1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chủ mẫu mạnh nhất - Tô Mễ Mễ (83)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53.

      Ma ma bên cạnh cũng cười híp mắt, suy nghĩ dò xét tới đây, : “Thái hậu nương nương, đây là Vương phi nương nương giờ Mẹo thức dậy nấu cho ngài, đầu bếp vương phủ làm sao có thể sánh ngang tài nấu nướng của nương nương.”

      Thái hậu vừa nghe, chuyển mắt nhìn Tô Vãn, nàng lại nhún nhường cúi đầu: “Vãn Vãn bêu xấu, mẫu hậu ngại mới phải.” Quên cho lão nhân gia ngài biết, canh dưỡng nhan này Vương phi nương nương làm. thể thả thạch tín, như vậy cũng có thể , lão nhân gia lại thấy được.

      Thái hậu lập tức đỡ Tô Vãn dậy, thích buông tay, nhìn lại nhìn, đồng thời lấy ngọc bội bên hông mình xuống nhét vào trong tay Tô Vãn: “Thấy ngọc bội như thấy ai gia, sau này ngươi có vật này, nếu ai dám đem ngươi làm gì, chính là đem ai gia như thế đó.”

      Tô Vãn nghe thế, mừng thầm, mặt ngoài vẫn nguy trang, thụ sủng nhược kinh nhìn Thái hậu: “Mẫu hậu, vật quý trọng như vậy Vãn Vãn bây giờ tiếp nhận nổi.”

      “Ngươi cái gì? Ngươi là con dâu của ai gia, cũng là Việt vương phi, vật này vốn cũng thuộc về ngươi, nếu thu, có phải hay xem thường thứ đồ chơi rách nát này của ai gia?” Thái hậu làm ra vẻ tức giận liếc Tô Vãn cái, thầm. Bộ dáng kia nhìn giống như là bình thường, lão nhân gia ở cùng người vợ con trai mình. Nếu là bình thường như vậy, bình thường tốt.

      Cuối cùng Tô Vãn vẫn nhận lấy khối ngọc bội. buổi sáng ở trong vườn cùng lão nhân gia này việc nhà, trong lúc Nguyên thị cùng Nguyên Cẩm Tố tới đây, vậy mà Thái hậu lâị để hai nàng ở cửa gần canh giờ. Ngoài mặt giống như ra mặt vì vị con dâu là nàng , dù sao chuyện lần trước, Thái hậu ở trong vườn cũng có nghe thấy. thực tế là có ngăn cách đối với dưỡng mẫu của Việt Băng Ly.

      “Vãn Vãn, chuyện lần trước, ai gia nghe rồi. Cẩm Tố nương này, ngươi có thể tìm được người trong sạch. Nếu có, ai gia làm chủ cho phép với công tử của đương triều Lưu Học sĩ . Tướng mạo đường đường, hay là Thám hoa năm nay , cũng là xứng đôi với Cẩm Tố nương.” Thái hậu nằm ở giường , chầm chậm sâu kín .

      Tô Vãn vừa nghe lời này, cảm thấy dễ làm rồi. Nếu nàng đáp ứng, Cẩm Tố tiểu thư hài lòng, Nguyên thị chắc chắn cảm thấy nàng ở giữa khích bác, trả thù. Để cho nữ nhi của bà ta thua thiệt, gả được tốt. Nếu gả tốt, các chỉ nhớ đến là ân đức của Thái hậu nương nương, sớm đe, cái người Vương phi nương nương là nàng quên đến ngoài chín tầng mây.

      Chậc chậc ....

      Người cổ đại này cũng để tâm nhiều, đúng là từng bước kinh tâm. Suy tư nửa giây, ngước mắt nhìn Thái hậu, cẩn thận : “Vãn Vãn thay Cẩm Tố cảm ơn ý tốt của Thái hậu, chẳng qua là Cẩm Tố nương sớm có ý trung nhân. Nếu Thái hậu đem nàng ban cho Lưu công tử, sợ đối với người nhà cũng công bằng.”

      Thái hậu nghe, trầm ngâm khắc: “Vãn Vãn có lý.” Dứt lời, nghiêng đầu hướng về phía ma ma : “Ai gia cùng nương nương chuyện quan trong xong rồi, mời Nguyên phu nhân cùng Cẩm Tố nương đến đây .”

      "Vâng, Thái hậu nương nương.”

      Tô Vãn nhìn chút thời gian cũng còn sớm, ma ma chân trước vừa mới , Tương Tư nương thông minh tới cứu vớt nàng, hạ nửa người: “Nô tỳ Tương Tư ra mắt Thái hậu, vương phi. Vương gia mới vừa sai Tả hộ vệ đến , là Hoàng thượng mời Vương phi cưỡi ngựa, Hoàng thượng muốt biết kỹ thuật cưỡi ngựa của Vương phi.”

      Thái hậu nhìn chút khí trời, vuót cằm: “Thời tiết hôm nay cũng rất tốt, Vãn Vãn sống ở vương phủ cũng nhàm chán, cho nên Hoàng thượng lên tiếng, qua . Chú ý thân thể, chớ mệt mỏi, biết ?”

      “Vãn Vãn hiểu, cáo lui.”

      “Ừ.”

      Tô Vãn ra hành lang dài, vừa lúc ở cổng vòm đụng phải mẹ con Nguyên thị, hai người mặt ngoài làm thi lễ, lúc muốn rời , Tô Vãn đột nhiên : “Bổn Vương phi cho Thái hậu nương nương, chuyện ý định của Cẩm Tố nương, Nguyên phu nhân, ngươi biết trả lời thế nào rồi chứ?”

      Nguyên thị cúi đầu, đè ép cảm xúc nơi cổ họng, bình tĩnh : “Đa tạ Vương phi nương nương nhắc nhở, lão thân hiểu.” Bà ta phải là biết đích nữ của Hữu tướng phải gả cho Vương gia làm trắc phi, như vậy con của bà ta là cái gì cũng có. Nay Vương phi nương nương mặc dù cùng các nàng từng có lễ, nhưng thế nào cũng do Thái hậu xem xét là tốt. Nguyên thị biết , Thái hậu đối với dưỡng mẫu của Việt Băng Ly, có ngăn cách, dù sao bởi vì chuyện dưỡng mẫu, nên đến chết, Việt Băng Ly vẫn lạnh lùng với Thái hậu.

      Tô Vãn nghe, chẳng qua là cười mà , dời bước rời .

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

      Sau nửa canh giờ, trường cưỡi ngựa.

      Tô Vãn điều khiển ngựa, trực tiếp hoa lệ phóng qua rào chắn, cấp tốc chạy nhanh, bất quá tốc độ lập tức vượt qua Việt Băng Ly, thân nhàng lụa trắng, đầu tóc đen tết bím, giản dị cũng lộ ra cỗ đặc biệt tao nhã. Nàng cười khanh khách nhìn Việt Băng Ly : “Vương gia, sao thấy Hoàng thượng, ngài phải biết, Hoàng thượng biết được ngài lợi dụng , cũng tức giận.”

      Việt Băng Ly bốc lên áo dài, tung người nhảy tới sau lưng Tô Vãn, từ phía sau kéo dây cương, thân mật tiến tới vành tai của nàng: “Hoàng huynh mới vừa , muốn đợi Vãn Vãn tới đây, lại thay đổi suy nghĩ, tại sao có thể quấy rầy chúng ta, liền bãi giá trở về cung.”

      Tô Vãn chỉ có thể cười nhạt, Việt Băng Ly đúng là con hồ ly giảo hoạt, nay Thái hậu tới trong nhà nhìn chòng chọc hai vợ chồng , kết quả khen ngược, ngày càng khó hiểu, ngay cả yên tĩnh cũng , lập tức biến mất. Bất quá hai canh giờ, ngay cả nữ chủ nhân của vương phủ cũng mang , để lại bà mẹ chồng nửa đời quen ở nhà.

      Vó ngựa sinh gió, thuật cưỡi ngựa của Tô Vãn cũng bình thường. Lúc ở thế kỉ 21, thỉnh thoảng cưỡi ngựa giải sầu, cái loại cảm giác phi chạy băng băng trong rừng cây, đặc biệt tuyệt vời, giống như có thể phân tán rất nhiều phiền não. Nàng là lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác hai người cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của vị phu quân đại nhân này cực tốt, ngựa phải ổn, tốc độ lại chậm.

      Ngựa chạy vào trong rừng rậm, Tô Vãn vui vẻ vung bàn tay mềm mại: “Vương gia, có thể mãu hơn chút nữa ..... Để cho ngựa đứng lên .... Phu quân đại nhân ....”

      “Tâm của tiểu nương tử quá cao, phu quân theo kịp, phải làm sao?” Việt Băng Ly trầm thấp, tiếng cười mượt mà cùng tiếng cười thanh thúy của Tô Vãn đan vào nhau, giống như là chuông bạc dễ nghe. Nai con trong rừng rậm bị dọa sợ chạy trốn chung quanh, ngay cả tho trắng cũng cả kinh núp ở bên.

      Vậy mà....

      trận tiếng huyên náo truyền đến, Việt Băng Ly bỗng chốc kéo xuống dây cương, mấy nam nhân từ sau cây khô lóe ra, giơ lên đại đao, gầm : “Muốn qua nơi này, lưu lại tiền mãi lộ, nếu liền đem tiểu nương tử cho mấy ânh em chúng ta hưởng thụ .”

      A? Ăn cướp? phảo như vậy sao: Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, muốn từ đó ngang qua, lưu lại tiền mãi lộ. ra là TV cùng tiểu thuyết cũng lừa bịp nha, có thể tin.

      Tô Vãn bất đắc dĩ mở ra hai tay: “Phu quân ta có tiền...”

      Việt Băng Ly cũng bíu môi, mặt mày cong cong: “Phu quân cũng còn tiền .... Làm sao bây giờ?”

      Tô Vãn cười khanh khách hai tiếng: “Ta lâu vẫn nhúc nhích, muốn hoạt động, lần này để cho Vãn Vãn khoe khoang lần ?”

      “Tốt...” Việt Băng Ly muốn cũng có muốn, tán đồng vuốt cằm.

      Mấy tên sơn tặc còn có nghe đối phương ít gì, trận gió thổi qua, lá cây chạm mặt đánh tới, gấp rút như vậy kịp đề phòng, đại đao trong tay cũng biết bị thứ gì đoạt .

      Xoẹt xoẹt mấy tiếng ...

      Mấy đại nam nhân bị dây lụa như tuyết trắng thắt ở cây to. Tô Vãn mừng rỡ vỗ vỗ mặt tên cầm đầu sơn tặc: “ em, có bao nhiêu tiền toàn bộ cho ta . Dầu gì ta cũng dùng lực thu thập ngươi .”

      Mấy tên sơn tặc nhất thời hộc máu, lần đầu tiên cướp bóc cứ như vậy thất bại, cho có thành công, còn bị hung hăng lường gạt phen. Tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng cả rừng cây, nguyên nhân là bọn họ có tiền, bởi vì có cướp được, cho nên nương tức giận, lột sạch y phục của bọn họ treo nhánh cây, chỉ chừa lại tiểu khố che đậy.
      Last edited by a moderator: 19/10/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54.

      Việt Băng Ly buồn cười nhìn mấy tên cướp cây to, nhất thời lời nào để , vị tiểu thê tử này phải ma quỷ bình thường, nhưng có ác như vậy cũng thú vị. Tung người nhảy xuống ngựa tới trước chân Tô Vãn, nhìn nàng đem tiền đồng trong túi đổ ra, từng xâu từng xâu, lại mừng rỡ đếm, cuối cùng vui sướng nhìn Việt Băng Ly: “Vương gia, tổng cộng là 80 đồng tiền, có thể ăn bữa tối chứ.”

      “Ha ha .... Xem ra Vương phi nương nương hôm nay thu hoạch .” Việt Băng Ly thẳng thắn cười ra tiếng, mở ra quạt giấy, quan tâm quạt gió cho nương tử nhà .

      Đám sơn tặc cột ở cây vừa nghe xưng hô này, càng thêm muốn hộc máu, Vương gia cùng Vương phi cư nhiên tới đây cướp đoạt của mấy người sơn tặc bọn , ngay cả mấy đồng tiền cũng cầm , tưởng như là bà lớn ... Quá mức .

      “Có lẽ, các ngươi chình là Việt vương cùng Việt vương phi, là lỗi của chúng ta trước, quả nên đánh cướp các ngươi. Nhưng các ngươi thân là người hoàng tộc, lại đánh cưới sơn tắc chúng ta, ngay cả mấy đồng tiền cũng bỏ qua cho.” Người đàn ông cầm đầu sợ chết nhìn Việt Băng Ly .

      Việt Băng Ly vừa nghe, kì quái ừ tiếng, quay đầu nhìn Tô Vãn: “Vãn Vãn, sơn tặc chúng ta chính nghĩa, thậm chí ngay cả mấy đồng tiền cũng đánh cướp, làm sao bây giờ?”

      Tô Vãn nghe, vui, lên trước chỉ vào tiểu đệ đệ tên cầm đầu: “Việt vương phi ta chính là như vậy, người khác dám đánh cướp ta, như vậy bône vương phi nhất định đánh cướp trở về, ngươi nếu kêu lên, bổn vương phi ngay cả quần của ngươi cũng cướp đoạt.”

      Việt Băng Ly vốn là nhàn nhã ở bên xem kịch vui, vừa nghe Tô Vãn ngay cả quần của người ta cũng cướp, lập tức tiến lên bắt được bàn tay của nàng: “Vương phi nương nương, quần này đáng giá, chút, rảnh rỗi chuyện cùng thứ dân này.”

      Tô Vãn a tiếng, chỉ vào lỗ mũi tên cầm đầu cảnh cáo: “Chuyện hôm nay, giữ bí mật cho bổn vương phi, danh tiếng của Bổn vương phi từng chữ từng câu cũng đáng tiền, ngươi muốn nõi lung tung, Bổn vương phi để cho các ngươi chỗ dung thân.”

      Tên cầm đầu to gan lớn mật phun cái: “Thân là Vương phi, có gan làm, sợ bị người ta biết. Hừ...”

      Tô Vãn nghe thế, hoàn toàn bất định, bỏ ra tay Việt Băng Ly: “Vương gia, xem ra mấy con nhím này có chút kiêu ngạo, quá giống thổ phỉ, vương phủ nhà chúng ta phải thiếu mấy hộ vệ sao? Mấy cái này phải có sẵn sao?”

      Việt Băng Ly cũng biết Tô Vãn thể nào để mấy nam nhân này tiện nghi này như vậy, hơn nữa có tiện nghi phải trả tiền, tháo ra dải lụa, đem áo dài ném đến người mấy nam tử: “Đến Việt vương phủ báo cáo, là nộp đơn làm hộ vệ.”

      Nam nhân cầm đầu nghe được lời Việt Băng Ly, thoáng nghi hoặc hồi lâu, nhìn về phía Tô Vãn, Vương phi keo kiệt như thế này, tự nhiên lại chiêu bọn họ làm hộ vệ, trong hồ lô này muốn làm cái gì? Tựa hồ đúng lắm....

      Tô Vãn liếc mắt nhìn thấy ý định của người đàn ông này, lên trước, chuyển vòng quanh mấy nam nhân: “ tay có vết chai, ràng là cầm binh khí lâu dài tạo thành, nếu Bổn vương phi có đoán sai, các ngươi là trước đó gây chuyện rồi bị trục xuất khỏi doanh trại .”

      Khóe miệng Việt Băng Ly vui vẻ sâu hơn, quạt giấy lay động, nên xem thực lực của vị Vương phi này. Mặc dù biết trong Vương phủ, lại hiểu chuyện trong kinh cùng trong triều. Lúc trước Phó tướng Tử Đông Doanh bởi vì trong nhà phạm tội mà bị giết, bộ hạ của vẫn trung thành bám theo, cảm thấy bị oan uổng, nhiều người muốn thay vị Phó tướng này đòi lại công đạo. Ai ngờ trong triều có người đem việc này hoàn toàn đè ép xuống, hơn nữa đem đám người này trục xuất khỏi doanh trại, nghĩ tới bọn tới đây làm sơn tặc, thất vọng tột cùng đối với triều đình .

      Mấy nam nhân nghe được lời của Tô Vãn, sắc mặt kinh hãi, cảnh giác lùi về phía sau mấy bước, chặt chẽ dựa vào cùng nhau, tính cảnh giác cực cao. Mặc dù biết mình đánh thắng Tô Vãn, lại lên tư thái như cũ.

      “Việt vương phi, phải ngươi muốn nhân cơ hội này giệt khẩu.” Nam nhân dẫn đầu híp cặp mắt lại, chặt khóa ở người Tô Vãn, đồng thời quét qua Việt Băng Ly ở sau lưng. Nghĩ lại, tựa hồ rất có khả năng.

      Tô Vãn nâng lên vẻ châm biếm: “Diệt khẩu? Bổn vương phi hỏi chuyện trong triều, chẳng qua là biết được chút. Các ngươi có lá gan đánh cướp Bổn vương phi, nghĩ đến cũng có tinh thần can đảm, có hứng thú hay làm hộ vệ Việt vương phủ, nhìn các ngươi, ta cùng Việt Vương gia tuyệt đối ép người vào chỗ khó.” Dứt lời, Tô Vãn lui tới bên người Việt Bămg Ly, làm bộ muốn nhảy lên ngựa rời .

      Vậy mà bọn họ lại lập tức chắn trước ngựa Việt Băng Ly cùng Tô Vãn, nửa người quỳ gối: “Việt vương, Việt vương phi, mời các ngươi làm chủ cho Phó tướng của chúng ta, tuyệt đối là oan uổng. trung thành ái quốc, lòng làm việc vì triều đình, lại bởi vì kiên trì chút nguyên tắc, mà gặp phải ...”

      Lời còn chưa dứt, Việt Băng Ly lại cứng nhắc cắt đứt: “Bổn vương từ trước đến nay tính tình đạm bạc, trong triều người nào oan uổng hay oan uống cũng liên quan đến Bổn vương, nếu nguyện ý làm hộ vệ Vương phủ Bổn vương, Bổn vương tự nhiên hoan nghênh. Nếu còn muốn những chuyện liên quan kia, như vậy thứ cho Bổn vương thể thành toàn.”

      Đám người xúm lại, châu đầu ghé tai.

      Tô Vãn cười lên tiếng: “Phu quân, chàng cảm thấy bọn họ thuần phục hướng về chúng ta sao?”

      “Thuần phục cũng phù hợp quy tắc dùng, cũng có ngại. Ngay cả chiêu cũng qua nổi vương phi, nhiều có nhiều, ít có ít.”

      “Phu quân, Vãn Vãn cảm thấy bọn họ nhất định đồng ý.”

      “Phải ?”

      “Dạ.” Tô Vãn tự tin vuốt cằm, nhưng sau khắc, mấy nam nhân khom người tôn kính: “Xin Việt vương, Việt vương phi thu chúng ta làm hộ vệ, nhất định cung cúc tận tụy sợ hy sinh với các ngươi .”

      Tô Vãn chuyển mắt cười nhạt, đầu lông mày cong cong, giống như lạnh lẽo trong mùa đông, ngạo nghễ mà đứng, khuynh quốc khuynh thành.

      “Từ nay về sau, các ngươi đổi tên đổi họ, trước kia cái gì Phó tướng, binh lính cũng trở thành quá khứ. Ngươi tên lad Hồ Nhất. Ngươi tên là Hồ Nhị, Hồ Tam, Hồ Tứ, Hồ Ngũ, Hồ Lục ...”

      “Thuộc hạ tạ ơn Vương phi ban tên cho.”

      “Đứng lên . Đừng quấy rầy nhà hứng Bổn vương cùng Vương phi cưỡi ngựa, các ngươi dọn dẹp chút Vương phủ báo các.”

      “Dạ. Vương gia, Vương phi...”

      Sau khi đám người rút lui, Tô Vãn dựa vào thân thể Việt Băng ly, lầm bầm : “Vương gia tin đám người bọn sao?”

      “Nếu có người đem Bổn vương làm cái thang, Vãn Vãn làm gì?” Hai tay Việt Băng Ly vòng ở bên hông, mở ra dây cương, ngựa từ từ về phía trước, hai người lo lắng bước tới trong rừng rậm.

      “Tô Vãn nghe, khéo léo cười tươi đẹp làm sao: “Vương phi nương nương của phu quân đại nhân, cơ trí như thế, há lại bị người ta coi là cái thang để trèo.”

      “Vãn Vãn vốn lời, đó là tương đối có tự tin?”

      “Đó là dĩ nhiên...”

      ... ...... ...... ......

      Đối với đám người Hồ Nhất này vào Vương phủ, Tô Vãn từng có phòng bị, lúc chuẩn bị chế thuốc, lại phát Tả Diễm sớm hợp với thuốc, hơn nữa đám người này cũng thích hợp . Ở cổ đại tràn đầy tâm cơ này, trong lòng người nào phòng bị người nào. Đám người này vì Phó tướng gì đó tình nguyện bị trục xuất khỏi doanh trại, khó bảo toàn đám người này đem Việt Băng Ly làm cái thang để trèo, đến lúc đó liền có nhiều chuyện phiền toái.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55.

      Trở lại Vương phủ, là buổi trưa.

      Hai người Tô Vãn và Việt Băng Ly tiến bước đại sảnh, cùng cảm giác được Tương Tư cùng Thủy Nguyệt, sắc mặt trái ngược hết sức đúng, vậy mà ngước mắt, lại thấy Thái hậu ngồi đoàng hoàng ở bên , sắc mặt có chút quái dị. Tô Vãn thầm tính toán thời gian chút, chẳng lẽ chuyện làm xong? Vị Thái hậu nương nương này nhận được tin tức, tới hưng sư vấn tội?

      Tô Vãn và Việt Băng Ly nửa nghiêng thân: “Nhi thần, hoàng tức ra mắt mẫu hậu.”

      Thái hậu có gọi dậy, vậy mà Việt Băng Ly lại nắm tay Tô Vãn muốn tiến bước vào trong, lão ma ma lập tức cản đường của hai người : “Thái hậu nương nương có lời muốn với Vương gia cùng Vương phi, xin Vương gia cùng Vương phi dừng bước.”

      Việt Băng Ly lạnh nhạt quét mắt vòng Thái hậu ngồi ở thượng vị, được lời nào, lúc muốn xông vào, Tô Vãn chặt bắt được tay của , đầu lay động, ý bảo muốn. Nhưng, Việt Băng Ly quả nhiên xoay người, hướng về phía Tương Tư cùng Tả Diễm để cho ánh mắt, đám người hiểu thối lui ra đại sảnh.

      Đại sảnh an tĩnh, khối băng ở góc tường tản ra lạnh lẽo. Vậy mà lạnh nữa cũng bằng khí tức người Thái hậu, có loại cảm giác rét mà run. Việt Băng Ly ấp úng vui : “Thái hậu có gì muốn dạy bảo, xin người . Nhi thần còn có rất nhiều công phải xử lý.”

      Hai chữ dạy bảo, thực chói tai, châm chọc cực lớn.

      Thái hậu từng bước đứng dậy, tới trước chân Tô Vãn, nỗ lực để giọng ôn nhu: “Vãn Vãn, ngươi cho ai gia, ngươi rốt cuộc có thích Ly nhi hay .”

      Tô Vãn nghe được lời này, lòng dạ ác độc tàn nhẫn này có chút hồi hộp, trận thế làm lớn như vậy, là bởi vì thăm dò hư thực giữa phu thê bọn họ ? Ha hả .... Thái hậu này là đa mưu túc trí, cố ý diễn thế này, muốn loạn trận tuyến của bọn họ. Buông tay Việt Băng Ly ra, xoay người, rất cung kinh thi lễ: “Hồi mẫu hậu, Vãn Vãn gả làm vợ Vương gia, cả đời chính là người của Vương gia, tâm tự tự nhiên chỉ ở người Vương gia. Còn nữa, Vãn Vãn cùng Vương gia kết tóc ...”

      Thái hậu hài lòng ừ tiếng, tới trước Việt Băng Ly: “Ly nhi, còn ngươi?”

      Tròng mắt Việt Băng Ly cũng nhìn vị mẫu hậu cao cao tại thượng này, lạnh giọng : “Nhi thần nếu cho mẫu hậu, chỉ thích người Vãn Vãn, cuộc đì này chỉ cưới mình nàng , ngài thu hồi ý chỉ lập trắc phi sao?”

      “Ly nhi, chuyện nạp Hứa tiểu thư làm trắc phi, ai gia hạ chỉ, sao có thể thu hồi. Ai gia chỉ muốn biết tâm tư của ngươi đối với Vãn Vãn, hơn.” Thái hậu bấy kể có bày bao nhiêu dáng vẻ, hoặc là tức giận thế nào, ở trước mặt nhi tử này, bà vĩnh viễn giống như mẫu thân hiền lành. Thua thiệt, lợi dụng, đủ loại tâm tình phức tạp đan vào nhau ở chung chỗ.

      đời thế đôi người, đến già phân cách.” Thanh trầm thấp của Việt Băng Ly, nghe biết có bao nhiêu tâm tình, lời còn chưa dứt, xoay người bước tới nội đường.

      Thái hậu kinh ngạc nhìn con trai của mình lại vô tình cho bà bóng lưng, trong lòng ưu thương. Bà nửa đời vinh quang, vạn người chiều ý, lại vẫn chiếm được tha thứ của nhi tử. Tô Vãn tới sau lưng Thái hậu, tự mình đỡ lão nhân gia ngồi xuống, ôn nhu : “Thái hậu, vãn vãn thay Vương gia chịu tội, hôm nay đại khái là quá mệt mỏi, xin người cần để ở trong lòng.”

      Thái hậu nghe, nghẹn ngào, nắm chặt bàn tay mềm mại của Tô Vãn, từ bên hông gỡ xuống túi gấm đặt ở lòng bàn tay của nàng : “Ai gia vừa mới đánh động mọi người như thế, chính là muốn ở trước mặt mọi người đem ngọc bội giao cho các ngươi, đây là Tông Nguyên tiên hoàng từng ban cho ai gia cùng Tring Hoàng ngọc bội. Ngọc bội này đại biểu, các ngươi mới chính thức là vợ chồng, ngươi mới là chính phi, Hứa tiểu thư này chỉ là thiếp. Hiểu chưa?” ( Tông Nguyên tiên hoàng là ông nội của Việt Băng Ly, Trinh Hoàng chính là phụ thân Việt Băng Ly, cũng chính là chồng của Thái hậu.)

      Tô Vãn nhận lấy túi gấm, lấy ra bên trong hai khối ngọc bội, nghĩ tới lại là hai khối huyết ngọc, hoa văn ngọc chính là long phượng, hơn nữa còn là nguyên chất tự nhiên. Theo nguyên lý vật này phải là của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, nhưng tại sao phải cho bọn ?

      Thái hậu nhìn thấu ý nghĩ của Tô Vãn: “Hoàng thượng có đôi là Mặc ngọc (ngọc màu đen), còn đây là đôi huyết ngọc.”

      Tô Vãn gật đầu mỉm cười, đồng thời lùi về phía sau mấy bước, nữa nghiêng thân: “Hoàng tức cảm ơn mẫu hậu ban thưởng, đồng thời cũng thay mặt phu quân tạ ơn.”

      cần, khúc mắc của ai gia cùng Ly nhi phải là chuyện mấy ngày, quá lâu rồi. Lâu đến nỗi ai gia thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình hận mình, oán mình. Tang chỉ mất rồi, Ly nhi vẫn chắc chắn là ai gia gây nên, ai gia cảm kích nàng ta thay ai gia nuôi nhi tử còn kịp, như thế nào lại động sát ý.” Trong con mắt mờ mịt của Thái hậu đầy vẻ đau thương, mang chút ngụy trang nào, nhìn ra được, tâm nguyện chân thành với đứa con trai này .

      Năm đó bà ghét bỏ hài tử, mà nay phong cách cũng nhàng, phong thái tuấn, để cho bà làm sao lại đau lòng, ảo não. Nếu như bà vứt bỏ đứa bé này, vậy đứa bé này vạn người . Bà tự nhiên cũng cần cẩn thận, thận trọng như thế.

      Tô Vãn nghe được, đồng tình chút nào, nếu đứa con trai này xuất sắc như thế, bà ta bỏ hết tâm tư đem đoạt trở lại sao? Nếu vẫn giống như trước kia, khuôn mặt tiều tụy, tướng mạo xấu xí, bà ta tránh kịp . Vậy mà lấy thân làm vợ của nàng, cuối cùng muốn diễn diễn thôi, tự mình đem ly trà Long Tĩnh thượng hạng chuyển tới trước Thái hậu, khẽ vuốt phía sau lưng của bà, an ủi: “Chuyện quá khí hãy để nó trôi qua, mẹ con máu mủ tình thâm, cuối cùng ngày Vương gia hiểu khổ tâm của ngài. Nay tới buổi trưa, Vãn Vãn gọi Tương Tư dọn thiện .”

      Thái hậu yên lòng gật đầu.

      Tô Vãn ra khỏi đại sảnh, sau khi phân phó chuyện cho Tương Tư liền Thư Uyển. Lúc này nhất định là ở thủy tạ trong Thư Uyển mình đánh cờ, mỗi khi phiền não, đều tay phải đánh cờ với tay trái, người nhìn mặt nước ngẩn người.

      Bước tới phía sau , ngón tay ngọc che hai mắt của , thấp giọng : “Đoán chút ta là ai...”

      Tay lạnh như băng của Việt Băng Ly đặt lên mu bàn tay của nàng, cùng đan xem với mười ngón tay đó, nhàng rời xuống: “Vãn Vãn, nàng lại gây ra chuyện gì? Vương phủ có nàng ở ngày, liền thể tùy ý, sống yên ổn .” Trọng giọng lộ ra tí ti ưu sầu.

      Tô Vãn ngồi vào đối diện Việt Băng Ly, ngón tay khẽ vuốt tóc đen của , huyết ngọc hình vuông từ trán trượt xuống, trong suốt, hoa văn hình rồng tự nhiên, cho nên cũng có thể nhìn rất sống động.

      Việt Băng Ly nhìn liền nhận ra vật kia là cái gì. “Bà ấy dùng vật này để thu mua nàng sao?”

      “Nhìn chút phu quân đại nhân này, Vãn Vãn ở trong mắt của chàng lại tiền như vậy sao? Vật này bất quá là tượng chưng cho thận phận Vương phi, bất kể bà ấy đưa tới mấy tiểu tam tiểu tứ, bổn vương phi nhất định đánh ngã." Tô Vãn đem ngọc bội thu ở trong lòng bàn tay, trừng Việt Băng Ly cái, .

      Việt Băng Ly thấy thế, nhịn được đem Tô Vãn ôm vào trong ngực của mình, ôm chặt. Hận khảm vào trong xương được, bọn họ giống như là laoị người, có cảm giác an toàn, luôn tín nhiệm người bên cạnh. Ở trong thế giới phải thận trọng này, dùng phương thức của mình từng bước về phía trước.

      Môi lạnh như băng, lướt qua môi hồng của nàng, giống như là trêu. Nhưng, Tô Vãn chút khách khí ôm cổ của , lớn mật nhiệt tình mút qua môi của , ôn tình đáp lại. Tâm tư lạnh như băng tựa vào cùng nhau, vạch lưỡi dây dưa, tóc đen lượn quanh, tâm phiêu diêu...
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56.

      Năm ngày sau, pho tượng Phật lớn Thái hậu nương nương rốt cục di giá hồi cung. Tô Vãn thực mừng rỡ muốn đốt pháo, là chưa từng thấy bà bà (mẹ chồng) như vậy, năm ngày đơn giản này có thể hành hạ như lôt tầng da người. Ngày ngày phục dịch lão nhân gia này, là người cũng lần được. Sau khi Thái hậu nương nương rời , cả vương phu giống như được thở ngụm khí lớn.

      Giờ Tỵ, Tô Vãn lẳng lặng ngồi ở chòi nghỉ mát trong vườn, đám người Hồ Nhất đứng yên lặng đợi ở bên, Tô Vãn từ từ đứng dậy, bước chân tới trước hồ nước, ưu nhã cười : “Hồ Nhất, từ ngày hôm nay trở , ngươi chính là hộ vệ trong phủ Việt vương, ngươi phải biết mỗi tiếng hành động của ngươi tuyệt đối đại diện cho vương phủ, Vương gia, bổn Vương phi. Nếu nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, làm ra chuyện gì, bổn Vương phi ra tay tuyệt đối nhân từ, ta có ý gì, chính ngươi ràng chưa?”

      Hồ Nhất gật đầu, hai tay chắp tay thi lễ, đám người cùng kêu lên : “Bọn ta nhất định nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, vì Vương gia, Vương phi cung cúc tận tụy, chết từ.”

      Tô Vãn nghe cảm thấy phiền muộn, tới tới lui lui chỉ có hai câu này, qua chán sao? Khẽ nâng mắt, giọng miễm cưỡng : “Những người khác xuống . Hồ Nhất tới ngồi.”

      Đám người Hồ Nhất nghe thấy, hai mặt nhìn nhau, Hồ Nhất gật đầu cái, lúc này đám người Hồ Nhị, Hồ Tam mới xoay người rời . Hồ Nhất cung kính bước tới trước mặt Tô Vãn: “Có chuyện gì, thuộc hạ đứng là được rồi, chủ tử thủy chung là chủ tử, tôi tớ thủy chung là tôi tớ, cùng chủ tử ngồi cùng bàn là hợp quy củ, vương phi nương nương nên làm khó thuộc hạ mới phải.”

      Tô Vãn nghe, sâu kín ừ tiếng, cúi đầu cẩn thân thưởng thức chén nước mơ trong tay, uống thế nào, cảm nhận mùi hương thế nào. Ngón tay miễn cưỡng tham lam chút mát mẻ chén sứ ướp lạnh, hồi lâu nàng mới lên tiếng: “Hồ Nhất, các ngươi là tướng sĩ, tự nhiên là có nguyên tắc của mình, ta hiểu. Bất quá có số việc, bổn vương phi hay là muốn mời làm mới làm.”

      Hồ Nhất nghe, khóe miệng nhàng co cắp, rốt cuộc là chuyện gì? Lại muốn kéo đến đạo nghĩa trước, tính tình của vị vương phi này là làm cho người ta phải mò mẫm, nàng tin mình đó là bình thường, chẳng lẽ là thử dò xét? Trong lúc suy tư, lập tức khom người, ôm quyền: “Chuyện Vương phi nương nương phân phó, tuyệt đối chữ ‘’.”

      “Hồ hộ vệ, ngươi sợ bổn vương hi hãm hại, cho ngươi giết người phóng hỏa, làm chuyện gì phi pháp. Hoặc là nhân cơ hội này giao ngươi cho triều đình, cầm tiền thưởng, lập công?” Tô Vãn ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Hồ Nhất, trêu ghẹo.

      Hồ Nhất ... ... kiêu ngạo : “Vương phi nương nương chứa chấp Hồ Nhất làm hộ vệ, như vậy Hồ Nhất ... gần ... là người của vương phi nương nương, Hồ Nhất giết người phóng hỏa, đồng nghĩa là Vương phi nương nương giết người phóng hỏa, chuyện như vậy, Hồ Nhất dùng chút nhân cách của mình bảo đảm, ngài tuyệt đối làm.”

      “Ha ha ....” Tô Vãn phảng phất nghe được chuyện rất buồn cười, che mặt cười duyên, tư thái này rất động lòng người, váy tơ tằm vàng nhạt tự nhiên, uốn lượn đầy đất, cười tiếng, là khuynh quốc khuynh thành. Việt Băng Ly từ Thư Uyển ra ngoài, nghe được tiếng Tô Vãn cười, bước tới chòi nghỉ mát: “Xem ra là Hồ hộ vệ có được lòng vương phi, lại làm vương phi cao hứng như thế.”

      “Hồ Nhất sợ hãi.”

      Tô Vãn đứng dậy, kéo Việt Băng Ly ngồi vào bên cạnh người mình, tự mình đưa chén mơ lạnh tới trước mặt : “Nay Hồ hộ vệ trung thành có trời đất làm chứng, làm cho người ta yên tâm. Bổn vương phi chẳng qua là để cho đến trong phòng Thủy Nguyệt, cùng giúp đỡ Thủy Nguyệt, A Bích giặt quần áo, đây vốn là chuyện của nữ nhi, để cho nam tử làm, bây giờ có chút ổn. Nhưng bây giờ trong phủ, tì nữ đủ, là cấp bách đủ, chỉ là nghĩ đến Hồ hộ vệ ‘cung cúc tận tụy, chết từ’ tới biểu trung thành.”

      Khắp người Hồ Nhất đổ mồ hôi lạnh, vị Vương phi này là phô trương thanh thế, đến cuối cùng đường đường nam nhi bảy thước lại thành trò cười cho nữ tử. Nàng thử dò xét cũng được, trả thù cùng được, chỉ cần có thể ở lại chỗ này, cần làm sơn tặc, như vậy...

      Việt Băng Ly buồn cười, nhìn canh giờ chút, liền đuổi Hồ Nhất . Chuyện giặt quần áo này, bỉ vì câu của Việt Băng Ly, cũng liền thôi. ra cũng chỉ có ba người biết, giặt quần áo cái gì, bất quá là ngụy trang. Vị Vương phi nương nương này có loại hứng thú vượt qua người bình thường, gây khó dễ ngươi làm trò cười, cũng là bình thường.

      Ban đêm, gió mát thổi thổi. Tô Vãn ngồi ở xà nhà, Tương Tư ngồi ở bên người của nàng, lột quýt cho nàng, đồng thời có chút lạnh lùng : “Vương phi nương nương, người ngồi ở chỗ này, Vương gia trở về phủ tìm được người, sợ là lo lắng.” ra ý của nàng là, nếu để cho Vương gia phát chuyện người làm, mới là ổn.

      Tô Vãn gật cái nhin Tương Tư, cầm lấy múi quýt nhét vào trong miệng mình : “Nha đầu ngươi có cái gì thẳng, nơi này chỉ có ta ngươi, cần quanh co lòng vòng. Vương gia trong cung, như thế nào trở lại nhanh như vậy, bổn vương phi ngồi ở chỗ này chờ kết quả sao? Kết quả này ra, ta cũng có thể an tâm ngủ.”

      “Dạ dạ ... Tương Tư vẫn phụng bồi ở bên người nương nương.” Tương Tư khéo léo cười tiếng, lập tức lên tiếng đáp lời.

      Trăng cao, trời đột nhiên thay đổi mầu, mây đen trôi nổi, che lại mặt trăng, chân trời vang lên tiếng sấm muộn, tia chớp phá trời . Tương Tư lập tức đứng dậy: “Nương nương, trời muốn mưa, xin người trở về phòng . Nếu mắc mưa, bị lạnh. Vương gia trách tội Tương Tư.”

      Tô Vãn trầm ngâm ừ tiếng, liếc mắt nhìn phía đông nam, kết quả tối nay là tới tay. Như vậy an tâm đợi Vương gia nhà nàng về . Tung người nhảy xuống đất, bước tới tẩm điện, đẩy cửa sổ, nằm nghiêng giường , nghe thanh hạt mưa lớn chừng hạt đậu đánh lên ngói lưu ly.

      ... ...... ...... ... Cùng lúc đó ... ...... ....

      Hứa Tướng phủ.

      hành lang giữa vườn hoa, tiểu tỳ nữ bưng tổ yến tới gian phòng cho Hứa Tướng phu nhân, khẽ gõ cửa: “Ngài muốn canh tổ yến, phòng bếp nấu xong. Nô tỳ có thể vào ?”

      “Vào .” Ở trong, mang theo thanh mượt mà nhưng mệt mỏi của phu nhân vang lên. Tỳ nữ lúc này mới đẩy cửa ra, đem canh tổ yến tới đặt cái bàn tròn trước mặt vị phụ nhân đẹp đẽ quý giá kia, dùng muỗng canh đem canh tổ yến trong cái chén kiểu hoa văn phù dung, đưa tới trước người Hữu tướng phu nhân: “Phu nhân, xin dùng.”

      Hứa tướng phu nhân khẽ ừ tiếng, nhận lấy cái chén, từng muỗng từng muỗng thưởng thức tố yến. bức rèm phía sau nàng thêu hình chuông vàng, hương huân trong lò đốt loại hương liệu đặc biệt, tỳ nữ ngửi được, thích ý đóng lại cặp măt hỏi: “Phu nhân, điểm hương hôm nay, ngửi tốt.”

      Môi đỏ của Hứa tướng phu nhân khẽ nhếch, đáy mắt náu chút đắc ý: “Tất nhiên, tỳ nữ thấp kém các ngươi nơi nào ngửi qua hương thơm như vậy, hơn nữa trong đó nó có công hiệu đặc biệt, ngươi cũng hiểu . Đem , bản phu nhân cần.”

      “Vâng, phu nhân.” Tỳ nữ phúc thân, hiểu nhiều biết rộng thêm hai cái mùi thơm đặc biệt này, bưng cái chén canh chuẩn bị rời , mặt Hứa tướng phu nhân đột nhiên thống khổ che ngực. “A.....”

      “Phu nhân, ngài sao vậy? Phu nhân ...” Tỳ nữ cả kinh, khay tử đàn trong tay, rơi xuống đất, chạy lên trước sợ hãi hỏi tới.

      Người Hứa tướng phu nhân thống khổ ném bộ ấm trà bàn, tiếng tiếng thấp khẽ: “Tiện nhân, ngươi bỏ cái gì trong canh tổ yến của ta ... A ... Đại phu ... Tiện nhân ...”

      Chương 57.

      Tỳ nữ bị dọa cho sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng vọt ra cửa.

      Sấm sét đan xen, tiếng mưa rơi từng hồi, đêm hôm đó nhất định bình tĩnh. Lúc Hứa Lễ Trạch cùng Hứa Nhu Tư chạy tới trong phòng, sắc mặt Hứa tướng phu nhân tái nhợt, hai mắt trợn to, chết nằm ở trước bàn, trong mũi hoàn toàn có hô hấp.

      Đại phu run run làm số kiểm tra thô sơ giản lược, người : “Hứa tướng đại nhân, phu nhân chính là đột tử, cũng tương trúng độc.”

      Hứa Nhu Tư nghe được lời này, tin phát bắt được cổ áo đại phu, gầm thét lên: “Nương ta là ăn canh tổ yến nha hoàn này đưa tới gặp chuyện may, làm sao lại tương trúng độc, ngươi rốt cuộc có kiểm tra ràng hay ?”

      Đại phu lớn tuổi, nơi nào trải qua Hứa Nhu Tư gây sức ép như lần này, ngừng thở phì phò, cực lực giải thích: “Hứa đại tiểu thư, lão phu có tra ra phu nhân có tương trúng độc, nếu như Hứa tướng đại nhân cùng đại tiểu thư tin, đại khái mời những đại phu khác tới đây chuẩn mạch.”

      Hứa Nhu Tư nặng nề bỏ ra thân thể của đại phu, lập tức hướng về phía quan gia lớn tiếng phân phó: “Đem toàn bộ đại phu toàn kinh thành tìm đến cho ta, nhất định phải tra nương chết có phải trúng đọc hay , rốt cuộc là người nào hạ độc.”

      Hứa Lễ Trạch đau lòng nhắm hai mắt lại, nhìn nữ nhi mình: “Nhu Tư, đủ rồi. nên não loạn nữa.”

      “Cha. Chẳng lẽ người tin tưởng nương là đột tử, nàng ràng khỏe mạnh, làm sao lại đột nhiên đột tử, nhất định là có người bỏ thuốc. Cái nha hoàn này, nhất định vậy. Cha, chúng ta báo quan, giao cho Tông Nhân phủ xử lý. Nhất định tra chân tướng.” Hứa Nhu Tư từ được nuông chiều, được mẫu thân sủng ái, nàng lại là tiểu thư dòng chính, chưa từng có mất người thân, lần này đột nhiên mất , nàng làm sao có thể tiếp nhận được.

      Trái lại mà , Hứa Lễ Trạch bình tĩnh nhiều. Ngày gần đây, quan viên lớn trong triều thầm tính toán, nhà nào có ra chút việc. Chỉ có nghĩ đến. Hôm nay lại chính xác rơi xuống đầu của mình. Nay Vu thị mặc dù ân tình cùng mình nồng đậm, nhưng dầu gì cũng là vợ chồng son. Người làm quá đáng như vậy, nhất định phải thông qua tra thủ đoạn này chút.

      tướng phủ cả đêm yên ổn, mưa càng rơi xuống càng lớn. Hứa Lễ Trạch muốn thôi, nhưng nữ nhi của mình chịu, cả đêm bẩm báo trước Thái hậu, đòi cái công đạo được.

      ... ...... ... Cùng lúc đó ... ...... ...

      Việt vương phủ.

      Kẹt tiếng, phòng ngủ, cửa lớn bị người đẩy ra, đôi giày màu tím bước vào, Tương Tư nhìn Việt Băng Ly bước vào, lúc muốn lên tiếng, làm động tác chớ lên tiếng, Tương Tư hiểu thối lui ra khỏi phòng ngủ. Việt Băng Ly tiếp tục bước tới bên cạnh Tô Vãn, cẩn thận suy nghĩ Tô Vãn ngủ.

      Tia chớp phá trường , cả phòng ngủ, mảnh sáng rỡ, ngũ quan như ngọc ra ngoài, đặc biệt ôn nhu, da thịt giá lạnh, môi tô mà đỏ, mày như lá liễu. nhớ, lần đầu gặp gỡ, vẻ mặt nàng chìm trong nước.

      Tô Vãn tựa hồ cảm thấy bên người có người, lông mi khẽ run, chậm rãi mở hai mắt ra, con ngươi giống như lưu ly mang theo chút vui mừng, nàng ngồi dậy, ôm cổ Việt Băng Ly: “ trở về, thế nào lại tiếng. Chàng ngồi ở chỗ này bao lâu rồi?”

      Việt Băng Ly chạm vào chóp mũi Tô Vãn: “Nhìn nàng xinh đẹp như thế, chỉ là ngủ say, cũng là loại cảnh đẹp khác. Phu quân sao lại quấy rầy, tắm rửa chưa?”

      có.”

      “Vậy theo Bổn vương tắm uyên ương ...” Dứt lời, Việt Băng Ly ôm ngang thân thể Tô Vãn lên bước tới ao nước thiên nhiên sau phòng ngủ. Tô Vãn ôm cổ của , thấp giọng trách mắng: “Ai muốn cùng chàng tắm uyên ương đây?”

      “Mệnh lệnh của phu quân đại nhân, nương tử thể từ chối.” Việt Băng Ly cũng cúi đầu, giảo hoạt cười tiếng. Để cho Tô Vãn có laoị xung động muốn bóp chết , cười gian trá đến như vậy.

      Hai người bước đến ao nươc thiên nhiên, màn trướng xung quanh theo gió bốc lên. Ao nước thiên nhiên thiết kế ở trong đình lớn như thế, cho dù bên ngoài gió lớn như thế nào, bên trong cũng mảnh ấm áp, nước màu trắng ngà, giống như sữa để cho da mượt mà.

      Lúc Việt Băng Ly muốn xuống cùng Tô Vãn, nàng lại đột nhiên tung người nhảy vào trong ao, xoay người, dựa vào bục ngọc thạch, quyến rũ cười tiếng: “Vương gia, ngài phải muốn rình coi Vãn Vãn, cho nên mượn cớ cùng nhau tắm rửa.”

      “Cái này gọi là quang minh chính đại, gọi rình coi, hơn nữa thê tử của Bổn vương tự nhiên nên do Bổn vương thưởng thức.” Việt Băng Ly ưu nhã cởi áo dài, lúc muốn cởi đến áo lót, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhanh của Tả Diễm: “Gia, đại ổn, Hứa tướng phu nhân đột nhiên đột tử, Hứa đại tiểu thư bẩm báo đến trước Thái hậu, để cho Thái hậu vì mẫu thân nàng ta làm chủ, vào lúc này Thái hậu nương nương tuyên ngài cùng Vương phi vào cung.”

      Tô Vãn nghe, mí mắt cũng có ngẩng lên, như có chuyện gì xảy ra, cười tiếng: “Nay Hứa tướng phu nhân qua đời, Hứa đại tiểu thư chẳng phải muốn giữ đạo hiếu ba năm... Chậc chậc ... Đến lúc đó hoa tàn ít bướm, Vương gia ngài còn có thể muốn nàng sao?”

      Việt Băng Ly hướng về phía Tả Diễm vẫy tay, nhảy vào trong ao, nâng cằm Tô Vãn lên: “Có mỹ nhân này, cuộc đời này cũng đủ rồi. Đích thiểu thư gì, thứ tiểu thư gì, giữ đạo hiếu hay giữ đạo hiếu, cũng liên quan đến Bổn vương. Tiếp tục tắm rửa...”

      Tô Vãn cũng biết tính cách phu quân nhà mình, ý tứ của Hứa đại tiểu thư này, phải là cảm thấy chuyện như vậy là Tô Vãn nàng làm sao? Nếu triệu các nàng vào cung làm gì, chuyện này đúng là đáng quan tâm. Hết lần này tới lần khác khinh thường phu quân nhà nàng, ta cũng thèm để ý tới, tự mình hát tuồng .

      “Vương gia, chàng sợ Thái hậu tức giận. Hứa tướng phu nhân qua đời, đáng giá. Dù sao Hứa tướng còn là trung thần với Thái hậu...” Tô Vãn xoay thân thể lại, thoát ra khỏi tay Việt Băng Ly, cười tiếng tuyệt đẹp.

      Việt Băng Ly lại giang hai cánh tay, cởi ra áo lót, cánh tay to lớn bóng loáng như như trong ao, nam nhân hoàn mỹ để cho người ta hít thở thông. Quả hổ là Vương gia đệ nhất thiên hạ, vẻ mặt tuyệt vời, võ nghệ phi phàm. chỉ là Lâu Tự, Hứa Nhu Tư trầm mê, sợ là nào cũng bị khuynh đảo .

      “Thái hậu thời thời khắc khắc đều giận ta, thêm lần như vậy, cũng ngại. Có thể đắc tội người nào, cũng tuyệt đối thể sơ sót nàng tử ta. Phục dịch nw[người tử tắm là chuyện lớn nhất.” Việt Băng Ly tà ác nâng lên khóe miệng, từ từ cúi người, ngón tay trượt tới đai ngọc bên hông Tô Vãn, nhàng tháo ra, váy áo chảy xuống, da thịt lộ ra, dụ hoặc lòng người.

      Tô Vãn nhàng rời bàn tay Việt Băng Ly, cười duyên: “Phu quân, chàng thờ ơ. Chàng sợ Thái hậu đem chuyện tính người Vãn Vãn, Vãn Vãn làm, ở lúc mấu chốt kéo Vương gia tắm rửa, đây phải là họa thủy sao?” Dứt lời, tung người nhảy tới bục ngọc thạch, kéo ái dài trùm lên thân.

      Việt Băng Ly cũng biết vị tiểu thê tử này nhất định vào cung giúp vui, đứng dậy, mặc áo dài người, nắm bàn tay mềm mại của Tô Vãn: “Nếu thể phục dịch Vãn Vãn tắm rửa, như vậy phu quân đại nhân phục dịch nương tử thay quần áo .”

      “Tốt.”

      Bước tới phòng ngủ, Việt Băng Ly tự chủ trương chọn áo dài mỏng, cầm lấy lược ngà voi chải mái tóc dài của nàng, hai tay tinh xảo chải cho nàng búi tóc đẹp mắt.
      Last edited by a moderator: 19/10/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58.

      Tô Vãn nhìn búi tóc trong gương đồng, xâu xa kinh ngạc hỏi: “Phu quân đại nhân, lần nữa cho Vãn Vãn kinh ngạc, búi tóc vậy mà chải đẹp như vậy, có phải hay thường chải cho các khác? Cho những vũ cơ kia sao? Hay là thanh mai trúc mã của ngài?”

      Việt Băng Ly ách tiếng, tự mình thay nàng cài lên sợi tơ bên cạnh, : “Đúng là thường chải tóc cho , bất quá là nàng ta, mẫu thân trước kia đẹp nhất đúng là đầu tóc búi, bà cả đời này cũng tồn tại bên mình ta, bất quá thay bà búi tóc là chuyện rất bình thường.”

      Tô Vãn nghe, trong lòng có tia xúc động: “Bà gả?”

      “Ừ. Có ta, còn gả thế nào.”

      Giọng của Việt Băng Ly buồn buồn, ràng cho thấy nghĩ đến chuyện thương tâm trước kia. Tô Vãn nắm tay Việt Băng Ly: “Người qua đời, chớ có thương cảm nữa. Mẫu thân vĩnh viễn sống ở trong lòng chúng ta, đúng ?”

      Việt Băng Ly gật đầu, nắm lại tay Tô Vãn, bước ra phòng ngủ, giữ vững ô giấy dầu đến cửa lớn vương phủ, ngồi xe ngựa vào cung. Mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn, rơi lộp độp đánh vào nóc xe ngựa, làm cho người ta có loại cảm giác kỳ dị.

      “Chẳng lẽ Hứa gia đích tiểu thư cứng rắn muốn đem tội này đổ lên người của ta?” Tô Vãn dựa vào cánh tay Việt Băng Ly, giảm thấp thanh xuống .

      Việt Băng Ly nghe, cũng là thẳng thắn cười ra tiếng: “Vãn Vãn làm việc quang minh chính đại, trước mắt đủ mọi loại quan lại, cũng dám làm đứt tóc Hứa gia đích tiểu thư, như thế nào lại làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa nàng là con dâu Thái hậu, ái phi của Bổn vương, chịu bất cứ kẻ nào vu tội.”

      Tô Vãn ừ tiếng, hài lòng nhắm hai mắt lại. Nay Việt Băng Ly càng làm nàng đắc ý, nếu lâu dài thêm nữa, nàng tin tưởng người đàn ông này có lẽ đáng giá để dựa vào. Nhưng ở cái thời đại tràn đầy mưu này, nàng nhất định phải cẩn thận khắp nơi. Bao gồm cả bên trong trái tim đó...

      Lúc tới hoàng cung, biết có phải ông trời tốt hay , mưa đột nhiên ngừng rơi, tới Dực Khôn cung, cỗ mùi bùn đất xông vào mũi. Lão ma ma đợi lâu, dẫn hai người vào điện.

      “Nhi thần, hoàng tức ra mắt mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc.” Việt Băng Ly cùng Tô Vãn trăm miệng lời phúc thân thi lễ, ăn ý bày ra giữa hai vợ chồng này phải vô cùng nhuần nhuyến. Chính là người bên nhìn, cũng cảm thấy cử chỉ này cũng là tuyệt phối. trường bào màu tím, cung trang nhạt.

      Thái hậu sâu kín mở hai mắt ra, để ma ma cho Tô Vãn ngồi, rồi kéo Việt Băng Ly tới sương phòng phía sau đàm luận. cả chính đường, chỉ còn lại Tô Vãn cùng Hứa Nhu Tư. Tô Vãn gần như có thể đoán ra được phía sau trình diễn tiết mục gì, bình tĩnh ngồi, chờ đợi vị Hứa Nhu Tư kia ra chiêu.

      Nhưng ...

      Hứa Nhu Tư ngồi bên người Tô Vãn, giọng hỏi: “Vương phi nương nương, mọi người đều người bị hại chết, hóa thành oan hồn tìm đến người hại mình tính sổ, ngươi có việ như vậy ? Ta muốn mẫu thân có thể hóa thành oan hồn trở lại bóp chết cái người hại chết bà ...”

      Tô Vãn nghiêng đầu, chăm chú nhìn Hứa Nhu Tư : “Hứa tiểu thư, nén bi thương . Chuyện Hứa tướng phu nhân đột tử, rốt cuộc là vì sao, còn là nguyên nhân của bản thân, cũng biết cho người khác biết, hi vọng Tông Nhân phủ có thể điều tra ra. Đỡ phải để cho người khác suy nghĩ nhiều .”

      “Ha ha, vương phi chẳng lẽ người cho là chuyện này phải là người làm sao? Thân thể mẫu thân từ trước đến nay đều mạnh khỏe, làm sao lại đột nhiên vô duyên vô cớ đột tử, nếu như có người cố ý, mẫu thân tuyệt đối chết.” Cảm xúc của Hứa Nhu Tư có chút kích động, đặc biệt là nhìn đến bộ dạng Tô Vãn vẫn bình thàn ung dung, nàng ta liền hận thể tiến lên bóp chết nàng.

      “Có phải hay , Tống Nhân phủ điều tra.” Tô vãn lạnh nhạt , hoàn toàn sao lãng ánh mắt bén nhọn của nàng ta có thể đem nàng cắt thành mấy khúc.

      Mắt Hứa Nhu Tư híp lại, hơi cúi người: “Lâu Vãn, nếu như chuyện này tra ra, bản thiểu thư cho bất luận kẻ nào mặt mũi, nàng ta chính là vương phi, bản tiểu thư cũng giết chết nàng ta, vì mẫu thân báo thù.”

      “Ha ha ... Nghe lời này của Hứa tiêu thư, hình như là có tính toán, bất quá bổn vương phi chính giữa, ngồi ổn định. Cho dù Hứa tiểu thư thăm dò, nếu tra ra cái gì, vốn lời tiểu thư ngươi làm phiền phải trả giá lớn.” Bàn tay mềm mại của Tô Vãn vỗ lên tay Hứa Nhu Tư, nội lực ngón giữa ngưng tụ, nàng ta cả kinh sắc mặt trắng bệch, nhất thời làm chủ trở lại, tựa hồ muốn tiến hành phản kích.

      Để Tô Vãn nghĩ tới chính là, nàng thua dưới chiêu thức của nữ tử này, nội lực lại hết sức nồng hậu, nàng dùng năm thành nội lực mới miễn cưỡng ngăn chặn, lực lại trở lại, thân thể Hứa Nhu Tư khẽ run, bỗng dưng năm ly trà muốn công kích Tô Vãn, bàn tay mạnh mẽ có lực nắm chặt cố tay của nàng ta, tùy thời là thanh trầm thấp lạnh như băng: “Hứa tiểu thư, Bổn vương niệm tình người đau buồn tang mẫu, tạm thời truy cứu, nếu ngươi cắn chết thả, Bổn vương tuyệt đối hạ thủ lưu tình.”

      Bang ....

      Việt Băng Ly dùng sức kéo tay Hứa Nhu Tư, ly trà rơi xuống, nàng ta kinh hoàng nhìn Việt Băng Ly, nhìn lại Thái hậu đứng yên trước rèm, hốt hoảng quỳ mặt đất: “Thái hậu, vương phi, Nhu Tư chẳng qua là cùng Vương phi nương nương so chiêu, lãnh giáo mà thôi. Cũng có ý tổn thương nàng.”

      Tô Vãn cũng đứng dậy, phúc thân: “Mẫu hậu ...”

      Ánh mắt sắc bén của Thái hậu quét qua hai người Hứa Nhu Tư cùng Tô Vãn, cuối cùng sâu kín : “Đêm khuya ai gia cho đòi các ngươi vào cung, là vì chuyện Hứa tướng phu nhân đột tử. Ngươi thấy thế nào?”

      Trái tim Tô Vãn lộp bộp xuống, chân trước Thái hậu , phạm nàng, chính là phạm lão nhân gia bà, chân sau lại tới thử dò xét nàng, NND, cái thế đạo gì. Trong lúc thầm nghĩ, thanh trầm ổn : “Trong thân thể cũng có dấu hiệu bệnh hoạn, chẳng qua mình phát , đột nhiên đột tử, có thể là ăn thức ăn gì mà đưa đến, cũng nhất định là vì người. Sợ là Hứa tiểu thư quá lo lắng, nếu có người cố ý, chắc chắn lưu lại dấu vết, đại khái giao cho Tông Nhân phủ điều tra, chân tướng ràng, liếc qua thấy ngay.”

      Thái hậu trầm tư ừ tiếng nhìn Hứa Nhu Tư : “Nhu Tư nay sắc trời tối, chuyện như vậy cứ giao cho Tống Nhân phủ điều tra, nếu tra ra là người khác gây nên, ai gia chắc chắn vì mẫu thân ngươi làm chủ, biết ?”

      Hốc mắt Hứa Nhu Tư đỏ bừng, khóc đến hoa lê đái vũ, mang theo nghẹn ngào : “Đa tạ Thái hậu, Nhu Tư cảm kích vạn phần.”

      “Thời điểm còn sớm, ai gia cho người đưa ngươi về.”

      “Vâng.”

      Tô Vãn, Việt Băng Ly, Hứa Nhu Tư cùng nhau ra khỏi nội đường, ánh mắt hứa Nhu Tư vẫn theo đuôi nàng, nếu như có núi dựa sau lưng, nữ nhân này là hết hy vọng, hơn nửa đêm quấy nhiễu người nghỉ ngơi, kết quả chuyện gì cũng có làm thành. là dày vò mà...

      ra khỏi Dực Khôn cung, ngồi lên xe ngựa, hai chiếc xe ngựa ngược lại. Tô Vãn thở dài hơi, tựa vào người Việt Băng Ly: “Thái hậu muốn với chàng cái gì, hai người cư nhiên vào lâu như vậy.”

      đều là chuyện trong triều, suy đoán chuyện này rốt cuộc là người nào gây nên. Trong triều đủ loại quan lại đấu tới đấu , cùng bổn vương có liên quan gì.” Tô Vãn nghe cũng biết Việt Băng Ly nhất định là lầm tưởng Thái hậu hoài nghi nàng, bất quá hành động lần này của Thái hậu, quả làm cho người ta hiểu lầm ngờ vực.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :