynh thành. Cho nên bất luận kẻ nào cũng thể qua.” Tương Tư khéo léo phúc thân, khóe miệng vui vẻ như vậy.

      Tô Vãn hài lòng gật đầu, ngón tay nhàng hoạt động bên miệng ly trà, con ngươi chuyển. Tả tướng đại nhân rất đúng dịp theo ý chỉ của Thái hậu động thủ với Hữu tươngs đại nhân, hơn nữa hết lần này tới lần khác đều tìm tới Ám Dạ môn của nàng làm. Nay Phượng Dục chơi trò lừa bịp gì? Nàng đoán ra, tự nhiên cũng muốn đoán, nhưng nay Phượng Dục dám tính toán nàng nửa phần, như vậy lần sau gặp chuyện may xác định là Tả tướng phủ.

      Tương tư suy đoán đến tâm tư của Tô Vãn, cẩn thận hỏi thăm: “Nương nương, muốn Tô trang xem chút vòng ngọc người lưu lại sao?” Lời của nàng vừa dứt, đúng lúc tới vị khách mời mà đến, Nguyên thị cận bên : “Vương phi nương nương, người chừng nào cầm đồ ở Tô trang?”

      Tô Vãn nghe thanh của Nguyên thị, trong đáy mắt thoáng quan lãnh ý, khẽ nâng mi, cười khanh khách đứng dậy, bước xuống chòi nghỉ mát, thân mật kéo hai tay Nguyê thị: “Nguyên phu nhân sao lại quan tâm tới chuyện của Vãn Vãn. Mẫu thân lúc chưa gả cho phụ thân, cầm đồ ở Tô trang, mẹ đẻ qua đời, thân là con dĩ nhiên là muốn chuộc về vật của mẫu thân.”

      Nguyên thị nghe, cứng rắn kéo khóe miệng: “Vừa đúng, lão thân cũng muốn Tô trang, chẳng biết có thể thuận tiện cùng xe với nương nương được ?”

      Tâm Tô Vãn chận lộp bộp, Nguyên phu nhân này vừa nghe nàng muốn Tô trang, cũng muốn cùng theo, làm sao nghe được thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, mặt ngoài cũng bình tĩnh gật đầu, hướng về phía Tương Tư phân phó: “Lập tức chuẩn bị xe, bổn vương phi cùng phu nhân trước.”

      “Dạ. Nương nương.” Tương Tư lạnh nhạt liếc cái Nguyên phu nhân, nghĩ đến đêm trước thấy bà ta vụng trộm rời phủ. Xem ra là ở giữa có người khích bác gì đó, mụ già này đúng là học sống yên ổn được, đối với vương pji nương nương hướng vương gia chuyện trắc phi, nên canh cánh trong lòng.

      Chỉ chốc lát sau, ba người ngồi xe ngựa Tô trang, lúc A Đinh chuẩn bị nghênh đón, nhìn lên thấy ánh mắt Tương tư đúng, lập tức thay đổi tươi cười : “ biết nhị vị có gì cần tiểu nhân giúp tay.”

      Nguyên phu nhân xuống xe ngựa, nhìn chằm chằm A Đinh, quái dị hỏi: “Ơ, lúc nào Tô trang phục vụ chu đáo như thế, tiểu chưởng quỹ cư nhiên tới cửa đón khách đây?”

      A Đinh nghe, con ngươi trở mình chuyển cái, cười hì hì : “Buôn bán càng ngày càng tốt lắm, hơn nữa vừa nhìn cũng biết hai vị lại lịch , có thể tiếp đón ngài cùng vị phu nhân này, chẳng phải là vinh hạnh to lớn.”

      Nguyên phu nhân lạnh nhạt ừ tiếng, ngay sau đó theo sau lưng Tô Vãn cùng nhau vào Tô trang.

      Tay Tô Vãn nắm chặt khăn lụa, Nguyên phu nhân nghe được cái gì từ nơi nào, tại sao chắc chắn nàng cùng Tô trang này có liên quan như vậy, thậm chí còn dò la gì đó từ A Đinh, nếu như phải cơ trí, chỉ sợ cũng bị lộ rồi. Mỗi lần Tô Vãn tới đây, A Đinh cũng tự mình tiếp đón Tô Vãn.

      tới trước quầy, Tương Tư thông tệu hô to: “Chưởng quỹ, lần trước Vương phi nương nương để lại ngọc bội có còn ?”

      Chưởng quỹ vừa nhìn Tô Vãn, lập tức cười ha hả : “Còn... Đồ của mẹ đẻ Vương phi nương nương, đương nhiên bảo quản tốt.” Dứt lời, liền xoay người, mở ra ngăn kéo, đem khối ngọc bội Hòa Điên trong suốt lấy ra, hai tay dâng lên: “Vương phi nương nương, ba lượng bạc.”

      Tô Vãn nhận lấy ngọc Hòa Điền, hướng về phía Tương Tư gật đầu, nàng ta lập tức dâng bạc lên. Xoay người, Tương Tư nhìn Nguyên phu nhân cười hỏi: “Phu nhân, biết ngươi tới là muốn thứ gì? Hay là muốn chuộc thứ gì?”

      Nguyên thị cứng rắn bứt lên khóe miệng, đưa tay lên cổ tay lấy xuống kiềng ngọc: “Nhìn chút vật này có thể cầm bao nhiêu?”

      Tương Tư vừa nhìn, càng thêm nghi ngờ hỏi: “Phu nhân, Tương Tư nhớ vật này là mẹ ngươi lưu lại, đồ kỉ niệm của mẹ đẻ sao? Chẳng lẽ vương phi nương nương phát tiền tháng, còn chưa đủ sao?”

      Nguyên thị thế nào cũng có nghĩ đến, Tương Tư gây đến trình độ này. Vừa bắt đầu bà ta liền chuyên tâm nhìn chằm chằm Tô Vãn, muốn chứng người kia hay , lại hoàn toàn quên đường lui của mình. Lần này thế mà hỏng bét...

      Tô Vãn chuyển mắt cười khẽ: “Tương Tư, sao có thể vô lễ như thế. Chuyện của phu nhân, phải ngươi có thể quản được.” Dứt lời nhìn về phía Nguyên thị: “Phu nhân, bổn vương phi ở xe ngựa chờ ngươi, vội, từ từ .”

      Nguyên thị sỡ hãi khom người...

      Tương Tư bận rộn ngớt phía trước, ngồi ở bên trong kiệu, hiểu hỏi: “Nương nương, Nguyên thị này quá phận, vừa rồi tại sao ngài còn giúp đỡ bà ta.”

      Tô Vãn hừ lạnh tiếng, nhìn Tương Tư, sâu kín : “Người phạm ta, ta phạm người. Nếu người phạm ta, ta tất phạm người. Tương Tư, người như vậy dùng loại phương pháp trừng phạt khác, nhớ chưa?”

      Tương Tư nghe được, nhàng cười tiếng, gật đầu: “Tương Tư hiểu.”

      Tô Vãn nhàng vén lên màm kiệu, ngước mắt liền thấy bạch y trà lâu đối diện Tô trang, đáy mắt lên lãnh. Ngọc Vô Ngân. Rốt cuộc là địch? Hay là bạn? Người đàn ông này có lúc nào giống loại như oan hồn khó dây dưa.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60.

      Xe ngựa lung la lung lay trở lại trong vương phủ, dọc theo đường Tương Tư cũng nhàn rỗi, trái nghĩ phải nghĩ là ai nơi nào khích bác Nguyên thị. Nhìn bộ dáng gấp gáp của nàng ta, Tô Vãn nhịn được trêu ghẹo : “Tương Tư nương, nếu ngươi muốn nghĩ nữa, đầu cũng phải lớn hơn rồi. Đến trong vườn để cho Thủy Nguyệt đem bộ cung trang tơ tằm của ta thu hồi lại .”

      “Vâng, nương nương.”

      Nhìn Tô Vãn sau khi rời , nằm nghiêng ở giường , Ngọc Vô Ngần sâu kín suy tư nr nụ cười quỷ dị, chẳng lẽ tiểu cực phẩm đó ở giữa khích bác sao? Chưa chắc, như vậy đối với cũng có chỗ tốt.

      ... ........ Cùng lúc đó ... ........

      Phía tây uyển vương phủ.

      Nguyên Cẩm Tố thấy Nguyên thị trở lại, lập tức lén lén lút lút đóng cửa lại, khẩn trương hỏi: “Mẫu thân, người có thể tra được cái gì? Vương phi nương nương có cùng Tô trang có liên quan?”

      Nguyên thị mệt mỏi ngồi ở ghế, cầm lấy ly trà, bận rộn uống vài ngụm nước, vố ngực cái : “Cũng biết người kia hay giả, vương phi nương nương quả Tô trang. Nhưng chẳng qua là lấy lại đồ của mẹ đẻ, cũng bởi vì chuyện này, ta còn thiếu chút nữa bị nha đầu Tương Tư cho cái hố rồi.”

      Nguyên Cẩm Tô vừa nghe, nghi ngờ nâng tay, cuối cùng ngồi xuống trước Nguyên thị: “Mẫu thân, ta cảm thấy chuyện này phải chuyện đùa, chúng ta tố cáo cho Vương gia . Nếu vương phi nương nương cùng Tô trang Đông gia, như vậy chuyện này dính líu rất rộng.”

      Nguyên thị nghe được, lay động tay: “ thể, tất cả mọi việc lớn Vương gia đều bảo bọc nữ nhân này, chúng ta đến bên cạnh lắc lư, chỉ làm Vương gia cảm thấy chúng ta sinh , lòng dạ hẹp hòi. Cẩm Tố, tương lai ngươi muốn làm trắc phi, tuyệt đối thể phá hủy hình tượng trong lòng Vương gia.”

      Nguyên Cẩm Tố nghe được lời này, ủy khuất cong lên môi hồng: “Mẫu thân, nay vương phi thay ta xem tướng, trắc phi cái gì, đâu còn có cơ hội, chẳng lẽ mấu thân có biện pháp, lật đổ nàng ? Thế lực nhà mẹ nàng cũng , há có thể dễ dàng như vậy.”

      “Cẩm Tố, chuyện gấp được. Mẫu thân tự có an bài.” Chân mày Nguyên thị sâu sắc, nhưng vẫn thương tiếc an ủi nữ nhi mình, dù sao nữ nhi này cũng là chi bảo trong lòng bàn tay bà, chính là trời sập xuống, bà cũng thay nữ nhi chống đỡ.

      “Mẫu thân, có biện pháp gì. Vương gia lòng bảo vệ nữ nhân kia, căn bản liếc mắt nhìn ta, tại chuyện tình Tô trang có đầu mối, sợ là bứt dây động rừng.” Nguyên Cẩm Tố thích Việt Băng Ly, đó là chuyện từ , gần như đạt đến trình độ mê muội. Nay Việt Băng Ly có danh hiệu mỹ nam đệ nhất thiên hạ, quả nhiên có gọi vô ích, bao nhiêu nữ tử thần hồn điên đảo vì rồi.

      Nguyên thị thở dài hơi, : “Buổi tối ta lại gặp qua người nọ, lên tiếng hỏi . Nếu xác định , như vậy ta lập tức vào cung bẩm cho Thái hậu, mời Thái hậu làm chủ, ta sợ để lâu sợ trăm miệng cũng thể bảo chữa.”

      Lời Nguyên thị vừa dứt, mọt thanh vang lên, hai cánh cửa lớn khắc hoa bị người cứng rắn đẩy ra. Tô Vãn thân cung váy màu tím, cười khanh khách đứng trước cửa, tiếng lượn quanh như châu ngọc: “Chuyện gì muốn bẩm Thái hậu, để cho bổn cung trăm miệng lời cũng thể bảo chữa. Nguyên phu nhân.”

      Nguyên thị cùng Nguyên Cẩm Tố rối rít sợ hãi khom người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng : “Vương phi nương nương, sợ là ngài nghe lầm, lão thân như thế nào lại đến ngài. Nghe lầm, nghe lầm...”

      “Đúng nha ... Vương phi nương nương, ngài đứng ở phía sau cửa, khả năng nghe nhiều khá nhiều. Mẫu thân chuyện tì nữ trong vườn phạm lỗi ...” Nguyên Cẩm Tố vạn vạn nghĩ tới, Tô Vãn đánh bất ngờ. Nếu người có trái tim tốt, sợ rằng bị dọa cái đến gần chết .

      Tô Vãn nghe có nhiều thâm ý nga tiếng, xoay người, nhàng qua hai cánh cửa, ưu nhã ngồi ở nghế, thanh trầm trầm : “Nguyên phu nhân, ngài là dì của Vương gia, tự nhiên cũng chính là dì của Lâu Vãn. phải người nhà vào cửa, ngài có lời gì, cũng thẳng. Chớ để ở trong lòng, hôm nay theo bổn vương phi Tô trang, rốt cuộc muốn biết cái gì? Ngươi muốn gặp người nộ rốt cuộc là người nào?”

      Nguyên thị nhìn Tô Vãn như thế, theo vấn đề mà , dĩ nhiên là tránh khỏi, hơi phúc thân, đúng mực nhìn Tô Vãn : “ như vậy, lão thân cũng hỏi vương phi vẫn đề. Ngài đến cùng có phải hay Tô trang Đông gia?”

      Tô Vãn nghe, cười ra tiếng, nhìn chút Nguyên phu nhân đúng là đạp lên mặt mũi, từ từ đứng dậy, bước tới bên cạnh Nguyên thị: “Tô trang là hiệu cầm đồ, nếu ta là Đông gia thế nào? Điều luật nước Ánh Tuyết, bổn vương phi thể đích đáng có mấy của hàng đây?”

      Nguyên thị nhìn phản ứng của Tô Vãn, lùi về phía sau mấy bước: “ có...”

      “Nguyên phu nhân, ngươi nên trả lời vấn đề của ta.” Ánh mắt sắc bén của Tô Vãn quyét qua Nguyên thị, rồi chuyển tới người Nguyên Cẩm Tố, đồng thời sâu kín : “Nguyên tiểu thư, nay trổ mã lại càng phát ra duyên dáng kiều, sáng mai Vương gia mở tiệc mời Thất Tướng quân, Cẩm Tố tiểu thư cũng cùng tham dự .”

      Nguyên thị kinh hoàng trợn to cặp mắt, bắt được tay Tô Vãn: “Nương nương, lão thân chẳng qua tò mò ngài có phải hay là Tô trang Đông gia, người nọ muốn, bất quá là cho ta biết ngài chính là Tô trang Đông gia mà thôi, có ý tứ gì khác, lòng Cẩm Tố luôn ở người Vương gia, ngài vẫn biết.”

      Tô Vãn nghe, ánh mắt hơi lạnh lên: “Nguyên phu nhân, Thất Tướng quân là mệnh quan tam phẩm của triều đình, rốt cuộc có điểm nào ngài vừa ý. Cho dù bổn vương phi đồng ý, vương gia cũng đồng ý.”

      “Vương phi, ngài hiểu tình sao? Ngài vương gia sao? Ta vương gia, từ bắt đầu, chúng ta là thanh mai trúc mã. Ngài quái lạ, tàn nhẫn vậy, làm sao lại hiểu tình . Nếu phải vương gia lập gia đình, cuộc đời này Cẩm Tố lấy chồng.” Cẩm Tố bước tới bên cạnh Tô Vãn, trừng lớn cặp mắt, tâm tình kích động xong, dứt lời, bước ra cửa.

      Tâm tư Tô Vãn kinh sợ trận, tình ? Nàng tàn nhẫn? Phải ? Ở thế giới này, bên trong vốn có tình , chưa bao giờ hưởng qua tình mùi vị thế nào ... Việt Băng Ly đối với nàng rất tốt, nàng giúp , đây tính là tình sao?

      Nguyên thị nhìn sắc mặt Tô Vãn trận trắng trận xanh, khủng hoảng giải thích: “Tính tình Cẩm Tố nôn nóng, Vương phi ngài so đo cùng đứa chứ?”

      Tô Vãn lấy lại tinh thần, nhìn Nguyên thị, mặt biểu tình, nhìn chằm chằm khiến toàn thân Nguyên thị rợn cả tóc gáy, phút chốc nàng lên tiếng: “Lưỡng tình tương duyệt mói gọi là tình , bên tình nguyện, gọi là tương tư đơn phương. Bổn vương phi so đo cùng đứa , nhưng có chuyện lại thể so đo, Nguyên phu nhân, cho ngươi cơ hội cuối cùng.”

      Nguyên thị phủ phục tiếng quỳ mặt đất, run rẩy run rẩy : “Ban đêm giờ Tý, hẹn gặp lão thân tại cầu vòm gần hồ.”

      Tô Vãn nghe , hài lòng gật đầu, từ từ ngồi xổm người xuống, tự mình đỡ Nguyên thị dậy, cười : “Chuyện hôm nay, cứ như vậy . Ngươi muốn để cho Vương gia biết, tất nhiên bổn vương phi cũng giữ bí mật. Chuyện Cẩm Tố, bổn vương phi tận tâm tận lực thay nàng ta xử lý. Về việc suy nghĩ của Cẩm Tố, phiền phức như vậy nhờ mẫu thân ngươi rồi.”
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61.

      Tô Vãn muốn đem chuyện làm lớn, nay Nguyên thị biết được Tô trang cùng môn phái giang hồ có liên quan, nếu đến tai Thái hậu cùng Việt Băng Ly, bà ta chưa chắc có chỗ tốt. Nhưng Nguyên thị cuối cùng cũng là quá bom hẹn giờ, nàng phải nghĩ biện pháp dỡ bỏ, nhất định phải dưới mọi tình huống chịu chút ảnh hưởng nào. Lúc này lại trùng hợp chuyện Hứa tướng phu nhân đột tử, nếu xử lý tốt, Tô trang của nàng liền tràn ngập nguy cơ...

      ... ...... ...... ...... ...... .........

      qua nửa đêm, Tô Vãn bộ cung váy, lẳng lặng ở cầu hình vòm, nhưng lại thấy người theo trong miệng Nguyện thị . Lúc muốn coay người rời , chợt nghe được nơi xa truyền tới tiếng bước chân, chút nghĩ ngợi, tung người nhảy vào trong hồ. Tiếng bước chân trầm ổn, xem ra là người tập võ thời gian dài, hơn nữa gió mang tới mùi thơm, hết sức quen thuộc. canh giờ trước nàng tới đây, nhưng có nghĩ đến thấy vở kịch hay như vậy.

      Áo dài màu trắng ngà bay xuống, nam tử tóc buộc quan ngọc, tay cầm quạt giấy màu vàng, trầm giọng : “Lần này lại mang niềm vui gì đến cho bản công tử?”

      “Công tử muốn vui mừng, chính là Tô trang. Nhiệm vụ lần trước hoàn thành như thế, lãnh đạo chính là nữ tử Ám Dạ môn, hiểu được lợi dụng nguyên lý tương khắc của thức ăn, cần đưa người vào chỗ chết. Cái tổ chức giang hồ này, quả thực lợi hại.” Nam tử áo trắng bên cạnh nam tử áo đen, khẽ vuốt tóc, mắt phượng híp lại, lười nhác .”

      Nam tử áo trắng nghe được, như có điều suy nghĩ nga tiếng: “Tổ chức giang hồ này mới quạt khởi, bí mật chú ý, nếu như có cơ hội ôm vào trong túi. Bản công tử dĩ nhiên bỏ qua cơ hội dâng hiền tài này.”

      “Ha ha .... Công tử, sợ rằng có chút khó khăn. Nghe môn chủ Ám Dạ là Tô Vãn, tuyệt sắc khuynh thành, trán có khảm hoa hồ điệp, che mặt bằng lụa trắng, hơn nữa hành tung quỷ dị. Tại hạ lần trước cũng chỉ gặp mặt có lần.” Giọng của Ngọc Vô Ngần ở trong đêm yên tĩnh này, vô cùng cao ngất. Tô Vãn cũng có nghĩ đến, phụ tá chẳng qua là trang trí, thân phận là gián điệp .

      Nam tử áo trắng nghe xong, thẳng thắn cười ra tiếng: “Thú vị, tiếng thơm của nàng, có thể chấn nhiếp cả gianh hồ, có thời gian bản công tử hẹn ra ngoài, vào quán rượu uống chút.”

      Ngọc Vô Ngần làm khó ách tiếng, hai tay ôm quyền: “Công tử, ngài là làm khó tại hạ. Tại hạ mặt ra mắt Tô Vãn nương, thấy phải là mặt , ngược lại còn tự móc tiền túi thanh toán hơn trăng lượng bạc.”

      “Phải, phải, bản công tử trả gấp đôi cho ngươi. Hai trăng lượng? Như thế nào Lần sau đừng như vậy, mặc dù yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhưng thế nào cũng muốn thay công tử bỏ bớt.” Công tử áo trắng vỗ quạt lên vai Ngọc Vô Ngần, giữa hai người thân thiết giống như huynh đệ.

      Ngọc Vô Ngần khom người: “Tuân lệnh.”

      “Canh giờ còn sớm, bản công tử về trước.”

      “Cung tiễn công tử thong thả.”

      Ngọc Vô Ngần nhìn công tử áo trắng xa, tung người nhảy tới trong hồ, vươn tay muốn ôm vòng eo nhắn của Tô Vãn, nàng lại tay mắt lanh lẹ tránh thoát, đồng thời lạnh nhạt tiếng: “Ngọc Vô Ngần, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, cư nhiên tuân thủ quy định. Nếu Tô trang có chuyện may, ngươi đừng mơ tưởng còn sống ở kinh thành này .”

      “Tính cách của Vãn Vãn nương mạnh mẽ, liên tục hẹn ước cùng bản công tử, cũng nóng nảy như vậy, chẳng lẽ ngươi thực muốn bản công tử tuyên truyền, truyện Tô trang ngươi....” Thân hình Ngọc Vô Ngần cực nhanh, cho dù ở trong nước cũng chậm chạp phần, vươn tay, lúc muốn chế trụ vai Tô Vãn, nàng tung người nhảy tới đầu cầu chòi nghỉ mát.

      Tô Vãn quả nhiên có đoán sai, tiết lộ tin tức cho Nguyên phu nhân chính là cái tên vô sỉ Ngọc Vô Ngần này. sơmd biết thân phận của nàng, có tới tìm nàng làm việc, tại lợi tới hủy cầu. Người đàn ông này quá sâu, nàng rốt cuộc suy nghĩ gì...

      “Ngọc công tử nguyện ý ban bố khắp nơi chuyện Tô trang, như vậy ta cũng nhàn rỗi, chắc chắn lấy của người đưa cho người. Thân phận của ngươi đúng là điều bí , có thể cùng nam tử như vậy sống như huynh đệ, thủ đoạn của ngươi phải thông minh chút nha... Ngọc công tử.” Hai chân Tô Vãn nhấc lên, người lộ ra cỗ hơi thở nghiêm túc.

      Ngọc Vô Ngần có làm để ý ách tiếng, tung tung áo dài ướt nhẹp ngồi bên người Tô Vãn: “ như vậy, ta ngươi chính là cá mè lứa, đáng lý nên hỗ trợ lẫn nhau mới phải...” khi chuyện, tay lại hướng nàng tìm kiếm, nàng cực nhanh tránh ra, đồng thời lạnh giọng : “Tô Vãn ta cùng ngươi nửa điểm quan hệ cũng có.”

      “Nhé, ngươi đúng là thay vị Vương gia yếu thế nhà ngươi thủ thân như ngọc.” Ngọc Vô Ngần nhịn được châm chọc, đồng thời mang theo nhàn nhạt mùi vị ghen tỵ.

      Tô Vãn nghe, bình thàn ung dung cười lạnh, phút chốc từ từ cúi người, hai mắt nhìn chằm chằm Ngọc Vô Ngần: “Nam nhân của ta, là ngươi có thể ô nhục sao? Chê tiểu đệ đệ ngươi sống được quá ngán.”

      phải sống đủ rồi, hay sống quá buồn bực. Nếu Vãn Vãn nương nguyện ý lấy lòng nó, ta muốn cuộc sống của nó được nhiều màu sắc.” Mắt phượng hẹp dài của Ngọc Vô Ngần híp lại, cho nên mang theo cỗ tà ác.

      Tô Vãn cũng giống như những khác đỏ mặt tim dồn dập, mà là trấn định giơ ngón trỏ lên, chỉ vào phía dưới: “Làm người bình thường, ngài buồn bực. Làm hòa thượng sợ buồn bực ...” Dứt lời, làm bộ muốn dẫn lực công kích.

      Nhưng ...

      Ngọc Vô Ngần rất nhanh tránh thoát, đồng thời nắm chặt bàn tay mềm mại của Tô Vãn, thuận thế đem cả người nàng ôm vào trong ngực, tham lam ghé vào cổ ngọc của nàng, sâu lát: “Hương nữ nhi, quả nhiên là mùi dụ người nhất thiên hạ.”

      Khí huyết Tô Vãn dâng trào, cái loại tiềm lực cam lòng để cho nàng bạo phát, lùi về phía sau ba bước, cả người ngửa về phía sau, tung người nhảy ra khỏi chòi nghỉ mát, nhảy vào trong nước. Chỉ nghe ‘đông’ tiếng, bóng trắng dạo chơi dưới đáy nước, lúc nhìn lại, cũng thấy bóng dáng.

      Khóe miệng Ngọc Vô Ngần giương , đáy mắt giấu khỏi thâm ý, nàng quả nhiên so với trong tưởng tượng mạnh hơn mấy phần, lòng can đảm và hiểu biết ở cả Ánh Tuyết quốc sợ là tìm ra ... Quả nhiên là Nhân Trung Chi Phượng. Tô Vãn, ngươi. Ngọc Vô Ngần ta chắc chắn muốn rồi.

      Khóe miệng ngậm cười, vén áo dài xoay người rời ...

      Tô Vãn ở đáy nước bơi gần khắc, lức này mới tới bờ, trồi lên mặt nước, thở hơi dài nhõm, đồng thời lạnh lùng nguyền rủa : “Xú nam nhân đáng chết. Cuối cùng có ngày để cho gư quỳ trước gối ta khóc lóc cầu xin.”

      Tung người muốn mang lực nhảy lên bờ, lại phát vừa rồi nhanh chóng gấp gáp, cho nên đem xương thắt lưng hạ xuống, đau đến nàng hít sâu hơi. Thân thể của Lâu Vãn này cũng quá tốt, nếu đặt ở thế kỷ 21, nàng tuyệt đối có thể thoát khỏi trói buộc của người nam nhân kia nhanh hơn gấp ba lần.

      Cổ đại dù sao cũng là cổ đại, Lâu Vãn có tập nội công tâm pháp, lại vẫn đền bù được điều cần thiết của bên ngoài cơ thể, lạo này phải huấn luyện lâu dài, mới có thể đạt được khí lực. Lâu vãn ở bên trong phủ Tướng quân, ăn ngon, mặc đủ ấm, đồng thời lại thiếu hụt rèn luyện, thân thể kia tự nhiên là yếu thể so sánh với nàng ở thế kỷ 21.

      Cố hết sức bắt được cây ở bên bờ, nhưng bàn tay rộng lớn ấm áp đột nhiên đưa ra ngoài, nàng kinh ngạc hướng về phía trước, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong lòng run lên ...
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 62: Lâu Nghiên phi
      Edit: Bảo Ngân
      Beta: Tuyết Huệ

      Tô Vãn cũng nắm lấy bàn tay đưa ra kia, mà bình tĩnh dựa vào thân cây lấy đà, nhảy lên ngọn. Áo choàng tuyết trắng vừa khoác lên vai, nàng cũng nhanh chóng phản ứng, khom nửa người: "Vãn Vãn dám nhận..."

      " dám nhận? Trẫm nhận, phải nhận, nếu nàng cảm lạnh, chỉ làm khổ mình thôi." Việt Huyền Tẫn bá đạo khoác áo choàng lên vai cho Tô Vãn, hơn nữa dùng ánh mắt ra lệnh cho kháng cự.

      Tô Vãn cảm thấy vô cùng khoẻ, lui ra phía sau mấy bước, "Đêm khuya, Vãn Vãn cáo lui."

      "Tô Vãn, Lâu Vãn, khuê danh đều là Vãn Vãn, khó nghĩ rằng đây là người. Ly đệ có thể cho ngươi, lần này đến phiên trẫm cho ngươi, được ?" Việt Huyền Tẫn chặn đường của Tô Vãn, cầm quạt minh hoàng, bàn tay lỗ mãng nâng cằm nàng lên. Tô Vãn cũng nhướng mắt, mà là bình tĩnh lui ra phía sau, "Người thân là vua nước, hẳn là hiểu được lời gì nên , lời gì nên . Lời vừa rồi, em dâu coi như nghe thấy..."

      Việt Huyền Tẫn mở lớn đôi mắt đầy khí thế vương giả, những khớp ngón tay nắm chặt cằm Tô Vãn, để nàng nhìn thẳng vào mình, gằn từng tiếng : "Ba tòa thành trì, ngai vị hoàng hậu. biết, Vãn Vãn có hứng thú ."

      Tô Vãn vừa nghe, khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay lạnh như băng vỗ lên cánh tay Việt Huyền Tẫn, có chút sợ hãi nào, đáy mắt lạnh như băng lóe lên trong đêm: "Hoàng Thượng đùa hơi quá rồi, Lâu Vãn là Việt vương phi, đối với ngôi vị hoàng hậu và giang sơn làm sao có hứng thú."

      "Phải ? Trẫm làm nàng có hứng thú ." Việt Huyền Tẫn cười tà mị, có vẻ vô cùng tự tin. Trong mắt Tô Vãn, lại giống như trò cười trong thiên hạ. Nam tử này tự dưng cho nàng ngôi hoàng hậu và mấy tòa thành trì, ngoài khả năng là biết được năng lực của nàng. Nàng quá thích loại người lợi dụng công khai này đâu...

      Tô Vãn bình tĩnh che miệng cười, cởi áo choàng trả lại tận tay Việt Huyền Tẫn, xoay người .

      Việt Huyền Tẫn nhìn bóng dáng Tô Vãn, sâu trong đáy mắt có tia quỷ dị, chưa từng có người cự tuyệt , nữ tử này đúng là có cá tính, thú vị, màn kịch sau khẳng định là rất thú vị.

      Lúc Tô Vãn cưỡi ngựa trở lại Vương phủ, là giờ Tý, Tương Tư hầu hạ nàng tắm rửa xong : "Nương nương, có thể có thu hoạch."

      Tô Vãn nghe vậy thản nhiên ừ tiếng, "Bất quá cũng chỉ là kẻ nhàm chán mà thôi." Chỉ mấy từ ngắn gọn, lại có thâm ý. Ngọc Vô Ngân này là địch hay là bạn? Trận phong ba nho này, hình như do chính tạo ra. Nhưng mà Việt Huyền Tẫn! Tên nam nhân ác độc kia, ý nghĩ rất kì lạ, xem ra bị Thái Hậu điều khiển, sớm có tâm phản loạn.

      Tương Tư thấy Tô Vãn ngờ , cũng dò hỏi nữa.

      ... Phân cách tuyến...

      Ngày kế, Việt Băng Ly mở tiệc chiêu đãi Thất tướng quân, Đức Lâm công chúa đến giúp vui, mang A Chích về, đồng thời cũng mang đến tin tức làm người khiếp sợ. Tô Vãn nhận lại A Chích, nâng tay thử trọng lượng, chậc chậc hai tiếng: "Công chúa điện hạ, nhìn chút vật này bị người nuôi cho mập lên rồi, chắc là đứng cử động cũng gặp khó khăn."

      A Chích liếc xéo Tô Vãn cái, "Công chúa điện hạ mới xứng là chủ nhân, đâu giống như Tô Vãn ngươi. Cả ngày chỉ biết cắt xén rượu ngon, mỹ thực của ta." Lại tiếp, thanh ai oán của A Chích cũng lớn hơn. Những ngày ở hoàng cung đúng là yên vui...

      Đức Lâm che mặt cười duyên, bàn tay lưu luyến vuốt ve đầu A Chích, "Hoàng tẩu, A Chích con hồ ly có linh tính, nếu có dịp, muội có thể thường đến chơi với nó ?"

      "Đương nhiên... Ta nghĩ A Chích nhất định cũng rất thích đó!" Tô Vãn cố ý vuốt cằm , nhưng mà tiểu A Chích cũng phối hợp rất hoàn hảo, vui vẻ uốn éo thân thể béo tròn chui vào lòng Đức Lâm, trời nóng như vậy, nó cũng có thể vui vẻ vận động, Tô Vãn là bội phục sát đất mà.

      Đức Lâm vui vẻ ôm A Chích, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, liếc mắt nhìn Tương Tư cái, nàng hiểu mang theo tất cả nha hoàn ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại. Đức Lâm lúc này mới bước tới trước mặt Tô Vãn, thần bí : "Hoàng tẩu, cho tẩu bí mật, buổi sáng lúc xuất cung, muội nghe công công , Hoàng Thượng cố ý nạp Lâu Nghiên làm phi, có điều bên Thái Hậu hình như đồng ý."

      Tô Vãn nghe, bên khóe miệng có ý cười sâu sắc, cố ý sao? Ha ha... Lâu Nghiên phi vào hoàng cung làm phi tử, nàng cũng để vào mắt, người hợp ý, vĩnh viễn là người hợp ý. càng tới gần, nàng càng thỏa hiệp.


      Đức Lâm nhìn Tô Vãn có phản ứng, buồn bực mếu máo: "Hoàng tẩu, tẩu sao lại có phản ứng gì chứ! Lâu Nghiên kia xem tẩu như là cái gai trong mắt, nếu ả làm phi tử, phải tẩu gặp khó sao?"

      Tô Vãn đảo mắt cười hỏi: "Công chúa điện hạ, ngươi chắc chắn Lâu Nghiên có tài cán làm phi?"

      "Cũng có thể! Dù sao hậu cung hoàng đế ca ca lạnh lùng, cũng nên sớm bổ sung cho đầy đủ, khai chi tán diệp cho hoàng thất." Đức Lâm hớp ngụm trà Long Tĩnh, vô tư , tiện đà bỏ ly trà xuống, quay qua : "Hoàng tẩu, nếu như tẩu muốn, muội giúp tẩu với mẫu hậu, cho Lâu Nghiên tiến cung."

      Tô Vãn điểm lên trán Đức Lâm, "Thái Hậu đồng ý hay đồng ý, chúng ta đều xen vào. Hoàng Thượng nếu thích, theo ý Hoàng Thượng, là muội muội cứ làm tốt bổn phận công chúa được rồi."

      Đức Lâm “A” tiếng, nghĩ lát, lại sáng lạn cười : "Lâu Nghiên tiến cung sao? Còn có bản công chúa, mẫu hậu và hoàng đế ca ca hiểu muội, ta nghĩ muốn thế nào là có thể thế nào. Đức Lâm bảo vệ Hoàng tẩu..."

      Tô Vãn nghe được lời của Đức Lâm, mỉm cười thư thái, ngờ Đức Lâm lời này, nhìn nàng trìu mến: "Hoàng tẩu có công chúa bảo vệ, tất nhiên sợ gì hết."

      "Đó là đương nhiên..."

      Đảo mắt tới giờ Dậu, tiệc tối bắt đầu, thị tỳ nối đuôi nhau mà vào, xiêm áo thướt tha lượn quanh bàn tròn, những món ăn tinh xảo dưới kiểm tra của Tô Vãn, lần lượt đặt lên bàn, đèn lồng tím giăng bốn phía, lại gác thêm khối băng lớn, làm cho cả đình viện có cảm giác mát lạnh tự nhiên.

      Qua giờ Dậu, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Tô Vãn thay xiêm y Hoa Nguyệt ra chính uyển, trùng hợp ở hành lang gấp khúc gặp phải Nguyên thị và Nguyên Cẩm Tố, nhún gối chào hỏi, Tô Vãn bước tới trước mặt Nguyên Cẩm Tố, tự mình nâng nàng dậy, "Cẩm Tố tiểu thư, hôm nay là ngày gì, có lẽ ngươi cũng ràng, ngươi khẳng định tham dự dạ tiệc này, cũng nên tỏ vẻ đồng ý."

      Nguyên Cẩm Tố cúi mắt, giọng trong trẻo cất lên: "Vương phi nương nương, Thất tướng quân chưa chắc để ý Cẩm Tố, lời này đừng quá sớm."

      Tô Vãn cười nhạt, ngón tay hơi nâng cằm Nguyên Cẩm Tố, vô cùng thân thiết gạt mớ tóc trán nàng: " nương như hoa như ngọc, chỉ nhìn thôi cũng động lòng người..." Huống chi Thất tướng quân nhiều năm chinh chiến bên ngoài, huyết khí phương cương. Sáng sớm Việt Băng Ly còn có ý đem Nguyên Cẩm Tố giới thiệu cho Thất tướng quân, Tô Vãn có an bày, sớm mang bức họa qua.

      Nguyên thị cẩn thận với hai người trước mắt: "Nương nương nếu như lo lắng chuyện của Cẩm Tố, mà chậm trễ thời gian, lão thân e rằng, Vương gia chờ người ở đại viện."
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63: Hầu hạ ái thê

      Edit: Bảo Ngân
      Beta: Tuyết Huệ

      Tô Vãn ừ tiếng, ngoái đầu lại cười duyên: "Cảm ơn Nguyên phu nhân nhắc nhở..." Dứt lời, kéo làn váy dài, lướt qua hành lang gấp khúc, mãi cho đến khi biến mất ở cuối hành lang. Nguyên thị mới xoay người, "Cẩm Tố... Mẫu thân với con bao nhiêu lần, nên chạm mặt với nữ nhân này, nàng là hòn ngọc quý tay Vương gia."

      Nguyên Cẩm Tố nhìn mẫu thân mình chỉ vì nữ nhân mà lại quở trách mình, càng cảm thấy uất ức, khẽ dậm chân: "Yến tiệc hôm nay, mẹ thay Cẩm Tố . Thân thể con có chút khỏe, muốn về viện nghỉ ngơi. Thất tướng quân gì đó, bổn tiểu thư cần!" Dứt lời, vờ như muốn xoay người về viện, Nguyên thị vừa nghe liền đỏ mặt, bắt lấy nàng tay: "Cẩm Tố, con muốn chọc cho nương tức chết sao? Yến tiệc đêm nay nhất định phải đến, bây giờ chúng ta ăn nhờ ở đậu, con muốn mẫu thân ở đây tiếp tục chịu khổ hay sao?"

      Nguyên Cẩm Tố thân mình cứng đờ, từ tới lớn nàng đều ở bên người mẫu thân, tâm tư con lại tinh tế, làm sao có thể được chìu sinh hư, cũng có thể nhận thấy điều khó xử của mẫu thân, cuối cùng cũng nỡ, tình nguyện theo Nguyên thị bước tới đại viện.

      Nhạc điệu du dương, vũ công lả lướt làm khí thêm náo nhiệt, Thất tướng quân kia làn da ngăm đen, là người thường xuyên đóng quân nơi biên ải, ngũ quan cũng cực kỳ tuấn tú, thân nhuyễn sam, có vẻ cuồng dã, đem phong độ của đại tướng biểu lộ bỏ sót. say mê vũ kĩ duyên dáng, lúc Nguyên Cẩm Tố bước tới đại viện, làn gió mang theo hương son phấn, hấp dẫn chú ý của .

      Ngước mắt...

      Trong phút chốc, bốn mắt gặp nhau. Nguyên Cẩm Tố nhất thời có cảm giác rơi vào vực sâu đáy, gặp Việt Băng Ly ôn nhuận giảo hoạt, đột nhiên gặp nam tử khí phách, cuồng dã như vậy, thế nhưng lại có rung động khác.

      Thất tướng quân từ khi trưởng thành đều ở ngoài quan ải, chỉ gặp núi non, tướng sĩ, có vẻ phong sương. Nguyên Cẩm Tố kia nũng nịu, giống như gió xuân lướt mặt, đẹp đủ đẹp, nhu mì dịu dàng, như nụ hoa e ấp làm người ta rung động. Nhìn điệu bộ, càng thêm động lòng người...

      Tô Vãn nhìn bộ dáng tim đập loạn xạ của hai người này, khẽ cười thành tiếng, Việt Băng Ly lập tức đứng dậy, : "Tướng quân đại nhân, vị này chính là nghĩa muội của bổn vương Cẩm Tố nương, ngươi cũng nhìn thấy tranh vẽ rồi ..."

      Thất tướng quân phản ứng chậm chạp ngoái đầu nhìn Việt Băng Ly, hai tay ôm quyền tới trước mặt Nguyên Cẩm Tố : "Lí mỗ hạnh ngộ Cẩm Tố tiểu thư..."

      "Tướng quân đại nhân xin chớ đa lễ..." Nguyên Cẩm Tố cúi đầu, giọng trong trẻo như chim hoàng oanh vang bên tai Thất tướng quân, sợ là còn hay hơn khúc nhạc do nhạc sư trình diễn. Từ xưa đến nay đều là Trong mắt người tình thành Tây Thi mà.

      việc so với tưởng tượng còn thuận lợi hơn nhiều, Tô Vãn rất hiểu quan điểm về tình của nữ nhân cổ đại, Nguyên Cẩm Tố này luôn miệng Việt Băng Ly, chẳng qua vì nàng từ sống chốn khuê phòng, chưa từng tiếp xúc với nam tử khác, nên thế giới của nàng chỉ có Việt Băng Ly. Tự nhiên cũng cho rằng mình Việt Băng Ly. Nhưng Thất tướng quân là nam nhân có sức hấp dẫn như thế, nào nhìn thấy, cũng đều phải ngượng ngùng.

      Ban đêm trở lại tẩm điện, lúc chuẩn bị ngủ, Việt Băng Ly từ ngoài bước vào, cầm lấy lược ngà voi trong tay Tương Tư, lấy tay ra hiệu, nàng hiểu biết rời khỏi tẩm điện. Việt Băng Ly cẩn thận chải tóc cho Tô Vãn, đồng thời chậm rãi : "Vãn Vãn của bổn vương sắp trở thành nữ Gia Cát, cư nhiên liệu như thần, Cẩm Tố tiểu thư quả thực nhất kiến chung tình(vừa gặp ) cùng Thất tướng quân."

      "Phu quân đại nhân, quá khen Vãn Vãn . Đúng rồi, biết chàng có nghe chuyện Hoàng Thượng muốn nạp tỷ tỷ làm phi ?" Tô Vãn cố ý nhắc tới, muốn nhìn phản ứng của Việt Băng Ly. Lâu Nghiên và nàng kết thù cũng phải ...

      Việt Băng Ly khẽ nhướng mày, mắt chớp chớp, giống như đứa trẻ đứng bên cạnh Tô Vãn, "Lâu Tứ tiểu thư nàng lập gia đình, Lâu Đại tiểu thư xuất giá cũng là lẽ thường, về phần hoàng huynh có muốn nạp nàng ta làm phi hay , có liên quan nhiều đến chúng ta. Tiến cung làm phi, cũng phải đơn giản như vậy." Trong lời có ám chỉ, Lâu Thương Trạch sắp ngả bài, muốn theo Việt vương. Lúc này hoàng đế kéo Lâu gia Đại tiểu thư làm phi, e là muôn trùng trở ngại.

      Tô Vãn nghe, như có chút suy nghĩ vuốt cằm, vị phụ thân đại nhân khôn khéo kia cũng nghĩ ra đủ đường từ chối. Dù sao ông sớm tuyên bố với bên ngoài, với lại bên Thái Hậu nhất định cũng đồng ý. Suy nghĩ mãi cảm thấy hơi mệt mỏi, chu môi mọng, ôm lấy cổ Việt Băng Ly: "Phu quân đại nhân, hôm nay lúc sắp xếp mọi việc trong vườn, cẩn thận bị trật khớp hông, cảm phiền phu quân đại nhân giúp Vãn Vãn xoa xoa chút."

      "Hầu hạ ái thê, tuyệt đối là chuyện thiên kinh địa nghĩa... Đến đây nào... Tiểu nương tử, vi phu xoa bóp cho nàng..." chuyện, đột nhiên tập kích, ôm lấy Tô Vãn đến giường, ngón tay thon dài trắng nõn, hơi dùng sức, cẩn thận ấn ấn, xoa xoa.

      Tô Vãn thích ý nhắm hai mắt, "Tay nghề của phu quân đại nhân rất tốt. phải do chàng thường xuyên xoa bóp cho mẫu thân chàng chứ."

      "Nếu ta với nàng, vì nương tử ta mới học, nàng có tin ?" Việt Băng Ly nằm lưng Tô Vãn, vừa thổi nhè , vừa mờ ám .

      Tô Vãn trở mình, ôm lấy cổ Việt Băng Ly, hai mắt nhìn thẳng cặp mắt như lưu ly câu hồn người kia, đảo đôi mắt gian xảo, cười tinh nghịch: "Phu quân đại nhân càng ngày càng ba hoa, biết là học thói xấu của ai. Chỗ thắt lưng của ta khá hơn rồi, ngủ ."

      Việt Băng Ly lại nhìn chằm chằm Tô Vãn, bộ dáng đồng ý. Tô Vãn cố ý ho khan hai tiếng, gọi Tả Diễm ở bên ngoài: "Tả hộ vệ, chuẩn bị nước tắm cho gia, hôm nay chàng nóng trong người."

      Việt Băng Ly nhất thời cảm thấy bi thương, tiểu thê tử này đúng là nhẫn tâm để dục hỏa quấn thân mà, phải dùng nước dập tắt. Ai oán thở dài hơi, đáng thương nhìn chằm chằm Tô Vãn: "Nương tử, nàng nỡ lòng nào?"

      "Thân thể quan trọng, Vãn Vãn hầu hạ được. Phu quân nhanh tắm ." Tô Vãn ngồi dậy, vừa đem áo choàng nhét vào tay , vừa lấy tay đẩy xuống giường, giọng điệu mềm , nhưng lực tay , Việt Băng Ly thể cự tuyệt. Ái thê lớn nhất, ái thê nóng, phải nóng. Ái thê muốn tắm, nhất định phải tắm. Ai oán ôm áo choàng, đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm lưu luyến Tô Vãn, ái thê lại cười đến vô tình vẫy vẫy bàn tay nhắn: "Tạm biệt!"( Ari: Thê nô, thê nô a~~)

      Nhìn Việt Băng Ly rời khỏi, khóe miệng Tô Vãn kiềm được khẽ cong lên, nàng thể ngờ được, vị Vương gia này tự nhiên lại ngoan ngoãn nghe lời. Ừ... Trẻ dễ dạy mà! Bình tĩnh nhắm hai mắt, trong lúc ý thức dần mơ hồ, hình như có luồng gió lạnh thổi qua. Còn có tiếng gọi, "Tô Vãn... Tô Vãn! Tỉnh lại... Nữ nhân ngốc... Tô Trang sắp xong đời!"

      Là ai chuyện?
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :